Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821 Từ bao giờ

Chương 821

Tạ Cuồng Long cuối cùng cũng kịp thời đuổi tới, miễn cưỡng tiếp nhận “Đại suất bi” của Tề Đẳng Nhàn!

Nhưng mà, từ khi nào quyền kình của Tề Đẳng Nhàn lại tốt như vậy?

Hai tay Tạ Cuồng Long run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy như xương cốt cả người đều đang run, ngay sau đó, răng miệng trào rớt ra ngoài.

Nếu là bình thường, thì hắn ta chắc chắn chỉ có thể chờ chết.

Nhưng may mà có Nghiêm Mộc Long, ngay thời khắc mấu chốt đỡ một đòn trí mạng của Tề Đẳng Nhàn cho Tạ Cuồng Long, cô ta thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó có được cơ hội, dang hai tay ra, đẩy hướng về phía hai sườn bụng của Tề Đẳng Nhàn.

Hai chưởng này vừa nhanh vừa đau!

Tề Đẳng Nhàn không hề tiếp chiêu, bước chân ra khỏi nửa vòng tròn.

Nghiêm Mộc Long lập tức gào lên một tiếng, đi theo hắn, hai tay liên tục xuất chiêu, dùng chiêu thức đánh ngắn trong bộ sách võ thuật, vừa nhanh vừa chuẩn, ra tay tàn nhẫn lại xảo quyệt, nhắm vào điểm yếu!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không phải ngồi không, khi Nghiêm Mộc Long truy kích kịp, hai tay bỗng nhiên trầm xuống, ngăn cản quyền thuật Nghiêm Mộc Long đánh tới, cổ tay run lên, lùi sau nửa tấc, một đòn “Đáy biển băng” nhắm đánh ngay vào ngực bụng Nghiêm Mộc Long !

Nghiêm Mộc Long nhướng đôi lông mày kiếm lên, cả người kéo như cây cung, dây cung hệt như được kéo căng hết sức, nàng ta bắn cung ra, tránh đi quyền đánh của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời vung cánh tay lên, tựa như khẩu súng lớn, nhắm thẳng cổ họng Tề Đẳng Nhàn!

Cùng lúc đó, Tạ Cuồng Long phun ra đầy chiếc răng trắng, thay đổi khẩu khí, lập tức lấy lại sức, sải bước đi nhanh, hệt như con ngựa hung hãn, bả vai run rẩy xô vào nhau!

Nếu một trong hai đại cao thủ này đánh đơn một mình với Tề Đẳng Nhàn, cũng đều phải bị đè xuống mặt đất ăn đấm.

Thế nhưng khi hai người liên thủ cùng nhau, thực sự rất kinh khủng, sức mạnh bản thân không kém, hơn nữa đã nghiên cứu qua video lối đánh của Tề Đẳng Nhàn, cả hai phối hợp ăn ý, có thể nói là chỉ cần một chiêu đã mất mạng!

Hơn nữa khi đối phó với Nghiêm Mộc Long, cũng phải chú ý đến Tạ Cuồng Long, toàn tâm toàn ý cả hai người thật sự rất không dễ dàng.

Đầu ngón tay Nghiêm Mộc Long đã gần kề yếu hầu Tề Đẳng Nhàn, thậm chí nàng ta còn có thể cảm nhận được độ ấm làn da của đối phương, cũng cảm thấy được từng tầng da gà đang nổ tung.

Chỉ cần tiến thêm một centimet, nàng ta có thể chọc thủng cổ học Tề Đẳng Nhàn!

Có điều là, động tác của Tề Đẳng Nhàn cũng khiến cho nàng ta cảm thấy nhanh đến thái quá, cánh tay phải không biết từ khi đã quàng qua cổ, mắc phải cổ tay Nghiêm Mộc Long, bị một lực dính chặt, thuận thế hướng sang vùng bên cạnh!

“Quyền pháp tam đại trong nội gia, rốt cuộc người này luyện đến cảnh giới gì rồi chứ?” Trong đầu Nghiêm Mộc Long không khỏi hiện lên một suy nghĩ như vậy trong đầu, chỉ cảm thấy thái quá đến đáng sợ.

Rõ ràng Tề Đẳng Nhàn chỉ là nhẹ nhàng chạm, đã hóa giải được chiêu thức của nàng, hơn nữa còn suýt nữa khiến cho cơ thể hắn bị mất thăng bằng.

Mắt thấy vai Tạ Cuồng Long sắp đụng vào sau lưng, hắn bỗng nhiên xoay người một cái, bắt kịp ngay giữa chưởng bát quái “Chưởng xoay người”, mở bàn tay ra, dồn hết sức lực để đẩy, tựa như đẩy mạnh cối xany mấy trăm căn chỉ là bình thường!

Sau đó bả vai Tạ Cuồng Long lại bị bàn tày Tề Đẳng Nhàn đè xuống lại, cả người hắn ta cảm thấy như trời đất quay cuồng, bước chân không chịu khống chế mà quay ra ngoài.

“Công lực của hắn, e rằng đã đạt đến cảnh giới phá tan hư không!” Trong nháy mắt, trong lòng Tạ Cuồng Long thoải mái, nhưng mà, nếu như hắn ta liên thủ mạnh mẽ với Nghiêm Mộc Long, có lẽ vẫn có hy vọng thắng lợi.

Nghiêm Mộc Long thấy Tạ Cuồng Long mất thăng bằng, dứt khoát quyết định, trong ống tay áo chợt lóe sáng, bỗng nhiên giơ tay lên, chi chít những phi tiêu cỡ nhỏ bằng một đốt ngón tay ùn ùn bay đến hướng người của Tề Đẳng Nhàn!

Đôi tay nàng ta trắng nõn như ngọc, vì để duy trì cảm xúc tuyệt diệu, loại cảm xúc này, đối với nàng ta là ám khí đánh người, có hiệu quả làm nổi bật nét chính.

Có tiếng phi tiêu bắn trúng vật thể truyền đến!

Nhưng mà những phi tiêu đó, lại chỉ là bắn trúng mảnh quần áo lơ lửng trên không trung.

Không biết từ khi nào Tề Đằng Nhàn đã dùng chiêu “Lặng lẽ chuồn mất”, cởi áo khoác ngoài ra, đỡ tất cả ám khí của Nghiêm Mộc Long .

Tạ Cuồng Long tạm giữ được thăng bằng trong thời cơ hiếm có này, trong nháy mắt thật sự quá ngắn, thậm chí còn chưa kịp nháy mắt, nhưng đối với một người cao thủ như hắn ta mà nói, cũng hoàn toàn đủ dùng!

“A!”

Tạ Cuồng Long vừa nhấc tay lên, trực tiếp kết hợp thái cực quyền và “Vô cực cọc” của mẹ, chớp mắt đã ổn định được gân cốt và khí huyết toàn thân.

Nhưng lúc này, hắn như bị hoa mắt, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã đi tới trước người hắn.

Cơ thể như ma thần đột nhiên lao xuống, con ngựa dừng lại, khí huyết phía trong ngấm vào vùng dưới rốn, hai mắt sáng lên tựa như hai ánh mặt trời, thế nhưng có hơi chói mắt!

Hai bàn tay to của Tề Đẳng Nhàn đưa ra, tóm lấy khóa chặt hai bàn tay của hắn ta!

Nghiêm Mộc Long thấy Tề Đẳng Nhàn chế trụ hai cánh tay của Tạ Cuồng Long, sắc mặt thay đổi.

Không đợi nàng ta đuổi kịp tới, Tề Đẳng Nhàn dùng lực, đánh tan sức lực cả người Tạ Cuồng Long, đi nhanh đến phía trước một bước, hóa thành hình dáng con hổ, dang hai tay ra, giống hệt như ôm tình nhân của mình.

Đây là chiêu thức dáng hình “Ôm hổ về núi”!

Lần này hắn dùng hệt sức lực, bước chân dậm mạnh khiến mặt đất nổ tung, từng hòn đá xi măng to bàn bằng tay nẩy lên, bay lên rơi xuống khắp nơi.

Tạ Cuồng Long còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tề Đằng Nhàn ôm vào trong lồng ngực.

“Thình thịch!”

Ngay sau đó, hắn ta nghe được nhịp tim đập kịch liệt.

Là nhịp tim đập của Tề Đẳng Nhàn!

Theo sát sau đó, khí huyết cuồn cuộn trào lên như sông Trưởng Giang!

Tạ Cuồng Long cảm thấy bản thân như bị con trăn dài hàng mất chục mét cuốn lấy, toàn bộ cột sống bị kéo ra, xé toạc sang hai bên trái phải khác nhau!

“Buông tay!”

Cuối cùng Nghiêm Mộc Long cũng chạy tới, gầm lên một tiếng, đầu ngón tay chợt lóe sáng, đuổi theo đánh giữa lưng Tề Đẳng Nhàn!

Tề Đẳng Nhàn lại ôm Tạ Cuồng Long, bỗng nhiên sải bước hình rồng nhảy vọt ra ngoài, tránh một đòn của Nghiêm Mộc Long, cơ thể còn đang lơ lửng trên không hắn đã dùng toàn lực bóp cổ, tựa như con mãng xà to lớn quấn quanh giết chết con mồi bị bắt!

“A a a a ——!!!”

Trong miệng Tạ Cuồng Long phun ra máu, phát ra tiếng gầm rú như dã thú.

Toàn thân xương cốt trên người hắn, đều bị Tề Đẳng Nhàn siết chặt nghiền nát , cột sống cũng bị xé toạc từ giữa người, từng đốt sống lưng gãy ra, đến nỗi không ra gì.

“Trả lại cho ngươi!”

Tề Đẳng Nhàn buông lỏng tay, tóm lấy cả người Tạ Cuồng Long xụi lơ, hung hăng ném giống như quả tạ vào phía Nghiêm Mộc Long ở đối diện!

Nghiêm Mộc Long hoảng sợ, hoàn toàn không đón lấy, mà là nghiêng mình né tránh.

Nếu như nàng ta đi đỡ người, Tề Đẳng Nhàn ắt sẽ đuổi kịp, đánh chết nàng ta ngay tại chỗ.

Nàng ta vừa mới tránh cơ thể của hắn ra, Tề Đẳng Nhàn đã đuổi theo, giơ tay đấm thẳng đến ấn đường!

Nghiêm Mộc Long muốn dùng tay đỡ lấy, nhưng cánh tay còn chưa kịp đụng phải nắm đấm đối phương, cảm giác đã hệt như bị điện giật, bị tê dại trong giây lát, khiến cho động tác của nàng ta ngay lập tức thay đổi hình dạng.

Mà lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng thu nắm đấm lại, chân giậm trên mặt đất.

Mắt hắn lóe lên tia sắc bén, nâng chân phải lên, chọc vào đầu gối Nghiêm Mộc Long!

“Răng rắc!”

Trước tiếng đầu gối đứt gãy giòn vang, hắn lại đấm thẳng vào lồng ngực Nghiêm Mộc Long!

“Bụp!”

Cả người Nghiêm Mộc Long bay lên không trung, bay lộn ngược, máu tươi trong miệng phun trào như suối, trong nháy mắt nhuộm đỏ vạt áo.

Tề Đẳng Nhàn hung hăng cau mày lại, nghĩ ngợi nói: “Vừa rồi mới sử dụng sức lực lại có thể tiêu hao cao như vậy, nàng ta mặc áo chống đạn, một quyền này, có lẽ không thể đánh chết nàng ta……”

Suy nghĩ trong đầu vừa lóe lên, hắn cảm giác được da đầu ngứa ran, không muốn nghĩ cũng biết, là các chiến sĩ canh xe nổ súng!
Chương 822 Tội phản quốc

Chương 822: Tội phản quốc

Mặc dù Nghiêm Mộc Long không hạ lệnh, nhưng phán đoán của bọn họ không sai. Nếu lúc này không nổ súng, hai người kia có thể sẽ phải chết!

Thân hình của Tề Đẳng Nhàn giống như quỷ mị ngã xuống đất, gần như toàn bộ đạn đều bắn xuyên qua đầu anh.

Sau đó, cả người anh giống như con nhện cùng sử dụng cả tay và chân bò đi, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh!

"Đây là loại dị hình gì vậy?"

Những chiến sĩ nổ súng đều choáng váng, cho rằng đối phương trông như giống loài ngoài hành tinh trong phim.

Phi thuyền còn chưa quét được nửa đường, Tề Đẳng Nhàn đã tới gần, xoay người dùng chân tung đòn "Thỏ đá ưng", một chiến sĩ bị đá trúng bụng, bay lên không trung, rơi xuống nóc xe.

Ngay khi một chiến sĩ khác chuẩn bị chuyển họng súng đã bị Tề Đẳng Nhàn quét chân đá vào mắt cá chân anh ta, lập tức la hét ngã xuống đất.

Đương nhiên, những chiến sĩ này không tinh nhuệ như tiểu đội điềm gở, Tề Đẳng Nhàn đương nhiên không cần phải dốc toàn lực mỗi lần ra đòn mới có thể đạt được hiệu quả mất mạng.

Đội hình phòng ngự của các chiến sĩ trực tiếp bị lực lượng cá nhân đáng sợ của Tề Đẳng Nhàn xé toạc một lỗ hổng, anh vừa xông vào đã lập tức tay đấm chân đá, tiếng xương gãy tiếp tục vang lên, một lúc sau đã có bảy tám người nằm trên mặt đất.

Anh cũng biết mình không thể ở đây quá lâu, anh đã đi tới khoang phía sau, dùng bả vai huých mạnh, cánh cửa thép tinh bị đụng rầm một cái mở ra.

Chỉ nhìn thấy Lục Chiến Long đang mang cùm điện tử, ngã gục trong xe, cơ thể co giật, sắc mặt tái nhợt.

“Lục đại ca, em đến cứu anh!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói, nhảy lên xe, đang định mang anh ta đi.

"Người anh em à, là tôi đã hại cậu... Tôi không thể rời đi, nếu tôi rời đi, em gái tôi sẽ phải chết!" Lục Chiến Long nghiến răng nghiến lợi, chống người dậy, chộp tới bàn tay to mà Tề Đẳng Nhàn đang duỗi ra.

Tề Đẳng Nhàn cau mày nói: "Tôi đã gây ra tai họa, nếu anh còn không chịu rời đi, vậy tôi làm những chuyện này chẳng phải vô ích sao?"

Nhưng Lục Chiến Long lại nói: "Tôi thật sự không thể đi, nếu không em gái của tôi nhất định sẽ bị bọn chúng giết chết. Người anh em à, cậu đừng nhất quyết đi theo con đường cô độc một mình, nếu không, tôi thà rằng mình tự sát!"

Tề Đẳng Nhàn thở dài một tiếng, còn muốn nói điều gì đó.

Lục Chiến Long nói: "Cậu đi đi, mục đích bọn chúng bắt giữ tôi kỳ thực là để ép cậu ra tay. Người anh em à, anh trai thật sự xin lỗi cậu!"

Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhìn thật sâu anh ta, nói: “Chuyện này tôi không trách anh... Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối của Lục Linh Linh, sau đó giải cứu cô ấy.”

Lục Chiến Long mím môi, trong mắt rưng rưng lệ nóng nói: "Cảm ơn người anh em!"

Tề Đẳng Nhàn nói xong bèn nhảy xuống xe, vừa bước ra đã nhìn thấy Sở Vô Đạo ngồi dưới đất, đầu dục xuống.

Cậu ta chịu đnưgj cơn đau nhức nội tạng xuất huyết, chiến đến giây phút cuối cùng, kiệt sức mà chết.

Triệu Đồ Long lúc này mới ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tướng quân có muốn đến báo thù cho bạn tốt của mình không? Hắn ta đã bị tôi đánh chết."

Tề Đẳng Nhàn lại không dao động, thân hình như tia chớp lao về phía bên đường.

Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên như đậu nổ, thậm chí còn dữ dội hơn lần trước!

May mắn thay, người của Tề Đẳng Nhàn đã chui vào giữa mương ven đường. Con mương này không rộng, thậm chí còn hơi hẹp, chỉ có thể chứa được một đứa trẻ nhi đồng.

Nhưng trong khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn đã toản thân, hoàn thành việc co rút gân cốt.

"Hừ, chạy trốn quá nhanh!" Triệu Đồ Long nhíu mắt lại, cười lạnh nói.

Hắn ta biết rằng một người như Tề Đẳng Nhàn đã muốn bỏ chạy thì không ai có thể ngăn cản.

Huống chi vừa rồi hắn ta đã tiêu hao rất nhiều thể lực trong trận chiến với Sở Vô Đạo.

Suy cho cùng, vết thương cũ của Sở Vô Đạo quá nghiêm trọng, trong trận chiến khốc liệt, khí huyết của cậu ta vận chuyển quá mạnh, những cây kim bạc trong cơ thể đều bị gãy, cuối cùng chết vì nội tạng xuất huyết.

Một nhóm lớn người chi viện đã đến, bắt đầu lục soát con mương nhằm tìm kiếm dấu vết của Tề Đẳng Nhàn.

Triệu Đồ Long bước đến bên cạnh Tạ Cuồng Long, nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu nói: "Xem ra, năm con rồng ở Hoa Quốc, phải thiếu mất một con.”

Xương cốt toàn thân của Tạ Cuồng Long bị một lực cực lớn nghiền nát, cột sống cũng bị gãy, nội tạng cũng bị chèn ép nghiêm trọng, cái mạng này có lẽ không thể cứu được.

Nghiêm Mộc Long nằm trên đất ngồi dậy, một chân cô ta bị đá gãy, còn bị đấm một phát.

Nhưng may mắn thay, phần lớn sức mạnh của cú đấm đã được áo giáp chặn lại. Hơn nữa trước khi Tề Đẳng Nhàn đánh ra quyền này đã vận dụng cương kính, thể năng đã bị tiêu hao một nửa ngay lập tức.

Bằng không, cho dù Nghiêm Mộc Long sống sờ sờ mặc hai lớp áo giáp, cũng sẽ bị quyền kình đánh chết!

"Anh ta không cứu được Lục Chiến Long." Nghiêm Mộc Long ho ra máu, sắc mặt trở nên khó coi.

"Lục Chiến Long cũng biết rằng nếu anh ta đi cùng tên họ Tề kia thì em gái anh ta chỉ có một đường chết." Triệu Đồ Long bình tĩnh nói.

Nghiêm Mộc Long gật đầu, nói: “Cho nên, anh ta lấy giỏ tre múc nước làm chuyện vô ích, thậm chí còn ép mình đến kết cục không còn chỗ dừng chân.”

Triệu Đồ Long nói: "Cũng không thể nói như vậy. Anh ta đánh Tạ Cuồng Long thành ra thế này. Mạng của Tạ Cuồng Long có lẽ sẽ không còn nữa."

Nghiêm Mộc Long ho khan nói: "Lập tức ban hành lệnh truy nã, liệt Tề Đẳng Nhàn vào danh sách tội phạm truy nã cấp SSS, tội danh là --- phản quốc!"

"Vâng!"

Lập tức có người đáp lời, cầm bộ đàm bắt đầu ra lệnh.

Vẻ mặt Nghiêm Mộc Long khó coi nói: "Ba người còn không thể giữ được anh ta, để anh ta đánh chết Tạ Cuồng Long, đánh gãy một chân của tôi?"

Triệu Đồ Long lắc đầu, nói: "Sở Vô Đạo là một kẻ mất trí, hắn ta liều mạng ngăn cản tôi. Nếu không, ba người chúng ta liên thủ, anh ta có mười mạng cũng không đủ!"

Hai cao thủ Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long hợp sức tấn công Tề Đẳng Nhàn, thậm chí với kỹ năng của Tề Đẳng Nhàn, anh đã nhiều lần bị ép vào nguy hiểm, lại có thêm Triệu Đồ Long, hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.

“Công phu của người này đã thấy thần.” Nghiêm Mộc Long chống một chân đứng dậy: “Vừa rồi anh ta đá tôi đã dùng sát chiêu chọc cửa hông, chắc là học được từ con khốn Ngọc Tiểu Long đó!”

Ngọc Tiểu Long tinh thông hai môn quyền pháp Bắc phái chọc chân và Thái Cực quyền, vừa rồi khi Tề Đẳng Nhàn đá gãy chân phải, cô ta đã nhìn thấy một chút bóng dáng của Ngọc Tiểu Long.

Triệu Tử Long nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Lại để một người như vậy trốn thoát, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

Nghiêm Mộc Long nói: “Đừng lo lắng quá, anh ta có thân nhân và bạn bè ở Hoa Quốc, cho nên anh ta không dám hành động liều lĩnh như Hồng Thiên Đô đâu.”

Trong xe vang lên giọng nói của Lục Chiến Long: "Nghiêm Mộc Long, Triệu Đồ Long, Tạ Cuồng Long ghi tên cùng ba người các ngươi, thật là xấu hổ cho Lục Chiến Long tôi! Các người phải nhớ kỹ hành động hôm nay, nếu để tôi thoát vây, hoặc là sau này người anh em của tôi trở về thì tất yếu sẽ bắt các người nợ máu phải trả bằng máu!”

Nhưng Triệu Đồ Long lại thờ ơ nói: "Lục Chiến Long, anh cho rằng mình sẽ bình an vô sự sao? Tên họ Tề kia đã phạm sai lầm lớn như vậy khi cứu anh, toàn bộ Hoa Quốc sẽ không tha thứ cho hắn ta. Từ giờ trở đi, hắn ta chỉ là một con chuột chạy qua đường. Nhiều nhất cũng chỉ là một tên Hồng Thiên Đô thứ hai thôi!"

Lục Chiến Long không nói nữa, nhưng trong lòng lại tràn đầy áy náy đối với Tề Đẳng Nhàn.

Đây là một người anh em tốt, hết lòng đối đãi với mình, nhưng vì việc riêng mà lại làm tổn thương đến cậu ta...

Lúc này, đầu Tạ Cuồng Long gục xuống, hoàn toàn tắt thở.

Nghiêm Mộc Long nói lớn: "Kẻ phản quốc Tề Đẳng Nhàn và Sở Vô Đạo cấu kết với nghi phạm Lục Chiến Long, mưu đồ cướp xe tù, tàn sát tướng Tạ Cuồng Long. Tất cả chiến sĩ của Hoa Quốc, ai cũng có thể giết chết hắn ta!”
Chương 823 Gió lốc

Chương 823: Gió lốc

Ngay khi tin tức Tề Đẳng Nhàn và Sở Vô Đạo phản bội truyền ra, lập tức gây ra một chấn động lớn.

Ngay cả Tề Bất Ngữ cũng nhận được tin tức ngay lập tức.

Tuy nhiên, sau khi hiểu rõ tình hình, ông chỉ cảm thấy con trai mình làm việc rất tốt.

Nhưng hành vi của Tề Đẳng Nhàn cũng mang đến rắc rối lớn cho những người trong phe Phó Phong Vân. Dù sao anh là tân binh được Phó Phong Vân đặc biệt đề bạt, bây giờ bị chụp cho cái mũ phản quốc lên đầu, tất nhiên, Phó Phong Vân sẽ không cảm thấy dễ chịu.

“Tên này làm việc không dùng nào hay không biết sẽ mang đến rắc rối cực lớn cho chúng ta chứ?” Một vị đại lão nhịn không được tức giận vỗ bàn mắng.

"Cậu ta làm không sai, cậu ta có năng lực này, nên làm ra chuyện như vậy." Mặt Phó Phong Vân không lộ biểu tình nhận xét: "Việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm, các vị đừng lo lắng!"

"Lão Phó... chuyện này..." Đại lão do dự.

Phó Phong Vân lắc đầu và nói: "Nếu ngay cả nâng cao chính nghĩa củng phải phủ định trái với lương tâm. Như vậy thì ánh sáng cũng sẽ bị người ta xuyên tạc thành bóng tối."

Vị đại lão trầm ngâm một lát, nói: “Tuy nhiên, không thể phủ nhận chuyện cậu ta đã giết Tạ Cuồng Long và tấn công đội áp giải. Tội danh phản quốc này, hơn phân nửa là không thể rửa sạch được. Hơn nữa, người này hành sự to gan lớn mật, tuỳ ý làm bậy. Thậm chí còn tẩy não Ngọc Tiểu Long đi cùng tiêu diệt toàn tiểu đội điềm gở. Chuyện này phần lớn sẽ tính cả vào người cậu ta."

Phó Phong Vân khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi, ông ta hẳn sẽ có tâm trạng không tốt, nhưng ông ta vẫn quyết định đứng dậy dọn dẹp cục diện rối rắm này.

Tề Đẳng Nhàn được ông ta đặc biệt chiêu mộ, Sở Vô Đao từng là thuộc hạ của ông ta.

Đối với việc này, ông ta không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Ngọc Tiểu Long ở Ma Đô đương nhiên nắm được tin tức trực tiếp, khi biết Tề Đẳng Nhàn bị hai người Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long vây công, thậm chí còn giết chết một người, sau đó rời đi, trong lòng cô vô cùng chấn động.

Đồng dạng, sâu trong lòng cô cũng chấn động, nhất thời trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Bởi vì những gì Tề Đẳng Nhàn làm chính là việc cô muốn làm nhưng lại không thể làm được, cô cần phải cân nhắc tình hình đại cục.

"Yên tâm, công phu của anh ta đã đạt đến trình độ này, không ai có thể bắt được đâu." Ngọc Tiểu Long nhìn đám thuộc hạ đang lo lắng nói: "Hơn nữa, từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong đám cặn bã, đối với việc né tránh đuổi bắt chỉ sợ còn am hiểu hơn chúng ta.”

Việc Lục Chiến Long bị bắt vì nghi ngờ liên quan đến việc rửa tiền đã gây ra sóng gió lớn, Tề Đẳng Nhàn giết Tạ Cuồng Long để cướp xe tù còn làm Nghiêm Mộc Long bị thương nặng, càng gây ra cơn sóng thần!

Cũng may lúc Tề Đẳng Nhàn ở Trung Hải đã sớm sắp xếp, anh biết rất rõ, cho dù minh không phải vì Lục Chiến Long ra tay mà bị chụp cái mũ lớn như vậy thì cũng sẽ vẫn xảy ra chuyện y như vậy.

Hành vi của anh lần này được coi là phản quốc, cũng sẽ không mang lại quá nhiều nguy hiểm cho những người xung quanh.

Tuy nhiên, Dương Quan Quan vẫn bị Bộ Chính trị tìm tới ngay lập tức, dù sao gần đây cô ấy và Tề Đẳng Nhàn có quan hệ thân thiết nhất.

Sau đó là đám người Lý Vân Uyển, Hướng Đông Tình... cũng lần lượt gặp phải một vài phiền phức.

Nhưng đây đều là những câu hỏi tương đối bình thường, chịu tội liên đới cũng không thể tính lên đầu bọn họ.

“Tề Đẳng Nhàn cướp xe tù cứu Lục Chiến Long, giết Tạ Cuồng Long, bị tuyên bố là kẻ phản quốc sao?” Dương Quan Quan sau khi nhận được tin tức, không khỏi ngây ngốc.

Một lúc sau, cô ấy nở nụ cười nói: “Các anh hỏi tôi anh ấy đang ở đâu, tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn nói, anh ấy đánh rất hay!”

Người thẩm vấn không khỏi đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên: "Cô Dương, xin cô cẩn thận lời nói!"

Dương Quan Quan nhàn nhạt nói: “Lục Chiến Long là người chính trực, lúc anh ấy bị vu oan, Tề Đẳng Nhàn bất bình thay anh ấy, đúng là hợp ý của tôi! Đáng tiếc là võ công của tôi không đủ cao. Nếu không tôi cũng sẽ tự mình ra tay.”

Người thẩm vấn bị lời nói của Dương Quan Quan làm tức giận đến mức đầu nổi đầy gân xanh.

Dương Quan Quan nói: "Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, vấn đề còn lại có thể nói chuyện với luật sư của tôi. Hiện tại tôi có tài sản mấy chục tỷ, còn có rất nhiều việc phải làm, không thể trì hoãn được."

Cô ấy không còn là Dương Quan Quan ngày xưa nữa, cô ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với một chuyện lớn như vậy.

Mặc dù lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn nhưng cô ấy không nghi ngờ tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa Tề Đẳng Nhàn đã sớm lên kế hoạch từ trước.

Những tài sản tưởng chừng như đứng tên Tề Đẳng Nhàn thực chất đã được chuyển sang tên của cô ấy hoặc Lý Vân Uyển, thậm chí phần lớn tài sản của Tập đoàn Hướng thị hiện đã được chuyển sang Hoa Kỳ.

Dù những người này có quyết tâm dùng biện pháp cứng rắn thì cuối cùng thứ họ tịch thu được cũng chẳng qua chỉ là một đống vỏ rỗng thôi.

Bên Tống Chí Mai cũng đang đau đầu, bà ấy vừa mới nắm được quyền lực, lại xảy ra chuyện này, hiện tại toàn bộ Long Môn ở Ma Đô đều đang bàn tán sôi nổi, hơi có dấu hiệu muốn phản bội.

May mắn thay, đã có mệnh lệnh từ tổng hội bên kia, bổ nhiệm Tống Chí Mai làm đà chủ, nắm toàn bộ công việc của Long Môn ở Ma Đô.

Dù sao thì chuyện của Tề Đẳng Nhàn đã khiến cho khắp nơi hỗn loạn.

Toàn bộ Ma Đô vô cùng căng thẳng, gần như tất cả các lực lượng phía Chính phủ đều đang truy lùng Tề Đẳng Nhàn.

Không ai biết Tề Đẳng Nhàn ở đâu, anh cũng sẽ không chủ động liên lạc với bất kỳ người nào có liên quan đến mình, làm như vậy chẳng khác nào làm hại họ.

Nghiêm Mộc Long không ở lại Ma Đô, là một người luyện võ, cô ta biết nếu võ thuật đạt đến trình độ của Tề Đẳng Nhàn sẽ đáng sợ đến mức nào.

Nếu ở lại Ma Đô, có lẽ anh ta sẽ tìm ra và ám sát mình.

Triệu Đồ Long cũng sẽ không ở lại Ma Đô, Sở Vô Đạo đã chiến một trận với hắn ta, bởi vì nội tạng xuất huyết nên kiệt sức mà chết.

Chuyện này, Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ tính lên đầu của hắn ta.

Vì vậy, sau khi Nghiêm Mộc Long kết tội Tề Đẳng Nhàn. Hơn nữa còn hạ lệnh tiến hành lùng bắt. Hai người đã trực tiếp áp giải Lục Chiến Long, đáp máy bay của bộ chiến tranh đến Đế Đô.

Cái giá lần này đối với Triệu gia có chút không thể chịu nổi.

Họ phải chịu trách nhiệm về cái chết của Tạ Cuồng Long, còn phải đưa ra lời giải thích cho Hồng bang.

Tương tự, Hồng bang cũng bị cái chết của Tạ Cuồng Long làm cho khiếp sợ, thậm chí phẫn nộ. Nếu không phải có một ông chủ lớn cố tình trấn áp, có lẽ bọn họ đã chuẩn bị trực tiếp sử dụng thế lực của Hồng bang để phát động chiến tranh với Long Môn ở Ma Đô.

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn tạm thời biến mất nhưng tầm ảnh hưởng của anh vẫn còn đó. Dương gia đã chính thức bị đuổi khỏi dự án đường ống dẫn khí đốt tự nhiên xuyên quốc gia.

Đồng thời, tài sản của họ đang đứng trước nguy cơ bị tập đoàn tài chính Đông Liên cùng một đám sói đói chia cắt. Bên trong Dương gia cũng đang có người âm thầm gia nhập vào phe của Dương Quan Quan.

Gukoo cũng bị ảnh hưởng, nhưng sau khi điều tra, người ta phát hiện ra người phụ trách Gukoo đã bị Dương Quan Quan thay thế mà không hề báo trước. Hơn nữa, việc xây dựng đường ống dẫn khí đốt tự nhiên xuyên quốc gia là một dự án tất yếu, lại có phía Vinogradov đang gây áp lực lên nó, ngay cả vào thời điểm quan trọng này, cũng không ai dám có ác ý với Tập đoàn Gukoo.

Mọi chuyện còn tiến thêm một bước...

Uy tín của Lục Chiến Long trong bộ chiến tranh vẫn có tác dụng nào đó, nhiều chiến sĩ cấp thấp đã lên tiếng.

Tuy nhiên, đại lão ở trên cho rằng, dù Lục Chiến Long dùng quỹ hội để giúp đỡ nhiều người hơn nhưng vẫn vi phạm kỷ luật, pháp luật. Dù xuất phát từ ý tốt thì vẫn cần bị trừng phạt.

Về phần những chiến sĩ cấp thấp ủng hộ Lục Chiến Long, bọn họ căn bản không có nhiều tin tức như vậy. Hơn nữa, chính Lục Chiến Long đứng ra nhận trách nhiệm nên bọn họ chỉ có thể phục tùng lời nói này.

Lục Chiến Long vừa được đưa đến Đế Đô đã phải đối mặt với một trong sự lựa chọn cực kỳ khó khăn đối với anh ta!

Triệu Huyền Hoàng đặt một tập văn kiện trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: "Lục tướng quân, ký đi, tôi cam đoan anh và em gái anh sẽ bình an vô sự."
Chương 824 Không thẹn với trời đất

Chương 824: Không thẹn với trời đất

Lục Chiến Long cầm lấy văn kiện vừa thấy trên mặt bàn, sương lạnh trong mắt gần như có thể tràn ra từ khóe mắt.

Cái văn kiện này, với anh ta mà nói, là có lợi.

Bởi vì, nội dung bên trong văn kiện này là muốn chuyển dời tất cả mâu thuẫn và tội lỗi lên người Tề Đẳng Nhân.

Triệu Huyền Hoàng, đây là muốn Lục Chiến Long cắn chết Tề Đẳng Nhân, đánh Tề Đẳng Nhân hoàn toàn ngã xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay người!

Thậm chí, ông ta còn có thể truyền ra tin tức truyền, nói là Tề Đẳng Nhân mê hoặc Lục Chiến Long, cứ như vậy, thanh danh của Tề Đẳng Nhân ở Hoa Quốc lập tức sẽ còn xấu hơn cả ăn mày trên đường cái, cho dù muốn lật lại bản án cũng khó như lên trời.

Nếu như Lục Chiến Long ký lên văn kiện này, vậy thì những tội lỗi anh ta phải chịu, sẽ ít đi rất nhiều.

“Em gái tôi rốt cuộc đang ở đâu?” Lục Chiến Long nhìn Triệu Huyền Hoàng, hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói, “Tôi sẽ làm theo những gì các người muốn, chỉ xin các người có thể buông tha con bé!”

Triệu Huyền Hoàng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Cậu ký lên văn kiện này, tôi đương nhiên sẽ cho cậu gặp lại em gái cậu.”

Lục Chiến Long lại cười nhạo một tiếng, nói: “Loại người như các người, nói chuyện chưa bao giờ giữ chữ tín. Nói chỉ cần tôi nhận tội ở Thượng Hải thì sẽ thả em gái tôi ra, hiện tại, lại đưa ra điều kiện mới! Có phải sau khi tôi đáp ứng điều kiện này, lại có thêm điều kiện nữa không? Không bao giờ đủ?”

Triệu Huyền Hoàng nói: “Yên tâm, tôi là người giữ chữ tín, nói một không nói hai.”

Lục Chiến Long nói: “Chữ tín ở trong từ điển của các người, chẳng qua chỉ là dùng để kể chuyện cười mà thôi, chẳng phải sao?”

Triệu Huyền Hoàng đạm mạc nói: “Cậu cũng có thể không đáp ứng, nhưng em gái cậu sống chết như thế nào, tôi cũng không dám bảo đảm.”

Lục Chiến Long trong nháy mắt giận tím mặt, đập tay lên bàn!

Nhưng, ngay lúc này lại có người ấn mở xích điện tử.

Dòng điện mãnh liệt chạy dọc toàn thân Lục Chiến Long, khiến anh ta bị giật đến run rẩy liên tục, điên cuồng trợn trắng mắt.

Sau một lúc lâu, dòng điện bị đóng lại, Lục Chiến Long đã hoàn toàn xụi lơ, anh ta hung hăng cắn chặt khớp hàm của mình, mới nhịn được cảm giác đau đớn đến muốn kêu gào.

“Tôi cho cậu thời gian ba tiếng để suy xét, ba tiếng sau, nếu tôi không có được kết quả mà tôi muốn, cậu cứ chờ nhận được tro cốt của em gái cậu đi!” Triệu Huyền Hoàng lạnh giọng nói, sau khi bỏ xuống một câu, lập tức xoay người rời đi.

Lục Chiến Long ngồi yên trên chỗ ngồi của mình, cả người tràn ngập sự mệt mỏi.

Anh ta không thể hiểu được, những người này vì sao phải bức bách anh ta như thế.

Có lẽ là bởi vì anh ta và Tề Đẳng Nhân quá thân thiết, có lẽ, là bởi vì anh ta quá mức trung lập…… Nhưng, bản thân anh ta đứng trên vị trí cao, lại không xứng để có được một người anh em bạn bè sao?!

Anh ta nhìn bút viết và văn kiện ở trên mặt bàn, liên tiếp muốn duỗi tay lấy, rồi lại liên tiếp bắt tay rụt về.

Lục Chiến Long anh ta là người coi trọng bạn bè hơn cả mạng sống của mình, hai chữ nghĩa khí, ở trong lòng anh ta, là bất khả xâm phạm như Đức Giê-hô-va trong mắt những người theo đạo Cơ đốc.

“Lục Chiến Long tôi sinh ra là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, vì em gái mình, tôi không tiếc hủy diệt thanh danh và tương lai của chính mình!”

“Giúp những kẻ ác lưng đeo lên tội lỗi mà họ phải chịu, vốn đã không phải là chính nghĩa!”

“Hôm nay, chẳng lẽ tôi lại một lần nữa vì em gái của mình, bán đứng anh em của mình sao?”

“Em gái của anh, anh trai thật xin lỗi em, nhưng anh trai không thể xin lỗi người anh em đã đánh cược hết tất thảy để cứu anh!”

“Tề huynh đệ, sau khi tôi chết, chỉ mong bọn họ sẽ không làm gì em gái tôi, cũng hy vọng cậu có thể giúp người anh này một lần cuối cùng, cứu con bé khỏi tay những người kia.”

Nghĩ đến đây, Lục Chiến Long bỗng nhiên rống to một tiếng, gân xanh trên đầu nổi lên, sắc mặt đỏ đậm, mạch máu gần như tạc nứt.

Anh ta bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, thét dài: “Tôi hy vọng công lý có thể cuồn cuộn như nước, chính nghĩa có thể dâng trào như sông! !!! Tôi Lục Chiến Long, tuyệt đối không thẹn với anh em!”

Triệu Đồ Long ở ngoài phòng thẩm vấn vừa thấy, lập tức kêu lên: “Không ổn rồi, anh ta muốn tự sát!”

Triệu Huyền Hoàng cả kinh, cuống quít duỗi tay ấn chốt mở xiềng xích.

Dòng điện chạy dọc toàn thân Lục Chiến Long, nhưng anh ta ngồi ngay ngắn bất động, tựa như Quan Công, hung hăng cắn chặt khớp hàm, khí huyết trong cơ thể quá tải, chạy hết công suất!

Vì nhịn xuống cảm giác đau đớn, khớp hàm anh ta thậm chí đều bị cắn nát, từng dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuôi ra.

Triệu Đồ Long vừa định vọt vào đánh gục Lục Chiến Long, cửa vừa mở ra, lại thấy Lục Chiến Long trừng to hai mắt, có máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra, ngay sau đó là mũi, hai bên tai.

“Đúng là một con người rắn rỏi bất khuất.” Triệu Đồ Long nhìn thấy nhịn không được mà thở dài một tiếng, sâu trong nội tâm, cũng cảm động trước con người của Lục Chiến Long.

Triệu Đồ Long quay đầu nói với Triệu Huyền Hoàng : “Tiên sinh, Lục Chiến Long đã tự căng đứt tâm mạch mà chết.”

Trong lòng Triệu Huyền Hoàng lộp bộp một cái, đầu đau nhức như cái thùng phi bị đánh vào, Lục Chiến Long chết ở chỗ này, với ông ta mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.

Triệu Huyền Hoàng trầm mặc mà nhìn Lục Chiến Long, xác chết của anh ta vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế trên, hai mắt phẫn nộ trợn lên, tựa như một con King Kong bất khả xâm phạm.

Cho dù bị khí huyết căng đứt tâm mạch, đau đến tận xương cốt, dòng điện giật anh ta như muốn ngất đi, nhưng anh ta vẫn ngồi trên ghế như cũ, cho đến khi chết, sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp.

Anh ta cứ như vậy dùng đôi mắt mang theo dòng huyết lệ gắt gao trừng mắt nhìn về phía trước, nhìn hai người Triệu Huyền Hoàng và Triệu Đồ Long.

“Tôi biết rồi, cậu không muốn hổ thẹn với người.”

“Tôi sẽ không làm khó dễ em gái cậu, an tâm mà nhắm mắt đi.”

Triệu Huyền Hoàng nhìn thấy thế này, cũng cảm thấy chấn động, sau một lúc lâu, chậm rãi thở dài một tiếng, nói.

Hai mắt mang theo tia máu của Lục Chiến Long lúc này mới chậm rãi nhắm lại, nhưng cơ thể anh ta ngồi trên ghế vẫn thẳng tắp như cũ.

Đúng như theo lời anh ta nói, cuộc đời anh ta đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối không khom lưng, ngay thẳng đến chết, dù thế nào cũng phái bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.

Triệu Đồ Long tháo mũ của mình xuống, trong lòng âm thầm khâm phục đối với Lục Chiến Long, hắn ta quay đầu nhìn về phía Triệu Huyền Hoàng, hỏi: “Kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Nếu như kế hoạch thất bại, vậy thì phải làm từng bước, nên đánh thì phải đánh, lợi ích nên tranh thì phải tranh.” Triệu Huyền Hoàng nhàn nhạt nói.

“Cứ nói là Lục Chiến Long tự cảm thấy hổ thẹn với thiên hạ, sợ tội tự sát.”

Triệu Đồ Long không nhịn được mà thầm nghĩ: “Nếu như khi mình gặp nạn, cũng không biết có thể có một người bạn nào vì mình mà chiến thắng giống như Sở Vô Đạo hay không? Có thể có một người anh em giống như Lục Chiến Long, thà chết chứ không chịu khuất phục hay không?”

Người luôn quái gở như hắn ta, vào ngay lúc này, cũng nhịn không được có chút hâm mộ Tề Đẳng Nhân.

Sau khi tin tức Lục Chiến Long trong phòng thẩm vấn truyền ra, trực tiếp khiến cho sóng gió động trời!

Đặc biệt là nhóm cấp dưới của Lục Chiến Long, trực tiếp nổ tung chảo, một đám sôi nổi đi về phía trung tâm, muốn chất vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ tin tưởng Lục Chiến Long không phải loại người ăn hối lộ, làm trái pháp luật, càng là người sẽ không dễ dàng tự sát!

Chẳng qua, mới đi được nửa đường, bọn họ đã bị người cản lại, sau đó toàn thể đều bị giam.

Phó Phong Vân đối với chuyện này, cũng chỉ có thể im miệng không nói gì, bởi vì trước đó, Lục Chiến Long đã chủ động nhận bát nước bẩn nảy, thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình, anh ta hiện tại còn tự vẫn, căn bản rất khó có thể giúp anh ta lật lại bản án……

Sau khi Ngọc Tiểu Long ở nghe được tin tức này sau, trực tiếp sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, sau một lúc lâu, trên mặt cô tràn đầy nước mắt.

“Tôi sai rồi, lẽ ra tôi nên ra tay trước!” Ngọc Tiểu Long chậm rãi nói, sâu trong nội tâm cảm thấy tự trách vô cùng, trái tim đau đớn như bị dao cắt, mặt cũng tái nhợt theo.

Là một người thực sự yêu lấy mảnh đất này, làm gì có ai mà không đau lòng khi đánh mất một người như Lục Chiến Long chứ?
Chương 825 Nam Dương

Chương 825: Nam Dương

Sóng gió động trời không thể bao phủ lên tới Tề Đẳng Nhân, hắn hiện tại đang lênh đênh trên một con thuyền đánh cá.

Người thuyền trưởng đã từng hợp tác cùng Tề Đẳng Nhân đang tự mình ngậm một cái tẩu thuốc, nói với Tề Đẳng Nhân: “Nhị đương gia, mấy ngày gần đây, tâm tình của cậu vẫn luôn không tốt lắm thì phải?”

Tề Đẳng Nhân chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Người anh em của tôi bị người ta bức chết, nhưng mà tôi hiện tại lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ tin tức trên biển, anh nói xem tâm tình nên tốt sao?”

Thuyền trưởng rót cho Tề Đẳng Nhân một ly rượu Rum, nói: “Lấy vũ lực của nhị đương gia, trực tiếp chạy đến thủ đô đại khai sát giới, cũng không có mấy người có thể ngăn được.”

Tề Đẳng Nhân lắc đầu, hắn không thể làm như vậy được, tuy rằng hắn rất muốn, nhưng hắn vẫn còn vướng bận.

Con người có ràng buộc, thì không thể tùy tính mà làm được.

Tin tức Lục Chiến Long đã chết, làm tâm tình hắn nặng nề vài ngày, thậm chí, trên mặt hắn còn mọc đầy chòm râu.

“Không bằng tôi cho thuyền chạy đến nước Kiệt Bành chơi mấy ngày, dịch vụ cửa hàng ở đó là có một không hai, Nhị đương gia cậu nhất định sẽ thích. Hơn nữa, cậu còn có tiền như vậy, phụ nữ thế nào mà tìm không được?” Thuyền trưởng cười nói.

“Không được, tin tức của Trần gia tin tức hẳn là sắp tới rồi.” Tề Đẳng Nhân lạnh nhạt nói.

Thuyền trưởng nói: “Có tiền là có được cuộc sống, tôi chỉ muốn các người hiểu được điều này, cần gì phải phức tạp như vậy!”

Tề Đẳng Nhân nói: “Đó là góc nhìn của cá nhân anh.”

Thuyền trưởng cười ha ha nói: “Tôi chỉ là một người thô lỗ, chỉ thích tiền, ghét kì thị chủng tộc, ừ…… Còn có người da đen nữa.”

Tề Đẳng Nhân một ngụm uống cạn ly rượu Rum có hương vị kỳ lạ, ánh mắt lại trở nên thâm thúy, lấy năng lực của hắn, hoàn toàn có thể sống ẩn thân giống như Hồng Thiên Đô ở Hoa Quốc, mà không bị bất kỳ kẻ nào tìm được.

Nhưng, hắn còn có chuyện càng quan trọng phải làm, đó chính là giải cứu em gái của Lục Chiến Long, Lục Linh Linh.

“Lộc cộc ——”

Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cánh quạt trực thăng chuyển động, một chiếc phi cơ trực thăng vận chuyển ở trên không mặt biển, đanh bay về phía con thuyền đánh cá.

Tề Đẳng Nhân nói: “Người của Trần gia tới, mấy ngày qua, đa tạ đã chiếu cố, tôi đi trước.”

Thuyền trưởng nhe răng trợn mắt cười, nói: “Cậu trả cho tôi tiền đô, nên cậu hoàn toàn xứng đáng được chiếu cố như vậy.”

Sau khi phi cơ trực thăng dừng ở trên không thì thả dây thừng xuống.

Một tay Tề Đẳng Nhân bắt lấy dây thừng, một tay vẫy vẫy chào tạm biệt với thuyền trưởng, bên trên dây thừng có người kéo lên, một lát sau, hắn tiến vào bên trong cabin.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang dùng chờ ở trong cabin, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhân, cậu ta nhếch miệng cười, nói: “Đã lâu không gặp, bạn tôi ơi!”

Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói: “Trần Khánh? Xem ra thế cục ở Nam Dương bên kia cũng không nghiêm trọng như các người nói, nếu không, cậu làm gì có thời gian rảnh để tới đón tôi.”

Trần Khánh nói: “Anh và đại đương gia chính là ân nhân cứu mạng của tôi, hiện tại anh gặp nạn, nếu như tôi không tự mình tới, sẽ bị người móc mỉa nói tôi vong ân phụ nghĩa!”

Tề Đẳng Nhân có chút khinh thường mà nói: “Tôi cứu mạng của cậu, mà cậu cũng không nói tôi cậu có người chị xinh đẹp như vậy, không phải vong ân phụ nghĩa thì là cái gì?”

“……”

Trần khánh trực tiếp cạn lời, có chút muốn đá cái tên này từ trên trực thăng đá xuống.

“Đi thôi, trước tiên đến Nam Dương với tôi. Trần gia chúng tôi đã chín trâu hai hổ hao hết công sức, mới xem như tìm được manh mối của Lục Linh Linh về……” Trần Khánh nói.

“Tôi đang rất gấp, cho nên, đừng có gây chuyện với tôi, nếu không, tôi sẽ tức giận.” Tề Đẳng Nhân rất nghiêm túc mà nói.

“Yên tâm đi!” Trần Khánh vỗ vai hắn.

Tề Đẳng Nhân dựa vào cabin nghỉ ngơi một chút, đến lúc mở mắt ra, phi cơ trực thăng đang đáp xuống giữa sân bay.

Trần Khánh trợn mắt nhìn hắn, lập tức nói: “Nơi này là thành phố Maratha, là một thành phố nằm ở phía cực bắc của Nam Dương, cực kỳ an toàn, anh yên tâm.”

Sau khi xuống phi cơ, Tề Đẳng Nhân mới phát hiện, nơi này là một tòa trang viên, cách trang hoàng giống như hoàng cung vậy.

Xem ra, người ta gọi Trần thị là hoàng đế trên đất Nam Dương một chút cũng không sai.

“Khánh thiếu!”

Trần Khánh đưa Tề Đẳng Nhân vào trong trang viên, sau khi người hầu đi ngang qua nhìn thấy cậu ta, đều lập tức dừng bước, cung kính khom lưng chào hỏi.

Trần Khánh cười nói: "Người này chính là bạn bè tốt của tôi, Tề Đẳng Nhân tiên sinh, về sau mọi người nhìn thấy anh ấy, cũng phải đối xử một cách tôn kính.”

“Đã hiểu, thưa Khánh thiếu!” Bọn người hầu cuống quít nói.

Sau khi tiến vào phòng bên trong trang viên, hơi lạnh của điều hòa ập vào mặt, lập tức mát mẻ hơn không ít.

Trần Khánh trực tiếp ở ngồi xuống sô pha, nói với người quản gia đang cung kính đứng bên cạnh: “Mang chút rượu và đồ uống tới.”

Quản gia lập tức đi xuống sắp xếp, không bao lâu sau, bưng ra một chai rượu ngon tốt nhất, còn mang lên hai trái dừa lớn.

Trái dừa đã được mở ra, bên trong có vài cục đá, cắm ống hút vào uống một ngụm, quả thực không còn gì bằng.

Tề Đẳng Nhân uống xong một ngụm nước dừa ướp lạnh, cảm thấy cực kỳ thoải mái, cả người cũng tràn ngập năng lượng, hắn hỏi: “Người đâu?”

Trần Khánh nói: “Chị của tôi đang đưa người tới, không cần sốt ruột.”

Đúng như lời Trần Khánh nói, hai mươi phút sau Trần Ngư đã tới, đi theo bên cạnh còn có mấy người vệ sĩ, trong tay vệ sĩ đang nắm giữ một người đàn ông trên người đầy vết thương.

Người đàn ông này đại khái khoảng 40 tuổi, làn da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là người phương nam thường xuyên phơi nắng.

“A ha, đây là Tề tổng mà tôi quen biết sao, sao lại lôi thôi thành thế này?” Sau khi Trần Ngư nhìn thấy Tề Đẳng Nhân, lập tức nở nụ cười.

Thời tiết ở Nam Dương quá nóng, Trần Ngư đương nhiên sẽ không mặc quần tất đen mà Tề Đẳng Nhân thích nhìn nhất, cô ta mặc một cái quần soóc ngắn, phối hợp với áo sơ mi ngắn tay, lộ ra cặp đùi xinh đẹp thu hút ánh mắt người khác.

Tề Đẳng Nhân khoát tay, nói: “Đừng nói nhảm nữa, người này là ai?”

Vệ sĩ của Trần Ngư tùy tay ném người đàn ông này xuống đất, người đàn ông này sợ tới mức cả người run run, liên thanh nói ra thứ ngôn ngữ mà Tề Đẳng Nhân nghe không hiểu, giống như đang xin tha mạng.

“Đây là người Myanmar?” Tề Đẳng Nhân nhíu mày, hỏi.

“Anh ta tên Tả Khâm, là người gốc Myanmar. Chẳng qua, anh biết nói tiếng phổ thông của Hoa Quốc, anh ta chỉ đang giả vờ mà thôi!” Trần Ngư cười lạnh nói, nhẹ nhàng đẩy cặp kính không tròng to tướng trên mặt.

Tề Đẳng Nhân hỏi: “Anh ta biết tung tích của Lục Linh Linh sao?”

Trần Ngư nói: “Tự anh hỏi anh ta đi!”

Tề Đẳng Nhân "ừ" một tiếng, sau đó cầm trái dừa bên cạnh lên, năm ngón tay dùng sức nắm lại, chỉ nghe phịch một tiếng, trái dừa ở trong tay hắn nổ tung giống như khinh khí cầu, nước dừa văng đầy đất.

“Tôi không có tâm trạng hỏi nhiều, anh biết cái gì thì nói cái đó.” Tề Đẳng Nhân nhìn thoáng qua Tả Khâm, ngữ khí lãnh đạm mà nói.

Hắn căn bản lười dùng kỹ xảo tra tấn hay khí thế áp bách của cao thủ võ học gì đó, chỉ nhẹ nhàng mà bâng quơ nói chuyện.

Nhưng vẫn đủ lực uy hiếp

Đầu người, chưa chắc đã cứng hơn so với trái dừa.

Trần Ngư cười hì hì đi qua, cầm lấy trái dừa vụn, chỉ còn lại đúng một nửa, ném mấy viên đá vào, nhét ống hút vào, vui vẻ uống.

Tả khâm lúc này không dám giả ngu giả ngơ nữa, run rẩy nói: “Tôi nói, cái gì tôi cũng nói, đừng nắm bể đầu tôi……”

Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói: “Đừng nói lời vô nghĩa, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK