Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846 Gặp Mạc Khang

Chương 846: Gặp Mạc Khang

“Này, anh cũng nhát gan thật đó!”

“Anh sợ hãi những hai lần, hiếm thấy thật!”

Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, không nhịn được phun tào một trận.

Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ nhếch, vỗ hai cái lên đầu cô nàng rồi đen mặt nói: “Nếu không phải tôi cố kỵ còn phải để ý tới cô thì lão tử đã sớm ra tay rồi! Người phụ nữ không biết tốt xấu này cũng không biết cảm ơn một chút gì cả!”

Trần Ngư nghe vậy thì nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Hoá ra anh để ý tới tôi như vậy sao, thật đúng là thụ sủng nhược kinh, đợi khi nào về nhà thì tôi mặc váy lụa cho anh ngắm.”

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì trợn trắng mắt, đây là chuyện mà chỉ mặc váy lụa thì có thể dễ dàng giải quyết được hay sao?

Đương nhiên là không đơn giản như vậy được, ít nhất thì cũng phải là váy ngắn mới được!

“Tôi nói đùa với anh một chút mà thôi. chỉ là tôi cũng có thể nhìn ra được cái người tên Chu Quang Vinh kia cũng không phải là người đơn giản.” Trần Ngư nói.

“Cô biết?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Dựa vào ánh mắt của anh nhìn ông ta là có thể biết, người này không đơn giản.” Trần Ngư gật đầu nói.

“Oa, hoá ra cô để ý tới tôi như vậy sao?” Tề Đẳng Nhàn cũng khoa trương đáp lại một câu.

Trần Ngư nói: “Đúng vậy, dù sao thì anh cũng lợi hại như vậy mà, sao có thể không khiến phụ nữ động tâm cho được? Thế nào, đêm nay có muốn ngủ cùng nhau hay không?”

Đối với loại phụ nữ có chỉ số EQ cao này mà nói thì vài ba lời cợt nhả hay đắn đo ái muội kia quả thực chính là hành động hạ bút thành văn.

Huống hồ gì mập mờ cùng với người như Tề Đẳng Nhàn cũng chả mất cái gì.

Người ta nói sao đi nữa cũng là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, vũ lực cá nhân phóng mắt tìm trên toàn cầu cũng khó có thể tìm được mấy người có thể chính diện đối địch nổi.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cô đừng giấu súng dưới gối cô nằm nữa thì tôi có thể tin được lời nói của cô.”

Trần Ngư nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Oa, không nghĩ tới chuyện này mà anh cũng biết được!”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Mỗi ngày trước khi ngủ cô đều phải tháo đạn ra kiểm tra một lần, sau đó lại xác nhận xem thử xem súng có gặp vấn đề trục trặc gì không.”

Trần Ngư nói: “Khẩu súng đó dùng để phòng sói, anh là đồ háo sắc, không phải sắc lang. Nên không cần phải lo lắng!”

Tề Đẳng Nhàn lười phản ứng lại cô nàng, gì mà đồ háo sắc chứ, cái đó đều là người ngoài hiểu lầm đối với Nhị đương gia hắn rồi.

Là một thanh niên năm tốt thuần khiết, hắn mới không biết cái gì gọi là 91 phương pháp tê dại gì kia đâu….

“Hôm nay không thể nói chuyện thật tốt được với u Mặc, kế tiếp anh có dự định gì không?” Trần Ngư không nhịn được hỏi.

“Không vội, trước tiên cô nói chuyện với bên Mạc Khang cho tốt đi đã, chúng ta mượn tay Mạc Khang thu thập tập đoàn n Đặc. Không có tập đoàn n Đặc thì cô ta có muốn đi cũng đừng mong nghĩ tới!” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Trần Ngư cũng cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất hiện giờ, nếu u Mặc thật sự chấp mê bất ngộ mà nói thì trực tiếp đánh sập tập đoàn n Đặc là được.

Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng cực kỳ chán ghét đối với khối u ác tính mang tên tập đoàn n Đặc này, tuy rằng những người đó bị lừa tới Quang Dương này đều do lòng tham của bọn họ nhưng cũng nên trả giá lớn như vậy.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Trần Ngư đã thấy Tề Đẳng Nhàn đang luyện quyền ở trong sân.

Cô kinh ngạc, cảm thấy cái tên này đúng là rất nỗ lực, cũng khó trách võ công có thể bước tới loại cảnh giới như vậy.

Mặt Tề Đẳng Nhàn quay về phía đông, một bên luyện ngũ hành quyền, một bên dựa theo tâm pháp yoga và một phần đoán được từ chỗ của Cha Si bên kia vận hành khí huyết.

“Loại thuật yoga này đích thật là có chỗ độc đáo, thông qua triết học tôn giáo khai phá tâm linh, sau đó lại khai quật bảo tàng thân thể, lợi hại!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cảm khái một tiếng.

Tới cảnh giới như của hắn lại cộng thêm võ thuật cao thâm, thêm vào nội gia tâm pháp, chỉ cần bị hắn sờ được một chút manh mối thì phần còn lại cũng có thể dễ dàng suy đoán ra.

Nhân lực có thể nghèo nhưng tâm linh thì lại vô cùng vô tận.

Con người có thể dựa vào sức tưởng tượng vô cùng tâm linh mới có thể phát triển được khoa học kỹ thuật, từ đó mà lên trời xuống đất.

Mặt trời mới vừa nhô lên từ phía đông, Tề Đẳng Nhàn đã thấy Trần Ngư từ cửa đi ra.

“Đi thôi, cùng tôi đi gặp Mạc Khang một chút!” Trần Ngư đi thẳng vào vấn đề nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Hả? Cô liên lạc được với Mạc Khang nhanh vậy sao?” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, kinh ngạc hỏi.

“Anh có thể đừng xem thường lực ảnh hưởng của Nam Dương Trần thị có được hay không! Cho dù có khoảng cách một biển đi nữa thì cũng vẫn có thực lực như cũ.” Trần Ngư tràn ngập tự tin thoải mái cười.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, sau đó đi theo Trần Ngư tới cửa.

Bên ngoài cửa đã có một chiếc ô tô con không bắt mắt lắm đang chờ, loại xe con này rất không bắt mắt vì ở dương quang này, trên đường đâu đâu cũng thấy nó.

Tài xế lái xe là người của Trần Ngư nên không cần phải lo lắng việc hành tung bị tiết lộ.

Chỉ là xe con không phải đi về hướng ngoại thành dương quang mà vòng vào trong nội thành, sau đó dừng lại ở bên ngoài một sòng bạc.

Thấy Tề Đẳng Nhàn ngập tràn nghi hoặc, Trần Ngư lại nói: “Trần Tiên Hà cũng không phải tên ngốc!”

Hắn bừng tỉnh đại ngộ đi theo Trần Ngư vào sòng bạc, sau đó từ bên trong sòng bạc có hai người mặc quần áo giống nhau như đúc, dáng người cũng xấp xỉ nhau đi ra đón.

Trần Ngư hơi gật đầu với bọn họ, dẫn theo Tề Đẳng Nhàn vòng đến cửa sau của sòng bạc.

Đi qua cửa sau, hai người lại lên một chiếc xe khác, hoàn thành một màn kim thiền thoát xác.

“Không hổ là đại tiểu thư của Trần gia, làm việc chặt chẽ chu đáo, quả thực là tích thủy bất lậu a!” Tề Đẳng Nhàn khen.

“Đó là tất nhiên!” Trần Ngư nhẹ nhàng cười.

Hai người thông qua chiếc xe này rời khỏi Quang Dương, đi ra ngoài khoảng chừng hơn ba mươi kilomet thì dừng chân tại trạm đóng quân của Mạc Khang.

Mạc Khang đang đứng ở cổng, sau khi nhìn thấy xe thì cười ha ha nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, tiểu thư Trần Ngư, tôi đã chờ cô ở đây từ rất sớm đấy, cuối cùng cô cũng tới rồi!”

Trần Ngư xuống xe bắt tay với Mạc Khang, nói: “Tướng quân Mạc Khang, đã để anh chờ lâu rồi!”

“Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói!” Mạc Khang nói.

Anh ta quay đầu nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đi theo thì đen mặt nhíu mày.

Trần Ngư nói: “Hắn là người của tôi, không cần lo lắng.”

Mạc Khang khó chịu gật gật đầu nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Ngược lại là Tề Đẳng Nhàn lại có chút không thoải mái, con khỉ này nhiệt tình nắm tay Trần Ngư gọi như vậy chưa tính, lại còn ôm địch ý với mình như vậy.

Phòng họp chỗ Mạc Khang là dùng gỗ dựng tạm thành một toà nhà nhỏ, trên mặt bàn trong phòng bày đầy đủ các loại trái cây nhiệt đới, nhìn qua rất dễ khiến người có cảm giác thèm ăn.

“Mời ngồi!” Mạc Khang nói xong thì trực tiếp ngồi luôn xuống một chiếc ghế tre ở đó.

Đại khái là Trần Ngư đã trải chăn xong ở giai đoạn trước rồi nên cũng không định chơi trò quanh co lòng vòng với Mạc Khang, lập tức nói: “Tướng quân Mạc Khang, những tin tức nên lộ ra ngoài tôi đã nói cho anh biết hết rồi!”

“Chỉ cần anh đồng ý thì Nam Dương Trần thị chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh, bao gồm cả những thứ như súng ống đạn dược anh muốn nhưng không có kia tôi cũng có thể cho anh.”

“Thậm chí tôi có thể để bên tập đoàn Vạn Thịnh phân một ít nghiệp vụ cho anh xử lý, bảo đảm chuyện anh có thể kiếm tiền!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy một câu cuối cùng thì mày hơi nhíu lại, giỏi lắm, người phụ nữ này thế mà lại tự mình quyết định!

Hiển nhiên là cô nhìn thấy rõ lực ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn ở trong tập đoàn Vạn Thịnh, nên mới có thể tự tin nói ra được những lời này.

Nếu Tề Đẳng Nhàn bảo tập đoàn Vạn Thịnh chi một bát canh nhỏ ra cho Mạc Khang ăn cùng thì Aleksandrovich nhất định sẽ không có nửa câu oán hận.

Mạc Khang nghe thấy lời này thì cũng động tâm, nói: “Điều kiện mà Trần tiểu thư đưa ra này tất nhiên là tôi rất vui! Nhưng mà vấn đề trước mắt là tôi cũng có khó khăn, không thể đồng ý với cô được.”

Trần Ngư nhàn nhạt nói: “Tướng quân Mạc Khang có khó khăn gì thì có thể nói thẳng, là bạn bè, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp.”

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn biết hai chữ “Bạn bè” của Trần Ngư là gặp quỷ nói tiếng quỷ nhưng hắn vẫn rất khó chịu.

Nhưng Trần Ngư có tâm tư gì chứ, căn bản là không cần liếc hắn một cái đã có thể đoán được tâm lý hắn hoạt động như nào nên yên lặng vươn tay nhỏ tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên đùi hắn.

“Aiz, phụ nữ quá thông minh cũng không phải là chuyện gì tốt!”

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó âm thầm thở dài ở trong lòng, chút khó chịu nọ cũng theo gió tan thành mây khói.
Chương 847 Nổ súng đột ngột

Chương 847: Nổ súng đột ngột

“Được, nếu Trần tiểu thư đã hào phóng như vậy thì tôi đây cũng không khách khí nữa!”

Mạc Khang nghe thấy lời Trần Ngư nói thì cười ha ha, sau đó cao hứng nói.

Trần Ngư cười cười nói: “Mạc Khang tiên sinh không cần phải khách khí với tôi, về sau mọi người phải hợp tác trong thời gian dài mà!”

Mạc Khang nói: “Trần Ngư tiểu thư có biết thủ hạ dưới trướng của Trần Tiên Hà có một cao thủ tên là Dụ Khôn không?”

Trần Ngư nghe xong thì sửng sốt, lắc đầu nói: “Người này thì tôi lại không biết rồi, chỉ là tướng quân mạc kang có nhiều người nhiều súng ống đạn dược như vậy mà còn phải sợ một người không biết được gọi là cao thủ sao?”

Mạc Khang nói: “Cái đó thì tôi đương nhiên sẽ không sợ, nhưng thủ hạ dưới trướng của tôi lại không có cao thủ như vậy, tôi cần một đại cao thủ tới giúp tôi một việc lớn như vậy!”

Trần Ngư nói: “Không biết là giúp anh việc lớn gì? Nếu mà nói là cao thủ thì tôi có thể lập tức tìm được!”

Mạc Khang nói: “Bên Quang Dương này vẫn còn một đội quân phiệt khác gọi là Khải Hoàn quân, vũ lực cá nhân của hắn cực kỳ cao, tôi muốn tìm người đánh bại hắn.”

Trần Ngư nói: “Trực tiếp phái binh qua đó nghiền áp không phải là xong rồi sao, từ khi nào mà tướng quân Mạc Khang lại để ý tới mấy thứ như này rồi?”

Mạc Khang lắc đầu nói: “Trần tiểu thư có điều không biết, người gọi là Khải Hoàn này cũng đã từng là thủ hạ dưới trướng của Nãi Tín tướng quân với tôi! Sau khi Nãi Tín tướng quân xuống đài thì chúng tôi mỗi người tự lập môn hộ riêng, nếu như tôi dụng binh gây chiến với Khải Hoàn này thì thuộc hạ huynh đệ dưới trướng tôi hơn phân nửa sẽ không tình nguyện.”

Tề Đẳng Nhàn lúc nghe thấy hai chữ “Nãi Tín” này thì lông mày không khỏi hơi động.

Nãi Tín chính là tên thật của đồ tể nha!

“Người tên Khải Hoàn này bộ não cứng nhắc, không muốn động tới việc gì có liên quan đến ma tuý, hắn không muốn làm còn chưa tính, còn nơi nơi nhằm vào tôi nữa.”

“Tôi có một số việc làm ăn nhất định phải đi qua địa bàn của hắn.”

“Không thể phái binh đánh lại được nên mới lập ra một ước định. Tôi đi tìm cao thủ đánh với hắn một trận, nếu có thể thắng thì có thể đi ngang qua địa bàn của hắn mà không bị cản trở nữa.”

Trần Ngư cười nói: “Người tên Khải Hoàn này cuồng vọng như vậy sao? Thế mà dám đưa ra cả điều kiện như vậy!”

Mạc Khang lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không phải hắn cuồng vọng đâu mà là do hắn thật sự rất mạnh! Hắn đã từng là đại tướng số một trong số các thủ hạ dưới trướng của Nãi Tín tướng quân, vũ lực cá nhân cao cường tới mức phóng mắt tìm toàn bộ ở vùng Đông Nam Á này cũng rất khó có thể tìm ra được một đối thủ.”

Trần Ngư nói: “Nên anh mới bàn bạc với Trần Tiên Hà để thủ hạ Dụ Khôn của anh ta giúp anh lên đánh một trận?”

Mạc Khang nói: “Đúng vậy, dù sao thì Dụ Khôn cũng coi như là cao thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp qua.”

Trần Ngư cười nói: “Cao thủ hả, hiện tại tôi có thể tìm được một người, hơn nữa so với bất kỳ cao thủ nào mà anh từng gặp qua cũng lợi hại hơn rất nhiều!”

Mạc Khang nga một tiếng, nói: “Thân phận như Trần tiểu thư đây thì lời nói đương nhiên là không thể nghi ngờ. Cao thủ này là ai vậy, người hiện đang ở đâu?”

Trần Ngư nâng tay lên chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn, nói: “Người này ấy hả, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”

Mạc Khang lập tức sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hiển nhiên là anh ta có chút không tin tưởng, người trước mắt trắng trẻo mập mạp mang theo một chút phúc hậu này sẽ là một người cao thủ đứng đầu!

Tề Đẳng Nhàn khó chịu, người phụ nữ tên Trần Ngư này đúng là từ trước tới giờ đều không có ý tốt, cũng chưa hỏi ý kiến của hắn mà đồng ý giúp đỡ Mạc Khang rồi.

Chỉ là có thể khiến Mạc Khang từ bỏ cơ hội bên Trần Tiên Hà kia mà mượn sức của mình bên này đúng là một việc cần thiết phải làm.

“Hắn hả?”

Mạc Khang nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong miệng thốt ra một câu, trên mặt là nét khinh thường và ý trào phúng.

Hiển nhiên, cho dù là Trần Ngư có thân phận như nào đi nữa, lời nói ra có trọng lượng như nào thì anh ta cũng rất khó lòng tin tưởng Tề Đẳng Nhàn là một người có thể có đủ thực lực chống lại một đại cao thủ!

Tề Đẳng Nhàn diện vô biểu tình nhìn Mạc Khang hỏi: “Tướng quân Mạc Khang có ý kiến gì sao?”

Mạc Khang không nói gì mà chỉ khinh thường cười, sau đó sắc mặt lạnh nhạt xuống, tay phải đột nhiên nhấc lên, không biết từ khi nào mà trong tay anh ta đã nhiều thêm một khẩu súng!

“Phanh!”

Không cần hoài nghi về trình độ thực chiến của loại người kiêu hùng như Mạc Khang, người ta lúc trước ở trong trận chiến quật khởi kia gần như là mỗi ngày đều đánh giặc.

Tuy rằng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng từ tốc độ rút súng ngắm bắn đến lúc nổ súng của anh ta tuyệt đối không hề thua kém với bất cứ tay súng thiện xạ nào được đào tạo chính quy.

Trần Ngư còn chưa kịp phản ứng lại thì tiếng súng đã vang lên, cô chỉ thấy phía trước họng súng toát ra một ánh lửa.

Đầu của Tề Đẳng Nhàn nghiêng về một bên, viên đạn không hề bắn trúng.

Họng súng của Mạc Khang dịch xuống, lại bắn thêm hai phát súng vào ngực của hắn!

Nhưng cả người của Tề Đẳng Nhàn lại trượt xuống đúng lúc giống như đã bị trúng đạn vậy.

“Ha, chỉ như vậy, cao thủ?” Khẩu súng của Mạc Khang bị vứt lên trên mặt bàn, vừa dùng tay ấn vừa cười nhạo hỏi.

Cả người Tề Đẳng Nhàn lại chầm chậm nâng dậy từ dưới bàn, không vui đáp: “Một lời không hợp là nổ súng đánh người cũng không phải là chuyện hay gì đâu!”

Đồng tử Mạc Khang co rút lại, sau đó nở nụ cười nói: “Cao thủ, thật đúng là cao thủ! Có thể ở trong khoảng cách gần như vậy tránh thoát được ba viên đạn tôi bắn ra, tôi tán thành thực lực của cậu.”

Nhưng hai mắt của Tề Đẳng Nhàn lại hơi nhíu lại, cười nói: “Anh chưa rên một tiếng đã nổ súng bắn tôi, hiện tại lại mở mồm ra nói tán thành thực lực của tôi?”

Trần Ngư cảm giác được Tề Đẳng Nhàn có chút giận dữ, tựa như muốn động thủ đối với Mạc Khang.

Cô vội vàng duỗi tay bắt lấy hai bàn tay của hắn, một bên vừa trấn an hắn, một bên lại cười nói với Mạc Khang: “Hiện tại tướng quân Mạc Khang đã biết lời tôi nói không phải giả rồi chứ?”

Trong lòng cô cũng vạn phần bực bội, Mạc Khang này làm việc quá độc ác đi, chưa một lời chào hỏi đã trực tiếp nổ súng bắn người, nếu như Tề Đẳng Nhàn không thể tránh thoát thì phải làm sao bây giờ?

Trong khi nói chuyện, Trần Ngư cảm giác được tay nhỏ của mình bị người nắm ngược lại thì kinh ngạc quay đầu, lập tức nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười xấu xa đầy mặt, nơi nào còn có nửa điểm bộ dáng muốn giết người nữa đây?

“Bị tên cẩu nam nhân này tính kế rồi!” Trong lòng Trần Ngư dở khóc dở cười.

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn có hơi tức giận thật nhưng bày ra tư thái muốn giết người thì hơn phân nửa chỉ là bày vẽ mà thôi.

Ở đây là đại bản doanh của Mạc Khang, tuy rằng hắn có thể giết chết Mạc Khang nhưng muốn chạy thoát rời khỏi đây thì lại không phải là một việc dễ dàng.

Đây là cố ý muốn khiến cô sốt ruột, sau đó lại tiện thể chiếm luôn tiện nghi của cô đúng không?

Mạc Khang cười ha ha rót cho Tề Đẳng Nhàn một chén trà, sau đó giơ chén trà của mình lên rồi nói: “Không nghĩ tới giám đốc Tề lại là đại cao thủ như vậy, đúng thật là chân nhân bất lộ tướng mà! Là do mắt tôi vụng về, tôi ở chỗ này dùng trà thay rượu bồi tội với giám đốc Tề.”

Nói xong lời này, Mạc Khang nấng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó chắp tay xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn chẳng có tí hảo cảm nào đối với loại người như Mạc Khang này nên chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, uống ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Lần sau trước khi tướng quân Mạc Khang muốn làm việc như vậy thì tốt nhất vẫn nên đánh tiếng trước một tiếng. Không phải là tôi sợ tướng quân Mạc Khang đánh chết tôi mà tôi sợ tôi sẽ theo phản xạ có điều kiện mà gặt đầu của tướng quân Mạc Khang xuống mất!”

Mạc Khang bị câu này của hắn nói cho trong lòng bực bội nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mà chỉ cười nói: “Nếu dưới trướng của Trần tiểu thư đã có người tài ba như giám đốc Tề đây thì tôi cũng có thể yên tâm hợp tác với Trần tiểu thư rồi!”

“Tướng quân Mạc Khang, Dụ Khôn tiên sinh tới!”

Lại ngay lúc này có một thủ hạ của Mạc Khang tiến lên bẩm báo.

Ánh mắt của Trần Ngư lạnh xuống, tâm tư của Mạc Khang này không đơn giản mà, đây là chuẩn bị cả hai bên đều ăn sao?
Chương 848 Bảo hổ lột da

Chương 848: Bảo hổ lột da

Mạc Khang thấy sắc mặt của Trần Ngư không vui thì cười ha ha nói: “Trần tiểu thư không cần phải để ý, cô cũng biết rõ đến đạo lý không thể để tất cả trứng gà chung một rổ mà!”

Trần Ngư thần sắc bình tĩnh nói: “Lời tướng quân Mạc Khang đây nói đúng thật là có chút đạo lý.”

Mạc Khang quay đầu nói với thuộc hạ: “Mời Dụ Khôn tiên sinh tiến vào!”

Không lâu sau, Dụ Khôn đi tới.

Người này là một người đàn ông trung niên mặc Đường trang, diện mạo lẫn khí chất đều tương đối nho nhã, mang theo hương vị tiên sinh dạy học mà ở Tề Đẳng Nhàn không có.

Cao thủ võ học luyện công phu tới cảnh giới cao phần lớn người nhìn qua đều sẽ không có vẻ xốc vác hung mãnh mà ngược lại đều mang theo hơi thở nho nhã.

Đại tông sư trong xã hội cũ đều là như vậy, nhìn qua thì gầy gầy ốm yếu, khí chất văn nhã, nhưng một khi động thủ thì sẽ cực kỳ khủng bố.

“Người này cũng có chút công phu, hơi thở nội liễm, khí huyết thời khắc đều tụ trong đan điền, phòng chừng đang ở giữa cảnh giới đan kính, chỉ là vẫn chưa tới được trình độ của đan kính….” Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn về phía Dụ Khôn, trong lòng vừa nghĩ.

Dụ Khôn cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mày nhăn lại nhìn về phía nọ, thấy là một thanh niên trắng trẻo mập mạp phúc hậu thì trong lòng cảm thấy kỳ quái.

“Hử? Vừa rồi rõ ràng mình cảm giác được có cao thủ mà, sao lại biến thành một tên mập mạp rồi? Hơn nữa nhìn qua còn phúc hậu và vô hại như vậy….” dụ khô thầm nghĩ.

Bộ dáng hiện tại của Tề Đẳng Nhàn không sai biệt lắm với Chu Quang Vinh, nhìn qua đều sẽ cảm thấy bản lĩnh không lớn mà thay vào đó là phúc hậu và vô hại.

Mạc Khang cười cười nói: “Dụ Khôn tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi! Ha ha ha….nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ xuất phát tới nơi Khải Hoàn quân dừng chân để giải quyết vấn đề một chút?”

Dụ Khôn lúc nhìn thấy Trần Ngư thì sửng sốt nói: “Đây không phải là tiểu thư Trần Ngư đấy sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ của tướng quân Mạc Khang thế này?”

Lúc nói lời này ông ta tỏa ra một cỗ sát ý gắt gao đè ép Trần Ngư.

Trần Tiên Hà có nói qua, nếu phát hiện ra Trần Ngư có tiếp xúc ngầm với Mạc Khang thì trực tiếp giết chết Trần Ngư rồi lại nói chuyện khác!

Mạc Khang cười ha ha nói: “Tôi đây nghe đại danh của Trần tiểu thư đã lâu, lại thấy bảo cô ấy có tiếng là mỹ nhân nên cố ý mời cô ấy tới đây ngồi chơi một lát. Hơn nữa, thủ hạ của Trần tiểu thư cũng có người tài ba, tôi đây cũng chỉ vì đề phòng nhiều hơn một tầng bảo hộ mà thôi!”

Dụ Khôn cười cười nói: “Hóa ra là vậy! Chỉ là thủ hạ tài ba của Trần tiểu thư đây là người nào vậy?”

“Chính là vị giám đốc Tề này đây!” Mạc Khang cười cười duỗi tay chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn.

Dụ Khôn lại hỏi: “Cao thủ? Tôi thấy như nào cũng không giống cho lắm mà! Vị giám đốc Tề này sợ không phải là một cao thủ ăn thịt uống rượu đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn ngồi tại chỗ ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt đáp: “Dụ sư phó nhìn qua cũng không giống một cao thủ cho lắm.”

Trên mặt Dụ Khôn hiện lên ý cười, nói: “Nếu không thì cậu tới thử xem một chút, nhìn xem tôi với cậu chênh lệch bao nhiêu?”

Mạc Khang lại xua xua tay cười to nói: “Ha ha ha, được được, hai vị không cần phải khắc khẩu. Hôm nay người mà chúng ta phải đối phó chính là Khải Hoàn chứ không phải nên ở nơi này nội chiến!”

Dụ Khôn nói: “Tạm thời tôi nể mặt mũi của tướng quân Mạc Khang, nếu không thì cậu sẽ biết được tôi với cậu chênh lệch có bao nhiêu xa!”

Tề Đẳng Nhàn không dao động, nhưng Trần Ngư lại dùng tay nhỏ viết trong lòng bàn tay hắn một từ đơn – – kill!

Rất rõ ràng đây là Trần Ngư muốn Tề Đẳng Nhàn giết chết Dụ Khôn, dù sao việc cô tiếp xúc ngầm với Mạc Khang không thể để cho Trần Tiên Hà biết được. Nếu không thì tình cảnh của hai người ở Quang Dương sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại giữa Trần Ngư và Trần Tiên Hà còn chưa tới nông nỗi xé rách da mặt với nhau nhưng muốn cho cô ta biết nếu Trần Ngư muốn động tới căn cơ của anh ta thì đừng trách anh ta phải động tới dao kéo.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe theo lời của cô nói?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi hỏi.

“Bởi vì tôi đào hoa nha!” Trần Ngư đẩy mắt kính, cười nhẹ nói.

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ co giật, nghe một chút xem đây là tiếng mà con người nên nói sao?

Trần Ngư lập tức nói: “Tôi gửi cho anh xem nhiều ảnh tự chụp như vậy đều coi là không khí hết cả sao? Gần đây tôi thấy có ai gọi là Valentino gì đấy đang rất hot, anh có muốn đi xem thử hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Người tên Dụ Khôn này nhất định phải chết, ai bảo vừa rồi ông ta mới đắc tội tôi chứ? Ừm….Nhưng cái này chẳng có tí quan hệ gì với Valentino cả, chỉ đơn thuần là tôi không vừa mắt ông ta mà thôi!”

Trên mặt Trần Ngư hiện lên ý cười, nói: “Tôi biết, anh là người đứng đắn như vậy, sao có thể thích xem chân được chứ?”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ ngực nói: “Đó là đương nhiên!”

Mạc Khang quay đầu lại nói: “Mời hai vị đuổi kịp, có gì muốn nói thì chốc nữa lại nói sau!”

Mấy người phân biệt lần lượt leo lên xe Jeep, sau đó tài xế của Mạc Khang sẽ chở bọn họ tới địa bàn của Khải Hoàn.

Đường xá ở Myanmar thật sự rất xóc nảy, so với đường xá ở nông thôn của Hoa quốc còn không bằng, hơn nữa ở trên đường còn thường xuyên nhìn thấy mấy hố bom do đạn pháo oanh tạc khiến cho không thể không đi đường vòng.

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, mấy đội quân phiệt này một đám đánh nhau tới ngươi chết ta sống, hơn nữa còn dựa vào ma túy mà kiếm lời được không ít tiền mà ngay cả cơ sở xây dựng hạ tầng cũng không muốn tu bổ lại.

Tề Đẳng Nhàn thấy một người đàn ông quỳ rạp ở bên đường, phía sau có một chiến sĩ mặc quân phục của quân đội Mạc Khang đang dùng AK chĩa thẳng vào sau đầu của anh ta.

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên, người đàn ông đáng thương kia ngã xuống đất, dịch não lẫn óc bắn tung tóe khắp nơi.

Sau đó chiến sĩ nổ súng kia còn cười lên ha hả dùng ngôn ngữ địa phương khoe khoang gì đó với các đồng bạn, bô bô nói một tràng rồi mấy đồng bạn cũng theo đó cười lên ha ha.

Kho chịu trong mắt Tề Đẳng Nhàn càng đậm thêm, loại chuyện lấy giết người làm trò vui này cũng không có gì đáng để khoe ra cả, đám cặn bã này hẳn nên sớm phải xuống địa ngục mới đúng.

Mạc Khang quay đầu nhìn thoáng qua hai người rồi cười nói: “Hai vị không cần để trong lòng, loại chuyện như này ở Myanmar tùy tiện chỗ nào cũng có thể nhìn thấy. Bọn người kia không nghe lời thì chỉ có thể tiễn bọn họ đi gặp thượng đế sớm một chút thôi!”

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nghĩ tìm thời gian rảnh nào đó đưa Mạc Khang đi gặp thượng đế.

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả, loại chuyện này ở Nam Dương cũng có không ít.” Trần Ngư diện vô biểu tình đáp.

Có thể nhìn ra được là cô cũng đang cật lực che giấu vẻ không khỏe ở bản thân.

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn đánh người như cơm bữa, giết người như cắt cỏ nhưng cũng tuyệt đối không lạm sát vô tội, hơn nữa cũng sẽ không bởi vì giết chết một ai đó mà cảm thấy vui sướng.

Vũ lực cường đại là dùng để bảo vệ bản thân mình và tự do chứ không phải là dùng để tìm niềm vui.

Đối với quyền lực cũng như vậy.

“Có cảm giác hợp tác với người này rồi y như bảo hổ tự lột da xuống ấy!” Trần Ngư cười cười đánh võ ngữ với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cảm thấy người phụ này cũng lập dị thật, có thể dùng thủ ngữ như vậy sao?

Bởi vì cha hắn Tề Bất Ngữ không thể nói nên mới cất công đi học ngôn ngữ của người câm điếc, mà khiến hắn có chút không nói nên lời chính là Tề Bất Ngữ không cần phải biết cái gì mà tiêu chuẩn ngôn ngữ của người câm điếc hay mấy cái khoa tay múa chân của người mù….Thậm chí là ngay cả Tham Lang còn hiểu Tề Bất Ngữ muốn biểu đạt hay nói cái gì hơn cả người con trai là hắn hơn.

Tề Đẳng Nhàn đáp: “Vốn dĩ chính là bảo hổ lột da mà, tìm một cơ hội thích hợp sẽ trực tiếp chơi chết anh ta!”

Trần Ngư gật gật đầu.

Chỉ là Mạc Khang cũng không dễ giết chết như vậy, dù sao thì từ nhỏ anh ta đã sinh hoạt ở một chỗ, đối với an toàn của bản thân tự nhiên là rất để ý.

Vô luận là đi đến nơi nào thì Mạc Khang tùy thời đều sẽ mang theo mấy chục thủ hạ vác súng trường bên cạnh, chủ yếu là để tránh có người uy hiếp đến an toàn của chính mình.

“Cái thứ đồ tể này hẳn là rất nhanh sẽ tới đi?”

“Cha tôi luôn muốn giải quyết lũ chuột quanh năm ở trong nhà tù U Đô, với ông ấy mà nói thì hẳn cũng không tính là việc gì khó.”
Chương 849 Sức mạnh cơ bắp

Chương 849: Sức mạnh cơ bắp

Thế lực của Khải Hoàn còn kém hơn một ít so với Mạc Khang, nhưng dù sao thì hai người cũng từng là thủ hạ làm việc chung dưới trướng một người, tướng lãnh thuộc hạ dưới trướng hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút giao tình, không nên đấu võ.

Cho nên việc Khải Hoàn cắt đứt đường phát tài của Mạc Khang khiến Mạc Khang chỉ có thể chịu đựng, dùng một phương thức uyển chuyển khác tới để giải quyết sự việc.

Sau khi Mạc Khang dẫn theo đám người Dụ Khôn, Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn tới thì bên Khải Hoàn đã dọn xong lôi đài, một đám chiến sĩ đều vác súng trên vai, súng cũng đã được lên nòng sẵn sàng.

“Hoan nghênh tướng quân Mạc Khang!”

Các chiến sĩ thống nhất rống to một tiếng khiến Mạc Khang sợ tới mức phải giật mình một cái.

Lúc này Khải Hoàn mới đi ra, người này là một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, hai bên quai hàm nhô xương có vẻ có hơi gầy ốm, đầy mặt lạnh nhạt nhìn Mạc Khang nói: “Sao rồi, tìm được người rồi?”

Mạc Khang ha hả cười lạnh một tiếng: “Khải Hoàn, tôi chỉ sợ là anh không dám đánh thôi! Chỗ này của tôi có hai đại cao thủ, có thể phân bại cao thấp được với anh đấy.”

Khải Hoàn khinh thường nói: “Anh thì có thể tìm được cái cao thủ gì chứ hả? A, không phải là người phụ nữ này đấy chứ?”

Hắn nói người phụ nữ, đương nhiên là chỉ Trần Ngư.

Trần Ngư buông một tay xuống, nói: “Tôi đây hai tay trói gà còn không chặt, lấy cái gì tới để đánh với ông chứ?”

Mạc Khang cười cười với Dụ Khôn và Tề Đẳng Nhàn, nói: “Hai vị, hai người ai nguyện ý lên trước thử sức với tướng quân Khải Hoàn một lần đây? Cũng nên dạy cho tướng quân Khải Hoàn đây biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn a!”

Ánh mắt của Khải Hoàn qua lại đánh giá hai người rồi dừng lại lâu hơn một chút ở trên người của Dụ Khôn, bởi vì dung mạo của Tề Đẳng Nhàn thật sự là quá không khiến cho người ta ấn tượng gì cả, nhìn qua không giống một cao thủ.

Dụ Khôn cũng đang đánh giá Khải Hoàn, anh ta chỉ cảm thấy người này mặc dù thoạt nhìn tuy gầy yếu nhưng trong cơ thể lại mơ hồ toát ra một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại!

“Người tên Khải Hoàn này chuyên môn luyện lực gân cốt, là một cao thủ rất lợi hại.” Trong lòng Dụ Khôn thầm nghĩ.

Như thế nào gọi là lực gân cốt?

Lực gân cốt chính là người trời sinh ra đã có sẵn lực lượng.

Lúc trẻ em mới sinh ra gần như không có gì gọi là lực lượng cơ bắp cả, nhưng một khi bọn chúng bắt được thứ gì đó thì người khác rất khó để gỡ ngón tay của bọn chúng ra được, mà cỗ lực lượng đấy chính là thuộc về lực gân cốt.

Chờ sau khi trẻ em lớn dần lên, cơ bắp bắt đầu trưởng thành, vận dụng càng nhiều thì cũng chính là lực lượng cơ bắp.

Nội gia quyền chú trọng khai phá nhất chính là lực gân cốt, lực lượng cơ bắp, những thứ ngược lại chỉ là bước tiếp theo.

này cũng đúng là vì sao, thời điểm ở xã hội hội cũ có rất nhiều tông sư quyền thuật thoạt nhìn mong manh yếu đuối nhưng trên thực tế vừa ra tay một cái là có được sức mạnh chẻ vàng nát đá.

Tề Đẳng Nhàn thoạt nhìn qua cũng không cường tráng nhưng một khi phát lực thì so với những đại lực sĩ đó còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Mà người tên Khải Hoàn anyf đã gầy như vậy rồi còn có thể được Mạc Khang đánh giá là cao thủ cực kỳ lợi hại thì không thể biết được là lực gân cốt kia đã luyện được tới trình độ nào!

“Mạc Khang là quân phiệt một phương, lại có binh quyền như vậy, không lo không mời chào được cao thủ. Nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa thể so sánh được với Khải Hoàn thì có thể nghĩ được trình độ của hắn lợi hại bạo nhiêu!”

“Trước khi biết rõ ràng thực lực và phương thức chiến đấu của đối phương thì tùy tiện giao thủ đối với mình mà nói chính là mười phần bất lợi.”

“Vậy để cái tên phế vật Tề Thiên gì kia thử trước xem!”

Trong lòng Dụ Khôn chớp lên một ý niệm, chuẩn bị áp trận để Tề Đẳng Nhàn lên trước thăm dò xem đối thủ là người như thế nào.

Khải Hoàn vẫy tay với Mạc Khang một cái, dẫn anh ta tới một sân thao luyện phía sau, sau đó Khải Hoàn đứng ở giữa sân vừa cởi áo khoác vừa bễ nghễ nhìn tứ phương nói: “Ai muốn lên tìm chết trước đây?!”

Dụ Khôn nói với Mạc Khang: “Vị Tề sư phó này không phải nói là so với tôi còn lợi hại hơn sao? Để hắn lên thử xem là được, xem thử xem hắn còn dám mạnh miệng như vậy hay không!”

Trần Ngư nhíu mày nói: “Dựa vào cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn lại duỗi tay ngăn cô lại, không cho cô nói tiếp rồi cười lạnh nói: “Mặc kệ thế nào thì hôm nay anh ta cũng chết chắc rồi, không cần phải so đo với một người chết.”

Ở trong lòng hắn thì Dụ Khôn chính là một người đã chết, mặc kệ trận luận võ này có kết quả ra sao đi nữa thì hắn nhất định phải gặt đầu của Dụ Khôn xuống, miễn cho để ông ta trở về làm lộ ra bí mật.

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi tới giữa sân thao luyện, bộ dáng bụng phệ nhìn qua rất buồn cười chọc tới một đám chiến sĩ đều bật cười lên ha hả.

“Buồn cười thật, tìm một người mập mạp như vậy tới khiêu chiến tướng quân của chúng ta sao? Không sợ lát nữa hắn bị tướng quân của chúng ta đánh cho ra bã sao?”

“Mạc Khang, anh không tìm ra được người nào nữa sao, sao ai cũng có thể mang tới đây thật giả lẫn lộn thế?”

Khải Hoàn lại không có ý gì khác mà chỉ đánh giá trên dưới Tề Đẳng Nhàn một lượt.

Võ giả bụng phệ phần lớn đều là cao thủ luyện nội công rất tốt, nhìn những cổ tháp, đạo quan thần tượng kia mà xem, trong đó có không ít người đều mang bộ dáng bụng phệ.

Dụ Khôn híp mắt cẩn thận quat sát động tác của Khải Hoàn, ở trong mắt của ông ta thì Tề Đẳng Nhàn chính là đồ không biết sống chết, hơn phân nửa là sẽ chết ở dưới độc thủ của Khải Hoàn.

Đại danh của Khải Hoàn đã sớm vang vọng ở vùng Tam Giác Độc, thậm chí còn có người nói vũ lực cá nhân của hắn đã sớm siêu việt hơn cả tướng quân Nãi Tín lúc trước mà hắn đi theo!

“Đến đây đi!” Khải Hoàn bình tĩnh nói: “Tôi không hỏi tên của cậu là vì nếu như cậu đã là người chết thì hỏi cũng không có tác dụng gì.”

“Nếu cậu có thể thắng tôi thì có lẽ tôi sẽ bằng lòng nghe thử tên cậu một chút, thậm chí có thể uống với cậu một chén rượu!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì trên mặt hiện lên một tia ý cười, tuy rằng Khải Hoàn ngông cuồng nhưng lại có một cỗ hào khí ở bên trong.

Hắn thích hào khí như vậy.

Cho nên hắn hơi hơi ôm quyền, nói: “Mời!”

Ánh mắt của Khải Hoàn ngưng lại, sau khi ông ta triển khai quyền cước thì bước vọt lên một bước, tốc độ cực nhanh tựa như một tia chớp màu lục đậm!

Chỉ trong một cái chớp mắt mà ông ta đã tới bên người Tề Đẳng Nhàn, chân phải nhấc lên đá về hướng bên lườn hắn, rồi dẫm xuống hai chân nơi Tề Đẳng Nhàn đang đứng, đầu gối nâng dậy hung hăng đánh thẳng xuống hạ bộ!

“Tốt lắm, không hổ danh là người đứng đầu một đội quân, công lực cao như vậy đều là luyện ra từ trong sinh tử, đi lên đã muốn mạng của mình!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, tay phải của Khải Hoàn nhấc lên, tay nắm thành quyền, đốt xương của ngón trỏ nhô ra một khối tạo thành mắt phượng tiêm quyền đâm thẳng xuống yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!

Mắt phượng tiêm quyền đánh xuống chính là một lực có khả năng xuyên thấu, một khi bị đánh trúng thì không chết cũng tàn phế, dù sao thì toàn bộ lực đạo cũng đều tập trung vào một khối đốt xương nhô lên kia.

Nhưng hai chiêu này hạ xuống vẫn còn chưa đủ để Tề Đẳng Nhàn hô lên câu lợi hại, mà lợi hại hơn chính là tay trái bắt kịp theo hạ xuống phản đòn, một khi bị nắm sẽ lập tức bị vặn gãy khớp xương.

Loại người như Khải Hoàn này cả ngày lăn lê bò lết ở cửa sinh tử trong quân doanh, đấu pháp tự nhiên sẽ cực kỳ cay độc tàn nhẫn, vừa ra chiêu là muốn lấy mạng người, muốn để ông ta đánh ra chiêu thức đẹp thì ngược lại là làm khó cho ông ta.

Hơn nữa, một bộ các chiêu thức liên tiếp của Khải Hoàn còn có một loạt biến hóa.

Dụ Khôn đứng xem ở một bên kinh hãi, nếu chính mình đi lên gặp phải một chiêu kia của Khải Hoàn thì đúng thật là như bị xích sắt cầm chân, tiến không thể tiến, lùi không thể lùi!

Một chiêu này đánh cho đối thủ trở tay không kịp, tiến thoái lưỡng nan!

Khiến đối phương sinh ra do dự.

Mà một khi do dự thì tất sẽ bại trận!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn chỉ đứng tại chỗ mà không lùi bước nào, cổ lệch một chút rồi quay một vòng, cằm đột nhiên cúi xuống rồi lui về!

“Bang!”

Nắm tay đánh xuống trực tiếp bị cằm và xương quai xanh của hắn kìm kẹp, mà khớp xương nhô lên kia cũng chỉ cách yết hầu hắn hai centimet nhưng cố tình không thể đánh tiếp vào được nữa.

Chỉ là cũng may tay trái của Khải Hoàn bắt được tay phải của Tề Đẳng Nhàn, phát lực gân cốt một cái khiến gân xanh trên cánh tay vang lên, bộc phát ra lực đạo kinh người như muốn vặn gãy cổ tay của hắn!
Chương 850 Đuổi giết Dụ Khôn

Chương 850: Đuổi giết Dụ Khôn

“Xong rồi, trò chơi kết thúc, tay của hắn sẽ bị chặt đứt!”

“Thoạt nhìn tuy Khải Hoàn gầy nhưng lực gân cốt rõ ràng đã luyện tới trình độ không giống bình thường, cho dù là sắt thép cũng có thể dễ dàng vặn gãy.”

Dụ Khôn đứng xem ở một bên liên tục cười lạnh ở trong lòng.

Chỉ là toàn bộ tay của Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt này tựa như bị thổi phồng mà sưng to lên, cánh tay vốn dĩ nhìn qua đã có chút mập mạp, ở thời điểm này càng mạnh đến mức giống như chân gấu!

Gân xanh trên trán Khải Hoàn nảy lên kịch liệt, dùng hết sức lực cũng không thể vặn gãy được cổ tay của đối phương, thậm chí lực chấn động quay lại còn khiến ông ta suýt nữa rời tay!

Khải Hoàn biết chính mình đây đã gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh nên lập tức lùi chân phải ra sau, đứng trong tư thế lao tới rồi bất ngờ thả ra, đồng thời chân trước lùi về muốn kẹp chặt chân của Tề Đẳng Nhàn để phá vỡ thế thăng bằng của hắn.

Cánh tay của Tề Đẳng Nhàn run lên, toàn bộ cánh tay dường như biến thành trục của một khẩu súng lớn!

Ngón tay của Khải Hoàn nháy mắt không thể duỗi ra được, khớp xương thậm chí còn run lên như có chút đau đớn.

Ông ta không chút nghĩ ngợi duỗi cánh tay ra, thẳng tắp hướng ra ngoài!

Ngay sau đó ông ta cũng phải cảm tạ bản thân mình đột nhiên nhanh trí gập khuỷu tay về va chạm quyền.

Bởi vì băng quyền của Tề Đẳng Nhàn đã lặng yên không một tiếng động tới trước người ông ta tự bao giờ, nếu không phải khuỷu tay của ông ta gập vào ngăn trở thì giây tiếp theo nhất định sẽ bị đánh bay ra ngoài.

“Người tên gọi họ Tề này đúng là cao thủ, so với mình hay Khải Hoàn còn phải lợi hại hơn gấp mười lần!” Dụ Khôn nhìn thấy một màn này thì mới hoàn toàn bừng tỉnh.

“Không được, sát tâm của tên này đối với mình rất nặng, mình phải chạy trốn trước mới được.”

“Chờ khi thoát rồi lại liên lạc với Trần tiên sinh bày kế khác!”

Nghĩ xong xuôi đâu vào đấy rồi, cả người Dụ Khôn co lại, lặng yên không một tiếng động lui ra bên ngoài quân doanh.

Lúc này mọi người đều đang chú ý tới tình chiến đấu giữa sân thao luyện, một đám đều tập trung tinh thần nhìn không chớp mắt nên căn bản không hề chú ý tới Dụ Khôn đang chạy trốn đào tẩu.

Dụ Khôn cũng không dám đi ở đường lớn mà sau khi rời khỏi quân doanh thì lập tức chui vào trong rừng, chọn đường mòn để đi, không dám dừng lại dù chỉ là một khắc.

Lại nói sau khi Khải Hoàn ngăn được một quyền của Tề Đẳng Nhàn kia thì lập tức muốn lùi về phía sau để điều chỉnh lại hơi thở rồi tiếp tục chiến đấu.

Nhưng nào đâu có biết nắm tay của Tề Đẳng Nhàn mở ra một chút hóa thành ưng trảo gắt gao chế trụ cánh tay của ông ta, sau đó từ dưới bụng truyền lên một tiếng ếch kêu to.

Chỉ thấy hắn mở miệng phun ra một hơi, khẩu khí ngưng tụ thành một đoàn trắng xóa y như một nắm đấm, bang một cái đấm thẳng xuống mặt của Khải Hoàn.

Nếu Tề Đẳng Nhàn dùng toàn lực phun khí thì thậm chí có thể so với lực ảnh hưởng của một cao thủ khi ra chiêu nghiêm mộc long, huống hồ gì còn là dùng toàn lực phun xuống mặt của Khải Hoàn?!

Khải Hoàn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mũi đau xót, nước mắt ròng ròng chảy xuống….

nếu mũi bị đánh sẽ ảnh hưởng đến tuyến lệ.

Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Đẩy sơn chưởng” dừng ở trên ngực của Khải Hoàn, chỉ là cũng không hề đánh tới mức gần chết mới thôi. Dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của người ta, nếu đánh chết người thì dưới tình cảnh nhiều súng như vậy, hắn cũng rất khó có thể chạy thoát được ra ngoài.

Khải Hoàn hét thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, văng lên cao hai mét rồi bay ra xa khoảng bảy tám mét rồi phịch một tiếng ngã trên mặt đất, còn lăn liên tục vài vòng.

“Đáng chết, báo thù cho tướng quân!”

Một chiến sĩ rống giận nâng súng lên, mấy chiến sĩ ở bên cạnh hắn cũng phục hồi tinh thần lại trong nháy mắt.

Một khẩu súng nâng lên, vừa muốn lên nòng thì thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới trước mặt bọn họ.

Trong lúc nhất thời hắn ra quyền đánh, chân đá, vai đâm, thân dựa, mông hích…. Toàn thân các bộ phận trên dưới đều biến thành vũ khí để hắn công kích đối thủ, một phen khiến AK bay lên rồi rơi xuống mặt đất bên cạnh.

Lúc này Khải Hoàn mới hồi thần lại ngồi dậy, ho khan liên tục nói: “Dừng tay, Tề sư phó đã hạ thủ lưu tình rồi!”

Những chiến sĩ còn lại chuẩn bị nâng súng lên đối phó với Tề Đẳng Nhàn lúc này mới dừng tay lại.

Mạc Khang cũng không khỏi lau đi một phen mồ hôi lạnh, này nếu như thật sự nổ súng sống chết với nhau thì bọn họ nhất định sẽ không có con đường sống.

“Dụ Khôn tiên sinh, anh đã nhìn thấy rõ rồi chứ?”

“Ơ….người đâu rồi?”

Mạc Khang vừa quay đầu đã phát hiện không thấy Dụ Khôn đâu cả, sắc mặt lúc này tức khắc biến đổi.

Hôm nay anh ta hẹn gặp mặt với Trần Ngư, còn gọi cả Dụ Khôn tới tự nhiên là có tính toán của chính mình.

nếu Trần Ngư có thể giúp anh ta giải quyết được khốn cảnh trước mắt thì hợp tác với Trần Ngư không sao cả; nhưng nếu Trần Ngư không làm được thì sẽ tiếp tục hợp tác với Trần Tiên Hà, Dụ Khôn mang theo tin tức về cũng không sao.

“Không cần nóng nảy, tôi đi giết chết ông ta.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhàn nhạt nói với Mạc Khang.

Nói xong lời này, bước chân hắn động một chút, cột sống run lên, thân hình tựa như một con du long, tạch tạch tạch vài cái đã từ trong đám người xông ra ngoài.

Mạc Khang sốt ruột nói: “Cậu đuổi theo ông ta bằng cách nào được? Trên người ông ta cũng không có GPS định vị!”

Thanh âm của Tề Đẳng Nhàn từ xa xa truyền về: “Tôi muốn giết ông ta thì ông ta có chạy tới chân trời góc bể cũng không trốn thoát được.”

“Tướng quân Khải Hoàn, mời ông chuẩn bị tốt rượu ngon, một chốc nữa tôi muốn uống!”

Khải Hoàn cũng là một hào kiệt đã đánh cuộc thì phải chịu thua, gật gật đầu nói: “Được, tôi đây sẽ chuẩn bị rượu ngon thật tốt, chờ cậu quay đầu trở về nhắm rượu!”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đuổi theo ra khỏi quân doanh thì bước chân căn bản không ngừng, tốc độ truy kích cực kỳ nhanh, hơn nữa lộ tuyết sở hành đúng là con đường lúc trước Dụ Khôn chạy trốn.

Giác quan thứ sáu của hắn phát tán cường đại, có một loại dự cảm vận mệnh chú định, loại cảm giác này tập trung vào Dụ Khôn đang ở giữa rừng núi đi vội.

Dụ Khôn chạy được mười mấy kilomet rồi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Mình chạy vào núi sâu rừng già, trừ khi dẫn theo quân khuyển tới truy kích, còn không thì đừng mong tìm thấy mình. Chỉ là cho dù có dùng tới quân khuyển thì tốc độ lùng bắt cũng quá chậm, căn bản không thể theo kịp được sức của đôi bàn chân mình.”

Trên mặt ông ta hiện lên một tia đắc ý, sau đó lại lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới ở bên người của Trần đại tiểu thư này lại có một đại cao thủ như vậy, hơn nữa quả nhiên là tà tâm của cô ta không chết, thế mà dám tiếp xúc ngầm với Mạc Khang!”

Dụ Khôn thở hổn hển một hơi, cảm thấy chính mình đã an toàn rồi thì cước bộ cũng chậm đi một chút.

Ông ta lại đi tiếp được khoảng một kilomet nữa thì bước chân đột ngột dừng lại, cả người ngốc lăng tại chỗ.

Bởi vì, ở trên thân cây đại thụ phía trước kia chính là Tề Đẳng Nhàn đang nhàn nhã ngồi chờ.

Hai chân Tề Đẳng Nhàn lắc lư qua lại, cười nói: “Tôi chờ ông lâu lắm rồi, sao ông lại đi chậm như vậy chứ?!”

“Đáng chết….Rốt cuộc thì mày là ai?” Dụ Khôn sởn tóc gáy, cảm giác được một ít không thích hợp.

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mình, xương cốt di động, khí huyết dịch chuyển, sau một lát lộ ra bộ mặt thật của mình.

Sau khi nhìn thấy gương mặt này, Dụ Khôn tức khắc cả kinh nói: “Mày là Tề Đẳng Nhàn? Là người phản quốc đã giết chết Tạ Cuồng Long!”

Tề Đẳng Nhàn nhảy từ trên cây xuống, bình tĩnh nói: “Được rồi, hiện tại tôi sẽ cho ông biết, cao thủ như tôi đây rốt cuộc so với ông cao hơn ở điểm nào.”

Dụ Khôn không nói hai lời quay đầu lập tức chạy!

Nhưng ông ta mới vừa chạy được hai ba bước đã cảm giác được sau gáy truyền tới cảm giác lạnh căm!

Trong lòng ông ta chỉ có khiếp sợ, tốc độ thân pháp của Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc đã tới cảnh giới khủng bố như nào rồi? Chính mình vừa mới chạy được ba bước mà hắn đã đuổi kịp sát phía sau mình rồi sao?!

Dụ Khôn chỉ có thể đột nhiên xoay người tiếp một chiêu “Diêu thân mã”, theo đó đánh ra ngoài một quyền pháp ngăn cản bàn tay to đang chộp tới của Tề Đẳng Nhàn.

“Thả cho tôi một con đường sống được không?” Dụ Khôn trầm giọng nói: “Thả cho tôi một con ngựa, tôi tuyệt đối sẽ không đối nghịch với cậu!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cái đó thì không được, ông đã thấy Trần Ngư tiếp xúc ngầm với Mạc Khang, lại còn biết được bí mật của tôi nữa.”

“Cho nên, ông nhất định phải chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK