Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 666 Nỗi sợ hãi

Chương 666: Nỗi sợ hãi

Khang thiếu rõ ràng là một người ngông cuồng, người còn chưa tới, tiếng đã lớn đến mức ai cũng có thể nghe được.

Lúc Tần Đường Ngọc quay đầu nhìn qua, hô hấp cũng không khỏi dừng lại, vậy mà lại là người của Khang gia ở đế đô? Lần này gặp phiền toái lớn rồi...

Cô có nằm mơ cũng không ngờ tới, Triệu Mạn Nhi vậy mà có thể có quan hệ với Khang gia ở đế đô!

“Chó của tao!” Khang thiếu vừa vào đã nhìn thấy con Bun Anh nằm trên mặt đất, tức giận đến hai mắt đều đỏ bừng.

Nếu nó chết trên trường đấu chó, vậy hắn tự nhiên sẽ không đau lòng, chỉ có thể nói lên rằng con này không có tiềm chất làm Cẩu Vương, nhưng mà, bị người khác dùng súng bắn chết, vậy thì không thể tha thứ!

"Triệu Mạn Nhi, bà chăm sóc nó như thế nào thế? Vậy mà để cho nó bị người ta dùng súng bắn chết, bà làm ăn kiểu gì thế?” Khang thiếu phẫn nộ không thôi, quát lớn với Triệu Mạn Nhi.

Triệu Mạn Nhi vẻ mặt vô tội, giang tay, nói: "Khang thiếu, tôi không có cách nào cả, có người dùng súng bắn chết nó, tôi còn có thể làm như thế nào đây?”

Khang thiếu sửng sốt, nói: "Ai, ai mà điên như vậy, lại dám nổ súng giết chó của tao! Ông đây nhất định phải giết cả nhà hắn, báo thù cho chó của tao.”

Theo như hắn thấy, người ngoài cho dù có nhiều mạng hơn nữa, cũng không bằng con Bun Anh mà mình mua từ nước ngoài.

“Khang thiếu, là Triệu Mạn Nhi thả chó cắn người, chúng ta mới bị ép phải phản kháng!” Tần Đường Ngọc sắc mặt trầm xuống, giải thích, cô tuyệt đối không muốn đắc tội với thế lực lớn đến từ đế đô.

Khang thiếu vừa nghe, cười lạnh ra tiếng, nói: "Chó của tao muốn cắn mày, đó là phúc phận của mày, cắn chết mày, là chuyện rất bình thường! Nhưng mày phản kháng, đừng nói là đánh chết nó, cho dù chỉ là làm tổn thương nó, thì đó cũng là lỗi của mày.”

Tần Đường Ngọc không nghĩ tới Khang thiếu lại bá đạo như vậy, không nói lý một chút nào, không khỏi nói: "Khang thiếu, làm người cũng phải nói lý chứ?”

Khang thiếu lạnh lùng nói: "Lý lẽ, tao là lý lẽ! Giết chó của tao, thì lấy mạng của nhà mày đến mà bồi thường.”

Trên mặt Triệu Mạn Nhi cũng không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc đến trường đấu chó của bà ta gây chuyện, còn giết chó của người ta, lúc này, không chết cũng phải bị lột một da!

Kế tiếp, hoàn toàn không cần bà ta ra tay.

"Này!"

Tề Đẳng Nhàn đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai Khang thiếu.

Khang thiếu hung tợn quay đầu lại, muốn nổi giận, nhưng trong nháy mắt đã ngây ngẩn cả người.

Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn hắn, nói: "Nếu mày thích con chó này như thế, vậy tao sẽ đưa mày xuống cùng nó nhé, thấy sao?”

Triệu Mạn Nhi nghe hắn nói như vậy, giận quá thành cười, nói: "Thứ không biết sống chết, vậy mà còn dám nói chuyện như vậy với Khang thiếu?”

Khang thiếu lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt dần dần toát ra một loại sắc mặt đầy sợ hãi.

Hắn là Khang Học Quyền, từng ở Trung Hải xảy ra xung đột với Tề Đẳng Nhàn vì Trương Thiệu Kiệt.

Sau đó còn bảo phó quản gia Khang Hướng Vinh tự mình đến Trung Hải tặng đầu người.

Đầu người kia, bị Tề Đẳng Nhàn đóng gói chỉnh tề đặt lên đầu giường của hắn.

Đêm đó, hắn ta suýt ướt quần.

"Thì ra là Tề thiếu." Khang Học Quyền nuốt một ngụm nước bọt, xấu hổ cười, nói với Tề Đẳng Nhàn.

Chuyện lần trước, lá gan Khang Học Quyền đã bị dọa vỡ, đã thề rằng chỉ cần Tề Đẳng Nhàn không chết, đời này cũng sẽ không đặt chân đến Trung Hải nữa. Chuyện báo thù, tất nhiên là muốn, nhưng dù sao cũng phải đợi đến lúc có cơ hội.

Hắn thật không ngờ, ở nơi như Thượng Hải này, vậy mà còn có thể gặp được Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa chính là Tề Đẳng Nhàn đã bắn một phát chết con Bun Anh của hắn.

"Ồ? Thì ra Khang thiếu có quen cậu ta? Vậy vừa đẹp, người này chúng tôi sẽ giao cho Khang thiếu toàn quyền xử trí, cậu ta còn cầm tiền của trường đấu chó này, nhất định phải để cho cậu ta nôn ra hết sạch!” Triệu Mạn Nhi sắc mặt âm độc nói.

Khang Học Quyền cũng không trả lời, chỉ là cổ họng bắt đầu lên xuống, ừng ực nuốt nước miếng.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Như thế nào, Khang thiếu cảm thấy đề nghị này của tôi rất tốt phải không?”

Khang Học Quyền vội vàng lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Tề thiếu đùa gì thế, một con chó mà thôi, lại dám cắn Tề thiếu? Bị Tề thiếu dùng súng bắn chết, cũng là đáng đời nó.”

Khi những lời này của Khang Học Quyền được nói ra, đã làm cho tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Mạn Nhi ngây ngẩn cả người!

Ai mà không biết Khang Học Quyền là một kẻ ăn chơi với thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc bá đạo? Chó của hắn ta đã bị giết, vậy mà hắn ta không hề có ý định gây rắc rối? Hơn nữa nhìn bộ dáng này của hắn, hình như đã nếm qua thiệt thòi ở chỗ của Tề Đẳng Nhàn, còn rất sợ hắn?

Tần Đường Ngọc cũng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nhất thời có thêm vài phần sùng kính, hóa ra vị này là ông lớn thật nha, Nhị thế tổ (con ông cháu cha) của Khang gia ở đế đô thế mà đã bị hắn chỉnh đốn rồi!

"Lần trước Khang thiếu bảo phó quản gia của nhà mình đến tặng đầu người, lần này nếu không lại tặng thêm hai người nữa?" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm ấn bả vai của Khang Học Quyền.

"Không dám không dám, Khang Hướng Vinh tự mình muốn chết không liên quan đến tôi." Khang Học Quyền vội vàng giải thích, "Tề thiếu đừng đùa với tôi nữa, tôi không hề có ý định đối địch với Tề thiếu!”

Triệu Mạn Nhi sau khi nghe Khang Học Quyền nói, không khỏi có chút tức giận, trầm giọng nói: "Khang Học Quyền, anh dang đại biểu cho thể diện Khang gia đó!”

Khang Học Quyền quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Triệu Mạn Nhi, tự bà muốn tìm đến hắn để gây phiền toái, không có một tý quan hệ nào với tôi cả, trách được gì đâu!”

Triệu Mạn Nhi sau khi nghe lời này của Khang Học Quyền, cười lạnh nói: "Đây là năng lực của Tam thiếu Khang gia sao? Hôm nay tôi đã thấy rõ rồi!”

Khang Học Quyền cười lạnh nói: "Bà đừng tưởng rằng mình họ Triệu, tôi sẽ thật sự phải coi bà là Triệu gia tiểu thư mà cung phụng! Chuyện này, tô sẽ không xen vào, tạm biệt!”

Lời nói của Khang Học Quyền, ngược lại làm cho hào quang trong mắt Tề Đẳng Nhàn chợt lóe, sau đó như có điều cần suy nghĩ.

Người họ Triệu trong thiên hạ cũng nhiều lắm, nhưng Triệu mà Khang Học Quyền nói này, chỉ sợ là Triệu gia ở đế đô!

Điều này làm cho hắn có chút không ngờ, người phụ nữ Triệu Mạn Nhi này, vậy mà lại cùng với Triệu gia ở đế đô có liên quan?

Chẳng qua, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có thể hiểu được, Triệu Mạn Nhi này có thủ đoạn lợi hại, lại quản lý cả một trường đấu chó xa hoa như vậy, không có chút năng lực thì làm sao có thể?

Phụ nữ có năng lực, lại nguyện ý khuất phục dưới trướng của người khác, mà chỉ làm dì ba thôi sao?

Như vậy xem ra, Triệu Mạn Nhi ở Trịnh gia làm dì ba, có lẽ có chút vấn đề nhỉ?

Tề Đẳng Nhàn trong mắt lóe ra một ít ánh sáng khó hiểu, vốn là muốn đòi tiền, giải quyết rõ ràng việc của Triệu Mạn Nhi bên này cho xong, nhưng hiện tại xem ra, còn phải đào sâu thêm nha!

Triệu Mạn Nhi bị lời nói của Khang Học Quyền làm cho sắc mặt trắng bệch, tức giận đến run rẩy cả người, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì Khang Học Quyền.

“Tề thiếu, đây là ân oán giữa anh và Triệu Mạn Nhi, Khang Học Quyền tôi đây sẽ không tham gia. Con chó này, chết thì chết, tôi cũng không muốn quản..." Khang Học Quyền quay đầu lại, nói với Tề Đẳng Nhàn cười nói với vẻ mặt nịnh nọt.

"Cũng tốt thôi, nếu Khang thiếu là người rộng lượng như vậy thì đi nhanh lên đi." Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Khang Học Quyền, ngoài cườ nhưng trong không cười nói.

Khang Học Quyền cả người phát run, nhớ tới khung cảnh Tề Đẳng Nhàn cầm đầu của Khang Hướng Vinh đứng ở đầu giường mình, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng, cổ cũng lạnh lẽo.

Hơn nữa, khi đó, cái đầu kia còn đang nhỏ máu!

Khang Học Quyền nói đi thì đi luôn, không hề có chút do dự ngập ngừng gì, sợ đi chậm một bước, thì đến cả mình cũng có kết quả như Khang Hướng Vinh.

Triệu Mạn Nhi thấy Khang Học Quyền không đáng tin cậy như vậy, lập tức gọi một cuộc điện thoại, hôm nay, bà ta quyết tâm muốn chỉnh chết Tề Đẳng Nhàn ở chỗ này!
Chương 667 Hai kẻ hùng mạnh gặp nhau

Chương 667: Hai kẻ hùng mạnh gặp nhau

"Tề tiên sinh, bây giờ chúng ta, phải làm sao đây?"

Tần Đường Ngọc đã lấy được tiền, nảy sinh ý định rút lui, không muốn tiếp tục đấu với Triệu Mạn Nhi nữa.

Tề Đẳng Nhàn khoát tay một cái, quay đầu nhìn về phía Triệu Mạn Nhi, cười nói: "Bà và Triệu gia ở đế đô, có quan hệ gì?”

Triệu Mạn Nhi sắc mặt lạnh lùng, nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Cậu cũng xứng đáng hỏi thăm lai lịch của tôi à?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi chỉ là rất tò mò, phụ nữ của Triệu gia ở đế đô, sao lại có thể chạy đến Thượng Hải mà chỉ làm vợ nhỏ cho một Trịnh gia?”

Chỉ là Trịnh gia?!

Người ở đây nghe được những lời này, không khỏi cảm thấy khiếp sợ và buồn cười.

Đường đường là một trong tam đại gia tộc ở Thượng Hải - Trịnh gia, ở trong miệng của Tề Đẳng Nhàn, vậy mà lại dùng hai chữ "chỉ là" để hình dung?

Chẳng qua, sự thật chính là như thế, Trịnh gia cho dù có trâu bò hơn đi nữa, so với gia tộc của Thượng Đế, là kém không chỉ mỗi một đẳng cấp.

"Triệu tiểu thư, cuộc điện thoại này của cô thật đúng là lúc." Một thanh âm truyền đến, một thân ảnh cũng theo đó mà đến, thân ảnh này, Tề Đẳng Nhàn vô cùng quen thuộc.

Hắn vừa vào sân, khí thế cả đại sảnh tựa như đã lạnh xuống!

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn không khỏi lạnh lùng, chậm rãi nói: "Hồng Thiên Đô, lại gặp mặt rồi!”

Hồng Thiên Đô cũng thoáng cái thấy được Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lóe ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó gật gật đầu, chắp tay nói: "Tề sư phụ!”

Người Triệu Mạn Nhi mời tới, vậy mà lại là Hồng Thiên Đô!

Tần Đường Ngọc chưa từng thấy qua Hồng Thiên Đô, nhưng vào giờ phút lần đầu gặp này, lại có một loại cảm giác sởn tóc gáy, cả người lông tơ dựng đứng lên, da đầu tê dại, thân thể cũng nhịn không được mà phát run.

"Cái này... Người này, khí thế thật khủng bố, là người ta người đáng sợ nhất mà tôi gặp từ trước đến nay! Thân phận của hắn là gì? Triệu Mạn Nhi vậy mà lại có thể mời được người như vậy đến!" Trái tim Tần Đường Ngọc cũng đang run rẩy.

Triệu Mạn Nhi lạnh lùng nói: "Hồng tiên sinh biết người này sao!”

Hồng Thiên Đô mỉm cười nói: "Tề sư phụ là một người rất mạnh, lần trước suýt nữa liên thủ với Ngọc gia chi long để hạ tôi. Đáng tiếc, tôi có một cơ hội tốt nhưng không nắm chắc, nếu không, bây giờ xương cốt của hắn chỉ sợ đã thối rữa!”

Lần trước Hồng Thiên Đô thừa dịp thể lực Tề Đẳng Nhàn trống rỗng mà xông đến giết người, kết quả lại bị thiện xạ của Vĩnh Dạ quân mai phục một tay, không thể thực hiện được.

Ở trước mặt một thiện xạ cấp ba này, công phu cho dù có cao gấp đôi, muốn giết chết Tề Đẳng Nhàn, cũng vô cùng khó khăn.

Sau khi nghe Hồng Thiên Đô nói, trên mặt Triệu Mạn Nhi không khỏi lộ ra vài phần nghiêm trọng.

Ngọc gia chi long ngoại trừ nữ chiến thần Ngọc Tiểu Long đại danh đỉnh đỉnh ra, còn có thể là ai nữa?

Bà ta cũng thật không ngờ, người đàn ông mà Tần Đường Ngọc tìm tới, lại có liên quan đến Ngọc Tiểu Long, thật sự là do bà ta nhìn nhầm hắn rồi!

Tề Đẳng Nhàn cũng vào lúc này thừa nhận mình nhìn nhầm người rồi, hắn cungc không nghĩ tới, Triệu Mạn Nhi vậy mà có thể mời cao thủ đứng đầu như Hồng Thiên Đô đến.

Hồng Thiên Đô, có thể nói là một trong những kẻ thù mạnh nhất mà Tề Đẳng Nhàn từng gặp qua, vị "La Hán của quốc gia" này, danh bất hư truyền.

"Tôi nên gọi bà là Tam phu nhân, hay là Triệu tiểu thư đây? Còn nữa, tôi có phải nên nói cho bà biết hay không, Hồng Thiên Đô là tội phạm truy nã trọng yếu của nước ta, bà và hắn có liên quan, có mười cái mạng chỉ sợ cũng không đủ dùng.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

"Ai là Hồng Thiên Đô? Tôi không phải là Hồng Thiên Đô.” Hồng Thiên Đô mỉm cười nói.

Tề Đẳng Nhàn hiện tại đã có thể khẳng định, Hồng Thiên Đô là người có liên quan đến thế lực của Triệu gia, cho dù không phải chó săn, cũng phải là đối tác trọng yếu.

Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười, nói: "Biết anh còn đang ở Ma Đô, tôi cũng yên tâm rồi! Lần trước anh muốn giết tôi, lần này, hẳn là đến phiên tôi săn giết anh nhỉ?”

Hồng Thiên Đô nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Mùi thuốc đông y thật nồng nàn nha, xem ra vết thương của Tề sư phụ còn chưa lành hết nhỉ? Anh có cần giúp đỡ không.”

Tề Đẳng Nhàn thoải mái nói: "Được, đến đây đi!”

Hắn thậm chí còn nóng lòng muốn thử, trong mắt dấy lên chiến ý đã lâu không gặp!

Cao thủ luôn cô đơn.

"Triệu tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, tôi đánh không chết nổi hắn, hắn cũng không làm gì được tôi." Hồng Thiên Đô quay đầu, nhìn về phía Triệu Mạn Nhi bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Hồng tiên sinh cũng đánh không chết hắn?” Triệu Mạn Nhi nghe nói như vậy, cũng không tin, nhíu nhíu mày.

Hồng Thiên Đô thở dài, nói: "Thời cơ không đúng.”

Lần trước hắn thật sự rất có cơ hội có thể đánh chết Tề Đẳng Nhàn, đáng tiếc cơ hội này đã bị bỏ lỡ.

Tề Đẳng Nhàn bây giờ đã khôi phục tám chín phần mười rồi.

Ngay khi Hồng Thiên Đô liên tục thở dài, bước chân của hắn cung đã động, một bước nhanh như thiểm điện, thu nhỏ khoảng cách lại, trong nháy mắt đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, giơ tay ra là một quyền Phách Đầu Ccái Kiểm đập xuống!

Tề Đẳng Nhàn lại tựa như sớm có phòng bị, chân phải dậm xuống đất, nắm tay phải dán vào phần giữa của thân thể mà kéo lên, một chiêu "Trùng Thiên Pháo" được đánh ra!

“Oành!”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chấn động khiến mọi người trong phòng cũng phải choáng váng hoa mắt, màng nhĩ ong ong, suýt nữa ngất đi.

"Anh quả nhiên rất đê tiện." Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nắm lây tay Hồng Thiên Đô, tay như lưỡi trâu, cuốn qua.

Hồng Thiên Đô lại quyết đoán rút lui, vèo một cái, thoáng cái đã lui ra vài thước, lắc đầu, nói: "Triệu tiểu thư, chuyện hôm nay, tôi không giúp được gì, tìm cao nhân khác đi!”

“Hồng tiên sinh, ngài..." Triệu Mạn Nhi tức giận đến sắc mặt thoáng cái trắng bệch.

Hồng Thiên đều là một người ngang ngược nhưng có dã tâm, đương nhiên không có khả năng ở chỗ này cứng đối cứng với Tề Đẳng Nhàn, bởi vì hắn biết rõ, đối mặt với trạng thái này của Tề Đẳng Nhàn, mình cho dù có thể thắng, cũng tất nhiên là thắng thảm.

Người muốn hắn chết cũng quá nhiều rồi, chẳng những là Ngọc Tiểu Long, còn có một số người quen biết hắn cũng muốn hắn chết.

Bởi vì, người chết không biết nói chuyện.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại quá mạnh, những người đó cũng không dễ dàng mà diệt khẩu dược hắn.

Nhưng nếu hắn bị thương, vậy cũng không nhất định.

"Tề sư phụ, không cần ra tay, anh ra tay cũng không giữ được tôi đâu, bản lĩnh chạy trối chết của tôi, anh cũng biết mà." Hồng Thiên Đô không khỏi cười nói.

Tề Đẳng Nhàn dừng bước, suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này của hắn thật có lý.

Vì thế, hắn không khỏi có chút buồn bực.

"Đánh một trận đi!" Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói.

"Không phải lúc rồi. Tôi cũng muốn đánh chết một cao thủ như anh, hoặc là bị một cao thủ như anh đánh chết. Nhưng tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm, cho nên, phải bảo tồn chút khí lực.” Hồng Thiên Đô cũng có chút tiếc nuối nói.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: "Anh tránh mà không chiến cũng vô dụng, chỉ cần anh ở Ma Đô, tôi chắc chắn sẽ tìm được anh, sau đó giết chết anh. Bây giờ, tôi là thợ săn, anh là con mồi!”

Hồng Thiên Đô nói: "Tôi biết, chẳng qua, anh có thể thử xem. ”

Sau khi nói xong lời này, ông ta chắp tay với Triệu Mạn Nhi, nói: "Triệu tiểu thư, tôi đi trước đây."

Triệu Mạn Nhi giận dữ nói: "Hồng tiên sinh!”

Hồng Thiên Đô lại cười lạnh nói: "Triệu tiểu thư tốt hơn hết là không nên dùng Triệu gia để uy hiếp tôi, bây giờ tôi không có người nhà, cũng không có tổ quốc, bốn biển đều là nhà, ai dám uy hiếp đến an toàn của tôi, vậy tôi sẽ giết cả nhà hắn trước.”

Sắc mặt Triệu Mạn Nhi lập tức trở nên vô cùng khó coi, Hồng Thiên Đô này là một thanh kiếm hai lưỡi, tùy thời đều có thể phản lại chủ.

"Xem ra, không phải chó săn, hẳn là hợp tác. Hồng Thiên Đô người như vậy, vũ lực đã sớm siêu thoát phàm tục, chỉ cần hắn không muốn, tầng lớp quyền quý lợi hại hơn nữa cũng không khống chế được người như hắn.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

“Sớm biết vậy cho dù sống chết cũng phải mang hai tên Tiếp Chi và Tham Lang ra ngoài, bản lĩnh chạy trốn của Hồng Thiên Đô này cho dù có thông thiên, mình cũng có trăm phần trăm nắm chắc sẽ giết chết được hắn!

Tề Đẳng Nhàn ánh mắt quyết tâm, lần đầu tiên đối với một người nổi lên sát khí nặng như vậy.
Chương 668 Giở trò

Chương 668: Giở trò

Hồng Thiên Đô đương nhiên cũng biết Tề Đẳng Nhàn này không phải là người chỉ nói lời ác độc, mà là thật sự quá muốn cái mạng già này của hắn!

Hắn cười cười, nói: "Tôi sẽ chờ anh, Tề sư phụ!”

Nói xong lời này, hắn không dừng lại, cứ thế xoay người rời đi luôn!

Hắn có thể ra mặt giúp Triệu Mạn Nhi xử lý một ít chuyện thối nát, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý cứng đối cứng với loại người như Tề Đẳng Nhàn, quỷ mới biết Ngọc Tiểu Long có thể đột nhiên xuất hiện hay không, tạo cho hắn một cái ngạc nhiên?

Hơn nữa, nếu Tề Đẳng Nhàn có thể đi cùng một chỗ với Ngọc Tiểu Long, vậy tất nhiên cũng có thể liên lạc với lực lượng chính thức để đối phó hắn.

Hắn tuy rằng thanh danh rất lớn, bản lĩnh rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ là người không thể nhìn thấy được ánh sáng.

"Đi chậm thôi, nhớ chờ tôi. Lần trước anh tuy rằng không thể đánh chết tôi, thậm chí không thể đả thương tôi, nhưng tôi vẫn ghi hận!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Hồng Thiên Đô ngẩn ra, sau đó bước chân nhanh hơn, hắn có thể sáng lập ra Huyết Khô Lâu, có thể tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy mà không ngã xuống, cũng không chỉ dựa vào vũ lực, mà còn có đầu óc khôn khéo hơn người.

Tần Đường Ngọc nhìn Hồng Thiên Đô rời đi, lại quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhịn không được thầm nghĩ: "Đây là thế giới của thần tiên à..."

Cô ta từng cảm thấy mình là đồ đệ của Văn Dũng Phu, ở trong Ma Đô Long Môn có địa vị trọng yếu, đã xem như là người hơn người rồi.

Nhưng hiện tại xem ra, so sánh với những người này, mình thật đúng là cái gì cũng không phải.

Sau khi tiễn Hồng Thiên Đô đi, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới quay đầu lại, cười cười với Triệu Mạn Nhi, nói: "Ngược lại đã xem thường bà rồi, thật không ngờ, bà vậy mà có liên hệ với người như Hồng Thiên Đô.”

Triệu Mạn Nhi lạnh lùng nói: "Tiền đã đưa cho cậu rồi, cậu đi đi!”

Hồng Thiên Đô nếu cũng không muốn ra tay đối phó với Tề Đẳng Nhàn, vậy Triệu Mạn Nhi cũng có thể đoán được thân thủ của Tề Đẳng Nhàn nhất định không kém, cứng đối cứng cũng chỉ có thể là mình chịu thiệt.

Vừa rồi nhiều súng như vậy hướng về phía hắn, hắn cũng có thể trong nháy mắt mà phản khách làm chủ.

"Tôi đã nhận được tiền, nhưng lãi đâu?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, "Bà nợ tiền người ta lâu như vậy, chẳng lẽ cũng không tính lãi sao?”

Sắc mặt Triệu Mạn Nhi tái mét, nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Lấy tiền từ chỗ tôi đã là phúc lớn mệnh lớn của cậu rồi, còn muốn tính cả lãi suất cho tôi?”

Tề Đẳng Nhàn cứ như vậy mà nhìn thẳng Triệu Mạn Nhi, mỉm cười nói: "Nếu bà không trả lãi suất, vậy tôi có thể trong phút chốc khiến cho trường đấu chó của bà mở không nổi nữa, bà có tin không?”

“Coi như cậu lợi hại, cậu muốn bao nhiêu!” Trên mặt Triệu Mạn Nhi lộ ra sắc mặt biến đổi không ngừng, một lúc lâu sau, vẫn là quyết định dàn xếp ổn thoả.

Hồng Thiên Đô đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, đã lựa chọn chủ động rút lui, điều này làm cho trong lòng bà ta cũng có chút bồn chồn.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi cũng không làm khó người khác, chỉ một phần mười thôi, sáu mươi triệu đi.”

Sáu mươi triệu đương nhiên không ít, huống chi, Tề Đẳng Nhàn hôm nay đã lấy đi ước chừng chín trăm triệu từ chỗ Triệu Mạn Nhi rồi.

"Được!" Triệu Mạn Nhi cắn răng một cái, oán hận nói.

Sáu mươi triệu, đã vào tài khoản do Tề Đẳng Nhàn chỉ định.

Tề Đẳmng Nhàn vừa nhìn tiền đến tài khoản, không khỏi cười cười, nhún nhún vai, nói: "Triệu tiểu thư quả nhiên xuất thân từ đại gia tộc, ra tay rất sảng khoái nha!”

Triệu Mạn Nhi nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cậu nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay cho tôi.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, dẫn theo Tần Đường Ngọc rời đi.

Vừa mới ra khỏi trường đấu chó, hắn đã khẩn cấp gọi điện thoại cho Ngọc Tiểu Long, vui vẻ nói: "Ngọc tướng quân à, tôi ở chỗ này phát hiện một chuyện rất thú vị!”

Ngọc Tiểu Long tỏ vẻ có chút hứng thú, để cho Tề Đẳng Nhàn nói.

Tề Đẳng Nhàn nói thẳng ra: "Liên hệ với người của phòng chính trị một chút đi, để cho bọn họ đến niêm phong trường đấu chó của Trịnh gia đi! Người phụ nữ Triệu Mạn Nhi này, vậy mà có liên hệ Hồng Thiên Đô!”

Ngọc Tiểu Long lại không vui nói: "Trịnh gia ở Ma Đô cũng thuộc về đại gia tộc có sức ảnh hưởng, tùy tiện động thủ sẽ có ảnh hưởng không tốt, phải bắt được một ít chứng cớ mới được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chứng cứ tôi có, tài khoản của bọn họ chuyển cho tôi sáu mươi triệu, đây có tính là hối lộ không?”

Tần Đường Ngọc ở một bên đã trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ nó, hóa ra đòi lãi suất của Triệu Mạn Nhi là vì vu oan giá họa sao?

"Anh nói thật à?" Ngọc Tiểu Long kinh ngạc nói.

"Đương nhiên là thật! Triệu Mạn Nhi sau khi biết được thân phận của tôi, không nói hai lời liền chuyển cho tôi sáu mươi triệu, bảo tôi đừng nói chuyện này ra ngoài.” Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã không còn là lời mà người ta nói.

Tần Đường Ngọc ở một bên giật giật khóe miệng, trong lòng thẳng thừng hô trâu bò, đồng thời thầm nghĩ, người này sau này nhất định không thể đắc tội, nếu không bị hắn đùa chết như thế nào cũng không biết.

Ngọc Tiểu Long nói: "Nếu như anh thật sự nhận được sáu mươi triệu của bọn họ, vậy bọn họ quả thật đã cấu thành hành vi hối lộ, cho dù bọn họ có thể che dấu việc buôn bán trái phép của trường đấu chó, cũng vẫn có thể động thủ được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Triệu Mạn Nhi này là người của Triệu gia ở đế đô, ở Trịnh gia làm vợ ba nhất định có ý đồ xấu, làm cho trường đấu chó của bà ta bại lộ rồi nói sau!”

Ngọc Tiểu Long nói: "Được! Nếu bà ta và Hồng Thiên Đô có liên hệ, vậy thì phải động đến bà ta rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại, chỉ là có chút đáng tiếc cho sáu mươi triệu vừa mới vào trong túi này, còn chưa có ấm nữa.

"Cái này... Tề tiên sinh, ngài dùng sáu mươi triệu này vu hãm... Không, không, không, là bọn họ dùng sáu mươi triệu này để hối lộ ngài." Tần Đường Ngọc nói được một nửa, thấy sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không đúng, lập tức đổi giọng.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ừ? Có vấn đề gì à?”

Tần Đường Ngọc nói: "Nhưng trước đó anh còn đánh cược hai lần, không sợ khoản nợ này bị điều tra à? Tiền, tất cả đều là gửi cho anh đó!”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói: "Tấm thẻ ngân hàng kia là của Nikolai Syevich-Cổ Tân Tư Cơ người Tuyết quốc, có quan hệ gì với Tề Đẳng Nhàn tôi đây?!”

Tần Đường Ngọc cằm sắp đập xuống đất, nói: "Triệu Mạn Nhi lúc này ước chừng là chết không nhắm mắt..."

Thẻ ngân hàng Thụy Quốc trong tay Tề Đẳng Nhàn, chính là của Cổ Tân Tư Cơ.

Cho nên, hắn không hề sợ có người đến điều tra khoản nợ này.

Ngẫm lại cũng đúng, người ta là một giám ngục nhỏ cấp hai ở trong thôn đi ra ngoài, làm sao có thể lấy được thẻ VIP của Ngân hàng Thụy Quốc đây?

Sau khi Hồng Thiên Đô rời đi, Triệu Mạn Nhi rõ ràng là có ý nghĩ dàn xếp ổn thoả, lúc này mới đồng ý đưa sáu mươi triệu đưa cho Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng nào có thể nghĩ đến, Tề Đẳng Nhàn này là một người thâm hiểm, trở tay cái đã báo cáo với bên Ngọc Tiểu Long.

Chẳng bao lâu, cục chính trị đã có phản ứng.

Chỉ riêng một trường đấu chó đương nhiên không đáng để kinh động đến bộ phận như vậy, nhưng dù sao cũng liên quan đến người phản bội tên Hồng Thiên Đô này.

Tuy rằng không lấy được chứng cớ Hồng Thiên Đô có liên quan đến Triệu Mạn Nhi, nhưng chuyện này vẫn không thể khinh thường, hơn nữa có vị đại lão Ngọc Tiểu Long này ở sau lưng thúc đẩy, làm gì có ai dám chậm trễ việc này?

Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc mới ngồi xổm trước cửa trường đấu chó hơn mười phút, đã nhìn thấy từng chiếc xe Jeep tới, một đám đàn ông nghiêm túc mặc đồng phục màu đen xuống xe, súng ống đạn dược đầy đủ.

Bởi vì việc này là do Ngọc Tiểu Long thúc đẩy, cho nên, hành động của đám người này cũng vô cùng nhanh chóng.

Sau khi bao vây toàn bộ trường đấu chó, tiến vào khống chế tất cả nhân viên trong trường đấu chó.

"Triệu Mạn Nhi tiểu thư, cô bị nghi ngờ hối lộ nhân viên cấp cao của bộ phận chúng tôi, bộ phận của chúng tôi sẽ chính thức điều tra cô, mong được phối hợp."

Một lệnh điều tra được đặt trên mặt bàn của Triệu Mạn Nhi.

Triệu Mạn Nhi tức giận đến suýt hộc máu, tên khốn kiếp này, vậy mà lại dám giở trò?!
Chương 669 Tình hình Trịnh gia.

Chương 669: Tình hình Trịnh gia.

Triệu Man Nhi xem kỹ lệnh điều tra một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, thế mà lại là ban Chính trị của Bộ Chiến tranh.

Nếu như là bộ phận khác thì cô ta đã có thể gọi điện thoại nhờ người giải quyết chuyện này rồi.

Không bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc nhìn thấy những người trong trường đấu chó đã bị nhân viên của ban Chính trị dẫn ra ngoài, Triệu Man Nhi đi ở phía trước nhất, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lai lịch của cái cô Triệu Man Nhi này không đơn giản đâu, xem ra cô phải cẩn thận nói với tôi về tình hình cụ thể của Trịnh gia rồi.”

Tần Dường Ngọc nói: “Trên thực tế thì oán hận của Trịnh gia đối với cô vợ ba này cũng không ít đâu, bọn họ cảm thấy cô ta đối xử với người khác quá âm hiểm và độc đoán... Thậm chí còn có tin đồn rằng vợ cả của Trịnh Sam Minh đã bị cô ta ép chết.”

Sau khi nghe xong, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi bất ngờ, xem ra chuyện của Trịnh gia còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều!

“Tôi sẽ bớt chút thời gian để đến Trịnh gia một chuyến xem thế nào, nhân lúc cái cô Triệu Man Nhi này không có ở đây.” Tề Đẳng Nhàn bỗng nảy ra một sáng kiến.

Tất nhiên Tần Đường Ngọc sẽ làm tài xế cho hắn và đưa hắn đến Trịnh gia rồi.

Khi đến được dinh thự của Trịnh gia thì thời gian đã không còn sớm nữa rồi.

Nếu như không có gì bất ngờ thì Triệu Man Nhi vẫn đang phải tiếp nhận sự điều tra của ban Chính trị, với xuất thân của cô ta thì sẽ không khó để rút lui an toàn, thế nhưng vẫn sẽ có một đống chuyện phiền phức.

Tề Đẳng Nhàn bảo Tần Đường Ngọc tìm một chỗ đỗ xe rồi ở trong xe chờ hắn, hắn không đi con đường bình thường mà lại chọn cách lẻn vào trong dinh thự của Trịnh gia.

“Bố, xảy ra chuyện rồi, nghe nói Triệu Man Nhi bị người của chính quyền bắt đi rồi!” Tề Đẳng Nhàn vừa mới men theo bờ tường để trèo lên đến tầng hai thì bỗng nghe thấy có một giọng nói vọng ra từ bên trong cửa sổ.

“Á? Có chuyện gì thế, tại sao cô ta lại bị người của chính quyền bắt đi?” Giọng nói của Trịnh Sam Minh theo đó truyền đến.

“Nghe nói là cô ta đã hối lộ sáu mươi triệu cho một nhân vật cấp cao nào đó trong ban Chính trị, sau đó bị người ta trở tay tố cáo. Còn nữa, trường đấu chó cũng đã bị phong tỏa rồi. Lần này là có nhân vật lớn nào đó đã đi đầu trong việc động đến cô ta.” Con trai lớn của Trịnh Sam Minh là Trịnh Hữu Bân nói với giọng nói phấn khởi, thậm chí còn mang theo chút vui mừng.

Trịnh Sam Minh lại thở dài một hơi và nói: “Cho dù có bị bắt rồi nhưng nếu cô ta muốn thoát thân thì cũng không khó gì đâu. Từ trước đến nay cô ta vẫn luôn làm việc rất cẩn thận, số tiền đó sẽ không liên quan đến tài khoản của cô ta đâu, cho dù có tra rõ đến cùng thì đoán chừng người chịu tiếng xấu này cũng chỉ là Trịnh gia chúng ta mà thôi!”

Trịnh Hữu Bân ngây người một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi và nói: “Thật là ghê tởm, không có ai có thể trị được ả tiện nhân đó à?!”

Trịnh Sam Minh nói: “Ai có thể trị được cô ta chứ? Cô ta là người do bên Bắc Kinh phái đến đó...”

Trịnh Hữu Bân không cam lòng mà đấm vào cái bàn một cái và nói: “Trịnh gia chúng ta nhiều đàn ông như vậy mà lại cứ bị một con đàn bà quơ tay múa chân và phải nghe cô ta chỉ huy, có nghĩ thế nào cũng thấy thật ấm ức! Còn nữa, thù của mẹ con, chẳng lẽ cả đời này chúng ta cũng không báo được hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn nhảy tót lên từ chỗ cửa sổ và ngồi chễm chệ ở trên bậc cửa như một con ma vậy.

Hai bố con đang nói đến phần quan trọng, sau khi nhìn thấy hắn thì vô cùng hoảng sợ và suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

“Đừng căng thẳng, tôi không phải kẻ địch của các người, tôi đến là để giúp các người giải quyết hoàn cảnh khó khăn đây.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.

Lần này hắn đến đây vốn là muốn lén lút gặp mặt và nói chuyện với Trịnh Sam Minh một lát, không ngờ rằng còn chưa thấy người đâu thì đã nghe được cuộc trò chuyện bí mật của hai bố con nhà họ rồi.

Trịnh Hữu Bân nổi giận: “Anh là ai chứ? Anh nghe thấy cái gì rồi? Hôm nay chưa chắc anh đã có thể an toàn rời khỏi đây đâu!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Người tống Triệu Man Nhi vào trong đó là tôi, cơ mà có lẽ cô ta sẽ có thể ra ngoài nhanh thôi, chút chuyện nhỏ đó hoàn toàn có thể tìm lấy một người để gánh trách nhiệm thay, sẽ không thể làm tổn hại đến cô ta đâu.”

Hai bố con đều vô cùng ngạc nhiên.

Trịnh Sam Minh lạnh lùng nói: “Cậu tống vợ tôi vào đó mà còn đến chỗ tôi để diễu võ dương oai à? Tôi thấy cậu uống nhầm thuốc rồi có phải không!”

“Những lời ban nãy của anh Trịnh, tôi đã nghe được rất rõ ràng rồi, anh không cần phải ở đây diễn kịch với tôi nữa đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn nhảy xuống khỏi bậc cửa, đi thẳng đến chỗ sofa và ngồi xuống.

Sắc mặt của Trịnh Sam Minh bỗng chốc có hơi trầm xuống, trong lòng đã bắt đầu nảy sinh ý định muốn giết người diệt khẩu.

Tề Đẳng Nhàn phủi phủi tay và nói: “Không cần vội vàng giết tôi để diệt khẩu đâu, tôi đến để giúp các người mà, vả lại tôi còn có huyết hải thâm thù với Triệu gia nữa.”

Hai bố con lại một phen ngẩn người.

Trịnh Sam Minh nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chính tôi là người đã tống Triệu Man Nhi vào trong đó, như thế còn chưa đủ à?”

Trịnh Sam Minh nói: “Thế thì làm sao chứ? Cậu cũng nói rồi, đây chỉ là tạm thời mà thôi, không thể làm tổn hại đến cô ta được. Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng cậu có thể giúp được chúng tôi!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay móc ra miếng ngọc tủy ở trong túi áo và nói: “Nhìn xem đây là cái gì?”

“Ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải? Anh là giám đốc đương nhiệm của Long Môn Thượng Hải?!” Trịnh Hữu Bân nhìn thấy món đồ này thì nói với giọng vô cùng ngạc nhiên.

“Không chỉ có vậy, quan hệ của tôi và tổng hội rất tốt, tôi còn là bạn của chủ tịch Lý Hà Đồ nữa. Lần này tôi có thể tống Triệu Man Nhi vào trong đó là vì đã mượn sức mạnh của nữ chiến thần Ngọc Tiểu Long của nước ta. Bây giờ các người còn cảm thấy tôi không giúp được các người nữa không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Tên tuổi của hắn không nổi bật cho lắm, vậy nên hắn chỉ có thể mượn tên của Lý Hà Đồ và Ngọc Tiểu Long để làm màu mà thôi, đúng thật là không có cách nào khác.

Giống như thể một hòa thượng đang quét rác đột nhiên nhảy ra và nói rằng ta có thể một mình đánh bại mười tên Kiều Phong, thế thì người ta chắc chắn sẽ không tin mà chỉ cảm thấy hắn là một kẻ ngốc mà thôi.

Trịnh Sam Minh nhìn Tề Đẳng Nhàn thêm vài cái và nói: “Vậy thì cậu thực sự rất không đơn giản, có điều, tôi vẫn không cho rằng cậu có thể ra làm được chuyện gì đó.”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười và nói: “Triệu gia phái Triệu Man Nhi đến để kiểm soát Trịnh gia các người rốt cuộc là để làm gì?”

Trịnh Hữu Bân nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Rửa tiền!”

Sau khi nghe thấy lời này, ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng sáng lên, hắn nói: “Rửa tiền? Các người có chứng cứ không, giao nó cho tôi đi.”

Trịnh Sam Minh lại giận dữ lườm Trịnh Hữu Bân một cái và nói: “Cậu đi đi, tôi sẽ coi như hôm nay cậu chưa từng đến đây.”

Trịnh Hữu Bân không khỏi có hơi sốt ruột, nói: “Bố, nếu như anh ta đã quen biết người như Lý Hà Đồ và Ngọc tướng lĩnh, vậy thì chắc chắn anh ta có thể làm nên chuyện!”

Trịnh Sam Minh lại nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu và chậm rãi nói: “Cậu đã đánh lén Triệu Man Nhi một lần, cô ta sẽ không chịu để yên đâu, cậu cứ vượt qua cửa ải trước mắt này đi đã rồi chúng ta lại nói chuyện nghiêm túc sau!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chẳng lẽ Triệu Man Nhi còn giấu sát chiêu nào à?”

Trịnh Sam Minh không nói gì mà chỉ lắc đầu, phất tay và nói: “Phiền cậu rời đi cho, đừng để ai nhìn thấy, kẻo lại gây thêm rắc rối.”

Tề Đẳng Nhàn bất lực nhún vai, Trịnh Sam Minh rõ ràng là đang ngấm ngầm chịu đựng và không muốn ngửa bài với Triệu Man Nhi quá sớm.

Trịnh Hữu Bân trẻ hơn một chút thì lại không nhịn nổi cơn tức.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, hắn để lại một tấm danh thiếp và nói: “Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như các người thay đổi chủ ý thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Trịnh Sam Minh lặng lẽ đón lấy tấm danh thiếp và nói: “Chúc cậu may mắn!”

Tề Đẳng Nhàn lập tức rời đi.

Trịnh Hữu Bân có hơi sốt ruột, Trịnh Sam Minh lại lạnh lùng nói: “Loại chuyện này không thể gấp được, còn nữa, Triệu Man Nhi thực sự dễ đối phó như trong tưởng tượng của con hay sao? Một khi chúng ta không thành công, vậy thì có khả năng là cả nhà chúng ta sẽ bị diệt sạch, đây là thứ mà con muốn nhìn thấy sao?”

Trịnh Hữu Bân ngay lập tức trở nên yên lặng.

Trịnh Sam Minh nhẹ nhàng vỗ vào vai Trịnh Hữu Bân và nói: “Sao bố có thể không muốn báo thù, không muốn vùng dậy được cơ chứ? Nhưng mà, thời cơ còn chưa đến nữa... Nhẫn nhịn một chút đi, nhóc con!”
Chương 670 Chuẩn bị hành động.

Chương 670: Chuẩn bị hành động.

“Anh Tề, tình hình như thế nào rồi?”

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lên xe, Tần Đường Ngọc hỏi với vẻ tò mò.

“Cái cô Triệu Man Nhi này ở Trịnh gia quả thực chẳng khác nào một lãnh chúa, ngay cả Trịnh Sam Minh cũng sợ cô ta như hổ.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.

“Vậy thì có phải là có thể bắt tay với Trịnh gia để giải quyết triệt để Triệu Mạn Nhi không?” Tần Đường Ngọc nói.

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, Trịnh gia không dám làm như thế đâu. Trong lòng bọn họ, Triệu Man Nhi rất có uy nghiêm.”

“Bảo là tôi đã đánh lén Triệu Man Nhi một lần nên sẽ còn phiền phức về sau nữa.”

“Cứ chờ xem đi, bọn họ sẽ liên lạc với tôi thôi, chỉ cần bọn họ không muốn ngồi yên chờ chết.”

Tần Đường Ngọc đưa Tề Đẳng Nhàn về lại nhà của Dương Quan Quan, trước khi chia tay, cô ta nói: “Anh Tề, Long Môn Thượng Hải không thể một ngày không có chủ, cứ tiếp tục hao mòn như thế này mãi cũng không phải là chuyện tốt, anh phải kịp thời đứng ra.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, tôi biết rồi, cô cứ yên tâm xử lí cho tốt chuyện của Văn gia đi trước đã. Văn Dũng Phu chết rồi, cô là đồ đệ của ông ta, không thể để cho cái nhà này sụp đổ được.”

Tần Đường Ngọc nói: “Nếu như có chuyện gì thì xin anh Tề hãy quan tâm nhiều hơn và ra tay giúp đỡ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi biết rồi.”

Tần Đường Ngọc thấy hắn có chút không kiên nhẫn thì chỉ đành cung kính chắp tay rồi lui ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn giúp Văn gia đương nhiên là có ý đồ của hắn, chính là để thu phục cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu, dù sao thì hắn cũng chỉ vừa mới đến, lại còn là giám đốc mà Lý Hà Đồ cho nhảy dù vào, người ở bên dưới khó tránh khỏi việc sẽ rủ nhau chơi trò tàu bay giấy*.

(*Nghĩa là bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.)

So với việc cố gắng ra vẻ để thể hiện quyền uy của mình thì làm cách này sẽ càng ổn thỏa hơn.

Tần Đường Ngọc vừa mới đi khỏi, Tề Đẳng Nhàn đã nhìn thấy Dương Quan Quan về nhà với gương mặt mệt mỏi, vừa mới nhìn thấy hắn thì đã không nhịn nổi mà nổi cáu.

“Anh mới là ông chủ của tập đoàn Gukoo cơ mà, vừa mới lộ mặt ở công ty vài lần mà đã bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm rồi, có phải là có hơi quá đáng rồi không?” Dương Quan Quan không kìm được mà hỏi.

“A...” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái: “Chẳng phải là tôi bị thương nên cần phải nghỉ ngơi để dưỡng thương hay sao?”

Dương Quan Quan cười khẩy và nói: “Tóm lại là tôi chẳng thấy anh không khỏe chỗ nào cả, trong công ty còn có một đống tài liệu, anh tự mình đi giải quyết đi.”

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ bất lực: “Cô đây là gặp phải chuyện gì rồi nên mới nổi cáu với tôi đúng không, tôi vô tội mà?”

Dương Quan Quan khẽ hừ một tiếng và nói: “Anh đùn đẩy trách nhiệm thì anh vui rồi, nhưng mà công việc của công ty tiến triển không đủ nhanh, khiến cho Hướng tổng nổi giận, sau đó tôi là người gánh tội, anh nói tôi có nên giận hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng tôi là ông chủ mà! Có việc thì thư kí làm, không có việc thì làm thư kí. Tội này đương nhiên là cô phải gánh rồi!”

“Véo chết anh!”

Dương Quan Quan nhe nanh múa vuốt, bộ dạng như muốn giết người.

Hôm nay Tề Đẳng Nhàn nấu bữa tối, coi như là để đền bù cho thư ký Dương đã bận rộn đến tối mày tối mặt ở công ty trong những ngày này, nhân tiện còn gọi cả ba người Dạ Ma, Đồ Phu và Oán Quỷ đến ăn cơm cùng, sau khi ăn cơm xong thì để bọn họ luyện tập cùng với Dương Quan Quan.

Sau khi ăn ba trận đòn, tâm trạng của Dương Quan Quan lại trở nên tốt hơn, cô ấy phát hiện mình đã có thể đánh đến hơn mười chiêu với đám người này rồi nên không khỏi vui mừng muốn chết!

Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy vô cùng kì lạ, thầm nghĩ thư kí Dương liệu có phải là một người thích bị ngược hay không, cô ấy có sở thích này à?

“Nói đi cũng phải nói lại, chuyện Dương gia bên này cô định làm như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Cũng đã được một khoảng thời gian rồi kể từ lần trước lúc bọn họ gây rối trong tiệc đính hôn của Dương Tĩnh, sau khi Dương gia hắt nước bẩn vào người Dương Quan Quan thì cũng không có động tĩnh gì nữa.

Dương Tĩnh vô cùng mong đợi việc đám người Diệp Phi Lưu sẽ đánh trượt Tề Đẳng Nhàn khỏi kì sát hạch, ai mà ngờ được toàn bộ bốn giám khảo đều đã tiêu đời và trở thành bốn tên vô dụng, ngược lại còn hành Triệu gia đau muốn chết.

Dương Quan Quan nói: “Hôm qua tôi đã đi thăm ông nội, ông ấy đã không còn nhận ra tôi nữa rồi, hơn nữa còn thường xuyên rơi vào hôn mê, đoán chừng cũng không gắng gượng được bao lâu nữa đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì cau mày và nói: “Không phải lần trước ông ấy còn rất có sức sống hay sao, nhanh như thế mà đã không ổn rồi à?”

Dương Quan Quan nói: “Sức khỏe của người già là như thế đấy, hết cách rồi.”

“Vậy nên việc mà tôi có thể làm được trước mắt chính là đợi đến ngày ông ấy mất rồi đi tiễn ông ấy.”

“Sau đó lấy được phần tài sản mà ông ấy cho tôi một cách chắc chắn.”

“Nếu như Dương gia ngoan ngoãn và không nhúng tay vào thì tôi sao cũng được, nhưng nếu bọn họ không ngoan ngoãn thì tôi chỉ có thể cân nhắc đến việc dùng biện pháp khá là thô bạo để giải quyết mà thôi!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Biện pháp thô bạo? Cô làm thế nào? Chẳng lẽ cô còn có thể giết người hay sao?”

Dương Quan Quan cũng nhất thời bối rối, nói là dùng biện pháp thô bạo để giải quyết nhưng cô ấy cũng không rõ rốt cuộc là thô bạo như thế nào.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô phải nhắm thẳng mũi dùi vào Dương Tĩnh, cậu ta chính là người đứng đầu của Dương gia. Nếu như cậu ta bị cô đánh gục thì toàn bộ Dương gia cũng không còn gì để nói nữa rồi!”

Dương Quan Quan ngay lập tức hiểu ra, cô ấy khẽ gật đầu và nói: “Anh nói không sai, Dương Tĩnh là người xuất sắc nhất trong thế hệ này của Dương gia và người sẽ tiếp quản toàn bộ Dương gia trong tương lai. Nếu như tôi giẫm cậu ta dưới chân, vậy thì sau này Dương gia cũng sẽ không có mặt mũi và không có gan để nhắm vào tôi nữa!”

Mặc dù lần trước Tề Đẳng Nhàn đã làm loạn tiệc đính hôn của Dương Tĩnh, hành động của Dương Phỉ Phỉ càng khiến cho cả nhà Dương gia phải muối mặt, nhưng đối với Dương gia mà nói thì đây vẫn không phải là vết thương nặng.

Bởi vì từ đầu đến cuối Dương Tĩnh vẫn chưa từng ra tay.

Người của Dương gia và cả người ủng hộ Dương gia đều đang chờ đợi lần ra tay này của Dương Tĩnh.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Dương Quan Quan đi đến mở cửa ra và bất chợt ngẩn người một lát, người đến vậy mà lại là Tiết Chân, người đứng đầu Tiết gia.

Tiết Chân vẻ mặt tươi cười, trong tay mang theo quà tặng, anh ta nói: “Cô Dương, xin chào, tôi là Tiết Chân, tôi đến là để thăm hỏi hai người!”

Dương Quan Quan tránh đường, mời anh ta vào nhà và nói: “Anh Tiết, hình như chúng ta không quen biết mà nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, lần trước Tiết Chân đã từng xuất hiện ở trong tiệc đính hôn của Dương Tĩnh, cơ mà không phải đến để giúp người bị đánh là Tiết Quý tìm lại mặt mũi mà là đến để bắt Tiết Quý nhân nhượng cho xong chuyện.

“Ha, anh Tề cũng ở đây à!” Sau khi Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tiết Chân vội vàng chắp tay.

“Xin chào.” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu.

Tiết Chân cười nói: “Thực ra tôi đến đây cũng không có chuyện gì cả, chỉ là muốn xin lỗi về hiểu lầm lần trước, nhân tiện làm quen một chút mà thôi.”

Phải biết rằng Tiết Chân cũng là nhân vật hàng đầu có tiếng tăm lẫy lừng ở Thượng Hải, anh ta sẽ không dễ dàng đích thân đi thăm hỏi người khác như vậy, bình thường đều là người khác tới thăm hỏi anh ta.

Tiết Chân giống như thực sự chỉ là đến làm quen thôi vậy, sau khi tán gẫu vài câu và trao đổi danh thiếp với Tề Đẳng Nhàn, anh ta bèn đứng dậy chào tạm biệt.

“Người này thật kì lạ, cảm giác như là muốn gây sự vậy.” Dương Quan Quan không nhịn được mà nói.

“Nếu như anh ta đã bày tỏ thiện ý thì chúng ta cứ đón nhận là được rồi! Tiết gia vốn không hòa thuận với Dương gia, có lẽ là anh ta cảm thấy sự xuất hiện của cô có thể lay động địa vị của Dương gia nên muốn qua lại một chút mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

Dương Quan Quan khẽ gật đầu và cũng không suy nghĩ nhiều làm gì nữa, đối với cô ấy mà nói, ở Thượng Hải này mà quen biết thêm vài người giống như Tiết Chân thì chỉ có lợi chứ không có hại.

Đang cười nói với Dương Quan Quan thì Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.

“Chuẩn bị hành động, chúng ta gặp nhau ở Miệng Cá Sấu.” Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói.

“Tôi đến ngay đây.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nói.

Dương Quan Quan không nhịn được mà nói: “Có chuyện gì nguy hiểm à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Người gặp nguy hiểm không phải tôi mà là người khác.”

Dương Quan Quan chỉ có thể thở dài và nói: “Cẩn thận một chút, tôi đợi anh về.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, đi vào phòng thay sang một bộ quần áo thể thao rồi đi đến Miệng Cá Sấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK