Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636 Cuộc họp bất thường

Chương 636: Cuộc họp bất thường

Kim Thần Hi vừa mới tới công ty, liền trực tiếp bị phó chủ tịch đương nhiệm Vương Khai Vũ cho gọi bảo vệ ngăn lại.

“Ngày hôm qua họp không phải đã nói là cô đã bị bãi bỏ chức vụ rồi sao, yêu cầu tạm thời bây giờ không được phép đến công ty, cô còn tới làm gì?”

“Tôi... Vương tổng, tôi là tới giải quyết việc này...” Kim Thần Hi nhỏ giọng nói, lo lắng thập phần thiếu tự tin.

Vương Khai Vũ nghe nói như thế, liền trực tiếp nở nụ cười, nói: “Cô tới giải quyết? Rất tốt, cô giải quyết cho tôi xem xem!”

Trong lúc nói chuyện, ông ta nhìn thấy Dương Quan Quan, không khỏi giật mình.

“Đây là chị họ của cô phải không? tôi đã thấy cô ấy trên tin tức...” Vương Khai Vũ lạnh lùng nói.

Kim Thần Hi gật gật đầu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Vương Khai Vũ liền nói: “Xem ra cô đã nghĩ thông suốt, vậy cô cùng người chị họ này nhanh trực tiếp đi tìm Thôi Chính Hành xin lỗi đi, không nhận được sự tha thứ của ông ta, cô cũng đừng trở về công ty nữa!”

Mặt Kim Thần Hi thoáng cái liền đỏ lên, ngày hôm qua Thôi Chính Hành đưa ra điều kiện kia thật sự quá mức vô lễ, bất cứ ai cũng không thể đồng ý được!

“Chúng tôi tới công ty, là muốn giải quyết chuyện này, chứ không phải đồng ý điều kiện vô lễ mà tên tiểu tử ngoại quốc kia đua ra.” Dương Quan Quan lúc này lạnh lùng mở miệng nói chuyện.

Vương Khai Vũ vừa nghe, sắc mặt lúc này liền tối sầm, lạnh lùng nói: “Ngày hôm qua Thôi Chính Hành không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Là các ngươi não tàn nghe không hiểu tiếng người, hay là lỗ tai điếc nghe không rõ ràng hả?”

“Các ngươi tới giải quyết chuyện này? Giải quyết như thế nào? Các ngươi có thể trong không trung đem công nghệ cùng vật liệu đều biến ra phải không?”

“Tôi không muốn ở chỗ này nghe các người nói nhảm, nhanh chóng đến chỗ Thôi Chính Hành xin lỗi cho tôi, để hợp tác được tiếp tục!”

Tề Đẳng Nhàn vào lúc này chậm rãi đi lên, nói: “Một công ty, có giám đốc điều hành cấp cao như thế nào, sẽ quyết định công ty này có thể đi bao xa. Ông thân là phó chủ tịch, lại cúi mình trước một người nước ngoài, muốn cấp dưới đáp ứng điều kiện vô lễ của ông ta, trong mắt tôi, ông đương nhiên không đủ tư cách đảm nhiệm chức chủ tịch.”

Vương Khai Vũ ngẩn người, kinh ngạc nói: “Cậu nói cái gì?”

Kim Thần Hi không khỏi nóng nảy, vội vàng ngăn cản Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tôi xin anh đó, anh có thể đừng gây thêm phiền phức nữa được không, ít nói vài câu đi? Anh đến đây là muốn giúp tôi? Hay là hại chết tôi đây hả!”

Người của tập đoàn Gukoo thấy phó chủ tịch cùng người khác xảy ra xích mích, cũng không thể không đến xem náo nhiệt, sau khi thấy là Kim Thần Hi, tất cả liền lập tức thay đổi sắc mặt, giống như thấy được một đống phân chó thối.

Trong mắt bọn họ, Kim Thần Hi chính là đầu sỏ gây trở ngại cho sự phát triển của công ty.

“Ông là não tàn nghe không hiểu tiếng người, hay là lỗ tai điếc nghe không rõ ràng?” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đem nguyên văn của hắn đáp lễ cho ông ta.

Kim Thần Hi sợ tới mức gần như chết đứng ngay tại chỗ, trong lòng không khỏi hối hận, tại sao phải đồng ý để cho hắn cùng đi...

Dương Quan Quan cũng là vẻ mặt bình tĩnh, cái này là sếp lớn mắng phó chủ tịch dưới quyền , không phải là chuyện rất bình thường sao?

Vương Khai Vũ giận dữ nở nụ cười, nói: “Tôi nên làm quản lý cấp cao như thế nào, quản lý công ty ra sao, liên quan cái rắm gì đến người ngoài như cậu?”

Ông ta quay đầu liền đem lửa giận lên người Kim Thần Hi, lạnh lùng nói: “Kim Thần Hi, đây là cách giải quyết mà cô nói? Đem người đến công ty quậy phá? Cô cho rằng làm như vậy sẽ tốt cho cô sao?”

Kim Thần Hi vội vàng nói: “Vương tổng... không không... không phải như vậy, tôi..”

Vương Khai Vũ tức giận nói: “Lập tức đi đến chỗ Thôi Chính Hành xin lỗi, mang theo cả chị họ ngực to không có não kia của cô đi cùng, hôm nay nếu không giải quyết chuyện này cho tôi, tôi không để cô sống đến ngày mai!”

Mọi người nghe nói như thế, đều là vui sướng hả hê.

Vương Khai Vũ từ lâu đã chính là người tàn nhẫn, Kim Thần Hi chọc giận ông, nhất định không có kết quả tốt.

“Chẳng lẽ, cô cho rằng, mang hai người đến công ty làm loạn, là có thể khiến công ty tha cho cô? Nào có chuyện tốt như vậy!”

“Vương tổng, tôi... tôi sẽ không làm như vậy... Chị họ tôi nói, có cách khác có thể giải quyết.” Kim Thần Hi vội vàng nói.

“Cô ta thì có cách tốt gì? Một người phụ nữ ngực to không có đầu óc,cô có biết công nghệ của Tài Phiệt Thượng Tinh, đối với tập đoàn Gukoo chúng ta quan trọng như thế nào không?”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nói: “Được rồi được rồi, nghe nửa ngày, ông cũng chỉ ở chỗ này than trời trách đất, lòng tràn đầy oán hận, bản thân cũng không suy xem sách lược ứng phó. Chức chủ tịch này của ông, từ hôm nay trở đi, cũng không cần làm nữa!”

Những lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa nói ra, trực tiếp làm rộ lên tiếng cười vang!

Kim Thần Hi rụt cổ lại, hận không có cái lỗ để chui xuống.

Hắn cũng thật biết giả vờ quá đi... Thản nhiên như vậy nói Vương Khai Vũ đừng làm phó chủ tịch nữa, hắn nghĩ mình là ai chứ?

Vương Khai Vũ sau khi nghe lời này của Tề Đẳng Nhàn, không khỏi quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái, hờ hững nói: “Ngu xuẩn!”

Tất cả mọi người cảm thấy hai chữ này mắng rất hay, tên này cũng không biết bối cảnh ra sao, châu chấu nhỏ từ đâu tới, thản nhiên chạy đến trước cửa tập đoàn Gukoo làm loạn, còn một mực muốn sa thải phó chủ tịch...

“Cô không muốn đi xin lỗi đúng không? Được, vậy tôi liền tự mình sai người đưa cô đi!” Vương Khai Vũ quay đầu, lạnh lùng nói với Kim Thần Hi.

Kim Thần Hi không khỏi bị dọa, nếu thật sự bị Vương khai Vũ đưa đến chỗ Thôi Chính Hành, cô chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp?

“Còn có chị họ của cô, cũng phải cùng đi với cô! một người cũng chạy không thoát!” Vương Khai vũ cười lạnh nói.

Vừa nói, ông ta vừa vung tay lên, gọi tới một nhóm bảo an, chỉ vào Kim Thần Hi và Dương Quan Quan nói: “Đem hai nữ nhân này bắt lại cho tôi, trực tiếp đưa đến chỗ của Thôi tổng, đợi Thôi tổng xử lý!”

Ông ta biết Dương Quan Quan cùng Dương gia ở Thượng Hải có quan hệ huyết thống, nhưng ông ta tuyệt không sợ.

Quan hệ giữa Dương Quan Quan và Dương gia ở Thượng Hải căng thẳng như vậy, ông ta hiện tại dùng thủ đoạn cứng rắn như này, Dương gia biết được, chỉ sợ còn phải cảm tạ ông ta!

“Lập tức tổ chức cuộc họp cấp cao của tập đoàn Gukoo, tôi muốn tuyên bố bổ nhiệm và miễn nhiệm.” Tề Đẳng Nhàn cũng lười nói nhảm với Vương Khai Vũ, lấy điện thoại di động của mình ra, gọi điện thoại cho Irena Jinva, trực tiếp nói.

Irena Jinva hiện tại đảm nhiệm chức vụ thư ký của Hướng Đông Tình, quyền lực rất lớn, tập đoàn Gukoo đã sớm bị tập đoàn Hướng Thị thu mua, lời của nàng, giống như thánh chỉ.

“Ha ha ha...”

Nghe lời nói của Tề Đẳng Nhàn nói, tiếng cười vang lên.

Thật sự là có tố chất làm diễn viên, thất sự coi bản thân là đại nhân vật, còn muốn triệu tập cuộc họp cấp cao của tập đoàn Gukoo?

Vương Khai Vũ quay đầu lại, đột nhiên nói: “Diễn trò cười diễn một hai lần thì không sao, nhưng cứ làm trò hề liên tục, sẽ khiến người khác rất khó chịu, cẩn thận bị đánh chết!”

Ông ta nói với đám bảo vệ: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không ra tay!”

Kim Thần Hi trực tiếp đã bị dọa khóc, nức nở nói: “Chị họ, em không nên nghe lời của chị... hu... em có lòng tốt muốn giúp chị, kết quả lại thành ra thế này...”

“Ring ring ring...”

Ngay tại thời khắc mấu chốt, điện thoại di động của Vương Khai Vũ vang lên, ông ta cầm lên nghe máy, lông mày thoáng cái liền nhíu lại.

“Cái gì? Cuộc họp cấp cao...” Vương Khai Vũ khiếp sợ nói.

Hắn nhìn Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy chuyện này thật không thể tin được, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Trùng hợp, nhất định là trùng hợp mà thôi!”
Chương 637 Tôi là ông chủ

Chương 637: Tôi là ông chủ

Vương Khai Vũ sầm mặt phất tay, ý bảo các nhân viên an ninh dừng lại một chốc.

“Tôi muốn tham gia buổi hội nghị trước rồi sẽ xử lý chuyện này sau!” Vương Khai Vũ trầm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn cũng mỉm cười đáp lại: “Đi thì đi, mọi người đi cùng nhau cho đông đủ.”

Ánh mắt của Vương Khai Vũ vô cùng lạnh lẽo, ông ta nói: “Thích giả vờ đúng không? Được lắm, tôi cũng muốn nhìn xem cậu có thể giả vờ đến lúc nào!”

ông ta không ngăn cản mà để mặc cho Tề Đẳng Nhàn đưa theo hai người Dương Quan Quan và Kim Thần Hi vào giữa phòng hội nghị của tập đoàn Gukoo.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thể làm màu đến mức độ này đấy, có khi lát nữa cậu ta sẽ bị vả cho sưng mặt cũng nên!”

Các nhân viên của tập đoàn Gukoo nhìn cảnh tượng ấy mà lắc đầu, ai cũng nghĩ Kim Thần Hi đúng là não tàn thật, dẫn theo một người như vậy đến đây phá phách thì có thể gây ra kết cục gì cơ chứ?

Khi Vương Khai Vũ bước vào, bên trong phòng hội nghị đã chứa đầy những người nắm giữ chức vụ cao ở tập đoàn Gukoo.

“Vương tổng!”

Địa vị của Vương Khai Vũ không thấp, thế nên khi ông ta ngồi vào bàn thì tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi ông ta.

“Ngồi xuống cả đi!” Vương Khai Vũ tùy ý xua tay, bước tới cạnh bàn rồi ngồi xuống một cái ghế rất cao.

Tề Đẳng Nhàn cũng bước vào phòng hội nghị một cách rất thản nhiên, những người nắm giữ chức vụ cao nhìn thấy hắn thì đều sửng sốt, người này là ai vậy? Tại sao hắn lại không mời mà đến?

Sau khi nhìn thấy Kim Thần Hi đi cùng hắn, tất cả mọi người như muốn nổ tung!

Kim Thần Hi chính là đầu sỏ đã khiến Tài Phiệt Thượng Tinh hủy bỏ ý định hợp tác với tập đoàn Gukoo, ngay trong đêm qua cô ta đã bị cách chức rồi, tại sao ngày hôm nay cô ta vẫn xuất hiện ở đây?

“Kim Thần Hi, tại sao cô còn có mặt mũi đến tập đoàn nữa vậy hả? Hiện giờ chỉ vì cô mà tập đoàn rơi vào cảnh khó khăn, tự cô nói xem cô nên làm gì đi!”

“Kim Thần Hi, đồ đàn bà độc địa, nếu cô không nhận được sự tha thứ của Choi Jeong Han để sửa chữa lại mối quan hệ giữa chúng ta và Tài Phiệt Thượng Tinh thì nhất định tôi sẽ xé xác cô ra!”

“Ban đầu ai là người đã cất nhắc Kim Thần Hi lên vị trí này thế? Người đó cũng phải chịu trách nhiệm đi!”

Những người nắm giữ chức vụ cao đều căm thù Kim Thần Hi đến tận xương tủy, bọn họ thầm nghĩ trong lòng rằng chính cô ta đã đắc tội Choi Jeong Han thì cô ta phải chịu trách nhiệm.

Vương Khai Vũ quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Thế mà cậu cũng dám bước vào đây thật!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi: “Tôi tới chủ trì hội nghị, tại sao lại không dám vào đây?”

Những lời này khiến hiện trường như bùng nổ, tất cả mọi người đều quan sát Tề Đẳng Nhàn, không biết lai lịch của hắn ra sao.

“Hài hước thật đấy.” Vương Khai Vũ cười lạnh.

Nhìn thấy tình cảnh này, Kim Thần Hi sợ hãi tới nỗi gương mặt trắng bệch ra, cô ta thấp giọng nói: “Hay là thôi đi, chị với anh ta sợ chúng ta còn chưa đủ thê thảm hay sao vậy? Làm gì có ai đi lừa gạt người ta như vậy chứ…”

Dương Quan Quan lại nói: “Em cứ ngồi im một chỗ mà tham gia buổi hội nghị này là được, đừng có nhiều lời.”

Nói xong câu này, cô ta bước thẳng tới chỗ Tề Đẳng Nhàn.

Hai người một trước một sau cùng đi tới phần đầu bàn họp, Tề Đẳng Nhàn đĩnh đạc ngồi xuống vị trí của ông chủ Trương.

Sắc mặt Vương Khai Vũ tái xanh, ông ta phẫn nộ quát: “Đồ vô liêm sỉ! Vị trí đó thuộc về ông chủ của chúng tôi, cậu mà cũng dám ngồi vào đó sao?”

Tề Đẳng Nhàn không để ý tới ông ta, chỉ nói với Dương Quan Quan: “Thư ký Dương, chuẩn bị bắt đầu hội nghị đi nào!”

“Vâng ạ.” Dương Quan Quan gật đầu và đáp bằng một câu đơn giản.

Trông thấy Tề Đẳng Nhàn ngồi vào vị trí của người chủ trì hội nghị, Kim Thần Hi ngây ngẩn cả người…

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Thật là đáng tiếc vì phải dùng một cách thức thế này để gặp mặt tất cả mọi người, vậy tôi sẽ giới thiệu sơ qua về bản thân một chút nhé. Trước đây không lâu thì tập đoàn Gukoo đã bị tập đoàn Hướng thị thu mua dưới danh nghĩa của tôi, hiện giờ tập đoàn này cũng đã trở thông tai sản trực thuộc tập đoàn Thiên Lai của tôi. Nói một cách đơn giản hơn thì tôi chính là Tề Đẳng Nhàn, ông chủ của tất cả mọi người, vì thế từ nay về sau tất cả mọi người đều phải nghe theo những gì tôi nói.”

Hắn vừa mới dứt lời, những người nắm giữ chức vụ cao đều cứng đờ không nhúc nhích!

Kể từ sau khi thu mua tập đoàn Gukoo thì Hướng Đông Tinh cứ trì hoãn mãi mà không làm bất cứ thứ gì, cũng không điều bất cứ tổng giám đốc nào sang đây, cô ta chỉ phái người trông coi tài khoản của tập đoàn để tránh việc tài sản bị thất thoát ra ngoài mà thôi.

Điều này khiến cho những người nắm giữ chức vụ cao của tập đoàn Gukoo đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hiểu được rốt cuộc Hướng Đông Tinh muốn mua tập đoàn này về để làm gì.

Cho tới tận hôm nay thì bọn họ mới được biết danh tính của ông chủ thực sự, Tề Đẳng Nhàn!

“Đây là bản sao của hợp đồng thu mua đi kèm với tuyên bố của ông chủ tiền nhiệm của các vị, các vị có thể xem qua.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Dương Quan Quan lấy giấy tờ ra khỏi túi công văn mà mình đã tiện tay mang theo, lần lượt phát cho những người nắm giữ chức vụ cao đang có mặt ở trong phòng.

Sắc mặt của Vương Khai Vũ chuyển thành màu trắng bệch trong nháy mắt, ông ta nhìn những tờ giấy trong tay, không dám tin vào chính mắt mình…

“Ặc. vậy ngài chính là Tề tổng sao…” Tổng giám đốc đương nhiệm đang nắm quyền quản lý tập đoàn Gukoo là Phó Minh Tinh hắng giọng một cái rồi cất lời.

Tề Đẳng Nhàn hờ hững gật gật đầu rồi nói: “Lẽ ra tôi cũng không muốn tới đây cho lắm, nhưng vì tập đoàn xảy ra chút việc nên tôi mới bắt buộc phải tới đây. Về phần buổi hội nghị mà tôi mời mọi người đến hôm nay, rất đơn giản thôi, tôi chỉ muốn thực hiện một số việc liên quan đến vấn đề thăng chức và giáng chức.”

Sắc mặt của Vương Khai Vũ lại càng thêm khó coi, vừa rồi khi ở ngoài kia Tề Đẳng Nhàn cũng đã nói rằng ông ta sẽ bị sa thải!

Vì thế ông ta cắn một bên thịt má thật mạnh.

Những người nắm giữ chức vụ cao đều quay sang nhìn nhau, nhất thời tất cả đều bàng hoàng hoảng loạn, không biết vị cấp trên mới nhậm chức này sẽ trút giận lên kẻ xấu số nào đây?

Kim Thần Hi nhìn Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên vị trí của ông chủ với vẻ mặt không dám tin vào mắt mình, cằm của cô ta đã sắp rơi xuống đất rồi, thì ra cái tên đàn ông mà cô ta vừa gặp đã thấy không hề xứng đôi với người chị họ Dương Quan Quan của mình lại là ông chủ vừa mới thu mua cả tập đoàn Gukoo này sao?

Chẳng trách ban nãy hắn một mực nói là hắn sẽ giải quyết chuyện này… Với hắn mà nói, giải quyết chuyện này quả thực là một việc quá sức dễ dàng!

“Tôi sẽ hủy bỏ tất cả những chức vụ mà phó tổng giám đốc Vương Khai Vũ đang nắm giữ, đồng thời chuyển giao vị trí này cho cô Kim Thần Hi đảm nhận.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Chỉ vừa mới bắt đầu mà hắn đã khiến hiện trường nổ tung!

Vương Khai Vũ thì nở một nụ cười lạnh rồi nói: “Tề tổng này, cậu muốn cách chức tôi thì tôi không có ý kiến gì đâu, nhưng cậu cũng phải cho tôi một lý do đã mới được! Dĩ nhiên cậu là ông chủ của tập đoàn Gukoo chúng tôi, nhưng tập đoàn Gukoo không chỉ thuộc về một mình cậu, mọi người ở đây ít nhiều gì cũng nắm quyền sở hữu một chút cổ phần của tập đoàn, cậu không thể tùy ý thích làm gì thì làm được, nhỡ đâu tập đoàn sụp đổ thì chúng tôi biết tìm ai chịu trách nhiệm đây?”

Phó Minh Tinh cũng nhíu mày nói thêm: “Tề tổng à, tôi đồng ý với những lời mà Vương tổng vừa nói, nếu ngài muốn sa thải ông ta thì ngài phải cho chúng tôi một lý do thuyết phục mới được.”

Dương Quan Quan thấp giọng nói: “Anh không được phép quá nóng vội, nếu không có thể sẽ tạo ra hiệu quả trái chiều. Nếu mọi người đồng loạt bãi công vì bất bình thì chắc chắn tập đoàn sẽ chịu lỗ rất nặng cho coi…”

Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn hiểu rõ đạo lý đơn giản này, tập đoàn Gukoo không phải do Thiên Lai rót vốn đầu tư nên những gì hắn nói không thể trở thành ưu tiên số một ở nơi này.

Đây dù sao cũng là một tập đoàn mà hắn vừa mới thu mua được, nếu hắn muốn tiếp tục duy trì hoạt động của tập đoàn như bình thường thì hắn còn phải trông cậy vào những người đang nắm giữ chức vụ cao hiện tại, cũng vì thế nên nếu như hắn muốn thay thế tất cả bọn họ thì phải tìm được nhân tài để thay thế trước đã.

Tuy Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tổng giám đốc gà mờ vừa mới nhậm chức được hơn nửa năm nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những chuyện đơn giản như thế này.

“Cậu muốn sa thải tôi, cậu muốn cho Kim Thần Hi nhậm chức, được thôi, nhưng cậu phải khiến tất cả mọi người ở đây tâm phục khẩu phục đến mức họ không thể nói thêm được bất cứ lời nào!” Vương Khai Vũ cười lạnh tuyên bố.

“Kim Thần Hi thì có gì giỏi giang hơn tôi cơ chứ? Lần hợp tác vừa rồi rối tung rối mù nên chúng ta không thể triển khai được những kế hoạch tiếp theo được nữa, hiện giờ chúng ta đang phải chịu nhiều tổn thất, Tề tổng muốn mọi người nghe theo cậu rồi uống gió tây bắc mà sống hay sao?”

“Tề tổng à, cậu là người làm ăn lớn, cậu vẫn còn tài sản tích trữ là tập đoàn Thiên Lai. Nhưng nếu mất đi tập đoàn Gukoo thì những người ngồi ở đây là chúng tôi sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng!”

Vương Khai Vũ có cảm giác như thể ông ta đã giành được thế chủ động, ít nhất cũng là Tề Đẳng Nhàn đã phạm sai lầm, vì thế ông ta trở thành người nắm giữ đằng chuôi.

Những người nắm giữ chức vụ cao có mặt tại đây đều đã làm việc ở tập đoàn Gukoo nhiều năm, lời nói của ai cũng đều có trọng lượng, nếu vừa bắt đầu mà Tề Đẳng Nhàn đã sử dụng những thủ đoạn thô bạo như vậy thì rất dễ khiến mọi người mất thiện cảm.

Huống chi người đầu tiên hắn muốn sa thải là một vị phó tổng giám đốc, mà người được hắn chọn để thay thế vào vị trí ấy lại là Kim Thần Hi, hắn căn bản không thể khiến mọi người tin phục mình!
Chương 638 Đùa giỡn lưu manh

Chương 638: Đùa giỡn lưu manh

Sau những lời mà Vương Khai Vũ vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, nhất thời những người nắm giữ chức vụ cao nảy sinh ý nghĩ muốn bắt tay nhau để chống lại ông chủ mới này.

Không phải chưa từng có tiền lệ cho những sự việc tương tự như thế này ở các tập đoàn lớn, ông chủ bị những người nắm giữ chức vụ cao bắt tay nhau chèn ép, sau đó đánh mất quyền lực, không thể đưa ra những quyết định có hiệu lực về thuyên chuyển nhân sự trong một khoảng thời gian ngắn.

Hiện giờ Tề Đẳng Nhàn đang đối mặt với một tình huống tương tự như vậy, đây chính là hậu quả từ thói quen vừa mới nắm quyền đã lập tức sử dụng những thủ đoạn mông tay của hắn.

Nếu sau khi Hướng Đông Tinh thu mua tập đoàn Gukoo, hắn ngay lập tức liên hệ với tập đoàn để tự tạo cho mình một chút quyền uy trong nội bộ thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này.

Có điều Tề Đẳng Nhàn vẫn tỏ vẻ mình không hề để tâm đến những lời vừa rồi, hắn chỉ thờ ơ nhìn lướt qua tất cả mọi người một lượt.

Cái nhìn này khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác sau lưng mình lành lạnh.

“Tề tổng, ngài muốn sa thải Vương tổng, được thôi, ngài hoàn toàn có quyền làm thế! Nhưng chúng tôi vẫn giữ ý kiến thế này, trước mắt tập đoàn đang lâm vào tình cảnh vô cùng khốn đốn, một biến động lớn như những gì mà ngài vừa nói ra là không thích hợp!” Phó Minh Tinh đứng dậy nói, Vương Khai Vũ cũng nhanh chóng đứng dậy theo.

Thấy có nhiều người ủng hộ mình như vậy, trong lòng Vương Khai Vũ cũng âm thầm đắc ý hơn. ông ta nói: “Tề tổng à, cậu muốn sa thải tôi thì cũng không có vấn đề gì hết, nhưng trước hết cậu phải đảm bảo được lợi ích cho tập đoàn Gukoo đã! Cậu muốn đề bạt Kim Thần Hi lên chức vị này, cũng không sao cả, nhưng trước hết cậu phải giải quyết tình hình khó khăn mà tập đoàn đang gặp phải hiện nay đã chứ, cô ta gây ra bao nhiêu phiền phức cho mọi người, chẳng lẽ cậu lại làm như không nhìn thấy mà cứ thế mặc kệ?”

Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ nhìn Vương Khai Vũ.

Vương Khai Vũ nói: “Nếu cậu có thể khiến Tài Phiệt Thượng Tinh nguôi giận và hợp tác với chúng ta thêm một lần nữa thì tôi sẽ đệ đơn từ chức, cũng sẽ nhượng lại toàn bộ số cổ phần mà tôi đang nắm giữ trong tập đoàn ngay lập tức!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi lại: “Anh chắc chứ?”

Vương Khai Vũ đáp lời: “Tôi chắc chắn!”

Mọi người cũng mỉm cười theo, tất cả bọn họ đều biết rõ rằng nếu Tề Đẳng Nhàn không thỏa hiệp với những điều kiện mà Choi Jeong Han được ra thì chắc chắn hắn không thể giải quyết được chuyện này.

Khi biết được mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và hai người Kim Thần Hi cùng Dương Quan Quan, tất cả bọn họ đều cho rằng hắn không thể thỏa hiệp với Choi Jeong Han bằng phương thức như vậy.

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng có thể dần dần giảm bớt số cổ phần của tập đoàn mà Vương Khai Vũ đang nắm giữ bằng cách từng bước khuếch trương số cổ phần thuộc về chính hắn, chỉ có điều làm như vậy thì quá phiền phức, hắn cảm thấy cần nhanh chóng đá những tên khiến mình ngứa mắt ra khỏi tập đoàn thì hơn.

“Nhưng nếu như cậu không thể làm được, vậy thì ngại quá, tôi thực sự không thể nhường lại chức vụ của mình. Tôi tin là các lãnh đạo cao cấp đang có mặt ở đây cũng đều không đồng ý.” Vương Khai Vũ nói.

“Phải…” Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu như muốn tán thành lời nói của Vương Khai Vũ.

Tình hình khó khăn trước mắt của tập đoàn Gukoo là vì vấn đề hợp tác giữa họ và Tài Phiệt Thượng Tinh đã bị hủy bỏ, vậy thì chẳng khác nào hạng mục mới sẽ lỗ nặng, tập đoàn khó có thể chống đỡ được khoản lỗ lần này.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lời: “Cũng được thôi, vậy thì anh hãy chuẩn bị sẵn đơn xin từ chức và bàn giao lại tất cả những công việc còn đang dang dở trong hôm nay đi nhé. Tôi sẽ giải quyết chuyện này!”

Vương Khai Vũ chỉ cười khẩy một tiếng, ông ta căn bản không hề tin rằng Tề Đẳng Nhàn có đủ năng lực làm việc đó, trừ phi hắn thực sự có thể nhẫn tâm tới mức đưa hai người Kim Thần Hi và Dương Quan Quan cho Choi Jeong Han để Choi Jeong Han thỏa thích chà đạp họ!

“Tề tổng à, tôi thực sự không có ý định nhắm vào ngài đâu, tôi chỉ đang lo cho tương lai của tập đoàn này mà thôi, xin cậu thứ lỗi!” Sau khi buổi hội nghị kết thúc, tổng giám đốc đương nhiệm là Phó Minh Tinh quay sang giải thích với Tề Đẳng Nhàn.

“Không sao cả, cậu cứ làm những gì cậu cần làm đi. Công việc của chúng ta cần được tiếp tục, còn về chuyện của Tài Phiệt Thượng Tinh thì tôi sẽ giải quyết.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lời.

Trong mắt những người ngoài, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một ông chủ vừa mới nhậm chức, khi quyết định đầu tiên vừa được đưa ra đã bị phản đối thì trông hắn có vẻ bất lực vô cùng.

Các nhân viên lâu năm của tập đoàn Gukoo đều cấu kết với nhau và cùng đối chọi lại với ông chủ là hắn dưới sự dẫn dắt của Vương Khai Vũ, vì thế nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn cũng chỉ có vậy mà thôi.

Sau khi hội nghị kết thúc, nét mặt của Kim Thần Hi có đôi phần phức tạp, cô ta hỏi: “Anh… Anh thực sự là ông chủ của chúng tôi sao?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Cô không tự cảm thấy câu hỏi của mình rất vô nghĩa à? Phải… Sao nào, cô còn muốn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tôi như hồi trước nữa đấy à?”

Kim Thần Hi vội trả lời: “Không dám đâu! Có điều… Anh nói anh sẽ giải quyết Tài Phiệt Thượng Tinh, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta đã đắc tội với Choi Jeong Han rồi mà.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô không cần phải nhúng tay vào chuyện này làm gì, điều đầu tiên tôi cần làm là đánh cho ông ta một trận rồi tính sau!”

Tề Đẳng Nhàn thực sự rất chán ghét loại người rác rưởi như Choi Jeong Han, việc ông ta gây ra vô số những chuyện phiền phức như thế này khiến hắn cực kỳ khó chịu, không đánh ông ta một trận cho hả giận thì đúng là khó cho hắn quá.

Hơn nữa Choi Jeong Han còn là người của nhà họ Choi, có mối quan hệ thân thích với Tôn Dĩnh Thục, điều này lại càng làm hắn khó chịu hơn nữa.

“A?!” Kim Thần Hi trợn tròn cả hai mắt, nói là muốn nối lại quan hệ hợp tác nhưng điều đầu tiên cần làm lại là đánh cho người ta một trận, chuyện này…

Kim Thần Hi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi: “Tôi xin lỗi, cũng vì tôi mà anh phải đối đầu với các nhân viên lâu năm của tập đoàn Gukoo, là do tôi không tốt.”

“Cách làm của anh ban nãy là tương đối sáng suốt, tạm thời lùi lại một bước để cho Vương Khai Vũ cơ hội thở phào nhẹ nhõm, cũng nhờ thế mà tình hình không trở nên quá căng thẳng, lỡ như những người nắm giữ chức vụ cao cùng bãi công hàng loạt thì tập đoàn này cũng xong đời rồi.” Dương Quan Quan tỏ ra tán thành với những gì Tề Đẳng Nhàn đã thể hiện ban nãy. “Đối phó với đám lưu manh này thì phải dùng một phương pháp là lấy dao cùn cắt thịt.”

“Đây là thái độ bình thường của một tập đoàn bị thu mua, những nhân viên cũ có chức vị cao cùng cấu kết với nhau để thông đồng chống lại ông chủ vừa mới nhậm chức. Nếu Hướng Đông Tinh đã giao tập đoàn Gukoo cho tôi thì đương nhiên tôi không thể tùy tiện làm bất cứ thứ gì tôi thích rồi, bỏ số tiền vài tỷ ra mà không đổi lại được bất cứ thứ gì thì lỗ quá.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi hờ hững nói.

“Đợi đến khi tôi hóa giải được tình hình khó khăn trước mắt, đám cấp dưới kia cũng sẽ chẳng dám phụ họa theo những gì mà thằng ngu Vương Khai Vũ kia nói đâu.”

“Tình hình khó khăn mà tập đoàn Gukoo đang gặp phải trước mắt là hạng mục mới không thể tiếp tục phát triển phải không, ảnh hưởng từ sự việc này là rất lớn, thứ nhất là bọn họ lo mình sẽ không kiếm được tiền, thứ hai là bọn họ sợ danh dự của tập đoàn sẽ bị tổn thất, dẫn tới những phản ứng xấu hơn sau này.”

“Chỉ cần tôi giải quyết được những vấn đề mấu chốt hiện giờ thì mọi người sẽ thấy được tương lai tươi sáng của tập đoàn mai sau, tất nhiên bọn họ sẽ không hùa theo Vương Khai Vũ để cùng đứng lên chống lại tôi thêm nữa.”

Đối với một số người ở phe trung lập, việc Tề Đẳng Nhàn muốn sa thải Vương Khai Vũ và nâng đỡ Kim Thần Hi cũng đồng nghĩa với việc gây tổn thấy cho tập đoàn, cũng vì thế mà ngay cả bọn họ cũng không đồng tình với hắn.

Dương Quan Quan hỏi: “Phải đối phó với Tài Phiệt Thượng Tinh thế nào đây?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Bảo bên phía Tôn Dĩnh Thục trả lại món nợ ân tình cho tôi là được! Nếu đến cả cô ta cũng không chịu thì tôi đây cũng chỉ đành tìm đến đám người nước Mỹ.”

Dương Quan Quan nhíu mày nói: “Nhưng việc đàm phán với các tập đoàn của nước Mỹ có thể còn khó khăn hơn, một vài điều kiện mà bọn họ đưa ra có thể còn hà khắc hơn nữa!”

“Đi đường vòng là được thôi, đầu tiên nhờ tập đoàn khoa học kỹ thuật dưới trướng của Gusinski chủ động liên hệ với bọn họ, sau đó âm thầm chuyển những tài liệu và kỹ thuật về phía chúng ta, chẳng phải như vậy là ổn rồi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

“A, cái này…” Dương Quan Quan thầm nghĩ trong lòng rằng cách làm này thực sự quá lưu manh, cũng quá thiếu đạo đức.

“Cô sợ cái gì mà sợ, các xí nghiệp của nước Hoa chúng ta đa số đều cạnh tranh theo kiểu ác ý, cũng quen thói đùa giỡn lưu manh rồi, làm sao mà thiếu phần của tập đoàn Gukoo được.” Tề Đẳng Nhàn tiếp tục bình tĩnh giải thích.

Các xí nghiệp của nước Hoa cũng chẳng sợ người Mỹ sẽ đệ đơn lên tòa án nước Hoa, ví dụ như vụ của một thương hiệu thuộc quyền sở hữu của ngôi sao bóng rổ nổi tiếng toàn cầu nào đó chẳng hạn, kiện cáo cả bao nhiêu năm rồi mà kết quả là có tác dụng gì đâu.

Dương Quan Quan nói: “Đây cũng không phải kế sách lâu dài, nếu bọn họ phát hiện ra rồi ngừng cung cấp thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp rắc rối to sao?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Trước tiên cứ giải quyết được tình hình khó khăn hiện giờ rồi tính sau, hơn nữa, kể cả nếu bọn họ có phát hiện ra rồi ngừng cung cấp thì người lên tòa án cùng với bọn họ cũng chỉ có Gusinski chứ đâu có liên quan gì đến Tề Đẳng Nhàn tôi đây?!”

“...” Dương Quan Quan và Kim Thần Hi quay sang nhìn nhau, không còn lời nào để nói, một ông chủ dám lấy tập đoàn ra để giở trò đùa giỡn lưu manh đến mức này, thực sự là rất hiếm thấy.

Tề Đẳng Nhàn vươn vai một cái rồi nói: “Không còn việc gì khác thì tôi đi tìm Choi Jeong Han trước đã nhé.”
Chương 639 Lỗ Trí Thâm đấm chết Trấn Quan Tây

Chương 639: Lỗ Trí Thâm đấm chết Trấn Quan Tây

Thông tin về việc Tề Đẳng Nhàn muốn sa thải nhân viên của tập đoàn Gukoo, kết quả lại bị những nhân viên nắm giữ chức vụ cao cấu kết với nhau để phản đòn ngược lại nhanh chóng truyền đến chỗ của Hướng Đông Tinh.

Có thể nói là chuyện tốt thì chẳng ai hay biết mà chuyện xấu thì lan xa vạn dặm.

Có điều Hướng Đông Tinh tỏ vẻ không cần lo lắng, cô ta tin rằng Tề Đẳng Nhàn có đủ năng lực để giải quyết tất cả những chuyện này.

Về phần Tề Đẳng Nhàn, hắn bây giờ đã đặt chân tới chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh tại nước Hoa có vị trí ở Ma Đô.

“Tôi tìm Choi Jeong Han, chưa hẹn trước, cứ nói tôi là ông chủ của tập đoàn Gukoo là được.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói với nhân viên lễ tân ở sảnh.

Choi Jeong Han nhanh chóng nhận được tin tức rồi ra lệnh cho nhân viên dẫn Tề Đẳng Nhàn lên tầng.

Lúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, anh ta ngẩn cả người rồi hỏi: “Tại sao lại là cậu?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: “Tôi chính là ông chủ của tập đoàn Gukoo đây!”

Choi Jeong Han thực sự không ngờ được chuyện này, anh ta biết tập đoàn Gukoo đã đổi chủ nhưng ông chủ mới cứ trì hoãn mãi mà chưa từng xuất hiện.

“Ồ? Biết sốt ruột rồi à? Cậu đến cầu xin tôi sao?”

“Tôi vẫn sẽ giữ nguyên điều kiện ngày hôm qua, hai chị em xinh đẹp đó, thiếu một người cũng không được.”

“Mặt khác, cậu cũng phải xin lỗi tôi vì sự thiếu tôn trọng của cậu ngày hôm qua. Được rồi, giờ thì bắt đầu vào vấn đề đi.”

Choi Jeong Han dửng dưng ngồi trên ghế, quay lưng về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười gật đầu: “Vậy tôi bắt đầu vào vấn đề đây nhé!”

Choi Jeong Han cười cười đầy khinh miệt, tập đoàn Gukoo muốn phát triển công nghệ máy tính bảng, nếu thiếu đi sự ủng hộ của Tài Phiệt Thượng Tinh thì sẽ vô cùng khó khăn, dù sao bọn họ cũng đã hoàn thành công tác tuyên truyền rồi, nếu như bọn họ tìm đối tác khác dẫn đến chất lượng sản phẩm không thể sánh bằng lúc tuyên truyền thì chẳng khác nào một sự đả kích mang tính hủy diệt đối với cả tập đoàn bọn họ!

Anh ta nắm giữ chức vụ cao trong Tài Phiệt Thượng Tinh, thế nên căn bản không thể chấp nhận được việc đám người của tập đoàn Gukoo dám vô lễ với mình.

Choi Jeong Han nhìn Tề Đẳng Nhàn bước tới trước mặt mình, lập tức bắt chéo hai chân rồi cười lạnh hỏi: “Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao lúc trước cậu còn làm như thế?”

Không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại vươn tay ra, túm lấy cổ áo của Choi Jeong Han.

“Bốp!”

Một cú đấm nện thẳng vào mặt Choi Jeong Han cứ như long trời lở đất, sức lực mạnh đến nỗi anh ta đầu váng mắt hoa.

Choi Jeong Han choáng váng, đầu ong ong vì cú đấm này, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cú đấm thứ hai tiếp tục xông tới!

Hai cú đấm này của Tề Đẳng Nhàn cũng có vẻ hơi giống với truyện Lỗ Trí Thâm đấm chết Trấn Quan Tây (*) được kể lại ngày xưa.

(*) Một câu truyện trong Thủy Hử.

“Con mẹ nó cậu điên rồi à…” Choi Jeong Han gào lên, đau tới nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng trợn mắt: “Chỉ là đùa thôi mà, tôi cực kỳ to gan đấy! Chính anh bảo tôi bắt đầu vào vấn đề đi còn gì!”

Nói xong câu này, hắn lại đấm thêm một cái nữa vào mũi của Choi Jeong Han!

Cú đấm của hắn trực tiếp khiến xương mũi của Choi Jeong Han gãy vụn, máu mũi phụt ra ngoài, chảy xuống khắp cổ áo của anh ta.

“A…” Choi Jeong Han ôm mặt hét lên thê thảm, ngã quỵ xuống đất.

Tề Đẳng Nhàn buông cổ áo của anh ta ra, rút một tờ khăn giấy trên bàn rồi chậm rãi lau tay, cười lạnh: “Dám ôm mưu đồ bẩn thỉu với thư ký Dương của tôi à? Anh không có não phải không! Lại còn muốn có cả một cặp chị em xinh đẹp nữa, anh cũng biết chơi lắm đấy nhỉ?”

Choi Jeong Han giận dữ hét lên: “Tập đoàn Gukoo của cậu xong đời rồi, tôi đảm bảo đấy!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, lại tiếp tục lau máu dính trên bàn tay mình.

Choi Jeong Han nghiến răng nghiến lợi, bỗng dưng có cảm giác trong miệng mình đau nhức, răng thì không thấy đâu nữa, hóa ra… hai chiếc răng đã rơi ra ngoài!

Anh ta định thần nhìn lại, hóa ra là mình đã bị đánh tới mức rụng cả răng, lửa giận bùng lên trong bụng anh ta lại càng bốc cao tới tận đỉnh đầu.

“Tài Phiệt Thượng Tinh sẽ mãi mãi không bao giờ hợp tác với tập đoàn Gukoo đâu, đừng nói đến việc cậu đưa cặp chị em xinh đẹp đó cho tôi, dù cậu có đưa mẹ ruột cậu cho tôi thì ông đây cũng sẽ không tha thứ cho cậu!”

“Còn cậu nữa, cậu dám ra tay đánh đập tôi ở chi nhánh của chúng tôi, cậu đừng nghĩ chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng, tôi sẽ liên hệ với đại sứ quán của các cậu để xem cậu có chết hay không!”

Choi Jeong Han vừa lau máu vừa gào lên thật to như một kẻ bị bệnh tâm thần.

Tề Đẳng Nhàn lại cầm lấy gạt tàn thuốc đặt trên bàn rồi giáng thẳng vào đầu anh ta, một tiếng bịch vang lên, Choi Jeong Han ngã xuống.

Còn cái gạt tàn thì sao? Đã gãy làm đôi rồi.

Ngay sau đó cơ thể của Choi Jeong Han bắt đầu co quắp lại, khiến người ta bắt đầu lo lắng liệu có phải anh ta đã chết hay chưa.

“Có nói gì đi chăng nữa thì cũng đừng có lôi mẹ tôi vào, cũng may cho anh là tôi đang đứng ở đây đấy, nếu đổi thành cha tôi thì anh có mười cái mạng cũng không đủ để đền đâu!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, tiện tay quăng gạt tàn sang phía khác.

Cả đời này Choi Jeong Han đã bao giờ gặp phải một con người độc ác như vậy đâu, rõ ràng hắn đã biết thân phận của anh ta, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Choi, cũng là sếp lớn của Tài Phiệt Thượng Tinh, vậy mà hắn vẫn còn dám ra tay đánh anh ta? Đây là loại người liều mạng gì không biết!

Anh ta vẫn nằm rạp trên đất mà không hề nhúc nhích, một lát sau ý thức mới dần dần hồi phục.

Choi Jeong Han miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đang cười híp mặt ngồi trước mặt anh ta, ánh mắt hai người chạm nhau, cả người anh ta run rẩy, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Đau quá…”

Choi Jeong Han nhe răng trợn mắt, vừa mới thoáng cử động đã thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Tên của anh là Choi Jeong Han, nhưng có vẻ không hợp với bộ dạng của anh bây giờ cho lắm nhỉ? Nào, nói tiếp hai ba câu độc địa một chút cho tôi nghe thử xem.”

Choi Jeong Han run lẩy bẩy, làm sao mà anh ta dám nói nữa?

Ban nãy Tề Đẳng Nhàn đấm anh ta hai cú mà không hề nương tay một chút nào, nếu không phải chính bản thân anh ta lớn mạng thì chỉ sợ giờ phút này anh ta đã bị đánh chết.

“Hửm?” Tề Đẳng Nhàn hơi khom lưng cúi người, vỗ vỗ sau ót anh ta.

“A!” Choi Jeong Han hét lên đầy đau đớn.

“Tại sao anh lại không nói gì nữa thế?” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười ranh ma.

Đến cả miệng của Choi Jeong Han cũng run run, anh ta nơm nớp lo sợ nhưng vẫn hỏi: “Cậu cậu cậu… Cậu có biết mình vừa làm những gì hay không? Cậu có biết tôi là ai hay không?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, đáp lại: “Biết chứ, nhưng chuyện đó đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện tôi đánh anh đâu! Con người tôi là như thế đấy, tôi thích nhất là dạy dỗ lại mấy tên cặn bã rác rưởi.”

Choi Jeong Han chửi thầm trong lòng, không biết ai mới là loại người rác rưởi cặn bã cơ chứ…

“Choi…”

Cửa lớn của phòng làm việc kêu két két, một bóng người đẩy cửa bước vào.

Một người có đủ quyền hành để không cần gõ cửa phòng làm việc của Choi Jeong Han mà xông thẳng vào bên trong, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn người này có địa vị cao hơn anh ta vài bậc.

Choi Jeong Han vừa nhìn thấy người này mà đã như thấy được cọng rơm sẽ cứu mạng mình, anh ta khóc thật lớn: “Bác gái ơi, mau mau cứu cháu với… Cái tên điên này là ông chủ của tập đoàn Gukoo, cháu hủy bỏ ý định hợp tác với bọn họ, vậy là hắn chạy tới văn phòng của cháu đánh cháu, hắn còn muốn giết chết cháu nữa kia kìa!”

Tôn Dĩnh Thục vừa đẩy cửa bước vào đã phải sững sờ đứng tại chỗ, cô ta căn bản không nghĩ đến việc Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa hắn lại còn đánh cháu trai của cô ta là Choi Jeong Han đến mức thê thảm như vậy.

“Bác gái ơi, bác gái còn đứng đó làm gì nữa thế? Bác mau mau tranh thủ thời gian mà gọi cảnh sát đi, hoặc là trực tiếp liên lạc với đại sứ quán của bọn họ thì càng tốt…” Đến cả giọng nói của Choi Jeong Han cũng trở nên yếu đuối nhu nhược, anh ta khóc lóc thê thảm tới mức không còn giống một người đàn ông.

Có điều, chỉ một giây sau, anh ta lại nghe thấy Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Tôn phu nhân à, lâu rồi không gặp lại!”

Choi Jeong Han trợn tròn cả hai mắt, hóa ra Tề Đẳng Nhàn là người quen của Tôn Dĩnh Thục sao?!

Chỉ trong nháy mắt mà gương mặt tươi cười của Tôn Dĩnh Thục đã phủ đầy sương lạnh.

Cái tên khốn nạn Tề Đẳng Nhàn này, hắn dám chạy tới tận chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh rồi đánh cháu trai của cô ta đến mức thê thảm như vậy sao? Lẽ nào hắn tưởng chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh chỉ là một cửa hàng bán thịt heo còn Choi Jeong Han là Trấn Quan Tây?

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng cất tiếng: “Tề tổng này, có phải cậu hơi nóng nảy quá mức rồi hay không?”

Tề Đẳng Nhàn đạp một cú lên lưng của Choi Jeong Han, hỏi lại: “Đây là cháu trai của cô à? Thế thì anh ta vô lễ quá đấy, nhìn thấy chú của anh ta là tôi đây mà không biết chủ động chào hỏi câu nào hết.”
Chương 640 Bồi thêm một nhát thật dứt khoát

Chương 640: Bồi thêm một nhát thật dứt khoát

Tôn Dĩnh Thục dù mới chỉ ngoài ba mươi tuổi nhưng lại có vai vế rất cao trong nhà họ Choi, dù sao người chồng đã chết của cô ta cũng tương đối lớn tuổi mà.

Chồng già vợ trẻ, hơn nữa tên chồng già còn đi đời nhà ma từ thời tám hoánh, quả thực không nên quá vui mừng…

Nhất thời Tôn Dĩnh Thục cũng cảm thấy rất đau đầu, tại sao cái thằng Choi Jeong Han kia lại trêu vào tên Diêm Vương như Tề Đẳng Nhàn vậy?

Cô ta đã có quen biết với Tề Đẳng Nhàn được một khoảng thời gian, cô ta biết người này có bối cảnh sau lưng vô cùng vững chắc, hơn nữa ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, da mặt lại dày tới nỗi không một ai có thể sánh bằng.

“Nếu anh ta không gọi cô là bác gái thì tôi còn tưởng anh ta ngang hàng với tôi cơ, cái thằng bị tôi dạy dỗ lần trước tên là Choi Jeong Ho phải không?” Tề Đẳng Nhàn tự hỏi tự trả lời, cứ như đang nói chuyện phiếm với chính mình vậy.

Nghe được những lời này, cả người Choi Jeong Han run run.

Choi Jeong Ho đã thua ở nước Hoa, đến bây giờ anh ta vẫn chưa được thả ra ngoài, còn bị phê bình vô cùng gay gắt.

Tôn Dĩnh Thục hờ hững trả lời: “Người Triều Tiên chúng tôi khi đặt tên thì không quá coi trọng tên đệm, nhưng đừng đánh trống lảng chứ, Tề tổng vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đâu.”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Ban nãy cô nói tôi đã hơi nóng nảy quá mức rồi đúng không? Phải đấy, tôi vốn là một con người nóng tính cơ mà, tôi cũng đâu còn cách nào khác, cô nói xem tôi nên làm sao bây giờ?”

Đầu Tôn Dĩnh Thục đau nhức như muốn nứt ra, cái tên lưu manh này, bà nội nó chứ chắc lâu lắm rồi hắn ta chưa bị ăn đòn phải không!

Thực ra cô ta không có ý định gây xích mích với Tề Đẳng Nhàn, tuy cô ta nghĩ cái thằng ranh con Tề Đẳng Nhàn này có hơi hèn hạ, hơn nữa còn là một tên chuyên ăn chực, nhưng dù sao thì chung quy hắn cũng đã từng cứu mạng cô ta và thậm chí còn giúp cô ta giải quyết cái tên phiền phức Choi Jeong Ho kia nữa.

“Anh ta dám mơ tưởng đến thư ký của tôi, tôi chưa giết chết anh ta đã là nương tay lắm rồi!” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

Tôn Dĩnh Thục có biết cô thư ký tên là Dương Quan Quan của Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa cô ta còn biết rõ như lòng bàn tay rằng hắn yêu thích Dương Quan Quan đến mức nào.

Tôn Dĩnh Thục cũng biết rất rõ Choi Jeong Han là loại người gì, đám người của nhà họ Choi cũng gần như không khác biệt là mấy so với đám người nhà họ Dương ở Ma Đô kia.

“Thì có làm sao, giờ cậu đã đánh nó ra nông nỗi này, cậu còn muốn cái gì nữa chứ?” Tôn Dĩnh Thục bước tới đóng cánh cửa dẫn ra ngoài ban công lại, lạnh giọng chất vấn.

“Tôi cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô làm gì cả… Thì tôi đã đánh cho anh ta một trận rồi đấy, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng, bởi cái tên này khiến tôi thấy cực kỳ mất thiện cảm.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên giơ chân lên rồi nói.

Choi Jeong Han vội vàng lên tiếng: “Bác gái à, cháu…”

Tôn Dĩnh Thục hờ hững nói với anh ta: “Câm miệng, ai bảo cậu lại đi trêu vào cậu ta làm gì? Đúng là ngu xuẩn!”

Những lời này của cô ta khiến cõi lòng Choi Jeong Han trở nên lạnh lẽo.

Tôn Dĩnh Thục lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu còn muốn thế nào nữa, nói thẳng đi!”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Rất đơn giản thôi… Ngày mai cái tên này phải đến trụ sở tập đoàn Gukoo chúng tôi rồi công khai xin lỗi hai cô gái đã bị anh ta sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người, vậy thì tôi sẽ vờ như tôi đã quên chuyện này. Nếu không, một khi tôi đã muốn anh ta bỏ mạng ở nước Hoa này thì không một ai có thể cứu được anh ta đâu!”

“Cậu nói thế nào thì là như vậy hay sao? Chẳng lẽ Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi không có sĩ diện à?!” Trên mặt Tôn Dĩnh Thục đầy vẻ giận dữ.

“Tổng thống vừa mới nhậm chức của các cô đã làm thế nào để bước lên vị trí đó?” Tề Đẳng Nhàn đưa ra một câu hỏi.

“Thuê sát thủ giết người.” Tôn Dĩnh Thục có chút không hiểu nổi tốc độ đổi đề tài trò chuyện của hắn, nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời.

“Sát thủ kia có biệt danh Sát Thần, anh ta cũng là đàn em của tôi, hiện giờ đang làm vệ sĩ cho một quan chức cấp cao.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười, nói thêm.

Hắn đang giở trò uy hiếp!

Tôn Dĩnh Thục biến sắc, sau đó hắng giọng.

Lần trước ở Trung Hải cô ta suýt nữa bị giết chết bởi hai sát thủ là Kim Đồng và Ngọc Nữ mà Choi Jeong Ho dùng tiền mời tới, cũng chính Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng cô ta.

“Hoặc là cô đứng về phía tôi, giúp tôi giải quyết tình hình phức tạp hiện nay, tôi sẽ coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Hoặc là cô đứng về phía bên kia, vậy thì tôi sẽ bảo Sát Thần liên lạc với nhà họ Choi, có phải lần trước họ rất ảo não vì hai sát thủ là Kim Đồng và Ngọc Nữ đã thất bại không nhỉ?”

“Lần này sẽ có một người lợi hại hơn xuất hiện, cô thử nói xem liệu bọn họ có vui hay không? Đến khi cô đã bị giết chết rồi, tôi sẽ đánh cái tên Choi gì gì đó này ra bã, chắc hẳn họ cũng sẽ không truy cứu gì tôi đâu nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn khẽ cười cười rồi nói, những lời hắn thốt ra khiến Tôn Dĩnh Thục tức giận đến mức gần như muốn nổ tung.

Những lời này thuần túy là dùng để uy hiếp cô ta, hơn nữa còn là kiểu uy hiếp trắng trợn không thèm che giấu, chút hảo cảm cuối cùng mà Tôn Dĩnh Thục dành cho Tề Đẳng Nhàn cũng vì thế mà gần như tan biến hết.

Đương nhiên Tôn Dĩnh Thục cũng biết rõ một điều rằng Tề Đẳng Nhàn không chỉ đang uy hiếp đơn thuần mà hắn sẽ nói được làm được, cũng giống như lần trước hắn có thể tùy ý để hai sát thủ Kim Đồng và Ngọc Nữ chạy mất, thì việc mời đến một người còn lợi hại hơn hai kẻ đó cũng chẳng phải chuyện lạ gì.

Choi Jeong Han nghiến răng nói: “Bác gái à, bác đừng nghe những lời nhảm nhí của cái tên này nữa, chúng ta đường đường là Tài Phiệt Thượng Tinh thì sao có thể sợ cậu ta cho được? Nhà họ Choi chúng cháu cũng tuyệt đối trung thành với bác, chắc chắn chúng cháu sẽ không hành động như những gì cậu ta vừa nói đâu!”

Tôn Dĩnh Thục cũng quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Thái độ của nhà họ Choi ra sao, chẳng lẽ chính cậu còn không biết rõ?”

Những lời ấy khiến cho sắc mặt của Choi Jeong Han cứng ngắc như đá.

Có thể nói Tôn Dĩnh Thục đã chiếm mất địa vị mà lẽ ra bọn họ nên có được, chồng của cô ta chết đi, mọi quyền lực đều đổ dồn về dưới quyền kiểm soát của cô ta.

Nhà họ Choi không chỉ một lần muốn đòi lại những quyền hành ấy, nhưng sao mà Tôn Dĩnh Thục có thể nguyện ý buông tha cho quyền lực đã tới tay mình được? Dần dần oán khí của cả hai bên chất chồng lại, đến bây giờ thì bọn họ đã gần như rơi vào tình cảnh sống chết không đội trời chung.

Chỉ vì có mối quan hệ người nhà thân thích cản trở nên hai bên mới không trở mặt với nhau quá rõ ràng mà thôi.

“Cậu giúp tôi lấy lại thương hiệu của cha tôi, rồi tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này!” Tôn Dĩnh Thục nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, đưa ra một điều kiện.

“Buồn cười thật đấy, cô thích làm gì thì cứ làm, dù sao tôi cũng sẽ đánh cho cái tên này một trận! Nếu anh ta không xin lỗi thì tôi sẽ giết chết anh ta.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Nếu đây là lúc bình thường thì chỉ sợ Tôn Dĩnh Thục còn ước có thêm vài người nữa của nhà họ Choi chết quách đi cho xong.

Nhưng vấn đề là hiện giờ bọn họ đang ở Ma Đô, nếu như Choi Jeong Han chết ở nơi này thì tất nhiên cô ta sẽ bị đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu, nhà họ Choi cũng sẽ dùng cái chết của Choi Jeong Han làm bằng chứng chống lại cô ta.

Tình huống này mới là tình huống mà cô ta không muốn gặp phải.

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Cậu đánh cậu ta ra nông nỗi này mà muốn đi là đi sao? Cậu coi Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi là chợ bán thức ăn hay gì?!”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôn Dĩnh Thục, cô nhớ cho kỹ, tôi có thể cứu cô thì đương nhiên cũng có thể giết chết cô! Cô phá hỏng chuyện của tôi, tôi còn chưa tới tìm cô tính sổ thì lẽ ra cô nên cảm tạ Thượng Đế mới đúng!”

Nghe xong những lời này, sắc mặt Tôn Dĩnh Thục chuyển sang màu trắng bệch.

Tề Đẳng Nhàn nói xong thì cũng chẳng muốn dông dài gì thêm với Tôn Dĩnh Thục nữa, hắn đứng dậy rời đi ngay lập tức.

Có lẽ trên toàn thế giới này, chỉ có mình Tề Đẳng Nhàn là đủ khả năng tới chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh rồi đánh nhân viên cao cấp ở đây ra nông nỗi như vậy, cuối cùng còn có thể rời đi một cách vô cùng dứt khoát và thoải mái.

Nếu như là người khác thì dù có thân phận ra sao cũng sẽ bị lột một lớp da.

“Bác gái à, chúng ta cứ để cho cậu ta rời đi như vậy hay sao? Tài Phiệt Thượng Tinh của chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa cơ chứ?!” Choi Jeong Han lo lắng nói.

“Tồn tại con mẹ mày à?” Tề Đẳng Nhàn vốn đã bước một chân ra khỏi phòng làm việc, nghe được những lời này của Choi Jeong Han thì đột ngột quay đầu rồi đạp cho anh ta một cú.

Choi Jeong Han lập tức kêu lên rồi ngất đi.

Khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục run run, người này hành xử quá thô bạo rồi!

Nếu đã rời đi dứt khoát thì cứ dứt khoát như vậy đi, đằng này còn quay về bồi thêm một nhát nữa, đúng là không còn lời nào để nói nữa mà.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn đọc được suy nghĩ trong đầu cô ta lúc này thì nhất định hắn sẽ tỏ vẻ khinh thường, tôi đây là bồi thêm một nhát thật dứt khoát đấy, không được hay sao?!

Vậy là Tề Đẳng Nhàn lại nghênh ngang rời khỏi chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh ở Ma Đô.

Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi tòa nhà chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh đã thấy có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng đợi bên cạnh xe ô tô của hắn.

Tuy người phụ nữ này đã thay đổi khuôn mặt, thay đổi khí chất, thậm chí ngay cả vóc dáng cũng có chút biến đổi, nhưng hắn vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra - có một vài thứ không thể nào thay đổi được.

“Sao cô lại biến chính mình thành bộ dạng như thế này?” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc hỏi.

“Chỉ là không tiện thôi.” Người phụ nữ thản nhiên nói. “Xem ra kỹ năng hóa trang của tôi cũng không quá cao siêu, anh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra tôi rồi.”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đáp lại: “Khí chất thối tha của cô mãi mãi sẽ không thay đổi một chút nào đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK