Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746 Bỏ súng đấu quyền

Chương 746: bỏ súng đấu quyền

"Quái vật hình người!"

Ngoại trừ bốn chữ này ra, Lục Chiến Long không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào để mô tả Tề Đẳng Nhàn.

Nào có thể chơi trò đánh nhau trên đường phố với những người như thế này?

Hắn ta lợi dụng địa hình đi vòng quanh ngươi, dùng ưu thế súng ống áp chế ngươi...

Còn ngươi thì sao?

Vừa vung vai liền xông qua vách tường, xông thẳng vào mặt hắn?

Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long nghiêm túc, nói: "Quả nhiên, sau trận chiến với Hồng Thiên Đô, hắn đã có tiến bộ rất lớn! Có thể vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn nhất định đã nhận ra được điều gì khác."

Tạ Cuồng Long là người kinh ngạc nhất, bởi vì hắn ta ở ngay tại chiến trường, là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, cảm nhận trực quan được cảm giác áp lực đáng sợ kia!

Hắn ta nổi tiếng với kỹ năng chiến đấu trên đường phố, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một đối thủ không tuân theo quy tắc như vậy…

"Ngươi hết Thiểm Quang Đạn rồi sao?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Tạ Cuồng Long cười hỏi.

Tạ Cuồng Long không nói hai lời, đột nhiên giơ tay lên, điều chỉnh Glock-18 thành chế độ hoàn toàn tự động trong nháy mắt, những viên đạn nhắm vào Tề Đẳng Nhàn như hắt nước.

Hắn ta vừa nổ súng, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau, ý đồ tạo khoảng cách với Tề Đẳng Nhàn, tiến vào loại hình thức chiến đấu đường phố như vừa rồi lần thứ hai.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn tìm được rồi, làm sao có thể để hắn ta chạy thoát?

Hắn xoay người một cái, liên tục né tránh mấy viên đạn, tránh không thoát liền trực tiếp dùng áo chống đạn cùng mũ bảo hiểm cứng rắn đâm tới!

Hai mươi viên đạn của Tạ Cuồng Long trong nháy mắt đã cạn kiệt, Tề Đẳng Nhàn đã cách hắn ta không tới hai thước.

Lúc này, hắn ta đưa tay nắm lấy súng tiểu liên treo trên người.

Vừa nâng họng súng lên, năm ngón tay của Tề Đẳng Nhàn đã hạ xuống chộp lấy báng súng, đột nhiên vang lên một tiếng răng rắc, các bộ phận của khẩu MP5 bị xé toạc bay tứ tung.

- Hừ!

Với thanh âm bị bóp nghẹn, Tạ Cuồng Long vung cánh tay trái lên, giống như súng bắn ra, đâm thẳng vào cổ họng Tề Đẳng Nhàn.

Một chiêu này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cực kỳ quỷ quyệt, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, người bình thường tuyệt đối không cách nào tránh được!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không phải người bình thường, trong mắt hắn đã ánh lên một tia kinh ngạc, nói: "Thái Cực m Phù Thương? Không ngờ ngươi lại luyện được loại chiêu thức này!"

Âm phù thương pháp, được ra đời dưới thời vua Càn Long, dựa trên Thái Cực Quyền, người sáng lập là một đạo sĩ tên Vương Tông Nhạc.

Vương Tông Nhạc này khá huyền thoại, bậc thầy Thái Cực nổi tiếng Dương Lộ Thiện chính là truyền thừa từ Vương Tông Nhạc.

Tạ Cuồng Long một thương đâm xuyên, âm dương dung hợp, trong một đêm liền thành tựu, khi đánh tới mang theo một luồng năng lượng bộc phát, rất đáng sợ!

Tề Đẳng Nhàn giơ tay trái lên, giơ lên không trung hai lần, cổ tay nhẹ nhàng chặn lại, đánh trúng cổ tay Tạ Cuồng Long.

Tạ Cuồng Long không có súng lớn trong tay, nhưng khi hắn ta ra tay, có cảm giác như thể đang cầm một khẩu súng dài ba mét vô hình trong tay, sức mạnh thật đáng kinh ngạc!

Hai tay hai người vừa chạm vào nhau, liền giống như hai đầu súng quấn vào, cùng nhau phóng thích kình lực.

Khí, huyết, cốt đồng loạt phát lực, năng lượng và tinh thần bùng phát như một vụ nổ bom nguyên tử, và tất cả đều dồn vào cuộc chiến này.

Lúc này, có cảm giác hai người không phải đấu quyền, mà là đấu súng!

"A!"

Tạ Cuồng Long lùi lại, thân thể run lên, ngay lập tức cởi bỏ áo giáp, mũ bảo hiểm và tất cả vũ khí, chỉ để lại một khẩu súng ngắn ở chân.

Tề Đẳng Nhàn cũng như vậy, thân thể lắc lắc một cái, sử dụng "Vàng kim thoát vỏ", cởi bỏ toàn bộ áo giáp cùng mũ giáp, giảm bớt trọng lượng trên người.

Thân thể Tạ Cuồng Long phập phồng, tựa như cưỡi một con chiến mã, hai tay như phân chia âm dương, lảo đảo trái phải, hai mắt tựa như ánh sao,quan sát tứ phương.

"Đích thị là m Phù Thương, tay trái dương tay phải âm. Khi đánh chính là dương tiến âm lui, âm xuất dương hồi..." Tề Đẳng Nhàn nhìn hắn ta, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Hắn chưa bao giờ giao thủ với cao thủ luyện Thái Cực m Phù Thương, đối với môn quyền pháp này cũng chỉ biết một chút, cho nên rất nghiêm túc trong lúc này.

"Trong tay Tạ Cuồng Long không có súng, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều." Lục Chiến Long nói.

"Rất nhiều quyền thuật đều là từ thương thuật phát triển mà ra, không cần rút súng cũng có thể ra đòn, cho dù ngươi không có thương trong tay vẫn rất đáng sợ." Ngọc Tiểu Long lại lắc đầu nói.

Tạ Cuồng Long nói: "Không nghĩ ngươi có thể đuổi tới trước mặt ta nhanh như vậy, thật sự lợi hại, nhưng đụng phải nhiều bức tường như vậy cũng rất mệt mỏi đúng không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao, không sao... Ở khoảng cách này, ngươi cũng không muốn chạy trốn. Ngươi không thể sử dụng năng lực chiến đấu trên đường phố của mình đúng không? Suy cho cùng, dù là bậc thầy chiến đấu ngươi vẫn phải sử dụng nắm đấm cùa mình."  

Tạ Cuồng Long không nói nhảm cùng Tề Đẳng Nhàn, hắn ta biết Tề Đẳng Nhàn liên tục đụng xuyên qua vách tường tất nhiên đã tiêu hao thể lực,lúc này là thời cơ xuất thủ tốt nhất!

Bước chân hắn vừa động, lấy quyền làm thương,chạy nhanh đến gần, giơ tay đánh một quyền đâm thẳng vào trái tim Tề Đẳng Nhàn.

Cú đấm này tưởng chừng là một cú đấm vào tim, nhưng lại mang theo một lực run rẩy, xoay chuyển trong không trung, lực vừa phát ra thì cánh tay cong xuống như nòng súng, biến thành một chiếc "búa trồng cây", đánh thẳng vào người, đập thẳng vào thân!

Tề Đẳng Nhàn kinh người, làm sao có thể không cảm nhận được biến hóa trong một quyền này của Tạ Cuồng Long?

Vào lúc đó, một "cú đấm vào người" giáng xuống và đập tan cú đấm của Tạ Cuồng Long.

Nhưng Tạ Cuồng Long biến hóa cũng cực nhanh, dương tiến âm lui, âm xuất dương hồi, chỉ trong nháy mắt, chỉ trong tích tắc, lại hoá một thương thành nắm đấm, bổ vào người Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không lùi bước, cũng thoát thương làm quyền, tựa như cầm một cây đại thương trong tay, cánh tay vung qua, đập vỡ nắm đấm của Tạ Cuồng Long.

Nhưng mà, thân thể Tạ Cuồng Long lúc này đột nhiên duỗi ra, cả người thẳng tắp dựng thẳng đứng, gắt gao bám mũi chân trên mặt đất, cả người phát ra một tiếng rắc, phảng phất nâng lên ba tấc! Ngay sau đó, hắn ta nghiêng người, đấm vào trán Tề Đẳng Nhàn và lao thẳng về phía hắn!

Giờ khắc này, Tề Đẳng Nhàn cảm giác như mình đang ở trên chiến trường, Tạ Cuồng Long trước mặt giống như một vị tướng mặc áo giáp, cưỡi ngựa cầm súng xông đến giết hắn!

Ở thời điểm Tạ Cuồng Long xuất quyền, hắn cũng có ứng biến trong nháy mắt, một tay đưa ra đằng sau, giống như đang cầm trong tay đuôi súng, dùng sức vung một cái, "Hổ Trảo Roi" tràn đầy uy lực quét ra!

Một màn này, tựa như Tề Đẳng Nhàn hạ đại thương trong tay xuống, dùng đuôi súng đập vào đầu Tạ Cuồng Long!

Hai người đánh nhau bằng quyền, nhưng trên thực tế lại là thương pháp!

Nắm đấm của hai người va chạm trong không trung, lập tức phát ra âm thanh dữ dội, còn to hơn cả lúc Tề Đẳng Nhàn dùng vai đập vào tường vừa rồi.

Cú va chạm này trực tiếp đánh trúng Tạ Cuồng Long, khiến khí huyết trong cơ thể hắn không ngừng dâng trào, bước chân mềm nhũn, điên cuồng lui về phía sau!

Tề Đẳng Nhàn dùng ngón chân gõ nhẹ trên mặt đất, và với một cái búng tay bất ngờ, hắn lao tới, giống như một vị tướng cưỡi ngựa!

Nhưng ngay khi Tạ Cuồng Long đang lùi lại, hắn ta cảm thấy gót chân của mình vấp phải một thứ gì đó mảnh mảnh, khi nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một thanh thép dài gần ba mét.

Vì vậy trong khi rút lui, Tạ Cuồng Long móc ngón chân vào thanh thép và giơ nó lên không trung, chân sau đạp xuống mặt đất, ngăn chặn thế lui về phía sau, hướng về phía Tề Đẳng Nhàn lao tới, và đâm hắn bằng một khẩu súng!
Chương 747 Hùng Ưng hợp hình

Chương 747: Hùng Ưng hợp hình

Tề Đẳng Nhàn không hề để ý rằng ở đấy còn có một thanh thép dài như vậy, thanh thép này mặc dù không thể so sánh được với cây thương, nhưng dù sao thì cũng không đến nỗi tệ.

Tạ Cuồng Long trong tay có binh khí, dài hơn một tấc vì thế cũng mạnh hơn một bậc, hơn nữa hắn ta còn luyện Thái cực âm phù thương.

“Vút!”

Trong nháy mắt, bước chân Tề Đẳng Nhàn dừng lại, cơ thể ngửa ra sau, một đầu sắc nhọn của thanh thép sượt qua trán hắn, suýt chút đã đâm trúng đầu.

Sau khi tránh được cú đâm đó, Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức đưa tay lên vỗ mạnh vào thanh thép!

“Bang”

Thanh thép bị hắn đập nảy lên, nhưng Tạ Cuồng Long xoay cổ tay, nhanh chóng xoay thương, kéo nó lại rồi tiếp tục đâm tới!

Muốn xoay thương rất đơn giản, chỉ cần có sức mạnh là có thể làm được, nhưng muốn làm được một cách thành thạo, kiểm soát được nó lại không phải việc ai cũng có thể, ít nhất cần luyện tập mười mấy năm.

Đối với loại vũ khí dài như thương, điều quan trọng nhất chính là khả năng kiểm soát của người dùng!

Không thể phủ nhận rằng Tạ Cuồng Long là một cao thủ dùng thương, thậm chí còn vượt trội hơn cả Từ Ngọc Giai, người mà Tề Đẳng Nhàn đã đánh bại trước đó.

Ngay sau khi Tề Đẳng Nhàn tránh cú đâm tới tiếp theo này, Tạ Cuồng Long xoay mạnh thương , khiến trước mắt hắn chỉ thấy một mảng những bóng đen chồng chất, có cảm giác như một rừng những thanh thép đang đâm tới!

Một thanh thép nặng mấy chục cân, nằm trong tay Tạ Cuồng Long lại có thể di chuyển nhẹ nhàng, khi xoay mạnh lại có thể tạo lên một màn thương ảnh dày đặc có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, lúc này đang đổ dồn về phía Tề Đẳng Nhàn như một cơn sóng lớn cuốn trôi mọi thứ.

Tề Đẳng Nhàn không có vũ khí trong tay , cho dù võ công có cao hơn gấp 10 lần thì cũng khó mà trong nháy mắt tiếp cận được Tạ Cuồng Long để hạ gục hắn ta.

Giờ khắc này trái tim Tề Đẳng Nhàn co bóp kịch liệt, đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.

“Tạ Cuồng Long này cũng thật giỏi che dấu, không ngờ kĩ thuật dùng thương của anh đã đạt đến cảnh giới như vậy!” Ngọc Tiểu Long không kìm được bất ngờ, đột nhiên đứng dậy nói.

Lục Chiến Long vẻ mặt nghiêm trọng. Tạ Cuồng Long chỉ cầm bừa một thanh thép đã có thể tạo ra sức mạnh như vậy, nếu như là cây thương lớn mà thường ngày hắn ta hay dùng, có thể nào còn tạo ra sức mạnh càng kinh khủng hơn!

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không khí trước mặt đang nóng dần lên, đó là do tốc độ của thanh thép quá nhanh, gây ma sát với không khí làm tăng nhiệt độ!

Có thể hình dung được sức mạnh và tốc độ Tạ Cuồng Long sử dụng lên thanh thép nhanh đến nhường nào.

Tề Đẳng Nhàn đã cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, da đầu hắn tê rần, dịch mật tiết ra, làm toàn thân có cảm giác vừa căng thẳng vừa hưng phấn đến kì lạ.

“Chính là ở đây!”

Trước cơn mưa thương đang lao đến, Từ Đẳng Nhàn đột nhiên nhảy vọt về phía trước, đồng thời nhanh như chớp đưa tay vào giữa. Cảnh tượng này giống như hắn đang trực tiếp đưa tay vào một máy nghiền thịt vậy!

Cùng lúc đó, từ lục phủ ngũ tạng của hắn truyền ra tiếng gầm của rồng và hổ. Đây là hắn đang cùng lúc sử dụng 2 loại ngoại công Hổ Húc Kim Chúc Trượng và Long Ngâm Thiết Bố Sam, khi đồng thời sử dụng hai loại ngoại công này có thể đem đến hiệu quả khiến khả năng chịu đòn của cơ thể tăng lên gấp nhiều lần trong một khoảnh khắc.

Thân thể hắn như một con gấu già, trông rất cường tráng nhưng động tác lại tinh tế và chuẩn xác như diều hâu!

“Hùng Ưng hợp hình trong Hình ý quyền!” Dương Quan Quan vừa nhìn đã nhận ra kỹ thuật mà Tề Đẳng Nhàn sử dụng.

Chỉ nhìn thấy bàn tay như chim ưng của Tề Đẳng Nhàn đưa vào rừng thương dày đặc bắt lấy, năm ngón tay siết chặt lại, có tiếng răng rắc phát ra, rừng thương cứ vậy mà biến mất!

Một thanh thép bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay!

Bàn tay hắn cũng bị thanh thép cưá một đường, khiến máu tuôn ra.

Tạ Cuồng Long khuôn mặt trở lên tức giận, căn bản là không thể tin nổi đây là việc mà con người có thể làm được.

Hắn ta dùng lực lên thanh thép này tương đương như một cây thương lớn, sức mạnh và tốc độ thực sự giống như một máy xay thịt, thậm chí có thể nghiền nát cả một tảng đá chứ đừng nói là máu thịt con người.

Tạ Cuồng Long chỉ cảm thấy thanh thép trong tay đã không còn chịu khống chế của hắn ta , nó xoay không kiểm soát, năm ngón tay hắn ta bị ma sát cực kì đau đớn, khiến hắn ta không nhịn nổi muốn buông tay.

“Buông ra!”

Trong khi hắn ta vẫn đang cố gắng chống cự, Tề Đẳng Nhàn quát lớn một tiếng.

Tạ Cuống Long không thể chịu đựng nổi áp lực từ sức mạnh đó, máu đã nhuộm đỏ hai bàn tay, hắn ta không tự chủ được mà buông lỏng bàn tay, mười ngón tay của hắn ta đều cảm thấy đau đớn như bị dao cắt.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng giành lấy quyền kiểm soát thanh thép, sau đó ngay lập tức thực hiện một đòn quét ngang.

Tạ Cuồng Long chỉ còn cách dồn hết khí huyết lên hai chắny chuẩn bị đỡ một đòn này.

“Bành!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tạ Cuồng Long bị quật ngã bay ra xa, phá vỡ bức tường mà hắn đụng phải, hắn ta bị vùi dưới đống đổ nát.

Tề Đẳng Nhàn thu lại thanh thép rồi cắm mạnh xuống mặt đất, thanh thép dài 3 mét bị hắn cắm sâu xuống đất khoảng một mét, phần còn lại trên mặt đất vẫn còn đang lắc lư phát ra âm thanh ong ong.

hắn nhắm mắt lại, như thể đang cảm nhận, hồi tưởng về điều gì đó.

Từ lúc Tạ Cuồng Long cầm thanh thép lên phản công, cho đến khi bị Tề Đẳng Nhàn cướp lấy và đánh bay chỉ trong vòng chưa đầy 5 giây.

Nhưng những thứ xảy ra trong vòng 5 giây đó thực sự đáng làm người ta suy ngẫm.

“Hắn đã làm thế nào vậy? Anh có nhìn rõ không?” Lục Chiến Long không nhịn được hỏi.

“Vừa rồi hắn đã sử dụng kỹ thuật nổi tiếng Hùng Ưng hợp hình trong Hình Ý quyền... Nhưng điều này cũng không thể...” Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy tất cả những thứ này thật không thể tin nổi.

Tề Đẳng Nhàn có thể rất mạnh về quyền pháp, nhưng tại thời điểm mấu chốt dùng tay không mà có thể cướp được thanh thép từ trong tay Tạ Cuồng Long thực sự có chút khiến người ta cảm thấy không thực tế cho lắm!

Tạ Cuồng Long dùng thanh thép làm thương, uy lực của nó có thể gấp mười lần quyền pháp bình thường, lực sát thương quả thực không thể đùa được.

Tạ Cuồng Long nằm mềm nhũn trong đống đổ nát, cơ thể đau đớn tột cùng, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không quan tâm đến những đau đớn đó, trong lòng chỉ có hoang mang và kinh ngạc.

Hắn ta tại sao lại thua chứ?

Tề Đẳng Nhàn làm thế nào mà lại bắt được thanh thép trong khi hắn ta đang xoay nhanh như vậy.

“Chỉ có tử đấu mới có thể khiến tôi không ngừng tiến bộ, kéo dài chiến đấu ngay cả khi cơ thể đã bị thương mới càng kích thích được thêm tiềm năng của cơ thể.”

Tề Đẳng Nhàn mở mắt kèm theo một nụ cười trên môi.

hắn cảm thấy bản thân dường như đã lĩnh ngộ sâu hơn về một vài khía cạnh của quyền pháp, khả năng kiểm soát các cơ quan, huyệt đạo và thậm chí nhỏ nhất là những mạch máu tưởng chừng cũng chính xác hơn.

Sau đó hắn còn cảm nhận được vô số các tổn thương ẩn trong cơ thể.

Những tổn thương này là di chứng của những lần bị thương trước đó, trông như đã lành nhưng khi hắn lớn tuổi hoặc khi sức khỏe giảm sút, chắc chắn sẽ tái phát.

Tạ Cuồng Long mãi đến lúc này mới đẩy gạch đá trên người ra, đứng dậy từ trong đống đổ nát, hai cánh tay hắn sưng to, toàn thân lấm lem bụi đất, trông vô cùng chật vật.

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi bước lên.

Tạ Cuồng Long sầm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi thua rồi! Tề tư lệnh, anh thắng rồi!”

“Gọi tôi là gì cơ?” Tề Đẳng Nhàn nghe xong cười lạnh, sau đó đưa đầu tới gần, tay đặt ghé vào tai.

Tạ Cuồng Long da mặt giật giật, sau một hồi lưỡng lự, xấu hổ nói: “Đại ca, anh thắng rồi!”

“Nói to chút?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Đại ca!” Tạ Cuồng Long gần như tức giận hét lên.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới hài lòng gật gật đầu, dù sao cũng là người có thân phận, có địa vị, vẫn là dám cược dám nhận thua.

Có thể khiến cho người như Tạ Cuồng Long gọi mình một tiếng đại ca, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thật sự không tệ, cũng đủ làm màu rồi.

Lục Chiến Long không nhịn được cười lên: “Tạ Cuồng Long bây giờ không cuồng nổi nữa rồi, gặp phải người có thể trị được hắn rồi!”
Chương 748 Anh ta là một người tốt

Chương 748: Anh ta là một người tốt

Chính thất bại này của Tạ Cuồng Long đã khiến rất nhiều người biết đến hắn ta đều có cảm giác kinh sợ.

Dù sao hắn ta cũng là một trong ngũ long của chiến bộ Hoa quốc, tiếng tăm lẫy lừng.

Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một nhân tài đặc biệt mới nổi, người biết đến hắn không nhiều lắm, nếu như không phải vì hắn đánh chết Hồng Thiên Đô thì chỉ sợ cái tên này sẽ không bao giờ được nhắc tới.

Lúc tới Tạ Cuồng Long khí thế rất hùng hổ, muốn đánh vào mặt Ngọc Tiểu Long, chèn ép danh tiếng gần đây của Tề Đẳng Nhàn.

Kết quả, đi về lại ủ rũ.

Cho đến bây giờ hắn ta vẫn chưa hiểu rõ, Tề Đẳng Nhàn đã làm như thế nào mà chỉ với tay không thôi cũng đoạt lấy được cốt thép trong tay hắn ta.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra liền nhận lấy hòm y tế trong tay Ngọc Tiểu Long, bắt đầu xử lý vết thương trên bàn tay mình.

“Vừa rồi anh làm như thế nào mà có thể đoạt được cốt thép trong tay Tạ Cuồng Long? Vào lúc đó, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng bàn tay của anh sẽ bị gãy chứ. ” Ngọc Tiểu Long nhịn không được mà hỏi.

“Trực giác, tôi cảm giác mình có thể đoạt được, sau đó liền ra tay. ” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.

Ngọc Tiểu Long nhíu mày, loại trực giác này mỗi khi nói đến đều cảm thấy rất mơ hồ, nhưng trong võ giả, lại được tất cả mọi người tin tưởng rộng rãi.

Bởi vì, đối với những người như bọn họ mà nói, khi võ công được tu luyện đến một trình độ cao cường thì trực giác thường sẽ rất chuẩn, thậm chí ngay cả nguy hiểm cũng có thể dự đoán trước.

Lục Chiến Long cười to nói: “Hả giận, thật sự là rất hả giận! Tạ Cuồng Long không ai dám bì nổi lại bị ngươi hung hăng đánh vào mặt, làm cho ta nhìn đến đã nghiện. ”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Hắn ta rất mạnh, đặc biệt là sau khi lấy được cốt thép kia, ta thậm chí còn cảm thấy mình có khả năng bị hắn ta đánh chết. ”

Lục Chiến Long nói: “Tạ Cuồng Long luyện thương thuật hơn hai mươi năm, Thái Cực Âm Phù Thương sớm đã luyện thành lô hỏa, đương nhiên lợi hại. ”

Tạ Cuồng Long cường đại, không thể nghi ngờ.

Có thể xưng ngũ long, không ai là nhân vật đơn giản.

“Nhưng mà tên Tạ Cuồng Long này lòng độ lượng không lớn, ngươi phải cẩn thận coi chừng tên này lại tìm cách trả thù. ” Lục Chiến Long nói.

“Hắn ta thấy ta, đều phải gọi ta một tiếng đại ca, ta còn sợ hắn ta? ” Tề Đẳng Nhàn cười cười, đã quấn xong băng trên tay.

Ngọc Tiểu Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Những gì anh làm hôm nay, ngược lại làm mới thế giới quan của chúng tôi, thì ra, chiến đấu trên đường phố còn có thể đánh như vậy. ”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Dây dưa với Tạ Cuồng Long ở lĩnh vực hắn ta am hiểu chỉ làm hao tổn đến cuối cùng, người thua nhất định là tôi. Cho nên, đánh trực tiếp đơn giản một chút, chính là phương thức hiệu quả nhất để thắng! ”

Chỉ sợ Tạ Cuồng Long nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp được một quái thai không theo quy củ như Tề Đẳng Nhàn, những vách tường kia, ở trước mặt hắn, giống như tờ giấy dán.

“Tề huynh, tôi rất thích anh, khi nào rảnh chúng ta cùng nhau uống rượu. ” Lục Chiến Long sảng khoái cười nói.

“Không thành vấn đề. ” Tề Đẳng Nhàn đồng ý.

Lục Chiến Long là người như ánh mặt trời sáng sủa vậy, Tề Đẳng Nhàn cũng rất nguyện ý ở chung với người như vậy, kết giao bằng hữu cũng là lựa chọn không tồi.

Ngọc Tiểu Long thản nhiên nói: “Thay vì đợi khi khác chi bằng hôm nay luôn đi, lát nữa rời khỏi sân tập bắn, tôi mời mọi người ăn cơm. ”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không nghĩ tới là có thể được Ngọc tướng lĩnh mời ăn cơm, thật sự là vô cùng may mắn a! ”

Dương Quan Quan tiến lại gần, nói: “Tôi có thể đi cùng được không? Ngọc tướng lĩnh, tôi có rất nhiều thứ thái cực quyền muốn thỉnh giáo với người! ”

Ngọc Tiểu Long cười, nói: “Đương nhiên không thành vấn đề! ”

Vì thế, nhóm người trở lại nơi vừa rồi, tiếp tục bắn bia.

Trong lúc đó Tề Đẳng Nhàn cùng Ngọc Tiểu Long tán gẫu một hồi, sau đó đưa tay chỉ Lục Chiến Long.

“Lục huynh là một người hòa thuận, vừa bình thản lại vừa như ánh mặt trời, gặp

phải chuyện gì là can đảm dám xông lên. ” Ngọc Tiểu Long khẽ gật đầu, cười nói.

“Anh ta thuộc phe nào? ” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.

“Không có phe phái gì cả, chính là một quân nhân rất thuần túy. Da ngựa bọc xác, là bốn chữ anh ta thường treo ở bên miệng. ” Ngọc Tiểu Long có chút khâm phục nói.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Lục Chiến Long cũng thêm vài phần tôn kính, nói: "Cũng may lúc trước phó lão phát hiện ra nhân tài như anh ta, nếu không, chỉ sợ cũng biến thành bụi bặm lịch sử. ”

Ngọc Tiểu Long thở dài nói: “Cảnh ngộ mà anh ta gặp phải không đáng để lấy ra làm chủ đề để nói chuyện. ”

Lục Chiến Long ban đầu là thần miếu Phong Tuyết Sơn của Đầu Lâm giáo, nhưng cũng may cuối cùng có một kết cục không tệ, những thế lực xấu kia cũng được trừng phạt xứng đáng.

Tuy nhiên, đây chỉ là những gì mọi người có thể nhìn thấy, là bóng tối tiếp xúc với ánh mặt trời.

Trên thế giới này, còn có rất nhiều nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, có bao nhiêu chuyện tương tự xảy ra ở nơi bọn họ không biết đây?

Đây có lẽ cũng chính là lý do vì sao Ngọc Tiểu Long phải cố gắng hoàn thành mục tiêu như vậy.

Tề Đẳng Nhàn phát hiện Lục Chiến Long rất thích Dương Quan Quan, chủ động dạy Dương Quan Quan kiến thức súng ống còn có cả lý thuyết bắn súng, cả hai tán gẫu rất nhiều.

“Sau này có việc gì khó khăn cũng có thể tìm tôi, tôi rất thích cô! ” Lục Chiến Long cười với Dương Quan Quan, cao giọng nói.

“Ách... ” Dương Quan Quan hoảng sợ.

Lục Chiến Long nhìn vẻ mặt của cô ta như gặp quỷ, liền nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi cảm thấy cô rất giống em gái bất hạnh của tôi, không có ý gì khác. ”

Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lục ca ngươi là đại cao thủ, về sau nhất định sẽ tìm anh để lĩnh giáo chút bản lĩnh. ”

Lục Chiến Long nói: “Có Tề huynh đệ danh sư như vậy, tôi cũng không dám chỉ điểm lung tung cái gì, miễn dạy hư đồ đệ, lỡ hắn tức giận đấm đầu ta một phát, vậy thì không vui. ”

“Có chuyện gì xảy ra với muội muội Của Lục Chiến Long vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.

“Bị thế lực xấu của nơi đó bắt nạt, sau đó bắt cóc. Ngay cả người cũng tìm không thấy, cũng không biết chết hay sống. ” Ngọc Tiểu Long mím môi, có chút lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong cũng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hắn cảm thấy thảm kịch như này không nên xảy ra trên con người tự do và sảng khoái như Lục Chiến Long.

Nhưng cho dù những chuyện này đã xảy ra, Lục Chiến Long vẫn có thể dùng thái độ như ánh mặt trời đối mặt với cuộc sống, điều này không thể không làm cho người ta cảm thấy khâm phục.

Đến gần giờ cơm, mấy người bọn họ rời khỏi bãi bia, lái xe đến quán ăn tư nhân do Ngọc Tiểu Long sắp xếp.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lái chiếc Ferrari bảnh bao đến làm cho Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu.

“Bọn họ chính là ghen tị lão tử có tiền! ” Tề Đẳng Nhàn trong lòng khinh thường nghĩ, cũng không quan tâm những ánh mắt này.

Long Á Nam cười lạnh nói: “Thằng huênh hoang này, chỉ thích làm những chuyện khoa trương gây sự chú ý! ”  

Lục Chiến Long lại cười nói: “Tính tình nóng nảy thật mà, có tiền thì để làm gì? ”

"Tiền thưởng hàng năm của anh cũng không ít nhưng sao chẳng thấy anh tiêu cho bản thân mình. ” Ngọc Tiểu Long lại thản nhiên nói.  

"Do không phải có quá nhiều anh em cần giúp đỡ sao? Không còn cách nào. ” Lục Chiến Long lơ đễnh cười cười, nói.

Anh ta đã mặc đồng phục được chiến bộ phát hành gần như quanh năm, và rất ít người nhìn thấy anh ta mặc quần áo cá nhân.

Bởi vì, anh ta chưa bao giờ đi dạo các cửa hàng thời trang, mỗi tháng được phát lương và tiền thưởng, điều đầu tiên mà anh ta luôn làm đó chính là mang đi trợ cấp cho người nhà của những người anh em tàn tật và những người đã anh dũng hy sinh.

Cho dù là người không có thiện ý với Lục Chiến Long khi nhắc tới anh ta, cũng sẽ trầm mặc một lúc, sau đó đánh giá một câu —— anh ta là một người tốt.
Chương 749 Con người thuần tuý

Chương 749: Con người thuần tuý

Ngọc Tiểu Long mời khách ăn cơm, rượu cũng là loại đặc biệt mà cô cung cấp.

Lục Chiến Long là người thật sự có thể uống được, hai lạng rượu trắng bưng lên đã cạn, uống giống như uống bia, nhìn đến tận bây giờ vẫn không khỏi tê dại da đầu.

“Tề huynh đệ, nếu cậu không ghét bỏ, về sau hãy gọi tôi là một tiếng anh đi, tôi cũng gọi cậu một tiếng em! Nếu cậu có việc, nói một tiếng, anh đây nhất định sẽ giúp cậu!" Lục Chiến Long uống đến đỏ mặt đỏ cổ.

“Được được được, đại ca Lục sau này hãy bao che cho em nhiều hơn một chút nhé!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói.

Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói: "Lão Lục (cách gọi của người Trung, để thân hơn, giống kiểu Tiểu Lục, A Lục), đừng có cùng loại người như này xưng huynh gọi đệ, lúc nào bị bán mất cũng không biết.”

Hiển nhiên, Tề Đẳng Nhàn trong ấn tượng của Ngọc Tiểu Long, cũng không phải là loại người tốt gì.

Một mình Lục Chiến Long xử hết ba chai rượu trắng, uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng thần trí lại hết sức rõ ràng.

"Lão Lục, nếu anh và hắn đều có thể tình đầu ý hợp, chi bằng gia nhập với chúng ta, cùng nhau làm việc." Ngọc Tiểu Long vào lúc này lại ném cành ô liu (ngỏ ý hợp tác) với Lục Chiến Long.

"Không được." Lục Chiến Long lắc đầu.

Long Á Nam không khỏi nói: "Lục tướng quân, ngài một mình đơn đả độc đấu (một mình phấn đấu), tóm lại vẫn là thế đơn sức bạc (thế: quyền lực, sức: sức mạnh, quyền lực đơn mảnh, sức mạnh bạc nhược) mà! Chúng ta hãy cùng nhau làm những điều chính nghĩa, không tốt hơn sao?”

Lục Chiến Long cười cười, nói: "Nếu tôi gia nhập với các người, vậy phe phái khác sẽ thấy tôi không vừa mắt đó!”

Ngọc Tiểu Long nói, "Anh quan tâm đến cái này sao?”

Lục Chiến Long nói: "Tôi đương nhiên là không quan tâm rồi, hơn nữa, tôi còn là người mà Phó lão cất nhắc lên trên. "

“Nhưng... Tôi không vào đội, tất nhiên là có lý do của tôi!”

“Nếu quốc gia gặp nạn, cần điều động người, các phe phái của các người sẽ liên lụy lẫn nhau, cản tay lẫn nhau, không biết lại giày vò khốn khổ bao lâu nữa!”

"Điều người của tôi, bạn có ý kiến; điều người của bạn, tôi có vấn đề. Suy đi tính lại, từ giúp nhân dân giải quyết vấn đề khó khăn, lại biến thành đấu tranh. "

“Tôi chỉ muốn làm một người thuần túy bị người khác điều động, khi có chuyện như vậy phát sinh, bất kể là phe của cô hay là phe của hắn, đều có thể là người đầu tiên nghĩ đến Lục Chiến Long tôi đây."

"Điều động tôi đi ra ngoài, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì."

Lời nói của Lục Chiến Long khiến Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan không khỏi nghiêm túc kính trọng, giơ ngón tay cái lên với hắn.

Ngọc Tiểu Long sau khi nghe Lục Chiến Long nói, cũng không khỏi trầm mặc.

Quả thật, mấy lần có chuyện xảy ra trên biên cảnh, lúc náo loạn đến nỗi không thể giải thích được, cũng là Lục Chiến Long đứng ra, hơn nữa, mọi người đối với hắn, cũng sẽ không có ý kiến gì.

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng anh cũng biết mình là người mà Phó lão cất nhắc, hơn nữa, còn đi lại gần với chúng ta. Ngay cả khi anh không đứng ra, mọi người sẽ nghĩ rằng anh đã đứng ra rồi.” Ngọc Tiểu Long nói.

"Cái này ngược lại cũng không sao mà. Hiểu lầm thì ở đâu cũng có.” Lục Chiến Long lơ đãng nói.

Ngọc Tiểu Long thấy cũng đã nói đến tận đây rồi, nên không nói thêm gì nữa.

Lục Chiến Long nếu như muốn trở thành một người thuần túy, vậy để cho hắn tiếp tục làm người thuần túy là được rồi, hơn nữa, ở xã hội này, cũng cần người như hắn.

Cơm nước xong xuôi uống rượu xong, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan cùng trao đổi phương thức liên lạc với Lục Chiến Long.

Lục Chiến Long nói với Tề Đẳng Nhàn: "Hôm nào anh đây mời khách, cậu em đã đánh chết Hồng Thiên Đô, anh đây rất bội phục em, bữa cơm này, nhất định phải móc kẽ răng ra để mời!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha nói: "Được. Em sẽ đợi!”

Lúc đi ra khỏi khách sạn, có một cô bé chưa tới năm tuổi nhìn thấy Lục Chiến Long một quân phục, đã giơ tay ra chào hắn.

Lục Chiến Long sửng sốt, sau đó đột nhiên nghiêm túc lên, giơ tay đáp lễ.

Cô bé thấy anh đáp lễ, không khỏi vui vẻ rồi rời đi.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi càng thêm vài phần tôn kính với Lục Chiến Long.

"Co thấy đấy, đất nước này cũng có rất nhiều người đáng yêu, tất cả họ đều cần tôi! Phó lão, hẳn là ông ấy cũng sẽ hiểu cho tôi.” Lục Chiến Long quay đầu cười nói với Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long yên lặng gật gật đầu, không lên tiếng, nhân phẩm của Lục Chiến Long thật sự là không tìm ra được một chút tật xấu nào.

Lục Chiến Long ngồi xe của sĩ quan phụ tá rời đi, nói là chờ ngày khác nhất định sẽ mời Tề Đẳng Nhàn ăn một bữa cơm.

"Không nghĩ tới còn có người đàn ông thú vị như vậy, thuần túy như vậy! Tôi khá ngưỡng mộ anh ấy!” Tề Đẳng Nhàn không khỏi nói.

"Chỉ hy vọng những người như vậy sẽ càng ngày càng nhiều thêm." Ngọc Tiểu Long cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngày mai cô theo tôi đi gặp Triệu Hồng Nê đi, trong thời gian ngắn, tôi cũng không muốn đơn độc đụng phải Triệu Hồng Tụ.”

Ngọc Tiểu Long nói: "Hiếm khi nhìn thấy một người có thể làm cho anh sợ như vậy.”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Cô ấy có thể đánh chết tôi, tôi tất nhiên là sợ rồi! Chẳng qua, chờ đến khi thân thể của tôi hoàn toàn khôi phục, vậy thì không nhất định.”

Hào quang trong mắt Ngọc Tiểu Long không khỏi lóe lên, nói: "Thân thể của anh không phải đang ở trạng thái đỉnh phong, hôm nay lại có thể tay không bắt được cốt thép mà Tạ Cuồng Long múa lên, công lực của anh, đã đến cảnh giới gì rồi?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không biết, nhưng chắc chắn đã không giống như trước đây. Chờ tôi khỏe hẳn, chúng ta cùng nhau giúp đỡ một chút, để cô cảm nhận một chút.”

Ngọc Tiểu Long nói: "Được! Mỏi mắt mong chờ!”

Sau khi thỏa thuận thời gian gặp mặt ngày mai với Ngọc Tiểu Long, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan lái xe trở về.

Chuyện đầu tiên Dương Quan Quan về đến nhà là cấp tốc xông vào phòng.

Tề Đẳng Nhàn da đầu tê dại, lúc cho rằng cô ấy lại muốn rồi, thì lại phát hiện cô ấy cầm quyển sổ ghi chép "Thực chiến thuật chân" ra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Mau mau mau, hai trận chiến đấu hôm nay đã ghi chép lại rồi." Dương Quan Quan khẩn cấp nói, bắt đầu để cho Tề Đẳng Nhàn nhớ lại về trận chiến đấu với Liễu Tông Nham Toái và Tạ Cuồng Long.

Tề Đẳng Nhàn hơi sửa sang lại suy nghĩ, rồi nghiêm túc kể lại trận chiến hôm nay, hắn chẳng những sẽ phá giải chiêu thức, còn có thể kể lại ý nghĩ cụ thể lúc xuất chiêu, mấy thứ này, rất khó có được.

Viết xong hai trận thực chiến này, đã là rạng sáng.

Tề Đẳng Nhàn đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, Dương Quan Quan thì xem thêm vài lần quyển "Thực chiến thuật chân" ở dưới ánh đèn, không ngừng đoán qua đoán lại.

Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, ai da, eo hôm nay xem như có thể được nghỉ rồi!

Hắn nằm trên giường chơi điện thoại di động một lát, xử lý tin nhắn hôm nay chưa kịp trả lời, bên trong có vài tin nhắn là do người mẫu dưới tay Giang Khuynh Nguyệt gửi tới...

Nội dung, chỉ đơn giản là một vài ảnh còn có video biến hình ngắn gì đó.

Tề Đẳng Nhàn lần lượt mở ra xem, khinh thường nói: "Bình thường!”

Nói xong lời này, đã ném những ảnh và video này vào trong bộ sưu tập.

Cuối cùng, hắn mở khung chat của Irena Jinva, sau khi nhìn vào bức ảnh selfie gợi cảm của cô gái con lai chân dài ở trong, hắn không khỏi nói: "Tốt! "

Cách nhau xa như vậy, Irena Jinva vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đều nhắn tin báo cáo tình hình công việc cho hắn, vỏ ngoài còn kèm theo hai tấm ảnh selfie hoặc video, giống như sợ mình bị hắn quên mất.

Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ vào lúc tâm tình tốt mới trả lời hai câu, phần lớn thời gian đều là seen mà không rep.

Tề Đẳng Nhàn cũng không biết Dương Quan Quan khi nào thì nghỉ ngơi, rồi lại dậy vào lúc nào, dù sao khi vừa mở mắt ra, đã nghe thấy tiếng cô ấy ở bên ngoài phòng đang hô hô ha ha mà luyện tập.

“Người điên à!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười khổ nói, vén rèm cửa sổ ra nhìn.

Chỉ thấy Dương Quan Quan mặc một cái quần dài thể thao với một chiếc áo màu trắng lộ lưng đang ở trong sân luyện võ, thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, hai tay mở ra, phần lưng đang chậm rãi di chuyển theo quy luật...

Hiển nhiên, đây là đang luyện thứ mà Hồng Thiên Đô dạy.

Dáng người này, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm, sau đó tiếp tục ném vào trong bộ sưu tập...

Nhìn thân ảnh Dương Quan Quan đang khắc khổ luyện công, hắn không khỏi hơi sửng sốt.

Dương Quan Quan, kỳ thật cũng là một người rất thuần túy.

Một võ nhân thuần túy.

Tề Đẳng Nhàn rất chờ mong có một ngày, cô ấy có thể đạt tới trình độ cao hơn, lợi hại hơn mình.
Chương 750 Người hèn hạ

Chương 750: Người hèn hạ

Trong nháy mắt khi Triệu Hồng Nê nhìn thấy Ngọc Tiểu Long, không khỏi ngẩn người, cô ta hiển nhiên là nằm mơ cũng không ngờ tới, kỳ thủ đứng sau lưng Tề Đẳng Nhàn kia, lại có thể là Ngọc Tiểu Long!

Sau khi cô ta phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Ngọc Tiểu Long gật đầu, nói: "Không nghĩ tới lại là Ngọc tướng quân, mời ngồi! "

Bàn cờ đã bày xong.

Ngọc Tiểu Long khoanh chân ngồi đối diện với cô ta.

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: "Người thì tôi đã mang đến rồi!”

Triệu Hồng Nê khẽ mỉm cười, nói: "Đánh xong ván cờ này rồi nói sau.”

Ngọc Tiểu Long lấy khăn mặt bày trên bàn để lau tay, nói: "Đến đi! Tôi đã không chơi cờ trong một thời gian dài rồi, hy vọng rằng tài đánh cờ không lui quá nhiều.”

Triệu Hồng Nê giơ tay lên, cầm lấy một quân cờ, nói: "Mời!”

Ngọc Tiểu Long trầm ngâm một lát, đưa tay vào trong hộp cờ lấy ra hai quân cờ đặt lên bàn cờ.

Triệu Hồng Nê buông tay ra, bên trong cầm năm quân cờ.

"Tôi quân đen." Triệu Hồng Nê bình tĩnh nói.

Cô ta rất nhanh đã thả quân cờ đen vào tinh vị ở góc dưới bên phải, Ngọc Tiểu Long cũng không suy tư nhiều, chiếm lấy tinh vị góc trên bên trái. (Không hiểu cờ nên không biết tinh vị là gì :(()

Hai người phân biệt đã dựng xong bó cục sơ bộ ở phụ cận bốn tinh vị, thuận tiện đã ở góc dưới bên phải tinh vị bắt đầu chém giết và đối chọi gay gắt.

Cờ của Ngọc Tiểu Long tự nhiên là trong nhu có cương cương như khi cô ấy luyện Thái Cực Quyền, ba mươi chiêu ở phía trước, giết đến không phân cao thấp với Triệu Hồng Nê, khó phân thắng bại.

Chẳng qua, Triệu Hồng Nê chung quy vẫn là kỳ thủ chuyên nghiệp, nghiên cứu đủ loại kỳ phổ, gặp qua vô số hình thái, hơn nữa cả ngày so chiêu với cao thủ.

Cô ta một chiêu tạo nên bút tích như thần, kích hoạt bố cục trước đó, thoáng cái đã khiến cờ trắng của Ngọc Tiểu Long lâm vào khốn cảnh.

Ngọc Tiểu Long quyết đoán vứt bỏ cục diện đã không thể cứu vãn, ngược lại đã đưa chiến trường dần dần kéo dài đến một bên khác.

Lúc ở chiêu một trăm bảy mươi bốn, Ngọc Tiểu Long đã đạt được tiên cơ một lần, nhưng mà, cô ấy hơi do dự, thế mà lại không bắt được.

Khi đến chiêu thứ một trăm bảy mươi bảy, ưu thế này đã bị khả năng đánh cờ mạnh mẽ của Triệu Hồng Nê trừ khử trong vô hình.

Triệu Hồng Nê không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, thế nhưng còn quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hình như tôi đã đánh giá thấp sự hèn hạ của anh!”

Tề Đẳng Nàn nghe xong, không hiểu sao sờ sờ mũi mình, hắn cũng không nói gì mà, xem cờ không nói là quân tử, hơn nữa Ngọc Tiểu Long rơi vào thế yếu, hắn làm sao lại hèn hạ?

Thật là không không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại!

Lúc ở chiêu thứ một trăm chín mươi hai, cờ đen của Triệu Hồng Nê đã cầm được gân của cờ trắng.

Ngọc Tiểu Long ra một quân cờ nhận thua.

"Lợi hại." Ngọc Tiểu Long lắc đầu, "Lại thêm một ván nữa đi.”

“Đương nhiên!” Triệu Hồng Nê gật đầu nói, tiếp tục cùng Ngọc Tiểu Long trao đổi hộp cờ, sau đó chỉnh lý lại cờ vây trên bàn cờ.

Lúc này đây, đến phiên Ngọc Tiểu Long cầm quân đen.

Ngọc Tiểu Long dường như đã tìm được trạng thái không tồi, sau khi cầm quân đen, bố cục và màn mở đầu đều vô cùng thành công, thẳng đến khi chiêu thứ bốn mươi bốn, cờ trắng nhảy lên, ra một chiêu ngoài dự liệu của mọi người.

Ngọc Tiểu Long nhướng mày, bước này đang ép tới, là muốn ép cô ra bài trước!

Chẳng qua, sau một thời gian ngắn suy nghĩ, lập tức ứng chiêu.

Khả năng chơi cờ mạnh mẽ của Triệu Hồng Nê lần nữa biểu hiện ra uy lực, khi chiêu thứ tám mươi sáu vừa đứt, nước cờ cũng bởi vì một chiêu này mà hoàn toàn thay đổi.

Ngọc Tiểu Long nhạy bén lên, ý đồ vứt bỏ con bỏ chạy.

Cờ trắng lại ở chiêu thứ chín mươi bỏ con!

Một chiêu này, có thể nói là nét bút vẽ rồng điểm mắt, đã hoàn thành mục tiêu chiến lược lớn của Triệu Hồng Nê.

Ngọc Tiểu Long nhìn đến này, không khỏi thả hai quân cờ đen đang cầm ở ngón tay thon dài xuống, một lát sau, cầm lên, sau đó lại một lần nữa thả xuống.

Hai phút sau, cô lắc đầu và nói, "Cô đã giành chiến thắng, tôi không phải là đối thủ của cô."

Triệu Hồng Nê tiện tay ném cờ đen vào trong hộp cờ, nói: "Khả năng chơi cờ của Ngọc tướng quân quả thật đã giảm xuống, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, khả năng chơi cờ của tôi đã tăng lên.”

Ngọc Tiểu Long nói: "Dù sao cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, tôi không phải là đối thủ của cô.”

Triệu Hồng Nê quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng nói: "Anh lừa tôi có thấy vui vẻ không?!”

Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: "Ôi, đến người tôi cũng đã mang đến cho cô rồi, cô không nhận nợ phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi liên thủ với Ngọc tướng quân, nên chưa chắc đã sợ chị của cô đâu!”

Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long là cao thủ, như vậy nếu liên thủ, Thiên Vương lão tử tới cũng sẽ bị đánh thành què.

Triệu Hồng Nê cười lạnh nói: "Ngọc tướng quân thật sự đánh cờ cùng tôi ở trên mạng, hẳn là trận đầu tiên nhỉ? Sau đó, chắc chắn không phải là cô ấy, mà là do anh đổi một người chơi cờ khác.”

Tề Đẳng Nhàn khóe miệng nhếch một cái, ngược lại không nghĩ tới Triệu Hồng Nê lại thông minh như vậy.

"Sau ván cờ kia, tôi quả thật không giúp hắn chơi cờ với cô nữa." Ngọc Tiểu Long lúc này mới cười cười, lắc đầu nói.

"Khó trách vừa rồi cô không hiểu sao lại nói tôi hèn hạ..." Tề Đẳng Nhàn trợn mắt nhìn.

Triệu Hồng Nê nói: "Đưa người chơi cờ gần đây thường xuyên đánh cờ với tôi tới đây, lời hứa giữa chúng ta mới coi như là có hiệu quả.”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: "Được rồi được rồi, tôi đến sợ cô luôn... Người chơi cờ này, chị của cô kỳ thật đã gặp qua rồi."

"Hả?" Triệu Hồng Nê không khỏi sửng sốt.

"Tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, ngày đó cô ấy ra tay cứu một người phụ nữ ngoại quốc, người phụ nữ này, chính là kỳ thủ vẫn luôn đánh cờ với cô." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Triệu Hồng Nê và Triệu Hồng Tụ tuy rằng là hai nhân cách, nhưng dù sao cũng dùng chung một thân thể, đối với chuyện này, dường như còn có chút ký ức vi diệu.

Cô trầm tư một lát, mới kinh ngạc nói: "Lại là cô ấy?!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu không cô trực tiếp bay đến Trung Hải tìm cô ta đi, tôi nói địa chỉ của cô ta cho cô biết là được.”

Hắn muốn đưa luôn Triệu Hồng Nê từ ma đô ra ngoài, cứ như vậy, mình muốn làm chút chuyện gì, cũng không cần lo lắng nhân cách Triệu Hồng Tụ sẽ chạy ra làm loạn thêm.

Triệu Hồng Nê suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không, anh để cho cô ấy đến Ma Đô đi. Đi máy bay rất nhanh, tôi sẽ đợi cô ấy ở đây!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Này này, cô là kỳ thủ chuyên nghiệp, dựa vào cờ vây ăn cơm, nhưng người ta cũng không phải mà! Người ta có công việc, như thế nào cũng phải sắp xếp công việc, mới tới chơi cờ với cô chứ?”

Irena Jinva dưới sự chỉ đạo của Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nghiên cứu kỳ phổ của Triệu Hồng Nê, sau mấy lần chơi cờ trên mạng, tỷ lệ thắng của cô ta rất cao.

Trước đó, Triệu Hồng Nê thật vẫn luôn cho rằng kỳ thủ kia chính là bản thân Tề Đẳng Nhàn, không nghĩ tới là tìm một kỳ thủ lợi hại.

Tề Đẳng Nhàn trong lòng nghĩ là thắt lưng mới được nghỉ ngơi một ngày, người này đã đưa mị ma Irena Jinva có thể hút hết tủy xương của người đến.Vậy mình không phải sẽ đột tử sao?

Tuy rằng đồ vật do Yến Tử Doanh ở Tuyết quốc dạy ra quả thật là làm cho người ta rất khó quên...

"Lời này của anh cũng có lý, vậy tôi sẽ chờ anh vài ngày. Gọi cô ấy tới càng sớm càng tốt và hoàn thành lời hứa của anh!” Triệu Hồng Nê có chút không vui nói.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn cảm thấy, nhân cách Triệu Hồng Nê tuy rằng cũng trong trẻo lạnh lùng một chút, nhưng rõ ràng so với biến thái Triệu Hồng Tụ kia thì dễ nói chuyện hơn nhiều!

Ngọc Tiểu Long không khỏi liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, cảm thấy kẻ này đúng là tìm đường chết...

Tìm mình làm kỳ thủ thắng một ván còn chưa tính, lại đi tìm kỳ thủ lợi hại hơn để đối phó Triệu Hồng Nê, thật sự là không biết xấu hổ!

“Tôi đẹp trai thì cô cứ chính đại quang minh mà nhìn, không cần cứ phải nhìn trộm tôi đâu!” Tề Đẳng Nhàn chú ý tới ánh mắt Ngọc Tiểu Long, không khỏi cười nói.

Ngọc Tiểu Long dứt khoát nhắm mắt lại, sợ sau khi nhìn nhiều, sẽ bẩn mắt...

"Hắn cũng là một người thuần túy, tiểu nhân thuần túy đê tiện." Ngọc Tiểu Long không khỏi thầm nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK