Chương 582: Đồng tiền yêu nước
Han Mun Ho trực tiếp bị đuổi khỏi trung tâm triển lãm xe ô tô, đường đường là công tử của tập đoàn Dang Dae mà lại rơi vào kết cục chật vật không sao tả nổi.
Kết cục của Trần Quang Diệu cũng chẳng tốt đẹp gì, Trần Ngư cắt chức của anh ta ngay tại chỗ, sau đó điều anh ta về Nam Dương úp mặt vào tường hối lỗi.
Những người còn lại không còn việc gì khác.
Dương Quan Quan lập tức bước tới chặn đường phó tổng giám đốc của nền tảng livestream Răng Nanh ngay khi anh ta chuẩn bị rời khỏi nơi này.
“Ô, phó tổng giám đốc Dư đấy à, sao hôm nay anh lại tới đây mở livestream thế? Hơn nữa anh đường đường là một phó tổng giám đốc cơ mà!” Dương Quan Quan vừa mở miệng đã hỏi thẳng một câu như vậy.
“A ha ha… Là Quan Quan đây mà!” Phó tổng giám đốc Dư bất đắc dĩ cười cười.
“Tôi cũng hết cách rồi, là sếp lớn ở phía trên giao nhiệm vụ cho tôi đó.”
“Sếp lớn lo lắng nên không tin tưởng để cho ai khác làm việc này, vì thế tôi đành phải đảm nhận.”
“Tôi tuy là phó tổng giám đốc nhưng thực ra cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương thôi, đâu còn cách nào khác…”
Từ sau khi phòng livestream của Dương Quan Quan bị giám đốc điều hành nền tảng làm khó dễ, sau đó Tề Đẳng Nhàn dạy dỗ cho vị giám đốc đó một trận, những người ở cấp bậc quản lý của nền tảng livestream Răng Nanh đều biết cô ta có người chống lưng nên không thể trêu vào.
Cũng vì thế nên dù có bị Dương Quan Quan chặn đường thì phó tổng giám đốc Dư vẫn tỏ ra vô cùng khách sáo, không dám lỗ mãng với cô ta chút nào.
Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi: “Sếp lớn bảo anh đến đây à? Chẳng lẽ sếp lớn biết trước ở đây sẽ có một vụ lớn đáng để livestream?”
Phó tổng giám đốc Dư nói: “Một buổi triển lãm xe ô tô như thế này căn bản không đáng để phó tổng giám đốc như tôi đích thân tìm tới đâu… Nhưng nhất định sếp lớn đã biết trước ở đây sẽ có sự việc nào đó xảy ra nên mới bảo tôi đến đợi sẵn chờ đưa tin.”
Dương Quan Quan nhất thời hiểu rõ trong lòng, đột nhiên thấy có hơi bất mãn với cách hành xử của Trần Ngư.
Rõ ràng là Trần Ngư đã thương lượng với các lãnh đạo của nền tảng livestream từ sớm để họ cử người tới đây đưa tin tức.
Như vậy thì liệu có phải sự việc của Han Mun Ho cũng là do một tay Trần Ngư gây nên?
Cô ta luôn mồm treo hai chữ “bạn bè” bên miệng, vậy mà lại gây ra những chuyện như thế à?
“Quả nhiên là khi đứng trước lợi ích thì hai chữ bạn bè không đáng để nhắc tới! Mình phải nói cho Tề Đẳng Nhàn biết mới được, miễn cho anh ta bị đầu độc mà còn không biết.” Dương Quan Quan thầm nghĩ vậy trong lòng.
Phó tổng giám đốc Dư nói: “Quan Quan à, nếu không có chuyện gì bận rộn thì cô nên thường xuyên mở livestream hơn đi, cô bây giờ là nữ streamer đầu bảng danh chính ngôn thuận của cả khu trò chơi đấy, nếu cô không livestream thì độ nổi tiếng sẽ tụt xuống rất nghiêm trọng!”
Dương Quan Quan đáp lại: “Dạo này tôi không có thời gian rảnh rỗi bao nhiêu. Có điều khi rảnh rỗi thì nhất định tôi sẽ quay lại livestream.”
Phó tổng giám đốc Dư nói: “Không có thời gian chơi trò chơi điện tử thì livestream một phần cuộc sống hàng ngày của cô cũng được!”
Dương Quan Quan đáp: “Biết rồi, tôi sẽ cân nhắc xem sao.”
Phó tổng giám đốc Dư cười khổ, nếu có bất kỳ streamer nào khác dám nói chuyện với anh ta bằng thái độ sĩ diện như thế này thì anh ta có thể trực tiếp ném văn bản có con dấu của luật sư vào mặt đối phương, nhưng với Dương Quan Quan thì anh ta không dám làm như thế.
“Vậy tôi đi trước nhé, buổi livestream hôm nay đã đạt được số lượng người xem rất tốt, sếp lớn vô cùng hài lòng, tôi phải về nhận thưởng cái đã.” Phó tổng giám đốc Dư cười nói.
“Được thôi, phó tổng giám đốc Dư đi thong thả.” Dương Quan Quan đáp lại bằng giọng lễ độ.
Sau khi chào tạm biệt phó tổng giám đốc Dư, Dương Quan Quan cũng không vội vàng đi tìm Tề Đẳng Nhàn, cô ta đợi đến buổi tối khi họ đã quay về khách sạn thì mới gõ cửa phòng hắn.
Trông thấy Dương Quan Quan thế mà lại đến tìm mình lúc trời đã tối, Tề Đẳng Nhàn cực kỳ ngạc nhiên và sửng sốt.
Cái cô nàng này lúc nào cũng đề phòng mình như thể mình là một con sói đói, vậy mà ngày hôm nay cô ta lại chủ động đưa bản thân tới cửa phòng?
Dương Quan Quan nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tôi có chuyện quan trọng cần kể cho anh, có điều tôi phải nói trước nhé, anh đừng có nghĩ là tôi đang tìm kế khích bác để ly gián hai người!”
Tề Đẳng Nhàn cười đáp: “Được, cô cứ kể đi, tôi biết tôi có thể tin vào mắt nhìn người của cô mà.”
Dương Quan Quan ngồi xuống rồi bắt đầu câu chuyện ngay: “Những sự việc xảy ra trong trung tâm triển lãm xe ô tô hôm nay thực ra là do Trần Ngư sắp xếp, thậm chí cô ta còn lặng lẽ tìm đến đề nghị hợp tác với nền tảng livestream để họ cử người tới livestream tất cả mọi chuyện!”
Vừa nói xong câu này, Dương Quan Quan đã lập tức lấy điện thoại ra mở trang tin tức.
Chỉ thấy trang web tin tức gần như bị san bằng bởi sáu chữ “Công ty ô tô Đích Lư”.
Tất cả các cư dân mạng đều khen ngợi ô tô của công ty ô tô Đích Lư, thậm chí còn bình luận rằng với loại động cơ hỗn hợp mới này thì nếu có nhu cầu họ sẽ gọi công ty ô tô Đích Lư đến lắp đặt ngay lập tức!
Đọc đến đây, Tề Đẳng Nhàn cũng phải sửng sốt. Sau đó hắn nhíu mày hỏi: “Cô ta đang sử dụng chiến thuật đồng tiền yêu nước sao?”
Mọi thứ hiện ra trước mắt, rõ ràng Trần Ngư đang lợi dụng tấm lòng yêu nước của nhân dân nước Hoa. Cô ta đặt công ty ô tô Đích Lư và một con người hiếu chiến đến từ tập đoàn tư bản Triều Tiên ở hai phe đối lập, làm nổi bật lên sự đối lập đó một cách hoàn mỹ bằng thái độ đúng mực hết sức của phe mình.
Tập đoàn tư bản Triều Tiên ép buộc công ty ô tô Đích Lư phải xử lý một người nước Hoa, thế nhưng hết lần này tới lần khác công ty ô tô Đích Lư lại mặc kệ, cuối cùng dùng một cước đạp bay tập đoàn tư bản Triều Tiên ra khỏi buổi triển lãm xe ô tô.
Bất cứ ai nhìn thấy hành động này đều cảm thấy lòng yêu nước trong mình trào dâng hừng hực!
Tuy quê quán của nhà họ Trần hiện tại là ở Nam Dương nhưng dù sao bọn họ cũng là những người mang trong mình dòng máu của nước Hoa, vì thế họ sử dụng chiến thuật đồng tiền yêu nước một cách rất thuần thục, không chút kẽ hở.
Cũng nhờ sự việc lần này, mà chỉ trong một đêm ngắn ngủi, công ty ô tô Đích Lư đã nổi tiếng toàn quốc!
Nước Hoa là một thị trường rất lớn, cũng luôn là nan đề rất khó phá giải mà công ty ô tô Đích Lư vắt óc nghĩ cách xử lý bao lâu nay. Dù sao xét về tính bền bỉ thì động cơ ô tô của Nhật Bản vẫn xếp hạng đầu, tiếp đó là địa vị không thể nào lay chuyển của tập đoàn BBA, nếu như có phân khúc xe giá rẻ được sản xuất trong nước và được chính phủ chống lưng, thậm chí còn cạnh tranh với bọn họ bằng những phương thức ác ý, thì công ty ô tô Đích Lư gần như không có cơ hội kiếm được lợi nhuận khi kinh doanh tại nước Hoa.
Nhưng sau đợt livestream lần này, cuối cùng xe ô tô mang nhãn hiệu Đích Lư cũng thành công nổi tiếng vang dội khắp cả nước Hoa, dù chưa có quá nhiều người mua nhưng về danh tiếng thì bọn họ cũng đã phần nào nắm chắc trong tay.
“Đúng thế, chính là chiêu trò đồng tiền yêu nước, hiệu quả ra sao thì anh cũng đã chứng kiến rồi đó. Tôi chỉ có thể nói là anh đã bị lợi dụng rồi, bất ngờ lắm phải không?” Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn mà lạnh nhạt nói.
Gương mặt của Tề Đẳng Nhàn không thể không đen đi vài phần, cuối cùng hắn cũng hiểu được lý do vì sao Trần Ngư lại để chiếc chìa khóa xe rơi vào trong tay Han Mun Ho!
Có thể là Han Mun Ho đã thực sự đến tìm cô ta, nhưng chỉ sợ mục đích chính của cô ta chính là muốn mượn chiếc chìa khóa xe kia để làm dấy lên mâu thuẫn phục vụ cho mình!
Đừng quên Trần Ngư chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Trần, địa vị của cô ta không khác là bao so với Từ Ngạo Tuyết ở nhà họ Từ khi trước, là kiểu nói một thì không có hai.
Một người phụ nữ như vậy liệu có thể không có đầu óc hay sao? Nếu cô ta chỉ có nhan sắc thì đâu khác gì một cái bình hoa xinh đẹp nhưng rỗng tuếch cơ chứ?
Dương Quan Quan nói: “Anh cũng không cần quá tức giận đâu, dù sao anh cũng chẳng chịu tổn thất gì mà. Tôi nói cho anh những thứ này cũng chỉ vì muốn nhắc nhở anh rằng đừng quá tin vào hai chữ bạn bè từ miệng người khác!”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ mà thấy trong lòng mình khó chịu, nếu ngay cả bạn bè mà cũng không thể tin tưởng được thì liệu hắn còn có thể tin tưởng được ai đây?
Cũng vì thế nên từ trước đến nay hắn luôn rất thích một câu nói trong tiểu thuyết - nếu có thể dùng máu và nước mắt báo đáp ân nhân, sống chết có xá gì?
“Những bộ quần áo thời trang có một thời kỳ trở thành xu hướng cực thịnh, thế mà cũng biến thành hoa cúc ở ngày hôm qua. Thứ có thể soi sáng con người từ xưa tới nay cũng chỉ có duy nhất hai chữ nghĩa khí mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cọ những ngón tay vào nhau, chậm rãi nói.
“Anh đừng có lấy mấy câu trong tiểu thuyết ra mà coi như chân lý cuộc đời nữa! Tỉnh lại đi!”
“Tuy anh thực sự đã bị lợi dụng nhưng cũng không cần quá giận dữ làm gì, bởi vì nhà họ Trần cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng.”
Vậy mà lúc này Dương Quan Quan lại là người an ủi Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn quay sang liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Nếu hôm nay cô ngủ lại ở nơi này thì chắc chắn tôi sẽ cực kỳ hài lòng, không hề giận dữ một chút xíu nào hết!”
Dương Quan Quan ngẩn người, tiếp đó liền quả quyết đứng dậy: “Thế thì anh cứ việc giận dữ đến chết luôn đi! Xin kính chào quý ngài nhé!”
Vừa dứt lời, cô ta đã vọt ngay ra khỏi phòng mà không để cho con sói già háo sắc kịp có cơ hội phản ứng lại.
“A, sao tim mình lại đập nhanh như vậy… Thậm chí trong lòng mình còn có chút mong đợi nữa chứ?”
“Xem ra mình thực sự đã lớn tuổi nên đầu óc hỗn loạn quá rồi!”
Dương Quan Quan vỗ lên hai gò má, ép chính mình phải bình tĩnh lại rồi quay về phòng.
Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy mình không thể nhịn được dù chỉ là một giây một phút nào nữa, hắn đứng lên đi tìm Trần Ngư ngay lập tức!
Chương 583 Không tức giận
Chương 583: Không tức giận
Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn muốn tìm tới chỗ Trần Ngư để nói rõ ràng mọi chuyện rồi.
Dù sao những loại chuyện thế này nếu không được giải quyết rõ ràng thì trong lòng đôi bên sẽ khó tránh khỏi việc có một cây gai găm chặt ở đó.
“Anh đợi tôi một chút nhé!” Sau khi cửa phòng bị gõ vang, Trần Ngư chỉ hé mở ra một khe cửa rất nhỏ rồi híp mắt cười cười.
Gương mặt của Tề Đẳng Nhàn vẫn đen sì sì.
Chỉ sau vài phút đồng hồ, Trần Ngư lại lần nữa mở cửa phòng ra.
Tề Đẳng Nhàn bước vào bên trong, sau đó hai tròng mắt của hắn suýt chút nữa thì rơi lộp bộp xuống đất.
Trần Ngư đang mặc trên người một bộ váy bó sát màu đen, hở một bên vai, có đường xẻ tà cao vút, cặp chân thon dài đi tất da chân màu đen mỏng, bên dưới là một đôi giày cao gót bảy phân màu đỏ có mũi đen.
Bộ trang phục này khiến khí chất và vóc dáng của cô ta trở nên nổi bần bật.
Trên trời có ba triệu ông Phật Tổ thì khi gặp cô ta cũng phải sa đọa xuống hồng trần!
Chỉ một sắc đen đơn giản đã giúp Trần Ngư đạt được thành tựu “đóa hoa xinh giết chết cả trăm ngàn bông hoa”.
“Cô chuẩn bị đi dự tiệc tối đấy à?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.
“Không phải đâu, tôi chỉ muốn làm anh bớt giận một chút.” Trần Ngư vừa cười tủm tỉm vừa nói, cặp mắt cong cong như vầng trắng, đôi môi đỏ mọng óng ánh dưới ánh đèn chiếu rọi.
Tề Đẳng Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ bằng cái này mà cô muốn tôi nguôi giận? Không ngờ cô lại đi tính kế tôi, tính kế người bạn tốt nhất của nhà họ Trần các cô!”
Trần Ngư nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, anh đừng tức giận nữa!”
Cô ta chủ động kéo tay Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống sô pha, sau đó dịu dàng hiền thục dâng trà rót nước cho hắn.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi rất bất mãn với thủ đoạn vừa lợi dụng tôi vừa sử dụng chiêu trò đồng tiền yêu nước của cô!”
Trần Ngư lại nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, chẳng phải tôi đã xin lỗi anh rồi đấy sao? Anh nhìn đi… Tôi mặc bộ này có đẹp không?”
Nói xong câu này, cô ta xách váy lên rồi nhẹ nhàng xoay một vòng.
Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn chỉ tập trung ở bộ phận xẻ tà kia.
Hắn vô thức nói: “Đẹp… Mà có đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là con người tôi vốn là loại thích hút thuốc, thích uống rượu, thích ăn thịt ngon, ngủ sớm dậy sớm, không cần rèn luyện võ công, cũng thích kết bạn với những người khác giới!”
Trần Ngư cười hì hì rồi nói: “Chẳng phải chuyện này cũng không hề mang lại chút tổn thất gì cho anh hay sao? Hơn nữa tôi còn khiến thương hiệu Đích Lư trở nên nổi tiếng, có thể đảm bảo sau này chúng ta sẽ không bị lỗ vốn.”
Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói: “Nhưng cô lợi dụng tôi!”
Trần Ngư lại trả lời: “Hướng tổng cũng có đầu tư cho công ty ô tô Đích Lư của chúng ta, anh và Hướng tổng tuy hai mà một, tôi khiến cho Đích Lư trở nên nổi tiếng, vậy là tất cả mọi người đều có thể kiếm được tiền rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô giỏi tổn thương bạn bè của cô đấy nhỉ.”
Biểu cảm trên gương mặt của Trần Ngư cứng đờ, cô ta đá rơi một chiếc giày cao gót, sau đó duỗi chân ra rồi nhắm mắt lại: “Thôi được rồi, anh làm gì thì làm đi, không hết giận thì cũng kệ anh đấy!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Cô thực sự là người rất thông minh, chỉ trong thoáng chốc đã giúp cho công ty ô tô Đích Lư trở nên nổi tiếng mà thậm chí còn không cần bỏ ra một xu nào để quảng cáo về công ty, cô thực sự rất có đầu óc kinh doanh, cô là một thiên tài!”
“Thực ra tôi không để bụng chuyện tôi bị cô lợi dụng một chút, dù sao tập đoàn Hướng thị chúng tôi cũng có đầu tư vào công ty ô tô Đích Lư mà…”
“Nhưng nếu cô đánh tiếng với tôi trước thì chắc hẳn tôi cũng sẽ đồng ý phối hợp!”
“A… Cảm giác khi sờ vào xe ô tô do các cô sản xuất thật là sướng tay, ồ ồ… Thân xe thì vừa cân xứng vừa thon dài, bánh xe thì vừa mềm dẻo vừa nhẵn nhụi!”
Trần Ngư cố gắng lắm mới có thể kiềm chế bản thân, nếu không cô ta đã phì cười rồi.
Dĩ nhiên cô ta không cảm thấy những gì mình đang làm là trơ trẽn, trái lại cô ta còn nghĩ mình đã sử dụng chuẩn xác và triệt để tác dụng của bản thân. Nếu như một cô gái xinh đẹp không biết sử dụng nhan sắc xinh đẹp của mình để làm nũng thì chẳng phải là phí của trời cho hay sao?
“Thế nghĩa là anh không tức giận nữa phải không?” Trần Ngư hỏi.
“Ừ thì vẫn còn hơi tức giận, nhưng có lẽ sắp hết tức giận rồi.” Tề Đẳng Nhàn chân thành đáp lại.
Trần Ngư cười đùa rụt chân lại, đầu ngón chân gợi cảm móc lấy giày cao gót trên đất, kéo nó về phía mình: “Anh có tức giận thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, lỡ đâu giận quá hại đến cơ thể thì đó càng không phải là chuyện của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chơi thì chơi, quậy thì quậy! Lần sau nếu cô làm những chuyện tương tự thế này thì phải sớm báo cho tôi từ trước, nếu không tôi sẽ trở mặt thật đấy.”
Trần Ngư nói: “Anh trở mặt thì cùng lắm tôi cho anh mượn hai đùi là được chứ gì!”
Tề Đẳng Nhàn nhắm hai mắt lại, ngồi dịch sang phía cô ta, dài giọng vòi vĩnh: “Cô mau tìm cho tôi một lý do để tôi tức giận rồi trở mặt với cô đi!”
Trần Ngư cười ha ha một tiếng: “Thế là đủ rồi, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi! Tôi coi anh là bạn mà anh muốn chơi chân của tôi à?”
Tề Đẳng Nhàn chỉ nghĩ có phải những người phụ nữ xinh đẹp đều hiểm độc như thế này không nhỉ? Hướng Đông Tinh đã quá hiểm độc rồi, vậy mà Trần Ngư còn hiểm độc hơn cả cô ta.
Công ty ô tô Đích Lư đã trói chặt lợi ích của bản thân với lợi ích của tập đoàn Hướng thị, nếu cô ta chỉ gây ra một chút chuyện như thế này thì đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không đến mức trở mặt.
Công ty ô tô Đích Lư kiếm được càng nhiều lợi nhuận thì tập đoàn Hướng thị cũng có thể hưởng càng nhiều lợi nhuận, đây là chuyện tốt mọi người đều kiếm được tiền.
Kể từ khi lôi kéo Hướng Đông Tinh đầu tư cho công ty ô tô Đích Lư, Trần Ngư đã buộc chặt tất cả mọi người vào cùng một chỗ, không còn bất kỳ tình huống nửa vời nào nữa.
“Thực ra tôi đưa chiếc chìa khóa xe đó cho Han Mun Ho là bởi tôi cảm thấy anh ta có lẽ là một con người vừa ngạo mạn vừa thích khoe khoang.”
“Anh ta cầm chìa khóa xe của anh, chắc chắn anh sẽ thấy anh ta không vừa mắt, giữa hai người khó mà không nảy sinh mâu thuẫn.”
“Cũng vì thế nên tôi đã sớm sắp xếp người của nền tảng livestream Răng Nanh đợi sẵn để mượn cơ hội này làm đòn bẩy cho danh tiếng của cả nhãn hiệu.”
Trần Ngư tựa người vào sô pha, tư thế vô cùng tao nhã, trong tay còn cầm thêm một ly rượu vang đỏ, nói bằng giọng hờ hững lạnh nhạt.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Nếu vậy thì đối tác làm ăn tiếp theo của cô là ai?”
Trần Ngư đáp lời: “Đương nhiên là một trong hai tập đoàn Phong Điền hoặc Bôn Điền rồi, động cơ của Phong Điền có thể được coi là số một thế giới, tại sao chúng ta lại phải tìm đến những người khác?”
Tề Đẳng Nhàn không nói thêm gì nữa, được rồi, ngay từ đầu hắn đã đánh giá sai dã tâm của Trần Ngư.
“Chỉ có điều yêu cầu ban đầu của Phong Điền có hơi quá đáng, tôi không chấp nhận là vì muốn lợi dụng tập đoàn Dang Dae thêm một chút.”
“Anh nghĩ khi tôi từ chối tập đoàn Phong Điền thì họ không cảm thấy đáng tiếc hay sao? Dù sao nhà họ Trần cũng có toàn quyền định đoạt cả một thị trường lớn như Nam Dương.”
“Anh cứ chờ mà xem, sẽ nhanh thôi, họ sẽ chủ động tìm tới tận cửa và hơn nữa sẽ còn mang đến những điều kiện rất tốt.”
Tề Đẳng Nhàn há hốc miệng: “Mẹ nó cái câu bày mưu tính kế hóa ra được dùng để nói về cô sao?”
Trần Ngư đáp: “Dùng để nói về tôi chứ không phải dùng để nói về mẹ tôi đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Trò cười của cô chẳng buồn cười chút nào cả.”
Trần Ngư cười nói: “Tôi lại cảm thấy anh rất buồn cười, thế nên tôi không nhịn được mà muốn trêu anh một chút.”
“Cô đang khiêu khích tôi phải không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Gương mặt của Trần Ngư hơi giần giật, cô ta chỉ muốn đập một cái vào đầu hắn.
Trong lúc bọn họ trò chuyện với nhau, cánh cửa bị gõ vang.
Trần Ngư đứng dậy bước ra mở cửa, sau đó cười nói: “Tôn phu nhân, tôi đã đợi chị rất lâu rồi!”
Tôn Dĩnh Thục đang đứng ở ngoài cửa với gương mặt vô cùng bình tĩnh, cô ta cũng ăn mặc vô cùng xa hoa lộng lẫy, thể hiện rõ khí chất của một người đàn bà hiền thục.
Tề Đẳng Nhàn cũng sửng sốt ngạc nhiên, tại sao góa phụ Tôn lại tìm tới đây?
Sau đó hắn cũng hiểu rõ hơn một chút, mục đích của Trần Ngư khi mặc bộ váy này có phân nửa là để khiến hắn nguôi giận, nhưng chắc hẳn quá nửa trong số đó chỉ sợ là bởi cô ta muốn ganh đua sắc đẹp với góa phụ Tôn Dĩnh Thục ấy nhỉ?
“A? Tề tổng cũng ở đây à. Tôi còn đang định hỏi anh đây, tại sao anh lại thất hẹn với tôi thế? Chúng ta đã hẹn sẽ ăn cơm cùng nhau cơ mà?” Trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục bèn nở nụ cười rồi hỏi.
“Ha ha ha, Tôn phu nhân, có lẽ là bởi tôi đang ở thành phố Tây Hà nên anh ấy mới vội vàng tìm đến!” Những lời này của Trần Ngư đúng là đã mượn lực của kẻ thù để phản đòn lại.
Quả nhiên Tôn Dĩnh Thục lập tức trở nên giận dữ, chẳng phải Trần Ngư đang gián tiếp nói rằng mị lực của cô ta không bằng mị lực của Trần Ngư hay sao?
Vì vậy nên cô ta chớp chớp mắt, cười nói: “Tề tổng à, thất hẹn với một người phụ nữ không phải là hành vi nên làm của một quý ông đâu!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha: “Đây chẳng phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ hay sao?”
Trần Ngư khoát tay chặn họng Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức: “Mời Tôn phu nhân hãy ngồi xuống nói chuyện cùng chúng tôi đi, để xem tài phiệt Thượng Tinh rốt cuộc có muốn tiến vào thị trường Nam Dương hay không nào.”
Vừa nghe được những lời này, mi tâm của Tề Đẳng Nhàn cũng giần giật, trong lòng hắn thầm cảm thán rằng Trần Ngư quả là trâu bò lợi hại, tài cao gan lớn, cô ta muốn quấy cho vũng nước này càng thêm đục hay sao mà đến cả một con cá mập lớn như tài phiệt Thượng Tinh cũng dám mời đến đây?
Chương 584 Quả phụ xinh đẹp tới chặn cửa
Chương 584: Quả phụ xinh đẹp tới chặn cửa
Tầm mắt và thủ đoạn của Trần Ngư đều mạnh mẽ vượt qua người thường.
Tề Đẳng Nhàn cũng không thể không tán thưởng một tiếng ở đáy lòng, ngự tỷ này thật sự là trâu bò, ngay cả loại cá mập lớn như Thượng Tinh tài phiệt cũng dám bỏ vào ao để nuôi.
"Đương nhiên, Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi đã sớm có ý hợp tác với tập đoàn Trần thị, chẳng qua, đây là đơn phương tình nguyện của chúng tôi mà thôi." Tôn Dĩnh Thục cười nói.
Tình cảnh hiện tại của cô rất đáng lo ngại, nhìn thì như một bàn tay nắm giữ quyền hành, thật ra là vòng xoáy ngầm mãnh liệt, Thôi gia một mực nhắm vào cô, muốn đá cô rớt từ trên cao xuống.
Nếu như vào lúc này, có thể lôi kéo được một đối tác mạnh mẽ như Nam Dương Trần thị, đối với việc củng cố địa vị của cô mà nói, là một chuyện tốt.
Trần Ngư nói: "Vậy chúng ta cùng nhau nói chuyện đi, thật ra, tôi cũng rất hứng thú với một ít sản phẩm công nghệ cao của Thượng Tinh. ”
Tiếp theo, chính là tiến vào giai đoạn đàm phán kinh doanh.
Đại khái là Thượng Tinh đưa ra công nghệ và thiết bị, Trần thị bên này cung cấp chính sách của chính phủ và một số nguyên liệu quý giá, hơn nữa còn giúp khai phá thị trường khu vực Nam Dương.
Sự việc được nói tiếp, Tôn Dĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, dù sao, Trần thị bên này dường như là thật lòng muốn hợp tác.
"Tề tổng, ngày mai đừng có mà cho tôi leo cây nữa, chờ anh cùng ăn cơm." Trước khi đi Tôn Dĩnh Thục cười ưu nhã với Tề Đẳng Nhàn.
"Được rồi." Tề Đẳng Nhàn mở miệng là đáp ứng, nhưng cho leo cây hay không lại là một chuyện khác.
Trong lòng Tôn Dĩnh Thục không khỏi hừ lạnh, lần trước hắn cũng đáp ứng như vậy, kết quả ngày hôm sau đã cho cô leo cây, người đàn ông dám cho mình leo cây, đúng là không thấy nhiều!
Đợi đến sau khi Tôn Dĩnh Thục đi, Trần Ngư mới cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cẩn thận một chút, đây chính là người phụ nữ ăn thịt người không nhả xương, quá phụ đen chân chính, kịch độc Trúc Diệp Thanh! ”
Tề Đẳng Nhàn liếc cô một cái, cười lạnh nói: "Cô cũng chẳng kém bao nhiêu, cũng không thấy cô nhổ xương! ”
Trần Ngư đắc ý khom lưng, nhẹ nhàng đem ngón trỏ tay phải đi từ mắt cá chân của mình trượt một đường lên đầu gối.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, khoát tay áo nói: "Tạm biệt, yêu nghiệt như cô vẫn nên nhanh chóng trở về Nam Dương gây họa cho mấy người đàn ông bên kia đi, đến Hoa quốc ít thôi. ”
Trần Ngư nhẹ nhàng đưa tay đỡ cặp kính không gọng của mình, cười nói: "Nam Dương dù sao cũng là quốc gia nhỏ của quả phụ, làm sao thú vị bằng Hoa quốc? ”
Tề Đẳng Nhàn chẳng muốn nói nhiều với cô, tuy rằng cô mặc vớ đen thật sự rất đẹp, nhưng nhìn nhiều chỉ tổn hại cơ thể thôi.
Tề Đẳng Nhàn mỗi ngày đều muốn nhìn cô gái, bởi vì nhìn cô gái có thể làm cho tâm tình hắn sung sướng, nhưng mà, xem nhiều thì hăng quá hóa dở!
Trên đường Tôn Dĩnh Thục về biệt thự thuê lại, nhận được báo cáo của thuộc hạ, không kìm được hung hăng lắp bắp kinh hãi.
"Ngôn Đông Húc, thua trong tay Tề Đẳng Nhàn? Hơn nữa, chỉ dùng một chiêu? Đùa tôi đấy à!” Tôn Dĩnh Thục vô cùng khiếp sợ nói.
"Vâng, thưa bà. Cũng chỉ dùng một chiêu mà thôi, người Ngôn Đông Húc đã bay ra ngoài, hơn nữa phế rồi. " m thanh nặng nề của thuộc hạ báo cáo.
Tôn Dĩnh Thục hít một hơi khí lạnh, nói: "Hoa quốc thật đúng là đất rộng của nhiều, nhân tài liên tục xuất hiện! Ngôn Đông Húc được ca ngợi là thiên tài võ đạo mạnh nhất của Triều Tiên, lại một đòn bị đánh bại, không thể tưởng tượng nổi! ”
Danh tiếng của Ngôn Đông Húc, ở Triều Tiên có thể nói là như sấm bên tai, ai cũng biết, hắn là đồ đệ số một võ học của Hàn Thành Tuấn.
Tương lai, càng là việc thừa kế quá dễ dàng sự tồn tại của Taekwondo Thái Dịch, thế nhưng, hắn vừa mới đến Hoa quốc, đã gặp phải cảnh thất bại như vậy...
“Xem ra, ngày mai nhất định phải gặp Tề Đẳng Nhàn một lần, để cho hắn ra tay giúp tôi mang bảng hiệu Tôn gia về!” Tôn Dĩnh Thục mím môi, ánh mắt kiên nghị.
Cô tuy rằng là người quản lý Tài Phiệt Thượng Tinh, nhưng Tài Phiệt Thượng Tinh dù sao cũng là thế lực tư bản, mà không phải là thế lực võ học hay thế lực giang hồ.
Hàn Thành Kiều ở Triều Tiên cũng chính xác là tồn tại thiên hạ vô địch, cho dù cô có nhiều tiền hơn nữa, người ta cũng sẽ không thèm liếc cô một cái.
Lúc trước, bố của Tôn Dĩnh Thục đánh cuộc danh dự của Hàn Thành Kiều, kết quả lại kết thúc thảm bại, hơn nữa rơi vào nội thương, không quá vài năm đã đi đời nhà ma.
Bảng hiệu Tôn gia cũng rơi vào tay Hàn Thành Tuấn.
Cho đến khi qua đời bố vẫn còn nhớ mãi tấm biển kia.
Vì thế, việc này cũng trở thành một nỗi buồn phiền của Tôn Dĩnh Thục, những năm gần đây, không ít lần nghĩ biện pháp lấy lại tấm biển, đáng tiếc đều là kết thúc thất bại.
Thậm chí, cô muốn dùng ân tình của Triệu Hồng Tụ, nhưng mà, lại cảm thấy làm như vậy, không khỏi quá đáng tiếc một chút.
Triệu Hồng Tụ chính là "Thiên phạt" của Triệu gia, kỳ nữ số một trên thế giới, nếu như dùng nhân tình này rồi, về sau không nhất định còn có cơ hội tiếp xúc.
Bên này, Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Trần Ngư, chỉ cảm thấy bụng đầy tức giận cần phát tiết.
Vừa vặn nhìn thấy đồ tể cùng Dạ Ma đang đi dạo bên ngoài khách sạn, đi tới nói: "Trễ như vậy không ngủ, ở chỗ này làm gì đây? ”
Đồ tể nhe răng nhếch miệng cười nói: "Nhị đương gia, tôi đây không phải là sợ tên nhóc Dạ Ma này muốn chạy trốn, cho nên đi theo cậu ta sao? ”
Dạ Ma vội vàng nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không chạy trốn! ”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Phải không? ”
"Chạy trốn là không thể nào! Trong nhà tù U Đô ai nấy đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, tôi vô cùng thích nhà tù U Đô!” Dạ Ma cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cho rằng trước đây cậu có khuynh hướng chạy trốn, tôi phải dạy dỗ cậu. ”
Sau đó, hắn ấn Dạ Ma xuống đánh một trận.
Đồ tể ở một bên nhìn liên tục nhe răng, trốn thật xa.
Sau khi chỉnh đốn Dạ Ma xong, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tâm tình thoải mái hỏi: "Còn muốn chạy hay không? ”
"..." Dạ Ma che mặt mình, thần sắc u oán nhìn đồ tể, nếu không phải gã mập mạp chết tiệt này nhiều miệng, mình làm sao có thể bị đánh một trận ác độc?
Tề Đẳng Nhàn hài lòng vỗ vỗ tay, tâm tình khoái trá trở về phòng mình.
Dạ Ma thoáng cái đứng dậy, nhào tới tìm đồ tể liều mạng, nhưng hai người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, đánh nửa ngày cũng không đánh ra được kết quả, ngược lại gây mệt mỏi cho nhau.
"Biến thái, đời này chúng ta cũng đừng suy nghĩ nhiều, thành thành thật thật thật ở trong nhà tù U Đô trôi qua nửa đời sau là được. Tự do hay gì đó, không có duyên với chúng ta.” Đồ tể nằm trên mặt đất, bình tĩnh nói.
"A a a... Tốt con mẹ nó không cam lòng!” Dạ Ma giận dữ quát.
"Nhị đương gia nói không sai, chúng ta giết nhiều người như vậy, có thể sống, đã là ông trời ban ơn. Đôi khi, làm người phải có lòng biết ơn.” Đồ tể nói.
Dạ Ma chỉ cảm thấy tên mập mạp chết tiệt này bây giờ giống như biến thành một triết gia, nhưng mà, cũng chỉ có thể ủ rũ nhận mệnh.
Không có biện pháp, một ngày Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn còn chưa chết, vậy bọn họ một ngày không được ra ngoài.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn bị Tôn Dĩnh Thục chặn cửa.
Điều này làm cho hắn không khỏi kinh ngạc, Tề lão tử mị lực lớn như vậy sao, đều có thể làm cho Tôn Dĩnh Thục vị quả phụ xinh đẹp của Triều Tiên này đến chặn cửa?!
“Tề tổng, hôm nay đừng hòng cho tôi leo cây!” Tôn Dĩnh Thục cười tủm tỉm nói.
Nhìn nụ cười của nàng, Tề Đẳng Nhàn không khỏi sởn tóc gáy, không khỏi nhớ tới lời cảnh cáo của Trần Ngư tối hôm qua.
Người đàn bà này chính là tồn tại giống như quả phụ đen, Trúc Diệp Thanh, đây là kìm nén ý xấu gì tới tìm mình?
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: "Tôn phu nhân, ngài đừng cười đến mức kiếp đảm như vậy được không? Nhìn kỳ lạ khủng khiếp.”
Tôn Dĩnh Thục trực tiếp giật mình tại chỗ, chính mình cười đến mức...làm người ta sợ hãi?!
"Vậy tôi phải nghiêm mặt nói chuyện với anh sao?" Tôn Dĩnh Thục cười nói: "Anh cũng là người đàn ông duy nhất chiếm tiện nghi của tôi! ”