Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 497 Ba ván thắng hai.

Ván đấu này ngay lập tức thu hút rất nhiều người xem, bởi vì danh tiếng của Triệu Hồng Nê thực sự không nhỏ, hơn nữa cô ta còn là một đại mỹ nữ.

Cô ta đội hào quang của kỳ thủ mỹ nữ, tất nhiên sẽ càng có độ nổi tiếng và sức hấp dẫn lớn hơn so với những kỳ thủ chuyên nghiệp khác.

Mấy năm gần đây Triệu Hồng Nê có xu hướng dần trở nên mờ nhạt trong giới cờ vây, thế nhưng cô ta vẫn được săn đón như cũ, hết cách rồi, nhan sắc và khí chất vẫn còn ở đó mà.

Khi ván cờ bắt đầu, Ngọc Tiểu Long ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, giống như ở trước mặt không phải máy tính mà là bàn cờ thực sự, cô ấy đã lấy ra sự nghiêm túc và chăm chỉ khi đánh những ván cờ thực sự.

Triệu Hồng Nê thì lại ngồi một cách khá thoải mái, cô ta mặc một bộ quần áo ngủ, ngồi khoanh chân trên giường, trong tay cầm một con chuột không dây, thế nhưng vẻ mặt thì cũng rất nghiêm túc.

Dự đoán hiển thị Ngọc Tiểu Long thắng nên cô ấy cầm quân đen.

“Thế mà lại là mỹ nữ kỳ thủ Triệu Hồng Nê, lâu lắm rồi không thấy cô ấy đánh cờ ở trên mạng, không ngờ rằng hôm nay cô ấy lại đột nhiên ngoi lên!”

“Rất ít khi được thấy Triệu Hồng Nê đánh cờ, đối thủ lần này là ai đây, thế mà lại đáng để cô ấy đặc biệt online tài khoản để đánh cờ với người khác?”

“Chưa từng nhìn thấy ID này, trông thành tích cũng chẳng ra làm sao... Hơn nữa lại còn là rank nghiệp dư.”

Trong phòng trò chuyện, cư dân mạng đã bắt đầu thảo luận, bọn họ nhao nhao gõ chữ trò chuyện trên màn hình chung.

Ván đấu chính thức mắt đầu, Tề Đẳng Nhàn ôm một túi hạt dưa và ngồi cắn.

Bước đầu tiên của Ngọc Tiểu Long rơi trên vị trí sao ở góc trên bên trái, Triệu Hồng Nê cũng nhanh chóng đánh xuống.

Khi đi được khoảng mười mấy bước, Triệu Hồng Nê dừng lại khoảng chừng mười giây, có lẽ là cảm thấy thực lực của đối thủ lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình.

Lúc đầu, cô ta vội vàng muốn kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng, thế nhưng bây giờ cô ta đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn rồi, vậy nên cô ta bắt đầu trở nên cảnh giác, bố cục cũng trở nên nghiêm túc và chặt chẽ hơn.

Ngọc Tiểu Long ngồi ngay ngắn giống như đang duyệt binh vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên máy tính, trong đầu chuyển động vô số cách đánh và tuỳ cơ ứng biến theo từng quân cờ của Triệu Hồng Nê.

Sau khi đánh ra hơn tám mươi nước đi, thế trận bắt đầu trở nên ác liệt.

Phong cách đánh cờ của hai bên đều rất nóng vội, vậy nên bọn họ ăn miếng trả miếng, không nhường một tấc đất, anh đến tôi đi.

“Kĩ năng đánh cờ của Hồng Nê không giảm mà còn tăng đấy nhỉ, mấy năm gần đây đều không thấy cô ấy xuất hiện ở giới cờ vây, thậm chí lần đánh cờ trên mạng gần đây nhất của cô ấy cũng là vào nửa năm trước, không ngờ rằng kĩ năng đánh cờ của cô ấy lại ngày càng trở nên thâm hậu như vậy!”

“Aiyo... nước đi này quả thực là linh dương treo sừng, tôi còn tưởng rằng cô ấy đi sai rồi, không ngờ rằng còn có thể đánh theo kiểu này nữa à?”

“Đối phương cũng rất lợi hại đó, là vị kỳ thủ chuyên nghiệp nào mà lại có thể đánh cho Triệu Hồng Nê với phong cách đánh cờ hung hãn trở nên như thế này chứ, không hề rơi vào thế hạ phong một chút nào!”

Trên màn hình chung, cư dân mạng nhao nhao đánh chữ, bọn họ xem mà không khỏi hét lên sung sướng.

Chiêu linh dương treo sừng của Triệu Hồng Nê đã phá vỡ thế cờ bao vây của Ngọc Tiểu Long, điều này khiến cho cờ đen rơi vào trầm tư.

Cư dân mạng nhao nhao kêu đáng tiếc, nếu không phải thế thì cờ đen vẫn sẽ còn sức để lật ngược ván cờ.

Một lúc sau, cờ đen nhận thua.

Tề Đẳng Nhàn nhìn ra được Ngọc Tiểu Long đây không phải thua về kĩ năng đánh cờ mà là thua về kinh nghiệm nghề nghiệp, dù sao đây cũng là lấy sở thích của mình để đi khiêu chiến với bát cơm của người khác, nào có thể dễ dàng được như vậy!

Ngọc Tiểu Long lập tức gửi đi lời mời thi đấu cho trận thứ hai, Triệu Hồng Nê không chút do dự mà chấp nhận, cô ta cũng cảm thấy việc thi đấu với đối thủ có phong cách đánh cờ tương đương này là hết sức thú vị.

Ván cờ này Ngọc Tiểu Long cầm quân trắng.

Thế nhưng, cuộc giao tranh ác liệt như trong dự liệu của mọi người đã không xuất hiện, cờ trắng bắt đầu đi theo con đường đi từ nông thôn để bao vây thành thị, phong cách đánh cờ trở nên mềm dẻo và có hơi hướng lấy nhu thắng cương.

“Đổi người rồi à?!” Triệu Hồng Nê cười khẩy và đánh ra bốn chữ ở trong khung chat.

“Tôi là người luyện Thái Cực.” Ngọc Tiểu Long trả lời bằng sáu chữ.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng âm thầm gật đầu, Ngọc Tiểu Long không hổ là người luyện Thái Cực quyền, cô ấy đã hòa trộn lý thuyết võ thuật vào trong lý thuyết đánh cờ, cách đánh lấy nhu thắng cương, thong dong điềm tĩnh rõ ràng dễ thấy.

Lần này Triệu Hồng Nê đã rơi vào thế bị động, mỗi một lần xung phong liều chết đều có thể bị Ngọc Tiểu Long hóa giải trong vô hình, điều này khiến cho cô ta dần dần duỗi thẳng chân, máy tính cũng đặt lên mặt bàn và trở nên nghiêm túc hơn nữa.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tốc độ chuyển đổi phong cách đánh cờ của cờ trắng thực sự quá nhanh, lần trước vẫn là cứng rắn xông lên mà lần này đã trở thành trong nhu có cương.

Triệu Hồng Nê rõ ràng là không thích ứng được với tiết tấu như thế này.

Khi tính điểm lúc ván cờ kết thúc, cờ đen bị thua mất nửa quân.

Trong phòng đấu ngay lập tức nổ tung, không ngờ rằng Triệu Hồng Nê lại bị một kỳ thủ nghiệp dư không biết tên tuổi đánh bại, quả thực là vô cùng viển vông!

Trên trán Ngọc Tiểu Long xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ xíu, cô ấy nhịn không được mà cảm thán: “Không hổ là con gái của Triệu gia, kĩ năng đánh cờ này thật là đáng sợ!”

Đối diện với lời mời cho trận thứ ba mà đối phương gửi đến, cô ấy vui vẻ đồng ý.

Ở ván cờ thứ ba này, Triệu Hồng Nê rõ ràng cũng đã cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi một bước đi đều suy nghĩ cặn kẽ.

Ván này là ván đấu kiểm tra trí não, thể lực và kĩ năng đánh cờ nhiều nhất, bởi vì có rất ít sai sót có thể bắt được.

Ngọc Tiểu Long tiếp tục phong cách của ván trước, trong bông có kim, lấy nhu thắng cương, phong cách đánh cờ rất dịu dàng và dè dặt, thậm chí có vẻ có chút âm hiểm.

“Không ngờ rằng phong cách đánh cờ của Ngọc Tiểu Long lại có thể âm hiểm đến như vậy, thú vị lắm!” Tề Đẳng Nhàn xem mà vô cùng thỏa mãn, hắn cắn hạt dưa và nhìn hai người thi đấu với nhau mà trong lòng mừng rơn.

Lúc này Triệu Hồng Nê vẫn tưởng rằng người ở phía đối diện thật sự là Tề Đẳng Nhàn mà không hề biết rằng Tề Đẳng Nhàn đã tìm lấy một tay súng từ trước.

Ván thứ ba có thể nói là ván đấu căng thẳng nhất và phải mất hai tiếng đồng hồ mới đi đến hồi kết.

Hai bên bắt đầu tính điểm.

Lần này, phòng livestream ngay lập tức nổ tung!

Triệu Hồng Nên lại thua đối thủ với khoảng cách nửa điểm!

Triệu Hồng Nê ngay lập tức gửi đi lời mời thi đấu, Ngọc Tiểu Long tiện tay từ chối và trả lời: “Để lần sau đi, hôm nay muộn quá rồi.”

“Quyết đấu trực tiếp có được không?!” Triệu Hồng Nê hỏi.

“Nói sau đi.” Ngọc Tiểu Long trả lời.

Bây giờ cô ấy đang dùng tài khoản của Tề Đẳng Nhàn, nếu như quyết đấu trực tiếp thì chắc chắn Tề Đẳng Nhàn sẽ bại lộ, có làm thế nào cũng không thể thắng được Triệu Hồng Nê.

Nhìn thấy avatar của đối phương đã tối đi, sắc mặt Triệu Hồng Nê bỗng trầm xuống, có chút không vui, nhưng cũng không có gì để nói, kĩ năng đánh cờ của mình vẫn kém hơn nửa chiêu, thua chính là thua!

Sau khi tắt máy tính đi, Ngọc Tiểu Long thở dài một hơi, chơi ba ván cờ này đúng là còn mệt hơn so với việc đánh nhau với một cao thủ tuyệt thế cả một ngày trời, trí tuệ tiêu hao thật sự quá mức nghiêm trọng.

“Lợi hại lắm, không ngờ rằng Triệu Hồng Nê cũng không phải là đối thủ của cô!” Tề Đẳng Nhàn gửi tin nhắn cho Ngọc Tiểu Long, nhân tiện gửi thêm một biểu tưởng cảm xúc hình dấu like.

“Quá khen.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh trả lời hai chữ, sau đó không thèm để ý tới những tin tức dư thừa nữa mà dựa vào ghế và yên lặng nhớ lại ba ván cờ hôm nay.

Đánh cờ với cao thủ như Triệu Hồng Nê quả thực khiến cô ấy cảm thấy rất thú vị và cũng rất đáng nhớ.

Trước khi offline, Triệu Hồng Nê đã mở trang cá nhân của Tề Đẳng Nhàn ra, sau đó tâm trạng ngay lập tức bùng nổ——Cờ như tên người, bình thường mà thôi?!

Khóe miệng của cô ta co giật vài cái, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh bỗng vặn vẹo ra và nặn ra một nụ cười dữ tợn, cô ta chậm rãi nói: “Tên họ Tề kia, anh được lắm, dám làm nhục tôi như thế!”

Trên trang chủ nói kĩ năng đánh cờ của hắn là bình thường, vậy một người đường đường là kỳ thủ chuyên nghiệp cấp ba như cô ta đây mà ngay cả một tên có kĩ năng đánh cờ bình thường cũng không hạ được, thế thì còn chuyên nghiệp ở chỗ nào chứ?

Cái mặt này chẳng phải đang bị vả bôm bốp hay sao?

Mối thù này Triệu Hồng Nê đã nhớ lấy rồi, cô ta nhất định phải báo thù mới được!

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Hồng Nê đeo balo đi đến công viên thì vừa hay nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang dạy võ cho Dương Quan Quan và Hoàng Sung.
Chương 498 Soi lại chính mình.

“Ván tiếp theo!”

Triệu Hồng Nê đi thẳng đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn và nói với giọng vô cùng nghiêm túc.

Tề Đẳng Nhàn khẽ ngẩn người, sau đó lắc đầu và nói: “Thôi, ba ván hôm qua đã khiến tôi mệt lắm rồi, trí óc không đủ dùng.”

Vẻ mặt Triệu Hồng Nê âm u, cô ta nói: “Thắng rồi nên quất ngựa truy phong à? Thật là vô liêm sỉ!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Tôi chỉ đơn giản là may mắn thắng được cô nửa điểm thôi mà, không cần phải tính toán như thế đâu nhỉ? Kỳ thủ chuyên nghiệp mà không chịu được việc bị thua à?”

Triệu Hồng Nê hít sâu vào một hơi, sau đó nở nụ cười giả tạo và nói: “Anh tiếp cận tôi là vì muốn gặp được chị gái tôi là Triệu Hồng Tụ có đúng không, anh chơi ván cờ này với tôi, tôi sẽ cho anh gặp chị ấy!”

Triệu Hồng Tụ, “Thiên Phạt” và vũ khí tối thượng của Triệu gia.

Nghe nói thực lực còn cao hơn cả vị thần bảo vệ của Triệu gia là Triệu Biện Tử, Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn vô cùng tò mò về cô gái này.

Tiếp cận Triệu Hồng Nê cũng chính là vì “Thiên Phạt” Triệu Hồng Tụ!

Tề Đẳng Nhàn sẽ không ngu ngốc đến mức đánh một ván với Triệu Hồng Nê ngay tại đây, ba ván cờ ngày hôm qua đều là do tay súng hắn mời tới đánh giúp mà.

Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ kĩ năng đánh cờ của Ngọc Tiểu Long lại khủng khiếp đến như vậy, dưới tình thế bị dẫn trước một ván mà lại có thể thắng liền hai ván và đạt được chiến tích ba trận thắng hai.

“Tôi cũng rất muốn đánh cờ với cô, nhưng dù sao thì tôi cũng không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, trí tuệ tiêu hao nghiêm trọng lắm. Bao giờ rảnh thì chúng ta lại đấu sau đi!” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và nói.

Triệu Hồng Nê tối sầm mặt, giơ tay ra muốn nắm lấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại phất tay một cái, vẽ một vòng tròn và ngay lập tức rút về.

Triệu Hồng Nê tiến lên một bước và tung nắm đấm về phía mặt hắn, nhưng cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại nhẹ nhàng quét qua và trực tiếp gạt nắm đấm đi.

“Thái Cực quyền của anh quả nhiên đã được dày công tôi luyện.” Triệu Hồng Nê nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Ban nãy cô ta ra tay là vì muốn thăm dò xem Tề Đẳng Nhàn có thực sự biết về Thái Cực hay không, những động tác của hắn ban nãy đã đủ để chứng minh rồi.

Bây giờ cô ta rất chắc chắn rằng người đánh cờ với mình hôm qua chính là bản thân Tề Đẳng Nhàn.

Từ phong cách đánh cờ có thể nhìn người, từ cách đánh võ cũng có thể nhìn người, hai ván cờ mà cô ta thua ngày hôm qua, đối thủ đều đã đi theo con đường lấy nhu thắng cương, rõ ràng là người đó am hiểu rất sâu sắc về đạo lí hắc bạch ân dương của Thái Cực.

Lý thuyết Thái Cực mà Tề Đẳng Nhàn thể hiện ra ngày hôm nay khiến cho Triệu Hồng Nê vô cùng công nhận.

“Cô là ai thế, đừng có làm phiền chúng tôi luyện võ có được không hả?” Lúc này, Dương Quan Quan đi đến là lạnh lùng nói.

“Ế?” Triệu Hồng Nê quay đầu nhìn sang, trên mặt hiện nên một nét cười nhàn nhạt: “Cô nhóc nghịch ngợm này luyện được một chút võ thuật mà đã cảm thấy bản thân mình rất lợi hại rồi à?”

Ánh mắt của Dương Quan Quan lạnh đi, cô ấy nói: “Cô có muốn thử xem không?”

Tề Đẳng Nhàn ngăn lại ở giữa hai người, vẫy vẫy tay và nói: “Cô đừng có đánh nhau với cô ta, cô gái này luyện Ngạnh Thái Cực đó, cô không phải đối thủ của cô ta đâu.”

Lần trước Tề Đẳng Nhàn đã chứng kiến việc Triệu Hồng Nê dùng một chiêu “Tay vung tì bà” để ném một tên côn đồ ra ngoài như thế nào rồi, hắn rất rõ về trình độ võ thuật của cô ta, với trình độ hiện tại của Dương Quan Quan thì vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể chiến đấu với cô ta.

“Không đánh thì làm sao mà biết được!” Dương Quan Quan lại nói với giọng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Từ khi được rèn luyện ở nhà tù U Đô, tính cách của cô ấy đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, dũng khí cũng vô cùng dồi dào, cách nói chuyện cũng có lực hơn lúc bình thường rất nhiều.

Triệu Hồng Nê không thèm để ý đến Dương Quan Quan nữa mà lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Bao giờ anh mới lại chơi cờ với tôi?”

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ uể oải: “Hôm khác đi, bao giờ rảnh lại hẹn nhau trên mạng tiếp.”

Triệu Hồng Nê nghe ra một tia manh mối, cô ta nói: “Tại sao lại không đánh cờ trực tiếp?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi bận lắm, làm ông chủ của một công ty lớn như thế liệu có thời gian rảnh mà ngồi xuống đánh cờ với cô hay sao?”

Triệu Hồng Nê ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng khá hợp lí.

Triệu Hồng Nê cõng bàn cờ rời đi, bím tóc đuôi ngựa ở sau đầu vung qua vung lại rất có tiết tấu, chỉ nhìn bóng lưng của cô ta thôi mà đã làm cho người ta cảm thấy rất tươi mát và thoát tục rồi.

“Cô ta rất lợi hại à?” Dương Quan Quan không nhịn được mà cau mày, giọng nói nghi ngờ: “Sao tôi không cảm nhận được nhỉ!”

“Cô ta là Triệu Hồng Nê, kỳ thủ chuyên nghiệp cấp ba, đoán chừng là do có đạo lí của cờ vây hun đúc nên cô không cảm nhận được hơi thở hung hãn của người học võ trên người cô ta.”

“Đừng thấy khí chất của cô ta nho nhã yếu ớt mà coi thường, nếu như thực sự phải đánh nhau thì cô thực sự không phải là đối thủ của cô ta đâu.”

“Một người đàn ông cao lớn nặng tám mươi lăm cân mà cô ta tiện tay một cái là ném bay ra cả vài mét đó.”

Tề Đẳng Nhàn cười với Dương Quan Quan và nói với giọng cô cùng nghiêm túc.

Hoàng Sung ở bên cạnh cũng gật đầu và nói: “Cô gái này thực sự rất nguy hiểm, tôi đã ở trong lực lượng đặc biệt rất nhiều năm nên có một loại trực giác rất tự nhiên.”

“Tôi cảm thấy trong người cô gái này có một con mãnh hổ đang ngủ say, một khi tỉnh lại, nó sẽ ăn thịt người đó!”

“Có những lúc ngoại hình không thể quyết định tất cả đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì cảm thấy anh ta rất giỏi làm màu, hắn vào mông anh ta một cái và nói: “Suốt ngày mãnh hổ ngủ say với chả sư tử ngủ say, cậu đóng phim cho ông đây xem đấy à? Ngoan ngoãn đứng tấn cho tôi!”

Hoàng Sung ấm ức xị mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn làm tư thế đứng tấn, trong lòng điên cuồng chửi rủa.

Dương Quan Quan không nhịn được mà cảm thán: “Chuyên nghiệp cấp ba, võ thuật lại còn cao đến thế, xem ra cô ta đúng thật là một thiên tài... Núi cao còn có núi cao hơn mà!”

Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu nhìn cô ấy và nói: “Cô đừng có ở đó mà giả vờ khiêm tốn nữa đi!”

Dương Quan Quan kinh ngạc nói: “Tôi? Giả vờ khiêm tốn?!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô tốt nghiệp Stanford, đảm nhiệm chức vụ thư kí ban giám đốc của Tianlai, lương hàng năm cộng vào lên đến hơn một triệu một năm, đã vậy thiên phú luyện võ lại tốt như thế, cô có mặt mũi nào mà đi hâm mộ người khác hả?”

Hoàng Sung ở bên cạnh gật đầu lia lịa biểu thị sự đồng tình, dù sao thì chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn luyện thêm cho Dương Quan Quan thôi còn cơ hội luyện thêm của anh ta đã ít lại càng ít.

Dương Quan Quan khẽ ngẩn người một lúc, sau đó mới ngại ngùng nói: “Thì ra tôi cũng xuất sắc như thế à!”

“Những người luyện võ như chúng ta có một cảnh giới khá là huyền học, nhìn chính mình, nhìn trời đất, nhìn chúng sinh.”

“Tại sao lại phải nhìn chính mình? Bởi vì chúng ta phải nhận thức được sự nhỏ bé của chính mình. Tuy nhiên, chúng ta cũng không được vì thế mà tự coi nhẹ chính mình.”

“Có một trái tim vô địch vẫn luôn là điều quan trọng nhất.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan và lại giảng giải đạo lí một phen nữa.

“Thực ra tôi cảm thấy cảnh giới này nên được đảo ngược lại, đó là nhìn chúng sinh, nhìn trời đất, sau cùng mới là nhìn chính mình.”

“Phải nhìn chúng sinh trước để lĩnh hội chua ngọt đắng cay của cuộc đời, sau đó nhìn trời đất để thấy được sự rộng lớn của vũ trụ và sự vĩ đại của thần linh, cuối cùng mới là soi lại chính mình để biết về sự nhỏ bé của bản thân, phải giữ mãi một trái tim kính sợ thì mới có thể bảo vệ được giới hạn của đạo đức.”

Dù sao Dương Quan Quan cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Stanford và cũng đã từng học qua những lớp triết học cao cấp, thế nhưng sau khi nghe được những lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy vẫn không khỏi mắt chữ A mồm chữ O và có chút không tin đây là những lời do hắn nói ra.

Giống như cô ấy đã từng nghe một vị giáo sư lớn tuổi nói: “Tôi càng có học thức phong phú thì tôi càng tin vào Thần linh, tin rằng Ngài đã sáng tạo ra tất cả, sau đó, trong lòng tôi mang niềm kính sợ. Vì vậy, tôi mới có thể nhìn những cuộc đời như tôi bằng ánh mắt bình đẳng, tôi mới có một tâm hồn kính sợ, từ đó tôi mới không tín ngưỡng quyền lực và lạc lối trong dục vọng. Điểm cuối của triết học, chính là thần học.”

Bây giờ so với những đạo lí mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói thì đúng là có những điểm tương đồng.

Lúc này, cô ấy như thể đã ngộ ra được điều gì đó, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng trách cảnh giới cao nhất của võ học lại gọi là phá vỡ hư không để được gặp thần.”

Sau khi kết thúc việc tập luyện buổi sáng, Tề Đẳng Nhàn theo thường lệ mời hai người đến tiệm bánh bao ở trước cửa công viên để ăn tiểu long bao.

Kết quả, hắn còn chưa kịp ăn miếng nào thì đã nhận được điện thoại từ quản lí của bộ phận lưu trữ và vận chuyển.

“Tề tổng, xảy ra chuyện rồi, người của Cục Y tế đã chặn hết xe tải của chúng ta lại, nói là nhận được tố cáo rằng chúng ta vận chuyển dược phẩm vi phạm quy định nên muốn kiểm tra theo thông lệ!” Quản lí của bộ phận lưu trữ và vận chuyển nói với vẻ lo lắng không yên.

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, cái tên họ Mã này đúng là nóng lòng muốn tìm chết mà!
Chương 499 Gã đàn ông nham hiểm

Tề Đẳng Nhàn vốn tưởng rằng cục trưởng Mã ngăn hắn chuẩn bị nhập khẩu thuốc thì cũng thôi đi, không ngờ rằng, lại còn dám đến ngăn cản công ty vận chuyển hàng.

Xem ra, hôm đó ở khách sạn Thiên Địa, cục trưởng Mã còn cảm thấy bản thân thiệt lớn, nóng lòng muốn tìm lại sĩ diện.

Sau khi tức giận, Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh lại, hơn nữa biểu hiện không hề hoảng loạn chút nào, thản nhiên nói: "Phối hợp cùng bọn họ kiểm tra, bọn họ muốn kiểm tra cái gì, các người cho họ kiểm tra cái đấy".

Giám đốc Bộ giao thông vận tải nở nụ cười khổ sở, nói: "Tề tổng, cứ nói như vậy, thì số dược phẩm hôm nay sẽ không được chuyển đi, và không đúng thời hạn đâu đấy".

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Nếu như dược phẩm hôm nay không thể đưa tới đúng thời hạn, tôi sẽ không trách tội mọi người, để bọn họ kiểm tra là được rồi".

Sau khi ngắt cuộc gọi, trên mặt Tề Đẳng Nhàn xuất hiện một nụ cười đặc trưng của một gã đàn ông nham hiểm

Dương Quan Quan ở một bên nhìn thấy có chút rùng mình, không rét mà run.

"Anh cười cái gì? Bị kẻ khác gây rắc rối mà lại vui như vậy ?". Dương Quan Quan chê bai nói.

"Hơ hơ, chính ông ta muốn tìm cái chết, tại sao tôi không vui cho được?". Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.

Dương Quan Quan bỗng sửng sốt, thấp giọng hỏi: " Hôm nay ai là người đưa thuốc đấy ?".

Tề Đẳng Nhàn trả lời: "Ngoại trừ vài người

của cục Vệ Sinh ra, thì có các chi nhánh

lớn của chiến khu Chu Tước".

Dương Quan Quan ngẩn người ra tại chỗ, sau đó lẩm bẩm nói: "Vậy ông ta thật sự muốn tìm cái chết à ?".

Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn lười chẳng muốn về công ty ngay, sau khi bảo Hoàng Sung mau chóng trở về đi làm, liền để Dương Quan Quan cùng mình đi dạo phố, mua hai bộ quần áo.

Mặc dù Dương Quan Quan không thích ăn diện giống như Lý Vân Uyển, nhưng gu thẩm mỹ của cô cũng rất tốt, đưa Tề Đẳng Nhàn đến cửa hàng bán đồ hiệu như Boss, Armani, Versace, để hắn chọn vài bộ.

"Thật sự không về công ty xem thử à ?" Dương Quan Quan hỏi.

"Về làm gì, tôi không lộ diện, ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu tôi mà lộ diện, nói không chừng ông ta sẽ thu đội lại ngay lập tức cũng nên". Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nhạt.

Rõ ràng chính Cục trưởng Mã là người chạy đến tìm sĩ diện, nếu như hắn mà tới công ty, cục trưởng Mã làm hắn mất mặt, vậy cũng đủ hài lòng rồi.

Hắn vẫn luôn không muốn lộ diện, để người trong công ty vội vàng lo lắng đến mức nhảy lên nhảy xuống, vậy cục trưởng Mã sẽ càng đắc ý, càng gây rắc rối nhiều hơn.

Tề Đẳng Nhàn quyết tâm không bỏ qua cho lão Lục, nếu như không cho tên họ Mã kia một bài học, thì sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua được?

"Ngoài lão Lục ra, chẳng có ai sẽ đợi anh đâu". Dương Quan Quan thâm thầm chê bai.

Tại sao gã đàn ông nham hiểm lại được gọi là lão Lục ?

Lão Lục ở trong búp bê hồ lô có tàng hình được không ?

Bởi vì có thể tàng hình, vì vậy nên mới độc ác nham hiểm.

Thế là, cô ấy cũng chỉ có thể rảnh rỗi đi cùng Tề Đẳng Nhàn dạo quanh trung tâm thương mại, đến trưa, cô ấy còn tìm thấy một quán buffet hải sản cao cấp và được ăn một bữa ngon.

Với sức ăn hiện tại của Dương Quan Quan, mặc dù không thể lấy lại tiền vốn hai trăm tệ , nhưng vậy cũng xem như không quá lỗ

Tề Đẳng Nhàn thì càng không cần phải nói, ăn nhiều đến mức ông chủ còn muốn lẳng lặng thu đĩa tôm lại.

Sau khi ăn trưa xong, công ty bên đó gọi điện lại, vội vàng nói với Tề Đẳng Nhàn người của cục Vệ Sinh hôm nay không có ý định bỏ qua cho bọn họ.

"Tề tổng, anh còn chưa quay lại sao? Nếu anh không quay lại, dược phẩm hôm nay thật sự sẽ bị trì hoãn mất!" Giám đốc bộ Giao Thông Vận Tải tức giận nói.

"Để bọn họ kiểm tra là được, anh gấp gáp cái gì? Cứ phối hợp tốt các bước với bên chính phủ là được, đây là trách nhiệm của doanh nhân ưu tú chúng ta" Câu trả lời Tề Đẳng Nhàn không thể cẩu thả hơn.

Giám đốc sở Giao thông vận tải lại nói: "

Bọn họ thật sự nghiêm túc kiểm tra thì còn đỡ, nhưng mà, họ làm việc vô kỷ luật, chỗ này kiểm tra một lát, chỗ kia nhìn một cái, vốn dĩ, họ đến đây chỉ để gây rắc rối".

Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt, nói:" Vậy thì có vấn đề gì? Dân không đấu với quan, chúng ta nhịn một chút là được rồi".

Giám đốc sở Giao thông vận tải cạn lời, anh ta biết Tề Đẳng Nhàn là một người đàn ông nếu nghe được lời được những không hợp, sẽ liền phản đối, thế nhưng, hôm nay, lại sợ như thế này, có đôi chút không đúng với bình thường.

Trên dưới Dược Phẩm Thiên Lai đều sốt ruột, liên lạc với cục trưởng Mã mấy lần đều thất bại.

Lý Vân Uyển không liên lạc với Tề Đẳng Nhàn, nhưng cô có thể đoán được suy nghĩ của hắn, vì thế, vẫn giữ dáng vẻ ổn tọa điêu ngư thai*, dứt khoát đi làm việc khác và gọi điện thoại cho bên Dược phẩm Lý thị.

(*) Cả câu là: Nhiệm bằng phong lãng khởi, ổn tọa điêu ngư thai: Dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá.

Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan nhàn nhã ăn xong bữa trưa, sau đó mua hai vé xem phim bom tấn mới nhất của Mỹ, đi vào rạp chiếu phim để xem phim.

Dương Quan Quan cũng rất hiếm khi tận hưởng thời gian rảnh rỗi như vậy, sau khi biết suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy đã không lo lắng chuyện của công ty, và xem bộ phim bom tấn một cách nghiêm túc.

"Hừ, thú vị thật đấy, không ngờ anh A Thang lớn tuổi mà vẫn còn trẻ như vậy, không hổ là nam thần mà" Dương Quan Quan cảm thán nói.

"Từ sau khi về U Đô ăn Tết anh thay đổi nhiều quá, không cảm giác được à ?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan sững sờ một lúc, sau đó âm thầm gật đầu, trầm ngâm nói: "Đúng là nhiều thật, bản thân tôi cũng cảm thấy, tôi không sợ phiền phúc nữa, thậm chí có chút hi vọng người khác trèo đầu cưỡi cổ mình".

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sợ rắc rối là đúng, nhưng mà đừng hy vọng người khác gây rắc rối cho mình".

Chừng ba giờ chiều, Tề Đẳng Nhàn đang uống cà phê, thì công ty lại gọi điện thoại tới.

Tề Đẳng Nhàn ứng phó hai câu, sau đó cho người đem cuộc gọi đến cho cục trưởng Mã.

"Tên họ Mã kia, tôi giết tám đời tổ tông nhà ông, ông mà có bản lĩnh thì gây phiền phức cho tôi là được rồi, ngược lại tôi muốn xem xem ông có thể gây phiền phức cho tôi được bao lâu" Tề Đẳng Nhàn mở lời liền mắng mỏ.

Cục trưởng Mã sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ nghe được những lời mềm mỏng, không ngờ đối phương lại ương ngạnh như vậy

Lúc này, trong bụng ông ta lửa giận bùng lên, cười lạnh nói: "Tên họ Tề kia, cậu cảm thấy cậu rất giỏi đúng không? Được thôi, vậy hôm nay tôi cứ gây phiền phức cho cậu, để cậu không thể làm được việc gì hết".

"Chỉ cần có tôi ở đây, cho dù là một giọt rượu tinh khiết, thì thuốc của chúng mày cũng không được vận chuyển đâu".

"Nếu như cậu không quỳ xuống xin lỗi tôi, thì chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu".

Tề Đẳng Nhàn lửa giận ngút trời, nói: "Tên họ Mã kia, xem như ông tàn nhẫn, thứ ông đây có là tiền, ông có thể làm cho Dược phẩm Thiên Lai phá sản, coi như mày có bản lĩnh".

Cục trưởng Mã cười toe toét, nói: "Tôi làm theo những gì cậu muốn mà".

Sau khi nói xong câu đó, cục trưởng Mã búng tay một cái rồi cúp máy.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn để điện thoại xuống, trên mặt lại không có nét phẫn nộ nào, ngược lại trên mặt tràn ngập nụ cười, khóe miệng nở một nụ cười tự tại của Lão m Bức.

"Tôi diễn không tệ chứ ?" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói với Dương Quan Quan.

"Tuyệt…" Khóe miệng Dương Quan Quan giật vài cái, âm thầm đưa ngón tay cái lên.

"Có phải đẹp hơn anh A Thang hay không ?" Được nước lấn tới, Tề Đẳng Nhàn hỏi thêm câu nữa.

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, trực tiếp đẩy khuôn mặt của hắn ra: "Anh chú ý hình tượng một chút có được không ?"

Tề Đẳng Nhàn cười cười, sau đó ngồi thẳng lưng dây, bình tĩnh hỏi: "Có hứng thú quay về Ma Đô làm việc không ?".

Dương Quan Quan nghe vậy, ly cà phê trong tay khựng lại, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trên mặt hiện lên sự hoang mang.

"Tôi tính sẽ đi Ma Đô trong thời gian tới".

Tề Đẳng Nhàn bình thản nói.

"Tôi đã có năng lực đó rồi sao ?" Dương Quan Quan hỏi.

"Chưa, nhưng tôi sẽ giúp cô, thế nên cô sẽ có". Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ của cô ấy , nở một nụ cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK