Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991 Đòi lại một cách chính đáng

Lúc Tề Đẳng Nhàn nói chuyện xong rồi rời khỏi chỗ của em gái cao kều, đầu óc đã có chút choáng váng, nghĩ thầm nếu ai mà cưới phải cô ta, vậy thì không phải sẽ bị cằn nhằn đến chết sao?

"Này, chó Đẳng Nhàn!"

Tề Đẳng Nhàn vừa đến địa điểm hội hợp được chỉ định để gặp Long Phi Vũ, Hoàng Kỳ Bân đã tới ngay, mở miệng ra là bùng nổ.

Mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi đen sì, quay đầu lại, tức giận nói: "Mày có ý gì thế?”

Hoàng Kỳ Bân vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Gọi họ của anh thì không tốt lắm, hơn nữa gọi chó Lý cũng không có ý nghĩa gì cả, gọi là chó Đẳng Nhàn thì khá là sát.”

Tề Đẳng Nhàn mặt đen sì, nói với Long Phi Vũ: "Vị này chính là thiếu niên A Bân mà tôi đã nói với cậu, con trai đầu của Hoàng thị, sở thích duy nhất chính là đi trung tâm massage."

Hoàng Kỳ Bân nhíu mày, tức giận nói: "Tôi còn có sở thích khác mà, sao anh lại nhớ cái này thôi?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "À, ngoại trừ thích trung tâm massage ra, hắn còn thích Tinh Du Thôi Bối, Thủy Tiên Chỉ Nhu, Băng Hỏa Đồng Thiên, Tiên Nhân Chỉ Lộ, Độc Long Toản Thiên..."

"Phụt!"

Long Phi Vũ thiếu chút đã nữa cười phun ra, đây không phải là cùng một chuyện sao?

Hoàng Kỳ Bân nghiến răng nghiến lợi, cũng bởi vì tên chó chết này, em gái ruột của mình đã mấy ngày không để ý tới mình rồi, thế mà vào lúc này, hắn lại ở trước mặt người ngoài bắt đầu làm xấu thanh danh của mình!”

Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị dẫn hai người kia đến toà nhà trên biển để học tập chút, thì nhận được cuộc gọi của Trần Tuấn Nghị.

"Lý tổng… Tình hình có chút thay đổi rồi! Hôm nay, thiếu chủ Hồng Bang cũng ở đây, hơn nữa còn mời cả Đao vương Nhiếp Thanh Sơn của Bát Quái Môn.” Trần Tuấn Nghị thấp giọng nói.

"Nếu không thì, đổi hôm khác tốt hơn?"

Tề Đẳng Nhàn lại lơ đãng mà nói: "Cái gì mà Đao sắc, mẹ nó, có thể giúp tôi chém một đao trên Liều Tịch Tịch* không?”

*Liều Tịch Tịch ý chỉ một APP chuyên bán hàng nhái của các thương hiệu lớn với giá rẻ.

Trần Tuấn Nghị còn chưa kịp trả lời, đã bị Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại.

Hắn vung tay lên, dẫn theo hai người Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ đi vào toà nhà trên biển, đi thẳng lên tầng trên cùng, sau đó tốn mấy nghìn tệ để mời một chị gái xinh đẹp mặc sườn xám tới đánh đàn tranh.

"A Bân..." Long Phi Vũ chuẩn bị làm quen với Hoàng Kỳ Bân.

“Mẹ nó, đừng có gọi tôi như vậy!” Hoàng Kỳ Bân không khỏi tức giận nói, vốn dĩ cảm thấy xưng hô này rất bình thường, dù sao thì Hoàng Văn Lãng cũng gọi anh ta như vậy, nhưng kể từ sau khi Tề Đẳng Nhàn bắt đầu gọi anh ta như vậy, như thế nào anh ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Long Phi Vũ ngạc nhiên, Tề Đẳng Nhàn đã cười nói: "Đừng để ý, gọi anh ta là A Bân cũng không có việc gì đâu.”

Hoàng Kỳ Bân đen mặt, lấy ra một điếu thuốc, rầu rĩ châm lửa.

Long Phi Vũ hỏi: "Xưng hô này rất bình thường mà?!"

“Vừa nhìn thì thấy cậu không phải là một đứa trẻ ngoan chăm đọc sách." Tề Đẳng Nhàn cũng không thèm để ý, "Đến đây, ăn cơm trước đi, Trần Tuấn Nghị và Lục Quy Hải đợi lát nữa sẽ tới.”

Hoàng Kỳ Bân cũng biết, Tề Đẳng Nhàn hôm nay tới đây là để gây chuyện.

Lục Quy Hải nhìn thấy Long Phi Vũ, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta, mà Long Phi Vũ đã sớm lấy được giấy nợ, Trần Tuấn Nghị đã là làm nội gián rồi.

Chuyện này mà náo loạn lên, đứa con trai đầu ở thành phố như anh ta mà bị quấn vào, Hoàng Văn Lãng đã có đủ lý do để nhúng tay vào, có thể mượn chuyện này để đả kích Lục phái đang kiêu ngạo kia một chút.

Dù sao thi, Lục Quy Hải cho vay nặng lãi là đã có chuyện gì xảy ra thế? Thậm chí cái này cũng không thể gọi là cho vay nặng lãi được, thuần túy chỉ là cướp tiền mà thôi, chứ làm gì có loại lãi nào mà chỉ một chút đã tăng thành hai tỷ?

Trên thế giới này, ngoại trừ Tề Đẳng Nhàn, không có mấy người bình thường nào mà lại có thể làm được chuyện này.

Vừa ăn, Long Phi Vũ vừa thảo luận với Hoàng Kỳ Bân rằng Hương Sơn trung tâm massage của nhà nào mạnh hơn, nghe Tề Đẳng Nhàn nói thì trợn mắt há hốc mồm, đây là được tiếp thu thêm kiến thức mới.

Hắn cảm thấy hình tượng của mình ở trong lòng của Long Phi Vũ đã có chút sụp đổ, thế mà lại nghĩ đến câu chửi của Trương Nhu: "Aizz, đàn ông à, đều là chim cút cả mà thôi!”

Quả nhiên, giỏi nhìn thấu là đàn ông nhất, thì phải là những người con gái trà trộn vào quán ăn đêm.

Lúc ăn no được một nửa, Lục Quy Hải và Trần Tuấn Nghị đã đến, bên cạnh còn có Mạnh Huyền Thông, cùng với một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, quần áo rộng thùng thình.

Bọn họ vừa đặt chân lên tầng trên cùng, Trần Tuấn Nghị đã nói với Lục Quy Hải: "Lục thiếu gia, đó không phải là Long Phi Vũ sao? Đang nợ chúng ta hai tỷ, hiện giờ vẫn còn chưa trả nữa!”

Lục Quy Hải không hề nghĩ tới đây là một cái hố, vừa thấy Long Phi Vũ, đã lập tức mang vẻ mặt tươi cười bước tới.

Mạnh Huyền Thông - vị thiếu chủ Hồng Bang này cũng không khỏi tò mò mà đánh giá hai cái, thấy Tề Đẳng Nhàn, thì dừng lại thêm một lát, cảm thấy tên mập mạp này thật ra là có chút quen mắt.

"Long tổng, đến ăn cơm với bạn bè sao? Số tiền nợ tôi, khi nào thì trả lại thế?" Lục Quy Hải vừa tới, đã đi thẳng vào vấn đề chính.

Long Phi Vũ lúc trước đã bị tên này dạy dỗ đến sứt đầu mẻ trán, nhưng bây giờ nợ nần đã lấy lại rồi, hơn nữa, lại còn có hai ông lớn Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Kỳ Bân làm chỗ dựa, sao mà sợ được?

Hắn ta ngồi ngay ngắn không thèm nhúc nhích, chỉ liếc xéo Lục Quy Hải một cái, bình tĩnh nói: "Lục thiếu gia, phải khoan dung độ lượng chứ! Các người đã lừa của tôi mấy chục triệu rồi, thế mà còn ngoạm một miệng to nữa?”

Lục Quy Hải cười lạnh nói: "Nợ nần thì phải trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên) mà! Số tiền này, nếu cậu không trả, thì không thể rời khỏi Hương Sơn này đâu."

Hoàng Kỳ Bân lúc này đã cười lạnh, nói: "Yo, đây không phải Lục thiếu gia sao? Thật uy phong mà, đã lừa tiền đến đầu của bạn tôi rồi!”

“Thì ra là Hoàng thiếu à? Sao, anh muốn giúp hắn ta thoát ra khỏi chuyện này à? Cho dù anh có cái danh là đại thiếu gia của thành phố thì cũng không tiện sử dụng nhỉ, hắn ta nợ tiền tôi, vậy phải trả cho tôi!" Lục Quy Hải đã sớm chú ý tới Hoàng Kỳ Bân, chẳng qua đối phương không nói gì, thì anh đương nhiên cũng không có khả năng sẽ chủ động đi khiêu khích.

Nhưng lúc này Hoàng Kỳ Bân lại đáp trả, dường như đã chuẩn bị để xen vào, điều này ngược lại làm cho anh có chút vui mừng ngoài ý muốn.

Dù sao, Lục phái và Hoàng Văn Lãng mới tới kia cũng không xung đột gì, Long Phi Vũ nợ hai tỷ, nợ nần nằm trong tay của Trần Tuấn Nghị, giấy trắng mực đen rất rõ ràng, anh hoàn toàn không sợ bởi vì chuyện này mà sẽ xảy ra xung đột với Hoàng Kỳ Bân.

Hoàng Kỳ Bân trầm giọng nói: "Long tổng là bạn bè của tôi, anh muốn là anh ta? Tôi không đồng ý đâu.”

Lục Quy Hải lắc đầu nói: "Hoàng thiếu gia à, tôi đây cũng không phải là lừa bịp già cả, mà là có nợ nần nghiêm túc đấy!"

“Cái này có thể được gọi là lừa bịp không? Có thể coi là như thế không? Có thể không?”

“Cái này gọi là gì?”

“Cái này gọi là đòi lại một cách chính đáng!”

Hoàng Kỳ Bân nghe mấy lời này của Lục Quy Hải, không khỏi bốc hỏa, tên này cũng mẹ nó là fan của Trương Tam hả, lúc nói những lời này rất giống với Tề Đẳng Nhàn luôn làm cho anh ta "khẩn cấp tránh xa", cùng là một giống chim cút!

"Tiền, tôi sẽ không trả! Bởi vì, tôi không hề nợ nần gì cả, nếu anh có bản lĩnh, thì lấy giấy nợ ra đi.” Long Phi Vũ mỉm cười nói.

Trần Tuấn Nghị lạnh lùng nói: "Anh muốn nợ giấy chứ gì? Được rồi, tôi sẽ cho người trở về lấy! Nhớ rõ thái độ lúc vừa rồi của anh nhé, xem xem anh đến lúc chết dí có thể rời khỏi Hương Sơn không nhé!”

Tề Đẳng Nhàn âm thầm gật đầu, kỹ xảo biểu diễn của Trần Tuấn Nghị đã có thể so sánh với thiếu niên A Bân rồi.

Mạnh Huyền Thông lúc này đã đi tới, lạnh lùng nói: "Nói nhảm ít thôi, nợ nần thì phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng ở đây dong dài nữa!”

“Nếu hôm nay anh không trả lại số tiền này, theo quy củ giang hồ, tôi sẽ trực tiếp lấy một tay của anh!”

Vị thiếu chủ Hồng Bang này khi lên tiếng, vẫn rất có khí thế.

"Hoàng thiếu, lời tôi nói ở đây, hôm nay nếu anh ta không lấy đâu ra tiền để trả, thì không có trái cây tốt để ăn đâu! Mặt mũi của anh, không dễ sử dụng đâu!” Lục Quy Hải đắc ý nói.

Hoàng Kỳ Bân bất ngờ đứng dậy, đưa tay túm lấy lỗ tai Lục Quy Hải, kéo theo cả cái đầu của anh đập vào mặt bàn!

“Phanh!”

Mặt của Lục Quy Hải đã trực tiếp đụng vào mép bàn ăn, lập tức đã hốc hác mặt mày, đầu vỡ máu chảy.

"Sớm đã thấy tên ngốc như mày khó ưa rồi, còn dám lừa bạn bè của tao? Mày là cái thứ gì thế?" Hoàng Kỳ Bân đưa tay cầm lấy một cái đĩa ăn, bang một tiếng, cái đĩa đã nở hoa ở sau đầu của Lục Quy Hải rồi.
Chương 992 Đao vô hình

Với trình độ võ công của Mạnh Huyền Thông, muốn ngăn cản Hoàng Kỳ Bân đánh người, đó là chuyện rất đơn giản.

Nhưng hắn ta vẫn trơ mắt nhìn Hoàng Kỳ Bân ra tay đánh Lục Quy Hải, bởi vì, chỉ có như thế, mới có thể đạt đến hiệu quả mà hắn ta mong muốn nhất.

Đợi đến khi đầu cua Lục Quy Hải trước sau đã nở hoa hết, Mạnh Huyền Thông mới ra tay, ngón tay như ưng trảo, nhanh như chớp mà vồ tới.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không phải hạng ăn chay, trong nháy mắt đã đứng dậy, cánh tay vừa nhấc lên đã như xích sắt qua sông, chắn thẳng ở phía trước ưng trảo của hắn ta.

Một trảo này của Mạnh Huyền Thông, vậy mà lại không thể nắm lấy cánh tay đối phương, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Bả vai Tề Đẳng Nhàn vừa động đậy, cánh tay đã mang theo một loại kình lực xoắn ốc, còn cả người Mạnh Huyền Thông đã bị chấn đến nỗi phải lùi lại hai bước.

"Muốn động đến bạn của tôi sao? Vậy thì phải vượt qua cửa ải của tôi trước đã.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, đứng ở bên cạnh Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ.

Có hắn ở chỗ này, dũng khí của Long Phi Vũ và Hoàng Kỳ Bân, không chỉ tăng lên gấp mười lần.

Người đàn ông chừng bốn mươi tuổi kia nheo mắt lại, đánh giá Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, ngạo mạn nói: "Không nghĩ tới ở đây còn có cao thủ như vậy, khó trách hai người trẻ tuổi kia dám làm càn như thế.”

Trần Tuấn Nghị thì âm thầm đổ mồ hôi, anh ta biết là ông lớn mập mập này đánh nhau rất được, nhưng mà, ở trước mắt ông lớn này, chính là cao thủ nổi tiếng ở phương Nam đo.

Nhiếp Thanh Sơn được mệnh danh là "Khoái Đao Vương", một tay cầm Bát Quái Đao, đùa giỡn một cái cũng đến mức xuất thần nhập hóa!

Trước mắt có muỗi hay là ruồi bay qua, ông ta đều có thể dùng một đao bổ thành hai nửa, có thể thấy được công lực cao siêu đến nhường nào.

Mặt Tề Đẳng Nhàn không chút thay đổi nhìn Nhiếp Thanh Sơn, thản nhiên nói: "Ông thì tính là cái gì, có tư cách gì mà dám đánh giá tôi?”

Lục Quy Hải từ trên mặt bàn bò dậy, đầu đầy máu tươi, nhe răng cười nói: "Tên nào cũng có cái gan chó to đùng thế, Hoàng thiếu à, cậu cũng lợi hại lắm đấy, dám ra tay với tôi! Hôm nay, cậu đánh tôi như thế nào, dù có thế nào thì tôi cũng chắc chắn sẽ trả đủ lại cho cậu! Cậu ra tay trước, đoán rằng người đứng đầu Hoàng thị cũng sẽ không có lý do gì để chối bỏ chuyện này đâu.”

Anh cũng là một người thông minh, vừa nói chuyện vừa lui về phía sau, miễn lại bị đánh cho thêm hai cái nữa.

Nhiếp Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh Mạnh Huyền Thông, nói: "Thiếu bang chủ, đấu tranh giữa các thế lực ở Hương Sơn của các người thì tôi không giúp được gì, nhưng để cho tôi bổ cái gã mập mạp này, thì không thành vấn đề!”

Mạnh Huyền Thông không khỏi cười ha ha, nói: "Được! Đã sớm nghe nói Khoái Đao Vương - Nhiếp sư phụ có đao nhanh như chớp giật, hôm nay, cũng vừa lúc để tôi được mở rộng tầm mắt!”

“Đại hội võ đạo Hương Sơn lần này vốn là cao thủ như mây, lại còn có cao thủ đứng đầu như Nhiếp sư phụ trợ giúp, muốn giết chết tên phản quốc Tề Đẳng Nhàn này, cũng càng dễ dàng hơn."

“Nhiếp sư phụ chỉ cần động thủ thôi, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ lo!”

Tề Đẳng Nhàn sắc mặt cổ quái, hỏi: "Khoái Đao Vương? Đao của ông nhanh như thế nào?”

Tay áo của Nhiếp Thanh Sơn vừa động, trong tay đã có thêm một thanh đao.

Cao thủ dùng kiếm phần lớn sẽ có chiêu "Tàng Kiếm Thuật", mà cao thủ dùng đao, đương nhiên cũng sẽ có chiêu "Tàng Đao Thuật".

Nhiếp Thanh Sơn giấu một thanh đao to như vậy ở trên người, lại không ai có thể phát hiện ông ta đã giấu ở chỗ nào, đủ để thấy đao thuật của ông ta có chỗ rất cao siêu!

Đúng vào lúc này, có một con muỗi nho nhỏ bay qua trước mặt Nhiếp Thanh Sơn.

Ông ta hạ một đao xuống, động tác nhanh đến nỗi mọi người còn chưa kịp nhìn thấy ông ta đã rút đao ra chém như thế nào, đao đã trở lại trong vỏ đao rồi.

Mà khoa trương hơn chính là, con muỗi kia, đã bị cắt thành hai nửa, thi thể từ trên không trung chậm rãi rơi xuống đất...

Mạnh Huyền Thông nhìn thấy một màn này, trên mặt không khỏi toát ra vẻ đắc ý, vị "Khoái Đao Vương" này chính là cao thủ do hắn ta tự mình mời tới đấy!

Mà sắc mặt Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ lại không đẹp như vậy được, hiển nhiên, tên ở trước mắt này dùng đao không phải là giả vờ, mà là cao thủ hàng top nghiêm túc! Vừa rồi ông ta xuất đao, ánh mắt mọi người đều không theo kịp, hơn nữa... Chém chỉ trúng một con muỗi thôi đó!

Bạn mà để một con muỗi đặt trên mặt bàn rồi lấy dao chém, muốn chém thành hai nửa bằng nhau đã không dễ rồi, huống chi là muỗi đang trong bay nữa?!

Hoàng Kỳ Bân không khỏi nhìn Tề Đẳng Nhàn hai cái, âm thầm nhếch miệng: "Cái hố này hôm nay nếu không đáng tin, mà hại mình bị đánh một trận ở chỗ này, ông đây sau này tuyệt đối không dẫn hắn đi trung tâm massage nữa, có đi thì cũng phải bắt hắn trả tiền!"

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng không có chút biến hóa nào, nói: "Quả thật là rất nhanh, chẳng qua còn không bằng tôi.”

“Ha ha ha, anh cũng to mồm thật đấy!” Mạnh Huyền Thông cười to: "Vậy anh nói thử xem, đao của anh nhanh như thế nào?”

Tề Đẳng Nhàn bất động thanh sắc lấy điện thoại ra.

Tất cả mọi người đều không khỏi hiện vẻ mặt nghi ngờ.

Ngay cả trên mặt Nhiếp Thanh Sơn cũng toát ra vẻ tò mò, muốn nhìn xem trong hồ lô của tên này rốt cuộc là bán thuốc gì.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói: "Khoái Đao của ông, chỉ là diễn ra ở mặt ngoài, chỉ là đơn thuần ở nhanh theo cách vật lý mà thôi.”

Sắc mặt Nhiếp Thanh Sơn nghiêm lại, nói: "Hả?!”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: "Mà đao của tôi, đã vượt qua cái nhanh theo cách vật lý rồi, đạt tới loại vô hình.”

Nhiếp Thanh Sơn híp mắt, cảm thấy lời này tựa hồ có chút thâm sâu, có chút trình độ.

“Bây giờ, tôi sẽ cho các người xem, đao của tôi, nhanh như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.

Hai người Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ không khỏi vẻ mặt hưng phấn, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nhất định có thể làm mù mắt chó của đám người này.

Chỉ thấy, Tề Đẳng Nhàn không có xuất đao, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào trên điện thoại di động...

"Liều tịch tịch đã vào sổ!"

Ngay sau đó, trong loa của điện thoại di động đã truyền đến một âm thanh như vậy.

Trên mặt mọi người, biểu tình đã cứng ngắc...

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt như cao nhân, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh biết, đao của tôi nhanh như thế nào chưa?!”

Hai má Hoàng Kỳ Bân liên tục co giật, giống như bị liệt nửa người, cười khổ nói: “Rất nhanh, sáu vạn người không ai chém được bao lì xì, chỉ một đao anh đã chém xuống rồi..."

Nhiếp Thanh Sơn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, còn tưởng rằng mình thật sự đã gặp phải một đại cao thủ am hiểu đao pháp ảo diệu, hóa ra, đao pháp này vô hình cực nhanh, là chém một đao vào Liều tịch tịch?!

Chẳng qua, người bình thường mà có thể từ trong một đống bao lì xì của Liều tịch tịch chém trúng phong bao lì xì vàng chỉ trong một đao, quả thực là có chút trâu bò nha!

“Tên dở hơi từ đâu chui ra đây?!" Mạnh Huyền Thông và Lục Quy Hải lại không khỏi giận dữ, cảm thấy mình đã bị chọc một phát.

Tề Đẳng Nhàn bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, thu hồi phong thái cao nhân của mình, còn nghiêm trang nói với Nhiếp Thanh Sơn: "Đao của ông, có thể chém trúng bao lì xì của Liều tịch tịch không?”

“..." Nhiếp Thanh Sơn không biết nói gì, thậm chí còn cảm thấy mình cầm đao bổ vào con hàng này, là có chút tự làm bẩn đao của mình rồi.

Không đợi Mạnh Huyền Thông lên tiếng, bên ngoài đã truyền đến một hồi tiếng còi báo động.

Long Phi Vũ bình tĩnh nói: "Tôi báo cảnh.”

Lục Quy Hải lau máu trên mặt một phát, cười lạnh liên tục, nói: "Báo cảnh cũng không cứu nổi mày đâu!”

“Còn có Hoàng Kỳ Bân nữa, mày đánh tao thành cái dạng này, vừa đúng cấu thành tội cố ý gây thương tích!”

“Tao muốn nhìn xem, lần này cha của mày có thể bỏ hết mặt mũi mà đi bảo lãnh mày ra không!”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi lau mắt mà nhìn Lục Quy Hải, cảm thấy con hàng này so với loại con ông cháu cha chỉ biết to mồm kia mạnh hơn nhiều, ít ra còn biết học một tý kiến thức về luật pháp.

Nhiếp Thanh Sơn không thay đổi sắc mặt, vung tay áo lên, đao ở trong tay chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu, cứ như làm ảo thuật.

Cảnh sát của Hương Sơn đã tới rồi, ông ta xách đao ở tay cũng không ổn lắm, dễ gây hiểu lầm.
Chương 993 Một chân vào hố

Nếu người của sở cảnh sát Hương Sơn đã tới, mà chuyện này mà còn tiếp tục nữa, tất nhiên là không có khả năng.

Hoặc là nói, chuyện này đã làm loạn đủ lớn rồi, dù sao Lục Quy Hải cũng bị Hoàng Kỳ Bân đánh đến đầu đầy máu.

Một người là con trai của Hoàng Văn Lãng, một người là công tử của Lục phái.

Theo chuyện này mà nói, đã không liên quan đến việc tranh đấu nhỏ giữa đám con ông cháu cha nữa rồi, mà đã tăng lên cấp độ cao hơn rồi.

Mạnh Huyền Thông nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tên mập mạp chết tiệt, coi như vận may của mày tốt, nếu không, hôm nay Nhiếp sư phụ nhất định đã chém đầu của mày xuống để ủ rượu cho tao rồi!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Thằng chó, chờ ngày đại hội võ đạo, tao sẽ đến hái đầu của mày!”

Mạnh Huyền Thông nghe xong không khỏi liên tục cười lạnh, nói: "Được, có can đảm thì mày cứ đến!”

Gã Mạnh Huyền Thông này đối với Dương Quan Quan không có ý tốt, Tề Đẳng Nhàn đối với hắn ta đã sớm nổi lên sát tâm rồi, ai dám đánh chủ ý với Thư ký Dương, vậy thì nhất định hắn phải lấy đầu của người kia.

Người dẫn đầu đội là Hoắc Đa.

Dù sao thì người có liên quan, thân phận đều không tầm thường.

Một thiếu chủ của tập đoàn Long thị bên đế đô, một Trần Tuấn Nghị của Châu báu Trần thị, còn có công tử Lục Quy Hải của Lục phái, với thiếu chủ Hồng Bang Mạnh Huyền Thông...

Hoắc Đa vừa dẫn đội lên, sắc mặt đã lập tức thay đổi, cũng không phải là do nhìn thấy Lục Quy Hải bị đánh đến đầu chảy máu mà anh ta kinh hồn bạt vía.

Mà là, anh ta lại nhìn thấy cái gã mập mạp chết tiệt "Lý Bán Nhàn"!

"Sao vẫn là anh?!" Hoắc Đa cảm giác miệng đầy hoàng liên, đắng đến nỗi không chịu nổi, nói ra bốn chữ như vậy với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, nói: "Làm sao mà lại là tôi được? Lần này cũng không phải là do tôi ra tay, là A Bân ra tay, tôi chẳng qua là tới để ăn cơm mà thôi.”

Hoắc Đa vạn lần không tin, chỉ tại tên mập mạp chết tiệt này, mẹ nó, suốt ngày kiếm chuyện, chỉ cần có hắn ở đây, thì sẽ không có chuyện gì tốt cả!

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình rất oan uổng, anh đây cũng không làm ra chuyện xấu gì mà, chỉ thỉnh thoảng lừa bịp vài khoản tiền nhỏ để duy trì cuộc sống thôi, người của nhà nước này, có cần phải không chào đón mình như vậy không?

Trước kia Dương Lệnh Quang là người đứng đầu tỉnh Đông Hải, bây giờ là Cảnh sát Trưởng thành phố Hương Sơn - Hoắc Đa, chậc... Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bọn họ đối với mình nhất định là có hiểu lầm gì đó!

Lục Quy Hải biết Hoắc Đa là người bên phe Hoàng Văn Lãng, lập tức đen mặt nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, anh nhìn vết thương trên đầu tôi đi, tất cả đều là bị Hoàng Kỳ Bân đánh, anh nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?!”

Hoắc Đa nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi nhảy dựng một phát!

Hoàng Kỳ Bân vậy mà lại đánh Lục Quy Hải? Con trai của người đứng đầu thành phố, đánh công tử của Lục phái? Haizz, chuyện náo loạn lần này không nhỏ một chút nào nha...

Mạnh Huyền Thông mỉm cười nói: "Tôi có thể làm chứng, còn có Tuấn thiếu gia của Châu báu Trần thị cũng có thể làm chứng nữa! Vừa rồi chính là Hoàng Kỳ Bân nổi trận lôi đình rồi đánh người khác, đánh Lục thiếu thành bộ dạng như này.”

Hoàng Kỳ Bân lại bình tĩnh nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, là tôi ra tay, bởi vì bọn họ lừa gạt bạn bè của tôi. Họ vi phạm pháp luật trước, tôi chỉ đơn giản là bảo vệ lợi ích của bạn bè thôi!”

Hai bên thì bên nào cũng cho rằng mình đúng, hơn nữa thân phận còn nhạy cảm, Hoắc Đa tuy rằng thân là Cảnh sát Trưởng, nhưng cũng không dám thiên vị ai, miễn bị người khác nắm được nhược điểm, khi đó thì anh ta không xuống đài được nữa.

"Nợ nần thì phải trả tiền, là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Hoàng Kỳ Bân, bớt nói thêm ở chỗ này nữa đi! Trong tay tôi có phiếu nợ hai tỷ của Long Phi Vũ, tôi đến tìm anh ta để đòi tiền, là đòi lại một cách chính đáng, bởi vì việc này mà cậu ra tay đánh tôi, không hề có chút lý lẽ nào cả.” Lục Quy Hải đắc ý nói.

"Cảnh sát Trưởng Hoắc, tôi yêu cầu pháp y lập tức kiểm tra thương tích cho tôi!"

"Tôi muốn khởi tố vụ án này, buộc tội Hoàng Kỳ Bân cố ý gây thương tích!"

Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: "Anh nói Long tổng nợ tiền của anh, hơn nữa còn có giấy nợ, vậy thì tốt rồi, cho người lấy giấy nợ ra đi! Nếu anh có thể lấy nó ra, tội lần này, chúng tôi sẽ nhận.”

Hoắc Đa nghe nói như vậy, ý muốn bóp chết Tề Đẳng Nhàn cũng có luôn rồi, tên mập mạp này sẽ làm ra chuyện xấu! Đối phương dám ầm ĩ như vậy, vậy nhất định là không sợ hãi gì cả, nếu không, Long Phi Vũ cũng là người có thân phận có địa vị, ai mà dám làm quá đáng đến như vậy? Anh ta cảm thấy, Tề Đẳng Nhàn đang thuần túy đẩy Hoàng Kỳ Bân vào trong hố lửa.

"Muốn giấy nợ phải không? Tuấn thiếu, cậu sai người về giấy nợ sao rồi? Sao vẫn chưa thấy đến!” Lục Quy Hải quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nghị, lớn tiếng hỏi.

Sau đó, anh ta liên tục cười lạnh, nói: "Lúc trước, Long Phi Vũ ở trước mặt ta và Tuấn thiếu ký vào giấy nợ, đây cũng không phải là lời từ một phía của tôi!”

“Các người muốn trốn nợ? Không có cửa đâu!”

Trần Tuấn Nghị gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, lúc trước tôi cũng có ở đó, tôi có thể làm chứng!”

Sắc mặt Hoắc Đa càng ngày càng khó coi, chứng cứ ở trong tay đối phương rất xác thực, Hoàng Kỳ Bân tham dự vào việc này, còn đánh người, lúc này, sợ là muốn đưa cả Hoàng Văn Lãng lên ngọn lửa để nướng!

Những người của Lục phái, sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, quá nửa sẽ đưa Hoàng Văn Lãng vào chỗ chết.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nói nhiều vô ích, nhanh chóng đem giấy nợ đến thì mới là thật!”

Lục Quy Hải cười lạnh nói: "Tên mập mạp chết tiệt, mày làm chó liếm của Hoàng Kỳ Bân đúng không? Khi trở về ông đây sẽ dạy dỗ nó đến chết, rồi tiễn mày về Tây Thiên!”

Hoắc Đa sắc mặt cổ quái, anh ta biết "Lý Bán Nhàn", tên mập mạp này có bản lĩnh rất lớn, vừa mới giải cứu Quý Giai từ trong tay của băng Diệp Nam, hơn nữa, lần trước cũng từng đánh qua với Quý Giai, cũng đã dạy dỗ Quý Giai và Tạ gia tiểu thư ở đế đô đến nỗi mặt mày xám xịt... Lục Quy Hải ở chỗ này nói muốn dạy dỗ hắn, nếu dùng thủ đoạn không sạch, thì đến lúc đó người bị dạy dỗ đến chết, sợ sẽ là chính anh ta?

Tề Đẳng Nhàn lại lười để ý tới Lục Quy Hải, tên này đã một chân bước vào hố của hắn rồi, chẳng là gì cả!

Người của Trần Tuấn Nghị rốt cục cũng đã đem giấy nợ đến.

Trần Tuấn Nghị sau khi nhận lấy giấy nợ, đã giao luôn cho Lục Quy Hải, nói: "Lục thiếu gia, giấy nợ đây.”

Lục Quy Hải cười lạnh hai tiếng, nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, tôi có chứng cớ ở đây này, anh xem một chút không?!”

Sắc mặt Hoắc Đa khó coi mà gật gật đầu, nhận lấy giấy nợ từ trong tay Lục Quy Hải.

Theo bản năng mà đọc ra tiếng...

"Lục Quy Hải vay Long Phi Vũ hai tỷ, cam đoan trong vòng một tháng sẽ trả hết..."

"Bên nợ: Lục Quy Hải."

“Bên cho vay: Long Phi Vũ?”

Hoắc Đa cau mày, nhìn có chút khó hiểu.

Lục Quy Hải sau khi nghe nói như vậy, đã giận tím mặt, giận dữ quát lớn: "Hoắc Đa, anh muốn bao che cho Hoàng Kỳ Bân thì thôi đi, vậy mà còn dùng thủ đoạn vụng về như vậy à? Tôi xem xem, chức Cảnh sát Trưởng này có tiếp tục làm được nữa hay không!”

Hoắc Đa lại khó chịu nói: "Lục thiếu gia tự mình nhìn xem đi, trên tờ giấy nợ viết rõ ràng, là cậu mượn hai tỷ từ chỗ Long tổng! Giấy trắng và mực đen, rõ rành rành!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta trực tiếp đập giấy nợ vào mặt của Lục Quy Hải.

Lục Quy Hải vội vàng nắm lấy tờ giấy nợ rồi nhìn, đầu óc ong ong, mẹ nó, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mình trở thành bên nợ? Long Phi Vũ lại biến thành bên cho vay vậy?

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn không khỏi nở theo một nụ cười.

Mạnh Huyền Thông là người ngoài cuộc, thoáng cái đã ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nghị.

Trần Tuấn Nghị mặt không chút thay đổi mà đứng ở đó, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh.

Lục Quy Hải phục hồi tinh thần lại, quay đầu nói với Trần Tuấn Nghị: "Tuấn thiếu gia, chuyện gì xảy ra vậy? Làm thế nào mà nội dung của giấy ghi nợ đã thay đổi rồi!”

Trần Tuấn Nghị nói: "Không sao, dù có thay đổi đi chăng nữa, tôi cũng có thể làm chứng cho anh!”

Đầu óc Lục Quy Hải trong lúc nhất thời đã có chút hỗn loạn.
Chương 994 Đảo ngược hai cực

Lục Quy Hải phục hồi tinh thần lại, nói: "Không đúng, giấy nợ vẫn luôn do cậu bảo quản, sao lại có thể biến thành như vậy được?!”

Hoắc Đa lạnh mặt nói: "Lục thiếu gia, tốt nhất anh nên lấy chứng cứ hợp lệ ra đi! Anh không có giấy nợ, đã muốn lấy của Long tổng hai tỷ, đây có phải là có thể hiểu là đang tống tiền được hay không?!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, nói: "Đúng đúng đúng, tôi có kinh nghiệm nhất đấy, đây chắc chắn là tống tiền! Long tổng lại không đắc tội được anh ta, càng không tạo thành tổn thất gì cho anh ta, vậy thì anh ta dựa vào cái gì mà đòi Long tổng đưa hai tỷ?!”

Hoắc Đa quay đầu lại, trợn mắt một cái ở chỗ không ai có thể nhìn thấy.

Tên mập mạp chết tiệt này, hắn ghê tởm đến thấu thị luôn, là cây gậy chõ phân lợn điển hình! Nếu như không phải ngày hôm qua hắn cứu Quý Giai, giúp mình giải quyết một phiền toái lớn như vậy, nói không chừng mình còn muốn móc súng ra bắn chết hắn.

Lục Quy Hải giận dữ nhìn Trần Tuấn Nghị, nói: "Họ Trần, con mẹ nó, mày có phải là muốn nuốt riêng hai tỷ kia hay không?!”

“Bây giờ mày lấy giấy nợ ra, hai tỷ kia tao sẽ nhường hết cho mày!”

“Đừng có ép tao phải ra tay với mày!”

Trần Tuấn Nghị lại thản nhiên nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, tôi có thể làm chứng cho Lục thiếu gia!”

Hoắc Đa thiếu kiên nhẫn nói: "Cậu định làm chứng như thế nào? Bằng chứng đâu?"

“Tôi làm chứng Lục Quy Hải đặt bẫy Long tổng, cố ý lừa anh ta, hơn nữa thừa dịp anh ta uống say, bảo anh ta ký nợ."

"Cách làm của hắn ta, thực chất là tống tiền, là vi phạm pháp luật!"

"Chẳng qua là ngại bối cảnh của Lục Quy Hải mạnh mẽ, tôi đã không thể không làm trái lương tâm mà tạm thời phối hợp với hắn ta."

"Nhưng dù sao tôi cũng là một nam tử hán có trách nhiệm, sau đó tôi đã tìm được Long tổng, trả lại giấy nợ cho anh ta, hơn nữa, cũng vừa lúc thừa dịp. Cảnh sát Trưởng Hoắc đây đang ở chỗ này thì tố cáo hắn ta!"

Trần Tuấn Nghị đột nhiên ưỡn ngực lên, đi về phía trước hai bước, giọng điệu lúc nói chuyện kia, với giọng điệu lúc Tề Đẳng Nhàn làm bộ gần như không phân cao thấp, chính là một người cương trực công chính mà!

Tề Đẳng Nhàn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, phong cách này, thật quá là quen thuộc! Chẳng qua, nhìn sao mà lại có chút thèm đòn nhỉ?

Lúc này hắn không khỏi lâm vào trầm tư, khó trách Từ Ngạo Tuyết hận hắn như vậy? Thì ra, biểu hiện bình thường của hắn như vậy à, cũng có chút bực mình đấy...

Chẳng qua, biết thì biết, nhưng anh đây sẽ là không thay đổi! Aizz, làm sao mà đổi được?

Lục Quy Hải nghe Trần Tuấn Nghị nói như vậy, hai mắt không khỏi dần dần mở to ra, trong nháy mắt đã mặt đỏ tai hồng, giận dữ nói: "Trần Tuấn Nghị, con mẹ nó, mày có ý gì, vu oan cho tao à?!”

Vào lúc này Long Phi Vũ cũng nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, những lời mà Trần thiếu gia nói lúc này, thật trăm phần trăm! Chính là Lục Quy Hải này đã cố ý hãm hại tôi, hơn nữa còn lấy đi một ít tài liệu của tập đoàn Long thị chúng tôi, là do muốn lừa từ chỗ tôi lấy hai tỷ! Cũng may Trần thiếu gia là một thanh niên có lương tâm có trách nhiệm, người kế nhiệm thế hệ mới của Hương Sơn, anh ta không đành lòng, nên đã âm thầm liên lạc với tôi, trả lại giấy nợ cho tôi.”

“Thân là một người đế đô có tố chất cao, khi ở Hương Sơn lại gặp phải loại chuyện như tống tiền này, tôi thật sự rất đau lòng!

"Cảnh sát Trưởng Hoắc, anh với tư cách là quản lý trị an ở Hương Sơn, đối với chuyện như vậy, không nên có bất kỳ sự khoan dung nào! Phải, rất cần thiết phải, đương nhiên phải nghiêm khắc xử lý!”

Sắc mặt Lục Quy Hải thay đổi trong phút chốc!

Theo việc Trần Tuấn Nghị làm phản, hơn nữa không lấy được giấy nợ ban đầu, hắn ta thoáng cái đã rơi vào thế hạ phong.

Hoàng Kỳ Bân vừa mới đánh hắn ta rồi, cũng có lý do và lý do đó rất hoàn mỹ, đây là cố ý thương tổn sao? Rõ ràng là không, này chỉ có thể được gọi là bảo vệ bạn bè và giúp bạn bè tránh bị lừa dối.

Mạnh Huyền Thông sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh ta rất rõ ràng, đây là Lục Quy Hải bị Trần Tuấn Nghị lừa gạt, Trần Tuấn Nghị khẳng định đã lén lút cùng với đám người này có thỏa hiệp gì đó.

Châu báu Trần thị, trong cuộc đấu tranh này, đã lặng yên không một tiếng động mà đứng trong phe của Hoàng Văn Lãng!

“Trần Tuấn Nghị, tao dit cả mả nhà mày, mày là cái xẻng xúc cứt, mày dám hãm hại tao, ông đây giết chết mày!” Ánh mắt Lục Quy Hải đã đỏ cả lên, giận tím mặt, cầm một bình rượu muốn đập vỡ đầu chó của Trần Tuấn Nghị.

Trần Tuấn Nghị lại kêu lên: "Cảnh sát Trưởng Hoắc!”

Hoắc Đa tức giận quát một tiếng, nói: "Bắt lấy!”

Những sĩ quan dưới tay anh cũng không hề mơ hồ, ai nấy cũng dũng cảm tranh giành lên trước, muốn thể hiện bản thân trước mặt Hoắc Đa, bắt được Lục Quy Hải đang chuẩn bị hành hung đánh người.

"Lục thiếu gia có phải là quá ngông cuồng rồi không? Hoắc Đa tôi đây vẫn ở chỗ này, vậy mà cậu còn muốn hành hung đánh người? bây giờ, Trần thiếu gia là nhân chứng quan trọng của sở cảnh sát chúng tôi, cậu đang muốn giết người diệt khẩu à?!” Hoắc Đa thần sắc nghiêm khắc mà giận dữ quát.

Trong nội tâm anh cũng không khỏi âm thầm kích động, chuyện Lục Quy Hải này lại đụng phải hắn, có thể nói là đã gặp trúng quả vận may to đùng!

Cứ như vậy, người đứng đầu Hoàng thị cũng đã có lý do để động đao với Lục phái rồi, dùng Lục Quy Hải làm điểm mở đầu, rút củ cải thì bùn cũng theo ra, vậy không phải là sẽ làm mất một mảng lớn người đang đối nghịch với anh sao?

Mà với việc lần này thì trong tương lai anh sẽ được trọng dụng nhiều hơn!

Lục Quy Hải không khỏi nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Tuấn Nghị, giận dữ nói: "Mày là đồ phản bội, lại dám hợp tác với người ngoài để đặt bẫy tao, tao sẽ không để mày chết một cách dễ dàng đâu!”

Hoắc Đa lại cười lạnh một tiếng, nói: "Ghi nhớ những lời hắn ta vừa nói đi, đến lúc cần còn có thể làm chứng cứ để hầu toà!”

Lục Quy Hải nghe được những lời này, không khỏi ngậm chặt miệng lại, nhưng vẫn mang bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, dường như đang chuẩn bị ăn thịt người.

Long Phi Vũ nhìn không khỏi thoải mái trong lòng, cái tên khốn kiếp này dám lừa mình, lúc này, cũng vừa lúc để cho hắn ta tự mình nếm thử mùi vị khi bị người ta lừa gạt!

"Bàn gia làm việc quả nhiên là đáng tin cậy, quá trâu bò, cứ thế mà lừa Lục Quy Hải vào tròng luôn! Đáng tiếc, vừa rồi tôi không thể tự mình ra tay cho hắn ta hai cái vả." Long Phi Vũ nghĩ trong lòng, đồng thời, đối với Tề Đẳng Nhàn đã trăm phần trăm bội phục, quả thực là tinh vi như người trời.

Hoắc Đa nói với Long Phi Vũ: "Long tổng, mời anh theo tôi đến sở cảnh sát một chuyến, phối hợp điều tra một chút, nói kỹ sao anh lại bị người ta tống tiền! Còn có Trần thiếu gia nữa, cũng mời đi theo tôi một chuyến, dù sao, anh cũng là một nhân chứng quan trọng.”

Long Phi Vũ và Trần Tuấn Nghị đều sảng khoái mà đáp ứng: "Không thành vấn đề!”

Lục Quy Hải tức giận đến cả người đều run rẩy, phẫn nộ nhìn Trần Tuấn Nghị, hỏi: "Vì sao? Vì sao lại phản bội tao?!”

Trần Tuấn Nghị cười cười, sao mà lại có nhiều vì sao như vậy được chứ? Ông lớn mập này chính là bạn tốt của Trần thị Nam Dương, là đồng bọn mà chị cả Trần Ngư rất coi trọng, trên dưới Trần gia, ai mà dám trêu chọc vào hắn chứ? Huống chi, thông qua chuyện này, cũng có thể để cho Châu báu Trần thị và Hoàng thị mới có một chỗ đứng.

Mạnh Huyền Thông muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật mà câm miệng, Trần Tuấn Nghị phản bội, một đao bị đâm sau lưng này quá đau!

Lục Quy Hải cũng là đồ ngu xuẩn, thứ quan trọng như giấy nợ kia, làm sao có thể giao cho người khác bảo quản được? Cầm đi không thơm hơn à? Bây giờ thì tốt rồi, vốn là lừa người, kết quả lại thành mình bị lừa, còn chôn vùi cả bản thân mình!

"Cậu làm xằng làm bậy, tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao mf có thể cùng ngươi làm mấy chuyện trái pháp luật được?" Trần Tuấn Nghị phong độ nhẹ nhàng bổ sung thêm một đao.

Lục Quy Hải suýt nữa đã phun ra một ngụm máu già.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Trần Tuấn Nghị, không khỏi chậc chậc tán thưởng, người trẻ tuổi này, trâu bò phết, mình có nên cân nhắc thu anh ta làm đồ đệ hay không nhỉ? Truyền thụ cho anh ta một chút bản lĩnh thực sự? Nói không chừng bồi dưỡng một thời gian, về sau cũng có thể vào trung tâm massage lập mấy cái mục tiêu nhỏ nhỉ?

Hoắc Đa vung tay lên, trực tiếp dắt người đi.

Mạnh Huyền Thông đen mặt nói với Nhiếp Thanh Sơn: "Nhiếp sư phụ, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm thôi!”

Hắn ta lại quay đầu lại, cười lạnh với Tề Đẳng Nhàn nói: "Oắt con, ở đại hội võ đạo, ông đây chờ mày!”
Chương 995 Hương Sơn sắp thay đổi

“Ông đây đã giúp anh một việc lớn như vậy rồi, hôm nay, anh nhất định phải mời tôi ăn!”

Hoàng Kỳ Bân đợi đến khi người đi hết rồi, mới tóm lấy cổ áo của Tề Đẳng Nhàn, nhe răng cười nói.

"Dựa vào cái gì?"

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên cảm thấy Hoàng Kỳ Bân này không phải là người tốt, vậy mà còn muốn hắn trả tiền.

"Lần trước anh lừa tôi như vậy rồi, không thể bồi thường cho tôi một chút sao? Đồ chó!" Hoàng Kỳ Bân vẻ mặt tức giận nói: "Bây giờ, cả ngày em gái của tôi đều diss tôi, đều là do anh hại đấy!”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nói: "Công tử con của người đầu thành phố uy hiếp tôi kìa, bắt tôi đến trung tâm massage tiếp khách, muốn Kim hình* đó!”

*Một loại dụng cụ tra tấn dùng để lấy lời khai từ nữ tù.

“Tôi đã mời anh bao nhiêu lần rồi, lần này lại còn giúp anh giải quyết Lục Quy Hải, anh không nổi mời tôi sao? Thế thì cũng giỏi thật đấy?” Hoàng Kỳ Bân khó chịu nói.

"Kim mà tôi nói, là kim để thêu hoa, còn hình phạt mà tôi nói, là hình phạt của pháp luật hình sự." Tề Đẳng Nhàn ngoài cười trong không cười nói.

“Tôi thấy tên oắt con nhu anh mới là Kim hình ấy!” Hoàng Kỳ Bân nổi trận lôi đình, nếu không phải đánh không lại hắn, chỉ định làm điếc tai hắn.

“Tôi lớn nhỏ vừa ý, trâu bò thì tụ thành đám!” Tề Đẳng Nhàn cao ngạo nói, trong lúc nói chuyện, đã rút gân nhổ xương, chiều cao đã cứng nhắc thêm ba cm.

Hoàng Kỳ Bân sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: "Không phải anh nói ở phương diện kia thì không có cách nào sao?!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Công phu này của tôi, chỉ truyền cho đời con cháu, cậu có muốn nhận tôi làm cha không?”

Hoàng Kỳ Bân chỉ muốn bóp chết tên tiện nhân này thôi, nói: "Được, lần tới tôi gặp Dương tiểu thư, sẽ nói với cô ấy rằng anh đi trung tâm massage gọi hơi hai người đứng đầu.”

T Đẳng Nhàn đưa tay ôm lấy bả vai của Hoàng Kỳ Bân, thản nhiên nói: "Giữa anh em với nhau thì phân biệt anh với em kiểu gì được? Hôm nay tôi mời khách, tôi mời!”

Lúc này trên mặt Hoàng Kỳ Bân mới lộ ra một chút ý cười, để cho tên khốn kiếp này mời khách, lúc về mà em gái phát hiện rồi quở trách, anh ta đã có thể vứt nồi đi rồi.

Đợi đến khi Long Phi Vũ từ sở cảnh sát lấy xong lời khai và tường trình, ba người thành công hội hợp.

“Việc này của Lục Quy Hải đã định rồi, không có mười mấy năm, thì đừng nghĩ đến việc ra ngoài!” Long Phi Vũ vô cùng hưng phấn mà nói.

"Cái gì… Đã giúp anh một việc lớn như vậy rồi, có phải nên này kia một chút không?” Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, hỏi.

“Đi, đến trung tâm massage Hoa Anh Đào, tôi mời!” Long Phi Vũ hào phóng nói.

Hoàng Kỳ Bân nhất thời vô cùng khinh bỉ mà nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, tên này thật sự là hố mà, rõ ràng đã đồng ý sẽ mời khách, quay đầu đã láy Long Phi Vũ ra làm lá chắn rồi.

Chẳng qua, bây giờ không cần tự mình tiêu tiền, Long Phi Vũ mời Long Phi Vũ mời vậy...

Lục Quy Hải bởi vì tống tiền mà bị Hoắc Đa bắt, thoáng cái đã nổi đến mức tất cả người ở Hương Sơn đều biết chuyện.

Hoàng Văn Lãng lập tức triệu tập một cuộc hội nghị, hơn nữa còn ở trong hội nghị mà bày tỏ, Lục Quy Hải tống tiền Long Phi Vũ của tập đoàn Long thị hai tỷ, sao hắn ta lại có gan to như vậy? Chính xác thì ai đã đứng ở sau lưng hắn ta, bảo vệ hắn ta? Đối với loại vi phạm này, chính quyền Hương Sơn tuyệt đối sẽ không tha thứ!

Vì vậy, cây đuốc thứ hai của Hoàng Văn Lãng đã được đốt cháy bởi sự kiện này.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, cây đuốc này nhất định là muốn đốt đến đầu của Lục phái.

Lục Quy Hải ở bên kia bị Trần Tuấn Nghị đâm cho một đao, hơn nữa Long Phi Vũ đăng nắm trong tay tờ giấy nợ của lúc trước, nhân chứng vật chứng đều có, muốn lật bàn cũng là chuyện không có khả năng.

Cái này muốn trách cũng chỉ có thể trách Lục Quy Hải quá tham lam, hai tỷ dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, Hoàng Văn Lãng làm lớn như vậy, cũng không ai có thể nói ông ta đang làm chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn.

Sau hội nghị, Hoàng Văn Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, một đao này, tất nhiên là có thể khiến tim của cả đám người Lục phái hoảng sợ, thậm chí là trực tiếp tan rã!

Không có chướng ngại vật như Lục phái này, ông ta muốn làm việc gì, dần dần quét sạch chướng ngại vật, cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Tề Đẳng Nhàn không qua đêm ở trong trung tâm massage, sau khi xoa bóp chân, đã chuồn mất dạng.

Dù sao, khí chất, dáng người, nhan sắc cùng nhau tồn tại, chỉ có thư ký Dương mới là tình yêu đích thực, những cô gái nước Kiệt Bành ở trung tâm massage này, cũng chỉ là để cho hắn mở rộng tầm mắt thôi, ngẫu nhiên thì thúc đẩy giao lưu hữu nghị quốc tế một chút mà thôi.

"Hả? Trở lại? "

“Vừa rồi, Mạc Văn Trường gọi điện thoại cho tôi, nói là bên câu lạc bộ đã có thể khởi công rồi, tất cả văn bản kiểm toán đã được thông qua hết."

Dương Quan Quan đang ngồi trong phòng khách uống cà phê, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trở về, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

Cô biết, đây nhất định là do Tề Đẳng Nhàn lừa Lục Quy Hải, thanh gươm treo trên người của Hoàng Văn Lãng đã rơi xuống, bây giờ người của Lục phái đã bắt đầu nghĩ biện pháp để tự bảo vệ mình rồi.

Lục Quy Hải tống tiền Long Phi Vũ hai tỷ, chuyện này đã gây ra náo loạn quá lớn, Hoắc Đa cũng là một người khôn khéo, không hề cho Lục phái co cơ hội đè chuyện này xuống, vừa mới xách người vào sở cảnh sát, đã lập tức tổ chức họp báo.

Long Phi Vũ ở bên kia cũng không hoang mang, lập tức mời phóng viên ở đế đô đang đi công tác ở Hương Sơn đến.

Làm như vậy, cho dù là ông trời có tới, nhất định cũng phải nghiêm tra đến cùng.

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói: "Lúc trước Hoàng Văn Lãng còn gọi điện thoại cho tôi nói đến chuyện này, Mạc Văn Trường này thật ra cũng là một người thông minh, vừa nhìn thấy tình thế không đúng, đã lập tức thay đổi hướng gió.”

Dương Quan Quan lại cười lạnh nói: "Loại phái nửa vời như này này, nhất định phải cho dạy dỗ hắn ta một cách sâu sắc! Tôi chuẩn bị dùng việc rút vốn để uy hiếp, để cho lưỡi đao của người đứng đầu Hoàng thị chém nặng thêm một chút.” “Thế cũng tốt!” Tề Đẳng Nhàn Hớn hở gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, Dương Quan Quan đã tuyên bố muốn rút vốn khỏi Hương Sơn, tuy rằng không nói rõ là vì sao, nhưng có một ít lời đồn lộ ra, tất cả đều hướng về phía Mạc Văn Trường.

Mạc Văn Trường sắc mặt trắng bệch, tự mình mang theo hai hộp quà tới xin lỗi, chỉ cầu xin Dương Quan Quan không nên xử hắn ta, giơ tay đánh khẽ.

Dương Quan Quan cười tủm tỉm nhìn Mạc Văn Trường, nói: "Làm sao mà tôi có thể xử anh được nhỉ? Mạc tiên sinh không cần nói giỡn đâu, tôi làm sao dám đấu với anh chứ?"

“Tôi đây chẳng qua là đọc tin tức ngày hôm qua, cảm thấy các nhà đầu tư từ nơi khác đến làm ăn ở Hương Sơn không an toàn, có khả năng bị tống tiền thôi."

“Cho nên, lúc này tôi mới muốn rút vốn!”

"Chuyện này không liên quan đến anh."

Mạc Văn Trường run giọng nói: "Dương tiểu thư, cho tôi một con đường sống có được không? Sau này tất cả các vấn đề của câu lạc bộ Du Thuyền, tôi bật đèn xanh hết, không cản trở dù chỉ một chút!”

Dương Quan Quan lại khoát tay áo, nói: "Không liên quan gì đến chuyện này cả, tôi chỉ cảm thấy rằng môi trường đầu tư không an toàn, cho nên chuẩn bị rút vốn thôi.”

Mạc Văn Trường nhất thời mặt xám như tro tàn, cắn răng nói: "Dương tiểu thư, tôi đã cúi đầu trước cô như vậy rồi, chuyện này cũng không cần phải quá tuyệt tình như vậy chứ?"

“Tuyệt tình? Lúc trước anh đã làm như thế nào, tự mình suy nghĩ thật kỹ đi. Tôi đây chẳng qua là vì an toàn tài chính của mình mà rút vốn thôi, đến miệng của anh, đã trở thành làm chuyện tuyệt tình?” Dương Quan Quan cười như không cười mà nhìn Mạc Văn Trường, giọng điệu dần dần trở nên lạnh như băng.

Tề Đẳng Nhàn lúc này mới từ trong phòng đi ra, nói: "Hả? Đây không phải là Mạc tiên sinh sao? Tôi đã nói gì với anh, anh quên mất rồi à?”

Mạc Văn Trường bụp một tiếng đã trực tiếp quỳ xuống, cầu xin nói: "Vì sự phát triển kinh tế trong tương lai của Hương Sơn, tôi đến cầu xin Dương tiểu thư ngàn vạn lần không nên rút vốn! Việc rút vốn của ngài, đối với kinh tế của Hương Sơn chúng tôi mà nói, chắc chắn là tổn thất cực lớn.”

Lời này nói rất đàng hoàng.

Dương Quan Quan lại lạnh lùng nói: "Không có cửa đâu! Trừ khi anh chết đi!”

Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi cười lạnh.

Mạc Văn Trường cắn răng nói: “Ở chỗ của tôi có giữ chứng cứ phạm tội của hai cha con Trần Bá Hạ và Trần Hùng Phi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK