Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 806 Kẻ lỗ mãng

Chương 806: Kẻ lỗ mãng

Trong nhà hàng Bạch Liễu, có ba người đang ngồi ăn cơm bên bàn cạnh cửa sổ.

Trong đó có hai người, là Tề Đẳng Nhàn quen biết, một người là Nghiêm Mộc Long, một người là Tạ Cuồng Long.

Sau khi Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ, sau đó còn có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng, đúng là điên mà, ra ngoài ăn một bữa cơm thôi cũng gặp được tên sát tinh này!

Cố tình Tề Đẳng Nhàn còn cười tủm tỉm mà dẫn dắt Lý Vân Uyển đi tới, nhìn Tạ Cuồng Long, nói: “Có hiểu lễ phép hay không hả?”

Tạ Cuồng Long buông đũa, cắn răng nói: “Chào đại ca!”

Hai người Nghiêm Mộc Long và Triệu Đồ Long nghe được lời này, đều lập tức sửng sốt, sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Tạ Cuồng Long.

Ánh mắt này của hai người họ, càng là làm cho Tạ Cuồng Long gần như muốn trực tiếp đập đầu tự sát ngay trên bàn.

Anh ta kiểu người cao ngạo, vậy mà bị bắt giáp mặt gọi Tề Đẳng Nhàn là đại ca, hơn nữa, vẫn còn làm trò này trước mặt hai đối thủ cạnh tranh, thật sự quá mất mặt.

“Có phải không hiểu chuyện đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, khó chịu nói.

“Chào đại ca.” Tạ Cuồng Long chỉ có thể căng da đầu đứng dậy, giọng căm hận nói.

Tề Đẳng Nhàn lúc này mới gật đầu, duỗi tay chỉ một ngón tay vào Lý Vân Uyển, nói: “Có biết nhìn hay không?”

Trong lòng Tạ Cuồng Long đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tề Đẳng Nhàn một lần, sau đó nói với Lý Vân Uyển, nói: “Chào chị dâu!”

Lý Vân Uyển kỳ quái nói: “Hả, anh thu đàn em từ khi nào vậy? Sao em không biết!”

“Haiz, anh ta không gì bản lĩnh, nên anh cũng là không đề cập đến với em. Lúc này tình cờ đụng phải, mới để anh ta lại đây nhận mặt!” Tề Đẳng Nhàn đĩnh đạc nói.

Tạ Cuồng Long trong lòng đã chảy máu, hận không thể chọc chiếc đũa này vào tim Tề Đẳng Nhàn.

Cái gì kêu là không có bản lĩnh?

“Cậu chính là Tề Đẳng Nhàn?” Triệu Đồ Long ngay đúng lúc này mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía hắn, cực kỳ hứng thú, phảng phất như nhìn thấy động vật hiếm quý.

“Vì sao tôi lại thường xuyên gặp được nhiều người nói chuyện vớ vẩn như vậy nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại.

Hắn cảm giác được, thái độ của người này không thân thiện lắm với hắn, trong lời nói còn mang theo khiêu khích cùng sát khí.

Cho nên, hắn đương nhiên sẽ không đáp lại lời gì hay.

Nghiêm Mộc Long lại nhàn nhạt nói: “Các người ăn của các người đi, nói chuyện vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Tạ Cuồng Long, nói: “Đàn em, bữa cơm hôm nay, để đại ca là tôi mời, đừng khách khí, ở trước mặt bạn bè của anh, cần phải có mặt mũi!”

Tạ Cuồng Long hận không thể giết hắn, xanh mặt, một câu cũng không nói ra.

“Bởi vì tôi muốn đánh chết cậu!” Triệu Đồ Long ngay lúc này nhe răng trợn mắt mà cười với Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nói.

"Người muốn đánh chết tôi rất nhiều, anh phải đi xếp hàng.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói.

Triệu Đồ Long không ngừng đánh giá hắn, nhìn đến mức hắn có chút không được tự nhiên.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Nhìn người ta làm gì? Về nhà mà mẹ nhà anh ấy.”

Triệu Đồ Long mày nhíu lại, chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng, Nghiêm Mộc Long lại duỗi tay đặt ở lên vai hắn ta nhấn một cái, nói: “Hôm nay tới đây là để ăn cơm, không phải để gây chuyện.”

Triệu Đồ Long chỉ có thể từ bỏ, dù sao, nơi này là Thượng Hải, hắn ta phải nghe lời Nghiêm Mộc Long.

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển cũng rời khỏi đó, ngồi xuống một cái bàn ở trong góc, sau đó gọi món ăn.

“Như thế nào, anh quen bọn họ sao?” Lý Vân Uyển có chút tò mò hỏi.

“Người gọi anh đại ca tên là Tạ Cuồng Long, một trong năm con rồng tại Hoa Quốc, người phụ nữ kia, là Nghiêm Mộc Long……” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Lý Vân Uyển kinh ngạc nói: “Nghiêm Mộc Long…… Cũng là một trong năm con rồng tại Hoa Quốc sao?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Vậy tên vừa rồi nói muốn giết anh thì sao? Anh ta là ai, cũng một trong năm con rồng sao?” Lý Vân Uyển càng thêm tò mò.

“Cái này thì không biết có phải hay không.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, cũng không phải quá để ý đến lai lịch của Triệu Đồ Long.

Tâm tình của Tạ Cuồng Long nhất không tốt lắm, thậm chí còn có chút muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đặc biệt là lúc đối mặt với ánh mắt kỳ quái và hài nước của hai người Nghiêm Mộc Long và Triệu Đồ Long, anh ta càng muốn tự sát!

“Tôi đã đánh cược thì phải chịu thua, các người có gì hay mà cười nhạo!” Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói, ngữ khí đông cứng.

“Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, Tạ Cuồng Long đại danh đỉnh đỉnh, người không ai bì nổi, cư nhiên sẽ nhận một người tuổi trẻ như vậy làm đại ca?” Triệu Đồ Long trực tiếp bật cười.

Tạ Cuồng Long đen mặt.

Nghiêm Mộc Long lắc đầu, nói: “Bất luận là người nào, nếu đơn phương gặp một mình hắn, đều không nhất định sẽ thắng. Chớ quên, Hồng Thiên Đô, là chết ở trong tay hắn!”

Triệu Đồ Long mỉm cười, hắn ta đương nhiên biết Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, bằng không cũng không có thể nào đánh chết Hồng Thiên Đô, nhưng điều này cũng không ngăn cản được hắn ta nhạo báng Tạ Cuồng Long.

“Tôi cảm thấy ba chúng ta loại hắn ngay tại đây cũng khá tốt, cùng lắm thì nhận thua.” Triệu Đồ Long không sợ trời không sợ đất mà nói.

“Không được làm hư kế hoạch của Triệu Huyền Hoàng tiên sinh, hiện tại còn chưa phải thời điểm tốt.” Nghiêm Mộc Long liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói.

Tạ Cuồng Long vùi đầu vào ăn cơm, vội vàng cắn hai miếng, buông đũa, nói: “Tôi đi trước, sau có việc gì thì nói!”

Anh ta thật sự không muốn ở chung một nơi với Tề Đẳng Nhàn, thật sự quá mức nghẹn khuất.

Dù thân phận, địa vị của anh ta như thế này, mà phải gọi một người trẻ tuổi là đại ca, quả thực là nghẹn khuất và nhục nhã không để đâu hết.

Không bao lâu sau, Nghiêm Mộc Long và Triệu Đồ Long cũng đứng dậy rời đi.

Hai người trước khi đi, cùng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn một cái.

“Không phải nói, giữa cao thủ các anh gặp nhau đều rất thưởng thức lẫn nhau sao, các anh như thế nào lại trông như kẻ thù vậy?” Sau khi bonk họ đi, Lý Vân Uyển nhịn không được mở miệng đặt câu hỏi.

“Em coi đây là thế giới võ hiệp sao? Còn thưởng thức lẫn nhau.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói.

Lý Vân Uyển suy nghĩ một lát, nói: “Người dân ngày nay đều được giáo dục trong môi trường tốt, nói chung là có phẩm chất tốt, mới tạo dựng được tên tuổi, bọn họ chẳng phải nên chú ý đến phong thái chứ, phải không??”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai nói cao thủ thì nhất định phải có phong thái? Ai nói cao thủ thì nhất định phải có tố chất tốt?”

Hắn tuy rằng không có xung đột chính diện với Nghiêm Mộc Long, nhưng rất rõ ràng người phụ nữ này cũng đối địch với hắn, lòng mang đầy ý xấu, cho nên lần trước hắn mới nói chuyện như vậy, hắn muốn kích thích Nghiêm Mộc Long đấu một trận sinh tử với hắn.

“Em cảm thấy người vừa nảy biểu hiện hơi có chút điên cuồng, nếu ba người này đều là cao thủ, thì anh nên cẩn thận một chút, lỡ như ba người bọn họ ra tay cùng lúc thì làm sao bây giờ?” Lý Vân Uyển hỏi.

“Trốn chứ sao! Tạ Cuồng Long xem như là cao thủ đứng đầu, cái người Nghiêm Mộc Long kia tất nhiên cũng không kém, còn cái tên ngốc cuối cùng kia tuy rằng trông như kẻ lỗ mãng, nhưng rõ ràng không yếu chút nào.” Tề Đẳng Nhàn nói, “Chẳng sợ anh có võ công cao cường đến đâu, gặp phải ba người như vậy, cũng chỉ có nước bỏ chạy.”

Lý Vân Uyển nói: “Anh không phải suốt ngày khoe khoang mình đã trở thành thần võ sao??”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Võ công cũng chẳng phải tu tiên, anh mẹ nó muốn thật học cho xong Quy Phái Khí Công, chỉ cần một giây đã lập tức đập chết bọn họ!”

Đúng lúc này đồ ăn được bưng đi lên, Lý Vân Uyển nếm thử, chậc, thật đúng là mỹ vị nhân gian!

Cô ta cũng không thèm để ý đến Tề Đẳng Nhàn đang ba hoa khoác lác, buông miệng ăn uống thả cửa, hoàn toàn không màng cái gì là hình tượng thục nữ.

“Tạ Cuồng Long là con cháu của Hồng bang, Nghiêm Mộc Long thuộc phe phái của Triệu gia, hai người kia ở cùng một chỗ, chắc chắn là không có chuyện gì tốt…… Còn có cái tên lỗ mãng kia, không biết có địa vị gì?” Tề Đẳng Nhàn trong lòng lại nghĩ, mỹ vị trên bàn nhưng hắn vào lúc này cảm giác có chút nhạt như nước ốc.
Chương 807 Đưa tiền

Chương 807: Đưa tiền

Lý Vân Uyển ăn nó đến chết khiếp, chầu này, không biết phải squat bao nhiêu lần mới có thể tiêu hao hết.

Đảo mắt nhìn qua, thấy Tề Đẳng Nhàn đang trầm tư, cô ta trực tiếp hỏi: “Anh đây là đang suy nghĩ đến tình nhân nhỏ nào?”

Tề Đẳng Nhàn hoàn hồn, nói: “Anh đang suy nghĩ đến ba người mà mình vừa gặp kia thôi, cái gì mà tình nhân nhỏ, đừng nói bậy, anh không có tình nhân nhỏ……”

Hắn âm thầm bổ sung trong lòng nói: “Từ Ngạo Tuyết là tình nhân lớn!”

Sau khi ăn xong bữa cơm này, trong lòng Tề Đẳng Nhàn nảy sinh thêm nhiều ý tưởng.

Bạch Liễu bây giờ đang mở nhà hàng, vậy còn ba người Chiêm Tinh, Diệp Thành, Diệp Phi Lưu thì sao? Cũng không biết hiện tại đang sống như thế nào.

“Đi tản bộ đi, ăn có hơi no, đồ ăn ở nhà này thật sự quá ngon, thật muốn đào đầu bếp của nhà hàng này đi.” Lý Vân Uyển vỗ bụng mình, cực kỳ không thục nữ mà ợ một cái.

Lý Vân Uyển cảm thấy tản bộ với Tề Đẳng Nhàn như bây giờ cũng khá tốt, hai người gần đây đều rất bận, không có thời gian mà nhàn nhã tản bộ như lúc trước.

Nhưng, Lý Vân Uyển dù sao cũng là một người siêu lười, sau khi đi bộ một vòng, lập tức không muốn đi nữa.

Không còn cách nào khác, Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể cõng cái người lười biếng này lười cẩu tiếp tục đi, cứ như này…… Còn tiêu thực thì sao?

“Anh không hiểu, em đây là lười có trình độ, thời điểm cần tập thể hình để bảo trì dáng người, em có thể nỗ lực hơn so với bất cứ ai.” Lý Vân Uyển cười hì hì nói.

“Nhưng thật ra, nội cuốn nghiêm trọng……” Tề Đẳng Nhàn trong lòng nghĩ.

Trong khoảng thời gian này, Lý Vân Uyển thường âm thầm phân cao thấp với Dương Quan Quan, cũng tu dưỡng nhan sắc không ít, cặp mông này rõ ràng lớn hơn trước kia một chút, khẳng định đã squat không ít.

Tề Đẳng Nhàn cõng Lý Vân Uyển đi trên đường ở Tân Hải, gió biển thổi mát mẻ, lúc này có một chiếc Rolls-Royce ngừng lại.

“Tề tiên sinh.” Cửa xe vừa mở, một người đàn ông trẻ tuổi trẻ bước xuống.

“Anh là ai?” Tề Đẳng Nhàn nhìn đến người này, lập tức sửng sốt, người này rất lạ mặt, căn bản không quen biết.

Lý Vân Uyển thức thời mà nhảy xuống từ sau lưng hắn, nhìn thoáng qua bảng số xe.

Người đàn ông trẻ tuổi này vỗ tay, lập tức có hai người từ trong xe chui ra, mỗi người lấy ra một cái vali.

Vali bị hai người kia để xuống đất, sau đó nghe thấy người đàn ông này nói: “Tôi là người của Thượng Quan gia thuộc Hồng bang tại Mỹ, tôi tên Quan Kinh Đào, cố ý tới Thượng Hải tìm Tề tiên sinh để nói chút chuyện.”

Lý Vân Uyển gần đây cập nhật tin tức tại Mỹ để chuẩn bị cho chuyến đi đến Mỹ, lập tức nói khẽ với Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: “Thượng Quan gia thuộc Hồng bang tại Mỹ là một thế lực lớn đang trên đà phát triển, đặc biệt là gần đây, có một người phụ nữ trong gia tộc bọn họ hình như leo lên được người của gia tộc Rothschild.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lại không cho là đúng, gia tộc Rothschild là gia tộc tài phiệt tại Châu u, tuy rằng lực ảnh hưởng tại nước Mỹ cũng không yếu, nhưng cũng điểu không đến chạy đi đâu.

Hơn nữa, gia tộc Rothschild đã bỏ lỡ thời gian quật khởi của Mỹ, đã tụt hậu hơn nhiều so với những nhà tài phiệt đi lên về mặt tích luỹ.

“Anh muốn nói cái gì với tôi?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

Thượng Quan Kinh Đào vỗ tay, hai người cấp dưới lập tức mở vali ra, chỉ thấy bên trong hai cái vali 40 inch trãi đầy một màu xanh của đô la Mỹ, hai cái vali này gộp lại, giá trị có lẽ lên tới hàng chục triệu đô.

Mười triệu đô, tương đương với sấp xỉ 7000 vạn tiền Hoa Quốc, quả thật là một số tiền khổng lồ.

Thượng Quan Kinh Đào nói: “Đây là quà gặp mặt!”

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trên mặt đã tươi cười như hoa, nói: “Tôi không phải người yêu tiền.”

Lý Vân Uyển lập tức khinh bỉ, không phải người yêu tiền, thì anh cười tươi như vậy làm gì?

Ngay cả cô ta khi thấy nhiều tiền như vậy, nhìn hai cái vali tiền để cạnh nhau, cũng cảm thấy có chút chấn động.

Đây là lý do tại sao những người đưa hối lộ thường thích sử dụng tiền mặt thay vì chuyển khoản, bởi vì, khi tiền mặt chất thành đống có thể tạo thành hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh.

Chỉ ba bốn mươi vạn cũng đủ làm chấn động rồi, chứ đừng nói đến ngàn vạn!

“Có chuyện gì thì nói đi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nói với Thượng Quan Kinh Đào.

Lễ nhiều người không trách, nhượng ta tặng nhiều tiền như vậy, cho dù có muốn cái mạng của anh, anh cũng phải dùng gương mặt tươi cười để chào đón!

Thượng Quan Kinh Đào nói: “Rất đơn giản, tôi hy vọng Tề tiên sinh có thể ngăn cản chuyện gần đây của Viên Thăng Lộc.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lông mày lập tức nhăn lại, trên mặt cũng mang theo chút lạnh lùng.

Viên Thăng Lộc là Ngọc Tiểu Long tự mình câu ra, chính là vì muốn lấy lại cây tế đao của Viên Thiên Thành, hơn nữa, sau lưng Viên Thăng Lộc còn liên quan đến băng nhóm phạm tội ở Điện Bắc.

“Chuyện này tôi không thể xem vào quá nhiều, đều là do Ngọc Tiểu Long làm chủ đạo.” Tề Đẳng Nhàn nói, “Số tiền này, anh đưa sai người rồi.”

“Không không không, Tề tiên sinh không cần nhúng tay vào, chỉ cần tùy tiện nói bóng nói gió vài câu là được. Số tiền này, cậu lấy đi!” Thượng Quan Kinh Đào hào phóng nói.

“Nhìn tôi giống người tham lam dễ bị đút lót như vậy sao? Muốn đút lót cho tôi?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi.

Thượng Quan Kinh Đào lại nói: “Tôi nghĩ, Tề tiên sinh hẳn là sẽ không từ chối ý tốt của Thượng Quan gia chúng tôi đâu. Dù sao, Thượng Quan gia chúng tôi trong Hồng bang tại Mỹ cũng có chút phân lượng!”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Chỉ chút tiền ấy, mà muốn tôi bán đứng điểm mấu chốt của bản thân, thay đổi giá trị quan chính mình sao? Các người, và Viên Thăng lộc có quan hệ gì?!”

Sắc mặt Thượng Quan Kinh Đào trầm xuống, nói: “Tề tiên sinh, đây là thiện ý mà Thượng Quan gia chúng tôi muốn biểu đạt, cậu thật sự không nhận sao?”

Lý Vân Uyển có chút sùng bái mà nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Người đàn ông có lập trường, không thể nghi ngờ là người đàn ông bản lĩnh lớn nhất.

Không ngờ, giây tiếp theo Tề Đẳng Nhàn lại liếm miệng mình, nói: “Phải thêm tiền!”

“Phụt!”

Lý Vân Uyển suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, một giây trước còn hiên ngang lẫm nhiên, giây tiếp theo đã lập tức biến thành “Thêm tiền”?

Thượng Quan Kinh Đào sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: “Không ngờ Tề tiên sinh còn có nhiều dã tâm hơn so với tôi tưởng tượng nhiều, được được được, thêm tiền! Lại lấy ra một cái vali nữa!”

Cấp dưới của anh ta lập tức vào trong xe, kéo ra lại một cái vali lớn, bang một tiếng, mở ra, bên trong vẫn một màu xanh mướt của tiền mặt.

“Được rồi, thành giao.” Tề Đẳng Nhàn nói, “Tôi sẽ nói với Ngọc Tiểu Long.”

Trên thực tế, Tề Đẳng Nhàn cũng biết, chuyện của Viên Thăng, cũng đã đến lúc kết thúc.

Nếu lại dây mơ rễ má thêm chút nữa, rất có thể sẽ xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, sẽ chọc cho nhiều người chó cùng rứt giậu.

Nhận lấy 18 triệu đô la Mỹ này, để thu tay lại trước cũng không phải không thể.

Thượng Quan Kinh Đào chắp tay với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Hoan nghênh Tề tiên sinh đến quê hương của chúng tôi chơi một ngày nào đó, cũng hy vọng tình hữu nghị của chúng ta sẽ dài lâu!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nói hay lắm. Dựa vào những tờ tiền xanh này, anh chắc chắn là bạn của tôi!”

Thượng Quan Kinh Đào cười ha ha, mang theo nhóm cấp dưới của mình nghênh ngang rời đi.

Ba cái vali tiền mặt cực kỳ to ở dưới chân Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển có chút phức tạp mà nhìn hắn, cảm thấy người này thay đổi rồi.

“Xem anh như vậy làm gì? Có tên ngốc đưa tiền tới mà em không cần sao?” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, “Anh và mấy tên chuyên làm chuyện xấu kia không đội trời chung, nhưng tiền của bọn họ, cũng có thể thu một chút!”

Lý Vân Uyển sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh tính lấy không tiền của bọn họ sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mắc mớ gì anh phải giúp bọn họ làm việc? Chờ thời cơ tới, anh còn muốn tự mình bắt lấy, diệt trừ bọn họ!”

Hắn cười lạnh, trực tiếp gọi điện thoại cho Ngọc Tiểu Long.

“Tiểu Long, chuyện của Viên Thăng Lộc thế nào rồi?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Đã đào được gần hết rồi.” Ngọc Tiểu Long nói, không hiểu sao tự nhiên Tề Đẳng Nhàn lại hỏi tới chuyện này.

“Lại cho tiếp tục đào thật mạnh cho tôi! Vừa mới có người tặng tiền cho tôi, xin tôi giúp đỡ, bảo tôi nói một câu với cô, lại tiếp tục làm tàn nhẫn một chút!” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười, nhìn ba cái vali tiền, cứ như vậy mà nói.
Chương 808 Bỏ ý định

Chương 808: Bỏ ý định

Nếu như Thượng Quan Kinh Đào biết rằng Tề Đẳng Nhàn là loại người chuyên đi lật lọng, cầm tiền của anh ta rồi còn muốn đánh người của anh ta, khẳng định sẽ trực tiếp thuê một trăm tay súng tới bắn hắn thành cái sàng.

Lý Vân Uyển nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm, này…… Này không phải quá vô đạo đức sao? Quả thực còn ác hơn so với phản diện.

Nếu đã nhận tiền của người ta, vậy tốt xấu cũng phải làm bộ làm dáng chút chứ!

Coi 18 triệu đô la Mỹ là tiền âm phủ hay gì?

Ngọc Tiểu Long nghe xong cũng kinh ngạc, nói: “Có người cho anh đưa tiền? Người nào!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Người của Thượng Quan gia của Hồng bang tại Mỹ, tên là Thượng Quan Kinh Đào, đi xe Rolls-Royce, còn cho biếu tặng tôi hơn 10 triệu đô la Mỹ! Cô muốn không, để tôi chia một phần cho cô ha?”

Ngọc Tiểu Long nói: “Anh đúng là, tiền gì cũng dám thu, đến lúc đó bị lật xe, người ta sẽ tố cáo anh nhận hối lộ!”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi sợ gì dăm ba mấy cái thủ đoạn này! Xem ra, chuyện này của Viên Thăng Lộc liên lụy đến lợi ích của rất nhiều tập đoàn lớn, ngay cả Hồng bang tại Mỹ cũng có tham dự.”

Ngọc Tiểu Long trầm ngâm một lát, nói: “Vậy chút nữa tôi sẽ xuống đào thêm chút nữa…… Ý của anh là muốn dẫn dụ cho Thượng Quan gia ra tay với anh đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mối quan hệ giữa Hồng bang và Long Môn vốn dĩ đã bằng mặt không bằng lòng, nhưng bởi vì hai bên là hai xã đoàn người Hoa lớn nhất thế giới, bên ngoài vẫn phải làm như thân thiết lắm. Nếu bọn họ động thủ trước, vậy thì cũng không thể trách tôi!”

Ngọc Tiểu Long nói: "Được, tôi đi đây, tôi cũng nghĩ là lực độ lần này chưa đủ mạnh, vẫn nên làm cẩn thận một chút.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Được, phần tiền này thì chia cho cô một phần, để tôi chia cho cô một cái vali.”

“Cút đi!” Ngọc Tiểu Long cười lạnh nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy rất cạn lời, thì ra, làm người cũng có thể vô sỉ đến tình trạng này!

Cầm tiền của người ta, còn cố ý đánh người ta……

Về sau nếu còn có ai đưa tiền cho Tề Đẳng Nhàn, vậy đơn giản chính là coi tiền như rác!

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Nhìn anh như vậy làm gì? Cũng không phải ngày đầu tiên quen biết anh!"

Lý Vân Uyển vỗ trán mình, nói: “Em biết anh rất vô sỉ, nhưng lại không biết anh vậy mà có thể vô sỉ đến nhường này! Bảo người ta thêm tiền, còn muốn đánh người ta, vô đạo đức.”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói chuyện đạo đức với mấy người này làm gì? Mấy cái vali tiền này của bọn họ, đều dính máu của vô số gia đình. Anh không chỉ muốn lấy tiền của bọn họ, mà còn muốn chơi chết bọn họ!”

Lý Vân Uyển nói: “Nói tới nói lui, ta em có một vấn đề muốn hỏi.”

“Sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Anh ngày thường không phải gọi Ngọc Tiểu Long là Ngọc tướng quân sao? Từ khi nào lại gọi nhau thân mật như vậy, Tiểu Long ơi Tiểu Long à?” Lý Vân Uyển ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

“Ha, vậy sao lúc trước em không nói đi, nếu anh có thể có một chân với Ngọc Tiểu Long, Hướng tổng, Trần Ngư, em sẽ không ghen, còn sẽ chắp tay bái lạy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

Lý Vân Uyển sửng sốt, lời này, lúc trước cô ta thật đúng là từng nói qua!

Lần đó đột nhiên về nhà, nhìn thấy ba đôi giày nữ, trực tiếp khiến cô ta kinh hãi, đi vào nhìn thấy, ba người phụ nữ kia……

Cô ta lập tức nhớ tới bản thân cô ta đã từng trào phúng khi Tề Đẳng Nhàn nói là “Tôi muốn tất cả", nói là nếu hắn thật sự có bản lĩnh này, cô ta cũng chấp nhận.

Kết quả thì sao? Cô ta bị vả mặt, nên sau khi gặp Dương Quan Quán mới ngấm ngầm biết được nhưng không nói ra.

Lý Vân Uyển cảm thấy, cô ta sau này nên cẩn trọng trong lời nói hơn, tuyệt đối không thể tùy tiện phát ngôn những câu như vậy nữa, nếu không để sau này bị hắn vặn lại bằng câu mình từng nói ra rất khó chịu.

Điều khiến cô ta càng tức giận chính là, cái tên này luôn nói trí nhớ của bản thân không tốt, nhưng những việc này, sao hắn lại nhớ rõ ràng như vậy?!

“Yên tâm yên tâm, anh và Ngọc Tiểu Long chỉ là bạn bè mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói, “Vấn đề hiện tại là, làm thế nào để đem mớ tiền này về.”

Lý Vân Uyển nói: “Tùy tiện gọi một chiếc xe không phải là được rồi sao.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Em kêu đi, số tiền này em giúp tôi xử lý.”

Đầu óc thật sự rất quỷ quyệt.

Hiện tại chỗ ở của hắn tại Thượng Hải, chính là nhà của Dương Quan Quan, nếu bây giờ mang số tiền này trở về, Lý Vân Uyển đi theo hắn sẽ biết, sau đó hắn nhất định sẽ bị dao đâm ngay lập tức.

Cho nên, hắn trực tiếp thoải mái hào phóng đưa tiền cho Lý Vân Uyển, cứ như vậy, sẽ không gặp phải vấn đề gì.

Nhị đương gia, xứng đáng trở thành người chơi cao cấp!

“Cái tên cặn bã nhà anh có phải làm chuyện xấu gì đúng không? Nhiều tiền như vậy, mà giao cho em hết?” Lý Vân Uyển nghi hoặc nói, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Bậy bạ, anh giao tài sản cho em quản lý còn ít à? Hơn nữa, anh rõ ràng là người thâm tình nhất thành phố Trung Hải, cặn bã cái gì, có biết nói chuyện hay không?” Tề Đẳng Nhàn hừ hừ nói.

Lúc này hắn nghĩ mình mà ngậm thêm một điếu xì gà, đeo thêm kính râm và mấy cọng dây chuyền vàng, nhân tiện nên cái nhạc nền mother fucker, nhất định là rất phong cách.

Lý Vân Uyển trực tiếp làm lơ hắn, mặc kệ tự biên tự diễn, mà gọi điện thoại cho Tống Chí Mai, bảo bà ta gọi một chiếc xe tới đây đón bọn họ.

Số tiền này, trực tiếp vận chuyển về nhà Lý Vân Uyển.

Tống Chí Mai nhìn thấy ba cái vali lớn, lập tức giật mình, nói: “Đem ba cái vali này tới đây làm gì?”

“Đựng tiền, bên trong tất cả đều là tiền đô!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nó.

“Nói đùa cái gì vậy?” Tống Chí Mai lập tức bất đắc dĩ cười nói, “Để dì nhìn xem, rốt cuộc là đựng cái gì.”

Bà ta cúi eo, mở một cái vali ra, màu xanh mượt mà suýt nữa làm bà ta mù mắt.

“Vãi……”

Tống Chí Mai không màng hình tượng mà thốt ra một câu nói thông dụng tại Hoa Quốc.

“Này này này…… Số tiền này là từ đâu ra? Các con ra ngoài dạo phố, ăn một bữa cơm, mà sao tự nhiên kiếm đâu ra nhiều tiền mang về như vậy?” Tống Chí Mai nghẹn họng nhìn chằm chằm hỏi.

“Là Tề Đẳng Nhàn chơi xỏ người ta mà có, mẹ thấy lợi hại không?” Lý Vân Uyển lúc này không chỉ không khinh bỉ nhân phẩm của Tề Đẳng Nhàn, mà còn đắc ý dào dạt nói.

Tống Chí Mai nhíu mày nói: “Tên nào coi tiền như rác vậy? Có chuyện dễ lừa như vậy sao, giới thiệu cho dì biết thử xem……”

Lý Vân Uyển trực tiếp dở khóc dở cười.

“Số tiền này xử lý như thế nào đây?” Tống Chí Mai ngẩng đầu nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Cứ đưa cho Vân Uyển thôi, cô ấy muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế nào đó!” Tề Đẳng Nhàn không chút để ý mà nói.

Ánh mắt Tống Chí Mai nhìn về phía hắn nhiều thêm vài phần khen ngợi, sau đó lại đánh giá Lý Vân Uyển, cảm thấy con gái mình bản lĩnh thật không nhỏ, vậy mà có thể quản được túi tiền của Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất biết điều, hôm nay đã tặng cô ta một viên hồng bảo thạch giá trị không nhỏ rồi, lúc này lại trực tiếp giao hơn 10 triệu đô la Mỹ cho cô ta xử lý, đáy lòng cho dù còn chút oán khí, cuối cùng cũng tan thành mây khói.

“Thời gian không còn sớm, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, cháu cũng đừng đi, cứ ngủ ở chỗ này của dì.” Tống Chí Mai nói với Tề Đẳng Nhàn.

“A……” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, cũng không từ chối.

Ban đầu là tính đưa Lý Vân Uyển đi thuê phòng, nhưng không nghĩ tới chỉ mang tiền về một chuyến, cứ vậy mà đá được hòn đá chắn đường, đúng là mất máu……

Lý Vân Uyển lập tức buồn cười, còn quăng mị nhãn về phía Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng kéo góc váy mình lên, lộ ra cặp đùi xinh đẹp, sự quyến rũ mị hoặc tỏa ra khắp bốn phía.

Tề Đẳng Nhàn nhìn đến ngứa cả răng.

Trong khi ngủ lại nhà Tống Chí Mai, Tề Đẳng Nhàn đang đả toạ minh tưởng, thì nghe được tiếng phát ra từ điện thoại di động, là tin nhắn Lý Vân Uyển gửi tới.

Hắn click mở thì thấy……

Tốt lắm, là một tấm ảnh tự sướng.

Sau đó……

“Leng keng! Leng keng! Leng keng……”

Liên tiếp một loạt ảnh tự sướng.

Đẹp thì đẹp, nhưng Tề Đẳng Nhàn có hơi muốn chết.

Bởi vì, Lý Vân Uyển đang ở phòng ngủ cách vách.

Gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như xa tận chân trời!
Chương 809 Mưa gió sắp tới

Chương 809: Mưa gió sắp tới

Những bức ảnh selfie của Lý Vân Uyển đẹp hơn nhiều so với những bức ảnh của những người mẫu trong studio của Giang Khuynh Nguyệt.

Tề Đẳng Nhàn vừa âm thầm phẫn nộ vừa ném nó vào bookmark “Ăn hôi”.

Anh phát hiện, trong khoảng thời gian mình đến Ma Đô đã biến thành người chuyên thu thập. Bookmark đã lưu trữ mười mấy Gb.

Còn may, Nhị đương gia là một người có tầm nhìn xa, mua bộ nhớ 1T cho điện thoại di động.

"Nhớ năm đó lúc mình ở trong nhà tù là một thiếu niên thuần khiết cỡ nào chứ! Đều do tên Đồ Phu đó dạy hư mình.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ vậy rồi nằm liệt trên giường.

Anh tự mình tưởng tượng, khắp trong đầu toàn là đôi chân của Lý Vân Uyển...

Phật giáo có những phương pháp quán niệm như khái niệm bất tịnh, khái niệm xương trắng, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình có thể khai sáng khái niệm về đôi chân đẹp.

Chết tiệt!

Dù sao đêm nay Tề Đẳng Nhàn cũng không quá thoải mái, miễn cưỡng lắm mới chỉ ngủ được chốc lát, ngày hôm sau khi tỉnh dậy cứ có cảm giác hoảng hốt.

"Tiểu Tề, cháu nghỉ ngơi không tốt à? Cảm thấy như không có tinh thần lắm vậy.” Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Chi Mai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi ra đã cười nói.

“A ha, tôi có chút lạ giường." Tề Đẳng Nhàn bắt đầu nói nhảm hết bài này đến bài khác. Chẳng lẽ nói với Tống Chi Mai là con gái của bà ấy up ảnh selfie cho nên tâm thần mình bị nhiễu loạn sao?

Lý Vân Uyển đi thẳng đến sờ đầu chó nói: “Ngủ nhiều thêm vài lần thì sẽ thành quen.”

Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt nhìn cô ấy, còn muốn ngủ thêm mấy ngày ư, vậy thì chẳng phải sẽ bị đoản thọ sớm à?

Từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng sắp đến ngày khai mạc đại hội Long Môn ở Ma Đô.

Phe của Ngọc Tiểu Long đã làm đủ các màn dạo đầu rồi, dao mổ cũng từ từ hạ xuống đầu Triệu Mạn Nhi, gần đây bọn họ vẫn lén lút thu thập bằng chứng, khi thu thập đủ bằng chứng sẽ thả con dao mổ xuống.

Một dao này nhất định phải chém cho Triệu gia đau thịt, chém cho những người không làm việc tốt phải hãi hùng khiếp vía.

Cô ấy muốn một lần xoá sạch tập đoàn rửa tiền do Triệu Mạn Nhi cầm đầu chiếm cứ ở Ma Đô này.

Cùng lúc đó dự án đường ống dẫn khí đốt tự nhiên xuyên biên giới giữa Tuyết quốc và Hoa quốc cũng bị gác lại vì nguyên nhân nào đó.

Thái độ của Vinogradov đột nhiên trở nên ba phải thế nào cũng được, lộ ra một số biến số... Điều này khiến phía Hoa Quốc lập tức căng thẳng, nhanh chóng cử một đội ngũ đến Tuyết Quốc gặp Vinogradov để tiến hành bàn bạc.

Vinogradov cũng là một người xấu, sau khi cọ tới cọ lui đã nhận được không ít lợi ích. Lúc này mới nói là bạn bè của mình bị tập đoàn Dương thị bắt nạt, chuyện này khiến anh ta có chút khó chịu.

Nếu giao dự án cho tập đoàn Dương thị làm, anh ta sẽ cảm thấy có lỗi với bạn bè của mình, hơn nữa trong lòng cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối…

Nghe đến tập đoàn Dương thị? Ồ, vậy thì dễ làm, chỉ cần đá họ đi là xong!

Ngay lập tức liên lạc với Tập đoàn tài chính Đông Liên để nói chuyện, Tạ Nhĩ Bỉ nghe được chuyện này đã nói không được ngay, Dương Ý là bạn tốt của anh ta.

Có ông chủ lớn tỏ vẻ, nếu không xử lý được Dương gia, Vinogradov rất có thể sẽ bất mãn, hợp tác không tiến triển, Tập đoàn tài chính Đông Liên cũng không kiếm được tiền.

Tạ Nhĩ Bỉ vui vẻ, tỏ vẻ Vinogradov chắc chắn là một người bạn tốt hơn nên đã sang tay bán người bạn tốt Dương Ý. Thậm chí còn thương lượng tốt xem nên chia tài sản Dương gia quăng vào như thế nào...

Dưới tình huống Dương Ý không biết gì, toàn bộ gia tộc đã có nguy cơ sớm tối.

Sáng sơm hôm nay Tề Đẳng Nhàn thoải mái dễ chịu bò dậy khỏi chiếc giường nêm cao su biệt thự lớn của Dương Quan Quan. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của thư ký Dương khiến cho người ta sáng sớm đã cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Mấy ngày nay anh chu toàn giữa Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan, cũng may là công phu của anh cao, eo chân không còn đau nữa, không sợ yếu đuối nữa.

"A, hoá ra được phú bà bao dưỡng lại là một chuyện vui vẻ như vậy!" Tề Đẳng Nhàn cảm thán một câu, mở rèm cửa ra, nhìn thấy phú bà Dương Quan Quan đang luyện võ trong sân.

Cô ấy đã chuyển nhà, căn biệt thự lớn này được Dương gia phân cho, trị giá hơn 200 triệu, tuy vị trí hơi xa nhưng môi trường vẫn rất thoải mái.

Sau khi có một căn nhà lớn, việc đầu tiên Dương Quan Quan làm không phải là mua đồ xa xỉ mà là bỏ tiền ra chế tạo các loại thiết bị luyện công, lấp đầy một sân và một phòng sinh hoạt.

Khi Tề Đẳng Nhàn uể oải bước ra ngoài, Dương Quan Quan đã thu quyền lại.

"Hô--"

Cô ấy thở ra một hơi, tuy bật hơi không mạnh như hơi thở của Tề Đẳng Nhàn nhưng vẫn có thể thấy hơi thở dài khác thường.

"Hôm nay là ngày khai mạc đại hội Long Môn MA Đô nhỉ? Đến lúc đó, các gia tộc giàu có sẽ đến xem buổi lễ." Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười hỏi.

"Đúng vậy, hôm nay cũng là ngày mà Dương gia diệt vong, anh đã thượng lượng xong với Vinogradov, hôm nay mìn sẽ nổ!" Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan nói: "Được rồi, chờ đến khi Dương gia gặp nạn, em sẽ lập tức tiến hành thu mua. Cho dù Dương Ý không đồng ý cũng vô dụng. Không phải ai cũng muốn chìm cùng con tàu này!"

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ấy vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng đến lúc thành lập doanh nghiệp của riêng mình rồi phải không?"

Dương Quan Quan nói: "Tất cả những thứ này đều giống như nằm mơ. Trước đến nay chưa bao giờ em dám nghĩ đến. Vì gặp anh nên em mới có được cơ hội như vậy!”

Tề Đẳng Nhàn vẫy tay nói: “Cũng là do em cố gắng, không cần khách sáo với anh.”

Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn ném một cái notebook cho Dương Quan Quan.

“Đây là gì?” Dương Quan Quan nghi ngờ hỏi.

“Đây là “Tẩy tuỷ Kinh” chính anh biên soạn, dùng để luyện hoá kính. Anh đã kết hợp "Tẩy tủy Kinh " của Phật giáo và tự biên soạn, làm cho nó đơn giản và dễ hiểu hơn một chút." Tề Đẳng Nhàn nói.

Luyện công phu đến Hoá Kính thì mới coi là cao thủ cấp tông sư chân chính.

Cái gọi là công phu nhập tuỷ không sợ bị thương, Hoá Kính chính là muốn luyện công phu nhập vào trong cốt tuỷ.

Kinh thư cổ điển cao thâm khó đoán nhưng đến cảnh giới như Tề Đẳng Nhàn thì hoàn toàn có tư cách xoi mói, tự mình giải thích bổ sung ý kiến của mình cũng không quá khó.

Dương Quan Quan cau mày nói: "Em nhớ rõ anh nói rằng hiện tại em đang tiến cảnh quá nhanh, không thích hợp đua đòi. Trước khi hiểu được nhiều hơn thì không nên xem mấy thứ này. Vì sao hôm nay lại đưa cho em?”

Tề Đẳng Nhàn giống như suy tư gì đó nói: “Nói ra cũng không sợ em lo lắng. Hiện tại em có thể tự mình đảm đương rồi.”

“Hai ngày gần đây anh luôn cảm thấy tâm huyết dâng trào, có một loại cảm giác tai vạ đến nơi.”

“Không biết tiếp theo sẽ có biến cố gì cho nên quyển sách này đưa cho em trước. Tôi sợ sau này không rảnh để dạy em.”

Nghe xong lời này, Dương Quan Quan sửng sốt nói: "Không thấy, không nghe thấy, cảm thấy nguy hiểm nên tránh né... Giác quan thứ sáu của anh đã cảnh báo cho anh, em nghĩ anh nên rời khỏi Ma Đô ngay thì tốt hơn!"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không, không, không, với công phu hiện tại của anh, muốn làm phiền anh cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa Ma Đô nhiều chuyện như vậy, cần phải xử lý xong mới được.”

Dương Quan Quan trầm mặc, khẽ gật đầu, nói: "Cẩn thận một chút, nếu anh muốn em thủ tiết thì ngày hôm sau em sẽ tìm bạn trai."

"..." Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.

Cùng lúc đó, cũng có người tiếp cận Lục Chiến Long.

"Anh có hai sự lựa chọn."

"Đứng ra gánh vác cái nồi lớn Ma Đô này."

“Hoặc là ngày mai chôn xác em gái anh đi.”

Một lựa chọn đơn giản được đặt ra trước mặt Lục Chiến Long.

Lục Chiến Long mím môi, sắc mặt âm trầm nói: “Cho dù tôi đứng ra nhận trách nhiệm, bọn họ cũng sẽ không tin!”

"Quỹ hội được thành lập dưới danh nghĩa của anh không phải là một lý do chính đáng sao? Điều này đúng lúc có thể giải thích tại sao anh muốn hành động như vậy, vì sao anh phải tham nhiều tiền như thế.”

Lục Chiến Long hít sâu một hơi, nói: "Tội này tôi sẽ nhận nhưng em gái tôi không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không tôi sẽ chiếu cáo sự thật ra cả nước!”

“Anh yên tâm, chỉ cần anh nhận tội này thì em gái anh sẽ bình an về nước.”

Cũng như Trần Ngư dự đoán, Tề Đẳng Nhàn thành lập quỹ hội vì Lục Chiến Long, người nào đó đứng ở giữa thao túng thì chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu.
Chương 810 Đại hội Long Môn ở Ma Đô

Chương 810: Đại hội Long Môn ở Ma Đô

Lục Chiến Long luôn cảm thấy người anh ấy có lỗi nhất chính là em gái Lục Linh Linh.

Giờ đây, mạng sống của em gái anh ấy đang nằm trong tay những người này nên anh ấy đành phải đồng ý.

Đồng ý nhận tội sẽ chỉ hủy hoại tương lai của anh ấy mà không liên lụy đến những người vô tội, vì vậy anh ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả những gì mình có.

"Được rồi, Lục chuẩn tướng, hãy tận hưởng cho tốt quãng thời gian cuối cùng của anh đi. Không bao lâu tổ điều tra khắp nơi đều sẽ tiến hành hỏi cung anh, xin hãy đáp lại theo đúng ước định của chúng ta. Nếu bại lộ thì anh cũng chỉ có thể nhìn thấy tro cốt của em gái mình thôi!”

Nghe thấy câu sau cùng của đối phương, Lục Chiến Long không khỏi siết chặt nắm tay của mình.

Vì mạng sống của em gái, anh ấy chỉ đành nhẫn nhịn!

Lục Chiến Long ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói: “Lục Chiến Long này cả đời chỉ ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, không thẹn với bất kỳ ai, duy nhất chỉ thấy hổ thẹn với mẹ và em gái!”

Thân là một người đàn ông, anh ấy đương nhiên cũng muốn phản kích.

Nhưng mà anh ấy không dám đánh cược. Cái giá phải trả thật sự quá lớn, chính mà mạng của em gái mình.

Năm con rồng của Hoa Quốc, sau khi Lục Chiến Long đồng ý với yêu cầu này thì chỉ còn lại bốn con...

Lục Chiến Long cũng không nói chuyện này cho bất kỳ ai. Anh ấy biết liên luỵ quỹ hội vào thì hơn nửa sẽ mang đến phiền phức nhất định cho Tề Đẳng Nhàn nhưng phiền phức này không quá lớn.

Hôm nay Tề Đẳng Nhàn hiếm khi mặc vest trang trọng, vest màu đen phối với áo sơ mi trắng, còn thắt thêm một cái cà vạt.

"Bề ngoài là con người nhưng bên trong thấp kém đại khái chính là như vậy nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn soi gương, vô cớ nghĩ như vậy, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, không phải anh đang tự mắng mình sao.

Dương Quan Quan cũng đã chuẩn bị xong, nhưng lại mặc đồ thể thao khiến Tề Đẳng Nhàn nhìn trợn trắng mắt.

Dương Quan Quan nói: "Chẳng may đánh nhau thì sao? Anh sẽ không để em mặc váy đánh nhau với người khác phải không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đầu óc em chỉ nghĩ đến đánh nhau với người khác, không thể lúc nào cũng thích chiến đấu tàn nhẫn được."

Dương Quan Quan nói: "Đây không phải là thích chiến đấu tàn nhẫn mà là có quá nhiều người không có mắt, hôm nay ai chọc em thì em sẽ giết kẻ đó, cũng coi như là mở đường cho em lập nghiệp! "

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Võ học, quan trọng nhất là lấy đức thu phục người.”

"Vâng vâng! Anh vừa ra tay không chết cũng tàn phế, đạo đức thật là cao thượng.” Dương Quan Quan châm biếm một câu.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khi trờ về mình phải ra tay để đối phó với đệ tử phản nghịch này, suốt ngày chống đối anh, thậm chí còn nghĩ đến lúc công phu cao sẽ đánh lại anh nữa.

Đại hội Long Môn Ma Đô được tổ chức tại một trang viên lớn dưới danh nghĩa Long Môn Ma Đô, các ông chủ lớn từ tất cả các nơi đều được mời.

Bên ngoài trang viên, từng chiếc xe sang làm người hoa cả mắt, hoàn toàn đủ để tổ chức một buổi triển lãm xe hơi!

Hơn nữa, những người phụ nữ lui tới đều là những tiểu thư quyền quý hoặc là những người đẹp nổi tiếng, xinh đẹp mê hồn.

"Anh Tề đâu, sao còn chưa tới?" Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đang chờ ở cửa, trong lòng nôn nóng như có lửa đốt.

Trong trang viên, những nhân vật lớn gần như đã có mặt, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tề Đẳng Nhàn khiến họ rất nôn nóng.

Đúng lúc này, một chiếc siêu xe màu bạc lao vào tầm mắt của mọi người.

"Aston Martin One 77 là một chiếc xe hơi sang trọng hàng đầu. Ngay cả ở một thành phố lớn như Ma Đô cũng thật khó để nhìn thấy một chiếc xe như thế này..." Có người thốt lên: "Ông chủ lớn này là ai vậy?"

Người trong xe đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn!

Hôm nay anh ấy đến đây để khoe khoang nên tất nhiên phải lái chiếc xe tuyệt vời nhất của mình rồi...

Xe được vận chuyển từ thành phố Trung Hải đến đây. Siêu xe chạy bên ngoài thì thà thuê xe tải đến chở vẫn có lời hơn là tự mình lái đến.

Siêu xe cao cấp muốn bán lại giá tốt thường thường đều nhìn km đã chạy, nhiều hơn 1km thì có thể ít một số 0.

Người chạy siêu xe về cơ bản đều như vậy. Nếu muốn đi đến một thành phố xa nào đó thì sẽ thuê xe tải hoặc xe vận chuyển trực tiếp thay vì tự mình lái xe đến đó.

Chỉ thấy chiếc siêu xe màu bạc này lạng lách rồi dừng lại giữa dòng xe sang, cho dù có một chiếc Bentley và một chiếc Lamborghini ở bên trái và bên phải thì lúc này cũng khó tránh khỏi bị lu mờ.

Cửa xe mở ra, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan bước xuống xe.

Nhìn thấy Dương Quan Quan xuất hiện trong bộ đồ thể thao, vẻ mặt của những người xung quanh không khỏi thấy hơi kỳ quái.

Trong số những cô gái bước vào đây ngày hôm nay, có ai là không đeo trang sức và mặc váy đầm hàng hiệu, chỉ có Dương Quan Quan lập dị này, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, quả thực không có gì nổi bật.

"Đồ nhà quê này, cho dù có tài sản mấy chục tỷ, cũng vẫn là đồ quê mùa keo kiệt!" Dương Viễn Sơn nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, không khỏi cười lạnh.

Tần Đường Ngọc vội vàng bước tới, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Anh Tề, cuối cùng anh cũng đến rồi. Sư mẫu của chúng tôi đã đợi anh ở bên trong rồi."

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, cười nói với Tần Đường Ngọc: "Nên đến đều đã đến sao?"

"Đúng vậy, hai vị phó đà chủ Giang Sơn Hải và Tống Chi Mai đều tới đây, đặc biệt là Giang Sơn Hải, gió xuân đắc ý!"

"Hầu như mọi người đều nghĩ rằng ông ta sẽ trở thành đà chủ, mọi người đều tâng bốc và ca ngợi ông ta lên trời."

“Ngay cả Tống Chi Mai hình như cũng đã chấp nhận số phận, sẵn sàng làm nền cho ông ta.”

Văn Tư Thuận trầm giọng nói, nếu như Giang Sơn Hải quá mức đắc thế vậy thì giả có thể thành thật.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không sao đâu, để ông ta đắc ý trước đã, chúng ta đi vào đi."

Sau khi mấy người bước vào cổng trang viên đã nhìn thấy đám đông và cả những người phục vụ đi qua giữa đám đông.

Tất cả các ông lớn của Ma Đô đều có mặt ở đây, về cơ bản họ đều là những nhân vật có uy tín danh dự. Nếu bản thân không có chút bản lĩnh và năng lực thì sợ rằng sẽ rất xấu hổ khi bước vào trang viên này!

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Sơn Hải ở vị trí trung tâm nhất, có mấy ông chủ cấp cao đang cầm sâm panh trò chuyện cười nói với ông ta.

Trên mặt Giang Sơn Hải quả nhiên tràn đầy kiêu ngạo.

"Tề Đẳng Nhàn, tại sao anh lại ở đây?" Tề Đẳng Nhàn đang đánh giá thì Giang Khuynh Nguyệt cao gầy đã bước tới gần anh.

"Khai mặc đại hội Long Môn Ma Đô, tôi là đà chủ Long Môn Ma Đô sao lại có thể không đến chứ?” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười nói, hiển nhiên là không định giả vờ mà ngả bài luôn.

Giang Khuynh Nguyệt lại nhíu mày nói: “Anh lại đùa gì vậy? Anh nhìn tình hình của Giang Sơn Hải bên kia...”

“Hôm nay anh vẫn không nên lộ mặt ở đây, ông ta vẫn còn ghi hận anh rất nhiều đấy.”

“Nếu ông ta lên làm đà chủ Long Môn Ma Đô thì anh chính là người đầu tiên ông ta muốn diệt trừ!”

Giang Khuynh Nguyệt nói lời này có phần lo lắng, rõ ràng là vì cô ta lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn.

Cô ta cũng biết rằng Tề Đẳng Nhàn có xuất thân phi thường, nhưng dù sao đây cũng là Ma Đô. Sức mạnh của Long Môn Ma Đô không nhỏ, nếu dùng thủ đoạn thì không mấy người có thể chịu được.

"Nếu không được, chỉ cần mời Ngọc tướng quân hộ tống anh..." Giang Khuynh Nguyệt nói.

"Đùa gì vậy chứ, để một người phụ nữ bảo vệ tôi sao?" Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Em gái à, thật ra tôi muốn hỏi cô, hôm nay cô đến làm gì?"

Trên mặt Giang Khuynh Nguyệt tràn đầy thống khổ nói: "Giang Sơn Hải ép tôi tới."

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Chỉ sợ lão gia hỏa này còn có ý định bán cô với giá hời!”

Gần đây, dự án đường ống dẫn khí đốt tự nhiên xuyên biên giới của Tề Đẳng Nhàn bị một kích đâm trầm trọng đã bị đồn đại rộng rãi, người ta nói rằng anh đã bị Dương gia đàn áp, bị tát vào mặt...

Người chủ yếu tung tin này đương nhiên là người của Dương gia, dù sao anh đã khiến Dương gia chịu tổn thất lớn như vậy.

Tin tức này cũng khiến mọi người có một loại ảo giác đó là hình như con rồng qua sông như anh ở Ma Đô hình như đã sắp không ổn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK