Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 491 Đấu tranh cấp cao.

Dương Bồi Nguyên không ngờ rằng cục trưởng Mã của Cục Y tế lại cũng đang ở đây, sau khi được nhắc nhở, ông ấy vội vàng xin lỗi Tề Đẳng Nhàn, sau đó bưng chén rượu và đi sang phòng bên cạnh.

“Phòng bên cạnh là ai thế?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Dương Quan Quan.

“Là Hồ Đức, viện trưởng của bệnh viện tỉnh Đông Hải và cục trưởng Mã của Cục Y tế.” Dương Quan Quan nói.

Tề Đẳng Nhàn chỉ tùy tiện gật đầu một cái và cũng không có biểu cảm gì.

Dương Bồi Nguyên vừa mới đi vào phòng bao thì đã nhìn thấy hai người cục trưởng Mã và Hồ Đức, ông ấy chợt giật mình và vội vàng nói: “Ai ya ya, thật là tội lỗi, tôi không biết cục trưởng Mã và viện trưởng Hồ cũng đang ở chỗ này.”

“Nếu không thì tôi đã đến kính rượu sớm hơn rồi!”

“Thật là ngại quá, xấu hổ quá đi thôi!”

Nói xong lời này, ông ấy cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn và nói: “Tôi xin phép uống cạn trước, coi như là để đền tội với hai ông chủ lớn đây!”

Hồ Đức lại nở nụ cười giả tạo và nói: “Viện trưởng Dương thật là tài giỏi, giành được suất trao đổi đến Phòng khám Mai La rồi nên không thèm đặt lãnh đạo của các bệnh viện tuyến trên và các ông chủ lớn của Cục Y tế vào mắt à?”

Dương Bồi Nguyên khẽ run rẩy, ông ấy vội vàng nói: “Viện trưởng Hồ nói gì thế, tôi nào có suy nghĩ như vậy? Tôi cũng chỉ vừa mới biết cục trưởng Mã đang ở đây nên đã ngay lập tức chạy đến kính rượu này!”

Cục trưởng Mã mặt đầy sương lạnh, rõ ràng ông ta cũng cảm thấy một viện trưởng của bệnh viện cấp huyện như Dương Bồi Nguyên chạy đến Trung Hải mà lại không đến chào hỏi và gặp gỡ mình đầu tiên là rất không lịch sự.

Lời của Hồ Đức khiến cho lửa giận càng lớn thêm vài phần.

“Tôi cảm thấy lời của viện trưởng Hồ hình như là sự thật nhỉ?” Cục trưởng Mã nhìn Dương Bồi Nguyên và không ngừng cười khẩy.

Dương Bồi Nguyên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ông ấy nói: “Cục trưởng Mã, tôi đã đắc tội ngài chỗ nào rồi sao?”

Vẻ mặt cục trưởng Mã lạnh lùng, ông ta nói: “Ông có đắc tội tôi hay không, tự trong lòng ông không rõ à?”

Hồ Đức cười khẩy và nói: “Đúng đấy, tất cả những bệnh viện cấp 3 chúng tôi đều từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai, chỉ có một mình ông là mặt nóng dán mông lạnh, ông không để cục trưởng Mã vào trong mắt có đúng không?”

Vẻ mặt Dương Bồi Nguyên rất khó coi, ông ấy nói: “Viện trưởng Hồ, cục trưởng Mã, tôi cũng chỉ là hùa theo ý của tỉnh thôi mà.”

“Ý của tỉnh? Ai nói đó là ý của tỉnh? Nếu như đã là ý của tỉnh thì tại sao tôi lại không biết chứ?” Cục trưởng Mã vỗ bàn, lạnh lùng chất vấn và bắt đầu gây khó dễ.

Dương Bồi Nguyên không dám nói lời nào nữa, cục trưởng Mã chính là nhân vật quyền cao chức trọng trong giới y học của tỉnh Đông Hải, ông ấy không dám chọc vào.

Nếu như chọc cho cục trưởng Mã tức giận thì nói không chừng ngày mai mình sẽ bị cách chức mất thôi.

“Cục trưởng Mã bớt giận, chuyện này muốn xử lý cũng rất đơn giản thôi.” Hồ Đức ở một bên đóng vai anh hùng.

“Viện trưởng Hồ, ông nói xem nên xử lý như thế nào?” Cục trưởng Mã lạnh lùng nói.

“Bảo viện trưởng Dương từ bỏ hết các suất trao đổi đó là được rồi mà? Cứ bảo viện trưởng Dương tự mình đến Phòng khám Mai La và nói rằng bọn họ không có trình độ đó, không xứng đáng để được trao đổi với Phòng khám Mai La.” Hồ Đức nói.

Cục trưởng Mã khẽ gật đầu và nói: “Viện trưởng Dương, ông cảm thấy đề nghị của viện trưởng Hồ thế nào?”

Dương Bồi Nguyên xem như là đã hiểu ra rồi, thì ra là ngày hội trao đổi của Phòng khám Mai La lần này đã gạt hết tất cả các bệnh viện cấp 3 ra ngoài, khiến cho cục trưởng Mã và Hồ Đức đều cảm thấy không hài lòng.

Nhưng đây cũng đâu phải chuyện ông ấy có thể chi phối đâu!

Đổ lỗi cho ông ấy, thực sự khiến cho ông ấy cảm thấy có hơi bực bội và khó hiểu.

“Cục trưởng Mã, chuyện này không phải tôi nói là được mà... Cho dù tôi có từ chối Phòng khám Mai La thì người ta cũng không nhất định sẽ bằng lòng trao suất trao đổi đó cho viện trưởng Hồ và các bệnh viện cấp 3 khác đâu.” Dương Bồi Nguyên nói với vẻ mặt tràn đầy ấm ức.

“Tôi không cần biết bọn họ có trao hay không, tóm lại là người của ông cũng không được đi mà người của những bệnh viện cấp huyện khác cũng đều không được đi!” Cục trưởng Mã nói với giọng ngang ngược bá đạo.

“Nếu như người của ông dám bước vào Phòng khám Mai La dù chỉ một bước thì ngày mai tôi sẽ cách chức ông!”

“Ông có tin không?!”

Nghe thấy cục trưởng Mã ăn nói nặng lời như vậy, sắc mặt Dương Bồi Nguyên vô cùng khó coi.

Ông ấy dứt khoát ngẩng cổ lên, hung hăng cắn răng và nói: “Cục trưởng Mã, ông làm như vậy là đang cản trở việc phát triển nền y học của tỉnh Đông Hải chúng ta! Tôi không đồng ý, tôi muốn đi!”

Cục trưởng Mã không ngờ viện trưởng của một bệnh viện tuyến huyện nho nhỏ lại dám chống đối mình, ông ta ngay lập tức giận tím mặt, đứng dậy đá Dương Bồi Nguyên ngã xuống đất và tức giận nói: “Dương Bồi Nguyên, gan chó của ông cũng thật là lớn, ngay cả lời của tôi mà cũng dám không nghe!”

Hồ Đức ở bên cạnh cũng lạnh lùng nói: “Viện trưởng của một bệnh viện tuyến huyện nho nhỏ mà cũng dám chống đối cục trưởng Mã, tôi thấy ông đây là chán sống rồi, ông không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào có đúng không?”

Dương Bồi Nguyên siết chặt nắm đấm của mình và không nói gì.

Chính vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn bước vào trong phòng bao và đưa tay ra đỡ Dương Bồi Nguyên đứng lên.

Sau đó, hắn mỉm cười và nói: “Viện trưởng Dương và bệnh viện của ông ấy chẳng những phải đi mà còn phải quang minh chính đại, nở mày nở mặt mà đi.”

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt của Hồ Đức lập tức trở nên khó coi, ông ta nói: “Ai cho cậu vào đây, cút ra ngoài cho tôi, đây là nơi mà cậu nên đến à?”

Dương Bồi Nguyên chán nản nói: “Tề tổng, cho dù tôi có đi thì cũng không còn tác dụng gì nữa rồi... Đến lúc đó tôi sẽ bị cách chức, một thân võ nghệ cũng không còn chỗ để thi triển nữa rồi.”

“Không, ông chắc chắn sẽ có chỗ để thi triển! Nếu như ông bị cách chức, tôi đảm bảo ông sẽ có thể vào làm việc trong Phòng khám Mai La!”

“Hơn nữa, có tôi ở đây rồi, không ai có thể cách chức ông đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười nhàn nhạt và đưa tay ra giúp ông ấy phủi đi bụi bẩn trên người.

Dương Bồi Nguyên không khỏi sững sờ!

Hồ Đức cũng ngây người trong chốc lát, sau đó ông ta bật cười ha ha với vẻ càn rỡ và nói: “Cậu đang nói ngớ ngẩn gì thế, nói đùa cái gì vậy! Cậu đang coi mình là cục trưởng Mã mà nói chuyện đấy à?”

Cục trưởng Mã cũng nở nụ cười, lắc đầu và nói: “Tề tổng thật là lợi hại, tôi muốn xử lí một viện trưởng, cậu còn có thể ngăn lại à?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên với cục trưởng Mã: “Hửm? Không thì ông thử xem!”

Cục trưởng Mã không nói lời nào mà trực tiếp móc điện thoại ra.

Tề Đẳng Nhàn cũng móc điện thoại ra.

Cục trưởng Mã nói: “Cách chức Dương Bồi Nguyên của bệnh viện huyện Thanh Hà cho tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Viện trưởng Dương của bệnh viện huyện Thanh Hà là người rất tài giỏi, vẫn mong các lãnh đạo quan tâm.”

Hai người ai nấy kết thúc cuộc điện thoại của mình.

Cục trưởng Mã cười khẩy và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu không giữ nổi ông ta đâu, lát nữa văn kiện sẽ đến ngay thôi, Dương Bồi Nguyên, ông đã dựa dẫm nhầm người rồi, ngoan ngoãn về quê trồng khoai lang đi!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Viện trưởng Dương, ngày mai ông cứ yên tâm đưa các bác sĩ đi học tập, hãy trao đổi kinh nghiệm nhiều một chút để còn giúp đỡ nhân dân và mang lại lợi ích cho xã hội.”

Dương Bồi Nguyên nhất thời không biết nên tin lời của ai nói, dù sao thì hai người họ đều là những ông chủ có địa vị cao, vả lại, cục trưởng Mã còn là ông chủ lớn của Cục Y tế...

Kết quả, ngay sau đó, điện thoại của cục trưởng Mã đã reo lên.

Sau khi nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt của ông ta bỗng trở nên khó coi, cầm điện thoại lên và ấn nút nghe, chợt nghe thấy lãnh đạo của mình ho khan một tiếng và nói: “Tiểu Mã à, viện trưởng Dương của huyện Thanh Hà là một người thiết thực, cậu bớt gây phiền phức cho người ta đi.”

“Không phải, lãnh đạo, chuyện này sao lại kinh động đến ngài rồi...” Cục trưởng Mã nói với giọng kinh ngạc.

“Haiz... chuyện này cậu không cần quan tâm, đừng có động đến ông ấy, dạo này cậu yên phận một chút đi!” Lãnh đạo thở dài và nói.

Cuộc điện thoại của Tề Đẳng Nhàn ban nãy là gọi cho Dương Lệnh Quang.

Dương Lệnh Quang đã bằng mặt không bằng lòng với bệnh viện cấp 3 của tỉnh Đông Hải từ lâu rồi, chẳng qua là vì ngại đấu tranh cấp cao, hơn nữa ở đó lại có vị khách nước ngoài quan trọng là Park Sung Sin nên ông ta vẫn mãi không tiện ra tay mà thôi.

Chuyện bệnh viện cấp 3 từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế lại rất phức tạp, bên trong còn liên lụy đến việc đấu tranh của vài vị cấp cao nên không thể nói được huỵch toẹt ra được.

Bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã tung một cú đấm nặng nề vào những kẻ chống lại Dương Lệnh Quang thông qua Phòng khám Mai La, vậy thì Dương Lệnh Quang đương nhiên là phải cực kì bảo vệ hắn rồi.
Chương 492 Mạnh mẽ đánh vào mặt.

Vẻ mặt của cục trưởng Mã khó coi hệt như vừa ăn phải một con chuột chết vậy, bản thân chỉ muốn xử lý viện trưởng của một bệnh viện cấp huyện nho nhỏ mà lại không làm gì được, vậy thì về sau cái mặt này của ông ta phải để vào đâu đây?

Dương Bồi Nguyên còn chưa hoàn hồn lại thì đã nhận được điện thoại của thư ký Ngô ở văn phòng chính quyền tỉnh.

“Viện trưởng Dương, các lãnh đạo rất hài lòng với công việc của ông, xin ông hãy yên tâm làm tốt công việc vốn có của mình và đừng quan tâm đến những sự uy hiếp đến từ bên ngoài.” Thư ký Ngô đi thẳng vào vấn đề.

“À? Thế ạ... Ha ha ha, cảm ơn thư ký Ngô, cảm ơn sự tín nhiệm của các lãnh đạo!” Dương Bồi Nguyên ngay lập tức cảm thấy vô cùng tự tin.

Những lời này Dương Bồi Nguyên không khác gì một cái bạt tai giáng vào trên mặt của cục trưởng Mã, điều này làm cho ông ta tức giận đến mức bẻ gãy cả cây đũa trong tay.

Hồ Đức khẽ giọng nói: “Cục trưởng Mã, chúng ta không xử lí được cái tên Dương Bồi Nguyên này à?”

Cục trưởng Mã sầm mặt nói: “Câm miệng!”

Hồ Đức thấy cục trưởng Mã đang nổi giận thì cũng không dám nói nhiều nữa và vội vàng ngậm miệng lại.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Sao nào, không phải cục trưởng Mã muốn cách chức viện trưởng Dương hay sao? Tôi thấy hình như chuyện này có vẻ hơi khó khăn nhỉ? Không làm được có đúng không?”

Cục trưởng Mã tức đến cả người run lên, ông ta có thể đoán được cuộc điện thoại kia của Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là gọi cho Dương Lệnh Quang.

Nhưng không ngờ rằng đòn phản kích của Dương Lệnh Quang lại đến nhanh như vậy, hơn nữa sức mạnh còn lớn đến như thế.

Nếu như lãnh đạo đã nói vậy rồi thì tất nhiên ông ta cũng không dám dây dưa với chuyện này nữa, nếu không thì ngược lại sẽ đem đến hậu quả khó có thể gánh vác nổi.

Không có lấy một ai thích một kẻ không nghe lời.

“Dương Bồi Nguyên, hôm nay xem như ông may mắn! Có điều, nếu như ông đã muốn tiếp tục làm việc trong hệ thống y tế thì chuyện giữa chúng ta không dễ kết thúc như vậy đâu.” Cục trưởng Mã nhìn Dương Lệnh Quang và nói với vẻ âm u.

“Cục trưởng Mã thật là lợi hại!” Tề Đẳng Nhàn hô to.

Cục trưởng Mã chỉ ra ngoài cửa và lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài cho tôi, chỗ này không chào đón các người, đừng làm phiền tôi ăn cơm!”

Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu, mỉm cười và nói: “E rằng ông không thể ăn tiếp bữa cơm này được nữa đâu! Ban nãy ông đã đánh người ở đây, hành động đó đã phạm phải quy tắc của khách sạn này.”

Cục trưởng Mã cười khẩy và nói: “Khách sạn này là do cậu mở chắc? Đừng có nói mấy lời nhảm nhí đó với tôi! Để tôi xem tại sao tôi lại không thể ăn tiếp bữa cơm này!”

Chính vào lúc này, có một người đàn ông mặc âu phục đi vào từ phía ngoài cửa, người đó chính là Chung Tinh Quốc, quản lí của khách sạn Thiên Địa.

“Quản lí Chung, cái vị cục trưởng Mã này chơi trò quan uy ở trong khách sạn của các anh và đánh bị thương khách của tôi. Loại người này còn có thể ở lại chỗ này ăn cơm à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

“Tề tổng, khách sạn của chúng tôi có quy định rồi, nếu như ông ta đã dám ra tay thì bất kể ông ta là ai cũng đều sẽ bị liệt vào danh sách đen của khách sạn, ông ta sẽ không được bước vào khách sạn của chúng tôi nữa!” Chung Tinh Quốc nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng vô cùng khách sáo.

Lần trước anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn xử lí rất thảm, vậy nên anh ta không dám chọc tức ông lớn đang ở trước mặt này một chút nào nữa.

Hơn nữa, theo như anh ta thấy thì một ông lớn nắm giữ thẻ hội viên chí tôn của khách sạn Thiên Địa còn khó chọc vào hơn nhiều so với một vị quan lớn như cục trưởng Mã.

Ánh mắt của cục trưởng Mã lạnh đi, ông ta trầm giọng nói: “Tôi thấy khách sạn của các cậu muốn tạm dừng kinh doanh để chỉnh đốn lại rồi có đúng không?!”

Chung Tinh Quốc như thể không nghe thấy mà nói với cục trưởng Mã: “Vị khách này, ông ra tay đánh người ở trong khách sạn Thiên Địa của chúng tôi là đã phạm phải quy tắc rồi. Vẫn xin ông hãy phối hợp một chút, nếu không thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ vào để ném các người ra ngoài thôi!”

Nói xong lời này, ở chỗ cánh cửa phía sau anh ta, một đám người trông như bảo vệ bước ra và đứng thẳng thành một hàng.

Khách sạn Thiên Địa là khách sạn đẳng cấp hàng đầu Hoa Quốc, đặc biệt là ở “Vườn hoa trên không” thậm chí còn sắp xếp các vệ sĩ chuyên nghiệp đứng gác với súng trường trong tay.

Những bảo vệ này tuy rằng không bằng được các vệ sĩ chuyên nghiệp kia nhưng cũng đều là người đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ba đến năm người bình thường cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Cục trưởng Mã nhìn thấy một màn này thì sắc mặt trở nên tái mét, không kìm được cơn giận mà quát lên: “Cậu có biết tôi là ai không hả?”

Chung Tinh Quốc nói: “Đương nhiên tôi biết ngài là ai, nhưng nếu như ngài muốn gây chuyện với khách sạn của chúng tôi thì có thể thử xem liệu ngài có làm được hay không!”

Cục trưởng Mã tức giận đến bật cười, ông ta nói: “Được rồi được rồi, một tên quản lí khách sạn quèn mà cũng dám làm trò nhảy nhót ở trước mặt tôi! Khách sạn của các người cứ đợi đến lúc tạm dừng kinh doanh để chỉnh đốn lại đi!”

Chung Tinh Quốc nói: “Mời các người ra ngoài ngay lập tức, còn nữa, sau này các người không được phép bước vào khách sạn của chúng tôi nữa, khách sạn chúng tôi sẽ không tiếp đón những vị khách ở trong danh sách đen như các người đâu.”

Cục trưởng Mã nhìn các bảo vệ ở phía sau Chung Tinh Quốc một cái, hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy và sầm mặt đi ra ngoài.

Đám người Hồ Đức nhìn nhau một cái rồi cũng đứng dậy và chạy theo ông ta.

“Đừng quên thanh toán đấy nhé.” Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh uể oải nói.

Cục trưởng Mã tức đến run lên, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Hôm nay chắc chắn là ngày nhục nhã nhất đối với ông ta.

Muốn cách chức viện trưởng của một bệnh viện tuyến huyện nhưng không thành đã đủ bẽ mặt rồi, bản thân mình đường đường là cục trưởng của Cục Y tế mà lại bị quản lí của một khách sạn đuổi ra ngoài, đúng thật là vô cùng nhục nhã!

“Tề tổng, anh còn chuyện gì muốn dặn dò không?” Sau khi đợi đám người cục trưởng Mã rời đi, Chung Tinh Quốc ngay lập tức cười ha ha và nói với gương mặt đầy vẻ nịnh hót.

“Hết chuyện rồi, biến đi.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không kiên nhẫn, hắn dẫn Dương Bồi Nguyên về phòng bao ban nãy để ăn cơm.

Chung Tinh Quốc vừa rồi đối với cục trưởng Mã còn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, bây giờ đối với Tề Đẳng Nhàn thì lại vô cùng khách sáo và nhiệt tình tiếp đãi, sợ rằng sẽ khiến hắn không vui.

Dương Bồi Nguyên nhìn thấy cục trưởng Mã bị đuổi ra khỏi khách sạn thì cũng cảm thấy vô cùng hả giận.

Đã quá, con mẹ nó thật là đã quá!

Có điều, cục trưởng Mã rõ ràng không phải kiểu người quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông ta muốn báo thù ngay lập tức, vậy nên ông ta đã móc điện thoại ra và gọi điện thoại phái người đến kiểm tra vấn đề của khách sạn Thiên Địa.

Vừa mới đưa ra mệnh lệnh được năm phút, ông ta đã nhận được điện thoại từ người chống lưng cho mình.

“Có phải não cậu bị úng nước rồi hay không mà lại đi gây chuyện với khách sạn Thiên Địa thế hả?!” Người chống lưng của ông ta lạnh lùng hỏi.

“Tôi vừa bị một tên quản lí quèn của bọn chúng đuổi ra ngoài, tôi cũng cần có thể diện chứ!” Cục trưởng Mã nói với giọng ấm ức.

“Nếu như cậu muốn chết thì cứ việc đi gây sự với khách sạn Thiên Địa đi, xảy ra chuyện thì tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu!” Người chống lưng cười khẩy và thẳng tay cúp điện thoại bụp một tiếng.

Cục trưởng Mã khựng lại, chỉ có thể gọi thêm một cuộc điện thoại để yêu cầu cấp dưới đánh chiêng rút quân, sau đó quay đầu sang hỏi Hồ Đức: “Khách sạn Thiên Địa này có nguồn gốc như thế nào?”

Hồ Đức vội vàng nói: “Tôi cũng không biết... Tôi chỉ biết những hội viên chí tôn của bọn họ rất lợi hại, một người trong số đó chính là trung tướng Ngọc Tiểu Long của chúng ta.”

Sau khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng của cục trưởng Mã không khỏi co giật, cuối cùng ông ta hung hăng cắn răng và nói: “Thôi vậy, chuyện ngày hôm nay... không ai được nói ra ngoài đâu đấy! Có hiểu chưa?”

“Vâng vâng vâng.”

Tất cả mọi người nhao nhao phụ họa, hôm nay cục trưởng Mã đã mất mặt như vậy rồi, một khi chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ không còn mặt mũi mà làm người nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Bồi Nguyên dẫn các bác sĩ của bệnh viện huyện Thanh Hà quang minh chính đại đi đến cửa của Phòng khám Mai La.

Viện trưởng Vladimir vô cùng nể mặt và đã tự mình ra nghênh đón.

Chuyện này còn được Tề Đẳng Nhàn tìm phương tiện truyền thông để thổi phồng lên một cách trắng trợn, ghi chép tỉ mỉ, khiến cho cục trưởng Mã và Hồ Đức tức giận đến mức suýt chút nữa đã thổ huyết và chết bất đắc kì tử khi xem tin tức.

Cùng lúc đó, Lý Vân Uyển cũng đã đến Dược phẩm Tôn thị và cùng chủ tịch Tôn Liên Thành đàm phán chuyện sản xuất ba loại thuốc đặc hiệu.
Chương 493 Gia tộc lạc quan.

Tề Đẳng Nhàn đã bảo đồ đệ của Tôn Thanh Huyền là Tôn Hữu Vi đánh tiếng với người trong nhà trước nên chuyện gặp mặt của Lý Vân Uyển và Tôn Liên Thành cũng coi như là tương đối thuận lợi.

Tôn Liên Thành là anh cả của Tôn Hữu Vi, trông khoảng ba mươi tuổi, tất cả những khí chất mà một người thành đạt nên có, hầu như anh ta đều đã nắm vững được.

“Tôn tổng, tôi đã cho anh biết về mục đích của chuyến thăm lần này từ trước rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.” Lý Vân Uyển vừa mới bước vào văn phòng thì đã ngay lập tức lấy tài liệu ra.

“Lý tổng không cần phải vội thế đâu, ngồi xuống uống chén trà đã rồi từ từ nói.” Tôn Liên Thành bảo thư kí mang trà lên cho Lý Vân Uyển.

Sau khi nói lời cảm ơn, Lý Vân Uyển uống một ngụm trà, hắng giọng và bắt đầu bàn việc.

Vừa mới mở miệng, Tôn Liên Thành đã cười và nói: “Tình hình hiện tại của Dược phẩm Thiên Lai không được tốt lắm nhỉ? Rất nhiều bệnh viện cấp 3 đều đã từ chối các cô.”

Lý Vân Uyển ngẩn người một lát và nói: “Đúng vậy, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến toàn cục, chúng ta tiếp tục bàn chính sự đi.”

Cô vừa mới trở lại đề tài cũ, Tôn Liên Thành lại ngay lập tức chuyển đề tài và nói: “Trận đại chiến thương mại giữa tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Từ thị năm ngoái thật sự khiến tôi vô cùng mãn nhãn...”

Lý Vân Uyển kiên nhẫn hùa theo vài câu và lái đề tài trở lại.

Nhưng Tôn Liên Thành lại liên tục đánh trống lảng và dường như hoàn toàn không muốn nói về chuyện thuốc đặc hiệu.

Sau vài lần như thế, Lý Vân Uyển cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ấy nheo mắt cười và nói: “Tôn tổng chỉ đơn giản là không muốn bàn về chuyện này có đúng không?!”

Tôn Liên Thành ngẩn người một lát rồi nói: “Ồ? Lý tổng nhìn ra rồi à, ha ha, kĩ năng diễn xuất của tôi thật là vụng về quá đi thôi!”

Lý Vân Uyển lạnh lùng nói: “Nếu như Tôn tổng đã không muốn bàn thì nói thẳng ra là được rồi, sao cứ phải làm lãng phí thời gian của mọi người như thế chứ?”

Tôn Liên Thành lắc đầu và nói: “Tôi vẫn phải nể mặt em trai của tôi chứ, dù sao thì nó cũng là đồ đệ của Tôn thần y mà!”

“Thành thật mà nói, hôm nay tôi dành thời gian ra để gặp cô là đã hào phóng lắm rồi.”

“Nếu không thì người của Dược phẩm Thiên Lai các cô cho dù có quỳ xuống cũng không gặp được tôi đâu.”

Nghe thấy những lời này của Tôn Liên Thành, Lý Vân Uyển lập tức nổi trận lôi đình.

Tề Đẳng Nhàn chọn Dược phẩm Tôn thị làm đối tượng hợp tác chính là vì cảm thấy tên đệ tử rẻ tiền Tôn Hữu Vi là người của Dược phẩm Tôn thị nên muốn mọi người cùng kiếm được tiền mà thôi.

Ai mà ngờ được chủ tịch Tôn Liên Thành của Dược phẩm Tôn thị lại hoàn toàn không coi chuyện này ra gì chứ? Thậm chí còn nói ra một số câu rất quá đáng!

“Nếu như Dược phẩm Tôn thị đã không có ý muốn hợp tác thì tôi cũng không cần phải ngồi lại ở đây thêm nữa!” Lý Vân Uyển đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Đúng vào lúc này, cục trưởng Mã xuất hiện ở ngoài cửa.

Cục trưởng Mã mỉm cười và nói: “Lý tổng sao đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng thế?”

Lý Vân Uyển nhìn thấy ông ta thì lập tức nhíu mày, cô ấy đã nghe được chuyện hôm qua từ miệng của Tề Đẳng Nhàn rồi.

“Làm phiền Lý tổng mang về cho Tề tổng câu này!” Cục trưởng Mã mỉm cười và nói.

“Có câu gì, mời ông cứ nói!” Lý Vân Uyển lạnh lùng nhìn cục trưởng Mã.

Cục trưởng Mã thở dài và nói: “Vẫn xin Tề tổng đừng có nghiên cứu thuốc đặc hiệu gì đó nữa, cũng đừng tìm đối tác làm ăn gì đó nữa, cho dù có sản xuất ra rồi thì Cục Y tế của chúng tôi cũng sẽ không phê duyệt đâu!”

Lý Vân Uyển siết chặt nắm đấm lại, không ngờ cái tên cục trưởng Mã này lại phách lối đến thế.

Xem ra thái độ của Tôn Liên Thành ngày hôm nay quá nửa là có liên quan đến cái tên cục trưởng Mã này rồi!

“Có một số thứ không phải cứ theo ông nói là được! Phương pháp điều chế thuốc đặc hiệu mà chúng tôi mua về là thứ có thể mang lại lợi ích cho toàn bộ xã hội của Hoa quốc, dám ngăn cản sự phát triển của xã hội, sớm muộn gì ông cũng sẽ bị nghiền chết!” Lý Vân Uyển nhìn cục trưởng Mã, cười khẩy và nói.

“Còn có anh nữa, Tôn Liên Thành!”

“Tề tổng vốn muốn để cho mọi người cùng kiếm được tiền, nếu như anh đã không biết điều thì chúng ta cũng không cần thiết phải hợp tác nữa.”

“Đến lúc đó anh đừng đến cầu xin chúng tôi là được.”

Tôn Liên Thành ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Nghe thấy gì chưa? Cô ta nói tôi sẽ đi cầu xin cô ta! Ha ha ha... Chưa nói đến việc chúng ta sẽ không hợp tác nữa, cho dù có hợp tác rồi sản xuất nó ra thì cục trưởng Mã cũng sẽ không phê duyệt cho các người đâu!”

Cục trưởng Mã cười nói: “Muốn tôi giơ cao đánh khẽ cũng không phải là chuyện không thể.”

“Cô quay về nói với Tề Đẳng Nhàn...”

“Bảo cậu ta cởi trần ra rồi buộc cành mận gai vào người và quỳ ở trước cửa nhà tôi một ngày một đêm, tôi có thể cân nhắc đến việc nhẹ tay với các người.”

Lý Vân Uyển lớn tiếng cười ha ha, cô ấy nói: “Chịu đòn nhận tội? Ông mà cũng xứng à!”

Cục trưởng Mã lạnh lùng nói: “Đương nhiên cậu ta có thể chọn không làm, thế thì các người cứ đợi cái thứ gọi là phương pháp điều chế thuốc đặc hiệu kia chết dứ ở trong tay các người đi!”

Lý Vân Uyển giơ ngón tay ra chỉ vào cục trưởng Mã, cười khẩy và nói: “Nhớ kĩ những lời mà ông nói hôm nay đấy, và cả những lời mà tôi nói nữa!”

Sau khi nói xong lời này, Lý Vân Uyển bèn xoay người rời đi.

Cục trưởng Mã mỉm cười với Tôn Liên Thành: “Phụ nữ cũng chỉ như vậy mà thôi, miệng lưỡi thì lợi hại nhưng lại không có năng lực thật sự.”

Tôn Liên Thành nói: “Nếu không phải do em trai tôi mở lời thì tôi cũng chẳng thèm gặp cô ta đâu! Cho dù người của Dược phẩm Thiên Lai có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng không thèm quan tâm đâu!”

Lúc Lý Vân Uyển đi ra khỏi văn phòng thì vẫn nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích của hai người họ và chỉ cảm thấy vô cùng không vui.

Nhưng điều này cũng làm cho cô ấy có hơi lo lắng.

Dù sao thì Dược phẩm Tôn thị đã từ chối bọn họ, hơn nữa phía bên cục trưởng Mã chắc chắn sẽ lợi dụng chức quyền để ngăn chặn chuyện ba loại thuốc đặc hiệu này.

Thực ra Dược phẩm Thiên Lai cũng có thể tìm lấy một công ty ngoài tỉnh để làm nơi sản xuất thuốc, nhưng nếu như thế thì tiền vốn sẽ cao hơn nhiều, phí vận chuyển cũng vô cùng bất tiện, vả lại còn phải tốn không ít thời gian để hoàn thiện các chi tiết, phiền phức vô cùng, không thể kéo dài được.

Chẳng mấy chốc, Lý Vân Uyển đã ôm một bụng tức về đến Dược phẩm Thiên Lai.

Vừa mới bước vào trong văn phòng của Tề Đẳng Nhàn thì đã nhìn thấy cái tên này đang trốn việc và nhàn nhã ngồi đánh bài, cô ấy nhất thời tức đến mức không chịu được nữa.

Cô ấy đưa tay ra và nhấn bấm nút nguồn bụp một cái.

Tề Đẳng Nhàn thốt lên một tiếng “mẹ nó” và suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, sau khi nhìn thấy Lý Vân Uyển, hắn lúng túng nở nụ cười và nói: “Trong lúc tôi đang đánh bài mà có người khác tắt máy tính của tôi đi thì chắc chắn là tôi đã cho người đó hai cái tát rồi! Em có biết bốn triệu xèng này là sự quật cường cuối cùng của tôi không hả?”

Lý Vân Uyển sầm mặt nói: “Anh còn có lòng dạ để đánh bài cơ à?”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng ra vẻ nịnh bợ, hắn rót cho Lý Vân Uyển một ly cà phê và nói: “Rót cho bà cô một ly cappuccino này...”

“Anh gọi ai là bà cô thế hả?!” Trên đầu Lý Vân Uyển hiện đầy vệt đen và hỏi với vẻ gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Nhìn bộ dạng giận dữ ngút trời này của em, chắc là bàn chuyện không thành rồi có đúng không?”

Lý Vân Uyển nói: “Không bàn nổi! Biết em bàn chuyện không thành mà anh còn bày ra cái bộ mặt vui vẻ đấy à?!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Bàn không thành thì bàn không thành thôi, chúng ta cho bọn họ cơ hội kiếm tiền mà bọn họ không cần thì người thiệt là bọn họ mà.”

Lý Vân Uyển cảm thấy người này thật sự nên sáng lập ra một gia tộc lạc quan, sau đó đến gia tộc này và làm tộc trưởng là được rồi.

“Em còn gặp phải cục trưởng Mã nữa, ông ta bảo anh đến chịu đòn nhận tội ở trước cửa nhà ông ta, nếu không thì ông ta sẽ ép chết thuốc đặc hiệu của chúng ta!” Lý Vân Uyển vỗ một cái lên lưng Tề Đẳng Nhàn, thở hồng hộc và nói.

“Ông ta là cái thá gì mà nói ép là ép?” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha: “Có điều, tôi thực sự không ngờ rằng chúng ta sẽ bị Dược phẩm Tôn thị từ chối.”

“Thế này thì thực sự có hơi phiền phức rồi đây...”

“Bây giờ cũng không thể đi liên hệ với một công ty sản xuất thuốc ở ngoài tỉnh nhỉ?”

“Có hơi đau đầu đấy!”

Lý Vân Uyển thấy biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên không tốt thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có hơi buồn cười.

Đồ chết tiệt này, anh thử vui nữa đi xem nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK