Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 570 Nguy hiểm trùng trùng

Chương 570: Nguy hiểm trùng trùng

Hôm nay xem như Dương Quan Quan chính thức bước một chân vào trận chiến giang hồ.

Tề Đẳng Nhàn rất chờ mong đối với biểu hiện của cô nàng.

Cũng may lúc trước khi nhốt Dương Quan Quan lại để luyện võ có tập qua một chút tập thể hình, sức lực luyện được không tồi, nếu không gần đây tiến bộ nhanh như vậy thì sức lực cũng không thể nào theo kịp được tiến độ.

“Mời!”

Hai người cách nhau khoảng ba mét, đôi bên ôm quyền cúi chào nhau.

Dương Quan Quan dẫn đầu làm khó dễ, hai chân di chuyển trên mặt đất, cả người lập tức như hắc mã di chuyển tới trước mặt của Lâm Thiên Dương!

Hai đùi của cô phát lực, gân xanh trên đùi uốn éo bắn ra, lập tức xẹt qua hai mét tới phạm vi công kích bên mạn sườn!

“Mới luyện võ có mấy tháng mà đã có thể luyện ra được bộ pháp tinh vi như vậy rồi sao?!” Trong đầu Lâm Thiên Dương không tin, cảm thấy đối phương đây luyện võ ít nhất cũng phải được ba năm rồi.

Ý niệm mới chỉ động một chút mà tay phải của Dương Quan Quan đã quét tới, như rắn độc phun nọc độc chọc thẳng tới giữa mày, rồi đột ngột chuyển hướng sang bên cạnh một phân, muốn chọc vào mắt!

Tay trái của Lâm Thiên Dương vừa nhấc đã lập tức giống như một toà cầu đá ngang trời, không nghiêng không lệch chính xác chặn lại một kích kia của Dương Quan Quan.

Không chờ Dương Quan Quan biến chiêu khác, tay phải Lâm Thiên Dương lật lại tìm tòi, nắm ngón tay chụm lại đánh ra, tựa như một con rồng lớn lao xuống!

Lấy công lực của Lâm Thiên Dương hiện giờ không nói có dùng một quyền móc được nội tạng của người ra nhưng cũng tuyệt đối có thể xé xuống được một tảng thịt to!

Lâm Tuyết Tùng ở một bên cực kỳ đạm nhiên, rất tự tin vào Lâm Thiên Dương.

Hơn nữa ông ta cũng biết rõ lai lịch của Dương Quan Quan, cũng biết rõ cô ta đúng thật là mới chỉ học võ được mấy tháng mà thôi.

Dương gia ở Thượng Hải hiện tại đang muốn giết chết Dương Quan Quan, cho dù Lâm Thiên Dương không thể đánh chết cô ta, chỉ khiến cô ta trọng thương thì bản thân mình cũng có thể kiếm được vài chỗ tốt Từ Dương gia rồi.

Trong đầu Dương Quan Quan lúc này lại đang tua lại toàn bộ quá trình bản thân học võ mấy tháng này, thậm chí còn nghĩ tới hình ảnh bị cảnh ngục ở nhà tù U Đô đánh, tuy rằng trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều nhưng lại có một loại cảm giác rất trống rỗng.

Một trảo này của Lâm Thiên Dương chộp tới, cô ta không nhìn kỹ nhưng tựa như đã rõ ràng rồi vậy.

Đối phương vừa động là cô ta đã cảm giác trong tâm mình như một mặt gương linh động, chiếu rọi tất thảy chiêu thức của đối phương ở trong đó, tất thảy biến hoá đều xem được rõ ràng.

“Động địch băng tâm?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy được phản ứng này của Dương Quan Quan thì cũng ngẩn cả người.

“Động địch băng tâm” là một loại cảnh giới, chỉ là nó là cảnh giới không cách nào có thể dùng tu luyện để đạt thành, xác thực mà nói thì phải dựa vào thiên phú để ngộ được, yêu cầu cần phải có cảm giác nhạy bén và năng lực cực kỳ cường đại.

Tu tới loại cảnh giới này thì trong tâm tựa như một mặt kính, nhất chiêu nhất thức của đối phương đều có thể chiếu rọi ở bên trong.

Dưới chân Dương Quan Quan vừa động, ngón chân lách qua mặt đất tựa như chân gà mà linh hoạt né được.

Lâm Thiên Dương thấy một kích của mình thất bại thì cũng không để ý lắm, cột sống rung lên một cái thể hiện đã tích góp đủ sức lực, nâng bước đuổi theo, hai tay theo đó liên hoàn hạ chiêu!

Mười đầu ngón tay của anh ta vô cùng kiên cố, trên làn da bên ngoài tràn ngập khí huyết, từng tấc da gà nổi lên nhìn qua như có lực chẻ vàng nứt đá!

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy trảo kình của đối phương xé rách không khí bức mặt lao tới, mang theo một cỗ mùi tanh khiến người hít thở không thông khiến da đầu tê dại.

Cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Lâm Thiên Dương đã vọt tới năm sáu bước, hai tay biến hoá ra hơn mười hai trảo!

Đường lang quyền nổi tiếng về tốc độ, đại tông sư có thể luyện bộ môn này đến mức lô hỏa thuần thanh có thể trong vòng một giây hai tay ra được hơn hai mươi quyền, còn có thể đảm bảo từng quyền đều chính xác đánh xuống nơi mình muốn đánh.

Long trảo so với Đường lang quyền nhiều thêm vài phần dày nặng, thế mạnh mẽ trầm nhưng có thể trong vòng một giây hơn mà Lâm Thiên Dương có thể ra hơn mười hai trảo cũng có thể thấy được công phu cao bao nhiêu!

Dương Quan Quan bị mười hai liên hoàn long trảo này bức cho liên tục lùi về sau phải dùng hầu hình quyền gần như là nhảy nhót lung tung mới có thể né tránh được toàn bộ.

Mọi người lúc này đều xem được rõ ràng, công phu của Dương Quan Quan hiển nhiên là không bằng được Lâm Thiên Dương, chênh lệch công lực còn không nhỏ.

Đối mặt với thế công hung mãnh như rồng của Lâm Thiên Dương kia, sắc mặt của Dương Quan Quan ngưng trọng, hít sâu một hơi vào trong bụng, đột nhiên ngồi xổm xuống, hai khuỷu tay giơ lên trên đỉnh đầu!

Cô muốn nhân cơ hội hít thở này để tìm ra cách phản kích nên mới dùng một thế cản như vậy, vừa để thở vừa đồng thời cũng ngăn chặn thế công liên hoàn của đối phương, tìm ra cơ hội để phản kích.

“Phanh! Phanh!”

Hai trảo của Lâm Thiên Dương rơi xuống, chộp vào cánh tay của Dương Quan Quan.

Chỉ nghe thấy xuy xuy hai tiếng, ống tay áo của Dương Quan Quan trực tiếp nổ tung, trảo kính của Lâm Thiên Dương lại biến ảo , đầu ngón tay nắm lấy da thịt non mịn hung hăng giật mạnh xuống.

Dương Quan Quan dùng hai tay đỡ toàn bộ lực công kích của đối phương nhưng trảo kính của đối phương quá mạnh, da thịt lập tức bị hai trảo xé rách xuất hiện vài vết máu.

Mọi người thấy một màn như vậy đều sôi nổi kinh hô!

“Xong rồi, phải thua rồi!” Vẻ mặt của Mã Hồng Tuấn tuyệt vọng nói.

Sắc mặt của Lý Hà Đồ cũng trầm xuống, Dương Quan Quan một khi thua thì không sao nhưng thể diện của ông ta cũng mất sạch theo!

Lâm Tuyết Tùng ở một bên lại đắc ý ra mặt, ông ta đã sớm biết được Tề Đẳng Nhàn mới chỉ thu đồ đệ được mấy tháng mà thôi, chính mình lại cử ra cháu trai Lâm Thiên Dương đã được dạy dỗ nhiều năm xuất chiến, bên Tề Đẳng Nhàn căn bản sẽ không có nổi một phần thắng.

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy hai tay đau nhức, hai trảo này đánh xuống tựa như đã khiến gân mạch và xương cốt của mình bị thương rồi, cánh tay đau tới nỗi không nâng dậy được.

Ngay sau đó Lâm Thiên Dương dồn dập đánh tới, một chiêu “Vân long giơ vuốt” xuất ra, năm ngón tay như đao chém thẳng xuống yết hầu của Dương Quan Quan!

Tam đại sát chiêu của võ học truyền thống – – chọc mắt, khoá cổ, lên gối.

Ba nơi này là những nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, một khi trúng chiêu thì chỉ có thể nằm xuống. Cho nên phần lớn các sát chiêu của môn phái cũng đều quay xung quanh ba nơi này, tuy rằng đấu pháp hay thay đổi nhưng chung quy lại vẫn là muốn mạng người.

Dương Quan Quan biết rõ một khi trảo này của đối phương rơi xuống người thì khí quản của chính mình nhất định sẽ bị chặt đứt nên lập tức ngồi xổm xuống, dùng “thân khỉ ngồi xổm” ôm đầu để tránh thoát.

Mắt thấy long trảo của đối phương hạ thẳng xuống đỉnh đầu, cô lại ngồi thẳng xuống mặt đất, một chiêu “con lừa lăn lộn” trực tiếp triển khai.

Loại chiêu thức linh hoạt như “con lừa lăn lộn” hoàn toàn chính là dùng để bảo mệnh, tuy rằng khó coi muốn chết nhưng thắng ở chỗ có thể né tránh được sát chiêu của đối phương, vừa lăn vừa bò một chút đã có thể tránh ra ngoài được vài mét.

Mọi người thấy một đại mỹ nữ như Dương Quan Quan dùng tới chiêu thức khó coi như vậy thì đều cảm thấy quái dị, thần sắc một đám người đều cổ quái nói không nên lời.

“Ha hả, tôi còn tưởng Tề đà chủ dạy ra được cao đồ như nào mới dám lên giọng như vậy, kết quả là chỉ có chút xíu trình độ như này thôi?” Lâm Thiên Dương làm càn cười to một tiếng đi lên đuổi giết.

Bước chân của anh ta đạp xuống tựa như trẻ con đạp xuống nền đất làm loạn đàn kiến đang bò vậy, một chân tiếp một chân chấn động tới mức mặt đất bang bang rung động.

Thân thể Dương Quan Quan co rúc thành một quả trứng ở trên mặt đất vừa lăn vừa bò, tránh khỏi vài bước chân, nguy hiểm trùng trùng khiến người khác toát ra một phen mồ hôi lạnh.

Chân của Lâm Thiên Dương đột nhiên đạp xuống bên trái chặn lại đường lui của Dương Quan Quan, chân phải bước lên một bước bức cho Dương Quan Quan chỉ có thể quay mặt sang hướng khác trốn tránh.

Anh ta đột nhiên cúi eo xuống, một tay chém thẳng xuống gáy của Dương Quan Quan, gần như hoàn toàn chặt đứt đường lui của Dương Quan Quan!

“Thắng bại đã phân!”

Lâm Tuyết Tùng lại ngay lúc này cực kỳ đắc ý cười to một tiếng.

Nhưng cũng chính lúc này Dương Quan Quan đang co rút cả người thành một cục đột nhiên duỗi ra, hít sâu một hơi khí vào trong bụng, một tiếng rầm vang lớn, ngay sau đó là tiếng tim đập vô cùng kịch liệt truyền tới!

Lông mày Tề Đẳng Nhàn hơi nhướng lên có chút kinh ngạc, đây là một chiêu kích phát ra tâm huyết của bí pháp, đầu tiên là không chết tim đập để khí huyết và trái tim co rút lại, tới khi cần dùng thì mạnh mẽ bơm lực, trái tim kịch liệt đập mạnh vận chuyển khí huyết tới tay chân.

Kích phát đấu pháp tâm huyết như vậy cực kỳ thương tổn đến trái tim và nguyên khí của thân thể!
Chương 571 Chó vàng đi tiểu

Chương 571: Chó vàng đi tiểu

Cho dù là Tề Đẳng Nhàn, không tới lúc đó trừ khi nó cần thiết, cũng sẽ không dùng phương pháp bí mật để bùng nổ sức mạnh thể chất.

Tiềm năng của con người rất mạnh mẽ, người tập võ có thể kích thích tiềm năng của họ hơn nhiều so với người bình thường.

Dương Quan Quan thể lực bộc phát một chút, thân thể nảy lên, hai tay chống trên mặt đất, đùi phải vừa nhấc lên, hung hăng dùng sức đá một cước!

Tư thế này rất khó coi, như thể một con chó đang đi tiểu vào tường.

Đây chính là chiêu "Chó vàng đi tiểu" mà Tề Đẳng Nhàn đã dạy cho cô trước đây, lúc đó Dương Quan Quan mặc lễ phục không bị mắc lừa, nhưng sau khi về nhà cũng cẩn thận suy nghĩ kĩ.

Một cú đá như vậy vô cùng âm hiểm và có góc độ xảo quyệt, vốn dĩ là một chiêu ẩn của sát thủ.

Khi Lâm Thiên Dương không ngừng đuổi theo, cô đã đột nhiên bộc phát sức mạnh thể chất của mình và tung ra một cú đá, khiến đối phương mất cảnh giác và không có thời gian phản ứng.

"Không tốt!" Thấy vậy Lâm Tuyết Tùng hét lên, thân thể di chuyển nhanh về phía trước.

Anh ta nhanh, nhưng tốc độ của Tề Đẳng Nhàn còn nhanh hơn!

Trước khi anh ta có thể chớp mắt, Tề Đẳng Nhàn đã đứng trước mặt Lâm Tuyết Tùng và hành động đầu tiên là chặn bàn tay to đang nhô ra của đối phương.

Cùng lúc đó, Dương Quan Quan đã đá vào đũng quần của Lâm Thiên Dương.

Thân thể đang lao tới của Lâm Thiên Dương đột nhiên cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt cứng lại, phát ra một tiếng rống giận dữ, cả người bay ngược lên trong tư thế phản người.

Dương Quan Quan thu chân lại, từ dưới đất đứng dậy, trong miệng phun ra máu.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy tim đau đớn dữ dội, từng mạch máu như muốn nổ tung, nhất là vùng sau đầu, do máu chảy quá nhiều nên gây áp lực nội sọ cao, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu đau đớn như thể sắp ngất đi.

Các mạch máu ở phía sau não của cô đã chịu sức nặng không thể chịu nổi do năng lượng thể chất đột ngột bùng phát vừa rồi, chúng đang co giật, loại đau nhói này giống như có ai đó đang dùng tay kéo các mạch máu của cô vậy.

Lý Hà Đồ không nhịn được thở dài nói: "Chó vàng đi tiểu quả là một chiêu hay!"

Hơi thở bộc phát của Dương Quan Quan còn bá đạo hơn cả "Bạo kim đan" do Tề Đẳng Nhàn tạo ra, hơi giống Thất thương quyền, tự hại mình trước rồi mới đến địch.

Lâm Tuyết Tùng hét lớn: "Thiên Dương!"

Cơ thể của Lâm Thiên Dương rơi xuống đất, khi anh ta ngã xuống có một tiếng rên, một mảnh máu chảy ra từ vải ở đũng quần, anh ta cũng hôn mê nghiêm trọng, hít vào nhiều thở ra ít, và anh ta có lẽ không thể sống sót.

Dương Quan Quan dùng hết sức lực bùng nổ, một cú đá đạp Lâm Thiên Dương gục tại chỗ, về cơ bản tất cả những thứ bên trong đều bị đập thành mảnh vụn.

Bất kỳ người đàn ông nào bị một kích như thế này cũng chỉ có thể chết một cách tàn khốc.

"Thế nào, Lâm trưởng lão không chịu thua?!" Tề Đẳng Nhàn cầm cánh tay Lâm Tuyết Tùng, cười lạnh hỏi.

"A! Dám hại cháu tôi, tôi giết cậu!" Lâm Tuyết Tùng tức giận đến đầu móc mê muội, hét lớn một tiếng, long trảo tách ra tóm lấy Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn căn bản không sợ, vừa giơ tay lên móng vuốt đại bàng va vào nhau, bịch bịch hai tiếng khiến cánh tay Lâm Tuyết Tùng tê dại.

Không đợi Lâm Tuyết Tùng đổi chiêu, Tề Đẳng Nhàn đã biến móng vuốt của đại bàng thành báo quyền, tốc độ cực nhanh, móng vuốt tung ra liên tục, báo đánh liên hoàn!

Hình rồng luyện thần, báo hình luyện lực!

Tề Đẳng Nhàn trời sinh đã có thần lực, báo quyền này liên tiếp bộc phát ra, uy lực của nó bá đạo đến mức bất kỳ cao thủ nào nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

Lâm Tuyết Tùng để Tề Đẳng Nhàn treo móng vuốt lên ngực, cả chiếc áo sơ mi bị bung ra khỏi ngực để lại năm vết móng vuốt trên ngực ông ta!

Lâm Tuyết Tùng chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, khi một quyền đánh thẳng ra ngoài, cánh tay phồng lên, cơ bắp cuồn cuộn, ầm một tiếng, không khí nổ tung!

Đúng lúc này, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ngồi phịch xuống, hừ lạnh một tiếng, từ giữa lòng bàn tay nhô ra một cục lớn, theo sau là tiếng kêu thảm, đem lòng bàn tay của hắn đẩy ra!
Chương 572 Không đáng tin

Chương 572: Không đáng tin

"Anh nói không sai, tôi hoàn toàn có thể giết ông ta, nhưng không cần thiết."

Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm nhìn Lý Hà Đồ, lạnh nhạt nói.

Lý Hà Đồ nói: "Ồ? Ông ta sẽ không bị chúng ta lợi dụng, hơn nữa còn khiêu chiến chúng ta, không bằng nên giết."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Giết ông ta thì danh tiếng của Lý hội trưởng sẽ lan rộng như thế nào? Giết gà làm gương cho khỉ thì tốt, nhưng để con gà này sống sẽ răn đe được nhiều người hơn."

Lý Hà Đồ không nhịn được cười, nói: "Cậu nói có lý."

"Tuy nhiên, cậụ chưa có sự đồng ý của tôi đã giết một tên đà chủ, số nợ này nên tính thế nào đây?"

"Hơn nữa, sau đó cậu còn ngăn cản tôi?"

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Ngọc Tiểu Long kêu tôi giết người, nếu như anh không thoải mái, tôi kéo cô ấy đi, cùng nhau phân xử."

Nồi này bỏ rơi...

Nếu Ngọc Tiểu Long có mặt tại hiện trường, cô ấy chắc chắn sẽ đập đầu con chó của Tề Đẳng Nhàn trước.

"Ngọc Tiểu Long để cho cậu biết? Tại sao cô ấy lại giết Từ An? Đối với tôi, người này khá an toàn." Lý Hà Đồ cau mày.

"Từ An đã bán đứng lợi ích của quốc gia và thông đồng với người dân của tuyết quốc, anh có nghĩ rằng hắn nên bị giết hay không?" Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

"Ồ..." Lý Hà Đồ cũng không quá hoài nghi, bởi vì bản thân Ngọc Tiểu Long tính tình cũng ghen tị ác độc.

Nghe nói chính là Ngọc Tiểu Long sai Tề Đẳng Nhàn giết Từ An, Lý Hà Đồ cũng không có nhiều lời.

Tề Đẳng Nhàn chúc mừng Mã Hồng Tuấn thăng chức đà chủ, sau đó mang theo Dương Quan Quan chạy trốn.

Mã Hồng Tuấn muốn giữ hắn ăn tối, bất quá, hắn quá lười để xã giao.

Dương Quan Quan sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sau đầu đau không dứt, tim còn hơi co quắp, cảm thấy vô cùng buồn nôn, còn tệ hơn cả say rượu.

"Không nghĩ tới cô học được bí kỹ của tôi, lại còn vận dụng thành thạo như vậy, tôi thật sự rất kinh ngạc!" Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thở dài nói.

"Tôi chỉ là đang suy nghĩ, đây cũng là lần đầu tôi sử dụng." Dương Quan Quan nói.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Chiêu này cũng không dùng được quá nhiều, cho dù là tôi, sau khi dùng xong, tim cũng sẽ quá tải, khó chịu mấy ngày. Cô trong vòng mười ngày nửa tháng phỏng chừng cũng không thể khôi phục."

"Bí pháp này kích nổ khí huyết tiềm lực, sẽ cho tim tổn thương quá lớn, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến đại não mạch máu vỡ."

"Lượng máu mà tim có thể chịu được là có hạn, thực hiện nén cực độ và sau đó giải phóng nó là một hoạt động quá tải."

"Cô công lực cao, tôi dạy cho cô tôi tự tạo hoàng kim đan, thủ đoạn này đối với cô hầu như không có tác dụng phụ nào."

Dương Quan Quan gật đầu, bước chân có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như thân thể bị móc rỗng vậy.

"Bất quá, cô thật đúng là lợi hại, có thể đánh bại cao thủ như Lâm Thiên Dương, thật là kinh người." Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.

"Cho địch nhân yếu, sau đó đánh trả, đây là ngươi trong《 thực chiến thuật thật 》 viết. Bất quá, tôi không có kỳ địch lấy yếu thực lực chênh lệch thật sự quá lớn!" Dương Quan Quan xoa đầu xe, đi trên dựa vào xe một chút liền cảm thấy buồn ngủ.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đúng vậy, tôi chỉ dạy qua cho cô chiêu chó vàng đi tiểu một lần, nhưng cô nhất định đã suy nghĩ kỹ, linh hoạt vận dụng, vào thời khắc mấu chốt, đá bể của hắn thật là có thiên phú a!"

Dương Quan Quan mỉm cười, cảm thấy rất vui và tự hào, nhưng hiếm khi được nhà tư bản chó LSP này khen ngợi a.

"Muốn thắng, không thể mỗi lần đều dựa vào thủ đoạn, về sau nhất định phải nỗ lực gấp bội. Hơn nữa, loại này kích phát chiêu tiềm năng, càng nên dùng càng ít, đến thời khắc mấu chốt tốt nhất mới không dùng." Tề Đẳng Nhàn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK