Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 946 Trăm triệu lần.

Chương 946: Trăm triệu lần.

Nếu nhẫn quân vương ở trong tay Tề Đẳng Nhàn, vậy thì có thể dẫn dụ kẻ có ý đồ, dã tâm chia rẽ Vĩnh Dạ Quân như Hứa Hủ mắc câu.

Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng không cần rắc rối như vậy, có thể trực tiếp xông vào bên trong võ đường Chiến Thiên, đánh Hứa Hủ chết ngay tại chỗ.

Những nếu làm như vậy đương nhiên sẽ mang lại ít hoặc nhiều phiền toái, dù sao bây giờ hắn đang trong trạng thái thay hình đổi dạng, khắp nơi đều đang lùng bắt hắn.

Một khi bị bại lộ sẽ đưa đến một số lượng lớn cao thủ bố trí mai phục vây công, khiến cho hắn có cánh cũng khó thoát, cũng khó có thể rời khỏi Hương Sơn.

Kiều Thu Mộng quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, nói: "Cô phải rời khỏi Hương Sơn càng sớm càng tốt, nếu không, có lẽ sẽ sắp có rắc rối tìm đến tận cửa đấy."

"Cô trỗi dậy mạnh mẽ ở Nam Dương đã rước lấy sự kiêng kỵ của một vài thế lực nước ngoài, hơn nữa cô lại còn trở mặt với Ngói Hi Đức, vậy nên lần này mới có người thuộc CIA không ngại vượt ngàn dặm xa xôi tới đây để giết cô."

"Ngói Hi Đức này chính là một tên quân phiệt được CIA Mỹ nâng đỡ lên, để thao túng chính quyền của Nam Dương đó."

Từ Ngạo Tuyết ồ một tiếng nói: "Chẳng trách tôi lại nhìn thấy trong đám binh sĩ của Ngói Hi Đức có một số trang bị bị người Mỹ đào thải, đều là súng trường M16."

Tuy rằng súng trường M16 là sản phẩm của Mỹ nhưng cũng nổi tiếng là đồ vứt đi. Lúc ấy nước Mỹ và nước Diệp Nam khai chiến, các binh sĩ cho dù phải sử dụng khẩu AK47 thu được còn hơn là dùng thứ vứt đi này.

"Lần này người tới giết cô có ba hướng, một hướng là do Ngói Hi Đức phái tới đây, một hướng là người của CIA Mỹ, còn một hướng nữa là Diệp Nam bang chiếm cứ Hương Sơn." Kiều Thu Mộng nhìn Từ Ngạo Tuyết nói.

"Diệp Nam bang cũng là thế lực không nhỏ tại Hương Sơn, bọn họ nhờ vào việc buôn hàng cấm từ Tam Giác Độc mà làm giàu, thuộc hạ nhiều người, vũ khí nhiều, nổi tiếng là đám liều mạng."

"Lần này nếu giết cô không thành thì những người này vẫn có thể tìm cơ hội."

Từ Ngạo Tuyết hơi gật đầu, cô ấy đầu quân vào nhà họ Triệu, bây giờ Nam Dương quật khởi, quả thật đã làm rối loạn rất nhiều sắp xếp của các thế lực quốc tế.

Nam Dương là một khối bánh ngọt lớn, không ai lại không muốn nhúng tay vào kiếm một chén canh, nếu có thể thay thế nhà họ Trần thì cũng quá tốt!

"Vậy tôi sẽ nhanh chóng trở về Nam Dương, Tề Đẳng Nhàn, anh đừng quên những dược phẩm đã hứa với tôi!" Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn.

"Yên tâm, tôi là người rất coi trọng chữ tín đấy." Tề Đẳng Nhàn nói.

Bên ngoài Từ Ngạo Tuyết cười nhưng trong lại không cười, nói: "Đây là thứ tôi bán thịt cho anh mới đổi lấy được, nếu anh dám gạt tôi, tôi sẽ không tha cho anh!"

Những lời này có mang chút ý oán tránh Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cũng không cần nhìn cũng biết có hai ánh mắt khác thường đang rơi xuống người mình, hơn nữa còn mang theo một chút sát khí.

Trong lòng hắn không khỏi chửi thề một câu, Từ Ngạo Tuyết này quá xấu rồi, còn đặc biệt cho mình Tu La Tràng nữa chứ!

Kiều Thu Mộng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Anh phải cẩn thận tên Clarke này, anh ta rất mạnh, vô cùng mạnh! Mấy cao thủ của Vĩnh Dạ Quân chúng tôi đều chết ở trong tay anh ta. Người này có lẽ là người da trắng mạnh nhất trên thế giới!"

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì gật đầu, đối với lời Kiều Thu Mộng nói anh cảm thấy không hề khoa trương, dù sao lúc trước hắn đánh nhau với Clarke cũng chỉ mới so đấu có một chiêu.

Clarke tuyệt đối là một cao thủ cấp Thần giống như hắn, thể chất đã vượt qua cực hạn của thân thể con người.

Dương Quan Quan không khỏi nghĩ thầm: "Thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Một người Mỹ mà còn có thể tu luyện công phu đến cảnh giới này, dường như tôi cũng thật sự không có gì để tự cao tự mãn nữa. Sau này phải điều chỉnh tâm tính lại, đi theo con đường luyện công thực tế mới được!"

Gần đây cô ấy đã điều chỉnh tâm tính thông qua việc đọc kinh, cảm thấy mình đã bớt nóng nảy hơn, hôm nay lại gặp chuyện thế này, lại chứng kiến một cường giả hàng đầu như Clarke, sự kiêu ngạo trong nội tâm đã bị mài mòn đến mức tan thành mây khói rồi.

Không kiêu ngạo, đó luôn là chuyện mà một quân nhân cần phải làm!

"Cũng không nên nói quá nhiều, mọi người giải tán đi, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại!" Kiều Thu Mộng nói.

"Này, Mộng Mộng, cô cũng phải cẩn thận đó!" Dương Quan Quan nhịn không được nhắc nhở cô ấy.

"Ừ!" Kiều Thu Mộng nghiêm túc gật đầu: "Cô cũng phải cẩn thận. Hiện tại Hương Sơn Long Môn và Hồng bang đang tổ chức đại hội võ thuật, bọn họ muốn nhắm vào Tề Đẳng Nhàn, cô là đồ đệ của hắn, nếu có rắc rối đến thì cô cũng sẽ là người đứng mũi chịu sào."

Tề Đẳng Nhàn vẫn còn muốn nói thêm với Kiều Thu Mộng hai câu nhưng Dương Quan Quan còn đang ở đây, lại còn có thêm cái người thích đâm chọt người khác như Từ Ngạo Tuyết ở đây nữa, thật sự là không hợp cho lắm.

Kiều Thu Mông đứng dậy đi lên xe, sau đó người của Vĩnh Dạ Quân mang theo cô ấy rút lui, rời khỏi nơi này.

Dương Quan Quan nhìn theo chiếc xe dời đi, miệng không khỏi chậc chậc khen ngợi, nói: "Thật không ngờ Mộng Mộng lại có thể trở nên xuất sắc như vậy!"

Từ Ngạo Tuyết nói: "Cô cũng không kém hơn cô ấy đâu, huống chi sư phụ của cô còn lợi hại hơn so với sư phụ của cô ấy gấp trăm lần."

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói với Từ Ngạo Tuyết: "Không nên nói bạn của tôi như vậy."

Từ Ngạo Tuyết cười nhạo nói: "Không nhìn ra anh còn khiêm tốn như vậy đó?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi cũng chỉ lợi hại hơn Sở Vô Đạo trăm triệu lần thôi, hắn đã rất không tệ rồi!"

Từ Ngạo Tuyết dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hắn đang nói là "trăm triệu lần" chứ không phải "một chút" tên khốn này chuyên môn đạp trên mặt mũi người ta, cho chút ánh sáng có thể khiến cho cả người của bạn toàn lỗ đen.

“Xem ra, chuyện của anh Lục lần trước đã ảnh hưởng rất nhiều đến các cá nhân và cả thế lực...” Dương Quan Quan nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, thở dài nói.

“Dù sao Lục Chiến Long cũng có quyền cao chức trọng, đương nhiên sẽ rút dây động rừng rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói.

Từ Ngạo Tuyết đứng dậy, tiện tay chỉnh lại tóc, thản nhiên nói: “Anh đang ở Hương Sơn, có Hoàng Văn Lãng che chở, bây giờ đã trở thành quý nhân của nhà họ Lôi, sau lưng lại có thêm Vĩnh Dạ Quân chiếu cố, có thể nói là quyền thế ngập trời rồi! Chỉ cần không để cho người của quốc gia lấy được chứng cứ rõ ràng chứng minh anh là tên phản quốc Tề Đẳng Nhàn thì trên cơ bản sẽ không có chuyện lớn gì.”

“Lần này tôi quay về Nam Dương cũng phải liên hệ với nhà họ Trần rồi, dù sao, giường để nghiêng sao có thể làm người ta ngủ ngáy?”

“Người Mỹ cho tôi một bất ngờ lớn như vậy. Nếu tôi không trả lại thì sẽ rất có lỗi với họ!"

“Nhà họ Trần chắc chắn không muốn thấy một tên quân phiệt được người Mỹ nâng đỡ sẽ ngày càng lớn mạnh tại Nam Dương đâu nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn thờ ơ nói: “Tự cô đi tìm Trần Ngư đàm phán điều kiện, chuyện này tôi sẽ không tham dự, Nam Dương cũng không phải sân nhà của tôi!”

Từ Ngạo Tuyết không khỏi nhíu mày lại cảm giác mình chôn mìn vẫn hơi ít, đối với tiện nhân như này thì không thể nương tay được, hắn chết thảm như thế nào thì mình nên làm như thế ấy.

“Em vừa thấy anh bị trúng đạn, không sao chứ?” Dương Quan Quan lúc này mới nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ân cần hỏi thăm.

“Không sao đâu, bị sượt qua thôi.” Tề Đẳng Nhàn lật cánh tay lại cho cô ấy xem miệng vết thương, đã đóng vảy rồi, tốc độ khôi phục này cũng hơi không hợp với lẽ thường.

Dương Quan Quan lại thở dài nói: “Cẩn thận một chút! Tình hình bây giờ của anh thật sự quá nguy hiểm, sao anh không tạm thời rời khỏi Hương Sơn trước, tránh đầu sóng ngọn gió rồi lại nói sau?”

Biểu cảm của Từ Ngạo Tuyết vẫn lạnh lùng, bây giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, nghĩ lại thì loại người như Tề Đẳng Nhàn cũng không dễ đối phó như vậy.

Một phát đạn này, quá nửa là đang qua loa với Dương Quan Quan nên mới cố tình chống chọi!

Đúng lúc đó, điện thoại của Từ Ngạo Tuyết vang lên.

Sau khi cô ấy nghe cuộc điện thoại này, sắc mặt không khỏi trở nên hơi âm trầm.

“Anh Thẩm!”

"Ừ!"

Thẩm Trường Thanh đi trên đường, gặp được người quen thì chào hỏi với nhau hoặc là gật gật đầu.

Nhưng bất kể đó là ai.

Trên mặt của họ vẫn luôn không có biểu cảm dư thừa gì, giống như đối với ai cũng thờ ơ như vậy.

Đối với chuyện này.

Thẩm Trường Thanh đã quen rồi.

Bởi vì đây là Trấn Ma Ty, chính là một tổ chức bảo vệ sự ổn định của Đại tần, trách nhiệm chủ yếu là chém giết yêu ma quỷ quái, đương nhiên cũng có một số nghề phụ khác.

Có thể nói.

Trên tay mỗi người ở trong Trấn Ma Ty đều dính rất nhiều máu tươi.

Khiến mọi người thường xuyên thấy việc sống chết sẽ trở nên lạnh lùng với rất nhiều chuyện.

Lúc vừa mới bắt đầu đi vào thế giới này, Thẩm Trường Thanh thấy hơi không thích ứng được, nhưng có thể cũng đã dần trở trở thành thói quen.

Trấn Ma Ty rất lớn.

Người có thể ở lại Trấn Ma Ty, đều là cao thủ có thực lực mạnh mẽ, hoặc là người có tiềm năng trở thành cao thủ.

Thẩm Trường Thanh thuộc về người ở vế sau.

Cho dù là ai khi tiến vào Trấn Ma Ty đều sẽ bắt đầu từ tầng thợ săn quỷ thấp nhất.

Sau đó thăng chức từng bước một, cuối cùng có hy vọng trở thành Trấn Thủ Sứ.

Kiếp trước Thẩm Trường Thanh chính là một trong những thợ săn quỷ thực tập trong Trấn Ma Ty, cũng là cấp thấp nhất trong hội thợ săn quỷ.

Có được trí nhớ của kiếp trước.

Anh ta vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh ở Trấn Ma Ty.

Không bao lâu Thẩm Trường Thanh đã dừng lại ngay trước mặt một tòa lầu các.

Trấn Ma Ty khác với những nơi tràn ngập cảm giác xác xơ tiêu điều khác, tòa lầu các này giống như hạc giữa bầy gà, bên trong Trấn Ma Tỳ tràn ngập máu tanh lại thể hiện một sự yên lặng khác thường.

Lúc này cửa lớn tòa lầu các mở rộng, ngẫu nhiên có người ra vào.

Thẩm Trường Thanh chỉ chần chừ một chút, sau đó lập tức đi vào.

Khi vào trong lầu các.

Khung cảnh lập tức biến đổi.

Một loại mùi hương của mực xen lẫn với mùi máu tanh nhàn nhạt đập vào mặt khiến cho lông mày anh ta hơi nhíu lại, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.

Trên người mỗi người thuộc Trấn Ma Ty đều có mùi máu tanh, dường như không thể nào rửa sạch được.
Chương 947 Kì lạ

Chương 947: Kì lạ

“Quả nhiên, tôi vừa mới có chút thành quả ở Nam Dương thì lập tức có người muốn hái quả đào của tôi?!”

Từ Ngạo Tuyết cầm di động, gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, giữa mày mang theo một chút tức giận.

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, hỏi: “Ơ? Sao lại thế này? Ai dám hái đào của đại tiểu thư cô?”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Người nhà họ Tạ có quan hệ thông gia với nhà họ Triệu, một bà cô tên Tạ Thiên Ngọc!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Người nhà họ Tạ? Ồ, vậy thì xem ra cô vẫn gặp phải chút phiền toái rồi!”

Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến*, Từ Ngạo Tuyết vừa mới xử lý xong một Vương Kiếm Thành, lát sau đã có người nhà họ Tạ tới hái quả đào.

*Một câu thơ trong bài Ô Y hạng - Lưu Vũ Tích.

Có thể nói nhà họ Tạ là sự giúp đỡ lớn nhất của nhà họ Triệu, giữa hai nhà cũng kết thành thông gia củng cố quan hệ.

“Trước hết anh cứ đảm bảo an toàn cho cô ta, để cô ta có thể bình an vô sự rời khỏi Hương Sơn.” Dương Quan Quan nhíu nhíu mày, nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Ừm.” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì gật gật đầu.

“Chỉ là, dựa vào cái gì mà người nhà họ Tạ tới hái đào của cô? Hiện tại, bên Nam Dương cô cũng có tiếng nói, sao còn phải sợ bọn họ?”

Từ Ngạo Tuyết lại lắc đầu, nói: “Làm gì mà đơn giản như vậy! Người nhà họ Tạ tìm đến nhà họ Quý, một gia tộc bản thổ có quyền thế ở Hương Sơn, chỉ cần giữ tôi lại Hương Sơn không cho tôi trở về là có thể đạt được mục đích.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhà họ Quý?”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Nhà họ Quý lập nghiệp bằng buôn bán nhựa plastic! Tên tội phạm có quan hệ với tổ tiên nhà họ Diệp đã từng bắt cóc thiếu gia nhà họ Quý, ồn ào đến mức toàn thế giới chấn động.”

“Ồ…” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi gật đầu, có ấn tượng.

Nhà họ Quý là một đại gia tộc rất có tiền, nhưng nhà họ Lôi lại là một đại gia tộc có tiền lại có thế còn được đại lão duy trì, nếu không thì tại sao những tên tội phạm đó không xuống tay với nhà họ Lôi?

Giữa hai đại gia tộc vẫn có sự chênh lệch nhất định.

Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đi trở về trước, hơn nữa cũng bảo cô ta chú ý một chút tình hình bên phía Nam Thiến, tránh bị người của Nghiêm Động đến làm phiền.

Dương Quan Quan vốn muốn chính tay đâm tên trai đểu Tề Đẳng Nhàn, nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sự quan tâm và lo lắng cho hắn lại vượt qua lửa giận. Hơn nữa, sự an toàn của Từ Ngạo Tuyết cũng thực sự quan trọng, chỉ bảo hắn cẩn thận làm việc, yên lặng rời đi.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra thì bắt đầu tính sổ với Từ Ngạo Tuyết không ngừng chôn bom cho mình.

Hắn lập tức ấn người trên bàn sách oán hận một trận, đến mức người ta phát khóc…

Lần đầu tiên Từ Ngạo Tuyết cao ngạo mở miệng xin tha, lại còn cầu xin rất nhiều lần, lúc này mới được miễn cưỡng buông tha.

“Hướng tổng chôn bom cho tôi, tôi không dám làm gì, nhưng cô muốn chơi xấu tôi, không dễ như vậy đâu!” Tề Đẳng Nhàn vô cùng khoe khoang nói.

“A… Tôi nhất định phải giết anh!” Từ Ngạo Tuyết cũng chỉ có thể mạnh miệng một chút mà thôi, cả người như bị tê liệt, không thể động đậy.

Bởi vì Từ Ngạo Tuyết đột nhiên nghe được tin tức này mà rối loạn, quên mất Tề Đẳng Nhàn là loại người có thù tất báo, hôm nay cô ta chơi xấu hắn như vậy, không bị trả thù mới là lạ!

Lúc nãy nên giữ Dương Quan Quan lại chỗ này bằng bất cứ giá nào, thế thì thằng nhãi họ Tề muốn trả thù cô ta cũng không dám.

Từ Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu, nói: “Sao một phát đạn đó không bắn chết anh luôn đi? Tuy rằng tôi biết tiện nhân như anh chắc chắn sẽ đề phòng, nhưng vẫn có cảm giác tiếc hận.”

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: “Hôm nay nếu không có tôi ra tay, cô có mười cái mạng cũng không đủ dùng, còn ở chỗ này châm chọc tôi?”

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tối lại, tuy rằng lời này khó nghe nhưng lại là lời nói thật, không có Tề Đẳng Nhàn, cô ta có mười cái mạng cũng đều bị chôn vùi ở Hương Sơn.

Dù sao cũng có nhiều người tới giết cô ta như vậy, lại còn có siêu cấp cao thủ như Clark.

Thậm chí, trong nội tâm cô ta cũng bắt đầu mơ hồ, người cô ta hận nhất lại là người cứu cô ta nhiều lần nhất… Thậm chí, thời điểm nhìn thấy hắn trúng đạn, trong lòng cô ta không khỏi có chút hoảng loạn và khẩn trương.

Những cảm xúc kỳ lạ hiếm thấy, lung tung rối loạn đó làm nội tâm Từ Ngạo Tuyết có một cảm giác như muốn hỏng mất!

“Không, mình và hắn chú định chỉ có thể là kẻ thù, là hắn làm mình lưu lạc đến tận đây, cũng là hắn không ngừng sỉ nhục mình! Mình nhất định không thể buông tha cho hắn!” Từ Ngạo Tuyết hung hăng lắc lắc đầu, cắn chặt răng, thầm nghĩ trong lòng.

Trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm tàn nhẫn và ghi thù, lại để cho Tề Đẳng Nhàn thấy được, sau đó, hắn lại trở nên có hơi hưng phấn.

Từ Ngạo Tuyết cả kinh, nói: “Anh muốn làm gì? Anh anh anh… Anh đừng làm xằng bậy, lúc nãy tôi đã xin lỗi rồi…”

Tề Đẳng Nhàn lại cười lạnh, đè cô ta lại.

Từ Ngạo Tuyết có hơi tuyệt vọng.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không làm như cô ta tưởng tượng, mà lấy ra một bó dây thừng không biết tìm được ở nơi nào, lập tức trói cô ta lại, sau đó… treo lên trên trần nhà!

Cho đến sau khi bị treo ngược lê, Từ Ngạo Tuyết mới phục hồi lại tinh thần, cắn răng mắng: “Họ Tề, có phải anh có tật xấu gì hay không?!”

Tề Đẳng Nhàn ngạo kiều nói: “Cô khẩu phục tâm không phục! Vừa nhìn dáng vẻ vừa rồi của cô là biết cô không phục, chắc chắn đang nghĩ ý tưởng xấu xa nào đó để chơi tôi. Hôm nay phải làm cho cô nhớ rõ giáo huấn, dạy cho cô biết tại sao ông đây là nhị đương gia nhà tù U Đô!”

Cảm xúc của Từ Ngạo Tuyết thiếu chút nữa bị tên bệnh tâm thần này làm hỏng mất, vừa rồi còn nâng chân cô ta nói cho cô ta đi học đạp xích lô, xong việc lập tức treo cô ta lên cảnh cáo một trận?!

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy, nếu tên chó này không nhỏ nhen như thế, nói không chừng hận ý của cô ta về hắn thật sự sẽ giảm đi từng ngày…

Hiện tại ấy à, cô ta chỉ muốn tìm biện pháp để đồng quy vu tận với tên này!

Từ Ngạo Tuyết được trải nghiệm truyền thống của nhà tù U Đô …

Sau khi cô ta được thả xuống, lập tức đi lấy dao nhỏ tìm Tề Đẳng Nhàn liều mạng.

“Chắc chắn anh có bệnh nặng nào đó, tâm lý biến thái, quỷ súc!” Từ Ngạo Tuyết ném dao đi, thở hồng hộc mắng, cô ta vung mấy chục nhát dao, không chém trúng người, ngược lại còn làm bản thân mệt đến nửa chết nửa sống.

“Lần sau nếu cô còn dám chơi xấu tôi, tôi sẽ treo cô lên giống vừa nãy.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng lại cao ngạo nói.

Trong suy nghĩ của tên này, phàm là có ai không nghe dạy bảo, chỉ cần treo lên chỉnh đốn là được rồi, nếu treo một lần không dùng được, vậy treo hai lần, ba lần, treo đến phục mới thôi.

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy đời trước của mình chắc chắn đã đào phần mộ tổ tiên của thứ này lên, nếu không, sao lại gặp được một kẻ kì lạ tra tấn cô ta đến mức muốn tự sát?

“Từ tổng, người của Tạ tiểu thư vừa mới đến đây, bảo cô đến Lâu Đài Trên Biển gặp cô ta.” Vào ngay lúc này, Từ Ngạo Tuyết nhận được một cuộc điện thoại.

“Bảo tôi đi gặp cô ta?” Từ Ngạo Tuyết nghe xong thì ngẩn ra, sau đó trong mắt bốc cháy lên lửa giận, “Tạ Thiên Ngọc cô ta là cái thá gì?”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt, nói: “Đừng quên thân phận hiện tại của cô, cô lại không bằng trước kia, không phải ai cũng phải tâng bốc cô!”

Từ Ngạo Tuyết lại ngẩn ra, sau đó cười, nói: “Anh nói thật có đạo lý, đi thôi, lăn lộn một ngày, bụng đã sớm đói rồi, đúng lúc đi ăn một chút gì thôi?”

Tề Đẳng Nhàn vươn bàn tay ra ngoài cửa sổ, nói: “Mùa này ở Hương Sơn ban đêm có hơi lạnh đấy, gió biển thổi vù vù…”

Từ Ngạo Tuyết hung hăng liếc mắt xem thường một cái, nói: “Bà đây sẽ không đi tất đen đi lấy lòng tên khốn nạn nhà anh!”

Chỉ là, Từ Ngạo Tuyết mặc một chiếc quần jean bó sát người cũng đã đủ để tròng mắt người khác lồi ra ngoài, một đôi chân dài di chuyển qua lại làm người khác tâm thần lay động.
Chương 948 Không liên quan đến Balen

Chương 948: Không liên quan đến Balen

Lâu Đài Trên Biển là một nhà hàng nổi tiếng ở Hương Sơn, mở ở bên cảng biển.

Nhà hàng này là một chiếc tàu thuỷ to lớn, chia thành năm tầng, các khách hàng đều dùng bữa ở trên thuyền, còn có thể chi tiền để gọi mỹ nữ đa tài đa nghệ, mặc sườn xám quyến rũ đánh đàn tranh.

Thậm chí, không ít người mẫu nổi tiếng làm nhân viên phục vụ trên con tàu này, mong đợi bản thân được ông chủ nào đó coi trọng, từ đó được gả vào hào môn.

“Kim chủ của Lâu Đài Trên Biển là ai? Phô trương đến mức độ này.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu hỏi Từ Ngạo Tuyết.

“Người nhà họ Hà đầu tư đấy! Bên Hương Sơn thực sự rất nhiều kẻ có tiền!” Từ Ngạo Tuyết cười cười, nói.

Sau khi nói xong lời này, cô ta nâng bước đi phía trước, Tề Đẳng Nhàn chỉ đành đuổi theo.

Từ Ngạo Tuyết thông qua chiếc gương bên cạnh nhìn thấy một màn bọn họ đi vào, trong lòng cảm thấy một phen sung sướng, dáng vẻ này của cô ta như một chị đại, còn Tề Đẳng Nhàn như tên vệ sĩ quèn.

Tề Đẳng Nhàn lại càng thưởng thức và thích vẻ tương phản này của Từ Ngạo Tuyết, thời điểm cùng hắn oanh tạc huyện bình an thì xấu hổ giận dữ muốn chết, ra bên ngoài lại biến thành nữ thần cao không thể chạm tới.

“Từ tiểu thư tới, mời lên lầu!” Một người đàn ông mặc tây trang có khẩu âm đế đô rõ ràng sau khi nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết, lập tức ý cười đầy mặt nói, “Tạ tiểu thư ở trên lầu chờ đã lâu!”

Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt ừ một tiếng, đang định đi lên lầu.

Trong mắt người đàn ông mặc tây trang hiện lên một tia khinh miệt, khinh thường thấp giọng nói: “Có cái gì mà ra vẻ, không phải nghèo túng rồi? Ngay cả Nam Dương cũng mất rồi, chỉ cần là đàn ông thì đều có thể chơi cô!”

Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ma cà bông, cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho tôi nghe một chút?”

“Ha ha, Từ tiểu thư bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó à? Hay là, Từ tiểu thư còn coi bản thân là thiên kiêu của đế đô năm đó hay sao?” Rõ ràng người đàn ông mặc tây trang này chỉ là vệ sĩ hoặc là tùy tùng của Tạ Thiên Ngọc mà cũng dám không để Từ Ngạo Tuyết vào mắt.

Từ Ngạo Tuyết híp hai mắt, đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Quỳ xuống, tự mình vả miệng một trăm cái, đừng để tôi nói lần thứ hai!”

Người đàn ông mặc tây trang khinh thường nói: “Từ tiểu thư vẫn nên nhanh chóng lên lầu đi lâu, cô không dọa được tôi đâu.”

Tề Đẳng Nhàn rất hứng thú nhìn một màn này, những người này đều cảm thấy Từ Ngạo Tuyết là phượng hoàng rơi xuống không bằng gà, cả đám hận không thể dẫm cô ta nhiều thêm mấy phát.

Trên thực tế, cuộc đời cũng chính là như vậy, khi cậu còn ở đỉnh, một đám người tâng bốc cậu, khi cậu nghèo túng thì sao, hận không thể lại đến cho cậu mấy phát đá, hoàn toàn dẫm cậu thành một đống bùn lầy.

Nhưng Từ Ngạo Tuyết chung quy là người hiếu thắng, cho dù cuộc sống thật sự bị dẫm thành bùn lầy cũng phải nặn ra một đóa hoa đuôi chó đúng không?

Từ Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hỏi: “Nói như thế nào?”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Liên quan gì đến tôi?!”

“Tôi đang nghĩ có nên ném Balenciaga gì đó vừa mới mua hay không, được rồi, thứ có hoa không có quả vẫn nên ném đi!” Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói.

Tề Đẳng Nhàn lập tức không thể ngồi yên không nhìn đến, Từ Ngạo Tuyết chính là lão tình nhân của hắn đấy, một tên thuộc hạ của Tạ Thiên Ngọc cũng dám đối xử vô lễ với cô ta như vậy? Không lựa lời như vậy?

Chuyện này sao có thể nhịn?

Chuyện này không liên quan đến Balen này Balen nọ, chủ yếu là hắn không thể nhìn người khác chèn ép Từ Ngạo Tuyết như vậy đúng không?

Thân là một người đàn ông, về tình về lý đều không thể nhìn người đàn ông khác bắt nạt phụ nữ!

Cho nên, hắn lý lẽ đương nhiên, chính khí lẫm nhiên, cương trực công chính, lời lẽ chính đáng đứng dậy, trầm giọng nói: “Quỳ xuống!”

Sau khi người đàn ông mặc tây trang nghe được lời này thì sửng sốt, sau đó híp mắt cười lạnh, nói: “Từ tiểu thư, tốt nhất cô đừng để cho đàn em của mình ra tay với tôi! Thứ nhất, hắn không phải là đối thủ của ta; thứ hai, bây giờ cô tốt nhất đừng có xung đột gì với Tạ tiểu thư. Nếu không, cô ăn thuốc hối hận cũng không kịp đâu!”

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ hỏi: “Ai cho cậu tự tin vậy?”

“Anh muốn ra tay? Được thôi, tôi cho anh cơ hội ra tay trước, miễn cho lát nữa anh ngã xuống quá nhanh, Tạ tiểu thư sẽ trách cứ tôi không hiểu lễ phép, không tôn trọng Từ tiểu thư.” Người đàn ông mặc tây trang mỉm cười nói, trên mặt tràn ngập sự tự tin thái quá.

Nhà họ Tạ ở đế đô là đại gia tộc danh tiếng ngang hàng với nhà họ Vương, nội tình thâm sâu, người của bọn họ sao cso thể là hạng vô danh tiểu tốt? Có tự tin như vậy cũng không làm người khác cảm thấy bất ngờ.

“Rầm!”

Một cái tát bỗng nhiên rơi trên mặt người đàn ông mặc tây trang.

Cái tát này không quá mạnh, ít nhất chưa đánh người bay ra ngoài, nhưng cũng đủ đau.

Người đàn ông mặc tây trang sững sờ, tốc độ ra tay của Tề Đẳng Nhàn lúc nãy, vậy mà lại nhanh đến mức khiến cho hắn ra không kịp có bất kỳ phản ứng gì.

Tề Đẳng Nhàn cười cười nhìn về phía hắn ta, nói: “Thế nào?”

Người đàn ông mặc tây trang tỉnh táo lại, giận dữ, sau đó lại có một cái tát đánh vào mặt hắn ta.

“Từ tiểu thư bảo cậu vả miệng thì cậu ngoan ngoãn tự mình vả miệng đi, cứ nhất định phải để cho tôi làm, như thế rất không tự trọng đấy?” Tề Đẳng Nhàn ý cười đầy mặt nói, đồng thời quay đầu liếc mắt đưa tình với Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết lại không có sắc mặt tốt cho hắn, thậm chí còn đang nguyền rủa hắn trong lòng, tên khốn này ủi cải trắng cũng đã ủi không biết bao nhiêu lần, thấy cô ta chịu nhục lại không chủ động ra tay, còn nhất quyết bắt cô ta đưa ra chỗ tốt trước! Chưa từng thấy qua kẻ nhỏ nhen, vô lương như vậy!

Tề Đẳng Nhàn lập tức không vui, anh em ra tay giúp cô giải quyết khó khăn, vậy mà cô lại trưng ra bộ mặt bí xị, có ý gì đấy?

Nếu không phải nể mặt Balen… Phi, nếu không phải tôi thân là một giám ngục chính trực, nhị đương gia nhà tù U Đô, hơn nữa phẩm đức tốt đẹp, chân thực nhiệt tình, hiệp can nghĩa đảm, hắn mới lười đi quan tâm mấy chuyện hư hỏng này!

Người đàn ông mặc tây trang bị hai cái tát liên tục của Tề Đẳng Nhàn đánh cho đầy miệng toàn là máu, đầu óc cũng ong ong, trong lúc nhất thời có hơi choáng váng…

“Quỳ xuống đi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Đúng lúc này, trên cửa cầu thang truyền đến giọng nói của Tạ Thiên Ngọc: “Từ Ngạo Tuyết, cô ồn ào đủ chưa thế? Hiện tại cô, ngay cả con kiến cũng phải chủ động đi lên dẫm một phát, thật sự là càng ngày càng không có phẩm chất đúng không?”

Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn: “Ném người này vào trong biển đi!”

Tề Đẳng Nhàn cũng không lắm lời, hôm nay Từ tổng là lớn nhất, cô ta nói cái gì thì là cái đó!

Vì thế, hắn nắm lấy bả vai người đàn ông mặc tây trang, tùy tiện ném đi, người này cưỡi mây đạp gió bay ra xa vài mét, bùm một tiếng rơi vào trong nước biển lạnh lẽo.

Tạ Thiên Ngọc thấy một màn như vậy, trong ánh mắt không khỏi có một chút bất mãn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Từ Ngạo Tuyết lăn lộn thuộc hạ của cô ta như vậy, thật đúng là kiêu căng có thừa?!

Từ Ngạo Tuyết thấy người đã bị ném vào trong biển, vừa lòng gật gật đầu, sau đó cất bước đi lên lầu.

Tề Đẳng Nhàn cũng đi lên lầu theo.

Boong tàu trên tầng trống không, chỉ bày duy nhất một cái bàn ở trung tâm, Tạ Thiên Ngọc ngồi ở đó cùng một người đàn ông tuổi trẻ, bên cạnh mép thuyền có một mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển đang đánh đàn tranh.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn thấy một màn như vậy, có chút khịt mũi coi thường, bọn họ mời người đến chơi đàn tranh đơn thuần là vì học đòi văn vẻ đúng không?

Đám nhị thế tổ tới từ đế đô thật sự rất thích cố làm ra vẻ, thể hiện tư thái!

“Từ Ngạo Tuyết, lại đây ngồi đi!” Tạ Thiên Ngọc vẫy vẫy tay với Từ Ngạo Tuyết, khi nói chuyện mang theo cảm giác miệt thị, phảng phất như chủ nhân đang tiếp đón người làm.
Chương 949 Nhà họ Quý

Chương 949: Nhà họ Quý

Vẻ ngoài và dáng người của Tạ Thiên Bảo cũng có thể thuộc hàng đỉnh cao, dù sao cô ta cũng là tiểu thư của gia tộc quyền thế ở đế đô, khí chất và cách ăn mặc gì gì đó đều được chăm chút rất đúng chỗ.

Mà người đàn ông bên cạnh Tạ Thiên Bảo không thể nghi ngờ chính là cậu ấm Quý Khải của nhà họ Quý ở Hương Sơn.

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt bước tới bàn và ngồi thẳng xuống ghế.

Tề Đẳng Nhàn cũng chuẩn bị ngồi xuống, Tạ Thiên Bảo lại nói: "Một hạ nhân sao lại không hiểu chuyện như vậy, cũng dám ngồi trên bàn này à?"

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Cô nghĩ mình là ai? Cảm thấy bản thân là người bề trên sao?"

Sau khi Tạ Thiên Bảo nghe hắn nói như thế, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Từ Ngạo Tuyết, còn không mau quản chó săn của cô đi? Tôi sợ tôi tức giận, một tên chó săn như hắn cũng không đủ cho cá mập ăn!"

Từ Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "Tạ tiểu thư cũng không biết dạy dỗ chó săn của mình, còn có mặt mũi mà nói tôi sao? Này... Chó săn, anh cứ ngồi đi, không cần để ý!"

Tề Đẳng Nhàn muốn đấm Từ Ngạo Tuyết hai cái, thật đúng là giẫm lên mặt mũi của hắn!

Hai mắt Quý Khải nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, sau đó nhìn vào chỗ khác. Hôm nay anh ta cũng không cần nói chuyện quá nhiều, chỉ cần lộ mặt, giúp Tạ Thiên Bảo mà thôi.

Thanh danh của Quý gia ở Hương Sơn là một mẫu ba phần đất(*), như sấm ở bên tai.

(*): 一亩三分地: Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm -centimet) so với cả 1 trăm mét => Chẳng đáng bao nhiêu.

Anh ta chỉ cần ở chỗ này, là có tác dụng uy hiếp!

Trong mắt Tạ Thiên Bảo hiện lên sự tức giận, nhưng cô ta lười đối phó với loại nhân vật nhỏ không chút thu hút như Tề Đẳng Nhàn.

"Từ Ngạo Tuyết, cô ký văn kiện này tôi còn có thể giữ lại cho cô một ngụm canh để uống!" Tạ Thiên Bảo tùy ý ném túi văn kiện trong tay lên bàn, thản nhiên nói với Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết căn bản không cần nhìn cũng biết văn kiện này hơn phân nửa yêu cầu cô ta chuyển nhượng tài sản của Nam Dương.

Cô ta rất vất vả mới xông xáo vào mảnh đất Nam Dương, lại có người ngay lập tức đến hái đào(*).

(*): ám chỉ có một số người muốn ngồi hưởng thành quả của thành công, muốn gặt hái thành quả mà không cần bỏ công sức.

Hơn nữa, quan hệ giữa nhà họ Tạ và nhà họ Triệu không giống bình thường, Tạ Thiên Bảo đến Hương Sơn tìm cô ta gây phiền toái, hơn phân nửa là được nhà họ Triệu ngầm đồng ý.

Từ Ngạo Tuyết từ chối yêu cầu hợp tác của nhà họ Vương, ngoài miệng nhà họ Triệu chưa nói gì, nhưng bên trong chắc chắn đã tồn tại bất mãn. Bọn họ cảm thấy Từ Ngạo Tuyết từ một kẻ tôi tớ dựa vào nhà họ Triệu bọn họ mới có thể quật dậy lần nữa, vậy mà lại dám phản kháng mong muốn của chủ, bất kể thế nào cũng phải mỉa mai một trận!

Từ Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Cô muốn tôi ký thì tôi phải ký à, tôi không cần mặt mũi chắc?"

Tạ Thiên Bảo cười ha hả, nói: "Cô còn muốn mặt mũi gì chứ? Cô đã sớm không còn như trước, chỉ là tôi tớ dựa vào phần thưởng khẩu phần ăn của nhà họ Triệu mà thôi! Nếu không có nhà họ Triệu, cô có thể có ngày hôm nay sao? Nhà họ Tạ chúng tôi có quan hệ thông gia với nhà họ Triệu, tính ra tôi cũng là chủ của cô! Lời nói của chủ, cô là tôi tớ mà dám không nghe lời sao?"

Tề Đẳng Nhàn mặc kệ, hắn vươn tay tóm lấy một con cua lớn trên bàn, mở ra và bắt đầu thưởng thức.

Nghe lời nói của Tạ Thiên Bảo, trong lòng Từ Ngạo Tuyết càng bốc hỏa.

Cô ta nương nhờ vào nhà họ Triệu, nhà họ Triệu nói rất coi trọng năng lực của cô ta, sẽ cho cô ta sự tôn trọng.......

Nhưng sự thật không phải như thế.

Những người của nhà họ Triệu ngoài miệng nói tôn trọng cô ta, nhưng lại đối xử với cô ta như tôi tớ. Có lẽ bọn họ sẽ không trực tiếp nói trắng ra, nhưng người có quan hệ với nhà họ Triệu lại nói rõ sự thật, thật quá đáng.

Đây chính là nguyên nhân khiến cô ta càng ngày càng bất mãn với nhà họ Triệu, cô ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp.

"Ha hả ăn, chó săn chỉ biết ăn thôi, không thấy cô ta đang nhục nhã tôi sao?!" Từ Ngạo Tuyết không nhịn được căm phẫn đập xuống mặt bàn, quay đầu rống lên với Tề Đẳng Nhàn.

"Bởi vì bên ngoài có chó sủa!" Tề Đẳng Nhàn lại nói.

"Có chó sủa thì liên quan gì đến anh?" Từ Ngạo Tuyết nói.

"Vậy tôi ăn hay không thì liên quan gì đến cô?" Tề Đẳng Nhàn đã ăn sạch một con cua lớn, cảm thấy rất hài lòng. Danh tiếng của Lâu Đài Trên Biển này thật sự không chỉ là một lời đồn thổi, đầu bếp rất lợi hại.

Sắc mặt Tạ Thiên Bảo trầm xuống, lạnh lùng nói: "Từ Ngạo Tuyết, đừng có ngắt lời tôi! Văn kiện này cô thành thật ký cho tôi, nếu không hôm nay cô chắc chắn không ra được nơi đây!"

Từ Ngạo Tuyết cầm đũa lên, bắt đầu gắp thức ăn, nói: "Vừa lúc tôi cũng không tính đi, dù sao chó săn này ăn, tôi phải ăn cùng với hắn!"

Tạ Thiên Bảo cảm thấy hai người này đơn thuần tới hát đôi, hoàn toàn đều có lệ muốn tránh nặng tìm nhẹ, căn bản không định trả lời câu nói của cô ta.

"Các người muốn chết sao? Đây là đang chuẩn bị ăn bữa cơm cuối cùng?" Hai tay Tạ Thiên Bảo đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, lạnh lùng hỏi.

Tề Đẳng Nhàn cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm, thoải mái mà thở dài, cười nói: "Tạ Thiên Tiều sợ là không ăn được đồ ăn ngon như vậy, cả ngày bị người ta lấy máu, phải cắt một cái thận."

Hắn vừa nói lời này ra, ngay lập tức khiến cho biểu cảm trên mặt Tạ Thiên Bảo cứng đờ!

Ngay cả Từ Ngạo Tuyết cũng không nhịn được kinh ngạc khiếp sợ, cô ta đương nhiên biết Tạ Thiên Tiều là ai, nhưng lời Tề Đẳng Nhàn nói là có ý gì?

Sắc mặt Tạ Thiên Bảo tối sầm, nói: "Anh biết cái gì?!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Quan chức quân sư Xion ở Tam Giác Độc là bạn tốt của tôi, dù sao tôi và cậu ta đều mập mạp! Tôi nghe nói cậu ta đã bắt dê béo thiếu gia nhà họ Tạ, ngày nào cũng mổ xẻ lấy máu cắt thịt anh ta, còn có tiền để lấy, thật khiến tôi ghen tị."

Người nhà họ Tạ vì muốn bảo đảm tính mạng cho Tạ Thiên Tiều mà mỗi ngày đều gửi tiền vào tài khoản của lão đồ tử, từ mấy chục vạn đến mấy trăm vạn.

Vẻ mặt của Tạ Thiên Bảo hoàn toàn trở nên khó coi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh và tên mập mạp kia là bạn tốt? Được lắm, hôm nay tôi bắt anh lại, anh ta đối xử với anh tôi thế nào, tôi cũng sẽ khiến cho người khác đối xử với anh như thế đó!"

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Cô nói đùa phải không? Tạ Thiên Tiều không phải người, giết người phóng hỏa cắt thận ở Quang Dương, vậy mà không cho phép người khác cắt thận của mình à?"

"Tạ Thiên Tiều đã thảm như vậy rồi, cho nên, cô xem—"

"Thanh danh của nhà họ Tạ dựa vào cái gì mà có thể dọa Từ tiểu thư của chúng tôi?!"

Quý Khải ở phía sau nãy giờ không lên tiếng ngẩng đầu lên, nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói: "Thanh danh của nhà họ Tạ ở Hương Sơn không đáng kính nể, vậy nhà họ Quý thì sao?"

Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Nhà họ Quý? Bất kỳ bọn bắt cóc tống tiền nào cũng đều có thể khiến nhà họ Quý thần hồn nát thần tính, có vẻ cũng chả có gì đáng sợ cả?"

Vẻ mặt Quý Khải cũng không khỏi cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.

Người nhà họ Quý ghét nhất chính là có người nhắc đến chuyện này, bởi vì đó là sự sỉ nhục đối với nhà họ Quý!

Nhà họ Quý tự xưng là tài ba ở Hương Sơn, nhưng đã có bọn bắt cóc tống tiền dám trói người nhà bọn họ, rồi lại đòi mười triệu tiền mặt!

Tạ Thiên Bảo nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, giọng nói lạnh lùng: "Từ Ngạo Tuyết, hôm nay cô không muốn nói chuyện rõ ràng với tôi phải không?"

"Tạ tiểu thư nhầm rồi, là cô ngay từ đầu không chuẩn bị nói chuyện với tôi. Mới bắt đầu đã muốn hái đào ở Nam Dương của tôi, hay là tôi còn phải cười hì hì chắp tay tặng cho cô?" Từ Ngạo Tuyết chậm rãi đưa một miếng sashimi vào miệng, một bên nhai nuốt, một bên tao nhã trả lời.

Quý Khải nhân tiện nói: "Cô không đồng ý cũng vô dụng. Người của Tạ tiểu thư sẽ đến Nam Dương tiếp nhận chuyện làm ăn này, mà cô sẽ không thể rời khỏi Lâu Đài Trên Biển! Đương nhiên, cho dù hôm nay cô có may mắn trốn thoát, ngày mai cũng không thể rời khỏi Hương Sơn."

"Những lời này, tôi đảm bảo!"

Khi nói chuyện, những tên côn đồ hung ác bất giác đã xuất hiện trên boong tàu này.
Chương 950 Kẻ liều mạng

Chương 950: Kẻ liều mạng

"Giết hắn trước!"

Quý Khải lạnh lùng nói với đám côn đồ, đưa tay chỉ vào người Tề Đẳng Nhàn.

Bọn côn đồ đột nhiên tỏ ra hung dữ, chậm rãi rút con dao chúng mang theo bên người ra.

Từ Ngạo Tuyết quay lại nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hỏi: "Nhiều người như vậy, anh có được không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không được, chẳng lẽ cô được? Nếu không tôi ngồi xuống uống hai ly rượu, còn cô cầm dao liều mạng một chút!"

Từ Ngạo Tuyết điên cuồng trợn mắt trắng, căn bản không muốn giao tiếp thêm với một kẻ hạ đẳng như vậy.

Khoảng bốn mươi người trực tiếp xếp hàng trên boong tàu, vây quanh chiếc bàn duy nhất trên boong tàu.

"Từ Ngạo Tuyết, cô không ký vào văn kiện này cũng không sao. Người của tôi sẽ đến Nam Dương tiếp quản công việc của cô. Tuy nhiên, nếu cô không muốn giải quyết chuyện này một cách suôn sẻ hòa bình, tôi cũng sẽ không khách sáo với cô!" Tạ Thiên Bảo đắc ý nói, dùng loại ánh mắt vô cùng khinh miệt đánh giá Từ Ngạo Tuyết.

"Anh là một con chó săn điên khùng, vậy mà lại quen biết với tên rùa rụt đầu kia, hôm nay trước tiên tôi sẽ làm thịt anh."

"Giết gà dọa khỉ, vậy cũng tốt, để cho cô nhìn một chút."

Lúc tên vệ sĩ chuẩn bị dùng dao chém Tề Đẳng Nhàn, đột nhiên hắn đập tay xuống bàn, vỗ phịch một tiếng. Mọi người tập trung nhìn vào, đều không nhịn được kinh hô ra tiếng, sau đó liên tục rút lui.

Bởi vì, trong tay của hắn rõ ràng là một quả lựu đạn!

"Anh lấy lựu đạn ở đâu?!" Từ Ngạo Tuyết không khỏi khiếp sợ nhìn hắn, hỏi.

"Hôm nay có nhiều tay súng tới giết cô, tôi chỉ tùy tiện lấy hai cái!" Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.

Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết giật giật, chẳng trách người này bị gán là phần tử khủng bố, hành vi này thấy như thế nào cũng rất xứng với hai chữ khủng bố!

Sắc mặt của Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng đều không khỏi trắng bệch, bọn họ không ngờ tên mập này lại to gan như vậy, dám mang theo lựu đạn?!

Một tay Tề Đẳng Nhàn cầm lựu đạn, một tay cầm chiếc đũa gắp đồ ăn, một bên vừa ăn vừa hàm hàm hồ hồ nói: "Đầu năm nay, ra ngoài ăn khuya cũng thật nguy hiểm, không nghĩ là bản thân bị đánh, không mang theo lựu đạn thì không được!"

Tạ Thiên Bảo cười lạnh nói: "Tôi cũng không tin anh dám......"

Tề Đẳng Nhàn bộp một tiếng dùng ngón tay cái kéo nắm tay của lựu đạn ra ngoài.

Nửa câu còn lại chưa kịp nói bị Tạ Thiên Bảo trực tiếp nuốt xuống bụng.

Trên mặt Từ Ngạo Tuyết lộ ra một tia thích thú, một màn này cũng thật quen thuộc, cô ta đã từng thấy Tề Đẳng Nhàn cầm lựu đạn liều mạng uy hiếp người khác.

Chẳng qua, lần này cô ta không đứng ở phía đối lập.

Tâm lý cũng hoàn toàn khác với trước đây, thậm chí còn cảm giác được có chút sảng khoái!

"Đến đi, chém chết tôi đi chứ, tôi cam đoan sẽ không di chuyển!" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, "Nhưng các người cũng đừng động, nếu các người động từ tôi sẽ buông tay."

"Lựu đạn này tôi đã điều chỉnh qua, thời gian phát nổ là một giây rưỡi, các người có thể tự tính toán."

"Một giây rưỡi có thể chạy khỏi phạm vi nổ lựu đạn hay không."

Quý Khải tái mặt nghiêm nghị quát: "Anh hù dọa ai vậy? Tôi cũng không tin là anh muốn chết!"

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Ông đây và Xion ở Tam Giác Độc chiến đấu nhiều năm như vậy, ngay cả cậu ấm nhà họ Tạ cậu ta còn dám cắt thận, anh cảm thấy tôi dùng lựu đạn hù dọa anh sao?"

Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn vén áo khoác của mình lên, chỉ thấy bên trong áo khoác lộ ra năm trái lựu đạn.

Hắn nhẹ nhàng kéo cổ áo lắc lắc, quả lựu đạn trong tay kêu leng keng, khiến lá gan của Quý Khải đều muốn nứt ra.

Quý Khải chính là cậu ấm sống an nhàn sung sướng, cuộc đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người liều mạng như vậy. Lúc trước anh cả trong nhà bị người khác bắt cóc, nhưng toàn bộ quá trình anh ta cũng không tham gia, lúc ấy anh ta còn đang du học ở nước ngoài.

Trong lúc nhất thời đám côn đồ trên boong đều 'ném chuột sợ vỡ bình quý'(*), không ai dám đi lên làm gì Tề Đẳng Nhàn.

(*): ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn

Dù sao, trong tay tên liều mạng này có lựu đạn, nếu buông lỏng tay, tất cả mọi người đều sẽ chết.

"Không cần phải.... Liều mạng như vậy chứ? Cho dù hôm nay các người có bình an vô sự rời khỏi Lâu Đài Trên Biển cũng sẽ không rời khỏi Hương Sơn được."

"Chỉ cần không ra khỏi Hương Sơn, thế cục bên Nam Dương sẽ không có gì thay đổi."

"Cho nên, bằng không chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thậm chí tôi có thể đưa ra một khoản tiền để giải quyết chuyện này."

Thần sắc Tạ Thiên Bảo dịu đi một chút, biết mạnh bạo hơn phân nửa là không được chỉ có thể mềm mỏng.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Buồn cười, tôi và Từ tiểu thư cũng không phải tội phạm, dựa vào cái gì không thể rời khỏi Hương Sơn? Cô tự cho mình là Hoàng đế ở Hương Sơn sao? Muốn là Hoàng đế thì cũng phải là nhà họ Lôi hoặc là Hoàng Văn Lãng chứ, cô thì tính là cái gì?"

Quý Khải chậm rãi nói: "Bởi vì nhà họ Quý chúng tôi toàn lực hỗ trợ Tạ tiểu thư, còn có bữa cơm hôm nay là tại Lâu Đài Trên Biển! Chủ đầu tư của Lâu Đài Trên Biển là nhà họ Hà, người quản lý là Hương Sơn Long Môn, anh xem những người này toàn bộ đều là hội viên của Hương Sơn Long Môn."

"Anh cảm thấy những người này liên thủ lại có thể gây sự với anh được không?"

"Có thể rời khỏi Hương Sơn được không?"

Tề Đẳng Nhàn lơ đễnh, vẫn gấp đồ ăn như trước, một bộ dạng không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.

Từ Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "Vừa mới yêu cầu tôi cúi đầu với thái độ kiêu ngạo. Bây giờ anh thấy người ta có lựu đạn, còn muốn thương lượng một cách lịch sự?"

"Chậc, tôi thật sự đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của các người!"

"Việc làm ăn bên Nam Dương là tôi tạo ra, nghĩ hái đào của tôi, tuyệt đối không có khả năng."

"Từ phi tôi chết ở chỗ này!"

Khi nói chuyện, cô ta trực tiếp dùng tay lấy một quả lựu đạn trong ngực của Tề Đẳng Nhàn, cầm trong tay suy nghĩ hai giây, nhìn hai người Tạ Thiên Bảo và Quý Khải hãi hùng khiếp vía.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được đặc biệt thưởng thức nhìn Từ Ngạo Tuyết một cái, hắn yêu thích sự ngông nghênh này của Từ Ngạo Tuyết, trừ hắn ra, không ai có thể khuất phục được.

"Đại thiếu gia Quý, tay tôi có chút mỏi, phiền anh cầm giúp tôi." Tề Đẳng Nhàn cười, đưa tay ra trước mặt Quý Khải.

Sắc mặt Quý Khải trắng nhợt, kinh sợ lẫn lộn nói: "Tôi không cần!"

Tề Đẳng Nhàn cũng không quan tâm, trực tiếp nhét vào tay Quý Khải, sau đó cho anh ta nắm chặt lựu đạn.

Những tên côn đồ xung quanh không dám bước ra tranh giành vì sợ trong lúc nhất thời gây hỗn loạn khiến lựu đạn thoát ra và phát nổ.

Khoảnh khắc Quý Khải cầm quả lựu đạn, cơ bắp cả người cứng đờ, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết bên cạnh Từ Ngạo Tuyết có kẻ liều lĩnh không sợ chết như vậy thì hôm nay anh ta sẽ không bao giờ ra mặt!

Cơ thể Tạ Thiên Bảo cũng vô cùng cứng nhắc, lòng bàn tay đổ mồ hôi đầm đìa, môi bắt đầu run rẩy.

"Chà, Đạ thiếu gia Quý, ngoài miệng anh nói không cần, nhưng trên tay lại cố gắng nắm thật chặt đó thôi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Trong lòng Quý Khải mắng một trận mẹ mày, bản thân không dám siết chặt hay sao? Thời gian phát nổ hơn năm giây một chút, buông tay một chút sẽ phát nổ! Cho dù có ném ra ngoài, trong tay người này vẫn còn có mấy cái...

"Mau gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng Hoắc!" Quý Khải quay đầu thấp giọng rống lên với tâm phúc của anh ta.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nhạo một tiếng, nói: "Nhìn tên khốn vô liêm sỉ như các người đi, ngay từ đầu định làm du côn giết người, bây giờ thấy khó đối phó nên gọi cảnh sát đến giải quyết vấn đề sao?"

Từ Ngạo tuyết cũng rút vòng tròn trên lựu đạn ra, vươn tay đưa cho Tạ Thiên Bảo, nói: "Cầm lấy."

Mặt Tạ Thiên Bảo tái nhợt, nơm nớp lo sợ vươn hai tay ra, cầm lấy quả lựu đạn trong tay Từ Ngạo Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK