Chương 801: Bạn bè
Con người không phải máy móc, là sinh vật có tình cảm.
Phản bội, là sự đả kích lớn nhất và tổn thương nhất đối với một người.
Mà phản bội được xây dựng trên sự tin tưởng, vậy thì đau càng thêm đau.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tám chữ này, cô đừng xuyên tạc ý nghĩa của nó!”
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhân khoan thai tới muộn, vừa đi vào phòng, vừa nhàn nhạt nói.
“Câu nói này là dùng cho những người không cố gắng rèn luyện bản thân, sớm hay muộn gì trời đất cũng không dung nổi. Chứ không phải giống như cô, vì để giành lấy lợi của mình, mà cái gì cũng có thể bán đứng!”
Tề Đẳng Nhân chạy vào trong phòng, cứ như vậy nhìn Từ Thục Tú bằng ánh mắt khinh thường.
Hắn thật sự rất khinh thường những người này.
Bởi vì, ở trong mắt hắn, hai chữ bạn bè, cực kỳ quý giá và quan trọng.
Trong cuộc sống không có bạn bè thì biết chia sẻ hạnh phúc với ai?
Nếu trong cuộc sống không có bạn bè thì ai sẽ là người chia sẻ nỗi đau?
Nếu không có bạn bè thì những niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời này, những cuộc chia ly vô thường, dường như cũng trở nên không còn ý nghĩa.
Trên đời này còn có điều gì ấm áp hơn tình bạn? Rượu ngon đã hiếm, bạn bè lại càng hiếm hơn.
Tề Đẳng Nhân thích Lục Tiểu Phụng tinh quái, thích sự lạnh lùng như băng sương của Tây Môn Xuy Tuyết, cũng thích sự hào khí của Kiều Phong và sự ngốc nghếch của Hư Trúc, hắn không cho rằng những tình bạn đó đều là giả.
Bởi vì, hắn kết bạn với rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng.
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy Tề Đẳng Nhân, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ, có chút phức tạp, còn hơi thở dài một chút.
Từ Thục Tú nghe được câu nói của Tề Đẳng Nhân, thì nhịn không được mà cười ha ha, nói: “Anh chính là Tề Đẳng Nhân đúng không? Anh cứ mở miệng ra là lại tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng lại luôn quan tâm đến danh lợi cuộc sống, cô ấy bị buộc đến này nước này, còn không phải bởi vì anh sao?”
Tôn Dĩnh Thục vẫn bảo trì sự im lặng, hành động hôm nay của Tề Đẳng Nhân, xác thực làm trong lòng cô ta có chút lạnh lẽo.
Nhưng tất cả những gì Từ Thục Tú, khiến cô ta tan nát cõi lòng.
“Cô ấy chỉ là hiểu lầm tôi, hoặc là nói, cô ấy còn chưa có xem tôi là bạn bè chân chính, cho nên mới có hiểu lầm như vậy.” Tề Đẳng Nhân mỉm cười, nói.
“Tôi đương nhiên sẽ không phản bội bạn bè của tôi, bất luận là đối phương có cho tôi bao nhiêu lợi ích, tôi cũng sẽ trả lại cho người đó năm chữ —— cút con mẹ mày đi.”
“Nói như anh, hiện tại tôi cũng muốn nói với anh năm chữ này.”
Hắn nhìn Từ Thục Tú, sau đó nghiêm túc mà nói: “Tôi khinh thường ở chung một phòng với người như thế này.”
Từ Thục Tú lạnh lùng nói: “Họ Tề, đây là chuyện của tài phiệt Thượng Tinh, không liên quan gì tới người ngoài như anh! Anh muốn nhúng tay vào thì Tôn Dĩnh Thục cuối cùng cũng chỉ càng chết thảm hại hơn mà thôi.”
Tề Đẳng Nhân bình tĩnh nói: “Cút đi, tôi còn có thể tha cho cô một cái mạng chó.”
Khi nói chuyện, hắn duỗi tay chỉ ra ngoài cửa.
Từ Thục Tú nhìn về phía Tôn Dĩnh Thục, trầm giọng nói: “Tôn Dĩnh Thục, cô phải nghiêm túc suy xét cho kỹ, cô khó khăn lắm mới có được tất cả mọi thứ, chẳng lẽ cô bằng lòng để tất cả mọi thứ thất bại trong gang tấc sao? Tôi sở dĩ lựa chọn liên hợp với bọn họ như vậy, còn không đều là vì muốn tốt cho cô sao?”
Tôn Dĩnh Thục lắc đầu, nhắm mắt lại, căn bản không thèm nhìn Từ Thục Tú.
Từ Thục Tú nắm chặt tay, tức giận nói: “Tốt lắm, cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu như vậy, cũng đừng trách tôi độc ác!”
“Cô độc ác? Để tôi nhìn xem, cô có bao nhiêu lợi hại?”
Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, Ngọc Tiểu Long chậm rãi từ ngoài phòng đi vô.
Sau khi Từ Thục Tú nhìn thấy Ngọc Tiểu Long, đồng tử cô ta bỗng nhiên co rụt lại, khiếp sợ nói: “Trung tướng Ngọc Tiểu Long !”
Tôn Dĩnh Thục mở mắt tới, cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long lại nhàn nhạt nói: “Hắn coi cô là bạn, nên bảo tôi tới giúp đỡ, và tôi đồng ý.”
Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, trong lòng chỉ còn cảm động và hâm mộ.
“Ở Hoa Quốc, nếu có ai dám dùng vũ lực tổn thương đến Tôn Dĩnh Thục phu nhân, tôi sẽ kiên quyết thi hành theo luật bảo vệ của quốc gia tôi.” Ngọc Tiểu Long nhìn Từ Thục Tú, chậm rãi nói.
Ngón tay Từ Thục Tú lập tức run lên, xem ra không thể dùng biện pháp mạnh để giải quyết việc này rồi.
Cô ta lắc đầu, nói với Tôn Dĩnh Thục: “Cô làm tôi quá thất vọng, muốn làm nên chuyện lớn, thì không thể để ý những tiểu tiết như vậy…… Cô ngay cả điều này cũng không hiểu, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy thất bại mà thôi!”
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Tất cả quyền hành mà tôi có được tại tài phiệt Thượng Tinh lần này có lẽ sẽ mất đi vì thất bại, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không nhận được, ít nhất, tôi còn có những người bạn chân thành ở đây.”
Những lời này, chọc cho sắc mặt Từ Thục Tú trắng bệch.
Cuối cùng, cô ta vẫn hừ lạnh nói: “Ấu trĩ!”
“Cút đi!” Tề Đẳng Nhân không kiên nhẫn mà phất tay, “Nếu không phải tôi không thích đánh phụ nữ, nếu không, tôi dù thế nào cũng phải đánh cô bò ra ngoài.”
Từ Thục Tú cắn chặt răng, quay đầu rời đi.
Nếu Tôn Dĩnh Thục mất đi địa vị hiện tại của cô ta, như vậy, số người của bọn họ sẽ không còn như trước.
Tuy nói là vì muốn tốt cho Tôn Dĩnh Thục, nhưng trên thực tế, bọn họ chẳng qua là vì lợi ích cứ chính mình mà trói buộc Tôn Dĩnh Thục mà thôi.
“Loại chuyện này, còn cần phải nhờ tôi ra mặt sao? Một đầu ngón út của anh thôi cũng đủ để giải quyết rõ ràng.” Ngọc Tiểu Long có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tề Đẳng Nhân, bất mãn nói.
“Dù sao có thân phận của cô bày ra đó, tôi sao có thể ở cùng một thế giới với cô?” Tề Đẳng Nhân nói.
Khóe mắt Ngọc Tiểu Long giật giật, có chút muốn đi lên bắn cho hắn hai viên đạn.
Tề Đẳng Nhân thấy vẻ mặt Ngọc Tiểu Long không đúng, nhớ tới chuyện cô bất cứ lúc nào cũng có thể xách ra hai khẩu Gatling, lập tức bổ sung lời nói: “Thân phận và địa vị của cô đều cao hơn tôi nhiều, có cô ra mặt giải quyết chuyện này, cũng có thể khiến bọn họ kinh sợ. Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn, cao tầng của tài phiệt Thượng Tinh có thể nhìn thấy nhân mạch của Tôn phu nhân ở Hoa Quốc chúng ta, trước khi dự án ống dẫn khí thiên nhiên xuyên quốc gia hoàn toàn được chứng thực, bọn họ sẽ không động được vào cô ấy.”
Ngọc Tiểu Long như nghĩ đến cái gì đó mà gật đầu, nói: “Anh suy nghĩ rất chu toàn.”
Tôn Dĩnh Thục cũng sửng sốt, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhân đã nghĩ xa đến như vậy
“Không còn chuyện gì để nói, vậy thì tôi đi đây. Nói cho biết, chuyện do anh gây ra, về sau đừng có kéo tôi tới chùi đít cho anh!” Ngọc Tiểu Long có chút khó chịu mà nói.
“Ha ha, lần trước tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, ai là người bắt cóc bạn gái cũ của tôi chạy, bỏ lại mình tôi ở bến cảng thế?” Tề Đẳng Nhân cười lạnh đáp lại.
Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, hiển nhiên, nói chuyện với tên tứ chi phát triển này quá nhiều, sẽ tổn hại đến dương thọ.
Ngọc Tiểu Long rời đi, chuyện này cũng coi như tạm thời đã định rõ ràng, Tôn Dĩnh Thục trong khoảng thời gian ngắn, hơn phân nửa sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Tôn Dĩnh Thục nhìn Tề Đẳng Nhân, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Không khách khí.”
“Nhưng, tôi không tha thứ cho anh đâu!” sắc mặt Tôn Dĩnh Thục sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tốc độ biến sắc còn nhanh hơn cả lật trang giấy.
“Trên thực tế là do cô không tin tưởng tôi, không coi tôi như bạn bè chân chính, nếu không, cô cũng sẽ không đợi tôi chưa nói xong đã quay người rời đi.” Tề Đẳng Nhân hơi khó chịu mà nói.
Tôn Dĩnh Thục hít một hơi thật sâu, nói: “Chỗ này của tôi có chai rượu ngon, chúng ta vừa uống rượu, vừa ăn gì đó đi, sau đó từ từ nói được không?”
Tề Đẳng Nhân vừa lòng nói: “Cái này cũng không tệ!”
Tôn Dĩnh Thục lấy ra chai rượu vang đỏ mà mình trân quý nhiều năm ra chiêu đãi.
Đây là chai rượu "bảo vật trong trang" của trang viên Phật lãng Tây Quốc, cô ta đã tốn biết bao nhiêu ân tình mới có được nó.
Cái gọi là “Bảo vật trong trang”, đương nhiên là loại không bán ra thị trường, cực kỳ trân quý, uống hết một chai là mất một chai.
Chương 802 Đưa dù
Chương 802: Đưa dù
Sau khi nghe Tề Đẳng Nhân giải thích xong, Tôn Dĩnh Thục lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm giác bản thân đã lo lắng một hồi.
Cô ta cảm thấy bản thân như đã nhận được đến cái gì đó, nhưng lại giống như đang mất đi cái gì đó……
Buồn bã mất mát!
“Anh nên nói cho tôi sớm một chút!” Tôn Dĩnh Thục có chút u oán mà nói, “Tôi hiểu lầm anh, sợ anh và người của Thôi gia đã cùng nhau đạt thành hiệp nghị gì đó, cùng nhau hố bẫy tôi.”
“Cho nên nói, trong đầu của cô suy nghĩ quá nhiều.” Tề Đẳng Nhân nói.
Ngọc Tiểu Long ít khi nói cười, nên Tề Đẳng Nhân rất thích chọc cười cô.
Còn trong đầu của Tôn Dĩnh Thục toàn là âm mưu tính kế, cho nên Tề Đẳng Nhân thích chọc tức cô ta, thích xem cô ta tính kế thất bại, thẹn quá thành giận.
Tôn Dĩnh Thục ngã người ra sau, đá dép lê trên chân mình xuống, nhấc hai chân lên, thở dài nói: “Tôi vừa đã thật sự cho rằng bản thân đã mất hết tất cả, tôi khi đó nhịn không được mà nghĩ, cả đời này của tôi rốt cuộc đã theo đuổi cái gì!”
Tề Đẳng Nhân nhún vai, nói: “Này chỉ có chính cô mới biết được.”
Tôn Dĩnh Thục vì muốn trở thành người đứng đầu tài phiệt thượng tinh, mà mất đi quá nhiều thứ, thân tình thì không nói, cô ta và Thôi gia tựa như địch thủ không chết không xong.
Bạn bè thì sao? Những người bạn ngày xưa của cô ta, bởi vì cô ta quyền cao chức trọng, mà vâng vâng dạ dạ với cô ta, những lúc tìm tới cô ta lấy cớ là ôn chuyện, nhưng hơn phân nửa là có chuyện để nhờ vả cô ta.
Thậm chí, ngay cả Từ Thục Tú mà cô ta vẫn luôn tin tưởng, cũng tính kế cô ta.
“Kỳ thật, không phải Từ Thục Tú không coi cô là bạn. Mà là bởi vì cô ta đã sớm bị quyền tài mê hoặc, ở trong mắt cô ta, những thứ đó mới là quan trọng nhất!” Tề Đẳng Nhân nói.
“Tại sao lại như vậy……” Tôn Dĩnh Thục cười khổ, trong lòng vẫn cực kỳ khổ sở.
Tề Đẳng Nhân như suy tư gì nói: “Tôi nói rồi, con người là phải có tín ngưỡng, như vậy mới có thể hiểu được kính sợ. Người có tín ngưỡng, sẽ không đi tín ngưỡng tiền tài, sùng bái quyền lực, mới có thể không mất phương hướng giữa một xã hội coi trọng vật chất này!”
Tôn Dĩnh Thục ngẩng đầu hỏi hắn: “Tín ngưỡng của anh là gì?”
Tề Đẳng Nhân không có trả lời cụ thể, chỉ nói: “Hoa Quốc có câu ngạn ngữ, cách trên đầu ba thước có thần minh. Bởi vì tin là có thần tồn tại, mới có thể hiểu được kính sợ, mới có thể quản lý được chính mình.”
Tôn Dĩnh Thục lại không nói gì.
“Rất nhiều người đề cập đến tín ngưỡng thì lập tức cảm thấy mê tín dị đoan, thậm chí trào phúng, nhưng tôi cảm thấy mấy người đó mới là đáng xấu hổ không biết gì. Tín ngưỡng, ngược lại là một ánh đèn sáng, chỉ dẫn cô nên đi về hướng nào.” Tề Đẳng Nhân nói.
Tôn Dĩnh Thục khẽ thở dài một cái, hỏi: “Cô ấy biến thành như vậy, là do tôi sao? Nếu lúc trước không phải tôi tới tìm cô ấy bày mưu tính kế cho tôi, có lẽ cô ấy sẽ không thay đổi thành như vậy.”
Tề Đẳng Nhân buông tay, nói: “Con đường chúng ta đi là tự mình chọn lấy, đi như thế nào, không thể trách được người khác.”
Trong lúc nói chuyện chi gian, Tề Đẳng Nhân nhìn ra mấy đen giữa không trung, có lập loè tia sét.
“A, trời sắp mưa rồi, tôi phải đi đây.”
“Chuyện này, anh không cần lo lắng, chuyện của Dương gia nếu không thành, mục đích của Lý Tuấn Duyên đương nhiên sẽ càng không thực hiện được.”
“Địa vị của cô ở Thượng Tinh, sẽ bởi vì chuyện này mà trở nên càng thêm củng cố.”
Tề Đẳng Nhân đứng dậy, chuẩn bị đi.
Tôn Dĩnh Thục đột nhiên hỏi: “Nếu tôi không phải người đứng đầu tài phiệt Thượng Tinh, không thể tùy thời lấy ra một trăm triệu cho anh, anh sẽ còn coi tôi là bạn chứ?”
Tề Đẳng Nhân nói: “Người như cô tính toán quá nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ coi cô là bạn. Bởi vì, cô đã cứu tôi từ trong tay Triệu Hồng Tụ, đã cứu tôi một cái mạng!”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhân cười cười, phất tay tạm biệt.
Tôn Dĩnh Thục đứng ở tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Chờ đến khi Tề Đẳng Nhân rời khỏi tầm hai phút, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một cơn mưa to tầm tã, phảng phất như ông trời đang đổ nước tắm, mưa nặng hạt đến nực cười.
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên hồi thần lại, cầm lấy chiếc ô ở trên giá được tặng lúc mua Rolls-Royce, kéo ô ra che mưa, xỏ dép lê đuổi theo.
Cô ta vừa đuổi theo, sau đó lập tức bật cười.
Bởi vì, khoảnh khắc lúc cô ta cầm ô lao ra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nào khác, chỉ nghĩ rằng Tề Đẳng Nhân có lẽ sẽ bị mắc mưa.
Trước kia bất luận làm chuyện gì, cô ta đều sẽ suy nghĩ cặn kẽ, rằng điều này có lợi với mình hay không, bản thân có thể lấy được lợi ích gì từ việc này, hoặc là sẽ mất đi cái gì……
Tề Đẳng Nhân nói được không sai, cô ta tính kế quá nhiều.
Cô ta chạy nhanh trong mưa, thậm chí không màng đến chuyện nước mưa làm ướt đồ của cô ta.
Sau đó, cô ta nhìn thấy được Tề Đẳng Nhân đang mặt ủ mày ê ngồi xổm dưới một cái cây to tránh mưa, mà điều làm cô ta cảm thấy kinh ngạc chính là ——
Nước mưa từ trên lá rơi xuống, vừa rơi xuống trên người Tề Đẳng Nhân, nhanh chóng bị bật ra ngoài, trong cơ thể hắn như có một hàng rào năng lượng vô hình nào đó chặn nước mưa từ bên ngoài vào.
“Ừ, biết là trời mưa, như thế nào lại không mang theo dù!” Tôn Dĩnh Thục lớn tiếng nói.
“Hả? Sao cô lại tới đây?” Sau khi Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, lập tức sửng sốt, sau đó cười hì hì nói.
Hắn có thể khiến nước mưa rơi xuống mà không làm ướt người, nhưng làm như vậy cần hao phí rất nhiều thể lực, phải luôn duy trì năng lượng và tuần hoàn máu của bản thân, duy trì trạng thái năng lượng như một tấm lưới lớn.
Tôn Dĩnh Thục đi lên, nói: “Biết anh không cầm theo dù, cho nên cố ý đến đây tìm anh!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Cái này không giống cô à nha!”
Tôn Dĩnh Thục không thể không bị câu nói này làm cho tức giận, cô ta vốn dĩ mang tâm trạng hào hứng đi tới, kết quả lại không nghe được lời gì hay, cái thứ này vậy mà lại nói ra một câu khiến người ta tức giận như vậy!
Tôn Dĩnh Thục nghiến răng nghiến lợi đi tới phía trước, đưa dù che lên đỉnh đầu hắn, nói: “Thật muốn sét đánh xuống một cú, trực tiếp đánh chết anh, dù sao anh cũng đang đứng dưới một cái cây to.”
Tề Đẳng Nhân nhếch miệng cười, nói: “Chúng ta đang cùng đứng dưới cây, vậy thì sét sẽ đánh cả hai chúng ta luôn!”
Dù đang nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn lại luôn nhìn thẳng…… Bởi vì, hiện tại Tôn phu nhân đang trong trạng thái ướt át, bên trên đang mang một cái áo bó sát làm tôn lên dáng người của cô ta, bây giờ bị nước mưa làm ướt tạo ra hiệu ứng nhìn xuyên.
“Cô ướt rồi.” Tề Đẳng Nhân nói.
“Hả?!” Tôn Dĩnh Thục cau mày dữ tợn, mang theo sát khí.
“Tôi nói, cô bị nước mưa xối ướt rồi.” Tề Đẳng Nhân ho khan một tiếng, giải thích nói, “Trước đó cô từng bị rơi vào sông băng, lần này gặp mưa bị cảm mạo phát sốt hay gì đó sẽ rất phiền toái.”
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, trong lòng cũng cảm thấy hơi ấm áp, gật đầu nói: “Không sao, dù sao cũng không thể tiếp tục dầm mưa nữa được chứ?”
Cô ta đưa cán dù tới trước mặt Tề Đẳng Nhân, nói: “Có biết xấu hổ hay không, cứ để một người phụ nữ như tôi che mưa cho anh mà được à?”
Tề Đẳng Nhân "a" một tiếng, duỗi tay nhận lấy, ngón tay hắn chạm vào mu bàn tay của cô ta.
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên hất tay ra ngoài!
Tề Đẳng Nhân lúc này không còn duy trì vận chuyển khí huyết nữa, nước mưa rơi xuống, hắn trong nháy mắt lập tức ướt đẫm.
“Cô bị điên à?” Tề Đẳng Nhân tức hộc máu nói.
Giọng nói còn chưa kịp truyền đi hoàn toàn thì đã bị một tiếng sấm sét che đi.
Đôi tay Tôn Dĩnh Thục duỗi ra, ôm cổ hắn, môi đỏ tươi xinh đẹp kia, mang theo nước mưa dán tới, lạnh như băng, nhưng sự lạnh lẽo đó lại làm cả người nóng lên.
Tề Đẳng Nhân bị hoảng sợ, nhưng thịt đã dâng tới miệng mà không ăn là đồ ngu, không những ăn, mà tay còn phải sờ.
Hai người bị mưa xối ướt, đứng hôn nhau dưới tàng cây giữa một trận mưa to.
Cuối cùng, Tôn Dĩnh Thục hung hăng đẩy hắn ra, sắc mặt ửng đỏ, cười nói: “Tôi về đây, cái ô này cho anh.”
Nói xong lời này, không đợi đối phương hoàn hồn, cô ta lập tức chạy đi.
Bộ dáng cả người ướt đẫm kia, gợi cảm đến không từ nào diễn tả được……
Chương 803 Xúi giục
Chương 803: Xúi giục
Tề Đẳng Nhàn đứng dưới tàng cây cầm ô, vuốt miệng mình, còn có hơi hoang mang.
Tôn phu nhân này, rốt cuộc mặc kệ mưa to để chạy tới đây đưa ô, hay là tới đây để hôn nữa?
Hắn trong lúc nhất thời, có chút không hiểu được.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ điên này, hại tôi bị mưa ướt!” Sau khi Tề Đẳng Nhàn hồi thần lại, trực tiếp phun ra một câu EQ thấp như ở dưới địa ngục.
Nếu Tôn Dĩnh Thục có thể nghe được lời này, phỏng chừng sẽ chạy về lại, cầm theo dao chọc cho hai phát chí mạng vào tim hắn.
Tôn Dĩnh Thục cũng không biết hành động của mình là do xúc động, hay là do xuất phát từ tâm nữa, sau khi về đến nhà, cô ta trực tiếp khóa trái cửa lại, tim đập như đánh trống.
“Mình sao có thể làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy chứ? Thật là quá mất mặt!” Tôn Dĩnh Thục vỗ trán mình, phát hiện cả người mình ướt đẫm, trong lòng càng thêm hối hận.
Tề Đẳng Nhàn cầm cây ô được tặng khi mua Rolls-Royce đứng bên đường bắt taxi.
Tài xế cũng là người vui tính, vừa thấy Tề Đẳng Nhàn cầm ô, lập tức cười nói: “Mua được Rolls-Royce mà còn phải gọi taxi sao?”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nói: “Đây là phú bà đưa tôi, chứ không phải tôi mua xe.”
Tài xế lập tức cười nói: “Thôi đi người anh em, nếu anh trông đẹp trai một chút thì tôi còn tin!”
Đen Tề Đẳng Nhàn mặt, anh có thể nói tôi không có tiền, nhưng không thể nói tôi không đẹp trai!
Đến lúc hắn về đến nhà, thì mưa cũng đã tạnh.
Hắn vội vàng đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo khô ra, sau đó nhìn thoáng qua điện thoại di động, lập tức mắng một câu cái đồ không có lương tâm, Tôn phu nhân này hôn xong thì càng gì cũng mặc kệ, ngay cả một câu hỏi thăm đến nhà chưa cũng không có?
“Tôi coi cô là bạn bè, cô vậy mà lại thèm muốn thân thể của tôi?” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp gửi qua cho Tôn Dĩnh Thục một cái tin nhắn, “Không hổ là chó tư bản, mưu đồ không nhỏ!”
Tôn Dĩnh Thục sau khi nhìn thấy tin nhắn này, suýt nữa thì phụt cười, bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp vứt hắn sang một bên, quyết định không thèm tiếp xúc với hắn trong khoảng thời gian này.
Bản thân cô ta dầm mưa đưa ô cho hắn, nhưng cái thứ này lại không những không cảm kích, còn nói lời cợt nhả?
Sau một lát, Tôn Dĩnh Thục nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thấy Tề Đẳng Nhàn gửi tới một danh sách tên các loại thuốc.
“Đây là phương thuốc tôi lấy được từ chỗ thần y, cô tự mình cầm đi nghiên cứu đi, điều trị thân thể cho tốt, đừng để đổ bệnh.” Tề Đẳng Nhàn nhân tiện dặn dò một câu.
Hắn chung quy vẫn nhớ rõ chuyện Tôn Dĩnh Thục bởi vì rơi xuống nước mà khiến phổi bị thương tổn, hôm nay thấy cô ta bị mắc mưa, nên hắn tìm Tôn Thanh Huyền xin một phương thuốc.
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy phương thuốc này, lập tức có chút cảm động.
“Lần sau gặp mặt lại nhớ chuyển cho tôi một trăm triệu, phương thuốc này không dễ có được đâu.” Tề Đẳng Nhàn bổ sung một câu.
Lại nữa, một chút hảo cảm vừa xuất hiện trực tiếp tan thành mây khói, Tôn Dĩnh Thục cười lạnh, tưởng dễ ăn thế nào? Cô ta quay đầu lập tức đem phương thuốc đi nghiên cứu, xem có thể nghiên cứu ra loại thuốc mới hay không, cô ta chẳng những không trả tiền, còn muốn ăn sạch không chừa lại chút lông dê nào.
Gần một tiếng sau khi Tề Đẳng Nhàn gửi tin nhắn nhắn qua, vậy mà ngay cả một lời cảm ơn cũng không có, người Triều Tiên thật đúng là không lễ phép chút nào!
Tề Đẳng Nhàn hoài nghi, Tôn Dĩnh Thục này chạy ra đưa ô rồi cho nụ hôn, khẳng định là đang ấp ủ âm mưu gì đó.
Người phụ nữ này tính kế quá nhiều, tuyệt đối sẽ chịu thiệt lớn như vậy mà không cầu hồi báo, điều này không phù hợp với tính cách của cô ta!
“Tề tiên sinh.”
Tề Đẳng Nhàn đang nghỉ ngơi trong phòng, thì nghe thấy trong viện có người đang gọi mình.
Hắn ra mở cửa thì nhìn thấy Trịnh Hữu Bân.
“A, thì ra là Trịnh đại thiếu, tới nơi này tìm tôi là có chuyện gì?” Tề Đẳng Nhàn đi ra, nhiệt tình tiếp đón Trịnh Hữu Bân.
Trịnh gia và Triệu Mạn Nhi bằng mặt không bằng lòng, đặc biệt là Trịnh Hữu Bân, sự nhẫn nại đối với người phụ nữ này đã sắp tới giới hạn.
Trịnh Hữu Bân khẽ gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tề tổng, hôm nay tới tìm cậu, là có một muốn việc nói cho cậu biết.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Hả? Chuyện gì?”
Trịnh Hữu Bân nói: “Hôm nay Giang Sơn Hải tới tìm Trịnh gia chúng tôi, muốn Trịnh gia chúng tôi vào ngày đại hội Long Môn tại Thượng Hải, có thể đứng về phía ông ta, trợ lực cho ông ta.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, nhưng cũng không cho là đúng, ông già Giang Sơn Hải này cầm 2 tỷ của hắn, mua một đống ngọc tủy giả để làm màu, sớm hay muộn gì cũng bị vả mặt.
“Giang Sơn Hải xem ra đã có chút gấp không chờ nổi rồi, nơi nơi chắp nối, nhờ người ủng hộ ông ta! Ha ha ha……” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà bật cười.
Trịnh Hữu Bân nói: “Triệu Mạn Nhi bảo chúng tôi dốc toàn lực giúp đỡ Giang Sơn Hải, chúng tôi không dám phản kháng.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không sao, các người của giúp đỡ ông ta đi! Chờ tới ngày đại hội Long Môn, lúc đó có thể làm ngược lại.”
Trịnh Hữu Bân ngẩn người, nói: “Thật sự không sao chứ? Giang Sơn Hải đã được sự ủng hộ của Dương gia, hiện tại lại được Trịnh gia chúng tôi ủng hộ, tiếp theo, chắc là ông ta sẽ đến Tiết gia. Đến lúc đó, tam đại gia tộc tại Thượng Hải ủng hộ ông ta, sẽ xảy ra chuyện lớn……”
Tề Đẳng Nhàn hơi lắc đầu, nói: “Này đương nhiên không phải bảo các người ủng hộ ông ta vô điều kiện! Mà là tôi muốn cho các người vào ngày đại hội Long Môn phản bội ông ta.”
Trịnh Hữu Bân nói: “Nhưng mà Triệu Mạn Nhi……”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, nói: “Triệu Mạn Nhi nhảy nhót không được lâu nữa đâu, cô ta đang bị nghi ngờ có liên quan đến rửa tiền, hơn nữa số lượng còn lớn vô cùng. Gần đây Viên Thiên Thành đang bị điều tra anh hẳn là biết, anh ta và Triệu Mạn Nhi có quan hệ tình cảm!”
Trịnh Hữu Bân hít một hơi khí lạnh, nói: “Tôi chỉ biết Viên Thiên Thành là cháu trai của Viên Thăng Lộc, làm việc bừa bãi, nghe đồn còn dính vào chút chuyện trái pháp luật, tôi thật sự không biết anh ta và Triệu Mạn Nhi còn có quan hệ với nhau.”
Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Trịnh Hữu Bân, nói: “Cho nên, Trịnh gia các người sắp hết khổ rồi! Chờ đến thời khắc mấu chốt tại đại hội Long Môn, các người đừng ủng hộ Giang Sơn Hải là được.”
Trịnh Hữu Bân nghiêm túc gật đầu, đồng thời, có chút nửa tin nửa ngờ nói: “Triệu Mạn Nhi thật sự sẽ thất thủ?”
“Chắc chắn rồi!”
“Cô ta và tên phản quốc Hồng Thiên Đô có liên hệ mật thiết với nhau, hơn nữa còn giúp nhiều người rửa tiền như vậy, anh cảm thấy, phía trên sẽ bỏ qua cho cô ta sao?”
“Lúc này đây, bên trên đã thống nhất ý tưởng, đó chính là quét sạch Thượng Hải!”
“Bao gồm cả Trịnh gia các người, sắp phải chú ý một chút,vứt bỏ tất cả các doanh nghiệp đang bước vào vạch vàng, thậm chí là vi phạm pháp luật đi.”
Tề Đẳng Nhàn vẫn rất thưởng thức cái tên Trịnh Hữu Bân này, cho nên không quên chỉ điểm vài câu.
Trịnh Hữu Bân nói: “Công ty giải trí Tinh Quang của Trịnh gia chúng tôi vẫn luôn bị Triệu Mạn Nhi khống chế, đã tiến hành thực hiện một vài điều trái pháp luật rồi, tôi có muốn vứt xuống cũng vứt không được.”
“Chỉ cần đổ tội hết lên người cô ta là được rồi, tất cả những gì liên hệ đến các người, hiện tại đều vứt bỏ hết đi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
"Được, tôi lập tức trở về thực hiện!” Trịnh Hữu Bân nói.
“Anh thậm chí có thể bán cho Giang Sơn Hải, để ông ta chết càng thêm thảm hại hơn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Sau khi nhận được tin tức của Tề Đẳng Nhàn, Trịnh Hữu Bân tràn đầy tin tưởng mà rời đi, cậu ta cũng không sợ Tề Đẳng Nhàn lừa cậu ta.
Bởi vì, mâu thuẫn của Tề Đẳng Nhàn và Triệu Mạn Nhi thực sự không thể hòa hoãn được, hơn nữa, Giang Sơn Hải nếu leo lên vị trí đà chủ của Long Môn ở Thượng Hải, đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói, chỉ có chỗ hỏng chứ không có chỗ tốt.
Cùng lúc đó, Giang Sơn Hải cũng theo như lời của Trịnh Hữu Bân nói, đi tới Tiết gia, một trong tam đại gia tộc!
Tiết gia bên này, Tiết Chân đang tự mình tiếp đãi ông ta.
Chương 804 Đào tẫn anh hùng
Chương 804 đào tẫn anh hùng
“Không nghĩ tới Giang tiên sinh vậy mà lại đến Tiết gia của chúng tôi, đúng là khách quý, hoan nghênh!”
Tiết Chân cười ha hả mà bắt tay với Giang Sơn Hải, trên mặt tràn đầy khách khí.
Giang Sơn Hải cũng biểu hiện cực kỳ khách khí, sau khi bảo thư ký mang quà biếu quý giá tới, ông ta nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Tiết tiên sinh, lần này tôi tới, là có việc muốn nhờ!”
Tiết Chân nói: “Nào cứ nói đi, đừng khách khí, ngồi xuống rồi nói!”
Sau màn nói chuyện phiếm hỏi thăm, Giang Sơn Hải trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
“Lần này tôi tới, là muốn nhờ Tiết gia vào ngày đại hội Long Môn tại Thượng Hải, có thể toàn lực ủng hộ Giang Sơn Hải tôi!”
“Đợi sau khi Giang mỗ thượng vị, nhất định sẽ báo đáp Tiết gia!”
Giang Sơn Hải nghiêm túc nói, khi nói chuyện, còn lấy ra một khối ngọc tủy tự mình mang tới.
Sau khi Tiết Chân nhìn thấy khối ngọc tủy này, lập tức ngẩn người, nói: “Ngọc tủy của đà chủ Long Môn Thượng Hải? Lần này Giang tiên sinh thượng vị, chẳng lẽ không phải như ván đã đóng thuyền rồi sao?”
Giang Sơn Hải lắc đầu, nói: “Bên trong Long Môn vẫn có rất nhiều người không phục tôi, còn bôi đen tôi đủ kiểu! Tôi lần này, là muốn cho bọn họ nhìn thấy thực lực và nhân mạch của tôi, khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói.”
Tiết Chân sau khi nghe xong, lại trầm ngâm một chút, cũng không biết trả lời như thế nào.
Bởi vì, anh ta biết, giữa Giang Sơn Hải và Tề Đẳng Nhàn có mâu thuẫn không ít, thậm chí còn bắt cóc con gái hắn. Chuyện này, có thể nói là thâm cừu đại hận!
Nhưng là, Giang Sơn Hải đã lấy ra ngọc tủy của đà chủ Long Môn Thượng Hải, chuyện ông ta muốn thượng vị, chỉ sợ đã là chuyện ván đã đóng thuyền!
Nếu ông ta có thể thành công thượng vị, nắm giữ quyền to, mà anh ta bây giờ không ủng hộ, đến lúc đó ông ta hơn phân nửa sẽ tìm mọi cách để chèn ép Tiết gia.
Tiết gia tuy rằng một trong tam đại gia tộc, nhưng nếu gặp phải sự chèn ép của Long Môn, vậy thì sẽ rất đau đầu, huống chi, hai đại gia tộc khác, chắc chắn cũng sẽ không chỉ ở một bên xem diễn, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội để bỏ đá xuống giếng.
“Tiết tiên sinh đang do dự cái gì? Hay là cảm thấy Giang Sơn Hải tôi không đáng tin sao?” Sắc mặt Giang Sơn Hải tức khắc lạnh đi vài phần.
Tiết Chân vẫn còn đang chần chờ, thì nghe từ trên lầu hai truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Đồng ý với ông ta đi!”
Giang Sơn Hải lập tức sửng sốt!
Đường đường là gia chủ của Tiết gia, một trong tam đại gia tộc tại Thượng Hải, vậy mà lúc nói chuyện với ông ta, cư nhiên có người phụ nữ dám xen mồm vào?
Sau khi Tiết Chân nghe thấy giọng nói đó, lập tức rùng mình, sau đó đứng dậy nói với Giang Sơn Hải: “Giang tiên sinh, Tiết gia chúng tôi tất nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ ông thượng vị, ông có thể yên tâm!”
Giang Sơn Hải trực tiếp đắc ý mà phá lên cười, đồng thời, trong lòng cũng càng thêm tò mò, tiếng của người phụ nữ phát ra từ trên lầu hai kia là giọng của ai?
Chưa kịp nghĩ nhiều, người phụ nữ trên lầu hai đã đi ra.
Người phụ nữ này có dáng người trung bình, bộ dáng tuổi trẻ, trên người mặc một bộ đồ thể dục phổ thông màu trắng của hãng Nike, dưới chân là một đôi giày thể thao, tóc dài buộc đuôi ngựa sau đầu.
“Nhìn mặt có chút trẻ, có lẽ tầm 25-26? Mà cô ta có thể làm chủ Tiết gia sao?” Giang Sơn Hải kinh ngạc.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Giang Sơn Hải một cái, nhàn nhạt nói: “Giang tiên sinh, Tiết gia sẽ toàn lực duy trì giúp ông thượng vị, ông yên tâm.”
Giang Sơn Hải chắp tay, nói: “Cảm ơn, không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?”
Người phụ nữ lại vẫy tay, nói: “Giang tiên sinh không cần hỏi nhiều, xin mời trở về!”
“Được được được, Giang mỗ về trước đây, đợi sau khi thượng vị, sẽ đến chào hỏi tiểu thư, mời tiểu thư một bữa cơm!” Giang Sơn Hải chắp tay nói, mang theo thư ký của mình rời khỏi Tiết gia.
Chờ đến khi Giang Sơn Hải đi rồi, Tiết Chân lúc này mới quay đầu nói với người phụ nữ, anh ta hỏi: “Kiều tiểu thư, vì sao phải đồng ý ủng hộ ông ta? Ông ta và Tề tiên sinh, đang đối địch với nhau mà.”
Người được xưng là “Kiều tiểu thư” kia, đương nhiên chính là Kiều Thu Mộng!
Kiều Thu Mộng bình tĩnh mà mỉm cười, nói: “Ngọc tủy trong tay ông ta là giả, Tề Đẳng Nhàn đang bẫy ông ta. Anh xem ông ta hiện tại có bao nhiêu đắc ý, đến lúc đó sẽ chết thảm biết bao nhiêu!”
Tiết Chân ngạc nhiên, không nghĩ tới khối ngọc tủy trong tay Giang Sơn Hải vậy mà là hàng giả, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng không đứng ra chọc thủng, vẫn luôn mặc kệ ông ta giả danh lừa bịp……
“Thượng Hải càng ngày càng sóng gia, Tiết gia, cũng nên phân rõ giới hạn với Vĩnh Dạ Quân đi thôi.” Kiều Thu Mộng nghiêm túc mà nói với Tiết Chân.
“Ách…… Kiều tiểu thư, Tiết gia chúng tôi có thể quật khởi, hoàn toàn là nhờ có Vĩnh Dạ Quân toàn lực trợ giúp. Hơn nữa, bản thân Tiết Chân tôi cũng là người của Vĩnh Dạ Quân, vì sao phải làm như vậy?” Tiết Chân sửng sốt, khiếp sợ hỏi.
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Đây chủ ý của sư phụ tôi, lần này rất có thể ông ta sẽ bị khiển trách. Tiết gia nhất định phải vạch ra ranh giới rõ ràng với Vĩnh Dạ Quân, nếu không đến lúc đó nhất định sẽ bị trừng phạt lây!!”
Tiết Chân hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Quân vương muốn trừng phạt sao? Chuyện này…… Sao lại thế này.”
Kiều Thu Mộng mím miệng, nói: “Tôi cũng không biết, lần này quân Vĩnh Dạ có lẽ sẽ đứng về phía đối diện đại cục. Tiết gia và quân Vĩnh Dạ nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ!!”
“Chú Tiết, từ hôm nay trở đi, chú nhất định phải cố gắng phủi sạch quan hệ với Vĩnh Dạ Quân đi.”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý, bất luận cái gì cũng phải hủy hết mọi thứ có thể khiến Vĩnh Dạ Quân làm liên lụy Tiết gia!”
Khoé miệng Tiết Chân run lên hai cái, một lúc lâu sau, thở dài, nói: “Tôi biết rồi!”
“Nhưng……”
“Tiết Chân tôi vĩnh viễn đều tự hào vì tôi là người của Vĩnh Dạ Quân.”
“Nếu tiểu thư và quân vương về sau có việc gì cần đến Tiết gia, Tiết gia chúng tôi, nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ!”
Tiết gia có thể trở thành một trong tam đại gia tộc tại Thượng Hải, là được một tay Sở Vô Đạo nâng đỡ, hơn nữa gia chủ Tiết Chân, năm đó là người của Vĩnh Dạ Quân, là cấp dưới thuộc tổ tư vấn của Sở Vô Đạo.
Kiều Thu Mộng chậm rãi nói: “Mênh mông một dải giang hà, anh hùng lỡ vận biết là về đâu…… Vĩnh Dạ Quân, đến thời kỳ hạ màn rồi.”
Lúc cô ta nói ra những lời này, bên trong ngữ khí khó nén được bi thương.
Tiết Chân biết Sở Vô Đạo là người như thế nào, ông ấy đã chịu trọng thương, nhưng lúc này đây, nhưng lần này xem ra ông ấy lại từ sông hồ đi ra, sẽ bày ra một khúc thiên nga hùng vĩ để đời!
Người này đã một tay sáng lập Vĩnh Dạ Quân, người đàn ông đã bảo hộ trật tự thế giới ngầm của Hoa Quốc, cuối cùng cũng đến thời kỳ hạ màn rồi.
“Chuyện sau khi ủng hộ Giang Sơn Hải nên làm như thế nào, không cần tôi nhắc nhở chú đâu nhỉ? Chú Tiết, chú là người thông minh, hẳn là có thể hiểu được.” Kiều Thu Mộng nói.
“Đúng vậy, Kiều tiểu thư.” Tiết Chân hơi cúi đầu tới.
Kiều Thu Mộng gật đầu, nói: "Thượng Hải, sắp tới sẽ vì mâu thuẫn mà chia làm hai phe. Tiết gia, nhất định phải hành sự cẩn thận …… Dựa vào sự hiểu biết của chú Tiết, tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.”
Nói xong lời này, Kiều Thu Mộng đi ra.
Bên ngoài đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.
Một tia ánh nắng mặt trời chiếu xuống, chiếc nhẫn hình con rắn được chiết xạ ra ánh sáng trên ngón tay trỏ.
“Quân vương ngay cả nhẫn cũng giao cho cô ấy sao……” Tiết Chân lẩm bẩm nói.
Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Kiều Thu Mộng đi lên một chiếc xe, trên ghế sau của chiếc sẽ, có một hình bóng làm anh ta cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tiết Chân cúi người xuống, khom lưng thật sâu, đôi tay chắp lại, trầm giọng nói: “Vĩnh Dạ Quân Tiết Chân, cung tiễn quân vương!”
Xe đã đi xa.
Tiết Chân không biết, Sở Vô Đạo kế tiếp sắp sửa làm ra chuyện lớn động trời như thế nào, nhưng anh ta biết, người anh hùng sáng lập một thế hệ Vĩnh Dạ Quân, nhất định sẽ không làm người thất vọng.
Chương 805 Đàn ông chó
Chương 805: Đàn ông chó
Kiều Thu Mộng ngồi bên cạnh sở vô đạo, thần sắc có chút phức tạp.
“Sư phụ, tình huống lúc này ở Thượng Hải, thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Người đã bị thương nặng, nhất định phải xuất hiện sao?" Kiều Thu Mộng nhịn không được mà hỏi.
“Đúng vậy! Thầy cứ giữ vết thương trong người mãi thế này cũng vô dụng, chi bằng thừa dịp còn có thể nhúc nhích, tranh thủ làm ra chuyện lớn.” Sở Vô Đạo cười toe toét.
Kiều Thu Mộng trầm ngâm một lát, nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Vô Đạo lắc đầu nói: “Thầy không biết!”
Lời này, trực tiếp làm Kiều Thu Mộng giật mình.
Sở Vô Đạo nghiêm túc nói: “Thầy không có lừa con, thầy thật sự không biết. Sở dĩ thầy trước tiên làm ra những chuyện này sau đó sắp xếp mọi thứ, là bởi vì kinh nghiệm trong cuộc đời này của thầy, cùng với một vài dự cảm kỳ diệu……”
Kiều Thu Mộng cười khổ nói: “Sao lại mơ hồ như vậy?”
Sở Vô Đạo mỉm cười, nói: "Người lăn lộn cả đời trong giang hồ như thầy, kinh nghiệm so với mấy người trẻ tuổi các con phong phú hơn nhiều. Trận đấu tại Thượng Hải, đã tới thời khắc mấu chốt, bên kia nhất định sẽ có động thái, không đợi nào bọn họ bị động để bị đánh, khẳng định là đang ấp ủ chiêu lớn gì đó…… Mà chiêu này đánh ra, tất nhiên là không giống người bình thường.”
“Thầy hiện tại chỉ là một phế nhân, cũng nên đứng ra để nhận trách nhiệm rồi.”
“Về sau, Vĩnh Dạ Quân giao cho con.”
“Những gì thầy có thể dạy, cũng đều dạy cho con rồi, hy vọng con có thể cố gắng, sớm ngày đạt tới trạng thái mà con chờ mong.”
Kiều Thu Mộng nói: “Con sẽ nỗ lực!”
Sở Vô Đạo vỗ vai cô ta, nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, chính nghĩa vẫn luôn tồn tại trong lòng, cho dù thân thể chìm vào đêm tối, chúng ta cũng phải mang trong mình ánh sáng!”
Kiều Thu Mộng thở dài, cô ta đã nhìn ra, Sở Vô Đạo đã quyết tâm muốn chết.
Ở thành phố Thượng Hải này, đang ấp ủ một cơn gió lớn như thế, kết quả đương nhiên là sóng to gió lớn.
“Đại hội Long Môn tại Thượng Hải sắp khai mạc, thầy nghĩ, một góc băng sơn này, cũng đã đến lúc nên bị vạch trần rồi.” Sở Vô Đạo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.
Kiều Thu Mộng trầm mặc không nói, chỉ hy vọng mọi chuyện không nghiêm trọng như Sở Vô Đạo tưởng tượng, bởi vì, cô ta không hy vọng Sở Vô Đạo sẽ chết.
Trên lưng Sở Vô Đạo đeo theo quá nhiều tội ác, dù sao, ông ấy cũng từng nổi điên, thậm chí giết chết không ít anh em chung thành bên mình, mỗi khi hồi tưởng lại, ông ấy đều cảm thấy đau đớn muốn chết đi.
Ông ấy đã sớm có ý muốn chết, chẳng qua, vẫn luôn không tìm được một lý do và cơ hội thích hợp.
Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn rất tò mò, Tiết gia vì sao lại đối tốt với hắn như vậy.
Hiện tại, đáp án này xem như đã được công bố, chẳng qua, hiện tại hắn vẫn chưa biết chuyện này.
Điều hắn quan tâm nhất bây giờ, vẫn là em gái của Lục Chiến Long, Lục Linh Linh, không biết cô gái đáng thương này hiện giờ đang ở phương nào, có phải vẫn luôn bị những người đối địch của Lục Chiến Long tra tấn hay không?
Trên thực tế, sau khi Lục Chiến Long xem được cái video kia, mỗi ngày cũng đều sống một cách vô cùng khổ sở.
Nhưng, anh ta vẫn chưa nhìn ra những kẻ đứng đằng sau chuyện này, cũng không biết là bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi Tống Chí Mai biết Giang Sơn Hải liên lạc với tam đại gia tộc tại Thượng Hải kêu gọi sự ủng hộ, lập tức có chút bất an, trực tiếp bảo Lý Vân Uyển gọi Tề Đẳng Nhàn đến nhà ăn cơm.
Sau khi Lý Vân Uyển nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, đương nhiên vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, khóe miệng hơi nhếch lên, mũi nhẹ nhàng hừ ra vài tiếng.
“Chào dì Tống!" Tề Đẳng Nhàn trực tiếp chào hỏi Tống Chí Mai, tạm thời không quan tâm đến Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển bực bội, trong lòng hắn đương nhiên biết rõ, chẳng qua, loại chuyện này khẳng định không thể nói rõ được, nếu không, sao hắn phải tự mình chịu cảnh Tu La tràng như thế này để làm gì.
Em gái Uyển chân dài, hắn muốn! Thư ký Dương ngực to, hắn cũng muốn! Nhất định phải chọn một trong hai sao? Vui đùa cái gì vậy, ông đây tất cả đều muốn!
Tống Chí Mai trực tiếp bảo Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ăn cơm, Lý Vân Uyển vẫn rất tự giác mà ngồi ở bên cạnh hắn.
Tên đàn ông chó này, mấy ngày nay không gặp, chỉ cần nghĩ đến…… Cứ nghĩ đến lại tức.
“Tiểu Tề, Giang Sơn Hải gần đây đi giao du khắp nơi, kéo đến không ít nhân mạch tới ủng hộ ông ta. Dì muốn biết, con chơi như vậy, có thể chơi đến quá trớn hay không!” Tống Chí Mai có chút nóng lòng mà nói.
“Cho dù ngọc tủy trong tay ông ta là giả, nhưng đến lúc đó, nhiều người ủng hộ ông ta như vậy, dù giả cũng thành thật!”
“Các thế lực địa phương tại Thượng Hải, hiện tại gần như đều đứng về phía ông ta.”
Tề Đẳng Nhàn lại rất bình tĩnh, Giang Sơn Hải kéo những nhân mạch đến ủng hộ ông ta, hoàn toàn vô nghĩa.
Có bao nhiêu người trong số họ thực sự muốn giúp đỡ ông ta?
Hắn vừa đáp lại Tống Chí Mai đắp, vừa duỗi tay ra từ trong túi, móc ra ra một cái gì đó, nhét vào lòng bàn tay Lý Vân Uyển ở dưới bàn.
Lý Vân Uyển vừa thấy, ha, nói này tên chó EQ thấp, nhưng hắn lại thường làm ra vài hành động có EQ cao…… hắn nhét vào tay mình viên hồng bảo thạch to như trứng bồ câu này, còn có người phụ nữ nào không động tâm sao?
“Giang Sơn Hải hiện tại leo càng cao, đến lúc đó sẽ té càng đau. Dì Tống cứ yên tâm đi, ông ta sẽ không hái được quả ngọt gì để ăn đâu, quyền lực của Long Môn Thượng Hải, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay dì thôi!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Hắn thấy Lý Vân Uyển đã bớt giận, cũng lập tức được nước làm tới, đặt tay viết chữ lên trên đùi Lý Vân Uyển.
Tống Chí Mai lo lắng nói: “Dì nghe nói con có mâu thuẫn với tập đoàn tài chính, ngày đó người của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông ủng hộ người của Dương gia, sau đó trực tiếp đuổi các con ra ngoài đúng không? Hiện tại, bên ngoài đã truyền đi rất xa.”
Tề Đẳng Nhàn vẫy tay, nói: "Mấy cái này đều chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, đến lúc đó dì sẽ biết. Dương gia, cũng nhảy nhót không được lâu nữa đâu, đến lúc đó hơn phân nửa bọn họ sẽ đến cầu xin Dương Quan Quan về Dương gia làm chủ!”
Lý Vân Uyển cũng biết nội tình trong chuyện này, nói: “Chuyện này mẹ không cần lo lắng, cứ an tâm dựa theo kế hoạch mà làm thôi.”
Tống Chí Mai khao khát quyền lực rất mạnh, nói trắng ra vẫn là lo lắng những gì Tề Đẳng Nhàn hứa hẹn sẽ không thực hiện được.
Hôm nay nghe Tề Đẳng Nhàn giải thích đường đi nước bước xong, tâm tình cũng ổn định hơn rất nhiều.
Gần đây thế lực của Giang Sơn Hải rất mạnh, chỉnh bà ta đến không thể không liên tục nhượng bộ, nhiều địa bàn liên tiếp bị Giang Sơn Hải đoạt đi, bà ta chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Ăn cơm xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bắt cóc Lý Vân Uyển.
Dương Quan Quan gần đây sau khi tiếp nhận tài sản Dương gia, bận rộn đến mức chân không chạm đất, thời gian luyện võ cùng ít đi nhiều, ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng rất ít khi nhìn thấy cô ta.
“Anh dạo gần đây giao lưu với phu nhân của Tạ Nhĩ Bì thế nào rồi?” Tề Đẳng Nhàn nắm tay Lý Vân Uyển đi tản bộ, thuận miệng hỏi.
"Nữ tinh anh của tập đoàn tài chính lớn đúng là không bình thường, năng lực cao vô cùng, không dễ tiếp xúc. Nhưng cũng còn tốt, dù sao cũng có Cổ Tân Tư Cơ và Vinogradov ra mặt, bên nước Mỹ vẫn bật đèn xanh.” Lý Vân Uyển rất nhẹ nhàng mà cười nói, “Haiz, em sắp đi Mỹ rồi, anh ở đây có phải sẽ dương cánh chim bay không?”
Câu nói cuối cùng, là một câu nhưng có hai nghĩa.
Dù cho Tề Đẳng Nhàn có EQ thấp, cũng nghe hiểu!
“Giang Khuynh Nguyệt kia là gì của anh? Sao cô ta lại đột nhiên trở thành người đại diện của Gukoo?” Lý Vân Uyển cười tủm tỉm nói, tay bóp lên eo của Tề Đẳng Nhàn.
“Cái này, anh không phải là bởi vì muốn xử lý Giang Sơn Hải sao? Anh với cô ta chỉ là người yêu trên danh nghĩa mà thôi, hiện tại đã chia tay rồi.” Tề Đẳng Nhàn giải thích nói.
Tề Đẳng Nhàn vì tránh cho bầu không khí chìm vào xấu hổ, lập tức nói: “Gần đây Ngọc Tiểu Long mời anh ăn một chỗ có đồ ăn khá ngon…… Buổi chiều để anh mang đem đi nếm thử, nếu không ngon, em cứ giết anh đi!”
Lý Vân Uyển nửa tin nửa ngờ nói: “Có khoa trương quá hay không?”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì cũng chuyển được đề tài, sau đó, hắn bắt đầu nói đến giá trị của viên hồng bảo thạch vừa mới tặng cho cô ta.
Hai người vẫn luôn đi dạo đến buổi chiều, sau đó đi đến nhà hàng Bạch Liễu ăn cơm.
Mới vừa cất bước đi vào nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn lập tức cảm ứng được ba ánh mắt thuộc về cao thủ.
Hắn quay đầu nhìn lại, vui vẻ, đây không phải đàn em mà hắn mới thu được sao?