Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796 Con rồng thứ năm

Chương 796: Con rồng thứ năm

Người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục này, là một trong năm con rồng tại Hoa Quốc, con rồng cuối cùng—— tên thật là Triệu Ứng Long, lúc sau lại sửa tên thành Triệu Đồ Long, là người của Triệu gia!

Triệu Đồ Long nghe thấy tiếng gọi của Nghiêm Mộc Long, hơi mỉm cười, nói: “Không ngờ là Nghiêm chiến tướng tự mình đến đây đón tôi, thật là làm tôi cực kỳ bất ngờ.”

Nghiêm Mộc Long lạnh lùng nói: “Triệu Huyền Hoàng tiên sinh, chung quy là vẫn không tin tưởng tôi và Tạ Cuồng Long.”

Triệu Đồ Long lại lắc đầu, nói: “Không phải Triệu Huyền Hoàng không tin các người, là tiền bối Triệu Biện Tử bị Tề Bất Ngữ moi ruột, nên Triệu Huyền Hoàng mới một hai phải điều động tôi về đây.”

Nghiêm Mộc Long nghe thấy lời này, lập tức giật mình, sau đó nhíu mày, nói: “Nếu là Tề Bất Ngữ ra tay thì anh tới cũng vô dụng.”

Triệu Đồ Long cười hì hì nói: “Ông ta cũng đâu phải thần tiên, sao có thể chắc chắn là không thể? Nếu ông ta thật sự tới, vậy tôi đây sẽ không nói hai lời, lập tức quay về phương Bắc không bao giờ trở lại.”

Tề Bất Ngữ nếu có thể đánh Triệu Biện Tử thành ra như vậy, vậy thì công lực kia tất nhiên đã đến một cảnh giới không thể suy đoán, lại còn liên hợp với Tề Đẳng Nhân nữa, thực sự quá khủng bố.

Dù cho ba con rồng cùng nhau đồng loạt ra tay, cũng khó có thể thắng được.

“Nếu lần này có thể khiến Ngọc Tiểu Long ra tay thì tốt rồi, để một người phụ nữ như vậy, suốt ngày đè nặng thanh danh của tôi, thật là khó chịu!” Triệu Đồ Long duỗi người, mỉm cười nói.

“Phong ba bão táp táp tại Thượng Hải rất lớn, Viên Thiên Thành đã thất thủ. Tôi hy vọng Triệu Đồ Long anh làm việc thận trọng một chút, đừng để làm bại lộ hành tung của mình.” Nghiêm Mộc Long nhíu mày nói.

Triệu Đồ Long nghe xong chỉ bật cười, nói: “Triệu Huyền Hoàng tiên sinh trước đó đã nhắc tôi rất nhiều lần, bảo tôi phải nghe theo mệnh lệnh của cô, tôi thực ra, rất khó chịu.”

Nghiêm Mộc Long nói: “Anh có khó chịu, cũng phải nhịn!”

Triệu Đồ Long nhếch miệng cười.

“Tạ Cuồng Long đâu? Tên này sao lại không tới?” Triệu Đồ Long nhìn chung quanh, không nhìn thấy chút bóng dáng nào của Tạ Cuồng Long, hắn ta có chút tò mò.

“Tạ Cuồng Long dù sao cũng là thế lực của Hồng bang, anh ta cũng không muốn quá thân cận với chúng ta.” Nghiêm Mộc Long xụ mặt, lạnh như băng đáp lại.

Triệu Đồ Long vỗ bụng mình, nói: “Đói bụng! Mời tôi ăn bữa cơm đi.”

Nghiêm Mộc Long đương nhiên sẽ không từ chối mấy cái yêu cầu nho nhỏ của Triệu Đồ Long, trực tiếp mời hắn ta đi ăn một bữa tiệc lớn.

“Cùng một lúc huy động cả ba người chúng ta, chỉ vì để nhắm vào một tên Tề Đẳng Nhân lúc trước như chó nhà có tang phải kẹp chặt đuôi rời khỏi thủ đô sao? Tôi cảm thấy, Triệu Huyền Hoàng tiên sinh cũng làm hơi quá.” Trong tay Triệu Đồ Long cầm một cục xương bò, trực tiếp bỏ vào miệng, răng rắc một tiếng, cắn một đoạn, nhai nhồm nhoàm trong miệng.

“Anh đừng có xem thường đối thủ, chiến tích của anh ta ở Thượng Hải rất hiển hách. Anh ta đã giết được Hồng Thiên Đô, chạy thoát một mạng từ trong tay Thiên Phạt, lại còn đánh bại cả đại tông sư Liễu Tông Nham Toái của nước Kiệt Bành, quấy đảo Diệp gia dưới sự vây công của vô số đại cao thủ, đánh vỡ đầu của Diệp Tri Huyền chỉ trong một đòn……” Nghiêm Mộc Long cười lạnh nói, “Huống chi, trước đó, trong một cuộc khảo hạch, anh ta một đấu bốn, đánh bại Bạch Liễu của Lãm Tước Vĩ, Diệp Thành của Cửu Cung Kiếm, Chiêm Tinh của Trích Tinh Thủ, Diệp Phi Lưu của Hào Long Đảm!”

Triệu Đồ Long lại không cho là đúng mà ăn sạch khúc xương trong tay, xương bò cứng rắn dưới hàm răng của anh ta, tựa như miếng bánh quy xốp giòn.

Sau khi ăn xong khúc xương bò, hắn ta còn mút hai ngón tay của mình.

Nghiêm Mộc Long nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, thì lắc đầu.

“Tôi cảm thấy cô căng thẳng quá rồi đấu, chỉ là đối phó với một tên nhóc lông còn chưa mọc hết, thì ba người chúng ta ra tay, đã là khoa trương đến không thể lại khoa trương hơn được nữa rồi!” Triệu Đồ Long cười nói, “Cho dù là thần tiên giáng thế, chỉ sợ cũng phải bị đánh chết.”

“Ngày đó tôi đã gặp hắn rồi, nói thật, tên này rất đáng ghét, nhưng cũng thật sự rất mạnh.” Nghiêm Mộc Long nói.

Triệu Đồ Long kinh ngạc nói: “Hả? Cô từng gặp hắn rồi sao? Trình độ võ nghệ thế nào!”

Nghiêm Mộc Long nói: “Lúc đó hắn và Ngọc Tiểu Long đang ở cùng nhau, tôi nhìn lén một chút, đã bị hắn nhận ra, sau đó chủ động bảo Ngọc Tiểu Long ném hắn ra ngoài. Người này như thế nào, tôi không rõ lắm…… Nhưng tôi có thể cho anh xem video ghi hình trong đạo quán Thiên Hành, để anh từ từ nghiên cứu.”

Video ghi lại hình ảnh Tề Đẳng Nhân đánh bại bốn huấn luyện viên, đã rơi vào tay Nghiêm Mộc Long, mấy ngày nay cô ta đã xem lại mấy lần, cho nên, trong lòng đương nhiên cực kỳ coi trọng đối thủ lần này.

“Ha hả…… Tôi cảm thấy các người nghĩ quá nhiều, các người có chắc chắn là tính kế Lục Chiến Long, hắn nhất định sẽ ra tay không?” Triệu Đồ Long lắc đầu nói, “Đừng để đến lúc đó trên sân đấu lớn như vậy, người ta lại sống chết mặc bây, vậy thì xấu hổ chết đi được!”

Nghiêm Mộc Long bình tĩnh nói: “Lấy bản tính của người này, Lục Chiến Long gặp chuyện, hắn không có thể không ra tay.”

Triệu Đồ Long khinh thường nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Loại nguy hiểm này, tôi không tin hắn sẽ dễ dàng đến như vậy!”

Nghiêm Mộc Long nói: “Không phải ai cũng chỉ biết đến lợi ích trước mắt, hắn là một người nghĩa khí, rất xem trọng bạn bè. Huống chi, bản thân mị lực nhân cách của Lục Chiến Long, cũng đủ để thuyết phục rất nhiều hào người tài.

Triệu Đồ Long liếm đầu ngón tay, nói: “Thanh danh của Lục Chiến Long chỉ ở sau Ngọc Tiểu Long cũng không phải không có nguyên nhân tới.”

Nghiêm Mộc Long chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, Triệu Đồ Long người này, rõ ràng địa vị không thấp, nhưng lại làm ra một số hành động làm người ta cảm thấy thật rẻ tiền.

“Trận đấu ở Thượng Hải, đã tới thời điểm mấu chốt, Triệu Đồ Long anh tuyệt đối không được làm việc theo cảm tính.”

“Trong khoảng thời gian này, anh muốn làm gì, tốt nhất đều phải báo cho tôi.”

“Nếu không nói, tôi không ngại liên thủ với Tạ Cuồng Long, đánh gãy chân của anh!”

Đôi mắt Nghiêm Mộc Long thâm trầm mà nhìn Triệu Đồ Long, lạnh giọng cảnh cáo người đàn ông tùy tính, thích gì thì làm nấy này.

Triệu Đồ Long châm chọc mà cười, nói: “Hai người các người liên thủ, tôi đích xác không phải đối thủ, nhưng muốn dễ dàng đánh gãy chân tôi, thì không dễ đâu.”

“Bản lĩnh chạy trốn của tôi, sau khi Hồng Thiên Đô chết thì đã trở thành đệ nhất thiên hạ.”

“Thích khách thời cổ đại, chỉ cần không trúng một kích, sẽ lập tức chạy xa ngàn dặm.”

“Tôi hiện tại, so với những tên thích khách què quặt đó mạnh gấp trăm lần.”

Nghiêm Mộc Long trực tiếp đứng dậy, xoay người đi, vừa đi vừa lãnh đạm nói: “Chỗ ở của anh tôi cũng đã sắp xếp xong, tất cả hành động, đều phải nghe tôi! Nhớ kỹ!”

Sau khi người đi, Triệu Đồ Long lập tức hừ lạnh một tiếng, mắng: “Đồ đàn bà xấu xí! Coi bản thân là Ngọc Tiểu Long sao?”

Không lâu sau, Triệu Đồ Long bị người đưa tới một nơi hẻo lánh ít dấu chân người.

Anh ta cảm thấy như vậy cũng vừa đẹp, đợi lúc anh ta luyện công, thanh âm kia, so với một người phụ nữ cấp bậc xe tăng rên rỉ trên giường còn lợi hại hơn.

“A!!! A!!! Hú ——”

Triệu Đồ Long nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng phát ra tiếng rống giận thống khổ.

“Cảm giác đau của ngũ mã phanh thây, quả thực không phải người bình thường có thể thừa nhận! Đại pháp minh tưởng phanh thây này, quả nhiên bất phàm!”

Triệu Đồ Long mở hai mắt, thần sắc thống khổ lập tức biến mất không thấy tăm hơi, ngược lại hóa thành nụ cười âm trầm dữ tợn.

“Thường xuyên dùng phương thức minh tưởng này, không ngừng kích thích tinh thần trưởng thành, sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi có thể chạm đến thấy cảnh giới bất tử!”

“Năm con rồng, đối với Hoa Quốc mà nói, quá nhiều!”

“Chờ sau khi công lực của tôi đại thành lúc sau, có một con rồng là tôi, là đủ rồi.”
Chương 797 Vào bàn

Chương 797 Vào bàn

Thành phố Thượng Hải hội tụ năm con rồng của Hoa Quốc.

Bọn họ được phân chia thuộc các trận doanh khác nhau, chú định là sẽ có một màn long tranh hổ đấu.

Nhưng Tề Đẳng Nhân lại không biết, Triệu gia vì đối phó hắn, mà đã xuất động đội hình như vậy.

Hắn và Dương Quan Quan đã tới bên ngoài khu biệt thự tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, cũng trùng hợp đụng phải Tôn Dĩnh Thục ở đây.

“Tôn phu nhân, cảm ơn cô, ít nhiều nhờ có sự hỗ trợ của cô, tôi mới có thể lấy được nhiều thứ từ Dương gia như vậy!” Sau khi Dương Quan Quan nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, gương mặt tươi cười lập tức đón chào, phi thường cảm kích đối với Tôn Dĩnh Thục.

Sau khi chồng của Tôn Dĩnh Thục chết, cô ta và Thôi gia cũng không thiếu những lần tranh đấu gay gắt, đối với loại chuyện như tranh đoạt gia sản này, có thể nói là cực kỳ có kinh nghiệm.

Tôn Dĩnh Thục nói: “Dương tiểu thư khách khí, chúng ta là đối tác cùng nhau hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”

Dương Quan Quan nói: “Vẫn phải cảm tạ, lát nữa tôi xin được mời cô ăn cơm.”

Dương Quan Quan cảm thấy Tôn Dĩnh Thục là một người khá tốt, tiếp xúc cũng tương đối hòa hợp, căn bản không âm hiểm xảo trá, ăn thịt người không nhả xương giống như người ngoài đồn đãi.

Nếu để cho Tề Đẳng Nhân biết được ý nghĩ này của cô ta, nhất định sẽ mang cô ta đi khám.

Tôn Dĩnh Thục chính là một ma nữ ngàn mặt, nếu để cô ta nhìn thấy chút lợi ích gì, nhất định còn hung mãnh hơn so với sói đói, còn tin ranh hơn so với hồ ly.

Hiện tại, Tôn Dĩnh Thục có đưa ra yêu cầu với Tề Đẳng Nhân, muốn dựa vào tập đoàn Gukoo kiếm tiền, đương nhiên phải quan hệ tốt với Dương Quan Quan!

“Tề tổng, kế tiếp phải xem nhân mạch của anh! Tập đoàn tài chính liên minh phương Đông bên kia, tôi không có quan hệ gì với họ hết.” Tôn Dĩnh Thục quay đầu cười với Tề Đẳng Nhân mà nói, khi nói chuyện còn nhẹ nhàng vén tóc, quả thực quyến rũ mị hoặc.

Thân trên Tôn Dĩnh Thục mặc một chiếc áo màu da bó sát, một chiếc váy xếp ly màu trắng ở phần thân dưới và đôi chân mềm mại mà chỉ một người phụ nữ trưởng thành như cô mới có thể kiểm soát hoàn hảo, từ dung mạo, dáng người, khí chất đều phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn, như ẩn như hiện.

Tề Đẳng Nhân vẫn còn canh cánh đối với chuyện Tôn Dĩnh Thục âm thầm tính kế hắn, lập tức hừ lạnh một tiếng, không cho cô ta chút sắc mặt tốt.

Tôn Dĩnh Thục lại ngạo kiều mà nghĩ, cái đồ chó này, thật sự cho mình có lỗi với hắn? Ngày đó, cũng không biết là con chó nào liếm đùi mình!

“Ha ha, đây không phải là Tôn phu nhân sao? Nên nói cô chấp mê bất ngộ, hay là không biết lượng sức đây?” Lúc này, có một người đi ra từ bên trong biệt thự, chính là Lý Tuấn Duyên, người mà ngày đó bị Tề Đẳng Nhân giáo huấn.

“Lý Tuấn Duyên, Tạ Nhĩ Bì còn chưa có chính thức tuyên bố đối tác hợp tác đâu, cậu hiện tại đắc ý còn quá sớm!” Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói.

Công trình là của Hoa Quốc, nhưng Hoa Quốc giao dịch với tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, cho nên, công trình xây dựng lần này, chủ yếu vẫn là xem ý đồ của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông.

Đương nhiên, ngọn nguồn công trình, phải bắt đầu từ Vinogradov.

Nếu anh ta không gật đầu, khí thiên nhiên của Tuyết Quốc, một chút cũng sẽ không đưa tới đây.

Lần này giá cả Vinogradov bán khí thiên nhiên ở đây rất rẻ, rẻ hơn so với thị trường gấp ba bốn lần.

Nhưng, anh ta bán này thiên nhiên khí có thể không phải hướng về tiền, mà là hướng lợi ích lớn hơn, có thể nhận được sự ủng hộ của nước láng giềng Hoa Quốc, sẽ càng có nhiều lợi ích cho anh ta hơn là ở Tuyết Quốc.

Nếu Vinogradov đổi ý, Hoa Quốc không lấy được khí thiên nhiên, công trình đương nhiên cũng phải tuyên cáo phá sản.

Lý Tuấn Duyên cười nhạo một tiếng, nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhân, trong mắt mang theo một chút hận ý, nói: “Tề tổng, chuyện lần trước tôi còn nhớ rất rõ đấy! Cậu dám đối địch với tôi, cho cậu mặt mũi cậu lại không cần, như vậy, đừng mơ tưởng có cơ hội hợp tác với tập đoàn tài chính liên minh phương Đông.”

Tề Đẳng Nhân mỉm cười nói: “Làm như anh là chủ tịch tập đoàn tài chính liên minh phương Đông không bằng, cây gậy nhỏ. Đừng quên, cha anh đang ở nước Mỹ, không tới phiên anh thay mặt cha mình nói chuyện!”

Những lời này Tề Đẳng Nhân có hơi mang theo sát ý muốn giết người.

Sau khi Lý Tuấn Duyên nghe thấy lời này, sắc mặt cũng lập tức đỏ lên, sau đó, cậu ta lại không thể phản bác.

Tôn Dĩnh Thục cũng oán trách mà nhìn Tề Đẳng Nhân một cái, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng người hắn nhắm vào chính là Lý Tuấn Duyên, cô ta cũng không có gì để nói.

Người Triều Tiên đương nhiên sẽ gặp bất lợi khi đối mặt với người Mỹ, …… Nên không còn cách nào khác đành phải dựa vào sự che chở của nước Mỹ.

“Đi, chúng ta đi vào, không cần dong dài với cái đồ cây gậy nhỏ này.” Tề Đẳng Nhân cười tủm tỉm nói, vươn tay phải, ngón cái và ngón trỏ kéo ra một khoảng cách, làm một cái thủ thế mà ai cũng hiểu.

Trong mắt Lý Tuấn Duyên ánh lên lửa giận như muốn phun trào, hắn thề, nhất định phải khiến Tề Đẳng Nhân trả giá đắt, mặt mày xám xịt!

Ba người đi vào bên trong biệt thự, nhìn thấy nơi này có không ít người đi tới đi lui, bên trong đang tổ chức tiệc chiêu đãi.

Nhóm phục vụ xen kẽ trong đó, bày ra những món ăn nhẹ tinh tế và đồ uống đắt tiền.

Dương Ý liếc mắt một cái đã nhìn thấy ba người đang đi vào, lập tức nheo mắt lại, sau đó không chút hoang mang đi về phía bọn họ.

“Như thế nào, mấy người cũng muốn tham gia dự án xây dựng ống dẫn khí khí thiên nhiên?” Dương Ý vừa đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói chuyện.

“Đúng vậy, chúng ta không những muốn tham gia, còn muốn đá bay mấy người ghê tởm ra!” Dương Quan Quan không chút yếu thế, ngẩng đầu, nhàn nhạt mà đáp lại.

Sau khi Dương Ý nghe được lời này, nhịn không được bật cười.

Khách khứa chung quang sau khi sửng sốt thì cũng bật cười theo.

“Đây là Dương Quan Quan vừa được chia cho một phần ba tài sản của Dương gia đúng không? Nói chuyện thật đúng kiêu ngạo, hay là cho rằng bản thân cầm được chút tiền, là có thể bước chân lên đỉnh sao?”

Chuyện Dương Quan Quan được chia một phần ba gia sản của Dương gia đã được truyền ra, nên tất cả mọi người đều biết.

Nhưng giá cổ phiếu của Dương gia, cũng không có chịu ảnh hưởng gì quá lớn, vẫn vững vàng như cũ, chỉ là không tăng nhiều như trước thôi.

Lý Tuấn Duyên cũng đã đi tới, nói với Dương Ý: “Dương tiên sinh, tôi cảm thấy, người như vậy không cần thiết phải để ý đúng không? Thậm chí, có thể cho bảo vệ đuổi bọn họ ra khỏi đây, chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật nho nhỏ, mà cũng dám tới đây làm trò!”

Dương Ý nhìn thoáng qua Dương Quan Quan, lại nhìn qua Tôn Dĩnh Thục, cuối cùng, mới nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, sau đó cười nói: “Các người không cơ hội! Nếu các người không trêu chọc đến Dương gia chúng tôi, có lẽ còn có thể được chia cho một chén canh.”

Tề Đẳng Nhân nói: “Ngại quá, tôi không tính chia một chén canh cho Dương gia!”

Dương Ý cười lạnh.

Tề Đẳng Nhân nâng tay phải lên, hơi nắm tay, cười nói: “Tất cả tôi đều muốn!”

Lời này vừa nói ra, trực tiếp khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Tất cả đều muốn?

Vui đùa cái gì vậy……

Dương Ý chính là bạn bè tốt của Tạ Nhĩ Bì, khi hai người còn ở nước Mỹ còn thường xuyên hợp tác với nhau!

Chọc giận Dương gia, thì dù có muốn được chia cho một chén canh còn khó, sao hắn có thể dám hùng hồn nói ra câu “Tất cả tôi đều muốn” như vậy?

Là kẻ ngốc to gan, hay là đầu óc không bình thường?

Dù sao, các doanh nhân tại hiện trường đều không có một người nào cảm thấy những lời này của Tề Đẳng Nhân là bình thường, chỉ đơn thuần giả bộ làm màu mà thôi!

“Đồ ngốc!” Lý Tuấn Duyên lập tức nhếch miệng cười nhạo, dùng một loại ánh mắt miệt thị mà đánh giá Tề Đẳng Nhân.

Dương Ý nói: “Tề tổng thật đúng là có khí phách, khẩu khí thật lớn! Hoặc là nói, ăn nhiều tới mức hư não rồi nên mới có thể nói như vậy đúng không?"

Mọi người chung quanh cũng là lập tức bật cười, tập đoàn tài chính liên minh phương Đông bên kia đã thả ra tiếng gió, lần này đối tác hợp tác lớn nhất của bọn họ, hơn phân nửa chính là Dương gia!

Hắn ở trước mặt Dương Ý nói ra loại này lời nói này, quả thực là ngu xuẩn.
Chương 798 Dương Ý uy phong

Chương 798: Dương Ý uy phong

Tề Đẳng Nhân bình tĩnh nói: “Đây không phải khí phách, mà là sự thật.”

Dương Ý khinh thường nói: “Phải không? Vậy để tôi nhìn thử xem, cậu làm thế nào để biến ảo tưởng trong đầu mình thành sự thật!”

Lý Tuấn Duyên cũng cười nhạo Tôn Dĩnh Thục, nói: “Tôn phu nhân hiện tại mặc dù nắm trong tay quyền lực to lớn, nhưng ở trước mặt người nước Mỹ, cô ta cũng không thể nói cái gì, dù sao cũng là thiếu căn cơ.”

“Họ Tề, cậu cảm thấy bản thân mình ôm được đùi của cô ta, là có thể tung hoành bốn phương sao, đúng là buồn cười!”

“Tài phiệt Thượng Tinh, dù sao cũng không phải nơi mà một người ngoài như cô ta làm chủ!”

Tôn Dĩnh Thục vẻ mặt đạm mạc, Tề Đẳng Nhân người ta đã bàn bạc qua điện thoại với Vinogradov rồi, mấy tên ngốc này đó đều không biết sao?

Vinogradov mới là người phụ trách việc xây dựng đường ống dẫn khí đốt tự nhiên lần này, nếu như anh ta không muốn bán khí thiên nhiên, cho dù có tìm tổng thống Tuyết Quốc tới chống lưng cũng không có tác dụng.

Tất cả lợi ích, đều thành lập dựa trên ý của Vinogradov.

“Đừng nói chuyện một cách chắc chắn như vậy, miễn cho lát nữa bị vả mặt, lại cảm thấy mặt mình đau.” Tề Đẳng Nhân lười biếng đáp lại.

“Tề tổng cũng biết là cái gì cũng không nên nói một cách chắc chắn sao?” Vẻ mặt Dương Ý bình tĩnh nói.

Ngay đúng lúc này, một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đi tới, vừa là đã biết anh ta là người nước Mỹ, theo đó còn có sự ngạo mạn đặc trưng của người Mỹ da trắng.

Anh ta là em trai của Tạ Nhĩ Bì, tên là Đan Cát Lạc.

Nhóm khách khứa sau khi nhìn thấy Đan Cát Lạc, đều sôi nổi tiến lên chào hỏi, một đám vẻ mặt tươi cười, hy vọng có thể thông qua anh ta, có được cơ hội tham gia, từ đó kiếm chút lợi ích phong phú.

Đan Cát Lạc mặt đầy sự ngạo mạn, chỉ khẽ gật đầu, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Ý.

Cho đến khi nhìn thấy Dương Ý, vẻ mặt ngạo mạn của anh ta mới dần dần biến mất, nói: “Dương Ý tiên sinh, anh bạn thân mến của tôi!”

Dương Ý vươn tay bắt tay với Đan Cát Lạc, nói: “Đan Cát Lạc, hoan nghênh cậu đến với Hoa Quốc của chúng tôi! Thượng Hải có rất nhiều nơi thú vị, đến lúc đó tôi mang cậu đi trải nghiệm.”

Dương Ý dù sao cũng là người lăn lộn ở Mỹ nhiều năm, cũng thúc đẩy một vài hợp tác giữ Hoa Quốc với tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, từ tập đoàn tài chính liên minh phương Đông kiếm được không ít tiền, cho nên, Đan Cát Lạc tất nhiên phải cho hắn ta một chút tôn trọng.

Mọi người nhìn thấy Đan Cát Lạc ngạo mạn như vậy nhưng khi đối mặt với Dương Ý, vậy mà lại tôn kính như thế, bọn họ đều cảm thấy bội phục Dương Ý thêm vài phần.

Dương Ý, không hổ là người làm chủ Dương gia, Dương gia cũng không hổ là tam đại gia tộc đứng đầu Thượng Hải, ngay cả nhân vật trung tâm của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, cũng phải cho hắn ta mặt mũi.

“Tôi biết các người đều muốn tham dự vào dự án của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, muốn dựa vào nó kiếm tiền.” Đan Cát Lạc vừa bắt tay với Dương Ý, vừa lớn tiếng nói với mọi người.

“Nhưng tập đoàn tài chính liên minh phương Đông của chúng tôi dù sao cũng là người từ ngoài đến, mà Dương gia, chính là đối tác hợp tác chủ yếu của chúng tôi.”

“Cho nên, nếu các người muốn tham dự, thì hãy cố gắng đưa ra thành ý và năng lực của mình với Dương tiên sinh đi!”

Mọi người vừa nghe thế, tức khắc tỉnh táo tinh thần lại, một đám dùng ánh mắt tràn ngập lửa nóng nhìn về phía Dương Ý, phảng phất như hắn ta vừa lắc mình đã biến hoá thành một mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ.

Dương Ý sau khi nghe được lời này của Đan Cát Lạc, trên mặt cũng hiện ra ý cười, nói: “Đan Cát Lạc, cậu đúng là quá cho tôi mặt mũi rồi! Dương gia chúng tôi, cũng chỉ là trợ thủ giúp tập đoàn tài chính liên minh phương Đông mà thôi, nào dám đảm đương nổi lời khen của cậu như vậy?”

Đan Cát Lạc vỗ bả vai Dương Ý nói: “Anh mang đến không ít lợi ích cho tập đoàn tài chính liên minh phương Đông chúng tôi, anh còn là bạn của tôi, tôi đương nhiên phải giúp đỡ anh rồi!”

Trên mặt Dương Ý lúc này đã tràn ngập kiêu ngạo và đắc ý.

Mọi người lại hướng mắt về phía đám người Tề Đẳng Nhân, lập tức chuyển từ khinh thường thành thương hại.

Tên ngu xuẩn này, đắc tội đối tác Dương Ý mà tập đoàn tài chính liên minh phương Đông chỉ định hợp tác, còn nghĩ cái gì mà “Tất cả đều muốn”, vui đùa cái gì vậy?

“Tề tổng đều đã nghe được chứ?” Dương Ý quay đầu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, nhàn nhạt hỏi.

“Nghe được rồi!” Tề Đẳng Nhân nói, “Dương tiên sinh đúng là lợi hại.”

Tôn Dĩnh Thục lại nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ chuyện Tề Đẳng Nhân thương lượng trước với Vinogradov là giả? Vì sao nhân vật trung tâm tại tập đoàn tài chính liên minh phương Đông như Đan Cát Lạc, lại công khai ủng hộ Dương Ý ngay lúc này?

Tề Đẳng Nhân và Dương gia, chính là đối thủ một mất một còn, bởi vì hoàn cảnh Dương Quan Quan và Dương gia đã tới giai đoạn như nước với lửa.

Sắc mặt Dương Quan Quan cũng bởi vì vẻ mặt xuân phong đắc ý của Dương Ý mà có chút khó coi, cô ta từ tận đáy lòng căm ghét những kẻ tiểu nhân của Dương gia.

Lý Tuấn Duyên hài hước mà nhìn Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhân, nói: “Các người hiện tại nếu như quỳ xuống kêu tôi một tiếng ông nội, nói không chừng tôi còn có thể ra mặt, để Dương tiên sinh thưởng các người một ngụm canh mà húp!”

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Lý Tuấn Duyên, cậu đừng có mà quá đáng!”

Lý Tuấn Duyên nói: “Chỉ cái này đã cảm thấy quá đáng? Tôi nói cho cô biết, Tôn Dĩnh Thục, chờ đến sau khi chuyện lần này chấm dứt, tôi sẽ khiến cho cô hai bàn tay trắng, đến lúc đó, lại chậm rãi chơi chết cô! Người chồng chết đi của cô lúc cưới cô đã quá già rồi, chỉ sợ rất khó thỏa mãn cô đúng chứ? Không sao cả, tôi tuổi trẻ cường tráng, đảm bảo sẽ làm cô sung sướng!”

Cậu ta dùng tiếng Triều Tiên để nói những lời này, mà người ở hiện trường có thể nghe hiểu ngôn ngữ này cũng không nhiều.

Tôn Dĩnh Thục cũng vì những lời vũ nhục thấp kém này của Lý Tuấn Duyên làm cho ghê tởm, sắc mặt đỏ lên một chút, sau đó lại xanh mét, sắc mặt thay đổi như đang chơi ảo thuật.

“Người đầu tiên mà tôi muốn từ chối hợp tác, đó là tập đoàn Gukoo. Hiện tại, xin mời người của tập đoàn Gukoo rời khỏi đây!” Dương Ý lạnh nhạt nói.

Dương Ý vừa nói xong, làm mọi người lập tức dùng ánh mắt hài hước mà nhìn về phía đám người Tề Đẳng Nhân.

Đan Cát Lạc cũng dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn lại đây, lạnh lùng nói: “Dương tiên sinh nói, các người nghe không hiểu sao?”

Tề Đẳng Nhân cười với Dương Quan Quan và Tôn Dĩnh Thục, nói: “Chúng ta đi thôi, người takhông chào đón chúng ta đâu!”

Dương Quan Quan nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Tôn Dĩnh Thục có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Tề Đẳng Nhân thật sự xoay người rời đi, cũng chỉ có thể đi theo.

Cô ta mang theo lửa giận trong người, rất muốn trực tiếp chất vấn Tề Đẳng Nhân làm ăn kiểu gì vậy!

Nếu cô ta bại bởi Lý Tuấn Duyên trong trận đấu lần này, sẽ mang đến cho cô ta không ít phiền toái, việc này, liên quan đến lợi ích của cô ta ở Hoa Quốc!

Một khi thất bại, vậy thì tất cả nỗ lực tại Hoa Quốc trước đó, toàn bộ đều phải chắp tay nhường cho Lý Tuấn Duyên!

Mất đi thị trường Hoa Quốc lớn như vậy, địa vị tại tập đoàn Thượng Tinh của cô ta, tất nhiên cũng sẽ bị dao động rất lớn.

Tề Đẳng Nhân ném ra một câu nói hùng hồn “Tôi tất cả đều muốn”, kết quả lại bị đối thủ một mất một còn Dương Ý đuổi đến mặt mày xám xịt rời đi, điều này làm cho người khác đều cảm thấy buồn cười.

“Cái loại ngu xuẩn này, mà cũng muốn làm lay động địa vị của Dương gia trong tam đại gia tộc, đúng là quá ngu xuẩn!”

“Nói chuyện cũng phải mang theo đầu óc chứ, cũng không nhìn xem người mà mình đắc tội là người nào, không biết địa vị của Dương Ý tiên sinh ở tập đoàn tài chính liên minh phương Đông như thế nào sao?”

Sau khi Dương Ý đuổi Tề Đẳng Nhân đi, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn ta cười lạnh: “Khiến cậu mất đi mặt mũi, chỉ mới là đòn nhẹ. Chờ đến lúc đó, sẽ có rất nhiều thứ mà cậu phải chịu!”

Đan Cát Lạc vỗ vai Dương Ý, nói: “Mặc kệ làm cái gì, tôi đều sẽ ủng hộ cậu, cậu là bạn tốt của tôi.”

Dương Ý cảm kích nói: “Cảm ơn!”

Trong mắt Đan Cát Lạc hiện lên một chút thần sắc tinh ranh, anh ta là em trai của Tạ Nhĩ Bì, là nhân vật trung tâm quan trọng nhất của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, không phải là một tên ngu xuẩn không có não.

Anh em, nghĩa khí, bạn bè, mấy thứ linh tinh này ở trước mặt tư bản, không đáng một đồng.
Chương 799 Không hổ là hắn

Chương 799: Không hổ là hắn

Mới vừa ra khỏi biệt thự, Tôn Dĩnh Thục đã nhịn không được nổi trận lôi đình với Tề Đẳng Nhân.

“Họ Tề, anh làm cái gì vậy? Không phải đã thương lượng trước với Vinogradov rồi sao? Người của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, sao lại có thái độ này!” Tôn Dĩnh Thục nổi trận lôi đình mà nói.

“Tôn phu nhân, cô đừng có gấp.” Tề Đẳng Nhân lại nhàn nhạt cười nói.

Tôn Dĩnh Thục đen mặt nói: “Tôi có thể không nóng nảy sao? Việc này liền quan đến địa vị của tôi ở Thượng Tinh, nếu tôi bại bởi Lý Tuấn Duyên, vậy sẽ phải nhường ra những gì tôi đã khai thác và sở hữu được tại thị trường Hoa Quốc!”

Tề Đẳng Nhân buông tay, nói: “Cô có thể nắm được thị trường hay không, thì có quan hệ gì với tôi.”

Tôn Dĩnh Thục suýt nữa tức chết.

Dương Quan Quan chọc chọc eo Tề Đẳng Nhân, nói: “Đừng chọc tức tôn phu nhân như vậy, nếu không anh biết tay tôi!”

Tôn Dĩnh Thục giúp cô ta một đại ân, cô ta được Dương gia chia cho gia sản lên tới chục tỷ, cô ta đương nhiên cực kỳ cảm kích Tôn Dĩnh Thục.

“Cô hướng khuỷu tay ra ngoài đúng không?” Một tay Tề Đẳng Nhân trực tiếp tóm lấy cổ Dương Quan Quan, kẹp đầu cô ta trong khuỷu tay, hung tợn hỏi.

Chưa đợi Dương Quan Quan đánh trả lại, Tề Đẳng Nhân lập tức buông lỏng tay.

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục âm trầm, nhìn Tề Đẳng Nhân, nói: “Anh rốt cuộc là có ý gì, tính toán như thế nào? Chơi tôi như vậy, anh cảm thấy rất vui phải không?”

Tề Đẳng Nhân nói: “Cô cứ an tâm, tôi cam đoan với cô, Lý Tuấn Duyên khẳng định sẽ không thắng được!”

“Vừa rồi Đan Cát Lạc nói, anh không nghe rõ sao? Vẻ mặt của Dương Ý như thế nào, anh cũng nhìn thấy hết mà? Anh hiện tại còn cảm thấy, tôi sẽ tin tưởng anh sao?” Tôn Dĩnh Thục tức giận đến dậm chân.

Dương Quan Quan cũng nhíu mày nói: “Không thể để Dương gia tham dự vào dự án này, lợi nhuận quá cao, hơn nữa, một khi thành công, lực ảnh hưởng cũng sẽ tăng lên! Tôi muốn đánh bại Dương gia, đợi đến khi tôi tự mình lập nghiệp, cơ hội cũng chỉ bằng không.”

Dương gia là gia tộc đứng đầu trong tam đại gia tộc tại Thượng Hải, tài phú hùng hậu, thế lực to lớn, gần đây giá cổ phiếu càng ngày càng tăng cao.

Nếu để cho bọn họ tham dự vào dự án này, bắt được thời cơ, vậy tất nhiên sẽ một bước lên trời, thế cục tại Thượng Hải cũng sẽ không còn tồn tại cái gì gọi là tam đại gia tộc thế chân như vạc nữa, mà sẽ trở thành một siêu gia tộc!

Tôn Dĩnh Thục nổi giận đùng đùng đi vào xe mình, một chân đạp xuống chân ga, trực tiếp rời đi.

Lần này cô ta thực sự rất tức giận!

“A, người phụ nữ này tính tình thật lớn……” Tề Đẳng Nhân cười khổ nói.

“Còn không phải bởi vì anh sao? Lúc trước đã thề son sắt nói là đã thương lượng trước với Vinogradov rồi, kết quả giời lại như vậy! Cả tôi cũng rất thất vọng, đừng nói là cô ấy!” Dương Quan Quan đen mặt nói.

“Tôi xác thật là đã thương lượng trước rồi, nhưng, tôi đã dùng một cái ân tình lớn như vậy, mà chỉ đơn giản để đánh vào mặt Dương gia và cái tên cây gậy nhỏ Lý Tuấn Duyên kia một chút như vậy thôi sao?” Tề Đẳng Nhân lại hỏi.

Dương Quan Quan sửng sốt.

Tề Đẳng Nhân đắc ý nói: “Cô có hiểu đạo lý đối nhân xử thế hay không vậy, có hiểu như thế nào là làm ăn buôn bán không, thư ký Dương của tôi?”

Dương Quan Quan nhíu mày nói: “Anh rốt cuộc tính toán như thế nào?”

Tề Đẳng Nhân nói: “Phải có người đứng ra xử lý Dương gia, nhưng căn cơ của Dương gia rất mạnh, đánh bừa với bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ có chút tổn thất. Cho nên, chúng ta phải tìm cho Dương gia một đối thủ cực kỳ lợi hại đánh cho bọn họ không dám phản kháng!”

Tề Đẳng Nhân nói, nhiều ít làm Dương Quan Quan cảm thấy có chút mơ màng.

Tìm một đối thủ lợi hại đến mức Dương gia không dám phản kháng?

Phóng mắt nhìn ra toàn bộ Thượng Hải, làm gì có người nào như vậy?

“Tôi hỏi cô, nếu như chuyện ống dẫn khí thiên nhiên xuyên quốc gia bị người khác phá cho thất bại, ai là người tức giận nhất?” Tề Đẳng Nhân hỏi.

“Chắc chắn là mấy ông lớn ở thủ đô…… Khó khăn lắm mới bàn xong điều kiện với Tuyết Quốc, hơn nữa còn có thể lấy được khí thiên nhiên giá rẻ, vừa lợi quốc vừa lợi dân, vậy mà chớp mắt đã lập tức thất bại……”

Đang lúc nói đến một nửa, Dương Quan Quan lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên vỗ tay, nói: “Tôi biết rồi, anh đây là cố ý để Dương gia đá Gukoo ra khỏi cục diện này, sau đó cho Vinogradov cơ hội tức giận.”

Tề Đẳng Nhân gật đầu, nói: “Cô cuối cùng cũng hiểu! Hơn nữa, cô thật sự cho là người của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông toàn là những tên phú nhị đại ngu ngốc sao?”

“Người ta trước đó, chính là tập đoàn tài chính đã nâng đỡ một tổng thống lên cầm quyền.”

“Không có chút đầu óc, sao có thể ngồi trên địa vị cao như vậy?”

Dương Quan Quan như suy tư gì đó, nói: “Cho nên nói, hôm nay Tạ Nhĩ Bì không ra mặt, mà để em trai anh ta Đan Cát Lạc ra mặt! Cứ như vậy, mọi chuyện có bị bóc ra, Tạ Nhĩ Bì lập tức có thể giết người đứng sau, hơn nữa còn không phí chút mặt mũi nào.”

Nói đến chỗ này, Dương Quan Quan lập tức lau mắt mà nhìn lên Tề Đẳng Nhân, nói: “Thật không nghĩ tới, anh có thể nghĩ xa như vậy!”

Trên mặt Tề Đẳng Nhân tràn đầy sự khoe khoang.

Dương Quan Quan nói: “Đây không phải là đoàn đội của Vinogradov làm quân sư cho anh chứ?"

Người như Vinogradov, dưới trướng luôn phải có một đoàn đội khổng lồ, bao gồm cả một tổ chức tư vấn chuyên giúp anh ta phân tích dữ liệu và đưa ra đề xuất, bên trong toàn bộ đều là những người có bộ não quái vật, đặt lên bàn cân cũng hoàn toàn không hề kém cạnh Irena Jinva.

Giống như Cổ Tân Tư Cơ đã từng nói qua, ông có một nhóm các nhà kinh tế vĩ mô, kinh tế vi mô, nhà khoa học chính trị và các tổ chức tư vấn khác dưới quyền để lập kế hoạch cho ông.

“Theo ý của cô là đầu óc tôi không tốt sao?” Tề Đẳng Nhân hỏi.

“Trong đầu anh chỉ có quần tất đen và chân mà thôi.” Dương Quan Quan ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, “Hôm nay chân của Tôn phu nhân đẹp chứ?”

Dương Quan Quan tiếp tục cười lạnh nói: “Lúc trước còn chưa đắc thủ, anh cả ngày đều tìm mọi cách để đùa giỡn tôi, hiện tại đến tay rồi, còn ở trước mặt tôi ngắm chân của người khác?”

Tề Đẳng Nhân điên cuồng trợn trắng mắt, người phụ nữ này đúng là giống loài kỳ quái, bỗng nhiên có thể chuyển dời đề tài này sang chuyện khác.

Chẳng qua, chân của Tôn Dĩnh Thục xác thật rất đẹp, hơn nữa, còn rất thơm……

“Cô nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, tự nhiên đề cập tới đùi làm cái gì?” Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ buông tay.

Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều.

Nói đi cũng phải nói lại, chiêu thức ấy của Tề Đẳng Nhân đúng thật là rất âm hiểm, không hổ là hắn.

Dương Ý chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới, tập đoàn tài chính liên minh phương Đông đằng trước mở miệng gọi hắn ta là bạn, nhưng sau lưng lại lập tức phản bội hắn ta.

Cũng phải, địa vị của Dương Ý là cái gì, địa vị của Vinogradov người ta là cái gì? Chỉ cần có thể mang đến lợi ích, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, hơn nữa, cái công trình này có thể làm xong hay không, còn phải dựa vào sắc mặt của Vinogradov không phải sao?

Ở trong mắt những nhà tư bản này, bạn bè, đó chính là một đối tượng tùy tiện dùng để bán đứng mà thôi.

“Đi thôi, trở về! Chuyện hôm nay, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều lời trào phúng, chúng ta cứ bình tĩnh mà nhìn, chờ đợi mọi chuyện lên men là tốt rồi.” Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.

“Anh vẫn nên đi tìm Tôn phu nhân nói rõ đi, cô ấy rất để bụng đối với chuyện này.” Dương Quan Quan lại nói.

Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ, nói: “Được được được, coi như tôi sợ cô, để tôi đi tìm cô ấy nói rõ chuyện này. Tôi lần này cũng tính chọc tức cô ấy, mà là chính cô ấy không thèm nghe tôi nói chuyện!”

Tôn Dĩnh Thục mang theo oán khí đầy mình và lửa giận mà về tới nhà.

Cô ta cảm thấy bản thân bị Tề Đẳng Nhân chơi một cú, thằng nhãi này căn bản không xuất lực, nếu Vinogradov đã lên tiếng, thì mọi chuyện sao có thể phát triển thành thế này được?

Lần này thất thủ, Lý Tuấn Duyên sẽ chứng minh lực ảnh hưởng của cậu ta ở Hoa Quốc với tập đoàn Thượng Tinh, do đó dẫn tới thái độ của cao tầng cũng phát sinh chuyển biến.

Mất đi quyền khống chế thị trường Hoa Quốc, địa vị mà cô ta vốn dĩ đã cố gắng không ngừng để đoạt được ở Thôi gia, sẽ hoàn toàn sụp đổ……
Chương 800 Một người bạn cũng không có

Chương 800: Một người bạn cũng không có

Có lẽ với Dương gia mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ phấn khởi.

Nhưng với Tôn Dĩnh Thục chắc chắn là một ngày vô cùng đau khổ.

Cô ta sắp phải đối mặt với tình huống rất khó khăn, quyền kiểm soát thị trường Trung Quốc có thể sẽ rơi vào tay Lý Tuấn Nghiên, lúc đó, Thôi gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà ra tay với cô ta.

Ngồi trên sofa, cô ta dần cảm thấy mơ hồ.

Cô ta thực sự không hiểu tại sao bản thân mình phải tranh đoạt quyền lực và tài sản vốn không thuộc về mình để rồi tự làm tổn thương bản thân, thậm chí đến bây giờ không còn một người bạn đáng tin cậy nào bên cạnh.

“Đúng rồi, bạn …” Tôn Dĩnh Thục chợt nhớ ra gì đó, chuẩn bị gọi điện cho ai thì người mà cô ta vừa nghĩ đến đã bước vào nhà.

Người đến cũng không phải Tề Đẳng Nhân, mà chính là người bạn đã cùng cô ta bày mưu tính kế suốt thời gian qua, Thục Tú.

Thấy người tới là Thục Tú, Tôn Dĩnh Thủ thở phào, nói: “Thục Tú, tôi bị tên họ Tề kia lừa rồi, tôi nghĩ đã anh ta đã cấu kết với ai đó rồi, tôi phải làm sao đây?”

Từ Thục Tú cũng là một người phụ nữ tuổi xấp xỉ với Tôn Dĩnh Thục, lắc đầu nói: “Tình hình hiện tại với cậu mà nói, không ổn lắm.”

Tôn Dĩnh Thục đương nhiên biết tình hình hiện tại không ổn chút nào, Thôi gia còn đang nhăm nhe, quyền nắm giữ thị trường Hoa Quốc cũng sắp mất đến nơi.

Chỉ có thị trường Nam Dương của Trần gia thì căn bản không thể duy trì được quyền lực của cô ta! Huống hồ, tập đoàn Trần gia ở Hoa Quốc vừa bị lật tẩy vụ bê bối lớn như vậy, ngay cả chính bọn họ cũng đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

“Mấy người đó, không tin tưởng được mà, tôi uổng công còn coi mấy người đó là bạn.” Tôn Dĩnh Thục thở dài.

“Cô là góa phụ, còn có quyền lực lẫn tài chính, mấy người đàn ông đó chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô thôi, làm gì có chuyện coi cô là bạn.” Từ Thục Tú lắc đầu nói.

Tôn Dĩnh Thục nhíu mày: “Hiện tại tôi không biết gì hết, không biết nên làm gì bây giờ, cô có cách nào không?”

Từ Thục Tú nói: “Tôi đến đây chủ yếu là để giúp cô bày mưu tính kế đây.”

Tôn Dĩnh Thục gật đầu nói: “Cô nói đi, tôi nên làm gì.”

Từ Thục Tú cười nói: “Thực ra, cũng không khó lắm!”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Cô nói cho rõ đi!”

“Lý Tuấn Nghiên muốn tranh giành quyền nắm giữ thị trường Hoa Quốc với cô, còn Thôi gia muốn hạ bệ cô… Vậy sao cô không lấy Lý Tuấn Nghiên làm chồng luôn đi? Chẳng phải, hai bên cùng hợp tác, Thôi gia không làm gì được, cô cũng giữ lại được quyền lực và tài sản như bây giờ!” Từ Thục Tú đưa ra một giải pháp khiến Tôn Dĩnh Thục không cách nào chấp nhận được.

Nghe đến đây, mặt Tôn Dĩnh Thục tái nhợt, cô ta nói: “Thục Tú, cô có ý gì? Cô biết rõ Lý Tuấn Nghiên là người như thế nào mà, cô muốn đẩy tôi vào hố lửa sao?”

Từ Thục Tú nói: “Cô chỉ cần quan tâm đến vị trí và quyền lực của anh ta là được, không cần bận tâm là ai, chỉ cần cậu kết hôn với anh ta, anh ta có thể giúp cậu, Lý gia cũng sẽ không để Thôi gia gây phiền phức cho cô.”

“Thôi gia sẽ trực tiếp phá sản theo bước tiến nhảy vọt này của cậu.”

“Cô làm góa phụ nhiều năm như vậy, đã trả đủ cho Thôi gia rồi.”

Tôn Dĩnh Thục lắc đầu nói: “Không được, tôi không phải loại người có thể bất chấp tất cả để có được những thứ này, tôi không muốn để bản thân rơi vào bước đường cùng như vậy.”

Từ Thục Tú cười khẩy nói: “Dĩnh Thục, cô còn ngây thơ như vậy làm gì? Mất đi quyền lực, cô là cái thá gì, không là gì cả! Hơn nữa nhiều người đi theo cô như vậy, cô muốn để bọn họ thất vọng sao?”

Thái độ của Tôn Dĩnh Thục vẫn như cũ, lạnh lùng nói: “Thục Tú, rốt cuộc cô có còn coi tôi là bạn không? Vì để tôi kết hôn với Lý Tuấn Nghiên mà ngay cả lời như vậy cô cũng nói được?”

Khuôn mặt Từ Thục Tú trở nên u ám, cắn răng nói: “Tôn Dĩnh Thục, nếu cô không kết hôn với anh ta, tất cả mọi thứ hiện giờ cô có sẽ bị cướp đi! Cô mất đi quyền thế, vậy chúng tôi thì sao? Chúng tôi sẽ không còn gì nữa.”

Nói đến đây, tâm trạng cô ta trở nên kích động tới mức khua tay múa chân, cảm xúc không ổn.

Tôn Dĩnh Thục sợ hãi, vô thức lùi về phía sau, đè lên ghế sofa.

“Cô có biết mình ngây thơ và ngu xuẩn đến mức nào không? Liên hôn, ở thời cổ đại chỉ là chuyện thường tình, huống chi, việc này chỉ có lợi chứ không có hại với cô!” Từ Thục Tú từng bước ép sát nói.

“Không được, tuyệt đối không thể! Tôi sẽ không đồng ý!” Tôn Dĩnh Thục đập bàn, trực tiếp đứng dậy, thể hiện uy quyền của mình.

Tuy nhiên, điều này cũng không khiến Từ Thục Tú sợ hãi.

Chỉ thấy Từ Thục Tú cười lạnh nói: “Cô nghĩ rằng chúng tôi theo cô vì cái gì ngoài quyền lực và tiền bạc? Nếu cô phá sản, chúng tôi sẽ không còn gì nữa.”

“Kế hoạch để cô kết hôn với Lý Tuấn Nghiên là kế hoạch được chúng tôi thỏa thuận từ trước khi hai người tranh chấp rồi, một khi cô thất bại, chúng tôi sẽ sử dụng nó!”

“Sau cùng, dù có phá sản thì tài sản cá nhân của cô cũng là không giới hạn.”

“Còn chúng tôi sẽ không có gì!”

Mặt Tôn Dĩnh Thục trắng bệch, kinh ngạc nói: “Các người?!”

Từ Thục Tú nói: “Đúng…là tôi, Lí Hạo Thần, Hàn Tuấn Sơn, Phác Đông Mẫn và Kim Mẫn Y… đều là bọn tôi tự thương lượng với nhau!”

Nghe những cái tên cô ta nói ra, trong lòng Tôn Dĩnh Thục chỉ còn kinh ngạc xen lẫn đau khổ!

Những cái tên Từ Thục Tú nói ra đều là những người dưới trướng cô ta, cô ta luôn tin tưởng bọn qhọ thật sự trung thành và lo lắng cho mình.

Nhưng họ lại thương lượng với Từ Thục Tú từ trước, để cô ta kết hôn với Lý Tuấn Nghiên, nhằm bảo vệ vị trí của cô ta? Hoặc nói theo cách khác là bảo vệ vị trí và lợi ích của họ!

Tôn Anh Thúc cảm thấy thế giới của mình trở nên tối tăm trong một khoảnh khắc, người mà cô ta từng coi là bạn thân duy nhất, lại có thể làm ra loại chuyện như vậy!

Cô ta đã nghĩ rằng sẽ cố gắng làm việc cho bản thân, cùng với những người bạn đồng hành và làm việc để có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng tất cả đều đã phản bội cô ta.

Cô ta không nhịn được mà nhớ lại trong suốt ba mươi năm qua, cuối cùng cô ta đã nhận được gì?

Vô số tiền bạc, quyền lực khiến người ta kính sợ, cuộc sống mà nhiều người ngưỡng mộ? Nhìn lại bây giờ, cô ta không còn gì cả.

Giống như những gì Tề Đẳng Nhân chế giễu, cô ta không có nổi một người bạn nào.

Bây giờ, cô ta thậm chí cảm thấy rằng, có một người luôn khiến cô tức giận như Tề Đẳng Nhân cũng tốt, ít nhất, hắn khiến cô cảm thấy mình còn sống.

"Vì vậy, dù cô có đồng ý hay không, cũng phải đồng ý!"

"Đừng ép tôi phải ra tay, để người ta trói cô rồi đưa đến gặp Lý Tuấn Nghiên, sẽ chỉ khiến mọi người mất mặt thêm thôi."

Từ Thục Tú nhìn Tôn Dĩnh Thục với ánh mắt lạnh lùng, nói ra những lời tàn nhẫn và đau lòng nhất.

Tôn Dĩnh Thục không nhịn được cười nói: "Thục Tú, tôi luôn coi cô là người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta đã quen biết nhau từ thời trung học, nhưng bây giờ, cô đã trở thành một người mà tôi không thể nhận ra…"

Từ Thục Tú cười mỉa mai nói: “Thứ tôi cần là tiền bạc, địa vị những thứ tôi đang có bây giờ! Tôi không thể xuống nước với cô được!”

“Bạn bè? Đó là cái thá gì! Đứng trước vật chất mà người thường không chạm nổi, cũng chỉ là cục shit mà thôi.”

“Chúng ta chưa bao giờ là bạn bè cả, chỉ lợi dụng nhau thôi, cô sử dụng trí tuệ của tôi, tôi lợi dụng vị trí mà cô mang lại.”

Trung Quốc có câu tục ngữ: “Người không vì mình, trời tru đất diệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK