Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56 Vàng khối và lợi ích

Tề Đẳng Nhàn khó hiểu nhìn Jackson, ngạc nhiên nói "Không phải là ông nên ngoan ngoãn giao 5 triệu khối vàng cho tôi à?"

Jackson nghe vậy, sắc mặt lăp tức đen xì, phẫn nộ nói "Anh định ăn quỵt à?"

"Tôi thấy, là ông định ăn quỵt mới đúng!" Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lúc này Hoàng Văn Lãng cũng đẩy cửa bước vào phòng, thấy Hoàng Tình Ca ngồi trên giường, nhưng, không phải bộ dáng ôm hai chân cuộn tròn trên giường nữa.

Ông không khỏi có hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng hỏi "Tình Ca, con đã khỏe hơn chưa?"

Hoàng Tình Ca ngẩng lên nhìn Hoàng Văn Lãng, gật gật đầu, nói "Bố, con vừa mơ thấy mẹ......"

Jackson nghe thấy những lời này, lập tức quay phắt đầu lại, trợn tròn mắt.

Hoàng Tình Ca trước đây vẫn luôn tự bế, nhưng bây giờ, lại vì Hoàng Văn Lãng chủ động mở mồm nói chuyện? Hơn nữa còn nói một câu dài, chứ không phải mấy câu ngắn kiểu ừ hả ờ các thứ.

"Mẹ không trách con, còn bảo con phải sống tốt, phải biết trân trọng cuộc sống hiện tại, bảo vệ gia đình thật tốt......" Hoàng Tình Ca lau nước mắt nói, cả người run rẩy, thút tha thút thít.

"Tiểu Ca, mẹ không trách em đâu, người mẹ yêu thương nhất là em, sao mẹ lại trách em được chứ?" Hoàng Kỳ Bân cũng tiến lên trước nói, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tình Ca.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Jackson bĩu môi, cười như không cười nói "Ông đã thấy rõ chưa? 5 triệu khối vàng, nhanh chóng giao ra đi."

Jackson không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt, cơ thể không ngừng run lên, Sao có thể..... Một tiếng, trị khỏi căn bệnh trầm cảm nặng nhiều năm của Hoàng Tình Ca.

Từ Ngạo Tuyết cũng đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trong phòng, Trong con ngươi xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, người này, rốt cuộc dùng cách gì khiến Hoàng Tình Ca khỏe lại vậy?

Hoàng Văn Lãng cũng nhận ra được vấn đề này, vội vàng nói "Tề đại sư, cảm ơn cậu, thật sự vô cùng cảm ơn cậu! Nhờ có cậu mà bệnh tình nhiều năm nay vẫn không thể chữa được của Tình Ca đã khỏi, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp!"

"Không thể nào, chuyện này không thể nào......" Đến giờ này Jackson vẫn không không tin, lẩm bẩm nói, "Nhất định là các người cấu kết với nhau lừa tôi!"

"Ngài Jackson, xin tự trọng!" Sắc mặt Hoàng Văn Lãng lập tức đen lại, trầm giọng nói.

Jackson lớn tiếng nghi ngờ, "Trên thế giới không có ai có thể trị khỏi người mắc bệnh trầm cảm lâu năm trong một tiếng cả, các người nhất định là hợp tác với nhau lừa tôi, muốn lừa tiền của tôi!"

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, căn bệnh trầm cảm của Hoàng Tình Ca là có lý do, bởi vì cô luôn gặp ác mộng, mơ thấy mẹ cô đang trách móc cô.

Nhưng thật ra, là có người âm thầm dùng tà thuật hại cô ấy.

Tề Đẳng Nhàn tìm được nguyên nhân, trực tiếp giải quyết luôn từ gốc rễ vấn đề, Hoàng Tình Ca lập tức nhanh chóng có thể khỏe lại rồi, chẳng có gì lạ cả.

"Đám người Hoa đê tiện bỉ ổi các người, lại dùng cách như thế này để lừa người Mĩ cao quý như tôi! Các người là bọn lừa đảo hoành hành ngang ngược, bác sĩ giả đâu chả có, vì lừa tiền mà không từ thủ đoạn......" Jackson hét lớn.

"Bốp!"

Hoàng Văn Lãng vô cùng tức giận, tát thẳng vào mặt Jackson.

"Ngài Jackson, ông có thể chỉ trích chúng tôi, nhưng ông không được sỉ nhục tổ quốc của chúng tôi! Trong cơ thể ông vẫn đang chảy dòng máu của con cháu Viêm Hoàng! Đừng vì bản thân đổi quốc tịch khác, mà quên mất tổ tông của mình, coi thường tổ quốc của chính mình!" Hoàng Văn Lãng trầm giọng nói.

Từ Ngạo Tuyết thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến, cũng trầm giọng trách móc "Jack, ông quá đáng rồi, đừng quên rằng ông cũng từng là người Hoa!"

Hoàng Văn Lãng lạnh giọng nói "Để tôi nghe lại lời như thế một lần nữa, tôi bảo đảm ông không thoát khỏi thành phố Trung Hải được!"

Lúc này Jackson mới nhận ra đây là Trung Quốc, chứ không phải nước Mĩ, quan chức chính phủ ở đây ai cũng có quyền có thế, một tay che trời, giống như hoàng đế vậy, nếu thật sự chọc giận vị thị trưởng này, bản thân sợ là thật sự không ra khỏi thành phố này......

"5 triệu khối vàng, lấy ra đây!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Jackson, giơ tay ra.

Mặt Jackson cứng đơ, rút thẻ ngân hàng ra từ trong ví, đưa cho Tề Đẳng Nhàn, khuôn mắt như chết cha chết mẹ nói "mật khẩu là sáu số không!"

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp giao cho Hoàng Kỳ Bân, sau đó đưa cả thẻ ngân hàng của mình cho hắn, nói "làm phiền Hoàng thiếu gia giúp tôi một chuyện, chuyển tiền vào tài khoản của tôi!"

Hắn cũng không phải là thằng ngu, nhỡ may sau khi Jackson rời đi, trực tiếp đóng băng tài khoản ngân hàng, vậy chẳng phải là một cắc tiền hắn cũng không có.

Hoàng Kỳ Bân đối diện với vị ân nhân này, tất nhiên là không nói hai lời, cầm lấy thẻ ngân hàng liền dùng máy tính xử lý.

" Thị trưởng Hoàng, chuyện ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ ông ấy nói không giữ lời...... Ngoài ra, chúc mừng Hoàng tiểu thư khỏe mạnh trở lại!" Từ Ngạo Tuyết tiếc nuối nói với Hoàng Văn Lãng.

"Từ tổng khách sáo rồi, cô có thể có lòng giúp tôi tìm một vị bác sĩ tôi đã rất cảm động rồi." Hoàng Văn Lãng cười nói với Từ Ngạo Tuyết, sau đó đích thân tiễn cô rời khỏi nhà họ Hoàng.

Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua điện thoại, phát hiện tiền đã được chuyển vào tài khoản, năm triệu khối vàng đã được chuyển thành nhân dân tệ.

"Tề đại sư, dù sao thì vàng cũng không tiện, tôi giúp cậu đổi tất cả thành nhân dân tệ, tổng cộng là hơn 30 triệu tệ, cậu kiểm tra thử xem." Hoàng Kỳ Bân trả lại thẻ ngân hàng cho Tề Đẳng Nhàn, cung kính nói.

"Cảm ơn Hoàng thiếu gia giúp đỡ." Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Hoàng Văn Lãng mời Tề Đẳng Nhàn ngồi, sau đó bàn chuyện bất động sản Trương Thị.

Bất động sản Trương Thị cuỗm tiền bỏ chạy rồi......" Hoàng Văn Lãng trầm giọng nói, "tôi nghe nói nhà họ Kiều đầu tư vào bất động sản Trương Thị mấy chục triệu tệ?"

Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói "Đúng vậy, tôi từng khuyên bọn họ nhưng bọn họ không nghe."

Hoảng Văn Lãng cười nói "Vậy nhà họ Kiều cũng coi như là trong cái rủi có cái may, để tôi tiết lộ một thông tin vô cùng có lợi!"

Tề Đẳng Nhàn ngơ ngác, bất động sản Trương Thị cũng đã cuỗm tiền chạy mất rồi, còn có cái nữa mà vô cùng có lợi?

"Bất động sản Trương Thị cuỗm hết sạch tiền bỏ chạy, chỉ để lại miếng đất đang chờ khai phá không đáng tiền, nó là vùng đất đai cằn cỗi của thành phố Trung Hải. Rất nhiều năm trước, đây là nơi cảnh sát chuyên dùng để xử bắn phạm nhân." Hoàng Văn Lãng lôi tấm bản đồ thành phố Trung Hải ra, vừa chỉ vừa chậm rãi nói.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, miếng đất này, bất động sản Trương Thị ban đầu chỉ mất một ít tiền để thu mua. Chỉ là, qua rất nhiều năm, Trung Hải vẫn chưa đưa miếng đất này vào quy hoạch, nên vẫn luôn bị bỏ hoang.

Bây giờ bất động sản Trương Thị chạy trốn, miếng đất này bị bỏ lại. Mấy tòa nhà, cửa hàng chưa hoàn thành, tự nhiên cũng sẽ do những cổ đông mới phân chia với nhau.

Nhưng, những tài sản này đều không đáng tiền, căn bản không bù đắp được tổn thất cũng ban cổ đông.

Bất động sản Trương Thị lấy việc vội vàng đưa ra thị trường làm lý do, nói là phát phúc lợi cho nhân viên nội bộ, tăng vốn và mở rộng cổ phần, thông tin này truyền ra ngoài, hút về một lượng tiền lên, phải lên đến mấy tỉ tệ.

Bây giờ bọn họ vừa bỏ chạy, những người bỏ tiền ra mua cổ phần, đa phần đều có ý muốn thắt cổ chết luôn cho rồi.

"Cái tôi muốn nói với cậu là, vận may của bất động sản Trương Thị cực kỳ không tốt...... Bọn họ vừa chạy trốn, thì tỉnh liền triệu tập hội nghị, tỉnh chỉ đích danh Trung Hải đầu tiên, muốn khai phá trọng điểm vào miếng đất này, biến nơi này thành đặc khu thương mại cỡ lớn!"

Tay của Hoàng Văn Lãng, chỉ vào địa danh "thung lũng chết".
Chương 57 Tiền từ trên trời rơi xuống

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây, liền trầm ngâm.

Ngược lại không ngờ tới, đây mới thực sự là trong họa có phúc.

Bất động sản Trương thị cuỗm tiền chạy trốn, nhà họ Kiều lại đầu tư mấy chục triệu tệ vào, nhưng bất động sản Trương thị vừa bỏ trốn thì tỉnh triệu tập mở hội nghị, muốn tiến hành khai phá trọng điểm thung lũng chết?

Nếu bất động sản Trương thị cố gắng thêm mấy ngày, nói không chừng, lập tức có thể từ bờ vực phá sản, một bước lên mây, một lần nữa trở thành miếng bánh ngon ngọt của thành phố trung Hải rồi.

Đáng tiếc, lòng người hiểm ác, thấy bản thân sắp phá sản, chỉ biết ôm tiền chạy trốn, hoàn toàn không nghĩ cách giải quyết vấn đề.

"Liên quan đến lần triệu tập hội nghị này của tỉnh là tuyệt đối bí mật...... Ôi? Sao tôi lại nói đến hội nghị của tỉnh nhỉ, vừa nãy chắc tôi không lỡ nói ra cái gì đâu đúng không?" Hoàng Văn Lãng ho khan, sau đó kinh ngạc nói.

"Không có không có, vừa này thị trưởng Hoàng chỉ là kể với tôi cái thung lũng chết này trước đây là nơi cảnh sát chuyên dùng để xử bắn tội phạm thôi." Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Hoàng Văn Lãng lộ ra ánh mắt tán thưởng, con người ông làm việc vô cùng có nguyên tắc, nếu như không phải lần này Tề Đẳng Nhàn cứu Hoàng Tình Ca còn hoàn toàn chữa khỏi tâm bệnh của Hoàng Tình Ca, ông cũng không để lộ thông tin quan trọng như vậy cho hắn. Hơn nữa vừa đúng lúc, nhà họ Kiều có quan hệ thân thiết với Tề Đẳng Nhàn kia, cũng đầu tư mấy chục triệu tệ vào bất động sản Trương thị.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà họ Hoàng, trong lòng không khỏi cảm khái, chẳng trách kinh doanh và chính trị không thể tách khỏi nhau, có chính sách mật trợ giúp, muốn làm giàu không phải là quá dễ dàng rồi sao.

Cái nơi chim không thèm đậu như thung lũng chết, ai mà biết được tỉnh Đông Hải lại tự nhiên chỉ đích danh làm khu vực khai phá trọng điểm, biến nó thành đặc khu thương mại?

"Tề Đẳng Nhàn đâu?" Lúc này Hoàng Tình Ca đi ra từ trong phòng, không nhìn thấy người liền ngạc nhiên hỏi.

Hoàng Văn Lãng quay đầu lại, không khỏi càng thêm ngạc nhiên, bởi vì, con gái ông hoàn toàn thay đổi rồi.

Mấy năm nay, Hoàng Tình Ca luôn bị tâm bệnh dày vò, cả ngày không ra khỏi phòng, đầu tóc thì lúc nào nhớ đến mới gội, một đứa con gái, mà lại khiến bản thân mình lôi thôi lếch thếch như thế.

Mặc dù sợi tóc của cô còn xơ cứng, nhưng mà lúc này đã không còn rồi tung lên nữa, mà đã chỉnh trang lại vô cùng gọn gàng, vuốt ra sau tai, còn kẹp một chiếc kẹp tóc vô cùng tinh xảo.

Bộ quần áo ngủ dúm dó cũng đã đổi thành chiếc váy Chanel liền thân đã mấy năm rồi không động đến, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Longines đã ngừng hoạt động từ lâu, đôi khuyên tai Cartier rủ xuống bên tai....... đồ trang sức trang nhã mộc mạc hoàn toàn để lộ ra vẻ đẹp ngọt ngào sẵn có của cô.

Hoàng Kỳ Bân nói "Tề đại sư vừa nói chuyện với bố một lúc thì về rồi."

Hoàng Tình Ca không khỏi nhíu mày lại, sau đó tức giận nói "Mọi người chẳng lịch sự gì cả, anh ấy cứu con, hơn nữa còn trị khỏi bệnh cho con, dù sao cũng phải mời anh ấy ở lại ăn cơm chứ!"

Hoàng Văn Lãng ách một tiếng, dường như bị nghẹn.

Vẻ mặt Hoàng Kỳ Bân cũng lộ vẻ ngượng ngùng, không biết phải nói gì.

Hoàng Tình Ca oán giận dậm dậm chân, nói "Con không quan tâm, mọi người phải mời anh ấy quay lại, con muốn mời anh ấy ăn cơm, chân thành cảm ơn anh ấy!"

"Hahaha...... Tình Ca, nhà Tề đại sư hôm nay có nhiều chuyện, con cũng đừng làm phiền cậu ấy. Đợi đến sinh nhật con, bố sắp xếp cho con, đảm bảo cậu ấy cũng có mặt, có được không?" Hoảng Văn Lãng hỏi.

"Ờm? Vậy cũng được? Sinh nhật ngày hôm đấy, con muốn trang điểm thành công chúa đẹp nhất buổi tiệc! Bố nhất định phải sắp xếp độc đáo một chút." Hoảng Tình Ca suy nghĩ rồi thành thật nói.

Hoàng Văn Lãng đáp "Được, để về bố mượn bác cả con cái du thuyền, đến lúc đấy tổ chức tiệc sinh nhật trên biển cho con, con thấy thế nào?"

Hoàng Tình Ca thấy ý kiến này không tồi, sau đó cười đáp "Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn nhất định phải có mặt, nếu không, tiệc sinh nhật này không tổ chức cũng được!"

"Được được được!" Hoàng Văn Lãng nhanh chóng đồng ý.

Hoàng Tình Ca hừ lạnh một tiếng, liền quay người rời đi.

Hoàng Kỳ Bân ho khan nói "Bố, con nhớ người từng nói, Tề đại sư dường như đã kết hôn rồi? Đối tượng là chủ tịch tập đoàn Kiều thị, Kiều Thu Mộng."

Hoàng Văn Lãng nhàn nhạt nói "Chỉ cần em gái con thích, kết hôn rồi cũng đâu phải không thể ly hôn."

Hoàng Kỳ Bân thiếu chút nữa là nôn ra máu, trước đây không phải ông già nhà mình còn rất hà khắc, đừng nói là người không có hậu thuẫn gì như Tề Đẳng Nhàn, có khi đến cả mấy cậu ấm nhà giàu muốn theo đuổi Hoàng Tình Ca đều bị ông trực tiếp từ chối rồi.

Bây giờ, em gái dường như có khuynh hướng thích một người đàn ông đã có vợ, ông lại không có bất kì ý kiến nào!

Xem ra, em gái tự bế mấy năm nay khiến tâm tính của ông già thay đổi rồi, chỉ cần em gái vui vẻ thì thế nào cũng được......

Tề Đẳng Nhàn mới quay lại biệt thự trên sơn trang Vân Đỉnh, liền nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển.

"Ngài Tề, quả thật bị ngài nói trúng rồi, bất động sản Trương thị ôm tiền bỏ chạy rồi, bây giờ những người phải chịu khoản nợ đang chen chúc nhau sắp sập cả công ty! Nhưng trong công ty, chỉ còn lại mấy nhân viên nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra......" Lý Vân Uyển vội vàng nói.

"Tôi đã biết rồi." Tề Đẳng Nhàn thở dài một hơi, "Cô đợi chút, chú Kiều gọi điện thoại đến."

Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại của Lý Vân Uyển trước, rồi nghe điện thoại của Kiều Quốc Đào "Đẳng Nhàn, giấy chuyển nhượng quyền sở hữu ba chục triệu tệ cổ phần cho cháu đang ở trong tay cháu đúng không? Cháu mang đến nhà một chút đi."

Tề Đẳng Nhàn cười khổ, nói "Vâng, giờ cháu qua đây."

"Bọn chú đã sai ngay từ đầu, còn hiểu nhầm ý tốt của cháu, mong cháu đừng để trong lòng." Kiều Quốc Đào buồn bã nói.

"Không sao đâu chú Kiều, chúng ta là người một nhà, không cần nói chuyện như người xa lạ như vậy, giờ cháu qua đây." Tề Đằng Nhàn nói.

Nói xong, Tề Đẳng Nhàn liền lấy giấy chuyển nhượng cổ phần, chuẩn bị đến nhà họ Kiều.

Lý Vân Uyển lại gọi điện thoại nói "Tôi khuyên anh đừng qua đó sớm như thế, bây giờ nhà họ Kiều đang ôm một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, nếu anh mà đi, khó đảm bảo không bị bọn họ phát tiết lên người."

Tề Đẳng Nhàn nói "Vậy tôi càng phải đi, chẳng lẽ lại để Thu Mộng một mình chịu đựng áp lực?"

Lý Vân Uyển chỉ đành thở dài một hơi rồi cúp điện thoại, chuyện này, cô ấy lực bất tòng tâm. Còn phải cảm ơn Tề Đằng Nhàn giúp cô ấy tránh được trận tai họa lần này, nếu không, bản thân sợ là đã bị tên khốn nạn Trương Thiệu Kiệt lừa mất mấy chục triệu tệ rồi.

Tệ Đằng Nhàn vội vàng lái con xe Phaeton đến nhà họ Kiều, đến nơi nhà họ Kiều đã cãi loạn lên rồi.

Dì lớn dì bé đều đến hết rồi, người nào cũng chỉ vào mũi Kiều Thu Mộng mà mắng, mắng cô ta là đồ lừa đảo, bắt cô trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho họ.

Kiều Thu Mộng vô cùng tủi thân, bản thân cô cũng đầu tư cả hai chục triệu tệ, công thêm tiền đầu tư lặt vặt của mọi người, cũng phải gần ba chục triệu tệ...... Kết quả, bây giờ chỉ đổi lại một đống cổ phần rác rưởi!

Miếng đất thung lũng chết đấy là điều kiện thế chấp chính trong hợp đồng, số tiền đầu tư của nhà họ Kiều gần như lấy được hết phần thế chấp của bất động sản Trương thị.

"Đây chính là tiền từ trên trời rơi xuống còn gì nữa!" Sau khi Tề Đẳng Nhàn nắm bắt được tình hình, ngược lại vô cùng vui mừng.

Kết quả, biểu cảm của hắn bị mẹ vợ để ý.

Bàng Tú Vân lập tức nổi trận lôi đình đứng dậy, đánh một cái vào gáy Tề Đẳng Nhàn, tức giận nói "Cái tên khốn nhà anh, sói mắt trắng, anh bây giờ còn thấy vui sướng khi người khác gặp họa có phải không?!"
Chương 58 Đòi tiền

"Dì Bàng, cháu không có ý đấy......"

Cho dù Tề Đẳng Nhàn có là cao thủ tuyệt thế, nhưng cũng không tránh được cái đánh bất ngờ của Bàng Tú Vân, làm hắn ngơ ra một lúc.

Bàng Tú Vân đen mặt nói "Đúng, từ đầu cậu đã đoán bất động sản Trương thị sẽ ôm tiền bỏ chạy, cậu đoán đúng rồi, chúng tôi không tin cậu! Nhưng, đây là lý do cậu ở đây cười trên nỗi đau của người khác à?"

"Lão Kiều, ông nhìn đứa con rể ông tìm xem, chúng ta gặp nạn như vậy, dì bảy đều đến cửa đòi nợ rồi, cậu ta còn vui sướng khi thấy người khác gặp họa, còn cười nữa!"

"Người như vậy mà ông cũng giữ trong nhà à?"

Sắc mặt Kiều Quốc Đào cũng trở nên khó coi, nói "Đẳng Nhàn, lúc đầu không tin cháu, là lỗi của chúng ta nhưng ......"

Tề Đẳng Nhàn vội vàng giải thích, nói "Chú Kiều, vừa nãy đúng là cháu có cười, nhưng không phải là cười trên nỗi đau của người khác! Mà là chúng ta phát tài rồi!"

"Phát tài? Tài ở đâu ra mà phát? Bây giờ cái ghế chủ tịch của Kiều Thu Mộng còn ngồi không vững!" Bàng Tú Vân quát lớn.

Kiều Thu Mộng cũng quay đầu lại, mặt đầy thất vọng nhìn Tề Đẳng Nhàn, không ngờ tới lúc quan trọng như thế này, anh ấy không đến giúp thì thôi đi, còn đến đây thêm phiền phức!

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói "Là thế này, miếng đất thung lũng chết là điều kiện thế chấp chính của bất động sản Trương thị...... giờ bọn họ bỏ chạy, phần lớn miếng đất này đều rơi vào tay chúng ta còn gì nữa! Chúng ta lấy được miếng đất này, không phải là phát tài rồi sao?!"

"Cậu cmn là bị ngu à! Miếng đất Tân thế kỷ bên kia mới gọi là tấc đất tấc vàng, lấy được mới gọi là phát tài, cái nơi chim không thèm đậu như thung lũng chết, mà cậu lại nói là phát tài?" Bàng Tú Vân vô cùng tức giận.

"Khụ...... cháu nhận được một số thông tin từ bạn, miếng đất này khai phá trọng điểm, chúng ta thực sự phát tài rồi." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói.

"Thằng ranh con, anh nghĩ anh là chủ tịch nước à, nói khai phá miếng đất nào thì khai phá miếng đất đấy à?"

"Anh bớt ở đây diễn kịch đi, đừng nghĩ tôi không biết anh đang lừa chúng tôi! Miếng đất này thật sự đáng tiền thì bất động sản Trương thị sớm đã biết rồi, còn lấy ra làm vật thế chấp?"

"Đồ lòng dạ rắn rết, đến lúc này rồi còn muốn lừa chúng tôi? Miếng đất này anh thích thì chúng tôi cho anh lấy xây mộ là được rồi!"

Đám họ hàng nhao nhao chĩa mũi súng về phía Tề Đẳng Nhàn, chỉ vào mũi hắn mà mắng.

Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn người ra, chẳng lẽ Tề Đẳng Nhàn muốn dùng cách này để chuyển sự chú ý của đám họ hàng, giúp mình không bị mắng nữa? Mình trách nhầm anh ấy rồi?

Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là một nắm đất, mặc người ta nhào nặn, nghe được những lời này, sắc mặt hắn lạnh xuống, nói "Các người thích tin thì tin!"

Lúc này xe của Kiều Thanh Vũ dừng ở trước cửa, cô ta bước xuống xe, trực tiếp trách móc nói "Kiều Thu Mộng, cô nhẹ dạ cả tin lời gièm pha của Trương Thiệu Kiệt, làm hại họ hàng, khiến mọi người chịu tổn thất lên đến hàng chục triệu tệ, cũng khiến công ty phải chịu gánh nặng khổng lồ!"

"Cô xứng đảm nhận chức chủ tịch này không?"

"Nếu như cô không có năng lực, thì sớm cút khỏi vị trí đấy nhường cho người tài đi, đừng tu hú chiếm tổ mãi chứ!"

Đám họ hàng thân thích nghe lời của Hoàng Thanh Vũ, cũng nhao nhao chêm lời vào, ý chính là nói Kiều Thu Mộng không xứng làm chủ tịch, hại bọn họ mất oan tiền.

Kiều Thu Mộng vô cùng tủi thân, cô ta cũng không ngờ rằng bất động sản Trương thị rõ ràng đang phong quang vô hạn lại đột nhiên bỏ trốn......

"Kiều Thu Mộng, hôm nay mà cô không trả lại cho chúng tôi số tiền đã mất, thì chức chủ tịch này cô đừng làm nữa!" Đám họ hàng lại bắt đầu rống to lên.

Kiều Quốc Đào cũng không biết phải làm sao, tiền thật sự bị bất động sản Trương thị cuỗm đi hết rồi, mọi người bức bách Kiều Thu Mộng, con bé cũng không tìm được lí do trốn tránh nào hợp lí.

Hơn nữa, bọn họ cũng đã đổ hết tiền vào bất động sản Trương thị rồi, bây giờ thực sự không lấy ra tiền trả lại cho đám họ hàng này nữa rồi.

Kiều Thanh Vũ tỏ vẻ đắc ý, chỉ cần Kiều Thu Mông không trả được tiền cho bọn họ, cô ta liền có thể đạp Kiều Thu Mộng khỏi ghế chủ tịch và ngồi lên rồi! Thậm chí, đuổi cả nhà Kiều Thu Mộng ra khỏi hội đồng quản trị tập đoàn Kiều thị cũng không phải vấn đề khó khăn gì.

"Tôi......" Kiều Thu Mộng cắn chặt môi "Tôi không có tiền......"

"Cái gì? Không có tiền! Chúng tôi bị cô và Trương Thiệu Kiệt lừa mất mấy chục triệu tệ, bây giờ cô nói với chúng tôi không có tiền?"

"Kiều Thu Mộng, lập tức nôn tiền ra đây, một xu cũng không được thiếu, nếu không hôm nay chúng tôi xé nát cô!"

"Đúng vậy, không trả lại tiền, chúng tôi đập nát nhà cô, để cô ra ngoài đường ngủ!"

"Nếu cô không lấy được tiền thì cút ra hộp đêm mà làm điếm, có làm điếm cũng phải kiếm đủ tiền trả cho chúng tôi!"

Bọn họ hoàn toàn tức giận rồi, lời nói quá đáng nào cũng nói hết, nói không lựa lời.

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh đến mức khó coi, nói "Các người là người một nhà à? Gặp nạn chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao, nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều làm khó Thu Mộng, có ý nghĩa không?!"

Dì bảy nói "Trả lại tiền cho tôi, thì tôi tự nhiên cũng không làm khó cô ta nữa!"

Tề Đẳng Nhàn cũng dập tắt hoàn toàn ý định để đám họ hàng này cùng nhau phát tài, lạnh lùng nói "Tiền đúng không? Được, đem hợp đồng của bất động sản Trương thị ra đây, tôi thu mua tất cả với giá gốc!"

"Cái gì?!"

Mọi người nghe xong, trực tiếp ngẩn người ra.

Đến cả Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân cũng không khỏi há hốc mồm, Tề Đẳng Nhàn cũng gáy to thật đấy, muốn mua đứt toàn bộ hợp đồng của bọn họ?!

Kiều Thu Mộng cắn mộng, nói "Tề Đẳng Nhàn, anh đừng gây thêm phiền phức nữa, tôi đã......"

"Cô không cần nói nữa, chuyện tiếp theo để tôi xử lý!" Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn che chắn trước người của Kiều Thu Mộng, lạnh lùng nói "Có phải là chỉ cần đưa tiền cho các người thì các người sẽ không bắt Thu Mộng rời khỏi ghế chủ tịch nữa đúng không?"

Kiều Thanh Vũ gật đầu nói "Đúng, vậy anh đưa tiền đây!"

"Hahaha, một cảnh ngục nhỏ bé như anh cũng đòi mua hết hợp đồng của chúng tôi? Anh nói đùa gì vậy!"

"Tiền lương một tháng của anh có được đến 5000 tệ không? Nhiều hợp đồng như thế, giá trị ít nhất cũng phải hai chục ba chục triệu tệ, anh làm mấy đời cảnh ngục cũng không kiếm được nhiều tiền như thế?"

"Buồn cười thật đấy, không có tí bản lĩnh nào, còn học làm anh hùng cứu mĩ nhân? Tôi thấy anh chính là phế vật, chó cũng không bằng!"

Tề Đẳng Nhàn lạnh lừng nói "Tôi có thể lấy ra số tiền này, các người muốn tiền thì ngậm cái miệng lại, nếu không ông đây không vui thì một xu cũng không đưa!"

Đám họ hàng lập tức im lặng, mặc kệ Tề Đằng Nhàn nói là thật hay là giả, bây giờ bọn họ đã không còn đường sống nữa rồi, có một chút hy vọng còn hơn không.

"Anh chắc chắn không có tiền, cố làm ra vẻ chỉ là muốn giải vây cho Kiều Thu Mộng......"

"Tôi cũng thấy thế...... chắc chắn là không có tiền, nếu như có tiền, thái độ của Kiều Thu Mộng cũng sẽ không hèn mọn như thế?"

Đám họ hàng nhẹ giọng nói chuyện với nhau, không còn tranh luận ầm ĩ nữa.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Được, là cô nói đấy"

Sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng, nói "Mọi người đều nghe Kiều Thanh Vũ nói rồi đấy, tôi hy vọng cô ta có thể tuân thủ lời hứa, có mọi người chứng kiến."

"Ngu đần!"

Kiều Thanh Vũ nghe đến đây, không nhịn được cười lạnh, khoanh tay thờ ơ nhìn hắn, trong mắt cô ta, Tề Đẳng Nhàn chỉ như một chú hề đang nhảy nhót mà thôi,
Chương 59 Thu mua toàn bộ

"Đem hợp đồng của mọi người đến đây, tôi thu mua tất cả bằng giá gốc!"

Tề Đằng Nhàn rút thẻ ngân hàng của mình ra, nói với đám họ hàng nhà họ Kiều.

Một người họ hàng tiến lên phía trước, đem bản hợp đồng trị giá ba triệu tám trăm nghìn tệ đưa cho Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, bắt đầu cúi đầu chuyển khoản.

"Hờ, giả vờ giả vịt, cũng giống đấy!" Kiều Thanh Vũ cười lạnh, lẳng lặng nhìn Tề Đẳng Nhàn diễn kịch.

Kiều Thu Mộng bên cạnh cũng không chịu được mà phát điên, chuyện này đã làm ầm ĩ đến thế rồi, Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có tâm trạng ở đấy lòe thiên hạ.

Bàng Tú Vân cũng không khỏi tức giận nói với Kiều Quốc Đào "Ông nhìn thằng con rể ông chọn đi, lửa cháy đến đút rồi còn có tâm trạng nhảy nhót khắp nơi như một thằng hề!"

Kiều Quốc Đào cũng nghẹn lời, cách làm này của Tề Đằng Nhàn, khiến ông càng cảm thấy không có hy vọng.

""Ding!"

Điện thoại trong tay người họ hàng này vang lên một tiếng, ông nhấc điện thoại lên, không khỏi ngạc nhiên, ba triệu tám trăm nghìn tệ được chuyển khoản đến rồi.

Tề Đẳng Nhàn kí tên lên hợp đồng chuyển nhượng, sau đó vẫy tay, nói "Người tiếp theo!"

"Hahaha, cảm ơn!" ông ta vui sướng nói.

Đám họ hàng thấy Tề Đằng Nhàn thật sự có tiền mua đống hợp đồng rác rưởi trong tay bọn họ, ai ai cũng vội vàng vung vẩy hợp đồng trong tay nhào lên phía trước, bao vây lấy hắn.

Kiều Thanh Vũ ngẩn người ra, ba triệu tám trăm nghìn tệ, Tề Đẳng Nhàn nói mua là mua? Anh ta không phải là cảnh ngục à? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

Một nhà ba người Kiều Thu Mộng cũng ngơ rồi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

"Kiều Thanh Vũ, cô phải thực hiện lời hứa rồi!" Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói với Kiều Thanh Vũ.

"Anh mới mua được một phần hợp đồng, còn nhiều hợp đồng chưa xử lý, hừ!" Kiều Thanh Vũ hừ lạnh, khinh thường như trước.

Một người họ hàng lấy ra hợp đồng trị giá tám triệu tệ, đưa cho Tề Đẳng Nhàn.

"Vừa nãy bà chửi Thu Mộng ghê lắm cơ mà, hợp đồng của bà tôi cũng không muốn mua lắm. Nếu bà muốn giao dịch với tôi, thì phải xin lỗi Thu Mộng trước!" Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

Bà ta tức không nói nên lời, Tề Đẳng Nhàn liền quay đầu đi xử lý cho người khác, hợp đồng này cũng không ít tiền, năm triệu tệ, ding một tiếng, đã chuyển khoản xong.

Bà ta thấy vậy, liền cắn răng, quay đầu lại nói với Kiều Thu Mộng "Thu Mộng, xin lỗi, vừa nãy dì nói hơi nặng lời, mong con không trách dì!"

Kiều Thu Mộng ngẩn người ra, không ngờ người kiêu ngạo như dì bảy cũng sẽ xin lỗi mình.

Đang định trả lời lại, bà ta đã quay người đi, tức giận nói với Tề Đẳng Nhàn "Tôi xin lỗi rồi, anh không lấy ra được tiền trả cho tôi, tôi không để yên cho cả nhà anh!"

Tề Đằng Nhàn muốn để người này tâm phục khẩu phục xin lỗi là chuyện không thể, nhưng khiến bà ta nhận sai ngoài miệng cũng không tồi rồi, sau khi lấy hợp đồng của bà ta liền kí tên lên rồi trực tiếp chuyển tám triệu hai trăm nghìn tệ cho bà ta.

"Nhận được rồi, nhận được rồi! Tám triệu hai trăm nghìn tệ, một xu cũng không thiếu! Hahaha......"

"Lần này bị bất động sản Trương thị lừa, không ngờ đến, lại có một tên ngốc đồng ý mua hợp đồng, người lỗ không phải là mình!"

"Tôi đi trước đây, mọi người tiếp tục nhé...... Có một thằng ngốc đồng ý lấy tiền ra mua hợp đồng của chúng ta, thật may quá!"

Bà ta lấy được tiền rồi, liền quay người rời đi, còn không quên trào phúng Tề Đẳng Nhàn là thằng ngu.

Kiều Quốc Đào nhìn không nổi nữa, đi lên trước, ho khan một tiếng, nói "Đẳng Nhàn, số tiền này, là bọn chú nợ, cháu không cần lấy tiền của mình để trả đâu, bọn chú sẽ nghĩ cách!"

"Hơn nữa, miếng đất thung lũng chết đấy thật sự không đáng một xu, cháu thu mua mấy bản hợp đồng này, đồng nghĩa với việc ném tiền xuống nước đấy......"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói với Kiều Quốc Đào "Chú Kiều, cháu đã nói rồi, giá trị của thung lũng chết nhất định sẽ tăng mạnh, bọn họ không tin thì cũng thôi đi, đến lúc đấy tới cầu xin cháu trả họ bất động sản, cũng không dễ dàng như này rồi!"

"Bây giờ lấy giá thấp thu mua, đồng nghĩa với tiền từ trên trời rơi xuống, chú đừng ngăn cháu phát tài nữa!"

"Hơn nữa, người một nhà không nói những lời khách sáo, bọn họ làm khó dễ nhà chú, cháu chắc chắc sẽ không ngồi im không giúp."

Bàng Tú Vân cũng vội vàng nói "Đúng vậy, lão Kiều à! Tề Đẳng Nhàn nó có tiền, có thể giúp chúng ta giải quyết rắc rối, ông đừng làm phiền nó nữa."

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục thu mua hợp đồng.

Kiều Thu Mộng nhìn cảnh này, không biết phải nói gì, cô vẫn luôn vô cũng tán thưởng Trương Thiệu Kiệt, vậy mà lại ôm tiền chạy trốn, đến cuối cùng, chỉ có Tề Đẳng Nhàn người mà cô luôn khinh thường thay cả nhà họ giải quyết rắc rối.

Điều này làm cô không nhịn được nghi ngờ, hôm uống say đó rốt cuộc là ai đã cứu cô.

Thật sự là Trương Thiệu Kiệt sao? Với cái phẩm chất ôm tiền bỏ trốn của hắn ta, khiến Kiều Thu Mộng không thể tin được.

Hay là Tề Đẳng Nhàn? Nhưng Lý Vân Uyển rõ ràng nói với cô, là Trương Thiệu Kiệt cứu cô.

Kiều Thanh Vũ thấy Tề Đẳng Nhàn không ngừng thu mua hợp đồng của đám họ hàng, sắc mặt không khỏi đen lại.

"Kiều Thu Mộng, hôm nay coi như cô may mắn!" Kiều Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, muốn âm thầm rời đi.

Lại bị Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy, nhưng hắn cũng lười để ý, hoàn toàn coi như không thấy gì.

Kể cả Kiều Thanh Vũ có không đi, đến cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ nghĩ ra một đống lí do để ăn quỵt.

Tề Đẳng Nhàn kiếm được ba chục triệu tệ từ tay Jackson, còn chưa kịp cầm nóng tay đã tiêu hết rồi, tất cả hợp đồng của đám họ hàng nhà họ Kiều đều rơi vào tay hắn.

Bọn lấy được tiền xong, mặt mày ai cũng rực rỡ hẳn lên, liên mồm tâng bốc Kiều Quốc Đào kiếm được đứa con rể tốt.

Đợi đến khi bọn họ rời đi hết, Bàng Tú Vân mới cười ha hả đi lên trước, nói "Đẳng Nhàn, nhà chúng ta còn có một bản hợp đồng hơn ba chục triệu tệ nữa, hay là cháu cũng thu mua luôn đi!"

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, còn chưa kịp nói gì, Kiều Quốc Đào đã quát mắng "Tú Vân, Đẳng Nhàn đã giúp ta giải quyết phiền phức, cũng tiêu nhiều tiền như thế rồi, sao bà vẫn còn muốn lừa thằng bé thế hả?"

"Là cậu ta tự nói miếng đất đấy sẽ tăng giá chứ bộ!" Bàng Tú Vân không nhịn được bĩu môi, sau đó nói "Tôi là đang giúp cậu ấy phát tài mà."

Nhìn thấy Kiều Quốc Đào lửa giận bừng bừng, Bàng Tú Vân cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể oán giận ở trong lòng, bất đắc dĩ ngồi sang một bên.

Kiều Quốc Đào than thở với Tề Đẳng Nhàn, nói "Lúc đấy chúng ta không nghe cháu, là bọn ta sai, bây giờ lại để giúp đến giúp đỡ giải quyết rắc rối, thật sự là vô cùng thấy áy náy với cháu."

"Chú Kiều, chú không cần phải khách sáo, lần này là bọn họ cũng là trong cái rủi có cái may. Qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ biết, thung lũng chết có giá đến mức nào!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Bàng Tú Vân vội vàng nói "Ông cũng nghe thấy rồi đấy, mau lấy hết hợp đồng ra đây, để thằng bé thu mua nốt."

Kiều Thu Mộng cũng thấy làm như thế rõ ràng là qua cầu rút ván, ho khan một tiếng, nói "Mẹ, chuyện này thôi đi, hợp đồng ba chục triệu tệ đấy, chúng ta tự giữ, nhỡ may, thật sự như anh ấy nói, miếng đất này thật sự sẽ tăng giá......"

"Thung lũng chết có mà tăng giá bằng mắt."

Tề Đẳng Nhàn bất lực, vừa mới lúc nãy, chính mồm thị trưởng Hoàng Văn Lãng nói với hắn, thung lũng chết sẽ được khai phá thành đặc khu thương mại, giá trị của mảnh đất đấy chắc chắn cũng sẽ là tấc đất tấc vàng!
Chương 60 Tiệc tối

Bàng Tú Vân vẫn muốn Tề Đẳng Nhàn mua nốt bản hợp đồng trong tay Kiều Thu Mộng, bù lại ba chục triệu tệ đã mất.

"Dì Bàng, cháu tiêu sạch tiền mua lại đống hợp đồng trong tay họ hàng rồi." Tề Đẳng Nhàn bất lực, bật điện thoại lên đưa cho bà ta xem số dư tài khoản.

Bàng Tú Vân liếc qua, lập tức trợn trắng mắt, nói "Cậu đúng là cái đồ vô tích sự, có nhiều tiền như thế, cũng không biết đưa cho người nhà trước!"

Tề Đẳng Nhàn cạn lời, hơi không hài lòng với cái cách qua cầu rút ván của Bàng Tú Vân, nhưng cũng không tiện nói gì thêm.

Có thể khiến người độc ác như nhị đương gia cảm thấy tức giận cũng chỉ có nhà họ Kiều này.

"Tề Đẳng Nhàn, lần này anh giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ thật kĩ, tôi sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh sớm nhất có thể." Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn.

"Được." Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, Kiều Thu Mộng đã muốn vạch rõ ranh giới, hắn cũng lười nói nhiều.

"Anh đừng nghĩ giúp tôi được lần này, tôi sẽ cảm động lấy thân báo đáp, chuyện đấy là không thể nào!" Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn cạn lời, Kiều Thu Mộng rõ ràng là nghĩ nhiều rồi, hắn còn lâu mới có ý định lấy ân báo oán.

Dù sao, thung lũng chết tăng giá là chuyện rõ như ban ngày, có tiền không kiếm không phải là đồ ngu à? Hơn nữa, còn có thể thuận tiện giúp nhà họ Kiều giải quyết rắc rối, một mũi tên trúng hai đích.

Kiều Quốc Đào rất lo lắng cho số tiền Tề Đẳng Nhàn đã bỏ ra, nhưng Tề Đẳng Nhàn bảo ông đây là con đường đúng, ông không cần phải lo lắng.

"Đa phần là tài sản tích trữ trước khi rời khỏi nhà họ Tề thôi, sau này nghĩ cách trả lại cho anh ta là được!" Kiều Thu Mộng nghĩ trong lòng, thái độ vẫn kiêu ngạo như trước.

Lúc này Kiều Quốc Đào nhận được tin tức, quay đầu lại nói với Kiều Thu Mộng nói "Thu Mộng, tối này tập đoàn Hứa thị tổ chức một buổi tiệc, con với Đẳng Nhàn đi đi, cũng cho thằng bé cơ hội làm quen những nhân vật đứng đầu Trung Hải."

Kiều Thu Mộng gật đầu, sau đó cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn "Đừng làm mất mặt tôi là được."

Tề Đẳng Nhàn cạn lời.

Thật ra, tiệc tối nay là tập đoàn Hướng thị vội vàng tổ chức cho hai vị chuyên gia tài chính tiếng tăm lừng lẫy từ phố Wall.

Hai vị chuyên gia này cũng là do Tề Đẳng Nhàn nhờ Cổ Tân Tư Cơ mời tới.

Hướng Đông Thanh muốn bày tỏ lòng tôn trọng, lập tức sắp xếp tiệc tối hôm nay, mời các nhân vật nổi tiếng đến tham gia, đồng thời, cũng muốn dùng danh tiếng của hai vị chuyên gia để đe dọa tập đoàn Hổ môn đang nhìn chằm chằm họ như hổ rình mồi!

Hai vị chuyên gia tài chính đúng lúc là một cặp vợ chồng, hơn nữa người đàn ông họ Smith, vì vậy, liền bị giới tài chính ca tụng là "vợ chồng Smith".

Đến khách sạn Lam Thiên dưới trướng tập đoàn Hướng thị, Kiều Thu Mộng liền giơ thẻ công tác của chủ tịch tập đoàn Kiều thị ra, dẫn Tề Đẳng Nhàn vào trong bữa tiệc.

"Mộng Mộng, cuối cùng cậu cũng đến rồi, hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đến!" Lý Vân Uyển xuất hiện, mặc một bộ lễ phục đỏ rực, làm tôn lên đường cong hoàn mĩ.

"Vân Uyển, cậu đến sớm thế." Kiều Thu Mộng cười nói.

Bữa tiệc quả thật có rất nhiều nhân vật lớn, chỉ là, bữa tiệc này tổ chức quá vội vàng, những đại lão ở tỉnh ngoài không kịp đến, nếu không, bữa tiệc còn náo nhiệt hơn nữa.

Lý Vân Uyển nhìn bộ dạng của Tề Đẳng Nhàn, không khỏi cười phụt ra một tiếng, nói "Mộng Mộng, cậu cũng thật là, không biết mua cho anh ấy bộ nào vừa người một tí à?"

"Vừa mới nhận được thông tin của tập đoàn Hướng thị, làm gì có thời gian mà chuẩn bị?" Kiều Thu Mộng lạnh nhạt nói.

Lý Vân Uyển ngược lại vô cùng vui mừng, nếu như Kiều Thu Mộng thật sự có lòng, hoàn toàn có đủ thời gian đưa Tề Đẳng Nhàn ra trung tâm thương mại mua một bộ tây trang mới.

Nhưng có thể thấy, mối quan hệ giữa hai người vẫn không hòa hợp.

Tề Đẳng Nhàn chưa ăn tối, nhìn thấy trên bàn dài bày đầy những món ăn tinh xảo, lập tức đi đến, cầm đĩa bắt đầu ăn.

"Như con ma đói đầu thai, thật là mất mặt......" Kiều Thu Mộng không nhịn được lắc đầu, bắt đầu hối hận lúc đấy đồng ý bố đưa Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Hướng Thị để làm quen.

Lúc này Vương Hổ cũng đến rồi, anh ta vừa xuất hiện, mọi người lập tức xúm đến, nhao nhao chào hỏi anh ta.

Vương Hổ cười ha hả bắt tay với từng người một, tự nhiên phóng khoáng, phong thái nhẹ nhàng.

Kiều Thu Mộng ngưỡng mộ nhìn Vương Hổ, nói "Tập đoàn Hổ môn là một trong những tập đoàn hàng đầu thành phố Trung Hải rồi, không biết đến bao giờ chúng ta mới làm được đến bước đấy!"

Lý Vân Uyển nhìn ra sự ngưỡng mộ trong mắt Kiều Thu Mộng, trong lòng cảm thấy buồn cười, đây chính là có phúc mà không biết hưởng, lại đi ngưỡng mộ cái thứ rẻ rách!

Em họ Vương Hổ, Vương Báo còn bị Tề Đẳng Nhàn dạy dỗ một trận, hơn nữa, dựa vào hậu thuẫn của Tề Đẳng Nhàn, dường như thật sự không sợ tập đoàn Hổ môn, thậm chí đến cả quái vật khổng lồ như Long Môn họ cũng không kính nể một tí nào.

"Mộng Mộng, kia là Lâm Vãn Thu đúng không?" Lý Vân Uyển đột nhiên giơ tay chỉ vào một người phụ nữ, hỏi.

"Ừm? Đúng là cậu ấy rồi, không ngờ, qua nhiều năm như vậy, cậu ấy xoay người một cái đã trở thành một minh tinh nổi tiếng." Kiều Thu Mộng nhìn cô gái tỏa ra ánh sáng rực rỡ trước mặt, cảm thán.

Lý Vân Uyển cười nói "Tập đoàn Kiều thị của cậu không phải đang tìm một người đại diện à? Tớ thấy cậu ấy cũng được đấy, trước đây chúng ta còn là bạn học, cậu mở lời với cậu ấy, cậu ấy chắc sẽ không từ chối đâu."

Kiều Thu Mộng liền đáp "Được, vậy để tớ đi thử xem sao!"

Nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Lâm Vãn Thu hơi kinh ngạc, sau đó chào hỏi cô ta.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Kiều Thu Mộng mới nói "Vãn Thu, tập đoàn Kiều thị của tớ đúng lúc đang thiếu một người đại diện, tớ thấy cậu chắc chắn là người phù hợp nhất."

Lâm Vãn Thu kinh ngạc nói "Thật không? Vậy thật sự là vinh dự của tớ rồi!"

Kiều Thu Mộng nghe xong không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Lâm Vãn Thu lại đồng ý nhanh như thế!

Lâm Vãn Thu bây giờ chính là minh tinh hạng 1 chạm tay là bỏng, những nhãn hiệu từng nhờ cô ấy quay quảng cáo, làm người đại diện đều như cá gặp nước. Nếu tập đoàn Kiều có thể kí hợp đồng đại diện với cô ấy, vậy thì, hình tượng và địa vị của tập đoàn chắc chắn sẽ một bước lên mây!

"Quả nhiên là bạn học cũ, nể tình cũ rồi!" Kiều Thu Mộng nghĩ trong lòng, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

Lâm Vãn Thu hỏi "Lúc nào kí hợp đồng?"

Kiều Thu Mộng nói "Bây giờ mình sẽ cho ngươi đi sắp xếp làm hợp đồng."

Cô lập tức gọi điện thoại về công ty, bảo người chuẩn bị hợp đồng, sau khi sắp xếp ổn thỏa, liền cười nói với Lâm Vãn Thu "Vãn Thu, đã chuẩn bị xong rồi, cậu xem lúc nào có thể cùng mình đi kí hợp đồng, bàn giá cả?"

Lâm Vãn Thu nghe cậu này ngược lại cười ha hả, nhìn chằm chằm Kiều Thu Mộng, chậm rãi nói "Kiều Thu Mộng, cô nghĩ rằng tôi thật sự muốn kí hợp đồng với công ty của cô làm người đại diện à?"

Kiều Thu Mộng giận đơ người.

"Cô cũng không tự soi gương nhìn xem, nhìn tí giá trị đấy của tập đoàn Kiều thị đi?"

"Tôi quay quảng cáo đều là những nhãn hiệu hàng đầu như Nike, Master Kong, Dell, cô nghĩ cô xứng à?"

"Nói đùa với cô một tí, cô cũng tưởng thật, thật là buồn cười!"

"Với địa vị trong làng giải trí như tôi, tập đoàn của các cô cũng xứng à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK