Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166 Mơ ước bọt bóng

Cổ Tân Tư Cơ cũng toàn tâm toàn ý chấp thuận, loại chuyện kiếm được tiền tốt như này có gì mà phải từ chối chứ.

Tập đoàn Hổ Môn, tập đoàn Từ thị và các thế lực khác nếu đã muốn động đến tập đoàn Hướng thị, thì việc đầu tiên chính là đem vốn đầu tư rót vào thị trường chứng khoán để làm trống.

Tự nhiên có một lượng số lớn tiền đổ vào thị trường chứng khoán như vậy sẽ gây ra sự hỗn loạn, điều này khiến cho nhiều kẻ nắm được cơ hội.

Mặc dù Cổ Tân Tư Cơ đang ngồi trong tù nhưng cũng đã không ít lần ra lệnh cho người nghiên cứu tình hình một lượt.

Anh ta phát hiện thật sự sẽ sản sinh lợi nhuận liền nhanh chóng liên hệ với mấy người bạn cũng là đầu sỏ của Tuyết Quốc, huy động được khoảng năm mươi tỷ vàng.

Đám người Từ Ngạo Tuyết khiến cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị tăng cao, tập đoàn Hướng thị thu được bao nhiêu, đến khi đó phải xem tiền bên nào nhiều hơn mới phân thắng bại được.

Có trong tay năm mươi tỷ này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không thể thua được.

"Lúc trước khi gặp mặt đám người Ngọc Tiểu Long, Từ Ngạo Tuyết cùng lắm cũng chỉ là khẩu chiến mà thôi. Nếu lần này thực sự làm như vậy chẳng khác gì xé mặt nhau."

"Tổn thất lần này cũng không phải là chuyện nhỏ mấy trăm vạn như trước mà là mấy tỷ, mấy chục tỷ."

"Tuy mình không cần Ngọc Tiểu Long giúp nhưng cô ta vẫn chủ động hỗ trợ vài lần. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là mình đã nợ cô ta một ân tình."

“Được rồi, đến khi đó quay lại cảnh cáo cô ta một chút, nếu vẫn không thể khiến cô ta thay đổi thì cũng chẳng phải lỗi do mình."

Tề Đẳng Nhàn vuốt cằm trầm tư một hồi, mũi tên này một khi đã bắn đi thì không thể có chuyện quay trở lại cung tên được.

Dù là muốn thu lợi từ phía Từ Ngạo Tuyết thì vẫn luôn phải thận trọng từng bước, không chút vội vàng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ được.

"Đinh linh linh…"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tề Đẳng Nhàn thấy là số lạ thì trực tiếp cúp máy.

Một lúc sau điện thoại lại vang lên.

Tề Đẳng Nhàn thấy đây đã là cuộc gọi thứ hai thì mới bắt máy, sau khi nhận liền nghe được giọng điệu khách sáo từ bên kia: "Xin chào Tề tiên sinh, tôi là Dương Lệnh Quang chủ tịch tỉnh Đông Hải. ”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi lại: "Chủ tịch tỉnh? Ngài tìm tôi có việc gì sao?”

Dương Lệnh Quang nói tiếp: "Là như này, có người nhờ tôi tìm Tề tiên sinh, không biết Tề tiên sinh có rảnh để gặp mặt không?"

“Không rảnh, gần đây tôi rất bận." Tề Đẳng Nhàn nói xong câu này liền cúp điện thoại.

Dương Lệnh Quang cầm điện thoại mà đơ người, mẹ nó, cũng gan quá ha, có người dám cúp thẳng điện thoại của ông ta luôn?!

Đối với chuyện Dương Lệnh Quang tìm mình tất nhiên trong lòng Tề Đẳng Nhàn đã biết rõ lí do, rõ là vì chuyện của Sở Vô Đạo.

Hắn không biết Sở Vô Đạo có thể giúp hắn làm gì, nhưng việc có thể khiến cho vị "Vĩnh Dạ quân vương" này mở lời trước thì chắc chắn chẳng phải chuyện gì đơn giản.

Tề Đẳng Nhàn không muốn dính tới phiền phức, trốn được lúc nào hay lúc đó vậy.

"Chủ tịch tỉnh, việc này..." Thư ký Ngô nhìn thấy Dương Lệnh Quang bị đối xử như vậy, bày ra vẻ mặt cười khổ.

“Chờ đến khi rảnh tôi sẽ đến thẳng công ty tìm cậu ta!” Sắc mặt Dương Lệnh Quang tối sầm lại, trầm giọng nói.

Không chỉ có vậy, Tề Đẳng Nhàn còn được Kiều Quốc Đào gọi đến Kiều gia một chuyến. Kiều Quốc Đào thân là trưởng bối nên đối xử với hắn rất mực quan tâm, hỏi thăm tình hình công việc gần đây thế nào.

"Giữa cháu và Thu Mộng tuy có danh phận vợ chồng nhưng lại không có tình cảm, như vậy cũng không tốt lắm! Bố cháu gửi thư cho chú bảo chú thúc giục cháu mau lên.” Kiều Quốc Đào thở dài, nói.

"Ách ách ách... Chú Kiều, cháu sẽ cố gắng! Chú cũng biết tính tình Thu Mộng cao ngạo, mà thành tích hiện tại của cháu ở trong mắt cô ấy cũng không được tốt lắm.” Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đáp ứng.

Kiều Quốc Đào bất đắc dĩ gật đầu, đúng là con gái ông cao ngạo, người làm cha như ông hiểu rõ.

Nhất là gần đây, hình như Kiều Thu Mộng vô cùng để ý đến sự xuất hiện của tổng giám đốc thần bí kia, hỏi thăm khắp nơi.

Trên phố cũng có lưu truyền vài tin đồn, nói là vị tổng giám đốc thần bí này có ý với Kiều Thu Mộng, đồn đến mức không thể chấp nhận chính là lúc trước Kiều Thu Mộng đã sớm tự định chung thân với vị lão tổng thần bí này rồi, chẳng qua lúc đó lão tổng thần bí này quá nghèo nên mới bị Kiều gia dùng gậy đánh uyên ương….

Hiện tại lão tổng thần bí quật khởi chính là để tìm lại người phụ nữ mình yêu nhất năm đó….

Cái này khiến cho Kiều Quốc Đào vẫn luôn lo lắng cho đoạn nhân duyên giữa Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng càng thêm lo lắng sốt ruột hơn.

Bàng Tú Vân nghe thấy vậy thì khinh thường ra mặt, lão tổng thần bí đó có năng lực lớn như nào, có thể dọa cho hai người Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ rút lui, sau lưng còn có Tianlai Capital trị giá vài tỷ làm chỗ dựa là thứ mà tên phế vật như Tề Đẳng Nhàn có thể so sánh được sao?

Kiều Thu Mộng cả người mệt mỏi vừa về tới nhà nhưng trên mặt lại khó nén khỏi hưng phấn và kích động, gần đây chuyện tốt kéo đến liên tục, hạng mục hợp đồng cứ một cái lại một cái kéo đến khiến cô ta kiêu ngạo hẳn ra.

Nói chuyện hợp tác thỏa đáng với Tianlai Capital, còn có điều kiện chia lợi nhuận cực kỳ phong phú quả thực chính là giống như nhặt được tiền vậy!

“Hắn cũng giúp mình lấy được hợp đồng hợp tác trăm triệu với bên tập đoàn Hướng thị nhưng so với Tianlai Capital bên này thì lại ít đi rất nhiều….” Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì hơi gật đầu một chút, trong lòng lại nghĩ.

Cô ta đã bắt đầu so sánh giữa Tề Đẳng Nhàn với vị lão tổng thần bí chưa từng lộ diện kia, cảm thấy khoảng cách chênh lệch giữa hai người là cực kỳ lớn.

“Sao rồi, hôm nay Thu Mộng có gặp được vị lão tổng thần bí kia không?!” Bàng Tú Vân hưng phấn hỏi.

“Không có đâu mẹ, là do cao tầng trong Tianlai Capital tới bàn chuyện hợp tác với con…. Vị lão tổng này thật sự rất thần bí, nhóm nhân viên của anh ta cũng không biết rõ được anh ta là thần thánh phương nào!” Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ cười, lắc đầu nói.

Bàng Tú Vân nói: “Vậy thì thật đáng tiếc….Vị lão tổng thần bí này giúp con như vậy, dù sao đi nữa thì con cũng phải tìm được cơ hội gặp mặt người ta nói cảm ơn mới phải.”

Kiều Thu Mộng nói: “Con tin rằng nhất định sẽ có ngày nhìn thấy hắn! Sẽ có cơ hội này!”

Tề Đẳng Nhàn hơi im lặng một chút, lão tổng thần bí chỉ là thủ đoạn lăng xê ảo ảnh của Hướng Đông Tinh mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra, hình như có rất nhiều người lại coi hắn trở thành người thật.

“Anh ra ngoài với tôi một chút.” Sau khi ăn cơm chiều xong, Kiều Thu Mộng nói với Tề Đẳng Nhàn một câu để hắn ra ngoài tản bộ với cô ta.

Tề Đẳng Nhàn cũng không biết là cô ta muốn nói chuyện gì nên lập tức đi theo sau.

“Anh đừng có tham gia vào đấu tranh giữa tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Từ thị nữa, cứ thanh thản ổn định làm tốt công việc của anh là được rồi, anh cũng không còn là đại thiếu gia Tề gia của trước kia nữa đâu!” Kiều Thu Mộng mở miệng chính là một miệng lời nói nghiêm trọng, ngữ khí mang theo hương vị cảnh cáo.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao lại muốn nói chuyện này với tôi?”

Kiều Thu Mộng lắc lắc đầu: “Hôm nay tôi vô tình chạm mặt với Từ tổng nên có hàn huyên vài câu với cô ta, cô ta có thành lập một công ty đầu tư rồi mời tất cả các xí nghiệp lớn của thành phố Trung Hải đầu tư vào, số tiền được đầu tư đó đều sẽ được đầu nhập vào trong cuộc đấu tranh với tập đoàn Hướng thị.”

“Tất nhiên là cô ta cũng có mời tôi.”

“Tuy rằng tôi không tham gia vào nhưng cũng không muốn tiếp tục bàng quan đứng nhìn anh lấy trứng chọi đá.”

“Từ tổng, còn có Vương Hổ, thậm chí còn nghe nói Ngọc tướng quân cũng sẽ hỗ trợ đầu tư.”

“Anh đứng về phe tập đoàn Hướng thị nhảy nhót lung tung ở trước mặt bọn họ, sớm hay muộn gì cũng sẽ tan xương nát thịt!”

“Một khi tập đoàn Hướng thị ngã xuống thì sẽ không còn ai có thể bảo vệ cho anh được nữa!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô khẳng định là tập đoàn Hướng thị sẽ thua sao? Không phải cô rất tin tưởng vào vị lão tổng thần bí này hả?”

“Tuy rằng bối cảnh của lão tổng thần bí phi phàm nhưng tài chính lần này của bọn họ quá khổng lồ, chẳng sợ anh ta có khả năng thông thiên đi nữa thì cũng sẽ không có biện pháp nào ngăn cản được đại thế cuồn cuộn này.”

“Anh ta là người thông minh, nhiều lắm là cho Hướng Đông Tinh mượn thế mà thôi, sẽ không thật sự tham gia vào đó, nếu không thì cũng sẽ chưa từng hiện thân cho tới bây giờ.”

“Nhưng mà ngược lại là anh lại giống như một tên ngốc vậy, cái gì cũng không biết sao?”

Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt đều là lạnh lẽo trầm giọng hỏi.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cái gì tôi cũng biết rõ cả, thậm chí tôi còn biết Từ Ngạo Tuyết, Vương Hổ và những người đó nhất định sẽ thua!”
Chương 167 Liều lĩnh

“Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?!” Kiều Thu Mộng có hơi nổi cáu hỏi.

“Bởi vì, tôi giúp Hướng Đông Tinh!” Tề Đẳng Nhàn ăn nói mạnh mẽ nói.

Kiều Thu Mộng nghe xong lời này, tức giận đến nỗi trước mặt tối sầm, cô rất muốn cậy mở đầu Tề Đẳng Nhàn ra xem, bên trong tóm lại có cái gì, mới có thể khiến hắn tự tin thế này!

Kiều Thu Mộng cắn răng nói: “Nếu anh cố ý làm như vậy, cũng chỉ có con đường tự chịu diệt vong đón chờ anh! Với lại, vì để không liên lụy đến Kiều gia, tôi với anh sẽ ly hôn!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, dứt khoát không tiếp lời.

“Tôi không biết Hướng Đông Tinh đã cho vẽ cho anh bánh mì loại lớn gì, thậm chí cho anh làm chủ tịch bù nhìn của Tư Bản Thiên Lại, nhưng anh phải biết rằng, trên thế giới này không có cái gì thiên vị là vô duyên vô cớ cả!”

“Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện lớn như trong lời nói, anh sẽ là người đầu tiên phải gánh vác!”

“Anh cho rằng, anh có thể gánh vác được?”

Kiều Thu Mộng cắn chặt răng, tiếp tục nói, hy vọng Tề Đẳng Nhàn có thể xác định rõ lập trường sớm một chút, không cần tiếp tục đối đầu với đám người Từ Ngạo Tuyết.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, xem ra, Dương Quan Quan đã nói chuyện hắn làm chủ tịch Tư Bản Thiên Lại cho Kiều Thu Mộng biết.

Cũng khó trách, hôm nay bản thân Kiều Thu Mộng lại nói nhiều như vậy, hiển nhiên là cảm thấy hắn thăng chức quá nhanh.

Hơn nữa, người bên ngoài không hiểu tại sao hắn thăng chức một loạt như vậy, dựa vào cái gì mà Hướng Đông Tinh lại đối xử tốt với hắn như thế?

Trong Lòng Tề Đẳng Nhàn có phần xúc động xen lẫn tiếc nuối, cảm động vì là, Kiều Thu Mộng lương thiện, suy nghĩ cho hắn.

Tiếc nuối vì là, cô thật sự không một chút nào hiểu hắn.

“Đã nói đến đây rồi, tự anh tịnh tâm ngẫm lại đi. Ngày mai là ngày kỉ niệm ba mẹ tôi kết hôn, tôi sắp xếp phòng ở khách sạn Thiên Địa, anh cũng ở lại cùng nhau đi.” Kiều Thu Mộng thở dài, vẫy tay, không tiếp tục nói nữa.

Tề Đẳng Nhàn đưa Kiều Thu Mộng về nhà, sau đó lập tức quay về sơn trang Vân Đỉnh.

Sáng sớm hôm sau, Lý Vân Uyển đến Tư Bản Thiên Lại, cười đến mức trên mặt như nở hoa.

Cô ta không ngờ rằng, Tề Đẳng Nhàn thật sự giao cho cô làm chức vụ tổng giám đốc ở Tư Bản Thiên Lại.

Dương Quan Quan sửng sốt khi nhìn thấy Lí Vân Uyển lúc sai, giống như nhìn thấy ma, nói: “Vân Uyển, cô…Cô lên làm giám đốc ở Tư Bản Thiên Lại?!”

Lý Vân Uyển gật gật đầu với Dương Quan Quan, cười nói: “Đúng vậy! Là Tề Đẳng Nhàn giúp tôi sắp xếp, Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt Hướng tổng, lời nói vẫn rất có trọng lực.”

Dương Quan Quan không khỏi lần nữa kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng hơi thừa nhận ý nghĩ của Kiều Thu Mộng.

Hướng Đông Tình giúp tổng giám đốc thần bí thành lập Tư Bản Thiên Lại, để Tề Đẳng Nhàn thay thế làm chủ tịch trước, chắc chắn là có mục đích, không thể cuối cùng muốn cho hắn gánh vác, nói cách khác, dựa vào đâu mà đối xử tốt với hắn như vậy?

Thậm chí, ngay cả bổ nhiệm tổng giám đốc, lời nói Tề Đẳng Nhàn cũng có sức nặng!

Tương tự, trong lòng cô cũng khéo léo cảm thấy được một ít điều khác lạ, quan hệ giữa Lí Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn làm sao mà tốt như vậy? Tề Đẳng Nhàn để cô ta làm tổng giám đốc?

Theo lý mà nói, Lí Vân Uyên và Kiều Thu Mộng là bạn bè, Kiều Thu Mộng rất khinh thường, biểu cảm của Lí Vân Uyển cũng phải giả đối với hắn mới đúng chứ!

Kìm nén sự nghi ngờ chồng chất lại, một lúc nữa hội nghị cấp cao sẽ bắt đầu tiến hành, thông qua quyết định bổ nhiệm Lí Vân Uyển giữ chức giám đốc Tư Bản Thiên Lại.

“Hôm nay Tề tổng không đến đây sao?” Lý Vân Uyển hỏi một người cấp cao, lần trước lúc cô đến vừa đúng lúc gặp qua.

“Lý tổng, phong cách làm việc Tề tổng khá không tập trung, khi nào hắn đến thì đến, chúng tôi cũng không rõ.” Người cấp cao bất đắc dĩ cười khổ đáp lại.

Cảm nhận rằng ở giữa nơi cao cấp này Tề Đẳng Nhàn ở đây rất có trọng lượng, dù sao lần trước Tề Đẳng Nhàn thể hiện sự cứng rắn của mình khi trừng trị Triệu Cường, chuyện này khiến cho bọn họ đều tâm phục khẩu phục.

Lý Vân Uyển à một tiếng, giọng không khỏi hơi nhỏ.

Thất vọng, cùng lúc cũng thầm mắng: “Này Tề Đẳng Nhàn, sản nghiệp nhà mình mà cũng không để tâm! Ở đây anh có một trăm mẫu đất, nếu như bị Hướng Đông Tình phản lại, anh muốn đi tìm hả?”

Gặp vẻ mặt kì lạ của Dương Quan Quan khi nhìn thấy mình, Lý Vân Uyển phục hồi tinh thần lại, cười cười, nói: “Quan Quan, tôi đi làm quen công việc trước, cô còn bận nữa.”

Dương Quan Quan gật gật đầu, quay lại văn phòng xử lý tài liệu.

Tiếp đó, cô kinh ngạc vô cùng khi phát hiện, nhà Lý Vân Uyển là tập đoàn Mộc Tử, khai phá đất ở thung lũng giết người, lại có thể chiếm được một trăm mẫu!

“Cái này?!” Tinh thần Dương Quan Quan tỉnh táo lại, tỉ mỉ lật xem tài liệu công ty.

Cô phát hiện, thành lập Tư Bản Thiên Lại thế mà Tề Đẳng Nhàn lại giữ lấy hơn hai mươi phần trăm cổ phần của công ty, hơn hai trăm mẫu đất!

Trong khi, trên danh nghĩa Tề Đẳng Nhàn có hơn hai trăm mẫu đất, để ra một trăm mẫu, miễn phí giao cho tập đoàn Mộc Tử khai phá, cách thức phân chia đối với tập đoàn Mộc tử cũng là cực kì hiền hậu, thỏa đáng…

“Mình, mình đây là đào được cái bí mật gì sao?” Dương Quan Quan nhạy bén cảm giác được chuyện này không đơn giản, không khỏi cau mày lại.

Tề Đẳng Nhàn có hai trăm mẫu đất, cổ phần chiếm giữ ở Tư Bản Thiên Lại hơn hai mươi phần trăm, trong đó một trăm mẫu đất cứ thế mà để cho tập đoàn Mộc Tử khai thác, mà không phải cho tập đoàn Kiều Thị.

Nếu không phải Dương Quan Quan biết Tề Đẳng Nhàn là chồng của Kiều Thu Mộng, lúc này cô có lẽ còn tưởng rằng người kết hôn cùng Tề Đằng Nhàn, là Lý Vân Uyển chứ!

Đầu óc Dương Quan Quan mờ mịt : “Người này có tiền như vậy ? Hay laf Hướng Đông Tinh vì cùng tổng giám đốc thần bí phân chia quyền lợi, mà ở đây dấu gián điệp mưu mô gì đó?!”

Hơn hết, cô ngẫm lại cũng hiểu được không có khả năng đó, tập đoàn Hướng Thị hoàn toàn đủ để tiêu hóa, có cần phải phân chia khối bánh ngọt lớn là một trăm mẫu đất như vậy với tập đoàn Mộc Tử sao?

Dương Quan Quan đang cầm tài liệu đứng trước cửa sổ sát đất lặng im suy nghĩ, thì nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn “Khăn tát đặc biệt” đến cửa công ty.

“Vừa lúc tìm hắn có một số việc, tiện thể đánh hỏi một chút về mấy vấn đề này…” Dương Quan Quan không khỏi thầm nghĩ.

Lúc sau Dương Quan Quan thu dọn tài liệu xong, lập tức đến văn phòng chủ tịch Tề Đẳng Nhàn.

Vừa mới chuẩn bị gõ cửa đi vào, phát hiện cửa phòng không khóa, sau đó, cô nghe được giọng nói của Lí Vân Uyển.

“Tề sir, bản lĩnh không nhỏ nhỉ, tôi còn tưởng rằng nhiều nhất thì anh chỉ cho tôi làm phó tổng thôi, không ngờ rằng còn trực tiếp để cho tôi làm tổng giám đốc!”Tiếng cười Lý Uyển Vân như chuông reo.

“Biết thời biết thế mà thôi, về sau cô làm tốt nhiệm vụ của mình đi, đúng dịp cộng tác với Dương Quan Quan, dù sao quan hệ của các cô cũng không tồi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Dương Quan Quan hiểu được không có gì không thể dò xét, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đi vào, từ trong khe hở cửa nhìn vào khiến cô một trận vô cùng kinh ngạc.

Tề Đẳng Nhàn ngồi ở ghế chủ tịch, Lý Vân Uyển tùy ý mà ngồi ở trên trước mặt bàn làm việc của Tề Đẳng Nhàn, một tay hết sức trêu ghẹo kéo cà vạt Tề Đẳng Nhàn, ý cười trên mặt đầy ám muội.

Dương Quan Quan không khỏi lẩm bẩm nói: “Này, quan hệ hai người, dường như thật sự không đơn giản như vậy…”

“Vân Uyển là bạn thân của Mộng Mộng, sao lại thân mật với Tề Đẳng Nhàn như thế này?”

Sau đó, giây tiếp theo cô lập tức bụm kín miệng lại, bởi vì, cô thấy Lý Vân Uyển vậy mà nhảy từ trên bàn làm việc xuống, thoải mái ngồi nghiêng người trên đùi Tề Đẳng Nhàn.

“Nếu tôi tham gia quản lí Tư Bản Thiên Lai, vậy tôi sẽ làm việc một cách lâu dài, một trăm mẫu đất kia phân cho tập đoàn Mộc Tử, tôi sẽ không quan tâm, toàn bộ giao cho ba tôi đến xử lý.” Lý Vân Uyển ôm cổ Tề Đẳng Nhàn, nghĩ nghĩ, nói như vậy.

“Ừ, cô lo xử lý là được.” Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra, gật đầu đồng ý nói.

“Tề sir, tôi sẽ làm cho xí nghiệp chúng ta mạnh mẽ hơn!” Lý Vân Uyển cười, cúi đầu trực tiếp hôn ngoài môi Tề Đẳng Nhàn.

Trái tim Dương Quan Quan cảm giác như ngừng đập, này…

Nếu như bị phát hiện, có thể bị giết người diệt khẩu không?!
Chương 168 Thất chi Tử Vũ

*Dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ: Tử Vũ là một học trò của Khổng Tử, có tướng mạo xấu xí, khi lần đầu tiên Tử Vũ đến xin học Khổng Tử, Khổng Tử dựa vào vẻ ngoài của Tử Vũ mà đánh giá học trò này không có tài năng, nhưng sau khi Tử Vũ nhập môn làm đệ tử của Khổng Tử, không ngừng học tập và nâng cao tài đức. Sau này Tử Vũ trở nên nổi tiếng và thu nhận được rất nhiều học trò. Khi Khổng Tử biết được Tử Vũ thành danh, cảm thán rằng: “Dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ”, nghĩa là dựa vào diện mạo bên ngoài để đánh giá con người, kết quả đánh giá sai Tử Vũ. Sau này người xưa dùng câu này để nói rằng không thể hoàn toàn nhận biết một người nào đó nếu chỉ thông qua vẻ bề ngoài của anh ta. -Nguồn: Chùa Phong Hanh-*

Dương Quan Quan lặng yên không một tiếng động từ cửa văn phòng chuồn gấp, không dám nhìn tiếp, nếu mà bị phát hiện, sau này gặp mặt chắc chắn sẽ rất khó xử.

"Trời ơi, việc này thật là kích thích mà..."

"Vân Uyển vậy mà lại đi quyến rũ chồng của Mộng Mộng?"

"Mộng Mộng không phải nói Tề Đẳng Nhàn này không có bản lĩnh gì sao, chẳng qua chỉ là một giám ngục nho nhỏ ngồi ở đáy giếng dính chút vận may thôi mà?"

"Tầm mắt của Vân Uyển không hề kém bất cứ ai, sao có thể để ý một người như vậy chứ?"

Trong đầu Dương Quan Quan toàn là hoảng hốt, bị hình ảnh ấy đập vào mắt khiến cô ta có hơi không thể tin vào mắt mình!

Nếu như là bình thường với cái tai thính của mình, Tề Đẳng Nhàn không có khả năng không phát hiện ra có người đang nhìn trộm.

Nhưng đến cả lòng mình còn không thể nào bình tĩnh, tim đập nhanh, làm sao có thể bảo trì bình tĩnh để quan sát hoàn cảnh đây?

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy chuyện này quá khó tin, dùng sức lắc đầu, chuyển trọng tâm tập trung sang vấn đề công việc.

"Thảo nào, thảo nào Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp đưa một trăm mẫu đất cho tập đoàn Mộc Tử khai phá, còn để Vân Uyển làm giám đốc điều hành. Thì ra, hai người họ có quan hệ này! Dương Quan Quan mới làm việc một lát, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ đến việc này.

Chờ đến giờ tan làm, Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển đi cùng nhau, vừa nói vừa cười, giống như giữa hai người không có gì xảy ra.

Chẳng qua là trong lòng có quỷ, trong đầu cô ta không tự chủ được mà hồi tưởng lại hình ảnh đó, khuôn mặt lỡ đỏ lên một chút.

"Quan Quan, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?" Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi.

"Có hả? Có lẽ là do tôi mới về nước nên chưa quen khí hậu ấy." Dương Quan Quan qua loa trả lời, nội tâm giãy dụa không biết có nên nói cho Kiều Thu Mộng chuyện này.

Chẳng qua là quan hệ giữa cô ta và Lý Vân Uyển cũng rất tốt, nếu nói ra, chỉ sợ sau này gặp mặt sẽ rất khó xử.

Lý Vân Uyển bây giờ là giám đốc điều hành của Thiên Lại Capital, cô là thư ký, hai người họ ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp.

Lý Vân Uyển nói: "Đi thôi, đến Tửu quán Thiên Địa đi, Mộng Mộng tổ chức Kỉ niệm ngày cưới tròn ba mươi năm cho ba mẹ cô ấy, quà tặng đã chuẩn bị xong chưa?"

Thừa dịp Tề Đẳng Nhàn đi lấy xe, Dương Quan Quan liền kéo Lý Vân Uyển hỏi:

"Vân Uyển, tôi thấy cậu và Tề Đẳng Nhàn có vẻ thân thiết? Quan hệ cá nhân của hai người rất rốt sao?" Dương Quan Quan biết rõ vẫn hỏi.

"Rất không tồi!" Lý Vân Uyển thản nhiên nói.

Dương Quan Quan nói: "Tôi nhớ rõ tầm mắt của cậu rất cao mà, người nào mà bình thường một chút thì cậu đến cả nói cũng lười nói, sao lại cùng hắn đi lại gần như vậy?"

Lý Vân Uyển cười cười, nói: "Người xưa nói: Dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ, cậu nhìn người cũng không nên chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên, mà cần phải tự mình quan sát!"

"Tề Sir người này, không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cậu đâu."

'Hắn rất lợi hại, cậu bây giờ cũng làm việc ở Thiên Tại rồi, từ từ cậu sẽ biết."

Dương Quan Quan nhíu mày nói:

'Thế à? Nhưng mà Mộng Mộng khịt mũi coi thường hắn mà..."

Lý Vân Uyển nói:

"Tôi cũng không biết tại sao mâu thuẫn giữa bọn họ lại sâu như vậy, dù sao tôi thấy hắn vừa mắt là được!"

Dương Quan Quan nói:"Cậu không sợ Mộng Mộng có thành kiến à?"

"Ha ha ha. Tôi cũng không sợ, Mộng Mộng nói rồi, nếu tôi thích thì tặng hắn cho tôi luôn cũng được!" Lý Vân Uyển đắc ý cười nói.

Dương Quan Quan nghe thấy thế thì sửng sốt, thật không ngờ Kiều Thu Mộng lại nói những lời như vậy với Lý Vân Uyển, vậy thì tốt rồi, Lý Vân Uyển có thể quang minh chính đại cùng Tề Đẳng Nhàn ở cùng nhau rồi.

"Vậy cậu thích hắn à?" Dương Quan Quan hỏi.

"Thích, người đàn ông ưu tú như vậy sao lại không thích, tôi kết hôn với hắn cũng không thành vấn đề." Lý Vân Uyển không chút kiêng dè nói.

Dương Quan Quan ngược lại không ngờ Lý Vân Uyển lại nói thẳng thắn như vậy, một vài lời cũng ngại hỏi ra.

Chỉ có điều, trong lòng cô ta lại voi cùng tò mò, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn có bản lĩnh gì, có ma lực gì mà khiến người có tầm mắt cao như Lý Vân Uyển phải nhìn hắn với con mắt khác?

Tề Đẳng Nhàn lái xe ra, chào hỏi:

"Hai vị mỹ nữ, lên xe đi!"

Bởi vì có Dương Quan Quan ở đây, Lý Vân Uyển cũng không tiện trực tiếp ngồi ghế phụ, nàng và Dương Quan Quan cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.

"Tề Sir, cậu nên đổi xe rồi, cứ lái chiếc Phaeton cũ này, làm người ta tưởng là Passat, quá khó coi đó."

"Đến lúc đó, người khác khó tránh khỏi sẽ nói, chủ tịch Thiên Tại chúng ta nghèo nàn bủn xỉn, nhiều tư sản như vậy mà lại lái một chiếc Passat đi khắp nơi."

Sau khi Lý Vân Uyển lên xe, cười hì hì nói.

Dương Quan Quan sau khi nghe Lý Vân Uyển nói lời này mới phục hồi tinh thần, cô ta cho rằng chiếc xe này là Passat, chẳng qua cảm thấy nội thất của chiếc xe này có chút khác với Passat bình thường, hơn nữa với thân phận của Tề Đẳng Nhàn, nên cũng không nghĩ tới đây là xe sang như Phaeton.

Giờ phút này, sau khi nghe Lý Vân Uyển nói ra, cô ta mới tỉnh ngộ, chiếc xe này là vua trong các loại xe của Volkswagen, sánh ngang với Mercedes- Phaeton!

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh nhạt nói:

-Lái xe gì không quan trọng, chỉ cần đi được là được, tôi lái một chiếc Santana cũng được.

Chiếc Phaeton này là chiếc xe khiêm tốn nhất trong gara của Sở Vô Đạo, những chiếc xe còn lại, cũng không có dưới năm trăm vạn.

Tề Đẳng Nhàn không phải người thích rêu rao, không thích lái những chiếc xe đạp chân ga đi ra đường sẽ gây xôn xao đi khắp nơi khoe khoang, thế nên, những chiếc xe còn lại trong gara, hắn một chiếc cũng không đụng lần nào.

"Ôi, tôi thật là quá low, mất công ở nước ngoài vài năm. Thế mà Passat và Phaeton cũng không nhìn ra." Dương Quan Quan muốn thưởng cho mình hai cái bạt tai, cảm thấy có chút mất mặt.

Trên thực tế, loại xe như Phaeton thật sự có quá ít, hơn nữa đã ngừng sản xuất, ngoại hình so với Passat không nhìn ra có khác biệt lớn ở đâu.

Hơn nữa, người mua Phaeton cũng không nhiều lắm, nói nữa thì cũng có mấy người từng ngồi qua loại xe như Phaeton?

Tề Đẳng Nhàn lái xe, cùng với hai người đến Tửu quán Thiên Địa, đúng lúc xe của Kiều Thu Mộng chở Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân tới nơi.

"Chú Kiều, dì Bàng, chúc hai người kỷ niệm 30 năm ngày cưới vui vẻ, chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm." Lý Vân Uyển sau khi thấy hai người,ngay lập tức tặng quà của mình.

"Chú Kiều, dì Bàng, kỷ niệm 30 năm vui vẻ, chúc hai người hạnh phúc." Dương Quan Quan cũng tặng quà.

Tề Đẳng Nhàn cũng có chuẩn bị quà, theo thứ tự là một cái thắt lưng với một đôi khuyên tai, không tính là khó coi, Bàng Tú Vân hiếm khi tâm tình tốt nhìn hắn.

"Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm, phòng đã chuẩn bị xong."

Một nhóm sáu người tiến vào trong Tửu quán Thiên Địa, đang muốn vào phòng thuê thì bị một nhân viên phục vụ ngăn lại.

"Các vị, xin lỗi, phòng đã có người đặt trước, các vị không thể đi vào." Người phục vụ nói.

"Chúng ta là người đã đặt phòng, Kiều Thu Mộng, cậu tra một chút đi." Kiều Thu Mộng nói.

Nhân viên phục vụ lại lắc đầu, nói, "Xin lỗi, hôm nay toàn bộ phòng của Tửu quán Thiên Địa, đều được Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn đặt trước!"

Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn người, nói, "Cái gì?!"

Nhân viên phục vụ nói: "Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn đã đặt tất cả phòng riêng."

"Phòng này rõ ràng là tôi đã đặt trước, lúc ấy cũng đã nói là đặt phòng thành công rồi!" Kiều Thu Mộng nhíu mày nói, tâm trạng thoáng cái liền trở nên không vui.

Nhân viên phục vụ nói, "Xin lỗi, hôm nay toàn bộ phòng riêng của Tửu quán Thiên Địa đều bị Vương tổng đặt trước! Không có chỗ trống nào ngoại trừ hoa viên trên tầng cao nhất."

Kiều Thu Mộng giận dữ nói, "Ý anh là sao? Mau gọi cho người quản lý của các người tới đây!"

Bàng Tú Vân cũng rất tức giận nói, "Cũng phải để nói đến thứ tự trước sau chứ? Chúng tôi đã đặt phòng thành công, các người quay đầu đã nói tập đoàn Hổ Môn đặt trước, có ý gì vậy?"

Nhân viên phục vụ nhún vai, nói, "Gọi quản lý của chúng tôi đến cũng vô ích, đây là lời của quản lý! ”
Chương 169 Lật mặt

Vốn đang vui vẻ đến ăn cơm, kết quả nhân viên phục vụ tửu quán Thiên Địa nói với bọn họ như thế, điều này làm cho sắc mặt Kiều Thu Mộng rất xấu, tâm trạng cũng rất khó chịu.

Không chỉ riêng Kiều Thu Mộng, ngay cả đám người Dương Quan Quan và Lý Vân Uyển cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Phòng là Kiều Thu Mộng đặt trước, kết quả tập đoàn Hổ Môn nửa đường xông đến, Tửu quán Thiên Địa thế mà lại đưa toàn bộ phòng cho bọn họ, đây là có ý gì?

Điều này rõ ràng là khinh miệt bọn họ!

"Gọi quản lý của các người đến, nếu không đừng trách tôi khiếu nại anh!" Kiều Thu Mộng vô cùng tức giận nói.

Nhân viên phục vụ cười khinh bit, sau đó quay đầu đi thẳng đi tìm quản lý.

Bàng Tú Vân cắn răng nói, "Quá khinh người, phòng trong phòng rõ ràng là Thu Mộng đặt trước, dựa vào cái gì mà nói là tập đoàn Hổ Môn đặt trước?"

Kiều Quốc Đào vỗ vỗ lưng Bàng Tú Vân, nói, "Đừng tức giận, Tửu quán Thiên Địa là doanh nghiệp có mặt mũi, nhất định sẽ nói đạo lý.

Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cười nói, "Nếu không chúng ta đến hoa viên trên tầng thượng ăn cơm?"

"Đầu cậu hỏng rồi à?!"

Bàng Tú Vân nghe được những lời này, nhất thời quay đầu hướng về phía hắn giận dữ quát một tiếng.

Mấy vị khách đi ngang qua nghe được Tề Đẳng Nhàn nói, cũng cười phì một tiếng.

Hoa viên trên tầng thượng của Tửu quán Thiên Địa là ở trên không trung thật, nằm ở tầng trên cùng của khách sạn, kéo dài ra có khoảng ba mươi mét vuông là sàn thủy tinh lơ lửng, ăn cơm ở trên đó, tựa như ngồi trên không trung, cho nên có tên là hoa viên trên không.

"Đến hoa viên trên không ăn cơm? Thật buồn cười... Ai mà không biết hoa viên trên không không dễ dàng mở cửa cho công chúng?"

"Đúng vậy, hoa viên trên không chỉ có người có card chí tôn của Tửu quán Thiên Địa mới có thể sử dụng!"

"Cả Hoa quốc, người có thể có được card chí tôn của Tửu quán Thiên Địa, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ sợ không tới mười người."

"Người này chắc là một kẻ ngốc, vậy mà muốn đến hoa viên trên không ăn cơm, thật là buồn cười, ếch ngồi đáy giếng!"

Những lời đồn đãi của người qua đường làm cho Bàng Tú Vân càng thêm nổi giận, bà cảm giác những lời này nghe rất mất mặt, không chỉ mất mặt Tề Đẳng Nhàn mà đến bọn họ cũng mất mặt theo!

Kiều Thu Mộng cũng trầm giọng nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh không nên lấy lòng mọi người lúc này chứ? Những nơi như khu vườn trên không không phải nơi mà những người như chúng ta có thể đi! "

"Cho dù là ông chủ của cậu, Hướng Đông Tình Hướng tổng, muốn đến đó dùng cơm, đều phải nhờ người quen đi tìm chí tôn tạp mới có thể đến được."

"Tửu quán Thiên Địa mở ở Trung Hải mười năm nay, số lần sử dụng hoa viên trên không cộng lại không hơn chín lần! Tính trung bình ra thì một năm chỉ có một lần!"

"Những nơi như này, không phải anh muốn dùng là có thể dùng!"

Tề Đẳng Nhàn lại im lặng một lát, sau đó nói, "Nơi ghê gớm như thế cũng không phải là dùng để ăn cơm sao? Các người nếu muốn dùng, tôi sẽ giúp các người xử lý."

Bàng Tú Vân cười lạnh nói, "Anh đừng ở chỗ này chém gió, anh cho rằng anh là nguyên thủ quốc gia, muốn thế nào thì thế nhé?"

Dương Quan Quan nghe Tề Đẳng Nhàn nói những lời này cũng cảm thấy có chút phóng đại, trong lòng đối với hắn có chút không biết nên nói gì.

Chẳng qua, cô để ý tới, Lý Vân Uyển vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt thậm chí còn ẩn chứa một chút trêu tức.

Rốt cuộc, quản lý Tửu quán Thiên Địa - Chung Tinh Quốc đã tới.

Càng trùng hợp là, sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Chung Tinh Quốc, không khỏi sửng sốt, sau đó nói: "Chung Tinh Quốc? Anh thế mà lại là quản lý của Tửu quán Thiên Địa?!"

Chung Tinh Quốc sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng cũng ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, hai người là bạn học đại học.

"Mẹ, vị này là Chung Tinh Quốc, bạn học đại học của con." Kiều Thu Mộng nói, để cho Bàng Tú Vân yên tâm.

Bàng Tú Vân nghe được Kiều Thu Mộng và Chung Tinh Quốc còn có quan hệ như vậy, cũng yên lòng, cứ như thế, giải quyết một gian phòng, cũng là chuyện đơn giản.

Chung Tinh Quốc chào "Thu Mộng, từ sau khi tốt nghiệp đại học đã lâu không gặp! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là như vậy, hôm nay là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của ba mẹ tôi, tôi mời bọn họ đến ăn cơm, cũng mời bạn bè đến chúc mừng, đặt phòng trước."

"Kết quả, khi đến đây, nhân viên phục vụ liền nói cho tôi biết, phòng đã bị tập đoàn Hổ Môn đặt trước! Nhưng vấn đề là, tôi đã đặt phòng thành công, khi đến đây vậy mà làm ra điều như thế!"

"Bạn học cũ, anh xem chuyện này xử lý như thế nào thì tốt đây?"

Kiều Thu Mộng kể lại sự việc, không phóng đại chút nào.

Chung Tinh Quốc nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi, "Còn có chuyện này sao?!"

Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng không muốn làm anh khó xử, nếu như không tiện, sắp xếp cho chúng tôi một phòng riêng khác cũng được."

Chung Tinh Quốc quay đầu quát lớn với nhân viên phục vụ, "Anh làm việc như thế này sao?!"

Nhân viên phục vụ này bị quản lý mắng một cái, lập tức không dám nói chuyện, rụt cổ lại.

Bàng Tú Vân nhìn thấy nhân viên phục vụ vừa rồi có thái độ khinh thường bị mắng, trên mặt không khỏi hiện lên một chút vui vẻ, quả nhiên, vẫn là bạn học cũ đáng tin cậy mà!

Bà bây giờ cảm thấy Chung Tinh Quốc so với phế vật Tề Đẳng Nhàn lợi hại hơn nhiều!

Quản lý khách sạn Thiên Địa Đại, rất là uy phong!

"Quản lý, lần sau tôi không dám nữa!" Người phục vụ run rẩy nói.

"Hừ. Lần sau? Lần sau gặp phải phế vật gây sự vô lý như vậy, cậu cứ trực tiếp gọi bảo vệ tới đuổi người ra ngoài! "

"Còn gọi tôi ra đây làm gì? Cậu không biết làm gì sao? Không có não hả?"

"Nếu bọn họ ở chỗ này gây chuyện, quấy rầy Vương tổng dùng cơm, cậu gánh nổi tội không?"

"Mắt nhìn người tốt một chút cho tôi, lần sau gặp phải loại người này, cứ trực tiếp đuổi đi, đừng đến làm chậm trễ thời gian của tôi!"

Lời nói tiếp theo của Chung Tinh Quốc khiến đám người Kiều Thu Mộng trực tiếp ngây ngẩn cả người, cả đám đều hai mặt nhìn nhau.

Nhân viên phục vụ cũng không khỏi ngẩn người, không nghĩ tới quản lý lại nói ra lời như vậy.

Kiều Thu Mộng mở to hai mắt mình, hỏi: "Chung Tinh Quốc, anh... Ý anh là sao?!"

Chung Tinh Quốc bị lời này của cô hỏi đến sửng sốt, sau đó nói, "Tôi vừa nãy không nói rõ sao? Cô muốn tôi nói lại lần nữa? "

"Anh... Đây vốn là các anh làm việc không tử tế, đưa phòng của tôi cho tập đoàn Hổ Môn, hơn nữa, chúng ta còn là bạn học cũ, anh đối với tôi như vậy?" Kiều Thu Mộng khiếp sợ nói.

Chung Tinh Quốc vẻ mặt khinh thường, nói, "Cô là cái thá gì, xứng giật phòng của Vương tổng tập đoàn Hổ Môn?"

"Nể tình cô là bạn học cũ, lúc nãy tôi mới tới gặp cô một lần, nói với cô hai câu."

"Nếu không, đã trực tiếp để bảo vệ đưa đám rác rưởi các người ném ra ngoài rồi!"

"Sao không đái một vũng ra rồi soi gương, nhìn xem mình là ai, đến Tửu quán Thiên Địa chúng tôi giả vờ với tôi?"

"Còn hỏi tôi xử lý thế nào! Tôi xử lý cả mặt của cô!"

Kiều Thu Mộng bị những lời này của Chung Tinh Quốc làm cho tức giận đến đỏ bừng cả mặt, những người còn lại ai cũng là tức giận.

"Anh... Anh..." Kiều Thu Mộng tức giận đến nỗi nói không nên lời.

"Tôi gì mà tôi? Tôi là người như thế đó! Nếu không có việc gì thì mau đi đi, đừng quấy rầy đến mấy người Vương tổng đang dùng cơm." Chung Tinh Quốc ngạo mạn nói, hoàn toàn không để đám người để vào trong mắt.

"Còn muốn cho tôi sắp xếp một gian phòng khác?"

"Không còn phòng nào cả, toàn bộ đều bị Vương tổng đặt trước rồi!"

"Nếu có năng lực, cô đi đặt phòng hoa viên trên không đi?"

"Ngu ngốc"

Kiều Quốc Đào nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Anh nói gì cơ?"

"Lão già, tôi nói chuyện thế nào liên quan gì đến ông?"

"Không thể nhịn thì đừng đến Tửu quán thi Thiên Địa ăn cơm, mau mau cút đi!"

Chung Tinh Quốc khinh thường, hắn là quản lý của Tửu quán Thiên Địa, hắn muốn an bài như thế nào, đến lượt người khác nhiều lời à?!
Chương 170 Đây là vinh hạnh

Chương 170: Đây là vinh hạnh

Tề Đẳng Nhàn nghe Chung Tinh Quốc chửi ầm lên, không nhịn được mà bật cười.

“Cậu cười cái gì?“ Chung Tinh Quốc mang vẻ mặt lạnh lẽo xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía hắn.

“Tôi cười anh trông giống một con chó hoang, nhìn thấy người là xông đến cắn đấy?” Tề Đẳng Nhàn ôm bụng cười, lắc lắc đầu.

Chung Tinh Quốc ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi lười nói chuyện cùng hạng người nhỏ bé như cậu, không có chuyện gì nữa thì mau đi theo Kiều Thu Mộng cút xéo, đừng quấy rầy đến việc làm ăn của Tửu quán Thiên Địa chúng tôi!”

Kiều Thu Mộng hít một hơi thật sâu, nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang nơi khác là được!”

Lúc cô ta nói những lời này, nước mắt đã lưng tròng.

“Làm gì có chuyện như vậy được? Làm gì có chuyện bắt nạt người khác như vậy?”

“Không được, chúng ta nhất định phải khiếu nại hắn! Phải khiếu nại hắn ta với chủ tịch của Tửu quán Thiên Địa!”

Bàng Tú Vân nuốt không trôi cơn tức này, giận dữ nói.

Chung Tinh Quốc mặt mũi tràn đầy khinh thường, nói: “Khiếu nại tôi? Cứ đi khiếu nại đi!”

“Nếu các người không tìm thấy số điện thoại của chủ tịch thì tôi có thể nói cho các người.”

“Ha ha ha...”

“Một đám phế vật mà lại dám nghĩ đến việc khiếu nại tôi? Thật là buồn cười!”

Dương Quan Quan tức giận nói: “Chúng ta đi thôi, không nên tranh chấp với loại chó như này!”

“Chó? Không biết ai giống chó hơn đâu! Không vào được phòng thì sủa loạn ở ngay chỗ này, thật là hèn nhát.” Chung Tinh Quốc chế nhạo nói.

“Không vào được phòng?” Tề Đẳng Nhàn có chút buồn cười, mở miệng hỏi.

Hắn chỉ chỉ lên trên đầu, bình tĩnh nói: “Hoa viên trên không, hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm ở đó.”

Chung Tinh Quốc nghe xong sững sờ, tiếp đó cười như điên nói: “Ha ha ha ha, đến hoa viên trên không ăn cơm? Chỉ bằng các người? Ha ha ha...”

“Ngay cả Thị trưởng muốn ăn cơm ở hoa viên trên không, cũng cần đi tìm quan hệ ở khắp nơi, nhờ ai đó làm giúp cho!”

“Hoa viên trên không của chúng tôi một năm chỉ cần có một bàn khách đã là không tồi rồi!”

“Chỉ bằng các người, cũng muốn đến hoa viên trên không ăn cơm? Đây là muốn làm tôi cười chết sao...”

“Kiều Thu Mộng , cô tìm ở đâu ra tên ngớ ngẩn này thế? Rất thú vị đó , về sau để hắn tới đây nhiều chút, để tôi thoải mái cười to một trận nhé.”

Lời của Tề Đẳng Nhàn khiến cho một đám nhân viên phục vụ cười nhạo, họ cảm thấy người này nói khoác đến mức mà nói ra muốn đến hoa viên trên không để ăn cơm, buồn cười chết mất!

Bàng Tú Vân xoay đầu lại, thấp giọng nói: “Anh còn chưa mất mặt đủ à?”

Kiều Thu Mộng sắc mặt cũng khó coi, nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể ngậm miệng vào không?”

Tề Đẳng Nhàn lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Tôi nói hôm nay phải ăn cơm ở hoa viên trên không, thì nhất định phải ăn ở hoa viên trên không!”

“Nào, để tôi nhìn một chút, cậu có tư cách gì có tư cách gì mà có thể ăn cơm ở chỗ như hoa viên trên không?” Chung Tinh Quốc cười lớn nói, dò xét nhìn trên dưới Tề Đẳng Nhàn.

Lúc Tề Đẳng Nhàn đang muốn móc card chí tôn ra để ném vào mặt anh ta thì cửa của một gian phòng mở ra, Vương Hổ từ trong đi ra.

Sau khi Chung Tinh Quốc vừa nhìn thấy Vương Hổ, ngay lập tức cảm thấy kính trọng, cười to nói: “Vương tổng, sao ngài lại ra đây thế?”

“Ở đây đang có chuyện gì thế?” Vương Hổ đưa tay chỉ đám người Tề Đẳng Nhàn, hỏi.

“Đám phế vật này không đến phòng riêng được nên gây sự ở đây ạ!” Chung Tinh Quốc khinh miệt nói.

Vương Hổ ồ một tiếng, tiếp đó cười cười, nói: “Các người muốn một phòng hả? Sao không nói sớm với tôi, chuyện này có bao lớn đâu?”

“Dù sao thì hôm nay cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của Kiều tiên sinh và Bàng nữ sĩ, tôi nhường một phòng cũng không sao cả!”

Tất cả mọi người không khỏi sững sờ, Vương Hổ sao lại biết chuyện này?

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển trong lòng lại rõ ràng, đoán chừng Vương Hổ này cố ý, sau khi biết được Kiều Thu Mộng đặt trước phòng thì trực tiếp bao tất cả các phòng, cố ý khiến bọn hắn khó xử!

“Vương tổng, Chuyện này... Chuyện này cũng ngượng ngùng quá mà!” Bàng Tú Vân ngẩn người, tiếp đó xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói.

“Không nghĩ tới Vương tổng vậy mà lại quan tâm mấy chuyện này của những người nhỏ bé như chúng tôi, chuyện này cũng thật là...” Kiều Quốc Đào cũng lúng túng cười ha ha không ngừng.

Kiều Thu Mộng ngẩn người, sao Vương Hổ lại ý tốt như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

“Nhưng tôi có điều kiện này.”

Vương Hổ phất tay một cái, nói.

Chỉ thấy anh ta dùng một ngón tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, tiếp đó hơi dạng hai chân ra, chỉ chỉ dưới háng của mình, nói: “Chui qua đây, tôi sẽ đưa cho các người một gian phòng để chúc mừng! Thêm nữa, chi phí tối nay các người dùng đến đều tính cho tôi!”

Lời này vừa nói ra, hiện trường sôi trào ngay lập tức, từng cái nhìn trêu tức hướng về phía Tề Đẳng Nhàn.

Kiều Thu Mộng mím mạnh môi một cái, quả nhiên, chính như cô đoán trước, Tề Đẳng Nhàn cùng phe với Hướng Đông Tinh chắc chắn sẽ có chuyện!

Dương Quan Quan sắc mặt cũng tái nhợt, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một chủ tịch bù nhìn, làm sao có thể đấu lại một bá chủ như Vương Hổ?

Chung Tinh Quốc cười nói: “Đã nghe rõ chưa? Vương tổng đại nhân đại nghĩa, bằng lòng đưa cho các người một gian phòng, hơn nữa còn bao hết mọi chi phí, mau mau chui qua đi?!”

Kiều Thu Mộng khẽ vươn tay, nắm lấy cổ tay của Tề Đẳng Nhàn, nói: “Chúng ta đi, đổi sang ăn ở chỗ khác!”

Chung Tinh Quốc lại vung tay gọi một đám bảo vệ ra chặn đường, sau đó trên mặt đầy ý cười xấu xa.

“Các người đến Tửu quán Thiên Địa gây sự, kinh động đến khách quý, dám nói đến là đến, nói đi là đi sao?”

“Ý tốt của Vương tổng, các người dám không nhận sao?”

“Nếu như hôm nay cậu không theo chui qua háng của Vương tổng, Vương tổng có lẽ sẽ không nói gì, nhưng Chung Tinh Quốc tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

Chung Tinh Quốc lớn tiếng nói, chính khí lẫm liệt như đang làm chuyện gì đó thật vĩ đại vậy.

Kiều Thu Mộng giận dữ hét: “Chung Tinh Quốc, anh khinh người quá đáng!”

Chung Tinh Quốc ngẩn người, tiếp đó cười nói: “Hả? Khinh người quá đáng? Cái từ này tôi thích, tôi đang bắt nạt mấy người đó, làm sao nào?”

Vương Hổ trên mặt nở nụ cười nghiền ngẫm, anh ta thậm chí đã cho người chuẩn bị đồ để thu hình lại xong xuôi, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn chui qua háng anh ta, lát nữa sẽ lan truyền những hình ảnh đó ra ngoài, xem người này về sau sẽ đối nhân xử thế như nào!

Dám chống đối lại Vương Hổ? Anh ta có vô số biện pháp chơi đùa chết người đó!

“Tôi hôm nay sẽ ăn cơm ở đây, còn phải ăn ở chỗ tốt nhất!” Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Kiều Thu Mộng, lạnh nhạt nói.

Hắn vừa nói lời này ra đám người kia lại chế giễu hồi lâu.

Bây giờ phải chui qua háng người khác mới có thể có phòng bao, vậy mà còn muốn ăn ở chỗ tốt nhất sao?

Chẳng lẽ nghĩ bản thân mình là hội viên có card chí tôn của Tửu quán Thiên Địa? Có thể ăn cơm ở nơi như hoa viên trên không?

Kiều Thu Mộng không quát Tề Đẳng Nhàn nữa, mà quay đầu hướng về phía Vương Hổ khẩn cầu nói: “Vương tổng, chúng ta có thâm cừu đại hận gì sao? Đáng để ngài làm như vậy hả?”

“Tôi cầu xin ngài, buông tha cho hắn đi, cũng đừng giày vò chúng tôi nữa! Hôm nay là ngày tốt của bố mẹ tôi, tôi không muốn khiến mọi người không vui.”

“Nếu ngài không hài lòng, tôi có thể quỳ xuống!”

Bàng Tú Vân không nhịn được mà cắn răng nói: “Tề Đẳng Nhàn, tên phế vật này, đắc tội người ở khắp nơi! Bây giờ còn khiến Thu Mộng cầu xin người ta vì anh!”

Kiều Quốc Đào cũng hoà giải nói: “Vương tổng, xin ngài khoan dung độ lượng một chút, tôi không biết con rể tôi đắc tội với ngài ở đâu... Hôm nay xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngày khác tôi sẽ đến nhà gặp mặt, đưa lễ bồi tội cho ngài!”

Vương Hổ mặt đầy hờ hững, không hề muốn nói chuyện.

“Các người là cái thá gì? Xứng cầu xin Vương tổng? Sao còn không bắt hắn quỳ xuống, chui qua háng của Vương tổng?”

“Có thể chui qua háng của Vương tổng là vinh hạnh của hắn, còn do dự làm gì nữa?”

“Vương tổng để hắn chui qua háng, đã là nể mặt hắn, hơn nữa còn bằng lòng nhường các người một gian phòng, nhân tiện còn trả tiền giúp các người, các người không trân trọng tốt mà còn ở đây cò kè mặc cả?!”

Người xung quanh mặt đầy trêu tức, tất cả đang cùng xem kịch vui.

Chung Tinh Quốc đi đến sau lưng Tề Đẳng Nhàn, đạp một phát về phía chân của hắn, mắng: “Còn không mau quỳ xuống rồi chui qua?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK