Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1046 Sách ma pháp

Tham Lang vừa nghe thấy được liên lạc với thủ hạ cũ, tròng mắt đã đảo lên xuống, trong lòng không tự chủ được nảy ra mấy chủ ý.

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên biết tính cách của tên Tham Lang này, chỉ bình tĩnh nói: "Tôi quên nói cho anh biết, hiện tại tôi có thể điều động đoàn Kỵ Sĩ Thánh bất cứ lúc nào."

"Còn có một điều, trình độ võ công của tôi đã có thể phá vỡ hư không, cảnh giới Thần không xấu."

"Bất kể là gió thổi cỏ lay gì tôi đều có thể nhìn rõ."

"Anh có thể thử xem, có muốn tạo phản dưới mí mắt tôi không."

Nói xong, anh nhe răng cười với Tham Lang, trông rất hòa ái.

Tham Lang nghe vậy sởn tóc gáy, xương cốt cũng có chút tê dại, cười nói: "Nhị đương gia, ngài đang đùa tôi à? Tham Lang tôi trung thành với nhà tù U Đô, sao có thể tạo loạn chứ? Tôi không phải phái phản động như tên Đồ Phu kia..."

Tề Đẳng Nhàn cười vỗ đầu chó, nói: “Chuyện lần trước tôi còn chưa tính toán với anh. Nếu lần này anh thể hiện tốt thì có thể tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhưng nếu như biểu hiện không tốt thì không chỉ đơn giản là bị treo lên vậy đâu!"

Tham Lang cảm thấy ớn lạnh toàn thân, anh ta biết rất rõ thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn tàn ác đến mức nào.

Có những người trong nhà tù U Đô luôn không tuân theo kỷ luật, những người đó bây giờ không biết đã đầu thai ở đâu.

Hai cha con nhà này là hai quản lý, thoạt nhìn chỉ đánh gãy chân hay là treo ngược người lên khiến người ta cảm thấy cùng lắm cũng chỉ như vậy, nhưng nếu thực sự vi phạm điểm mấu chốt thì mất mạng chỉ trong chốc lát thôi.

Dù sao thì anh ta cũng từng thấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn to như bao cát, có thể đánh đầu người ta nát bét như đập dưa hấu...

"Nhị đương gia yên tâm, tôi sẽ biểu hiện tốt, cố gắng lập công chuộc tội." Tham Lang nói.

"Cút đi, nghỉ ngơi thật tốt, làm tốt việc cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn xua tay, bảo Tham Lang lăn ra ngoài.

Tham Lang đương nhiên không dám nói gì, trở về phòng nghỉ ngơi.

Dương Quan Quan không khỏi hỏi: “Áp bức anh ta mạnh như vậy không có vấn đề gì sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Em không hiểu, những người như anh ta nhất định phải bị trấn áp nặng nề! Nếu em cho anh ta một tiêu chuẩn lỏng lẻo hơn, anh ta sẽ ngay lập tức nghĩ đến việc tạo phản chống lại em. Nếu không, em cho rằng vì sao cha anh lại đánh gãy một chân của anh ta chứ?"

“Nếu cái chân này của anh ta không bị gãy, có lẽ trên đường anh ta đã đánh hai cảnh ngục bất tỉnh rồi tự mình bỏ chạy.”

"Cho nên cần thiết phải dùng áp lực cao để đối đãi với anh ta!"

Tề Đẳng Nhàn rất rõ ràng về tâm lý và tính cách của các tù nhân trong nhà tù U Đô.

Mặc dù folder anh đặt tên là "Quy tắc quản lý nhà tù U Đô" chứa hầu hết các video giáo dục từ các giáo viên nhưng trong đó cũng có các kế hoạch quản lý thực sự.

Đồ Phu là loại người tránh tai họa, về cơ bản sẽ không gây chuyện gì, Quỷ Oán cũng có bản chất trốn tránh tai họa, dù sao người dân của nước Kiệt Bành hận không thể chặt xác anh ta. Hơn nữa, anh ta rất thông minh sẽ không gây chuyện. Dạ Ma à, anh ta chỉ là kẻ dễ bị bắt nạt, vua mạnh miệng mà thôi, bị trấn áp mạnh mẽ hai lần sẽ nhượng bộ...

Chỉ có Tham Lang mới là mối nguy hiểm hàng thật giá thật. Dù sao từ cái tên của anh ta cũng có thể biết được tên này rất tham lam và xảo quyệt, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị anh ta cắn ngược.

Tuy nhiên, anh ta cũng rất thông minh.

Đây là lý do tại sao lúc Tề Đẳng Nhàn rời nhà tù luôn mang anh ta theo.

"Chậc chậc, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà tính cách của anh không bị vặn vẹo thật không dễ dàng!" Dương Quan Quan không khỏi thở dài cảm thán một câu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó đồng tình với tuổi thơ của anh.

Nhưng nghĩ lại thì hình như chính cô cũng không có tư cách gì để đồng tình với anh. Bởi vì tuổi thơ của cô ấy cũng không có bất kỳ điều vui vẻ gì đáng nói.

Thậm chí ngay cả khi lớn lên, cô vẫn chỉ là một kẻ nhu nhược hèn nhát, nếu Tề Đẳng Nhàn không dạy cô võ công thì cả đời này cô có lẽ sẽ phải sống một cuộc sống vâng dạ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt cô ấy không khỏi trở nên ôn hòa, đây chính là quý nhân trong đời cô, chính là Triệu Tử Long cưới ngựa trắng cầm thương bạc đã cứu vớt cuộc sống mềm yếu của cô!

"Bên phía Nam Dương, có thể phái Vĩnh Dạ quân tới đó, không cần dùng đến người của Tham Lang." Dương Quan Quan như có điều suy nghĩ nói.

"Vĩnh Dạ quân vẫn phải ở lại trong nước. Có họ ở đó thì thế giới ngầm của Hoa Quốc mới không thể gây ra nhiễu loạn gì. Huống chi ở đây sẽ có nhiều chỗ cần sử dụng họ hơn!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói .

Dương Quan Quan cũng không nói thêm gì nữa, đi vào phòng với Tề Đẳng Nhàn và trình bày với anh một số hoang mang trong quá trình luyện công gần đây.

Người tài giỏi đến đâu cũng sẽ gặp phải nút thắt, lúc này sư phụ cần phải giải quyết nghi hoặc của họ.

“Gần đây em đã luyện rung thương lớn cũng có chút trình độ. Nhưng mà làm sao để vận dụng thương ý ở những chỗ khác ngoài quyền cước? Ví dụ như đòn tấn công bằng vai Yến hình anh nói, em không thể lĩnh ngộ được sức mạnh của thương này." Dương Quảng Quan hỏi.

"Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hãy luyện tập chăm chỉ hơn, chỉnh tề hơn là em có thể lĩnh hội." Tề Đẳng Nhàn giải thích.

"Ồ... Nhân tiện, em có thể xem video..."

“Cái cánh gà ấy quá đẹp, bả vai của người ta cũng rung rất tốt.”

Dương Quan Quan nhất thời không nói nên lời... Trò đùa cũ rích này, quả thực sẽ không bao giờ lỗi mốt phải không?

Hôm nay chuyện tàu thuyền Lôi thị đã kết thúc, giải quyết thành công, khiến trong lòng mọi người đều vui vẻ, Dương Quan Quan tắm rửa xong, chuẩn bị để tên Tề Đẳng Nhàn này chiếm tiện nghi, thậm chí còn ăn mặc như tiếp viên hàng không.

Khi có kết quả, phát hiện tên này đã nằm ngủ rồi, còn ngáy đều đều.

Vì vậy, Dương Quan Quan trợn to mắt, cho rằng mình đang tán tỉnh một kẻ mù, ngày mai sẽ đốt hết quần áo mua vì tên này.

Tề Đẳng Nhàn đã dùng hành động của mình để chứng minh: Bạn không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

"Ừ, làm Tào đạo tặc không dễ dàng..." Tề Đẳng Nhàn âm thầm thở dài trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, anh bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, điều này khiến anh rất khó chịu, cầm điện thoại lên nói: "Không cần ngủ sao? Làm phiền ông đây sớm thế?"

"Tề giám mục, tôi đã đến nhà thờ lớn Hương Sơn, khi nào cậu mới tới?" Giọng của Giáo hoàng lạnh lùng truyền tới.

"Ồ... Giáo hoàng!" Tề Đẳng Nhàn thanh tỉnh ngay lập tức: "Cái kia chứ? Vừa rồi tôi đang nghe phúc âm của Thánh chủ, không để ý người gọi là ai... Haha, tôi tới ngay bây giờ, tôi tới ngay bây giờ."

Vừa nói, tay anh vừa mò trong chăn bánh bao trắng thơm ngào ngạt.

Dương Quan Quan nhịn không được nói: “Anh chán ghét sao?”

Giáo hoàng nghe thấy giọng phụ nữ, rất ghét bỏ cúp điện thoại, sau đó nhìn xuống "sách ma pháp" do mình biên soạn, cười lạnh nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy có chút xấu hổ khi lừa cậu như thế này, nhưng bây giờ thì sao, không bán cho cậu thì tôi lại cảm thấy không thích hợp!"

Cuốn "sách ma pháp" này có khoảng năm mươi trang, phần lớn chứa đầy kinh văn của Thánh giáo. Trong đó giải thích một số sức mạnh siêu nhiên trong Thánh giáo. Mặt khác còn có một vài chú ngữ ma pháp mà Giáo hoàng để trợ lý nói bừa vào.

"Giáo hoàng, ngài thật sự muốn bán cho anh ta sao? Không thích hợp..." Trợ lý nhìn Giáo hoàng, trong lòng có chút không đành lòng.

Giáo Hoàng thản nhiên nói: "Đây là một kiệt tác mà tôi đã dày công tạo ra. Nó giải thích những kinh văn khó nhất của Thánh Giáo, đồng thời cũng chứa đựng ma pháp cường đại do tôi biên soạn. Tôi sẽ không bán nó cho người bình thường."

Trợ lý hỏi: "Những ma pháp này... mạnh ở chỗ nào?"

Giáo hoàng bình tĩnh nói: "Khi cậu nghĩ mình có ma pháp, lúc đó có phải đã cảm thấy mình có sức mạnh không? Nội tâm mạnh mẽ cũng là sức mạnh..."

Trợ lý thầm nghĩ: "Khó trách ông mới là Giáo hoàng!"
Chương 1047 Hồi máu

Giáo hoàng triệu tập tụ hội tất nhiên là phô trương không cần phải nói.

Toàn bộ nhà thờ lớn đều chen đầy tín đồ Thánh giáo, một đám vươn dài cổ để chiêm ngưỡng ánh sáng của Giáo hoàng.

Tề Đẳng Nhàn thầm thở dài trong lòng, danh tiếng của Giáo hoàng đã rất kiêu ngạo, đi đến đâu cũng mang theo Thánh quang, không cần nói một lời cũng có thể đạt tới hiệu quả kiêu ngạo đỉnh cao...

Nhưng trong đầu anh cũng không có ý tưởng "Tôi có thể thay thế người", dù sao ý nghĩ như vậy cơ hồ là chuyện không có khả năng thực hiện được.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Giáo hoàng đang trên đường đến phòng khách, một cuốn sách bất ngờ rơi ra khỏi áo choàng của ông.

Tề Đẳng Nhàn nhìn kỹ hơn, thấy tựa đề của cuốn sách là "Bí pháp thần thánh", điều này khiến anh không khỏi cả kinh, ồ, hóa ra Giáo hoàng, người đứng đầu tôn giáo, thực sự có sức mạnh phi thường nào đó?

Vừa đưa tay định nhặt lên, anh đã phát hiện Giáo Hoàng vội vàng cúi xuống nhặt, đặt vào trong ngực, như không muốn anh nhìn thêm lần nữa.

"Khụ khụ khụ... Giáo hoàng, đó là cái gì? Ngài có thể cho tôi xem được không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Chỉ là số nội dung của pháp điển thánh giáo thôi, không có gì đáng xem cả." Giáo Hoàng bình tĩnh nói.

Tuy nhiên, ông ta càng giả vờ bình tĩnh, Tề Đẳng Nhàn càng cảm thấy có gì đó không ổn, nói: "Tôi rõ ràng đã nhìn thấy, trên đó ghi là bí pháp thần thánh! Tôi muốn biết, bí pháp đó là gì?"

Giáo hoàng nói: "Chắc chắn cậu đã nhìn nhầm rồi, không có bí pháp thần thánh gì cả. Tề giám mục, cậu phải tin vào khoa học!"

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nếu tôi tin vào khoa học thì sao suốt ngày tôi phải đi theo mông ông để xin nước thánh làm gì?

Chắc hẳn Giáo hoàng ngài sẽ không noi gương các đạo sĩ Võ Đang, nói một câu là phải tin tưởng khoa học sau đó thả người từ một tầng có độ cao năm sáu mét, tổng cộng là ba hoặc bốn tầng trên vách núi nhảy xuống chứ?

"Đức Giáo hoàng, tôi là tổng giám mục thành tín nhất của người. Chỉ chút bí mật này mà cũng không nói cho tôi biết, có phải quá đáng quá không?" Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc hỏi.

Giáo hoàng không khỏi nhíu mày trắng, nói: "Cậu xem những thứ này không tốt, bởi vì cậu sẽ không học được gì!"

Tề Đẳng Nhàn không khỏi hưng phấn, chẳng lẽ thật sự có loại ma pháp thần kỳ nào đó?

"Nhìn thôi cũng không làm ngài tổn thất gì." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Cuốn sách này, ngoại trừ nhiều đời Giáo hoàng kế vị ra, gần như chưa bao giờ được lưu hành ra thế giới bên ngoài. Cậu không thể đọc nó trừ khi..." Giáo hoàng nghiêm túc nói.

Tề Đẳng Nhàn không cần Giáo hoàng nói gì, anh rút thẻ ngân hàng ra và nói: "Tôi biết, thêm tiền!"

Giáo hoàng để trợ lý lấy thẻ ngân hàng, sau đó ông ta thở dài với Tề Đẳng Nhàn và nói: "Cầm đi đi, nhưng đừng cho bất kỳ người ngoài nào xem. Những gì được ghi ở đây là bí mật cốt lõi của thánh giáo ta!"

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đắc ý, quả nhiên, anh đã kiếm được nhiều tiền cho Giáo hoàng như vậy, trở thành tri kỷ của Giáo hoàng, thậm chí còn sẵn lòng cho anh xem những bí mật cốt lõi của Thánh giáo!

Trong tấm thẻ ngân hàng của Tề Đẳng Nhàn kia vẫn còn số tiền hàng chục triệu đô la.

Sau khi có được “sách ma pháp” này, anh nóng lòng muốn nghiên cứu nó…

“Chúng ta hãy quay trở lại Thiên Chúa quốc đi!” Giáo hoàng nháy mắt với trợ lý của mình.

Sau đó, Giáo hoàng lên máy bay trở về Thiên Chúa quốc cùng ngày hôm đó, không cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội hối hận về quyết định của mình.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghiên cứu trong vài giờ, thử tất cả các chú ngữ trong "Sách ma pháp", anh nhận ra rằng mình đã bị ông già này lừa dối.

"Ông đây suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ! Giáo hoàng này...Được....Đức giáo hoàng tâm nhãn quá xấu rồi." Tề Đẳng Nhàn tức giận đến mức tay cũng run lên, hận không thể xé rách cuốn "Sách ma pháp" này.

Muốn đến gặp Giáo hoàng để tính sổ thì người ta đã lên máy bay rồi, mình có chắp cánh cũng không đuổi theo nổi. Phải nói là gừng càng già càng cay.

Việc Tề Đẳng Nhàn bị lừa lần này không thể trách anh không có IQ mà là do thân phận của Giáo hoàng quá khí thế và bí ẩn. Hơn nữa thánh giáo vốn đã sở hữu thứ có sức mạnh siêu nhiên như nước thánh, điều này khó tránh khỏi khiến cho Tề Đẳng Nhàn bị lừa lần này. Tề Đẳng Nhàn nghi ngờ liệu có thực sự có ma pháp nào đó không ...

Anh biết sau này nếu đi gây chuyện với Giáo hoàng, người ta cũng nhất định sẽ không nhận lỗi, thậm chí sẽ trách móc ngược lại là anh không đủ ngoan đạo, do đó không thể hiểu được nội dung cuốn sách. Sau đó, ông ta sẽ yêu cầu nộp một số tiền để tỏ lòng thành kính...

Khi biết Tề Đẳng Nhàn, một kẻ suốt ngày lừa tiền bị Giáo hoàng lừa lại một phen suýt nữa làm Dương Quan Quan cười đến vỡ bụng. Không phải là vui sướng khi người gặp họa mà là thật sự không nhịn được...

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu chuyện này lan ra, danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại suốt đời nên đã giao trách nhiệm cho Dương Quan Quan không được nói cho ai biết chuyện đó.

"Chúng ta phải nghĩ biện pháp lấy lại số tiền này." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng, muốn nhìn xem nơi nào có cơ hội kinh doanh.

Dương Quan Quan khịt mũi coi thường ý tưởng của anh, anh đang tìm kiếm cơ hội kinh doanh sao? Đây rõ ràng là tìm xem ai dễ lừa gạt mới đúng?

Đang lúc suy nghĩ thì người của Quý gia đã tới gửi thiệp mời.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy lời mời, anh không khỏi sửng sốt, sau đó nghe thấy đối phương nói rằng anh là người đầu tiên nhận được lời mời.

Vì vậy, anh thở dài.

Dương Quan Quan nhịn không được hỏi: "Thở dài là có ý gì?"

Tề Đẳng Nhàn nói: “Quý gia gửi thiệp mời cho anh đầu tiên, bọn họ rõ ràng muốn có quan hệ tốt với anh! Nếu bọn họ có quan hệ tốt với anh, làm sao anh có thể giàu lên chỉ sau một đêm?”

Dương Quan Quan bỗng nhiên dở khóc dở cười, nói: "Hóa ra anh vẫn luôn thương nhớ đến Quý gia? Em thật sự không còn gì để nói..."

Tề Đẳng Nhàn tùy ý xua tay, cảm thấy có chút chán nản, tựa hồ ở Hương Sơn này đã không còn cơ hội làm ăn gì đáng nói, nên giải quyết chuyện này rồi rời đi càng sớm càng tốt.

Trong lúc anh đang lo lắng, Đồ Phu đã gọi điện cho anh và nói rằng Tạ gia lại cử người đến Quang Dương, chính là người lần trước đã mất một quả thận.

"Lấy chút máu rồi bảo bọn họ lăn về đi!" Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói.

"Bọn họ nói sẽ dùng một tỷ đô la để đổi lấy Tạ Thiên Tiều, một tay giao người, một tay giao tiền." Đồ Phu vội vàng nói.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Một tỷ đô la sao? Tài sản của Tạ gia không thua gì Quý gia. Họ biết tôi đã nhận được bao nhiêu từ Quý gia. Đây là coi thường tôi à?"

"Đi, cắt một quả thận của Tạ Thiên Tiều, để người kia mang về đế đô!"

"Loại giao dịch không thành ý này không nói cũng được!"

Đồ Phu nói: “Trước đây đã cắt một cái, cậu ta chỉ còn lại một cái thôi…”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy cũng cắt!”

Đồ Phu cúp điện thoại, một lúc sau lại gọi lại, nói: “Đối phương đồng ý bổ sung thêm năm trăm triệu đô la.”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Hơn năm trăm triệu, xem thường ai chứ? Cắt luôn thận của người này đi!"

Đồ Phu gọi lần cuối và nói rằng bên kia sẵn sàng trả 2 tỷ.

Tề Đẳng Nhàn ước tính hai tỷ có lẽ là điểm mấu chốt của Tạ gia, dù sao anh cũng nhận được số tiền như vậy từ Quý gia, Tạ gia cũng không thể coi tiền như rác được.

"Vậy thì hai tỷ, Tạ Thiên Tiều trả lại cho bọn họ đi. Đứa nhỏ này dù sao cũng vô dụng. Ở Quang Dương mấy tháng qua là một bóng ma mà cả đời cậu ta cũng không thoát ra được."

Hai tỷ đô la, Tề Đẳng Nhàn đủ hào phóng để Đồ Phu cầm 1 tỷ, anh và Trần Ngư mỗi người chia ra năm trăm triệu.

Một đợt hồi máu này khiến anh cảm thấy rất sảng khoái. Đồng thời anh cũng nhân được tin, các ông chủ của trang sức ở Hương Sơn đều nhận được một lời dọa giết, cảnh báo họ không được hạ giá ngọc thạch nữa, nếu không, lần sau sẽ lấy mạng họ.

Uy hiếp tử vong này đương nhiên là do tổ chức Quần Lang làm ra.
Chương 1048 Quà chia tay

Sau mối đe dọa gần đây, những cửa hàng trang sức ở Hương Sơn này không còn dám cùng với trang sức Trần thị trấn áp tập đoàn Hà thị nữa mà đồng loạt nâng giá ngọc thạch trở về giá gốc.

Tuy nhiên, điều này vẫn chưa đủ để Tập đoàn Hà thị lấy lại máu, dù sao trong tay có nhiều nguyên thạch như vậy nện ở trong tay, muốn lập tức biến hiện cũng không phải chuyện một giây là làm được.

Khi người ta đi mua ngọc thạch cũng không thể mua được hàng tấn ngọc thạch thành phẩm phải không?

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận được tin có vẻ rất bình tĩnh, sau đó liên lạc qua điện thoại với Trần Ngư.

Trang sức Trần thị vẫn chưa nhận được bất kỳ lời đe dọa nào nhưng Trần Ngư cho biết có thể có một số biến số trong kế hoạch đánh bại hoàn toàn Tập đoàn Hà thị.

Cô cố tình để lọt, Tề Đẳng Nhàn cũng không hỏi thêm câu nào.

Anh vội vã đến biệt thự của Tôn Dĩnh Thục, phu nhân tài phiệt xinh đẹp đang định ngày mai từ biệt Hương Sơn và trở về Cao Câu Ly nên đương nhiên anh muốn đến đây.

“Tôi mua quà cho anh, tự xem đi nhé.” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười đưa chìa khóa gara và xe cho anh.

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, không ngờ mình còn có quà, anh cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Sau khi mở cửa gara, nhìn thấy bên trong một chiếc xe địa hình màu đen sang trọng giống như xe bọc thép.

Tên cảnh ngục nhỏ bé chưa từng trải sự đời không khỏi kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, đây là loại xe gì? Xe bọc thép à?"

Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói: "Kỵ sĩ XV được sản xuất tại Lá Phong quốc. Được lấy cảm hứng từ việc sử dụng xe bọc thép quân sự cho địa hình dân sự. Thời gian chế tạo trung bình của mỗi chiếc xe là 1.500 giờ, chỉ có một trăm chiếc được sản xuất trong đợt đầu tiên."

"Thân xe làm bằng thép tấm chống đạn, cửa sổ và kính chắn gió đều có khả năng chống đạn, có thể chịu được hầu hết đạn thép cứng, có thể chịu được mười lăm kg thuốc nổ TNT đánh vào..."

"Tỷ lệ thân xe là 6098*2498*2540 mm. Hummer ở trước mặt nó chỉ có thể coi là em trai thôi."

“Không phải anh nói có rất nhiều người có ác ý, muốn gây phiền phức cho anh sao? Bây giờ anh đã là tổng giám mục, là một cái cây to đón gió, đi ra ngoài tất nhiên phải chú ý an toàn, nên tôi đã đặc biệt chọn chiếc xe này cho anh."

"Nhưng đây là đồ cũ, hi vọng anh không quá để ý."

Với năng lực của Tôn Dĩnh Thục, để có được một chiếc về tay không khó nhưng sẽ mất thời gian. Vì vậy, cô ấy trực tiếp sửa chữa một chiếc đã qua sử dụng, tuy là đồ cũ nhưng vẫn mới 95%.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chỉ còn cảm động nhưng bây giờ lại -- mẹ kiếp, chị phú bà tốt quá!

Anh mở cửa xe thì thấy trong xe cũng chất đầy quà tặng dành cho mình như bộ vest, thắt lưng, đồng hồ, giày da, cùng với các loại kim cài áo và cà vạt, những thứ này đều đủ để lấy ra để triển lãm hàng hóa.

Không gian của Kỵ sĩ XV vốn đã rộng lớn đến kinh người, lấp đầy nó là khái niệm gì?

"A... Đây là cảm giác được bao dưỡng sao?" Tề Đẳng Nhàn mặc dù không nghiên cứu nhiều về những món hàng xa xỉ này, nhưng anh không khỏi cảm thấy khiếp sợ khi nhận được nhiều quà như vậy cùng một lúc.

Trên mặt Tôn Dĩnh Thục hiện lên một nụ cười ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô ấy tiêu tiền cho một người đàn ông, hơn nữa một lần lại tiêu nhiều như vậy.

Cô ấy thậm chí còn cảm thấy mình có đang tiêu phí một chút để trả thù không. Dù sao những năm trước đây cô ấy chưa bao giờ mua quà như vậy cho bất kỳ người đàn ông nào.

Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói: "Dù sao thì anh cũng là một người có thân phận, có diện mạo. Từ giờ trở đi, anh phải là một người đàn ông tinh tế hơn khi ở bên ngoài! Bảy chiếc Rolex đó là tôi tự mình lựa chọn cẩn thận, phối với bộ vest nào cũng đã viết rõ ở trên đó rồi, còn cả kim cài áo cũng cần phải chú trọng..."

Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau tôi không cần phấn đấu, chỉ cần ôm chặt đùi của Tôn phu nhân gặm là được rồi."

"Phi!" Tôn Dĩnh Thục đỏ bừng mặt, nũng nịu nói, cô ấy vĩnh viễn không quên được tên trộm chó này trốn trong chăn của mình còn nhân cơ hội liếm đùi cô một cái.

Tôn Dĩnh Thục để chìa khóa biệt thự vào bên trong, nói: “Biệt thự này tôi để lại cho anh, khi đến Hương Sơn tôi sẽ sống ở đây, anh không nên bán đi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Sẽ không! Đây là nơi cô dùng để kim ốc tàng kiều, sao tôi lại bán được."

Nói xong, tay trái của anh làm động tác vểnh phong lan, làm ra vẻ nũng nịu.

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy kinh tởm, cô thích người đàn ông mạnh mẽ chứ không phải loại tô son trát phấn bốc phét.

Tề Đẳng Nhàn cũng bị chính mình làm cho ghê tởm vội vàng lắc tay. Võ công đã luyện đến bậc này mà còn giả vờ yếu đuối. Mấy kẻ địch ở dưới suối vàng chết ở trong tay anh mà biết có thể tức đến mức xác chết vùng dậy hay không.

Nhìn chiếc xe mà phu nhân tài phiệt xinh đẹp đưa cho Tề Đẳng Nhàn là biết cô ấy thích đàn ông mạnh mẽ. Dù sao lái chiếc xe này ra ngoài quá uy mãnh khí phách, giá cả có thể thua những chiếc siêu xe đó nhưng về mặt khí thế thì có thể ấn chúng trên sàn nhà cọ xát.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh có thích món quà tôi tặng anh không?” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười hỏi.

"Đương nhiên rất thích!" Tề Đẳng Nhàn cao hứng phấn chấn mà trả lời: "Nào, đi, đi, lên xe đi, chúng ta thử xem!"

Tôn Dĩnh Thục bị anh kéo lên xe, sau đó lái một vòng quanh đường quốc lộ quanh co, xe dừng giữa chừng vì Tổng Giám mục Tề nói rằng anh muốn thử không gian và khả năng chống địa chấn của xe.

Chiếc xe địa hình siêu lớn sang trọng đậu trên đường núi từ đầu đến cuối không hề rung lắc.

Hơn nữa không gian cũng không thể chê, Tề Đẳng Nhàn dùng các loại tư thế lái xe đều có thể thoải mái. Phu nhân tài phiệt mỹ lệ nằm trên ghế, đôi chân dài đi giày cao gót giơ cao lên mà vẫn không chạm đến nóc xe.

Tề Đẳng Nhàn nghĩ rằng có lẽ chỉ có cao muội mới có thể để lại dấu chân trên nóc xe... Tuy nhiên, cao muội quá nhiều lời, tạm thời không nên trêu chọc cô ấy.

"Hạng nhất, đỉnh cao!" Sau khi Tề Đẳng Nhàn lái xe về gara, giơ ngón tay cái lên với phu nhân tài phiệt sắc mặt hơi đỏ, cả người mềm mại.

Tôn Dĩnh Thục sống trong nhung lụa hiển nhiên chưa bao giờ trải qua, cũng chưa bao giờ nghĩ đến kiểm tra tình trạng xe lại kích thích như vậy. Cho nên trải nghiệm từ hoàn cảnh đặc biệt này mang đến cho cô, ít nhiều cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng kích thích.

Tôn Dĩnh Thục trừng anh một cái, biểu tình lộ ra vẻ quyến rũ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại sợi tóc dính mồ hôi ướt trên mặt nói: "Bữa tối ăn cá!"

Tề Đẳng Nhàn tâm trạng rất tốt nên đồng ý ngay.

Hôm nay Tôn Dĩnh Thục tiếp tục xếp xương, sáu cái.

Nhưng lần này Tề Đẳng Nhàn không mặc cả với cô ấy.

"Hừ, lúc ở trên đường núi quanh co làm nhục tôi nhiều như vậy, đợi chút nữa sẽ làm cho anh phải nhận sai!" Tôn Dĩnh Thục âm thầm cắn răng.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lấy ra một ống nghiệm, uống sạch nước trong ống nghiệm trước mặt cô.

Tôn Dĩnh Thục sửng sốt một chút, cầm ống nghiệm lên ngửi, không có mùi gì, hình như là nước khoáng bình thường!

Tề Đẳng Nhàn giải thích với cô ấy cũng là nước khoáng, chẳng qya là nước khoáng thánh giáo được Giáo hoàng ban cho để thanh lọc cơ thể và tâm trí.

Tôn Dĩnh Thục rất đơn thuần đã tin ngay. Dù sao đây thực sự là nước khoáng, Viện Khoa học do Ngọc Tiểu Long ủy thác cũng phân tích ra như vậy.

Nếu Giáo hoàng mà biết rằng Tề Đẳng Nhàn đã lãng phí nước thánh của mình nhiều như vậy, mà không tăng giá thứ này lên gấp 10 lần thì sẽ có lỗi với Thánh chủ!

Khi tổng giám mục thêm buff độc nhất vô nhị của Thánh Giáo thì tất nhiên biến thành rồng hùng mạnh, hàng yêu phục ma cũng không phải nói chơi.

"Chuyến bay đã bị hoãn lại đến buổi chiều." Sáng sớm hôm sau, trợ lý của Tôn Dĩnh Thục gọi điện thoại, giọng khàn khàn nói.
Chương 1049 Thương hội Hoa Minh

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau trải nghiệm này, Tôn phu nhân sẽ không còn tham lan đến mức xếp sáu bảy chiếc xương cá trên lá cải nữa.

Lần này mình đã lấy lại được phẩm giá của một tổng giám mục.

Dù trời đã sáng nhưng tinh thần của Tề Đẳng Nhàn vẫn phấn chấn như cũ, nước thánh khiến anh không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tai thính mắt tinh, cảm giác nhạy bén.

Lái chiếc xe địa hình cao cấp nhất do Tôn Dĩnh Thục tặng, Tề Đẳng Nhàn đi tìm Trần Ngư.

Sau khi nhìn thấy xe của Tề Đẳng Nhàn, ngay cả Trần Ngư kiến thức rộng rãi cũng không khỏi kinh ngạc nói: "Đây là loại xe gì?"

"Đồ nhà quê đến từ Nam Dương chưa hiểu sợ đời. Kỵ sĩ XV xe việt dã hàng đầu của Lá Phong quốc, có thể so sánh với một chiếc xe bọc thép!" Tề Đẳng Nhàn đắc ý dào dạt nhảy từ trên xe xuống nói.

"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đang gặp rắc rối, nhưng vào lúc này lại trông như không có việc gì.

Trong lòng anh không khỏi thầm nghĩ: "Giáo hoàng đáng kính! Nếu Giáo hoàng sẵn lòng mỗi lần cho tôi một rương nước thánh, vậy thì tôi có thể không tin Thiên Tôn. không cần lo làm gián điệp hai mang này nữa?"

"Đáng tiếc, Giáo hoàng lại lừa mình, vậy nên mình vẫn nên làm gián điệp hai mang này..."

Trần Ngư vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh đi theo tôi."

Tề Đẳng Nhàn đi theo cô vào bên trong trang sức Trần thị. Hai cha con Trần Hải và Trần Tuấn Nghị đang đứng ở trong, trước mặt có một cái rương da lớn.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đến, Trần Hải mở rương da ra, chỉ thấy một quả bom C4 ở bên trong, tuy nhiên là đồ bỏ đi, toàn bộ dây điện đã bị cắt.

"Này, c4 à! Đây có phải là thứ do tổ chức Quần Lang kia gửi đến không?" Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó anh chạy tới lấy quả c4 bị hỏng ở bên trong ra.

Trần Ngư nói: "Hẳn là đêm qua đưa tới. Nhưng tuần tra theo dõi cũng không phát hiện được gì, không thể không nói tổ chức này có chút bản lĩnh!"

Trần Hải nói: “Lần này chỉ là cảnh cáo thôi, nếu Trang sức Trần thị chúng ta không hợp tác… lần tiếp theo có thể sẽ là bom thật.”

Sắc mặt Trần Tuấn Nghị trắng bệch, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tề Giám mục, anh phải nghĩ cách! Mặc dù chúng tôi đã liên lạc với người của Liên Thắng nhưng tôi không nghĩ họ đáng tin cậy, phải không?"

Hội Huyền Dương đã mượn thủ đoạn của tổ chức Quần lang để dọa nạt các công ty trang sức khác.

Trang sức Trần thị là người cuối cùng, chỉ sợ bọn họ sẽ chăm sóc kỹ càng một chút để Trần Ngư phải thành thật rút lui có trật tự xong việc.

Ba người của Trần gia không nghe thấy Tề Đẳng Nhàn trả lời, chỉ thấy anh đang mày mò quả C4 trong tay, sau đó ấn mặt trên phím số - 7355608.

"..."

Ba người không nói nên lời.

Đúng lúc này, một chàng trai bước vào, mặc một bộ vest cắt may thủ công rất vừa vặn, đeo kính gọng vàng rất trang nhã, khuôn mặt như ngọc, đẹp trai tuấn tú.

Sau khi Trần Hải nhìn thấy anh, không khỏi sửng sốt, nhỏ giọng nói với Trần Ngư: "Cô chủ, thiếu gia Bùi Bất Khí tới rồi!"

Tề Đẳng Nhàn không khỏi đặt quả c4 trong tay xuống, sau đó ngần người, tên là gì? Không đủ khả năng trả tiền phải không? Vừa nghe chính là một gã nghèo không có tiền.

"Bùi Bất Khí là người đến từ thương hội Hoa Minh ở Nam Dương. Cha anh ấy là hội trưởng thương hội Hoa Minh. Sắp tới, người trong gia tộc đang cân nhắc để cô chủ đi theo anh ta..." Trần Tuấn Nghị nghiễm nhiên trở thành chó săn của Tề Đẳng Nhàn, lập tức nói rõ toàn bộ thân thế bối cảnh và cả mục đích hiện tại của Bùi Bất Khí nói cho anh.

"Trần Ngư, tôi nghe nói cô gặp rắc rối nên cố ý tới đây xem thử." Bùi Bất Khí mỉm cười với Trần Ngư.

Trần Ngư nói: "Bùi thiếu gia khách khí quá, còn cố ý tới đây nhìn xem. Việc này không phải ngài đều biết sao?"

Bùi Bất Khí không hề tức giận mà chỉ mỉm cười dịu dàng nói: "Miệng lưỡi cô vẫn sắc bén như xưa, chuyện này tôi nên trả lời thế nào đây?"

Tề Đẳng Nhàn biết rằng anh chàng này chắc chắn đến đây để ăn trộm cá của anh nhưng vẫn tạm thời án binh bất động.

Đẳng cấp như Trần Ngư, chỉ cần cô ấy không cam tâm tình nguyện thì có người đàn ông nào có thể ăn được con cá này?

"Có gì nói thẳng đi." Trần Ngư bình tĩnh nói.

"Lão phu nhân Trần gia các cô đã đồng ý cho chúng ta kết hôn, cho nên tôi tới đây giúp cô." Bùi Bất Khí cười nói.

Trần Ngư cười lạnh nói: "Già mà không chết là vì trộm đồ, càng lớn tuổi lá gan càng nhỏ!"

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi giật mình, ôi, Trần Ngư này là một người phụ nữ ngỗ nghịch, khi sư diệt tổ sao?

Trần Tuấn Nghị thì thầm vào tai Tề Đẳng Nhàn: "Từ khi cô chủ được sinh ra thì lão phu nhân từ đã không thích rồi. Luôn nói cô ấy giống với con hồ ly tinh đã đoạt đàn ông của bà ấy... Nam Dương Trần thị chúng tôi có ba dồng, cô chủ là dòng chính không được lão phu nhân thích nhất."

Nam Dương Trần thị là một gia tộc lớn, lão phu nhân có thể nói là biểu tượng vật tổ của gia tộc, do mưa gió gần đây mà gia tộc đã bị chia thành ba phe...

Một phê muốn hòa giải hoặc thậm chí hợp tác với Triệu gia, truyền lại tài sản thừa kế của gia đình một cách an toàn; Một nhóm đang ngồi lưng chừng sẽ nghiêng về bên nào có nhiều ánh đèn sân khấu nhất; Nhóm còn lại do Trần Ngư đại diện, quyết tâm bảo vệ lợi ích của Trần gia ở Nam Dương, dù có chết cũng không nhượng bộ một tấc.

Bùi Bất Khí nói: "Trần Ngư, lời này cô có thể nói trước mặt tôi nhưng đừng nói trước mặt người khác, kẻo sự việc lộ ra ngoài, người ta lại làm khó dễ, chỉ trích cô."

Trần Ngư cười nói: "Được rồi, vậy anh nói xem anh có thể giúp tôi như thế nào?"

"Thương hội Hoa Minh chúng tôi có quan hệ khá tốt với cô Kamiyama Yui của hội Huyền Dương. Hiện tại cấp dưới của cô Kamiyama Yui đã chiêu mộ người của tổ chức Quần Lang. Tốt nhất cô không nên trở thành kẻ thù của cô ấy, nếu nếu không chắc chắn sẽ xảy ra những tai họa khó lường. . ”

"Muốn cắt thịt trên người Hà gia đúng là có thể thu được không ít ích lợi nhưng không đáng phải làm như vậy, hơn nữa Hà gia có quan hệ không tệ với Hương Sơn Long Môn."

"Chi bằng tôi đứng ra bắc cầu để cô hợp tác với hội Huyền Dương cùng bảo vệ Hà gia? Cả hội Huyền Dương và Hà gia đều sẽ đưa ra những lợi ích khiến cô hài lòng!"

“Hơn nữa, bằng cách này, nội bộ Trần gia của cô có thể cùng chí hướng…”

Bùi Bất Khí nhẹ nhàng nói. Nếu anh ta kết hợp thêm một chiếc quạt lông vũ và khăn chít đầu thì có lẽ sẽ hơi giống chỉ điểm giang sơn.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này trong lòng nhất thời không vui. Hóa ra cái thương hội Hoa Minh gì đó lại là thế lực một phương của Triệu gia. Đây là muốn làm cho Trần Ngư tử bỏ đồng minh là mình, đầu nhập cho phe khác sao?

Trần Tuấn Nghị tiếp tục đảm nhiệm chức chó săn, nhỏ giọng nói: "Thương hội Hoa Minh là một trong những thương hội lớn nhất của Hoa Quốc ở Nam Dương, nó rất hùng mạnh!"

Nghe Bùi Bất Khí nói xong, Trần Ngư nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Những lời anh nói có chút buồn cười, anh không biết sao?"

Bùi Bất Khí nói: “Hội Huyền Dương sẽ có tổ chức Quần Lang tương trợ, hơn nữa... lần này tôi đến Hương Sơn là muối tham gia tiệc mừng thọ của Quý lão gia tử, đạt thành hợp tác với Quý gia. Đến lúc đó, thương hội Hoa Minh liên thủ với Quý gia, thực lực sẽ nâng cao một bước, cô sẽ cần tôi.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy điều này, đôi mắt không khỏi tái đi.

"Mình còn đang suy nghĩ bị Giáo Hoàng lừa gạt thì lấy lại máu ở nơi nào. Đây không phải là tới rồi sao... nhất định là Quý gia a, yeah!" Tề tổng giám mục không khỏi vui mừng trong lòng.
Chương 1050 Quân tử không tức giận

Sau khi nghe được những lời của Bùi Bất Khí, vẻ mặt của ba người Trần Hải, Trần Tuấn Nghị và Trần Ngư có một chút biến hóa.

Hiển nhiên, tin tức này khiến ba người bọn họ vô cùng chấn động!

Quý gia là một gia tộc vô cùng quyền lực không thể nghi ngờ, họ có mối quan hệ rất tốt với chính phủ nước Anh. Ở trong quốc gia đó, họ thậm chí có thể được coi như quý tộc.

Hơn nữa, Quý gia rất giàu có, sản nghiệp cũng khổng lồ, nếu có bất kỳ sự hợp tác nào với thương hội Hoa Minh, nói đây là một liên minh mạnh mẽ cũng không quá lời.

Đừng nhìn thái độ rụt rè hiện tại của Quý gia với Tề Đẳng Nhàn, chỉ vì bọn họ cho rằng tên này là một kẻ dã man thô bạo, đồ sứ không cần thiết phải va chạm với ấm sành.

Cộng với việc những nhân vật quan trọng trong Thượng Quan gia bị tiêu diệt, thiếu gia của gia tộc Rothschild ở Mỹ bị một quyền đấm nổ đầu nên trong lòng họ càng thêm kiêng kỵ.

Phải nói rằng mặc dù lúc Tề Bất Ngữ đi giết Thượng Quan Hạo Nguyệt là có ý làm chuyện xấu nhưng khi chuyện qua đi lại đúc thành hung danh cho Tề Đẳng Nhàn.

Ít nhất ngay cả đại gia tộc cường địa như Quý gia cũng cảm thấy kiêng kỵ anh.

Tin tức này của Bùi Bất Khí khiến Trần Ngư cảm thấy có chút nghiêm túc, bởi vì thương hội Hoa Minh ủng hộ phe phái trong Trần gia phản đối cô ấy, nếu thương hội Hoa Minh đạt được sự hợp tác với Quý gia thì sức ảnh hưởng của họ ở Nam Dương chắc chắn sẽ trở nên đáng sợ hơn. Khi đó, tiếng nói phản đối của Trần gia tất nhiên sẽ tăng lên, càng chèn ép địa vị của cô ấy trong Nam Dương Trần thị, thậm chí ảnh hưởng đến bố trí của cô ở toàn bộ Nam Dương.

"Trần Ngư, đừng suy nghĩ những thứ không thực tế đó, đảm bảo củng cố lợi ích của mình mới là việc cần làm đầu tiên." Bùi Bất Khí cười nói.

"Ha ha." Trần Ngư chỉ là thản nhiên cười một tiếng nhưng trong lòng đã tính toán rồi.

Tề Đẳng Nhàn cũng muốn xem Trần Ngư sẽ lựa chọn gì vào lúc này cho nên anh cũng không nói gì.

Tuy nhiên, anh không lên tiếng không có nghĩa là những người khác sẽ buông tha cho anh.

Ánh mắt của Bùi Bất Khí dừng trên người Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi biết anh là ai nhưng lần này ạm không thể làm được gì! Hội Huyền Dương nhập cuộc đã phá vỡ kế hoạch của anh, tổ chức Quần Lang cũng đủ để dọa lui nhiều thế lực mạnh mẽ.”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: “Chà, Quần Lang đáng sợ quá, tôi sợ quá… Liệu họ có dùng đầu đạn hạt nhân để thổi bay tôi không?”

Nghe được Tề Đẳng Nhàn lời nói, Trần Ngư không khỏi bật cười một tiếng. Bất kể lúc nào tên này, nhìn qua cũng thấy tâm rất lớn, có thể bình tĩnh xử lý mọi việc.

"Còn nữa, anh còn nói thương hội Hoa Minh muốn hợp tác cùng Quý gia sao? Tốt lắm, có muốn tôi đi tìm Quý lão gia tử nói thêm một câu để giúp các người thúc đẩy tiến độ nhanh hơn không?" Tề Đẳng Nhàn rất gấp gáp nói.

Anh thực ước gì Quý gia hợp tác với thương hội Hoa Minh. Dù sao anh cũng đã suy nghĩ kỹ về Quý gia ra được điều tâm đắc, giống như suy nghĩ của Trần Ngư.

Nếu Quý gia thật sự hợp tác chặt chẽ với thương hội Hoa Minh, như vậy khi anh dùng dao nhỏ, không cần để ý đến việc có lý hay không, có quy tắc hay không. Dù sao đã là kẻ thù thì cứ cắt thụt trước rồi nói sau!

Anh căn bản không quan tâm bối cảnh cẩu Quý gia ở nước Anh. Dù sao nơi đó chính là Europa, chỉ cần ở Europa thì không có chuyện gì mà Giáo hoàng không gánh được.

Giáo Hoàng mặc dù không hài lòng với anh nhưng dù sao anh cũng là người phát ngôn của Thẩm phán Samson... Đây là lời của chính Đức giáo hoàng.

Tuy bây giờ Giáo hoàng rất hối hận vì đã từng nói ra điều đó, thậm chí còn thú nhận với Thánh chủ rằng ông ta đã bị Đô la mà Tề Đẳng Nhàn đập vào làm mù mắt nên mới nói bừa bãi.

Bùi Bất Khí cười nhạo một tiếng nói: "Anh cho rằng mình xứng sao? Tổ chức Quần Lang muốn đối phó anh mà còn phải dùng đầu đạn hạt nhân ư?"

"Còn thúc đẩy Quý gia hợp tác với thương hội Hoa Minh chúng tôi nữa. Ha, anh cho rằng mình là vương gia quý tộc ở nước Anh sao?"

"Anh mà cũng xứng nói như vậy sao?"

Tề Đẳng Nhàn đau lòng nói: "Lời anh nói có chút tổn thương người khác đấy. Tôi chỉ muốn Quý gia hợp tác với thương hội Hoa Minh của anh càng sớm càng tốt..."

Ánh mắt Bùi Bất Khí khinh thường thờ ơ nhìn anh, sau đó quay đầu đi, rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh nữa.

"Trần Ngư, thế nào? Đã cân nhắc chưa? Tương lai chúng ta sẽ là một gia đình, không cần quá xa lạ, tôi cam đoan, cô làm theo ý tưởng của tôi có thể thu được rất lớn lợi ích." Bùi Bất Khí nói với Trần Ngư một cách chân thành.

Trần Ngư bình tĩnh nói: “Tôi và anh hình như không còn gì tốt để nói, chúng ta có đường lối khác nhau, khó lòng hợp tác. Mời anh về đi, không cần đến tìm tôi nữa, nói mấy câu này với tôi cũng vô dụng thôi!"

Trong mắt Bùi Bất Khí không khỏi hiện lên một tia thất vọng, nói: "Không có cách nào, vậy cũng chỉ có thể để cho cô nhìn xem. Có một số việc chỉ dựa vào lực lượng của cô không thể xoay chuyển được."

Nói xong, anh ta quay người chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, anh ta lại liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Bất cứ kẻ nào cố gắng cản trở xu hướng chung sẽ chỉ bị bánh xe vận mệnh đè bẹp, không có ngoại lệ!”

Anh ta bày ra vẻ phong độ rời đi, bày ra khí chất người cũng như tên, quân tử không tức.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi khịt mũi coi thường, uể oải nói: “Kẻ ngốc như vậy chắc chắn cho rằng mình là chân mệnh thiên tử, có thể đứng ở chỗ đầu sóng ngọn gió, nắm giữ mặt trời trăng sao nhỉ?"

Trần Ngư nghe xong không khỏi bật cười nói: "Lời này của anh rất khó nghe đấy! Dù sao người ta cũng là thiếu chủ thương hội Hoa Minh, địa vị phi phàm. Hơn nữa xét tình huống hiện tại, anh ta quả thực đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nắm chặt mặt trời trăng sao đấy."

Tề Đẳng Nhàn không để bụng, lắc đầu nói: "Loại ngu ngốc này thường cần vả miệng lớn hai cái để thổi bay phong thái tao nhã mặt ngoài của mình thành từng mảnh nhỏ. Lúc trước, Tiêu Tinh ở Tam giác độc đại khái có thể cảm nhận được điểm này."

Khi Tiêu Tinh lần đầu gặp Tề Đẳng Nhàn có thái độ rất cao ngạo, hút xì gà và trông như thể anh ta có trí tuệ trong tay, kết quả là bị Tề Đẳng Nhàn vả miệng đến mức hết sạch phong độ.

Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đang trông cậy vào Bùi Bất Khí có thể tâm sự tốt cùng Quý gia thì không chừng hôm nay đã phải thưởng cho tên thích khoe khoang này hai cái vả miệng rồi.

"Có một điều cần nói, nếu đúng như Bùi Bất Khí nói thì tình huống tiếp theo của chúng ta sẽ rất khó khăn." Trần Ngư trầm giọng nói, sắc mặt có chút âm trầm.

"Tôi sẽ giải quyết tổ chức Quần Lang, cô tiếp tục hành động, ấn chết Hà gia hoàn toàn vào vũng lầy cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chuyện hợp tác giữa Quý gia và thương hội Hoa Minh kia thì tôi rất vui lòng xem họ đẩy nhanh tốc độ đấy."

"Điểm này, cô không cần lo lắng. Chờ cho quan hệ của họ thêm mật thiết tôi sẽ tự mình ra tay dọn dẹp bọn họ..."

"Loại gà vườn chó xóm mà cũng dám đến đoạt cá tôi ăn!"

Trần Ngư nhịn không được trừng mắt lên, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu anh dám trêu chọc tôi như vậy trước mặt Hướng tổng, Lý tổng, thậm chí là đùa giỡn tôi trước mặt thư ký Dương vậy thì tôi tôn trọng anh như một người đàn ông!"

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt đắc ý nói: "Có gì không dám? Tôi là một người đàn ông trưởng thành, còn có thể để phụ nữ đè lên đầu à!"

Nói đến đây, anh lại thầm suy nghĩ: “Tôi chỉ là giả vờ thôi, không quá đáng nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK