Chương 973: Con cừu béo.
Nhìn thấy Quý Khải, Tề Đẳng Nhàn có một sự vui vẻ không hề bình thường.
Làm gì có nguyên nhân nào khác ngoài việc Quý gia rất giàu có chứ! Nói tài sản của nhà họ tương đương với cả một quốc gia cũng không hề là nói quá.
Ông cụ của Quý gia còn là khách quý của đế quốc Anh, sở hữu địa vị không hề bình thường ở đế quốc Anh, tài sản cũng nhiều ở mức độ không hề bình thường...
Long Phi Vũ nhìn thấy người bên cạnh Quý Khải thì vội vàng nói: “Lý tổng, đó chính là Trần Tuấn Nghị, giấy nợ của tôi đang ở trong tay anh ta.”
Lần này Long Phi Vũ bị mắc bẫy là do chính bản thân cậu ta không cẩn thận, đương nhiên cũng là bởi vì bên cạnh cậu ta còn có Long Phi Linh làm nội gián.
Vả lại, người gài bẫy cậu ta cũng có lai lịch không hề nhỏ, trực tiếp khiến cho món nợ mấy chục triệu của cậu ta lãi đơn dồn lãi kép lên đến tận hai tỷ, có thể nói là kề dao vào cổ tống tiền rồi.
Lúc này Quý Khải cũng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Long Phi Vũ, anh ta lập tức nhướn mày và lạnh lùng nói: “Cậu Tuấn, từ bao giờ mà Trang sức Trần thị lại cho phép loại rác rưởi này bước vào đây thế?!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta chỉ ngón tay về phía Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt vô cùng không vui.
Trong cả hai lần chạm mặt với Tề Đẳng Nhàn, anh ta đều chẳng có chút lợi lộc gì cả.
Ở lần đầu tiên, anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn dùng lựu đạn giả dọa cho gần chết và mất hết sạch mặt mũi.
Ở lần thứ hai, Lôi Thiên Tứ đã ra mặt và để cho Từ Ngạo Tuyết thành công rời khỏi Hương Sơn, anh ta còn bị cảnh cáo một trận, việc này khiến cho anh ta đã phải mất mặt ở trước mặt Tạ Thiên Bảo.
Trần Tuấn Nghị quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, còn thấy được cả Long Phi Vũ, ngay lập tức híp hai mắt lại.
“Được lắm, lại là một thằng nhóc chuyên đi lừa gạt.” Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy biểu cảm của Trần Tuấn Nghị bèn biết được rằng cái tên phú nhị đại này quá nửa là sẽ nghe lời Quý Khải mà gây sự với hắn.
Trần Tuấn Nghị không làm khó Tề Đẳng Nhàn trước mà lại nói với Long Phi Vũ: “Đây chẳng phải là Long tổng hay sao? Tiền cậu nợ chúng tôi đã chuẩn bị đủ chưa? Nếu như còn tiếp tục kéo dài thì hai tỷ sẽ biến thành ba tỷ đó!”
Vẻ mặt Long Phi Vũ bỗng chốc đen sầm lại, cậu ta nhìn về phía tên mập ở bên cạnh, dù sao thì hắn đã hứa rằng sẽ giải quyết chuyện phiền phức này.
Thấy Tề Đẳng Nhàn không nói gì, Long Phi Vũ nói: “Hôm nay Lý tổng đến đây chính là để tìm anh bàn chuyện này, anh ta nói sẽ giúp tôi giải quyết.”
Trần Tuấn Nghị ngay lập tức bật cười một tiếng, ánh mắt chuyển đến trên người Tề Đẳng Nhàn và thản nhiên nói: “Tên mập kia, anh là ai thế hả? Anh đến để giúp Long tổng giải quyết chuyện này à? Được, lấy hai tỷ ra đây, tôi trả giấy nợ lại cho cậu ta.”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Cậu nhóc, tốt nhất hãy bảo ông già Trần Hải nhà cậu ra đây gặp tôi, một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch thì đừng có lèm bèm ở trước mặt tôi nữa đi?”
“Mày muốn gặp Trần tổng? Có lẽ là mày sẽ không có cái cơ hội đó đâu.” Quý Khải nói với vẻ khinh thường.
“Sao nào? Long tổng cũng là người trưởng thành rồi mà nhỉ, sao vẫn còn chơi trò tìm người đến méc người lớn thế? Ha ha ha!” Trần Tuấn Nghị cười phá lên.
Tề Đẳng Nhàn cười với Quý Khải và nói: “Cậu là con dê béo, hôm nay tôi sẽ không xử lí cậu, tránh cho đánh hỏng rồi không còn đáng tiền nữa.”
“???”
Trên đầu Quý Khải ngập tràn dấu hỏi, lời này là có ý gì chứ?
Long Phi Vũ ở bên cạnh không khỏi có chút ngạc nhiên, cảm thấy cái tên mập này thực sự quá là hung dữ, ngay cả thiếu gia nhà Quý gia cũng không thèm để vào trong mắt, còn dám nói ra những lời cay độc như vậy!
Trần Tuấn Nghị vỗ vỗ tay, nhân viên an ninh của Trang sức Trần thị ngay lập tức chạy đến rồi vây quanh Long Phi Vũ và Tề Đẳng Nhàn.
“Không có tiền thì tự mình cút ra ngoài đi, hay là muốn tôi cho người động thủ mời hai người ra ngoài?” Trần Tuấn Nghị nhàn nhạt hỏi.
“Hắn ta vừa mới nói chuyện với tôi như vậy, không phải nên vả vào miệng hắn ta hay sao? Cậu Tuấn!” Quý Khải lại mở miệng dò hỏi.
Trần Tuấn Nghị ngẩn người một lúc, sau đó gật gật đầu và nói: “Cậu Khải chính là khách hàng lớn của chúng ta, lời anh ấy nói, các người không nghe thấy sao? Vả vào miệng cái tên mập này rồi ném ra ngoài đi!”
Trên mặt Quý Khải lập tức hiện ra một nụ cười khinh bỉ, Lý Bán Nhàn mày có quan hệ tốt với Lôi gia thì có sao chứ, người của Lôi gia cũng đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ mày mọi lúc mọi nơi nhỉ!
Cho dù có xử lí hắn rồi sau này bị Lôi gia đến gây rắc rối thì cùng lắm Quý Khải cũng chỉ cần xin lỗi nhận sai thôi, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu? Chẳng lẽ Lôi gia còn có thể không nể mặt Quý gia mà thẳng tay lôi Quý Khải ra đánh một trận hay sao?
Mọi người đều là người có thể diện trong giới thượng lưu, đâu thể nào mày đánh tao một gậy, tao nện mày cục gạch, giằng co qua lại như dân giang hồ đầu đường só chợ được.
Long Phi Vũ gượng cười và nói: “Ông trùm, tôi thực sự bị anh đẩy đến đường chết rồi, chẳng phải anh nói mình quen biết người của Trang sức Trần thị hay sao? Sao lại phải ăn một trận đòn thế này?!”
Nói xong lời này, cậu ta bắt đầu xắn ống áo lên.
Tề Đẳng Nhàn sững sờ, cái tên Long Phi Vũ này thật đáng tin cậy, có chuyện là lên thật luôn, ống áo cũng xắn lên luôn rồi.
Có điều, ngay một giây sau, Long Phi Vũ đã đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình và nói: “Đừng có đánh vào mặt tôi.”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc co giật, còn tưởng cậu ta là một người đàn ông mạnh mẽ cơ, không ngờ rằng trong nháy mắt đã trở nên hèn nhát.
Long Phi Vũ nói: “Đừng nhìn tôi như thế, anh da thô thịt dày khá là lì đòn, nhưng tôi thì yếu đuối không chịu được gió...”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm nhận được có một cây gậy đang đánh về phía gáy mình, hắn cũng không trốn đi mà đứng đó và cứng rắn chịu đựng!
“Boong!”
Một gậy đánh xuống, Tề Đẳng Nhàn không bị đánh ngã, ngược lại là cây gậy đó đã bị đánh gãy rồi.
Hổ Khiếu Kim Chung Tráo và Long Ngâm Thiết Bố Sam* của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là thứ vô dụng, ngoại trừ việc không dám thè lưỡi lung tung trong lúc hôn Từ Ngạo Tuyết ra thì không còn khuyết điểm nào khác cả.
(*Hổ Khiếu Kim Chung Tráo = Long Ngâm Thiết Bố Sam: một cảnh giới của người luyện võ, có thể hiểu nôm na là mình đồng da sắt.)
Người vừa đánh hắn cũng vô cùng sửng sốt, bản thân anh ta chính là người có xuất thân từ băng đảng, vậy nên đòn đánh của anh ta tất nhiên là rất mạnh mẽ, dựa theo kinh nghiệm giang hồ của anh ta, một gậy này đánh xuống, đối phương phải chết ngay lập tức mới đúng!
Tề Đẳng Nhàn quay lại và vung ra một cú đấm, mu bàn tay rắn chắc đấm mạnh vào gương mặt của người đàn ông, khiến cho anh ta bị đánh bay và đánh ngã cả mấy tên đồng bọn.
“Mẹ nó!”
Một nắm đấm này khiến cho Long Phi Vũ nhìn mà không khỏi phun ra quốc túy.
Mấy tên bảo vệ ở xung quanh cũng đều lấy lại tinh thần, gậy baton trong tay nện tứ tung lên người Tề Đẳng Nhàn nhưng lại chỉ đập ra những tiếng boong boong trầm đục mà chẳng thấy Tề Đẳng Nhàn nhíu mày dù chỉ một cái.
“Mình đồng da sắt có phải không?!” Một nhân viên bảo vệ cũng là dân xã hội đen, kiến thức rộng rãi, anh ta trực tiếp rút dùi cui điện ra, vừa ấn công tắc vừa dí vào sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tránh sang một bên, sau đó một đạp đá vào xương ống chân của đối phương, khiến cho người đó lảo đảo một cái và nhào ra ngoài, dùi cui điện trong tay chọc thẳng vào người Quý Khải đang xem trò vui...
“Xẹt xẹt xẹt...”
Cơ thể Quý Khải run lên như giẫm phải công tắc điện, hai chân mềm nhũn và ngã quỵ xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì hai mắt đỏ hoe, hắn thầm kêu một tiếng: “Con cừu béo của ông đây!”
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn, Quý Khải là người rất đáng tiền, nếu như anh ta gặp chuyện gì bất trắc ở đây thì chẳng phải hắn sẽ thiệt thòi đến chết hay sao?!
Trần Tuấn Nghị thấy Quý Khải bị thuộc hạ của mình dí dùi cui điện vào người đến mức ngã ra thì cũng không khỏi hoảng sợ một phen, cậu ta vội vàng đá văng tên thuộc hạ này ra, đưa tay đỡ lấy Quý Khải và nói với giọng lo lắng: “Cậu Khải, anh không sao chứ?”
Sắc mặt Quý Khải tái nhợt, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt đau khổ.
Tề Đẳng Nhàn sợ lại có ai làm hại đến con dê béo của mình nên lập tức dùng lực, mỗi nắm đấm hạ gục một tên, động tác thành thạo dứt khoát, đám bảo vệ xung quanh chẳng mấy chốc đã ngã xuống toàn bộ.
“Ha, tôi còn chưa dùng sức mà các người đã ngã xuống hết rồi à!” Long Phi Vũ nhìn thấy một màn này thì lập tức nhảy dựng lên, đưa tay ra chỉ vào đám bảo vệ ở trên đất và nói.
Bộ dạng này trông chẳng khác nào là Tôn Ngộ Không thứ hai!
Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nhìn cậu ta một cái, thằng nhóc này được lắm, lúc đánh nhau không thấy cậu ra tay mà lúc đánh xong rồi thì cậu lại chạy ra để làm màu hả!
Chương 974 Hối hận rồi.
Chương 974: Hối hận rồi.
Trần Tuấn Nghị không khỏi sững sờ, mới chỉ trong nháy mắt thôi mà sao người lại nằm xuống đất hết thế này?
Cậu ta cũng chỉ vừa mới chú ý đến Quý Khải một chút thôi mà, sao lúc quay đầu lại đã không còn ai để sai bảo nữa rồi?
Thấy Long Phi Vũ còn đang ra vẻ một cách trơ tráo, sắc mặt Trần Tuấn Nghị càng thêm âm trầm, cậu ta tức giận nói: “Long Phi Vũ, cậu đang chê hai tỷ chưa đủ nhiều à?”
Long Phi Vũ lập tức giật mình một cái, cậu ta nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Lý tổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cậu ta coi như là đã nhìn ra rồi, cái tên mập Lý Bán Nhàn này là một người vô cùng lợi hại, ngay cả thiếu gia của Quý gia cũng không thèm bỏ vào trong mắt, đi cùng với hắn là việc hoàn toàn đúng đắn.
“Chửi cậu ta!” Tề Đẳng Nhàn bĩu môi với vẻ khinh thường và nói.
Tinh thần Long Phi Vũ bỗng trở nên phấn chấn, cậu ta nói với Trần Tuấn Nghị: “Cậu Tuấn, hai tỷ đó của anh, tôi không thừa nhận đâu! Hôm nay tôi đến đây chính là để giải quyết chuyện này. Nếu như anh cố chấp muốn đòi số tiền đó thì tôi chỉ có bốn chữ để tặng cho anh...”
“Con mẹ nhà anh!”
Sau khi nói xong lời này, Long Phi Vũ bỗng ngẩng cổ lên.
Trần Tuấn Nghị sững sờ trong giây lát, không ngờ rằng Long Phi Vũ lại dám chửi mắng mình, cậu ta lập tức nói: “Được được được, cậu không chịu trả số tiền này, tôi sẽ đi đòi bố cậu, Long Tông Toàn!”
Lúc này Quý Khải cũng hoàn hồn lại và quát lên với Tề Đẳng Nhàn: “Cả họ nhà mày, mày muốn chết à!”
“Quý Khải, cậu ăn nói cho đàng hoàng, ban nãy có phải tôi dí diện vào người cậu đâu, liên quan quái gì đến tôi chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhún vai và thản nhiên nói.
Trần Tuấn Nghị không nói lời nào mà bèn móc điện thoại ra và chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp mở khóa thì đã nhìn thấy người mà mình đang định gọi vừa hay đã đến rồi.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ thời Đường màu đen, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt Phật giáo, bộ dạng rất nho nhã và ôn hòa.
“Lương lão đại, ông đến đúng lúc lắm, cái tên khốn kiếp này đến gây chuyện với Trang sức Trần thị của chúng ta! Ông liệu mà xử lí đi!” Trần Tuấn Nghị trầm giọng nói với người đàn ông.
“Kẻ nào?” Lương Diệp sững sờ một lúc rồi cau mày.
Kim chủ của Hòa Liên Thắng thực ra chính là Trang sức Trần thị, ở Hương Sơn này, phàm là các tập đoàn hay công ty lớn một chút đều sẽ có chút quan hệ với các băng đảng trên giang hồ.
Hòa Liên Thắng có thể phát triển dưới con mắt của các băng đảng lớn mạnh như Long Môn Hương Sơn và Hồng bang Hương Sơn, đương nhiên không thể tách khỏi quan hệ với sự ủng hộ của Trang sức Trần thị.
Long Phi Vũ nhìn thấy Lương Diệp thì vô cùng kinh ngạc, cậu ta vội vàng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Lý tổng, người này chính là thủ lĩnh của Hòa Liên Thắng, anh biết Hòa Liên Thắng có đúng không, băng đảng nổi tiếng ở Hương Sơn đó... Nếu không được thì chúng ta nhận thua đi rồi hôm khác lại nghĩ cách nhé?”
Danh tiếng của Lương Diệp được tạo nên bằng cách đánh chém nhau qua từng con phố ngõ hẻm đó, chớ thấy bây giờ ông ta đang mặc trang phục thời Đường, cầm theo tràng hạt, bộ dạng vô cùng nho nhã, nhưng một khi cởi quần áo ra, số lượng vết sẹo trên người ông ta tuyệt đối sẽ không ít hơn ba mươi cái.
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến cậu ta mà nói với Trần Tuấn Nghị: “Không lảm nhảm với cậu nữa, mau chóng lấy giấy nợ ra đây! Lát nữa ông già nhà cậu đến rồi, tôi sẽ bảo ông ta không truy cứu cậu nữa.”
Trần Tuấn Nghị nghe thấy thế thì sửng sốt một lúc rồi lại cười gằn lên và nói: “Mày đánh cậu Khải ở Trang sức Trần thị chúng tao, cậu Khải của Quý gia đó! Anh ấy là khách hàng lớn chuẩn bị dùng ngọc thượng hạng ở chỗ chúng tao để làm ra một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc đó! Mày cảm thấy nếu như bố tao đến rồi thì sẽ hướng về phía mày hay sao? Ông ấy không đánh gãy chân mày rồi bán đến Nam Dương làm nô lệ đã là khá lắm rồi!”
Lương Diệp nói với Trần Tuấn Nghị: “Cái tên mập này ấy hả?”
Trần Tuấn Nghị xua tay với vẻ mất kiên nhẫn và nói: “Mau chóng đánh gãy chân của hắn ta rồi mang hắn ta đi đi, có thê thảm thế nào cũng mặc kệ, đừng để hắn ta ở đây làm phiền tôi nữa!”
“Long Phi Vũ, cậu chắc chắn muốn làm to chuyện này à? Không muốn trả số tiền đó chứ gì? Tìm một tên ngu ngốc đến đây để gây sự với Trang sức Trần thị chúng tôi chứ gì?”
“Tôi nói cho cậu biết, có thế nào thì cậu cũng phải trả số tiền này cho tôi! Nếu không thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải chết ở Hương Sơn!”
Sắc mặt Long Phi Vũ bỗng trở nên trắng bệch, cậu ta cười khổ với Tề Đẳng Nhàn: “Ông trùm, anh đừng hại tôi nữa mà! Tôi mời anh đến đây là để giúp tôi giải quyết vấn đề chứ không phải là mời anh đến để hại chết tôi đâu!”
Lương Diệp đã bước đến theo lời dặn của Trần Tuấn Nghị và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu cũng nghe thấy lời của cậu Tuấn rồi đấy, hay là cậu tự mình ra tay đi? Chẳng lẽ còn chuẩn bị đợi tôi gọi hàng ngàn hội viên của Hòa Liên Thắng đến à?”
“Tên khốn kiếp này ở đâu đến Trang sức Trần thị làm loạn thế hả, không biết Trang sức Trần thị là sản nghiệp của Nam Dương Trần Thị à? Có chết cũng chưa đủ đâu!”
“Chắc là tên thiển cận nào đó đến từ vùng khác đấy... Hòa Liên Thắng được Trang sức Trần thị nâng đỡ mà, hàng ngàn người, mỗi người một đao cũng có thể chém anh ta ra thành thịt băm rồi!”
Các nhân viên của Trang sức Trần thị đứng hóng hớt từ phía xa, ai nấy đều nhao nhao lắc đầu thở dài.
Tề Đẳng Nhàn bỗng sững sờ, hắn nói: “Thì ra kim chủ đứng phía sau Hòa Liên Thắng là Trang sức Trần thị à?”
Trần Tuấn Nghị cười khẩy và nói: “Sao nào, không ngờ đến có đúng không? Bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi!”
“A... thế thì tôi hối hận thật rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà muốn vỗ vào đùi mình một cái.
Sớm biết kim chủ sau lưng Hòa Liên Thắng là Trang sức Trần thị, vậy thì mình đòi năm trăm triệu ở chỗ ông chủ Quan chẳng phải là quá ít hay sao?
Hắn có thể dựa vào Hoàng Kỳ Bân và Hòa Liên Thắng để chèn ép từ hai phía, khiến cho ông chủ Quan sợ đến đái cả ra quần, như thế nói không chừng còn có thể đòi thêm hai ba trăm triệu nữa!
Bây giờ hối hận thì thực sự đã có hơi muộn rồi, dù sao hắn cũng đồng ý tha thứ cho ông chủ Quan rồi, cũng đâu thể nào lại tìm đến tận nơi rồi bảo rằng ông đây đòi ít rồi, đằng ấy móc ra thêm ba trăm triệu nữa đi được nhỉ?
Mặc dù hắn có thể làm ra loại chuyện như thế, nhưng nếu là như vậy thì khó tránh khỏi việc có hơi khó coi.
Lương Diệp nói: “Nếu như đã biết sai rồi thì tự mình kết thúc đi, tôi cũng lười ra tay hoặc gọi người đến xử lí.”
Long Phi Vũ nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói mình đã hối hận rồi thì sắc mặc càng trở nên trắng bệch.
“Ôi mẹ ơi, có cái bẫy nào như thế này không hả, rõ ràng trước khi đến đã nói rằng có thể giải quyết, hơn nữa ngay cả cô Dương cũng nói rằng anh ta có thể... Kết quả, chỉ thế này thôi đấy à?” Long Phi Vũ cười khổ, hai tỷ đó của mình, e rằng không thể không trả rồi.
Nhưng nếu như trả số tiền này, vậy thì bố mình, Long Tông Toàn sẽ nghĩ sao về mình đây? Quyền lực của tập đoàn Long thị có phải sẽ lại rơi vào tay Long Phi Linh hay không?
Ngay một giây sau khi Long Phi Vũ đang âm thầm kêu khổ, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lại bỗng nhiên trở nên rất tức giận, hắn chỉ vào mặt Trần Tuấn Nghị và nói: “Con mẹ nó sao cậu không nói sớm cho tôi biết thế hả?”
Trần Tuấn Nghị cau mày nói: “Có phải mày bị thần kinh không hả?”
Tề Đẳng Nhàn chửi bới um sùm: “Bây giờ tôi đang thiếu tiền, chính bởi vì cậu mà hại ông đây tổn thất hai ba trăm triệu, món tiền này phải tính lên đầu cậu mới được!”
“???”
Trần Tuấn Nghị nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thần kinh, cảm thấy đầu óc của người này chắc chắn là có vấn đề.
Lương Diệp hết kiên nhẫn rồi, ống tay của trang phục thời Đường khẽ động, một con dao găm được chế tác tinh xảo xuất hiện ở trong tay ông ta, rõ ràng là ông ta đang định chuẩn bị đích thân ra tay rồi.
“Đã nhiều năm rồi không thấy Lương lão đại đích thân ra tay, cái tên mập này chuẩn bị thê thảm rồi!”
“Lương lão đại đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì chính là không chết cũng tàn, ông ấy rất hung ác lắm...”
Nhìn thấy Lương Diệp định tự mình ra tay kết thúc Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt của không ít người đều thay đổi.
Nhưng chính vào lúc này, từ phía ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Trần tổng, ngài mau vào trong xem đi, có người đến Trang sức Trần thị của chúng ta gây sự, còn làm thiếu gia Quý Khải của Quý gia bị thương nữa!”
Trần Hải đang vội vã chạy tới trụ sở chính của Trang sức Trần thị, vừa mới xuống xe thì một nhân viên đã sốt ruột nói với ông ta.
Sau khi nghe thấy lời này, Trần Hải khẽ nhướn mày một cái và tức giận nói: “Tên nào không có mắt thế hả? Đến để tìm chết à? Hôm nay tôi có khách quý cần phải tiếp đón... Còn nữa, cậu Khải thế mà lại bị người khác đánh bị thương ở trên địa bàn của tôi á?!”
Chương 975 Ngài mập.
Chương 975: Ngài mập.
Quý Khải có thân phận như thế nào, địa vị như thế nào chứ?
Thế mà lại bị một người ngoài đến trụ sở chính của Trang sức Trần thị gây chuyện làm cho bị thương á? Đến lúc đó Quý gia đến hỏi tội thì không có mấy ai có thể gánh được cái tội này đâu.
“Ông Trần!”
Sau khi nhìn thấy Trần Hải, Lương Diệp khẽ cúi đầu xuống một chút và chào hỏi với giọng cung kính.
Trang sức Trần thị chính là kim chủ của Hòa Liên Thắng, mà cái ông lớn tên Trần Hải này còn là nhân vật có chỗ đứng trong cả Nam Dương Trần Thị nữa!
Quý Khải sầm mặt nói: “Ông Trần, tôi đến Trang sức Trần thị của các người để bàn chuyện làm ăn, kết quả lại bị cái tên du côn kia làm cho bị thương, các người nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ?!”
Đương nhiên Quý Khải biết rằng chỉ cần Tề Đẳng Nhàn mời Lôi Thiên Tứ ra đây thì mọi người sẽ lập tức tắm rửa đi ngủ cho xong việc.
Thế nhưng người của Trang sức Trần thị đâu biết hắn có lai lịch đó đâu! Đánh hắn một trận là vừa đẹp, Lôi Thiên Tứ cũng sẽ không đến gây phiền phức cho mình.
Trần Tuấn Nghị nói với Trần Hải: “Bố, cái tên Long Phi Vũ này nợ con và Lục Quy Hải hai tỷ, cậu ta chuẩn bị quỵt nợ không trả nên đã tìm tên mập này đến Trang sức Trần thị của chúng ta để gây sự! Còn nữa, ban nãy hắn ta còn đánh cậu Khải bị thương.”
Trần Hải an ủi Quý Khải trước: “Cậu Khải, cậu đừng tức giận, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.”
“Ông chuẩn bị cho cậu ta lời giải thích thế nào đây?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Mày đang sủa cái gì thế hả?”
“Mày là ai chứ?”
“Mày có địa vị gì chứ?”
“Lúc bố tao đang nói chuyện mà mày cũng dám chõ miệng vào à?”
“Lát nữa ông đây sẽ tự tay cắt lưỡi mày!”
Trần Tuấn Nghị nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào mặt Tề Đẳng Nhàn và tức giận chửi bới.
Lương Diệp cũng lạnh lùng nói: “Cậu dám ngắt lời ông Trần à? Tốt lắm, hôm nay cho dù cậu có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng đâu!”
Trần Tuấn Nghị càng nói thì tâm trạng càng trở nên kích động, chuẩn bị xông lên giáng cho Tề Đẳng Nhàn vài cái bạt tai.
Nhưng lúc này Trần Hải mới nhìn rõ được khuôn mặt mập mạp kia, ông ta nhất thời vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là vị khách quý mà Trần Ngư bảo ông ta đích thân tiếp đón hay sao?!
Mắt thấy con trai mình sắp ra tay với tên mập tên là “Lý Bán Nhàn” kia, Trần Hải đột nhiên sải bước tiến lên, một chân đá vào mông Trần Tuấn Nghị và dứt khoát đá cậu ta ngã lăn ra ngoài.
Chớ có thấy Trần Ngư có thể hi hi ha ha với Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng ở trong toàn bộ Nam Dương Trần Thị, uy nghiêm của cô ấy lại vô cùng lớn, rất nhiều người đều kính sợ cô ấy không gì sánh được.
Trần Hải biết rất rõ rằng nếu như mình đắc tội với vị khách quý trong miệng Trần Ngư này thì chức danh người đứng đầu Trang sức Trần thị của ông ta cũng sẽ chấm hết.
Long Phi Vũ đang đứng ở phía sau Tề Đẳng Nhàn nhìn đến ngây người, có chuyện gì vậy? Ban nãy chẳng phải Trần Hải còn đang hùng hùng hổ hổ muốn hỏi tội hay sao? Sao lại đá Trần Tuấn Nghị ngã lăn ra ngoài thế này?
Lương Diệp cũng không khỏi sững sờ, hai mắt trợn tròn lên và không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Bố...” Trần Tuấn Nghị nhìn Trần Hải với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa hoảng sợ, không rõ đây là tình huống gì: “Con... đều là lỗi của con, chút chuyện nhỏ này cũng không thể xử lý tốt, lại để cho cậu Khải ở bị một tên ngốc làm cho bị thương ở chỗ này... Xin hãy tha thứ cho con, con nhất định...”
Cậu ta còn tưởng rằng Trần Hải đang tức giận vì cậu ta làm việc kém cỏi và để cho Quý Khải bị thương nên mới tức đến mức đá cậu ta một cái.
Nghe thấy những lời ngu xuẩn này của Trần Tuấn Nghị, Trần Hải tức đến đỏ mặt tía tai, ông ta bước lên một bước, tát thẳng vào mặt Trần Tuấn Nghị và nghiến răng nói: “Tao đá mày vì chuyện này hay sao? Cái đồ ngu ngốc này! Anh Lý Bán Nhàn là khách quý của Nam Dương Trần Thị chúng ta đó, sao mày dám xúc phạm anh ấy?”
“Cái gì?!”
Lời này của Trần Hải trực tiếp khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đó đều không khỏi sững sờ.
Tề Đẳng Nhàn lại nở nụ cười ngại ngùng và nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn...”
Lương Diệp bị sự thay đổi đột ngột này dọa cho sắc mặt đông cứng lại, vừa rồi ông ta đã nói rất nhiều những lời độc ác, chỉ mong rằng sau này mình sẽ không bị trả thù thôi...
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, chỉ có Quý Khải là căm tức gấp bội, anh ta nghiến răng nghiến lợi và nói: “Ông Trần, ông có ý gì thế? Quý Khải tôi đây đã bị người khác đánh ở trong Trang sức Trần thị của ông, ông không giải quyết mà còn muốn bao che cho hắn ta sao?”
Trần Hải ho khan một tiếng và nói: “Cậu Khải, tôi nghĩ tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hay là tôi pha trà mời mọi người uống trước nhé, chút hiểu lầm này có là gì đâu chứ!”
Quý Khải tức giận đến ngút trời, anh ta cắn răng nói: “Uổng công tôi còn chuẩn bị đến Trang sức Trần thị của các người để đặt làm tượng ngọc một trăm linh tám anh hùng, xem ra là tôi mù mắt rồi! Đơn đặt hàng này, chi bằng tặng cho Trang sức Hà thị đi!”
Quý gia vô cùng giàu có và hống hách, vì để mừng thọ ông nội của mình, Quý Khải đã đặt mua tượng ngọc một trăm linh tám anh hùng, hơn nữa còn yêu cầu tất cả đều là ngọc đẹp thượng phẩm!
Số lợi nhuận đó e rằng sẽ lên đến chín con số...
Mặc dù Trang sức Trần thị cũng có thể được coi là khá giả, thế nhưng trong một lúc mà mất đi nhiều lợi nhuận như vậy thì vẫn đủ khiến cho người ta đau lòng.
“Cậu Khải bớt giận.” Trần Hải cười nói: “Tôi mời cậu Khải uống trà có được không?”
Quý Khải giận tím mặt và quát lên: “Trần Hải, ông bớt ở đây chơi trò hòa hoãn với tôi đi! Tôi nói cho ông biết, nếu như hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì đến lúc đó đừng trách Quý gia chúng tôi ghi hận ông!”
Dù sao thì Trần Hải cũng là ông chủ của Trang sức Trần thị, có lẽ Trang sức Trần thị không giàu nứt đố đổ vách như Quý gia nhưng Nam Dương Trần Thị cũng là thế lực thống trị cả một vùng trời cơ mà!
Ở nước Anh, Quý gia ít nhiều gì cũng phải nhìn mặt chính quyền và hoàng thất của nước Anh.
Nhưng ở Nam Dương, Trần gia chính là lãnh chúa thực sự, theo lời của đám đầu sỏ ở Tuyết quốc thì cho dù bọn họ muốn nâng đỡ một con khỉ lên làm tổng thống cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Lời này ít nhiều làm cho Trần Hải cũng có chút tức giận, ông ta bèn lạnh lùng nói: “Cậu Khải không cần ở đây uy hiếp tôi, chuyện hôm nay cứ như vậy đi, cậu muốn một lời giải thích thì tự nghĩ cách mà tìm đi! Lời giải thích này tôi không thể cho cậu được!”
Quý Khải bị những lời này làm cho tức giận không thôi, anh ta giơ tay ra chỉ vào Trần Hải, sau đó gật đầu với Đẳng Nhàn và nói: “Được được được, các người nhớ kĩ chuyện hôm nay cho tôi, dám đắc tội với Quý gia, các người sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai với vẻ không quan tâm và nói với Quý Khải: “Khoảng thời gian này cậu Khải nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân mình đấy, đừng để bản thân bị bệnh hay bị thương gì cả...”
Quý Khải cười gằn và nói: “Mày uy hiếp tao à? Được thôi, đến đi! Tao ngược lại muốn xem xem mày có dám làm gì tao hay không!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn không muốn Quý Khải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong khoảng thời gian này đâu, nếu không thì hắn kiếm đâu ra tiền để mà trả nợ chứ?
Trần Tuấn Nghị thấy Quý Khải thở hồng hộc bỏ đi thì nhất thời đầu óc có chút mơ hồ, cậu ta nhìn về phía bố mình với ánh mắt khó hiểu.
Cậu ta không hiểu tại sao Trần Hải lại vì cái tên mập trông chẳng có gì khác người này mà chọn đắc tội với Quý Khải?
Đó là Quý gia đó...
Quý gia ở Hương Sơn có địa vị như thế nào, khối tài sản khổng lồ biết bao nhiêu, chẳng lẽ bố mình không hiểu rõ à?!
Không chỉ có Trần Tuấn Nghị không hiểu mà Lương Diệp cũng không thể hiểu nổi.
Thế nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Lương Diệp lại không khỏi có chút sợ hãi, cái tên mập này có lai lịch không nhỏ, có thể khiến cho Trần Hải chấp nhận sự nguy hiểm khi đắc tội với Quý Khải để lấy lòng hắn.
Xem ra sau này mình phải có quan hệ tốt với tên mập này mới được.
“Aiya, ngài mập, ban nãy đã đắc tội rồi, lát nữa tôi sẽ dâng trà thỉnh tội với cậu!” Lương Diệp cười nói với Tề Đẳng Nhàn.
Ông ta là một lão giang hồ biết co biết duỗi, kim chủ đối với Tề Đẳng Nhàn còn khách sáo đến như vậy, sao ông ta có thể không nghĩ cách để bù đắp lỗi lầm vừa rồi được cơ chứ?
Long Phi Vũ ở bên cạnh nhìn đến ngu ngẩn cả người, cậu ta nói: “Ngài mập, ngài thật có bản lĩnh, thế mà lại có thể khiến cho cái tên phú nhị đại siêu cấp như Quý Khải phải thất bại mà về, tôi phục rồi!”