Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606 Thần biến

Chương 606: Thần biến

Tề Bất Ngữ là một người đàn ông trung niên gầy yếu bị câm, trong mắt người ngoài ông là người kỳ quái.

Triệu Biện Tử là một ông cụ già tóc dài, hơn nữa còn bện tóc thành một bím tóc lớn, trong mắt người ngoài ông ta cũng là một người kỳ quái.

Hai người kỳ lạ này, vào ngày hôm nay, ngoài dự liệu của mọi người mà gặp nhau chính diện.

Lại còn là Tề Bất Ngữ chủ động tìm tới cửa.

Trong lòng Tham Lang thầm líu lưỡi: "Lần này cũng quá kích thích rồi, Đại đương gia đánh thần hộ mệnh của Triệu gia, không biết ai có thể sống sót đây?”

Trong lòng anh ta lúc này cũng không dám có ý nghĩ nhặt của hời gì, nếu không bị hai người này phát hiện, lỡ họ giết anh ta trước rồi mới đánh nhau thì sao.

Sở dĩ gọi anh ta là Tham Lang bởi vì đó là một phần tính cách khác người, hơn nữa còn vô cùng tham lam, chỉ cần có cơ hội là đưa tay ra nắm lấy.

“Năm đó ở Đế Đô không thể đánh chết ông là tiếc nuối cả đời của tôi!” Triệu Biện Tử nhìn Tề Bất Ngữ, nghiêm túc nói: "Để cho ông giết quá nhiều người, cũng là lỗi của tôi.”

Tề Bất Ngữ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng sáng, bàn tay to gầy trơ xương chậm rãi đưa lên, đặt ở phía trước.

Đang lúc Tham Lang cho rằng ông sẽ làm ra tư thế gì ghê gớm, ngón giữa của Tề Bất Ngữ bật lên, hướng về phía Triệu Biện Tử!

"Không hổ là cha của Nhị đương gia, tính tình..." Trong lòng Tham Lang thầm kêu than.

Sắc mặt Triệu Biện Tử không thay đổi, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Tề Bất Ngữ, thản nhiên nói: "Nếu cậu tình nguyện nghe theo Triệu gia, tôi có thể đồng ý cho cậu quay về Đế Đô, cho cậu gặp Triệu Tư Thanh!”

Tề Bất Ngữ lắc đầu, thu ngón giữa lại rồi giơ ngón cái lên, sau đó chậm rãi xoay cổ tay hướng xuống đất.

“Xem ra là ông muốn đi chết, cho dù tôi có đánh chết ông thì cũng chẳng ai có thể nói được gì!” Triệu Biện Tử đi một bước ra khỏi đình viện, bím tóc sau đầu cũng bay lên, trong nháy mắt khí thế cả người bộc phát đến đỉnh điểm.

Tề Bất Ngữ bất động như thần, ông giống như một pho tượng thần trên đền thờ, coi thường mọi thứ trước mắt.

Triệu Biện Tử nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị đánh quyền, khí tức cả người tụ lại ở một chỗ, không hề có bất kì sơ hở nào.

Tề Bất Ngữ giơ tay trước lên, chân phải chà xát về phía trước, đứng thành tư thế của hình ý quyền.

Tề Bất Ngữ đã chủ động tới, cho nên ông muốn động thủ trước!

Bước chân ông miết lên mặt đất, trong nháy mắt giày bay lên, cả người như được lắp lò xo, “bụp” một tiếng đã đứng trước mặt Triệu Biện Tử, hai mắt mở to giống như mãnh hổ ngủ gật bị đánh thức!

Ánh mắt Triệu Biện Tử cũng nhanh chóng trở nên sắc bến, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt Tề Bất Ngữ, cơ thể theo bản năng phản ứng lại.

“Hổ hình phách quyền!” Thoáng cái trong lòng Triệu Biện Tử đã đoán được chiêu thức mà Tề Bất Ngữ sắp dùng, ông ta nâng cánh tay phải lên, di chuyển về phía trước.

Nắm đấm của Tề Bất Ngữ khẽ đập trúng cánh tay gầy gò của Triệu Biện Tử, nhưng lại gây ra tiếng động như tiếng kim loại va chạm, làm cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Bổ quyền vừa rồi của Tề Bất Ngữ không đánh trúng, dưới chân lập tức xoay một cái, cánh tay phải nhấc lên theo, gót chân làm mặt đất rung chuyển thành một vũng to đáng sợ, nắm đấm theo đà đấm thẳng vào ngực đối phương!

"A..."

Tham Lang ở một bên nhìn không khỏi suýt xoa, nếu đổi lại là anh ta bị đánh một quyền này, có khi đã bị đánh đến mức chấn động xương cốt toàn thân, răng rơi đầy đất.

Triệu Biện Tử không né không tránh, lật cánh tay phải một cái, nắm tay, cúi đầu xuống đỡ!

“Bụp!”

Lại là một màn lấy cứng chọi cứng không ai nhường ai!

Cổ tay Tề Bất Ngữ lật lại, năm ngón tay mở ra, trong nháy mắt nắm thành một hình dạng hết sức kỳ lạ, đưa lên trên!

"Thần biến." Trong mắt Triệu Biện Tử hiện lên sự kinh ngạc: "Hình Ý quyền của ông ta đã đạt tới cảnh giới thần biến cao nhất rồi, so với những đại tông sư ngày xưa quả thực không thua kém chút nào!”

"Thần biến" không phải là minh kình, ám kình, đan kình, phá vỡ hư không hay đến mức nhập thần, mà là một loại cảnh giới quyền thuật đơn giản trong Hình Ý quyền, quyền thuật đầu tiên mà họ luyện là về thân thể, sau đó là ý cảnh, cái gọi là ý cảnh chính là khả năng cảm nhận, cảm nhận đến trình độ nhất định sẽ biến thành thần biến, đây cũng là cảnh giới cao nhất trong Hình Ý quyền.

Cổ tay của Triệu Biện Tử bị Tề Bất Ngữ đánh trúng, nhưng gân tay của ông ta biến hoá, nhanh chóng lật ra ngoài rồi quấn vào trong, nén lại sức mạnh của quyền pháp này!

Trong mắt Tề Bất Ngữ nhanh chóng xuất hiện một tia kinh ngạc cùng cảm thán, chiêu biến hoá quyền này của Triệu Biện Tử dùng đúng là xuất thần nhập quỷ, mỗi một tấc máu thịt trên thân thể dường như đều đang nằm trong tay ông ta.

Thông lưng quấn quyền truyền đến bây giờ đã trải qua nhiều năm tiến hóa, rất nhiều tuyệt kỹ giết người đã lâu không còn thấy nữa, nhưng tất cả những thứ này đều được Triệu Biện Tử cho thấy rõ.

Triệu Biện Tử bắt đầu nắm lấy cơ hội phản kích, sau khi quấn lấy cánh tay của Tề Bất Ngữ, lúc này ông ta bước lên phía trước áp đảo, một tay khác cũng đưa đến.

Chỉ thấy ông ta trên cuốn, dưới quấn, đưa trái, đưa phải, mỗi một lần đều đi quanh thân Tề Bất Ngữ, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị ông ta bắt lấy một chỗ rồi bẻ gãy xương cốt.

Nhưng dù gì Tề Bất Ngữ cũng là nhân vật lớn, là người luyện Hình Ý quyền đến cảnh giới "Thần biến", ông hoá giải từng chỗ một theo thứ tự, sau đó bỗng nhiên mãnh liệt xuất ra một chiêu "Hùng Ưng hợp kích", thân như gấu, tay như cánh đại bàng!

Triệu Biện Tử đang dùng Quấn kình vờn quanh thân đối thủ, bị Tề Bất Ngữ dùng một chiêu "Hùng Ưng hợp kích" đánh tan trong nháy mắt, theo đó ông ta dính phải một quyền vào bụng, văng về sau!

“Hình Ý Băng Quyền, đáy biển băng!” Triệu Biện Tử mím môi, đột nhiên co rút bụng lại, cả người lõm vào trong, sau đó hai tay cùng thò ra, thẳng tay móc mắt Tề Bất Ngữ.

"Bốp! Bốp!”

Không ngờ hai tay lại đánh vào không khí, tập trung nhìn mới thấy Tề Bất Ngữ đã dùng tuyệt kỹ "Vương Bát nghe sấm, rùa phơi lưng", chui đầu vào trong lồng ngực.

Còn chưa kịp ứng biến, Triệu Biện Tử đã cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, không cần nghĩ cũng biết, ông ta đã bị một chiêu "Hoàng cẩu đi tiểu" đánh úp!

Không chút nghĩ ngợi, ông ta nhường chân trái, chân phải theo đó dò lên, liên tục “ầm ầm ầm” lui về sau ba bước, đã cách Tề Bất Ngữ năm, sáu mét.

Lúc ông ta né tránh, Tề Bất Ngữ dùng hai chân liên hoàn đá tới, chân này không tới thì đá chân kia, tựa như một cối xay lớn đang ép tới, không cho Triệu Biện Tử bất kỳ cơ hội nào để thở.

Triệu Biện Tử đứng vững liền lập tức đáp trả, chiêu thức ra như sóng chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, mỗi lúc một cao hơn!

Chân hai người ở trên không trung điên cuồng va chạm, trong nháy mắt đã va vào đối phương tới mười ba lần!

Trong nháy mắt hai người thu lại chút lực cuối cùng, không hẹn mà cùng dùng ra một chiêu "Gà trống dậm chân", đạp vào lòng bàn chân đối phương, sau đó cả hai đều văng ra.

Tề Bất Ngữ đứng lại, khẽ mỉm cười, ông gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Triệu Biện Tử, lúc này đã nghiêm túc chứ không còn lật ngược lại như trước.

Sắc mặt Triệu Biện Tử trầm xuống, hai mắt như chứa sương mù, ông ta nhìn chằm chằm vào Tề Bất Ngữ.

Tề Bất Ngữ nhếch miệng cười, thay đổi tư thế, dậm chân rồi để cột sống căng ra như chiếc cung lớn, trong nháy mắt đã phóng cả người tới, vừa đến gần liền hướng khuỷu tay vào má trái của Triệu Biện Tử!

“Bát Cực quyền!” Ánh mắt Triệu Biện Tử lạnh lùng, liên tục giơ tay ra ngăn cản, dùng xảo kình biến hoá lực đạo khủng bố của Tề Bất Ngữ mang đến.

Ông ta thông lưng quấn quyền lần nhằm giảm bớt lực đạo từ Tề Bất Ngữ, cứ như vậy một lát nữa Tề Bất Ngữ sẽ hao tổn không ít công lực.

Tề Bất Ngữ dùng "Diêm Vương tam điểm thủ" trong Bát Cực quyền, là một trong những chiêu giết người mạnh nhất, động tác của ông vừa nhanh vừa mạnh mẽ, cuối cùng giáng một quyền xuống mặt đất!

Đầu Triệu Biện Tử đưa về phía sau tránh một quyền này, đồng thời đánh ra một quyền đến thẳng cằm của Tề Bất Ngữ!

Trong nháy mắt nắm đấm của Tề Bất Ngữ mở ra, giống như vuốt hổ đưa xuống, giữ chặt nắm đấm của Triệu Biện Tử, rồi lại đánh một quyền nữa lên mặt ông ta!

"Mãnh hổ leo núi? Đưa chiêu cũng nhiều đấy, nhưng quyền pháp không nằm ở nhiều hay ít, mà là tinh tường." Trong lòng Triệu Biện Tử cười lạnh.

Hai tay ông ta thoáng bắt lấy nắm đấm của Tề Bất Ngữ sau đó lại nắm được khuỷu tay của ông, Triệu Biện Tử dùng cả người đè lên, trong nháy mắt kình lực bộc phát, mỗi một thanh gân lớn trên người đều phát ra tiếng gãy giòn tan!
Chương 607 Cú đánh trời giáng

Chương 607: Cú đánh trời giáng

Triệu Biện Tử cũng biết đây là lúc phân thắng bại, không thể dây dưa với Tề Bất Ngữ quá lâu vì ông ta còn phải đối phó với thằng nhãi Tề Đẳng Nhàn nữa.

Trong nháy mắt ánh mắt Tề Bất Ngữ trở nên nghiêm túc, xương cốt trên người phát ra từng đợt âm thanh giòn tan, tất cả cùng kêu lên tựa như pháo nôt.

Vai, khuỷu tay, nắm đấm, hông, đầu gối và chân của hai người điên cuồng va vào nhau, tạo ra âm thanh khiến người ta cảm thấy đau cả màng nhĩ.

Sức mạnh của Triệu Biện Tử càng ngày càng lớn, lần sau mạnh hơn lần trước, ông ta lại một lần nữa bộc phát!

Tề Bất Ngữ dùng Thái Cực quyền lấy sức kéo tơ, chiêu thức “Lấy nhu khắc cương” mà bọn lừa đảo hay treo trên miệng được ông sử dụng một cách chân chính.

Cuối cùng, vào khoảnh khắc Triệu Biện Tử ngẩng lên, mười ngón tay mở ra như hoa sen nở rộ, chuẩn bị tung ra chiêu cuối.

Tề Bất Ngữ lui về phía sau nửa bước, hai tay đưa lên giống như đang ôm một quả bóng, trong nháy mắt đứng vững nhờ vào Vô Cực cọc.

Triệu Biện Tử vốn vẫn đang tập trung khai triển quyền cước, nhìn thấy một màn này thì cảm thấy thất bại, nhưng mà loại cảm giác thất bại này khiến ông ta xao nhãng mất gần một búng tay.

Một búng tay có sáu mươi khắc, trong nháy mắt có chín trăm sinh diệt.

Tuy ông ta chỉ xao nhãng trong một chớp mắt.

Nhưng Tề Bất Ngữ đã có thể lợi dụng đó mà xông lên, tiến thêm nửa bước, dùng một chiêu "nửa bước băng quyền” mà đánh mạnh về phía bụng của Triệu Biện Tử!

Triệu Biện Tử hít mạnh một hơi, cơ thể tránh né theo phản xạ.

Nắm đấm của Tề Bất Ngữ không thể đánh trúng mà cách bụng ông ta khoảng một tấc!

Nhưng đúng lúc này, Triệu Biện Tử bỗng nghe được thược kêu như cóc phát ra từ miệng Tề Bất Ngữ, nắm đấm kia của ông cũng dùng tần suất mắt thường không thể thấy được mà tiếp tục đánh tới.

Ngay sau đó, Triệu Biện Tử cảm giác được bụng mình như bị đánh phải, đó là một chiêu hình xoắn ốc, bởi vì quần áo trên bụng ông ta bây giờ đều ướt sũng nhăn nheo hết cả.

"Sức mạnh của Võ Đang câu thi kết hợp với cú đánh như trời giáng, Tề Bất Ngữ đã luyện quyền kình đến mức độ kinh khủng như thế này?!" Trong lòng Triệu Biện Tử vô cùng khiếp sợ.

Sự kết hợp hoàn hảo giữa nội lực và ngoại lực!

Một chiêu này đánh thẳng vào bụng Triệu Biện Tử, ngay lập tức khiến cơ bụng của ông ta phản ứng, dẫn toàn bộ sức mạnh nội lực ra ngoài, khiến tiết đấu đánh nhau của Triệu Biện Tử bị đảo lộn!

Ngay lúc này cơ thể Tề Bất Ngữ phản ứng vô cùng nhanh, dùng nắm đấm rắn chắc đánh vào bụng Triệu Biện Tử.

Liên tiếp như vậy liền khiến chiêu đánh của Triệu Biện Tử bị phá vỡ!

Chiêu thức bị phá vỡ, Triệu Biện Tử còn có cảm giác bị chấn động tới cả bàng quang, dường như còn nghe được tiếng phát ra từ ruột đã bị đánh đến mức chảy máu trong!

Sau đó lại là một cú đánh mạnh tiếp tục bay tới!

Chiêu thức được Tề Bất Ngữ sử dụng chính là quyền tam kình của Băng Quyền, là chiêu mà Ngọc Tiểu Long đã từng dùng.

Hơi thở của Triệu Biện Tử hoàn toàn không thể khống chế được nữa, cả người ông ta bị một cú đánh này đánh bay lên không trung hơn ba mét, sau đó rớt xuống như diều đứt dây.

“Ầm!”

Cơ thể ông ta xuyên qua lớp tường gạch đỏ của tiểu viện, lăn hẳn vào trong khuôn viên, vùng bụng ướt sũng, quần áo vặn vẹo, toàn thân bốc hơi một loại khí nóng.

Tham Lang chứng kiến từ đầu đến cuối đăm đăm không chớp mắt, thầm khiếp sợ: "Không phải chiêu vừa rồi không đánh trúng sao? Tại sao bỗng nhiên hơi thở và tiết tấu của Triệu Biện Tử lại bị làm rối loạn, có chuyện gì xảy ra vậy..."

"Không đúng, tuy chiêu đánh kia cách bụng một chút nhưng thực ra đã đánh trúng!” Trong nháy mắt, quần áo của Triệu Biện Tử đã nhăn nhúm, lại còn ướt đẫm.

“Nói cách khác thì một quyền vừa rồi của Đại đương gia đã đạt đến đỉnh cao từ nội lực phóng ra ngoài?!"

Trong tiểu thuyết võ hiệp, nhóm hiệp khách dùng đao dùng kiếm, đều có kiếm khí, đao khí.

Một chiêu kia của Tề Bất Ngữ tựa như kiếm khí phóng ra ngoài, đã trở thành một ngoại lực hoàn toàn, cứ như thế mà đánh trúng Triệu Biện Tử.

Triệu Biện Tử cảm nhận được ruột của mình đã đứt đoạn, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng ít nhất hai ba tháng mới có thể hồi phục lại.

Sau khi Tề Bất Ngữ đánh ra một quyền này, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái, há miệng hô một tiếng rồi thở ra một hơi.

Một hơi này tựa như mây mù, hóa thành một đường thẳng tắp bay ra xa tầm hai mét, thổi bay cát đá trên mặt đất.

"Có ngài ấy ở, làm gì có tên nào dám gây sự trong nhà tù U Đô? Mất mạng như chơi.” Tham Lang run rẩy.

Tề Bất Ngữ vẫy vẫy tay với Tham Lang, anh ta vội vàng đi lên phía trước, sau đó Tề Bất Ngữ mở hành lý, lấy ra một đôi giày thể thao rồi mang vào.

Mang xong ông hài lòng dậm chân, vung tay hướng về phía Tham Lang, ý muốn trở về.

Tham Lang ngẩn người, chỉ vào Triệu Biện Tử đang nằm trong bãi chiến trường hỏi: "Đại đương gia, ngài không giết chết ông ta sao? Ông ta là một uy hiếp rất lớn đó!”

Tề Bất Ngữ lắc đầu, khoa tay múa chân, ý muốn nói chưa đến lúc đó.

Đối với Triệu gia mà nói,Triệu Biện Tử có địa vị không hề tầm thường, nếu cứ như vậy mà đánh chết ông ta, vui thì có đấy nhưng phiền toái cũng rất nhiều.

Đến lúc đó Triệu gia sẽ liều lĩnh đánh trả, theo như tình hình bây giờ mà nói, tất cả mọi người không ai mong muốn sự việc sẽ đi tới nông nỗi này, cho nên giữ lại cho Triệu Biện Tử một mạng cũng là điều tất yếu.

“Tề Bất Ngữ, ông quả nhiên lợi hại! Năm đó là Triệu gia chúng ta nhìn nhầm!” Triệu Biện Tử phun ra một ngụm máu đen, lạnh lùng nói.

"A..." Trong cổ họng Tề Bất Ngữ phát ra một âm đơn, ánh mắt mỉa mai mang theo ý sự khinh thường vô cùng đậm.

Ngay sau đó, ông đưa một ngón tay chỉ trời, một ngón tay chỉ vào ngực mình.

Triệu Biện Tử không hiểu động tác này.

Tham Lang liền phân tích: "Ý của Đại đương gia là tâm lớn bao nhiêu thì bầu trời rộng bấy nhiêu. Tuy rằng Triệu gia lợi hại nhưng cũng không thể giam cầm được lòng người. ”

Tề Bất Ngữ nhìn Tham Lang với ánh mắt tán thưởng, gật đầu.

"Ô..."

Triệu Biện Tử thở ra một hơi thật sâu, làn hơi cũng như mây như sương, nhưng trong đám mây mù kia lại mang theo mùi tanh hồng của máu trong cơ thể ông ta.

Trải qua trận chiến này, Triệu Biện Tử đã bị thương nặng, ông ta không thể nào hồi phục trong thời gian ngắn, cũng vì thế nên không thể nào đụng tới Tề Đẳng Nhàn.

Nếu như lúc này ông ta còn liều mình đến tìm Tề Đẳng Nhàn để đánh tiếp, kết quả sẽ là đi chầu ông bà sớm hơn một chút.

Nếu Tề Đẳng Nhàn chủ động ra tay, chắn chắn hắn sẽ không bao giờ nhân từ như Tề Bất Ngữ.

Triệu Biện Tử lạnh lùng nói: "Nếu như ông đổi ý, lời tôi vừa rồi, lúc nào cũng có hiệu lực!”

Tề Bất Ngữ cười lạnh, dẫn Tham Lang rời đi.

Ông muốn gặp Triệu Tư Thanh còn cần phải để người ta cho phép sao? Đó là vợ ông đấy!

Ngay lúc này, Từ Ngạo Tuyết nhận được một cuộc điện thoại.

"Cái gì, ông cụ Triệu thua rồi? Bị Tề Bất Ngữ đánh bị thương nặng?" Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe được tin tức này, cô có cảm giác khiếp sợ không thôi.

Cô biết Tề Bất Ngữ rất lợi hại, năm đó chỉ có một mình mà khiến cho cả Đế Đô phải khiếp sợ, nhưng mà cô không nghĩ tới Tề Bất Ngữ lại có thể đánh bại được thần hộ mệnh của Triệu gia, Triệu Biện Tử!

"Hai cha con nhà họ Tề là loại quái thai gì vậy..." Từ Ngạo Tuyết bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Không có Triệu Biện Tử trấn giữ ở Thượng Hải, vậy không phải là Tề Đẳng Nhàn có thể tuỳ tiện gây chuyện, hô mưa gọi gió sao? Còn ai là đối thủ của hắn nữa đâu?

Mang theo tâm trạng lo sợ bất an, cô bước vào khách sạn Thiên Địa ở Thượng Hải.

Ngày hôm nay buổi lễ đính hôn sẽ được tổ chức ở đây.

Nhà gái chính là Từ Ngạo Tuyết cô đây.

Còn nhà trai là con cả của Dương gia, thượng tá phòng chính trị, Dương Tĩnh.
Chương 608 Em họ

Chương 608: Em họ

Chuyện Triệu Biện Tử bại trong tay Tề Bất Ngữ rất nhanh đã gây nên một trận sóng to gió lớn.

Triệu Biện Tử là ai?

Đó là thần hộ mệnh của Triệu gia, là cao thủ nổi danh.

Nhưng lúc này ông ta lại bị Tề Bất Ngữ vốn đã im hơi lặng tiếng nhiều năm đánh đến trọng thương.

Trong ngoài Triệu gia bắt đầu một lần nữa xem xét về người đàn ông câm này.

Đối với Tề Bất Ngữ, mấy lời đàm tiếu linh tinh này hoàn toàn không được ông để vào mắt, không nói lời nào đã lên máy bay, trở về tiếp tục quản lí đám người hung thần ở nhà tù U Đô.

Tề Đẳng Nhàn ở trung tâm vòng xoáy nhưng cũng không hiểu chuyện gì, cũng không biết tại sao bố lại tự mình chạy đến Thượng Hải một chuyến, không thèm gặp hắn mà đi đánh cho Triệu Biện Tử một trận.

Tề Đẳng Nhàn còn làm như chẳng có chuyện gì, dạy Dương Quan Quan luyện Thái Cực Quyền như bình thường, mà Dương Quan Quan cũng học rất nghiêm túc.

Bỗng nhiên trong viện xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, sau khi cô ta đi vào liền kinh ngạc kêu lên: "Chị họ, chị về thật đấy à!”

Dương Quan Quan nhìn thấy cô ta cũng không khỏi sửng sốt, hoá ra là em họ Kim Thần Hi của mình.

Khoảng thời gian cô ta ở Thượng Hải không có chuyện vui vẻ gì bởi vì tất cả mọi người đều đối xử không tốt với cô ta.

Người duy nhất thực sự coi cô ta là chị em chỉ có người em họ Kim Thần Hi.

Có lẽ là bởi vì quan hệ họ hàng, lại không có ý gì đối với gia sản Dương gia nên giữa hai người không có xung đột lợi ích gì cả, quan hệ cũng khá tốt.

"Thần Hi, sao em lại tìm được chỗ này?" Sau khi Dương Quan Quan nhìn thấy cô ta thấy có chút kinh ngạc, dừng việc tập luyện rồi đi tới chào hỏi.

Sắc mặt Kim Thần Hi lo lắng: "Chị không nên quay về, bây giờ cả Dương gia ai cũng muốn giết bị, bọn họ không muốn phân chia gia sản ra bên ngoài, chị ở Thượng Hải sẽ gặp nguy hiểm!”

Dương Quan Quan nói: "Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Em không nghĩ tới việc chị ở bên ngoài vẫn có thể bị họ thuê người ám sát sao?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Kim Thần Hi, cô gái này trông hoàn toàn vô hại, dường như là đang thật sự suy nghĩ cho Dương Quan.

“Ít nhất nơi khác vẫn an toàn hơn Thượng Hải nhiều. Bây giờ Dương gia đang bận rộn lo cho tiệc đính hôn của anh họ Dương Tĩnh nên mới không ra tay. Chị mau thừa cơ hội này rời khỏi Thượng Hải đi!” Kim Thần Hi nghiêm túc nói.

"Không được, lần này chị trở về là để gây phiền phức cho đám người đó. Nếu bọn họ dám chủ động tìm đến thì quá đúng ý chị rồi!” Dương Quan Quan lạnh nhạt đáp.

Kim Thần Hi cảm thấy Dương Quan Quan đã thay đổi rất nhiều, tóc cắt ngắn, khí chất cũng có phần kiên nghị hơn nhiều, trong ánh mắt không còn cái sự nhát gan ngày trước mà chỉ còn lại sự kiên quyết.

Kim Thần Hi lo lắng: "Chị chưa biết sự việc nghiêm trọng tới mức nào đấy thôi, nghe em khuyên một câu, mau lập tức rời khỏi Thượng Hải!”

Tề Đẳng Nhàn mở miệng nói: "Vị em họ này, nếu Dương Quan Quan đã trở về thì ắt cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt với tất cả những chuyện này rồi. Cô không cần phải lo lắng quá nhiều, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của cô ấy!”

“Anh?”

"Cho dù anh có mình đồng da sắt đi nữa, có thể đánh được mấy cái đinh chứu?"

“Anh có biết đây là Thượng Hải không, là Thượng Hải đấy, Dương gia ở Thượng Hải như thế nào anh còn không biết sao?”

“Đừng nói là một mình anh, cho dù có thêm trăm người nữa cũng không đáng để Dương gia ra tay!”

"Huống gì Dương Tĩnh cũng đã quay trở lại! Một khi anh ta ra tay, làm gì có ai có thể chống đỡ được?”

Kim Thần Hi thấy Dương Quan Quan không nghe khuyên bảo, gấp đến không chịu nổi, hơn nữa Tề Đẳng Nhàn còn không biết tự lượng sức mình đứng ra càng làm cho cô ta tức giận.

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả trả lời: "Thượng Hải thôi mà, cũng ở Hoa Quốc đấy thôi? Dương gia có trâu bò đến đâu làm sao có thể sánh được với tiềm lực của cả nước?”

Kim Thần Hi giận dữ nói: "Dương gia ở Thượng Hải chính là đất, chính là trời, nói một là một hai là hai! Nếu còn nhất quyết không nghe tôi thì đừng trách, sớm muộn gì cũng chết trong tay Dương gia mà thôi!”

Dương Quan Quan đưa tay đè bả vai Kim Thần Hi lại, bình tĩnh nói: "Em họ, bây giờ đã khác xưa rồi. Nếu chị đã dám quay về thì có nghĩa là chị đã tự tin với sức lực của mình.”

"Từ nhỏ chị đã sinh ra ở Dương gia, sinh ra ở Thượng Hải, tất nhiên chị biết rõ Dương gia ở Thượng Hải có ảnh hưởng như thế nào."

"Em không cần khuyên đâu, chị sẽ không đi."

“Đàn ông có việc nên làm, vậy thì phụ nữ cũng có những việc như thế!”

Lúc nói lời này, ánh mắt cô ta vô cùng bình tĩnh, tâm lý ổn định, không nhìn ra chút hoảng hốt nào.

Kim Thần Hi ngẩn người, cô ta nắm chặt nắm đấm của mình, lo lắng nói: "Em cảm thấy chị không cần nhất thiết phải đối đầu với Dương gia ở Thượng Hải như thế, chờ tới lúc bọn họ ra tay, chị muốn đi cũng khó.”

Dương Quan Quan nói: "Em có biết bọn họ đã đào mộ của bố chị, đốt rồi mang tro cốt của ông ấy đi rải không?”

Kim Thần Hi bỗng giật mình, nghẹn họng không nói được lời nào, cô ta thật sự thật không ngờ tới Dương gia lại có thể tuyệt tình đến mức này!

Nói thế nào thì nói, Dương Trí vẫn là con cháu máu mủ ruột thịt của Dương gia cơ mà!

"Chị thân là con gái của ông ấy, gặp chuyện như vậy làm sao có thể làm lơ được" Dương Quan Quan lại nói thêm.

Kim Thần Hi không nói nên lời, mất một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng mà... Chị ở lại Thượng Hải thật sự rất nguy hiểm! Với cả bây giờ chị có thể làm được gì đây? Dương gia quá lớn mạnh!”

Dương Quan Quan mỉm cười nói: "Làm việc mình nên làm là được, nên đòi lại công bằng thì nhất định chị sẽ đòi!”

Kim Thần Hi bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được rồi, nếu chị đã quyết tâm tới vậy thì em cũng không nói gì nữa. Em cũng sẽ cố gắng giúp chị, nhưng em chỉ có thể lén lút giúp chị thôi, Dương gia mà trả thù em không chống đỡ được."

“Chỉ cần em có lòng là được rồi, có người em họ như em thật tốt." Dương Quan Quan nói.

“Chị thay đổi nhiều quá!” Kim Thần Hi không nhịn được cảm thán.

Dương Quan Quan đáp: "Con người mà, không ai cũng sẽ thay đổi sao? Em cũng khác xưa đó, bây giờ xinh đẹp hơn nhiều!”

Kim Thần Hi nói: "Nếu không có việc gì thì em về trước, em còn phải đi làm nữa... Hôm nay là ngày đính hôn của anh cả Dương Tĩnh, có lẽ chị còn được thoải mái thêm một ngày nữa, chờ khi dịp này qua đi nhất định phải cẩn thận hơn đó, đám người bên kia nhất định nhăm nhe chị!”

Dương Quan Quan phải bảo đảm đủ kiểu khiến cô ta an tâm mới thôi.

Sợ Dương gia tới gây chuyện? Hôm nay cô ta sẽ tới đó gây chuyện trước khi đám người đó bén mảng tới đây!

"Em họ đối với cô rất chân thành nhỉ, không tệ." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Đúng vậy, cô ấy cũng coi như là người thân duy nhất của tôi ở Thượng Hải." Dương Quan Quan nhìn bóng lưng Kim Thần Hi rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp.

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái lười biếng: "Giờ cô ở nhà chờ tôi, tôi đi ra ngoài một chút.”

Dương Quan Quan tò mò: "Ừ? Anh đi đâu vậy?”

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đi tìm tình nhân cũ một chút!”

Dương Quan Quan tặng hắn một cái trợn mắt.

Chỉ là Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp đi ra cửa đã gặp được người mà Ngọc Tiểu Long sắp xếp tới.

Người tới chính là Long Á Nam đã lâu không gặp.

Từ lần Long Á Nam phạm sai lầm trước kia, Ngọc Tiểu Long đã dạy dỗ cô ta một thời gian, để người quay mặt vào tường nghiêm túc kiểm điểm.

Mãi cho tới bây giờ mới được gặp lại cô ta.

“Tề Đẳng Nhàn! Mau đi theo tôi!” Long Á Nam vừa tiến vào đã lạnh lùng nói, bày ra dáng vẻ không vừa mắt bất cứ thứ gì.

“Long Á Nam, cô thì có quân hàm gì?” Tề Đẳng Nhàn bỗng sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi.

Long Á Nam lạnh mặt đáp: "Không tự nhìn được à?”

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi: "Thì ra chỉ là một sĩ quan cấp tá, tôi còn tưởng cô được phong lên hàm sao cơ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK