Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Ngài Tề

Ngày hôm qua chính Lý Vân Uyển là người đã đưa Kiều Thu Mộng về nhà, hơn nữa, vào lúc cùng Vu Khải Hà uống rượu cô cũng có mặt tại đó, vì vậy cô là người có tư cách nói chuyện nhất.

Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lý Vân Uyển, chờ cô lên tiếng.

"Ôi chao, Mộng Mộng à, cậu thật sự uống say rồi!"

"Hôm qua mình thấy Vu Khải Hà có ý muốn làm khó cậu, cho nên liền trực tiếp gọi điện cho Trương thiếu."

"Cậu cũng biết đấy, Trương thiếu dù sao cũng có quen biết với hội trưởng Triệu Hắc Long, anh ta có mối quan hệ có thể giúp đỡ cậu."

"Nhưng, Vu Khải Hà vậy mà lại không nể mặt ai, dám động tay động chân với cậu."

"Trương thiếu đối với cậu là loại tâm tư gì, hẳn cậu là người rõ nhất, ngay khi vừa nghe tin, liền nổi giận đùng đùng, cầm kiếm xông vào đánh cho đám người Vũ Khải Hà phải kêu cha gọi mẹ."

Lý Vân Uyển châm một điếu thuốc cho phu nhân, sau đó quay sang nói với Kiều Thu Mộng.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này của Lý Vân Uyển, không khỏi có chút ngẩn ngơ, rồi thất thanh cười một tiếng, khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm.

Lý Vân Uyển sau khi nói xong, cô liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, trong mắt lóe lên một vẻ khó tả.

Lúc này mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tề Đẳng Nhàn, muốn xem hắn còn nói gì nữa không.

Bàng Tú Vân thậm chí còn trực tiếp mở miệng nói “Giờ đây chân tướng đã rõ ràng, tôi nghĩ, chắc cậu không còn gì để nói nữa đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, căn bản là lười nói chuyện, cũng không có gì để giải thích.

Kiều Thu Mộng thất vọng lắc đầu, vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn không bản lĩnh thì thôi đi, không ngờ ngay cả nhân phẩm cũng ti tiện như vậy, còn tranh công với Trương Thiệu Kiệt.

"Ha ha ha, được rồi, không vui thì cứ nói vài câu. Cậu em Tề dù sao cũng vừa mới đến Kiều gia, phải cần chút công lao mới có chỗ đứng được, mọi người có thể hiểu được mà!" Trương Thiệu Kiệt từ sau đứng ra nói đỡ giúp Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu* nhìn hắn ta một cái, sau đó nhàn nhạt nói "Trương thiếu ở đó cũng thật kỳ lạ, chuyện của Tề Đẳng Nhàn tôi không đến lượt anh nhiều lời!"

* cười như không cười

Kiều Thu Mộng sắc mặt trầm xuống, quát "Tề Đẳng Nhàn, anh đủ chưa hả! Chính mình không có bản lĩnh thì thôi, lại còn không cho người khác giỏi hơn mình sao? Lòng dạ như vậy không phải là quá nhỏ mọn rồi sao!"

Trương Thiệu Kiệt vội vàng nói "Cái này không thể trách cậu ấy được, dù sao cũng chỉ là một cai ngục ở một nơi nhỏ bé thôi, có chút nhỏ mọn là chuyện bình thường mà, dần dần sẽ tốt lên thôi."

Bàng Tú Vân cười lạnh, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn này càng ngày càng khó coi, phải mau mau nói Kiều Quốc Đào để cho Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng ly hôn càng sớm càng tốt mới được.

Một người như Trương Thiệu Kiệt mới xứng đôi vừa lứa với Kiều Thu Mộng chứ, bất động sản của Trương thị còn chính là xí nghiệp mũi nhọn ở thành phố Trung Hải này nữa, hai người chúng nó đi chung với nhau, đó mới chính là môn đăng hộ đối thật sự.

Một tên cảnh ngục nhỏ bé trong xó xỉnh nào đó ở nông thôn như Tề Đẳng Nhàn, lấy cái gì đòi xứng với Kiều Thu Mộng chứ?

"Được rồi, tôi biết Đẳng Nhàn không phải là người như vậy, trong này hẳn là có hiểu lầm gì rồi, không cần nhiều lời nữa!" Kiều Quốc Đảo thần sắc nghiêm túc khoát tay.

Người đứng đầu trong nhà đã lên tiếng, cũng sẽ không ai lấy vấn đề này bám Tề Đẳng Nhàn không tha nữa.

Đợi đến lúc Lý Vân Uyển đi vào nhà tắm, Tề Đẳng Nhàn đã đợi ở cửa để gặp cô, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói “Vì sao cô phải nói dối làm gì?"

Hắn đánh giá từ trên xuống dưới người này, tướng mạo so với Kiều Thu Mộng cũng không thua kém, thân mặc một chiếc váy dài tinh xảo, chân thon gọn xinh đẹp kết hợp với giày cao gót bảy phân có thể nói là hoàn mỹ, tóc dài xõa tung tú lệ, từ trên xuống dưới đều không thể tìm thấy một khuyết điểm nào.

Người xưa có câu, đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô không giống như một người sẽ nói nối, nhưng hiện giờ xem ra, là do chính mình mắt mù rồi.

"Ngài Tề đây là đến để uy hiếp tôi sao?" Lý Vân Uyển trên mặt không khỏi toát ra vẻ điềm đạm đáng yêu, bộ dạng thật sự như đã bị dọa sợ.

"Tôi nói dối rồi, chẳng lẽ ngài Tề định bắt tôi nhốt vào nhà giam sao?"

"Tôi đây lần đầu phạm lỗi, ngài Tề cho tôi thêm một cơ hội đi."

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên không thể không hiểu cái xưng hô "ngài Tề" mà Lý Vân Uyển dành cho hắn này chính là một loại chế giễu và khinh thường. Trong mắt đám con nhà giàu như Lý Vân Uyển, hắn chẳng qua chỉ là một tên cảnh ngục nhỏ, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi, không có gì xuất sắc cả.

Đúng lúc này Kiều Thu Mộng lại đi tới, Lý Vân Uyển liền lập tức nói "Anh đừng làm tôi sợ, sau này tôi sẽ giúp anh nói chuyện mà..."

Khuôn mặt của Kiều Thu Mộng nhất thời tối sầm lại, tức giận nói "Tề Đẳng Nhàn, tên rác rưởi nhà anh, đã không có bản lĩnh cứu tôi, còn muốn giành công lao của Trương thiếu!"

"Ngày hôm qua Vân Uyển đã chứng kiến tất cả, nói thật đi, anh vậy mà vẫn còn dám tới đây uy hiếp cậu ấy?"

"Anh có tin tôi sẽ đuổi anh ra khỏi cửa, cả đời cũng đừng nghĩ tới việc được đặt chân lại vào nơi này không."

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói "Tôi không hề uy hiếp cô ta, chỉ nói chút chuyện bình thường mà thôi."

Trên mặt Lý Vân Uyển vội vàng bày ra vẻ kinh hoàng, nhìn Kiều Thu Mông nói "Đúng, đúng rồi, anh ấy không có uy hiếp mình đâu, chỉ là nói chuyện bình thường mà thôi, Mộng Mộng à cậu đừng hiểu lầm."

Kiều Thu Mộng nhìn Lý Vân Uyển thần tình kích động, mặt càng đen hơn, tức giận nói "Tề Đẳng Nhàn, nếu để tôi phát hiện anh dám uy hiếp bạn tôi thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

"Vân Uyển, chúng ta đi thôi, không cần bận tậm đến loại rác rưởi này."

"Cậu cũng không cần phải sợ anh ta làm gì, cũng chỉ là một tên cảnh ngục mà thôi, anh ta có thể làm gì cậu được chứ?!"

Sau khi đã nói xong, Kiều Thu Mộng không chờ giải thích, trực tiếp kéo tay Lý Vân Uyển đi.

Lý Vân Uyển trước khi rời đi, còn không quên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý.

Tề Đẳng Nhàn dù tâm tình đủ vững, nhưng giờ phút này, cũng không khỏi có chút nổi giận.

"Quả nhiên, mẹ Trương Vô Kỵ nói không sai mà, nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng lừa người." Tề Đẳng Nhàn khẽ nhún vai, sau đó chợt nghe thấy tiếng có khách tới biệt thự Kiều gia.

Người tới khuôn có mặt rất giống với Kiều Quốc Đào, trên mặt còn mang vẻ tức giận.

"Kiều Quốc Đào, chú quản giáo con gái không tốt, để nó cả ngày đi ra ngoài gây chuyện, biết chuyện này khiến tập đoàn chúng ta gặp bao nhiêu phiền phức không?!" Người đàn ông kia tức giận quát lớn nói.

"Anh cả... Có chuyện gì từ từ nói, đừng vừa đến đã tức giận như vậy, anh không nói, em cũng không biết sao chuyện lại như vậy nữa!" Kiều Quốc Đào bất đắc dĩ nhún vai, nói.

Vẻ mặt Kiều Quốc Đống hung ác, lạnh lùng nói "Con gái chú ngày hôm qua đi theo Vu tổng của thương hội Hắc Long để bàn việc, kết quả uống say, mượn rượu làm càn, dùng một cái chai đập vỡ đầu Vu tổng!"

"Bây giờ, Vu tổng đem chuyện này tuyên dương khắp nơi, hơn nữa, ngân hàng Trung Hải còn có mối quan hệ hợp tác tốt với thương hội Hắc Long, cũng vì chuyện này mà quyết định không cho chúng ta vay nữa!"

"Hai ngàn vạn tiền nợ kia không lấy lại thì thôi đi, giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, bây giờ muốn công ty làm sao hoạt động đây?"

"Với tài đức đó của con bé, còn có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Kiều thị được nữa không đây?!"

Kiều Thu Mông nghe được những lời này của bác cả Kiều Quốc Đống xong, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên trắng bệch, thực sự, hôm qua trong lúc mơ hồ cô đã dùng một cái chai đập vào đầu Vu Khải Hà, không ngờ lại để lại một mối tai họa tiềm ẩn to lớn thế này.
Chương 12 Giao đồ ăn

Vu Khải Hà vẫn có chút địa vị ở thương hội Hắc Long, chỉ vì chuyện lần này, hắn lập tức khiến hoạt động của cả tập đoàn Kiều thị trở nên khó khăn.

Kiều Thu Mộng không ngờ rằng chỉ vì bản thân đánh Vu Khải Hà một cái lại có thể gây ra phản ứng dây chuyền lớn như vậy, ngay cả bác cả cũng trực tiếp tới nhà chất vấn...

Con gái Kiều Quốc Đống, Kiều Thanh Vũ vẻ mặt khinh thường, nói "Kiều Thu Mộng nếu đã không có năng lực như vậy thì mau cút khỏi vị trí tổng giám đốc ấy đi!"

Bàng Tú Vân không khỏi sốt ruột, tức giận nói "Ai nói Kiều Thu Mộng không có năng lực chứ? Sự tình ngày hôm qua thì cũng đã xảy ra rồi, chúng ta đương nhiên sẽ giải quyết, sẽ không để liên lụy đến công ty!"

Kiều Thu Mộng mím môi gật đầu, không nói gì cả, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn vẻ kiên định.

"Có năng lực? Bây giờ Vu Khải Hà đang phát điên lên kia kìa, cả cái thương hội Hắc Long kia đều đang nhắm vào tập đoàn Kiều thị chúng ta, khoản vay ngân hàng thì không thể giải ngân được, dì trái lại còn để cô ta đi giải quyết." Kiều Thanh Vũ giễu cợt nói.

"Với lại, cháu còn nghe nói, chú còn từ chối mối hôn sự với bất động sản Trương thị, rồi gả Kiều Thu Mông cho một tên cảnh ngục không tài cán gì à?"

"Ha ha ha.... Chú đây là vì không có con trai, cho nên mới đi tuyển con rể sao?"

Bàng Tú Vân vẻ mặt ai oán liếc Kiều Quốc Đào một cái, nếu ông không khăng khăng làm theo ý mình như vậy, thì cái nhà này sẽ đâu có bị người ta chê cười như thế này chứ?

Kiều Quốc Đống không kiên nhẫn khoát tay, nói "Ba ngày, tôi cho các người ba ngày để xử lí hết mọi việc!"

"Trong vòng ba ngày, nếu Kiều Thu Mộng không thể nhận được sự tha thứ từ thương hội Hắc Long, lấy lại được tiền nợ và giải quyết bên phía ngân hàng, vậy thì con gái tôi Kiều Thanh Vũ sẽ tới thay thế vị trí của con bé."

"Nếu đã làm sai, nhất định phải chịu phạt!"

Kiều Thu Mộng đắc tội với Vu Khải Hà là một chuyện, lại còn khiến phía Kiều Quốc Đống mượn cơ hội để gây khó dễ.

Kiều Thu Mộng hít một hơi thật sâu, nghĩ tới lời hứa trước đó của Trương Thiệu Kiệt, khẽ gật đầu, nói "Cháu sẽ giải quyết ạ!"

Kiều Thanh Vũ nhịn không được mỉa mai nói "Cô giải quyết á? Cô định làm sao giải quyết đây?"

"Nếu cô gả cho Trương thiếu của bất động sản Trương thị thì cũng được đi, nhưng cô đây lại gả cho một tên cảnh ngục nhỏ bé, chẳng lẽ cô định bảo chồng mình bỏ tù hết đám người của thương hội Hắc Long à?"

"Ha ha ha, thật là làm trò hề cho thiên hạ mà! Theo tôi thấy, chẳng bằng cô từ chức sớm một chút để người có tài có đức lên thay có vẻ tốt hơn đấy."

Sắc mặt Kiều Thu Mộng đen lại, lạnh lùng nói "Tôi giải quyết như thế nào cũng không liên quan đến cô, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng!"

Kiều Thanh Vũ lạnh lùng nói "Vậy thì tôi sẽ chờ, nếu không giải quyết được, để tôi xem các người làm sao ăn nói với bố* tôi!"

*Nguyên tác là 老爷子 (lão gia tử) một cách gọi bố khác của người Bắc Kinh

Vừa nói dứt câu, Kiều Thanh Vũ lập tức quay đầu bắt đầu đánh giá Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt vừa khinh thường vừa miệt thị.

Một tên cảnh ngục không quyền không thế, không biết từ xó xỉnh nào chui ra, thật không biết Kiều Quốc Đào vừa ý hắn ở chỗ nào?

"Xử lý một tên chủ quản nhỏ dưới trướng Triệu cá chạch, không mất đến ba ngày." Tề Đẳng Nhàn thần sắc hờ hững nói.

"Triệu cá chạch?!"

Mọi người sau khi nghe vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Quản cái miệng thối của anh cho tốt vào cho tôi! Cút đi, nơi này không chào đón anh! Anh muốn phát điên kiểu gì thì phát, đừng có mà liên lụy đến Thu Mộng nhà tôi!" Bàng Tú Vân giận tím mặt, chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn mắng lớn.

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt, cầm lấy áo khoác, xoay người rời đi.

Việc xảy ra ngày hôm nay vốn đã khiến hắn khó chịu, làm gì có chuyện còn tiếp tục ở đây làm mặt lạnh nữa chứ?

Kiều Quốc Đào nhíu mày, ông cũng vì chuyện ngày hôm nay phiền muộn không thôi, nên cũng không giữ Tề Đẳng Nhàn lại.

"Quốc Đào, vị con rể này của chú có chút khó coi nha!"

"Nếu trước đó khi hắn mà chưa bước vào Kiều gia chúng ta rồi ăn nói lung tung như vậy, thì anh đã không quản hắn rồi."

"Nhưng bây giờ hắn là chồng của Kiều Thu Mộng, vậy thì phải quản miệng cho tốt vào, nếu những lời này bị người khác nghe được, rồi đến tai hội trưởng Triệu thì chú biết hậu quả thế nào rồi chứ!"

Kiều Quốc Đống nhìn chằm chằm Kiều Quốc Đào với vẻ nghiêm nghị, nghiến răng nói từng câu từng chữ.

Kiều Thu Mộng tức giận, cái tên Tề Đằng Nhàn này, bản lĩnh không có thì thôi đi, vậy mà miệng lại còn vừa lớn vừa thối như vậy, bản thân sớm muộn gì cũng bị hắn hại chết mất thôi!

Trong mắt Lý Vân Uyển không khỏi hiện lên một tia kỳ lạ, Tề Đẳng Nhàn này, bản lĩnh lại còn lớn vậy à?

"Sớm biết thế này đã không nghe lời ba!"

Tề Đẳng Nhàn trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, cơm chưa ăn đã bị Bàng Tú Vân đuổi khỏi Kiểu gia, chỉ có thể tùy tiện mua chút đồ ở bên đường.

Hắn cầm đồ ăn trong tay, không nhanh không chậm, từ từ đi vào sơn trang Vân Đỉnh.

Vừa bước vào sơn trang Vân Đỉnh, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày, bởi vì hắn thấy chiếc xe jeep của Ngọc Tiểu Long.

Chẳng qua, Ngọc Tiểu Long không ở bên cạnh xe, mà là trợ lý của cô, Long Á Nam.

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Long Á Nam không khỏi lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ hôm đó Ngọc Tiểu Long thật sự không có hoa mắt,Tề Đẳng Nhàn thật sự đã lái xe từ Vân Đỉnh Thiên Cung xuống?

Nhưng cô lại thấy Tề Đẳng Nhàn cầm trên tay một túi đồ ăn, trên mặt hiện lên một nụ cười đã hiểu, mang theo một chút khinh miệt.

"Sơn trang Vân Đỉnh này, không phải nơi mà người bình thường có thể ở, đã có khả năng mua được nhà ở đây, không phải tỷ phú thì cũng là đại gia trong tay nắm nhiều quyền lực." Long Á Nam đi về phía Tề Đẳng Nhàn, vừa đi vừa thản nhiên nói.

Tề Đẳng Nhàn liếc cô ta một cái, căn bản lười không muốn tranh cãi.

Long Á Nam tiếp tục nói "Dựa vào cố gắng của bản thân anh, chỉ sợ cả đời này cũng không chiếm được một cơ hội ở trong sơn trang Vân Đỉnh này. Tiểu thư đã cho anh cơ hội rồi, anh nên biết trân trọng, thay vì nghĩ đến việc rình rập như này thì không có nghĩa lý gì đâu!"

"Cũng không cần phải xấu hổ gì đâu, giao đồ ăn không phải việc gì mất mặt cả, ít nhất anh cũng tự mình nuôi sống bản thân."

"Điều này chứng tỏ rằng, anh chính là một người biết vươn lên."

"Nếu anh không tiện mở miệng xin tiểu thư giúp đỡ, có thể tìm tôi hỗ trợ cũng được, tôi rất sẵn lòng làm giúp tiểu thư."

Tề Đẳng Nhàn chỉ thấy chủ tớ hai người này đều có thói xấu như nhau, đều là một dạng ra vẻ bề trên, mỗi một câu nói với hắn đều giống như đang bố thí cho hắn vậy.

"Cảm phiền cút xa một chút, đừng làm chậm trễ tôi về nhà nghỉ ngơi." Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, rồi trực tiếp rời đi.

Về nhà?

Long Á Nam nghe thấy vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Không có tiền đồ không nói, lại còn là một nam nhân lòng đầy hư vinh nữa chứ, hắn thực sự cho rằng mình đang sống ở sơn trang Vân Đỉnh này sao? Trong khi hắn chỉ đến đây để giao đồ ăn thôi.

"Kia là Tề Đẳng Nhàn sao?" Ngọc Tiểu Long từ phía sau xuất hiện, nhíu mày nhìn tấm lưng kia, thản nhiên hỏi.

"Đến giao đồ ăn ạ." Long Á Nam ảm đạm cười, nói.

"À..." Ngọc Tiểu Long gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tính khi nam nhân này cũng thật có chút bướng bỉnh, thà tự mình đi giao đồ ăn, cũng không mở miệng xin cô giúp đỡ.

Có điều, bây giờ điều này không còn quan trọng nữa, hai người đã thành người lạ rồi.

Hắn có như thế nào đi nữa cũng không có nửa xu liên quan đến Ngọc Tiểu Long cô.

Tề Đẳng Nhàn thong thả quay về biệt thự Vân Đỉnh Thiên Cung, mở túi đồ ăn ra, vừa ăn, vừa lấy từ trong hành lý ra lượng lớn thư của các tù nhân đã nhét vào trước khi hắn rời đi.

Những kẻ thích vuốt mông ngựa và những kẻ có quan hệ không tốt, hẳn lập tức lọc ra.

"Ai da, đi sai bước nhầm, cứ như vậy mà làm lỡ cả đời. Lão già này, va vào cái gì không va, lại cứ phải va vào súng ống đạn dược! Thật sự là mất trí mà..." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu cầm một phong thư ủy thác, sau một lát, khẽ lắc đầu cùng với vẻ tiếc nuối.

Sau khi ăn được khoảng 30% suất ăn, lập tức nhận được điện thoại của Vương Vạn Kim

"Nhị đương gia, thị trưởng Hoàng cảm thấy vô cùng áy náy vì sự việc lần trước, nên đã cùng với Tôn Thanh Huyền tiên sinh tổ chức một bữa tiệc xin lỗi, cảm phiền ngài cho tôi chút mặt mũi được không?" Vương Vạn Kim cười nói.

Tề Đẳng Nhàn vốn còn định từ chối, nhưng vì Vương Vạn Kim đã nói hết lời nên hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý, bỏ dở bữa đi thẳng tới bữa tiệc.
Chương 13 Có việc muốn nhờ

Địa điểm tổ chức buổi tiệc ở tại khách sạn Thiên Địa tôn quý nhất Trung Hải. Hoàng Văn Lãng cảm thấy nếu không làm như vậy thì có vẻ như mình hơi thiếu tôn trọng.

Lần trước chỉ vì xem thường Tề Đẳng Nhàn mà suýt chút tặng không cái mạng nhỏ này rồi, đối với người thanh niên lai lịch thần bí nhưng bản lĩnh đáng gờm này, Hoàng Văn Lãng hắn không dám mảy may coi thường.

"Thị trưởng Hoàng, ông cũng dùng bữa ở chỗ này sao?!" Nhìn thấy đám người Hoàng Văn Lãng đang đứng ở cửa, Trương Thiệu Kiệt và gia đình Kiều Thu Mộng khi vừa mới đến khách sạn đã không khỏi sửng sốt.

Trương Thiệu Kiệt ngay lập tức chạy đến chào hỏi Hoàng Văn Lãng, nhưng Hoàng Văn Lãng lại không nhận ra hắn ta mà chỉ nhíu mày.

Trương Thiệu Kiệt nói "Thị trưởng Hoàng, tôi chính là cậu chủ tập đoàn Trương thị đây, lần trước tôi còn cùng với ông uống rượu đấy!".

Hoàng Văn Lãng cũng chỉ chào hỏi một cách qua loa, vẻ mặt còn có chút không kiên nhẫn.

Trương Thiệu Kiệt cũng không dám nói nhiều nữa, gọi gia đình Kiều Thu Mộng nhanh chóng đi vào khách sạn.

"Trương thiếu, không ngờ cháu và Thị trưởng Hoàng còn có quan hệ như vậy nữa đấy!" Bàng Tú Vân vừa thấy Trương Thiệu Kiệt và Hoàng Văn Lãng trò chuyện với nhau, không khỏi cực kỳ hâm mộ.

"Ha ha, đều là nhờ phúc của cha cháu hết ạ, cũng không thể coi là có gì đó được." Trương Thiệu Kiệt phất tay, không quan tâm nói.

Thái độ này của Trương Thiệu Kiệt khiến Bàng Tú Vân càng thêm tán thưởng, càng thêm quả quyết cho rằng Kiều Quốc Đào đã chọn sai người.

Lý Vân Uyển thấp giọng nói "Thị trưởng Hoàng ở nơi này chắc là đang chờ vị khách quý nào đó, chỉ sợ là lãnh đạo lớn ở tỉnh xuống."

Trương Thiệu Kiệt cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì thị trưởng Hoàng cũng sẽ không thể hiện thái độ thiếu kiên nhẫn như vậy với hắn ta.

"Nếu có thể trở thành người có thể khiến Thị trưởng Hoàng phải đứng ở cửa chính khách sạn chờ tiếp đón như vậy, thì phải tuyệt thế nào chứ?" Kiều Thu Mộng nhịn không được thầm nghĩ, trong lòng có chút khát khao.

"Vậy thì cần phải có thời gian, một ngày nào đó, mình nhất định sẽ trở thành một người chói lọi như Ngọc Tiểu Long!"

Một nhóm người bước vào khách sạn Thiên Địa tiến vào phòng bao đã được đặt trước.

Đúng lúc này, Tề Đẳng Nhàn mới thong dong đến muộn, vẻ mặt hắn lười biếng bình tĩnh nói "Thật ngại quá, đến muộn rồi."

"Tề đại sư khách khí quá rồi, không sao hết, cậu có thể đến đây tôi cũng đã rất mãn nguyện rồi!" Hoàng Văn Lãng vô cùng khách khí đối với vị cứu tinh của mình, cung kính nói.

Một vài người đang âm thầm quan sát đã không khỏi kinh ngạc, vị thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà có thể khiến thị trưởng Hoàng chờ lâu như vậy chứ?

Hơn nữa, dù biết rõ rằng thị trưởng Hoàng đang chờ hắn, vậy mà lại còn dám đùa giỡn thong dong đến muộn như vậy!

Tề Đẳng Nhàn trước nay làm việc đều tùy theo ý mình, hơn nữa hắn còn vô cùng lười biếng, có thể đến đây lúc này cũng xem như đã cực kỳ nể mặt Hoàng Văn Lãng rồi.

"Tề đại sư, cậu nghĩ thế nào về chuyện tôi nói lần trước?" Tiểu lão đầu Tôn Thanh Huyền đột nhiên nịnh nọt Tề Đẳng Nhàn, hy vọng có thể học được chút gì đó từ trên người hắn.

Lão Tôn nổi tiếng khắp Hoa quốc này chính là nhờ vào bản lĩnh của mình, nhưng ông cũng là một tên ngốc, chỉ vì có thể khiến bản thân nâng cao tay nghề y thuật, cho dù có phải quỳ xuống cúi lạy Tề Đẳng Nhàn, ông cũng không chút cau có.

Tề Đẳng Nhàn hời hợt một câu "Nói sau đi", rồi trực tiếp đối qua loa lấy lệ nói với Tôn Thanh Huyền.

Trên bàn rượu, Vương Vạn Kim là người trung gian đóng vai trò làm nóng bầu không khí, hai người Hoàng Văn Lãng và Tôn Thanh Huyền thì không ngừng kính rượu hắn, thể hiện sự tôn trọng với hắn.

Qua ba lần kính rượu, cửa lớn phòng bao mở ra, một người đàn ông dáng người có chút mập mạp bước vào.

"Sao Chủ tịch Tôn lại đến đây vậy?" Hoàng Văn Lãng nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Trung Hải, Tôn Hưng Chương không khỏi cau mày hỏi.

Tôn Hưng Chương cũng xuất phát từ một nhân viên nghiệp vụ nhỏ nhoi ở ngân hàng mà đi lên, chính vì vậy khả năng tùy mặt gửi lời chính thuộc hàng bậc nhất, nhìn vị trí trung tâm không phải Hoàng Văn Lãng hay Vương Vạn Kim ngồi, mà lại là một cậu thanh niên xa lạ thì trong lòng không khỏi xúc động.

"Đúng lúc tôi và chủ tịch bất động sản Trương thị, Trương Hạo tới đây bàn chuyện tiền bạc, hay tin ngài thị trưởng cũng ở chỗ này, cho nên đặc biệt tới đây kính rượu." Tôn Hưng Chương cười híp mắt nói, nhưng lại từ khóe mắt lặng lẽ đánh giá Tề Đẳng Nhàn, không biết người thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể khiến thị trưởng Hoàng coi trọng như vậy.

Hoàng Văn Lãng cau mày nói "Công ty bất động sản của Trương Hạo xảy ra vấn đề lớn, thâm hụt vốn quá lớn, cho dù anh có cho vay thì đoán chừng cũng không phục hồi được như trước."

Tôn Hưng Chương lập tức nịnh nọt nói "Thị trưởng Hoàng thực sự là hỏa nhãn kim tinh*, liếc một cái cũng có thể lập tức nhìn ra vấn đề! Tất nhiên tôi sẽ không cho tập đoàn Trương thị vay rồi, bất động sản của bọn họ cùng lúc thâm hụt quá lớn, cho dù là 2 tỷ cũng không thể bù đắp được."

*có thể phân biệt thật giả, thiện ác.

Tề Đẳng Nhàn lắng tai nghe, vẻ mặt bình tĩnh, xem ra, Trương thiếu, Trương Thiệu Kiệt, không thể làm gì trong khoảng thời gian dài rồi.

Tôn Hưng Chương đi một vòng kính rượu, sau đó kính rượu Tề Đẳng Nhàn, cười nâng chén lên, ngay ngắn nhàn nhã nói "Vị tiểu ca này, tôi xin kính cậu một ly."

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện nhấp môi, Tôn Hưng Chương uống một hơi cạn sạch, cũng không cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không nể mặt mình.

Có thể khiến thị trưởng Hoàng đứng ở cửa tiếp đón, hơn nữa còn ngồi ở vị trí trung tâm, có thể hình dung người này đẳng cấp khó lường như thế nào.

Sau khi kính rượu xong, Tôn Hưng Chương lập tức cẩn thận rời phòng, đối với ông ta mà nói, chỉ cần có thể thể hiện trước mặt các lãnh đạo, hơn nữa còn có thể kính rượu với khách quý của lãnh đạo, như vậy là quá đủ rồi.

Tề Đẳng Nhàn thấy Hoàng Văn Lãng như đang có việc muốn nhờ, liền mở miệng nói "Thị trường Hoàng có việc gì muốn nhờ tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo như vậy."

Hoàng Văn Lãng thấy tâm tư đã bị lộ, cũng không xấu hổ, chung quy ông cũng là một người lão làng trong giới chính trường này, vì vậy lập tức tiếp tục đề tài "Con gái tôi đã bị bệnh nhiều năm, ngay cả Tôn tiên sinh đây cũng không cách nào chữa khỏi, cho nên tôi muốn mời Tề đại sư đến thử một lần."

"Tôn tiên sinh đến điều trị cũng không khỏi sao?" Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt liếc nhìn Tôn Thanh Huyền.

"Tề đại sư, là tâm bệnh. Cô gái Hoàng Tình Ca này, cả ngày tự nhốt mình trong phòng, kéo rèm cửa, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh sẽ càng ngày càng nặng thêm!" Tôn Thanh Huyền thở dài, nói.

"Đã là tâm bệnh thì nhất định sẽ có nguyên nhân." Tề Đẳng Nhàn nói.

Hoàng Văn Lãng do dự một lát, thở dài nói "Có một lần, con bé và mẹ nó cãi nhau, sau đó bỏ nhà đi... Không ngờ, vợ tôi lại đột nhiên đổ bệnh, cho đến khi bà ấy mất vẫn chưa một lần được gặp lại con gái. Chính vì thế đã để lại tâm bệnh cho con bé, nó vẫn luôn tự trách và cảm thấy có lỗi."

Tề Đẳng Nhàn có chút đăm chiêu gật đầu, hờ hững nói "Khi nào có cơ hội tôi sẽ ghé qua xem thử."

Nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn, Hoàng Văn Lãng hoàn toàn yên tâm.

Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là kiểu người thích xã giao, rượu thịt no nê rồi thì trực tiếp rời đi.

Hoàng Văn Lãng cũng không giữ hắn lại làm gì, lập tức cùng Tôn Thanh Huyền đứng dậy tiễn khách.

Nhìn thấy Hoàng Văn Lãng, Vương Van Kim và Tôn Thanh Huyền, ba vị đại lão cấp cao đang đưa tiễn một vị thanh niên trẻ tuổi ra ngoài, ai nhìn thấy đều sững sờ.

Lý Vân Uyển đúng lúc đang ở bên ngoài nghe điện thoại, nhìn thấy một màn đó, điện thoại trên tay suýt chút rơi xuống đất.

"Cái này... Làm sao có thể...."

"Thị trường Hoàng vừa nãy ở bên ngoài đón khách, chẳng lẽ là hắn?"

"Hắn chỉ là một cảnh ngục thôi mà, có tài cán gì mà có thể khiến thị trường Hoàng đích thân tiếp đón, còn đích thân đưa tiễn vậy chứ!?"

Trong lòng Lý Vân Uyển chấn động bao nhiêu khỏi nói cũng biết.

Cô quay về phòng, muốn nói tin tức động trời này cho Kiều Thu Mộng biết, vừa bước vào đã nghe thấy Trương Thiệu Kiệt đang cười nói "Bất động sản Trương thị bọn anh vừa quyết định sẽ tăng vốn và mở rộng cổ phần. Mộng Mộng, bọn em có muốn suy nghĩ chút về chuyện này không?"
Chương 14 Đừng tin

Những lời này của Trương Thiệu Kiệt lập tức khiến mọi người ngạc nhiên.

Tập đoàn bất động sản Trương thị chính là xí nghiệp chất lượng cao ở thành phố Trung Hải này, và cũng là một trong những xí nghiệp đứng đầu trong số các xí nghiệp.

Trước đó thì khó tìm, nhưng bây giờ lại muốn tăng vốn và mở rộng cổ phần sao?

"Trương thiếu, anh đang nói giỡn với chúng tôi sao? Tự nhiên lại muốn tăng vốn và mở rộng cổ phần, chẳng lẽ công ty các người thiếu vốn sao?" Lý Vân Uyển trực tiếp vứt chuyện của Tề Đẳng Nhàn lên chín tầng mây, đứng tại chỗ hỏi.

Trương Thiệu Kiệt ảm đạm cười, nói "Dĩ nhiên không phải rồi, chẳng qua công ty bọn anh chuẩn bị đưa ra thị trường mà thôi!"

"Mọi người đây đều biết rõ mà, tập đoàn Trương thị bọn cháu là một xí nghiệp rất có năng lực cạnh tranh, cũng là một xí nghiệp uy tín lâu năm, rất nhiều bất động sản ở thành phố Trung Hải này đều do chúng cháu làm nên."

"Việc tăng vốn và mở rộng cổ phần lúc này quả thực rất khó hiểu, đây chính là phúc lợi dành cho công nhân viên nội bộ, để bọn họ sớm đặt mua cổ phần công ty, sau khi đưa ra thị trường, chia hoa hồng mới tốt!"

"Nếu không phải quan hệ của chúng ta cũng không tồi, hơn nữa Mộng Mộng cũng đang ở đây, cháu cũng sẽ không nói với mọi người chuyện này làm gì."

Đám người Kiều gia và Lý Vân Uyển không khỏi kinh ngạc, rồi phấn khích hẳn lên.

Nếu có thể đặt mua một ít cổ phiếu của tập đoàn Trương thị, rồi đợi sau khi tập đoàn trương thị đưa ra thị trường, nhất định có thể thu được lợi nhuận lớn! Dù sao, đây cũng chính là phúc lợi mà tập đoàn Trương thị dự định dành cho công nhân viên nội bộ, thế nhưng Trương Thiệu Kiệt lại báo tin này cho bọn họ biết, đây chính là đã xem bọn họ như người một nhà rồi!"

"Trương thiếu, tính cho em một suất đi, em bỏ một ngàn vạn đặt mua một phần cổ phần công ty. Nhưng mà, xem xét mối quan hệ của chúng ta, có thể cấp cho em nhiều chút được không?" Lý Vân Uyển cười nói.

"Nói hay lắm, em và Mộng Mộng là bạn thân, anh sẽ nể mặt em! Anh sẽ cho em thêm 10% theo tỷ lệ, được không bạn thân?" Trương Thiệu Kiệt hảo sảng nói.

Kiều Thu Mộng trầm ngâm một lát, cũng nói "Trương thiếu, em đồng ý bỏ hai ngàn vạn tiền vốn đặt mua cổ phần công ty!"

Trương Thiếu Kiệt cười ha ha nói "Được, Mộng Mộng anh sẽ cho em thêm 15% cổ phần em đã đặt mua."

Bàng Tú Vân vui vẻ nói "Trương thiếu đại khí thật lớn!"

Kiều Quốc Đào là người từng trải cũng không mảy may nghi ngờ hắn ta, dù sao, ông cũng biết rõ rằng Trương Thiệu Kiệt cũng vì Kiều Thu Mộng mà tới.

Không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả, Trương Thiệu Kiệt muốn theo đuổi Kiều Thu Mộng, đưa ra lợi ích này cũng có vẻ hợp lý.

Trong tay Kiều Thu Mộng bây giờ cũng không có nhiều tiền, hai ngàn vạn chính là giới hạn tối đa rồi, cần phải có sự giúp đỡ của Bàng Tú Vân và Kiều Quốc Đào nữa. Nhưng mà, đây cũng là một cơ hội, sau khi có được một phần cổ phần của công ty tập đoàn Trương thị, rồi sau khi bọn họ đã đưa ra thị trường, hằng năm đều có thể thu về một khoản tiền chia hoa hồng lớn.

"Trương thiếu thực sự tài đại khí thô mà, em kính anh một ly!" Kiều Thu Mộng nâng chén rượu lên, hướng Trương Thiệu Kiệt nói.

"Quá khách khí rồi, chỉ cần Mộng Mộng gọi anh là Thiệu Kiệt hoặc A Kiệt là được!" Trương Thiệu Kiệt mỉm cười nói.

Bàng Tú Vân lập tức nhéo Kiều Thu Mộng một cái, nói "Đúng vậy, Trương thiếu đối tốt với con như vậy, cũng không nên quá xa lạ!"

Kiều Thu Mộng lập tức khẽ nói "Vậy từ nay về sau em sẽ gọi anh là anh Trương."

Trương Thiệu Kiệt vui sướng gật đầu, đây chính là một bước ngoặt lớn, có bước này rồi thì còn sợ gì những bước tiếp sau nữa chứ?

Ăn tối xong, Trương Thiệu Kiệt cho người đưa đám người Kiều Thu Mộng trở về nhà.

Kiều Quốc Đào bắt tay Trương Thiệu Kiệt, nói "Trương thiếu, khoảng thời gian này Thu Mộng thật sự rất khó khăn, cảm ơn cháu đã giúp đỡ con bé như vậy."

"Chú Kiều quá khách khí rồi ạ, đây là việc cháu nên làm mà!" Trương Thiệu Kiệt hào sảng nói.

Kiều Quốc Đào ở trên xe gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, kêu hắn đến Kiều gia một chuyến, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Tề Đẳng Nhàn rất kính trọng Kiều Quốc Đào, vì vậy đã đến Kiều gia trước để chờ.

"Đẳng Nhàn à, chú có một tin tốt, hẳn là sẽ giúp cháu kiếm được chút tiền." Kiều Quốc Đào mỉm cười nói.

"Cảm ơn chú Kiều." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, thực ra hắn đối với vấn đề tiền nong không mấy hứng thú, đám đầu sỏ trong ngục giam hở một tí là hối lộ hắn hàng triệu đô.

Kiều Quốc Đào nói "Trong tay cháu có bao nhiêu tiền cứ chuẩn bị hết ra đi, nếu không đủ, chú sẽ giúp cháu."

Tề Đẳng Nhàn cười nói "Chú Kiều, không biết chú kinh doanh cái gì mà lại chắc chắn vậy ạ?"

"Ừ, bất động sản Trương thị nhà Trương Thiệu Kiệt chuẩn bị đưa ra thị trường, nhưng tin tức này vẫn chưa được tiết lộ và chỉ dành cho công nhân viên nội bộ, để cho họ chút phúc lợi mà sẵn sàng tăng vốn và mở rộng cổ phần. Hôm nay Trương Thiệu Kiệt đã nói cho bọn chú tin tức này, tập đoàn bất động sản Trương thị là một xí nghiệp chất lượng cao, nắm giữ được cổ phần công ty họ, rồi tạo ra một lợi nhuận ổn định cũng là một chuyện tốt!" Kiều Quốc Đào nói với Tề Đẳng Nhàn.

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn không khỏi khẽ giật, hôm nay hắn vừa nghe Hoàng Văn Lãng nói tập đoàn Trương thị trong lĩnh vực bất động sản đang thâm hụt nghiêm trọng, ngay cả chủ tịch ngân hàng Trung Hải cũng không sẵn lòng cho bọn họ vay.

Lúc này, chẳng biết tại sao lại thành đưa ra thị trường?

"Tập đoàn bất động sản Trương thị... Chủ tịch có phải tên là Trương Hạo không ạ?" Tề Đăng Nhàn hỏi.

"Không ngờ anh mà cũng nghe qua cái tên này rồi, chính là cha của Trương thiếu, Trương Hạo tiên sinh đấy!" Lý Vân Uyển đi theo Kiều Thu Mộng trở về từ phía sau mở miệng nói một câu kỳ quái.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Nếu nói như vậy, tốt nhất đừng nên mua cổ phần của bọn họ. Bên trong tập đoàn Trương thị đã thâm hụt nghiêm trọng còn có thể phá sản bất cứ lúc nào, bọn họ đối nội đối ngoại tặng vốn và mở rộng cổ phần, cháu đoán bọn họ là đang kiếm tiền, chuẩn bị cuỗm tiền chạy trốn!"

"Cái gì?!"

Nghe vậy ai ai cũng đều trợn tròn mắt.

Kiều Thu Mộng thấp giọng nói "Tề Đẳng Nhàn, anh không có bản lĩnh cũng đừng thấy người khác cũng như mình, Trương thiếu là có ý tốt giúp chúng ta!"

Bàng Tú Vân cũng nói "Đúng vậy, Trương thiếu cũng đã nói rồi, đây chính là phúc lợi dành cho nội bộ, bởi vì mối quan hệ của hắn và Thu Mộng nên mới sớm nói cho chúng ta biết! Tên khốn cậu cũng đừng không biết xấu hổ vậy chứ!"

Lý Vân Uyển lần đầu tiên im lặng như vậy, bất thường đến mức không nói một lời nào với Tề Đằng Nhàn.

"Đẳng Nhàn, không được ghen tỵ. Nếu cháu không muốn bỏ tiền, chú sẽ giúp cháu bỏ ba trăm vạn, cũng coi như là của hồi môn Thu Mộng cưới cháu." Kiều Quốc Đào lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Tề Đằng Nhàn miễn cường cười nói "Không phải, chú Kiều, chú phải tin cháu! Cháu hôm nay đã cùng ăn cơm với đám người Hoàng Văn Lãng, chính miệng họ đã nói ra!"

Bàng Tú Vân lập tức giễu cợt, nói "Cái rắm!"

"Hôm nay thị trưởng Hoàng đã đích thân đến khách sạn Thiên Địa tiếp đón khách quý, nhất định bên trong chính là lãnh đạo lớn từ trên tỉnh xuống."

"Anh sao không thử lấy nước tiểu soi lại mình xem, một tên cảnh ngục nhỏ bé, vẫn không biết là tên cảnh ngục ở cái nhà tù thối nát trong cái xó xỉnh nào nữa, vậy mà cũng có tư cách khiến thị trưởng Hoàng đứng ở của tiếp đón sao?"

"Lần sau có muốn mạnh miệng cũng xin để ý tiểu tiết một chút, đỡ phải phong đại thiểm liễu thiệt đầu*!"

*不怕风大闪了舌头(bất hạ phong đại thiểm liễu thiệt đầu): ám chỉ hành vi khác lác, mạnh miệng.

Vẻ mặt Kiều Thu Mộng không vui, thấp giọng nói "Tề Đẳng Nhàn, không nhìn được người khác tốt thì thôi, xin anh sau này đừng nói những lời nhạo báng như thế nữa, cũng đừng chửi rủa Trương thiếu!"

Tề Đẳng Nhàn bất lực dang tay, thế này cũng không còn cách nào giải thích được nữa.

Kiều Quốc Đào đập bàn nói "Cứ như vậy đi, chú giúp cháu bỏ ba trăm vạn mua cổ phần công ty, cháu tốt nhất cứ giữ nó trong tương lai đi, cũng đừng dễ dàng mà bán đi."

Tề Đằng Nhàn đành phải nói "Cảm ơn chú Kiều."

Kiều Quốc Đào nhìn hắn, lắc đầu, cảm thấy tâm tư Tề Đẳng Nhàn như vậy, có lẽ là vì từ nhỏ đã lớn lên trong ngục giam.

Đợi vài năm nữa sống ở chốn đô thị này, hắn sẽ trở nên tốt hơn thôi.

Lý Vân Uyển nhân lúc Tề Đẳng Nhàn ra ngoài, lập tức tạm biệt Kiều Thu Mộng, rồi đi theo hắn, cùng với vẻ mặt lạnh lùng vụt đến trước mặt tề Đằng Nhàn, chặn hắn lại.

"Có việc gì sao?" Tề Đằng Nhàn nhướng mi.

Nếu Lý Vân Uyển không phải là bạn thân của Kiều Thu Mộng, Tề Đẳng Nhàn cũng đã lười biếng mà mặc kệ cô rồi.
Chương 15 Nhặt được của hời

“Sao anh biết được bên trong tập đoàn Trương thị thiếu hụt nghiêm trọng, lần này tăng thu nhập cổ phần lên là chuẩn bị cuỗm tiền chạy trốn?”

Lý Vân Uyển đứng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ngăn đường đi của hắn lại, mở miệng dò hỏi.

Trên mặt của Tề Đẳng Nhàn không có biểu tình gì, nói “Trước đó tôi đã giải thích qua một lần rồi, sẽ không nói thêm lần thứ hai. Tôi nghĩ rằng cô hẳn không phải là kẻ điếc đâu!”

Lời này khiến Lý Vân Uyển tức giận đến mức trợn trừng mắt, cái người này thật biết cách nói chuyện khiến người ta tức giận mà.

Bình thường những người đàn ông đó nhìn thấy chính mình có ai không phải một bộ dáng nho nhã lịch thiệp hay ga lăng phải phép đâu?

“Tôi tin tưởng lý do thoái thác của anh, cho nên tôi quyết định sẽ thu hồi một ngàn vạn chuẩn bị dùng để mua cổ phần của tập đoàn Trương thị kia.” Lý Vân Uyển bỗng nhiên cười nói.

Cô ta vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, còn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ nói ra lời gì để chế nhạo hắn chứ, không ngờ rằng lại tin tưởng hắn như vậy?

Hắn nhíu nhíu mày, nói “Tuỳ cô.”

Lý Vân Uyển lập tức nói “Anh nhẫn tâm nhìn Kiều gia hao tổn tiền tài vì một tập đoàn Trương thị kia sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói “Bọn họ không tin tôi, dù tôi nói gì đi nữa cũng vô dụng Nhưng tôi lại rất tò mò muốn biết vì sao cô lại tin tưởng tôi như vậy?”

“Tôi vẫn luôn quan sát anh, bao gồm cả việc di dời công lao của anh tới trên đầu Trương Thiệu Kiệt hôm nay cũng vậy, thật ra tôi chỉ muốn nhìn xem biểu hiện của anh một chút xem anh có phải là một người đàn ông rộng lượng hay không thôi.”

“Sau khi trải qua quan sát cẩn thận, tôi cảm thấy anh không phải loại người chỉ biết để ý tới lợi ích, cũng sẽ không vì muốn nổi bật mà mạnh miệng nói quá.”

“Cho nên bọn họ không tin anh,nhưng tôi tin.”

Lý Vân Uyển đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, nở một nụ cười xinh đẹp rồi nói, đôi chân dài trắng nõn chuyển động có tiết tấu, tiếng giày cao gót lộc cộc trên mặt đất vang lên dễ nghe cực kỳ.

Tề Đẳng Nhàn hơi nhíu mày kinh ngạc.

Lý Vân Uyển nhân cơ hội tới gần hắn cười nói “Ngài Tề Đằng Nhàn, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật thiên chân vạn xác, không hề có nửa câu nói dối! Tôi tin tưởng anh mà anh. Còn anh, vì cái gì lại không tin tưởng tôi đây?”

Biểu cảm trên mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt: “Bọn họ không tin lời tôi, cô trở về khuyên nhủ bọn họ khiến bọn họ từ bỏ suy nghĩ đó đi. Nếu không thật sự tới lúc tập đoàn Trương thị cuỗm tiền bỏ trốn thì tôi cũng không làm gì được đâu!”

Lý Vân Uyển gật gật đầu nói “Tôi sẽ tìm cơ hội cẩn thận nói chuyện này với Mộng Mộng, anh cứ yên tâm đi.”

“Ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh uống ly trà.” Lý Vân Uyển chuyển đề tài câu chuyện.

“Hửm?” Tề Đẳng Nhàn không biết trong lòng người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì.

Sợ là để hắn nghĩ cô ta đã nhượng bộ, sau lại muốn làm mình khó xử, để mình và Kiều Thu Mộng ly hôn chăng?

“Anh chỉ cần nói có hay không là được!” Lý Vân Uyển lại đi gần thêm một chút, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bình thường chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với phụ nữ bao giờ, chỉ cảm thấy cánh tay giống như rơi vào đống bùn loãng vậy, mềm mại như bông, vô cùng thoải mái.

Nhưng hắn cũng không phải loại đàn ông bị sắc dục làm mờ tâm trí, lập tức rút cánh tay về, lạnh nhạt nói “ Cảm ơn, nhưng tôi không có hứng thú!”

Khuôn mặt Lý Vân Uyển tức khắc xụ xuống, lần đầu tiên cô ta chủ động mời một người đàn ông hẹn hò, kết quả lại bị từ chối dứt khoát như vậy?!

“Hừ, anh đúng thật là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Lý Vân Uyển căm tức trút giận một tiếng.

“....” Tề Đẳng Nhàn im lặng vẫy vẫy tay, chuẩn bị đón xe.

Lý Vân Uyển nói “Này, tốt xấu gì tôi cũng là bạn thân của Mộng Mộng, anh muốn cải thiện quan hệ tốt với cậu ấy thì trước tiên phải qua ải của tôi đã! Loại thái độ này khiến anh cảm thấy tôi sẽ giúp anh nói chuyện sao?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Cô ấy không thích tôi, cái này tôi biết rất rõ. Dưa hái xanh không ngọt, tôi kết hôn với cô ấy chỉ vì do bậc cha chú yêu cầu! Tôi cũng không có ý nghĩ không an phận gì với cô ấy, chỉ muốn yên lặng chăm sóc cô ấy cho đến khi đoạn duyên phận này kết thúc.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn cản một chiếc xe taxi lại, nói với người lái xe “Bác tài, phiền cho tôi đến sơn trang Vân Đỉnh.”

Lý Vân Uyển đang muốn đuổi theo hắn để hỏi một chút về sự tình ở khách sạn Thiên Địa hôm nay thình lình nghe được câu nói như thế, chợt sửng sốt.

“Sơn trang Vân Đỉnh?!” Trong lòng Lý Vân Uyển không khỏi chấn động.

Sơn trang Vân Đỉnh kia chính là khu nhà giàu đứng đầu ở thành phố Trung Hải, ở bên trong đó không phải người cực kỳ giàu có thì cũng chính là lão đại quyền khuynh một phương, thậm chí có rất nhiều biệt thự bỏ trống chỉ khi có tới kỳ nghỉ thì những đại lão đó mới có thể tới ở một thời gian.

Cái tên Tề Đẳng Nhàn vậy mà ở nơi như sơn trang Vân Đỉnh này?

Không phải thật đó chứ….

Hắn chẳng qua chỉ là một tên giám ngục nhỏ mà thôi, sao có thể ở trong biệt thự của sơn trang Vân Đỉnh được?

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tề Đẳng Nhàn đã leo lên xe taxi chạy mất.

Lý Vân Uyển đứng ngây người tại chỗ một hồi lâu, lúc này mới kịp tỉnh táo lại, sau đó hơi mỉm cười nói “Nha, cậu đã nghe rõ rồi chứ Mộng Mộng, người này không có hứng thú với cậu đâu!”

“Hơn nữa, cậu cũng đâu có thích anh ta.”

Sau khi lầm bầm lầu bầu một phen, trên mặt Lý Vân Uyển không khỏi xẹt qua một nụ cười giảo hoạt.

“Khó trách những ông lớn có tiền đều thích tới thị trường đồ cổ nhặt của hời, hoá ra nhặt của hời lại là việc khiến người ta vui sướng như vậy!” Trong lòng Lý Vân Uyển thầm nghĩ, vui vẻ bước từng bước đi về hướng xe của mình.

Tề Đẳng Nhàn về tới biệt thự ở Vân Đỉnh thiên cung xong, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ nằm xuống.

Không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Thông qua mắt theo dõi điện tử, hắn thấy có một người đang đứng ở bên ngoài, thế mà lại là Ngọc Tiểu Long.

“Người phụ nữ này có bệnh sao? Đuổi tới tận đây quấy rầy mình?!” Đầu Tề Đẳng Nhàn phình to ra, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn xách người phụ nữ này tới sân thể dục phơi ba ngày.

Ngọc Tiểu Long thấy hồi lâu không có ai đáp lại, lúc này mới trầm giọng nói “Vĩnh Dạ Quân vương, Sở Vô Đạo tiên sinh! Tôi biết hiện tại ngài ở đây, cũng biết hiện giờ ngài cũng ở trong này.”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hoá ra bà điên này không phải tới tìm mình mà là tên nhóc Sở Vô Đạo kia.

“Tôi là Ngọc Tiểu Long, Trung tướng của Hắc Long quân ở Hoa quốc, ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu! Hơn nữa tôi cũng biết thuộc hạ của khủng bố chi vương là Tứ Đại Thiên Vương do ngài ra tay giải quyết. Cho nên tôi muốn gặp mặt tiên sinh để nói lời cảm ơn!” Ngọc Tiểu Long trịnh trọng nói.

Tề Đẳng Nhàn lười để ý đến, trực tiếp che chắn chuông cửa và mắt theo dõi điện tử, về lại giường tiếp tục ngủ ngon.

Ngọc Tiểu Long tiếp tục nói “Tôi biết sự việc lúc trước ngài gặp phải khiến người đời đau lòng nhưng tất cả đều đã qua. Hoa quốc cần những nhân vật như tiên sinh ngài vậy, hy vọng tiên sinh có thể thận trọng suy xét!”

Tề Đẳng Nhàn lại đã yên ổn đi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều.

Ngọc Tiểu Long lại đứng ở ngoài cửa thêm năm phút thấy vẫn không có ai đáp lại thì không khỏi thở dài, thả xuống danh thiếp của mình ở ngoài cửa.

“Sở tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng có thể được ngài liên hệ với tôi.” Ngọc Tiểu Long nói.

Nói xong lời này, cô xoay người rời khỏi, nhưng sự hưng phấn trên mặt lại khó có thể che giấu được.

Cô vừa mới điều tra rõ ràng xem chủ nhân ngôi biệt thự này là ai, không ngờ kết quả lại khiến cô kinh hãi.

Khó trách đối phương có thể dễ dàng giải quyết thủ hạ đứng đầu của khủng bố chi vương như trở bàn tay!

“Không ngờ rằng người ở nơi này thế mà lại là vua thế giới ngầm ở Hoa quốc chúng ta - Vĩnh Dạ Quân vương Sở Vô Đạo!”

“Nếu có thể khiến hắn rời núi, như vậy có thể khiến sự nghiệp của ta càng thêm vĩ đại!”

Nhưng cô không biết căn biệt thự này đã đổi chủ, người hiện tại ở bên trong lại chỉ là một giám ngục nho nhỏ đã từng bị cô khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK