Chương 641: Tiểu đội điềm gở
Trông thấy cặp lông mày của người phụ nữ kia càng lúc càng nhướng lên thật cao, Tề Đẳng Nhàn âm thầm sợ hãi trong lòng, bèn cười cười nói: “Tôi chỉ đùa thôi, Ngọc tướng quân đừng để trong lòng.”
Người phụ nữ này đúng là Ngọc Tiểu Long.
Cô đã thay đổi gương mặt và vóc dáng rất dễ nhận biết, gương mặt của cô giờ phút này vô cùng bình thường, là kiểu nếu bị ném vào giữa đám đông thì khó mà tìm ra được.
Hơn nữa vóc dáng của cô cũng thấp hơn một chút, biến thành kiểu vóc dáng có hơi mập mạp.
Một khi đã luyện võ công đến trình độ cao thì con người ta có thể rút gân nhổ xương, dĩ nhiên cũng có thể dịch cân súc cốt (*), thay đổi gương mặt và vóc dáng cơ thể vốn có.
(*) Nghĩa là thay đổi bắp thịt, thu gọn xương cốt, tên của một thủ pháp võ công đặc thù.
Ở xã hội phong kiến và xã hội cũ trước đây, trong dân gian cũng thường có nghệ nhân lang thang biểu diễn kỹ thuật súc cốt giữa đường phố. Một người trưởng thành sau khi súc cốt có thể thu gọn chính mình lại thành kích cỡ của một đứa trẻ con, sử dụng cơ thể trẻ con để lần lượt chui qua những chiếc vòng bằng thép với đủ kích thước lớn nhỏ.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà cô lại phải cải trang để tới tận đây vậy?” Tề Đẳng Nhàn mở cửa xe ra, mỉm cười nói.
Ngọc Tiểu Long bước lên xe, bình tĩnh giải thích: “Tập đoàn Trần thị có một chi nhánh ở Ma Đô, anh cũng biết điều đó phải không?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, Trần Ngư đã nói với hắn rằng nếu hắn gặp phiền toái gì ở Ma Đô thì có thể tới chi nhánh của tập đoàn Trần thị để giải quyết vấn đề.
“Người lãnh đạo chi nhánh của tập đoàn Trần thị ở Ma Đô này có tên gọi là Trần Liệt, là con dòng chính của nhà họ Trần, cũng là em trai ruột của Trần Ngư.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Cái tên Trần Liệt đó đã gặp phải chuyện gì phiền phức sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Hắn và nhà họ Trần là những đối tác hợp đồng quan trọng nhất của nhau, cũng là bạn bè thân thiết, đối xử với nhau tương đối chân thành, hiện giờ lại không thiếu lợi ích chung, cũng là mục đích để bọn họ gắn bó cùng một chỗ, nếu một bên gặp phải phiền phức gì thì dĩ nhiên bên còn lại phải ra tay hỗ trợ.
Ngọc Tiểu Long trả lời: “Không sai, nhà họ Triệu chuẩn bị ra tay với Trần Liệt rồi. Cũng vì thế nên nhiệm vụ lần này của tôi chính là hộ tống anh ta ra khỏi Ma Đô!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi: “Nhà họ Trần là một gia tộc lớn, sở hữu tài sản khổng lồ, chắc chắn địa vị con dòng chính của Trần Liệt cũng không phải tầm thường. Chẳng lẽ nhà họ Triệu muốn ra tay là ra tay hay sao, chúng đã coi trời bằng vung đến mức đó rồi à?”
Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói: “Từ trước tôi đã bảo với anh rồi, hướng gió trong bộ máy chính trị nước ta đã thay đổi, một số quan chức cấp cao bất mãn với địa vị đặc thù của nhà họ Trần và không muốn để nhà họ Trần độc chiếm Nam Dương nữa.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Phải, cô đã bảo với tôi như vậy, tôi vẫn còn nhớ.”
Ngọc Tiểu Long nói tiếp: “Cũng vì vậy mà Trần Liệt đã bị gán cho một tội danh mà không có chứng cứ gì, hiện tại tạm thời anh ta đã bị bắt giữ, chuẩn bị được áp giải tới Đế Đô. Một khi anh ta tới Đế Đô thì chắc chắn anh ta sẽ gặp chuyện phiền phức, anh ta nằm trong lòng bàn tay của những người kia, nói thế nào thì cũng bị hạn chế ở một mức độ nhất định, vô số kẻ khác được thỏa sức muốn làm gì thì làm!”
“Thế nên nhiệm vụ của cô hiện giờ là bí mật nghĩ cách cứu viện cho Trần Liệt, sau đó đưa anh ta tới Nam Dương?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Đúng vậy.” Ngọc Tiểu Long đáp lời. “Nhiệm vụ lần này sẽ rất nguy hiểm, vì thế mà tôi không thể để lộ hình dạng thật. Một khi để lộ hình dạng thật và bị bất kỳ ai khác bắt gặp, tội của tôi sẽ là tội phản quốc!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhếch mép cười, cuộc tranh đấu giữa các lãnh đạo cấp cao cũng kịch liệt thật đấy, đến cả một nhân vật có số có má như Ngọc Tiểu Long cũng phải cải trang thành người khác để đi chấp hành nhiệm vụ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, người tên Trần Liệt này chắc chắn là một nhân vật vô cùng quan trọng, bọn họ tuyệt đối không thể để anh ta rơi vào tay nhà họ Triệu được.
“Nhà họ Trần đã đạt được quá nhiều lợi ích ở nước Hoa này, tuy hiện tại thế lực của bọn họ đang từng bước rút lui nhưng dù sao cũng là một gia tộc lớn sở hữu khối tài sản khổng lồ, làm sao có thể dễ dàng như vậy được? Bảo vệ Trần Liệt cũng là một cách giúp cho mâu thuẫn không trở nên quá gay gắt, làm ảnh hưởng đến kế hoạch thâu tóm Nam Dương sau này của Trần Ngư.”
“Một khi Trần Liệt bị bắt giữ, các lãnh đạo phía trên ra tay và chụp cho nhà họ Trần cái mũ phản động, vậy thì… Những lợi ích mà nhà họ Trần có được hiện giờ đều sẽ rơi vào tay của nhà họ Triệu!”
“Nếu thiếu đi quyền sở hữu số tài sản vô cùng lớn ở nước Hoa này, nhà họ Trần cũng sẽ phải chịu những tổn thất nặng nề.”
Nét mặt của Ngọc Tiểu Long vô cùng nghiêm túc, cô chậm rãi nói.
Trông thấy sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn có vẻ kỳ lạ, cô không nhịn được mà nhíu mày hỏi: “Anh làm sao thế?”
Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái, trả lời: “Gương mặt và giọng nói của cô bây giờ làm tôi cảm thấy rất mất tự nhiên… Cô có thể đổi lại thành gương mặt cũ rồi hẵng nói chuyện với tôi được không!”
“Thế thì tôi đeo khẩu trang vào vậy!” Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.
“Như thế vẫn còn mất tự nhiên!” Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức nói lại.
Vẻ giận dữ thoáng hiện lên trên gương mặt của Ngọc Tiểu Long.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thực sự rất mất tự nhiên mà, nếu cô nói về chủ đề kia với gương mặt như vậy thì có cảm giác như một người bị bệnh thần kinh đang ba hoa khoác lác ấy, lẽ ra phải dùng gương mặt vốn có của cô mới phải, vừa xinh đẹp vừa khí chất biết bao nhiêu.”
Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng rằng cái tên này đúng là hết thuốc chữa rồi, nhưng cô vẫn đưa ngón tay lên mặt sờ một lúc, tiếng xương cốt ma sát vào nhau vọng ra từ trong xe, gương mặt hết sức bình thường kia biến mất, đổi lại thành gương mặt mười phần hào hùng khí khái, thậm chí còn khôi ngô tuấn tú hơn cả mặt của đàn ông.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ thế này thì thoải mái hơn nhiều, dù Ngọc Tiểu Long có nói rằng có thể ngày mai toàn bộ trái đất này sẽ nổ tung thì hắn cũng sẽ không cảm thấy câu nói kia là ba hoa khoác lác.
Sau khi hoàn thành những việc này, Ngọc Tiểu Long thuận tay đeo khẩu trang lên để che đi miệng và mũi của mình, lại đội thêm một cái mũ lưỡi trai rồi nói: “Thời đại này là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, khắp nơi đều có máy quay an ninh, tôi không thể để bất kỳ ai khác biết tôi đang có mặt ở Ma Đô được!”
Tề Đẳng Nhàn cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc lần này, hắn hỏi: “Cô định bao giờ thì hành động? Cô cần tôi phối hợp thế nào?”
Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói: “Lần này những người được nhà họ Triệu cử đi chính là tiểu độ điềm gở, trong lòng tôi cũng không nắm chắc được bao nhiêu, vì thế nên lần này chúng ta phải cẩn thận nghĩ cách rồi phối hợp với nhau cho thật tốt!”
“Tiểu đội điềm gở? Đó là cái thứ gì vậy…” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Anh không biết cũng là chuyện bình thường thôi, tiểu đội điềm gở là con át chủ bài siêu đẳng được bồi dưỡng ra bởi một đơn vị bí mật, chuyên được sử dụng để giải quyết những sự việc hắc ám căn bản không thể để cho người ngoài biết. Mỗi một người trong số đó cũng đều là những chiến sĩ vô cùng mạnh mẽ, bọn họ đã trải qua những cuộc huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cũng đã bị tẩy não, để giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn thì đơn vị bí mật kia không tiếc sử dụng những loại thuốc kích thích, thậm chí còn tiến hành thực hiện một số kỹ thuật cải tạo gen di truyền chưa được kiểm nghiệm…” Ngọc Tiểu Long chậm rãi nói.
“Ồ, tôi còn tưởng là một đám người tu tiên chứ, hóa ra cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi, vậy thì có thể đánh với bọn họ được rồi!” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nói.
Ngọc Tiểu Long nhìn hắn, chẳng còn lời nào để nói thêm.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Ngọc Tiểu Long cười lạnh nói: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên tôi rất muốn cạy mở cái đầu chó của anh ra xem bên trong đựng những thứ thế nào mà thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng là hiện giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, đến cả phương diện thể chất cũng không phải là ngoại lệ, hầu như vận động viên thi đấu thể thao nào cũng sử dụng thuốc kích thích để đẩy nhanh tốc độ phát triển của cơ thể mình. Với những phương diện như võ công thì khí lực là quan trọng nhất, có điều thứ càng quan trọng hơn lại là thành tựu.”
Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy thảo luận những chuyện thế này với hắn là vô cùng phiền phức, cô khoát tay nói: “Chuyện này thì không cần sốt ruột làm gì, tôi vội vã tới Ma Đô này, đương nhiên cũng đã có sự chuẩn bị chu toàn về mọi mặt. Anh hãy tham gia cuộc thi khảo sát trước đi, đối với anh, đối với chúng ta, thì chuyện đó còn quan trọng hơn nhiều.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện thi khảo sát thì tôi lại không sốt ruột, tôi càng trì hoãn lâu thì đám người của nhà họ Triệu lại càng thấy buồn phiền. Ha, tôi còn tưởng sau khi đến Ma Đô rồi thì ngoại trừ việc thi khảo sát ra thì tất cả những chuyện khác đều sẽ rất nhẹ nhàng chứ, ai mà ngờ được tự dưng lại tòi đâu ra một đống vấn đề rác rưởi!”
Ngọc Tiểu Long nói: “Không nên kéo dài thêm nữa, không ai dám chắc liệu chúng ta có bị thương khi làm nhiệm vụ lần này hay không! Nếu anh bị thương thì chắc chắn sẽ có vấn đề xảy ra trong cuộc thi khảo sát, anh phải đi giải quyết mọi chuyện ngay bây giờ!”
“Được được được.” Tề Đẳng Nhàn liên tục đồng ý. “Ngày kia tôi sẽ đi.”
Khóe miệng của Ngọc Tiểu Long hơi giần giật, cô giận dữ hỏi: “Anh đi trong hôm nay không được à? Hoặc là ngày mai cũng được!”
Tề Đẳng Nhàn nhăn nhó trả lời: “Người ta vẫn phải chuẩn bị một chút chứ, chuyện quan trọng như vậy, nếu tôi không chuẩn bị tâm lý kỹ càng thì làm sao mà được đây?”
Hai mắt của Ngọc Tiểu Long tối sầm lại, suýt thì bị hắn làm cho tức chết. Cái tên này đến Ma Đô nhiều ngày như vậy mà không hề động tay vào một chút chính sự nào, vậy mà bây giờ hắn còn dám nói mình chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng sao?
Cô liên tục hít vào rồi thở ra mấy hơi thật dài để ép bản thân tỉnh táo lại, nếu không thì cô sẽ đấm thẳng vào bản mặt chó má đó mất!
Chương 642 Tiêu diệt toàn bộ
Chương 642: Tiêu diệt toàn bộ
Cũng chỉ có Tề Đẳng Nhàn là vừa có thể coi nhẹ chuyện quan trọng cần làm, vừa có thể nói ra những lời cợt nhả khiến người ta tức chết.
Ngọc Tiểu Long cảm thấy may mắn vì mình đã hủy hôn với Tề Đẳng Nhàn, nếu cô phải kết hôn với một người như thế này thì có khi cô sẽ chết sớm mất!
“Anh tìm đại một chỗ nào đó rồi thả tôi xuống xe đi, chừng nào đến lúc thì tôi sẽ liên lạc lại với anh sau. Anh phải mau chóng hoàn thành cuộc thi khảo sát, không nên trì hoãn thêm một phút nào nữa!” Ngọc Tiểu Long nói bằng giọng nghiêm khắc và lạnh lùng.
“Đã rõ rồi, thưa sếp!” Tề Đẳng Nhàn biếng nhác đáp lại.
Ngọc Tiểu Long vừa nghe được câu ấy đã hiểu rằng cái tên này căn bản không coi chuyện mình vừa nói là chuyện quan trọng, cũng vì thế mà cô vô cùng giận dữ, chuyện này có liên quan đến cả mặt mũi của Phó Phong Vân nữa cơ.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn bị đánh rớt thì Phó Phong Vân sẽ vô cùng mất mặt, những đòn tấn công của nhà họ Triệu cũng sẽ liên tiếp nối đuôi nhau kéo tới.
Những con người bình thường đều sẽ vô cùng lo lắng và sốt ruột vì cuộc thi mà Tề Đẳng Nhàn sắp tham gia, duy chỉ có một mình hắn là căn bản không quan tâm chút nào, từ sau khi tới Ma Đô thì hắn tham gia vào chuyện này một chút, nhúng tay vào chuyện kia một chút, chẳng biết rốt cuộc hắn muốn làm gì nữa!
Ngọc Tiểu Long vừa xuống xe đã lập tức rời đi ngay, trước khi đi còn quay đầu lại trợn mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ dữ tợn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đợi cô đi hẳn rồi lái xe quay về chỗ ở.
“Tiểu đội điềm gở sao? Cũng khá là thú vị đấy. Nếu như mình tiêu diệt được toàn bộ tiểu đội này ngay tại Ma Đô thì hẳn đây sẽ là một tổn thất nặng nề đối với nhà họ Triệu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Để bồi dưỡng nên một tiểu đội điềm gở như thế, hẳn là nhà họ Triệu đã phải hao tổn không biết bao nhiêu công sức và của cải, nếu lần này bọn họ đã sử dụng tiểu đội điềm gở thì chắn chắn bọn họ muốn đảm bảo mọi chuyện sẽ không có sai sót nào.
Ngọc Tiểu Long chỉ muốn tìm cách cứu viện cho Trần Liệt rồi đưa anh ta tới Nam Dương an toàn, cô không to gan lớn mật như Tề Đẳng Nhàn, nảy sinh ý nghĩ tiêu diệt toàn bộ tiểu đội điềm gở để khiến nhà họ Triệu chịu tổn thất nặng nề.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc, sau đó bấm điện thoại gọi cho bố mình.
“Bố à, bố hạ thấp bản thân một chút, đưa năm người Đồ Phu, Dạ Ma, Tham Lang, Oán Quỷ và Tiếp Chi đến Ma Đô cho con mượn dùng đi.” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói.
“Ha…” Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn điểm danh năm người này, Tề Bất Ngữ có chút giật mình.
Đồ Phu và Dạ Ma là lũ biến thái, nhưng bọn họ vẫn thuộc về kiểu biến thái bình thường.
Người có biệt hiệu là “Tiếp Chi” mới thực sự là biến thái đến tột cùng.
Hắn ta thích chặt hết tay chân của người khác xuống rồi tự tay ghép lại thành vô số những hình thù kỳ quái, tự gọi đó là nghệ thuật, biến thái đến mức độ này thì có thể coi là số một số hai trên thế giới rồi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhà họ Triệu vừa phái đi một đám người tên là tiểu đội điềm gở gì gì đó, con nghe Ngọc Tiểu Long nói là tiểu đội điềm gở này rất lợi hại, nếu chỉ có một mình con thì sợ là không thể nào đối phó nổi.”
Tề Bất Ngữ im lặng trầm ngâm, không trả lời Tề Đẳng Nhàn.
Ông đang nghĩ trong lòng, nếu thả năm người này ra cùng một lúc thì có vẻ hơi quá mạo hiểm, quá mức rủi ro.
Chỉ cần một người trong số đó chạy thoát thì thiên hạ này cũng sẽ đại loạn…t
Nhất là Tham Lang, anh ta rất giảo hoạt, dù có là ông đích thân dẫn anh ta ra ngoài thì cũng có một chút khả năng rủi ro nhất định.
“Ài, thế thì bớt đi một chút cũng được, thay đổi một chút so với dự định ban đầu của con cũng được, cái tên Tham Lang không ngoan ngoãn chút nào, nên đá hắn ta ra khỏi đội ngũ thì hơn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tiếp Chi cũng có hơi biến thái quá mức, thôi cũng không cần… Ba người, miễn cưỡng đủ!”
“Chỉ cần Dạ Ma, Đồ Phu và Oán Quỷ thôi, ba người, ít hơn nữa thì không được.”
Đến lúc này Tề Bất Ngữ mới đáp ừ một tiếng mà không hề do dự, sau đó cúp điện thoại.
Chỉ sợ nhà họ Triệu có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Tề Bất Ngữ đã cải tạo nơi khỉ ho cò gáy như nhà tù U Đô thành một dạng chiến khu quân đội, hơn nữa ông và Tề Đẳng Nhàn có thể mang những tên hung thần ác sát bên trong ra sử dụng bất cứ lúc nào.
Oán Quỷ cũng không phải nhân vật tầm thường, tuy rằng danh tiếng của anh ta không khoa trương như danh tiếng của Đồ Phu và Dạ Ma nhưng những chuyện anh ta đã gây ra thì lại không kém họ một chút nào.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ, có ba người này, lại thêm bản thân hắn và Ngọc Tiểu Long, vậy là cũng nắm chắc hơn năm mươi phần trăm khả năng đối phó được với tiểu đội điềm gở đó rồi nhỉ? Mà không… Là tiêu diệt toàn bộ mới đúng!
Ngọc Tiểu Long chỉ muốn cứu người, Tề Đẳng Nhàn lại chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ phe địch, suy nghĩ trong lòng cả hai hoàn toàn khác hẳn với nhau.
Chẳng bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn lái xe về đến nhà của Dương Quan Quan.
Cô ruột của cô ta là Dương Tú lại lần nữa xuất hiện, có điều lần này bà ta treo nụ cười rạng rỡ trên mặt, trên tay còn cầm theo hai bình rượu Mao Đài và một hộp tổ yến.
“Ấy da da, Tề tổng à, câu không đánh nhau thì không quen biết là đúng lắm!” Vừa trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Tú đã ngay lập tức đứng dậy chạy tới, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả một bông hoa.
Tề Đẳng Nhàn cũng đã quen với những con người dễ thay lòng đổi dạ, hắn khẽ gật đầu cười nói: “Cô Dương khách sáo quá rồi, đến thì cứ đến, cô còn mang theo quà cáp làm gì nữa vậy?”
Dương Tú trả lời: “Ôi tôi ấy à, tôi vốn là loại người mồm miệng xấu xa, những lời tôi nói lúc trước thực sự quá khó nghe, xin cậu đừng nên để bụng làm gì!”
Hiện giờ Dương Tú phải chính miệng nói ra những lời này, bản thân bà ta cũng cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng cũng may là da mặt của bà ta đủ dày, hơn nữa bà ta còn một đứa con gái có thể giúp mình vớt vát được chút sĩ diện.
“Anh rể à, anh tới Tài Phiệt Thượng Tinh rồi phải không, tình hình thế nào rồi?!” Kim Thần Hi chạy đến, có vẻ vô cùng lo lắng.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thế này cũng khá thú vị, ngày trước đến cả tên của hắn mà Kim Thần Hi cũng lười không muốn gọi, bây giờ thì cô ta lại thân thiết gọi hắn là anh rể.
Có điều hắn rất thích kiểu xưng hô như thế này.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã đánh cho Choi Jeong Han một trận vỡ đầu chảy máu rồi.”
“A?!”
Hai mẹ con Dương Tú và Kim Thần Hi đều bị dọa sợ, chạy đến tận chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh để đánh người ư, hắn thế này cũng ngang ngược quá!
Kim Thần Hi còn tưởng Tề Đẳng Nhàn nói muốn đánh cho Choi Jeong Han một trận chỉ là nói đùa thôi chứ, cô ta không ngờ cái tên này nói được là làm được, lại còn làm xong cả rồi.
“Chắc chuyện này sẽ không bị làm to lên chứ, đây chính là Tài Phiệt Thượng Tinh đấy, là một thế lực nổi tiếng khắp trên thế giới kia mà…” Dương Tú lo lắng nói.
“Có thể có chuyện gì to tát được cơ chứ? Cô cứ yên tâm là được, ngày mai thằng ranh con Choi Jeong Han còn phải tự mình tới xin lỗi Kim Thần Hi và chị họ của cô ấy nữa.” Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói.
“Cũng đúng lúc chúng ta có thể nhân cơ hội này mà sa thải Vương Khai Vũ, để Kim Thần Hi ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc.”
Kim Thần Hi sửng sốt, cô ta nói: “Vậy thì làm sao mà được cơ chứ, tôi vừa mới gây ra tai họa còn gì, hơn nữa chưa chắc tôi đã đủ năng lực để ngồi lên vị trí kia…”
Dương Tú vội vàng nói: “Làm sao mà con không đủ năng lực để ngồi lên vị trí kia được? Con đừng có khiêm tốn quá, cứ yên tâm mà làm phó tổng giám đốc rồi giúp anh rể của con quản lý tập đoàn cho tốt đi! Hơn nữa lần này cũng đâu được tính là con đã gây ra tai họa, chỉ tại cái thằng chim bé kia không biết tốt xấu mà đến trêu chọc các con thôi.”
Kim Thần Hi thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách thì chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ.
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cô nhớ phải tới trụ sở tập đoàn đấy. Sau khi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ bận một chút chuyện…” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Ừ, được được được, cậu cứ yên tâm đi!” Kim Thần Hi còn chưa đáp lời mà Dương Tú đã vội vàng đồng ý liên tục.
Đến khi Dương Tú và Kim Thần Hi rời khỏi nơi này thì Dương Quan Quan mới xuất hiện, hiển nhiên là cô ta không muốn gặp Dương Tú cho lắm.
Dù sao Dương Tú cũng từng mắng cô ta rất khó nghe, nếu không phải do mối quan hệ giữa cô ta và em họ của mình vẫn luôn tốt đẹp thì chỉ sợ đến cả cửa nhà này cô ta cũng không cho phép Dương Tú bước vào.
Dương Quan Quan không nhịn được mà than thở: “Lòng người trên thế gian này vốn dễ thay đổi như thế đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đây cũng có phải lần đầu tiên cô hiểu được đạo lý này đâu, có gì hay ho mà cảm thán mãi thế? Cứ làm cho tốt việc của mình là được.”
Dương Quan Quan lắc đầu rồi lại nói: “Anh thấy chưa, lại có người tới tìm anh kìa… Từ khi bọn họ biết anh là ông chủ của tập đoàn Gukoo, đến cả một phút giây yên tĩnh cũng không có!”
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, có một chiếc xe dừng lại.
Dương Quan Quan chẳng có bạn bè gì ở Ma Đô, những người thân của cô ta cũng chỉ ước gì cô ta có thể chết sớm hơn một chút, cũng vì thế nên sẽ không có bất kỳ ai tới tìm cô ta cả. Người vừa tới chỉ có thể là muốn tìm Tề Đẳng Nhàn.
Người đẩy cửa bước vào chính là Án Cường mà Tề Đẳng Nhàn đã gặp lúc trước, còn có một người phụ nữ xinh đẹp mà hắn cũng từng gặp qua.
Đó là Tần Đường Ngọc, đệ tử của đà chủ Long Môn quá cố ở Ma Đô là Văn Dũng Phu.
Chương 643 Chỗ dựa vững chắc
Chương 643: Chỗ dựa vững chắc
Nhìn thấy hai người này cùng nhau xuất hiện, Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra rồi lại nở nụ cười.
“Thế nào, đến đây lấy lại danh dự sao?” Hắn đút hai tay vào trong túi, thờ ơ hỏi.
Án Cường vội vàng nói: “Đương nhiên là không phải rồi, chúng tôi đến đây chỉ vì muốn tới thăm Tề tiên sinh mà thôi!”
Tần Đường Ngọc cũng chắp tay với Tề Đẳng Nhàn: “Lần trước tôi thua tâm phục khẩu phục, hiện giờ tôi không còn ý định tìm tới chỗ Tề tiên sinh để báo thù nữa. Huống hồ sư phụ tôi cũng đâu phải là do Tề tiên sinh giết chết.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng dù sao chính tôi cũng đã biến ông ta thành người tàn phế, nếu ông ta không tàn phế thì nói không chừng ông ta cũng không chết đâu, cô thực sự không để bụng à?”
Tần Đường Ngọc cười khổ đáp: “Nói là không để bụng thì đương nhiên là nói dối, thế nhưng có để bụng thì tôi cũng đâu còn cách nào khác chứ, sao tôi có thể làm gì được anh.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, câu nói này của cô ta là sự thật.
Tuy Tần Đường Ngọc am hiểu những thủ đoạn giết người nhưng với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì quả thực cô ta chỉ như một đứa trẻ con.
Dù sao trong nhà tù U Đô còn giam giữ một tên Sát Thần, Tề Đẳng Nhàn thường tìm Sát Thần tập luyện cùng nhau, cũng đã sớm thuộc làu làu những thủ đoạn kia rồi, muốn đối phó với hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.
Nhà tù là một nơi hỗn loạn, Tề Đẳng Nhàn là cảnh ngục quản lý mọi chuyện bên trong đó, dĩ nhiên ít nhiều gì hắn cũng học được một chút.
“Vậy hai người tới đây tìm tôi là có ý gì? Chỉ đơn thuần muốn tới thăm hỏi thôi sao? Tôi không nghĩ là chỉ đơn giản như vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua những món quà mà hai người này xách theo, cười như không cười mà nói.
Án Cường và Tần Đường Ngọc liếc nhìn nhau, cả hai không ai trả lời mà cùng đặt quà xuống trước.
Một lúc sau, Án Cường mới lên tiếng: “Là thế này… Từ sau khi sư phụ tôi qua đời, tình hình trong nhà trở nên vô cùng khó khăn trắc trở, chúng tôi liên tục bị người ta gây khó dễ, thế nên chúng tôi cần có một chỗ dựa vững chắc.”
“Chẳng phải cựu thiếu đà chủ của các cô, Văn Tư Thuận, là đồ đệ của tông sư Nham Toái Lưu bên phía nước Nhật hay sao? Chẳng phải các cô bảo anh ta đi mời người của sư môn về hỗ trợ thì tốt hơn à?”
“Không phải đồng bào của chúng ta thì chắc chắn có lòng dạ khác. Thiếu đà chủ bái sư Nham Toái Lưu chỉ với mục đích học tập võ công, không phải là để dẫn sói vào nhà.” Tần Đường Ngọc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Sư phụ tôi bị người ta bắn chết, tôi lại bị Tề tiên sinh đánh trọng thương, trong một khoảng thời gian ngắn thì tôi cũng chỉ là phế vật.”
“Về phần Án Cường, cậu ấy vẫn chưa trưởng thành nên chưa đủ bản lĩnh, nếu can thiệp vào thì khó tránh khỏi việc bị người ta đánh chết.”
“Về phần thiếu đà chủ thì lại càng không cần phải nói gì thêm, cậu ấy cũng bị trọng thương, thậm chí nếu không tĩnh dưỡng khôi phục trong vài năm tới thì không thể chạm tới đỉnh cao sức mạnh thêm một lần nào nữa…”
Tề Đẳng Nhàn hỏi lại như có điều suy nghĩ: “A? Vì thế nên hai người mới tới đây tìm tôi à? Thế nhưng tại sao tôi phải chấp nhận chứ?”
Tần Đường Ngọc nhìn thoáng qua Dương Quan Quan rồi mới đáp lại: “Dương tiểu thư vừa mới tới Ma Đô nên địa vị của cô ấy vẫn chưa được vững chắc, tuy Long Môn chúng tôi là một môn phái nay đã dần suy yếu nhưng chung quy vẫn còn chút vai vế đáng kể.”
“Nếu Tề tiên sinh nguyện ý giúp đỡ chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, dĩ nhiên chúng tôi cũng sẽ dốc hết lòng giúp đỡ các vị, củng cố địa vị của Dương tiểu thư tại Ma Đô, thậm chí là còn hỗ trợ cho cô ấy giành được quyền kiểm soát nhà họ Dương!”
“Hiện giờ tuy Dương tiểu thư nhận được sự ủng hộ của anh nhưng dù sao cô ấy cũng thiếu đi sự hỗ trợ từ một thế lực vùng bản địa, nếu như cô ấy được chúng tôi giúp đỡ thì tất nhiên là như hổ mọc thêm cánh.”
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, Tần Đường Ngọc cứ nói tới nói lui nhưng thực ra chỉ có mục đích nhắc đi nhắc lại vài sự việc để nhấn mạnh một vấn đề duy nhất. Có điều, nói sao thì nói, những lời này cũng khá là hợp lý.
Địa vị của Dương Quan Quan ở Ma Đô vẫn chưa vững, dù có được con rồng ghé qua vùng đất này là Tề Đẳng Nhàn hỗ trợ nhưng vẫn thiếu đi sự giúp đỡ của một con rắn bản địa, cô ta không thể nhúng tay vào rất nhiều phương diện khác nhau.
Tuy bây giờ Tề Đẳng Nhàn là người đứng đầu chi nhánh Long Môn ở Ma Đô nhưng dù sao hắn vẫn còn chưa chính thức nhận lấy chức vị này, hơn nữa không chừng tình huống ở Long Môn chi nhánh Ma Đô cũng hệt như tình huống ở tập đoàn Gukoo, đám thành viên cũ cấu kết với nhau để chống lại hắn, hắn lại phải đau đầu nhức óc.
“Tôi không nghĩ tôi cần đến sự trợ giúp của các người.” Dương Quan Quan đứng ở một bên lạnh nhạt nói.
Những lời này của cô ta có hơn phân nửa là vì không muốn kéo thêm phiền phức cho Tề Đẳng Nhàn.
Nếu nhà họ Văn không phải gánh chịu một số nợ quá lớn sau khi Văn Dũng Phu chết thì có lẽ hai người này cũng không cần tìm tới chỗ Tề Đẳng Nhàn để cầu xin hắn giúp đỡ.
Tề Đẳng Nhàn khoát tay ý bảo Dương Quan Quan đừng nói thêm gì nữa, sau đó mỉm cười: “Nếu hai người đã tìm tới chỗ tôi thì hẳn là hai người đã gặp phải những chuyện vô cùng phiền phức. Nhưng nếu đã muốn tôi làm chỗ dựa vững chắc cho hai người thì hai người cũng phải nói cho tôi biết những chuyện phiền phức đó là chuyện gì chứ nhỉ?”
“Đầu tiên là nhà của sư phụ tôi vẫn còn một khoản nợ lớn chưa thu hồi được, đối phương đã quỵt nợ rồi… Sau đó là ngân hàng không ngừng thúc giục, kỳ hạn sắp tới.”
“Nếu chúng tôi không thể đòi được số tiền kia thì toàn bộ tài sản đều sẽ bị ngân hàng tịch thu hết, đến lúc đó thì hẳn là gia đình của sư phụ tôi sẽ phải uống gió tây bắc mà sống…”
“Còn nữa, hai vị phó đà chủ là Giang Sơn Hải và Tống Chí Mai cũng đều ra mặt bức bách, muốn ép chúng tôi phải về dưới trướng họ…”
“Nhưng chuyện về dưới trướng họ cũng đâu phải là chuyện dễ dàng gì, chỉ cần không chú ý thì sẽ rơi vào kết cục tan xương nát thịt.”
Tần Đường Ngọc bất đắc dĩ phải kể lại toàn bộ tình hình khó khăn trước mắt, cô ta hiểu được một điều rằng nếu không kể rõ mọi thứ thì chắc chắn Tề Đẳng Nhàn sẽ không đồng ý.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Vậy thì số tiền đó của sư phụ cô đang nằm trong tay ai? Dù sao cô cũng phải cho tôi biết chứ.”
Sắc mặt của Tần Đường Ngọc trở nên vô cùng khó coi, cô ta nói: “Số tiền đó đang nằm trong tay của một trong ba gia tộc đứng đầu Ma Đô, nhà họ Trịnh, ban đầu là do Tam di thái đứng đầu nhà họ Trịnh mượn của sư phụ tôi.”
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên hỏi: “Đã là thời đại nào rồi mà còn có vợ bé nữa chứ?!”
Án Cường đứng ở một bên nói xen vào: “Người có tiền thì thích làm gì thì làm mà.”
“Vậy sao?!”
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên không gì sánh được, cứ như thể hắn vừa phát hiện ra đại lục mới.
Sau đó hắn mới nhớ ra hình như mình cũng có rất nhiều tiền.
Vì thế hắn quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan vừa mới bắt gặp cái nhìn đó là hiểu ngay rằng Tề Đẳng Nhàn đang ôm âm mưu gì, cái tên đàn ông cặn bã chó má kia, chẳng lẽ cô ta còn không đoán được hay sao?
Vì thế nên thư ký Dương nhướng đôi lông mày lá liễu, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn cái đếch gì?”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Không có gì cả, chỉ là tôi nhớ ra rằng mình cũng rất có tiền mà thôi, tôi đâu có nghĩ ngợi điều gì xấu xa, cô đừng chụp mũ cho tôi đấy!”
Dương Quan Quan cười nhạt.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng quăng những suy nghĩ thiếu đứng đắn của mình ra sau đầu, quay mặt về phía hai người kia rồi cười nói: “Vậy thì hai người thực sự có rất nhiều phiền phức đấy nhỉ?”
Tần Đường Ngọc nói: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, chũng tôi cũng không muốn phải đến nhờ vả anh. Chính Quan m Bồ Tát cũng đã nói, nhờ vả người ta thì chẳng bằng nhờ vả chính mình.”
Án Cường cũng gật đầu, họ đâu còn cách nào khác cơ chứ… Văn Dũng Phu đã chết, Văn Tư Thuận lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho trọng thương thành như vậy, Tần Đường Ngọc cũng đã mất sức chiến đấu, tất cả những trụ cột chủ chốt của Văn Dũng Phu đều đã trở nên vô dụng cả rồi, nếu không hạ mình cầu xin người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nuốt sạch cả da lẫn xương.
“Vậy thì được rồi, từ nay về sau các người phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Chúng tôi tới đây để tìm một chỗ dựa vững chắc, chứ đâu phải đến xin được… làm chó cho anh.” Gương mặt của Tần Đường Ngọc đỏ lên, cô ta nhịn mãi rồi mới nói ra một câu như vậy.
Tề Đẳng Nhàn bèn duỗi tay ra, một miếng ngọc mã não xuất hiện trước mắt cô ta.
Trông thấy miếng ngọc mã não này, Tần Đường Ngọc ngẩn người, Án Cường đứng ở một bên cũng cảm thấy vô cùng chấn động.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không yêu cầu các người làm chó cho tôi, tôi chỉ mong muốn hai người sẽ thành thật nghe theo những mệnh lệnh mà tôi đưa ra, làm việc cho tôi, bởi vì bây giờ tôi đã là người đứng đầu Long Môn chi nhánh Ma Đô.”
Gương mặt của Tần Đường Ngọc cứng đờ: “Đây là thứ mà anh đã giành được từ chỗ sư phụ tôi sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt, khinh bỉ nói: “Thứ này là do tổng hội trưởng Lý Hà Đồ của các cô tự mình đưa cho tôi đấy, ông ta khóc lóc van xin tôi đảm nhận chức đà chủ của Long Môn chi nhánh Ma Đô, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm dính vào mấy thứ rắc rối này đâu!”
Nghe thấy những lời này, hai người kia quay sang nhìn nhau rồi vội vàng cúi người xuống và chắp tay nói: “Xin bái kiến đà chủ!”
Tề Đẳng Nhàn tung hứng miếng ngọc mã não trong tay rồi tiện thể nhét vào trong túi, nói: “Nếu là chuyện phiền phức từ thời cựu đà chủ để lại thì tôi cũng đành giải quyết thay vậy, hai người cứ yên tâm quay về đi.”
“Vâng!”
Cả hai người kia đều tỏ ra vô cùng cung kính, cùng đồng thanh đáp một tiếng rồi chậm rãi rời đi.
Chương 644 Bức vua thoái vị
Chương 644: Bức vua thoái vị
Tề Đẳng Nhàn cũng lo lắng về việc kiểm soát Long Môn chi nhánh Ma Đô, vì thế nên hắn mới chấp nhận yêu cầu của hai người này, ít nhất thì hắn có thể nắm giữ thế lực còn sót lại của Văn Dũng Phu mà không cần tốn quá nhiều công sức.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù có ra sao đi chăng nữa thì Văn Dũng Phu cũng là cựu đà chủ, thế lực còn sót lại của ông ta cũng vô cùng đáng để cân nhắc, nếu không thì Tống Chí Mai và Giang Sơn Hải đã chẳng tranh giành bọn họ kịch liệt đến như vậy.
Dương Quan Quan thì nghiêng đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi: “Chắc không phải do anh cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp đấy chứ?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Có cái rắm ấy, nếu không phải tôi cân nhắc đến việc cô chưa có địa vị đủ vững chãi ở Ma Đô thì tôi cũng chẳng thèm tiếp đãi bọn họ đâu.”
Dương Quan Quan không nhịn được mà mỉm cười: “Được rồi, tôi tán thành quyết định lần này của anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Một khi còn ở Ma Đô, tôi sẽ luôn luôn đặt lợi ích của cô lên vị trí đầu tiên, cô cứ việc yên tâm là được!”
Dương Quan Quan nghe những lời ấy thì ngây ngẩn cả người, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong ngọt ngào, cô ta nói: “Câu này êm tai đấy, anh có thể nói thêm một vài câu tương tự.”
“Cô không giữ chữ tín thì ông đây cũng chẳng thèm nhiều lời đâu!” Tề Đẳng Nhàn trả lời với vẻ vô cùng keo kiệt.
“...” Dương Quan Quan tức giận tới nỗi không còn gì để nói thêm nữa, nếu còn nói với hắn thêm một hai câu thì chẳng phải cô ta sẽ lại càng dễ bị hắn ta lừa vào tròng hay sao?
Có điều Dương Quan Quan cũng lười không muốn nói chuyện với loại thẳng nam sắt thép keo kiệt đào hoa này, loại người như Tề Đẳng Nhàn thì tốt nhất là nên làm hòa thượng cả đời luôn đi!
Trong lòng Dương Quan Quan có chút khinh thường, cái tên này đấy, trước đây hắn còn than thở là hắn có EQ thấp cơ mà…
Sáng hôm sau Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy từ khi trời còn rất sớm hệt như mọi ngày, đừng thấy hắn tỏ ra thản nhiên ngoài mặt mà lầm, thực ra trong khoảng thời gian gần đây bề ngoài hắn có thả lỏng nhưng thực ra bên trong thì siết chặt lại, ngày nào cũng chăm chú luyện công.
Cả trạng thái về tinh thần và thể xác của Tề Đẳng Nhàn đều chạm tới một đỉnh cao từ trước đến nay chưa từng có.
Tề Đẳng Nhàn chỉ dạy cho Dương Quan Quan tập hết một bài Thái Cực Quyền, sau đó truyền thụ lại cho cô ta một chút suy nghĩ của mình, cuối cùng một buổi sáng luyện công của hôm nay cũng kết thúc.
“Đi nào, tới tập đoàn thôi, hôm nay tôi phải xử lý triệt để chuyện sa thải người cũ và đưa người mới lên nhậm chức!” Tề Đẳng Nhàn mặc quần áo chỉnh tề, lạnh nhạt nói.
“Anh có chắc chắn là Choi Jeong Han sẽ đến xin lỗi không vậy? Nếu như anh ta không đến thì chẳng khác gì anh bị chơi khăm cả.” Dương Quan Quan chân thành nói.
Nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy rất buồn cười. Hắn lắc đầu đáp: “Nếu như anh ta không đến à? Nếu như anh ta không đến thì Tôn Dĩnh Thục cũng sẽ ép anh ta phải đến.”
Dương Quan Quan cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ lập tức theo bước Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Gukoo.
“Tề tổng à, không phải cậu nói cậu sẽ giải quyết được vấn đề hợp tác giữa tập đoàn chúng ta và Tài Phiệt Thượng Tinh sao? Thế nào, cậu đã giải quyết được chưa thế?” Vương Khai Vũ vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã nở nụ cười mỉa mai trào phúng.
“Giải quyết được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Vương Khai Vũ, trên mặt không có biểu cảm nào, trả lời câu hỏi của ông ta.
Vương Khai Vũ phá lên cười đầy khinh miệt, những người nắm giữ chức vụ cao còn lại cũng lắc đầu.
Hôm qua Tề Đẳng Nhàn nói là đi giải quyết nhưng bọn họ lại không thấy bên phía Tài Phiệt Thượng Tinh có bất cứ động tĩnh gì, thế nên bọn họ đoán hơn phân nửa là Tề Đẳng Nhàn lại ba hoa khoác lác mà thôi.
Hôm nay bọn họ muốn nhìn xem Tề Đẳng Nhàn sẽ làm gì để cứu vãn danh dự cho mình!
Vương Khai Vũ nhất định phải đòi cho bằng được một kết quả từ chỗ Tề Đẳng Nhàn, ông ta phải nắm chắc cơ hội này để dồn hắn vào chỗ chết, hạ thấp uy tín và danh dự của hắn, tiến thêm một bước trong quá trình khiến hắn đánh mất quyền lực.
Những người còn lại nắm giữ chức vụ cao cũng đều nằm trong trạng thái gió chiều nào theo chiều ấy, ai có thể khiến tập đoàn ổn định, ai có thể giúp tập đoàn kiếm thật nhiều tiền, vậy thì dĩ nhiên bọn họ sẽ đứng về phía người đó.
Vương Khai Vũ giơ hai tay ra: “Giải quyết được rồi à? Vậy thì người của phía Tài Phiệt Thượng Tinh đâu rồi, quyết định của phía chính phủ đâu rồi? Tề tổng à, tập đoàn Gukoo chúng ta cần một ông chủ có khả năng nhìn xa trông rộng chứ đâu có cần một ông chủ biết ba hoa khoác lác!”
Những lời mà ông ta nói khiến các nhân viên cùng cười trộm, đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh một ông chủ bị cấp dưới của mình là một phó tổng giám đốc khiêu khích như vậy.
Phó Minh Tinh thấp giọng ho khan hai tiếng, cậu ta có cảm giác Vương Khai Vũ có hơi quá khích rồi, nếu bây giờ Tề Đẳng Nhàn xấu mặt tới mức không thể cứu vãn lại danh dự thì sau này cục diện giữa họ cũng sẽ không được tốt đẹp là bao.
Đánh mất quyền lực thì thôi đi, nhưng cũng không thể khiến ông chủ quá mất mặt được.
Tình hình của tập đoàn Gukoo hiện giờ quả thực rất giống với vương triều thời cổ đại, quân vương muốn nắm quyền hành nhưng các đại thần thì lại không muốn trường hợp ấy xảy ra, tất cả đều cấu kết với nhau để khiến quân vương dần dần đánh mất quyền lực. Còn quân vương thì sao, mặc dù không có chút quyền lực nào trong tay nhưng lại được chứng kiến cảnh tượng đất nước bình an, dân chúng giàu mạnh, có thể được người đời sau ghi tên trong sử sách, vậy thì quân vương cũng nên nhận lấy.
Phó Minh Tinh thầm nghĩ như vậy trong lòng, hẳn là chuyện những nhân viên cũ và vấn đề xích mích với Tài Phiệt Thượng Tinh lần này đã trở thành một đòn đả kích lớn với uy tín của Tề Đẳng Nhàn, khiến hắn lâm vào thế khó.
“Trong ngày hôm nay Choi Jeong Han sẽ đích thân tới tập đoàn xin lỗi, hợp đồng giao dịch giữa bọn họ và chúng ta cũng sẽ được khôi phục.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Vậy sao?” Vương Khai Vũ nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Vậy thì tại sao một người bạn của tôi ở Tài Phiệt Thượng Tinh lại báo tin cho tôi rằng Tề tổng đã chạy tới chi nhánh của người ta để đánh cho tổng giám đốc Choi một trận vậy nhỉ?”
Ông ta vừa mới dứt lời, tất cả mọi người ở hiện trường đều ồ lên!
Bọn họ đều nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ, cứ như thể đang nhìn một người vô cùng ngu ngốc.
Tề Đẳng Nhàn chạy tới chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh rồi đánh cho Choi Jeong Han một trận nhừ tử, vậy mà bây giờ hắn lại nói rằng vấn đề hợp tác sẽ được khôi phục, thậm chí Choi Jeong Han sẽ xin lỗi bọn họ sao?!
Diễn biến kiểu gì mà lạ quá vậy!
Đã đánh người ta rồi mà còn muốn người ta tìm tới cửa xin lỗi mình sao?!
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Không sai, chính tay tôi đã đánh cho thằng chim bé ngu ngốc đó một trận đấy, có chuyện gì không?”
Vương Khai Vũ cười lạnh nói: “Tề tổng à, bây giờ cậu đã là ông chủ của tập đoàn Gukoo chúng tôi, mọi lời nói và cử chỉ của cậu đều là đại diện cho tập đoàn Gukoo cả về hình tượng và tiềm năng đấy!”
“Chỉ vì người ta không muốn hợp tác với chúng ta mà cậu chạy đến đó đánh cho người ta một trận, vậy thì sau này còn có ai nguyện ý hợp tác với tập đoàn của chúng ta nữa cơ chứ?”
“Cậu đánh người ta thì thôi đi, cậu lại còn chạy về tập đoàn với ý định lừa dối mọi người nữa, dám bốc phét là chuyện này đã được giải quyết rồi à, cậu có tự thấy buồn cười hay không vậy?”
“Theo tôi thấy thì cậu chỉ hợp làm một ông chủ thôi chứ không hợp tham gia vào bất cứ hoạt động quản lý nào đối với tập đoàn chúng ta đâu.”
Lời nói của Vương Khai Vũ lập tức lôi kéo được sự đồng tình của tất cả mọi người, bọn họ đều rối rít khen rằng ông ta phát biểu rất có lý.
Phó Minh Tinh ngạc nhiên hỏi: “Tề tổng à, cậu thực sự đã chạy tới chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh để đánh cho Choi Jeong Han một trận sao?!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Ban nãy tôi đã trả lời một lần rồi còn gì, sao cậu vẫn còn hỏi nữa?”
Phó Minh Tinh không còn gì để nói.
Tất cả mọi người cũng không còn gì để nói, đây là loại ông chủ ngu ngốc nào thế này, tại sao hắn có thể hoàn toàn không để tâm tới lợi ích của tập đoàn mà chỉ chiều theo ý thích nhất thời của bản thân mình như vậy?
“Tề tổng à, Choi Jeong Han không phải là người nước Hoa của chúng ta đâu đấy, nếu như chuyện này bị làm to tới tận chỗ đại sứ quán thì sẽ trở thành mâu thuẫn quốc tế, nếu tập đoàn Gukoo của chúng ta bị cuốn vào mâu thuẫn quốc tế thì hậu quả sẽ là gì, chẳng lẽ cậu còn chưa biết rõ hay sao?!” Vương Khai Vũ được một tấc lại muốn thêm một thước, ép sát Tề Đẳng Nhàn từng bước một.
“Tề tổng à, nếu cậu không biết quản lý tập đoàn thì cũng đừng nhúng tay vào nữa, cậu đang đạp đổ chén cơm của tất cả mọi người đấy!”
“Đúng vậy, Tề tổng đây thì có nhiều tài sản rồi, cậu có thể không để tâm đến chút tiền bạc cỏn con của tập đoàn Gukoo nhưng tất cả mọi người đều phải dựa vào tập đoàn này mới kiếm sống được!”
“Theo tôi nghĩ thì Tề tổng nên ủy quyền đi, trong khoảng thời gian cậu chưa lộ mặt thì tập đoàn Gukoo của chúng tôi vẫn hoạt động rất tốt, không có bất cứ lỗi lầm nào cả.”
“Đúng đúng đúng, Tề tổng à, cậu cứ làm một ông chủ bù nhìn ngồi đếm tiền thôi là được, nếu như vậy thì có khi tập đoàn còn kiếm được nhiều tiền hơn ấy chứ.”
Những người đứng phía sau trăm miệng một lời cùng lên tiếng, phe của Tề Đẳng Nhàn bắt đầu rơi vào tình thế vô cùng bất lợi.
Kim Thần Hi đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng ấy, gần như sốt ruột đến mức toát mồ hôi, này này này… Rốt cuộc chuyện này là sao đây, Tề Đẳng Nhàn nói là anh ta sẽ giải quyết cơ mà, còn bảo nội trong hôm nay anh ta sẽ sa thải Vương Khai Vũ nữa, vậy thì tại sao tình hình lại thành ra thế này cơ chứ?
Vương Khai Vũ nói: “Tề tổng à, chắc cậu cũng nghe được rồi đúng không, đây là ý nghĩ của tất cả mọi người, là điều mà tất cả mọi người cùng mong muốn đấy!”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười cười: “Nếu là cái loại mong muốn của đồ ngu xuẩn như ông, thì dù ông đây có phải giải tán tập đoàn Gukoo, thậm chí dù ông đây có lỗ nặng đi chăng nữa, cũng không thể để ông được như ý nguyện được!”
Chương 645 Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc
Chương 645: Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc
Trong tình huống thế này, những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói ra có vẻ không được thích hợp cho lắm.
Nhưng con người của hắn vốn là như vậy, không phải tự dưng mà vô số người gọi hắn là “lưu manh”.
Lần này câu nói của Tề Đẳng Nhàn đã khiến rất nhiều người tức giận, tất cả đều giận dữ nghĩ, làm gì có ai làm ông chủ mà như vậy cơ chứ?
Vương Khai Vũ cũng ngẩn người, ông ta không ngờ chỉ vì cái thứ gọi là mặt mũi mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đâm đầu vào tình cảnh cá chết lưới rách…
“Cậu muốn chúng ta cùng cá chết lưới rách đấy à?!” Vương Khai Vũ không nhịn được mà trầm giọng nói, sắc mặt của ông ta cũng vô cùng khó coi.
“Cá chết lưới rách? Ông vẫn chưa xứng được sử dụng câu này đâu.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu bật cười.
Thân phận của Vương Khai Vũ và Tề Đẳng Nhàn căn bản không ngang hàng với nhau, bốn chữ cá chết lưới rách này quả thực là không thích hợp!
Phó Minh Tinh cũng không kìm nén được nỗi tức giận, cậu ta nói: “Tề tổng à, xin cậu hãy nghĩ lại đi… Tập đoàn Gukoo chứa đựng tâm huyết của biết bao nhiêu con người đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy thì tiện thể đây tôi sẽ nói luôn, sẽ không ai gặp khó khăn về tài chính cả. Nhưng về phần Vương tổng thì tôi thực sự không thể tha thứ được.”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, một bóng người thất tha thất thểu bước vào giữa văn phòng của tập đoàn Gukoo, mọi người định thần nhìn lại, chính là Choi Jeong Han chứ không phải ai khác!
Choi Jeong Han lúc này đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa?
Đầu của anh ta gần như bị băng gạc quấn kín, trông có vẻ chật vật không chịu nổi, cứ như một xác ướp vừa mới bò ra từ cái kim tự tháp nào đó vậy.
“Là Choi Jeong Han kìa, ôi chao, sao cậu ấy lại bị đánh ra nông nỗi thê thảm như vậy chứ… Tề tổng đã ra tay phải không, cậu ta điên rồi!”
“Ai bảo chúng ta lại có một ông chủ nóng tính, dễ nổi giận, làm việc thì không có đầu óc như vậy chứ, chúng ta cũng đâu còn cách nào khác?”
Sau khi nhìn thấy Choi Jeong Han, tâm trạng của các nhân viên không hẹn mà cùng trở nên u ám.
Vương Khai Vũ vội vàng bước tới đỡ Choi Jeong Han đứng thẳng dậy rồi nói: “Tổng giám đốc Choi à, xin cậu bớt giận, một mình cậu ta tự tung tự tác không có nghĩa là toàn bộ tập đoàn Gukoo chúng tôi cũng…”
Nhưng Choi Jeong Han lại đẩy Vương Khai Vũ ra, chỉ nghe bộp một tiếng, anh ta đã quỳ xuống trước mặt hai người Kim Thần Hi và Dương Quan Quan.
Cảnh tượng này khiến khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường cứng lại.
Khóe miệng của Vương Khai Vũ cũng run run, ông ta không thốt ra nổi một câu nào nữa, vừa rồi ông ta đã thề chết đi sống lại với ý chí hừng hực rằng mình muốn nhân cơ hội này để khiến Tề Đẳng Nhàn đánh mất quyền lực.
Nhưng lúc này chính chủ trong cuộc là Choi Jeong Han xuất hiện, vừa mới xuất hiện đã quỳ xuống, thậm chí còn chưa kịp nói câu nào.
“Kim tiểu thư, Dương tiểu thư, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi là loại súc vật, lẽ ra tôi không nên ăn nói lung tung, xin các cô hãy tha thứ cho tôi!” Choi Jeong Han nói bằng giọng nghẹn ngào, hai tay đặt ở phía trước, sau đó anh ta dập đầu thật mạnh.
Kim Thần Hi ngẩn cả người, cô ta thực sự không ngờ rằng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận thì Choi Jeong Han sẽ thực sự tìm tới tập đoàn để xin lỗi họ, hơn nữa còn là xin lỗi bằng cách quỳ gối dập đầu, những chuyện đang xảy ra trước mắt thực sự đã vượt quá giới hạn nhận thức của cô ta.
Về phần Dương Quan Quan thì cô ta đã quen rồi, chẳng phải chuyện Tề Đẳng Nhàn muốn dạy dỗ một tên Choi Jeong Han cũng chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay thôi hay sao?
“Sao nào, không muốn chơi cả cặp chị em xinh đẹp như hoa nữa à? Chẳng phải anh tự xưng là khách quý của nước Hoa chúng tôi hay sao?” Dương Quan Quan cười lạnh hỏi.
“Tôi không dám nữa, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi là một thằng ngu rẻ rách!” Choi Jeong Han lớn tiếng nói, đến cả giọng của anh ta cũng run rẩy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh ta không cam lòng, nhưng anh ta lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của Tôn Dĩnh Thục.
Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục đã trở mặt với nhau đến mức như vậy, Tôn Dĩnh Thục thực sự không dám đánh cược điều gì, hơn nữa mối quan hệ giữa Tôn Dĩnh Thục và nhà họ Choi đã gay mắt tới mức độ này, thực sự không thích hợp để phát sinh thêm rắc rối gì nữa.
Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, cũng lười chẳng muốn nói chuyện gì thêm với loại người như Choi Jeong Han.
Choi Jeong Han quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng à, tôi đã xin lỗi rất chân thành rồi, cậu có thể bỏ qua cho tôi được không? Ngay cả hợp đồng giữa tập đoàn Gukoo và Tài Phiệt Thượng Tinh cũng sẽ được tiếp tục tiến hành, sau này tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ do bác gái của tôi chỉ đạo…”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Được rồi, anh mau cút đi.”
Choi Jeong Han bò dậy, không nói thêm bất cứ lời nào mà chỉ quay đầu bước đi, bộ dạng thất tha thất thểu khiến người ta nhìn mà thấy có chút thương cảm.
Kim Thần Hi thầm run rẩy trong lòng, cô ta nghĩ: “Không ngờ anh ta có thể đánh người ta ra nông nỗi thê thảm như thế này, anh rể của mình thực sự là một người rất dữ tợn! Có điều nếu như anh ta không dữ tợn đến vậy thì chị họ của mình cũng chưa chắc có thể đứng vững gót chân ở Ma Đô, nếu muốn đối phó với nhà họ Dương thì phải nhờ đến loại người hung ác như vậy chứ.”
Các nhân viên và những người nắm giữ chức vụ cao của tập đoàn Gukoo cũng đều ngẩn người ra ngay tại chỗ, tất cả bọn họ đều ngơ ngác, chưa một ai hiểu được rằng rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, ông hãy mau nhường lại cổ phần của tập đoàn rồi thu xếp chào tạm biệt mọi người đi, tôi có thể trả cho ông một chút tiền lương nữa.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hờ hững nói với Vương Khai Vũ.
Nét mặt của Vương Khai Vũ cứng ngắc, hai gò má của ông ta liên tục run run.
Ngày hôm qua Vương Khai Vũ đã nói quá nhiều điều, ông ta muốn ép cho Tề Đẳng Nhàn không còn đường lui trước mặt bao nhiêu con người như vậy, nhưng ông ta đâu thể ngờ được rằng Tề Đẳng Nhàn người ta thực sự có thể giải quyết được chuyện của Tài Phiệt Thượng Tinh.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Ông cũng có thể thử nuốt lời xem, có điều ông phải nghĩ cho thật kỹ về hậu quả, ông cứ nhìn bộ dạng kia của Choi Jeong Han rồi nghiêm túc quyết định!”
Rõ ràng Tề Đẳng Nhàn đang cảnh cáo Vương Khai Vũ, bất cứ ai sáng suốt đều hiểu được điều đó.
Những người đứng xung quanh Vương Khai Vũ đều nhanh chóng tản ra như thể ông ta là bệnh dịch truyền nhiễm vậy.
Đúng như những gì mà Tề Đẳng Nhàn đã dự đoán, một khi hắn đã giải quyết được sự việc liên quan tới Tài Phiệt Thượng Tinh thì tất cả mọi người sẽ thấy tập đoàn có thể ổn định lại, cũng có thể kiếm được thật nhiều tiền, vậy thì đương nhiên bọn họ sẽ nguyện ý đi theo ông chủ là hắn, liệu còn ai muốn hưởng ứng theo lời của một phó tổng giám đốc như Vương Khai Vũ cơ chứ?
Phó Minh Tinh cũng bước ra từ phía sau và nói: “Vương tổng này, ông phải giữ đúng lời hứa đi, mọi người cũng không thể giúp được gì cho ông đâu.”
Đôi môi của Vương Khai Vũ run rẩy, ông ta chậm rãi đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Tề Đẳng Nhàn đảo mắt nhìn sang, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đề cử phó quản lý Kim Thần Hi lên nhậm chức phó tổng giám đốc thay cho Vương Khai Vũ, ai tán thành, ai phản đối nào?!”
Không một ai ở hiện trường dám lên tiếng chứ đừng nói đến chuyện phản đối hắn.
Làm gì có ai dám phản đối cơ chứ, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ thực sự sẽ dùng một cước đá người ta bay ra khỏi cửa giống như trong phim điện ảnh vậy…
“Chúc mừng phó tổng giám đốc Kim!”
Không biết là ai dẫn đầu quát to lên một tiếng, sau đó tiếng vỗ tay vang lên.
Chỉ trong thoáng chốc mà tiếng vỗ tay đã kéo tới như thủy triều.
Kim Thần Hi ngẩn người ra ngay tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng lên như quả cà chua, cô ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày một bước lên mây như hiện tại.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu về phía Kim Thần Hi rồi nói: “Cô hãy làm việc cho tốt đi, đừng có phụ lòng tôi vì đã đề bạt cô, nếu cô có vấn đề thì không hiểu thì cứ thoải mái bàn luận với chị họ của cô bất cứ lúc nào, cô ấy cũng có năng lực lắm đấy.”
Kim Thần Hi trả lời: “Vâng thưa anh rể, nhất định tôi sẽ nỗ lực!”
Dương Quan Quan đứng ở bên cạnh đó mỉm cười vỗ tay, giờ phút này cô ta thấy trong lòng mình có chút ấm áp, cũng có chút cảm động.
Cô ta không nhịn được mà mơ về một ngày bản thân cũng có thể giúp đỡ những người mà mình quan tâm!
Tuy sự trợ giúp lần này là do một tay Tề Đẳng Nhàn mang lại, nhưng cô ta cũng không coi mình như người ngoài.
Vương Khai Vũ tạm thời rời khỏi cương vị công tác với vẻ mặt rầu rĩ như cha mẹ chết, với ông ta mà nói thì sự việc ngày hôm nay chẳng khác gì một đòn đánh nặng nề khiến ông ta váng đầu hoa mắt.
“Này tên ngu ngốc kia, ông biết rõ Tề tổng là ông chủ của chúng ta mà còn dám làm trái lời của Tề tổng, ông muốn chết đấy à?”
“Phải đấy phải đấy, loại người thế này đúng là không biết tốt xấu, không biết sống chết gì hết, đáng đời ông ta!”
Lúc này thì tình hình đã hoàn toàn thay đổi, những người vừa rồi còn khen ngợi Vương Khai Vũ bây giờ lại mỉm cười khinh thường ông ta.
Xã hội hiện thực này chính là như thế đó, thắng thì làm vua, thua thì làm giặc.
Đối với Tề Đẳng Nhàn thì việc giải quyết tình hình khó khăn trước mắt của tập đoàn Gukoo và nhân tiện sa thải Vương Khai Vũ ra khỏi tập đoàn này cũng không phải là thành tựu gì đáng nói.
Ánh mắt của hắn chỉ hướng về phía Dương Quan Quan, thư ký Dương có tâm trạng tốt như vậy, thế thì hẳn là nếu hắn đề nghị chuyện đó vào ngày hôm nay thì chắc chắn cô ta sẽ đồng ý phải không?
Được, hội chứng EQ thấp lại bắt đầu phát tác rồi!