CHƯƠNG 411: SÁT KHÍ
Tề Đẳng Nhàn thân là một nhà tư bản ác quỷ, đương nhiên không thể nào ở lại tăng ca cùng với cấp dưới, hắn đã giao trực tiếp nhiệm vụ sung quân cho bọn họ sau đó chuồn mất dạng.
Trần Ngư cười nói: “Làm như vậy có phải là không được ổn cho lắm hay không, tôi cho rằng vẫn nên để mọi người cùng làm thì hơn.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Có một số việc muốn nói với cô, nếu như đông người quá thì không tiện.”
Hắn mời Trần Ngư tới dùng bữa tại một nhà hàng đặc sản ở thành phố Trung Hải, sau đó gọi một bàn toàn các món ăn đặc sắc để chiêu đãi, coi như làm hết chức trách của người chủ nhà.
Cho dù Trần Ngư ăn món gì cũng vô cùng nhã nhặn và lịch sự, cực kỳ trang nhã, cô ấy ăn từng miếng nhỏ, khi ăn phải thứ mình không thích cũng chỉ khe khẽ những mày.
“Cô Trần hãy mau chóng trở về Nam Dương đi thôi, tôi cho rằng dựa vào trí thông minh của cô, đương nhiên cô đã phát hiện ra có điều bất thường.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ý của anh là tôi nhận được tin sai sự thật, nên mới bị lừa tới thành phố Trung Hải Thị sao?” Trần Ngư gắp một miếng cá hấp nho nhỏ, đưa vào trong miệng, nhai nuốt một cách từ tốn.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói chuyện với người thông minh quả đúng là không phí sức, hắn chưa cần nói rõ ràng, người ta đã hiểu được toàn bộ ý tứ trong lời nói của hắn.
Trần Ngư nói: “Chuyện này đúng là có vấn đề, cũng không biết người ta muốn nhằm vào tôi hay làm nhằm vào anh.”
Có đôi khi, quá nhiều kẻ địch cũng là một chuyện đau đầu, nếu như Trần Ngư bỏ mạng ở chỗ này, Tề Đẳng Nhàn ắt sẽ gặp bất lợi, mà Trần gia cũng chẳng được lợi lộc gì.
Vì lý do này, hai người cũng không đoán được tin tức giả mà Trần gia nhận được này rốt cuộc là do kẻ địch của Tề Đẳng Nhàn tung ra, hay là do kẻ địch của Trần gia để lộ ra đây.
“Tất cả những chuyến bay trở lại Nam Dương trong ngày hôm nay đều đã quá giờ, đành phải đợi thêm một thời gian vệ.” Trần Ngư đưa ra câu trả lời về vấn đề của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhíu mày thật chặt.
Hiển nhiên, có người không muốn Trần Ngư trở lại Nam Dương ngay sau khi biết được tất cả sự thật.
Kẻ muốn đối phó với Trần gia có nguồn lực dồi dào như vậy, có thể khiến cho tất cả những chuyến bay tới Nam Dương ở tỉnh Đông Hải đều bị hoãn lại, đây không phải chuyện mà hạng tôm tép tầm thường có thể làm được.
Tề Đẳng Nhàn đăm chiêu một lát rồi nói: “Không thể điều máy bay tư nhân tới đây sao?”
Trần Ngư lắc đầu bảo: “Không được, nếu như dùng máy bay tư nhân sẽ có nguy cơ bị bắn hạ ngay trên đường bay, đi máy bay chung thì an toàn hơn nhiều.”
Tình hình của Trần gia vào thời điểm này vô cùng phức tạp, nếu như dùng máy bay tư nhân để di chuyển, chỉ e rằng sẽ bị kẻ nào đó có dã tâm bắn hạ ngay trên đường bay.
Nhưng nếu như là máy bay thường thì khác, hành khách trên máy bay đều là công dân bình thường, nếu chỉ vì muốn giết một người mà sát hại toàn bộ hành khách trên máy bay, vậy thì đó chính là hành vi khủng bố, sẽ trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia văn minh trên toàn thế giới.
Không có kẻ nào dám trả cái giá đắt như vậy, trở thành kẻ địch của cả thế giới, ai mà dám chứ?
Tề Đẳng Nhàn suy đi tính lại một lúc lâu, sau đó chỉ đành nói: “Được, để tôi nghĩ cách đã, xem có xem có thể để cô trở về Nam Dương trong thời gian ngắn nhất hay không.”
Trần Ngư cười nói: “Xin lỗi, tôi vốn tới đây để hỗ trợ, không ngờ bây giờ lại trở thành gánh nặng của anh, chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu kẻ xấu đã rắp tâm hãm hại, vậy thì cô có làm gì cũng không thể ngăn được, tránh mùng một chẳng tránh được đêm rằm. Không sao hết, nếu gặp vấn đề, vậy thì chúng ta giải quyết vấn đề này là được!”
Với tình hình hiện tại, Trần Ngư cảm thấy vô cùng phiền muộn, có điều cô ấy cũng không sợ bản thân sẽ suy sụp vì chuyện này. Dẫu sao thì Trần Ngư cũng từng trải qua hiểm cảnh nghiêm trọng hơn thế này nhiều.
Tề Đẳng Nhàn bắt đầu hỏi han về tình hình gần đây của Trần gia ở Nam Dương.
“Nước Nam Dương bây giờ có tới tám mươi phần trăm quyền xây dựng cơ sở hạ tầng nằm trong tay Trần gia chúng tôi. Chỉ cần Trần gia muốn, trong vòng một giờ đồng hồ, toàn bộ thủ đô của Nam Dương sẽ rơi vào trạng thái đóng băng ngay lập tức.”
“Không phải khoác lác đâu, cho dù chúng tôi muốn một con khỉ lên làm tổng thống của Nam Dương, vậy thì đây cũng không phải chuyện không thể thực hiện.”
“Chỉ có điều, chính phủ nước Nam Dương gần đây như thể kiếm được cái đùi vàng mà ôm, càng lúc càng trở nên lớn mạnh hơn, mối quan hệ giữa bọn họ với chúng tôi lại trở nên gay gắt như nước với lửa.”
“Nói tóm lại, bây giờ chỗ chúng tôi cũng không an toàn cho lắm, nhưng chính phủ Nam Dương cũng không dám làm xằng làm bậy, bọn họ chỉ đang giằng co muốn chiếm lấy một chút ích lợi, chuyện này cũng không khó giải quyết.”
Trần Ngư uống nước trái cây, thuật lại cho Tề Đẳng Nhàn biết về tình hình trước của Trần gia ở Nam Dương, từ tình hình kinh tế tới những vấn đề rắc rối phức tạp liên quan đến chính trị.
Bữa cơm này nhanh chóng đi đến hồi kết.
“Có lẽ sẽ phải làm phiền anh Tề bảo vệ tôi trong một thời gian ngắn.” Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, giọng điệu mang ý khẩn cầu rõ rệt.
“Cô không nói tôi cũng sẽ làm như vậy.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đứng dậy đi thanh toán, sau đó đưa Trần Ngư rời khỏi nhà hàng.
Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư vừa rời khỏi nhà hàng đã phát hiện có gì đó không đúng cho lắm, trên đường có rất nhiều tên lưu manh ăn mặc nhếch nhác, vẻ ngoài bất hảo, sau khi trông thấy Trần Ngư, vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên kích động, có kẻ còn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày: “Có gì đó không đúng cho lắm, mau chạy thôi.”
Nói xong câu này, hắn định bụng đưa Trần Ngư tới chỗ bãi đỗ xe.
Vừa đi chưa được hai bước đã có mười mấy người chạy tới vây bọn họ, chặn cứng lối đi của bọn họ.
“Chém chết cô ta!”
Một tên lưu manh cao giọng hô lên, gã vung cây đao trong tay mình, sau đó bổ thẳng về phía Trần Ngư!
Trần Ngư thản nhiên đứng yên tại chỗ.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không dám án binh bất động, hắn vọt một bước dài, dùng tay không đoạt lấy thanh đao, sau đó lại dùng cán dao nện thẳng vào miệng tên côn đồ kia, khiến cho cái miệng đầy răng của gã suýt thì vỡ vụn.
Đám người còn lại cũng bắt đầu nắm bắt tay thời cơ, mười mấy người đều mang theo hung khí, lao thẳng về phía Trần Ngư. Dường như nếu không giết được Trần Ngư ngay tại chỗ này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.
“Đâu ra nhiều kẻ thích nộp mạng như thế này?” Tề Đẳng Nhàn không kìm được cảm giác phiền muộn trong lòng, hắn vung thanh đao trong tay mình, động tác vô cùng thành thạo, sau khi chém ngã vài tên, hắn kéo Trần Như bỏ chạy.
Những người có mặt trên đường lúc ấy cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho chết khiếp, bọn họ không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy, tại sao một đám người lại phải đuổi giết một cô gái cơ chứ?
Tề Đẳng Nhàn hiểu rất rõ, nếu như đối phương đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, hơn nữa Trần Ngư cũng có mặt ở đây, vậy có lẽ nguy hiểm trước mắt sẽ ập tới hết lần này tới lần khác, không đơn giản như khi nãy.
Cũng cũng may Trần Ngư cũng không phải một chiếc gối thêu hoa, thể lực cũng không phải dạng kém, tốc độ chạy cũng không chậm.
Hai người còn chưa kịp cắt đuôi đám bặm trợn cầm dao đuổi phía sau, phía trước đã xuất hiện một đám người khác, bọn họ đều cầm mã tấu. Sau khi thấy hai người, bọn họ lập lức lao lên vung mã tấu toan chém chết.
Tề Đẳng Nhàn chỉ đành để Trần Ngư đứng phía sau mình, kê ngang thanh đao trong tay mình, đỡ lấy ba thanh mã tấu đồng loạt giáng xuống đầu mình.
Cổ tay hắn run nhè nhẹ, thanh đao rung lắc liên hồi, một tiếng giòn vang, ba thanh mã tẩu đều bị hất văng ra xa.
Ngay sau đó, Tề Đằng Nhàn nhún chân, hắn dùng thanh đao trong tay chém một đường, ba cái tên cầm mã tấu cảm thấy đau nhói, máu và ruột đồng loạt phun ra
“HÌnh như tình hình có vẻ không ổn lắm.” Trần Ngư thấp giọng nói.
Lời còn chưa dứt, Tề Đẳng Nhàn đã kéo lấy tay cô ấy. Trần Ngư có cảm giác như toàn thân đang bay lên, sau đó lại bị Tề Đẳng Nhàn ôm chặt lấy eo. Sau đó cơ thể nặng hơn năm mươi cân của cô ấy nhẹ như bấc, rơi thẳng xuống bồn hoa nghe “rầm” một tiếng.
Đúng lúc vào lúc này, tiếng súng vang lên, chỗ Trần Ngư vừa đứng thình lình xuất hiện vài lỗ đạn.
Bất thình lình súng vang thanh đao tay nhóm hoảng sợ, nhưng bọn hắn nháy mắt phản ứng lại đây, không nói hai lời, dẫn theo khảm đao đối với Tề Đẳng Nhàn liền chém giết qua đi!
Tiếng súng bất thình lình khiến mấy tên cầm mã tấu giật mình sợ hãi, nhưng bọn họ phản ứng lại rất nhanh, không nói hai lời, lập tức giơ mã tấu về phía Tề Đẳng Nhàn toan giết chết hắn!
Đương nhiên, những tên côn đồ này chỉ có chút công phu dùng để đánh nhau trong bang phái, bọn họ không thể trở thành đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, chỉ với vài nhát chém, mười mấy người kia đã đồng loạt nằm rạp dưới mặt đất.
“Đám lưu manh này chắc chắn làm theo lệnh người nào đó, nhìn dáng vẻ kích động của bọn họ, có lẹ đối phương đã chi ra một số tiền không nhỏ!”
“Kẻ thủ ác đứng đằng sau mọi chuyện vẫn còn lẩn trong bóng tối, hơn nữa hẳn là rất lợi hại… Tiếng súng khi nãy hình như là HK416, là súng thông dụng trong quân đội của Đức.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt, xoay người đi về phía bồn hoa, kéo Trần Ngư dậy rồi đưa cô ấy đi tiếp.
Chương 412 Thần lực
Điều khiến Trần Ngư cảm thấy không ổn cho lắm chính là, người tới giết cô ấy càng lúc càng nhiều, nhưng người tới bảo vệ cô ấy lại chẳng có lấy một ai.
Hơn nữa, bọn họ gây ra tình cảnh hỗn loạn như vậy ngay trên đường cái, vậy mà phía chính phủ lại chẳng hề có động thái ngăn chặn, như vậy quả thực vô cùng kỳ dị.
Rất rõ ràng, lần này bọn họ ám sát Trần Ngư, nguyên nhân còn phức tạp hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều.
Đương nhiên, đối phương cũng không ngờ rằng người tới đây sẽ là một nhân vật quan trọng như Trần Ngư. Cho dù là bất cứ kẻ nào của Trần gia rơi vào cái bẫy này cũng là chuyện tốt với bọn họ, nhưng Trần Ngư xuất hiện ở chỗ này, đối với bọn họ chẳng khác nào trúng số độc đắc, trước niềm vui bất ngờ này, khó trách bọn họ trở nên điên cuồng như vậy!
“Trần tiểu thư, rốt cuộc nhà cô đã gây thù chuốc oán với những ai thế?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười bất đắc dĩ, vừa kéo Trần Ngư chạy trên đường.
“Xin lỗi, tôi không nghĩ mình sẽ mang lại phiền phức lớn như vậy cho anh.” Trần Ngư khá buồn, kính cận siêu siêu vẹo vẹo trên sống mũi, khí chất trang nhã thanh lịch lúc ban đầu đã chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Tề Đẳng Nhàn đưa Trần Ngư chạy một vòng, sau đó lại chạy về chỗ ban đầu, đám người cầm mã tấu đã bị bỏ xa một quãng, nhưng vẫn còn bám riết không tha.
Ở trong mắt bọn họ, Trần Ngư chính là một chiếc thẻ ngân hàng có giá trị kếch xù, là loại thẻ ngân hàng có giá trị lên tới 9 con số!
“Cô mau lái xe tới đây đón tôi, để tôi lo phía này!” Tề Đẳng Nhàn ném chìa khóa xe của mình Trần Ngư.
Trần Ngư không nói nhiều, lập tức cầm chìa khóa xe chạy về phía bãi đỗ xe, cô ấy cũng biết đây không phải thời điểm thích hợp để nhiều lời.
Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi hạ thanh đao đang cầm trong tay xuống, đứng ở cửa bãi đỗ xe, dường như chỉ cần một mình hắn cũng có thể canh giữ chỗ này, một vạn người cũng không thể lọt qua.
Một đám người cầm mã tấu nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn!
Bọn họ không hề nói lời vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn, lập tức vung mã tấu về phía trước.
Tề Đẳng Nhàn hít một hơi thật sâu, sau đó từ tốn thở ra, nhịp thở như rồng, một luồng khí cuồn cuộn vây xung quanh cơ thể hắn, khiến người ta khó có thể tin được một người lại có thể có được hơi thở mạnh mẽ như vậy.
Đối mặt với thanh mã tấu đang lao về phía mình, Tề Đẳng Nhàn từ tốn bước về phía trước, thanh đao trong tay hắn vung lên với tốc độ đáng kinh ngạc, găm thẳng vào bả vai của tên cầm mã tấu.
Bả vai hắn hướng lên trên đỉnh đầu, huých tên kia mạnh tới nỗi thanh đao găm vào bả vai kia bật ra xa, sau đó thanh đao lại tiếp tục đâm và xô về phía trước.
Thanh đao trên tay hắn có sẵn vết máu, cho nên nhát đâm này trở nên vô cùng trơn tru. Tên cầm mã tấu còn chưa kịp phản ứng lại, Tề Đẳng Nhàn đã nhanh chóng rút đao ra khỏi người gã rồi lao vào cuộc đụng độ với một tên khác.
Tên cầm mã tấu vừa định đuổi theo Tề Đẳng Nhàn để tiếp tục tiến công, nhưng mới đi được hai bước, gã lại cảm thấy bụng mình nóng ran, bèn cúi đầu nhìn cơ thể mình, phát hiện có một vết cắt lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Chưa đi nổi hai bước, gã lập tức quỳ rạp xuống đất, máu tươi ồng ộc trào ra từ miệng và mũi.
Sau đó, gã nhìn thấy đồng đội của mình bị Tề Đẳng Nhàn nện một chưởng vào cổ họng, da thịt và cả thớ cơ ở cổ họng đều bị đánh cho nát vụn, trở thành một mớ bòng bong thịt xương lẫn lộn treo lủng lẳng bên cổ.
Tiếp theo, tên đồng đội của gã ngã rạp ra đất, khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín, chỉ trong thời gian ngắn, khuôn mặt tên đó chuyển thành màu tím ngắt do thiếu không khí, thân thể run lên bần bật.
“Chưởng này thật là tàn nhẫn…” Trong đầu tên cầm đao xuất hiện một ý nghĩ cuối cùng, sau đó đôi mắt nhìn đồng đội của gã dần khép lại.
Tề Đẳng Nhàn đơn thương độc mã che chắn trước cửa vào bãi đỗ xe, dùng đao chém hết tên này đến nơi khác, tiếng đao kiếm vao vào nhau vang khắp bốn phía, ánh lửa do kim loại đụng vào nhau tóe ra khắp nơi, đám người cầm mã tấu kia lao lên tới tấp, rồi lại lần lượt ngã ra đất.
Điều đáng sợ hơn là, trên người Tề Đẳng Nhàn không có lấy một vết thương, tới cả quần áo cũng không mảy may có một vết xước.
Trong đêm tối, hai mắt hắn sáng đến đáng sợ, tỏa ra ánh sáng xanh như hai mắt sói.
Trong thời gian gần đây, khả năng thể chất của hắn đã được rèn luyện không ngừng, đã đạt đến một đỉnh cao chưa từng có, điều này được thể hiện vô cùng chân thực trong trận đại chiến ngày hôm nay.
Đúng lúc này, tiếng động cơ gầm rú dữ dội truyền đến, đám người cầm mã tấu kia sợ hãi lui đang hai bên như thủy triều rút xuống.
Một chiếc Halley màu đen lao tới nhanh như chớp, phi về phía Tề Đẳng Nhàn!
Tốc độ cực kỳ nhanh, e rằng lến tới bảy, tám mươi mã lực.
Tên đội mũ ngồi trên chiếc mô tô kia lấy ra một khẩu súng lục, chĩa về phía Tề Đẳng Nhàn mà nổ cò liên tục.
Tề Đẳng Nhàn đứng yên không động đậy, như thể hắn đã dự đoán được đường đạn chính xác không chệch một li, tất cả những phát súng này đều được bắn ra phía sau hắn.
Khi chiếc mô tô còn cách Tề Đẳng Nhàn khoảng chừng năm mét, tiếng động cơ bỗng gào rú kinh người hơn, tốc độ tăng mạnh, với tốc độ như vậy, e rằng hắn sẽ bị đâm văng ra xa mấy chục mét!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn không hề né tránh, hai chân hắn lập tức bước thẳng về phía trước, chân trước di trên mặt đất khoảng nửa bước, bàn chân sau cũng xoay vuông góc với hướng xe, sống lưng thẳng tắp, một lực đẩy kinh hồn theo chiều xoắn ốc được tạo ra giữa hai bàn chân, truyền đến eo và hông hắn, sau đó tới bả vai, rồi đến cánh tay.
Hai chân hắn quét ngang trên mặt đất thành một hình bán nguyệt nhỏ, hắn giơ tay phải lên cao, khi chiếc mô tô đi đến trước mặt mình, hắn đột nhiên ấn xuống một cái!
Trước ánh mắt kinh hãi của đám người kia, bàn tay Tề Đẳng Nhàn ấn thẳng lên đầu máy của xe mô tô.
“Kétttt!!!”
Sau đó, tiếng chói tai của lốp xe mô tô chà xát vào mặt đất vang lên, mọi người trông thấy đuôi xe của mô tô vểnh lên, bánh trước chà xát điên cuồng với mắt đất, đầu xe bốc đầy khói đen.
Tên lái xe mô tô cũng không khỏi cảnh sợ ngây người, kinh hồn táng đảm nhìn Tề Đẳng Nhàn dùng một tay chặn chiếc xe của mình, hoảng loạn thốt lên: “Đây là công phu gì vậy hả?”
Tề Đẳng Nhàn không trả lời, bàn tay càng ấn mạnh hơn, toàn bộ chiếc mô tô bị mất thăng bằng, bật nảy khỏi mặt đất.
Sau đó, vai hắn huých một cái về phía trước!
“Rầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc mô tô bị Tề Đẳng Nhàn huých thành năm bảy mảnh, tên lái xe đang bay giữa không trung cũng bị hắn đánh cho một chưởng ngay giữa lưng.
Nhân một chưởng này, tên lái xe bỗng cảm thấy như mình vừa đụng phải môt con voi ma mút, quần áo bảo hộ trị giá mấy chục ngàn tệ trên người gã cũng bị đánh cho nát bươm!
Cơ thể gã và linh kiện vỡ vụn của mô tô bị đánh cho bay tứ tung, “uỳnh” một tiếng, nện thẳng vào vách tường, trở thành một mớ hỗn độn máu thịt lẫn lộn, tên lái xe đột tử ngay tại chỗ.
Với sức lực của Tề Đẳng Nhàn, đừng nói là một chiếc xe gắn máy, cho dù là một chiếc xe thể thao, hắn cùng có thể hạ ngay tại chỗ dễ như trở bàn tay.
Mọi người trông thấy Tề Đẳng Nhàn vừa dẫm lên mặt đường trải xi măng, nền đường đã xuất hiện hai cái hố to, như thể xi măng nhão nhoét lúc chưa được hong khô bị kẻ nào đó giẫm vào phá hoại.
“Lên, nhiều kiến cũng cắn chết được voi, cho dù da thịt nó có làm bằng sắt thì ta vẫn đóng đinh vào được! Tao không tin chúng ta không giết được nó!” Có người thét lớn.
Sau đó, đám người cầm mã tấu đồng loạt lấy lại tinh thần, ào ào lao về phía Tề Đẳng Nhàn như thủy triều đen kịt ập vào bờ biển!
Sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng lợi ích khiến cho người ta mù quáng, hơn nữa bọn họ còn đông gấp mấy trăm lần.
Càng đông, bọn họ càng can đảm hơn.
Đây chính là lý do tại sao khi một vài kẻ đưa ra những lời bàn luận ngu ngốc đều sẽ phải tìm vài kẻ đứng về phía mình.
Đánh nhau cũng như vậy.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh như băng, nhanh chóng hạ gục tám tên cầm mã tấu cùng lao tới chỉ bằng tay không.
Đúng vào lúc này, một bóng người lao ra từ trong đám người, tay người này cầm một con dao găm, góc đâm của kẻ này cực kỳ xảo quyệt!
Nếu như nhát dao này đâm trúng, tất nhiên sẽ trở thành đòn trí mạng găm thẳng vào khe xương sườn của Tề Đẳng Nhàn, sau đó xuyên vào bên trong, gây thương tích trực tiếp cho lá phổi.
Tề Đẳng Nhàn cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn cũng biết người này chắc chắn không giống với mấy tên võ biền cầm mã tấu này, mà là một vị cao thủ ẩn mình trong đám người thường, là con hổ giữa bầy chó săn!
Chương 413 Phanh xe
Võ công đi lên được trình độ này, Tề Đẳng Nhàn đã trở nên vô cùng nhạy bén trước những mối nguy hiểm.
Cái này gọi là “Không nhìn không hỏi, nhưng vẫn biết nguy hiểm mà né”.
Thắt lưng hắn xoay một góc, tựa như một quả cầu, vô cùng linh hoạt.
[Quyền Kinh] có đoạn: “Đan điền như quả cầu, eo như trục cầu, kẻ biết vận dụng ắt sẽ trở thành cao thủ.”
Thắt lưng Tề Đẳng Nhàn linh hoạt chẳng khác nào một nữ diễn viên múa trên sân khấu chuyên nghiệp, vô cùng mềm dẻo, chỉ với một cái xoay người khẽ khàng đã có thể tránh được con dao găm.
Cùng lúc ấy, bàn tay hắn dan rộng như vuốt hổ, giáng thẳng một đòn lên đầu kẻ cầm dao kia!
Sau khi giáng đòn này xuống, hắn có thể túm đầu tên kia lên nhẹ như trở bàn tay, hộp sọ cũng sẽ vì vậy mà bung ra, khiến cho não bay tứ tung.
Có điều đối phương cũng đã chuẩn bị từ trước, sau nhát dao hụt kia, gã lập tức cúi đầu xuống, né tránh vuốt hổ của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời ống tay áo cũng xuất hiện một con dao găm khác.
Tên đó cầm hai con dao găm trong tay mình, thân thể lao về phía trước, hai tay điên cuồng nhằm vào cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn mà chém!
“Vịnh Xuân Bát Trảm Đao?” Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xuất hiện đáp án, hắn vội vàng lui về phía sau.
Khi lui về phía sau, hắn cũng không quên ra tay đánh gục đám người cầm mã tấu lao về phía mình.
Hắn dang rộng tay rồi tung ra một cú đấm ngang, khiến vòm ngực một tên bị vỡ nát ngay tại chỗ, bay xa mấy mét trong trạng thái máu thịt lẫn lộn.
Ngay sau đó, hắn lại tung ra hai quyền liên tiếp, vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, không có lấy một động tác thừa, mỗi quyền hạ một tên.
Cao thủ kia đang cúi sát đất, tung đòn liên tiếp về phía cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn. Sau mười mấy nhát chém nhưng không có lấy một lần trúng, tên cao thủ Vịnh Xuân Bát Trảm Đao kia không thể không nản chí, trọng tâm của cơ thể vừa định hướng lên trên đã trông thấy Tề Đẳng Nhàn tung một cước về phía này!
Gã ta không chút do dự, đôi dao găm hướng thẳng lên trên, lao về phía trước hòng đâm trúng lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cẳng chân vừa chìa ra đã nện xuống đất, chặn nhát dao kia như gà chọi cứng cựa, mặt đối mặt với tên cầm dao găm!
Vào lúc này, tân cầm dao nằm rạp ra mặt đất, sử dụng đủ loại chiêu thức khác nhau, kẹp lấy chuôi dao bằng chân, sau đó chém vào cẳng chân Tề Đẳng Nhàn như một cây kéo hình người.
Tề Đẳng Nhàn nhún chân một cái, sau đó nhảy lên không trung, thân thể lộn một vòng giữa, hai lòng bàn tay mở rộng, năm ngón tay cong lên, sau đó giáng xuống như chim ưng bắt thỏ.
Người này nhìn thấy biến hóa này của Tề Đẳng Nhàn thì cười khinh khỉnh, hai chân cuộn lên trước ngực, lập tức ra chiêu “thỏ đạp đại bàng”, nhắm thẳng vào ngực của Tề Đẳng Nhàn mà đá.
Tiếc rằng gã đã xem nhẹ sức mạnh kinh hồn của Tề Đẳng Nhàn, mắt cá chân lập tức bị mấy ngón tay hắn nắm chặt. Tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên giòn giã, tên cầm dao găm đau tới mức động tác cũng trở nên biến dạng, lực đạp cùng chẳng còn giữ được bao nhiêu.
Khi Tề Đẳng Nhàn từ không trung rơi xuống, một tay hắn đè đầu đối phương, năm ngón tay lập tức trở nên thô ráp như gang trong nháy mắt, “phịch” một tiếng, đầu gã kia nổ tung như bong bóng.
Những kẻ bị tiền tài làm cho mờ mắt đứng xung quanh trông thấy cảnh này cũng giật thót người, sau đó đồng loạt lui ra sau mấy bước.
Đúng vào lúc này, tiếng ồn của động cơ ô tô truyền đến từ phía sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Trần Ngư đã lái xe tới đây, đỗ ở phía sau lưng hắn.
“Không sợ chết thì mau lên đây!” Tề Đẳng Nhàn khom lưng nhặt một thanh đao còn đang rướm máu, chĩa về phía đám người đông nghịt phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười.
Đám người cầm mã tấu trố mắt nhìn nhau, lúc này đây, bọn họ chẳng còn khí thế hừng hực như khi nãy nữa, thậm chí còn cảm thấy căng da đầu, sởn tóc gáy.
“Mau tới đây, tao còn chưa đã nghiền đâu, thêm mấy thằng nữa đi.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười đáng sợ.
Dù đang đối mặt với ngàn vạn người, hắn vẫn vô cùng hiên ngang.
Tề Đẳng Nhàn thấy không ai dám động thủ, cũng không dám phát ra tiếng động thì cười lạnh một tiếng, hắn ném thanh đao kia đi, sau đó xoay người lên xe.
Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn khiến cho đám người cầm mã tấu kia sợ như gặp quỷ cũng cảm thấy vô bừng bừng khí thế, đại anh hùng lấy một địch ngàn vạn người như trong tiểu thuyết diễn nghĩa của người xưa chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.
“Đỉnh vãi!” Trần Ngư không nhịn được mà phun ra những lời thô tục mà cả đời cô ấy chưa từng thốt ra.
“Đi thôi, đi thẳng về nơi ở của tôi, mấy ngày này cô cứ ở đó là được, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cho cô được an toàn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trần Ngư để Tề Đẳng Nhàn chỉ đường cho mình, đạp chân ga phóng ra ngoài, đám người cầm mã tấu đều hoảng loạn tránh sang một bên.
Cho dù bây giờ cái giá cho tính mạng của Trần Ngư có tăng lên gấp mười lần, bọn họ cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi động thủ.
Chiếc ô tô rời khỏi bãi đỗ xe, Trần Ngư đạp chân ga chuẩn bị tăng tốc, Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột vặn tay lái của cô ấy.
Thân xe lập tức chấn động kịch liệt, sau đó phát ra một tiếng vang trầm đục, cửa sau của xe bị đạn của súng bắn tỉa xuyên qua, tạo thành một cái lỗ đen cực lớn.
Nếu vừa rồi Trần Ngư đang lái xe theo đường thẳng, phát súng đó sẽ khiến đầu cô ấy nổ tung.
“Đi mau đi mau.” Tề Đẳng Nhàn thúc giục.
Khóe miệng Trần Ngư không kìm được mà giật lên mấy cái, sắc mặt trở nên âm trầm, tiếp tục đạp chân ga để lái xe.
Đến một ngã tư được, một chiếc ô tô nhỏ lao ra từ chỗ ngoặt, lao thẳng vào ghế lái!
Nhưng cùng lúc đó, một chiếc Grand Cherokee cũng lao ra từ chỗ ngoặt, ngay lúc chiếc xe sắp va chạm với chiếc ô tô nhỏ kia, chiếc Grand Cherokee đã đập vào hông xe, gây ra một tiếng vang lớn.
Cả chiếc xe con lập tức bay ra xa, lộn hai vòng trên không trung rồi vỡ vụn, thân xe biến dạng, bốc khói đen kịt.
Cửa sổ xe Grand Cherokee hạ xuống, Hướng Đông Tinh thò đầu ra ngoài do thám tình hình, nói vội: “Còn không mau đi nhanh lên?”
Tề Đẳng Nhàn không thể nào ngờ được, khi hắn gặp nguy hiểm, người đầu tiên tới đây chi viện lại là Hướng Đông Tinh. Chuyện này quả là khiến cho hắn kinh ngạc vô cùng.
“Tăng tốc, mau!” Tề Đẳng Nhàn nói với Trần Ngư.
Trần Ngư không nói hai lời đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe tăng tốc lao thẳng về phía trước.
Sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng động cơ xe gắn máy gầm rú, vài chiếc xe gắn máy lao ra từ bên đường, đám người lái xe đồng loạt cầm theo súng hơi và bắn thẳng vào xe của bọn họ!
Hàng loạt viên đạn găm vào thân chiếc Phaeton như đóng đinh, bắn ra vô vàn tia lửa, khiến cho các cửa kính đều vỡ nát.
“Mẹ nó, con xe này của mình đúng là gặp phải đại họa mà!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà chửi thầm, bỗng nhiên duỗi tay ấn lên cần gạt bên phải đùi của Trần Ngư.
Động cơ được điều chỉnh, tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh, ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn dùng tay phải điều khiển, đồng thời nhấn nút phanh tay.
Sau khi tăng tốc, chiếc xe bất ngờ bị hếch đuôi lên, nhưng đáng ngạc nhiên là nó không bị lật.
Hơn nữa, sau khi đuôi xe hếch lên, chiếc xe cũng nện mạnh vào một chiếc xe gắn máy.
Chiếc xe gắn máy này không kịp né, bị đâm cho nát vụn, tên lái cũng bị văng ra xa, bay lên cao khoảng chừng bốn mét, xa gần mười mét, ngã thẳng vào lan can của đường, cơ thể đáp lên lan can chẳng khác nào bùn nhão.
Đệ nhị chiếc xe máy vận khí cũng không tốt, trực tiếp đánh vào xe trên đầu, trên xe lái xe đồng dạng bị ném phi, thân thể ở không trung thất hành, trong miệng oa oa gọi bậy, phịch một tiếng, đầu trước rơi xuống đất……
Chiếc xe gắn máy thứ hai cũng không được may mắn, đâm trực diện vào đầu ô tô, người ngồi trên xe cũng bị hất văng ra xa, cơ thể bị mất thăng bằng trên không trung, miệng không ngừng la hét, “phịch” một tiếng, tiếp đất bằng đầu…
Cái chết như vậy, quả thực thảm tới nỗi không nỡ nhìn.
“Mau!” Tề Đẳng Nhàn nhấn phanh xe, dùng nắm đấm hất bay những viên đạn găm vào kính chắn gió, lớn tiếng quát Trần Ngư.
Trần Ngư hít sâu một hơi, hai tay ổn định khống chế tay lái, tiếp tục lao thẳng về phía trước.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, khuôn mặt gặp phải gió mạnh như cắt da cắt thịt, khiến cô ấy gần như không thể mở được hai mắt.
“Đừng dừng lại, tiếp tục duy trì vận tốc này, nếu không người đuổi tới đây sẽ càng lúc càng đông hơn.” Tề Đẳng Nhàn lớn giọng bảo, giọng nói trong tiếng gió rít rất khó nghe rõ.
Chương 414 Một mũi tên trúng hai con nhạn
Kỹ thuật lái xe của Trần Ngư cũng không chê vào đâu được. Cách lái xe này của cô ấy không hề giống với kiểu “nữ tài xế” bình thường, có thể nhìn ra được, hình như cô ấy cũng từng bỏ công sức ra tập luyện.
Khi đi qua một khúc cua, một chiếc xe gắn máy vẫn bám riết ở đằng sau, Tề Đẳng Nhàn bất thình lình mở cửa xe, thuận thế đá một cái lên cửa xe ô tô.
Cửa xe ở trong nháy mắt chạy đến lớn nhất, mặt sau xe máy đột nhiên không kịp phòng ngừa, trực tiếp đụng vào mở ra cửa xe thượng, phịch một tiếng vang lớn, cửa xe bay đi ra ngoài, xe máy cũng trực tiếp bị đâm bay, trên xe người, càng không cần phải nói……
Cánh cửa mở ra góc tối đa chỉ trong tích tắc, chiếc xe gắn máy phía sau không kịp đề phòng đã tông thẳng vào cánh cửa đang mở. Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa ô tô văng ra, chiếc xe gắn máy cũng bị tông trực diện, tên lái xe cũng phải chịu chung cảnh ngộ
“Giờ thì hay rồi, có muốn trả về xưởng cũng không trả được nữa!” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ.
Hay ông trời đã sắp đặt, khiến cho hắn cả đời chỉ có thể lái Aston Martin?
Đã tới nước này rồi, hắn còn không quên bỡn cợt đôi câu, tâm thái thực sự vô cùng đáng nể.
Tề Đẳng Nhàn vừa chỉ huy Trần Ngư lái xe, vừa lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, sắp xếp rất nhiều chuyện cùng một lúc.
“Hình như bình xăng đã bị đạn bắn phải, đang chảy xăng đó!” Trần Ngư nhìn về phía đồng hồ đo lường, thấp giọng nói.
“Không sao hết, chạy được tới đâu thì chạy.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía sau, bảo Trần Ngư giảm vận tốc xe lại một chút.
Lúc này, một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện ở phía trước, sau đó phanh gấp, đột ngột dừng lại giữa đường.
Trần Ngư không kịp trở tay, tuy rằng cô ấy đã đạp phanh rất mạnh, nhưng hai chiếc xe vẫn không tránh khỏi va chạm. Một tiếng “đoàng” vang lên, thảm án lớn nhấn nhân gian đã xảy ra…
Ngay lúc này, túi khí an toàn của xe hơi lập tức bung ra, đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư.
Cặp kính của Trần Ngư bị đập cho nát bươm, mảnh vỡ của gọng đâm một nhát vào sống mũi, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ túi khí an toàn màu trắng.
Tề Đẳng Nhàn cũng không khá hơn được bao nhiêu, hắn đột nhiên bị túi khí đập vào người, cộng với tác động của va chạm, hắn cảm thấy mày váng mắt hoa, suýt nữa thì hôn mê.
“Khổ thật đấy, nữ tài xế quả nhiên là không đáng tin…” Tề Đẳng Nhàn mắng thầm trong lòng, vội giơ ngón tay lên.
Móng tay của hắn bật ra như dao, quẹt qua và cắt vào túi khí, “bụp” một tiếng, túi khí bị đâm cho nổ tung, giải thoát cho hắn khỏi tư thế khó cử động.
Tề Đẳng Nhàn nhanh nhẹn giơ ngón tay ra dẹp cả túi khí an toàn ở ghế lái cho Trần Ngư, cởi bỏ đai an toàn của cô ấy. Hắn ôm nách Trần Ngư, kéo cô ấy xuống khỏi chiếc xe con.
Tề Đẳng Nhàn còn bị đâm cho mày váng mắt hoa, bên tai vẫn còn ong ong, huống chi là Trần Ngư. Bây giờ cô ấy yếu ớt đến nỗi không thể mở nổi mắt, cả khuôn mặt toàn là máu tươi, thấu kính vỡ vụn găm thẳng vào làn da trắng nõn.
“Tôi sắp chết rồi ư?” Trần Ngư không nhịn được mà rên rỉ, vô cùng đau khổ.
“Không chết được đâu, chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt mà cười, ôm Trần Ngư đi về phía lề đường.
Đúng lúc này, có một tên nhảy từ trên xe tải xuống.
Tên này chừng bốn mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, dáng người gầy gò nhưng săn chắc, hai mắt có thần, đôi bàn tay to gầy trơ cả xương, xương nắm tay gần như đã lộ ra ngoài thịt.
Tề Đẳng Nhàn có thể cảm nhận được, người này nhìn có vẻ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế đã hơn tuổi, chẳng qua khí huyết và kinh mạch của ông ta bị bịt kín, già mà không yếu, không nhìn ra mà thôi.
Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng có thể nhìn ra một vài đặc điểm trên người ông ta, trong lòng cũng bắt đầu có phán đoán.
Người này hẳn là đà chủ ở phân đà Thượng Hải của Long Môn, Văn Dũng Phu!
“Cậu là Tề Đẳng Nhàn có phải không?” Văn Dũng Phu nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi.
“Ông là đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải sao? Là cha của Văn Tứ Thuận ư?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.
Văn Dũng Phu từ tốn gật đầu, ông ta nói: “Không tồi, đúng vậy!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thật đúng là đánh được thằng con thì thằng cha xuất hiện, cũng thú vị ra phết đấy!”
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ Văn Dũng Phu tới đây trả thù muộn như vậy.
Đương nhiên Văn Dũng Phu đã muốn ra tay từ lâu, nhưng sau khi bàn luận với đám người ở Long Môn, ông ta quyết định dành việc trả thù vào thời khắc quyết định ngày hôm nay.
“Tôi đã muốn lấy cái mạng chó của cậu để báo thù cho con trai tôi từ lâu, nhưng mãi chẳng có thời cơ.”
“Hôm nay đúng là vừa đẹp, đánh chết cậu xong, tôi sẽ giết cả người phụ nữ họ Trần này.”
Văn Dũng Phu đi về phía trước một bước, quần áo thình lình bị gió thổi bay, quanh người xuất hiện một dạng khí chất đáng nể sợ.
Tề Đẳng Nhàn không thể không cảm thấy kinh ngạc, chẳng ngờ tên Văn Dũng Phu này cũng là một vị cao thủ lợi hại, nhưng danh tiếng lại chẳng hề có, còn không vang dội bằng con trai Văn Tư Thuận của ông ta.
Rất dễ hiểu, người này cố ý giấu dốt, khiến cho kẻ khác không đề phòng ông ta!
Tề Đẳng Nhàn cười bảo: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc đâu.”
Văn Dũng Phu cười lạnh: “Nếu là ngày thường, cậu còn có thể tự tin nói ra được lời này. Nhưng kẻ địch trước mắt cứ ập đến hết đợt này đến đợt khác, thể lực của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, cậu nghĩ mình vẫn có thể đánh lại tôi sao?”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn thoáng thay đổi, tên Văn Dũng Phu này có vẻ còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn, là cao thủ vô cùng hiếm gặp.
Lời này của ông ta cũng có lý, đúng là hắn đã tiêu hao không ít thể lực.
Thể lực và tinh lực của loài người không phải là vô hạn, cho dù là Tề Đẳng Nhàn, dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, sao có thể sung sức như lúc ban đầu được nữa chứ?
Trần Ngư lau máu trên khuôn mặt mình, cô ấy nói: “Đà chủ của phân đà Thượng Hải ở Long Môn, Văn Dũng Phu phải không? Tôi với ông không thù không oán, nếu như ông giết tôi, ông không sợ bị Trần gia báo thù sao?”
“Nếu như bị Trần gia làm khó dễ, cho dù là toàn bộ Long Môn cũng không thể giữ được ông đâu!”
“Tới chuyện này mà ông cũng không hiểu sao?”
Văn Dũng Phu nói: “Đương nhiên là tôi hiểu rõ, nhưng sau khi cô chết, Trần gia làm khó dễ, những người khác chưa chắc đã không đề phòng! Hôm nay tôi muốn cô phải chết, muốn khiến cho Trần gia nổi điên.”
Sau khi nói xong câu này, ông ta lại tiến thêm một bước về phía trước.
Ông ta cũng rất cẩn thận, bởi vì ông ta biết Tề Đẳng Nhàn là một cao thủ, không thể khinh nhờn!
Hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ, Tề Đẳng Nhàn là một tay rất giỏi trong việc tập kích bất ngờ, lợi dụng thần lực trời sinh của bản thân để đánh cho kẻ khác trở tay không kịp. Nếu như để hắn giành được thế chủ động trong trận chiến này, rơi vào thế hạ phong, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Sắc mặt Trần Ngư trắng nhợt, quả nhiên chuyện này không thể xem thường, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trong đầu bất chợt xuất hiện một ý tưởng
Rất rõ ràng, thế lực muốn đối phó với Trần gia đã cấu kết với kẻ thù của Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như cô ấy chết ở Trung Hải, Tề Đẳng Nhàn cũng không thể thoái thác tội của mình, trong khốn cảnh này, rất có thể hắn cũng ra thất bại thảm hại.
Hơn nữa, sau khi cô ấy qua đời, Trần gia sẽ điên cuồng báo thù, tất nhiên sẽ bị người ta nắm bắt được sơ hở.
Đây đúng là nước đi nhất tiễn song điêu, vừa có thể tính kế Trần gia, lại vừa hãm hại được Tề Đẳng Nhàn, ai có thể tạo ra cục diện như vậy, giăng cái bẫy lớn như vậy cơ chứ?
“Cậu cứ chạy thử xem, dù sao mục tiêu chính của tôi ngày hôm nay, cũng là cô ta.” Văn Dũng Phu cười nói, bàn tay siết chặt.
Trần Ngư tái mét mặt, Tề Đẳng Nhàn bèn trấn an cô ấy: “Tôi sẽ không bỏ rơi bạn bè của mình.”
Dứt lời, bước chân hắn dồn dập, “phịch” một tiếng, xương sống lưng phát ra âm thanh như dây cung đứt, thân thể lướt đi như gió thu quét lá rụng.
Sau một bước ngắn, hắn đã ở ngay trước mặt Văn Dũng Phu!
Khoảng cách giữa hai người không đến một mét, đều ngồi xổm một cách ung dung, quả đúng là “Khởi phục tồn thân nhược bôn mã, lăng không hư đỉnh thần hình khai”(1).
Nếu hai người đồ đệ trông thấy tình cảnh này, bọn họ có thể được mở mang tầm mắt ít nhiều.
Trước tình cảnh này, hắn là người tung ra nắm đấm trước tiên!
Cú đấm này có cự ly công kích rất xa, nhưng tốc độ ra chiêu lại cực nhanh, cực gọn, không một tiếng động, ngay cả âm thanh xé gió của nắm đấm cũng không xuất hiện, tốc độ này khiến cho người ta khó mà tình được vào mắt mình!
(1) Khởi phục tồn thân nhược bôn mã, lăng không hư đỉnh thần hình khai: Tạm dịch là “Thế ngồi xổm như phi ngựa nước đại, xung quanh là thinh không mà như có bóng dáng của thần linh”, ý chỉ người có thể lực, khí thế kinh người.
Chương 415 Oan gia ngõ hẹp
Nắm đấm còn chưa tới nơi, trên quần áo của Văn Dũng Phu đã xuất hiện một dấu tay năm ngón!
Nhưng ông ta không hề nghe được chút âm thanh nào của đòn đánh này, điều này khiến cho ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Không có tiếng sấm nhưng lại có sét, đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi sao? Bây giờ tuổi cậu còn rất trẻ, thật đúng là đáng sợ mà!” Hai mắt Văn Dũng Phu ngay lập tức sáng gấp mười lần khi nãy, hình ảnh Tề Đẳng Nhàn được ông ta thu gọn vào trong mắt.
Đối mặt với nắm đấm có uy lực như đạn pháo này, Văn Dũng Phu chọn cách dùng cứng đối cứng, mà lui về phía sau, tạm lánh đòn này.
Văn Dũng Phu lùi về sau mấy mét liền, lui tới tận đầu xe tải.
Tề Đẳng Nhàn đuổi giết không tha!
Lúc này, chân của Văn Dũng Phu nâng lên, ông ta đạp về phía sau, đá lên mặt lốp xe tải!
“Uỳnh!”
Một tiếng động lớn vang lên, lốp xe tải bẹp dúm trong nháy mắt, hơi xăng cũng bắt đầu rỉ ra.
Văn Dũng Phu nhấc cánh tay phải, nương theo lực đẩy mà nghiêng người, nắm đấm phăm phăm lao về phía cổ Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn nhấc tay phải lên, hóa thành dạng con hổ đang ôm đầu, khuỷu tay lập tức giơ lên trên, dùng đòn “Hổ Ôm Đầu” để đỡ nắm đấm của Văn Dũng Phu.
Nắm đấm của Văn Dũng Phu đập vào khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn, ông ta cảm thấy sức mạnh của đối phương lớn kinh khủng khiếp, như thể hắn sắp đánh cho ông ta bay lên trời vậy.
Vì vậy, ông ta chặn đòn bằng một cú đá thẳng, sau đó lùi lại một bước và dựa vào đầu xe tải!
“Rầm!”
Lại là một tiếng vang lớn, Văn Dũng Phu đập mạnh lưng vào đầu xe tải, như thể một người khổng lồ thép đã va vào đầu xe.
Đúng lúc này, chiếc xe tải nặng hơn chục tấn rung lắc dữ dội hai ba bận, trên thân xe được chế tạo bằng thép xuất hiện một vết lõm hình người sâu hoắm ở đằng sau lưng ông ta.
Tác dụng của lực là tương hỗ, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải siêu nhân phản vật lý có thể khiến Newton lật tấm ván quan tài ra mà chứng kiến, vì vậy hắn cũng bị đánh lui về phía sau hai bước.
Vừa lùi tới bước thứ hai, hắn đột nhiên khựng một chân lại, chân sau chạm đất, mũi giày ma sát với mặt đất, hiện tượng ma sát bắt lửa, khiến cho khói đen bốc lên, Với cách này, hắn ổn định lại cơ thể ngay lập tức.
Văn Dũng Phu lại đá chân lên xe tải, “uỳnh” một tiếng, cánh cửa xe vỡ vụn, ông ta mượn phản lực này, dồn sức lao về phía Tề Đẳng Nhàn.
Ông ta lập tức đứng ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hai gót chân quét đất, vung nắm đấm như mũi tên bật khỏi dây cung, cả hai nắm đấm đều lao thẳng vào chỗ hiểm của Tề Đẳng Nhàn!
Cánh tay hắn bắt đầu ra đòn, đầu tiên bật ra, sau đó vung lên, rồi lại dùng một lực kinh hồn mà đấm thẳng. Lực của cú đấm khiến ống tay áo rộng của Văn Vĩnh Phúc bay lất phất, suýt chút nữa đã nát bươm.
Với một cú đấm như vậy, nếu người tung đòn không rèn sức bền của cột sống và kiểm soát "con rồng lớn" này, vậy thì sẽ không thể tạo ra động lượng và hiệu quả như vậy!
Võ công của Văn Dũng Phu quả thực cao hơn Văn Tứ Thuận đến mấy lần, hơn nữa lối đánh của ông ta vô cùng xảo quyệt và kinh nghiệm thực chiến cũng rất phong phú, đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói, ông ta có thể được coi là kỳ phùng địch thủ.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải loại người sợ đương đầu với kẻ mạnh, hai tay hắn lại hóa thành hình dạng vuốt hổ, lập tức ấn xuống, sau khi đụng độ với nắm đấm của Văn Dũng Phu, một cánh tay khác lại chụp lấy mặt ông ta, tựa như mãnh hổ leo núi!
“Thằng nhãi này rõ ràng là cao thủ đánh nội quyền, nhưng đụng đến ngoại quyền và cách thế võ khác, nó cũng vô cùng thành thạo!” Văn Dũng Phu thầm than trong lòng.
Lúc này đây, cả hai đang lấy cứng đối cứng, dốc hết sức lực, bốn tay đụng độ với nhau, nội tạng, cơ bắp, xương cốt đều đang hoạt động không ngừng nghỉ, ám kình được vận dụng triệt để, cả hai đều muốn giết chết đối phương càng sớm càng tốt.
Trong nháy mắt này, Trần Ngư đứng ngoài chứng kiến cũng có thể nghe được tiếng tim đập như nổi trống kia, hơn nữa máu của hai người họ chẳng khác nào sông dài biển rộng, thậm chí còn có thể phát ra tiếng sục sôi.
Văn Dũng Phu liên tiếp dùng lực của mình để đè ép Tề Đẳng Nhàn bằng hai bàn tay kia, ông ta biết rằng sức đánh từ nắm đấm của đối phương đã cạn, nếu đòn tiếp theo không phải đòn từ cùi chỏ, thì cũng sẽ là chiêu thức khác.
Nhưng vào lúc này, mãnh hổ Tề Đẳng Nhàn lại “leo” về phía trước, di chuyển theo đúng cách thức của loài hổ!
“Mạnh đấy nhỉ?” Văn Dũng Phu cười lạnh, những nắm đấm tiếp tục được tung ra.
Một đấm này, tất nhiên có thể đánh cho Tề Đẳng Nhàn hỏng hết kinh mạnh, sau đó nhân cơ hội này đánh chết hắn!
Nhưng khi ông ta tung ra nắm đấm, lại phát hiện có cái gì không đúng, tư thế của Tề Đẳng Nhàn là dạng hổ hình, mà ngón tay lại giống như móng vuốt đại bàng!
Chỉ trong chớp mắt, các ngón tay Tề Đẳng Nhàn đồng loạt biến thành một màu đen tuyền vô cùng đáng sợ, giống như bàn tay của xác chết từ ngàn năm trước, tựa như móng vuốt của quỷ dữ đến từ âm giới, vừa nhìn đã thấy âm khí dày đặc, khiến cho người ta hết cả hồn.
Nắm đấm của Văn Dũng Phu đập vào lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn, cánh tay Tề Đẳng Nhàn run lên, lập tức đầy vết bầm tím, rõ ràng hắn đã bị thương không hề nhẹ ở các thớ cơ và gân cốt.
Nhưng nắm tay của Văn Dũng Phu cũng bị các ngón tay của Tề Đẳng Nhàn khoét cho mấy lỗ sâu hoắm!
“Không hay rồi, là Ưng Trảo Thiết Bố Sam, sao thằng nhãi này lại biết nhiều môn võ công như vậy?” Trong lòng Văn Dũng Phu, mồ hôi đang lạnh chảy ròng ròng, ông ta nghĩ bụng: “Hơn nữa nó cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, vậy mà thể lực vẫn còn dồi dào đến thế!”
Công phu này của Tề Đẳng Nhàn có được là nhờ hắn luyện tập bất kể ngày đêm, mỗi ngày hắn đều buộc sợi dây thừng lớn xoắn bằng keo đàn hồi thành một nút quanh bàn tay và chỉ dùng ngón tay để cởi trói, sau mỗi một lần luyện tập, ngón tay của hắn đều nát bươm, máu thịt lẫn lộn.
Văn Dũng Phu biết tình hình trước mắt đã đi đến nước sống còn, cổ tay ông ta run lên, dùng thêm một chút lực, nện thẳng vào chính giữa lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn!
“Uỳnh!”
Một tiếng rền vang, nơi tiếp xúc giữa bàn tay của hai người họ bắt đầu xuất hiện những giọt nước li ti, những giọt nước này đều là mồ hôi.
Ông ta tung ra cú đấm này, bỗng có cảm giác bàn tay Tề Đẳng Nhàn như vừa xuất hiện một cái bọc nhỏ, đều được ngưng tụ từ khí huyết. Sau khi đấm cú này, ông ta không thấy bàn tay hắn bị văng ra, ngược lại là chính bàn tay ông ta đã trở nên tê dại khi đụng vào lòng bàn tay của hắn.
“Võ Đang Chưởng Tâm Lôi?” Văn Dũng Phu chửi bới loạn xạ trong lòng, ông ta không thể nào nắm bắt được con đường võ học của người trước mắt, nó được pha tạp quá nhiều.
“Hự!”
Trong miệng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát ra một tiếng rống to, tiếng hét này lớn đến nỗi đất đá trên mặt đường cũng xóc nảy liên hồi.
Trần Ngư bịt kín lỗ tai của mình, lùi ra sau mấy bước liên tiếp, cảm thấy trong đầu mình ong ong, như thể màng nhĩ sắp bị âm thanh này chọc thủng.
Tiếng gầm giận dữ này vừa dứt, Tề Đẳng Nhàn tức khắc sục sôi ý chí, khí thế áp đảo chẳng khác nào Sở Vương tay không kéo núi năm xưa!
Tề Đẳng Nhàn bóp chặt nắm đấm của đối phương mà tiến về phía trước, dán thẳng vào cánh tay của mình, toàn thân tràn trề khí lực.
Văn Dũng Phu cũng biết rõ mạng của mình đến đây là tận, trong quá trình Tề Đẳng Nhàn áp sát mình, ông ta liều mạng đấm thẳng, cố hết sức để thoát ra khỏi bàn tay của Tề Đẳng Nhàn!
Cơ thể của hai người va chạm với nhau, những âm thanh lớn và đáng sợ lại tiếp tục vang lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đều kiệt sức, cơ thể của họ lại va mạnh vào nhau, sau đó cả hai đều bay ngược lại không trung.
“Máu, máu của ai đây?”
Khoảnh khắc ngã văng ra xa, Văn Dũng Phu trông thấy máu tươi đang lơ lửng trên không trung, trong lòng tức khắc kinh hãi.
Bây giờ thần kinh của ông ta đang tập trung cao độ, ông ta thậm chí không thể cảm nhận được chút đau đớn nào.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã ý thức được, máu này chính là của ông ta… Bởi vì ông ta vừa định vung cánh tay ra để tiếp đất an toàn. Khi định vung tay, ông ta hoảng hồn phát hiện ra, cánh tay của ông ta đã biến mất?
Tập trung nhìn cho kỹ, ông ta trông thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm một cánh tay to lớn, giống như một cụ ông đi dạo chợ mua đồ ăn cầm theo một chiếc móng giò lợn lớn từ cửa hàng thịt…
Vừa quay đầu lại, Văn Dũng Phu liền thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt lìa, trông vào đó, ông ta có thể nhìn thấy máu thịt, có thể nhìn thấy các thớ cơ, xương cốt, mạch máu không đều. Sau đó, cơn đau dữ dội ập đến như thủy triều, ngập tràn trong não ông ta, khiến toàn thân ông ta bắt đầu co giật.
Ông ta biết, nếu như ông ta bị nỗi đau đớn này đánh bại, vậy thì cái chết chính là điều không thể nghi ngờ…
Vì thế, khi tiếp đất, ông ta lăn trên mặt đất hai vòng, để lại máu tươi đầy đấy, tay trái ra sức chống đất, dùng chút sức lực cuối cùng, tung ra độc chiêu “Sanh Thuyền Kính” tới, khiến cho cơ thể lùi về sau tới hơn mười mét.
Ngay sau đó, ông ta xoay người bỏ chạy, thất tha thất thểu, không dám dừng lại, tựa như một con chó nhà có tang bị người ta chặt mất đuôi.