Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 482 Liên thủ cùng với Ngọc Tiểu Long

Tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn lúc này đang rất tốt.

Nhưng hắn vừa ra khỏi sư đoàn 81 đã bị một người chặn đường.

Hắn không nhận ra người chặn đường này, đó là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên, mặt mũi uy nghiêm, vừa nhìn là đã biết ông ta thuộc tầng lớp quyền cao chức trọng.

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn người đàn ông trung niên kia, hờ hững cất tiếng hỏi.

“Tôi là Lý Hà Đồ, tôi nghĩ hẳn là cậu đã từng nghe đến tên tôi.” Người đàn ông trung niên cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh trả lời.

Nghe xong, Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi không nhận ra, tôi còn đang có việc bận, đi trước nhé.”

Lý Hà Đồ vẫn đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ông ta còn không hề nhúc nhích, chỉ mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng Phó lão đã từng nhắc đến tên tôi với cậu rồi chứ!”

Thấy ông ta nhắc đến Phó Phong Vân, Tề Đẳng Nhàn bèn dừng bước: “Ồ? Hình như ông ấy chưa bao giờ đề cập đến ông…”

Lý Hà Đồ lại nói: “Tôi là hội trưởng của tổng hội Long Môn.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhíu mày: “À, tôi biết rồi.”

Dứt lời, hắn vẫn nhấc chân muốn đi.

Hành động ấy khiến Lý Hà Đồ sửng sốt, sắc mặt ông ta âm trầm, lạnh giọng nói: “Thằng ranh con này, cậu nghe không lọt lỗ tai lời tôi vừa nói đúng không?!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, ngoài cười như trong không cười mà đáp: “Chẳng phải tôi từng nói rồi hay sao, rằng cái gì mà đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, tôi không có hứng thú?”

Lý Hà Đồ lắc đầu nói: “Chính vì thế nên tôi mới tự mình đến tìm cậu.”

Tề Đẳng Nhàn không đáp gì, cứ thế uể oải nhìn Lý Hà Đồ, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Cậu đã đánh chết đà chủ của tôi, vì thế chức đà chủ này cậu bắt buộc phải làm!” Lý Hà Đồ ngang ngược tuyên bố một cách hết sức bá đạo bằng giọng điệu như đang ra lệnh.

“Đúng là dở hơi, tôi đếch thèm đâu!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

Gân xanh trên trán Lý Hà Đồ nổi lên, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một con người trẻ tuổi nhưng lại vô lễ đến thế, thậm chí ông ta đường đường là hội trưởng của tổng hội Long Môn mà hắn còn không thèm để ông ta vào mắt!

Ông ta đích thân tới tìm hắn để mời hắn đảm nhiệm chức đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, đây là chuyện tốt biết bao!

Lý Hà Đồ chậm rãi nở nụ cười, nói: “Rất tốt, nếu không thuyết phục được cậu thì tôi đành phải đánh cậu đến khi nào cậu chịu đồng ý thì thôi!”

Tề Đẳng Nhàn híp mắt nhìn Lý Hà Đồ một lượt từ trên xuống dưới, cảm giác ớn lạnh chậm rãi dâng lên trong lòng hắn.

Vị hội trưởng của tổng hội Long Môn này khiến hắn cảm thấy có chút nguy hiểm!

Lý Hà Đồ là người nắm giữ chức vụ cao như thế, là một nhân vật quyền cao chức trọng đến cực điểm, vậy mà ông ta một thân một mình tìm tới tận thành phố Trung Hải mà thậm chí còn không mang theo vệ sĩ, có thể thấy ông ta vô cùng tự tin với thực lực của bản thân mình.

Ông ta nói ông ta sẽ đánh Tề Đẳng Nhàn đến khi nào hắn chịu đồng ý, chỉ sợ đó không phải một lời nói đùa của kẻ cuồng vọng và tự đại.

“Không ai có thể ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm.” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn ông ta.

“Vậy thì thử xem xem!” Lý Hà Đồ bước một bước về phía trước.

Một bước chân này của ông ta khiến mi tâm của Tề Đẳng Nhàn giần giật, hắn đã nhận ra điều gì đó, dường như giống với cảnh tượng con thú Đại Hoàng kia săn mồi ở bên ngoài nhà tù U Đô.

Tề Đẳng Nhàn cũng đáp trả: “Được, thử xem xem!”

Dứt lời, hắn cũng bước một bước về phía trước.

Lý Hà Đồ mỉm cười, phần đầu, vai, tay, chân và mình ông ta bắt đầu chuyển động, hệt như gió to thổi qua những tán lá dày của cây đại thụ, cả người nhanh như chớp di chuyển tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay hạ một quyền nhắm thẳng vào gáy hắn!

Tề Đẳng Nhàn hơi híp mắt lại, hai chân trụ vững trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã quay về thế “Thái Tổ dựa kim loan”, trụ vững ở bão đan, ngưng tụ sức mạnh tinh thần, một chiêu “Đài thân chưởng” được tung ra móc lên phía trước!

Một chiêu này của hắn đã vận dụng chưởng “Bạo Kim Đan” mà hắn vừa dạy cho Ngọc Tiểu Long ban nãy!

Nắm tay của Lý Hà Đồ đấm thẳng vào lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn, một khối khí huyết ngưng tụ lại như sắp vỡ ra, chợt ông ta cảm thấy cả bàn tay mình đều tê dại, cảm giác tê dại ấy lan ra khắp cánh tay như một dòng điện, khiến cơ thể của ông ta vô cùng khó chịu!

Sau một chiêu “Đài thân chưởng”, Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục tung người nhảy lên thêm một bước, vẫn trụ vững ở bão đan mà liên tục xuất ra ba chưởng, mỗi chưởng đều tung toàn lực “Bạo Kim Đan”!

Lý Hà Đồ liên tiếp chặn lại ba chưởng ấy, bị chấn động đến mức cả hai nắm đấm đều tê dại, thế nhưng quyền cước của ông ta không hề bị loạn, chỉ thoáng lui về sau một vài bước.

“Con người trẻ tuổi này quả thực có bản lĩnh để trở nên điên cuồng và kiêu ngạo, khó trách vì sao Phó lão không tiếc phải trả giá đắt mà cũng muốn lôi kéo cậu ta về dưới trướng mình!” Lý Hà Đồ âm thầm thấy khiếp sợ trong lòng, ông ta chưa bao giờ trông thấy một chiêu thức như vậy, hiển nhiên nó là do Tề Đẳng Nhàn tự sáng tạo ra.

Tuổi đời còn trẻ mà có thể tự sáng tạo ra một chưởng pháp như vậy, có thể thấy hắn lợi hại đến mức nào!

Thấy một chuỗi “Càn tam liên” của mình không thể đánh văng được quyền cước của đối phương, Tề Đẳng Nhàn cũng hơi giật mình, lặng lẽ nhíu mày.

Lý Hà Đồ biết hắn vừa dồn hết sức lực để bạo phát, giờ không còn bao nhiêu khí lực nữa, bèn sử dụng một kiểu thân pháp hình rồng để lách người sang bên cạnh, lần nữa giơ tay, một quyền nhắm thẳng vào trong tim hắn!

Cùng với một quyền này là chân của ông ta giậm mạnh xuống đất rồi xoay tròn, bờ vai cũng run run, tạo ra một luồng sức mạnh tinh thần đáng sợ có hình xoắn ốc!

Nắm đấm còn chưa chạm đến da thịt của Tề Đẳng Nhàn mà phần áo trước ngực hắn đã bị vặn xoắn lại, hệt như vừa bị cho vào máy giặt quần áo.

Hắn lùi lại né tránh, cánh tay của Lý Hà Đồ lại khẽ cong, đổi thành dùng cùi chỏ nhắm thẳng vào sau gáy hắn!

Một chiêu này thực sự vừa hung ác vừa tàn bạo, biến hóa khôn lường, khiến hắn căn bản không có thời gian phản ứng.

Tề Đẳng Nhàn lúc này mới biết mình đã khinh địch, để Lý Hà Đồ tóm được điểm sơ hở từng chút một rồi lại để ông ta chiếm thế thượng phong, bị lấn lướt chỉ trong hai đòn đánh.

Hắn vốn định dùng chiêu “Ba ba nghe tiếng sấm, rùa lập tức phơi mai”, nhưng phần cổ còn chưa kịp rụt về đã thấy bên tai có một trận gió mạnh thổi tới, một cánh tay nõn nà như ngọc xuất hiện, bỗng nhiên chuyển hướng nắm đấm của Lý Hà Đồ về phía khác.

Là Ngọc Tiểu Long!

Chỉ thấy Ngọc Tiểu Long đẩy nắm đấm của Lý Hà Đồ ra rồi lập tức chen vào giữa hai người, một cánh tay dùng để chặn tay Lý Hà Đồ lại, cánh tay kia tung ra một đấm!

“Thượng Bộ Ban Lan Chùy!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Lý Hà Đồ cũng phản ứng lại rất nhanh, trong chớp mắt khi nắm đấm của Ngọc Tiểu Long được tung ra, ông ta cũng nện một đấm thật mạnh xuống dưới, phịch một tiếng, hai nắm đấm va vào nhau, đôi bên cùng lùi một bước.

Tề Đẳng Nhàn ở phía sau Ngọc Tiểu Long cười lạnh một tiếng, cơ thể nằm rạp xuống đất rồi bật nhảy lên, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Lý Hà Đồ, đưa tay ra chiêu “Rắn độc mò hang” để chụp thẳng vào đáy chậu của Lý Hà Đồ!

Lý Hà Đồ có cảm giác hạ bộ mình ớn lạnh, ông ta cuống quýt lùi về phía sau, hai chân cùng kẹp lại muốn đẩy Tề Đẳng Nhàn ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn cũng hóa thành hình hổ, xoay người một cái, tung mình trong nháy mắt hệt như con rồng bị giam giữ giờ phút này lại được tự do bay lượn trên bầu trời, vươn tay, chiêu “Nhị long đoạt châu” nhắm thẳng vào hai tròng mắt của đối phương!

Ngọc Tiểu Long cũng theo đó mà vọt tới bên sườn của Lý Hà Đồ, cánh tay sử dụng chiêu “Lãm tước vĩ”, nhẹ nhàng chộp vào vai của ông ta.

Bị hai đại cao thủ như Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long tấn công cùng một lúc, dù có là Thiên Vương cũng sẽ bị lột một lớp da!

“Dừng lại đi, hai đánh một không chột cũng què, làm sao mà tôi chống đỡ được?!” Lý Hà Đồ gào khóc thật to, cơ thể cúi rạp xuống đất, cả người cuộn lại như một quả bóng, lăn về phía bên cạnh.

Chiêu này của ông ta có thể nói là không hề có tôn nghiêm của một đại cao thủ, có điều không tìm cách bỏ trốn thì không được.

Nếu còn tiếp tục đối đầu, chắc chắn chiêu “Lãm tước vĩ” của Ngọc Tiểu Long vẫn còn phần sau, chỉ cần đã bị quấn lấy thì khẳng định không thể thoát thân được!

Sau chiêu “Nhị long đoạt châu”, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ tiếp tục tung ra vô số chiêu trảo hình rồng, ông ta căn bản không kịp chống đỡ!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn căn bản không có ý định buông tha cho ông ta, cơ thể hắn tung bay như một con diều hâu, muốn ấn mạnh Lý Hà Đồ xuống đất.

Ngọc Tiểu Long ngẩn ra, cứ tưởng người này là kẻ địch sống chết không đội trời chung của Tề Đẳng Nhàn, cô cũng bước lên một bước thật dài, đùi phải nâng cao, dùng công phu của Bắc Phái mà đạp thẳng vào trái tim của Lý Hà Đồ!

Lý Hà Đồ thầm chửi má nó trong lòng, chẳng phải hai người kia luôn coi nhau là cái gai trong mắt hay sao? Tại sao tự dưng họ lại liên thủ với nhau rồi, đúng là không có đạo đức võ thuật gì hết!
Chương 483 Thuyết phục

Lý Hà Đồ né khỏi đòn tấn công của hai người kia, vừa mới đứng dậy đã thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ngay bên cạnh mình.

Hai người này đột nhiên liên thủ lại với nhau, một mình ông ta căn bản không thể đánh lại, trực tiếp ăn trọn một đòn “Đài thân chưởng” của Tề Đẳng Nhàn vào dưới cằm, cơ thể lập tức bị đánh bay lên không trung.

Ngay sau đó Tề Đẳng Nhàn đưa cả hai tay ra trước, đấm bôm bốp vào hai bên sườn bụng của Lý Hà Đồ.

Cơ thể của Lý Hà Đồ lập tức bay ra ngoài hệt như con diều đứt dây, Ngọc Tiểu Long thấy hai chưởng kia vẫn chưa giết chết ông ta thì vô cùng sửng sốt, lập tức đuổi theo muốn bồi thêm vài đòn.

“Dừng ở đây được rồi, vị này chính là Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn, đánh chết ông ta thì phiền phức lắm!” Tề Đẳng Nhàn nói với Ngọc Tiểu Long.

“Hả?” Nghe được những lời này, Ngọc Tiểu Long không khỏi bàng hoàng sửng sốt.

Người vừa bị họ đánh hội đồng lại là Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Lông Môn ư?

Chính là vị đà chưởng Long Môn nổi tiếng khắp thiên hạ?!

Nhất thời cô có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.

Lý Hà Đồ phun ra một ngụm máu trong miệng, cố gượng dậy từ dưới đất, tức muốn chết đi được. Ông ta cũng ấm ức lắm chứ, mình đang chiếm thế thượng phong, sắp đánh bại được Tề Đẳng Nhàn thì kết quả là Ngọc Tiểu Long lại từ đâu chui ra phá đám.

Cũng may là Tề Đẳng Nhàn đã nương tay khi tung ra hai chưởng kia, nếu không thì hai quả thận của ông ta đã bị đập nát, khiến ông ta chết bất đắc kỳ tử ngay tại trận.

Lý Hà Đồ cười gằn: “Thằng nhãi con, cậu điên rồi à, không đánh lại tôi thì gọi người giúp đỡ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi đâu có không đánh lại ông, hơn nữa tôi cũng không gọi người giúp đỡ, tự cô ấy muốn vào giúp tôi đấy chứ.”

Ngọc Tiểu Long nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Tôi còn tưởng anh gặp phải kẻ địch sống chết không đội trời chung nên mới ra tay giúp đỡ, nào ngờ ông ấy lại là hội trưởng của tổng hội Long Môn.”

Lý Hà Đồ lau máu chảy ra bên khóe miệng, ôm quyền hỏi: “Vậy cô chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Ngọc, tướng quân Ngọc Tiểu Long?”

Ngọc Tiểu Long khẽ gật đầu rồi nói: “Hội trưởng Lý, thực sự rất xin lỗi ông, tôi không biết đó là ông nên ra tay có hơi nặng.”

Lý Hà Đồ khổ mà không nói ra được, đường đường một thân nam nhi mà lại bị đàn bà con gái đánh bầm dập, có vẻ vang gì đâu mà nói.

“Sao ông lại xuống tay với anh ta vậy? Là vì chuyện anh ta đánh chết Văn Dũng Phu sao?” Ngọc Tiểu Long nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn rồi cất tiếng hỏi Lý Hà Đồ.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Văn Dũng Phu căn bản không phải do tôi giết chết, tôi chỉ bẻ gãy một cánh tay của ông ta thôi, cái chết của ông ta không có liên quan gì với tôi cả, cô đừng nói lung tung.”

Cái chết của Văn Dũng Phu vẫn luôn bị quy cho hắn làm, đúng là há miệng mắc quai, hắn không thể giải thích rõ ràng được.

“Tôi tới tìm cậu ta là để mời cậu ta làm đà chủ phân đà Long Môn ở Ma Đô.” Lý Hà Đồ phủi bụi đất trên người, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bản thân ông ta là hội trưởng tổng hội tự mình tìm đến chiêu mộ người tài, đối phương không chịu đồng ý thì thôi đi, lại còn liên thủ cùng với Ngọc Tiểu Long để đánh cho mình một trận, làm gì còn lý lẽ nữa? Càng nghĩ càng thấy ức!

Ngọc Tiểu Long hỏi: “Sau đó thì sao? Anh ta từ chối ông à?!”

Lý Hà Đồ đáp: “Dĩ nhiên là cậu ta từ chối rồi.”

Ngọc Tiểu Long bất đắc dĩ cười khổ, đà chủ của phân đà Long Môn là một chức danh rất lớn đấy, nhất là phân đà ở Ma Đô, đó là thủ đô tài chính của quốc gia này!

Long Môn và Hồng Bang là hai tổ chức lớn nhất nước Hoa, hội viên của họ trải rộng khắp toàn cầu, gia nhập cùng với họ chỉ có chỗ tốt chứ không tìm ra chỗ xấu.

Chỉ tính riêng trong giới quan chức cấp cao của nước Hoa, Ngọc Tiểu Long đã biết có vài người trước đây từng nhận sự giúp đỡ của Long Môn và Hồng Bang, có liên quan mật thiết đến bọn họ.

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái thật to rồi nói: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây!”

Lý Hà Đồ gọi hắn lại: “Đợi chút đã, để tôi nói xong rồi hẵng đi!”

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười: “Ông thuyết phục cũng chẳng thuyết phục được, đánh cũng đánh không lại, còn gì để nói nữa chứ?”

Lý Hà Đồ tức giận thở gấp, ông ta chưa bao giờ gặp thằng nhãi nào vô đạo đức như thế này, ban nãy hắn cũng phải nhờ liên thủ cùng với Ngọc Tiểu Long thì mới có thể đánh ông ta bầm dập!

Bây giờ hắn còn dám nói ông ta không đánh lại hắn hay sao?

“Tôi nghĩ là anh cứ nghe hội trưởng Lý nói hết đi đã, hội trưởng Lý rất ít khi rời khỏi tổng hội, hơn nữa lần này ông ấy lại chủ động tới tìm anh để thuyết phục anh nhận chức đà chủ.” Ngọc Tiểu Long đứng ra khuyên nhủ.

Lời cô nói là sự thật, từ trước đến nay Lý Hà Đồ chỉ thích ru rú trong nhà, giờ ông ta chủ động tìm tới chỗ Tề Đẳng Nhàn cũng không phải chuyện dễ.

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Ngọc Tiểu Long rồi gật đầu. Chẳng rõ tại sao mà bây giờ hắn rất sẵn lòng nghe theo một vài kiến nghị của cô.

“Nói ngắn gọn thôi nhé, tôi còn bận nhiều công chuyện, không có thời gian dông dài với ông đâu.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Lý Hà Đồ rồi nói, không ngờ hắn lại không hề khách khí với vị hội trưởng của tổng hội Long Môn này.

Ngọc Tiểu Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, thầm nghĩ tính cách phóng khoáng không để bụng này của hắn cũng rất thú vị, có cảm giác hoàn toàn khác so với một mặt nóng nảy dễ xù lông, dường như người này bẩm sinh đã mâu thuẫn với bản thân như vậy.

Lý Hà Đồ thực sự muốn đập cho Tề Đẳng Nhàn thêm một trận nữa, có điều ngẫm lại thì ông ta vẫn nhịn.

Ông ta trầm giọng nói: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ càng mới quyết định sẽ mời cậu đảm nhận chức đà chủ của phân đà Long Môn, Phó lão cũng tán thành chuyện ấy.”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Đà chủ của phân đà Long Môn chẳng phải thủ lĩnh của dân xã hội đen hay sao? Có gì hay ho mà làm cơ chứ, ông đây giờ đã có chức chuẩn tướng, mọi thế lực hắc ám đứng trước mặt ông đây đều biến thành lũ cọp giấy cả!”

Khi nói những lời này, Tề Đẳng Nhàn hất cằm lên, rất ra dáng một kẻ được nước làm tới, nhưng vừa liếc qua phía Ngọc Tiểu Long thì lập tức cúi đầu.

Người phụ nữ này đã là trung tướng, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một chuẩn tướng thì quả thực không có tư cách được nước làm tới trước mặt Ngọc Tiểu Long… Nếu họ chạm mặt nhau lúc bình thường thì theo lý mà nói hắn còn phải cúi chào cô mới là phải phép!

Ngọc Tiểu Long thấp giọng nói: “Hội trưởng Lý, lúc anh ta nói chuyện thì ông đừng nhìn về phía anh ta, cứ nói cho hết những gì ông muốn trình bày là được!”

Lý Hà Đồ ngẩn người, sau đó tiếp tục nói: “Long Môn của chúng tôi bây giờ không còn đoàn kết như ngày trước nữa, có thể gọi là loạn trong giặc ngoài cũng không ngoa.”

“Hiện tại nội bộ Long Môn đã bị một số thế lực lặng lẽ ăn mòn, nếu không phải như vậy thì tôi cũng chẳng tìm đến cậu.”

“Nếu cậu có thể đảm nhận chức đà chủ của tôi thì cũng tương đương với việc đả kích thế lực đang cố tìm cách xâm lấn Long Môn.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày: “Thế thì tôi lại càng không làm, bị lấy ra làm công cụ thì tôi được ích lợi gì cơ chứ?”

“Nhà họ Triệu đã phát triển rất nhiều thế lực trong nội bộ Long Môn!” Lý Hà Đồ trầm giọng nói.

Nghe vậy, Tề Đẳng Nhàn cau mày nghĩ ngợi trầm tư.

Lý Hà Đồ tiếp tục nói: “Mục đích cuối cùng của nhà họ Triệu chính là khống chế toàn bộ Long Môn! Cậu bắt buộc phải chấp nhận thôi, nếu không Long Môn sẽ rơi vào tay nhà họ Triệu, liệu hậu quả sau này sẽ ra sao đây?”

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười lạnh, nói: “Quả thực hội trưởng Lý đã giẫm trúng cái chân đang đau nhức của tôi!”

Lý Hà Đồ hỏi: “Thế nào, cậu có đồng ý hay không?!”

Ngọc Tiểu Long cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không từ chối đâu.”

“Được thôi, tôi đồng ý, nhưng nói trước là ông đừng hòng bắt tôi nghe lời.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói với Lý Hà Đồ.

“Đương nhiên! Cậu gia nhập Long Môn thì chắc chắn mâu thuẫn trong nội bộ của Long Môn sẽ dâng cao hơn bao giờ hết, để thế lực của nhà họ Triệu phải xuất đầu lộ diện mà đấu đá với cậu.” Lý Hà Đồ cười nói.

Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được tên lưu manh Tề Đẳng Nhàn này gia nhập Long Môn, đảm nhiệm chức vị đà chủ của phân đà Long Môn ở Ma Đô.

Ngọc Tiểu Long cũng khẽ gật đầu, cô nghĩ đây là một chuyện tốt.

Nếu nhà họ Triệu thực sự nắm được quyền kiểm soát của một thế lực lớn như Long Môn thì đó lại không phải là chuyện tốt với tất cả mọi người.

Lật đổ kẻ thù của họ, người đứng đầu nhà họ Triệu, lại càng là một việc cực kỳ khó khăn.

Lý Hà Đồ ném cho Tề Đẳng Nhàn một khối mã não rồi nói: “Đây là tín vật của phân đà Long Môn ở Ma Đô, cầm tín vật này cũng có nghĩa cậu chính là đà chủ, có thể ra lệnh cho tất cả những đệ tử của Long Môn trong địa phận Ma Đô!”
Chương 484 Cái tôi có là tiền

Tề Đẳng Nhàn nhận lấy khối mã não, nhìn thoáng qua, trên đó có khắc hai chữ “Ma Đô”.

“Kể từ giây phút này trở đi, cậu đã là đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, cũng sẽ phải gánh chịu trách nhiệm tương xứng!” Lý Hà Đồ trầm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện thêm, chỉ tùy tiện cất khối mã não vào trong túi rồi bảo: “Không còn gì quan trọng nữa thì tôi đi trước đây nhé.”

Lý Hà Đồ ngẩn người, thằng nhãi ranh này cũng quá là tự tung tự tác rồi đấy…

Tề Đẳng Nhàn mở cửa xe, nói với Ngọc Tiểu Long: “Về chiêu Bạo Kim Đan đó, nếu cô có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi.”

Vừa dứt lời, hắn đã lập tức lái xe rời đi.

Lý Hà Đồ cau mày hỏi: “Tôi nghe đồn mối quan hệ giữa Ngọc tướng quân và cậu ta rất căng thẳng cơ mà, sao bây giờ hai người lại có vẻ hữu hảo với nhau quá vậy?”

Ngọc Tiểu Long bình thản trả lời: “Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra biến số, chính tôi cũng không ngờ sẽ có ngày mình đồng hành với anh ta. Hơn nữa, chúng tôi đang đứng trên cùng một chiến tuyến.”

“Có điều, thật tình mà nói, anh ta là một con người ưu tú hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng.”

“Vả lại, lòng dạ của anh ta rất phóng khoáng.”

Lý Hà Đồ bĩu môi, ông ta chẳng hề thấy lòng dạ của Tề Đẳng Nhàn phóng khoáng dù chỉ là một chút, chỉ cảm thấy thằng nhãi ranh này đúng là khó ưa thật.

“Hội trưởng Lý đã đích thân tìm tới đây, có thể thấy tình hình ở Long Môn thực sự không ổn, phải chứ?” Ngọc Tiểu Long lại hỏi.

“Đúng vậy… Một lời khó nói hết! Chẳng bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự đi, tôi cũng mong có thể được Ngọc tướng quân hỗ trợ chút ít.” Lý Hà Đồ nói.

Được biết Tề Đẳng Nhàn đã đồng ý nhậm chức đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, Phó Phong Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với tất cả mọi người mà nói, đây là một sự kiện vô cùng tốt đẹp. Sự gia nhập của Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã châm ngòi cho một nhân tố nổi loạn mới có thực lực mạnh mẽ.

Hơn nữa, hắn lại có mối thù sâu đậm như biển với nhà họ Triệu.

“Xem ra Ma Đô là phải tới, thứ nhất là phải tham gia thi khảo hạch, thứ hai là phải đảm nhận chức đà chủ Long Môn.” Tề Đẳng Nhàn quay lại phòng làm việc của mình tại công ty, thầm thở dài trong lòng.

Cũng may là tình hình ở thành phố Trung Hải này cũng đã dần dần ổn định lại, hắn hoàn toàn có thể thoải mái giao lại tất cả cho Lý Vân Uyển, yên tâm nhìn cô ta quản lý sự vụ dưới tay mình.

Tề Đẳng Nhàn ngồi còn chưa ấm chỗ thì Hướng Đông Tinh đã hung hăng tìm tới cửa!

Tề Đẳng Nhàn rất muốn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên cốc đầu mấy nhân viên dưới trướng trong công ty này hay không, một đám chỉ biết bán đứng thông tin của lãnh đạo, đó đâu phải hành vi nên làm của một nhân viên tốt!

“Tề tổng đúng là có khí phách thật lớn đấy, vừa mở miệng đã đổ cả trăm triệu vào công ty dược phẩm Thượng Thiện! Thế mà vừa sang ngày hôm sau anh đã bỏ bê công việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ khi sắp tan làm mới tới công ty ngồi một lúc.” Hướng Đông Tinh vừa mở miệng đã thốt ra những lời châm chọc khiêu khích, nghe quái gở vô cùng.

“Hướng tổng đừng nóng vội, tôi bận việc nên mới ra ngoài mà!” Tề Đẳng Nhàn bưng trà rót nước cho Hướng Đông Tinh, chỉ mong cô ta sẽ bớt giận.

“Ha ha ha… Bận việc chính là đi gặp mặt bố vợ chứ gì? Tôi cũng rất muốn biết tập đoàn Mộc Tử có thể giúp được gì cho chúng ta?” Hướng Đông Tinh ngay lập tức chọc thủng lớp ngụy trang giả vờ giả vịt của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cực kỳ quẫn bách lúng túng, đánh người không đánh vào mặt, chẳng phải Hướng Đông Tinh nói thẳng toẹt ra thế này là đang không nể mặt hắn hay sao?

Hướng Đông Tinh trầm giọng nói: “Bây giờ công ty càng ngày càng lớn, các mối làm ăn cũng càng lúc càng nhiều, với cương vị là một tổng giám đốc thì anh không nên ham chơi biếng làm như thế! Nếu không cấp dưới của anh nhìn anh mà làm gương thì họ cũng sẽ không nỗ lực cống hiến đâu!”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi chỉ là con rối tổng giám đốc thôi, bà chủ thực sự là cô cơ mà, tôi cần gì để tâm cơ chứ.”

Hướng Đông Tinh lại càng bất mãn hơn bao giờ hết, cô ta giận dữ hỏi: “Anh đứng đắn một chút thì sẽ chết hay sao?!”

Tề Đẳng Nhàn có chút lúng túng, ho khan vài lần rồi nói: “Tôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng, cô không cần lo đâu. Tôi nghĩ tôi nên kể cho cô những gì đã xảy ra ngày hôm nay, có lẽ sắp tới tôi phải tới Ma Đô một chuyến…”

Nghe Tề Đẳng Nhàn kể xong tình hình hiện tại, Hướng Đông Tinh sửng sốt ngạc nhiên.

“Đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay, tại sao anh phải nhận lấy nó cơ chứ? Ở lại tỉnh Đông Hải để phát triển từ từ cũng rất tốt cơ mà.” Hướng Đông Tinh nói, cô ta không muốn Tề Đẳng Nhàn rời khỏi thành phố Trung Hải chút nào.

“Dĩ nhiên tôi biết đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay, nhưng tôi không muốn nhận cũng không được! Hơn nữa, tôi vốn cũng muốn tới Ma Đô để tham dự bài thi khảo hạch của chiến bộ quốc gia.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu trả lời.

Hướng Đông Tinh có chút bận tâm về việc Tề Đẳng Nhàn rời khỏi thành phố Trung Hải để đến Ma Đô, cô ta nghĩ chuyện này rất nguy hiểm, dù sao thành phố Trung Hải mới là đại bản doanh mà họ đã tạo dựng.

Hướng Đông Tinh bèn nói: “Nếu vậy thì chúng ta cũng sẽ chuyển dời chuyện làm ăn đến Ma Đô! Hai ngày trước tôi vừa mới tiếp xúc với một tập đoàn ở Ma Đô, giờ nghĩ lại thì chúng ta có thể thu mua bọn họ.”

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười hỏi: “Cô lắm tiền nhiều của đến mức đí cơ à?”

Hướng Đông Tinh trả lời hắn: “Tôi nhiều tiền đến mức không tiêu hết được.”

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật khẽ một cái, đúng là bây giờ Hướng Đông Tinh nhiều tiền đến mức không tiêu hết được, tuy số tiền năm ngoái đã bị Gusinsky chia ra gần hết nhưng phần còn lại cũng tuyệt đối có giá trị không nhỏ.

“Đúng lúc lắm, anh tới Ma Đô làm đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, cũng có thể trải đường sẵn cho tôi. Tôi dời chuyện làm ăn sang bên đó thì hẳn sẽ phát triển rất nhanh.”

“Hơn nữa tập đoàn Trần thị cũng có chi nhánh công ty ở Ma Đô, nếu anh có thể móc nối với bọn họ thì đó sẽ là sự trợ giúp rất lớn.”

“Hai kế hoạch được tiến hành cùng một lúc, nhất định chẳng mấy chốc chuyện làm ăn ở Ma Đô sẽ thành công rực rỡ.”

Hướng Đông Tinh đã bắt đầu tính trước kế hoạch làm ăn, cô ta cầm một cái bút viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.

Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì giật giật khóe miệng, người phụ nữ này đúng là thuộc kiểu cuồng công việc, và đồng thời cô ta cũng có khứu giác thương nghiệp rất nhạy bén.

Thậm chí Hướng Đông Tinh còn có thể quyết định bứt gốc rễ ở thành phố Trung Hải mà chuyển sang làm ăn tại Ma Đô, không thể không thừa nhận, cô ta biết chơi lớn thật…

Hướng Đông Tinh nhanh chóng vẽ xong một sơ đồ, sau đó dường như cô ta nghĩ đến điều gì mà bấm số điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: “Hãy liên hệ với tập đoàn Gukoo ngay lập tức, đàm phán chuyện thu mua với họ!”

“Cái này, Hướng tổng à… Giá trị cổ phần của tập đoàn Gukoo không thấp đâu, nếu chúng ta thu mua ngay bây giờ thì chỉ sợ số tiền cần bỏ ra sẽ tăng lên gấp bội.” Người ở đầu dây bên kia giật thót mình.

“Không cần mặc cả, cứ thu mua cho tôi, tôi không thiếu tiền. À phải rồi, đừng thu mua dưới danh nghĩa tập đoàn Hướng thị, hãy dùng danh nghĩa của công ty mà chúng ta từng thu mua ở Mỹ ấy.” Hướng Đông Tinh chỉ thản nhiên ra lệnh, trông cô ta cứ như nhà giàu mới nổi.

Người ở đầu dây bên kia cũng rất ngạc nhiên, anh ta biết tập đoàn Gukoo, đó là một công ty khoa học kỹ thuật tư nhân, được định giá khoảng trên dưới năm tỷ nhân dân tệ, nếu Hướng Đông Tinh muốn thu mua công ty này thì chỉ sợ cô ta sẽ phải tốn ít nhất là tám tỷ trở lên.

Nhưng cô ta không hề do dự, thậm chí còn không muốn vòng vo rườm rà, thẳng thừng ra lệnh cho họ thu mua công ty đó…

Tề Đẳng Nhàn há to miệng, chính hắn cũng không biết rốt cuộc Hướng Đông Tinh lắm tiền nhiều của là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vẫn không có ý định đi xử lý chuyện công ty mà chỉ dẫn mọi người tới tham quan phòng khám Mai La nay đã chính thức khai trương để đi vào hoạt động.

Nói thì nói là phòng khám, chứ trên thực tế thì đây là một bệnh viện có quy mô cực kỳ lớn. Dù sao cũng là dự án do Vinogradov liên kết với Nam Dương Trần thị xây dựng nên, sao có thể keo kiệt được?

Phòng khám Mai La nằm ngay cạnh thung lũng giết người, trong tương lai nơi này sẽ trở thành vùng đất trung tâm đông đúc, đợi đến khi hoạt động khai phá thung lũng giết người chấm dứt thì chắc chắn lượng khách tới sẽ rất đông.

Viện trưởng của phòng khám Mai La là viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện trung ương Graux đứng đầu Tuyết quốc, tên là Vladimir.

Trong số những chuyên gia đang công tác tại phòng khám này, có không ít người đến từ bệnh viện trung ương của Tuyết quốc, lại thêm vài người đến từ phòng khám Mayo nổi tiếng nhất nước Mỹ, chỉ cần chọn bừa một vài người là đủ để quét sạch giới y học của bất cứ tỉnh nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK