“Gặp một lần, tán gẫu mấy câu đi.”
Từ Ngạo Tuyết im lặng một lát, sau đó mới lạnh giọng đáp lại, ngữ khí rất khó nghe.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, tôi còn tưởng cô không định quản chuyện của tập đoàn Từ thị nữa chứ, cuối cùng vẫn gọi điện cho tôi à!”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi cứ thích nói nhảm đấy.”
“…” Từ Ngạo Tuyết tức không chịu được, lập tức gửi cho hắn một dòng địa chỉ, sau đó lạnh lùng ngắt điện thoại.
Triệu Hằng Vũ đã chết, Từ Ngọc Giai trọng thương, tàn phế, thậm chí cô ta và Ngọc Tiểu Long còn đang căng thẳng vô cùng, lần này trở lại Đế Đô, cô ta đã phải nhận đủ sự châm chọc mỉa mai.
Địa vị và thanh danh của Từ Ngạo Tuyết vì biến cố này mà xuống dốc không phanh.
Xuống dốc không phanh cũng chẳng có gì khiến người ta bất ngờ, dù sao thì những chuyện như chó rơi xuống ao này, khiến cho người khác cảm thấy rất vui vẻ.
Huống chi trước đó, Từ Ngạo Tuyết là một kẻ thanh cao như vậy, xinh đẹp như vậy, còn là một cô nàng ưu tú.
Không có gì vui vẻ bằng trông thấy người giỏi hơn mình, đẹp hơn mình, giàu hơn mình gặp cảnh khốn cùng, ít nhất thì đại đa số mọi người đều có thâm thái như vậy.
Những thứ mà Từ gia cho cô ta, cũng bị cướp đoạt lại vì lý do này.
Hơn nữa, cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, dường như sắp không thở nổi.
Cô ta bán của cải của mình để lấy tiền mặt, bán tất cả những thứ có thể bán, bây giờ thậm chí có thể nói rằng cô ta đang nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng với bản tính của cô ta, đương nhiên không chấp nhận khổ sở như vậy.
Đây có thể là khó khăn tạm thời, nhưng Đông Sơn tái khởi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Tề Đẳng Nhàn buông di động xuống, khuôn mặt xuất hiện ý cười khinh bỉ, đối với người như Từ Ngạo Tuyết, hắn đương nhiên chỉ muốn làm một việc: đánh cô ta.
Đánh cô ta, đánh cô ta, đánh cô ta, phải đánh cô ta, cho mặt cô ta sưng vù, xem cô ta làm như thế nào?
“Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại tới cho anh à?” Dương Quan Quan nghe được một chíu xíu, dè dặt hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Dương Quan Quan nói: “Anh chuẩn bị đi gặp cô ta có phải không?”
“Đúng vậy!” Tề Đẳng Nhàn lại đáp.
Dương Quan Quan nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất anh đừng đi, nếu lúc này gặp được anh, cô ta nhất định sẽ rắp tâm làm chuyện ác, có lẽ còn đang bày đủ loại quỷ kế để bẫy anh đó.”
Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả nói: “Cô ta làm được gì thì cùng làm cả rồi, thậm chí Từ Ngọc Giai của Từ gia cũng đã thành người tàn phế rồi.”
“Thư ký Dương à, cô vẫn còn quá non nớt, không hiểu được cách đối nhân xử thấy, cũng như đạo lý trong giang hồ.”
“Bây giờ cô ta tới tìm tôi cũng không phải vì muốn đối phó với tôi.”
Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc, cô ta nói: “Vậy cô ta tìm anh làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ cô ta không quyết định được.”
Dương Quan Quan cũng không rõ Tề Đẳng Nhàn có ẩn ý gì, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô ta lại không nghĩ ra, hơn nữa hình như Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn nói rõ cho lắm.
“Đi thôi, hôm nay kết thúc huấn luyện sớm.”
“Sau khi về đến nhà, cô phải nghỉ ngơi cho tốt, phải ngâm tay bằng nước ấm.”
“À… cũng đừng lơ là luyện Mã Bộ, có thời gian rảnh thì luyện tập nhiều vào, thể lực của cô đang mạnh hơn, có lẽ cô cũng nhận ra rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị rời đi, trước khi đi dặn dò mấy câu.
Dương Quan Quan gật đầu đồng ý, thể lực của cô ta tăng lên, cô ta là người hiểu rõ nhất, trong khoảng thời gian gần đây, sức lực của cô ta mạnh hơn nhiều, trọng lượng nâng tạ mỗi phút còn lên được mười cân.
Tề Đẳng Nhàn thong thả lái xe tới nơi Từ Ngạo Tuyết hẹn, đây là căn nhà mà Từ Ngạo Tuyết mua khi vừa mới tới Trung Hải.
Khi trước khách đến đầy nhà, bây giờ đã cảnh người quạnh quẽ, đứng trước cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim được.
Nhớ trước đây, ngạch cửa ở nơi này có khi còn bị khách khứa đi qua đạp vỡ, thậm chí còn có vệ sĩ xếp hàng bảo vệ bên ngoài, bên trong cũng có không ít người giúp việc cao cấp.
Nhưng lúc này đây một người cũng không có, thậm chí chỉ còn lại chút ánh đèn lẻ loi cô độc.
“Tiều tụy đi rồi!” Từ Ngạo Tuyết mở cửa, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta thì nhún vai, cười hì hì bắt chuyện.
Từ Ngạo Tuyết đúng là đã trở nên tiều tụy, cô ta mới về Đế Đô chưa được hai tuần đã gầy mất năm cân, gò má teo tóp, càng nhìn càng thấy gầy trơ xương.
Tình trạng của Từ Ngạo Tuyết khó coi, sắc mặt cũng khó coi.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ nổi, bỗng nhiên có một ngày, cô ta lại phải ở trong tình trạng “hổ xuống đồng bằng” như thế này.
Nhưng có điều chuyện duy nhất khiến cô ta an tâm chuyến là chuyện của cô ta và Huyết Khô Lâu, không bị khui ra, nếu không có muốn xoay chuyển tình thế cũng chẳng được nữa.
Thứ chờ đợi cô ta, e là cuộc sống tù tội không có đường ra.
“Đây chẳng phải thứ anh muốn nhìn thấy sao?” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng lên tiếng, đi thẳng về phía phòng khách.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, theo Từ Ngạo Tuyết vào trong phòng, có thể nhìn thấy, đồ dùng bên trong đã được thanh toán sạch sẽ, chỉ còn lại một chiếc sô pha đơn điệu cùng với cái bàn.
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả: “Tôi nhớ không phải cô có một cái đèn treo được mua từ Phật Lãng Tây Quốc hay sao? Nghe nói giá bán của nó cũng phải hơn ba trăm vạn, cái này cũng bán rồi à?”
Từ Ngạo Tuyết quay đầu lại, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nếu như ánh mắt có thể giết, vậy thì Tề Đẳng Nhàn đã tan xương nát thịt.
Đáng tiếc, Tề Đẳng Nhàn có Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, những thứ này đều được luyện vô cùng thâm hậu, đến cả da mặt cũng dày vô cùng.
Hắn vẫn cười ha hả, bảo rằng: “Ai mà ngờ được có một ngày kia Từ đại tiểu thư lại rơi vào tình cảnh khốn cùng thế này cơ chứ? Ơ… Chiếc PP trên cổ tay cô đâu mất rồi? Sao lại không nhìn thấy!”
Trên cổ tay Từ Ngạo Tuyết lúc nào cũng có một chiếc Patek Philippe có giá trị hơn tám trăm vạn, đó là món đồ khiến cô ta đắc ý nhất, giờ đây sao mà cũng mất tăm mất dạng…
Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Tề Đẳng Nhàn, giờ anh thắng rồi, nói thế nào cũng được!”
Tề Đẳng Nhàn thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của cô ta, cũng cảm thấy thật là không thú vị, nên cũng không tiếp tục cười cợt nữa.
Hắn tùy tiện ở ngồi xuống sô pha bọc da, nói: “Khát nước!”
Từ Ngạo Tuyết không để ý đến, mà chỉ nói: “Anh ra một cái giá đi, phải thế nào anh mới buông tha cho tập đoàn Từ thị?”
Đây là nhiệm vụ Từ gia giao cho cô ta, cô ta không thể không tới.
Trên người cô ta thậm chí còn có vết roi, đó là do Từ lão gia tử dùng gậy dài để đánh.
“Bây giờ tôi khác nước, cô không nghe rõ à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi: “Khi khát nước thì chẳng có ai muốn nói chuyện cả.”
“Anh đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa!” Từ Ngạo Tuyết cắn răng, xoay người vào trong phòng bếp rót cho Tề Đẳng Nhàn một ly nước.
“Sao không lấy cà phê Lam Sơn của cô ra đây chiêu đã tôi đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết khẽ giật, chỉ muốn lao đến đánh cho tên này một trận.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh cô ta đều vô cùng lịch lãm, làm gì có ai như Tề Đẳng Nhàn, lúc nào cũng vô lại như vậy chứ?
Đối mặt với người như vậy, cô ta thật sự cảm thấy không quen, không thể ở chung một chỗ
Từ Ngạo Tuyết nhịn cơn tức, lại pha cho hắn một ly cà phê.
“Thổi nguội đi, nóng như vậy thì tôi uống kiểu gì?” Tề Đẳng Nhàn tựa vào sô pha, tùy ý nói.
Từ Ngạo Tuyết nén giận, bưng ly cà phê lên thổi nguội, hận không thể hất thẳng ly cà phê này vào mặt hắn!
Tề Đẳng Nhàn thừa nhận bản thân mình đúng là tiểu nhân đắc chí.
Nhưng bây giờ không tranh thủ thì lấy đây ra cơ hội lần sau?
Thắng lợi này hắn cũng đâu có giành lấy dễ dàng, suýt chút nữa hắn đã chết rồi.
Nhận lấy cà phê đã được Từ Ngạo Tuyết thổi nguội, Tề Đẳng Nhàn uống một ngụm, nói rằng: “Tập đoàn Từ thị sắp phá sản rồi nhìn? Lần này cô tới là do áp lực của Từ gia, hay là vì muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm này?”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Liên quan gì đến anh? Tôi chỉ cần biết điều kiện của anh!”
Tề Đẳng Nhàn cười, lười biếng dang hai chân ra, khoảng trống ở giữa vừa đủ cho một người quỳ xuống.
Chương 436 Lập trường
Từ Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật đáng kinh tởm, là loại đàn ông vô liêm sỉ mà cô ta chưa từng gặp bao giờ.
Nếu cô ta nói như vậy, Tề Đẳng Nhàn có lẽ cũng sẽ thừa nhận, dù sao cũng đã vùng vẫy trong đống bùn từ nhỏ, sao có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tề Đẳng Nhàn là nước bùn loãng, không phải là hoa sen.
“Ọe… Khụ khụ khụ…”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết rất khó coi, cô ta dùng khăn giấy che miệng mình, hận ý dường như có thể băm vằm Tề Đẳng Nhàn thành ngàn vạn mảnh.
“Bây giờ anh có thể đi chưa?”
Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chịu nỗi nhục lớn như thế này.
Tề Đẳng Nhàn lại đẩy cô ta ra sô pha, hắn nói: “Cô đã quên tôi nói gì rồi sao, cô phải vẫy đuôi lấy lòng tôi.”
“Có lẽ không phải ở trên giường, nhưng trên sô pha cũng không tồi.”
Từ Ngạo Tuyết cười sầu thảm, yêu cầu của Tề Đẳng Nhàn quả nhiên không ngoài dự kiến của cô ta, đàn ông thì ai mà chẳng suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.
“Cô cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã nói cho cô nghe hậu quả rồi, là tự cô không muốn nghe, cũng không chịu làm theo.”
“Đương nhiên, cô cũng có thể yên tâm, tôi là một người rất biết giữ chữ tín.”
“Huống hồ nếu để tập đoàn Từ thị đóng cửa, bị tập đoàn Hướng thị nuốt sạch, vậy thì hậu quả cũng sẽ lớn lắm.”
“Nếu cô bằng lòng gánh vác hậu quả này, đỡ cái nồi này, chưa chắc tôi đã không mềm lòng mà thuận nước đẩy thuyền, giơ cao đánh khẽ.”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa duỗi tay nâng cằm Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo này ở cự ly gần.
Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết vẫn kiên cường và lạnh nhạt như cữ, cho dù sắp gặp phải chuyện mình vừa chán ghét vừa sợ hãi, cô ta vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh.
Cô ta muốn duy trì thái độ này của mình từ đầu chí cuối, tuyệt đối không thể để tên cặn bã Tề Đẳng Nhàn này xem thường mình!
Huống hồ lần này cô ta thua, không có nghĩa sau này cô ta vẫn sẽ thua, nếu Triệu gia đã đồng ý với cô ta, vậy thì cô ta vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ không thắng mãi được đâu, anh làm nhục tôi, sẽ chỉ khiến cho tôi căm thù anh hơn, đến lúc đó trả thù cũng sẽ đáng sợ hơn!”
Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, mấy lời tuyên ngôn của những kẻ thất bại bất kham, vào tai hắn đều là thứ vô nghĩa, có thể tự động bỏ qua.
Từ Ngạo Tuyết muốn giữ vững thái độ lạnh nhạt và miệt thị của mình, vậy mà tới thời khắc mấu chốt, cô ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
“Cô đã bắt đầu sợ tôi rồi, cô cảm thấy cô có thắng được một người mà cô sợ hãi hay không?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.
“Lúc trước khi đuổi tôi và cha tôi ra khỏi Đế Đô, Từ gia các người cũng phí không ít sức nhỉ?”
“Nợ nần giữa chúng ta sẽ được tính rõ ràng.”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn bắt đầu đánh.
Từ Ngạo Tuyết vốn định giữ thái độ lạnh lùng, cảm giác cơ thể như bị xé thành hai nửa kia vẫn khiến cô ta đau đớn không chịu nổi, nước mắt cũng bắt đầu rỏ xuống, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không hề thương hương tiếc ngọc.
Khi trước Tề Đẳng Nhàn khen chân của Từ Ngạo Tuyết rất dài, không đi làm người mẫu chân thì đúng là đáng tiếc.
Bây giờ xem ra nó càng dài hơn.
Giữa lúc tận cùng đau khỉ, trong đầu Từ Ngạo Tuyết có rất nhiều suy nghĩ.
Cô ta hơi hối hận, vì sao nhất định phải lao đầu vào vũng nước đục ở thành phố Trung Hải Thị này, hả cớ gì khi trước cô ta lại xem thường Tề Đẳng Nhàn như vậy.
Nếu như ngay từ đầu đã coi trọng Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cô ta cũng sẽ không thua thảm thế này.
Tới thời khắc quyết định, cô ta mới phát hiện ra tên này là một kẻ địch lớn, vậy nên không kịp trở tay, sơ hở quá nhiều.
Cho dù bắt tay với Huyết Khô Lân để giết chết Trần Ngư là một âm mưu vẹn cả đôi đường, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là thất bại, hơn nữa còn khiến cô ta và Ngọc Tiểu Long suýt trở mặt thành thù.
Nỗi đau đớn mãnh liệt kéo cô ta trở lại hiện thực, sau đó cô ta dùng hết toàn lực để lại dấu vết trên người Tề Đẳng Nhàn bằng móng tay hòng trả đũa.
Nhưng cuối cùng móng tay cô ta lại đứt gãy, máu tươi chảy ròng ròng, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Chinh phục thân thể Từ Ngạo Tuyết có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn chinh phục linh hồn của cô ta, đây là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Không hổ là hòn ngọc quý trên tay Từ gia Đế Đô, đúng là đặc biệt thật!” Tề Đẳng Nhàn cười nói, hai tay cũng không thành thật.
Hai mắt Từ Ngạo Tuyết run rẩy, cô ta lẳng lặng cuộn tròn cơ thể mình, dùng thảm lông bọc lấy thân.
“Thô bỉ, vô lễ, dơ bẩn, hạ đẳng!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng mắng.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên duỗi tay bóp cổ cô ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô phải nhớ cho kỹ, bây giờ cô không còn là thiên kim của Từ gia nữa đâu!”
“Bây giờ cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa thất bại, là quân tốt thí mà Từ gia có thể vứt đi bất cứ lúc nào mà thôi.”
“Nếu bây giờ vẫn dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi, vậy thì tôi cũng không ngại khiến cô thảm hại hơn một chút.”
“Tôi nghĩ nếu muốn giữ được tập đoàn Từ thị và tất cả tài sản, Từ gia sẽ chẳng ra mặt vì cô đâu, có phải không nào?”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lập tức tái nhợt đi.
“Cô leo lên đùi Triệu gia, vậy thì cũng vô dụng. Bởi vì, Triệu gia sẽ không so đo vì một người đã chết, huống chi cô mới là lý do khiến Triệu Hằng Vũ bỏ mạng!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.
Lúc này Từ Ngạo Tuyết mới bị hắn mắng cho tỉnh táo, nhận ra tình cảnh hiện tại của mình quả đúng là rất khổ sở.
Thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Cô ta đã không còn là người phụ nữ ở chín tầng mây, mà là trích tiên đã ngã xuống phần trần, cho dù là phàm phu tục tử nào cũng có thể khinh nhờn cô ta.
Trên đời này không thiếu kẻ lưu manh.
Quan trọng nhất chính là Ngọc Tiểu Long đã quyết liệt với cô ta, cô ta không có ai che chở.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấy ngày sắp tới, ở nhà đợt điện thoại của tôi, tôi muốn cố tới lúc nào thì cô phải tới lúc đó, đợi khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ thả cô đi.”
Từ Ngạo Tuyết im bặt, sau đó trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, xem ra những ngày như vậy sẽ rất dài…
“Trang điểm chỉn chu một chút, đừng có như cái xác không hồn, làm mất thể diện của tôi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Từ Ngạo Tuyết im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Tại sao anh lại lựa chọn Hướng Đông Tinh? Có rất nhiều người ưu tú hơn cô ta, có thể cho anh nhiều lợi lộc hơn.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bởi vì Hướng Đông Tinh là một người có tình cảm.”
Người ngoài đều chỉ biết Hướng Đông Tinh máu lạnh vô tình, ôm hũ tro của cha mẹ đi tranh đoạt quyền thừa kế, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nhìn ra vẻ đẹp trong tâm trí cô ta.
“Làm việc chung với cô ta, cô ta vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi. Nhưng nếu bắt tay với người như cô thì không nói chắc được. Dù sao đến cả Ngọc Tiểu Long cũng đã thất vọng về cô tồi.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu cười, sau đó trả lời Từ Ngạo Tuyết.
Những lời này không khác gì lưỡi dao, khiến cho Từ Ngạo Tuyết cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu.
Cô ta tưởng rằng Ngọc Tiểu Long sẽ hiểu lựa chọn của mình, nhưng cô ta đã xem nhẹ lập trường của Ngọc TIểu Long.
Đúng vậy, trên thế giới này không có đúng sai tuyệt đối, chỉ có lập trường khác nhau.
Nhưng lập trường của Ngọc Tiểu Long kiên định như vậy, cô có thể dùng âm mưu quỷ kế để thực hiện lý tưởng của mình, nhưng tuyệt không thông đồng với người khác làm bậy, bắt tay với kẻ mà cô khinh thường.
Nhiều năm về sau, có phóng viên hỏi vì sao Ngọc Tiểu Long lại thành công như vậy.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi vốn đã kiên trì như vậy, chẳng qua là vì không muốn nhường thế giới này lại cho những kẻ mà mình khinh bỉ.”
Cho nên bây giờ cảm giác khó chịu của Tề Đẳng Nhàn đối với Ngọc Tiểu Long cũng vơi đi không ít, thậm chí còn rất xem trọng cô ta.
Còn với Từ Ngạo Tuyết, hắn lại khinh bỉ và coi thường hơn đôi chút.
Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hắn muốn chơi đùa với Từ Ngạo Tuyết, bởi vì dù nói như thế nào, Từ Ngạo Tuyết cũng là một cô gái đáng để giữ lại bên mình.
Chương 437 Tác dụng của Từ Ngạo Tuyết
Đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói, Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là một kẻ cặn bã, đáng giận hơn chính là cô ta không thể nào làm cứng trước tên cặn bã này được.
Hơn nữa, trước khi mọi chuyện được giải quyết, cô ta vẫn phải dựa vào hắn.
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh rơi vào tay tôi, tôi sẽ băm anh thành trăm vạn mảnh!” Sau khi Tề Đẳng Nhàn bỏ đi, ánh mắt Từ Ngạo Tuyết tràn đầy lửa giận, vẻ mặt càng lúc càng cay nghiệt.
Cô ta không phải một cô gái bình thường, chỉ gặp chút khó khăn đã không thể gượng dậy nổi, mà lại càng có thêm ý chí chiến đấu, duy trì sự kiêu ngạo của mình như khi trước.
Tề Đẳng Nhàn gọi cho Hướng Đông Tinh một cuộc điện thoại, hắn nói: “Tạm buông tha cho tập đoàn Từ thị đi, nếu cứ thầu hết thì chúng ta cũng chẳng được nhiều lợi lộc, ngược lại còn phải chịu phiền phức.”
Hướng Đông Tinh lại nhàn nhạt đáp: “Xem ra Từ Ngạo Tuyết đã đi tìm anh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao cô lại thông minh như vậy?”
Hướng Đông Tinh nói: “Nhất định anh đã để lại cho anh ta ấn tượng khó phai.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy phụ nữ quá thông minh cũng chưa chắc là một chuyện tốt, cứ như Hướng Đông Tinh vậy, lúc nào cũng có thể phân tích được sự việc một cách cặn kẽ.”
“Chân của cô ta rốt cuộc có hợp làm người mẫu chân không hả?” Hướng Đông Tinh lại hỏi.
“A ha ha…” Tề Đẳng Nhàn cười xấu hổ.
Hướng Đông Tinh nói: “Tôi chờ anh ở suối nước nóng Thiên Trì, tìm anh nói chút chuyện, thuận tiện thì chia phần.”
Tề Đẳng Nhàn tới suối nước nóng Thiên Trì như đã hẹn. Đi vào phòng trong hậu viện, hắn nhìn thấy Hướng Đông Tinh đang ngâm mình trong suối nước nóng uống chút rượu, trông vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.
Lúc ngâm mình trong suối nước nóng, cô ta không gài bút chì ra sau đầu, chắc là sợ hơi nước ở đây nhiều, dễ làm mòn cây bút chì quý giá của cô ta.
Cô ta mặc bộ áo tắm một mảnh màu trắng, mái tóc rối bù và tay cầm một chiếc cốc bạc, giống như một người phụ nữ bước ra từ tranh vẽ.
Tề Đẳng Nhàn cũng trèo thẳng xuống, tựa vào thành ao, hắn cầm một chén rượu, nói: “Hướng tổng biết hưởng thụ nhỉ, xem ra sau này tôi phải đến suối nước nóng nhiều hơn mới được.”
Hướng Đông Tinh đặt ly rượu lên tấm ván gỗ nổi trên mặt nước, cô ta nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ anh, người phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết mà cũng dám động vào!”
Tề Đẳng Nhàn duỗi cơ và xương trong suối nước nóng, lười biếng nói: “Cô ta cũng không biết ăn thịt người, vậy tôi sao phải sợ? Hơn nữa, với tình hình hiện tại, cô ta cũng không thể làm gì được.”
Hướng Đông Tinh nói: “Để cô ta tự sinh tự diệt chẳng phải càng tốt hơn sao? Cứ như vậy, anh cũng bớt đi một kẻ địch.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chẳng phải đàn ông đều thương hương tiếc ngọc sao! Huống hồ cô ta vẫn còn liên hệ với Triệu gia, cũng không dễ dàng sụp đổ như vậy đâu.”
Hướng Đông Tinh im lặng một lát, sau đó mới nói: “Trong khoảng thời gian này, chiến tích huy hoàng của anh đã truyền rật rộng, tôi đoán rằng sau này anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Để lại Từ Ngạo Tuyết không phải một chuyện tốt.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Là tốt hay xấu chỉ khi xảy ra mới biết được. Từ Ngạo Tuyết ở đây, có thể kéo được thế lực của Triệu gia, có cô ta ở đây cũng chẳng có gì không tốt.”
“Huống chi, lần này tôi có thể khiến cô ta thất bại thảm hại, chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Những lần sau tôi cũng có thể làm như vậy!”
Nói xong lời này, hắn nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm giác tự tin không gì sánh được.
Hướng Đông Tinh hiếu kỳ hỏi: “Còn Ngọc Tiểu Long kia thì sao?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Hướng Đông Tinh nói: “Nói như vậy, anh và Ngọc Tiểu Long giờ đứng chung phe rồi à?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quan điểm của tôi và cô ta có vẻ giống nhau, nhưng có vẻ có rất nhiều chuyện chi ly không quyết định như nhau, cho nên cũng khó mà trở thành bạn bè, uống rượu vui đùa như cô được.”
Hướng Đông Tinh lạnh mặt nói: “Tôi cũng chẳng muốn uống rượu với anh, anh là cái loại đê tiện xấu xa, thừa dịp tôi uống say còn thuận tay lấy rượu nhà tôi đi!”
Tề Đẳng Nhàn lúng túng nói: “Tôi bảo bác Phúc giúp tôi đóng gói lại mà, bác ấy cũng đâu có từ chối, chuyện này không thể trách tôi được, chỉ có thể trách cô không cất đồ cẩn thận thôi.”
Hướng Đông Tinh giơ tay dọa đấm hắn.
Tề Đẳng Nhàn lại là nhẹ nhàng nắm cổ tay cô ta.
Hướng Đông Tinh trừng mắt nhìn hắn.
Hướng tổng có thể khiến vô số gã đàn ông cúi đầu xưng thần lại chẳng thế khiến cho Tề Đẳng Nhàn kính sợ.
Hướng Đông Tinh thả tay xuống, thầm thở dài, cảm thấy bác Phúc thật hồ đồ.
Nếu bác ấy có thể nghe lời Tề Đẳng Nhàn mà gói rượu lại cho hắn mang đi, vậy thì chẳng khác nào coi Tề Đẳng Nhàn như người một nhà, bác Phúc à, sao bác có thể coi loại người lưu manh này là người một nhà cơ chứ, đây là dẫn sói vào nhà!
Chẳng bao lâu đã hết một bình rượu, Hướng Đông Tinh bảo người phục vụ lấy thêm một bình khác.
Hai người vừa tắm suối nước nóng vừa nói chuyện tương lai, bất tri bất giác, hai người đã trở thành chiến hữu thân mật cùng một chiến tuyến.
“Đừng uống, rượu có độc.” Tề Đẳng Nhàn nếm được một hớp rượu, bỗng nhiên duỗi tay ngăn Hướng Đông Tinh lại, thấp giọng nói.
Sắc mặt Hướng Đông Tinh tức khắc thay đổi, cô ta nói: “Anh sao rồi? Cần tới bệnh viện rửa ruột không vậy?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không sao đâu, cơ thể tôi có kháng thể mạnh mẽ, chút độc này không làm gì được tôi đâu.”
Nói xong lời này, Hướng Đông Tinh nghe thấy trong bụng hắn có tiếng cóc kêu, và bụng hắn chướng lên.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn há miệng, phun ra một đống rượu.
“Là ai hạ độc vào rượu?” Ánh mắt Hướng Đông Tinh rét run, muốn tra rõ việc này.
“Không cần phải truy cứu, nhất định tra không ra, người muốn chúng ta chết nhiều như vậy, có ma mới tra ra được là ai!” Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nếu là người thường uống phải rượu độc như vậy, hơn phân nửa là sẽ chết tươi.
Nhưng sau khi hắn uống, phun rượu ra ngoài, hình như chẳng có mệnh hệ gì.
Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, bán tín bán nghi, cả kinh hỏi: “Anh thật sự không có việc gì sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đối với những người luyện võ như chúng tôi mà nói, nội tạng của chúng tôi cứng như cái lò, vừa vào bụng là có thể phát hiện ra chất độc, cho dù hấp thụ một chút cũng có thể nhanh chóng đào thải ra ngoài mà không gây hại gì.”
Hướng Đông Tinh âm thầm líu lưỡi, đến cả độc cũng không giết được sao? Thật là trâu bò!
“Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhà, tránh cho cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hướng Đông Tinh gật đầu, cũng biết đây là giai đoạn vô cùng nhạy cảm, nên cẩn thận thì hơn.
A Phúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tự mình đưa Hướng Đông Tinh về nhà, vẻ mặt tươi cười hớn hở, ông nói: “Đêm nay Tề tổng cũng nghỉ tạm ở đây sao? Để tôi đi chuẩn bị giường đệm cho cậu.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không không không, tôi chỉ đưa Hướng tổng về mà thôi. Nếu tôi ở lại đây, e rằng Hướng tổng cả đêm ngủ không ngon, sẽ lo lắng cho hầm rượu của mình!”
A Phúc nghe được thì buồn cười, thầm thì với hắn: “Lần sau cậu lại đến tìm tiểu thư uống rượu, làm cô chủ vui vẻ một chút, tôi cũng có thể giúp cậu đóng gói thêm.”
Hai mắt Tề Đẳng Nhàn sáng rực lên, hắn nói: “Vậy một lời đã định!”
A Phúc cười tươi rói, bạn bè của Hướng Đông Tinh thật sự quá ít, ông ta không quan tâm chuyện của Tề Đẳng Nhàn và cô chủ rốt cuộc ra sao, chỉ cần hai người có thể có quan hệ không tồi, ông ra đã rất vui vẻ rồi.
“Hay năm nay Tề tổng tới đây ăn tế với chúng tôi nhé?” A Phúc hỏi.
“Ồ… Có lẽ là không được, lần sau đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
A Phúc nghe xong cũng chỉ biết thở dài, không bao lâu nữa sẽ đến tết, ông ta muốn căn nhà này đông người hơn, vậy ít nhất cũng có thể khiến Hướng Đông Tinh vui vẻ.
Mỗi dịp tết đến, Hướng Đông Tinh đều cảm thấy tinh thần sa sút và khó chịu vô cùng.