Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 Ảnh hưởng đến tốc độ ra chiêu

"Không sai, vừa nãy Kiều Thu Mộng tự nói, cô ấy có thể giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị.

Có người lên tiếng nhắc nhở Kiều lão gia.

Trong lòng Kiều Thu Mộng không khỏi khẩn trương, đây rõ ràng là lời Tề Đẳng Nhàn nói, cô ta chưa từng nói như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ thấp thỏm bồn chồn của Kiều Thu Mộng, liền bình tĩnh nói "Cô không cần phải lo lắng, chắc chắn có thể lấy được hạng mục này, lấy cái này để củng cố địa vị của cô ở tập đoàn là được rồi."

Kiều lão gia nói "Thu Mộng, trong thời gian con lên làm chủ tịch, đã làm sai rất nhiều chuyện. Nhưng, có thể khiến Lâm tiểu thư bồi thường tổn thất cho tập đoàn, hơn nữa còn miễn phí kí hợp đồng với chúng ta, cũng coi như là lấy công chuộc tội."

"Nhưng mà, như thế vẫn chưa đủ."

"Hơn nữa, tự con cũng nói, có thể giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị."

"Vậy thì, nhiệm vụ này giao hết cho con."

"Nếu như thật sự có thể lấy được một hạng mục trở lên từ tập đoàn Hướng thị, thì con có thể tiếp tục nhận chức chủ tịch."

"Nếu không, chỉ đành đổi người khác đến làm thôi."

Kiều Thu Mộng khó khăn gật đầu, nói "Cảm ơn ông nội, con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng."

Kiều Thanh Vũ không nhịn được chế giễu nói "Nếu như cố gắng là có thể lấy được hạng mục của Hướng thị, vậy thì sợ rằng hạng mục của của Hướng thị không đủ dùng rồi!"

Tề Đẳng Nhàn nghe cô ta nói, không khỏi cảm thấy phiền chán, cười lạnh nói "Vậy cô có muốn cược tiếp không?"

Kiều Thanh Vũ bị câu nói này của hắn làm sặc cả mặt đỏ bừng, tức giận đến mức muốn xông lên trực tiếp giết chết hắn!

"Tôi đợi Kiều Thu Mộng giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị!" Kiều Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Kiều lão gia xua xua tay, tuyên bố tan họp, mọi người đều dần dần tản đi.

"Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, sao lại thay tôi đồng ý? Xí nghiệp như tập đoàn Hướng thị, căn bản không đếm xỉa đến tập đoàn Kiều thị, sao tôi lấy được hạng mục từ tay họ?" Kiều Thu Mộng đưa Tề Đẳng Nhàn vào phòng làm việc, vừa đóng cửa lại, lập tức chất vấn hắn.

"Cô yên tâm, tôi chắc chắn giành được, tôi là phó phòng bộ phận an ninh tập đoàn Hướng thị, là tôi giúp Hướng thị bảo vệ mảnh đất này, có quyền phát ngôn nhất định." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Kiều Thu Mộng nửa tin nửa ngờ nghe Tề Đẳng Nhàn nói, dù sao, hôm nay Tề Đẳng Nhàn quả thật đã giúp cô một việc lớn.

"Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn anh." Kiều Thu Mộng không vướng mắc vấn đề này nữa, mà nói lời cảm ơn Tề Đẳng Nhàn.

"Không phải khách sáo, vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường."Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Kiều Thu Mộng nghe xong lời này, mặt liền đen lại, lập tức mở cửa nói "Ra ngoài!"

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra, sau đấy liền bị Kiều Thu Mộng đẩy ra ngoài, khiến hắn không khỏi cảm thán một tiếng "Ăn cháo đá bát...... không đúng, qua cầu rút ván."

Trên đường đến tập đoàn Hướng thị, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Hoàng Văn Lãng.

"Tề đại sư, hai ngày nữa con gái tôi tổ chức tiệc sinh nhật, con bé đặc biệt chỉ đích danh cậu, mong cậu có thể nể mặt tôi đến tham dự được không?" Hoàng Văn Lãng khách sáo hỏi.

"Được thôi......" Tề Đẳng Nhàn lập tức đồng ý.

Hoàng Văn Lãng lại hàn huyên với Tề Đẳng Nhàn mấy câu, rồi mới ngắt điện thoại.

Đến tập đoàn Hướng thị tìm Hướng Đông Thanh, lúc này Hướng tổng đang mặc một bộ váy âu phục tông lạnh, trên đôi chân dài là chiếc tất da màu đen quyến rũ, mái tóc dài như cũ búi lên, dùng một chiếc bút chì cuốn lại sau đầu, cả người toát từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ mạnh mẽ của một nữ doanh nhân.

"Lần trước tôi giúp cô bảo vệ miếng đất Tân thế kỉ khỏi tập đoàn Hổ Môn, cô cũng đồng ý cho tôi quyền phát ngôn nhất định miếng đất đó." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Hình như có chuyện đấy." Hướng Đông Thanh bình tĩnh nói, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chậm rãi xử lý tài liệu.

Tề Đẳng Nhàn nói "Tôi muốn lấy hai hạng mục kiếm được kha khá tiền của miếng đất này cho tập đoàn Kiều thị."

Hướng Đông Thanh nghe xong, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kì cảm xúc nào, bình tĩnh nói "Chuyện này anh tự sắp xếp, lát nữa tự tìm người chuyên phụ trách là được rồi."

Tề Đẳng Nhàn nói "Được, cứ vậy đi."

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, trong mắt Hướng Đông Thanh liền hiện lên một tia giảo hoạt, mang theo một chút toan tính.

"Vương tổng?" Hướng Đông Thanh nghe điện thoại Vương tổng gọi đến, mời cô ta ăn một bữa.

"Được, đúng lúc tôi đang muốn ăn cá Thạch Oa của nhà đấy."

"Vậy thì, tan làm không gặp không về."

Nói xong liền ngắt điện thoại, Hướng Đông Thanh xoay chiếc bút bi trong tay, suy nghĩ đối sách.

Tập đoàn Hổ Môn có xu hướng hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Từ thị, một bên là rắn địa phương, một bên là rồng qua sông, hai bên mà hợp tác với nhau, tập đoàn Hướng thị liền không có cơ hội giãy dụa.

(*地头蛇-rắn địa phương: nghĩa là thế lực vô cùng có sức ảnh hưởng trong một khu vực, 过江龙-rồng qua sông: nghĩa là thế lực đến từ bên ngoài vô cùng lớn mạnh.)

Vậy nên, cô ta quyết định tạm thời ổn định Vương Hổ trước, ngẫu nhiên ăn cơm cùng anh ta, thể hiện thái độ không rõ ràng, đợi đến lúc hoàn toàn chuyển được hết tiền đi, rồi mới đối đầu.

"Sao dạo gần đây cứ nghĩ đến đùi cả ngày vậy!" Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi hỗn loạn, ,cố gắng vứt hình ảnh đôi chân dài của Hướng Đông Thanh ra khỏi đầu.

Lúc trước ở trong tù, một tháng mười ngày không nhìn một người phụ nữ, kể cả có nhìn thấy cũng không phải là mỹ nữ, nên mưới tâm vô tạp niệm.

Bây giờ quay lại thành phố, xung quanh lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh, còn có một Lý Vân Uyển lúc nào cũng muốn "hôi của", nên, đầu óc có hơi loạn cũng là chuyện bình thường.

"Bảo sao Khưu Xứ Cơ một lòng cầu đào, nên đã trực tiếp tự thiến. Đàn bà , quả nhiên chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ xuất chiêu." Tề Đẳng Nhàn hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nghĩ.

Vừa mới bước ra ngoài cửa, một chiếc BMW màu xanh phóng đến, dừng ở trước mặt hắn, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Lý Vân Uyển.

"Anh Tề, lên xe đi, tôi mời anh đi ăn." Lý Vân Uyển cười nói.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp quên sạch sẽ suy nghĩ phải tránh xa Lý Vân Uyển, mở cửa xe, đúng lúc chưa ăn tối.

Lý Vân Uyển nói "Anh Tề, thủ đoạn của anh quả thật là sớm rền gió cuốn, nhanh như vậy đã giải quyết được Lâm Vãn Thu rồi, tôi vừa mới nhìn thấy bài xin lỗi công bố trên mạng rồi."

Đến trước cửa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn gặp phải người quen, con trai cả Hoàng Văn Lãng, Hoãng Kỳ Bân.

Hoàng Kỳ Bân thấy Tề Đẳng Nhàn đi cùng bạn gái, cũng chỉ cười khách sáo gật đầu chào hỏi mà thôi, phong độ như vậy, quả thật không hổ danh là con trai nhà thị trưởng.

"Người chào hỏi anh là ai vậy? Sao tôi thấy quen thế nhỉ." Lý Vân Uyển tò mò hỏi.

"Con trai của Hoàng Văn Lãng, Hoàng Kỳ Bân." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Lý Vân Uyển kinh ngạc ở trong lòng, loại người như Hoàng Kỳ Bân, có vòng tròn riêng của mình, bình thường cô ta không tiếp xúc đến.

Ngồi trong phòng chưa được bao lâu, vừa gọi được một bàn thức ăn, chưa ăn được mấy miếng, đã có một người phụ nữ vênh váo bước vào.

"Lý Vân Uyển, mau dọn dẹp gói đồ ăn lại cút đi, tôi muốn phòng này!" Nhan sắc cô ta bình thường, nhưng quần áo lại lộng lẫy, vừa nói vừa ném một xấp tiền ra, khoảng một nghìn tệ.

Lý Vân Uyển vừa nhìn thấy người phụ nữ này, lập tức kinh ngạc, nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Bên cạnh người phụ nữ còn có mấy người cũng vênh váo như thế, vô cùng kiêu ngạo.
Chương 77 Giẫm đạp thức ăn

Lý Vân Uyển họ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn nói "Anh Tề, hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn?"

Tề Đẳng Nhàn lại không được thoải mái cho lắm, Lý Vân Uyển đã đặt phòng này rồi, đối phương còn vứt ra một xấp tiền muốn cướp?

"Nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian chúng tôi gọi món, một lúc nữa Vương tổng muốn mười mời Hướng tổng đến đây ăn cơm, làm chậm trễ thời gian, cẩn thận tập đoàn Mộc Tử nhà cô bị phá sản đóng cửa!" Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nói.

Lý Vân Uyển nói nhỏ "Cô ta là thư ký của Vương Hổ, thiếu gia tập đoàn Hổ Môn, Từ Tiểu Ngọc, không nhất thiết phải vì một bữa ăn mà chọc vào cô ta."

Tề Đẳng Nhàn không ngờ rằng người phụ nữ này lại là thư ký của Vương Hổ, hơn nữa Vương Hổ còn ăn cơm cùng với Hướng Đông Thanh?

"Dựa vào cái gì phải nhường? Đây là phòng chúng tôi đặt trước." Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Từ Tiểu Ngọc nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói "Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm những việc ngu ngốc, nếu không, thuốc hối hận cũng không kịp ăn đâu."

Lý Vân Uyển mím chặt môi không dám nói chuyện, tập đoàn Mộc Tử không dám tranh giành cùng với tập đoàn Hổ Môn, quả thật đối phương có năng lực khiến tập đoàn Mộc Tử phá sản trong phút chốc.

"Nhanh nhường phòng cho tôi, mười nghìn tệ này coi như bồi thường cho các người, ra ngoài mua đồ ăn mà bồi bổ cho bản thân."

"Tập đoàn Hổ Môn muốn phòng này, trực tiếp ném ra ngoài đi, đỡ tốn thời gian."

Từ Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ trên tay mình, sau đó lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn lại ngồi yên không thèm nhúc nhích, dùng đũa gắp một miếng đùi gà, sau đó chậm rãi gặm.

"Lý Vân Uyển? Đây là tiểu bạch kiểm mà cô nuôi? Mau bảo hắn cầm tiền rồi cút đi."

"Cùng một việc, tôi không muốn nói hai lần!"

Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, nói "Chúng ta đi thôi!"

Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả, nói "Tôi vẫn chưa ăn no, đi cái gì mà đi, cô mời tôi ăn cơm, mời được một nửa thì thôi à? Không khỏi thiếu nghĩa khí quá đấy! Lần sau, cô đừng hòng qua đêm ở Vân Đỉnh Thiên Cung nữa."

"Vân Đỉnh Thiên Cung? Hahaha, thật là buồn cười, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh, trông giống người ở được biệt thự xa hoa nhất Trung Hải không? Vân Đỉnh Thiên Cung giá trị ước chừng 20 tỉ tệ, còn đáng giá gấp mấy lần công ty của tiêu phú bà đang bao nuôi cậu." Từ Tiểu Ngọc nghe vậy liền cười khẩy.

"Nếu anh ta ở được Vân Đỉnh Thiên Cung, thì chúng ta cũng ở được Tử Cấm Thành ở Đế Đô rồi!"

"Loài người này rõ ràng là đang giả vờ giả vịt mà thôi, mọi người cứ coi như đang nghe chuyện cười thôi, không có gì đáng nói cả."

Lý Vân Uyển sống chung với Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay, biết rõ hắn là loại người ăn mềm không ăn cứng, có lẽ thật sự không nhường phòng bao này cho Từ Tiểu Ngọc đâu.

Cô ta thở dài một tiếng trong lòng, Tề Đẳng Nhàn không sợ tập đoàn Hổ Môn, nhưng cô ta sợ mà...

Tập đoàn Mộc Tử bé tí tẹo, căn bản không đủ cho tập đoàn Hổ Môn chơi đùa, nếu thật sự chèn ép, phá sản là chuyện một sớm một chiều mà thôi.

"Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, không muốn gây sự, tập đoàn Hổ Môn gì đó của các các người cũng được, tập đoàn Long Môn cũng thế, đều cút hết đi, đừng làm phiền tôi ăn cơm!" Tề Đẳng Nhàn không để ý bọn họ trào phúng, mà bình tĩnh nói.

Sắc mặt của Từ Tiểu Ngọc đột nhiên trở nên u ám, nói "Đúng là nghé con không sợ cọp, anh biết anh đang nói lời ngu ngốc gì không?"

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gặm đùi gà, bình tĩnh nói "Cùng một lời nói, tôi không muốn nhắc lại lần hai."

Từ Tiểu Ngọc cũng vừa nói lời tương tự như Tề Đẳng Nhàn, nghe thấy hắn ta nói lại lần nữa, chỉ cảm thấy châm chọc, đùa cợt khó có thể nói bằng lời, lửa giận trong lòng càng bùng lên.

"Thư ký Từ, tên này không chỉ nghèo mà còn ngu! Dường như nghe không hiểu tiếng người."

"Dám giả vờ giả vịt trước mặt chúng ta, quả thật là não hỏng rồi!"

"Cho anh tiền, thì thành thật mà nhận đi, sau đấy nhường phòng cho chúng tôi, đừng có ở đây lảm nhảm nữa, cẩn thôi tôi đánh gãy chân chó của anh, khiến anh bò ra khỏi phòng."

Người của tập đoàn Hổ Môn đi theo Từ Tiểu Ngọc cũng không ngừng cười lạnh.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Đừng nói cô chỉ là thư ký cả tập đoàn Hổ Môn, cho dù Vương Hổ đích thân đến đây tôi cũng không nhường."

"Ăn nói ngông cuồng!"

Từ Tiểu Ngọc không nhịn được lạnh giọng quát lớn.

"Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn, cầm tiền rồi cút cho bà! Tiền này đủ cho cậu ăn nửa năm rồi đấy!" Một người đàn ông mặc tây trang bước lên, tức giận hét, nâng tay lên cầm lấy mép bàn, chuẩn bị lật.

Ánh mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh xuống, vươn tay giữ chặt bàn, mặc kệ người đàn ông mặc tây trang dùng lực thế nào đi nữa, cũng không di chuyển cái bàn được chút nào.

Trán hắn ta nổi gân xanh, mặt đỏ bừng, dùng toàn bộ sức lực rồi nhưng vẫn như cũ không thể lật nổi bàn.

"Muốn phòng, thì bảo Vương Hổ tự mình đến đây, quỳ xuống dập đầu với tôi, nói không chừng tôi còn nể mặt hắn mời Hướng Đông Thanh ăn cơm, mà cho mặt mũi, nhường phòng cho hắn. Các người ấy hả... Chậc chậc, không được!" Tề Đẳng Nhàn khinh thường, tay trái cầm đùi gà, tay phải chống lên mặt bàn, cười lạnh nói.

"Mẹ mày!" Người đàn ông mặc tây trang tức giận, hai tay đặt xuống dưới mặt bàn, dùng sức lặt lên.

Tề Đằng Nhàn không động đậy, tay phải vẫn như cũ giữ chặt bàn, không nhúc nhích.

Mọi người thấy vậy, cũng vô cùng ngạc nhiên, sức lực tên này lớn đến mức nào?

"Có tí sức lực ngu ngốc đấy là có thể kiêu ngạo hống hách à? Anh phải biết rằng trong xã hội này, không phải xem ai có sức lực hơn là có thể đứng vững, mà phải xem ai có quyền có thế!" Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói.

Từ Tiểu Ngọc đi đến trước bàn ăn, khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt lấp đầy bởi sát khí.

Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói "Xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé như thế!"

"Chúng tôi là người của tập đoàn Hổ Môn, chúng tôi muốn ăn nhường phòng này thì anh phải nhường."

"Anh không muốn nhường? Vậy cũng được, để xem anh được mấy cân mấy lạng, đủ cho bọn tôi dạy dỗ không."

"Hơn nữa, chúng tôi dạy dỗ anh, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."

Nói xong, Từ Tiểu Ngọc nhổ một bãi nước bọt vào trong bát canh xương.

Người của tập đoàn Hổ Môn xung quanh đứng thành một vòng, bao vây Tề Đẳng Nhàn.

"Anh rất thích ăn? Chưa ăn no?"

"Không sao, uống hết bát canh này, anh cũng đủ no rồi đấy."

"Uống hết bát canh này, sau đấy ngoan ngoãn cút ra ngoài với Lý Vân Uyển, tôi có thể tha thứ cho sự vô tri của anh."

Từ Tiểu Ngọc giễu cợt, cho rằng mình đang giữ ưu thế.

Tề Đẳng Nhàn lập tức cảm thấy ghê tởm, ăn không trôi nữa, tiện tay vứt miếng đùi gà sang một bên, sau đó ngoài cười nhung trong không cười "Cố có biết không, ông đây ghét nhất là người khác giẫm đạp đồ ăn!"

"Gi ẫm đạp đồ ăn? Tôi giẫm đạp cho anh xem." Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói.

"Phi! Phi! Phi!"

Người của tập đoàn Hổ Môn nhao nhao mở mồm, mỗi người một bãi nước bọt vào trong bát canh.

Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói "Anh uống hết cho tôi, nếu không, hôm nay dưới đáy cảng Trung Hải, lại có thêm một cái xác."

Lời của Từ Tiểu Ngọc, khiến Lý Vân Uyển có cảm giác không rét mà run."

Tập đoàn Hổ Môn, quả thật có năng lực làm ra chuyện đấy!
Chương 78 Thân ai nấy lo

"Người thông minh phải biết thức thời, chúng ta đi trước đi, dù sao bọn họ người đông thế mạnh!"

Lý Vân Uyển chột dạ, sợ Từ Tiểu Ngọc làm gì Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn ngược lại cười cười, giơ tay cầm lấy bát canh, trên mặt nước còn mấy bãi nước bọt nổi lềnh bềnh.

"Bình thường, ở trong ngục, không có chuyện có đồ ăn miễn phí." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Từ Tiểu Ngọc thấy hắn cầm bát canh lên, mặt còn lộ nụ cười trào phúng, nói: "Muốn uống thì uống nhanh đi, đừng nói lảm nhảm nữa!"

"Vừa nãy kiêu ngạo bao nhiêu, giờ lại sợ hãi bấy nhiêu, tôi phải xem hắn uống hết bát canh này, không còn một giọt!"

"Còn nói là ghét người giẫm đạp thức ăn? Cái tôi có là tiền, giẫm đạp thì đã làm sao?"

Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: "Bởi vì, tù nhân đều biết tôi rất ghét người lãng phí đồ ăn!"

Từ Tiểu Ngọc vười lạnh nói: "Thì sao? Không để lãng phí đồ ăn, thì anh nhanh uống hết đi?

Lúc này đột nhiên Tề Đẳng Nhàn ra tay, tóm lấy cổ của Từ Tiểu Ngọc, vặn mạnh một cái, ấn xuống mặt bàn, cả bát canh đổ thẳng vào mặt.

Tuef Tiểu Ngọc không ngờ rằng trong tình huống này Tề Đẳng Nhàn còn dám động tay, bất ngờ không kịp đề phòng, mồm và mũi đều bị nước canh đổ vào!

"Vậy nên, cô nên uống hết." Tề Đẳng Nhàn buông bát canh xuống, lạnh lùng nói!

Mọi người xung quanh đều há hốc miệng, cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại thô bạo như thế, lại đột nhiên ra tay với Từ Tiểu Ngọc.

Từ Tiểu Ngọc ghê tởm, ho liên tục, mặt đỏ bừng, chửi: "Anh... Anh... Anh dám làm thế với tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!"

Tề Đằng Nhàn không để ý, cầm xấp tiền trên mặt bàn của Từ Tiểu Ngọc.

"Thức ăn trên bàn bị các người làm bẩn rồi, số tiền này, coi như là tiền bồi thường." Tề Đẳng nhàn lạnh lùng nói, "Hôm nay, các người phải ăn hết bàn thức ăn này không chừa một miếng nào, không được lãng phí thức ăn."

"Nếu không, không ai được rời khỏi phòng này."

Lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm đám người tập đoàn Hổ Môn vô cùng tức giận, người nào cũng lộ ra ánh mắt hung ác.

"Quả nhiên, làm ầm lên rồi!"

Lý Vân Uyển cười khổ, than thở trong lòng nhìn tình huống trước mắt, chỉ mong tập đoàn Hổ Môn không tính sổ tập đoàn Mộc Tử, nếu không, cô ta thật sự không chịu nổi.

"Đáng hắn!"

Từ Tiểu Ngọc ra lệnh, từng người một cầm lấy một cái bình, cái ghế xông về phía Tề Đẳng Nhàn.

"Đã là cừu thì có đến nhiều nữa, cũng không ngăn nổi một con sư tử." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, tiện tay tiếp được một cái ghế đang nện về phía anh, sau đó giơ chân lên, người đầu tiên bị anh đạp treo trên vách tường.

Ngay sau đó, hắn buông ghế xuống, không lùi mà tiến, lao vào giữa đám người, đồng thời sử dụng cả quyền và cước!

Tề Đẳng Nhàn từ nhỏ đã ở cùng với đám tội phạm hung tàn lớn lên, sao có thể để đám người vô tích sự này vào trong mắt?

Lý Vân Uyển há hốc mồm nhìn chuyện xảy ra trước mắt, lẩm bẩm nói: "Hung tàn quá... Anh Tề hung tàn quá...."

Không đến ba mươi giây, bảy tám tên đàn ông của tập đoàn Hổ Môn đều đã nằm trên mặt đất, người nào cũng rên ư ử không bò dậy nổi, vẻ mặt đau đớn.

Từ Tiểu Ngọc nhìn đến đây, cũng bị dọa đến mức cả người run rẩy, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại biết đánh nhau như thế, nhẹ nhàng đã quật ngã được bảy tám người.

"Lời tôi nói từ trước đến này đều phát ra từ nội tâm, vô cùng nghiêm túc, sao các người cứ nghĩ là tôi đang giả vờ thế?" Tề Đẳng Nhàn ngồi lại xuống ghế, chân thành hỏi.

Môi Từ Tiểu Ngọc run rẩy, nhất thời không biết nói gì.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Ăn hết đống thức ăn trên bàn, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện này."

Nói xong, hắn còn nghiêm túc lấy đũa ra từ trong ngăn kéo, vứt cho mỗi người một đôi.

"Anh dám ra tay với chúng tôi, dám sỉ nhục tôi! Tôi nhất định sẽ khiến tập công ty của Lý Vân Uyển phá sản!" Từ Tiểu Ngọc la lớn.

Sắc mặt Lý Vân Uyển trắng bệch, quả nhiên, chuyện mình lo lắng vẫn xảy ra rồi.

Tề Đẳng Nhàn lại cười nhạo, lắc đầu, nói: "Tập đoàn Hổ Môn dám ra tay à?"

"Đang giằng co với tập đoàn Hướng thị như thế, còn dám ra tay với công ty khác?"

"Không sợ bị tập đoàn Hướng thị nắm được cơ hội, cho các người một đòn chí mạng à?"

"Cô bớt dọa người đi, không có tác dụng đâu..."

Lý Vân Uyển nghe xong, không khỏi ngẩn người, sau đó nhìn hướng Từ Tiểu Ngọc.

Chỉ thấy Từ Tiểu Ngọc vừa nghe xong lời của Tề Đẳng Nhàn cũng vô cùng kinh ngạc, la lớn: "Sao anh lại biết chuyện này? Rốt cuộc anh là ai!"

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Mảnh đất Tân thế kỷ là tôi giúp tập đoàn Hướng thị giữ lại, chắc cô biết tôi là ai rồi."

"Anh... Anh là Tề Đằng Nhàn phó phòng bộ phận an ninh tập đoàn Hướng thị, đã đánh bại Trần Vĩnh Niên?!" Từ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi.

Tề Đẳng Nhàn im lặng không lên tiếng, gật đầu nhìn Tề Tiểu Ngọc.

"Là anh thì làm sao? Có tí võ, tí thực lực thì muốn làm gì thì làm à?"

"Đúng, anh giúp tập đoàn Hướng thị lập công! Nhưng tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Hổ Môn chúng tôi đang trong giai đoạn không rõ ràng, ai cũng không xé mặt nhau."

"Anh nghĩ Hướng tổng sẽ vì một nhân viên mà lật mặt với tập đoàn Hổ Môn?"

"Anh động vào tôi, cho dù không dùng đến thủ đoạn để xử lý anh thì cũng hoàn toàn có thể cho anh ngồi tù mấy chục năm! Tôi không tin cậu còn đánh thắng được súng!"

Từ Tiểu Ngọc dần dần bình tĩnh lại, hiển nhiên là đang định sử dụng sức mạnh của chính phủ để dạy dỗ Tề Đẳng Nhàn.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Vương Hổ vào phòng lập tức nói: "Thư kí Từ, vẫn chưa xử lý phòng ăn cho tôi à? Hướng tổng đã đến rồi..."

Chưa nói dứt lời, sắc mặt Vương Hổ đã khựng lại khi thấy rõ ràng chuyện trong phòng.

Hướng Đông Thanh đi đằng sau cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt cô lập tức lộ ra nụ cười xem kịch, rõ ràng là đang thấy vui khi người khác gặp họa

"Vương tổng... Thuộc hạ vô năng, không xử lý tốt." Từ Tiểu Ngọc khóc lóc nói, "Hắn không chịu nhường phòng còn đánh chúng tôi một trận, tôi còn đang định báo án."

Vương tổng cũng là người biết bắt lấy thời cơ, quay đầu nhìn Hướng Đông Thanh nói: "Đông Thanh, cô xem, nhân viên dưới tay cô đánh người của tập đoàn Hổ Môn chúng tôi..."

"Cô xem, chẳng phải cô nên cho bọn tôi một cái công đạo? Cho người dưới tay tôi một công đạo?"

Hướng Đông Thanh bình tĩnh nói: "Ở công ty, trong thời gian làm việc, tôi đương nhiên sẽ dạy dỗ cấp dưới của tôi."

Nhưng giờ đã tan làm, hơn nữa còn không ở trong công ty, vậy thì đây là ân oán cá nhân của cậu ấy."

"Quy định công ty viết rất rõ, chúng tôi sẽ không can thiệp vào ân oán cá nhân của bất kỳ nhân viên nào."

Hường Đông Thanh đương nhiên biết Vương Hổ muốn nhân cơ hội này làm khó dễ cô, kiếm được chỗ tốt từ tập đoàn Hướng thị, cô đương nhiên cũng không rơi vào bẫy, hai ba câu đã nhẹ nhàng đẩy chuyện này đi.

Bộ dạng chuyện này không liên quan đến mình, thân ai nấy lo, khiến Vương tổng không khỏi lực bất tòng tâm.

Tề Đẳng Nhàn lại không khỏi nghĩ "Người phụ nữ này thật vô lương tâm..."
Chương 79 Giải quyết riêng hay công khai

Hướng Đông Thanh trước giờ là người để cái lợi lên đầu, đây cũng là lý do tại sao mọi người gắn cho cô cái mác lạnh lùng khó gần.

Vương Hổ quay đầu lại, nói với Tề Đằng Nhàn: "Anh muốn giải quyết riêng hay giải quyết công khai?"

Tề Đằng Nhàn bình tĩnh nói: "Thế nào là riêng? Thế nào là công khai?"

"Riêng là bồi thường, một người đền một triệu tệ, tổng cộng chín triệu tệ, chuyện này coi như bỏ qua; công khai thì chúng tôi báo cảnh sát, để bọn họ xử lý chuyện này, sau khi giám định vết thương của người bị thương, tôi sẽ theo đó mà kiện anh, cho anh ngồi tù." Vương Hổ bình tĩnh nói.

Tề Đằng Nhàn là người có thể đánh bại được Trần Vĩnh Niên, dùng thủ đoạn sẽ có chút phiền phức, nên mượn sức mạnh của pháp luật là tốt nhất.

Lần này Tề Đẳng Nhàn động thủ đánh người, bị người ta bắt được tại trận, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù này.

Chuyện Tân thế kỷ lần trước, nếu không phải Tề Đằng Nhàn nhúng tay vào, thì bây giờ đã đến tay hắn rồi, nên đối với người này, hắn hận đến ngứa răng.

"Giải quyết riêng là được rồi, mỗi người một triệu tệ, bàn ăn này cũng không cần ăn nữa, chuyện này coi như bỏ qua." Tề Đẳng Nhàn bâng quơ nói.

Hắn vừa dứt lười, người của tập đoàn Hổ Môn lập tức ngẩn ra.

"Thằng nhãi con này bị thần kinh à? Không hiểu lời Vương tổng nói à? Ngược lại còn muốn ngoạm của chúng ta mỗi người một triệu tệ?!"

"Hắn cho rằng hắn là ai, con trai chủ tịch nước hay gì? Đánh chúng ta còn muốn chúng ta đền tiền!"

"Mẹ nó, quá kiêu ngạo rồi, Vương tổng, nhất định không được tha cho hắn, chúng ta báo cảnh sát đi, đi theo trình tự của pháp luật!"

Người của tập đoàn Hổ Môn tức giận nhao nhao kêu gào, cảm thấy Tề Đằng Nhàn quá mức kiêu ngạo, không lấy hắn ra làm tấm gương, về sau còn ai để tập đoàn Hổ Môn vào trong mắt?!

Ánh mắt Vương tổng không khỏi lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh, thái độ của anh tốt nhất nghiêm chỉnh lại đi! Tôi đồng ý cho anh giải quyết chuyện này trong âm thầm, là đã cho anh mặt mũi rồi."

Hướng Đông Thanh lập tức phủi sạch quan hệ nói: "Vương tổng muốn làm thế nào thì làm, đây là ân oán cá nhân, không cần phải nể mặt tôi."

Tề Đẳng Nhàn nâng tay, nói với Vương Hổ: "Mời bắt đầu màn biểu diễn của anh!"

Lý Vân Uyển đứng một bên nhìn bộ dạng của hắn ta, không nhịn được có chút muốn cười, nhưng trong trường hợp này, thật sự không thích hợp bật cười, chỉ đành cắn chặt môi, nhẹ nhàng dẫm chân hắn ta một cái.

Tề Đẳng Nhàn bị Lý Vân Uyển dẫm vào chân, không khỏi có chút không thoải mái, nhíu mày dẫm lại.

Lý Vân Uyển không ngờ hắn ta lại không có phong độ như vậy, bị giẫm đến mức mu bàn chân đau đớn, tức giận duỗi tay nhéo eo của hắn ta.

Tề Đằng Nhàn là người không ăn thiệt, trong cơn tức giận cũng trở tay nhéo Lý Vân Uyển.

Nhìn bộ dạng hai người, như đang không để Vương Hổ vào trong mắt, tán tỉnh ve vãn như chốn không người, khiến Hướng Đông Thanh có chút buồn cười.

Vương Hổ lại hoàn toàn tức giận, hắn không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại làm bừa như thế, đến lúc này rồi, còn dám tán tỉnh ve vãn phụ nữ trước mặt mình, mà không phải là lo nghĩ cho tình cảnh của bản thân!

"Được được được, nếu anh đã làm bừa như thế, vậy thi chúng tôi làm theo trình tự của pháp luật là được rồi!"

"Để tôi xem, cậu đánh nhau giỏi như thế, có đánh thắng nổi súng của đặc vụ hay không!"

Vương Hổ nói dứt lời, liền lôi điện thoại của mình ra, gọi một số điện thoại trầm giọng nói: "Cục trưởng Triệu, nhà hàng Thiên Duyên, làm phiền gọi đội đến đây, ở đây có người hành hung nhân viên tập đoàn Hổ Môn chúng tôi, tôi khẩn cầu ông dẫn đội đến truy bắt tên này!"

Người đứng đầu cục cảnh sát thành phố Trung Hải, cục trưởng Triệu Thiên Lộc vừa nghe Vương Hổ nói dứt lời, lập tức nói: "Gan to lắm, lại dám đánh người của tập đoàn Hổ Môn? Bây giờ tôi lập tức dẫn đội qua đó!"

Nói dứt lời, Triệu Thiên Lộc ngắt điện thoại, lập tức gọi đặc vụ đang làm việc trong cục, dẫn đủ bốn xe qua đó, mười mấy người phi thẳng đến nhà hàng Thiên Duyên.

"Đừng ầm ĩ nữa, Vương Hổ báo cảnh sát rồi!" Lý Vân Uyển nói nhỏ.

"Báo cảnh sát thì làm sao? Cục cảnh sát là nhà hẳn mở chắc? Cục cảnh sát làm việc cũng phải công bằng." Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói.

Từ Tiểu Ngọc nghe hắn nói liền cười lạnh, nói: "Công bằng? Anh chỉ là một nhân vật nhỏ không quyền không thế, thì có công bằng gì?"

"Tập đoàn Hổ Môn chúng tôi chính là lẽ phải, anh đã dám đánh người của chúng tôi, mặc kệ là vì lý do gì, là đúng hay là sai, người phạm pháp đều là anh!"

"Động vào tập đoàn Hổ Môn chúng tôi, còn muốn công bằng? Chuyện cười!"

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi luôn tin sự tồn tại của công bằng, nếu không, tôi cũng không làm cảnh ngục nhiều năm như thế."

Vương Hổ nheo mắt lại, không ngừng cười lạnh, hơi lắc đầu, nói: "Công bằng chính là anh đã đánh người, sau đó phải bị đặc vụ cục cảnh sát bắt đi, cuối cùng nhận sự trừng phạt của pháp luật! Hiểu rồi chứ?"

"Không không không... Công bằng là các người mỗi người đền tôi một triệu tệ tiền tổn thất, hơn nữa còn phải ăn hết không thừa một miếng chỗ thức ăn bị mấy người làm bẩn bằng nước bọt này!" Tề Đẳng Nhàn cười đáp.

"Được, vậy để tôi xem, cái công bằng này rốt cuộc nghiêng về phía nào." Vương Hổ hừ lạnh.

Hướng Đông Thanh đứng một bên hơi nhíu mày, Vương Hổ báo cảnh sát rồi, nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn không lo lắng gì, cũng không biết là thật sự cho rằng công bằng nhất định sẽ đứng về phía mình, hay còn có hậu thuẫn lớn hơn đứng đằng sau khiến cục cảnh sát phải khiếp sợ?

Nếu một lúc nữa hắn không đánh lại, thật sự bị người của cục bắt đi, vậy thì cô ta cũng không nhắm mắt làm ngơ được nữa rồi.

Về tình về lý, đều không thể.

Mặc dù cô ta lạnh lùng.

"Bây giờ anh tốt nhất nghĩ lí do thoái thác cho mình đi, mặc dù lý do thoái thác của anh, cục trưởng Triệu cũng không thèm không nghe." Từ Tiểu Ngọc cười cười, đắc ý nói.

Tề Đằng Nhàn lười để ý đến cô ta, chỉ nói với Lý Vân Uyển: "Có thể gọi thêm mấy món không, tôi còn chưa ăn no, đói quá..."

Từ Tiểu Ngọc thấy Tề Đằng Nhàn không để ý đến mình, vẻ mặt không khỏi cứng lại, sau đó giận dữ nói: "Ăn đi, ăn cho no đi, anh cũng thoải mái lên đường! Nói không chừng, đây là bữa ăn cuối cùng của anh!"

Lý Vân Uyển cũng cảm thấy mạch não của Tề Đẳng Nhàn rất kỳ quặc, đã làm ầm ĩ đến mức này rồi, hắn còn có thời gian nghĩ đến chưa no bụng?!

"Anh có tâm chút được không hả..." Lý Vân Uyển thì thầm nói", "Lát nữa người đến có khả năng là cục trưởng Triệu Thiên Lộc của thành phố Trung Hải."

Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Vân Uyển xem nhẹ yêu cầu của mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng, vả mặt lạnh nhạt.

"Anh có ý gì? Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một tiếng..." Lý Vân Uyển không nhịn được tức giận.

"Phụ nữ, quả nhiên chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất chiêu của tôi!" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn kiêu ngạo nói.

"Anh..." Lý Vân Uyển cạn lời.

Đúng lúc này, ngoài đường vang lên tiếng còi báo động của xe cảnh sát.

Mấy chiếc xe dừng trước cửa, đội đặc vụ trong bộ cảnh phục màu xanh hải quân vội vàng bước xuống xe. Dưới sự chỉ huy của cục trưởng trong bộ đồng phục màu trắng với vô số bông hoa trên vai, trực tiếp xông vào trong nhà hàng.

Từ Tiểu Ngọc cười lạnh nói: "Xem ra, anh không có cơ hội ăn bữa ăn cuối cùng rồi..."

"Đồ đàn bà chết tiệt, nói nhảm nhiều thật đấy, lát nữa ăn sạch đĩa đồ ăn nhiều nước bọt nhất cho ông!" Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nhếch lông mày, lạnh lùng nói.
Chương 80 Luật pháp

"Là cục trưởng Triệu Thiên Lộc, người đứng đầu giới cảnh sát thành phố Trung Hải, vậy mà ông ta lại đích thân dẫn đội tới rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cục trưởng Triệu từ trước đến nay nổi tiếng là cứng rắn, lần này đích thân dẫn đội đến, người phạm tội lần này đen đủi rồi!"

"Không ngờ hôm nay có thể gặp được nhân vật lớn như cục trưởng Triệu, cũng không biết ai kinh động đến ông ta, không muốn sống nữa rồi à."

Thấy Triệu Thiên Lộc khí thế hung dữ đi vào, mọi người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Triệu Thiên Lộc vừa bước vào nhà hàng, lập tức đi vội đến phòng bao, một số người tò mò đi theo sau, xem có chuyện gì xảy ra.

“Chào cục trưởng Triệu!" Giám đốc nhà hàng thấy Triệu Thiên Lộc liền cười ha hả cúi đầu chào hỏi.

"Ừ…" Triệu Thiên Lộc chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.

Chẳng mấy chốc, ông ta đã dẫn đội đến trước cửa, vẫy tay một cái, đội đặc vụ trực tiếp xông vào.

"Người bên trong là tiểu thiếu gia tập đoàn Hổ Môn, Vương Hổ… Tôi thấy có mấy người của tập đoàn Hổ Môn ngã dưới đất, lẽ nào có người gây rắc rối với tập đoàn Hổ Môn?"

"Trời đất… Đây rõ ràng là chán sống rồi, dám gây rối với tập đoàn Hổ Môn? Chắc chắn là Vương tổng gọi cục trưởng Triệu tới, động vào tập đoàn Hổ Môn, hắn chết chắc rồi."

"Cục trưởng Triệu đích thân dẫn đội tới, rõ ràng là Vương tổng mở miệng rồi, chuyện này không dễ dàng giải quyết, người động thủ chết chắc rồi."

Mọi người dẫn làm rõ được tình hình liền tiếp tục nhỏ giọng bàn tán, người nào cũng nghĩ Tề Đẳng Nhàn chết chắc rồi.

Ngay khi Triệu Thiên Lộc bước vào phòng, lông mày của Hướng Đông Thanh liền giật nhẹ một cái.

Xem ra, Vương Hổ cố tình làm lớn chuyện này lên, kể cả cô ta có muốn bảo vệ Tề Đằng Nhàn, cũng phải trả một cái giá lớn!

Vương Hổ nhìn thấy Triệu Thiên Lộc, lập tức vội vàng đi đến bắt tay ông ta, nói "Cục trưởng Triệu, cuối cùng ông cũng đến rồi, ông phải làm chủ cho doanh nghiệp hiền lành của chúng tôi!"

"Chuyện là như thế này, hôm nay tôi mời Hướng Đông Thanh - Hướng tổng đến ăn cơm, sau đấy tôi bảo cấp dưới đến đặt phòng."

"Phòng đầy rồi, nên tôi đành bảo cấp dưới đến thương lượng với người trong phòng, kết quả đối phương không đồng ý, còn trực tiếp ra tay đánh người."

"Ông thấy rồi đấy, mấy nhân viên này của tôi đều bị tên này đánh bị thương rồi…"

Vừa nói Vương Hổ vừa chỉ tay vào Tề Đẳng Nhàn.

Từ Tiểu Ngọc cũng vội vàng nói: "Cục trưởng Triệu, tôi là người trong cuộc, tôi có thể làm chứng!"

Triệu Thiên Lộc gật gật đầu, sau đó vẫy tay nói: "Đưa đi!"

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người.

Sau đó, hắn ta cười nói: "Cục trưởng Triệu, tôi cũng là người trong hệ thống cảnh vụ, mặc dù không phải là một đơn vị, nhưng ít nhiều vẫn hiểu quy trình làm việc."

"Ông không nên nghe bọn tôi giải thích à, sau đó mới phán đoán?"

"Hoặc là, đưa cả hai bên đi, tiến hành điều tra một lượt."

Vương Hổ lại lành lùng nói: "Anh là cái thá gì? Đánh người của tôi, cho dù có lý lẽ nào đi nữa, cũng là sai."

"Ở Trung Hải này, tập đoàn Hổ Môn đã muốn động vào anh, thì anh thành thật chịu đi."

"Anh dám đánh trả, vậy tức là phạm pháp!"

Hướng Đông Thanh khó chịu nhíu mày lại, dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng là người của tập đoàn Hướng thị, Vương Hổ đứng trước mặt cô ta nói như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích cô ta.

Xem ra, Vương Hổ nóng lòng không chịu được muốn mình xuống nước cầu xin hắn rồi…

Nhưng càng như vậy, Hướng Đông Thanh ngược lại càng không chủ động, bàng quan nhìn mọi việc từ đầu đến cuối.

Triệu Thiên Lộc nghe thấy lời nói kiêu ngạo của Vương Hổ, cũng không có tí phản ứng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi làm việc thế nào, không đến lượt anh dạy?"

"Anh làm được việc hơn tôi thì anh lên làm cái chức cục trưởng này đi?"

"Mau đầu hàng, theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra."

Những người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu.

"Đúng là không biết sống chết, đắc tội Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn, khiến cục trưởng Triệu phải đích thân dẫn người tới, còn dám ở đây khua môi múa mép?"

"Mồm mép tép nhảy cũng chả có ích gì, cho dù hôm hay hắn có nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói đến thế nào đi chăng nữa, có nói ra hết sự thật thì cũng vẫn bị kiện, ngồi tù mà thôi."

"Sớm biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu cần gì phải làm như vậy? Chọc ai không chọc lại chọc người của tập đoàn Hổ Môn."

Mọi người đều cho rằng Tề Đẳng Nhàn làm việc ác, không thể sống tiếp, dù sao thì người của tập đoàn Hổ Môn không phải ai cũng có thể chọc vào được.

Lý Vân Uyển không khỏi cảm thấy lo lắng, có nhiều đặc vụ như vậy, thậm chí còn do cục trưởng đích thân dẫn tới, Tề Đẳng Nhàn không trở mình được nữa rồi!

"Họ Tề kia, không phải anh nói là muốn để chúng tôi ăn hết đống thức ăn này à? Ha ha..."

"Sao bây giờ anh không nói lại một lần nữa cho mọi người cùng nghe?"

"Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, quỳ xuống ăn sạch đống thức ăn này cho tôi."

"Nói không chừng tập đoàn Hổ Môn chúng tôi sẽ cho anh một cơ hội, để cục trưởng Triệu giảm nhẹ hình phạt cho anh, chỉ ngồi tù 1 năm thôi."

Lúc này Từ Tiểu Ngọc rất đắc ý, nhổ một ngụm nước bọt lên đống đồ ăn rồi ném tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Các người tới phòng của tôi, hùng hổ dọa người, còn nhổ nước bọt vào thức ăn của tôi, bây giờ lại lại gọi cục trưởng tới bắt tôi, còn nói lý lẽ, nói Luật pháp nữa không?"

"Luật pháp? Tôi chính là Luật pháp của thành phố Trung Hải này!" Triệu Thiên Lộc nghe thấy lời này hừ lạnh một tiếng, sải bước đi tới trước mặt Tề Đằng Nhàn.

"Lời ban nãy của thư ký Từ chắc là anh nghe thấy rồi chứ?"

"Bây giờ anh muốn theo chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra hay là muốn ăn hết đống thức ăn này rồi theo chúng tôi về?"

"Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải ngồi tù, nhưng nếu anh chấp nhận điều kiện của thư ký Từ nói không chừng có thể giảm đi thời gian ngồi tù của anh đấy."

Nụ cười trên mặt Tề Đằng Nhàn nhạt dần, hắn nghiêm túc nói: "Xem ra, đường đường là một cục trưởng như ông cũng không nói lý lẽ?"

Triệu Thiên Lộc hờ hững nói: "Lý lẽ? Lý lẽ gì chứ!"

"Tôi chỉ biết anh đã đắc tội người không nên đắc tội, hơn nữa còn động tay động chân."

"Anh đã dám động tay động chân thì phải nghĩ tới hậu quả! Đây chính là lý lẽ!"

Mọi người nghe Triệu Thiên Lộc nói xong, không nhịn được cười ra tiếng.

"Cái tên họ Tề này có phải là đồ ngốc không? Đã đắc tội với Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn rồi còn đòi nói lý lẽ, nói Luật pháp? Thật là buồn cười!"

"Cục trưởng Triệu còn đích thân dẫn người tới đây, hắn còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Nếu tôi mà là hắn giờ đã lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, nói không chừng còn có một tia hy vọng."

"Đúng vậy, não người này chắc là bị hỏng rồi, chỉ toàn nói lời nhảm nhí, tốn thời gian của mọi người."

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi lắc đầu, nói: "Cục trưởng như ông còn không chủ trì công đạo, không nói lý lẽ, vậy thì chỉ đành để một mình tôi tới thôi."

Ánh mắt Triệu Thiên Lộc trở nên lạnh lẽo, không nói lời nào nhưng ý uy hiếp hiện rõ trên mặt, không cần nói cũng biết.

"Ha ha, cục trưởng Triệu đã tới đây rồi, hắn còn dám làm cái gì? Còn uy hiếp tôi ăn hết đống thức ăn này, không ăn hết là không được ra khỏi phòng?"

"Mấy lời nói của hắn còn không bằng tiếng đánh rắm!"

Gương mặt Từ Tiểu Ngọc tràn đầy coi thường, vô cùng xem thường hắn.

"Không, lời cần nói cũng đã nói rồi, bây giờ đến lúc tôi ra tay rồi." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Mọi người đều nhìn hắn giống như nhìn quái vật vậy, không phải chứ? Cái tên này còn chuẩn bị ra tay sao?

Ra tay ngay trước mặt cục trưởng thành phố Trung Hải - Triệu Thiên Lộc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK