"Làm sao, đùa một chút cũng không được à?"
Cục trưởng Cao cười như không cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, căn bản không để ý suy nghĩ của hắn.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh xuống, ánh sáng chớp tắt trong con ngươi hắn.
Cuc trưởng Cao cười nói: "Anh có đe dọa tôi, tôi cũng không thấy sợ tí nào đâu, ai lại đi sợ một thằng nhóc sắp ngồi tù chứ?"
"Vừa nãy anh chưa nghe rõ à?"
"Vậy tôi nói lại lần nữa cho anh nghe nhá!"
Người mà Cục trưởng Cao dẫn theo đều cười hùa theo, Tề Đẳng Nhàn trong mắt bọn họ chỉ là con cá trong chậu.
"Bỏ đi, không cần phải để ý cái bọn lưu manh đấy." Lý Vân Uyển cười lạnh một tiếng, kéo Tề Đẳng Nhàn lại, tránh cho hắn lại nổi nóng, xông đến đánh bọn họ.
Cục trưởng Cao lại cười ha hả, nói: "Nếu Lý tổng có thể biểu diễn một màn xé quần tất ngay tại đây, tôi có thể cân nhắc giảm bớt bằng chứng phạm tội của công ty các người, cũng có thể xử phạt nhẹ hơn một chút.
Sắc mặt Lý Vân Uyển lập tức xanh mét lại, đây rõ ràng là đang làm nhục người khác rồi.
"Đồ đần này mà không được dạy dỗ, thì chỉ càng được nước lấn tới thôi." Tề Đẳng Nhàn gỡ tay của Lý Vân Uyển ra.
Cục trưởng Cao ngẩn người, tiếp tục cười khinh miệt, nói với đám cấp dưới xung quanh: "Nào, lấy hết điện thoại ra, quay lại cho tôi!"
Nói dứt câu, hắn chủ động tiến đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
"Sao nào, không nhịn được người khác nói đùa với bạn gái anh à?"
"Tôi niêm phong công ty của anh, anh muốn đánh tôi đúng không?"
"Nào, tôi cho anh cơ hội này, tôi đứng đây không nhúc nhích cho anh đánh đấy."
Cục trưởng Cao giơ khuôn mặt thiểu đánh ra, chắc chắn rằng Tề Đẳng Nhàn không dám đánh ông ta.
Mọi người xung quanh cũng cười theo, bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã thất thế, đắc tội Dương Văn Khải, sau đó Hướng Đông Tinh chắc chắn sẽ chỉ phủi sạch quan hệ với hắn ta.
Chỉ là một con kiến không có hậu thuẫn mà thôi, cho hắn một nghìn lá gan, hắn cũng không dám động tay!
"Cục trưởng Cao là đang hủy hoại hắn triệt để, niêm phong công ty của người ta, còn nói như vậy."
"Ai bảo hắn đắc tội cậu Dương? Tự mình không tìm được chết, thì làm gì xảy ra chuyện như này?"
"Nói thẳng ra thì là đần độn, không có mắt, đắc tội người không nên đắc tội."
Cục trưởng Cao hừ lạnh một tiếng, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Anh đánh tôi, sẽ phạm tội cố ý đánh người, hơn nửa tôi còn là chống người thi hành công vụ, tội tăng thêm một bậc!"
"Kể cả là tôi hay người đứng sau lưng tôi là cậu Dương, đều không phải là người tên phế vật như anh có thể đắc tội!"
"Đừng nói là tôi trêu đùa bạn gái anh, cho dù là trêu ghẹo mẹ anh trước mặt anh, anh cũng nhịn cho tôi!"
Lý Vân Uyển tức giận nói: "Ông vô sỉ quá rồi đấy!"
Cục trưởng Cao cười khẩy, nói: "Từ trước đến giờ tôi đều nói chuyện không kiêng nể gì thế đấy, vậy thì sao? Các người còn có thể làm gì tôi? Đánh tôi? Thử xem."
Nói xong hắn nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói tiếp: "Haiz, không phải vừa nãy còn muốn dạy dỗ tôi cơ mà?"
"Bây giờ thì sao, sợ rồi à?"
"Nào nào nào, đánh tôi đi này, để tôi xem anh có bản lĩnh gì."
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đương nhiên sẽ xử lý ông, chỉ là, bị nhiều máy quay rọi vào như thế, tôi không quen."
"Hahaha, ngu ngốc..." Cục trưởng Cao cười lớn, "Được, chơi đùa với đồ phế vật như anh chả có ý nghĩa gì, lập tức cùng tôi quay về tiếp nhận điều tra!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Bây giờ thì quen hơn rồi."
Nói dứt lời, hắn nhe răng cười.
Lý Vân Uyển đứng bên cạnh cảm thấy da đầu tê dại, chỉ biết cục trưởng Cao đen đủi rồi.
Mọi người chỉ nhìn thấy, áo của cục trưởng Cao bị Tề Đẳng Nhàn túm lấy, cả người ông ta nhẹ như rơm rạ, trong chốc lát đã bị nhấc bổng lên trời rồi quật xuống!
"Bịch!"
Cơ thể của cục trưởng Cao tiếp xúc mạnh với mặt đất, đau đến mức ông ta kêu thảm thiết, cả người dường như muốn ngất luôn đi vậy.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nhấc cục trưởng Cao từ dưới đất lên, xách lên trời rồi lại quật xuống!
"Bịch!"
Lần này, tiếng kêu thảm thiết đã nhỏ hơn, thâm chí còn rên rỉ như người sắp chết.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, một tay nhấc bổng cục trưởng Cao quật đi quật lại, lên lên xuống xuống mấy lần.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
m thanh vật nặng va đập xuống đất lặp đi lặp lại bên tai, ước chừng va đập bảy tám lần.
Miệng mũi cục trưởng Cao chảy máu, một cánh tay đã gãy xương, xương sườn không biết đã đập gãy mấy cái, cả người cuộn thành một cục nằm trên mặt đất, đau đến mức chỉ còn những âm thanh rên rỉ yếu ớt.
Hiện trường yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều trợn mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn đập đi đập lại cục trưởng Cao như đập rơm rạ, điện thoại đang quay của một số người còn trực tiếp rơi xuống đất.
"Nhanh, báo cảnh sát! Tên điên này lại dám đánh cục trưởng Cao, nhất định phải để cảnh sát bắt hắn lại." Một người hoảng hốt kêu lớn.
Một số người vẫn còn cứng đờ tại chỗ, cả người sởn gai ốc, cách Tề Đẳng Nhàn xử lý cục trưởng Cao quá thô bạo quá dã man rồi, nhìn đến mức khiến da đầu người ta tê dại.
Người bên Tư Bản Thiên Lại nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy cả người nổi da gà, vị chủ tịch hằng ngày nhìn vô cùng bình thường này, lại dám ra tay, còn bạo lực như thế!
"Lần này, tai họa lớn rồi, chắc chắn sẽ phải ngồi tù!" Dương Quan Quan liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ.
Mặc dù Lý Vân Uyển cảm thấy vô cùng hả giận, nhưng cũng không biết Tề Đẳng Nhàn định dùng thủ đoạn gì xử lý chuyện này, dù sao, đối phương là một người có quyền lực trong chính phủ, cứng đối cứng như vậy, sợ rằng chỉ có một con đường chết.
Tề Đằng Nhàn đã ông ta một cái lật nghiêng lại, sau đó đĩnh đạc ngồi lên người ông ta, giơ tay vỗ vỗ vào mặt ông ta, nói: "Bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra. Đạo lý này, thầy ông không dạy ông à?"
Cục trưởng Cao rên lên một tiếng, sau đó kêu thảm thiết: "Họ Tề kia, tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Anh chết chắc rồi, anh cứ chuẩn bị cho người đến dọn xác cho anh đi, cả nhà anh đều phải chôn cùng anh!"
"Bằng vào tên phế vật nhà ông?" Tề Đẳng Nhàn trực tiếp coi ông ta như cái ghế, ngồi thẳng xuống, không để ý gì.
Không bao lâu sau, tiếng xe cảnh sát vang lên, Triệu Thiên Lộc đưa người đến.
Cả đám người của cục trưởng Cao đều tiến lên vây lấy ông ta, mồm năm miệng mười kể hết cho ông ta.
Triệu Thiên Lộc nghe xong, khuôn mặt liền trầm xuống, thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên người cục trưởng Cao, ông ta không khỏi nheo mắt lại.
"Tề tổng, gan anh to quá nhỉ, lại dám đánh cục trưởng Cao!" Triệu Thiên Lộc tức giận quát lớn.
"Ông ta đáng đánh, đương nhiên tôi phải đánh rồi." Tề Đẳng Nhàn nâng mí mắt lên liếc Triệu Thiên Lộc lạnh nhạt nói.
"Cục trưởng Triệu, ông xem, tên điên này vẫn ngông cuồng như thế."
"Anh ta căn bản không coi pháp luật ra gì, động một tí liền đánh người, hơn nữa còn coi thường quyền uy của cục trưởng Triệu!"
"Nhất định phải dạy dỗ hắn một trận ra trò, để hắn hiểu rõ sự thấp kém của bản thân mình!"
Triệu Thiên Lộc cũng biết Tề Đẳng Nhàn đắc tội Dương Văn Khải, kể cả Tề Đẳng Nhàn có nhà họ Hoàng chống lưng, cũng không gợn nổi ngọn sóng nào.
Ông ta cười lạnh một tiếng, vẫy tay, một đội đặc vụ lập tức bao vây lấy Tề Đẳng Nhàn.
"Tề tổng, nếu anh còn không thức thời, thì đừng trách tôi không cho anh mặt mũi!"
Sắc mặt Triệu Thiên Lộc u ám, không ngừng cười lạnh, lần trước mất mặt như vậy, ông ta phải mượn cơ hội lần này nhặt lại mới được.
Chương 182 Không khuyên nổi
"Nếu ông ta xin lỗi Lý tổng của chúng tôi, vậy tôi có thể cân nhắc việc bỏ qua cho ông ta."
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói, vẫn ngồi yên trên người cục trưởng Cao không nhúc nhích.
Cục trưởng Cao nổi trận lôi đình, quát: "Muốn tôi xin lỗi? Không thể nào, trừ khi anh có bản lĩnh giết chết tôi!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đương nhiên tôi không thể giết ông, giết người phạm pháp mà!"
Triệu Thiên Lộc không rảnh nghe Tề Đẳng Nhàn nói linh tinh, lạnh mặt nói: "Tề tổng, mời anh lập tức đứng lên, nếu không tôi sẽ sử dụng biện pháp cứng rắn!"
Ông ta vừa nói vừa sờ khẩu súng bên hông, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ không giống như đang đùa.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao dừng ở bên đường, Hoàng Tình Ca vội vàng bước xuống xe, chạy đến.
"Cô Hoàng." Triệu Thiên Lộc nhìn thấy Hoàng Tình Ca lập tức ngẩn người, sau đó gật đầu chào hỏi.
Ánh mắt của cục trưởng Cao đang bị Tề Đẳng Nhàn ngồi lên người lạnh xuống, sau đó có chút khinh thường, người Tề Đẳng Nhàn đắc tội là Dương Văn Khải, Hoàng Tình Ca chỉ là con gái thị trưởng mà thôi.
Hắn kiêu ngạo như thế, lẽ nào là dựa vào Hoàng Tình Ca?
Hoàng Tình Ca nói: "Tề Đẳng Nhàn, tôi đã nghe chuyện của anh rồi, tôi có quen Dương Văn Khải, anh đi tìm anh ta với tôi, xin lỗi anh ta một câu."
"Chuyện này, có thể giải quyết trong hòa bình."
"Không cần phải làm to chuyện như thế, làm mọi người đều không vui."
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Cô Hoàng, cô có nhầm hay không? Bảo tôi đi xin lỗi Dương Văn Khải? Đùa à!"
"Cô bảo anh ta đến đây, để tôi lái xe đâm anh ta một cái, rồi tôi nói xin lỗi, xem anh ta có chấp nhận không?"
"Nếu anh ta có thể chấp nhận, tôi nhất định không nói hai lời, lập tức quỳ xuống xin lỗi anh ta!"
Câu trả lời của Tề Đẳng Nhàn suýt chút nữa khiến Hoàng Tình Ca tức chết, cô ta có ý tốt đến đây giúp hắn, kết quả Tề Đẳng Nhàn lại dùng cách này đáp trả lại cô ta.
Hoàng Tình Ca trầm giọng nói: "Anh nghĩ kĩ chút được không?"
"Dương Văn Khải chính là con trai của chủ tịch tỉnh, anh đắc tội với anh ta, có thể có quả ngon để ăn không?"
"Đừng nói ở cả tỉnh Đông Hải, cho dù ở thành phố Trung Hải, bố tôi cũng không nhất định có thể giúp được anh!"
"Anh mau ngừng lại đi, đi xin lỗi với tôi, tôi là người trung gian, nhất định có thể giải quyết được chuyện này.
"Cuối cùng, nói không chừng còn có thể làm bạn."
Tề Đẳng Nhàn lại cười khẩy một tiếng, nói: "Bạn? Thằng rác rưởi Dương Văn Khải đấy cũng xứng?"
Nói dứt lời, hắn vẫn ngồi im trên người cục trưởng Cao như cũ.
Sắc mặt Hoàng Tình Ca hoàn toàn đen lại, cục trưởng Cao nói: "Cô Hoàng, thân là con gái của thị trưởng, không thể mặc kệ chứ! Chúng tôi thi hành pháp luật, anh ta lại ra tay đánh chúng tôi, đánh tôi thành dáng vẻ này, bây giờ còn ngồi trên người tôi..."
Triệu Thiên Lộc cũng trầm giọng nói: "Cô Hoàng, cô đã hết lòng, người ta cũng không nhận, thì còn cách nào đâu? Vẫn để bọn tôi xử lý tên ác ôn này đi!"
Hoàng Tình Ca vội vàng nói: "Cục trưởng Triệu, anh ấy chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, ông đừng làm anh ấy bị thương."
"Nếu anh ta còn tiếp tục coi trời bằng vung như thế, vậy tôi không chỉ đành khiến anh ta bị thương thôi." Triệu Thiên Lộc mặt không cảm xúc trả lời, "Tôi là cục trưởng cục cảnh sát, phải bảo vệ sự an toàn của mọi người!"
Hoàng Tình Ca nhìn Tề Đẳng Nhàn, hổn hển nói: "Anh muốn thế nào mới chịu xuống khỏi người của cục trưởng Triệu?"
"Ông ta phải xin lỗi." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, "Chuyện khác, đợi ông ta xin lỗi xong, rồi từ từ nói tiếp."
Hoàng Tình Ca cười khổ, cục trưởng Cao có Dương Văn Khải chống lưng mới dám đến Tư Bản Thiên Lại gây sự, sao có thể xin lỗi Tề Đẳng Nhàn?
Dưới tình huống này, nhất định sẽ cương ngạnh tới cùng!
Bây giờ Triệu Thiên Lộc đến đây, chắc chắn sẽ không đứng về phía Tề Đẳng Nhàn, e rằng cho dù có Hoàng Văn Lãng ở đây, cũng không thể đứng nhìn Tề Đẳng Nhàn ức hiếp, làm nhục cục trưởng Cao như thế.
Cục trưởng Cao chỉ cảm thấy mặt mũi của ông ta mất hết sạch rồi, bị hắn tẩn cho một trận, còn để hắn ngồi lên người như ghế thế này, phải biết mất mặt như thế nào!
"Tề tổng, đủ rồi, thu liễm lại đi, chúng ta đấu không lại Dương Văn Khải." Dương Quan Quan thở dài, cũng tiến lên khuyên nhủ.
"Thư ký Dương, cô không cần dạy chủ tịch là tôi cách làm việc." Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Dương Quan Quan chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị câu nói của Tề Đẳng Nhàn làm cho nghẹn lại.
Bây giờ cô ta cũng được trực tiếp cảm nhận cảm xúc của Hoàng Tình Ca khi nãy rồi.
Mặc dù Lý Vân Uyển cũng lo lắng, nhưng cô hiểu rõ tính khí Tề Đẳng Nhàn xấu như nào, hơn nữa hắn cũng là vì cô, nên cô cũng lười đi khuyên.
Triệu Thiên Lộc nói: "Cô Hoàng, cô cũng thấy rồi đấy, không phải Triệu mỗ tôi không cho anh ta mặt mũi, mà là Tề tổng quả thật vô pháp vô thiên!"
"Anh em, chuẩn bị ra tay!"
Ông ta vừa ra lệnh, đội đặc vụ lập tức lấy lại tinh thần.
"Cục trưởng Triệu, loại côn đồ đó, nên trực tiếp bắt chết đi cho xong! Cục trưởng cứ việc ra lệnh, có chuyện gì, cậu Dương sẽ gánh hết!"
"Hơn nữa, vừa nãy hắn đánh tôi, tôi đã cho người quay lại rồi."
"Kể cả có làm lớn chuyện này lên, chúng ta cũng không cần phải sợ hắn!"
Cục trưởng Cao hét lớn, hận không thể khiến Triệu Thiên Lộc một phát bắn chết Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hay cho cái kiểu bao che cho nhau, khá quả nhỉ!"
"Thì đã sao?" Cục trưởng Cao hừ lạnh.
Hoàng Tình Ca thấy Triệu Thiên Lộc thật sự rút súng ra rồi, không khỏi ngẩn người, chuyện đến nước này, cô ta không giúp nỗi nữa rồi, những nhỡ Tề Đẳng Nhàn thật sự bị bắn chết, thì làm sao giờ?!
Đúng tại thời khắc mấu chốt, một chiếc xe màu đen biển số vô cùng bắt mắt chậm rãi dừng trước cửa Tư Bản Thiên Lại.
Mọi người vừa nhìn thấy chiếc xe này, đều giật mình sợ hãi, một dãy số không, e rằng lai lịch không nhỏ đâu...
Cửa xe mở ra, thư kí Ngô là người đầu tiên bước xuống xe, sau đó giơ tay che mép trên cửa xe, tránh cho va chạm.
"Là thư kí của chủ tịch tỉnh, vậy, người ngồi trong xe chắc chắn là chủ tịch tỉnh, ông Dương Lệnh Quang?!"
"Trời ơi... Lại có thể kinh động đến tỉnh trưởng Dương, lần này Tề Đẳng Nhàn chết chắc rồi, chín cái mạng cũng không đủ dùng!"
"Muốn trách thì chỉ có thể trách hắn quá ngông cuồng, không hợp tác điều tra, còn ra tay đánh người, bây giờ còn coi thường quyền uy của cục trưởng Triệu, quả thật là tự tìm đường chết!"
"Chơi với lửa có ngày chết cháy, chính là đang nói loại người như hắn."
Sự xuất hiện của thư kí Ngô, lại một lần nữa khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, đoán ra được người trong xe chính là tỉnh trưởng.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đứng dậy khỏi người cục trưởng Cao, không ngồi trên người ông ta nữa.
"Hahaha, anh chơi đủ rồi chứ?"
"Tôi xem anh còn ngông cuồng thế nào!"
"Tỉnh trưởng đích thân đến xử lý anh, anh còn kiêu ngạo được nữa không?"
Sắc mặt của Triệu Thiên Lộc cũng lộ ra vẻ hài hước, Tề Đẳng Nhàn ý vào có nhà họ Hoàng chống lưng đã muốn làm mưa làm gió ở Trung Hải? Phải biết, thị trưởng hoàng cũng không phải to nhất, trên đầu ông ấy, còn có tỉnh trưởng đấy!
"Thứ ngu xuẩn này, còn dám đập xe của tỉnh trưởng, đánh con trai của tỉnh trưởng, quả thật là tội đáng chết vạn lần!"
"Họ Tề, bây giờ anh tự sát tạ tội, có lẽ còn không liên lụy đến người khác."
Cục trưởng Cao cũng hùa cùng đám người nói kháy hắn, giơ tay chống xuống đất, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đang muốn đứng dậy.
Đúng lúc này, một bàn chân đột nhiên dẫm lên lưng của cục trưởng Cao, bịch một tiếng, khiến cục trưởng Cao một lần nữa nằm úp sấp xuống mặt đất...
Chương 183 Tỉnh trưởng
Mọi người đều bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài!
Tề Đẳng Nhàn, lúc này lại còn dám ra tay với cục trưởng Cao, quả thực là ngông cuồng đến mức không coi ai ra gì!
Đến cả Lý Vân Uyển cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, Tề Đẳng Nhàn dẫm cục trưởng Cao thêm một cái ngay trước mặt tỉnh trưởng, liệu có quá mức rồi không?
"Xong rồi, ngay trước mặt tỉnh trưởng còn dám đánh người, ông trời cũng không cứu nổi anh ta." Dương Quan Quan cũng vô cùng lo sợ.
Đám nhân viên Tư Bản Thiên Lại cũng sợ hãi, người nào người nấy đều trợn muốn rơi con mắt ra ngoài.
"Tỉnh trưởng đến thì sao? Dạy dỗ ông đáng phải nhận được không phải vẫn phải nhận sao?" Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt hỏi.
Cục trưởng Cao đau đớn nói: "Tên điên... Anh nhất định phải chịu sự trừng trị!'
Dương Lệnh Quang vừa xuống xe, đã nhìn thấy cục trưởng Cao bị Tề Đẳng Nhàn một chân đạp xuống dưới đất.
Đến tận bây giờ, bàn chân của Tề Đẳng Nhàn vẫn đặt trên lưng của cục trưởng Cao, dường như không định để hắn đứng dậy.
Sắc mặt của Dương Lệnh Quang lập tức trở nên khó coi, đến cả thư kí Ngô cũng vô cùng ngạc nhiên, tên Tề Đẳng Nhàn này quả thật là điên cuồng quá rồi, dám ra tay đánh người trước mặt tỉnh trưởng?
"Có chuyện gì xảy ra?!" Dương Lệnh Quang trầm mặt tiến đến, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Ông chính là tỉnh trưởng Dương nhỉ?" Tề Đằng Nhàn lạnh nhạt hỏi.
Dương Lệnh Quang vẻ mặt âm trầm hỏi: "Tề tiên sinh có ý gì? Ẩu đả công chức trước mặt tôi?"
"Nhìn sắc mặt của tỉnh trưởng Dương đi, rất khó coi đấy, mười cái mạng của họ Tề kia cũng không đủ dùng!"
"Lần này, tỉnh trưởng càng có lí do chính đáng để xử lý hắn rồi."
"Tỉnh trưởng quản lí tỉnh Đông Hải, muốn giết hắn chỉ đơn giản cần một câu nói là được rồi."
Mọi người nhing sắc mặt khó coi của Dương Lệnh Quang, đều nhao nhao thì thầm thảo luận, cảm thấy hôm nay Tề Đẳng Nhàn khó thoát khỏi cái chết rồi.
Tề Đằng Nhàn vô cảm nhìn Dương Lệnh Quang, nói: "Tôi ngược lại muốn hỏi tỉnh trưởng Dương có ý gì!"
Vừa dứt lời, mọi người đều trực tiếp kinh ngạc đến ngây người.
Hắn có tài đức gì mà dám nói chuyện với tỉnh trưởng như thế?
Không phải hắn hỏng đầu rồi đấy chứ, đạo lý họa từ miệng mà ra cũng không biết?
Dương Lệnh Quang nhíu mày, nói: "Cậu nói xem!"
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tỉnh trưởng Dương nói muốn đến Tư Bản Thiên Lại của chúng tôi thị sát công việc, chúng tôi đã chuẩn bị kí từ sớm."
"Nhưng vừa mới lúc nãy, vị cục trưởng Cao của cục công thương này đến, trực tiếp phủ định tất cả giấy tờ của bọn tôi, còn nói chúng tôi vận hành phi pháp."
"Bây giờ, ông thấy đấy, cửa lớn công ty chúng tôi bị dán giấy niêm phong rồi."
"Ông trước mặt tôi một kiểu, sau lưng tôi một kiểu là có ý gì?"
Vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn liền thả lỏng chân, đá cục trưởng Cao về phía Dương Lệnh Quang.
Cục trưởng Cao rên lên một tiếng, đau đến mức nước mắt tuôn ra, miễn cưỡng chật vật bò lên từ dưới đất, nói với Dương Lệnh Quang: "Tỉnh trưởng, hắn không để ai vào mắt, mong ông làm chủ cho chúng tôi!"
Cả đám người bắt đầu nhao nhao cáo trạng.
"Đưa giấy tờ cho tôi xem." Dương Lệnh Quang lạnh lùng nói.
"Dương Quan Quan." Tề Đẳng Nhàn ngoái đầu nhìn Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan lập tức đưa chứng nhận giấy tờ của Tư Bản Thiên Lại cho Dương Lệnh Quan.
Dương Lệnh Quan kiểm tra trước giấy tờ trước mặt mọi người.
Lúc này mọi người đều vô cùng lo sợ, thấp thỏm không yên, không biết Dương Lệnh Quan rốt cuộc định xử lý chuyện này thế nào.
"Anh chết chắc rồi! Có giấy tờ cũng vô ích!" Cục trưởng Cao cười gằn nói.
Đúng lúc này, lông mày Dương Lệnh Quang dựng lên, quay đầu lại một tay cầm giấy tờ, tay còn lại tát vào mặt cục trưởng Cao!
"Bộp!"
Cục trưởng Cao bị tát đến choáng váng đầu óc, lùi lại ba bước, mặt ngẩn ra nhìn Dương Lệnh Quang.
Dương Lệnh Quang lạnh lùng hỏi: "Cục trưởng Cao, tôi hỏi ông, đống giấy tờ này có vấn đề gì?!"
Dương Lệnh Quang vừa dứt lời, đám người cục trưởng Cao và Triệu Thiên Lộc lập tức ngây ngẩn.
Cục trưởng Cao bụm mặt, kinh ngạc nói: "Không phải, tỉnh trưởng Dương... Tôi... Tôi đây là..."
Đôi mắt Dương Lệnh Quang sắc lạnh, nói "Ông muốn nói cái gì?"
"Tôi thông báo người của Tư Bản Thiên Lại, nói muốn đến thị sát."
"Kết quả, tôi còn chưa đến, ông đã đến trước một bước, đem công ty hợp pháp nhà người ta niêm phong lại?"
"Ai cho ông lá gan đấy? Cục trưởng Cao, ông oai phong quá nhỉ!"
"Đây là chuẩn bị vả vào cái mặt già của Dương Lệnh Quang tôi à?!"
Cục trưởng Cao nghe Dương Lệnh Quang nói nghiêm túc như vậy, đặc biệt là câu cuối, dọa ông ta cả người run lên cầm cập, ngồi phịch xuống đất.
Cục trưởng Cao bị dọa đến mức không nói lên lời, mọi người xung quanh cũng lặng ngắt như tờ, kinh ngạc nhìn Dương Lệnh Quang.
"Xem ra chuyện này, tỉnh trưởng Dương hoàn toàn không biết?" Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt hỏi.
"Tề tiên sinh, tôi có thể đảm bảo với cậu, tôi không biết tí gì về chuyện này." Dương Lệnh Quang bất đắc dĩ lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng giải thích với ông một chút. Lí do tôi đánh ông ta cũng không phải vì ông ta vô cớ niêm phong công ty của tôi, mà là ông ta đùa giỡn nữ nhân viên công ty tôi, rốt cuộc ông là người thi hành công vụ hay là lưu manh đầu đường xó chợ?"
Sắc mặt cục trưởng Cao đã biến thành màu gan heo, trong lòng vô cùng sợ hãi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mình đang giúp con trai của Dương Lệnh Quang - Dương Văn Khải làm việc mà, sao Dương Lệnh Quang lại đến xử lý ông ta rồi?
Nhìn bộ dạng này, dường như Dương Lệnh Quang còn vì hắn mà vô cùng tức giận!
"Thư kí Ngô, thông báo thị trưởng thành phố Trung Hải, Hoàng Văn Lãng, tạm thời cách chức cục trưởng Cao, tiến hành điều tra!" Dương Lệnh Quang quay đầu lại, trầm giọng nói với thư kí Ngô.
"Vâng, thưa tỉnh trưởng." Thư kí Ngô vội vàng trả lời, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng.
Cục trưởng Cao hoàn toàn chết tâm rồi, xem ra, Dương Văn Khải gây sự với Tề Đẳng Nhàn, Dương Lệnh Quang hoàn toàn không biết!
Hơn nữa, dường như Dương Lệnh Quang còn vô cùng tôn trọng Tề Đẳng Nhàn!
Sớm biết thế, nói thế nào, ông ta cũng không nhảy vào cái hố này, không chơi chết được Tề Đẳng Nhàn, ngược lại còn chơi chết cả mình.
Triệu Thiên Lộc lúc này trực tiếp làm rùa đen rụt cổ, coi như là không biết chuyện gì cả, thậm chí còn vẫy tay, ra lệnh cho đội đặc vụ đứng về phía sau.
Trong lòng ông ta cũng vô cùng khiếp sợ với kết cục này, đồng thời, cũng thấy may mắn ông ta không ra lệnh cho đội đặc vụ ra tay với Tề Đẳng Nhàn, nếu không, quả thật là hối hận không kịp.
"Các người lập tức xé niêm phong Tư Bản Thiên Lại, hoàn trả lại toàn bộ đồ tịch thu từ công ty của người ta!" Dương Lệnh Quang lớn tiếng ra lệnh cho đám nhân viên của cục trưởng Cao.
Vừa nãy bọn họ còn kẻ xướng người họa với cục trưởng Cao, người nào người nấy đều hết sức kiêu ngạo, nhưng lúc này, ai cũng trở thành rùa đen rụt cổ, không chừa một ai.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bọn họ xé niêm phong, ngược lại cũng không ngăn cản, mọi chuyện đến thế là được rồi, cũng không đáng khiến sắc mặt tỉnh trưởng trở nên khó coi hơn nữa.
"Anh Tề, anh thật sự đỉnh đấy, tôi còn tưởng tỉnh trưởng đến tìm anh gây sự, không ngờ là đến ra mặt cho anh!" Lý Vân Uyển hưng phấn nói.
"Tề tổng, đây... rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Dương Quan Quan hoài nghi hỏi.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Không phải rất dễ hiểu à?"
"Dương Văn Khải có chỗ dựa liền ra ngoài làm xằng làm bậy, nhưng, lại không nói cho cha hắn chứ sao!"
"Chuyện này, coi như là trùng hợp đụng phải xe là được rồi."
Vừa nói dứt lời, hắn lập tức đi đến chỗ Dương Lệnh Quang, mời Dương Lệnh Quang vào công ty nói chuyện.
Chương 184 Sĩ diện
Chuyện lần này thật sự quá kịch tính, Tư Bản Thiên Lại vừa mới bị niêm phong, kết quả trong nháy mắt đã dỡ bỏ niêm phong rồi, quá trình ngược lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Cục trưởng Cao chắc chắn là người xui xẻo nhất, để lấy lòng Dương Văn Khải, cuối cùng lại rơi vào kết cục châu chấu đá xe.
Triệu Thiên Lộc âm thầm cảm thấy may mắn chính mình xuất hiện đủ muộn, hơn nữa giữa chừng Hoàng Tình Ca còn đến gián đoạn, nếu không ông ta cũng không thể thoát khỏi bị khiển trách nếu thật sự ra tay rồi.
"Không sao là tốt rồi, tôi đi về trước." Hoàng Tình Ca thở phào nhẹ nhõm, nói với Tề Đẳng Nhàn.
"Cảm ơn Hoàng tiểu thư đến giúp đỡ." Tề Đẳng Nhàn gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt cô ta.
Hoàng Tình Ca vừa đi, Tề Đẳng Nhàn liền tiếp đãi Dương Lệnh Quang và thư kí Ngô ở phòng khách.
Lý Vân Uyển bận xử lý công vụ của công ty, việc bưng trà rót nước, tự nhiên rơi vào đầu thư kí Dương Quan Quan.
Theo lí mà nói, một thư ký tầm cỡ như Dương Quan Quan không cần làm những chuyện như thế này, nhưng hiện tại công ty đang thiếu người, chỉ có thể khiến cô ta tủi thân rồi.
"Không ngờ tỉnh trưởng Dương lại kính trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy, thật là khó tin..." Dương Quan Quan pha trà bưng đến, trong lòng thầm kinh ngạc.
Dương Lệnh Quang nhận lấy điếu thuốc từ thư ký Ngô, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tề tiên sinh có hút thuốc không?"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, với tay lấy cái gạt tàn ở trên bàn phía xa.
Đúng lúc này, Dương Quan Quan cúi người rót trà cho Dương Lệnh Quang.
Ngay khi tay Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cái gạt tàn, bộ ngực khổng lồ của cô ta trực tiếp áp vào mu bàn tay của Tề Đẳng Nhàn.
Vừa tiếp xúc, cơ thể của Dương Quan Quan lập tức bật lên như bị điện giật, kéo dài khoảng cách với Tề Đẳng Nhàn.
Đồng thời, ánh mắt cô ta cũng liếc về phía Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ, hắn không phải cố ý, ai ngờ Dương Quan Quan sẽ cúi người xuống rót trà lúc hắn lấy cái gạt tàn?
"Dùng cái này đi, cái gạt tàn này lớn hơn." Tề Đẳng Nhàn đẩy cái gạt tàn đến trước mặt Dương Lệnh Quang, ho khan một cái rồi nói.
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy hắn nói chuyện cứ là lạ, cái gạt tàn lớn hơn?
Cô không khỏi trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn lần nữa, cảm thấy tên này có hơi quá đáng.
Tề Đẳng Nhàn trong lòng cảm thấy nghẹn khuất, thư kí này bản lĩnh quá rồi nhỉ, lại dám trừng mắt nhìn ông chủ như vậy?
Chẳng phải thư ký nên nhẫn nhục chịu đựng ông chủ sao? Sau đó, ông chủ có việc gì thì thư kí làm, không có việc thì làm thư kí?
Dương Quan Quan trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh, cách Tề Đẳng Nhàn rất xa, rõ ràng coi hắn là một tên biến thái.
"Tỉnh trưởng Dương trăm công nghìn việc, lại năm lần bảy lượt tìm tôi, chắc không phải chỉ vì đến thăm quan Tư Bản Thiên Lại của chúng tôi chứ?" Tề Định nhấp một ngụm trà Dương Quan Quán pha, nhàn nhạt hỏi.
Dương Quan Quan không khỏi vểnh tai lên, có chút tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra.
Dương Lệnh Quang cười ha hả, nói: "Tôi có một số chuyện quan trọng muốn nói với Tề tổng, cái đó, thư ký Dương, cô có thể đưa thư ký của tôi đi thăm quan trước được không?"
Dương Quan Quan ngẩn người, lời này rõ ràng là muốn xua đuổi những người không liên quan ra ngoài.
Mặc dù rất tò mò, nhưng cô không thể từ chối tỉnh trưởng, chỉ đành gật đầu và dẫn thư ký Ngô ra khỏi phòng khách.
“Chuyện là, Tề tổng có biết Phó Phong Vân, Phó lão không?” Dương Lệnh Quang hỏi.
"Phó Phong Vân? Không biết." Tề Đẳng Nhàn bĩu môi nói.
Dương Lệnh Quang ngạc nhiên.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đùa thôi, ai mà không biết Phó Phong Vân? Người được trao huân chương Người thủ hộ Hoa Quốc, là một đại lão ở Đế Đô."
Dương Lệnh Quang gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, dù sao đã nhiều năm như vậy mới có người dám nói chuyện như vậy với ông ta, còn đùa giỡn một cách nhạt nhẽo như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng từng là người nhà họ Tề ở Đế Đô, nói không chừng khi còn bé đã được gặp nhiều quan chức cấp cao, mới có thể hờ hững như thế.
"Tôi đến tìm Tề tiên sinh, thật ra là vì mệnh lệnh của Phó lão." Dương Lệnh Quang nói.
"Phó Phong Vân tìm tôi làm gì?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Chuyện mà Phó lão quản lý đều là tuyệt mật, ta không thể hỏi, đến lúc Tề tiên sinh gặp được Phó lão là biết rồi." Dương Lệnh Quang cười nói.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn lấy lại tinh thần, vỗ đùi, nói: "Tôi biết rồi!"
"Chắc chắn là con rùa con Sở Vô Đạo bán lão tử cho Phó Phong Vân, tôi biết ngay là Vân Đỉnh Thiên Cung không dễ ở mà!"
"Đồ chó chết này, đã tính kế từ trước, muốn khiến tôi nợ hắn một nhân tình đi!"
Dương Lệnh Quang bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho vô cùng không dễ chịu, chỉ có thể rít mạnh điếu thuốc trên tay.
Ông ta là tỉnh trưởng, người xung quanh ông ta đều nói chuyện vô cùng học bác uyên thâm, chưa từng tiếp xúc với dân đen, không mấy ai giống như Tề Đẳng Nhàn, thỉnh thoảng lại làm hai câu chửi tục.
"Chuyện có thể khiến Phó Phong Vân tìm đến tôi, chắc chắn không đơn giản, chắc chắn là rất phiền phức!" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói, giọng nói ẩn giấu sự khó chịu.
Dương Lệnh Quang cười, nói: "Nếu lát nữa Tề tiên sinh rảnh, không bằng cùng tôi đi gặp gặp Phó lão, gặp liền biết."
Tề Đẳng Nhàn lại nói một cách dứt khoát: "Không, chắc chắn là chuyện rắc rối, tôi không có hứng thú làm việc đó!"
Sắc mặt của Dương Lệnh Quang cứng lại, quả nhiên, đúng như những gì thư ký Ngô đã nói, tên này thực sự rất khó ở!
Thư ký Ngô mời, không mời được; ông ta gọi điện mời, không mời được; nay ông trực tiếp đến công ty mời, kết quả vẫn bị từ chối?
Tỉnh trưởng không cần mặt mũi sao?
" Tề tiên sinh, hay là đi cùng tôi một chuyến đi, gặp được Phó lão rồi nói tiếp! Nếu cậu cảm thấy phiền phức, thì cậu không làm là được rồi!"
"Đây là nhiệm vụ của tôi, không còn cách nào khác."
"Nếu cậu không đi, vậy tôi chỉ có thể làm phiền cậu hết lần này đến lần khác."
Dương Lệnh Quang tận tình khuyên bảo, lần đầu tiên ông ta kiên nhẫn giải thích cho một người trẻ tuổi nghe như vậy.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Ông ta muốn gặp tôi, không biết tự mình đến gặp à? Lại bảo tôi đến gặp, sĩ diện hay gì?"
Dương Lệnh Quang cảm thấy như bị sét đánh, Phó Phong Vân là ai chứ?
Nhân vật đã nắm quyền mấy chục năm nay, một anh hùng có công lớn với đất nước, còn là một đại lão được trao tặng huân chương Người thủ hộ!
Người như vậy, hành tung đều được coi là bí mật không thể tiết lộ, lại bảo ông ấy đi tìm người? Đùa sao!
"Khụ khụ khụ..." Dương Lệnh Quang bị sặc khói, ho không ngừng, "Tề tiên sinh, Phó lão quyền cao chức trọng, hành tung không thể bị tiết lộ, nếu không sẽ gặp phải rắc rối."
"Vì vậy, chỉ đành để cậu cực khổ đi với chúng tôi một chuyến."
"Tôi không cần cậu đáp ứng yêu cầu của Phó tiên sinh, cậu chỉ cần đi cùng tôi để gặp ông ấy là được."
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, nói: "Được rồi được rồi, tỉnh trưởng Dương đã tìm ta ba lần rồi, Lưu Bị cũng chỉ tìm Gia Cát Lượng ba lần, ta còn từ chối, vậy còn sĩ diện hơn cả Gia Cát Lượng rồi."
Dương Lệnh Quang nghe lời này, mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như là hoàn thành việc Phó Phong Vân giao phó.
Nhân tiện, ông ta lấy một tấm danh thiếp đưa cho Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tiên sinh, sau này nếu xảy ra chuyện tương tự như hôm nay, cậu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xử lý!"
"Tư Bản Thiên Lại, chiếm mảnh đất hơn năm trăm mẫu ở thung lũng chết, đây cũng là vị trí tỉnh tập trung phát triển trong năm năm tới."
"Tôi hy vọng quý công ty có thể khai thác thật tốt, chính sách nên cho, tôi cũng sẽ không chậm trễ."
Tề Đằng Nhàn gật đầu, cầm lấy danh thiếp, nhìn đồng hồ, nói: "Đến giờ ăn cơm trưa rồi, tỉnh trưởng Dương cùng tôi đến căn tin ăn trưa chứ, ăn xong chúng ta đến gặp Phó Phong Vân."
Dương Lệnh Quang cười khổ, tên này tùy ý vậy sao? Mời tỉnh trưởng đến căn tin ăn trưa?
Nhưng, ông ta cũng không phải là người thích sĩ diện, không nói nhiều lời, ngược lại cảm thấy tên này thật sự rất có tính tình, khá thú vị.
Chương 185 Không có hứng thú
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tề Đẳng Nhàn liền trực tiếp theo hai người Dương Lệnh Quang và thư ký Ngô đi gặp Phó Phong Vân.
Chờ sau khi Tề Đẳng Nhàn đi rồi, Dương Quan Quan mới có hơi kinh ngạc nói: “Tôi thấy Dương chủ tịch tỉnh này, tại sao cứ như chạy theo Tề Đẳng Nhàn tới đây vậy?”
Lý Vân Uyển cười ha ha nói với Dương Quan Quan: “Tôi đã sớm nói với cô, không nên giữ khư khư ấn tượng ban đầu, trông mặt mà bắt hình dong, lại nói, dáng dấp anh Tề cũng đâu phải rất khó coi đâu!”
Dương Quan Quan nói: “Hình như cô hiểu rất rõ anh ta, không bằng nói mấy bí mật ra nghe một chút?”
Dương Quan Quan tận mắt nhìn thấy Lý Vân Uyển ngồi trong lồng ngực Tề Đẳng Nhàn hôn môi với hắn, tất nhiên rất rõ ràng mối quan hệ giữa hai người không đơn giản, cố ý dụ cô ta nói ra.
“Ha ha ha, sao tôi có thể biết rõ được chứ, tôi cũng đâu phải vợ anh ấy, cô nên đi hỏi Mộng Mộng.” Lý Vân Uyển cười ha ha, trả lời có lệ.
“Anh ta và cô có khi còn thân mật hơn anh ta với vợ nữa!” Trong lòng Dương Quan Quan không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không vạch trần.
Vừa rồi ở phòng tiếp khách bị Tề Đẳng Nhàn đụng vào ngực, chuyện này làm cho Dương Quan Quan rất khó chịu, cái gã này này có lẽ có chút năng lực, nhưng chung quy vẫn là tên háo sắc, khiến người khác khinh thường!
Lý Vân Uyển hỏi: “Tôi thấy cô hình như rất có thành kiến với anh ấy?”
Dương Quan Quan liền nói: “Ánh mắt của anh ta nhìn tôi không có ý tốt, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn.”
Lý Vân Uyển thật ra không để ý chút nào, thậm chí trực tiếp nở nụ cười, nói: “Cô lớn như vậy, tôi là phụ nữ còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cô, nói gì đến đàn ông!”
Dương Quan Quan bị những lời này khiến cho có chút dở khóc dở cười.
Khi hai người nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã đi theo Dương Lệnh Quang tới chỗ ở của Phó Phong Vân chỗ ở rồi
Đây là một tòa biệt thự nhỏ gần vùng ngoại thành, nhìn qua như không hề đề phòng, nhưng trong bóng tối toàn bộ đều là trạm gác, một khi có người xâm nhập lập tức có thể phát hiện.
Người quyền cao chức trọng như Phó Phong Vân, đối với quốc gia mà nói thì quá trọng yếu, nếu không cũng sẽ không đạt được công huân như thế.
Trong ngoài nước, không biết có bao nhiêu người căm thù Phó Phong Vân, muốn ông ấy chết oan chết uổng.
“Vị này nhất định chính là Nhị đương gia mà Sở Vô Đạo đã đề cập với tôi vô số lần, Tề Đẳng Nhàn, Tề tiên sinh đúng không?” Phó Phong Vân cười tủm tỉm mà đứng ở cửa nghênh đón, bày ra một bộ dáng vẻ chiêu mộ người tài.
Tề Đẳng Nhàn trên dưới đánh giá ông lão này, vóc dáng không cao, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, hơn nữa, trên người có một loại hơi thở hào hùng rất mạnh mẽ, hiển nhiên là nhân vật đã chinh chiến chém giết cả đời.
Tề Đẳng Nhàn liền tùy tùy tiện tiện gật gật đầu, nói: “Tôi chính là Nhị đương gia Tề Đẳng Nhàn của nhà tù U Đô, không biết Phó lão tìm tôi có chuyện gì?”
Phó Phong Vân lập tức nói: “Đi vào ngồi xuống uống ly trà, chậm rãi nói chuyện.”
Dương Lệnh Quang còn cười cười với Phó Phong Vân, nói “Phó lão, người tôi đã đưa đến, liền đi về trước đây, chỗ của tôi còn có rất nhiều chính vụ cần phải xử lý.”
“Vất vả cho cậu rồi, Tiểu Dương.” Phó Phong Vân gật đầu, sai người đưa Dương Lệnh Quang rời đi.
“Không dám nhận, không dám nhận!” Dương Lệnh Quang đối mặt với Phó Phong Vân, một chút khí phách của chủ tịch tỉnh cũng không có, khách khách khí khí.
Tề Đẳng Nhàn đi theo Phó Phong Vân vào trong phòng khách ngồi xuống, có trà ngon tiếp đãi hắn.
Bên cạnh Phó Phong Vân có một người đàn ông cao gầy nhưng rắn chắc đang đứng, tuy rằng gầy nhưng đều không phải gầy kiểu yếu đuối mong manh mà là một kiểu gầy sắc bén, xương tay rất rắn chắc hữu lực, huyệt Thái Dương hơi hơi nhô lên, vừa thấy liền biết là một cao thủ khó gặp.
“Có chuyện cứ việc nói thẳng đi, Phó lão không cần khách khí.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt mà nói.
“Ha ha… Chuyện là như thế này……” Phó Phong Vân kể lại chuyện bản thân đi đón Sở Vô Đạo ra tù, sau đó mời Sở Vô Đạo hỗ trợ.
“Vị được xưng là Chiến tranh chi vương Vladimir này không phải người đơn giản, nếu để hắn ẩn núp lâu dài trong lãnh thổ nước ta, khó tránh khỏi sẽ mang đến một ít phiền toái và tổn thất cho chúng ta.”
“Người này giá trị vũ lực cũng vô cùng cao, từng có nhiều lần giao thủ cùng chúng ta, nhưng mỗi một lần đều khiến cho chúng ta tổn thất thảm trọng.”
Tề Đẳng Nhàn yên lặng nghe Phó Phong Vân nói cho hết lời, vị Vladimir này hắn cũng đã từng nghe thấy, là người Tuyết Quốc, từ trong trại huấn luyện miền tây cao nguyên Tuyết Quốc đi ra.
Khi các đại lão trong ngục giam bị Tề Đẳng Nhàn treo lên đánh đề cập đến hắn ta đều khen không dứt miệng, nói người này tuy rằng là người Tuyết Quốc nhưng là lại rất tinh thông võ học của Hoa Quốc.
Lúc trước, từng lẻn vào Hắc Châu ở nước nào đó, khơi mào một hồi chính biến ở nơi đó, cũng khiến chiến tranh lan tràn tới vài quốc gia ở giữa, vì vậy được gọi là “Chiến tranh chi vương”.
Vị Vladimir này ở trong danh sách nguy hiểm của cảnh sát quốc tế được xác định là nhân vật cấp “3S” - cấp cực kỳ nguy hiểm.
“Ồ…”
“Tôi không có hứng thú.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe xong, lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó trả lời bằng năm chữ.
Hắn đứng dậy, mỉm cười nói: “Nếu Phó lão không còn chuyện gì khác để nói, tôi đây liền đi về trước!”
Phó Phong Vân không khỏi ngẩn ra, biểu tình trên mặt cũng trở nên cứng đờ.
Người đàn ông cao gầy bên cạnh ông ấy ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tề tiên sinh, người nhà cậu không dạy dỗ cậu nên tôn trọng người khác như thế nào sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói:”Tôi đã rất tôn trọng Phó rồi rồi, tự mình đến đây gặp ông ấy, hơn nữa còn nghe ông ấy nói xong mọi chuyện. Nếu không, đến tới đây tôi cũng sẽ không tới!”
Người đàn ông cao gầy cười lạnh nói: “Cậy tài khinh người, cũng phải có cái bản lĩnh nấy! Nếu không phải Sở Vô Đạo hết lòng đề cử cậu trước mặt Phó lão, con kiến như cậu ngay cả tư cách chiêm ngưỡng Phó lão cũng không có.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Tùy anh nói như thế nào thì nói, chuyện này lại không liên quan gì đến tôi, sao tôi phải đi quản?”
Phó Phong Vân nói: “Tề tiên sinh, nếu cậu đồng ý ra tay thì đó là góp sức vì quốc gia, là thể hiện lòng yêu nước! Nếu Sở Vô Đạo đã hết lòng đề cử cậu với tôi, vậy chứng minh chắc chắn bản lĩnh của cậu không tầm thường, hà tất phải của mình mình quý làm gì?”
“Bởi vì tôi thật sự không có hứng thú gì mà!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Là không có hứng thú, hay là chỉ là hư danh, căn bản không dám?!” Người đàn ông cao gầy lạnh giọng hỏi.
“Vẫn là câu nói kia, tùy anh nói như thế nào thì nói.” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười, “Phó lão, tạm biệt, đi trước!”
Sau khi nói xong lời này, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông cao gầy lại bước chân như điện, vụt vụt hai lần, lượn vòng quanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Phó lão không nói gì, cậu nói đi là đi?” Người đàn ông cao gầy nói.
“Như thế nào, bây giờ vẫn là xã hội phong kiến à? Tôi thấy quan lớn thì phải cáo từ, phải ba quỳ chín lạy rồi mới được đi?” Hai tay Tề Đẳng Nhàn nhét ở trong túi, lười biếng mà nhìn hắn.
Người đàn ông cao gầy nói: “Vừa thấy cậu tôi liền không thoải mái, một đấng nam nhi lại không có chút tinh thần, lỏng lỏng lẻo lẻo giống một người chết! Thật không biết tại sao Sở Vô Đạo lại bị mù, đề cử loại phế vật như cậu tới?”
Sắc mặt Phó Phong Vân cũng có chút khó coi, đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời này có người không cho ông ấy mặt mũi như vậy.
Người đàn ông cao gầy nói: “Phó lão, không cần cầu xin người này, Hoa Quốc chúng ta không thiếu nhất chính là nhân tài!”
Phó Phong Vân vẫy vẫy tay, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu Tề tiên sinh không muốn, vậy đi đi thôi.”
“Hừ, họ Tề đều là một cái dáng vẻ này, hèn nhát không gánh vác nổi.”
“Khó trách sự kiện lúc trước muốn một mình mẹ của cậu gánh vác, cha cậu ngay cả cái rắm cũng không dám thả!”
“cậu và cha cậu đều là một loại mặt hàng.”
Người đàn ông cao gầy vô cùng khinh bỉ mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cút đi, đừng làm ô nhiễm không khí ở chỗ này!”
Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị đi, sau khi nghe xong lời này, quay đầu lại, mặt không biểu tình mà nhìn người đàn ông cao gầy, nói: “Muốn chết à?”