Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331 Hiểu tôi

Tề Đẳng Nhàn chạy bộ buổi sáng trên đỉnh núi Vân Đỉnh sau đó hắn mới bắt đầu luyện công.

Chơi thì chơi, quậy thì quậy nhưng chuyện như võ công thì không thể chậm trễ, đã đi ngược dòng nước lại còn không biết tiến lên tất nhiên sẽ bị lùi lại.

“Cũng nhờ mình ở nhà tù U Đô mài giũa mấy năm, nếu không như thế, thật sự không có khả năng tiến bộ nhanh chóng như vậy.” Tề Đẳng Nhàn giãn gân cốt, chầm chậm đánh quyền.

Mặt hắn hướng về phía đông, đón ánh mặt trời, bắt đầu tư thế ban đầu của quyền pháp rồi luyện từng hình thế trong mười hai thế.

Có một quy luật bất thành văn khi luyện quyền đó là mặt nhất định phải hướng về phía đông để luyện. Phương đông là hướng mặt trời mọc, điều này tượng trưng cho một loại tinh hoa thần khí.

“Đát đát đát..."

Ngay lúc này, truyền đến tiếng bước chân của một người chạy chậm. Tề Đẳng Nhàn quay đầu thì thấy hóa ra là Ngọc Tiểu Long, cô mặc một bộ đồ thể dục, thật là không nghĩ tới cô cũng chạy lên đỉnh núi.

Đúng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn đánh ra một hổ hình phách quyền, pặc một tiếng, giữa không khí phát ra tiếng vang bùm bùm.

Nắm tay hắn chấn động, trong khoảnh khắc lỗ chân lông khép kín được mở ra, mồ hôi thành từng giọt rơi xuống.

“Đánh đẹp lắm!” Ngọc Tiểu Long nhìn đến một quyền này không nhịn được khen ngợi một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo, nói “Ngọc tướng quân, dựa theo giang hồ quy củ, cô nhìn lén người khác luyện quyền thì sẽ bị đánh chết!”

Giới võ thuật có quy củ của giới võ thuật, đó là lúc người ta luyện quyền thì không được nhìn lén, nếu như không cẩn thận thấy được, vậy cần làm bộ như chưa thấy, lặng lẽ rời đi là được.

Nhưng mà, nếu sau khi một người đã nhìn thấy lại còn phát ra âm thanh, vậy sẽ được coi là khiêu khích một cách công khai, đến lúc đó giữa hai bên, tất phải có một bên ngã xuống.

“Tôi cũng vừa đến, chỉ mới thấy anh phách quyền nhưng không thấy được quyền pháp khác.” Ngọc Tiểu Long nói, “Cùng lắm thì cũng cho anh xem một chút.”

Vừa dứt lời, Ngọc Tiểu Long hai chân lần lượt di chuyển hướng ra ngoài, nhẹ nhàng lấy đà trên mặt đất sau đó một tiếng Pặc, cô lao nhanh về phía trước hai bước giống như một con ngựa khỏe khoắn.

Sau hai bước, cô thu thế trong nháy mắt, tay phải nâng lên lại hạ xuống đánh một quyền!

“Xoẹt xoẹt xoẹt!”

Sau khi đánh ra một quyền, tay áo cô phát ra tiếng vang đồng thời đất đá bay mù trời.

Tề Đẳng Nhàn xem xong không khỏi nhẹ nhàng nhướng mày, nhịn không được nói “Xem ra, vết thương trên người cô đã khôi phục kha khá rồi.”

Ngọc Tiểu Long thu quyền, nhàn nhạt nói “Đã khôi phục tám chín phần.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, lười biếng mà nói “Chỗ phong thủy đẹp này bị tôi tới trước rồi nên cô nhanh về đi."

“Đang có người tài ở đây, chi bằng hoạt động tay một chút?” Ngọc Tiểu Long lại cười nói, trong ánh mắt bốc lên cảm giác nóng lòng muốn thử.

Cô rất tò mò công lực của Tề Đẳng Nhàn cao thấp ra sao cho nên muốn nhân cơ hội hôm nay thử hắn.

“Tôi sợ cô không chịu bộ năm roi liên tiếp của tôi. Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“...” Ngọc Tiểu Long dứt khoát im lặng, loại chiêu thức lừa đảo đó thế mà cũng có người treo ngoài miệng nói được, chắc là chỉ có tên Tề Đẳng Nhàn.

Cô nhìn Tề Đẳng Nhàn chăm chú, một lát sau mới hỏi “Anh sợ à?”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau đó lại lắc đầu, nói “Tôi không thể ở trường hợp này đánh với cô được, dù sao cô cũng là người trong quân đội, trên vai cô còn có gánh nặng bảo vệ quốc gia."

"Nếu tôi làm cô bị thương ở chỗ này sau đó kẻ thù của cô nhân cơ hội giết cô, tôi sẽ biến thành người có tội mất."

Ngọc Tiểu Long cảm thấy hơi buồn cười, còn chưa đánh thử đã nói làm cô bị thương rồi? Nói đùa kiểu gì thế!

Nhưng cô có thể khẳng định là công lực của Tề Đẳng Nhàn cũng không thấp, rốt cuộc hắn đã có thể làm đến trình độ nhìn không được, nghe không được, cảm giác được nguy hiểm để tránh người.

Ngọc Tiểu Long nói “Thật không? Vậy anh cảm thấy ở trường hợp nào thì thích hợp cho chúng ta đánh nhau?"

Tề Đẳng Nhàn nói “Chờ đến lúc tòa nhà liên minh kinh tế của Từ thị bị đổ, sau đó bên đó không kìm nén được chuẩn bị đến giết tôi."

"Lúc ấy tôi có thể vung tay lên mà chẳng bận tâm, từng quyền đến thịt.”

“Đến lúc đó, dù sống hay chết, tôi đều sẽ không có bất kì gánh nặng tâm lý nào."

Ngọc Tiểu Long không khỏi lắc đầu nói “Mới có 10 tỷ USD đã nghĩ đến xoay chuyển càn khôn, tôi cũng không biết có nên nói anh ấu trĩ hay không.”

Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười, tôi sao có thể nói cho cô là ông đây chỉ có 500 trăm triệu USD thôi?

Hôm qua Từ Ngạo Tuyết đánh lén về phía công ty con, khi đó đã mất "máu" một lần rồi, sau đó bị Tề Đẳng Nhàn tạt một gáo "máu" nữa. Hôm nay cô ta quả nhiên vô cùng tức giận, lại đầu tư thêm một đống tiền vào.

Dù sao, liên minh kinh tế của Từ thị ở dưới trướng Từ Ngạo Tuyết đã bò xuống hố càng ngày càng sâu, đến lúc nào đó, chỉ sợ là không thoát được.

“Người nóng lòng muốn thắng thường sẽ thua rất thảm.” Ngọc Tiểu Long nói.

“Những lời này cũng là lời tôi muốn với cô.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười nói, hắn cười đến lóe sáng.

Ngọc Tiểu Long khóe miệng mang theo một mạt lạnh lẽo, nói “Anh rời đi đế đô mười mấy năm, vừa luyện được một thân công phu như vậy lại còn tích lũy được tài phú cùng mối quan hệ như thế."

“Có lẽ cũng như Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật đúng không?"

"Nói vì nể mặt mũi anh trai của Hướng Đông Tinh nên mới trợ giúp tập đoàn nhà họ Hướng là giả, muốn thông qua tập đoàn nhà họ Hướng để đối đầu với liên minh kinh tế nhà họ Từ, thông báo bản thân đã trở về mới là thật đúng không?!"

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hắn không ngờ ý tưởng mình chưa nói cùng ai bao giờ vậy mà bị Ngọc Tiểu Long liếc mắt một cái xem rõ ràng.

Người phụ nữ này thông minh thật, nhưng đàn bà quá thông minh thường không làm cho người ta thích.

Cho nên, Tề Đẳng Nhàn không thích cô, cho dù là cô có tự động đưa tới cửa thì hắn cũng tuyệt đối không nạp cô vào phạm vi "Tôi muốn hết" của mình.

"Không cần cứng đầu như thế, về vấn đề của mẹ anh, nếu chỉ dựa vào năng lực của anh thì rất khó để xoay chuyển. Ngừng tay lại đi, yên bình mà đi qua nửa đời sau!" Ngọc Tiểu Long thở dài lắc đầu.

Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả, nói "Tôi không biết chúng ta gặp nhau nhiều như thế nào mà cô hiểu rõ tôi như thế. Thật là đáng tiếc tôi lại không thích cô, nếu không, tôi khẳng định sẽ cưới cô làm vợ."

Ngọc Tiểu Long nói "Trong thiên hạ này không biết có bao nhiêu đàn ông muốn cưới tôi nhưng chẳng ai đủ tư cách này cả!"

Đang nói chuyện thì cô bỗng nhiên duỗi tay, bổ một quyền thẳng tắp hướng tới trán của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không né không tránh, nắm tay cô dừng lại trước ấn đường của hắn 30cm.

"Sao anh không tránh cũng không đỡ đòn?" Ngọc Tiểu Long nhíu mày, cô định thông qua một quyền này ép cho Tề Đẳng Nhàn phải ra tay sau đó thử công lực của hắn.

"Không có quyền ý thì tôi trốn làm gì?" Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, " Gặp phải cô thật đúng là mất hứng, hôm nay không luyện quyền cũng được."

Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác, dứt khoát nhường chỗ có địa thế đẹp trên đỉnh núi để luyện tập cho Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long nắm chặt tay, nhưng mà cô cảm thấy công kích Tề Đẳng Nhàn như vậy cũng không ổn lắm.

Giống như Tề Đẳng Nhàn nói, hiện tại cô cũng cảm thấy không thể đánh nhau với hắn được.

“Tốt thôi, để tôi nhìn xem cuộc thi đấu giữa chúng ta sẽ phải đợi đến khi nào." Ngọc Tiểu Long phun ra một hơi.

Cô chậm rãi giơ tay, ba phát băng quyền im lặng đánh ra, mỗi một đấm xuất ra đều khiến cho cát đá bị thổi bay lên. Công lực của cô lại tiến bộ.
Chương 332 Ăn thuốc nổ

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình có chút duyên phận với Ngọc Tiểu Long, rốt cuộc cũng đã nhiều lần ngẫu nhiên gặp nhau như vậy.

Đáng tiếc, loại gặp mặt ngẫu nhiên này cũng chỉ là ghét nhau như chó với mèo mà không phải là hai bên yêu thích.

Lúc Tề Đẳng Nhàn đang làm bữa sáng thì nhận được điện thoại từ nhà tù U Đô báo, không lâu trước đó Hướng Đông Lôi vì bệnh nặng nên đã qua đời.

"Tôi hiểu rồi." Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận được tin tức, hắn chỉ thản nhiên trả lời một câu "Đưa đến lò thiêu đi, làm hết thủ tục cần thiết sau đó mang đến thành phố Trung Hải."

Quan hệ giữa hắn và Hướng Đông Lôi không tệ lắm nhưng tuyệt đối không tốt đến nỗi có thể khiến hắn phải dốc sức trợ giúp tập đoàn Hướng thị như thế.

Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn dốc sức như vậy đúng như lời Ngọc Tiểu Long nói, hắn muốn mượn điều đó tuyên bố mình đã trở về.

Hướng Đông Lôi chết chắc chắn sẽ tạo thành đả kích cho Hướng Đông Tinh, dù là yêu hay là hận thì Hướng Đông Lôi cũng là người thân cuối cùng của Hướng Đông Tinh trên thế giới này.

Sau khi phạm nhân ở nhà tù U Đô chết, nhà tù sẽ liên hệ với người nhà phạm nhân trước tiên, nếu vậy, Hướng Đông Tinh hẳn là biết được tin này còn sớm hơn so với hắn.

Tề Đẳng Nhàn làm xong bữa sáng, hắn đi vào phòng khách, duỗi tay vỗ vỗ Lý Vân Uyển. Cô ta không biết từ khi nào đã chạy đến sô pha để ngủ. Tề Đẳng Nhàn nói “Chân dài, dậy ăn bữa sáng!”

Lý Vân Uyển ngáp dài rồi rút hai cánh tay trắng mịn dưới chăn ra ôm cổ Tề Đẳng Nhàn, nói “Buồn ngủ quá, tôi vẫn muốn ngủ tiếp."

“Nếu không được, hôm nay tôi đành đình công vậy.”

“Dù sao anh là ông chủ, nếu anh không nói gì thì không ai dám trừ tiền lương của tôi."

Tề Đẳng Nhàn khó hiểu phong tình, hắn mạnh mẽ kéo cô ta dậy “Ngủ cái rắm, dậy nhanh, nếu ngủ tiếp tôi phải thu thêm tiền phòng!”

Lý Vân Uyển nói “Bao nhiêu tiền một đêm?”

Tề Đẳng Nhàn cười gian “Cô hẳn phải hỏi là bao nhiêu lần một đêm! Nếu còn chơi xấu thì sẽ thu thêm phí phòng một đêm.”

Lý Vân Uyển sợ tới mức dứt khoát đứng dậy.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hôm nay nên đi gặp Hướng Đông Tinh, hiện tại cô ta cần phải khống chế đại cục, không thể có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nếu không thì tất cả những chuẩn bị trước đó đều thành công cốc.

Sau khi hắn ăn sáng xong cùng Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn để cô ta tự đến công ty đi làm.

“Sao cơ? Anh không đi làm á?” Lý Vân Uyển lập tức bất mãn, trợn mắt tức giận nhìn hắn.

Tên này kéo cô dậy còn không cho cô nghỉ làm, sau đó chính mình thì bỏ bê công việc, như thế này làm người ta tức quá!

“Tôi phải đi tìm Hướng Đông Tinh, có vài chuyện xảy ra.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Tề Đằng Nhàn không có hứng thú với việc quản lý công ty, nếu trước kia không có cặp chân dài của yêu tinh họ Lý và bộ ngực lớn của bí thư Dương thì hắn cũng lười quẹt thẻ đi làm cho tư bản.

Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị cấp quyền quản lý công ty cho Lý Vân Uyển, hiện tại cô ta cũng đã quen việc rồi. Trước kia khi còn ở tập đoàn Mộc Tử thì Lý Vân Uyển cũng là nhân viên quan trọng, hoàn toàn phù hợp đảm nhiệm vị trí này.

Ở trong Gara, Lý Vân Uyển khởi động xe Aston Martin one77 mà Tề Đẳng Nhàn tặng cho mình, quà sinh nhật vừa đến tay sao lại không sử dụng nhiều một chút chứ?

Tuy rằng đi xe này đúng là huênh hoang, nhưng xe mới đến tay tội gì không đi cho sướng đã rồi tính tiếp.

Tề Đẳng Nhàn vẫn dùng xe Volkswagen Phaeton của mình, thật là một loại xe đã khiêm tốn lại vừa xa hoa, thi thoảng vài tên ngu ngốc sẽ tưởng nó là Volkswagen Passat sau đó đá một chân vào ván sắt.

Dọc theo đường đi, xe của Lý Vân Uyển hấp dẫn vô số ánh mắt làm cho cô ta không khỏi hơi đắc ý.

Tuy rằng gia cảnh của cô ta cũng coi như khá tốt nhưng nếu nói thẳng ra thì cả đời cũng khó có duyên với loại xe như thế này.

Chiếc xe này không đơn giản là có tiền có thể mua được mà nó còn cần địa vị!

Hơn nữa, cho dù là người có tiền nếu muốn mua một chiếc siêu xe giá trị hơn 4000 thì trong nội tâm cũng sẽ tính toán kĩ xem liệu chiếc xe đó có đáng giá hay không?

Lý Vân Uyển vừa mới dừng xe vào vị trí thì nhìn thấy Dương Quan Quan đi xuống từ một chiếc xe BMW 740li ở bên cạnh.

Tề Đẳng Nhàn mua tận mười mấy chiếc BMW, trong đó có một chiếc 740li, hắn vô cùng hào phóng cho Dương Quan Quan. Hắn nói thẳng bí thư là mặt mũi của hắn cho nên không thể quá keo kiệt.

Còn nhà tư bản chó chết đó có phải lấy việc công làm việc tư, dùng nhiều tiền để chiếm thêm cảm tình của bí thư Dương hay không thì không ai biết được.

Trông thấy Lý Vân Uyển đi Aston Martin của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng Dương Quan Quan cảm thấy hơi hụt hẫng,cô ta có cảm giác muốn đi thử một lần trải nghiệm cho bớt tò mò.

“Vân Uyển, hôm nay giám đốc Tề tổng không đi làm sao?” Dương Quan Quan chào hỏi Lý Vân Uyển sau đó hỏi dò Tề Đẳng Nhàn ở nơi nào.

“Cô còn chưa quen tác phong tản mạn của hắn à? Hôm nay hắn đến tập đoàn Hướng thị tìm giám đốc Hướng, chắc là không đi làm được." Lý Vân Uyển cười nói.

Dương Quan Quan cười “Hôm qua sinh nhật cô có vui không?”

Lý Vân Uyển gật đầu liên tục, sau đó nói “Tôi không nghĩ tới tên chó Tề Đẳng Nhàn đó vậy mà rất hào phóng, hắn ta tặng tôi chiếc xe này làm quà sinh nhật đó!"

Từng câu chữ trong vô thức có ý tứ khoe khoang. Việc này cũng chẳng có gì lạ, nếu ai nhận được quà hơn 4000 vạn như thế cũng sẽ khoe khoang một chút thôi.

“Mộng Mộng à, cô đúng là lỗ nặng!” Trong lòng Dương Quan Quan tâm thở dài.

Tề Đẳng Nhàn đã tới tập đoàn Hướng thị, hắn vừa mới đi vào đã được bảo vệ đứng lớn tiếng chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành giám đốc Tề!”

“Buổi sáng tốt lành.” Tề Đẳng Nhàn ý cười ngâm ngâm đáp lại một tiếng.

Sau đó, có vài nhân viên đi ngang qua cũng đều dừng chân, cười nói với hắn “Chào buổi sáng Giám đốc Tề!”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói “Chào buổi sáng!”

Một đường đi bất kể là bảo vệ, lễ tân, nhân viên hay quản lý, cứ hễ trông thấy hắn họ đều chào hỏi không ngớt.

Tề Đẳng Nhàn cũng không chảnh chọe, hắn đều chào lại từng người.

Hiện tại, tiếng tăm của Tề Đẳng Nhàn ở tập đoàn Hướng thị có thể nói là như mặt trời ban trưa, không hề thua kém Hướng Đông Tinh.

“Xin chào giám đốc Tề, hôm nay anh đến để tìm giám đốc Hướng tổng đúng không?” Bí thư ngoài văn phòng của Hướng Đông Tinh sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì đôi mắt ướt át đều sắp tràn ra hoa đào, cô ta khách khí hỏi.

“Xin chào, tôi muốn tìm giám đốc Hướng, mở cửa đi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.

Vị bị thư kia hơi tiếc, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn xem như cũng khá sớm nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có phương thức liên hệ.

Cửa lớn vừa mở, hắn trông thấy ngay Hướng Đông Tinh đang ngồi trên bàn làm việc để tốc ký, cây bút chì xen kẽ trong búi tóc hơi tán loạn.

Cô ta cúi đầu, trên mũi đeo một chiếc mắt kính tơ vàng càng hiện ra khí chất ngự tỷ, trưởng thành.

Nghe được thanh âm mở cửa, Hướng Đông Tinh ngẩng đầu lên thì thấy Tề Đẳng Nhàn.

Trong ánh mắt cô ta hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng nỗi tức giận vô cớ.

Vẻ mặt Hướng Đông Tinh rất kém, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí có quầng thâm mắt, vừa thấy là biết do làm việc trong thời gian dài, không nghỉ ngơi hợp lý.

Tề Đẳng Nhàn tùy tay đóng cửa lại, nhàn nhạt nói “Dáng vẻ này của giám đốc Hướng giống như không muốn chào đón tôi lắm!"

Hướng Đông Tinh cười lạnh nói “Tôi sao dám không chào đón anh, anh chính là ân nhân lớn của tập đoàn Hướng thị."

Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói “Cô chắc là ăn thuốc nổ rồi phải không?”

Hai tay Hướng Đông Tinh ôm ở trước ngực, cười lạnh không nói gì.
Chương 333 Nói hết

“Hướng Đông Lôi chết rồi.”

Cảm xúc của Hướng Đông Tinh bỗng nhiên bình tĩnh lại, trong miệng cô ta phát ra một câu cụt ngủn.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói “Tôi biết, tôi đã sắp xếp người mang di thể hoả táng rồi, tro cốt và giấy báo tử sẽ đưa tới cho cô sau.”

Hướng Đông Tinh mất hết sức lực dựa vào ghế giám đốc, mặt mũi cô ta hốc hác, thở dài nói “Từ nay về sau, một người để tôi hận cũng không còn!”

Lúc cô ta biết tin Hướng Đông Lôi chết, cô ta cảm giác như được giải thoát đồng thời cũng cảm thấy thê lương và cô độc.

Đúng vậy, hiện tại cô ta ngay cả người để hận cũng không có, một người thân cuối cùng cũng đã mất.

Tuy rằng thân thích họ Hướng vẫn còn không ít nhưng những người thân thích này đều chỉ ước cô ta chết sớm một chút sau đó tranh nhau cắt xẻ tập đoàn Hướng thị.

“Tôi thấy tinh thần cô gần đây không ổn lắm, cần nghỉ ngơi một hai ngày."

“Dù sao sắp tới cũng không có việc gì làm, chúng ta chỉ cần ngồi chờ bị đánh, chờ Từ Ngạo Tuyết cống tiền là được.”

“Cô nghỉ ngơi cẩn thận, cũng là để lấy sức chuẩn bị cho sự phản kích sau này."

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn cảm thấy nếu Hướng Đông Tinh cứ như thế này thì sớm hay muộn sẽ ra vấn đề.

Hướng Đông Tinh nhíu mày nói “Tôi không cần nghỉ ngơi!”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói “Cô có cần nghỉ ngơi hay không tự cô không biết sao? Nếu cô suy sụp thì tập đoàn Hướng thị phải làm sao bây giờ?"

Hướng Đông Tinh cười lạnh nói “Có phải anh lo nếu tôi ngã ra đó thì tiền đầu tư anh đổ vào đều thành vô ích đúng không?"

“Tôi thấy cô đúng là ăn thuốc nổ thật rồi, tôi quan tâm cô như vậy mà cô còn nói khó nghe với tôi." Tề Đẳng Nhàn nói.

“Anh không quan tâm tôi, anh quan tâm sự sống chết của tập đoàn Hướng thị!"

“Có lẽ nói anh quan tâm có thể vả mặt Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết hay không thì đúng hơn."

“Anh quan tâm mình có thể nhờ trận đánh thương nghiệp có một không hai này để nổi tiếng, vẻ vang rồi về chạy về đế đô!"

“Từ đầu tới cuối anh không hề quan tâm tôi, trên thế giới này ngoại trừ bác Phúc thì không ai quan tâm tôi cả."Hướng Đông Tinh lạnh mặt nói, từng câu đều mang theo sự vô tình giống như một con dao nhỏ sắc bén.

Tề Đẳng Nhàn bị lời nói của cô ta làm cho sửng sốt, phụ nữ đúng là như quái vật vậy, thật là khó hiểu! Bởi vì Hướng Đông Lôi qua đời, Hướng Đông Tinh giống như hơi để ý những chuyện nhỏ nhặt, tâm lý cũng xảy ra biến đổi.

“Tôi cảm thấy cô đang trốn tránh đấy, chúng ta là bạn bè, tất nhiên là tôi sẽ quan tâm cô rồi." “ Đồng thời tôi cũng đầu tư nhiều tâm huyết, tiền bạc vào đây, dĩ nhiên tôi cũng sẽ quan tâm đến những điều khác nữa."

“Chẳng lẽ cô muốn cả thế giới quay xung quanh cô à?"

Tề Đẳng Nhàn buông tay, đi về phía Hướng Đông Tinh, "Cởi búi tóc của cô ra sau đó nằm xuống đã, cô cần nghỉ ngơi một chút."

Hắn vừa mới đưa tay ra thì Hướng Đông Tinh đã hất văng tay hắn rồi tức giận quát lớn “Cút ra ngoài cho tôi, tôi không cần anh quan tâm! Tôi sẽ đảm bảo ích lợi anh cần!"

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn co rút, nếu Hướng Đông Tinh không phải phụ nữ thì Nhị đương gia cũng không ngại làm đối phương nếm thử cái gì gọi là thiết chưởng vô tình.

Hắn cũng lười nói thêm, dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.

Hướng Đông Tinh sửa sang lại búi tóc một phen, hung hăng xoa mặt mình, mặt mũi bình tĩnh nói “Nếu không có ai quan tâm tôi thì tôi cũng không cần ai quan tâm hết. Tôi sẽ bảo vệ được tập đoàn Hướng thị!”

Nói xong câu đó, cô ta lại bắt đầu dựa vào bàn tiếp tục làm việc. Kế hoạch đối phó Từ Ngạo Tuyết cần phải làm càng kỹ càng tỉ mỉ, phải bảo đảm không có chút sơ hở nào.

Tề Đẳng Nhàn sau khi ra khỏi văn phòng của Hướng Đông Tinh, hắn nói với bí thư “Cô để ý một chút, nếu giám đốc Hướng có vấn đề gì thì thông báo với tôi một tiếng, mang nhiều nước trà hay bánh ngọt gì đó để cô ấy nghỉ ngơi."

Bí thư biểu tình đầy tủi thân, uy nghiêm của cấp trên làm bí thư như cô ta không dám nhìn thẳng, đặc biệt gần đây chỉ cần hơi quấy rầy Hướng Đông Tinh thì mặt giám đốc Hướng lập tức xám xịt.

Tề Đẳng Nhàn vào thang máy, thang máy đi thẳng xuống rồi tạm dừng ở một tầng, sau đó Kiều Thu Mộng mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp đi vào.

Sau khi cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì hơi sững sờ sau đó vui vẻ nói “Chồng à, anh cũng ở đây sao!"

“Thu Mộng, sao cô lại ở tập đoàn Hướng thị?" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, hắn bất đắc dĩ cười hỏi.

“Anh quên rồi sao, anh thông qua tập đoàn Hướng thị mang về vài đơn hàng cho tập đoàn Kiều thị của chúng ta. Tôi có mấy hợp đồng cần đến đây xử lý." Kiều Thu Mộng ngọt ngào cười nói.

“Hôm nay tôi đến đây còn nghĩ có thể gặp được anh hay không đó."

“Không ngờ là ngẫu nhiên gặp được thật!”

Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ, thang máy đi xuống từng tầng một, người đi vào càng ngày càng nhiều.

Tề Đẳng Nhàn kéo Kiều Thu Mộng lui về phía sau, tránh vào trong một góc.

“Những mà muốn gặp chồng mình mà lại cần đến tập đoàn Hướng thị để ngẫu nhiên thấy thì cũng thảm quá!" Kiều Thu Mộng chu miệng, vẻ mặt rất đáng yêu.

Lúc thang máy tới tầng mười tám lại vào thêm vài người nữa khiến không gian vô cùng nhỏ hẹp.

Kiều Thu Mộng cả người gần như dán sát trong lồng ngực Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt cô ta đỏ bừng, hỏi “Chồng ơi, trước kia có phải tôi đối xử với anh không được tốt lắm không?"

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.

Kiều Thu Mộng nói “Hai ngày này tôi ở trong nhà tìm không thấy một tấm ảnh chung nào của hai chúng ta, ở trong phòng cũng không tìm được một bộ quần áo nào của anh, thậm chí tôi không cảm giác được dấu vết nào cho thấy anh đã tồn tại trong sinh hoạt của tôi... Ngay cả nhật ký tin nhắn cũng đều ít ỏi đến thảm hại."

Tuy rằng Kiều Thu Mộng mất trí nhớ nhưng bản chất cô ta là một người phụ nữ vô cùng thông minh, nếu không như vậy thì cô ta cũng không đủ năng lực để xử lý toàn bộ tập đoàn Kiều thị.

Thông qua những dấu vết trong sinh hoạt, cô ta hoảng hốt nhận ra rằng trước kia chính mình cùng Tề Đẳng Nhàn không hề thân thiết, thậm chí có chút xa cách.

“Trước kia cô đối xử với tôi rất tốt, cô sẽ sẵn lòng cho tôi viên đường cuối cùng, bằng lòng cho tôi món đồ chơi cô yêu thích nhất, thậm chí sẵn sàng ở cạnh tôi suốt đêm lúc tôi bị ốm.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

“Đó đều là chuyện lúc nhỏ rồi, xem ra...sau khi kết hôn tôi thật sự không đối xử tốt với anh." Kiều Thu Mộng cảm thấy mất mát, cô ta nhẹ nhàng dùng tay ôm lấy eo Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn vỗ lưng cô ta, thì ra, những hồi ức thời thơ ấu đó trong cảm nhận của Kiều Thu Mộng vẫn luôn luôn đẹp đẽ.

Chỉ là không biết từ sau khi lớn lên tại sao quan hệ giữa hai người lại dần dần thay đổi.

“Vậy chúng ta ly hôn không phải là giả đó chứ?” Toàn thân Kiều Thu Mộng run rẩy, cô ta cảm thấy hơi hoảng sợ.

Tề Đẳng Nhàn cười khổ, Kiều Thu Mộng đã mất trí nhớ, phần đầu cũng bị thương, cô ta có thể đừng thông minh như thế được không?

Hắn cảm thấy áo sơ mi của mình đã ươn ướt, chắc hẳn là do nước mắt của Kiều Thu Mộng.

“Nhưng mà không sao, tôi đã quên rất nhiều chuyện, dần dần chúng ta sẽ tốt hơn."

Kiều Thu Mộng lại nhẹ nhàng thủ thỉ.

Đối mặt với Kiều Thu Mộng chân thành như thế, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị tắc đến tràn đầy.

“Đến bãi đỗ xe ngầm rồi, đừng ôm!”

Thanh âm của Tề Đẳng Nhàn làm Kiều Thu Mộng đang sa vào cảm xúc bừng tỉnh.

Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng kêu một tiếng, sắc mặt cô ta đỏ lên sau đó giống như thỏ con linh hoạt từ trong lòng ngực hắn thoát ra.

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ôm bả vai cô ta, cười nói “Công việc xong rồi đúng không? Tôi mời cô đi hẹn hò, cô có đi không?”

Kiều Thu Mộng sửng sốt, cô ta lập tức gật đầu đồng ý, nói “Đương nhiên muốn đi rồi!”

Đầu cô ta chôn vào ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Dù trước kia như thế nào thì sau này cũng nhất định phải tốt hơn.

Tề Đẳng Nhàn ôm Kiều Thu Mộng đi về phía xe của mình, hắn cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Công việc gì nữa, đi chào hỏi lấy mối làm quen cũng không thể ảnh hưởng mình bay nhảy giữa đống phụ nữ được, như vậy không phải vui hơn sao?
Chương 334 Chân đẹp

Nghiêm túc mà nói, đây là Tề Đẳng Nhàn lần đầu tiên hẹn hò cùng Kiều Thu Mộng.

Tề Đẳng Nhàn cũng không có kế hoạch gì hay ho, nếu đi dạo phố hoặc xem phim thì cũng không có gì thú vị. Hắn đơn giản là đi cùng Kiều Thu Mộng đến siêu thị mua một ít đồ ăn vặt cùng một cái thảm sau đó lái xe tới bờ biển.

Trải thảm trên bờ cát xong, hắn xếp đồ ăn vặt ra rồi ngồi hóng gió biển, phơi nắng ấm, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh sau buổi trưa.

“Anh có tiến bộ đấy.” Kiều Thu Mộng không khỏi cười, nói.

“Tiến bộ chỗ nào?” Tề Đẳng Nhàn hơi ngờ vực hỏi.

“Khi anh còn nhỏ mang tôi đi chơi, tìm không thấy chỗ nào chơi nên chọn nghĩa trang liệt sĩ." Kiều Thu Mộng kể lại, nghĩ đến vẫn thấy buồn cười.

“Khụ khụ khụ...” Tề Đẳng Nhàn ho khan liên tục .

Việc đó đã không thể chỉ gọi là làm bậy thôi nữa rồi, đó gọi là chơi ngu. Hiện tại hắn nghĩ lại vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết, làm gì có ai đưa bạn gái đi chơi lại tìm đến nghĩa trang liệt sĩ.

Xem ra Kiều Thu Mộng ấn tượng rất sâu sắc với lần đó, nhưng cũng bình thường thôi, rốt cuộc lần đó chơi ngu quá mà, người bình thường không ai nghĩ ra được trò đó.

Kiều Thu Mộng lười biếng nằm phơi nắng, cô ta cởi hẳn giày ra, cuộn chân nhích lại gần hắn.

Hiện tại Tề Đẳng Nhàn đã có thể xưng là EQ cao, đương nhiên hắn không cần con gái phải chủ động mở miệng. Hắn duỗi tay ôm bả vai cô ta, kéo người vào trong lòng ngực.

Đôi chân dài của Kiều Thu Mộng ẩn dưới chiếc tất chân màu da, dưới ánh nắng mặt trời phiếm ánh sáng ấm áp giống như mời gọi Tề Đẳng Nhàn thử xem cảm giác vuốt đôi chân này có tuyệt như trong tưởng tượng của hắn hay không.

“Anh vẫn phải về đế đô đúng không? Tôi nhớ rõ anh đã nói là sẽ lấy lại gấp bội những gì đã mất.” Kiều Thu Mộng lười nhác hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mà trước đó tôi phải càng mạnh mẽ hơn mới được." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, hắn duỗi tay che trán của cô ta để đỡ ánh nắng chiếu thẳng vào mắt Kiều Mộng Thu.

Năm đó Tề Bất Ngữ hung hãn điên cuồng là vậy nhưng cuối cùng cũng không thể đánh bại được thế lực kia. Đến cuối cùng gặp phải tình cảnh bốn phía là địch, nhà họ Tề không thể không đuổi hai ba con hắn đi.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy, bản thân hắn nỗ lực hơn ba mình, nếu hắn nỗ lực như vậy hẳn là sẽ mạnh hơn ba hắn.

Có lẽ không đến mấy năm là hắn có thể hiên ngang quay về đế đô, sau đó hắn sẽ khiến những kẻ năm đó bắt nạt hắn phải trả giá!

Kiều Thu Mộng nói “Vậy sẽ rất nguy hiểm đúng không? Lúc đó ngay cả Tề gia cũng phải thỏa hiệp.”

Tề Đẳng Nhàn lập tức nói “Không có đứa bé nào là không nhớ mẹ, nếu bọn họ cưỡng bức tách bọn tôi ra vậy phải nghĩ đến nhất định tôi sẽ trở về!"

Kiều Thu Mộng khe khẽ thở dài, về vấn đề của Tề Đẳng Nhàn, cô ta kỳ thật biết rất nhiều, thậm chí cô ta đôi khi khó tránh khỏi hơi đồng tình với hắn.

“ y? Trên đùi cô sao dính nhiều cát thế, để tôi phủi đi giúp cô." Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nói, bàn tay cũng tự nhiên vươn ra.

Chà, cái đùi này thật là co giãn, xúc cảm thật tuyệt. Tất da chân vừa xa hoa vừa mịn màng, vuốt thử, cảm giác không khác so với tưởng tượng là bao.

Tại giây phút này, Tề Đẳng Nhàn giải quyết xong vấn đề vẫn làm mình bối rối từ lúc Kiều Thu Mộng cởi giày nằm xuống.

Kiều Thu Mộng lại nhịn không được nhẹ nhàng trợn trắng mắt, quyết đoán ấn tay Tề Đẳng Nhàn lên đùi mình, sau đó cô ta nâng người lên, tập kích về hướng miệng hắn.

Kiều Thu Mộng nhiệt tình chủ động hơi quá mức, vậy mà ép Tề Đẳng Nhàn có chút ngạt thở, một hơi hô hấp dài nhưng trong lúc hôn môi cũng không đủ dùng.

“Khụ khụ khụ, cô phóng túng như thế không tốt lắm nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn thở hổn hển hỏi.

“Sợ cái gì, đều đã là vợ chồng già rồi!” Kiều Thu Mộng lại nói hết sức hào phóng, vậy nhưng mặt cô ta cũng đỏ rần.

Tề Đẳng Nhàn cười khổ, vợ chồng già à...Nhưng đến tận lúc ly hôn giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Cái gì cũng chưa phát sinh...

Trái lại sau khi ly hôn tình hình đột nhiên không giống trước kia. Điều này thật sự làm người ta cảm thấy hi vọng mới tới. Quả thật đúng là nữ thần số mệnh như kỹ nữ trà xanh, luôn thích dùng loại vui đùa ác ý này trêu chọc người khác.

“Reng reng reng..."

Tiếng di động vang lên không hợp thời điểm, cắt ngang bầu không khí mập mờ. Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân hẳn là có thù oán với cái điện thoại này, mỗi lần đến thời điểm quan trọng là lại bị tiếng điện thoại chen vào.

Sau khi hắn nhìn thấy người gọi điện là Diệp Phong thì càng không vui, anh ta giúp được mình một chuyện nhỏ thì bắt đầu lên trời à?

Tề Đẳng Nhàn nhận cuộc gọi, tức giận nói “A lô!”

Diệp Phong cũng không bị hắn dọa mà nghiêm túc trình bày “Nhị đương gia, đã xảy ra chuyện rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hỏi “Xảy ra chuyện gì? Anh từ từ nói.”

Diệp Phong nói ngay “Chuyện là thế này, Từ An đã hẹn đàm phán với toàn bộ nhà cung cấp vật liệu xây dựng trong thành phố Trung Hải, đề nghị họ từ chối cung cấp vật liệu cho tất cả xí nghiệp có quan hệ với tập đoàn Hướng thị."

“Từ An là cái cọng lông nào, anh nói rõ ràng xem?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.

“...” Diệp Phong không khỏi cạn lời, vị này thật đúng là quý nhân hay quên, “Từ An chính là giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải đấy ạ, Từ Dương là con của ông ta!”

Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng nhớ lại cái tên này, khó chịu nói “Sau đó thì sao?”

Diệp Phong nói “Hiện tại nguyên liệu dùng cho công trường của giám đốc đều là từ phó giám đốc Kỳ Hạ dùng vật liệu của Hồng Mã để cung cấp, phó giám đốc đương nhiên không chịu đồng ý yêu cầu vô lý này của Từ An."

“Vì thế, hôm nay Từ An nhắc tới chuyện này, ông ta muốn đến quán bar Tiểu Tĩnh để bàn vấn đề đó."

“Tôi đoán ông ta hẳn là sẽ dùng thủ đoạn cho nên thông báo trước cho cậu một tiếng."

“Nhỡ tôi không gánh được, bị chặt đứt nguồn cung cấp hàng hóa dẫn tới trì hoãn mối làm ăn của cậu thì tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu!”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo, nói chuyện cũng đường hoàng đấy nhưng cuối cùng còn không phải là muốn cho mình ra mặt dọn dẹp ổn chuyện này hay sao?

Tuy nhiên, nếu chuyện này liên quan đến ích lợi của hắn thì đúng là hắn nên ra mặt giải quyết.

“Hẳn là do tập đoàn Hướng thị gần đây quá nổi tiếng nên liên minh kinh tế Từ thị bên kia cũng rục rịch, muốn nhân cơ hội tạo thêm quyền lợi..." Diệp Phong nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn.

Ai cũng nghĩ là Từ Ngạo Tuyết nắm chắc thắng lợi, nhưng biểu hiện của tập đoàn Hướng thị lại làm cho người bất an.

Đông Hải Long Môn giúp đỡ cho xí nghiệp tập đoàn Hổ môn, Từ An có lẽ đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị một khoản tài chính không nhỏ nên cũng muốn được chia phần.

Hiện tại, ông ta đứng ngồi không yên, muốn chèn ép tập đoàn Hướng thị từ nhiều phương diện khác.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Tôi biết rồi, đêm nay tôi sẽ qua đó.”

Diệp Phong cười nói “Có Nhị đương gia lại đây vậy thì chuyện gì cũng có thể dẹp ổn, tôi thật sự yên tâm!"

Vừa dứt lời, Diệp Phong cúp điện thoại.

“Làm sao vậy?” Kiều Thu Mộng chờ Tề Đẳng Nhàn tắt điện thoại xong mới quan tâm hỏi han.

“Việc nhỏ thôi, đêm nay tôi phải đi quán rượu Bóng Đêm một chuyến.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Nghe thấy bốn chữ “quán rượu Bóng Đêm”, đầu óc Kiều Thu Mộng đau như bị điện giật sau đó một ít ký ức tràn vào.

Cô ta dần dần nhớ lại một chút việc diễn ra lúc trước tại quán bar , sau đó bắt đầu xấu hổ.

Ngày đó, là khoảng thời gian cô ta ly hôn cùng Tề Đẳng Nhàn, cô ta nhờ Ngô thiếu gia hỗ trợ mình giải quyết vấn đề di dời phá bỏ, sau đó cô ta đến quán bar tiêu một trăm vạn để tìm Diệp Phong.

Kết quả cuối cùng kết thúc bằng sự lúng túng, nếu không phải Tề Đẳng Nhàn ra mặt thì cô ta và Ngô thiếu gia chỉ sợ không có kết quả đẹp lắm.

Tề Đẳng Nhàn trông thấy Kiều Thu Mộng duỗi tay che lại đầu , hắn không khỏi quan tâm nói “Làm sao thế, lại đau đầu à?”
Chương 335 Bắt nạt

“Không có, chỉ là tôi nhớ tới một số chuyện trước đây, có chút xấu hổ thôi.”

Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ cười, vẻ mặt trở nên có chút buồn bã, phần ký ức này nói cho cô ta biết, quả nhiên, cuộc sống vợ chồng của cô ta rất bất ổn.

Hiện tại cô có chút sợ, sợ rằng khi lấy lại ký ức nhiều hơn rồi. Liệu cô ta có thể dùng tâm trạng hiện tại mà giải quyết cuộc sống tình cảm của mình hay không.

Nằm trên bờ biển tắm nắng ấm áp, chỉ trong chốc lát, Kiều Thu Mộng đã chìm vào giấc ngủ.

Tề Đẳng Nhàn đợi cô ta tỉnh dậy thì đã không còn sớm nên bắt đầu đi dọn rác. Sau khi hắn ném một bao rác ném vào thùng rác bên bờ biển, hai người rời khỏi nơi này.

"Chờ đã, hai người tự ý xông vào bãi tắm riêng của chúng tôi, định đi không trả tiền à?!" Ngay lúc này, một thanh niên chặn đường hai người đi.

"Bãi tắm riêng sao?" Kiều Thu Mộng không khỏi nhíu nhíu mày, ở đây cô ta chẳng thấy biển báo nào cho biết là bãi tắm riêng của ai cả.

Hầu hết các resort, khách sạn ven biển đều được xây dựng ở làng du lịch nổi tiếng. Các resort, khách sạn này đều có bãi tắm riêng, chỉ cần có thẻ phòng khách sạn là có thể ra vào bãi biển này, nếu không sẽ bị bảo vệ chặn lại.

Tất nhiên, nếu bãi biển riêng của khách sạn đó được liên thông thì chỉ cần có thẻ phòng của một khách sạn bất kỳ là ta có thể tùy ý ra vào tất cả các bãi tắm khác.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: "Ở đâu viết rằng nơi này là bãi tắm riêng của các người vậy?!"

Anh ta cười ha hả rồi nói: "Nó đã là của tôi từ khi hai người bước vào bãi tắm này rồi! Nhìn thấy làng du lịch bên kia không, nó là của gia đình chúng tôi điều hành đó. Các người tự ý xông vào bãi biển riêng của làng du lịch chúng tôi mà chưa được cho phép, hãy đóng tiền phạt đi!"

Kiều Thu Mộng vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn, cô ta không muốn so đo với loại người này, sợ bị phá hỏng tâm trạng tốt mất.

"Đưa một trăm vạn đây rồi tôi sẽ cho hai người đi." Người thanh niên này bỗng nhiên cười, bày ra vẻ mặt không ý tốt mà nói.

Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt. Sau đó cô ta nổi giận, trầm giọng nói: "Cứ cho rằng bãi biển này là của làng du lịch Đông Sơn các người đi! Dù vậy thì bãi biển của mấy người làm bằng vàng sao? Chúng tôi chỉ vào nghỉ ngơi một chút thôi vậy mà lấy tận một trăm vạn?

"Không sai, bãi biển nhà tôi làm bằng vàng đấy, đưa một trăm vạn nhanh lên! Bớt dây dưa!" Người thanh niên này cười lạnh nói.

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Kiều Thu Mộng, hắn nhếch mép cười nói: "Mộng Mộng, cô không cần nói lý luận với loại người ngu ngốc này. Loại người này đến đây là để kiếm chuyện mà. Nếu cô không bẻ mấy cái răng của hắn thì sao hắn biết đau là như thế nào."

Kiều Thu Mộng cũng thấy lời Tề Đẳng Nhàn nói rất có lý. Khi gặp phải những loại người mặt dày này thì ta phải mặt dày hơn nó, đây chính là giải pháp hiệu quả nhất.

"Mày nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Biết tao là ai không?”

“Anh chính là quản lý làng du lịch Đông Sơn, Trương Hoan!”

Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, người thanh niên không khỏi có chút bực bội, hơi nheo mắt lại nhìn đối phương.

Kiều Thu Mộng cười nhạo một tiếng, cái tên này cô ta chưa từng nghe qua, cũng không biết trâu bò cỡ nào?

Trương Hoan nhìn thấy mặt cô tỏ vẻ khinh thường, sắc mặt của hắn không khỏi trầm xuống, nói “Cô chưa từng nghe qua tên của tôi à?”

"Được rồi, vậy hai người đã nghe qua cái tên Lý Gia Quyền chưa?"

"Hai người chắc hẳn là biết Lý Thiên Lạc, thiếu gia của Lý gia đúng không?"

"Khu nghỉ dưỡng Đông Sơn thuộc tài sản của thiếu gia Lý Thiên Lạc. Tôi chính là cấp dưới của anh ấy đó!"

Khi Trương Hoan nói những lời này, khuôn mặt anh ta đầy kiêu ngạo, như thể anh ta là thừa tướng đi bên cạnh hoàng đế, nhìn rất chi là trung thành với chủ nhân.

Điệu bộ của anh ta như vị quan "dưới một người, trên vạn người" vậy.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: "Lý Thiên Lạc?"

Hắn nghe cái tên này có chút quen, sau đó trong nháy mắt nhớ tới gì đó rồi nhận ra.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn, Trương Hoan không khỏi đắc ý, cho rằng hắn bị danh tiếng của Lý Thiên Lạc làm cho sợ hãi, lập tức nói: "Sao, bị dọa sợ rồi à?"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, sau đó cười nói "Tôi chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi, anh là người hầu của người ta mà sao trông tự hào thế? Thật là không hiểu nổi!"

Trương Hoan sửng sốt một chút, sau đó nổi giận, lạnh lùng nói: "Tao có là người hầu của thiếu gia Lý Thiên Lạc thì so với rác rưởi như mày còn tốt hơn nhiều! Chỉ cần thiếu gia Lý Thiên Lạc thưởng cho tao một miếng ăn thì tao muốn đánh tụi bây, muốn chửi tụi bây bao nhiêu chả được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: " Vậy gọi Lý Thiên Lạc tới đây thử xem, xem anh ta có dám nói những lời như vậy trước mặt tôi không?"

Lần trước Lý Thiên Lạc ở giết người ao đất thượng làm sự tình, Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp tới đá cửa phòng tập.

Nếu lúc đó hắn không phải nể tình Phó Phong Vân, sợ làm mất thể diện của ông ấy. Thì chắc hắn đã hủy hoại thanh danh của Lý Gia Quyền từ lâu!

Tên Lý Gia Quyền kia là gì chứ? Ở trong mắt hắn, người đó cũng liền cùng cái gì "Tùng sống đạn run tia chớp năm liền tiên" không sai biệt lắm ngoạn ý nhi.

"Mày mà cũng xứng gặp mặt với thiếu gia Lý Thiên Lạc sao? Đánh giá cao bản thân quá à? Một trăm vạn, mau lấy ra đây!" Trương Hoan lạnh lùng nói.

"Anh tự đi mà lấy ấy!" Kiều Thu Mộng lãnh đạm nói.

Ánh mắt Trương Hoan dừng ở trên người cô ta, sau đó cười xấu xa nói "Hai người nghèo đến nổi không kiếm ra một trăm vạn cũng không sao. Ai là nam cút đi, nữ thì ở lại, cùng tôi trở về làng du lịch đi đền tiền bồi thường!"

Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt, cùng trở về làng du lịch đền tiền? Còn có thể làm gì để đền tiền chứ!

Lúc này, sắc mặt cô ta tức giận đến đỏ lên. Cái tên khốn này cố ý mở miệng đòi một trăm vạn, một phần là để thực hiện hành vi này đây mà!

"Cô muốn tát anh ta không?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hỏi.

"Ừ!" Kiều Thu Mộng bĩu môi, hung tợn mà đáp ứng.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nói: "Vậy cô lên đánh hắn đi, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô."

Kiều Thu Mộng nói "Được!"

Thấy cô ta trả lời dứt khoát như vậy, so với Tề Đẳng Nhàn đang mất lý trí phía trước hoàn toàn khác nhau, như là một người ở trên trời và một người dưới đất.

Sau khi cô ta thốt ra một câu, Kiều Thu Mộng sải bước về phía trước rồi vung tay tát một cái thẳng vào mặt Trương Hoan!

Trương Hoan giận dữ, không nghĩ tới một người phụ nữ yếu đuối như vậy cũng dám tát mình? Thật sự không đem anh ta để vào mắt!

Dù sao anh ta cũng là người được Lý Gia Quyền luyện qua vài tay nghề, đối phó với hai ba tên đàn ông bình thường cũng chả sao.

Anh ta vừa muốn đánh lại thì lại cảm thấy trên đỉnh đầu bị đập một cú, đầu óc lập tức choáng váng, sau đó hai chân bị cắm chặt vào cát như đinh đóng cột, hai cánh tay xụi lơ, không thể nâng chúng lên được chút nào.

Đúng lúc này, Kiều Thu Mộng lại thêm một cú tát mạnh vào mặt anh ta.

Hết cú này đến cú khác, Trương Hoan chỉ cảm thấy áp lực dưới chân biến mất, cơ thể mất đi cân bằng, ngã phịch một tiếng té lăn trên bờ cát, mồm gặm đầy cát.

Ngay lúc Trương Hoan định đánh trả, Tề Đẳng Nhàn đã đứng bên cạnh anh ta nện một cú đấm lên đầu anh. Ngay lập tức anh ta như cái đinh đóng trên cát, ráng chịu đựng giữa sống giữa chết.

"Hu hu hu…"

Sau khi Kiều Thu Mộng tát một cú xuống, bàn tay đau đến tê dại, cô ta vội giơ bàn tay đặt ở bên miệng thổi liên tục để giảm bớt đau.

Tề Đẳng Nhàn thấy một màn vậy, hắn nhịn không được nở nụ cười. Còn chưa nói bộ dạng Kiều Thu Mộng thổi thổi thật sự rất đáng yêu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK