Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016 Avada Kedavra

Giáo Hoàng chuẩn bị quần áo cho để cho Tề Đẳng Nhàn mặc vào Đại điển ngày mốt.

Nhưng cũng không trao quyền trượng cho hắn luôn mà đến ngày cử hành Đại điển mới tận tay trao cho hắn.

"Ừm, cho tôi xem trước được không? Đến lúc đó tôi sợ lạ tay, không biết phải làm thế nào!” Tề Đẳng Nhàn cười ngượng.

Giáo Hoàng gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể!”

Dưới những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của đám Hồng Y giáo chủ, Tề Đẳng Nhàn tiếp nhận cây quyền trượng màu đen này.

Sau khi hắn cầm quyền trượng trong tay, sắc mặt nhanh chóng trở nên hưng phấn, vung quyền trượng trong tay, hô: "Avada Kedavra!”

“...”

Các Hồng Y giáo chủ nhìn hắn với ánh mắt sửng sốt!

Lý Vân Uyển cũng há to miệng, sau đó vỗ mạnh trán mình hai cái, ôi cái người này sao lại trẻ con như vậy!

Giáo Hoàng ngẩn người, ông ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, có chút không hiểu ý hắn.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hắn lại vung quyền trượng lên, phát âm cũng rõ hơn: "Avada kedavra!”

Hắn vung quyền trượng về phía trước, thấy không có chuyện gì thì ỉu xìu thất vọng.

Hắn không thấy luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện.

"Đây là quyền trượng của Tổng giám mục, không phải pháp trượng của ma pháp sư! Giám mục Tề đang làm gì vậy?" Christiane nhìn không nổi nữa, giận dữ quát lớn.

Cũng may đây là bí mật, nếu để hôm phát sóng toàn cầu Tề Đẳng Nhàn nhận quyền trượng từ trong tay Giáo Hoàng, sau đó nói một câu “Avada kedavra", không biết toàn bộ Thánh giáo có bị loại trừ theo hắn luông không?

Tề Đẳng Nhàn xấu hổ cười cười, nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ muốn thử chút thôi... Có vẻ như tôi là Muggle.”

“...”

Christian bị hắn chọc tức đến trợn mắt, lúc này ông ta lại quay ra tự hỏi không biết Giáo Hoàng tìm ra một cực phẩm sống như này từ đâu ra?

Giáo Hoàng cũng đen mặt, đưa tay về phía Tề Đẳng Nhàn: "Cầm lại đây!”

Tề Đẳng Nhàn trả lại quyền trượng cho Giáo Hoàng, còn không quên nói: "Hay bệ hạ cũng biểu diễn chút đi!”

Giáo Hoàng thực sự muốn lấy quyền trượng này gõ đầu hắn hai cái để xem có mấy bộ não heo ở trong đó!

“Ở Đại điển, tôi hy vọng cậu không gây ra chuyện gì, nếu không tôi không tha cho cậu đâu!” Giáo Hoàng lớn tiếng nói.

"Đương nhiên sẽ không! Tôi cũng chỉ thử kín mà thôi, nếu như thật sự học được Avada kedavra thì cũng đâu cần thiết phải biểu diễn cho dân chúng trên toàn cầu xem... Không được thể hiện ma pháp với Muggle là luật mà!” Tề Đẳng Nhàn đáp.

Lý Vân Uyển thật muốn tìm một kẽ hở mà chui vào, ở cùng một chỗ với tên này mất mặt quá đi mất!

Một đám Hồng Y giáo chủ đêuf không khỏi hoài nghi nhân sinh, vì sao loại người như này lại được Thánh Chủ chọn? Lại có thể mang theo linh hồn của Tham Tôn trên người? Tại sao hắn lại trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam được hay vậy!

Giáo Hoàng rốt cục không nhịn được nữa, trầm giọng nói: "Fuck-off!”

Tề Đẳng Nhàn cầm Hồng Y rời đi cùng Lý Vân Uyển, nếu hắn còn ở lại, chắc sẽ khiến Giáo Hoàng tức điên lên mất.

"Bệ hạ, ngài thật sự muốn cho người này đảm nhiệm chức Tổng giám mục phía Nam? Ngài không sợ... cậu ta dạy mọi người Avada Kedavra trong giáo đường sao?” Christian có hơi lo sợ bất an hỏi.

"A..." Giáo Hoàng hít một hơi khí lạnh, sau đó lắc đầu, "Chắc không có đâu, vừa rồi chỉ là đùa giỡn để gia tăng bầu không khí thôi.”

Các Hồng Y giáo chủ lại không hề cảm thấy hắn đang giỡn mà thật sự hoài nghi liệu quyền trượng có thể phóng ra chút ma lực nào hay không?

Tề Đẳng Nhàn cầm Hồng Y trong tay, cùng Lý Vân Uyển rời khỏi giáo đường.

"A, sáu tỷ mua sự cô độc, tôi còn tưởng quyền trượng này có công năng đặc biệt gì cơ, không ngờ lại là Muggle!" Tề Đẳng Nhàn thở dài.

"Anh có muốn sống như bảo vật vậy không? Trước mặt nhiều Hồng Y giáo chủ như vậy, còn có Giáo Hoàng nữa, thế công việc thì sao? "Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đấm hắn mấy cái thật mạnh.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Hay là bùa chú bị sai nhỉ? Lát nữa phải quay lại tìm Giáo Hoàng để hỏi mật mã nội bộ, nhất định là có gì đó.”

Lý Vân Uyển cạn lời với tên nhóc này.

"Anh lén điều hành công việc thôi, cũng đừng có nhắc tới trên sóng toàn cầu!" Lý Vân Uyển cảnh cáo.

"Yên tâm đi, sẽ không đâu. Với cả... Tôi không dùng được Avada Kedavra..." Tề Đẳng Nhàn có chút thất vọng nói.

"..." Lý Vân Uyển điên cuồng trợn mắt, cảm thấy Giáo Hoàng thật sự là một người có tố chất, nếu được thay đổi vị trí, nhất định cô ta sẽ đánh vào đầu tên Muggle này.

Tuy Tề Đẳng Nhàn biết loại chuyện ma pháp này không đáng tin cậy lắm, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn chính của Thánh giáo, huống chi cây quyền trượng kia cũng là Giáo Hoàng lấy ra, chuyện này khiến cho hắn ôm không ít mộng tưởng.

Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu có thể dùng quyền trượng khai triển "Avada Kedavra thì còn luyện võ công làm gì nữa, cứ phất trượng lên là người ta nằm chết tại chỗ rồi.

Lý Vân Uyển nói, "Hôm nay biểu hiện của anh không tệ, những Hồng Y giáo chủ kia đa số đều phục tùng cả rồi. Nếu có thể trở thành Tổng giám mục, tội danh khủng bố kia cũng không cần lo nữa.”

“Hơn nữa chỉ cần anh mặc Hồng Y vào thôi, đám người đứng đầu Hoa Quốc kia cũng đủ gặp rắc rối rồi!”

"Phó lão bọn họ có thể mượn cơ hội này để phản kích."

Người theo tín ngưỡng Thánh giáo ở Hoa Quốc không nhiều lắm, nhưng trên thế giới Thánh giáo lại được nhiều tín đồ tôn sùng nhất, Tề Đẳng Nhàn chỉ cần khoác lên mình bộ Hồng Y, còn phải nói nữa sao, Tổng giám mục bị Hoa Quốc treo tội danh khủng bố? Ý gì vậy? Coi thường Thánh giáo sao? Đó là phân biệt đối xử hay chèn ép?

Cái nồi dư luận này không ai có thể cõng nổi.

Tề Đẳng Nhàn về nơi ở cùng Lý Vân Uyển, sau đó mới rảnh rỗi để đánh giá cẩn thận bộ Hồng Y.

Hồng Y này của hắn vẫn có chút khác biệt so với bộ mà đám Hồng Y giáo chủ hôm nay mặc, chỉ cần quan sát cẩn thận là thấy.

“Ôi bộ đồ trị giá sáu tỷ đô!” Trái tim Tề Đẳng Nhàn như đang rì máu, hắn phải tống tiền bao nhiêu người... À không, hắn phải kiếm bao lâu mới tích đủ tiền để trả lại khoản nợ này?

Tề Đẳng Nhàn dùng móc treo áo lên, đặt ở nơi dễ thấy nhất.

Đây nhất định là món đồ xa xỉ đắt nhất thế giới, lột bộ đồ vàng ngọc của vua Thất Tinh Lỗ ra cũng không sánh bằng nữa là!

"Tất thảy đều thuận lợi, mau giao ra những thứ mà mấy người đang nắm giữ đi, ván cờ sẽ sớm đảo ngược." Tề Đẳng Nhàn gửi tin nhắn cho Ngọc Tiểu Long.

Hiện tại, Hồng Y đã đến tay, quyền trượng cũng đã định là Đại điển sẽ trao cho hắn.

Ngọc Tiểu Long bên kia đang nắm giữ chứng cứ tẩy trắng cho hắn và Lục Chiến Long, lúc này cũng có thể tung ra rồi.

Những bằng chứng này đưa ra mang một vai trò, chắc chắn không lớn, thậm chí có thể khiến rất nhiều người nghi ngờ và bất mãn.

Nhưng đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói, đó chẳng qua chỉ là một mồi nhử mà thôi.

Chiêu thức cuối cùng nằm trong Đại điển của Thánh giáo cơ!

Ngẫm lại lúc những kẻ thù kia xem TV livestream, chứng kiến hắn nhận lấy quyền trượng Tổng giám mục từ trong tay Giáo Hoàng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sảng khoái không thôi.
Chương 1017 Đó là Tổng Giám mục

Tuy Tề Đẳng Nhàn đang ở nước Thiên Chủ, nhưng Hương Sơn lại hoàn toàn hỗn loạn.

Hắn ra tay giết người trong đại hội võ đạo đó, đánh chết hết mấy cao thủ nổi danh như thiếu chủ Hồng Bang Mạnh Huyền Thông, thiếu đà chủ Long Môn Trần Hùng Phi hay thậm chí là nhân vật hơn thế nữa…

Cái chết của hai người này đều vô cùng thê thảm, việc này khiến cho trên dưới Hồng Bang đều cảm thấy vô cùng tức giận!

Tên họ Tề thật quá đáng, chém đầu người nhà Thượng Quan đã đành, còn dám chạy đến Hương Sơn giết người.

Hồng Bang ở Hương Sơn còn đang chuẩn bị tìm đến Dương Quan Quan để gây phiền toái, hoàn toàn không nghĩ tới việc Dương Quan Quan lại nhảy ra gây sự trước, cô ta dùng một khoản tiền lớn để đập đi xây lại võ đường đối diện bọn họ, sau đó ngay cả trang trí lại cũng không thèm, để thẳng bảng hiệu là "Võ đường Chiến Thiên".

Nhằm vào ai đây, không cần nói cũng tự biết chứ còn gì nữa?

Mở võ đường ở Hương Sơn phải được rất nhiều võ sư Hương Sơn đồng ý mới được. Cô ta đột nhiên mở võ đường như vậy, tuy chỉ đề một tấm biển nhưng vẫn khiến người khác đến kiếm chuyện.

Ngày treo biển, có người đến tận võ đường để phá.

Kết quả là các cao thủ đạt tới trình độ Ám Kình đều bị một mình Dương Quan Quan đánh gục.

Cao thủ trình độ cao hơn cô ta thì bị một tên điên đứng nói lải nhải cho chán thì thôi, còn có một người đàn ông gầy gò giống như biến thái ra tay đánh ngã.

Trình độ của Oán Quỷ chỉ yếu hơn Đại sư phụ Liễu Tông Nham Toái của phái Nham Toái Lưu một chút mà thôi, thậm chí trước đó anh ta từng có chiến tích giết chết hơn mười cao thủ kiếm đạo của nước Kiệt Bành!

Về Dạ Ma cũng khỏi cần phải nói, tuy trình độ nói chuyện của anh ta sắc bén nhưng thực lực cũng không phải là yếu, huống gì gần đây sau khi bị treo ngược một lần, võ công của anh ta khởi sắc hơn rất nhiều, tiến bộ rõ rệt.

Có hai người này ở võ đường, cho dù Chiến Phi có đích thân đến thì bọn họ vẫn có thể chống đỡ được.

Mà chưa kể hiện giờ Chiến Phi đang bị đả kích lòng tin nghiêm trọng, thanh danh cũng tụt dốc không phanh, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ liệu anh ta có thực sự có năng lực hay không, vì sao hôm đại hội võ đại đó anh ta lại không ra tay?

Anh ta là một trong những nhân vật chính của đại hội võ đạo, võ sư đến tham dự đại hội bị đánh chết vậy mà chủ trì như anh ta lại không ra tay, thật khiến người ta thật khó có thể chấp nhận!

Thậm chí có người nghi ngờ vị cao thủ đệ nhất của Hương Sơn này có phải là hữu danh vô thực hay không, biết đâu anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì sao.

Dù sao thì môn quyền pháp Thái Cực Quyền này cũng là nơi sinh ra nhiều kẻ lừa đảo nhất, bởi vì môn quyền pháp này có lý thuyết siêu hình nhất trong các môn võ nội công, giả vờ đánh đổ mấy ngàn cân cũng chỉ giống như trò trẻ con.

Tùy tiện tìm một người đàn ông mạnh mẽ, cho anh ta một khoản tiền rồi để cho anh ta bẻ ngón tay mà không nhúc nhích, sau đó nói cho mọi người biết đây là Thái Cực Quyền, không phải nổi tiếng rất dễ sao?

Ví dụ Bát cực và Hình ý thì sao? Ít nhất cũng phải đập vỡ viên gạch trước mặt người ta mới được chứ, đúng không?

Thái Cực Quyền rất dễ để giả mạo vì vậy mới có hiện tượng lừa đảo tràn lan.

Mà những quyền pháp khác khá cứng nhắc, lừa người khác cũng khó.

Mà vừa hay Chiến Phi lại luyện Thái Cực quyền, thêm việc anh ta không dám ra tay trong đại hội võ đạo, thậm chí Dương Quan Quan đã mở "Võ đường Chiến Thiên” rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến rất nhiều người nghi ngờ về danh tiếng đại cao thủ của anh ta, liệu là hàng thật giá thật hay chỉ là tên lừa đảo chuyên nghiệp?

"A, chỉ được đánh không được giết, khó chịu quá! Cái này thì khác gì nhà sư đi coi triển lãm xe đâu, rõ ràng biết chỉ cần tìm được chân dài là hạnh phúc nhưng trong túi không có đồng nào..." Sau khi Oán Quỷ đại bại một cao thủ luyện Thái Lý Phật, anh ta phát rồ nắm lấy râu của mình.

Dương Quan Quan bình tĩnh nói: "Người ta đã dựa theo quy củ giang hồ mà phá võ quán thì nhất định phải chừa lại cho họ một đường, đánh chứ không giết.”

Dạ Ma ở một bên cười quái dị: "Tôi thấy cao thủ ở Hương Sơn cũng chỉ là như thế mà thôi, một người để đánh đàng hoàng cũng không có!”

“Chiến Phi là cao thủ chân chính, đáng tiếc là tâm tình của anh ta không được ổn định. Trên đại hội võ đạo anh ta bị Nhị đương gia của các người doạ muốn bay mất lá gan, nếu không e là đã đến phá từ sớm!” Dương Quan Quan nói với vẻ mặt thờ ơ.

Dạ Ma cùng Oán Quỷ đều gật đầu tán thành.

Dạ Ma cảm thán: "Đương nhiên rồi, ai nhìn qua cảnh Đại đương gia và Nhị đương gia ra tay đều sẽ chịu đả kích!”

Người trong võ đường bắt đầu lần lượt rời đi.

Muốn nhằm vào Dương Quan Quan cũng có chút khó, tự nhiên nhảy ra một tên điên cùng một tên khỉ gầy từ đâu tới, lại còn lợi hại như vậy, lúc trước bọn họ chưa từng thấy qua hai người này trên giang hồ?

“Xem ra hôm nay không có ai tới nữa!” Dương Quan Quan nhìn thoáng qua ngoài cửa võ đường, đã không còn ai nữa, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười lạnh.

Cô ta đã sớm khó chịu với Chiến Phi, lần này Chiến Phi không chết ở đại hội võ đạo khiến cô ta cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó mới biết được là do người da trắng tên Clarke kia đi ra quấy rối.

Trận chiến đó gây ồn ào không nhỏ.

Oán Quỷ thở dài, cảm thấy cả đời này có lẽ không có cơ hội xuất đầu lộ diện.

Đang phiền lòng thì vô tình nghe thấy tin tức đnag phát sóng trực tiếp trên TV.

"Hôm nay, Giáo Hoàng Thánh giáo sẽ tự mình bổ nhiệm Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, nghe đồn vị giáo chủ này là một người phương Đông, hơn nữa còn là người Hoa Quốc! Đây cũng sẽ là vị Tổng giám mục đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Thánh giáo!” Người dẫn chương trình xúc động nói.

Oán Quỷ khinh thường nói: "Thánh giáo? À, chỉ là giáo phái của người phương Tây thôi, bây giờ đã xâm lược văn hóa đã đến mức này rồi sao? Tổng giám mục khu vực phía Nam mà lại chọn một người Hoa Quốc, lố bịch!”

Dạ Ma ở bên cạnh cũng gật đầu.

Oán Quỷ nói: "Người phương Đông chúng ta chỉ nên tin phật tín đạo, đây mới là giáo phái của địa phương! Đồ của người Tây chơi không nổi.”

Lúc nói chuyện, tâm tình của Oán Quỷ trở nên kích động, anh ta hét lớn nói: "Giết giết giết, tất cả mọi người nên tín ngưỡng đạo của tôi, giết hết chúng sinh, giết hết! Trên thế giới này không có sinh linh mới là sạch sẽ..."

"A, giết giết giết..."

"Giết a a a a..."

Dương Quan Quan ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Oán Quỷ, cảm thấy lần phát điên này của anh ta nặng hơn bình thường thì phải.

"Giáo phái của người phương Tây không nên xâm nhập vào phương Đông chúng ta, đến người nào tôi giết người đó, a giết giết..." Oán Quỷ kích động kêu lên.

Nhưng bỗng nhiên, ánh mắt anh ta dừng lại trên một thân mặc Hồng Y của Thánh giáo, vẻ mặt người này trang nghiêm, chậm rãi đi vào đám đông giáo sĩ, vẻ mặt anh ta nhất thời cứng đờ.

Oán Quỷ nói: "Tôi cảm thấy giáo phái phương Tây cũng không tệ, giết hết lũ tham nhũng là tốt, nhưng nhiều người như thế làm sao giết sạch đây? Thánh giáo giảng về lòng nhân ái, cũng không tồi... Ừm, có lý!”

Dạ Ma hừ lạnh một tiếng: "Sao lại thay lời rồi? Rắm cái rắm gì đây, đám Thánh giáo đều là giả nhân giả nghĩa, chỉ có đạo giáo của Hoa Quốc mới đúng..."

“Ừm, lời cậu vừa nói cũng rất có đạo lý, Thánh giáo đại ái vô cương, rất tốt!”

“Có lý!”

Dạ Ma cũng đột nhiên thay đổi lời nói.

Dương Quan Quan đang kinh ngạc vì sao thái độ của hai tên này lại quay ngoắt như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên xem TV, cũng bị doạ sợ một phen.

"Vương Đức Phát?!" Dương Quan Quan theo bản năng hô lên bằng tiếng nước ngoài.

“Hậu lễ cua?!"

Cô ta run rẩy vươn, chỉ vào TV hỏi: "Đó có phải Nhị đương gia của mấy người không?”

Oán Quỷ nói: "Nhị đương gia cái gì! Đó là Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta?!”

“Thánh giáo chúng ta?!” Dạ Ma ngạc nhiên.

“Ừm, từ giờ phút này trở đi, tôi quyết định buông phật châu xuống, một lòng tin Thánh giáo!” Oán Quỷ muốn chắp tay, nhưng đưa đến một nửa lại vươn thẳng lên, sau đó đưa xuống, qua phải, qua trái, vẽ một chữ thập.

Dạ Ma khiếp sợ, mẹ nó, tên thần kinh này ở U Đô nhiều năm như vậy chưa bị treo cổ là có nguyên nhân cả! Phải học hỏi!
Chương 1018 Tính như chó(*)

(*)狗里狗气: thường được dùng để chỉ những người vô lễ, bất lịch sự, hay gây sự với người khác. Hoặc cũng có thể được dùng một cách hài hước hoặc tự nhận để diễn tả tính cách mạnh mẽ, gan dạ, hay không sợ hãi của một người.

Trong đại sảnh tuyên giáo của nhà tù U Đô, tất cả tù nhân cũng đang theo dõi tin tức hôm nay...

Tất cả đều trợn mắt há mồm.

"Mẹ kiếp, đó không phải là Nhị đương gia sao? Cậu ấy trở thành tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo từ khi nào!”

“Nhị đương gia thật trâu bò, không nói tiếng nào đã trở thành Tổng giám mục phía Nam của Thánh giáo? Vậy sau này chúng ta sẽ theo Thánh giáo!”

"Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi sẽ là một tín đồ Thánh giáo sùng đạo! Nhà tù U Đô sẽ đổi tên thành nhà tù Thánh giáo, nhị đương gia đỉnh thật!”

Tất cả tù nhân đều chú ý tới nhân vật chính trên tin tức hôm nay, Tề Đẳng Nhàn.

Hắn mặc Hồng Y, được rất nhiều ống kính vây quanh, phía phát sóng trực tiếp hẳn cũng biết rõ hắn là nhân vật chính của Đại điển hôm nay.

Đại điển của Thánh giáo tuy hiếm nhưng lần này khác hoàn toàn trước kia, Thánh giáo muốn bổ nhiệm một vị Tổng giảm mục khu vực phía Nam không phải là người phương Tây, tin tức này đúng là gây sốc.

Các tù nhân đều cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, ai nấy đều chăm chú ghé tai lắng nghe.

Tên vua khủng bố nhìn đến mức ngây cả người, lẩm bẩm: "Sao lúc trước lại không nghĩ ra ý tưởng này chứ? Nếu tôi có thể nghĩ đến đây, tuyệt đối không bị truy nã trên toàn thế giới!”

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bị quy kà khủng bố không bao lâu, chỉ chớp mắt đã chạy đến nước Thiên Chủ tham gia Đại điển, hơn nữa còn khoác lên người bộ Hồng Y.

Tề Bất Ngữ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn mặc Hồng Y của Tổng giám mục cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có Thánh giáo phía sau lưng, còn ai dám nói con trai ông là khủng bố nữa?

Phỏng chừng, không lâu nữa gia tộc Rothschild sẽ đứng ra bác bỏ tin đồn...

Jimmy không bị giết bởi Tổng giám mục mà bị giết bởi một tên khủng bố vô danh nào đó, nhưng vì một số hiểu lầm blah blah.

Về phía Hoa Quốc cũng sẽ đứng ra khẳng định làm sao Tề giáo chủ có thể là khủng bố được? Trước đây là vì có người đứng ra tung tin thất thiệt chứ chúng ta chưa bao giờ nói những lời như vậy.

Dù sao thì khi mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn mặc Hồng Y trên kênh tin tức với vẻ mặt trang nghiêm, trong lòng đều là không hẹn mà cùng chửi một câu "Mẹ kiếp.”

Báo mực nước ngoài nhiều lắm cũng chỉ có thể giống như Dương Quan Quan nói hai câu "Cua hậu lễ" hoặc "Vương Đức Phát".

Ngọc Tiểu Long cũng xem tin tức cùng Long Á Nam, cô vẫn bị Long Á Nam gọi.

"Tiểu thư tiểu thư, cô nhìn tên chó kia có phải khá giống tên họ Tề?!" Long Á Nam nhìn tin tức, nhịn không được mà hô một tiếng.

Ngọc Tiểu Long đang từ trong phòng đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy ống kính dần dần kéo gần, quay thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tròng mắt cô suýt rớt xuống đất, kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp?!”

Có thể khiến cho người như Ngọc Tiểu Long nói ra hai chữ này khó như lên trời, có thể thấy được cô đang sốc như thế nào.

"Khó trách hắn tự tin như vậy, thì ra là gia nhập Thánh giáo, hơn nữa còn tham gia Đại điển của Thánh giáo, còn mặc Hồng Y?!" Ngọc Tiểu Long há to miệng, vô cùng khiếp sợ nói.

Long Á Nam cũng kinh ngạc đến mức nói không nên lời: "Ngay từ đầu tôi cũng đã từng nghĩ xem hắn sẽ dùng cách nào để tẩy trắng, hoá ra là cách này..."

Ngọc Tiểu Long mím môi: "Hắn làm thế nào vậy? Dù sao thì cũng mang danh khủng bố, vậy mà có thể khiến Giáo Hoàng đứng ra phong hắn làm Tổng giám mục khu phía Nam?”

Long Á Nam lắc đầu: "Người này thật sự trâu bò!”

Ngọc Tiểu Long chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới bộ Hồng Y này do Tề Đẳng Nhàn bỏ ra sáu tỷ đô mới mua được.

Giáo Hoàng đồng ý làm giao dịch này cùng Tề Đẳng Nhàn một phần cũng là vì hành vi của hắn không đến nỗi nào, không nổ mìn hay làm tổn thương dân chúng, hoặc chuyện vi phạm đạo đức gì đó. Nếu hắn thật sự lái máy bay đâm vào tòa nhà, chỉ một thoáng đã giết chết hàng trăm, hàng ngàn người, dù Thánh Chủ có hạ phàm cũng không thể rửa sạch cho hắn.

"Giờ thì vui rồi, hắn làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, những người nhà họ Triệu sẽ sưng mặt lên cho coi! Mấy ngày nay chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được rồi, sẽ thú vị lắm đây." Trên mặt Ngọc Tiểu Long hiện ra một nụ cười lạnh.

Không phải Triệu Huyền Hoàng thích tính kế lắm sao? Chiêu này của Tề Đẳng Nhàn không biết ông ta có tính được không?

Giờ phút này, Tề Đẳng Nhàn bước lên sân khấu trước sự vây quanh của đông đảo giáo sĩ, hắn đứng trước mặt Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng mặc áo bào trắng, đầu đội vương miện, nhận quyền trượng từ khay trong tay của giáo sĩ ở bên cạnh, trịnh trọng nói: "Tề giáo chủ, từ hôm nay trở đi, cậu chính là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta! Hy vọng cậu sẽ làm gương, nêu cao sự thành kính đối với Thánh Chủ, truyền bá ân sủng và sự vinh quang của Ngài... Hãy để thế giới, được cứu rỗi, để cho tất cả chúng sinh biết đến lòng nhân từ!”

Tề Đẳng Nhàn đưa tay nhận lấy quyền trượng từ Giáo Hoàng, ngữ khí vang dội nói: "Vâng thưa Giáo Hoàng tôn kính! Tôi nhất định sẽ gánh vác trọng trách mà Thánh Chủ đã ban."

Đôi mắt Giáo Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí ánh mắt còn mang theo sát khí và cảnh cáo.

Giáo Hoàng đang sợ hắn sẽ giơ quyền trượng lên và hô “Avada Kedavra” trên sóng trực tiếp trước toàn thế giới.

"Cầu xin vinh quang của Chúa ở cùng cậu!"

"Cầu xin ân huệ của Chúa ở cùng cậu!"

"Cầu xin Chúa..."

Giáo Hoàng đưa tay vào trong một cái bát lớn đắt tiền, nhúng nước từ bên trong, rắc lên đầu và quần áo Tề Đẳng Nhàn, miệng cầu nguyện.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút kích động, đây chính là người đứng đầu tôn giáo quyền lực nhất thế giới đang làm lễ cho hắn sao? Sau khi làm phép xong, liệu có thể dùng được “Avada Kedavra” chứ?

"Được rồi, cậu đi xuống đi, hy vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm này." Giáo Hoàng ân cần nói.

“Vâng thưa Giáo Hoàng bệ hạ tôn kính!” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó cầm quyền trượng đi xuống sân khấu.

Lúc bước xuống, Tề Đẳng Nhàn khẽ vung quyền trượng, trong lòng thầm niệm chú một câu.

Điều này người ngoài không chút để tâm.

Nhưng Giáo Hoàng biết tên trẻ con này đang làm cái trò mèo gì, chắc lại "Avada Kedavra" chứ gì?!

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút thất vọng, lặng lẽ về chỗ ngồi.

Hồng Y giáo chủ xung quanh đều biểu hiện ra sự ngưỡng mộ, thay nhau chúc mừng hắn thành công trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam.

Christian trầm giọng nói: "Tề giáo chủ, nếu cậu đã trở thành đại giáo chủ khu phía Nam vậy thì phải ra dáng một chút, không thể tùy ý như trước, biết không?”

“Tôi là Tổng giám mục khu vực phía Nam, so với Hồng Y giáo chủ các vị thì chức vụ của ai cao hơn?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.

"Của cậu." Christian nói.

"Vậy ông nói chuyện với tôi như vậy?" Tề Đẳng Nhàn ngạo nghễ.

“...”

Christine suýt bị tên này làm cho tức chết, hậm hực quay đầu, không nói lời nào.

Tề Đẳng Nhàn sờ quyền trượng trong tay, vẻ mặt mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại rỉ máu, tốt xấu gì quyền trượng cũng làm bằng vàng nguyên chất, vậy mà cầm không khác gì khúc gỗ, chút phép thuật cũng không có!

Đợi đến khi Đại điển chấm dứt, Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng bị đám phóng viên vây quanh.

Ai nấy đều hỏi Tề Đẳng Nhàn sau khi trở thành Tổng giám mục có cảm giác gì, tương lai chuẩn bị phát triển tín ngưỡng Thánh giáo như thế nào?

Tề Đẳng Nhàn trả lời từng người một rất đứng đắn, việc này khiến cho Giáo Hoàng ở xa xa quan sát không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chương 1019 Ban phước

Các phóng viên nhiên đều là người có EQ cao, trong trường hợp này không có bất cứ ai hỏi Tề Đẳng Nhàn về vụ khủng bố, thậm chí ngay cả mâu thuẫn giữa hắn và gia tộc Rothschild cũng không đề cập tới một dấu chấm câu.

Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn thầm kinh ngạc, hắn đã chuẩn bị một đống lý do mà sao không ai hỏi?

Các phóng viên cũng không phải kẻ ngốc...

Hiện tại Tề Đẳng Nhàn đã là Tề giáo chủ rồi, hơn nữa còn là Tổng giám mục khu vực phía Nam!

Hỏi hắn những câu hỏi như vậy có khác gì nghi ngờ lựa chọn của Giáo Hoàng? Có khác gì đang tát vào mặt Thánh giáo? Đến lúc đó Thánh giáo nổi giận thì ai gánh vác được trách nhiệm này?

Huống chi trong nền văn minh phương Tây, tín ngưỡng Thánh giáo chiếm đại đa số, rất nhiều phóng viên đều là giáo đồ đương nhiên không thể nào hỏi tới vấn đề này.

Cứ như vậy, chuyện thân phận khủng bố của Tề Đẳng Nhàn bị bỏ qua.

Thậm chí, khi tin tức phát sóng, việc hắn lộ diện khiến các đại gia đình ở Hoa Quốc nhanh chóng dự cảm được điều không ổn, lập tức liên hệ với bộ phận liên quan để xóa bỏ tất cả thông tin hắn là khủng bố.

Dám nói Tổng giám mục đầu tiên trên thế giới của Thánh giáo là khủng bố? Đùa nhau đấy à?

Chuyện liên quan đến tín ngưỡng đều vô cùng nhạy cảm, nhất định phải phản ứng linh hoạt, nếu không sẽ rất thảm khốc.

Lần này coi như Tề Đẳng Nhàn thành công bắt được huyết mạch.

Dù sao thì mức độ chú ý tới Thánh giáo là cao nhất, người tín giáo cũng là nhiều nhất, nếu hắn đi giáo phái khác, cho dù có làm phương trượng gì đó cũng vô dụng.

Triệu gia là người đầu tiên định nghĩa Tề Đẳng Nhàn là kẻ chủ mưu khủng bố, sau khi một vài ông lớn đứng ra nói về chuyện này, cùng với việc Tề Đẳng Nhàn được Giáo Hoàng bổ nhiệm làm Tổng giám mục, bỗng chốc vô cùng bị động.

Phó Phong Vân cũng không phải người rảnh rỗi, ông ta nhanh chóng lợi dụng áp lực dư luận bắt đầu ra tay.

Trong lúc nhất thời, một số lão đại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, dư luận vô cùng nhạy cảm, một vài tín đồ Thánh giáo ngồi không yên, bắt đầu lên tiếng chất vấn tại sao lại dám nói Tổng giám mục của bọn họ là khủng bố? Đây có phải là phân biệt đối xử với Thánh giáo hay không?

Quan hệ giữa Hoa Quốc và các nước phương Tây vốn đã tương đối căng thẳng, huống chi việc này liên quan đến vấn đề tín ngưỡng, lại có Phó Phong Vân mượn việc này cố ý làm khó dễ, các ông chủ lớn hợp tác với gia tộc Rothschild như ngồi trên sáp, ai nấy đều vô cùng khó chịu.

Vì thế đành thoả hiệp với một số người để chuyện này có thể yên ổn.

Tề Đẳng Nhàn từ buổi lễ trở về, khó tránh khỏi cảm giác có chút mệt mỏi với những lễ nghi rườm rà này, còn phải ứng phó với các phóng viên toàn cầu, thật làm cho người ta đau đầu không thôi.

Lý Vân Uyển lại vô cùng cao hứng: “Bây giờ anh có thể quang minh chính đại trở về Hoa Quốc, để em xem còn ai dám nhằm vào anh nữa!”

Tề Đẳng Nhàn cũng có chút đắc ý, nhưng sau đó lại nói: "Chức tổng giám mục này cũng không làm được bao lâu, dù sao cũng là bỏ tiền ra mua. Chờ sau khi hứa hẹn với Giáo Hoàng xong xuôi là có thể thoái vị nhường chỗ cho người khác!”

Thực tế hắn cũng không muốn ở tiếp tục làm trong Thánh giáo, mục đích của hắn vô cùng rõ ràng, chỉ gia nhập để tẩy trắng cho bản thân.

Hiện tại hắn đã thành công, không cần lo lắng về tội danh khủng bố sẽ gây ra chuyện gì nữa, thân phận này đối với hắn mà nói cũng không có quá nhiều ý nghĩa.

Huống gì làm Tổng giám mục phiền toái muốn chết, phải xử lý một đống giáo vụ, ngẫm đi ngẫm lại chỉ tổn đau não, hơn nữa chuyện của Hắc Thuỷ phải làm sao bây giờ?

Đến lúc đó, trên tin tức phát sóng nghi ngờ Tề giáo chủ ra vào Thuỷ hội, đến lúc đó thanh danh của hắn làm sao mà cứu được nữa?

“Sáu tỷ đô, ngẫm lại lòng đau như đao cắt!” Lý Vân Uyển có chút đau lòng nói.

"Đúng vậy, đau lòng muốn chết." Tề Đẳng Nhàn buồn bã đáp lại, ôm cô ta sưởi ấm.

Lý Vân Uyển dùng ngón tay chọc nhẹ vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện anh đồng ý với em, khi nào thì làm?”

Tề Đẳng Nhàn nhã nói: "Yên tâm, tôi tiêu nhiều tiền ở chỗ Giáo Hoàng như vậy là để chứng minh sự thành kính, chút chuyện nhỏ này làm sao ông ta có thể từ chối?”

Lúc trước hắn nói với Lý Vân Uyển, nói muốn Giáo Hoàng đến chứng kiến tình yêu của hai người, hơn nữa còn để Giáo Hoàng ban phước.

Loại chuyện này đối với Tề Đẳng Nhàn không có ý nghĩa lớn, nhưng đối với phụ nữ mà nói là loại chuyện thiêng liêng.

Hơn nữa, Lý Vân Uyển trả giá nhiều như vậy, dù cô ta có muốn ngôi sao trên trời, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ nghĩ cách để có thể hái sao xuống.

Cũng vừa hay ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn mang Lý Vân Uyển đến gặp Giáo Hoàng.

Hắn đi thẳng vào vấn đề, nói rằng hắn muốn Giáo Hoàng làm chứng cho tình cảm và ban phước cho họ.

Giáo Hoàng cũng đã từng làm qua loại chuyện này, nhưng để ông ta tư mình ra mặt đều phải là quý tộc hoàng thất của một số quốc gia, hoặc là một vài vị lãnh đạo nhất định.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn tiêu hết sáu tỷ, hơn nữa lại còn là Tổng giám mục khu phía Nam, tương lai có thể giúp ích rất nhiều, loại chuyện chỉ cần xài miệng lưỡi như này, tất nhiên Giáo Hoàng sẽ đáp ứng với hắn.

Vì vậy, trong giáo đường rực rỡ nhất của Thánh giáo, ở trước của tượng Thánh Chủ.

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển cùng đặt tay lên Thánh điển trong tay Giáo Hoàng, trước nhân chứng là Giáo Hoàng, nói ra một câu "Tôi nguyện ý".

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc có chút ngượng ngùng của Lý Vân Uyển, trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm cảm thán một tiếng, thái độ vốn tùy ý cũng trở nên nghiêm túc cùng thành kính.

Giáo hoàng cầm cành ô liu, chấm một ít nước thánh, vẩy nhẹ lên sợi tóc và quần áo của hai người, nói vài câu ban phước cùng lời khen ngợi.

“Tề giáo chủ, cậu phải đối xử với phu nhân của mình thật tốt! Cô ấy sẽ không bao giờ rời xa cậu, hết mực chung thuỷ, lại xinh đẹp dịu dàng như thế, cậu hẳn là nên quý trọng như trân bảo.” Giáo Hoàng đặt tay lên tay hai người.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tất nhiên tôi sẽ làm vậy!”

Sắc mặt Lý Vân Uyển dần đỏ lên, đối với cô ta hai chữ phu nhân này có ý nghĩa vô cùng lớn!

Chính thất đấy!

Giáo Hoàng chậm rãi nói: "Tôi chúc phúc cho hai người, cũng nguyện để Thánh Chủ vĩnh viễn phù hộ hai người, amen..."

Sau khi buổi lễ kết thúc, cả hai cúi đầu trước Giáo Hoàng sau đó cùng bày tỏ lòng biết ơn.

"Thật hạnh phúc! Đúng là trải nghiệm lãng mạn nhất thế giới, em chưa bao giờ mơ đến việc tình yêu của mình có thể nhận được phước lành của Giáo Hoàng! "Lý Vân Uyển vừa ra khỏi giáo đường đã nhảy nhót, xoay vài vòng.

Tề Đẳng Nhàn vừa định đưa tay ôm nàng đã nghe thấy khụ khụ hai tiếng, hắn quay đầu nhìn, thì ra là Christian đang dùng vẻ mặt không được tốt lắm nhìn hắn.

“Tề giáo chủ, cậu đã là Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta, ở bên ngoài phải chú ý một chút!” Christian nhỏ giọng nói.

“Hiểu rồi!” Tề Đẳng Nhàn tức giận đáp ứng một tiếng, nghĩ thầm chờ ông và lão thái thái vào phòng, ông đây sẽ mang Thánh điển đến tụng trước cửa phòng ông cho xem.

Tâm trạng của Lý Vân Uyển giờ đây rất phấn khích, đối với cô ta mà nói, đây là một sự kiện vô cùng vô cùng trọng đại.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút kỳ quái, sao phụ nữ cứ thích những thứ không thực tế này nhỉ?
Chương 1020 Chủ nhật

Tề Đẳng Nhàn cùng Lý Vân Uyển rời khỏi nước Thiên Chủ, định đi du lịch hai ba ngày ở các nước xung quanh rồi mới quay trở về Hương Sơn.

Dù sao thì thời gian mà hắn và Lý Vân Uyển gặp mặt nhau không nhiều lắm, cả hai đều mỗi người mỗi một phương, đương nhiên phải tận dụng khoảng thời gian này để bù đắp.

Gần đây ăn hàu sống nhiều quá khiến Tề Đẳng Nhàn có chút nhớ hương vị của thận dê.

Nhưng đáng tiếc là người phương Tây không ăn nội tạng động vật nên chỉ có thể bổ sung thể lực bằng hàu.

Anh vẫn nhớ mùi vị lấy thận cừu ra khỏi bếp than, rắc chút ớt bột lên rồi cho vào miệng, vừa nóng vừa béo.

"Phong cảnh ở những thành phố phương Tây được lưu giữ rất tốt, thật hâm mộ!" Sau khi dạo một điểm danh lam thắng cảnh xong, Lý Vân Uyển cảm thán một tiếng.

"Aiz..." Tề Đẳng Nhàn nghe được cũng lắc đầu.

Thời gian phát triển của Hoa Quốc quá ngắn, cũng chỉ nhất mực đi theo hướng đột phá, cho nên thường không coi trọng giữ gìn môi trường tự nhiên của thành thị. Công trình dù đẹp đến đâu cũng không tiết kiệm chi phí bằng xây dựng nhà ở thương mại.

Cũng may bây giờ phát triển kinh tế, những thành phố này bắt đầu được người dân quan tâm đến việc bảo tồn.

Về phía phương Tây, chính phủ rất coi trọng việc lưu giữ các tòa nhà lịch sử và cảnh quan đô thị, vì vậy khách du lịch nước ngoài có thể cảm nhận được dấu vết lịch sử nơi đây một cách trực quan nhất.

Trong quá trình du lịch ở các nước xung quanh nước Thiên Chủ, Tề Đẳng Nhàn bị rất nhiều tín đồ Thánh giáo nhận ra, ai nấy đều đến tìm hắn chụp ảnh chung, tiện thể để hắn ban phước.

Vì thế Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ đành học theo dáng vẻ của Giáo Hoàng, giơ quyền trượng trong tay lên, gõ nhẹ vào đầu các tín đồ, sau đó nói một loạt nào là Thánh Chủ phù hộ các kiểu...

"Một lần ban phước tôi thu mười ngàn đô. Em nghĩ sao?” Tề Đẳng Nhàn bỗng quay đầu hỏi, hắn cảm thấy ý này không tệ.

Lý Vân Uyển thì dở khóc dở cười đáp lời: "Anh thu mười ngàn đô? Em chỉ sợ Giáo Hoàng biết được sẽ cho anh lãnh một chiêu Avada Kedavra ngay tức khắc!”

Tề Đẳng Nhàn ngẫm lại thấy cũng đúng, thôi quên đi, chuyện như này sao lại thu tiền được?

Hắn lấy thẻ ngân hàng của mình ra, thở dài: "Số tiền tôi vừa kiếm được bây giờ chỉ còn lại bốn triệu!"

“Em biết gì không, bốn triệu đô này, là... Sự quật cường cuối cùng của tôi!”

Lý Vân Uyển ngẩn người, nói: "Nói quái gì vậy?”

Tề Đẳng Nhàn bỗng lớn tiếng nói: "Năm đó Trần Đao Tử có thể dùng hai mươi đồng để thắng được ba mươi bảy triệu, Tề Đẳng Nhàn đây cũng sẽ dùng bốn triệu để kiếm được năm tỷ... Hoàn toàn không phải vấn đề!”

“...”

Lý Vân Uyển im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Em cảm thấy anh vẫn nên trở về nước Thiên Chủ tìm Giáo Hoàng một chút để xem có phải có thứ gì bẩn thỉu đang đeo bám trên người anh?”

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn cô ta một cái: "Hiện tại tôi chỉ đang lo về tiền mà thôi, lúc trước không coi trọng tiền bạc, bây giờ nợ nần mới biết thật không dễ dàng!”

Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: "Anh còn nợ bao nhiêu?"

"Riêng hai người Gucinsky và Venogradov, trước đó đã trả một ít, bây giờ tổng cộng còn nợ hơn ba tỷ..." Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút đau răng, "Ừm, đô la."

Lý Vân Uyển cũng cảm thấy số tiền này không nhỏ, lắc đầu nói: "Nếu như là em trước kia nghe được con số này, cho dù là tiền của Hoa Quốc cũng bị doạ chết tới nơi. Anh cố lên, em không giúp nổi anh đâu!”

“Phải nghĩ cách để kiếm tiền ở Hương Sơn với Kinh Đảo mới được, nếu không thì không biết món nợ này đến khi nào mới có thể trả!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lý Vân Uyển nhún vai, cũng không biết quỷ xui xẻo nào sẽ bị ngôi sao quả tạ Tề Đẳng Nhàn chiếu vào, dù sao tổn thất cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Bây giờ tên này mang nợ quá nhiều, rất để ý tới chuyện tiền bạc, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không dễ dàng buông tha.

Sau một ngày tham quan, cả hai trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Lý Vân Uyển rất biết cách làm việc, dùng một chiêu "Hắc Bạch song sát" móc sạch ví của Tề giáo chủ.

Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn nhận được một tấm thiệp mời, điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc khi người gửi tới mời lại là Tokalevsky.

Tokalevsky là người mạnh nhất trong số rất nhiều đầu sỏ của Tuyết Quốc, tài lực không phải mạnh nhất nhưng đầu óc và năng lực của ông ta luôn ở hàng đầu.

Ngay cả con cáo già Vinogradov cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ trong tay Tokalevsky.

"Sao Tokarevsky lại đến Ý? Ông ta chuẩn bị nhập khẩu pháo Ý để về khai chiến với chính phủ à?" Tề Đẳng Nhàn cầm thiệp mời, cảm thấy có chút kì lạ.

Lý Vân Uyển nói: "Chạy đến Ý rồi mà cũng nhận được thư mời, xem ra anh rất được chào đón nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là đầu sỏ của Tuyết Quốc gửi đến, mời tôi đến nhà máy rượu Potter làm khách. Tên này chính là đại ca của đám đầu sỏ."

“Nhưng tôi cũng không có bất kì giao lưu gì với ông ta, với cả Ngỗng đầu to và Lão nho cũng không có ấn tượng gì tốt về ông ta."

"Trong chuyện này chắc hẳn có ý gì đó..."

Đang nói chuyện, hắn bỗng cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nàng chân dài này đang lần theo áo ngủ chui vào.

"Buổi sáng cũng là thời gian tốt để rèn luyện cơ thể đó Giáo chủ đại nhân của em!" Giọng nói dịu dàng mà gợi cảm của Lý Vân Uyển vang lên bên tai hắn, mang theo chút ấm áp khiến người ta rung động.

"Hừ... Hôm nay là chủ nhật, không được làm bất cứ điều bất kính với đức tin!” Tề Đẳng Nhàn thấp giọng nói.

Lý Vân Uyển lè lưỡi, dùng răng cắn nhẹ vào khóe miệng, nhìn hắn bằng một ánh mắt buồn bã mang chút quyến rũ, thầm đưa ra lời mời gọi.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: "Sao có thể để con cháu qua loa bất kính với tín ngưỡng được? Chủ nhật đó là sau khi cầu nguyện... Ừm..."

Lý Vân Uyển bị lời nói đứng đắn này của hắn chọc cười, hỏi: "Tín ngưỡng của anh không phải là tất đen đấy chứ?”

Đến khoảng ba giờ chiều, Tề Đẳng Nhàn bảo khách sạn sắp xếp xe, sau đó dẫn Lý Vân Uyển đi dự tiệc ở trang viên Potter, trước khi đi hắn còn gọi điện thoại cho Roben của kỵ sĩ đoàn.

Lực lượng của Thánh giáo ở phương Tây vô cùng lớn mạnh, mà Kỵ sĩ đoàn của bọn họ lại càng là một đám người hung hãn hơn so với bình thường.

Cho dù có thế lực trâu bò cỡ nào, cũng không có ai dại gì mà trêu vào bọn họ.

Những hiệp sĩ của Kỵ sĩ đoàn này không chỉ có võ nghệ phi thường mà còn mang trong mình khí chất của Thánh giáo, động thủ với bọn họ chẳng khác gì tự mình tìm rắc rối.

Trang viện Porter là một nhà máy rượu vang nổi tiếng ở Ý, người ta đồn rằng đây là sản nghiệp của gia đình Mafia Porter.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn cùng Lý Vân Uyển đến trang viên Potter, đã nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang đứng nghênh đón ở cửa.

"Ông ta là Tokalevsky à? Em hay thấy ông ta trên báo..." Lý Vân Uyển nhỏ giọng nói, "Người này nhìn qua có hơi hung dữ?"

“Ừm, ông ta chính là Boris Tokarevsky, người lợi hại nhất trong số đầu sỏ ở Tuyết Quốc." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói thêm, "Kẻ chủ mưu vụ án đẫm máu tháng mười.”

Gần đây mặc dù Lý Vân Uyển cũng gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng phần vì khí chất của Tokalevsky có hơi đặc biệt nên cô ta hơi sốc.

Có thể nói đây chính là ông trùm hàng đầu thế giới!

“Ha ha ha, hoan nghênh hai vị!” Sau khi Tokalevsky nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển, nhanh chóng nở nụ cười đi tới, vô cùng đón tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK