Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676 Giao người.

Chương 676: Giao người.

“Mẹ nó, mệt thật đấy, lâu lắm rồi không đánh nhau kiểu này!”

Đồ Phu đá văng một cái mũ sắt đã bị hư hỏng, ngồi phịch xuống phía trên một xác chết, lấy ra một điếu thuốc và bình tĩnh ngồi hút.

Dạ Ma cũng đang trong tình trạng vỡ đầu chảy máu, anh ta cởi mũ sắt ra, trên mặt dính đầy máu của chính mình.

Oán Quỷ có hơi khá hơn một chút, nhưng cũng có chỗ bị thương, dù sao thì đối thủ của bọn họ cũng là Tiểu đội điềm gở danh tiếng lẫy lừng cơ mà!

Ngọc Tiểu Long cau mày nhìn những xác chết rải đầy trên mặt đất, trong lòng có chút không thoải mái, theo quan điểm của cô ấy, những người này đều là người vô tội, bọn họ chẳng qua chỉ là đang phục tùng mệnh lệnh mà thôi.

Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc như thế, cô ấy cũng không thể thay đổi được điều gì cả.

Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt một cao thủ dùng kiếm kanata vừa bị hạ gục, đưa tay nhấc chiếc mũ sắt của anh ta ra, người này có đặc điểm rõ ràng của chủng tộc da vàng, nhưng khi hắn cúi đầu xuống và ngửi thử, hắn có thể ngửi thấy mùi tanh của biển thoang thoảng.

“Có lẽ là người của nước Kiệt Bành, trên người anh ta có mùi tanh của biển, mấy người này cũng thế.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Nhị đương gia, Bắc Kinh cũng giáp biển mà!” Dạ Ma nói.

“Cậu cứ vậy mà chắc chắn rằng bọn họ đều là người Bắc Kinh à? Tự cho mình là thông minh, Đồ Phu mắng cậu là đồ ngốc quả thực cũng không hề sai chút nào.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khinh thường.

Ngọc Tiểu Long ở bên cạnh nói: “Đúng thật là người của nước Kiệt Bành, kiếm thuật mà ban nãy bọn họ dùng hoàn toàn là cách đánh của nước Kiệt Bành. Còn nữa, công nghệ rèn kiếm này cũng xuất phát từ nước Kiệt Bành!”

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ trầm ngâm: “Đao pháp của bọn họ, hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.”

Ngọc Tiểu Long nói: “Thế à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã từng đánh nhau với Văn Tư Thuận, con trai của Văn Dũng Phu, bây giờ nghĩ lại, chiêu thức của cái tên đó mơ hồ có chút gì đó giống với đao pháp của những người này.”

Ngọc Tiểu Long nheo mắt lại, cô ấy nói: “Nham Toái Lưu?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu và nói: “Lần này Triệu gia có thể nói là đã bị tổn thất lớn rồi, Tiểu đội điềm gở bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ, bọn họ và những thế lực ủng hộ trong việc đối phó với Trần gia đều sẽ gặp phải đả kích lớn. Tuy rằng không rõ tại sao cao thủ của nước Kiệt Bành lại bị kéo vào, thế nhưng bây giờ người nên đau đầu cũng không phải là chúng ta!”

Tiểu đội điềm gở dù sao cũng là những người phải tốn vô số tâm huyết mới bồi dưỡng ra được, bị đám người Tề Đẳng Nhàn này tiêu diệt toàn bộ, tất nhiên sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy đau lòng, mà thế lực chủ trương điều động bọn họ là Triệu gia sẽ vì thế mà phải gánh tội.

Nếu như có mặt ở đây không phải là năm người Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long, Đồ Phu, Dạ Ma, Oán Quỷ, e rằng cũng khó có thể đạt được kết quả chiến đấu như vậy, thậm chí có khả năng còn bị tiêu diệt toàn bộ.

Trần Liệt nhếch miệng và nói: “Bọn họ ra tay độc ác thật đấy, vì để đối phó với tôi mà phái đi đám người lợi hại đến như vậy.”

Đồ Phu ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Những tên này đúng là thật lợi hại, ông đây đã suýt chết những mấy lần rồi! Bọn họ không hề có cảm giác đau đớn, cho dù có đá vỡ rổ trứng của bọn họ, bọn họ cũng có thể lấy ra thủ đoạn đồng quy vu tận trước khi ngã xuống, thực sự rất đáng sợ.”

“Cũng may là đã mặc áo chống đạn và đội mũ sắt.” Oán Quỷ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ: “A di đà phật, lại siêu độ cho nhiều người như thế rồi, đúng thật là đại công đại đức mà!”

Lúc này, Dạ Ma cũng ngượng cùng cười cười, lúc trước anh ta đã nói rằng chỉ có những kẻ hèn nhát mới dùng đến những trang bị này, bây giờ anh ta đã tự vả vào mặt chính mình rồi, lại còn được hưởng phúc lợi từ những trang bị này nữa chứ.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sức người có mạnh hơn nữa thì cũng khó có thể nắm giữ vai trò quyết định trong chiến trường hiện đại mà!”

Ngọc Tiểu Long nói: “Kỹ thuật là vô biên nhưng sức người thì có hạn. Súng đạn sẽ mãi mãi là kẻ địch lớn mạnh nhất của nắm đấm.”

Mọi người ngồi trên đất và bắt đầu kiểm tra vết thương của mình.

Ngọc Tiểu Long cởi mũ sắt ra, đầu tóc rối bù, trên mặt bê bết máu, nhưng trông lại mang một vẻ đẹp đặc biệt.

“Bông hồng trên chiến trường?” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc xẹt qua từ này, cảm thấy cũng khá là xác đáng.

Chỉ thấy Ngọc Tiểu Long bắt đầu xử lý vết thương trên người mình một cách thuần thục, đồng thời cũng thu lại hết tất cả những thứ có thể lưu lại DNA để lát nữa thiêu hủy sạch sẽ một thể.

“Chỉ mong những chuyện như thế này đừng bao giờ xảy ra nữa, mong rằng linh hồn của mọi người sẽ có thể đến được thiên đàng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành lý tưởng của mình, sẽ không để quyền lực làm mưa làm gió như thế này nữa.” Sau khi xử lí xong vết thương của mình, Ngọc Tiểu Long đứng dậy, đối diện với những xác chết này, trong lòng cô ấy thầm nghĩ.

Sau khi ngồi nghỉ được một lúc lâu, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thở ra một hơi và nói: “Đi thôi, xuất phát nào, chúng ta còn cách căn cứ bí mật bao xa nữa?”

Ngọc Tiểu Long nói: “Vẫn còn một đoạn đường nữa, có điều, nếu như đã giải quyết xong Tiểu đội điềm gở rồi thì đoạn sau có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì nữa đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi còn tưởng lần này Hồng Thiên Đô sẽ ra tay cơ!”

Ngọc Tiểu Long nói: “Cái tên Hồng Thiên Đô trước là cẩn thận âm hiểm, sau mới là tàn bạo hung ác. Lần trước ông ta suýt chút nữa đã chịu thiệt thòi lớn ở trong tay anh và tôi, nếu như biết chúng ta ở cùng một chỗ, chắc chắn ông ta sẽ không chủ động lộ diện đâu!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, một đại cao thủ như Hồng Thiên Đô lại hết lần này tới lần khác nham hiểm đến không chịu được, lúc nào cũng chỉ thích chơi xấu, suốt ngày chỉ muốn ăn sẵn.

Trong trận chiến này không xuất hiện bóng dáng của ông ta khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt.

“Đợi chuyện này kết thúc rồi tôi sẽ nghĩ cách để tiêu diệt ông ta.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.

“Ông ta không dễ giết đến như thế đâu, nhà nước muốn đối phó với ông ta nhiều năm như thế rồi nhưng ông ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đấy thôi.” Ngọc Tiểu Long không nhịn được mà tạt cho Tề Đẳng Nhàn một gáo nước lạnh.

“Đúng rồi, cô đã điều tra ra lần trước là ai đã giúp tôi chưa?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Ngọc Tiểu Long gật đầu và nói: “Là Vĩnh Dạ Quân.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Vĩnh Dạ Quân? Đó chẳng phải là ông lão mà cái tên Sở Vô Đạo đang âm thầm quan sát hay sao? Có điều, ông ta đã làm chuyện này rất khá, tôi còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của ông ta nữa, coi như không uổng công tôi quan tâm ông ta khi ở trong tù.”

Ngọc Tiểu Long nói: “Không ngờ rằng một cái nhà tù U Đô bé tí mà lại có nhiều nhân tài ẩn náu đến mức này đấy.”

“Dù sao thì rất nhiều người bị giam ở chỗ đó đều có liên quan đến những vụ việc quốc tế, cô không biết cũng là chuyện bình thường thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Sau khi phủi đi bụi bẩn trên người, hắn đứng dậy, bảo Ngọc Tiểu Long ở phía trước dẫn đường và tiếp tục lên đường.

Sau khi gây ra một vụ giết người kinh khủng đến như vậy, thực ra cả Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đều cảm thấy tâm trạng có chút u ám.

Nhưng hai người Dạ Ma và Đồ Phu lại hết sức phấn khởi, lúc thì cằn nhằn hỏi xem có nhìn thấy ông đây bóp vỡ xương sọ tên kia như thế nào không, lúc lại hỏi chiêu nào chiêu nào của mình đẹp trai... Có thể coi việc giết người làm niềm vui, hơn nữa còn không hề có gánh nặng tâm lý, đoán chừng cũng chỉ có loại người biến thái như thế này thôi.

Oán Quỷ thì đỡ hơn chút, lúc thì tự trách mình vì đã gây ra một vụ giết người kinh hoàng, lúc thì lại có một nhân cách khác nhảy ra và hô giết giết giết rồi quá đã gì gì đó.

Ngọc Tiểu Long cảm thấy, Tề Đẳng Nhàn có thể trấn áp nhiều hung thần ác sát ở nhà tù U Đô như vậy, lại còn được bọn họ tôn xưng một tiếng Nhị đương gia, thật sự có chút trâu bò!

Cuối cùng mấy người bọn họ cũng đưa được Trần Liệt đến căn cứ bí mật.

Người đón đầu cũng xuất hiện rất nhanh và cũng đeo mặt nạ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi.

Sau khi giao Trần Liệt cho người kia, Tề Đẳng Nhàn trịnh trọng nói với anh ta: “Cậu xem, tôi đã vất vả như thế để bảo vệ cái mạng của cậu rồi, đừng có quên yêu cầu trước đó của tôi đấy.”

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, anh ta nói: “Tôi biết rồi, quay về tôi sẽ gọi điện thoại cho chị tôi...”

Phong độ của bậc thầy?

Cái này dường như chẳng liên quan gì đến Tề Đẳng Nhàn cả, bảo là đến ngắm gái có khi còn đúng hơn!
Chương 677 Đại đệ tử Taiyi.

Chương 677: Đại đệ tử Taiyi.

Mấy người họ ở trong căn cứ bí mật nghỉ ngơi chỉnh đốn một hồi, rửa đi bụi bặm trên người và thay sang một bộ quần áo khác.

Ngọc Tiểu Long tìm đến Tề Đẳng Nhàn và nói: “Lần này nhiệm vụ có thể kết thúc viên mãn chính là nhờ phúc của anh, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Trần Liệt có thể an toàn trở về Nam Dương rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tiếp theo đây cô chuẩn bị làm gì?”

Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, có điều, trong trận chiến lần này, tôi cũng đã bị thương một ít, cần phải điều dưỡng cho thật tốt. Tôi sẽ rời khỏi Thượng Hải trước để đổi lại với thế thân của tôi.”

Tề Đẳng Nhàn mắt chữ A mồm chữ O, nhân vật lớn chính là như thế này à, bất cứ lúc nào cũng có thế thân?

Hắn cũng đã từng nghe Gusinski kể rằng người đứng đầu Tuyết quốc của hai nhiệm kỳ trước có đến những bốn thế thân, thậm chí có những lúc thế thân còn sẽ ra mặt để chủ trì những hội nghị quan trọng và mọi người đều không biết đó là thế thân.

Có điều, sở dĩ ông ta có nhiều thế thân như vậy, đó là vì ông ta đã làm ra nhiều chuyện người người oán trách và thực hiện chế độ độc tài, vậy cho nên có nhiều người muốn cái mạng này của ông ta lắm.

Có thể thấy rằng quá ham mê quyền lực cũng không phải là chuyện tốt, cho dù là người đứng đầu của Tuyết quốc khi đang ở thời kỳ hoàng kim thì cũng phải nơm nớp lo sợ cho cái mạng nhỏ của mình.

Khi nói đến chuyện này, cái lão Ngỗng đầu to đó còn vô cùng khinh thường, nói là ông ta chỉ đạo thiên văn, chỉ đạo địa lý, chỉ đạo nông nghiệp, chỉ đạo giáo dục, thậm chí chỉ đạo cả việc sáng tác của các tác giả, nhưng nếu như rời khỏi quyền lực, ông ta còn chẳng bằng một đống phân chó.

“Bao giờ tôi mới xứng đáng có được một thế thân đây!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán một câu.

“Anh có nhiều bạn gái quá, không thích hợp đâu.” Ngọc Tiểu Long nghe xong thì chỉ cười khẩy và châm chọc hắn.

Bây giờ Tề Đẳng Nhàn mới nhớ ra việc mình phải nhanh chóng quay về, nếu như mình không quay về thì Dương Quan Quan chẳng phải sẽ lo lắng đến chết hay sao?

Có điều, hắn không hề biết rằng, sau khi hắn rời khỏi, Dương Quan Quan cũng đã gặp phải một số chuyện.

“Chào cô, tôi tìm sư phụ Tề!” Một người đàn ông bước vào trong sân rồi dùng tiếng phổ thông chính gốc của Hoa quốc để nói, dường như rất khó để nghe ra được một chút giọng địa phương được trộn lẫn ở bên trong.

“Anh ấy không có ở đây, cũng không biết bao giờ mới về nữa, anh tới tìm anh ấy muộn như vậy là có chuyện gì thế?” Dương Quan Quan đang luyện võ, sau khi nhìn thấy người đàn ông, cô ấy không hỏi sững sờ, hỏi.

Người đàn ông nói: “Thái Cực Quyền?”

Dương Quan Quan nói: “Chẳng lẽ anh đây không biết quấy rầy người khác khi họ đang luyện võ là chuyện làm trái với quy tắc của giang hồ hay sao? Anh muốn tìm sư phụ của tôi, vậy thì chờ ngày mai hoặc ngày kia rồi lại đến đi.”

Trong mắt người đàn ông lóe lên tia sáng, anh ta nói: “Thì ra cô chính là đồ đệ của anh ta!”

Dương Quan Quan cau mày nói: “Rốt cuộc anh là ai thế?”

Người đàn ông khẽ chắp tay và nói: “Tôi là Han Dong San, đại đệ tử của Han Sung Joon, người sáng lập ra phái Taekwondo Taiyi.”

Sau khi nghe thấy lời tự giới thiệu của đối phương, trong lòng Dương Quan Quan bỗng chốc trùng xuống.

Tề Đẳng Nhàn đã đánh Jeon Dong Uk, người nối nghiệp tương lai của phái Taekwondo Taiyi và được mệnh danh là thiên tài số một Triều Tiên, chuyện này vốn không có gì cả, tất cả mọi người đều là người học võ, đánh đánh giết giết là chuyện rất bình thường.

Nhưng Tôn Dĩnh Thục lại cứ muốn lợi dụng Tề Đẳng Nhàn để đối phó với Han Sung Joon, Tề Đẳng Nhàn không đồng ý, cô ta bèn chơi xấu, lợi dụng truyền thông để lăng xê chuyện này.

Sự lăng xê này trực tiếp khiến cho Taekwondo Taiyi vô cùng mất mặt ở Triều Tiên, Han Sung Joon cũng đã gửi chiến thư cho Tề Đẳng Nhàn.

Kết quả Tề Đẳng Nhàn chẳng buồn tiếp chiêu, lại càng không muốn để cho Tôn Dĩnh Thục được hời nên đã mặc kệ ông ta.

Sau đó phía bên Taekwondo Taiyi cũng không có tin tức gì nữa, nhưng hôm nay đột nhiên lại có một người tìm đến tận cửa.

“Thì ra là người của phái Taekwondo Taiyi à... Tin tức đó là do người của Tài Phiệt Thượng Tinh cố tình lăng xê đấy, không liên quan gì đến chúng tôi cả, tốt nhất anh đừng nghĩ đến việc gây phiền phức cho chúng tôi.” Dương Quan Quan nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Anh ta đã đánh sư đệ của tôi bị thương, chuyện này đã gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng đối với danh tiếng của Taekwondo Taiyi chúng tôi, đây không phải là chuyện mà một câu nói của cô có thể giải quyết được.” Vẻ mặt của Han Dong San cũng dần trở nên lạnh lẽo, anh ta chậm rãi nói.

Dương Quan Quan vẫn thờ ơ như cũ.

Han Dong San nói: “Nếu như anh ta đã không dám tiếp chiêu thì tôi chỉ có thể tìm cô thôi! Anh ta đánh sư đệ của tôi bị thương thành như thế, vậy thì tôi cũng sẽ đánh cô bị thương thành như thế!”

Nói xong, Han Dong San vẫy tay và nói: “Mời!”

Dương Quan Quan thấy trận chiến này hơn nửa là không thể từ chối được nên cũng chỉ có thể lạnh lùng gật đầu và chắp tay nói: “Mời!”

Han Dong San chưa cả nói hết câu đã ra tay, anh ta sải bước lao về phía trước, tốc độ rất nhanh, mũi chân chạm đất, xoẹt một tiếng lao đến trước mặt Dương Quan Quan, giơ tay lên và đánh thẳng về phía mặt cô ấy!

“Đây đúng thật là Bát Quái Chưởng rồi, nói Han Sung Joon đã có được tinh túy của Bát Quái Chưởng và tự sáng tạo ra phái Taekwondo Taiyi quả thực không ngoa chút nào!” Nhìn thấy một tát này vừa nhanh vừa mạnh, trong lòng Dương Quan Quan nghiêm nghị, cô ấy biết đối phương là một cao thủ có võ công cao hơn mình, nhất định phải bình tĩnh ứng phó mới được.

Tay phải của Dương Quan Quan giơ lên, vung ra một nắm đấm và đón lấy lòng bàn tay của đối phương.

Han Dong San đánh ra một chiêu không trúng thì ngay lập tức bám sát, lại một cú đánh cắt ngang tới và nhắm thẳng vào cổ họng của Dương Quan Quan!

“Hừ!”

Dương Quan Quan hừ một tiếng bằng mũi, nắm đấm đi ra theo âm thanh, nện xuống một cái và đẩy bàn tay của Han Dong San ra.

Có điều, dù sao thì Han Dong San cũng là người của phái Taekwondo Taiyi, sức mạnh ở chân cũng vô cùng ghê gớm.

Còn chưa đợi Dương Quan Quan ra đòn tấn công, cái chân của anh ta đã đánh đến rồi.

“Là quét thấp bên trái!” Dương Quan Quan chuẩn bị phán đoán, cô ấy nhấc chân, kéo căng bắp chân và đón lấy đòn đánh.

“Sau đó là đá thẳng!”

“Ấy? Tiếp theo thế mà lại là liên hoàn cước!”

Cô ấy và Han Dong San trao đổi liên tiếp những hơn mười chiêu, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, chỉ cảm thấy mình có thể đoán được rõ ràng từng chiêu thức của đối phương.

Han Dong San cũng vô cùng bất ngờ, cô gái này vậy mà lại có võ công cao như vậy, lúc này thế mà lại đánh được ngang tài ngang sức với mình.

Sắc mặt anh ta tối sầm lại, khí tụ đan điền, chân đi theo đường bát quái, thậm chí còn nắm lấy hai bên thắt eo của Dương Quan Quan, đồng thời cũng sử dụng những cú đá sắc bén của Taekwondo để tấn công vào phần dưới của cô ấy!

Trong chốc lát, Dương Quan Quan không khỏi có hơi luống cuống tay chân.

“Soạt!”

Nhưng ngay vào lúc Han Dong San đá ra một cước, thế đánh của Dương Quan Quan đã đột nhiên thay đổi, hai tay giơ lên một trước một sau giống như thể đang cầm một cây thương trong tay vậy.

Đầu óc Han Dong San mơ hồ, không phải cô ấy luyện Thái Cực sao? Sao lại bày ra thế đánh của Hình Ý Quyền?

Dương Quan Quan cũng vừa mới bắt đầu học Thái Cực không lâu, thứ võ công chân chính dùng để đánh người vẫn phải là Hình Ý Quyền mà cô ấy luyện tập nhiều nhất!

Đi theo Tề Đẳng Nhàn học võ đã lâu, Dương Quan Quan tất nhiên cũng có thể học được sự xảo quyệt của hắn khi đánh nhau, đặc biệt là việc gài bẫy kẻ địch.

Chỉ thấy Dương Quan Quan bước lên phía trước nửa bước và đấm thẳng về phía trước!

Cú đá của Han Dong San và nắm đấm của Dương Quan Quan va vào nhau, anh ta đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ gần như muốn hất bay mình ra vậy, chân trụ cũng đứng không vững nữa, cả người suýt chút nữa đã ngã về phía sau.

Anh ta vội vàng siết chặt các ngón chân rồi hất mạnh và dùng sức bật ra xa.

“Phù!”

Dương Quan Quan thổi khí ra khỏi miệng, nắm đấm đi theo âm thanh, cô ấy liên tục bước thẳng về phía trước, hai nắm đấm luân phiên nhau trên không và không ngừng đánh về phía Han Dong San đang rút lui.

Lúc này, cô ấy đang phát huy triệt để đặc tính “đánh thẳng tiến thẳng không gì ngăn cản” của Hình Ý Quyền, một khi bắt được cơ hội thì nhất định phải đánh chết kẻ địch, nếu như không giết được đối phương thì sẽ bị đối phương đánh cho đến chết!

“Cách đánh của cô gái này thật là hung dữ!” Hai mắt Han Dong San nhìn chằm chằm vào những nắm đấm đang không ngừng đánh đến, chân đạp xuống đất rồi đứng vững, nhún nhảy một cái và tránh ra theo đường bát quái.

Nắm đấm bên phải của Dương Quan Quan không hoàn toàn thu lại sau khi đánh ra, cô ấy gập khuỷu tay lại, xoay người đập một cái và đập thẳng về phía huyệt thái dương của Han Dong San!
Chương 678 Ám chiêu

Chương 678: Ám chiêu

Tay Hàn Đông Sơn chống lên huyệt Thái Dương, tuy rằng anh ta đã chặn được cú đánh bằng khuỷu tay kia, nhưng đầu vẫn bị chấn động đến nhức nhối, cảm giác chóng mặt cực kỳ khó chịu.

Dương Quan Quan căn bản không cho anh ta cơ hội thở dốc, sau khi xoay người lại, lập tức dùng roi quất về phía hạ bộ của anh ta!

Hàn Đông Sơn ấn lòng bàn tay xuống, đồng thời lui về phía sau.

Giờ phút này Dương Quan Quan đã chiếm được thế thượng phong, bản lĩnh của đối phương cao hơn cô ta, hiện tại cô ta chiếm được ưu thế, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha, cố gắng hạ gục đối thủ!

Vì thế, cô ta đuổi theo, chân đá tay đấm, khiến cho Hàn Đông Sơn gần như không thở nổi.

Dương Quan Quan có kinh nghiệm lấy yếu thắng mạnh, có kinh nghiệm so chiêu với nhiều cao thủ, cho nên cô ta hoàn toàn không thiếu kinh nghiệm chiến đấu.

Ban đầu Hàn Đông Sơn cho rằng cô ta luyện Thái Cực quyền, nào biết rằng, cái người ta thật sự giỏi chính là Hình Ý Quyền, dưới sự bất cẩn của mình mà anh ta rơi hoàn cảnh éo le, trong lúc nhất thời anh ta không tìm được cách để lật kèo.

“Chết tiệt!” Hàn Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, bị Dương Quan Quan cho một đấm, anh ta đột nhiên đá chân lên.

Thời điểm anh ta đá chân, thân thể bởi vì cú đấm kia làm mất cân bằng, nên uy lực của một chân này chắc chắn không lớn.

Dương Quan Quan không quan tâm, chân bước lên trước một bước, nhào tới, chuẩn bị xông lên tấn công!

Nhưng khi mũi chân của Hàn Đông Sơn sượt qua đùi cô ta, cô ta cảm giác được chân lạnh buốt, ngay sau đó lại nóng lên, tiếp theo là một cảm giác đau đớn truyền đến.

Cẳng chân lập tức không thể đứng thẳng, động tác kế tiếp cũng biến dạng theo!

Ánh mắt Hàn Đông Sơn dữ tợn, lòng bàn tay hướng thẳng về phía huyệt Thái Dương của Dương Quan Quan!

Lúc này Dương Quan Quan có muốn phản kháng cũng không kịp, chỉ có thể cố hết sức nghiêng đầu, nhưng vẫn bị lòng bàn tay đánh vào lỗ tai, bang một tiếng, cô ta trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Ngay sau đó, cô ta cảm giác được lỗ tai đau không chịu được, đầu vang lên tiếng ong ong, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.

“Sư phụ cô phế đi một tay của sư đệ tôi, tôi đánh điếc một bên tai của cô, cũng coi như là có qua có lại.” Hàn Đông Sơn thu lại tay, mỉm cười một cách ưu nhã, nói.

Dương Quan Quan sờ một bên tai, máu tươi chảy ra rất nhiều, cô ta lại nhìn đùi phải của mình, chỉ thấy quần đã bị cắt qua, trên đùi rách một vệt lớn, da thịt lộ ra bên ngoài cũng đổ máu.

Cô ta hơi ngẩng đầu nhìn về phía mũi chân của Hàn Đông Sơn, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nói: “Anh chơi xấu? Giấu vũ khí trong mũi giày?”

Sắc mặt Hàn Đông Sơn lạnh lùng, khinh thường nói: “Người Hoa Quốc các người đều cứng đầu cứng cổ, không chịu nhận thua như vậy sao? Đánh không lại tôi, thì nói tôi giấu vũ khí trong giày?”

Dương Quan Quan cười nhạo, nói: “Chân của anh sao có thể luyện đến loại cảnh giới này đá một chân là có thể giống như dao cắt sao? Nếu anh thực sự đến cảnh giới này, một giây là đã có thể đánh chết tôi.”

Hàn Đông Sơn lạnh nhạt nói: “Người của Hoa Quốc đúng không dám chịu thua! Xem ra, sư phụ cô thắng sư đệ tôi, chẳng qua cũng chỉ là đầu cơ trục lợi, dùng thủ đoạn đen tối để thắng mà thôi.”

“Cũng không trách sư phụ tôi Hàn thành tuấn gửi chiến thư cho hắn, mà hắn lại không dám ứng chiến.”

“Xem ra, trong giới võ học tại Hoa Quốc các người đều là một đám nhát gan!”

Dương Quan Quan trong cơn giận dữ, hận không thể tiến lên đánh chết cái tên người Triều Tiên này, nhưng lại vướng mắc vì một bên tai bị đánh điếc, đầu óc còn vang lên tiếng ong ong, trên đùi cũng có vết thương, căn bản không thể đứng dậy nổi.

“Người Triều Tiên các người thật đê tiện, còn cần tôi nhiều lời sao? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, hắt nước bẩn cho người khác.”

“Cố ý xô đẩy trong cuộc thì trượt băng tốc độ cự ly ngắn, thi cầu lông thì dùng điều hòa trợ giúp, tại World Cup thì mua chuộc trọng tài, thi đấu thể thao điện tử thì cắt mạng của tuyển thủ Hoa Quốc…… Ha hả, không biết anh có mặt mũi gì để nói ra mấy lời này?”

Dương Quan Quan lạnh lùng mà đánh giá Hàn Đông Sơn, nghĩ thầm chờ cô ta hồi phục thương tích, nhất định phải đánh chết người này.

Hàn Đông Sơn lại khinh thường nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc! Những lời này, chẳng qua đều là lấy cớ cho sự thất bại của cô thôi, cô căn bản không chịu nhận thua.”

Dương Quan Quan nói: “Rất tốt, anh chờ tôi dưỡng thương xong, sau đó sẽ đến đánh chết anh.”

Hàn Đông Sơn nói: “Được, tôi chờ cô!”

Nói xong lời này, anh ta xoay người đi, còn quay đầu lại nói: “Sư phụ cô đúng là rác rưởi, thật sự không xứng giao thủ với sư phụ tôi, cho dù sư phụ tôi đánh chết hắn, cũng là làm bẩn tay.”

Dương Quan Quan tức muốn chết, người vô liêm sỉ như vậy, mà cũng có mặt mũi nói ra mấy lời này!

Vừa mới rồi rõ ràng là cô ta sắp hạ đo ván anh ta để kết thúc trận đấu, kết quả thằng nhãi này dám ngấm ngầm giở trò, trong giày giấu vũ khí, làm đùi cô ta đùi bị thương, nếu không, người hiện tại đang nằm xuống là anh ta.

“Còn tưởng rằng những gì trên mạng nói đều là giả, nhân tính cũng thể ti tiện đến mức như vậy được, nhưng hiện tại xem ra, thật đúng là một chút cũng không khoa trương.” Dương Quan Quan lạnh lùng nhìn Hàn Đông Sơn đi ra khỏi đình viện.

Cô ta ngồi dưới đất bình tĩnh lại chừng vài phút, lúc này mới miễn cưỡng ngồi, xé quần áo, đầu tiên là băng bó miệng vết thương trên đùi, tránh cho bị chảy máu quá nhiều, sau đó mới khập khiễng mà đứng lên.

Miệng vết thương này nằm ngang, cho nên vừa động là đau, đau đến tê tâm liệt phế.

Cái cảm giác đau nhói này khiến cô ta chảy cả nước mắt.

Chẳng qua, cô ta vẫn chịu đựng được, không rên một tiếng nào mà đi vào trong phòng, tìm hộp cấp cứu y tế, yên lặng xử lý miệng vết thương của mình.

Cô ta đã sớm không còn là cô bé Dương Quan Quan gặp chút ủy khuất là lại khóc nhè, sau đó oán trách bản thân số khổ năm đón nữa rồi.

Cô ta hiện tại đã có thể hung dữ nói với một người mạnh Hồng Thiên Đô rằng “Tôi nhất định sẽ đánh chết ông”, tương lai cô ta nhất định sẽ có được thành tựu không kém gì Ngọc Tiểu Long.

“Cô bị sao vậy, sao lại thành thế này rồi?”

Sau khi Dương Quan Quan xử lý xong miệng vết thương, thì nghe thấy giọng nói của Tề Đẳng Nhân, nhưng tai trái của cô ta lại không nghe thấy gì.

Dương Quan Quan nhe răng trợn mắt, cười nói: “Còn có thể thế nào nữa, đánh nhau thua chứ sao!”

Tề Đẳng Nhân giật mình, nói: “Cái quần này của cô sao lại, giống như bị lưỡi dao cắt ra vậy? Cô bị ngốc hay sao mà dám dùng tay không đánh với người cầm vũ khí?”

Dương Quan Quan trợn trắng mắt nói: “Anh cũng đâu có dạy tôi dùng vũ khí đâu!”

Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ cười, cảm thấy lúc này mọi vấn đề đều không còn quan trọng nữa, nhìn thấy lỗ tai bên trái của cô ta toàn là máu, cả người đều muốn sụp đổ.

“Là ai dám ra tay nặng như vậy? Lỗ tai cô có phải bị đánh điếc rồi đúng không?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhân hung ác hỏi.

“Hơn phân nửa là điếc rồi, tôi cũng không biết, hiện tại đang ong ong đầu óc đây.” Dương Quan Quan lắc đầu.

Nếu người thường bị điếc một bên tai, chỉ sợ là sẽ lo lắng không thôi, nhưng cô ta hiện tại rất thoải mái, rất bình tĩnh.

Tề Đẳng Nhân lạnh lùng nói: “Là người của Dương gia?”

Dương Quan Quan lắc đầu nói: “Người của Taiyi Taekwondo, đại đệ tử của Han Sung Joon, tên là cái gì mà Hàn Đông Sơn…… Là do tôi không để ý, bị anh ta dùng ám chiêu làm bị thương đùi, sau đó bị đánh vào bên tai.”

Tề Đẳng Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Người của Taiyi Taekwondo đúng không? Được…… Để tôi tìm người xem xem lỗ tai của cô như thế nào rồi nói tiếp.”

Nói xong lời này, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Thanh Huyền.

Tôn Thanh Huyền trùng hợp cũng đang ở Thượng Hải, thuốc trị thương và thuốc bổ lần trước của Tề Đẳng Nhân là của ông kê khai.

Sau khi Tôn Thanh Huyền nhận được cuộc điện thoại của hắn, lập tức hoả tốc chạy tới.

“Thầy!” Vừa nhìn thấy đệ tử Tề Đẳng Nhân, Tôn Thanh Huyền lập tức chắp tay nhận lấy lễ vật của đệ tử.

“Được rồi, thầy giúp tôi nhìn xem tai trái của cô ấy, có còn cứu được hay không?” Tề Đẳng Nhân hỏi.

Tôn Thanh Huyền vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày, nói: “Màng nhĩ đã bị đánh xuyên qua, cái này cần phải làm phẫu thuật, có thể khôi phục được hay không thì không chắc lắm!”

Tề Đẳng Nhân đen mặt nói: “Thầy lập tức sắp xếp phẫu thuật đi, ông đây đi giết chết anh ta!”

Dương Quan Quan vội vàng kêu lên: “Đừng, tôi muốn tự tay đánh chết anh ta!”

“Đánh cái rắm, anh ta ngấm ngầm giở trò đánh điếc lỗ tai của cô, ông đây nhất định phải băm anh ta thành trăm mảnh đút cho chó ăn!” Tề Đẳng Nhân tức hộc máu kêu lên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Chương 679 Dẫm đạp

Chương 679: Dẫm đạp

Trong lòng Tề Đẳng Nhân bốc lên một ngọn lửa lớn, tuy rằng xóa sổ được tiểu đội điềm gỡ làm hắn rất vui vẻ, nhưng vừa trở về lại gặp chuyện Dương Quan Quan bị đánh điếc một bên tai, làm hắn ghê tởm!

Bởi vì, thù hận giữa hắn và Taiyi, hoàn toàn là do một tay người đàn bà Tôn Dĩnh Thục kia khơi mào!

Hơn nữa, cái tên Hàn Đông Sơn gì đó nếu đánh nhau với Dương Quan Quan một cách quang minh chính đại, thì dù Dương Quan Quan đánh thua, hắn cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng anh ta lại dùng ám chiêu, cắt vào đùi Dương Quan Quan một vết dao to.

Tuy rằng bộ phận đẹp nhất của Dương Quan Quan không phải là chân, nhưng Tề Đẳng Nhân cũng rất thích!

Còn một điều nữa là…… Hàn Đông Sơn có thể từ Triều Tiên tìm được vị trí chính xác của Dương Quan Quan tại Thượng Hải, thì chắc chắn là có người cung cấp tin tức cho anh ta, người này là ai, không cần nghĩ cũng biết.

“Lập tức tra ra tung tích của tên cây gậy kia cho ông đay, sau đó lập tức báo cho tôi, nếu chậm trễ, tôi nhất định sẽ băm anh ra bã!” sau khi Tề Đẳng Nhân gọi điện thoại xong, bảo Tham Lang đi tìm người, lập tức hung dữ nói.

“Bị điên à? Đã nhờ vả rồi còn thái độ như vậy!” Tham Lang lập tức khó chịu, nhưng tính tình của anh ta dù ngang ngược cũng không dám cãi lại Tề Đẳng Nhân.

“Ha hả……” Tề Đẳng Nhân cười lạnh.

Tham Lang vừa nghe đã cảm thấy sau lưng có chút lạnh, vội vàng nói: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, để tôi giúp cậu tra, cậu bảo cảnh ngục đưa tôi tới văn phòng dùng máy tính.”

Tề Đẳng Nhân lập tức đi tới khách sạn, trực tiếp đạp lên người ba người lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ đang nằm trên giường.

“Mụ nội nó, có để người ta ngủ không, có biết là ông đây rất mệt không hả?” Dạ Ma nhịn không được mà lớn tiếng than phiền.

“Câm miệng, muốn bị giết sao?”Lão đồ tể vội vàng che miệng thằng nhãi này lại, nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng.

Oán Quỷ vừa thấy là Tề Đẳng Nhân, thì trực tiếp nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm “A di đà phật”.

Dạ Ma cũng nhìn thấy bộ dáng tức giận muốn bốc hỏa của Tề Đẳng Nhân, lập tức chậc một tiếng, ha ha cười nói: “Nhị đương gia, có chuyện gì mà tức giận như sắp bốc hỏa luôn vậy? Ai chọc cậu, nói đi để các anh em trực tiếp đi giết nó!”

Tề Đẳng Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, điện thoại di động đúng lúc vang lên.

“Nhị đương gia, cái tên cây gậy đang ở khách sạn Thiên Địa, phòng số 808.” Tham Lang báo cáo một cách tóm tắt đơn giản rõ ràng.

“Được rồi” Tề Đẳng Nhân cúp điện thoại, lắc đầu với ba người.

Ba người ngoan ngoãn mặc quần áo vào, đi theo Tề Đẳng Nhân.

Tề Đẳng Nhân mang theo ba người trực tiếp đi tới lầu tám của khách sạn Thiên Địa, không nói hai lời, một tiếng phanh nặng nề vang lên, trực tiếp đá văng cửa phòng.

Hàn Đông Sơn giờ phút này đang nằm ở trên giường, sau khi nghe thấy tiếng động thì giật mình, ngồi dậy từ trên giường.

“Là ai?!” Hàn Đông Sơn tức giận hỏi.

“Mày là Hàn Đông Sơn đúng không?” Tề Đẳng Nhân nghiêng đầu, mắt trái nheo lại, trên mặt nở một nụ cười lạnh.

“Là tôi, cậu là ai?” Hàn Đông Sơn nói.

“Mày giở trò chơi ám chiêu đánh đồ đệ tao, hiện tại còn dám hỏi tao là ai?” Tề Đẳng Nhân hỏi ngược lại.

Hàn Đông Sơn ngẩn ra, sau đó khinh thường mà cười nhạo, nói: “Mày chính là cái thằng đã làm sự đệ Jeon Dong UK bị thương đúng không? Tao thấy mày chẳng qua chỉ là tên mua danh chuộc tiếng mà thôi. Như thế nào, đồ đệ mày đánh thua tao, nên giờ mày mang người làm phiền tao hả? Sợ một mình mày không đánh lại tao nên mang theo người trợ giúp hả?”

Ba người lão đồ tể nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Cái thằng này là ai vậy? Sao có thể ngu như vậy……

Gặp nhị đương gia đang tức giận muốn bốc hỏa lên tới đỉnh đầu mà còn không mau quỳ xuống xin tha sao?

Oán Quỷ nói: “A di đà phật, người này có bị giết cũng siêu độ không nổi, quá ngu xuẩn, Phật Tổ cũng không độ nổi!”

Tề Đẳng Nhân cười với Hàn Đông Sơn, nói: “Mày cảm thấy tao đánh không lại mày?”

Hàn Đông Sơn ưỡn ngực, nói: “Chứ sao, nếu không thì mày mang theo nhiều người tới như vậy làm gì? Có gan thì bảo bọn họ cút đi, chúng ta một đấu một!”

Đồng tử Dạ Ma mở to, cứ như vậy nhìn Hàn Đông Sơn, cảm thấy thằng nhãi này đúng là có can đảm, dám nói ra những câu mà anh ta trước giờ đều không dám nói!

Lão đồ tể mím môi, chép chép miệng, có chút muốn giơ ngón tay cái với Hàn Đông Sơn.

“Được! Một đấu một! Là mày một mình chọn ba người bọn họ, hay là ba người bọn họ chọn một mình mày, tự mày chọn đi.” Tề Đẳng Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

Hàn Đông Sơn sửng sốt, tức giận nói: “Người Hoa Quốc đúng là vô liêm sỉ, muốn chơi quần ẩu đúng không? Mày qua khinh thường Taiyi Taekwondo rồi, người mang tới cũng không ít!”

Tề Đẳng Nhân lười dong dài, vung tay lên, nói: “Đánh chết nó.”

Nói xong lời này, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha nhỏ bên cạnh.

Ba người lão đồ tể trực tiếp đi tới, vây quanh người Hàn Đông Sơn.

“Ha ha ha, một đám vô liêm sỉ, dù bốn người các người cùng xông lên, Hàn mỗ ta cũng không sợ!” Hàn Đông Sơn cười điên cuồng nói.

Nói xong lời này, anh ta gầm lên giận dữ, đứng dậy lấy roi sau đó đá vào mặt lão đồ tể!

Lão đồ tể bĩu môi, giơ tay bắt lại, trực tiếp ngăn chặn cú đá của anh ta, nói: “Cái thứ hoa hòe loè loẹt gì vậy?”

Dạ Ma tát một cái sau đầu Hàn Đông Sơn, mắng: “Cây gậy nhỏ đúng không?”

“Muốn một đấu một đúng không?” Oán Quỷ cũng theo đó đá một chân vào cái chân đang đứng trụ của anh ta, lão đồ tể buông lỏng tay, cơ thể anh ta ngã xuống mặt đất.

“Không đánh lại mày đúng không?” Lão đồ tể trực tiếp đá một chân vào bụng Hàn Đông Sơn, trực tiếp đá bay anh ta ra ngoài.

Miệng Hàn Đông Sơn lập tức hộc máu, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, sức lực của ba người này sao lại mạnh như vậy, tốc độ sao lại nhanh như vậy, hơn nữa, cái lão mập kia, vậy mà dễ như trở bàn tay bắt được roi chân của anh ta?!

“A Tây!”

Hàn Đông Sơn gầm lên một cách giận dữ, anh ta nhảy lên từ trên mặt đất, một cái bước vọt tới phía , đùi phải nâng lên, đá qua cẳng chân của Dạ Ma.

Dạ Ma đứng yên.

Thời điểm chân Hàn Đông Sơn đá tới được một nửa, bỗng nhiên anh ta dừng lại, dùng chân sau nhảy lên, xoay người trên không trung, đá một cú đá “Gió xoáy” sắc bén về phía cổ Dạ Ma!

“A Tây đúng không?!” khóe miệng Dạ Ma giật một cái, lúc cơ thể anh ta (HĐS) còn chưa xoay lại, anh ta (DM) cúi người xuống, bả vai hướng lên, phịch một tiếng, đánh vào bụng của Hàn Đông Sơn, trực tiếp khiến cả cho người anh ta bị đánh bay ra ngoài.

Cơ thể Hàn Đông Sơn còn đang bay trên không trung, Oán Quỷ không biết khi nào đã ở đằng sau anh ta, giơ tay nhấn lên bả vai đối phương một cái, bang một tiếng, trực tiếp ấn cả người anh ta xuống mặt đất, mặt Hàn Đông Sơn tiếp xúc với mặt đất rất mạnh, một tiếng răng rắc vang lên, xương mũi đã bị gãy.

Sau đó, ba người vây lại, vây quanh Hàn Đông Sơn cùng nhau dẫm.

Hàn Đông Sơn ôm đầu mình cuộn tròn trên mặt đất lăn qua lộn lại.

“Đồ ngu ngốc, đi trêu chọc đến Nhị đương gia, làm hại tụi tao không ngủ được!”

“Cái đồ chó này, không biết tụi tao vừa mới đi đánh giặc trở về rất mệt sao?”

“Cái đồ yêu tinh hại người, ông đây dẫm chết mày!”

Ba người hùng hùng hổ hổ, dẫm chân không ngừng, phanh phanh phanh, tiếng dẫm đạp vang lên bốn phía, khiến Hàn Đông Sơn bị dẫm đến lăn qua lăn lại, cuối cùng anh ta không động đậy gì nữa.

Thừa dịp ba người họ thở dốc nghỉ ngơi, Hàn Đông Sơn khó khăn mà ngẩng đầu, trên mặt toàn là máu, oán độc nhìn Tề Đẳng Nhân, nói: “Mày là đồ không có võ đức.”

“Võ đức? Không phải là mày dạy sao, thần tượng!” Tề Đẳng Nhân cười lạnh nói.

Dạ Ma vui vẻ, một chân dẫm xuống, mắng: “Còn có sức lực nói chuyện!”

“Võ đức đúng không!” Lão đồ tể cũng tiếp tục theo dẫm lên.

Chờ đến khi Tề Đẳng Nhân kêu dừng, thì hơi thở của Hàn Đông Sơn đã thoi thóp, toàn bộ trên người đều là dấu chân, khắp cơ thể toàn là máu.

Mà lúc ba người này dẫm chân thực sự rất mạnh, dùng hết sức bình sinh để dẫm, nếu không phải Hàn Đông Sơn luyện công nhiều năm, anh ta đã sớm tư bị dẫm chết.
Chương 680 Thuyền trưởng

Chương 680: Thuyền trưởng

Hàn Đông Sơn ngay cả một câu xin lỗi cũng không kịp nói, đã bị ba tên ác ôn đánh cho hơi thở thoi thóp, ngay cả sức để nói chuyện sức cũng không có.

Tề Đẳng Nhân mặt không biểu tình mà nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Ngấm ngầm giở trò gian lận? Tao thì không sao cả, nếu mày không chạm đến điểm mấu chốt, tao cũng sẽ không khách khí với mày.”

Sâu trong nội tâm Hàn Đông Sơn nội tràn ngập sợ hãi, nếu vừa rồi Tề Đẳng Nhân không kêu dừng, chẳng lẽ ba người này sẽ đánh anh ta đến khi chết mới thôi?

Ba người hơn nửa đêm bị Tề Đẳng Nhân gọi lên, trong lòng toàn là oán khí.

Nhưng lại không dám vứt đống oán khí nảy vào mặt Tề Đẳng Nhân, nên chỉ có thể dời xuống tên đầu sỏ gây tội Hàn Đông Sơn này.

“Đóng gói anh ta lại, để tôi cho người đưa qua chỗ Han Sung Joon ở Triều Tiên, tôi muốn cho Han Sung Joon tận mắt nhìn thấy đồ đệ của ông ta tắt thở trước mặt ông ta!” Tề Đẳng Nhân cười lạnh nói.

Lão đồ tể trực tiếp kéo khăn trải giường xuống, sau đó bao phủ lên người Hàn Đông Sơn.

Hàn Đông Sơn hoảng sợ muốn chết, trùng hợp nhìn thấy người của khách sạn tới cửa phòng, lập tức cao giọng kêu cứu.

Tề Đẳng Nhân quay đầu lại, thấy Mã Tây Long đang đứng ở cửa.

“Thế nào? Mã tổng muốn xen vào chuyện của tôi sao?” Tề Đẳng Nhân lạnh lùng hỏi.

“Tôi chỉ đến xem thử là ai dám to gan lớn mật động thủ đánh người trong khách sạn của tôi như vậy, thì ra là cậu, vậy thì làm phiền rồi.” Mã Tây Long mặt không biểu tình mà trả lời một câu.

Lần trước anh ta thất bại trong tay Tề Đẳng Nhân, có thể nói là mặt mũi bị quét sạch, hơn nữa, Tề Đẳng Nhân còn có thẻ hội viên VIP của khách sạn Thiên Địa, hơn nữa còn có mối quan hệ tốt với Ngọc Tiểu Long, anh ta còn có thể làm gì chứ?

Khách sạn Thiên Địa, chính là sản nghiệp của Ngọc gia.

Sau khi Hàn Đông Sơn nghe được lời này, suýt nữa trực tiếp bị hù chết, không nghĩ tới người quản lý của khách sạn lại không muốn nhúng tay vào chuyện này.

Trong lòng anh ta hối hận không thôi, sớm biết như thế, chính mình thua thì thua, còn dùng ám chiêu làm gì, đã vậy còn đánh điếc tai người ta……

Ba người lão đồ tể đã gói Hàn Đông Sơn vào khăn trải giường một cách kỹ lưỡng, Tề Đẳng Nhân phất tay, trực tiếp mang người đã được đóng gói đi.

Mã Tây Long trực tiếp tránh ra rồi nói một câu, lấmu khi đám người Tề Đẳng Nhân sau khi rời khỏi, đành bất đắc dĩ phải đi đến phòng điều khiển, phá hỏng thiết bị theo dõi ở khách sạn này.

Tề Đẳng Nhân vừa đi vừa gọi điện thoại, không lâu sau hắn lái xe tới cảng, trực tiếp đá Hàn Đông Sơn nửa chết nửa sống từ trên xe xuống.

“A ha, nói vậy ngài chính là Nhị đương gia đại danh đỉnh đỉnh sao, tôi là thuyền trưởng.” Một người đàn ông mặt đầy râu quai nón đi tới đón, tự xưng “Thuyền trưởng”.

“Chào ông, nghe nói ông có thể vận chuyển bất cứ thứ gì.” Tề Đẳng Nhân gật đầu, nói.

Thuyền trưởng nói: “Tôi cũng là con người có quy tắc, thứ nhất, tuyệt đối sẽ không hỏi khách hàng vận chuyển cái gì; thứ hai, khách hàng cũng đừng hỏi tôi vận chuyển hàng hoá như thế nào.”

“Hơn nữa, cuộc đời tôi ghét nhất là hai loại người, tôi sẽ không bao giờ nhận đơn của hai loại người này.”

“Tôi nghĩ, Nhị đương gia hẳn là không phải một trong hai loại người này đâu nhỉ?”

Lão đồ tể đánh giá người này, nhịn không được mà hỏi: “Hai loại người nào? Có thể nói tôi nghe hay không?”

Sắc mặt thuyền trưởng nghiêm nghị, nói: "Từ khi sinh ra tới giờ, tôi ghét nhất là người kỳ thị chủng tộc!”

Tề Đẳng Nhân nghe xong thì bật cười, nói: “Tôi thật sự không có kỳ thị chủng tộc, ông có thể yên tâm.”

Lão đồ tể nói: “Còn loại người còn lại thì sao?”

Thuyền trưởng mặt không biểu tình nói: “Người da đen.”

“Phì!”

Dạ Ma thiếu chút nữa đã phụt cười.

Lão đồ tể cũng dở khóc dở cười.

Biểu tình trên mặt Tề Đẳng Nhân cũng cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Được rồi được rồi, tôi không có liên quan gì tới hai loại người này, đây là thù lao, ông vận chuyển tên này đến võ quán Taiyi Taekwondo tại Triều Tiên đi, nhất định phải để anh ta chết ở trước mặt Han Sung Joon.”

“Hiểu rồi, vận chuyển anh ta đến võ quán Taiyi Taekwondo tại Triều Tiên, sau đó khiến cậu ta chết trước mặt Han Sung Joon, còn gì nữa không?” Thuyền trưởng nghiêm túc nhớ kỹ yêu cầu của Tề Đẳng Nhân.

“Nhân tiện nói cho ông ta, nên thu đồ đệ có nhân phẩm tốt một chút.” Sau khi Tề Đẳng Nhân đưa tiền cho thuyền trưởng, bảo ông ta đi đi.

Thuyền trưởng bảo cấp dưới đưa Han Sung Joon lên thuyền, trước mặt Tề Đẳng Nhân đếm tiền, sau đó nhe răng trợn mắt cười, nói: “Được!”

Oán Quỷ nhịn không được mà nói: “Cái tên này đúng là người kỳ lạ!”

lão đồ tể nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu không có tư cách để nói người ta như vậy đâu, tôi cảm thấy không có ai có thể kỳ lạ hơn cậu.”

Oán Quỷ a di đà phật một tiếng, nói: “Thật muốn siêu độ ông ta.”

Tề Đẳng Nhân vỗ tay, nói: “Được rồi, ba người hôm nay cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi, xong xuôi sau khi hoàn thành xong chuyện cuối cùng, tôi sẽ cho người đưa các người về U Đô.”

Đã đến lúc dở cối xay, giết con lừa, người dùng xong rồi, đương nhiên cũng nên đưa trở về.

Còn chuyện cuối cùng, đương nhiên là săn lùng Hồng Thiên Đô, một kẻ thủ đáng gờm!

Điều này làm ba người bọn họ tức khắc mặt đầy oán giận, cả đám u oán đến không chịu được, nhưng cuối cùng ngay cả một câu oán hận cũng không dám nói.

“Nhị đương gia, lần sau ở bên ngoài lại còn có cái gì chuyện phiền toái cần giải quyết, thì hãy nhớ đến tôi. Tôi là một mũi tên hồng tâm luôn hướng về Nhị đương gia, giống như hoa hướng dương hướng về mặt trời.” Dạ Ma nói với Tề Đẳng Nhân.

“Cậu không thấy ghê tởm à!” Lão đồ tể nhịn không được muốn tát cho anh ta một cái.

Hai người họ là lần thứ hai được Tề Đẳng Nhân thả ra từ nhà tù U Đô, hơn nữa, mỗi lần đi ra tới đều có thể đại sát tứ phương, điều này làm cho hai người cảm thấy linh hồn của mình giống như được thăng hoa.

Tề Đẳng Nhân cũng không có biện pháp đối với mấy kẻ dở hơi này, gật đầu, nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, mấy người hiện tại lập tức trở về nghỉ ngơi đi, tôi đây còn có chuyện phải làm.”

Lão đồ tể nói: “Chuyện gì, có cần tôi giúp một tay hay không?”

Tề Đẳng Nhân nói: “Đi tìm quả phụ chơi, ông muốn đi không?”

Lão đồ tể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia thì run rẩy, nói: “Tôi không đi đâu, tôi không có hứng thú với quả phụ, tôi chỉ thích các cô em học sinh, sinh viên thôi.”

Người đàn bà Tôn Dĩnh Thục này không tốt đẹp chút nào, Tề Đẳng Nhân cứu mạng cô ta, cô ta lại ngấm ngầm giở trò lừa gạt.

Người của Taiyi Taekwondo có thể tìm được địa chỉ của hắn một cách chính xác như vậy, khẳng định là do có người mật báo, bán đứng hắn.

Mà cái người bán đứng hắn xem ra, ngoại trừ Tôn Dĩnh Thục ra thì còn có thể là ai?

Hắn cảm thấy chính mình bị chơi một chút cũng không sao, cũng không có gì tổn thất, nhưng chuyện lần này lại liên lụy tới Dương Quan Quan, làm tai trái của cô ta bị đánh đến điếc, cho dù làm phẫu thuật cũng không biết thính lực có thể khôi phục lại hay không.

Cho nên, sau khi hắn xử lý Hàn Đông Sơn xong, trong lòng hắn vẫn tràn đầy lửa giận.

“Lửa giận trong người Nhị đương gia có thể thiêu chết tôi mất!” Oán Quỷ nhịn không được mà thấp giọng nói thầm một câu.

“Đi đi đi, trở về thôi, đừng có ở đây nhiều chuyện nữa.” Dạ Ma rụt cổ nói.

Vì thế, một hàng ba người rời khỏi cảng, đi về khách sạn bọn họ đang ở.

Tề Đẳng Nhân trực tiếp đi tới khu nhà giàu trứ danh tại Thượng Hải, hắn lập tức đi tìm Tôn Dĩnh Thục.

Loại chuyện này, Tề Đẳng Nhân đương nhiên không đi theo con đường bình thường, hắn trèo lên nóc nhà tránh được giám sát của bảo vệ, trực tiếp đi vào phòng của Tôn Dĩnh Thục.

Giờ khắc này Tôn Dĩnh Thục đang nằm ngủ say trên giường, dù đang ngủ nhưng trong vô thức cô ta vẫn cảm nhận được khí lạnh đang bao trùm lấy mình, lập tức bừng tỉnh.

Vừa mở mắt, đã nhìn thấy một người đang đứng ở mép giường, dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo sát ý mà nhìn chằm chằm cô ta!

Điều này làm cô ta hoảng sợ, nhưng vẫn không kêu ra tiếng, cô ta bình tĩnh nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho, chỉ cần chừa lại mạng sống cho tôi là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK