Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 906 Bắt đầu bố cục

Hứa Trường Ca dường như đã gặp phải một số vấn đề về tiền bạc, thế nên việc hợp tác với Dương Quan Quan cũng đã được thương lượng vào ngày hôm qua.

Hiện tại ông đang cần huy động đủ vốn để cùng Dương Quan Quan bắt đầu dự án này, nếu như không có đủ tiền, tỷ lệ vốn của chủ sở hữu chắc chắn sẽ thấp, điều này khác xa so với dự kiến ban đầu của ông.

“Chú Từ, chú đang thiếu bao nhiêu tiền?”Tề Đẳng Nhàn thấy Hứa Trường Ca cúp điện thoại, liền tiến tới hỏi.

“Mấy trăm triệu, nếu muốn bán trà viên để bù vào thì cũng chỉ bán được khoảng mấy trăm tệ." Hứa Trường Ca cười nói.

Một bên Triệu Tân Lan lạnh giọng, nói: "Anh có hỏi cũng không giúp được gì, vậy thì hỏi làm cái chi? Lão Hứa, nếu không thì để tôi gọi Hà thiếu gia tới đây ăn một bữa cơm, để chúng ta dễ bề nhờ Hà thiếu gia giúp đỡ chuyện này!"

Hứa Trường Ca nghe vậy liền không vui nhíu mày, nói: "Hà Định Khôn đến đây không phải là vì chuyện với con gái của chúng ta sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được để chuyện công chuyện tư lẫn lộn vào nhau! Chuyện làm ăn thì ra làm ăn, chuyện yêu đương kết hôn của con gái thì ra chuyện của con gái!”

Triệu Tân Lan cả giận nói: "Tôi làm tất cả những thứ này không phải đều là vì cái nhà này sao? Nếu công việc kinh doanh của ông thành công thuận lợi, nhất định sẽ tiến lên một tầm cao mới! Để con gái hy sinh một chút vì thành công chung của cả gia đình thì nó thiệt thòi lắm sao?”

Hứa Trường Ca không muốn nói chuyện dông dài với người phụ nữ này nữa, ông là người đi lên từ đáy xã hội, Triệu Tân Lan cũng vậy, lăn lộn bao lâu nay, cách nhìn nhận vấn đề của ông về mọi thứ đã khác, tốt lên từng chút một, nhưng Triệu Tân Lan thì vẫn mãi không chịu thay đổi.

Từ điều nhỏ nhặt này cũng có thể qua đó thấy được nhân phẩm của Hứa Trường Ca, từ đầu đến cuối, cho dù tầm nhìn của Triệu Tân Lan đã không còn theo kịp bước chân và địa vị của ông, nhưng ông chưa bao giờ quên ân nghĩa giữa hai người, vẫn một lòng đối đãi với bà như cũ.

Lúc này Hứa Ức Vĩ cũng tình cờ đi ra, nghe được cha mẹ lại bởi vì chuyện của mình mà nổi lên tranh chấp, âm thầm thở dài.

Trong nội tâm cô kỳ thật cũng đang rất rối rắm, không biết rằng mình nên nghe theo sự an bài của cha mẹ, hay là nên mặc kệ chuyện môn đăng hộ đối mà đi tìm một người đàn ông có thể làm cho trái tim mình rung động.

Cô nhịn không được nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.

Kỳ thật, cô có ấn tượng khá tốt về Tề Đẳng Nhàn, dù sao thì một người đàn ông có tính chính nghĩa và hài hước như vậy không phải là dễ gặp trong đời.

Đáng tiếc duy nhất chính là người này không có xuất thân tốt, còn là người Nam Dương, ngoại hình lại… còn có chút mũm mĩm hơn người.

Cô đang ở trong tình trạng và độ tuổi có phần bối rối về tương lai vô định trước mặt.

Vào buổi chiều hôm nay, ông chủ Quan - kẻ đã gây ra thảm họa ngày hôm qua, đúng như dự đoán, đã gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, nói rằng ông ta muốn nhờ Tề Đẳng Nhàn đứng ra can thiệp và sẵn sàng trả 50 triệu nhân dân tệ…

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, không nói một lời nào mà ngay lập tức cúp máy luôn, năm ngàn vạn, đuổi ăn mày sao, ca môn một khi đã ra tay, lần nào chẳng ra giá hơn 100 triệu?

Ông chủ Quan sửng sốt một lúc, nhưng cũng không có gọi điện thoại lại nữa.

Đồng thời, Tề Đẳng Nhàn để cho Trần Ngư bên kia xử lí công việc và thành lập một công ty dược phẩm ở Nam Dương cho bản thân cô ấy, đồng thời sử dụng nguồn lực của nhà họ Trần để thiết lập các vỏ bọc khác nhau để tránh bị phát hiện.

Hắn cũng có chú ý thấy rằng Cục An ninh quốc gia bên kia không còn theo dõi hắn nữa, điều này càng khiến hắn thoải mái thả lỏng không ít.

"Hãy giải quyết vấn đề trước mắt đã, sau đó đi tìm Quan Quan và Hoàng Sung." Tề Đẳng Nhàn tính toán hết mọi thứ trong lòng, mạch suy nghĩ sắp xếp tất cả đâu ra đấy, vô cùng rõ ràng.

Hắn lại liên lạc với Lý Vân Uyển đã ra nước ngoài, hiện tại đang ở Mỹ, đã tránh khỏi tai mắt, Tề Đẳng Nhàn muốn liên lạc với cô cũng không tạo ra nguy hiểm gì lớn.

Sau khi điện thoại được kết nối, Lý Vân Uyển tức giận nói: "Anh có biết tôi đã đợi anh gọi cho tôi bao lâu rồi không? Tôi chỉ sợ rằng một ngày nào đó nhấc máy sẽ nghe thấy tin tức anh ợ ra rắm! Tôi đã ở Hoa Kỳ được một thời gian dài, vậy mà bây giờ anh mới chịu liên lạc với tôi!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Trước hết cô bớt giận, nghe tôi nói... Tôi sẽ nhờ Gusinski tạo mối quan hệ cho cô với tập đoàn Boston, cô sử dụng tập đoàn Boston như một lớp ngụy trang để thành lập một công ty châu báu chuyên về vàng bạc và ngọc bích, tôi sẽ gửi hàng cho nhà họ Trần, sau đó, cô dùng danh nghĩa của công ty này đến Hương Sơn tìm công ty Hà thị chuyên về châu báu để thương lượng việc làm ăn và mua số một lượng lớn ngọc bích từ họ!"

"À... Về vấn đề tiền cọc, có thể đôn cao một chút, có lỗ ít tiền cũng không sao, quan trọng là phải khiến bọn họ tin chắc và không nghi ngờ gì rằng đây là thời cơ mà nước Mỹ chuẩn bị kinh doanh ngọc khí."

"Từ đầu chí cuối, cô cố gắng đừng để lộ dấu vết, không được để cho người khác tra ra chuyện này có liên quan gì tới chúng ta, hiểu không?"

Lý Vân Uyển ngạc nhiên, hỏi: "Thu mua ngọc bích với số lượng lớn? Cụ thể anh muốn bao nhiêu?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tiền đặt cọc cho dù là mấy trăm triệu cũng không sao, cứ để đem tất cả tài chính ra thu mua đi. Muốn câu được cá lớn thì mồi câu chúng ta chuẩn bị cũng phải chất lượng mới được!"

Lý Vân Uyển cau mày, nói: "Đây là chuẩn bị lừa ai vậy? Mấy trăm triệu cứ vậy mà đem đổ sông đổ biển như thế sao? Hơn nữa, anh muốn mượn trợ lực nước Mỹ có thể sẽ tiêu tốn hàng chục triệu hoặc thậm chí hàng trăm triệu đô la, không đơn giản chỉ là vấn đề tiền nong không thôi đâu."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không cần để ý số tiền này, khi thời cơ đến tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội để kiếm lại, mục tiêu của chúng ta cũng không phải kiếm tiền, mà là bảo đảm tài sản an toàn."

Lý Vân Uyển bị Tề Đẳng Nhàn thuyết phục, gật đầu đồng tình, đúng vậy.

Từ khi Tề Đẳng Nhàn và tập đoàn Hướng thị hợp tác đến nay vẫn luôn đề phòng việc đối phương sử dụng quyền lực ngoài luồng để phá vỡ mối quan hệ này, tài sản của hắn đã dần chuyển hướng sang Hoa Kỳ, chuyển giao trong nội bộ công ty.

Đặc biệt là sau khi Tập đoàn Trần thị bị gán cho cái danh phi pháp và ông chủ bị xác định là phản quốc, tập đoàn Hướng thị đã bị liên lụy rất nhiều, các tài sản từng có liên quan đến Tề Đẳng Nhàn hiện tại đều ở trong trạng thái khó khăn, muốn vận chuyển e là không được.

"Cô ở Mỹ nhớ phải chú ý an toàn, không thể bại lộ thân phận ở đó được, hiện tại chỉ cần ở trong bóng tối ẩn cư, đừng manh động, ở Hoa Kỳ phía đối thủ của chúng ta cũng có những người rất lợi hại!" Tề Đẳng Nhàn dặn dò.

Khi hắn nói đến điều này, hắn không thể không nghĩ đến người đàn ông da trắng mạnh mẽ muốn bắt giữ hắn.

Lý Vân Uyển nói: "Những điều này tôi đều hiểu, ngược lại là anh, hiện tại cõng trên lưng tội danh lớn như vậy, lại còn không biết sợ chọc tới gia tộc Rothschild, anh mới là người phải cẩn thận đấy!"

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói với cô thêm vài câu mới cúp điện thoại, sau đó trực tiếp bấm số của lão đồ tể.

"Này Nhị đương gia, ngài có chuyện gì? Một tay tôi hiện tại đang cầm AK đây!" Lão đồ tể một bên thở hồng hộc nói, một bên mang theo một thanh AK bắn về hướng trận địa phía trước.

"..." Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tiếng súng nổ như pháo nổ ngày tết kia, khóe miệng giật giật, tên mập chết tiệt này quả nhiên không biết ngừng nghỉ là gì, vừa mới trở lại tam giác độc đã bắt đầu gây chuyện.

"Giết! Giết mày đồ chó đẻ!" Lão đồ tể hét lên: "Nhị đương gia, ngài đưa 249 của tôi cho tôi mau!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông đánh xong nhớ gọi lại cho tôi!" Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cúp điện thoại.

Khoảng nửa giờ sau, lão đồ tể gọi lại và nói: "Nhị đương gia, ngài tìm tôi có chuyện gì? Lúc này tôi vừa bố trí một vị trí và chuẩn bị tấn công doanh trại đầu não của kẻ thù đây!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "À… ông ở Độc Tam Giác đánh trận cũng là chuyện tốt. Như này, ông làm cho tôi một việc, sắp tới Đa Tạp Nhất Tạp Ngọc Thạch Quốc sẽ vận chuyển nguyên thạch xuất khẩu, tôi chỉ muốn nhờ muốn ông đi cướp bóc một chút mỏ quặng khiến cho giá cả của nguyên thạch bị đôn lên là được!"

"Nhị đương gia, ngài như vậy là cắt đứt đường tài chính của tôi, rất nhiều ông chủ lớn đã trả tiền bảo hộ và mua lô phí cho tôi!" Lão đồ tể lập tức cười khổ nói.

"Tiền tôi sẽ bổ sung cho ông, tiền từ nhà họ Tạ đến ông cứ lấy hết đi. Chuyện này nhớ làm thỏa đáng cho tôi là được! Tiền bạc sau đó sẽ không còn là vấn đề nữa." Tề Đẳng Nhàn nói với ngữ khí nghiêm túc.

Lão đồ tể cảm thấy đau cả đầu, nếu làm chuyện này thì có khác gì đánh vào mặt những ông chủ kia không, mà nếu không làm thì cũng là triệt mất đường tiền tài của rất nhiều người khác.

Có điều, Tề Đẳng Nhàn đã mở lời nhờ ông ta xử lý, đương nhiên ông ta không thể cự tuyệt được.

Ông ta vừa lấy được một nhóm trang bị của Tuyết quốc thông qua tập đoàn Vạn Thịnh, giá cả rẻ không nói, chất lượng còn đứng đầu.

Đây đều là dựa vào mối quan hệ của Tề Đẳng Nhàn và đầu sỏ của Tuyết Quốc mới có thể lấy được giá với giá hời như vậy.

"Có điều, chuyện này cũng không thể làm quá rõ ràng, ông tốt nhất nên tìm cách khiến cho chuyện trở nên rắc rối, càng rối, càng khó giải quyết nên mới bất đắc dĩ khiến cho giá nguyên thạch tăng cao, tuyệt đối không thể để cho người ta nhìn ra là ông cố ý khiến mọi chuyện thành ra thế này." Tề Đẳng Nhàn dặn dò.
Chương 907 Đã có ý định.

Lão Đồ Tể sửng sốt khi nghe Tề Bình Nhàn nói những lời này.

Tên Nhị đương gia này mang đầy ý xấu trong bụng, cố tình khiến ông ta tăng giá cả của nguyên thạch lên, hắn định lừa ai đây?

Sau khi Tề Đẳng Nhàn sắp xếp xong những thứ này, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, lẩm bẩm nói: “Về chuyện này, tôi chẳng lo về việc ông sẽ không sa vào lưới!”

Hương Sơn Long Môn đã độc lập nhiều năm, nếu họ không nghe lệnh của Đại hội đồng, nếu họ muốn loại bỏ Trần Bá Hạ và Trần Hùng Phi, vậy phải bắt đầu từ nhà họ Hà.

Nhà họ Hà có quan hệ rất tốt với bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng là một gia tộc có thế lực ở Hương Sơn, có sức mạnh về kinh tế cực kỳ khủng khiếp, cũng cần phải bị đánh bại.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thời gian không còn nhiều, đã gần đến lúc phải nói lời tạm biệt với Hứa Trường Ca và những người khác, để đến gặp Dương Quan Quan và Hoàng Di.

Tuy nhiên, điều khiến hắn đau đầu là hắn đã lấy thân phận “Lý Bán Nhàn” để xuất hiện trước mặt Dương Quan Quan, quan trọng nhất là, hắn còn mang theo thân phận bạn trai của Hứa Ức Ngọc.

Mẹ kiếp, có chút khó chịuhơi đau...

“Tôi đã làm điều này để bảo vệ bản thân, tránh bị người của Cục An ninh Nội địa nhắm đến, điều này có thể hiểu được.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ lạc quan.

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị nói chuyện rời đi với Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc.

Hứa Trường Ca nói: “Cháu vừa mới tới, lát nữa Tiểu Ngọc dẫn cháu đi mua một bộ âu phục, buổi chiều cùng chú đi tham gia yến hội do Hoàng thị tổ chức.”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói: “Chú Hứa, hôm nay cháu chỉ muốn nói lời tạm biệt với chú, cháu phải đi có việc riêng.”

Triệu Tân Lan nói: “Cuối cùng anh cũng tự mình hiểu rồi nhỉ! Đúng rồi, anh đã từng hứa hẹn giúp chú Hứa kiếm mấy trăm triệu mà, đâu?”

Hứa Trường Ca đảo mắt trừng anh ta, nói: “Tiểu Lý chỉ hỏi một câu, cũng không có hứa hẹn gì với tôi, đừng có nói nhảm nữa.”

Hứa Ức Ngọc nhíu mày, cũng không nói gì, đợi sau khi ra khỏi cửa mới mở miệng.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Bây giờ Lương Kiêu rất hận anh, hiện tại anh lại rời khỏi nhà họ Hứa, có thể vấp ngã bất cứ lúc nào đấy?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Không sao, Lương Kiêu không dám động đến tôi”

“Không dám động đến anh sao? Anh đùa với em à! Nếu Lương Kiêu không dám động đến anh, vậy sao lúc trước anh lại đồng ý trốn ở nhà họ Hứa chúng ta?”

“Em biết rồi... nhất định là do mẹ em ngày nào cũng châm chọc khiêu khích, khiến anh không vui có phải không?”

Hứa Ức Ngọc phồng má nói, thật sự có chút sốt ruột, cô không muốn liên lụy Tề Đẳng Nhàn bị người ta chém chết trên đường phố.

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này, lúc trước hắn là vì rửa sạch hiềm nghi ở Cục An ninh Nội địa, liên quan rắm gì đến tên Lương Kiêu kia... Còn nữa, lời mỉa mai của Triệu Tân Lan dưới áp lực của Bàng Tú Vân, mẹ của Kiều Thu Mộng thì hắn cũng có thể làm được.

So sánh Triệu Tân Lan với Bàng Tú Vân, vẫn là quá khéo léo.

Thấy Tề Đẳng Nhàn có chút không tán thành, Hứa Ức Ngọc cau mày nói: “Em biết rồi... có phải anh có ý kiến gì với em không, nhưng hôm đó em đã nói rõ với anh là không thể nào, cho nên anh không muốn ở chung dưới một mái nhà với em nữa đúng không?”

“Không phải, em tin như vậy sao? Tôi chỉ đơn giản muốn đi làm thôi.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ trán mình.

Hứa Ức Ngọc nhướng mày, nói: “Là do em lo lắng cho anh thôi! Dù sao, Lương Kiêu cũng hận anh rồi, là do em gây ra, nếu anh xảy ra chuyện gì, đó đều là lỗi của em.”

“Hơn nữa, bố của em coi trọng anh như vậy, em nghĩ anh có thể tập luyện, nếu như anh ở lại Hứa gia, sau này muốn làm việc với Lương Kiêu cũng không phải là điều không thể!”

“Với năng lực của Hứa gia chúng ta, để anh trở thành một con người đàng hoàng hơn cũng không phải điều gì quá to tát, huống chi để anh đứng trên đỉnh Hương Sơn đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Không được, tôi có một lượng trà cũng khoảng ba trăm vạn, làm sao có đàng hoàng bây giờ?”

Hứa Ức Ngọc nói: “Đừng nói nữa! Tạm thời anh không thể rời khỏi Hứa gia, khi nào Lương Kiêu không tìm anh làm phiền rồi tính sau.”

“Hôm nay anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, theo chúng ta đi tham gia yến hội Hoàng thị tổ chức, thành phố Hương Sơn sẽ có rất nhiều nhân vật lớn đến, thần tượng của em - tiểu thư Millison cũng sẽ đi.”

“Đến lúc đó bố em sẽ giới thiệu anh, nói không chừng anh sẽ làm rất tốt ở Nam Dương...”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, có Từ Ngạo Tuyết rồi hắn còn cần người khác giới thiệu sao? Cô ta có hiểu biết hay không, trên người cô ta có vết bớt ở đâu, hắn đều biết rất rõ.

“Vậy khi nào biết được Lương Kiêu sẽ không làm phiền tôi nữa?” Tề Đẳng Nhàn trợn mắt, hỏi.

“Đến lúc đó em sẽ nói rõ ràng với bố, bảo bố đi tìm Lương Diệp và Liên Thắng nói rõ ràng.” Hứa Ức Ngọc liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, nói, “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi!”

Hứa Ức Ngọc dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một cửa hàng của Phạm Tư Triết, sau đó chọn cho hắn một bộ âu phục và giày da.

Tề Đẳng Nhàn mặc một bộ đồ khác mới toanh trông rất đẹp trai, nếu nói đến diện mạo và dáng người vốn có của hắn, nhất định có thể thu hút ánh mắt của người khác dù ít hay nhiều.

Nhưng với vẻ ngoài mũm mĩm và thân thiện này, nhìn sơ qu... hắn trông giống cậu con trai nhà địa chủ ngốc nghếch.

“Ha… Khí chất của Versace không hợp với anh lắm, nhìn như thằng con nhà địa chủ ngu ngốc vậy.” Hứa Ức Ngọc không nhịn được cười.

Cô chủ động đi lên, kéo thẳng cổ áo của Tề Đẳng Nhàn hai lần, nhìn kỹ rồi cười nói: “Nhưng mà nhìn cũng được, cũng không tệ lắm!”

Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng là một chiến sĩ, cho dù ẩn thân như thế nào, trên người hắn vẫn có một loại khí chất khác người thường, khiến hắn trông có vẻ tự tin và mạnh mẽ.

Cô vươn tay vỗ vỗ ngực Tề Đẳng Nhàn, nói: “Chiều nay anh đừng có làm bậy, các nhân vật lớn ở Hương Sơn đều tới đây, đừng làm mất mặt của Hứa gia!”

“Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“Vậy là tốt rồi!” Hứa Ức Ngọc hài lòng gật gật đầu, cảm thấy một người hơi mập như Tề Đẳng Nhàn rất khó để có thể chọn một bộ âu phục thích hợp nhưng mình lại chọn được một bộ đồ như vậy, rất đáng khen ngợi.

Đến buổi chiều thời điểm khi yến hội sắp mở màn, từng chiếc xe sang trọng xuất hiện ở bên ngoài dinh thự của Hoàng Văn Lãng.

Bởi vì Hoàng Kỳ Bân bị “chấn động não” nên không thể lộ diện, phải tiếp tục ở trong bệnh viện.

Chính bởi vì có màn trình diễn xuất sắc của mình, Hoàng Văn Lãng mới có thể nổi trận lôi đình trong cuộc họp của ông ta, sau đó đấm mạnh. Lại nói tiếp, Hoàng Văn Lãng thực sự phải cảm ơn con trai của mình vì đã chạy đến Thủy Hội bị đánh một trận, không thể không nói, Hoàng Văn Lãng và Tề Bất Ngữ đều là “cha ruột”.

Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc, Hứa Trường Ca ba người, ngồi trên Maybach đi đến yến hội.

Chiếc xe này có lẽ hơi bắt mắt ở những nơi khác, nhưng hôm nay ở Hương Sơn, nơi phú hào tụ tập, với đại viện của Hoàng Văn Lãng, vậy thì không phải quá nổi bật.

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt một cái đã thấy được Từ Ngạo Tuyết, một thân diện váy lễ phục màu trắng như tuyết, mang giày cao gót thủy tinh, búi tóc rất thời thượng, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng là một phong cảnh cực kỳ mỹ lệ, hấp dẫn ánh mắt vô số người tới.

“Người yêu cũ!” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn nở ra một nụ cười.

Từ Ngạo Tuyết được một đám đàn ông vây quanh, bước vào trong.

Hứa Trường Ca cười nói: “Xinh đẹp chứ? Đó chính là tiểu thư Millison mà lát nữa chú muốn giới thiệu cho cháu!”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Xinh đẹp.”

Hứa Ức Ngọc nói: “Tiểu mập mạp anh đừng nghĩ tới cô ấy nữa, đây chính là thần tượng của em.”

“Em thật nhàm chán, tại sao có thể chọn một người thất bại như vậy làm thần tượng của mình?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên hỏi.

“Anh đang nói cái gì vậy hả? Mặc dù cô Millicent đã thất bại ở Trung Hải, nhưng công việc kinh doanh đâu phải lúc nào cũng có thể xuôi buồm thuận gió chứ? Cô ấy có thể ra nước ngoài để gây dựng một tên tuổi lớn như vậy, điều đó không đáng để ngưỡng mộ sao?” Hứa Ức Ngọc đột nhiên mất kiên nhẫn, tức giận nói.
Chương 908 Em gái "siêu mẫu" bị sỉ nhục

Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc càng khen ngợi Từ Ngạo Tuyết, Tề Đẳng Nhàn lại càng đắc ý.

Mấy người tâng bốc cô thì sao, ông đây muốn dìm cô xuống là dìm được à?

Ba người họ xuất trình thiệp mời, thành công nhập cuộc.

Trong sân, rất nhiều người máu mặt từ Hương Sơn đến, một số nhân vật nổi tiếng cũng xuất hiện khiến cho bữa tiệc trở nên sang trọng.

"Không biết có gặp được tên Huy cặn bã không nhỉ, tôi vừa mới đăng kí một tài khoản Huyền thoại, để xem hắn có tặng tôi được một chiếc nhẫn tê liệt không." Tề Đẳng Nhàn nhìn trái nhìn phải, tuy hắn không theo đuổi thần tượng nhưng được gặp nhiều ngôi sao lớn như vậy vẫn cảm thấy thú vị.

"..." Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc nhìn nhau cười khổ, cảm thấy hối hận vì đã mang hắn tới đây.

"Giám đốc Hứa!", Dương Quan Quan đi tới trước mặt, cười với Hứa Trường Ca, "Anh đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Tôi có thể bắt đầu ở đây bất cứ lúc nào."

"Dương tiểu thư không cần vội như vậy đâu. Dù sao cũng là dự án lớn, tôi phải chuẩn bị chu đáo chứ." Hứa Trường Ca ho khan một tiếng, đáp lại.

Hiện tại trong tay ông ta còn thiếu mấy trăm triệu tiền vốn nên đang nghĩ cách gom góp, nếu không thì giá cổ phiếu sẽ giảm.

Dương Quan Quan nói: "Được, tôi chờ giám đốc Hứa thêm mấy ngày nhé, ông cũng phải nhanh lên tại tôi còn có việc bận riêng ở đây, đến lúc đó chắc không rảnh đâu."

Hứa Trường Ca vội vàng trả lời: "Tôi hiểu rồi."

Hứa Ức Ngọc không nhịn được, hỏi: "Dương tiểu thư, vì Hà Định Khôn nên cô đột ngột đổi ý đúng không?"

Dương Quan Quan nghe xong sửng sốt, lắc đầu vội vàng phủ nhận: "Tôi còn chưa tiếp xúc với hắn bao giờ, nể mặt hắn để làm gì hả?"

Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca ngẩn người ra. Ngày đó, bọn họ đều tưởng rằng Dương Quan Quan vì muốn giữ mặt mũi cho Hà Định Khôn mới tự nguyện đổi giọng hợp tác đầu tư, không ngờ tới chuyện thực ra không phải vậy.

"Vậy..." Hứa Ức Ngọc còn muốn hỏi tiếp.

"Tạm thời giữ bí mật nha." Dương Quan Quan cười ha hả, cô thừa biết Hứa Ức Ngọc muốn hỏi cái gì.

Chẳng qua bản thân cô cũng hơi kì lạ, Tề Đẳng Nhàn sao biết được chuyện Hứa Trường Ca tiếp xúc với cô, đã thế hắn còn muốn cô đồng ý đầu tư với Hứa Trường Ca? Câu lạc bộ du thuyền không phải là một dự án nhỏ, vốn đầu tư ban đầu rất lớn, dù có tiền cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, Tề Đẳng Nhàn lập tức đi sang một bên, cầm một ly sâm panh cùng một đĩa đồ ăn, bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon trên bàn.

Hứa Ức Ngọc còn muốn giới thiệu thêm cho Tề Đẳng Nhàn vài người bạn tốt, nhưng thấy hắn ăn uống vô tích sự như vậy cô lại nghĩ có vẻ cũng không cần thiết cho lắm.

"Này tên mập, anh được mời tới bữa tiệc này để mở rộng quan hệ xã hội, không phải ăn uống!", Hứa Ức Ngọc đi tới, chuẩn bị vặn lỗ tai của hắn.

Tề Đẳng Nhàn lại nghiêng đầu, nhét một miếng bít tết vào miệng, cười nói: "Biết rồi, chẳng qua tôi đói bụng, có thực mới vực được đạo chứ?"

Hứa Ức Ngọc nói thầm: "Bảo sao mập như heo! Nếu anh gầy đi một ít, tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ lại về người như anh."

"Òa, cô gái đó là ai vậy? Cô ấy cao thật đấy!" Hứa Ức Ngọc đột nhiên kêu lên.

Tề Đẳng Nhàn nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một cô gái có ngoại hình đạt chuẩn và dáng người cao ngất ngưởng diện bộ váy sang trọng đang bước vào.

Hắn hơi ngạc nhiên, em gái này đi từ Thượng Hải đến Hương Sơn làm gì nhỉ?

"Cô ấy tên là Giang Khuynh Nguyệt, được biết đến là đệ nhất mỹ nhân Thượng Hải, là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty giải trí nội địa Tinh Quang, đến Hương Sơn để quay TV." Một người bạn quen biết Hứa Ức Ngọc mở miệng giới thiệu, "Nghe nói vừa mới tới đã được lão Từ để ý, chuẩn bị để cho cô ấy đảm nhận vai nữ chính trong phim mới."

Tề Đẳng Nhàn nghe xong ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ bạn gái cũ của hắn vẫn lợi hại như xưa, hãng phim vừa sập đã bước chân vào giới giải trí rồi. Hơn nữa, cô ấy đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Quang của gia đình họ Trịnh.

Tề Đẳng Nhàn giúp nhà họ Trịnh loại bỏ tai họa Triệu Mạn Nhi, cha con nhà đó lại nắm quyền một lần nữa, Giang Khuynh Nguyệt đầu quân vào công ty dưới trướng nhà họ Trịnh, chẳng sợ bị khinh thường hay gặp quy tắc ngầm nào cả.

Đúng lúc này, Tề Đẳng Nhàn chú ý tới một nữ siêu sao bưng rượu vang đỏ bước đến chỗ Giang Khuynh Nguyệt. Vừa đến gần, cô cố ý trượt chân, cả người nhào về phía trước, rượu vang đỏ trong tay hất thẳng lên mặt Giang Khuynh Nguyệt.

"Ừm… chúc mấy người xem kịch vui vẻ nhé. Đó là Thang Linh. Vốn dĩ lần này lão Hứa định để cô ấy làm nữ chính, nhưng cuối cùng lại bị mỹ nhân số một Thượng Hải cướp mất." Người bạn bên cạnh Hứa Ức Ngọc cảm thấy hơi buồn cười.

Hứa Ức Ngọc nói: "Trước mặt bao nhiêu người mà dám hất rượu vang đỏ vào mặt người ta, có quá đáng không? Cố tình không muốn để cho người ta tham gia bữa tiệc hay gì?"

Người bạn tiếp lời: "Vậy thì hết cách rồi, ai bảo Thang Linh là bạn gái của đại gia nhà giàu Trần Hùng Phi, ai dám trêu chọc cô ta?"

Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cảm thấy hơi khó chịu, dù gì cũng là bạn gái cũ, còn bị bắt nạt trước mặt hắn ở đây nữa.

"A, xin lỗi Giang tiểu thư! Vừa rồi tôi đứng không vững, cô không sao chứ?" Thang Linh cười hỏi, nhìn thế nào cũng không có ý xin lỗi.

Trịnh Hữu Bân - Đại thiếu gia nhà họ Trịnh lúc này từ trong đám người bước tới, trong tay cầm một cái khăn mặt, đưa cho Giang Khuynh Nguyệt, bực bội nói: "Cô cố ý à?!"

Giang Khuynh Nguyệt lấy khăn lau đi rượu vang đỏ trên mặt, nhưng có một vài giọt rơi xuống quần áo, lau không sạch được, bộ trang phục này bị chén rượu vang đỏ phá hỏng hoàn toàn rồi.

Thang Linh thay đổi sắc mặt, gằn giọng lên: "Ừ, Trịnh tổng nói đúng đấy, tôi cố ý đấy! Làm sao?"

Mặt Trịnh Hữu Bân tối sầm lại, ở Thượng Hải là anh sai người băm nhỏ cô ta làm thức ăn cho cá rồi, chỉ tiếc là nơi này không phải Thượng Hải. Hơn nữa, Thang Linh còn có chống lưng, cô là bạn gái của Trần Hùng Phi mà.

"Bữa tiệc hôm nay là do công ti nhà họ Hoàng tổ chức, những người đến đây đều là người nổi tiếng. Cô Thang à, cô đang vô lí gây sự với tôi đấy." Giang Khuynh Nguyệt nói rất bình tĩnh, bộc lộ khí chất của một tiểu thư con nhà danh giá.

"Ha ha, không sai, ai cũng là nhân vật đáng kính, người ở tuyến 18* như cô trà trộn vào đây làm gì?" Thang Linh vẻ mặt khinh thường nói.

*Thuật ngữ trong giới giải trí của Trung Quốc, ý chỉ người không có danh tiếng.

Tề Đẳng Nhàn cầm chai rượu vang đỏ trên bàn bước tới, vừa đi vừa vặn mở nắp chai.

Hứa Ức Ngọc hoảng sợ, nói: "Tên mập, anh làm gì vậy? Đừng có manh động!"

Cô vừa nhìn đã biết Tề Đẳng Nhàn muốn ra oai giúp Giang Khuynh Nguyệt, đúng là người nghĩa hiệp.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Đừng để ý đến tôi."

Thang Linh tỏ vẻ kiêu ngạo, hướng về phía Giang Khuynh Nguyệt nói: "Lập tức cút khỏi đây đi, có gì tôi còn tha cho cái mạng chó của cô. Không thì tôi cho cô nằm hòm về Thượng Hải đấy!"

Cô liếc nhìn Trịnh Hữu Bân đang không kìm nổi cơn tức giận, cười nói: "Ông chủ Trịnh nghĩ rằng mang tiếng là người thừa kế ba gia tộc lớn nhà họ Trịnh có thể khiến tôi phải sợ ở đất Hương Sơn sao?"

Mọi người xung quanh bật cười. Người ngoài mà dám ngạo nghễ ở Hương Sơn toàn những người tai to mặt lớn, đúng là viển vông.

Việc Thang Linh muốn hạ nhục Giang Khuynh Nguyệt bọn họ cũng không nhúng tay vào, chỉ thích vui vẻ hóng chuyện. Huống hồ gì Thang Linh còn là bạn gái của Trần Hùng Phi, khả năng Hương Sơn Long Môn để cho cô cố tình làm chăng? Quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Hà cũng không tốt. Mà nhà họ Hà thì sao lại có mối quan hệ rất thân thiết với Hương Sơn Long Môn, trong chuyện này hơn nửa có mèo vờn chuột rồi.
Chương 909 Xuất đầu

Trịnh Hữu Bân đen mặt nói: "Nếu đây là Thượng Hải thì giết cô một trăm lần cũng được!"

Thang Linh cười lớn: "Đáng tiếc nơi này lại là Hương Sơn. Thế nào? Cậu muốn động đến tôi? Thử động đến tôi xem nào."

Giang Khuynh Nguyệt bình tĩnh nói: "Trịnh tổng không cần nhiều lời với cô ta, mặc kệ cô ta có nhục mạ tôi như thế nào thì vai nữ chính cũng vẫn là của tôi."

Thang Linh bị những lời này làm tức giận đến đỏ mặt, híp mắt lạnh lùng nói: "Đồ đê tiện, cô thực sự cho rằng mình được hoan nghênh ở Hương Sơn sao? Tôi vì thể diện của đạo diễn Từ tạm thời không động đến cô, đợi quay xong phim tôi sẽ cho cô chết!"

"Ào ào. . ."

Ngay sau đó Thang Linh cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, rượu đỏ từ trên đỉnh đầu ào ào đổ xuống.

Tề Đẳng Nhàn cầm ly rượu đỏ, cười: "Nhìn cái loại người như cô này, so dáng người không có dáng người, so nhan sắc cũng không có nhan sắc, khí chất thì lại càng không cần phải nói. Dựa vào cái gì Từ lão phải chọn cô làm nữ chính?"

"Đáng tiếc nước tiểu của ông đây không vàng nếu không đã trực tiếp phun cho cô tỉnh lại!"

Thang Linh bị đổ một ly rượu đỏ từ trên đầu xuống, cả người hoàn toàn ướt sũng, lễ phục trên người cũng bị rượu đỏ thấm vào.

"Tôi fuck, ai mà dũng cảm như vậy?"

Khách mời xem náo nhiệt xung quanh cũng bị hoảng sợ, một đám người ai nấy đều trợn mắt há mồm. Ai chẳng biết Thang Linh là bạn gái của Trần Hùng Phi, người này còn dám cầm ly rượu đỏ giội từ trên đầu cô ta xuống? Có còn cần mạng hay không?

Hai người Trịnh Hữu Bân và Giang Khuynh Nguyệt xem đến ngây người, không nghĩ tới sẽ có người rút đao tương trợ.

Hứa Ức Ngọc và bạn bè của cô cũng xem đến choáng váng. Tên đàn ông thô lỗ này, vừa mới cảnh cáo hắn không được hành xử lỗ mãng mà giờ lại vẫn làm ra chuyện quá đáng như vậy!

Thang Linh có thể ở yến tiệc ức hiếp người khác là vì người ta có Trần Hùng Phi làm chỗ dựa vững chắc! Một người từ nơi khác đến như hắn lại dám ở yến tiệc của thị trưởng Hoàng ức hiếp người như vậy. Không nói đến việc Trần Hùng Phi có tha cho hắn hay không, chỉ nói đến cửa của thị trưởng Hoàng cũng không qua được rồi?

"Đi chết đi, tôi fuck mẹ anh, anh tìm chết?!" Thang Linh phẫn nộ xoay người lại, giống như sư tử cái tức giận.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, dùng tiếng Hương Sơn sứt sẹo nói: "Tôi còn có điều bất ngờ cho cô."

Sau khi nói xong lời này hắn đưa tay trái vẫn để sau lưng ra, trên tay cầm một miếng bánh ngọt.

"Surprise! Motherfucker!" Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa úp miếng bánh ngọt lên mặt Thang Linh.

Phịch một tiếng, bánh ngọt nát bét dính trên mặt cô ta, cả người Thang Linh cũng loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Từ Ngạo Tuyết vốn không chú ý tới tình huống bên này, đến khi mọi chuyện ồn ào mới nhìn qua, hơn nữa khi cô nghe được câu ngoại ngữ vừa rồi thì bỗng nhiên giật giật khóe miệng. Câu ngoại ngữ này, con mẹ nó cô rất quen thuộc . . .

Hứa Trường Ca cũng bị kinh động, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp úp một miếng bánh ngọt khiến Thang Linh ngã ngồi xuống đất thì sửng sốt, da đầu cũng tê rần.

Thang Linh giận dữ hét: "Đồ đáng chết, hôm nay không gọi người chém chết anh tôi sẽ làm con anh!"

Hứa Trường Ca vội vàng chạy tới, nói: "Thang tiểu thư bớt giận. . . . . ."

"Hứa tiên sinh? Đồ đáng chết này là hậu sinh nhà ông? Hôm nay tôi nói cho ông biết, nếu ông không cho tôi một lời giải thích vừa lòng thì Hứa gia sẽ phải chết cùng anh ta!" Thang Linh nói với Hứa Trường Ca.

Hứa Trường Ca nhíu mày nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tiểu Lý, xảy ra chuyện gì? Vì sao lại động thủ với Thang tiểu thư?!"

"Daddy, hắn thấy Thang tiểu thư ức hiếp người khác nên mới ra tay." Hứa Ức Ngọc cũng biết nếu Hứa Trường Ca không bảo vệ được Tề Đẳng Nhàn thì hơn phân nửa hắn thật sự phải chết, ngay lập tức đi lên giải thích.

Tuy cô khó chịu vì Tề Đẳng Nhàn không nghe lời mình mà xen vào ân oán của Thang Linh và Giang Khuynh Nguyệt nhưng cô cũng không muốn người này cứ như vậy chết một cách khó coi ở đầu đường.

Thang Linh cười lạnh nói: "Tôi ức hiếp người khác thì làm sao? Tôi ức hiếp cô ta là vinh hạnh của cô ta! Cô ta không dám đánh trả tôi, Hứa gia các người xuất đầu làm cái gì? Muốn chết?"

Sắc mặt Hứa Trường Ca âm trầm, ông cũng biết nếu làm lớn việc này thì Tề Đẳng Nhàn không chỉ đắc tội với Thang Linh mà còn vì thế cũng sẽ đắc tội với Long Môn Hương Sơn!

Nói cho cùng thì Hứa gia cũng không thể chống lại thế lực của Long Môn ở Hương Sơn!

Ông hít sâu một hơi, nói: "Thang tiểu thư, hậu bối nhà tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cô, thế nào?"

Thang Linh đứng lên khỏi mặt đất, cười gằn nói: "Xin lỗi? Xin lỗi có thể giải quyết vấn đề?"

Tề Đẳng Nhàn khó chịu: "Làm sao mà minh tinh của Hương Sơn lại giống xã hội đen vậy? Đúng là không có tố chất! Cao muội, cô ta đổ rượu vào cô, cô có muốn đổ lại hay không? Tôi hỗ trợ cô!"

Hắn lại quay đầu nói với Hứa Trường Ca: "Chú Hứa, chú không cần quản cháu, hôm nay cháu nhất định phải cho gà mẹ này đi chết!"

Hứa Ức Ngọc tức giận muốn cho Tề Đẳng Nhàn hai cái tát, không nhìn lại xem mình có thân phận gì sao? Lúc này đã không nhận sai còn dám kiêu ngạo như vậy?

Giang Khuynh Nguyệt cũng bị một tiếng "Cao muội" của Tề Đẳng Nhàn làm cho sửng sốt, sau đó mở to hai mắt nhìn hắn, có chút không thể tin được mắt và tai của mình.

Hứa Trường Ca nhăn mày, thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cháu có biết mình đang làm gì hay không? Tiểu Lý, nếu cháu cứ như vậy Hứa gia chúng ta cũng không bảo vệ được cháu!"

"Chú Hứa, chú có nhớ ngày đó cháu nói gì với chú hay không? Có cháu nâng chú, Hứa gia chính là hạng nhất Hương Sơn!" Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.

". . . . . ." Hứa Trường Ca sững sờ tại chỗ, nhìn của dáng vẻ Tề Đẳng Nhàn không giống như đang nói giỡn.

Dương Quan Quan ở phía sau đi lên, nắm một quyển tạp chí trong tay đi đến trước mặt Thang Linh sau đó đập mạnh xuống!

"Bốp!"

Thang Linh trực tiếp bị cô đánh đến loạng choạng đứng không vững.

Dương Quan Quan lạnh lùng nói: "Người Thượng Hải làm sao vậy? Cô là người Thượng Hải thì có thể tùy tiện ức hiếp người khác sao? Cô gọi Trần Hùng Phi tới đây, xem hắn có dám ức hiếp tôi hay không!"

Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, đây. . . . . . Lại tới một vị đại ca nữa.

Trịnh Hữu Bân cười nói: "Hóa ra là Dương tiểu thư, làm việc khí phách hơn tôi nhiều."

Giang Khuynh Nguyệt mấp máy miệng, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dừng trên người Tề Đẳng Nhàn, suy nghĩ một khoảng thời gian không thấy người này, sao lại béo thành cái dạng này rồi?

Ai chẳng biết Dương Quan Quan là đồ đệ yêu quý của Tề Đẳng Nhàn? Mà Tề Đẳng Nhàn là ai, đó là một kẻ hung hãn có thể vượt ngàn dặm chạy đến nước Mỹ để chém đầu người của gia tộc Thượng Quan. Ai muốn ở Hương Sơn này ỷ vào người đông thế mạnh trắng trợn ức hiếp Dương Quan Quan, nói không chừng người này sẽ liều mạng chạy đến Hương Sơn chém đầu kẻ đó đấy?

"A a a a. . . Các người đi chết đi, tất cả đều dám động thủ đánh tôi phải không?" Thang Linh có chút không khống chế được hét lớn.

Ngay sau đó, không biết là ai kêu lên một tiếng "Hoàng tiểu thư đến rồi", đám người tách ra một chút, lập tức nhìn thấy một cô gái ăn mặc giống như công chúa chậm rãi đi đến.

"Là tiểu công chúa nhà thị trưởng Hoàng, Hoàng Tình Ca, động tĩnh quá lớn nên quấy rầy đến cô ấy sao?"

"Mấy người này đúng là tìm đường chết? Tuy Hoàng gia và Long Môn Hương Sơn không hợp nhưng mặt mũi khẳng định vẫn phải cho. Để Hoàng tiểu thư ra mặt thì bọn họ không có trái cây ngon mà ăn."

"Cũng không biết Hứa tiên sinh nghĩ cái gì mà mang một hậu sinh như vậy đến đây, gây ra chuyện lớn như vậy cũng không có cách nào kết thúc!"

Thang Linh thấy Hoàng Tình Ca ra mặt, giơ tay lau hai gò má bẩn của mình, nói: "Hoàng tiểu thư, tôi vừa chịu nhục vừa bị đánh ở yến tiệc của các người! Chuyện này có phải nên cho tôi một lời giải thích hay không?!"
Chương 910 Quân cờ

Hoàng Tình Ca nghiêng đầu nhìn Thang Linh, thản nhiên nói: "Sao lại chật vật như vậy?”

Thang Linh giận dữ nói: "Mấy người từ nơi khác đó liên thủ lại bắt nạt tôi! Hại tôi thành như thế này, Hoàng tiểu thư, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích hay không?”  

Giang Khuynh Nguyệt vội vàng nói: "Hoàng tiểu thư, là cô ta gây chuyện với tôi trước, cố ý hắt rượu vang lên người tôi nên Dương tiểu thư và vị tiên sinh này mới ra tay. ”

Dương Quan Quan lại xua tay nói: "Giang tiểu thư không cần phải giải thích, hôm nay tôi đúng là muốn gây chuyện với cô ta đấy! Thì sao nào?”

Vừa dứt lời mọi người đều cảm thấy khí thế của cô gái này không hề tầm thường.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan mà trong lòng có hơi xúc động, cô gái rụt rè nhút nhát ngày nào bây giờ trở thành một tổng tài bá đạo, thật sự khiến cho người ta rất vui mừng.   

Dương Quan Quan của hiện tại, khí thế không tầm thường, khí chất lại bá đạo, vừa mới chiếm được quyền lực tối cao của Dương gia, là lúc đang đắc ý nhất. Bây giờ ông trời có xuất hiện thì cô ấy cũng không thèm nể mặt.

Còn không nhìn xem đây là đồ đệ do ai dạy ra?

Hoàng Tình Ca cười khẩy với Thang Linh, nói: "Mau cút đi, nơi này không chào đón cô, đến Hoàng gia chúng tôi gây chuyện, có phải cô cảm thấy mặt mũi của mình rất lớn hay không?”  

Thang Linh mặt mày cứng đờ, trầm giọng nói: "Hoàng tiểu thư, tôi là bạn gái của Trần Hùng Phi, cô làm như vậy..."

"Cút!”

Hoàng Tình Ca tức giận hét lớn, đạp vào bụng Thang Linh, đá cho cô ta lăn ra ngoài.

Cô ấy nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Lúc trước Trần Hùng Phi tới yến tiệc sinh nhật của tôi tặng quan tài, chuyện này còn chưa tính xong! Cô là cái thá gì mà dám cáo mượn oai hùm đe dọa tôi?“

Mọi người nghe được lời này thì xôn xao, thì ra giữa hai thế lực còn có mâu thuẫn như vậy sao?   

Bây giờ Hoàng Văn Lãng đã trở thành thị trưởng thành phố Hương Sơn, xem ra lần này sẽ có rất nhiều chuyện ồn ào để xem!

"Quăng cái thứ rác rưởi này ra ngoài! Từ nay về sau không được để cô ta bước chân vào cửa của Hoàng gia chúng ta nữa.“ Hoàng Tình Ca khinh thường nói.

Hai bảo vệ lập tức tiến lên, mỗi người một bên kẹp Thang Linh lại, ném thẳng ra ngoài.

Thang Linh vẫn đang điên cuồng la hét: "Bạn trai tôi sẽ không để yên cho các người đâu! Một đám khốn kiếp!”

Sau khi Thang Linh bị ném ra ngoài, Trần Hùng Phi lập tức xuất hiện trước mặt cô ta.   

"A Phi, bọn họ thật sự quá khinh người, anh phải giúp em báo thù!“ Thang Linh tỏ vẻ khổ sở nói.

"Chà… Xem ra thái độ của Hoàng gia rất kiên định, nếu đã như vậy thì bỏ ý định hòa giải đi!“ Trần Hùng Phi quay đầu nói với một người đàn ông trung niên, đây là cha của hắn ta – Trần Bá Hạ.

Trần Bá Hạ liếc mắt qua Thang Linh, thản nhiên nói: "Ừm... Chúng ta và Hoàng gia chắc chắn không còn hòa giải được nữa.”  

Thang Linh như bị sét đánh ngang tai, trong phút chốc đã hiểu được cái gì đó.

Thì ra, cô ta chỉ là một quân cờ mà thôi, Trần Hùng Phi cho cô ta đến tham gia yến tiệc, ám chỉ cô ta đi trả thù Giang Khuynh Nguyệt, chẳng qua là đang lợi dụng cô ta.

Muốn dùng cô ta để thăm dò thái độ của Hoàng gia đối với cha con bọn họ, nếu Hoàng gia có lòng hòa giải thì khả năng cao sẽ không dùng thủ đoạn quá tàn nhẫn với cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta lại bị ném thẳng ra ngoài, hai cha con họ cũng hiểu được phần nào thái độ của Hoàng gia.

Trần Hùng Phi nhìn Thang Linh, bình tĩnh nói: "Đứng lên đi, còn nằm đó làm gì? Hôm nay em bị sỉ nhục, tất nhiên anh sẽ đòi lại công bằng giúp em.”

Thang Linh vội vàng lau nước mắt bò dậy, Trần Hùng Phi lại nói: "Đi thôi, về trước đi. ”

Hoàng Văn Lãng đột nhiên đến Hương Sơn đảm nhiệm chức vụ thị trưởng mới, chuyện này thật sự làm cho bọn họ phải kinh sợ, hơn nữa cũng không nắm rõ được thái độ của Hoàng gia nên phải dùng biện pháp như vậy để thăm dò.  

Bây giờ bọn họ đã hiểu thái độ của Hoàng gia, muốn hòa giải, có lẽ là chuyện không có khả năng.

Sau khi giải quyết Thang Linh, hội trường yến tiệc trở lại bình thường, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, giống như đã quên chuyện lúc nãy.

Giang Khuynh Nguyệt vừa định đi đến cảm ơn Tề Đẳng Nhàn thì đã bị Hoàng Tình Ca nhanh chân chen lên trước, cô ta nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, vừa nãy tôi đã chứng kiến màn ra tay giúp đỡ vô cùng trượng nghĩa của anh, tôi vô cùng khâm phục! Hôm nay tôi không có bạn nhảy, không biết có thể mời anh khiêu vũ một đoạn được không?”

Tề Đẳng Nhàn khách sáo nói: "Tất nhiên là được, Hoàng tiểu thư!”  

Hoàng Tình Ca đưa tay cho hắn, người điều chỉnh âm thanh ở hội trường lập tức bật nhạc khiêu vũ du dương.

Hứa Ức Ngọc thấy cảnh này thì ngẩn người ra, không ngờ một người phụ nữ như Hoàng Tình Ca mà lại có thể chủ động mời Tề Đẳng Nhàn khiêu vũ.

"Cũng may Hoàng tiểu thư là người sáng suốt, cũng không nể mặt Trần Hùng Phi, nếu không cũng không biết chuyện này sẽ được giải quyết như thế nào." Hứa Ức Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Trường Ca cũng là một người từng trải, ông khẽ nhíu mày, chỉ có ông nghe ra trong lời nói của Hoàng Tình Ca có chút vờ vịt, hai người này, hình như đã quen biết nhau từ trước...

Hứa Trường Ca thầm nghĩ: "Bảo sao thằng nhóc này lại nói bản thân có năng lực ủng hộ mình trở thành thị trưởng Hương Sơn, thì ra là có quen biết với thiên kim Hoàng gia.”  

Màn khiêu vũ của Tề Đẳng Nhàn với Hoàng Tình Ca nhận được một tràng pháo tay, mấy cặp nam nữ trong hội trường cũng lịch sự mời đối phương cùng khiêu vũ.

Hứa Ức Ngọc lập tức tóm lấy Tề Đẳng Nhàn, nói: "Lúc nãy anh quá bốc đồng rồi đó, đừng có làm việc một cách lỗ mãng như vậy nữa được không? ”  

"Chuyện này thì có là gì đâu, thấy chuyện bất bình tất nhiên phải ra tay giúp đỡ.“ Tề Đẳng Nhàn cười cười, bình tĩnh đáp lại.

"May mà Hoàng tiểu thư là một người sáng suốt, nếu không em cũng không biết anh làm như vậy sẽ gây ra tai họa gì!“ Hứa Ức Ngọc nói.

"Hừ, trời sập thì người cao lớn nhất chống đỡ, không phải Dương tiểu thư cũng ra mặt à? Sợ cái gì chứ?“ Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Hứa Ức Ngọc lườm anh một cái: "Anh cũng được đó, lại có thể được Hoàng tiểu thư chủ động mời khiêu vũ, có phải anh cố ý làm như vậy, để hấp dẫn sự chú ý của cô ấy không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vớ vẩn, không phải ở đâu thì sự quyến rũ của tôi cũng đều là đom đóm trong đêm tối sao? ”  

Hứa Ức Ngọc bật cười: "Nếu anh thật sự lợi hại như vậy thì đi mời cô Millicent khiêu vũ đi! Nếu cô ấy muốn nhảy với anh thì tôi sẽ thừa nhận rằng anh chính là đom đóm trong đêm tối.”

Vừa nãy có rất nhiều quý ông muốn mời Từ Ngạo Tuyết khiêu vũ, nhưng mà không có ngoại lệ, tất cả đều bị cô ta từ chối một cách tàn nhẫn.   

Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không có ai cảm thấy Từ Ngạo Tuyết ra vẻ thanh cao, ngược lại cảm thấy biểu hiện này của cô ta là hợp tình hợp lí.

Tề Đẳng Nhàn còn nghe được có người nói cái gì mà "Không hổ là cô Millicent, đúng là cao quý không thể với tới”. Hắn khịt mũi khinh thường, Từ Ngạo Tuyết có thể kiêu ngạo đến như vậy không phải đều là do lũ nịnh nọt chúng mày sao? Nếu thân phận của tôi lộ ra, cô ta còn có thể kiêu ngạo mà đứng đó sao, có khi còn bị dọa sợ đến mức tè trong quần.

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Còn cần phải đi mời à?”  

"Thôi đi, Hoàng tiểu thư thấy anh làm việc chính nghĩa nên cho anh chút mặt mũi, anh còn tự cao vậy à?" Hứa Ức Ngọc khịt mũi nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì ở bên kia Hứa Trường Ca đã tán gẫu với Từ Ngạo Tuyết được một lúc, bây giờ đang vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc.

Hứa Ức Ngọc lập tức kéo Tề Đẳng Nhàn đi qua bên kia, nói: "Đi! Daddy của tôi chuẩn bị giới thiệu anh với cô Millicent đó! Anh kinh doanh cao su ở Nam Dương, vừa hay có thể làm quen với cô ấy.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hơi buồn cười, giới thiệu tình nhân cũ của mình cho mình quen biết? Khá thú vị đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK