Thực ra thì ai có mắt cũng nhìn ra được, rằng cái chết của Vương Hổ chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Hướng thị.
Dù sao ngày hôm qua Hướng Đông Tinh vừa bị người ta mai phục ám sát, những người đó lại do Vương Hổ an bài, kết quả là chẳng bao lâu sau Vương Hổ đã bị kết liễu và phải rời cuộc chơi.
Nhưng xã hội hiện giờ xét xử bằng pháp luật, phán quyết bằng chứng cứ, Vương Hổ lại chết trong doanh trại quân đội, không có bất cứ dấu vết nào còn sót lại trong hiện trường. Mọi người không thể làm gì hơn ngoài đưa ra các suy đoán.
Hai tin tức chấn động như khiến cả tỉnh Đông Hải nổ tung, thậm chí còn đả động toàn bộ vòng tròn thương mại của đất nước này!
Ngay trong hôm ấy, điện thoại di động của Hướng Đông Tinh không ngừng nhận được các cuộc gọi, ai cũng muốn hỏi có thực là cô ta sẽ tự mình bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ hay không.
Nhận được tin này, Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng. Có lẽ đây là sự điên cuồng sau cuối của Hướng Đông Tinh, nếu cô ta có trong tay năm mươi tỷ đô la Mỹ thì sao phải đợi đến tận bây giờ?
Trong mắt cô ta, Hướng Đông Tinh chẳng qua chỉ muốn dùng mánh khóe này để gọi thêm thật nhiều nguồn vốn hoặc muốn dọa dẫm để cô ta biết khó mà lui thôi.
Sáng hôm sau Tề Đẳng Nhàn tỉnh dậy, phát hiện trên điện thoại mình cũng có hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số đều đến từ những người nắm giữ chức vị cao trong Tianlai Capital.
Những người này cơ bản đều có xuất thân từ tập đoàn Hướng thị, dù sao Tianlai Capital vốn cũng là do Hướng Đông Tinh lập ra, chỉ có điều nó nằm dưới quyền quản lý của Tề Đẳng Nhàn mà thôi.
Hắn vươn vai, phát hiện Lý Vân Uyển không có trong phòng.
Sau khi ra ngoài, Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện Lý Vân Uyển đang bận rộn trong bếp, cô ta muốn nấu cho hắn một bữa sáng thịnh soạn,đến cả trứng cũng có tận bảy tám quả.
“Em sợ tôi bị hút khô thật đấy à?” Tề Đẳng Nhàn cợt nhả cười, ngồi xuống ghế.
“Đâu có, ngày nào anh cũng bảo em là yêu tinh còn gì, nếu em thực sự hút khô anh thì chẳng phải câu nói ấy sẽ trở thành sự thật hay sao?” Lý Vân Uyển cười.
Hai người cùng ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sáng vừa trò chuyện.
“Ban nãy cha em gọi điện đến để hỏi về cái chết của Vương Hổ và chuyện năm mươi tỷ đô la Mỹ của Hướng Đông Tinh.” Lý Vân Uyển chân thành cảm thán. “Hai sự kiện này thực sự đã tạo nên một chấn động khủng khiếp!”
“Không sao, mọi thứ đều đang nằm trong tay chúng ta, tiếp theo phải xem Từ Ngạo Tuyết sẽ chọn làm gì.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Có lẽ phải vài ngày nữa Từ Ngạo Tuyết mới kịp phản ứng lại, dù sao cô ta chắc chắn sẽ không tin trong trong tay Hướng Đông Tinh lại sở hữu một số tiền khổng lồ đến thế.
Đợi đến khi trận chiến giữa các thương nghiệp càng lúc càng lớn, cô ta sẽ hoảng sợ phát hiện ra một điều, tài chính của tập đoàn Hướng thị thực sự nhiều tới nỗi dùng mãi không thấy cạn!
Nói cách khác, Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có thể tận hưởng thêm vài ngày bình yên.
Chừng nào Từ Ngạo Tuyết hoàn hồn lại thì những ngày bình yên của hắn sẽ không còn nữa. Những thế lực đang đợi để xâu xé và chia chác tập đoàn Hướng thị chắc chắn sẽ không ngồi im chịu chết, họ sẽ tìm cách phá hủy chủ nghĩa nhân đạo, đó là lựa chọn tốn ít chi phí nhất và cũng thỏa đáng nhất.
Ăn xong bữa sáng là lúc Tề Đẳng Nhàn ra sân luyện quyền.
Khoảnh khắc mấu chốt càng tới gần thì hắn càng không được phép thư giãn, hắn không thể giữ bản thân ở trạng thái đỉnh cao từng giây từng phút một, dù sao hắn cũng không phải siêu nhân, nhưng bất kể có ra sao thì hắn cũng phải ép mình tiến đến gần trạng thái đỉnh cao mọi nơi mọi lúc.
Bằng không, một ngày nào đó nếu hắn gặp chuyện bất trắc mà lại không thể đạt được một trạng thái nhất định thì chỉ đành xuống điện Diêm Vương mà nuối tiếc thôi.
Hôm nay Lý Vân Uyển cũng chẳng có việc gì làm, cô ta bèn im lặng ngồi trên ghế xem Tề Đẳng Nhàn đánh quyền, chỉ cảm thấy người đàn ông của mình có nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp trai, mọi động tác đều lưu loát và phóng khoáng.
“Dạo này tôi đã liên hệ với vài nhân vật lợi hại, sau này tôi sẽ sắp xếp để họ đi theo bảo vệ em. Những ngày sắp tới em cũng nên chú ý an toàn.” Tề Đẳng Nhàn thu quyền, bước tới bên người Lý Vân Uyển rồi lạnh nhạt nói.
“Em thì cần gì bảo vệ? Có anh là được rồi còn gì?” Lý Vân Uyển cười nói, dường như cô ta có một sự tin tưởng mù quáng vào Tề Đẳng Nhàn.
“Có lẽ tôi sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý, tôi không thể lúc nào cũng ở bên em.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, cười mỉm.
Lợi ích khiến lòng người lay động, huống chi là một lợi ích khổng lồ và động chạm tới nhiều thế lực như vậy. Họ có nổi giận rồi bắt cóc Lý Vân Uyển để uy hiếp Tề Đẳng Nhàn thì cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Cũng vì thế nên Tề Đẳng Nhàn nhất định phải phòng ngừa chu đáo trước khi những tình huống kia xuất hiện.
Giờ họ đều đang ngồi im chờ đợi, họ muốn xem xem có thật là Hướng Đông Tinh có thể lấy ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để tham gia cuộc chiến thương trường này hay không.
Trước khi họ hiểu được vấn đề, những ngày tương đối an toàn và bình yên vẫn còn đó.
Lý Vân Uyển chu môi, bất đắc dĩ gật đầu đáp: “Thế thì được, em sẽ nghe theo lời anh hết. Ai bảo anh là người đàn ông của em mà làm chi?”
Một câu nói thế này được thốt ra từ miệng Lý ngự tỷ quả thực có sức sát thương rất lớn, khiến Tề Đẳng Nhàn vô cùng thỏa mãn và hưởng thụ.
Có chuyện gì mang lại cảm giác thành công lớn lao hơn là trở thành người đàn ông mà ngay cả một người phụ nữ ưu tú vượt bậc cũng phải dựa dẫm vào cơ chứ?
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hoàng Sung không phải là không thể dùng được, hắn tùy tiện dạy anh ta một hai chiêu câu cá, anh ta phải làm vệ sĩ dưới trướng hắn một thời gian, đúng là không tệ.
“Bao giờ anh mới đến sư đoàn 81 báo danh?” Lý Vân Uyển đột nhiên hỏi.
“Chuyện này không gấp, chừng nào đi cũng được, Phó Phong Vân không đưa ra thời hạn cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn nói. “Mấy ngày sắp tới tôi muốn được nghỉ ngơi thật tốt, hôm qua tôi có hơi mệt.”
“Thì ra cơ thể anh lại yếu ớt đến mức này!” Lý Vân Uyển lập tức trêu.
Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn biến thành màu đen, ông đây nói mệt là nói đến việc lẻn vào doanh trại quân đội giết Vương Hổ, hiểu không? Chuyện phía sau đâu có dính dáng gì đến chữ mệt, rõ ràng chỉ có hưởng thụ thôi mà!
Tề Đẳng Nhàn gọi một cú điện thoại cho Hoàng Sung.
“Tề tổng, cậu đã đổi ý rồi phải không?” Hoàng Sung phấn khích hỏi hắn.
“Anh lập công chưa?” Tề Đẳng Nhàn hỏi lại.
“Chưa…” Hoàng Sung lập tức ỉu xìu hẳn đi, có chút mất hứng.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sắp tới sẽ có vài chuyện đại sự xảy ra, đó là cơ hội tốt cho anh lập công đấy. Anh cứ liệu mà làm.”
Hoàng Sung lập tức đồng ý, anh ta nói: “Tề tổng cứ yên tâm! Nhất định tôi sẽ cố gắng!”
Tề Đẳng Nhàn dương dương đắc ý cúp điện thoại, cảm giác có ngân phiếu khống đúng là thoải mái thật đấy, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao đám tư bản chỉ thích há miệng chờ sung rụng vào.
Quả thực Tề Đẳng Nhàn có thể nghỉ ngơi vài ngày, trạng thái cơ thể của hắn cũng được điều chỉnh đến mức cực kì tốt.
Về điểm ấy thì Lý Vân Uyển có thể làm nhân chứng, dù sao cô ta cũng là người lấy thân ra cảm nhận mà.
Hôm ấy, Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị kéo dài khoảng thời gian hưởng thụ bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Phó Phong Vân.
Phó Phong Vân nói: “Tề chuẩn tướng, cậu không thể lười nhác như thế được! Những con người ưu tú là mũi nhọn của sư đoàn 81 đều đang đợi được cậu chỉ đạo và huấn luyện cho đấy!”
Nhất thời lông mày của Tề Đẳng Nhàn cau chặt lại, quả nhiên là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hắn đã nhận chỗ tốt này, ít nhiều gì cũng phải nghe lời người ta mới được.
Vì thế Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, lấy quân phục ra khỏi tủ để mặc lên người.
“Ồ, phải công nhận đúng là có khí chất hơn nhiều so với đồng phục ở nhà tù trước kia! Bảo sao hôm ấy Ngọc Tiểu Long lại nhìn mình bằng ánh mắt cao cao tại thượng và khinh bỉ đến vậy!” Tề Đẳng Nhàn xoay người trước gương, tự thấy mình đẹp trai xuất thần, một ngôi sao gắn trên cầu vai tỏa sáng lấp lánh.
Tề Đẳng Nhàn mở cửa con xe Volkswagen Phaeton của mình, lái nó thẳng đến sư đoàn 81 rồi mới xuống xe bước bộ.
Phía sư đoàn 81 đã ngầm có sự phê bình kín đáo, dù sao vị huấn luyện viên đã hẹn trước này cũng đã tới rất muộn, hóa ra hắn bận nghịch xe sang, khiến người ta khó chịu tới cỡ nào.
Tề Đẳng Nhàn dùng giấy xác nhận để thuận lợi vượt qua trạm gác, được đưa vào khu đóng quân, bước vào sảnh trước của tòa cao ốc văn phòng.
“Một chuẩn tướng ở độ tuổi trẻ thế này ư?!”
Vài chiến sĩ đi ngang qua trông thấy lý lịch của Tề Đẳng Nhàn, ai nấy đều kinh hãi, suýt nữa thì tự cắn đứt đầu lưỡi mình.
“Hơn phân nửa là con em của gia tộc lớn nào đó ở đế đô, hắn chỉ là một tên ngu ngốc muốn được đánh bóng tên tuổi thôi ấy mà, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối nát.”
Chương 367 Sư đoàn 81
Sau những phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, các chiến sĩ đều cảm thấy bất bình, thậm chí có người còn cười nhạt mỉa mai.
Bọn họ đều nghĩ Tề Đẳng Nhàn là con em của một gia tộc lớn nào đó, phải dựa vào quan hệ mới được lên làm đến chức chuẩn tướng.
Dù sao những nhân vật truyền kỳ như Ngọc Tiểu Long là quá ít, không chỉ cần có thực lực mà còn cần có cả vận may.
Tề Đẳng Nhàn đến thẳng phòng làm việc để gặp sư đoàn trưởng Tưởng Thiên Hà. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tưởng Thiên Hà cũng lấy làm kinh hãi.
Phó Phong Vân nói sẽ sắp xếp cho anh ta một người rất giỏi để huấn luyện đại đội tiên phong, anh ta còn tưởng đó sẽ là một tướng quân già dặn từng trải hoặc một gương mặt tiêu biểu của bộ đội đặc chiến, không ngờ lại là một con người trẻ tuổi mà anh ta thậm chí còn chưa từng nghe tên!
Anh ta kiểm tra đi kiểm tra lại lý lịch của Tề Đẳng Nhàn, cuối cùng mới xác định đối phương chính là người mà Phó Phong Vân đưa tới.
Tề Đẳng Nhàn thấy Tưởng Thiên Hà giật mình thì mỉm cười và hỏi: “Tưởng sư đoàn trưởng thế này là không tín nhiệm tôi sao?”
Tưởng Thiên Hà trong lòng không phục, nhưng trên mặt anh ta vẫn treo một nụ cười: “Đâu có đâu có, nếu là người do Phó lão cử tới thì chắc chắn sẽ không kém cỏi gì!”
Chỉ cần nghe những lời ấy là Tề Đẳng Nhàn đã hiểu được rằng chắc chắn đối phương không tin mình, có điều hắn cũng lười không muốn giải thích.
Trước nay quân đội vẫn là nơi kẻ mạnh xưng vương xưng bá, nếu bạn có thực lực thì muốn nói gì mà chẳng được!
Nhưng nếu bạn chỉ là một tên nhu nhược, không có được thực lực cần có, thì xin lỗi nhé, bạn chỉ có thể cam chịu bị người khác giẫm nát dưới chân.
Ở đây có tình anh em đồng chí vào sinh ra tử, sẵn sàng giao phó tính mạng cho nhau, cũng có những cuộc so tài đầy nhiệt huyết.
“Hôm nay các lãnh đạo của sư đoàn 81 bận họp nên không thể ở lại đây đón tiếp cậu, thật có lỗi quá, chúng ta nên đợi đến khi mọi người quay lại rồi cùng ăn một bữa cơm.” Tưởng Thiên Hà ân cần nói.
“Được thôi, Tưởng sư đoàn trưởng, tôi sẽ nói ngắn gọn và đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.”
“Tôi vốn định nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới đến sư đoàn 81, nhưng vì Phó lão gọi điện nhờ vả nên tôi mới lập tức đến đây.”
“Phiền anh dẫn tôi đi gặp đại đội tiên phong. Tôi muốn biết, trong khoảng thời gian sắp tới, mình sẽ huấn luyện những chiến sĩ thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn không muốn lá mặt lá trái quá lâu với Tưởng Thiên Hà, hắn đi thẳng vào vấn đề mình muốn biết.
Tưởng Thiên Hà cũng có ý muốn thử bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn, bèn lập tức đứng bật dậy rồi nói: “Được, chúng ta đi! Đúng lúc hôm nay huấn luyện viên đặc biệt của đại đội cũng đang có mặt.”
Huấn luyện viên đặc biệt?
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.
Sau đó hắn lại nhớ tới Lý Trường Hồng. Chắc hẳn vị quán chủ của Lý Gia Quyền kia chính là huấn luyện viên đặc biệt của sư đoàn 81.
Làng du lịch Đông Sơn của Lý Thiên Lạc đã bị Tề Đẳng Nhàn cướp mất, thậm chí anh ta còn bị phế bỏ tứ chi, đồng nghĩa với việc hắn đã kết một mối thù không đội trời chung với nhà họ Lý.
Có điều người của Lý Gia Quyền mấy hôm nay vẫn luôn nén giận mà không gây khó dễ gì cho Tề Đẳng Nhàn.
Họ cũng không còn cách nào khác. Dù sao cũng là Lý Thiên Lạc sai trước, hơn nữa sự kiện này được đích thân chủ tịch tỉnh là ngài Dương Lệnh Quang tự mình điều tra, Lý Trường Hồng có gan to bằng trời cũng không dám qua mặt Dương Lệnh Quang để gây chuyện với Tề Đẳng Nhàn.
“Cũng tốt thôi.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, nhưng hắn không nói ra ngoài miệng.
Tưởng Thiên Hà dẫn Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng làm việc, anh ta nhậm chức sư đoàn trưởng, thế nên cũng là một vị chuẩn tướng và có cùng cấp bậc với Tề Đẳng Nhàn.
Tưởng Thiên Hà và Tề Đẳng Nhàn sóng vai cùng đi, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, các chiến sĩ trông thấy anh ta cũng đứng nghiêm giơ tay chào.
Tưởng Thiên Hà không nhịn được mà cảm thấy kỳ quặc, bản thân anh ta lăn lộn cả đời trong quân đội cũng chỉ được một chức chuẩn tướng kiêm sư đoàn trưởng mà thôi, Tề Đẳng Nhàn còn trẻ thế này đã là chuẩn tướng được đích thân người của ban Chính trị đề bạt…
Anh ta vô thức so sánh hắn với một người còn ưu tú hơn là Ngọc Tiểu Long, người phụ nữ đó mới là biến thái quá mức, trên thế giới chẳng mấy ai so sánh được với cô ta.
Nhưng sự xuất hiện của vị chuẩn tướng trẻ tuổi tên Tề Đẳng Nhàn này khiến anh ta ít nhiều gì cũng thấy có chút không cam lòng.
“Tề chuẩn tướng, cậu thấy sư đoàn 81 của chúng tôi thế nào?” Tưởng Thiên Hà hỏi.
“Rất tốt, rất tốt.” Tề Đẳng Nhàn đáp.
Trong lòng Tưởng Thiên Hà cảm thấy hắn trả lời quá qua loa, anh ta bất đắc dĩ hỏi lại: “Tốt thật sao?”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, lại đáp: “Các chiến sĩ đều rất có tinh thần, các động tác đều rất đều nhịp, tinh thần của toàn doanh trại dâng cao như gió lốc. Cách bố trí của doanh trại này cũng rất đáng để xem trọng!”
Tưởng Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới việc Tề Đẳng Nhàn lại có thể phát hiện điểm đặc biệt trong cách bố trí của doanh trại này, cũng không biết tự hắn đã nhìn ra hay trước khi tới đã nghe người khác nhắc đến.
Lúc xây doanh trại này, Tưởng Thiên Hà đã cố ý mời đại sư chuyên về phong thủy tới chỉ điểm, thành quả là cách bố trí khéo léo tài tình, bao gồm cả một vài bộ phận đặc biệt hơn chút.
Ví dụ như sân huấn luyện lợi dụng thế “âm sát” trong phong thủy, vậy nên dù trời có nắng chang chang thì người đứng bên trong cũng thấy lạnh lẽo rùng rợn.
Trong hoàn cảnh ấy, con người sẽ duy trì được trạng thái tinh thần cảnh giác cao độ và hồi hộp căng thẳng. Các chiến sĩ được huấn luyện trên sân tập này dĩ nhiên cũng luôn giữ mình trong trạng thái ấy, cực kỳ hữu ích cho công tác huấn luyện quân nhân.
Nhưng ra khỏi sân huấn luyện, lại là một thế cục phong thủy khác có tác dụng duy trì tâm thái thanh tĩnh, khiến thể xác và tinh thần của các chiến sĩ đều được thả lỏng.
Cứ luân phiên lần lượt, co giãn đúng lúc, khi huấn luyện thì dây cung thần kinh bị ép chặt, khi nghỉ ngơi thì chúng được thả lỏng.
Nhận ra cách bố trí này, Tề Đẳng Nhàn không cảm thấy quá kỳ lạ khi sư đoàn 81 được xưng là sư đoàn át chủ bài của quốc gia.
“Tề chuẩn tướng cũng tinh thông phong thủy sao?” Tưởng Thiên Hà hỏi.
“Biết sơ sơ thôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tưởng Thiên Hà cười ha ha, không hỏi thêm gì nữa.
Hai người cùng nhau đi bộ tới sân huấn luyện của đại đội tiên phong, chỉ thấy các chiến sĩ đang vã mồ hôi như tắm, tinh thần nhiệt liệt cháy bỏng như lửa đốt, cùng gầm lên những âm thanh hào hùng.
“Sư đoàn trưởng đến, tập hợp!”
Sau câu hiệu lệnh ấy là tiếng bước chân rầm rập, lại thêm một tiếng hô to, các chiến sĩ lập tức nhanh chóng tập hợp lại ở giữa sân huấn luyện.
Chỉ trong chớp mắt, quá trình tập kết đã hoàn thành. Từng người ưỡn ngực thẳng tắp, đầu ngẩng cao, trạng thái tinh thần vô cùng sung mãn.
Lý Trường Hồng cũng có mặt tại đó, ông ta mặc quân trang họa tiết rằn ri, trên cầu vai không có biểu tượng quân hàm. Nhìn thấy Tưởng Thiên Hà bước tới, ông ta lập tức mỉm cười chào đón sư đoàn trưởng.
Kết quả là sau đó Tề Đẳng Nhàn lại xuất hiện, Lý Trường Hồng biến sắc ngay lập tức.
Ông ta bắt gặp biểu tượng quân hàm trên bả vai của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt lại càng thêm xấu xí!
Con ông ta là Lý Thiên Lạc trở thành tàn phế dưới tay Tề Đẳng Nhàn.
Hơn nữa lần trước Tề Đẳng Nhàn đã đến đạo quán của Lý Gia Quyền đập phá, vốn đã kết thù với ông ta.
Lúc này có thể nói là kẻ thù không đội trời chung chạm mặt nhau, tức đến đỏ mắt.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười tủm tỉm, làm bộ như không nhìn thấy dáng vẻ của ông ta hiện giờ.
“Báo cáo sư đoàn trưởng, đại đội tiên phong hoàn tất tập hợp! Quân số 120 người, hiện có mặt 120 người! Kính xin chỉ thị!” Đại đội trưởng lớn giọng hô lên, âm thanh to tới nỗi vang dội khắp sân huấn luyện.
Tưởng Thiên Hà cười cười, giơ tay: “Nghỉ đi.”
Các chiến sĩ đang gồng người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng họ vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp, chỉ có điều không căng thẳng như ban nãy mà thôi.
Tưởng Thiên Hà cười hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Tề chuẩn tướng, đây chính là các chiến sĩ trong đại đội tiên phong của sư đoàn 81 chúng tôi, cậu nhìn thử xem thế nào?”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của các chiến sĩ đều đổ dồn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Trong những ánh mắt ấy, có khiếp sợ, có coi thường, có ước ao, có chán ghét…
Tề Đẳng Nhàn hiểu rất rõ tâm trạng của những chiến sĩ kia hiện giờ, hơn phân nửa là họ đang coi thường số tuổi của hắn cũng như biểu tượng quân hàm tương đối đáng sợ trên cầu vai hắn.
Chương 368 Cục phân chuột
Lý Trường Hồng là người mang tâm trạng phức tạp nhất, ông ta chỉ hận không thể lập tức báo thù, nhưng ngay trong giờ phút này ông ta không làm được.
“Tôi xin được giới thiệu sơ qua với mọi người, vị này là thủ trưởng chuẩn tướng do ban Chính trị cắt cử xuống đây, Tề chuẩn tướng.”
“Sau này cậu ấy sẽ gia nhập đại đội tiên phong của sư đoàn 81 chúng ta, đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên!”
“Mời mọi người vỗ tay để chào đón cậu ấy!”
Tưởng Thiên Hà nói, sau đó vỗ tay đầu tiên để làm gương.
Các chiến sĩ trong đại đội tiên phong cũng vỗ tay theo với vẻ không quá tình nguyện, trên mặt hiện rõ sự phản đối.
Một người còn trẻ tuổi như thế mà lại là chuẩn tướng, hơn nữa còn đảm nhận chức vụ huấn luyện viên?
Ha ha, chắc không phải con em của gia tộc lớn nào được cử tới đây để kiếm thành tích mạ vàng lên mặt đấy chứ?
Chắc hắn không có bản lĩnh thực thụ nào đâu, cùng lắm cũng chỉ là cái phông nền có chút đáng kinh ngạc mà thôi.
“Báo cáo!” Đại đội trưởng là người hiểu rõ lòng dạ mọi người nhất, vào lúc này anh ta bị đẩy ra ngoài làm người đại diện, chỉ thấy anh ta giơ tay rồi hô to một tiếng.
“Bước ra khỏi hàng.” ttd gật đầu nói.
Đại đội trưởng bước ra khỏi đội ngũ, Tưởng Thiên Hà hỏi: “Đồng chí có vấn đề gì?”
Đại đội trưởng lập tức trầm giọng nói: “Thưa sư đoàn trưởng, cấp trên sắp xếp huấn luyện viên cho chúng tôi, chúng tôi không có ý kiến! Nhưng chúng tôi là đại đội tiên phong, là bộ đội đặc chủng trong số các bộ đội đặc chủng, không phải bất kì ai cũng đủ tư cách đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên của chúng tôi!”
“Những vị huấn luyện viên trước của chúng tôi, có người là cấp tướng có uy tín lâu năm, nổi tiếng một vùng!”
“Cũng có người là quán quân võ thuật đã càn quét một cuộc thi đấu!”
“Tôi muốn được biết, vị huấn luyện viên mới này, ngoài trẻ tuổi và có chức tước thì còn điểm đặc biệt nào khác hay không?”
Anh ta vừa dứt lời, các chiến sĩ trong đại đội đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lý Trường Hồng đứng cạnh đó cũng xen vào: “Tưởng sư đoàn trưởng à, tôi cảm thấy chúng ta cần suy nghĩ về việc này thật kỹ. Nói cách khác, để một cục phân chuột gây hoang mang náo loạn cũng không hay.”
Nghe ông ta nói vậy, mọi người lại càng cười to hơn nữa.
Tưởng Thiên Hà cũng không có ý định thiên vị Tề Đẳng Nhàn, dù sao anh ta cũng cảm thấy đối phương thực sự quá trẻ tuổi, cần phải kiểm nghiệm một phen mới biết liệu hắn có đáng để tín nhiệm hay không.
Nghe những tiếng cười nhạo đầy mỉa mai kia, Tề Đẳng Nhàn chỉ mỉm cười, không cho là đúng.
“Tôi cũng cảm thấy những lời mà ngài Lý Trường Hồng vừa nói ra rất đúng đắn. Không thể để một cục phân chuột gây hoang mang náo loạn, thế nên xin mời ngài Lý hãy mau cút ra ngoài đi.” Tề Đẳng Nhàn đáp.
Câu nói ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều khiếp hãi!
Họ không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại thẳng thắn tới mức chĩa mũi dùi về phía Lý Trường Hồng, đây chẳng phải không biết trời cao đất dày là gì hay sao?!
Lý Trường Hồng cười lạnh: “Ai là cục phân chuột cơ chứ, chẳng lẽ trong lòng mọi người không biết?!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu: “Phải đấy, một tên vô dụng đến cả con trai mình cũng không thể quản giáo cho tốt thì liệu có tư cách dạy dỗ đại đội tiên phong không?”
Những lời này suýt thì khiến Lý Trường Hồng nổ tung ngay tại chỗ, Tề Đẳng Nhàn đang cố ý nhắm vào điểm yếu của ông ta, xát muối vào vết thương lòng của ông ta.
Một ngọn lửa giận bừng lên trong lồng ngực ông ta, khiến ông ta chỉ hận không thể xé xác Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức.
“Đúng lúc lắm, tôi và Tề chuẩn tướng có chút ân oán cá nhân, hãy giải quyết ngay trong hôm nay đi!” Lý Trường Hồng cười lạnh, những bắp thịt trên mặt ông ta đang giần giật với biên độ cực kỳ nhỏ, có thể thấy ông ta phẫn nộ đến mức nào.
Tưởng Thiên Hà không có lòng dạ nào mà quan tâm đến việc rốt cuộc ân oán cá nhân giữa hai người họ có đầu đuôi ngọn ngành ra sao, anh ta nghe được câu này thì chỉ gật đầu, quay sang hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Tề chuẩn tướng nghĩ sao?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua đại đội trưởng, thản nhiên hỏi lại: “Nếu hôm nay tôi không biểu diễn chút công phu thực tài thì chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ không phục, nghĩ tôi còn quá trẻ tuổi, là loại lên chức nhờ quan hệ gia đình phải không?”
“Được lắm, nhân cơ hội này tôi cũng sẽ báo đáp Lý quán trưởng một phen!”
“Tưởng sư đoàn trưởng, anh hãy làm chứng nhé.”
Tưởng Thiên Hà đáp: “Không thành vấn đề.”
Các chiến sĩ ồ lên, tất cả đều tỏ ý hạ bệ Tề Đẳng Nhàn.
“Hừ, một thằng đi lên nhờ quan hệ mà cũng dám âm mưu khiêu chiến Lý huấn luyện viên, nhất định cậu ta đang tự tìm đường chết!”
“Lý huấn luyện viên là gia chủ của Lý Gia Quyền đấy, khắp thiên hạ này không mấy ai có thể đương đầu với hai nắm đấm sắt của ông ấy, tên này cùng lắm cũng chỉ ba chiêu.”
“Chỉ dựa vào chút quan hệ và bối cảnh để lên được cấp chuẩn tướng, thế mà cũng đòi làm huấn luyện viên của đại đội tiên phong chúng ta để tự dát vàng lên mặt! Sao cậu ta không tự tè một vũng rồi soi mặt mình trong đó đi!”
“Đúng là liều lĩnh, không biết tự lượng sức mình!”
Nghe những câu đùa giỡn ấy, ý cười bên khóe miệng của Lý Trường Hồng lại càng thêm sâu. Ông ta lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin mời, Tề chuẩn tướng!”
Dứt lời, ông ta đi thẳng đến khoảng đất trống bên cạnh.
Tề Đẳng Nhàn cũng đi theo.
“Lý huấn luyện viên đừng nương tay nhé, hãy cho tên rác rưởi kia biết không phải ai cũng có thể dùng đại đội tiên phong chúng ta để tự dát vàng lên mặt!”
“Lý huấn luyện viên nên cho một vài người hiểu ra rằng không thể dựa vào bối cảnh gia đình mà tác oai tác quái ở những nơi như quân đội được đâu, quan trọng nhất là thực lực.”
“Lý huấn luyện viên, hãy dùng Lý Gia Quyền của anh mà dạy dỗ lại những tên không biết lượng sức mình này đi!”
Các chiến sĩ đều nhao nhao cổ vũ cho Lý Trường Hồng.
Lý Trường Hồng là người có bản lĩnh thực sự, đã đảm nhận chức vụ huấn luyện viên đặc biệt ở nơi này trong một khoảng thời gian ngắn, truyền thụ kỹ thuật chiến đấu cho các chiến sĩ, mang lại cho họ không ít lợi ích.
Hơn nữa Tề Đẳng Nhàn thực sự không biết tạo thiện cảm với mọi người, thế nên ai cũng hăng hái cổ vũ cho Lý Trường Hồng.
Tưởng Thiên Hà nhìn thấy hết, nhưng không nói gì. Trong quân đội chính là như thế đấy, nơi này là nơi coi trọng những kẻ mạnh, ai không có thực lực thì chỉ có thể cụp đuôi xun xoe với người khác.
Vì thế nên anh ta không ngăn cấm những lời mỉa mai kia.
Dù những lời mỉa mai ấy dù nhiều dù ít cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.
Nhưng, kẻ mạnh ấy mà, tinh thần cũng phải mạnh mới được!
Lý Trường Hồng và Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười mét.
Đối với hai con người có công lực thâm hậu như họ thì khoảng cách mười mét này cũng chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi, họ có thể dễ dàng tấn công đối phương ngay lập tức.
“Tề Đẳng Nhàn, lần trước mày đến Lý Gia Quyền của bọn tao phá phách, cũng nhờ mày may mắn nên mới có Phó lão đỡ lời cho mày thoát nạn!”
“Nếu không nhờ ông ấy thì mày không thể đi ra khỏi đạo quán của bọn tao được đâu!”
Lý Trường Hồng lạnh giọng nói, hai tay chậm rãi giơ lên.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai không đáp.
Sắc mặt Lý Trường Hồng trở nên âm trầm, ông ta nói tiếp: “Nếu mày dám phế bỏ con tao thì hôm nay tao cũng sẽ phế bỏ mày trước mắt tất cả mọi người, sẽ không có bất kỳ ai can thiệp nữa đâu!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu đáp lại: “Con ông là người tập võ mà lại làm ra những chuyện không giống con người, tôi dạy dỗ anh ta cũng là thay trời hành đạo! Không ngờ người làm cha như ông lại không biết phải trái đúng sai ra sao, thậm chí còn muốn ra mặt trả thù để thay anh ta trút giận?”
“Tôi biết rồi, anh ta có ngày hôm nay, chắc chắn là do ông đã nuông chiều anh ta quá mức.”
“Nếu có thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ phế bỏ anh ta. Người như anh ta ở lại nhân gian này chỉ là một tai họa.”
Nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, gân xanh trên trán Lý Trường Hồng liên tục nảy lên: “Nó là con trai tao, con trai của tao, tao muốn dạy dỗ nó thế nào thì sẽ dạy dỗ nó đúng theo cách ấy!”
“Nó làm sai, tao có thể đánh nó, có thể mắng nó, những người khác thì không được!”
“Mày dám phế bỏ nó nghĩa là mày không coi tao ra gì.”
“Hôm nay tao sẽ ăn miếng trả miếng với mày, sẽ phế bỏ hai tay và hai chân mày!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ tay lên: “Thế ông còn định đánh nữa không đấy? Sao mà lắm lời quá vậy?”
“Chẳng lẽ quyền pháp của Lý Gia Quyền các ông là khua môi múa mép?”
“Ông muốn báo thù cho anh ta thì mau tới đây đi!”
Nét mặt Lý Trường Hồng dữ tợn, chỉ hận không thể giết chết Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức. Thế nhưng ông ta vẫn tuân thủ quy tắc giang hồ mà giơ hai tay lên, ôm quyền rồi nói: “Quán trưởng của Lý Gia Quyền, Lý Trường Hồng, mời!”
Tề Đẳng Nhàn cũng giơ hai tay lên, ôm quyền, lạnh lùng nói: “Cảnh ngục của nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn, mời!”
“Ầm!”
Tiếng nói của Tề Đẳng Nhàn vừa dứt, Lý Trường Hồng đã giẫm mạnh chân xuống đất để bắt đầu phát lực.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, rung chấn lớn tới nỗi toàn bộ sân huấn luyện dường như đang có đất rung núi chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Trường Hồng lao tới như một dải cầu vồng thực thụ (*), hai nắm đấm giơ cao, cùng giáng xuống đầu và vai Tề Đẳng Nhàn.
(*) Trường Hồng trong Lý Trường Hồng nghĩa là cầu vồng.
Chương 369 One Punch Man
Từ trước đến nay Lý Gia Quyền vẫn nổi danh nhờ sự bá đạo của nó!
Lý Trường Hồng mở đầu trận đấu bằng lối đánh đặc trưng của Lý Gia Quyền - song trảm chùy!
Hai cánh tay ông ta như cán chùy, hai bàn tay như đầu chùy, một đòn giáng xuống tựa đất long núi lở!
“Quyền pháp mạnh mẽ quá! Lý huấn luyện viên không hổ là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền thế hệ này, sức mạnh tinh thần ẩn trong đòn đánh của ông ấy quả là tuyệt hảo!” Đại đội trưởng không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên.
Thấy Lý Trường Hồng dùng cả hai tay đấm xuống, Tề Đẳng Nhàn vốn định đỡ đòn, nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy bản thân đang ở trong tình thế không có lợi cho lắm.
Vì thế nên hắn khẽ nhấc chân, uốn cong eo, đạp nhẹ xuống đất rồi lập tức né sang bên trái Lý Trường Hồng.
Bậc cao thủ vừa ra tay là đã hiểu ngay thực lực.
Tận mắt nhìn thấy Bát Quái bộ của Tề Đẳng Nhàn, Lý Trường Hồng tinh tường ý thức được ngay, đối phương tuyệt đối là một đại cao thủ tinh thông Bát Quái chưởng!
“Soạt!!!”
Cú lách người của Tề Đẳng Nhàn tạo ra vài tiếng soàn soạt.
Tất cả mọi người đều thích xem cục diện nảy lửa cứng đối cứng, thế nên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn né tránh thì họ lập tức nghĩ hắn không có bản lĩnh gì.
Lý Trường Hồng quát to một tiếng, lưng run bần bật, eo cong lên, cả người ông ta cứ như một cây cung được kéo căng hết cỡ.
Còn nắm đấm của ông ta thì hệt như mũi tên đã được lắp sẵn trên cây cung đó vậy!
“Thịch!”
Lý Trường Hồng hạ xuống một quyền, nhắm thẳng vào đốt sống cổ sau gáy Tề Đẳng Nhàn.
Nắm đấm của ông ta cứ như tên lửa đạn đạo đã được lắp thiết bị định vị, liên tục đuổi theo đốt sống cổ của Tề Đẳng Nhàn, chưa đánh trúng được thì chưa chịu bỏ qua.
Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc mà bước lên hai bước về phía trước, lấy đầu ngón chân làm trụ trên đất bằng, cơ thể uốn cong, chân phải giạng ra, chân trái giơ cao, cuối cùng xoay một vòng.
“Bốp!”
Trong khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn xoay người, nắm đấm sượt qua bụng hắn, gió từ nắm đấm ấy tạo ra đủ mạnh để khiến quần áo hắn bay phấp phới.
Lý Trường Hồng trầm giọng nói: “Để tao xem xem mày có thể trốn đến khi nào!”
Vừa dứt câu, ông ta đã lại quát to một tiếng, một luồng khí phun ra từ trong miệng ông ta lao thẳng về phía mặt của Tề Đẳng Nhàn.
Nếu là một người thường bị luồng khí này đánh phải thì chắc chắn sẽ đầu váng mắt hoa.
Dù là một cao thủ ở cấp bậc như Tề Đẳng Nhàn mà bị luồng khí này đánh trúng, chỉ sợ cũng phải nhắm mắt một hai giây đồng hồ.
Nhắm mắt thì tất nhiên sẽ sinh ra kẽ hở.
Có điều dường như Tề Đẳng Nhàn đã đoán được từ trước. Chân hắn lại thi triển Bát Quái bộ, bỗng dưng nhảy lên vụt một cái, đáp đất ở một vị trí cách đó hơn ba mét.
Lý Trường Hồng nhíu mày thật chặt, độ linh hoạt trong thân thủ của đối phương quả thực đã nằm ngoài dự liệu của ông ta, hắn cứ như một con khỉ, căn bản là không đoán được.
“Thứ rác rưởi, mày chỉ dám trốn thôi à? Chỉ có chút tài nghệ đó mà cũng có mặt mũi đòi làm huấn luyện viên của bọn tao? Mau cút về nhà mày đi!”
“Đến cả đương đầu trực diện cứng đối cứng còn chẳng dám, không lẽ mày chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Mau quỳ xuống nhận sai với Lý huấn luyện viên đi, nói không chừng mày sẽ được ông ấy tha cho một mạng đó.”
“Vô dụng, tên này vô dụng rồi, thật không ngờ lần này ban Chính trị lại cắt cử một tên huấn luyện viên rác rưởi thế này cho đại đội tiên phong chúng ta.”
Các chiến sĩ nhao nhao làm ồn, họ nghĩ Tề Đẳng Nhàn không có đủ năng lực, nghĩ hắn là một tên rác rưởi chỉ biết né tránh, không dám đối đầu trực diện.
Tề Đẳng Nhàn làm như mình mắt điếc tai ngơ, lần trước hắn vừa mới đối đầu trực diện cùng Ngọc Tiểu Long kia kìa, hai tay còn bị tụ máu đến mức tím bầm nữa cơ.
Dạo gần đây hắn cần phải duy trì trạng thái cơ thể ở mức tối đa hoặc ít nhất cũng là tiệm cận mức tối đa từng giây từng phút một, thế nên hắn mới lười không muốn đối đầu trực diện với Lý Trường Hồng.
Bằng không, với thực lực của hắn, chỉ sợ hai ba cú chạm thôi cũng đủ để phá tan thế quyền của Lý Trường Hồng rồi.
“Khí thế hung hãn của mày lúc phế bỏ con tao đâu? Sao giờ mày như chim sợ cành cong thế? Thử chạm vào tao xem nào!” Lý Trường Hồng đuổi theo hắn, liên tục nói ra những câu khiêu khích Tề Đẳng Nhàn, muốn làm hắn tức giận.
Cuối cùng ông ta cũng đuổi kịp, hai người giao thủ, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ sử dụng những thủ pháp cơ bản như gạt ra, đỡ lấy, vân vê, tất cả đều là để đón đỡ những đòn đánh của Lý Trường Hồng và hóa giải từng cú đấm như trời giáng của ông ta.
Sau đó Lý Trường Hồng giơ móng tay muốn nhắm vào ngực hắn, nhưng ngay trong giây phút bàn tay như lưỡi đao của ông ta xẹt ngang qua, Tề Đẳng Nhàn lại né.
Lý Trường Hồng bị hắn đùa giỡn tới mức tâm phiền ý loạn, ông ta bước nhanh tới trước, ép Tề Đẳng Nhàn đến chỗ một khung xà kép, lại thêm một đấm nhắm thẳng vào xương đốt sống cổ!
Tề Đẳng Nhàn cũng đột ngột bước lên một bước, bàn chân đạp mạnh vào trụ xà kép, mượn lực để xoay người sang bên kia.
Khoảnh khắc hắn xoay người cũng là lúc Lý Trường Hồng biết quyền pháp của đối phương đã thay đổi!
Ban nãy đúng là Bát Quái bộ, thế nhưng bây giờ hắn lại đứng trong tư thế hai chân một trước một sau như gà trống.
“Chân gà… Hình Ý quyền?!” Lý Trường Hồng nhíu mày thật chặt. “Ai thèm quan tâm mày dùng quyền pháp gì cơ chứ, một đấm của tao sẽ kết thúc mày nhanh thôi!”
Tề Đẳng Nhàn tiếp tục mượn lực để xoay người, trong nháy mắt hắn tạo thành tư thế “Tam thể thức” của Hình Ý quyền, khí thế bỗng dưng tăng cao đến cực hạn, dường như hai mắt hắn phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt!
Lý Trường Hồng nhìn thẳng vào mắt hắn, bỗng thấy nhãn cầu mình mơ hồ có chút nhức và đau.
“Hô!”
Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, một cú băng quyền được tung ra từ bên eo hắn!
Nắm đấm của hắn lao thẳng về phía nắm đấm của Lý Trường Hồng, công bằng đối diện, lấy cứng chọi cứng!
Nắm đấm của Lý Trường Hồng và nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn chạm mặt nhau!
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Nhất thời Lý Trường Hồng biến sắc, ông ta chỉ có cảm giác ngay cả hàm răng của mình cũng đang bắt đầu chuyển động, bèn há miệng ra, vài cái răng to lập tức rơi xuống đất.
Ngay sau đó, ông ta lại cảm nhận được lực đạo từ băng quyền mà Tề Đẳng Nhàn tung ra phía trước đang chui vào cơ thể mình thông qua cánh tay, đâm xuyên qua phía sau lưng!
Sau đó hai chân của ông ta lơ lửng, cả người bị nhấc bổng khỏi mặt đất!
Mọi người chỉ thấy Lý Trường Hồng bay lên cao hơn bốn mét, văng xa bảy tám mét, bị một đấm của Tề Đẳng Nhàn tống cổ ra tận tường rào bên ngoài sân huấn luyện.
Cả người Lý Trường Hồng đập vào bức tường rào, ầm một tiếng, chỉ nghe thôi cũng thấy rất đau.
Ông ta thốt ra một tiếng kêu thảm thiết, cúi đầu nhìn tay phải mình, phần xương cổ tay đã bị biến dạng nghiêm trọng.
Một đấm ban nãy không chỉ đánh bay không ta, cũng không đơn giản là làm gãy mấy chiếc răng hàm, mà còn khiến xương cổ tay của ông ta vỡ vụn!
Các chiến sĩ đang hô hào ầm ĩ bỗng lặng ngắt như tờ, cả đám trợn mắt há mồm nhìn Lý Trường Hồng bị đánh văng ra ngoài, không thốt ra nổi thêm câu nào nữa.
Tưởng Thiên Hà suýt thì cắn vào lưỡi mình. Ban đầu anh ta cũng tưởng Tề Đẳng Nhàn chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt mà cứ bị Lý Trường Hồng đuổi sát theo sau, hơn phân nửa khả năng là hắn sẽ bị phế bỏ trong tay Lý Trường Hồng, nhưng không ngờ hắn chỉ xoay người rồi phản đòn bằng đúng một cú đấm mà đã có thể khiến Lý Trường Hồng ngã gục!
Lý Trường Hồng là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền cơ đấy, danh tiếng của ông ta lớn đến kinh người, ông ta là đại tông sư mà cả tỉnh Đông Hải này thừa nhận và ngưỡng mộ!
Nếu không thì ông ta đã không giành được tư cách trở thành huấn luyện viên đặc biệt của đại đội tiên phong.
Lý Gia Quyền nổi danh nhờ sự bá đạo, quán chủ đương nhiệm cũng là một trang kiệt xuất, vậy mà bị đánh bay chỉ bằng một cú đấm duy nhất ư?!
“Thế là được rồi đấy nhỉ, nếu không phải còn có việc bận thì tôi cũng lười chẳng muốn đấu nghiêm túc với ông.”
“Nếu ông thua trận quá nhanh thì ít nhiều gì cũng mất mặt lắm.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói, thu hồi nắm đấm, tỏ ra hờ hững như chẳng đáng gì.
Từ tận đáy lòng hắn khinh thường Lý Trường Hồng, kẻ này dù võ công rất cao nhưng lại dạy ra một thằng con trai chỉ biết làm xằng làm bậy, thế là đáng bị người đời phỉ nhổ!
Huống chi Lý Trường Hồng lại rất thương yêu chiều chuộng thằng súc sinh Lý Thiên Lạc đó.
Hắn là việc Lý Thiên Lạc biến thành dáng vẻ của ngày hôm nay có liên quan mật thiết đến sự kiêu căng ngạo mạn của anh ta lúc trước.
Các chiến sĩ thuộc đại đội tiên phong nhìn Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn một con quái vật, họ không thể tin được vào những gì mình vừa tận mắt chứng kiến.
Lý Trường Hồng mạnh mẽ không ai sánh nổi, rốt cuộc lại bị hạ đo ván chỉ bằng một nắm đấm…
Người này là One Punch Man sao?
Không đúng, vẫn còn nhiều tóc thế kia cơ mà…
Chương 370 Mạnh và yếu
Thân là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền đương nhiệm, Lý Trường Hồng có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc ông ta lại thua trong tay một hậu bối trẻ tuổi!
Ông ta đã luyện công bao nhiêu năm?
Tề Đẳng Nhàn đã luyện công bao nhiêu năm?
Có điều, cũng đúng như những gì Tề Đẳng Nhàn đã nói. Thực sự không có chuyện tuổi tác càng lớn thì công phu lại càng cao siêu.
Thứ gọi là “công phu” này, phải xem thiên phú, cũng phải xem nỗ lực.
“Lý sư phó, ông không biết cách dạy con, một đấm này coi như tôi dạy ông.” Tề Đẳng Nhàn đứng sau lưng ông ta lạnh nhạt nói.
“...” Lý Trường Hồng bò dậy, mặt đỏ bừng, không thốt ra được lấy một chữ.
Người yếu thì căn bản không có tư cách nói chuyện!
Các chiến sĩ quay sang nhìn nhau, không dám nhiều lời lấy một chữ. Thực lực của Tề Đẳng Nhàn đã vượt xa những gì họ tưởng tượng.
Họ vốn tưởng hắn chỉ là một tên dựa hơi thế lực của gia tộc muốn tự dát vàng lên mặt, đâu có ngờ người ta thực sự có bản lĩnh lợi hại thế này!
Có điều, một vị chuẩn tướng tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy, vì sao trước giờ họ chưa từng nghe qua?
Về lý thuyết, danh tiếng của người này có thể thua Ngọc Tiểu Long nhưng cũng không thể là hạng vô danh tiểu tốt được!
Lý Trường Hồng đen mặt đứng dậy chắp tay, khạc ra một ngụm máu, nói: “Đa tạ!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mặt không đổi sắc, đúng là hắn đã nương nay. Nói cách khác, hắn có thể đánh chết Lý Trường Hồng ngay tại đây và ngay lúc này.
Dù hắn có đánh chết ông ta trước mặt bao nhiêu con người đang đứng đây thì cũng không ai có thể trách tội hắn, có điều ân oán giữa cả hai không lớn đến vậy, tội của Lý Trường Hồng cũng không phải là đáng chết.
Huống chi, danh tiếng của Lý Gia Quyền khắp tỉnh Đông Hải này là rất lớn. Nếu Tề Đẳng Nhàn đánh chết ông ta thì có lẽ hắn cũng không được sống những ngày tháng yên bình.
Tưởng Thiên Hà vỗ tay, phá lên cười: “Ha ha, ha ha ha… Tề chuẩn tướng quả nhiên thân thủ bất phàm, tôi biết ngay mà, chắc chắn người mà ban Chính trị lựa chọn sẽ không có sai sót!”
Đại đội trưởng của đại đội tiên phong tỏ ra xấu hổ, không nói nổi câu nào, ban nãy chính anh ta là người đã khơi mào nghi vấn về Tề Đẳng Nhàn.
“Tưởng sư đoàn trưởng khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn không hề có vẻ oán trách.
Quân đội là như thế đấy, bạn là kẻ mạnh thì bạn có quyền lên tiếng, đến cả rắm đánh ra cũng có mùi thơm.
Nếu bạn là người yếu, vậy thì ngại quá, cụp đuôi mà xun xoe người khác đi.
Ban nãy Lý Trường Hồng muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn, Tưởng Thiên Hà không thèm ngăn cản, hiển nhiên anh ta cũng không tán thành năng lực của Tề Đẳng Nhàn.
Bây giờ thấy Tề Đẳng Nhàn đánh gục Lý Trường Hồng thì anh ta lại trơ trẽn tán thưởng ngay lập tức.
Lý Trường Hồng không ở lại sư đoàn 81 nữa, nếu đã thua thì nên im lặng rời đi, ở lại cũng chỉ tổ làm cái bia cho người ta mỉa mai chế nhạo. Ở nơi này, không một ai thương xót kẻ yếu.
Nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn của Lý Trường Hồng, Tưởng Thiên Hà thầm thở dài, cũng có đôi phần tiếc hận dưới đáy lòng.
Đường đường là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền, một vị tông sư nổi tiếng, vậy mà lại thua dưới tay Tề Đẳng Nhàn nhanh đến vậy. Có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được…
Hẳn lúc này trong lòng ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Ông ta không chỉ không thể báo thù được cho con trai, mà trận chiến này còn có khả năng khiến thể diện của Lý Gia Quyền tụt dốc không phanh.
Đây cũng chính là lý do vì sao các bậc tông sư có danh tiếng đều chỉ dừng lại ở mức độ giúp đỡ và chỉ điểm, chứ không muốn phân thắng thua với người ngoài.
Nếu đã nổi tiếng thì không thể chịu thua. Một khi thua cuộc, thanh danh cả đời sẽ bị hủy hết, quyền pháp của gia tộc cũng phải mất mặt theo, thẹn lòng với tổ sư gia của võ phái.
Tưởng Thiên Hà nhìn mọi người trong đại đội tiên phong, cất tiếng: “Từ hôm nay trở đi, Tề chuẩn tướng sẽ là huấn luyện viên của các anh, chuyên môn quản lý việc huấn luyện của các anh. Sau này có chuyện gì thì các anh hãy báo cáo thẳng lên cậu ấy!”
“Rõ!” Đại đội trưởng vội vàng cúi người.
Trong sư đoàn 81 có hai đại đội độc lập, một là đại đội bọc thép, hai là đại đội tiên phong.
Đại đội bọc thép được gọi tắt là đại đội 1, đại đội tiên phong được gọi tắt là đại đội 2.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nhị đại đội trưởng của đại đội tiên phong, nét mặt kỳ quái, chỉ muốn rống lên một câu: “Nhị đại đội trưởng, con mẹ nó khẩu pháo Italia của ông đây đâu rồi?”
Tề Đẳng Nhàn cũng lười giày vò họ, hắn lập tức tiếp quản nhiệm vụ của một huấn luyện viên rồi bắt đầu sắp xếp quy trình huấn luyện.
Phương thức huấn luyện của hắn cũng có chút biến thái… Dĩ nhiên rồi, đây là phương thức huấn luyện được mang ra từ nhà tù U Đô, chuyên môn dùng để hành hạ những phạm nhân quá thừa năng lượng hay quá sung sức.
Sau một lần huấn luyện, dù có là đại đội tiên phong chỉ toàn những người đàn ông cơ bắp mạnh mẽ thì cũng có chút không chịu nổi. Họ rất nghi ngờ liệu có phải Tề Đẳng Nhàn mang thù nên cố ý giày vò họ hay không.
“Được rồi, buổi huấn luyện hôm nay chỉ có thế thôi, cũng tạm ổn…”
“Có điều, sau khi về các anh nhớ phải luyện thật kỹ kỹ năng trung bình tấn mà tôi đã dạy.”
“Nếu không huấn luyện bài bản thì rất khó để đạt được công phu truyền thống, nhưng dù sao các anh cũng là bộ đội có nghề nghiệp đàng hoàng, không thể dồn hết thời gian cho việc luyện công được.”
“Thế nên tôi chỉ dạy các anh phần căn bản, sau đó sẽ dựa vào phần căn bản đó để truyền thụ lại cho các anh vài ngón đòn hữu dụng, có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu khi đối diện với kẻ địch sau này.”
“Còn về những ngày tiếp theo, chúc mọi người may mắn.”
Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Tề Đẳng Nhàn tập hợp tất cả mọi người, chắp hai tay ra sau lưng, vừa bước qua bước lại vừa lạnh nhạt nói.
Phổ cập võ học truyền thống cho bộ đội là khó nhất, bởi nội dung của võ học truyền thống thực sự rất nhiều, một con người không lấy đâu ra được từng ấy sức lực để vừa huấn luyện tác chiến theo lối hiện đại hóa vừa luyện tập võ học truyền thống.
Những chiến sĩ này đã trở nên ngoan ngoãn sau khi bị Tề Đẳng Nhàn giày vò, hơn nữa bản thân Tề Đẳng Nhàn có đủ thực lực mạnh mẽ, họ không dám ý kiến ý cò gì với hắn.
“Giải tán đi.” Tề Đẳng Nhàn vung tay, nói.
Tưởng Thiên Hà đứng một bên tận mắt nhìn thấy quá trình huấn luyện của Tề Đẳng Nhàn, anh ta lo lắng hỏi: “Tề chuẩn tướng, liệu phương thức huấn luyện thế này có làm hại đến các chiến sĩ không? Tôi thấy có vẻ hơi nặng quá!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Họ là đại đội tiên phong cơ mà, chỉ một chút thế thôi đã không chịu nổi rồi sao? Phương thức huấn luyện của tôi chỉ là vài trò vặt vãnh dùng để tiêu khiển cho đám phạm nhân trong tù hồi xưa thôi đấy.”
“...” Tưởng Thiên Hà không biết nói gì hơn, những phạm nhân kia cứng cỏi đến thế sao, ngay cả đại đội tiên phong cũng suýt không chịu nổi cường độ huấn luyện như thế mà họ lại coi như một trò tiêu khiển?
Có điều Tưởng Thiên Hà cũng không biết, những phạm nhân kia quả thực rất trâu bò… Chỉ cần chọn bừa một người để thả ra ngoài cũng đủ tạo ra một hồi gió tanh mưa máu.
Tưởng Thiên Hà mời Tề Đẳng Nhàn đi ăn cơm, Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ chốc lát rồi cũng không tiện từ chối, dù sao hai người chỉ vừa mới gặp nhau lần đầu.
Những ngày sau đó, Tề Đẳng Nhàn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, một mặt trông coi quá trình huấn luyện của đại đội tiên phong thuộc sư đoàn 81, một mặt trông coi sự vụ của công ty mình.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, Từ Ngạo Tuyết bắt đầu phát hiện ra rằng có điều gì không đúng lắm.
Tài lực của tập đoàn Hướng thị hình như thực sự không có giới hạn, dùng mãi không thấy cạn đáy?
Những công ty con của tập đoàn Hướng thị đang đứng trên bờ vực phá sản cũng dần dần hồi sinh, một số đã bị bóp chết thậm chí còn được Hướng Đông Tinh dùng một số tiền lớn để giúp hoạt động trở lại…
Hơn nữa ảnh hưởng từ cái chết của Vương Hổ vẫn chưa kết thúc, một nỗi lo vô hình bao trùm trên khắp liên minh kinh tế Từ thị.
Hôm nay, Hoàng Sung phát hiện một cơ hội lập công.
Anh ta trông thấy thư ký hội đồng quản trị của công ty là Dương Quan Quan được một chiếc xe đón đi đâu đó, hơn nữa biểu cảm của Dương Quan Quan có vẻ khá kỳ lạ.
“Đó là… Người của nhà họ Dương ở Ma Đô?!” Hoàng Sung cũng có một vài đường dây tin tức để tìm hiểu về bối cảnh của những người xung quanh, ít nhiều gì anh ta cũng biết đôi chút về thân thế của Dương Quan Quan.
Nhìn thấy Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ trên xe, Hoàng Sung hiểu ngay, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra rồi!