Khi ưng trảo của Hồng Thần Sách vồ đến, Tề Đẳng Nhàn xoay cổ tay một cái, khi mu bàn tay lật lên, trên năm ngón tay đã xuất hiện một vệt màu đen giống như gang thỏi, da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp và bao trùm lấy làn da của hắn.
Đây chính là công phu của Ưng Trảo Thiết Bố Sam!
Đối diện với đòn bắt bằng ưng trảo của Hồng Thần Sách, Tề Đẳng Nhàn lại dùng Ưng Trảo Thiết Bố Sam để đánh lại!
Hắn muốn lấy cứng chọi cứng với lão già này để xem xem rốt cuộc là hắn trẻ tuổi sức dài vai rộng hay Hồng Thần Sách gừng càng già càng cay!
Đọ sức với một ông già trăm tuổi là một chiến thuật chiến đấu vô cùng tuyệt vời.
Ở lần va chạm này của hai người, trong sức mạnh của bọn họ lại ẩn chứa một sự tinh tế rất nhỏ.
Công phu khóa tay vốn dĩ vô cùng coi trọng kỹ xảo.
Hai người mới chỉ đánh được vài chiêu thôi mà đã khiến cho một người trong ngành như Lôi tổng quản phải mồ hôi đầm đìa.
Ông ta cảm thấy mình đã sai rồi, chỉ từ một lần va chạm ban nãy là có thể nhìn ra rằng việc ông ta cảm thấy mình có thể chống chịu được ba chiêu trước khi thất bại hoàn toàn chỉ là đang tự đánh giá cao bản thân mình mà thôi! Với một trận chiến như ban nãy, ngay cả một chiêu ông ta cũng không chịu nổi!
Ban nãy Yến hình của Hồng Thần Sách đã đột nhiên biến thành một cú đấm đánh về phía ngực, sau đó Tề Đẳng Nhàn ôm ngực tránh ra và dùng một tư thế như linh dương treo sừng để đánh vào huyệt thái dương của đối phương, đòn đánh của hai người họ thực sự giống như việc kỵ binh va chạm với nhau khi hai nước lớn đang cạnh tranh về sức mạnh quốc gia vậy.
Lúc này, ưng trảo của hai người đang đối đầu với nhau, trong cứng có mềm, sát ý ngập tràn giống như một trận đấu chính trị vậy.
Kinh nghiệm của Hồng Thần Sách đã chiếm được thế thượng phong, ông ta suýt chút nữa đã tóm được cánh tay của Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại gầm nhẹ một tiếng, lòng bàn tay lồi lên như một quả cầu và lao thẳng về phía đầu ngón tay của Hồng Thần Sách, hắn sử dụng tuyệt chiêu độc nhất của Võ Đang là “Chưởng tâm lôi”.
Sự biến hóa này khéo léo đến cực điểm!
Ngón tay của Hồng Thần Sách đâm vào trong lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn, luồng khí huyết kia trong nháy mắt nổ tung, tạo thành một lực giật vô cùng kinh khủng, khiến cho đầu ngón tay của Hồng Thần Sách trở nên tê dại, sau đó cảm giác tê dại đó chạy thẳng lên vai giống như một dòng điện!
Ngay sau đó, lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn đánh đến với lực mài của Bát Quái chưởng, giống như thể hắn đang muốn bóp nát ngón tay của Hồng Thần Sách trong lòng bàn tay vậy!
“Hừ!”
Hồng Thần Sách khẽ hừ một tiếng, dưới chân như đang giẫm lên mặt băng vậy, ông ta miết trên mặt đất và trượt về phía sau mà chẳng thấy chân nhấc lên.
Trước khi cơ thể ông ta lùi về phía sau thì chiêu “Hắc Hổ Móc Tim” của Tề Đẳng Nhàn đã bắt đến rồi, cú lùi lại này của ông ta vừa hay đã tránh được đòn tất công bất ngờ kia.
Sau khi ép Hồng Thần Sách phải lùi lại bằng một đòn, Tề Đẳng Nhàn càng được nước lấn tới hơn nữa, hắn liên tục giẫm chân và tung ra ba cú đấm về phía đầu và mặt của đối phương!
Mỗi khi hắn tung ra một cú đấm, trong sân sẽ nổ ra một tiếng bùm cực lớn, kéo theo đó, chiếc cửa sổ sát đất ở trước mặt Lôi Thiên Tứ và Lôi tổng quản cũng kêu lên tu tu, khiến cho bọn họ lo rằng nó sẽ vỡ tan.
Hồng Thần Sách đánh ra vân thủ của Thái Cực quyền và liên tục đỡ đòn, ba cú đấm liên tiếp đều đã bị ông ta gạt ra, thế nhưng còn uy lực và sức nổ của những cú đấm đó thì vẫn tạo nên một lực đẩy mạnh mẽ, cho dù ông ta đã sử dụng Thái Cực vân thủ nhưng da mặt của ông ta vẫn không ngừng rung lên.
“Tưng tưng tưng tưng tưng...”
Đột nhiên vang lên tiếng dây cung rung động.
Tề Đẳng Nhàn đánh ra ba cú đấm và hoàn toàn thi triển thế đánh, gân cốt nở ra, bước chân liên tục tiến về phía trước, cùng với đó chính là mười mấy cú đấm được tung ra liên tục, cho dù trước mặt là một bức tường cao làm bằng bê tông cốt thép thì cũng sẽ bị đòn đánh điên cuồng đó của hắn đánh tan trong chốc lát mà thôi!
Đối diện với cuộc tấn công kín kẽ này của hắn, Hồng Thần Sách lại có thể đáp trả từng đòn một một cách rất có trật tự.
Tốc độ trao đổi chiêu thức của hai người bọn họ khiến cho Lôi tổng quản ở bên cạnh cảm thấy hoa mắt chóng mặt và không thể nhìn rõ được thứ gì.
Còn về phần ông trùm Hương Sơn chưa từng luyện võ là Lôi Thiên Tứ, ông ta chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen va chạm với nhau và hoàn toàn không thể nhìn rõ được điều gì.
Nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn mạnh mẽ như lửa, nhưng bỗng nhiên, nắm đấm của hắn lại mở ra, năm ngón tay lại bỗng chốc thu lại và hóa thành “Phượng nhãn tiêm quyền”, bụp một tiếng đánh về phía trán của Hồng Thần Sách, một chiêu này mang theo một cơn gió có sức mạnh xuyên thấu đáng sợ, nắm đấm còn chưa đánh vào người mà luồng ngoại cương đó đã khiến cho con người ta lạnh toát cả đầu rồi!
Đối diện với đòn tấn công bất ngờ như vậy, không một người bình thường nào có thể phản ứng lại kịp...
Nhưng Hồng Thần Sách đã không còn ở trong phạm trù con người nữa rồi, ông ta cũng là một cao thủ đã luyện võ thành thần, tâm lặng như nước, tất cả những sự thay đổi đều có thể hiện lên ở trong đầu ông ta ngay lập tức.
Ông ta giơ tay lên và chặn “Phượng nhãn tiêm quyền” của Tề Đẳng Nhàn bằng một cú búng tay rất nhẹ.
Hơn nữa, ông ta còn sử dụng sức mạnh này một cách rất khéo léo, khi hất văng sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn ra, ông ta còn thuận thế đẩy ra một cái và chặn đứng bước tiến công tiếp theo của Tề Đẳng Nhàn.
“Phượng nhãn tiêm quyền đánh vào trán, tiến bước quấn cổ lấy mạng người”, đây là một chuỗi liên hoàn sát chiêu, nếu như trúng phải một chiêu thì chiêu tiếp theo sẽ lập tức tiếp tục bắt đến.
Nhưng Hồng Thần Sách lại có sức mạnh hơn người, ông ta đã đoán ra được từ trước và thuận thế đẩy tay một cái để cắt đứt thế đánh của Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn đang chiếm thế thượng phong và đang buộc Hồng Thần Sách phải lần lượt phải rút lui, vậy thì lấy đâu ra lý do để hắn dừng lại cơ chứ? Cánh tay của hắn run lên, nó vung lên rồi chìm xuống giống như nòng súng lớn, nắm đấm giống như đầu súng, đâm thẳng về phía lồng ngực của Hồng Thần Sách!
Đường Bá Hổ nói hay lắm: “Ai bảo không có nòng súng thì không chọc chết được người?”
Một đấm này của Tề Đẳng Nhàn đâm đến, cho dù có là Kim Chung Tráo hoặc Thiết Bố Sam lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào ngăn cản được, tất cả những cơ thể bằng xương bằng thịt đều sẽ bị mở ra một lỗ thủng lớn mà thôi!
Trọng tâm cơ thể của Hồng Thần Sách nhẹ nhàng dịch sang bên phải một chút, chi trước xoay về bên phải và đánh ra một chiêu “Hộ tâm chùy” để chặn lại đòn đánh của Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn có sức mạnh khủng khiếp trời sinh và lại đang ở thế tấn công, Hồng Thần Sách đang ở thế phòng thủ nên đương nhiên sẽ bị thiệt, ông ta bị một đấm này của hắn đánh cho phải lùi lại ba bước.
Trong khi ông ta đang lùi lại ba bước, Tề Đẳng Nhàn tiếp tục đuổi theo và dùng một chiêu “Kim dưới đáy biển” của Thái cực để ấn vào bụng Hồng Thần Sách một cách lặng lẽ.
Hắn dùng cú đấm để mở đường, đánh cho tiếng sấm vang lên tứ phương, lực nổ khiến cho cả cái sân như thể muốn lộn nhào một lượt, nhưng lại đột nhiên biến thành một sát chiêu mềm dẻo như “Phượng nhãn tiêm quyền”, sau khi bị bẻ gãy, hắn lại chuyển thành “Đại bác gật đầu” mạnh mẽ cứng cáp, sau khi đòn đánh bị chặn lại thì lập tức đánh ra chiêu “Kim dưới đáy biển” vô cùng âm hiểm của Thái cực.
Cách đánh kết hợp giữa cứng và mềm, lửa và nước này của hắn thực sự kỳ lạ đến mức khiến cho da đầu con người ta phải tê dại và mồ hôi đầm đìa!
Hồng Thần Sách hóp bụng vào một cái, vừa mới tránh khỏi chiêu “Kim dưới đáy biển” thì lại thấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đã đột nhiên siết lại và đấm xuống mặt đất, ngay sau đó là một cú kéo thẳng cường điệu!
Lại là một chiêu “Xung thiên pháo” vô cùng bá đạo của Thái cực đánh thẳng vào cằm dưới của ông ta!
“Thằng nhóc này dùng cách đánh kỳ lạ này để khiến cho mình không thể bắt được cách đánh của cậu ta, khiến cho mình phải tiêu hao tinh thần và kiệt quệ đến chết!” Hồng Thần Sách run rẩy trong lòng, ông ta không cứng đầu đỡ đòn nữa mà lựa chọn lui về phía sau.
Nếu như ông ta muốn lui về thì trên thế giới này không có ai có thể ngăn ông ta lại cả.
Tề Đẳng Nhàn không ngăn lại được nhưng hắn có thể đuổi theo mà!
Khó khăn lắm hắn mới chiếm được thế thượng phong, đâu thể nào vô duyên vô cớ thả người đi được, sống lưng hắn gồng lên, cơ thể như một con rồng đang bơi, Long hình liên tục sải bước tiến về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp, vừa đuổi vừa đánh!
Sức sống của Hồng Thần Sách sắp hết rồi, Tề Đẳng Nhàn chỉ cần khiến cho tinh thần của ông ta suy kiệt đến một mức nhất định thì ông ta sẽ chết ngay tại chỗ mà không cần phải đánh thêm nữa.
“Hung dữ quá đi!”
Lôi tổng quản thấy Tề Đẳng Nhàn đuổi đánh Hồng Thần Sách thì không khỏi lẩm bẩm, trong lòng chỉ có một cảm giác rung động.
Sau khi được xem trận chiến ngày hôm nay, cho dù có bắt ông ta đi chết ngay lập tức thì ông ta cũng không có gì phải oán trách cả.
Chương 1092 Chân ngôn của Đạo gia.
Hồng Thần Sách biết rằng Tề Đẳng Nhàn đang muốn ép chết ông ta, đối mặt với cú đấm dữ dội đang hướng thẳng về mặt mình của Tề Đẳng Nhàn, ông ta cau mày và nghiêng đầu né tránh.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn đã lập tức gập bàn tay còn lại vào bên trong, ấn khuỷu tay một cái và đánh về phía má của Hồng Thần Sách!
Đây là chiêu “Mãnh hổ leo núi” của Thái cực, chỉ có điều, Hồng Thần Sách không đỡ được chiêu đầu tiên nên chiêu thứ hai đương nhiên sẽ không cần “leo” nữa mà có thể đánh thẳng vào mặt ông ta.
Hồng Thần Sách dường như đang chờ đợi khoảnh khắc này, ông ta kiễng chân lên một cái, tay phải làm một động tác xoay tròn, che lấy một bên má và tiếp đó là một cú đẩy mạnh mẽ.
Khi sức mạnh bị đánh bật trở lại, Hồng Thần Sách thuận thế xoay người.
Trong trận chiến giữa các cao thủ như vậy, việc quay đầu lại là điều vô cùng cấm kỵ, bởi vì như thế sẽ rất dễ bị truy đuổi và đánh chết.
Nhưng dường như Hồng Thần Sách đã có biện pháp đối phó rồi, khi xoay người lại, ông ta giơ ngón chân lên và cắm thẳng xuống đất, bùm một tiếng, đế giày nổ tung, cả người ông ta bắn văng ra ngoài.
Tề Đẳng Nhàn tách hai chân ra, toàn thân dường như đã trở nên vụng về, hắn sải bước đuổi theo ông ta với những bước chân như một con vịt.
Hồng Thần Sách lợi dụng khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn, dùng lực đẩy để quay người lại rồi chạy về phía trước, chuyện này kể ra thì dài dòng nhưng thực chất tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Sự truy đuổi của Tề Đẳng Nhàn cũng đáng sợ không kém, hắn từng bước đuổi theo như một con vịt, tuy trông xấu xí nhưng tốc độ lại rất nhanh và không hề thua kém Hồng Thần Sách dù chỉ một chút.
Hồng Thần Sách trong nháy mắt đã đi tới mép tường của khoảng sân, ông ta dùng hai tay đẩy mạnh vào tường, rầm một tiếng, bức tường bê tông cốt thép lập tức sụp đổ như khối đậu phụ mềm mại.
Ông ta mượn lực đẩy này để xoay người lại, giơ cánh tay ra và đánh thẳng về phía mặt Tề Đẳng Nhàn!
Một chiêu này giống như sự thăng hoa bất ngờ trong sáng tác văn chương vậy, ông ta lao đến bên mép tường và làm đổ bức tường, mượn lực đó để xoay người và đánh ra một chiêu “Long cổn vân” này của mình.
Ngay lúc Tề Đẳng Nhàn đang định giơ tay lên để chặn lại thì cánh tay của ông ta lại run lên bần bật và đung đưa bất định, ngón tay dường như đang muốn tóm lấy cái tai của Tề Đẳng Nhàn.
Việc đánh ra toàn lực trong một chiêu này khiến cho sắc mặt của Hồng Thần Sách trở nên vô cùng khó coi, mặt đỏ như máu, trông chẳng khác nào Quan Công cả!
Từng sợi gân xanh trên cánh tay của ông ta nổi lên như sấm, cơ bắp vặn thành cục sắt, kiên cố đến mức không thể phá vỡ!
Có thể thấy rằng loạt đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn đã đẩy ông ta vào tình thế như thế nào mà lại khiến cho ông ta không ngần ngại mượn ngoại lực để quay lại và phản công.
Một đòn như vậy có thể tạo nên sự khác biệt giữa chiến thắng và thất bại!
Khi những ngón tay đó lao đến, hai tai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên kéo vào bên trong, áp sát vào và bịt kín lỗ tai lại.
Hành động này tất nhiên đã tránh được những ngón tay đang lao đến.
Nhưng bả vai của Hồng Thần Sách lại lập tức sụp xuống, chân trước giẫm lên mặt đất một cái và mang theo một lực xoắn ốc, biến thành một cái phách quyền và đánh mạnh về phía bả vai của Tề Đẳng Nhàn!
Một cú đấm như vậy có thể làm vỡ vàng và làm nứt đá!
Sức mạnh từ cú giậm chân đó của ông ta khiến hai người đang ở trong nhà là Lôi tổng quản và Lôi Thiên Tứ cảm nhận được một trận động đất rất mạnh, như thể thực sự có một trận động đất lớn sắp xảy ra rồi vậy!
“Lâm!”
Tề Đẳng Nhàn trợn hai mắt lên và đột nhiên nói ra một câu khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Trong cửu bí của Đạo gia, đọc chữ lâm sẽ có thể sự kết hợp sức mạnh của trời đất, có uy năng hàng ma diệt yêu! Nó tượng trưng cho sự bất khuất trước nghịch cảnh, giữ vững ý chí bình tĩnh sáng suốt và thể hiện một cơ thể và tinh thần kiên cường.
Hắn vừa quát vừa nhấc bả vai lên, cơ thể uyển chuyển như một con chim én, đầu xương bả vai và cơ bắp lộn ngược ra ngoài như một cây súng! Đây là “Yến hình thương” trong võ công đánh vai, nó có tác dụng giống hệt như chiêu thức mà trước đây Liễu Tông Nham Toái đã dùng!
Nhưng dù sao thì Hồng Thần Sách cũng là người tung ra cú đấm còn Tề Đẳng Nhàn thì chỉ hất vai lên để đón lấy cú đấm của ông ta trong lúc vội vàng mà thôi, sức mạnh lại hướng từ dưới lên trên, còn đối phương là hướng từ trên xuống dưới, ai hơn ai kém, chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra ngay.
Cho dù hắn đã niệm chân ngôn trong miệng nhưng khi hai cú đấm đều phát huy toàn lực thì hắn vẫn gặp bất lợi lớn!
“Rầm!”
Nắm đấm chạm vào bả vai.
Bả vai Tề Đẳng Nhàn truyền đến một tiếng xương gãy rất nhẹ, nhưng hắn dường như không hề cảm nhận được, trên mặt cũng không có một tia đau đớn.
“Đấu!”
Tề Đẳng Nhàn lại khẽ quát một tiếng, kết hợp với sức mạnh của nhịp tim để bộc phát, trong lúc dây thanh quản ma sát thậm chí còn mang theo một mùi máu tanh nồng đậm!
Đọc chữ đấu sẽ khiến con người ta trở nên dũng mãnh và can đảm, khi gặp phải khó khăn ngược lại sẽ làm gia tăng tinh thần chiến đấu.
Hơn nữa, những làn sóng âm thanh khủng khiếp mà hắn tạo ra khi niệm chân ngôn cũng khiến hai tai của Hồng Thần Sách trở nên ù đi, từ chỗ màng nhĩ truyền đến một cảm giác đau âm ỉ.
“Rắc rắc rắc...”
Hai người Lôi tổng quản và Lôi Thiên Tứ đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì chiếc cửa sổ sát đất dày dặn và bền chắc ở trước mặt bọn họ đã bị âm thanh kia làm cho xuất hiện một vài vết nứt và có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Hồng Thần Sách cau mày và cắn răng nói: “Đúng là một thằng nhóc hung hãn, vì để chiếm thế thượng phong mà cho dù có phải làm tổn thương thể xác và tinh thần của chính mình thì cũng phải đón lấy chiêu phách quyền này của mình!”
Câu chân ngôn mà Tề Đẳng Nhàn sử dụng đã gây tổn hại nghiêm trọng đến các cơ quan nội tạng, đặc biệt là tim và phổi, thậm chí còn gây chảy máu khi dây thanh quản bị cọ xát.
Tuyệt chiêu mà Hồng Thần Sách tích lũy từ lâu đã không thể giành lại được thế thượng phong! Tề Đẳng Nhàn đứng yên tại chỗ và không hề lùi bước, đôi mắt hắn mở to giống như một ông hộ pháp đang trừng mắt vậy, lúc này, từ trong bụng hắn vang lên tiếng ếch kêu, sau đó toàn bộ vùng bụng phồng lên, giống như một phụ nữ đã có thai được mười tháng!
“Phù...”
Một luồng hơi thở đáng sợ phát ra, theo sau đó là cú đấm cực kỳ kinh khủng của Tề Đẳng Nhàn!
Từ trong một đấm này, Hồng Thần Sách cảm nhận được hơi thở của một cuộc cách mạng, dường như có vô số người đã ném đầu, đổ máu, lật đổ cường quyền và chiến đấu chỉ vì niềm tin và lý tưởng ở trong lòng mình! Một đấm đó không giống như sức mạnh của một mình Tề Đẳng Nhàn mà giống như thể đã kết hợp sức mạnh của rất nhiều người vào với nhau vậy!
“Được lắm được lắm, thằng nhóc này giỏi lắm, thật là hung hãn!!!” Hồng Thần Sách lớn tiếng quát lên, tập trung tinh thần và khí lực rồi đón lấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.
“Rầm!”
Nắm đấm của hai người va đập vào nhau, âm thanh nổ ra không khác gì tiếng sấm nổ.
Cửa sổ sát đất cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cót két một tiếng, nó vỡ tan ra và biến thành vô số những mảnh thủy tinh vụn rơi đầy ra đất.
Sau khi một đấm qua đi, sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn trở nên trắng bệch, hắn không hề động đậy, chân phải đá về phía trước một cái và đá vào ống chân của Hồng Thần Sách!
Sau khi đá trượt một cái, cái chân còn lại của hắn lại đá đến lần nữa, hai chân như cái cối xay bằng đá cuồn cuộn lao đến như một dòng nước lũ và không thể ngăn cản.
Hồng Thần Sách chỉ cảm thấy sửng sốt một lát, đầu gối bên phải bị một chân đá trúng và lập tức truyền đến tiếng xương cốt gãy vụn.
Ông ta nghiêng người một cái, chỉ thấy cơ thể của Tề Đẳng Nhàn hơi dịch về bên trái, tiếp sau đó là một nắm đấm sượt qua chỗ hiểm bên chân, mượn sức lách người để vung ra ngoài.
“Rầm!”
Hồng Thần Sách bị đánh thẳng vào ngực, lục phủ ngũ tạng bị sức mạnh vô hình đánh nát trong chốc lát!
Cả người ông ta không chịu sự khống chế mà bay thẳng ra ngoài, rầm một tiếng đập vào bức tường ở một bên khác, lập tức khiến cho bức tường đổ sập, một nửa cơ thể của ông ta cũng bị vùi trong đống đổ nát.
Nằm giữa đống đổ nát, Hồng Thần Sách chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt dần dần mờ đi, trong đầu ông ta bắt đầu nhớ lại cuộc đời luyện võ của mình...
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn đang chậm rãi bước đến gần mình rồi mỉm cười và nói: “Cú đấm vừa rồi tên là gì thế? Chính là cú đấm mà cậu đã kết hợp với Điếu Thiềm Kình ban nãy ấy.”
“Cách mạng, cuộc cách mạng để khai trừ Triệu gia và lấy mạng đám lão tặc các người!” Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta với vẻ mặt không chút biểu cảm và chậm rãi nói.
“Được được được... cú đấm tốt đấy!” Hồng Thần Sách nhắm đôi mắt lại, hơi thở của sự sống dần dần biến mất.
Chương 1093 Hỏa táng.
Thấy Hồng Thần Sách đã chết, Tề Đẳng Nhàn mạnh mẽ thờ phào một hơi như đã trút bỏ được gánh nặng.
Trong hơi thở của hắn còn mang theo mùi tanh của máu tươi.
Có điều, trước đó hắn đã uống nước thánh rồi, lúc này, hắn cảm nhận được các tế bào trong cơ thể đang hoạt động rất mạnh, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh, năng lượng thể chất đã mất đi cũng đang dần dần hồi phục.
“Nước thánh đúng thật là đồ tốt mà, đáng tiếc là sản lượng của nó quá ít, nếu như có thể cho mình một thùng thì đúng là không dám tưởng tượng...” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ rồi lại lắc lắc đầu.
Số lượng nước thánh mà các kỵ sĩ Thánh giáo được phân phát còn có hạn chứ huống chi là một tổng giám mục như hắn.
Nếu không phải Giáo Hoàng muốn lấy hắn làm tay chân cho mình, lo ngại hắn sẽ mất mạng trong tay những kẻ dị đoan kia thì có lẽ ông ta còn không nỡ cho hắn đâu.
Lúc này Lôi Thiên Tứ mới đi ra khỏi nhà, nhìn mảng sân vườn bừa bộn, ông ta bỗng chốc lắc đầu, chỗ này đâu có giống cuộc chiến của loài người, nó giống như hai vị thần tiên trên đất liền đang đánh nhau thì đúng hơn.
Bên trong sân vườn, khắp nơi đều là hố trũng, bức tường xi măng cốt thép đổ sập hai bên và trở thành một đống đổ nát.
Những cái hố trên mặt đất trông như bị đạn pháo nổ tung vậy, gạch lát sàn bằng đá hoa cũng bị giẫm nát từng mảnh, đâu đâu cũng là dấu chân.
“Ông ta chết rồi à?” Lôi Thiên Tứ hỏi.
“Chết rồi, lạnh ngắt luôn!” Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói với Lôi Thiên Tứ.
Lôi Thiên Tứ nói: “Chết rồi thì tốt, người như thế mà sống thì thật là đáng sợ! Ông ta đến tìm cậu chắc là cũng có ý muốn đổi mạng lấy mạng nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không biết lão già này đã dùng thủ đoạn gì để tạm thời nâng cao tinh thần, nếu không thì ông ta cũng không kéo dài được như vậy với tôi đâu. Có điều, cũng may là tôi cũng có nước thánh của Thánh giáo, nếu không thì đúng thật là không thể nói chắc rằng rốt cuộc là ai sẽ chết trong tay ai đâu.”
Khi Hồng Thần Sách gặp Tề Đẳng Nhàn lần này, trạng thái thể chất và tinh thần của ông ta đều đang ở đỉnh cao, mặc dù Tề Đẳng Nhàn cũng có luyện tập trong vài ngày qua nhưng hắn chưa từng cố ý điều chỉnh, vậy nên nếu so về mặt chuẩn bị thì hắn còn tệ hơn so với Hồng Thần Sách nữa.
“Lai lịch của Hồng bang đúng thật là thâm sâu khó lường, cũng không biết ở trong Vọng Nguyệt Các còn có bao nhiêu cao thủ kiểu này nữa đây?” Lôi tổng quản nói với vẻ tràn đầy lo lắng.
“Loại cao thủ như thế này vô cùng có hạn.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Lôi tổng quản gật đầu và nói: “Tôi đi bảo người làm đến dọn dẹp cái xác này một chút vậy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đem đi thiêu đi, đoán chừng còn có thể đốt ra mấy thứ như xá lợi luôn đó, giữ lại bên người có thể trừ tà.”
“Hả?”
Lôi tổng quản bỗng chốc ngây người và cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đang nói đùa.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói thật đấy!”
“Các nhà tu hành của Phật gia, sau khi đạt đến tu vi cao thâm thì sẽ có thể đốt ra được xá lợi.”
“Luyện võ cũng là một cách tu hành, đạt đến cảnh giới này rồi thì chẳng khác nào là Phật đà hay chân nhân cả, ông mang ông ta đi thiêu, chắc chắn sẽ có thể đốt ra được thứ gì đó.”
Sau khi nói xong lời này, hắn nhìn Lôi Thiên Tứ một cái và nói: “Đến lúc đó, Lôi lão hãy đưa những viên xá lợi đó cho hai vị công tử Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân để bọn họ mang theo bên người, như vậy cũng có thể hóa giải sự tổn hại mà mô hình phong thủy Sơn Hải Táng Long đem lại cho bọn họ.”
Từ trường của trời đất và vũ trụ vô cùng kỳ diệu và có thể thay đổi thông qua phong thủy, tuy nhiên, khi một người trở nên mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, từ trường của chính người đó cũng có thể ảnh hưởng đến từ trường giữa trời và đất.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lôi tổng quản, Tề Đẳng Nhàn bật cười ha ha và nói: “Không cần lo về việc đám người Hồng Bang sẽ đến gây chuyện với mọi người đâu, nếu bọn họ dám đến gây rối, tôi sẽ giúp mọi người giải quyết! Huống chi, bây giờ Lôi gia đã rơi vào tình cảnh này rồi, còn phải lo về việc người của Hồng Bang sẽ đến gây chuyện hay sao?”
Lôi Thiên Tứ quay đầu sang nói với Lôi tổng quản: “Ông chịu khó một chút, mang ông ta đến lò hỏa táng để thiêu đi.”
“Được!” Lôi tổng quản đáp lại.
Tề Đẳng Nhàn nói với Lôi Thiên Tứ: “Lôi lão, tôi nghỉ ngơi khoảng mười phút đã rồi lát nữa chúng ta sẽ lên đường. Bây giờ đám chó điên đó cắn người rất khỏe, tôi vừa mới đánh xong một trận, tiêu hao thể lực quá nhiều, nhỡ đâu có con chó điên nào đó nhảy ra cắn ông, nếu như tôi không cản lại kịp thì thật là không hay!”
Lôi Thiên Tứ bật cười một cái và nói: “Cậu cứ yên tâm đi, nếu như có con chó điên nào dám nhảy ra để cắn tôi, tôi sẽ lập tức giết chết nó để ăn thịt!”
Trong lúc nói ra lời này, ông ta mạnh mẽ vỗ vào vòng eo của mình.
Tề Đẳng Nhàn nhận ra rằng vòng eo của Lôi Thiên Tứ đang căng phồng lên, rõ ràng là đang mang theo thứ gì đó.
Điều này làm cho hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, Lôi Thiên Tứ không phải là người có thể tùy tiện thao túng được đâu, vào lúc ông ta còn đang ở thời hoàng kim, Hương Sơn và Kinh Đảo hỗn loạn khủng khiếp, ông ta dám đối đầu với đám đầu đỏ ngoại quốc đó, ngoại trừ dũng khí ra thì làm sao có thể không có năng lực gì được cơ chứ?
“Ông cụ giỏi chơi súng lắm đó, mặc dù mấy năm gần đây tôi chưa từng nhìn thấy ông ấy dùng đến súng.” Lôi tổng quản cười cười và nói.
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón cái lên: “Ông cụ Lôi đúng là cao thủ giấu nghề mà!”
Lôi Thiên Tứ bật cười, vỗ vai Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tôi có cao thủ hơn nữa thì cũng không bằng cậu được, ban nãy khi nhìn cậu ra tay với Hồng Thần Sách, tôi chỉ cảm thấy như thần tiên hạ phàm đang đánh nhau! Nếu đổi lại là một người bình thường hơn một chút mà lao vào đó thì e rằng sẽ bị bóp chết chỉ trong nháy mắt mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Luyện võ đến cảnh giới này rồi, có rất nhiều chuyện quả thực là có thể tự làm theo ý mình. Nhưng dẫu sao thì con người vẫn là con người chứ không phải thần tiên, cũng có đủ loại xiềng xích và ham muốn của con người, khó có thể đạt đến cảnh giới thoát tục như vậy.”
Hắn cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi nên bảo Lôi Thiên Tứ gọi một chiếc xe và cùng nhau đi đến bệnh viện Thánh Hòa.
Bệnh viện Thánh Hòa cũng là một bệnh viện tư nhân, chỉ có điều, danh tiếng của nó còn tốt hơn so với cái bệnh viện Ái Khang chết tiệt đó gấp cả ngàn lần.
Tin tức xe của Lôi gia đi xuống khỏi trang viện trên núi đã lập tức được truyền ra bên ngoài.
Những người nhận được tin tức đều không khỏi trầm mặc một hồi, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Một cao thủ như Hồng Thần Sách lấy mạng đổi mạng mà cũng không đổi được cái mạng của hắn ta à? Sao có thể như thế được?”
“Sân vườn của Lôi gia là một mảng hỗn độn, Hồng Thần Sách đã chết rồi, cái xác bị người của Lôi gia mang đến lò hỏa táng để thiêu.”
“Cái tên nhóc này còn khó giải quyết hơn cả Tề Nha Ba năm đó nữa! Chí ít thì Tề Nha Ba còn làm việc một cách khá là đứng đắn, còn cái tên nhóc này nhìn đâu cũng thấy toàn là tà đạo.”
Những người muốn ngồi nhìn Tề Đẳng Nhàn đồng quy vô tận với Hồng Thần Sách đều cảm thấy có hơi thất vọng, đồng thời cũng càng kiêng dè Tề Đẳng Nhàn hơn một chút.
Dù sao thì bọn họ đều biết rằng Hồng Thần Sách cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu như muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn thì chắc chắn sẽ phải dùng đến cách đánh lấy mạng đổi mạng, nhưng cho dù có là như thế thì Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể bình yên vô sự mà ngồi xe rời khỏi Lôi gia. Mà Hồng Thần Sách thì đã lạnh ngắt luôn rồi.
Ngọc Tiểu Long nhìn tin tức được gửi đến qua điện thoại thì lập tức thở phào một hơi, cô ấy nhìn người đang ngồi ở phía đối diện là Triệu Hồng Nê một cái và nói: “Thêm trận nữa đi?”
Triệu Hồng Nê nhướn mày một cái, cô ta đưa mắt nhìn những chiến sĩ Vĩnh Dạ Quân đạn đã lên nòng ở bên ngoài và nói: “Cho dù Triệu Hồng Tụ không đi thì cũng chưa chắc anh ta sẽ có thể dễ dàng vượt qua đâu. Dù sao thì việc đánh bại Hồng Thần Sách cũng không hề dễ dàng.”
Khóe miệng Ngọc Tiểu Long khẽ nhếch lên một cái, trong tay Tề Đẳng Nhàn có nước thánh, tốc độ hồi phục của cơ thể hắn là thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng được, cô ấy cũng không cần lo lắng về điểm này.
“Chỉ cần cô không đi là được rồi.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Đoán xem.”
Triệu Hồng Nê liếc nhìn nắm tay đang siết chặt của cô ấy và nói: “Cô đường đường là một chiến tướng cấp trung mà lại sử dụng lực lượng vũ trang của thế giới ngầm, hơn nữa còn là Vĩnh Dạ Quân bị xếp vào hàng ngũ quân phản quốc. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng ngày tháng sau này của cô sẽ không dễ dàng đâu.”
Ngọc Tiểu Long bật cười và nói: “Thế thì cũng hết cách rồi, dù sao thì tôi cũng không điều động được quân bản địa Hương Sơn nên cũng chỉ có thể làm như thế này mà thôi.”
Chương 1094 Làm quá.
Đúng như những gì Ngọc Tiểu Long nói, thể diện của Lôi Thiên Tứ rất có tác dụng.
Con đường tiến vào bệnh viện Thánh Hòa của Tề Đẳng Nhàn không hề gặp phải một chút trở ngại nào.
Nhưng bầu không khí bên trong phòng khách trống rỗng thì lại vô cùng căng thẳng.
Nghiêm Động, tên đàn ông có huyết hải thâm thù với Hoàng Sung và thích giở trò xảo quyệt bị một số người mà Tề Đẳng Nhàn quen biết bao vây ở bên trong.
Ngay cả người chị gái của anh ta là Nghiêm Mộc Long cũng đang có mặt ở đó, sắc mặt của cô ta có hơi âm trầm, thậm chí còn mang theo một chút nghiêm trọng.
“Mọi người lố quá rồi đấy? Đúng là Nam Nhân Nhân là một đứa con hoang, nhưng dù sao thì nó cũng có quan hệ huyết thống với Nghiêm gia chúng ta mà, tôi muốn xử lý nó như thế nào cũng là chuyện của Nghiêm gia chúng ta! Đám người ngoài đó quản được chắc?” Nghiêm Động nói với vẻ mặt khinh thường.
“Còn nữa, cái tên Tề Đẳng Nhàn mà mọi người nói đến kia, đó chẳng phải là tên rác rưởi trước đây đã bị truy nã và phải trốn chui trốn lủi khắp nơi hay sao? Hắn ta đánh chết được Hồng Thiên Đô thì ghê gớm lắm à?”
“Tôi không tin rằng hắn ta sẽ có cái gan để đến đây giết tôi đâu! Còn nữa, hắn ta có giết được tôi hay không thì còn là một vấn đề đó.”
Sắc mặt của Nghiêm Mộc Long càng thêm u ám hơn nữa, cô ta tức giận nói: “Em cũng biết Nam Nhân Nhân là con của em, thế tại sao em lại làm ra chuyện quá đáng như vậy chứ? Lấy giác mạc của con bé để đổi với con trai của em?”
Nghiêm Động nghe thấy vậy thì phì cười một cái và nói: “Nó chỉ đơn giản là một đứa con hoang do con đàn bà đê tiện Nam Thiến đó sinh ra mà thôi, so với con trai của em á, nó là cái thá gì cơ chứ? Em cho nó cái giác mạc còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy đó đã coi như là nhân từ và thương xót lắm rồi! Nếu không thế á, móc mắt thì cũng móc rồi, còn bỏ ra hơn sáu mươi vạn tiền phẫu thuật để làm gì cơ chứ?”
“Có thể đổi giác mạc với con trai của em thậm chí có thể nói là một sự vinh dự đối với thứ đê hèn đó!”
Nghiêm Động có một đứa con trai, thế nhưng đôi mắt của thằng bé lại xảy ra vấn đề, vậy nên anh ta đã để mắt đến Nam Nhân Nhân.
Trước đây anh ta cho người đến gây chuyện với cửa hàng quần áo của Nam Thiến chính là để ép Nam Thiến giao Nam Nhân Nhân ra, sau đó sắp xếp cuộc phẫu thuật đổi giác mạc.
Nghe được những lời này của Nghiêm Động, những cao thủ đang có mặt ở đó đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Mặc dù bọn họ cũng có thù với Tề Đẳng Nhàn nhưng trước hết thì bọn họ vẫn là những người luyện võ và có năng lực phân biệt đúng sai.
Nghiêm Mộc Long cười khẩy và nói: “Em không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào à, số người chết ở trong tay cái tên họ Tề đó còn ít hay sao?”
Nghiêm Động liếc nhìn các cao thủ đang có mặt ở đó và nhàn nhạt nói: “Ở đây có chị rồi cũng không nói làm gì, lại còn có cả thần thủ là sư phụ Chiến Phi, bang chủ của Hồng Bang Hương Sơn là Mạnh Thiên Sanh, giám đốc Long Môn Hương Sơn là Trần Bá Hạ, lại còn có cả cô Lục Thái do Triệu gia phái đến nữa! Có năm cao thủ như mọi người ở đây rồi mà hắn ta còn có thể lấy được mạng của em thì đúng thật là một trò cười hợm hĩnh.”
Chiến Phi bình tĩnh nói: “Một tướng bại trận không dám ăn nói hùng hồn. Lần trước khi đối đầu với cậu ta, ngay cả dũng khí để ra tay tôi cũng không có, cậu đừng có nhắc đến tôi làm gì!”
Lần trước khi ở đại hội võ đạo, Chiến Phi đã bị Tề Đẳng Nhàn làm cho khiếp sợ, từ đầu đến cuối, anh ta đều không dám ra tay với hắn.
Trong lòng anh ta thậm chí còn sinh ra sự sợ hãi đối với hắn nữa, mỗi khi nhớ đến người đó, anh ta lại cảm thấy đối phương giống như một vị thần trên trời vậy, không thể xâm phạm.
Anh ta hiểu rằng trong lòng mình đã gặp phải xiềng xích và trở ngại rồi, nếu như không thể đối mặt và đè bẹp nỗi sợ hãi này thì có lẽ cả đời này anh ta cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ hoặc thậm chí là thụt lùi mà thôi.
“Nếu như không phải mọi người đều có thù với cái tên họ Tề đó thì ai mà thèm đi bảo vệ cái mạng của một tên cặn bã như cậu cơ chứ.” Chiến Phi cười khẩy và nói.
“Tôi cặn bã thì sao chứ? Ai bảo tôi được sinh ra ở trong một gia đình tốt làm gì? Ha ha.” Nghiêm Động nghe thấy lời này của Chiến Phi thì chẳng hề để tâm mà ngược lại còn cười phá lên nữa.
Hai người Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh đều yên lặng không nói, con trai của hai người bọn họ đều chết trong tay Tề Đẳng Nhàn, thù giết con không đội trời chung!
Lục Thái là đầy tớ của Triệu Minh Luật, bất kể chuyện gì, không kể đúng sai, chỉ cần Triệu Minh Luật mở miệng thì cô ta đều sẽ đi làm.
Nghiêm Động lười biếng ngồi xuống ghế, uể oải dựa về phía sau và nói: “Cái tên họ Tề đó có gì ghê gớm chứ, có lợi hại hơn nữa thì chẳng phải lúc trước vẫn bị phát lệnh truy nã và phải cụp đuôi bỏ chạy khắp nơi hay sao?”
Chiến Long cười khẩy và nói: “Đồ ngu! Cậu chưa từng đối mặt với cậu ta, đương nhiên sẽ không biết người này đáng sợ đến nhường nào.”
“Kể ra thì cũng lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta. Chắc là bây giờ anh ta đã lợi hại hơn lúc ở Thượng Hải rồi nhỉ?” Vẻ mặt của Nghiêm Mộc Long bỗng chốc trở nên nghiêm túc, cô ta trầm giọng nói.
“Võ công của người này đã đạt đến cảnh giới kỳ diệu như thần rồi!” Chiến Phi nói.
Nghiêm Động nở nụ cười khinh thường và nói: “Kỳ diệu như thần? Tôi thấy sư phụ Chiến Phi nói như vậy hoàn toàn chỉ là để mượn cớ cho việc không dám ra tay của mình trước đây mà thôi có đúng không? Khen hắn ta nhiều hơn một chút thì sẽ khiến anh không bớt hèn nhát hơn.”
Chiến Phi nghe thấy câu nói mang theo ý khinh thường của Nghiêm Động thì lại không chút tức giận, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cái tên có cái miệng vô đạo đức mà hành động cũng không biết điểm dừng này.
Nếu không phải Nghiêm Động được sinh ra trong một gia đình tốt như những gì anh ta nói thì Chiến Phi sẽ có thể dùng một cái tát để đánh chết cái thứ rác rưởi này!
“Nghiêm Động, câm miệng!” Nghiêm Mộc Long quát lên với vẻ lạnh lùng.
Nghiêm Động thực ra cũng có một chút kính sợ đối với người chị gái Nghiêm Mộc Long này của mình, sau khi nghe thấy lời cảnh cáo của cô ta, anh ta nhún vai một cái với vẻ có sao cũng được và nói: “Không nói thì không nói, có cần thiết phải tâng bốc cái tên họ Tề đó lên như một vị thần hay không chứ?”
Nghiêm Mộc Long tức giận nói: “Đủ rồi! Nếu như không phải em làm quá như vậy
“Nếu như em không làm quá như vậy thì mọi chuyện đã kết thúc từ lúc anh ta mời Lôi Thiên Tứ đến rồi.”
“Nếu như em không tự hành động theo ý mình thì mọi người cũng hoàn toàn không cần phải tụ họp lại đây.”
“Bây giờ em còn có lòng dạ thảnh thơi để nói ra những lời xằng bậy như thế à?”
“Nếu như em không phải là em trai ruột của chị thì chị nhất định sẽ tự tay vặt cái đầu của em xuống để làm bóng đá!”
Nghiêm Động nở một nụ cười ngại ngùng và không nói gì nữa, có điều, từ trong vẻ mặt và dáng ngồi của anh ta thôi cũng có thể nhìn ra rằng anh ra hoàn toàn không thèm để những lời mà Nghiêm Mộc Long vừa nói vào trong lòng.
Nghiêm Mộc Long nhìn Nghiêm Động rồi lắc đầu một cách bất lực và thở dài một hơi.
Các cao thủ đang có mặt ở đó cũng đều không khỏi âm thầm lắc đầu, cặp chị em này thực sự là do cùng một mẹ sinh ra đó à?
“Mặc dù Hồng Thần Sách đã chết ở trong tay cậu ta nhưng chắc chắn cậu ta cũng đã bị tiêu hao thể lực một cách vô cùng nghiêm trọng, tôi không cho rằng cậu ta nhất định sẽ đến giết Nghiêm Động.” Trần Bá Hạ đặt hai tay lên trên đầu gối và chậm rãi nói.
“Không không không, anh ta nhất định sẽ đến. Nếu như anh ta không đến thì đó không còn là anh ta nữa rồi. Cũng giống như việc anh ta biết trong chuyện của Lục Chiến Long có chứa âm mưu nhưng anh ta vẫn nhất quyết ra tay.” Nghiêm Mộc Long nói.
Người hiểu bạn nhất có thể không phải là những người thân cận nhất ở bên cạnh bạn mà là một kẻ địch nào đó.
Nghiêm Động uể oải nói: “Chẳng phải Hồng Thần Sách là cao thủ ẩn sĩ của Vọng Nguyệt Các của Hồng Bang hay sao? Sao có một chút chuyện như vậy mà lại đi biếu mạng cho hắn rồi?”
Mọi người đều không thèm để ý đến anh ta.
Lục Thái nói: “Hồng Thần Sách cũng không nhất định là do anh ta đánh chết, cũng có thể là do ông ta đã bị tiêu hao tinh thần quá nhiều trong trận chiến đó nên tuổi thọ đi đến điểm cuối mà thôi.”
Điện thoại của Nghiêm Mộc Long đột nhiên vang lên, cô ta cầm điện thoại lên để bắt máy.
“Cái tên họ Tề đó đã đến bệnh viện Thánh Hoà rồi, anh ta đi cùng Lôi Thiên Tứ.” Nghiêm Mộc Long bỏ điện thoại xuống rồi nói với mọi người.
Người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng là Mạnh Thiên Sanh khẽ hừ một tiếng và nói: “Vừa hay để báo thù cho con trai của tôi!”
Trong mắt Trần Bá Hạ cũng nổi lên sát ý.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh một trận với Hồng Thần Sách, hôm nay bao nhiêu cao thủ tề tựu về đây như vậy, nếu như ra tay thì nhất định sẽ lấy được cái mạng chó của hắn!
Chương 1095 Súc sinh.
“Nhân Nhân, có chuyện gì thế?”
Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Nam Nhân Nhân, đôi mắt của cô bé đang được quấn một vòng băng gạc.
Nam Nhân Nhân sững sờ một lúc và cẩn thận nói: “Là chú sao, chú đẹp trai?”
Tề Đẳng Nhàn xoa đầu cô bé và dịu dàng nói: “Là chú đây.”
“Chú đẹp trai, mắt của cháu không nhìn thấy gì nữa, cháu sợ lắm... Cháu muốn về nhà tìm mẹ cháu, cháu nhớ mẹ cháu lắm!” Nam Nhân Nhân nói với vẻ vô cùng buồn bã, giọng nói non nớt khiến cho con người ta vô cùng thương xót.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên nhìn tên bác sĩ dẫn Nam Nhân Nhân đến và nói: “Mắt của con bé làm sao thế?”
Bác sĩ nói: “Anh Nghiêm Động bảo chúng tôi làm một cuộc phẫu thuật ghép giác mạc để đổi giác mạc của cô bé với giác mạc của con trai anh ấy... Giác mạc của con trai anh ấy không được tốt cho lắm.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì hai mắt bỗng chốc tối sầm, mặc dù Nam Nhân Nhân không có quan hệ huyết thống gì với hắn nhưng khi nhìn thấy một đứa bé còn nhỏ như vậy phải chịu tội ác ghê tởm như thế, hắn vẫn không kìm chế được cơn tức giận!
Sắc mặt của Lôi Thiên Tứ ở bên cạnh cũng đột nhiên tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nói: “Cuộc phẫu thuật như thế mà các người cũng đồng ý làm à?”
“Lôi lão, chào ông, chúng ta cũng chỉ là bác sĩ mà thôi, chúng tôi không phải là những người quyền quý.” Bác sĩ khẽ cúi người với Lôi Thiên Tứ rồi nói với vẻ khó khăn.
Lôi Thiên Tứ nghe thấy anh ta nói như thế thì không khỏi im lặng, mãi một lúc lâu cũng không thể trả lời.
Bác sĩ nói: “Khoảng thời gian này nhất định phải chú ý bảo vệ cho đôi mắt của cô bé, không được để cô bé tiếp xúc với ánh sáng mạnh, về phương diện ăn uống cũng phải chú ý thanh đạm... Nếu như may mắn thì có lẽ sau này cô bé vẫn còn có thể nhìn thấy, chỉ là sẽ bị cận thị một cách vô cùng nghiêm trọng mà thôi.”
Lôi Thiên Tứ hừ lạnh với vẻ mặt tối sầm: “Cái đám súc sinh này, đạo lý hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả thú dữ cũng biết cơ mà! Cái tên Nghiêm Động này rốt cuộc là thứ súc sinh gì cơ chứ?”
Nam Nhân Nhân dè dặt kéo ngón tay của Tề Đẳng Nhàn và nói: “Chú đẹp trai, chú có thể đưa cháu về nhà được không? Cháu sợ lắm...”
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu xuống, miễn cưỡng nở nụ cười và nói: “Nhân Nhân, đương nhiên chú sẽ đưa cháu về nhà, thế nhưng không phải là bây giờ. Bởi vì chú phải khiến cho cái đám người xấu đó phải chịu sự trừng phạt, cháu nói xem có phải không?”
Nam Nhân Nhân lập tức vung vẩy hai nắm đấm tí hon và nói: “Đúng đúng đúng, người xấu nhất định phải bị trừng phạt!”
Đối với một cô nhóc vị thành niên như cô bé mà nói, có lẽ cô bé vẫn chưa biết chuyện gì vừa mới xảy ra với mình.
Lôi Thiên Tứ khẽ mím môi, ông ta nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Cậu định làm như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Còn làm như thế nào được nữa? Đương nhiên là tiễn đám cặn bã đó đi gặp Thánh chủ để tiếp nhận sự phán xét công bằng của Thánh chủ rồi.”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng Lôi Thiên Tứ lại có thể cảm nhận được ở bên dưới sự bình tĩnh đó đang ẩn chứa sóng gió cuồn cuộn như thế nào.
“E rằng đối phương sẽ không dễ giết như vậy đâu, chắc chắn có cao thủ đang bảo vệ cậu ta.” Lôi Thiên Tứ nói.
“Cao thủ? Cao đến mức nào chứ.” Tề Đẳng Nhàn lại cười cười một cách khinh thường.
Lôi Thiên Tứ nói với vẻ quan tâm: “Cậu vừa mới đánh xong một trận với Hồng Thần Sách, chắc chắn cũng đã bị tiêu hao không ít, lúc này mà đi đến đó để giết người thì liệu có khả thi không?”
Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Tôi đã uống nước thánh mà Giáo Hoàng cho tôi rồi, thể lực hồi phục rất nhanh, vết thương cũng hồi phục rất nhanh. Nếu như bọn họ cho rằng Hồng Thần Sách đã gây ra cho tôi tổn thất gì to lớn thì bọn họ đã sai rồi!”
Lôi Thiên Tứ nhìn bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy trên người cậu thanh niên này ngập tràn hình bóng của mình lúc còn trẻ!
Từ tận đáy lòng mình, ông ta vô cùng khâm phục khí phách và khí chất của Tề Đẳng Nhàn, ông ta chậm rãi nói: “Chắc là tôi không thể giúp gì được cho cậu nữa rồi, chỉ có thể ở lại đây bảo vệ cho cô nhóc này và nhân tiện hù dọa đám lính đạn đã lên nòng kia mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, chắp tay với Lôi Thiên Tứ và nói: “Như vậy là đã nhiều lắm rồi, Lôi lão bằng lòng đi ra khỏi trang viên của Lôi gia và cùng tôi đi đến bệnh viện Thánh Hòa đã sự ủng hộ hết sức to lớn đối với tôi rồi!”
Mặc dù cao thủ đạt đến cảnh giới phá vỡ hư không, gặp thần không loạn vô cùng đáng sợ nhưng sức mạnh khoa học công nghệ của con người còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Ngay cả một cao thủ ở cấp độ này như Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ phải toi đời nếu như bị bao vây bởi hàng chục hoặc hàng trăm khẩu súng trong một không gian nhỏ cộng với một vài quả lựu đạn cầm tay hoặc lựu đạn súng trường.
Nếu không có thể diện của Lôi Thiên Tứ thì cho dù hắn muốn xông vào bệnh viện Thánh Hòa cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bởi vì nơi này quả thực có rất nhiều người và súng, hỏa lực vô cùng hung hãn.
“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên. Thế hệ của chúng tôi đã đến lúc phải hạ màn rồi, có những người trẻ như cậu đây đến tiếp quản, tôi vô cùng hài lòng, cho dù có phải chết thì có lẽ tôi vẫn sẽ nở nụ cười mà thôi.” Trên mặt Lôi Thiên Tứ hiện ra một nụ cười hài lòng, ông ta nhẹ nhàng vỗ vai Tề Đẳng Nhàn.
“Tôi cũng rất tức giận, nhưng tức giận chẳng giúp ích được gì cho cậu, thậm chí còn ảnh hưởng đến hành động và tâm lý của cậu nữa.”
“Vậy nên, lát nữa cậu nhất định phải nhìn rõ thế cục.”
Thực ra thì những lời dặn dò của Lôi Thiên Tứ đối với Tề Đẳng Nhàn đều là thừa thãi mà thôi, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong nhà tù U Đô, làm gì có loại chuyện gì hắn chưa từng nhìn thấy, làm gì có loại người gì mà hắn chưa từng tiếp xúc đâu?
Có điều, Lôi Thiên Tứ vẫn rất hài lòng về hắn, thậm chí còn không coi hắn như một hậu bối mà lại có cảm giác như một người bạn không kể tuổi tác vậy.
Đối với lời chỉ bảo của Lôi Thiên Tứ, tất nhiên Tề Đẳng Nhàn vẫn rất chăm chú lắng nghe.
Vậy nên, Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Nam Nhân Nhân và nói: “Nhân Nhân, cháu đến chỗ ông cụ Lôi trước đi nhé, đợi lát nữa chú trừng trị đám người xấu đó xong rồi chú sẽ đưa cháu về nhà tìm mẹ cháu, như vậy có được không?”
Nam Nhân Nhân đáp lại: “Vâng ạ!”
Tề Đẳng Nhàn giao cô bé vô tội lại cho Lôi Thiên Tứ và nói: “Làm phiền Lôi lão giúp tôi chăm sóc con bé, tôi đi một chút rồi về.”
Lôi Thiên Tứ khẽ gật đầu, ông ta đúng là càng già càng dẻo dai, thậm chí còn có thể bế Nam Nhân Nhân lên và cười nói: “Cháu tên là Nhân Nhân đúng không? Đúng là một cái tên rất hay.”
Nam Nhân Nhân có thể cảm nhận được ý tốt của Lôi Thiên Tứ nên đã để mặc cho ông ta ôm mình lên, thậm chí cô bé còn đưa tay ra sờ sờ chòm râu của Lôi Thiên Tứ và nói: “Ông cụ Lôi, ông nhiều râu quá đi!”
“Vậy thì xin hỏi cái tên súc sinh Nghiêm Động đó bây giờ đang ở đâu vậy?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nói với tên bác sĩ dẫn Nam Nhân Nhân đến và hỏi với vẻ vô cùng lịch sự.
“Anh ấy đang ở phòng hội nghị lớn của bệnh viện chúng tôi, anh muốn đi tìm anh ấy để làm gì thế? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có làm bừa...” Bác sĩ lắc đầu và nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này không cần anh phải bận tâm, làm phiền anh hãy dẫn đường cho tôi, bây giờ tôi muốn đi qua đó.”
Bác sĩ chăm chú nhìn hắn vài cái, sau đó gật gật đầu và nói: “Được, có điều, tôi chỉ có thể dẫn đường cho anh một đoạn mà thôi, tôi sẽ nói cho anh biết anh ấy đang ở đâu, con đường sau đó anh hãy tự mình đi đi.”
Anh ta cũng cần phải nuôi sống cả một gia đình và sợ rằng sẽ bị người khác ghi thù chỉ vì dẫn đường cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không hề tức giận vì những lời nói của anh ta, thậm chí còn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bác sĩ dẫn đường cho hắn, sau khi đi được một đoạn, anh ta nói cho Tề Đẳng Nhàn biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào rồi lập tức xoay người rời đi.
“Cảm ơn nhé.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, hắn đi theo chỉ dẫn và tìm được phòng khách trống rỗng kia.
Sau đó, hắn đẩy cửa bước vào bên trong.
Hắn quen biết tất cả các cao thủ đang ngồi ở trong đó.
Chỉ có cái tên quần áo lụa là đang uể oải ngồi trên ghế là hắn không quen biết mà thôi, nếu đã không quen biết thì thân phận của người này cũng dễ đoán ra thôi.
Tề Đẳng Nhàn từ từ đưa mắt nhìn người đàn ông này rồi bước lên phía trước một bước.