Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558 Kim Đồng Ngọc Nữ.

Chương 558: Kim Đồng Ngọc Nữ.

“Làm xong chuyện rồi à?”

Sau khi Tôn Dĩnh Thục đi ra, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang cười tủm tỉm và ngồi trên cái ghế ở trước cửa tiểu khu.

Tôn Dĩnh Thục thở dài và nói: “Đâu có dễ dàng như vậy, nhưng mà cũng phải cám ơn Tề tổng, ít nhất thì cũng đã có được một cơ hội rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng đúng, xin người như Triệu Hồng Tụ giúp đỡ đâu thể nào dễ dàng được!”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi còn chưa nói với Tề tổng người mà tôi xin giúp đỡ là ai mà Tề tổng đã biết rồi à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trong cái ao này cũng chỉ có mấy con ba ba mà thôi, tuy rằng thanh danh của Triệu Hồng Tụ không nổi bật lắm nhưng những người biết đến đều rất rõ về việc cô ấy lợi hại như thế nào. Cô đến Kim Sắc Hoa Viên, cũng đâu thể là đến tìm tôi được nhỉ?”

Trước đó giữa hai người có mâu thuẫn, tuy rằng chưa đến mức biến chiến tranh thành tơ lụa nhưng hai bên đều không tồn tại ác cảm gì với nhau.

Đương nhiên, một trăm triệu mà Tôn Dĩnh Thục chủ động cho người đưa tới kia cũng coi như là chất bôi trơn cho mối quan hệ này.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi mời Tề tổng ăn cơm.” Tôn Dĩnh Thục nói với giọng rất hào phóng.

“Cũng được.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi trực tiếp đồng ý.

Hắn chỉ có mâu thuẫn với cái tên Park Sung Sin vô tích sự kia thôi chứ cũng chẳng có mâu thuẫn gì với Tài Phiệt Thượng Tinh cả, Tôn Dĩnh Thục chủ động mời hắn ăn cơm, tại sao lại không ăn chùa chứ?

Ăn chùa là một chuyện đẹp đẽ biết bao!

Đây là lần đầu tiên Tề Đẳng Nhàn tiếp xúc với một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp như Tôn Dĩnh Thục, trong lòng cảm thấy trên mạng nói “Thiếu phụ mãi mãi là thần” thật đúng là không sai, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng phong tình, nhất cử nhất động đều vô cùng dịu dàng.

Ở bên cạnh Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn cũng không cảm nhận được cổ tay như người đàn bà thép nắm giữ sức mạnh tối thượng của tài phiệt mà chỉ dịu dàng như một người chị mà thôi.

Tôn Dĩnh Thục nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, oan gia nên giải không nên kết. Dược phẩm Thiên Lai của các anh làm ăn lớn như vậy, hay là cho Dược phẩm Thượng Thiện của chúng tôi một con đường sống đi?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Dược phẩm Thượng Thiện là sản nghiệp của cái tên nhóc vô tích sự Park Sung Sin kia, tôi không muốn bỏ qua cho lắm.”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Dù sao anh ta cũng là người ở dưới trướng của tôi, tổn thất quá nhiều đối với thành tích kinh doanh của tôi mà nói cũng là một loại ảnh hưởng. Anh cứ giơ cao đánh khẽ, tôi đưa anh thêm một trăm triệu nữa cũng được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, cô đưa tôi một trăm triệu nữa đi, tôi sẽ không chèn ép Dược phẩm Thượng Thiện nữa!”

Tôn Dĩnh Thục vô cùng ngạc nhiên, khóe mắt khẽ giật giật, mạch máu trên mu bàn tay nhảy nhảy vài cái.

Con mẹ nó, không phải nói người của Hoa quốc đều rụt rè khách khí khiêm tốn nhún nhường hay sao? Người này tại sao lại chẳng có lấy một chút phẩm chất tốt đẹp nào của người Hoa quốc thế? Đúng là một tên lưu manh đích thực!

Lời mà cô ta vừa nói kia cũng chỉ là một lối thoát mà thôi, ý là tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, xem như là tôi nhận thua, anh giơ cao đánh khẽ, không cần phải làm cho quan hệ trở nên căng thẳng như vậy.

Kết quả Tề Đẳng Nhàn lại bỗng dưng bảo là được thôi, đưa tôi một trăm triệu đi?!

EQ ở đâu?

Tôn Dĩnh Thục hít một hơi thật sâu, lúc này mới nén xuống được ý định lấy chai rượu đập vỡ cái đầu chó của đối phương.

“Về sau không nên tiếp xúc với cái loại mặt dày này thì hơn, nếu không thì e rằng mình sẽ không khống chế được cảm xúc của mình nữa đâu.” Tôn Dĩnh Thục thầm nghĩ trong lòng.

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã không còn gọi cô ta là “Vị phu nhân bổng tử” nữa nhưng bây giờ cô ta vẫn rất tức giận!

Đi ra khỏi nhà hàng, Tôn Dĩnh Thục nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, hôm nay nói chuyện với anh rất vui, lần sau mà có thời gian rảnh thì lại ăn cơm cùng nhau nhé!”

“Được thôi, tạm biệt.” Tề Đẳng Khàn khẽ vẫy tay và nói.

“Không bao giờ gặp lại là tốt nhất.” Tôn Dĩnh Thục châm chọc trong lòng, bản thân mình đã biểu hiện có phong độ như vậy rồi, thân là một người đàn ông mà không thể rộng lượng hơn một chút hay sao?

Cuối cùng cô ta giận dỗi và viết một tờ chi phiếu một trăm triệu, kết quả Tề Đẳng Nhàn không thèm chớp mắt mà nhận lấy luôn, trong miệng còn nói mấy lời bậy bạ cái gì mà bà chủ hào phóng bà chủ tinh tường.

Cô ta thực sự không ngờ rằng cuối cùng Tề Đẳng Nhàn lại sẽ thật sự nhận lấy nó, tuy rằng hắn đã đồng ý rằng sẽ buông tha cho Dược phẩm Thượng Thiện nhưng trong lòng Tôn Dĩnh Thục vẫn thấy ghê tởm và khó chịu như ăn phải một con ruồi chết.

Ở bãi đỗ xe bên này, có một cặp mẹ con đang ăn xin, người mẹ cao lớn mập mạp, trên lưng có đeo một cái sọt, trong cái sọt là một bé trai đáng yêu trắng trẻo mịn màng.

“Phu nhân, cô làm chuyện tốt đi, đã mấy ngày rồi chúng tôi chưa được ăn cơm.” Người mẹ cao mập mở miệng nói với Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục nhíu mày, tiện tay móc từ trong túi ra hai tờ tiền và đưa cho cô ta.

Nhưng vào chính lúc này, bé trai trong sọt của người mẹ cao mập lại bỗng nhiên chui ra và cười với Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục nhìn nụ cười của cậu bé này thì không khỏi cảm thấy da đầu có chút tê dại, bởi vì đây không giống như nụ cười mà một cậu bé mấy tuổi nên có, nó quá âm u và quá hiểm ác.

Sau đó, cô ta nhìn thấy bàn tay của cậu bé cũng thò ra từ trong cái giỏ, trong tay cậu bé thế mà lại là một khẩu súng lục tự động Glock-18!

“Phu nhân cẩn thận!”

Một tên vệ sĩ ngay lập tức quát lớn, dù sao thì bọn họ cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, động tác vô cùng nhanh chóng và lại còn đơn giản dứt khoát, thoáng một cái đã đẩy Tôn Dĩnh Thục ngã xuống.

Khẩu súng trong tay cậu bé kia cũng vang lên vào lúc này, đoàng đoàng đoàng, tiếng súng bắn ra liên tục nhịp nhàng!

Mấy tên vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục gần như là đồng thời trúng đạn, trên mi tâm xuất hiện một lỗ đen, máu tươi phun loạn, hiện trường thoáng cái đã biến thành địa ngục.

Tên vệ sĩ bảo vệ Tôn Dĩnh Thục trúng liền ba phát súng vào sau lưng, tuy rằng đạn đều đã bị áo chống đạn ngăn cản nhưng anh ta vẫn đau đến gần chết.

“Đi!” Tên vệ sĩ mạnh mẽ đẩy Tôn Dĩnh Thục, sau đó cơ thể run rẩy như bị điện giật.

Tôn Dĩnh Thục dùng dư quang ở khóe mắt để liếc một cái và sợ đến hồn lìa khỏi xác, một phát đạn đã bắn thủng huyệt thái dương của tên vệ sĩ đã cứu cô ta một mạng này!

“Phu nhân chạy mau, bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ đó!” Có một tên vệ sĩ quát lớn và chuẩn bị phản kích.

Chỉ thấy người phụ nữ cao mập bỗng nhiên vọt tới trước mặt anh ta và đấm một cái vào bụng anh ta, trực tiếp khiến cho anh ta mất đi sức chiến đấu, ngay sau đó, hai cánh tay cường tráng không hề giống với phụ nữ xoắn lại giống như hai con mãng xà, răng rắc một tiếng, thẳng tay bẻ gãy đầu của tên vệ sĩ này.

Tôn Dĩnh Thục đương nhiên không biết “Kim Đồng Ngọc Nữ” là ai nhưng vệ sĩ của mình chỉ trong nháy mắt đã thương vong gần hết, như thế là đã đủ kinh hãi rồi.

Đúng lúc cô ta xoay người bỏ chạy thì vừa hay có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô ta.

“Đưa tôi một trăm triệu nữa, tôi sẽ cứu cô!” Tề Đẳng Nhàn thò đầu ra khỏi xe và cười toe toét với Tôn Dĩnh Thục.

“Được!” Tôn Dĩnh Thục không nói một lời bèn mở cửa xe và vọt vào trong xe.

Cô ta vừa mới lên xe, còn chưa kịp đóng cửa xe lại thì Tề Đẳng Nhàn đã đạp chân ga.

Cơ thể Tôn Dĩnh Thục bị mất kiểm soát và lắc lư loạn xạ ở trong xe, đập boong boong hết chỗ này đến chỗ nọ, suýt chút nữa nữa đã ngã xuống từ phía chiếc cửa xe còn chưa đóng lại.

Cũng may là chiếc xe đã đóng cửa lại theo quán tính, nếu không thì dù không bị súng bắn chết thì e rằng cũng sẽ bị ngã chết thôi.

“Không phải anh rất giỏi đánh nhau à? Tại sao lại phải chạy?” Tôn Dĩnh Thục vịn ghế ngồi vững, nhịn không được mà hỏi.

“Trong sọt của thằng nhóc đó còn có một khẩu súng tiểu liên Mac-10, con mẹ nó tôi có bị điên thì mới đi đánh nhau với nó!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

Tôn Dĩnh Thục nói: “Không phải nói võ thuật vào tủy không sợ súng sao? Anh không nên sợ mới đúng.”

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Người phụ nữ cao mập kia thân thủ không kém đâu, trình độ dùng súng của thằng nhóc kia cũng rất cao, vả lại khẩu súng mà nó dùng còn là loại súng tiểu liên chuyên dùng để đối phó với cao thủ võ học đấy.”

“Còn nữa, dựa vào đâu mà tôi phải liều mạng với bọn họ chứ?”

“Tôi có thể lái xe đến cứu cô đã là chuyện rất ghê gớm rồi.”

Tôn Dĩnh Thục bị những lời này của hắn nói đến hô hấp trì trệ, chính xác, Tề Đẳng Nhàn cũng không phải thuộc hạ của cô ta, cô ta có thể yêu cầu điều gì đây?
Chương 559 Rơi xuống sông.

Chương 559: Rơi xuống sông.

Tôn Dĩnh Thục vẫn chưa hoàn hồn, tuy rằng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng vừa rồi khoảng cách với cái chết thật sự là quá gần.

“Hình như anh rất hiểu về hai sát thủ đó, anh biết bọn họ là ai à?” Tôn Dĩnh Thục không nhịn được mà hỏi.

“Thuộc hạ của cô nói rồi mà, Kim Đồng Ngọc Nữ đó!” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Tôn Dĩnh Thục nhíu mày và nói: “Thoạt nhìn rõ ràng giống như là một cặp mẹ con.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bọn họ là đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong giới sát thủ, hầu như là chưa bao giờ sẩy tay, lần này xem như là cô may mắn.”

Chuyện của giới sát thủ Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ toàn nghe cái tên Sát Thần kia nói mà thôi, anh ta đã từng nhắc tới đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, không ngờ rằng hôm nay Tề Đẳng Nhàn lại gặp phải bọn họ.

“Bọn họ không phải là mẹ con mà là tình nhân.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Được thôi...” Tôn Dĩnh Thục chỉ cảm thấy vô cùng quái đản, người phụ nữ vừa cao vừa mập, người đàn ông lại trông giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hai người này là thanh mai trúc mã nhưng gia đình lại gặp phải biến cố, chỉ trong một đêm, toàn bộ người nhà đều chết sạch.”

“Chỉ có bé trai và bé gái sống sót, vì vậy, bé trai vì nuôi sống bé gái nên đã đến công trường làm việc.”

“Kể ra thì cũng là một người đáng thương, vì nuôi sống bé gái mà làm lao động trẻ em, mỗi ngày lao động những mười hai giờ.”

“Dần dà, vác nặng trong khoảng thời gian dài làm cho cơ thể cậu ta xuất hiện vấn đề và không bao giờ cao lên được nữa, cô bé thì lại được cậu ta nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

“Sau đó cũng không biết hai người họ đã gia nhập giới sát thủ bằng cách nào, dựa vào bản lĩnh vững vàng và ngoại hình có thể mê hoặc người khác, gần như là làm chuyện gì cũng rất thuận lợi.”

Tôn Dĩnh Thục nghe đến líu lưỡi, cảm thấy loại chuyện này quái dị giống như chuyện xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.

Thế nhưng ngay lúc nãy chính bản thân mình đã gặp phải hai người như thế.

Kim Đồng là người đàn ông với cơ thể có vấn đề và không thể cao lên được; Ngọc Nữ là người phụ nữ được Kim Đồng nuôi đến vừa cao vừa mập.

“Tôi khuyên cô tốt nhất là hãy nhanh chóng trở lại địa bàn của mình và tăng cường sự tự vệ đi, tránh cho bị bọn họ giết chết.”

“Hai người này lợi hại lắm.”

“Một người võ công cao, một người biết dùng súng, không dễ đối phó đâu.”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói.

Sát Thần đã từng nhắc đến hai người này và cho bọn họ đánh giá vô cùng cao, bản thân bọn họ đã rất lợi hại rồi lại cộng thêm sự ăn ý vượt qua người thường, cao thủ nào gặp phải bọn họ cũng sẽ rất đau đầu.

Vẻ mặt Tôn Dĩnh Thục vô cùng khó coi, cô ta suy nghĩ xem có nên mời Triệu Hồng Tụ đến giết chết hai người này để đạt được hiệu quả rung cây dọa khỉ hay không.

Nếu như danh tiếng của hai người này lớn như vậy, vậy thì nếu bọn họ chết ở trong tay mình thì chắc chắn nó sẽ trở thành một sự răn đe mạnh mẽ!

Đang lúc Tôn Dĩnh Thục đăm chiêu suy nghĩ thì một chuỗi tiếng súng đã vang lên, đạn rơi trên xe như những hạt mưa dày đặc, cửa kính của xe đều bị bắn nát trong nháy mắt!

Cô ta vội vàng cuộn tròn người lại và hét lên thất thanh.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nhìn thấy Kim Đồng đang đứng trên cửa sổ trời của chiếc xe đang chạy về phía này từ phía mặt bên, anh ta cầm một khẩu vi xung trong tay và điên cuồng bắn phá chiếc xe này của mình.

“Cũng may là hôm nay ông đây không lái Aston Martin, nếu không thì mày bắn vào xe của ông như vậy, ông đây nhất định sẽ vặt đầu mày xuống!” Tề Đẳng Nhàn thầm mắng trong lòng.

Kỹ thuật bắn súng của Kim Đồng rất chuẩn, tuy rằng bắn hết một băng đạn cũng không thể bắn chết người trong xe nhưng có mấy viên đạn lại bắn nổ lốp sau của Tề Đẳng Nhàn.

Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đã kịp thời khống chế phương hướng thì e rằng chiếc xe này đã trực tiếp lật nghiêng rồi!

“Bám chắc vào!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên quát lớn.

Tôn Dĩnh Thục theo bản năng tóm chặt lấy cái ghế ngồi, sau đó, cô ta cảm thấy rung lắc cứ như là trời sập xuống rồi vậy!

Chỉ thấy chiếc xe này bị một chiếc xe tải đâm chéo đến và đụng vào bên sườn, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao không thể khống chế được nữa và ngay lập tức trượt ra ngoài.

Ngay sau đó, chiếc xe mạnh mẽ đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường, cả chiếc xe bởi vì lực va chạm quá lớn mà đã bay thẳng lên không trung và xoay vòng vòng.

Sau khi chiếc xe bay lên không trung và xoay vòng, khi lực đạo vừa hết, nó ngay lập tức rơi xuống dưới với tốc độ cực nhanh, xoảng một tiếng đâm xuyên qua lớp băng mỏng trên mặt sông ven đường và cắm vào giữa dòng sông với nước lạnh thấu xương!

Tôn Dĩnh Thục chỉ cảm thấy cả người mình đều sắp rã rời, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại cảm nhận được nước sông lạnh thấu xương đang chảy ngược vào, lạnh đến mức cô ta suýt bị chuột rút và nghẹt thở.

“Tôn phu nhân, hãy nghe kĩ từng câu mà tôi sắp nói sau đây, nếu không thì khi chết rồi đừng có trách tôi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

Cửa kính của xe đều đã bị đạn bắn nát, nước sông chảy ngược vào với tốc độ vô cùng nhanh, chiếc xe còn đang không ngừng chìm xuống dưới đáy sông.

Tôn Dĩnh Thục cũng không hổ người phụ nữ ở vị trí trên cao đã lâu, trong lúc còn chưa kịp hoàn hồn lại, cô ta vẫn duy trì sự tỉnh táo và cắn răng nói: “Anh nói đi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước khi nước sông tràn vào đầy xe thì chúng ta sẽ không thể thoát thân, vậy cho nên bây giờ cô hãy cố gắng hết sức để giữ cho hô hấp ổn định.”

“Đợi đến khi nước sông sắp đổ đầy xe, hãy hít một hơi thật sâu và nín thở.”

“Nhất định phải duy trì sự bình tĩnh, không được hoảng sợ, tôi sẽ cứu cô.”

“Nhưng nếu như cô không phối hợp mà làm vướng chân vướng tay của tôi thì tôi cũng chỉ có thể ném cô ở chỗ này và mặc cho cô chết đuối thôi, nghe rõ chưa?”

Tôn Dĩnh Thục đã bị nước sông làm cho lạnh đến mức cả người run rẩy, cảm giác tay chân đều đang bắt đầu co rút lại, đau muốn chết đi được, thế nhưng cô ta vẫn cắn răng và gật gật đầu.

Tề Đẳng Nhàn tháo dây an toàn ra và để mặc cho nước sông chảy ngược vào.

Khi nước sông sắp lấp đầy toàn bộ chiếc xe, hắn nói: “Bây giờ, hãy hít một hơi thật sâu.”

Tôn Dĩnh Thục vội vàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó Tề Đẳng Nhàn vung một cước và đạp mở cửa xe, đưa tay bắt lấy bả vai Tôn Dĩnh Thục và trực tiếp chui ra khỏi xe!

Tôn Dĩnh Thục theo bản năng muốn ôm lấy Tề Đẳng Nhàn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục như ma quỷ của hắn khi ở trong nước, cô ta sợ đến rùng mình và tạm thời giữ bình tĩnh.

Tề Đẳng Nhàn vừa cởi chiếc áo khoác nặng nề vừa kéo Tôn Dĩnh Thục nổi lên phía trên.

Quần áo của hai người bởi vì đã ngâm nước mà trở nên vô cùng nặng nề cho nên việc nổi lên trên có vẻ khá là khó khăn.

Mới qua được nửa đường, Tôn Dĩnh Thục đã không chịu nổi nữa, trong cổ họng khẽ động, ùng ục nhả ra một ngụm bọt khí, nước sông lạnh thấu xương ngay lập tức tràn vào trong khí quản.

“Ùng ục ùng ục...”

Một ngụm hơi này không nhịn được, những ngụm hơi sau đó tất nhiên cũng sẽ không nhịn được.

Một chuỗi bọt khí phả ra từ trong miệng của cô ta, tay chân của cô ta bắt đầu múa may loạn xạ.

Tề Đẳng Nhàn hừ một tiếng, lỗ mũi phả ra hai luồng bọt khí khổng lồ, tốc độ cả người bất chợt tăng nhanh.

Không bao lâu sau, trên mặt nước truyền đến một tiếng ầm thật lớn, một âm thanh chật vật trực tiếp phá vỡ lớp băng mỏng, chui ra khỏi dòng sông và lăn đến bên bờ sông.

Ngay sau đó, bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn cũng nhảy ra khỏi mặt nước, cơ thể hắn run lên, chân đạp nước sông, nước không quá đầu gối, lộp bộp lộp bộp rất nhanh đã đạp nước lên đến bờ.

“Không ngờ rằng bên cạnh Tôn phu nhân lại cất giấu một đại cao thủ như thế, võ thuật đã đạt đến cảnh giới có thể đạp nước qua sông lớn, thật là bất ngờ mà!”

Tề Đẳng Nhàn vừa mới lên bờ thì đã nghe thấy một giọng nói trẻ con.

Kim Đồng Ngọc Nữ đang đứng ở cách đó không xa, đầu của Kim Đồng thò ra một nửa từ sau thân hình cao lớn mập mạp của Ngọc Nữ, trên mặt mang theo ý cười trêu tức.

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Chiếc BMW 740 này của tôi có giá hơn một triệu lận đó, các ngươi biến nó thành như vậy rồi thì phải đền tiền đó nha!”

Kim Đồng và Ngọc Nữ nghe thấy những lời này thì đều vô cùng sửng sốt, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười.

Cơ thể Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên run lên, dùng một chiêu “Gà trống vỗ cánh”, bọt nước trên người bay lên như mưa, bộ quần áo vốn đang ướt sườn sượt ngay lập tức trở nên nhăn nhúm, hình như đã khô được không ít.
Chương 560 Phượng Hoàng gật đầu.

Chương 560: Phượng Hoàng gật đầu.

Tôn Dĩnh Thục nằm trên mặt đất và bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là do sặc nước quá nhiều gây nên.

Con ngươi của Kim Đồng và Ngọc Nữ đảo trên người Tề Đẳng Nhàn một chút rồi rơi xuống trên người Tôn Dĩnh Thục.

“Người này rất nguy hiểm đó, em có cảm giác như đang bị một con hổ nhìn chằm chằm vào vậy, có nên đánh không?” Ngọc Nữ khẽ giọng hỏi.

Tuy rằng thân hình của cô ta cao lớn mập mạp nhưng chung quy lại thì vẫn là một người phụ nữ, vẫn còn phải nghe lời Kim Đồng.

Kim Đồng bám hai tay vào mép giỏ, cẩn thận đánh giá Tề Đẳng Nhàn và trả lời: “Dùng súng cũng không nhất định sẽ bắn chết anh ta được, người này vô cùng lợi hại, linh hoạt mạnh mẽ, không ai có thể chạm vào!”

Ngọc Nữ ngập ngừng nói: “Nhưng giết chết được Tôn Dĩnh Thục thì tiền thưởng cũng không ít đâu!”

Kim Đồng nói: “Hay là thử xem?”

Ngọc Nữ nói: “Thử đi!”

Trong lúc nói chuyện, Ngọc Nữ đã bắt đầu lên đường, thân hình cai lớn mập mạp của cô ta run lên, tựa như một con gấu nâu vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông.

Thế nhưng hành động của cô ta thì lại vô cùng linh hoạt, thân hình như điện, như gió mạnh, xoạt một tiếng đã xông về phía Tề Đẳng Nhàn, hai chân thay nhau đạp đất giống như một con tuấn mã!

Ngọc Nữ vừa đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn khoảng chừng hai mét thì bèn giơ tay đánh ra một quyền và nhắm thẳng đến trên trán hắn!

Tề Đẳng Nhàn đứng yên tại chỗ bất động như núi, trên người toát ra một luồng hơi nước, đây là nhiệt lượng toát ra do dòng máu trong người đang sôi sùng sục đang hong khô bề mặt của cơ thể và chỗ nước sông còn đọng lại trên quần áo.

“Đã biết tôi linh hoạt mạnh mẽ, không ai có thể chạm vào mà vẫn muốn ra tay à? Xem ra vợ chồng hai người đang muốn tìm chết!” Đối diện với nắm đấm đang hướng thẳng vào mặt mình, hắn không né không tránh mà giơ tay lên và đánh ra một chưởng.

Nắm tay to như bao cát của Ngọc Nữ hung hăng nện vào lòng bàn tay của hắn, nhưng lại cảm thấy lực đạo kia giống như trâu đất xuống biển, một quyền đánh vào bông vải vậy.

Kim Đồng khẽ giọng nói: “Cái tên này này là cao thủ luyện Bát Quái chưởng, không được cho anh ta cơ hội chạy tới chạy lui, trực tiếp ép chết anh ta đi!”

Trong mũi Ngọc Nữ phun ra một tiếng ừ, ngay sau đó, hai chân cô ta run lên và nhấp nhô một cái, lại là một nắm đấm đại bác nhắm vào yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!

Tề Đẳng Nhàn giơ tay phải lên và vung xuống một cái, bốp một tiếng đánh trúng nắm đấm và đánh văng nó ra.

Ngọc Nữ chỉ cảm thấy vùng da trên nắm tay giống như bị điện áp cao đụng vào vậy, tê dại khó chịu, đau tận xương tủy.

Cô ta nghiến răng và tung ra nắm đấm thứ ba nhắm thẳng về phía trái tim của Tề Đẳng Nhàn!

“Nắm đấm đại bác khá lắm, chỉ tiếc là đã đánh nhầm người rồi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, tay phải của hắn không thu lại mà ấn xuống một cái và trực tiếp ấn lên nắm đấm kia.

Ngay sau đó, cổ tay của hắn lướt qua và ngay lập tức muốn lao người đến, thế nhưng lúc này Kim Đồng lại móc súng ra, nhắm chuẩn vào cơ thể của hắn và bắn ra một phát!

Cuối cùng thì Tề Đẳng Nhàn cũng không đi một bước đó, dường như là trong khoảnh khắc lúc Kim Đồng móc cò súng, hắn đã lắc lư cơ thể và trở về chỗ cũ.

Ngọc Nữ thấy thế thì ngay lập tức run người lên, hai nắm đấm lao ra nhắm vào hai bên tai trái phải của Tề Đẳng Nhàn!

Nếu như là người khác đánh đến như vậy thì Tề Đẳng Nhàn sẽ không chút do dự mà một cước chiếm lấy trung tuyến, sau đó đánh vào lồng ngực để đánh chết người đó.

Thế nhưng trong sọt của Ngọc Nữ còn có cả Kim Đồng nữa, trong tay anh ta còn có súng, nếu như hắn chiếm lấy trung tuyến, vậy thì đối phương sẽ có thể một súng bắn xuyên tim hắn!

Vậy nên cơ thể của Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể lùi về phía sau!

Kim Đồng cũng nổ súng vào ngay lúc này, kéo dài khoảng cách càng là thời cơ tốt để phát huy kĩ thuật bắn súng.

Tề Đẳng Nhàn đối mặt với hai đối thủ như vậy, có thể nói là cục diện tiến thoái lưỡng nan, thật sự là khó cả đôi đường!

Tiếng súng còn chưa vang lên, Tề Đẳng Nhàn đã “nhìn thấy” một sợi chỉ trắng chạy thẳng về phía trán mình, đây là khả năng cảm thấy nguy hiểm mà tránh của hắn.

“Bùm!”

Trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, cái đầu của Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.

“Ba ba nghe sấm, cụ rùa phơi mai! Võ thuật của tên này đã ngấm vào tận xương tủy, nhất định phải cẩn thận, đừng để cho anh ta bắt được cơ hội, nhất định phải ép chết anh ta!” Kim Đồng quát lớn.

Ngọc Nữ nghe xong thì khẽ gật đầu một cái và ngay lập tức lao đến truy sát, ngón tay khép lại một chỗ như một cái dùi, trực tiếp đóng đinh lên đầu Tề Đẳng Nhàn vừa nảy ra khỏi lồng ngực!

Trong lúc giơ tay ra ngăn cản, Tề Đẳng Nhàn còn phải chú ý đến khẩu súng của Kim Đồng, hắn quyết đoán kịp thời, cánh tay phải vung lên và chặn tay Ngọc Nữ ở bên ngoài.

Nhưng đây là một sát chiêu liên hoàn của Ngọc Nữ, cô ta ngay lập tức liên tục bước chân về phía trước, lộp bộp tiến lên hai bước, tay phải run lên, cuộn lại như một con mãng và lao thẳng về phía cổ của Tề Đẳng Nhàn!

Mắt phượng nắm đấm đóng lên trán, tiến bước quấn cổ lấy mạng người!

Tề Đẳng Nhàn chính là đang chờ lúc này, tay trái trong nháy mắt giơ lên, cánh tay phải hướng về phía trước kẹp lấy tay phải Ngọc Nữ, tay trái chụm lại như đao, một chiêu “Khai đao cắt cỏ” ngay lập tức chém xuống!

Nếu như cánh tay của Ngọc Nữ bị một chưởng này cắt trúng, xương cốt bên trong sẽ ngay lập tức vỡ vụn.

Kim Đồng thấy tình thế không ổn thì ngay lập tức nổ súng!

Phát súng này còn chưa bắn ra, cơ thể Tề Đẳng Nhàn đã có biến hóa rồi, hắn lập tức thu hai tay lại và nghiêng người qua, cùng lúc đó, cả người còn đang bay về phía sau!

Nhưng điều khiến cho Kim Đồng cảm thấy sợ hãi chính là, trong lúc cơ thể hắn bay ra phía sau để né tránh viên đạn thì đồng thời, tay phải lại theo đó mà thò ra ngoài.

Cả người trước sau kéo căng đến cực hạn!

Cánh tay của Tề Đẳng Nhàn đã lướt qua bả vai của Ngọc Nữ và ngay lập tức bắt được cổ tay Kim Đồng, nhưng cơ thể của hắn vẫn còn đang bay về phía sau, tạo thành một hình ảnh vô cùng quái dị.

“Xoạt!”

Trong nháy mắt, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn vững lại, thò tay đánh ra một chiêu “Phượng Hoàng gật đầu”, sau khi bắt được Kim Đồng, hắn đột nhiên kéo một cái và kéo cả người Kim Đồng ra khỏi cái sọt của Ngọc Nữ.

Ngọc Nữ kinh ngạc hô lên một tiếng, giơ tay ra muốn giữ Kim Đồng lại nhưng cuối cùng vẫn là chậm mất nửa nhịp.

Trong lúc bắt người, Tề Đẳng Nhàn còn rùng mình một cái, khi hắn rùng mình, Kim Đồng chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều khó chịu đến rã rời, không còn có lấy một chút sức lực, khẩu súng trong tay cũng bị bay ra ngoài.

“Bỏ anh ấy ra!” Trong miệng Ngọc Nữ phát ra tiếng hét chói tai, thân hình cao lớn mập mạp lao thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn như thể không muốn sống nữa vậy.

Tề Đẳng Nhàn một tay nhấc Kim Đồng, chân giậm xuống đất một cái, ầm một tiếng khiến cho mặt đất đều đang rung lên, bả vai lách một cái và đón lấy cú đánh của Ngọc Nữ!

Đọ sức với phụ nữ?

Hắn thích lắm đấy!

Kim Đồng kêu lên: “Đừng mà!”

Cho dù Ngọc Nữ cao lớn khỏe mạnh nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một người phụ nữ, suy rằng sức mạnh của cô ta rất lớn nhưng người mà cô ta gặp phải lại là Tề Đẳng Nhàn!

Bát Quái chưởng của Tề Đẳng Nhàn nổi tiếng bởi sự cứng rắn và mạnh mẽ, có thể tưởng tượng được sức mạnh của hắn rốt cuộc khủng khiếp đến nhường nào!

Bả vai của hai người va chạm, cơ thể của Ngọc Nữ không hề bất ngờ mà bay về phía sau như con diều đứt dây, bay lên không trung và chao lượn khoảng bảy tám mét rồi mới nặng nề rơi xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, Ngọc Nữ há miệng phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang lay động, bộ não thì khó chịu giống như muốn chui ra từ lỗ tai và đôi mắt vậy!

“Cảm giác giống như bị xe tải đâm vào vậy, người này nhìn thì không cường tráng nhưng sao sức mạnh trung tâm lại khủng khiếp đến vậy chứ?” Trong đầu Ngọc Nữ kêu lên ong ong, cô ta muốn bò dậy nhưng vì tay chân mềm nhũn nên lại ngã cắm đầu xuống.

Kim Đồng hét lên: “A!!! Tao sẽ giết mày!”

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cánh tay của anh ta và treo người lơ lửng trong không trung, giơ tay lên và tát vào mặt anh ta một cái, mắng: “Giết con mẹ mày chứ giết!”

Một cái tát này giáng xuống, thẳng tay đánh cho nửa khuôn mặt của Kim Đồng trở nên siêu vẹo, răng hàm ở trong miệng đều bay ra ngoài, trên mặt máu thịt lẫn lộn.

Đôi bàn tay thép kia của Tề Đẳng Nhàn được luyện ra bằng việc cả ngày cắm vào trong cát sắt và đập lên bia đá đó.

Bây giờ đánh lên mặt người, sao có thể chỉ một chữ đau cho được?

“Dám đánh vợ tao bị thương, tao nhất định sẽ giết chết mày!” Kim Đồng hét lên, một tay thò vào trong ngực và lấy ra một quả lựu đạn.

Kết quả mỏ vịt còn chưa bay ra thì Tề Đẳng Nhàn đã nắm lấy tay anh ta, cướp lấy quả lựu đạn rồi ném xuống sông và giơ tay giáng cho anh ta một bạt tai nữa!

“Bùm!”

Quả lựu đạn nổ tung trong lòng sông, mặt băng sụp đổ một mảng lớn, bọt nước sôi trào.

Nửa bên mặt còn lại của Kim Đồng cũng trở nên siêu vẹo, máu tươi trong miệng không ngừng róc rách chảy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK