Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 987 Tính tình nóng nảy thật mà​

Ngọc Tiểu Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Những gì anh làm hôm nay, ngược lại làm mới thế giới quan của chúng tôi, thì ra, chiến đấu trên đường phố còn có thể đánh như vậy. ”



Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Dây dưa với Tạ Cuồng Long ở lĩnh vực hắn ta am hiểu chỉ làm hao tổn đến cuối cùng, người thua nhất định là tôi. Cho nên, đánh trực tiếp đơn giản một chút, chính là phương thức hiệu quả nhất để thắng! ”





Chỉ sợ Tạ Cuồng Long nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp được một quái thai không theo quy củ như Tề Đẳng Nhàn, những vách tường kia, ở trước mặt hắn, giống như tờ giấy dán.





“Tề huynh, tôi rất thích anh, khi nào rảnh chúng ta cùng nhau uống rượu. ” Lục Chiến Long sảng khoái cười nói.





“Không thành vấn đề. ” Tề Đẳng Nhàn đồng ý.





Lục Chiến Long là người như ánh mặt trời sáng sủa vậy, Tề Đẳng Nhàn cũng rất nguyện ý ở chung với người như vậy, kết giao bằng hữu cũng là lựa chọn không tồi.





Ngọc Tiểu Long thản nhiên nói: “Thay vì đợi khi khác chi bằng hôm nay luôn đi, lát nữa rời khỏi sân tập bắn, tôi mời mọi người ăn cơm. ”





Tề Đẳng Nhàn nói: “Không nghĩ tới là có thể được Ngọc tướng lĩnh mời ăn cơm, thật sự là vô cùng may mắn a! ”





Dương Quan Quan tiến lại gần, nói: “Tôi có thể đi cùng được không? Ngọc tướng lĩnh, tôi có rất nhiều thứ thái cực quyền muốn thỉnh giáo với người! ”





Ngọc Tiểu Long cười, nói: “Đương nhiên không thành vấn đề! ”





Vì thế, nhóm người trở lại nơi vừa rồi, tiếp tục bắn bia.





Trong lúc đó Tề Đẳng Nhàn cùng Ngọc Tiểu Long tán gẫu một hồi, sau đó đưa tay chỉ Lục Chiến Long.





“Lục huynh là một người hòa thuận, vừa bình thản lại vừa như ánh mặt trời, gặp





phải chuyện gì là can đảm dám xông lên. ” Ngọc Tiểu Long khẽ gật đầu, cười nói.





“Anh ta thuộc phe nào? ” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.





“Không có phe phái gì cả, chính là một quân nhân rất thuần túy. Da ngựa bọc xác, là bốn chữ anh ta thường treo ở bên miệng. ” Ngọc Tiểu Long có chút khâm phục nói.





Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Lục Chiến Long cũng thêm vài phần tôn kính, nói: "Cũng may lúc trước phó lão phát hiện ra nhân tài như anh ta, nếu không, chỉ sợ cũng biến thành bụi bặm lịch sử. ”





Ngọc Tiểu Long thở dài nói: “Cảnh ngộ mà anh ta gặp phải không đáng để lấy ra làm chủ đề để nói chuyện. ”





Lục Chiến Long ban đầu là thần miếu Phong Tuyết Sơn của Đầu Lâm giáo, nhưng cũng may cuối cùng có một kết cục không tệ, những thế lực xấu kia cũng được trừng phạt xứng đáng.





Tuy nhiên, đây chỉ là những gì mọi người có thể nhìn thấy, là bóng tối tiếp xúc với ánh mặt trời.





Trên thế giới này, còn có rất nhiều nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, có bao nhiêu chuyện tương tự xảy ra ở nơi bọn họ không biết đây?





Đây có lẽ cũng chính là lý do vì sao Ngọc Tiểu Long phải cố gắng hoàn thành mục tiêu như vậy.





Tề Đẳng Nhàn phát hiện Lục Chiến Long rất thích Dương Quan Quan, chủ động dạy Dương Quan Quan kiến thức súng ống còn có cả lý thuyết bắn súng, cả hai tán gẫu rất nhiều.





“Sau này có việc gì khó khăn cũng có thể tìm tôi, tôi rất thích cô! ” Lục Chiến Long cười với Dương Quan Quan, cao giọng nói.





“Ách... ” Dương Quan Quan hoảng sợ.





Lục Chiến Long nhìn vẻ mặt của cô ta như gặp quỷ, liền nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi cảm thấy cô rất giống em gái bất hạnh của tôi, không có ý gì khác. ”





Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lục ca ngươi là đại cao thủ, về sau nhất định sẽ tìm anh để lĩnh giáo chút bản lĩnh. ”





Lục Chiến Long nói: “Có Tề huynh đệ danh sư như vậy, tôi cũng không dám chỉ điểm lung tung cái gì, miễn dạy hư đồ đệ, lỡ hắn tức giận đấm đầu ta một phát, vậy thì không vui. ”





“Có chuyện gì xảy ra với muội muội Của Lục Chiến Long vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.





“Bị thế lực xấu của nơi đó bắt nạt, sau đó bắt cóc. Ngay cả người cũng tìm không thấy, cũng không biết chết hay sống. ” Ngọc Tiểu Long mím môi, có chút lạnh lùng nói.





Tề Đẳng Nhàn nghe xong cũng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hắn cảm thấy thảm kịch như này không nên xảy ra trên con người tự do và sảng khoái như Lục Chiến Long.





Nhưng cho dù những chuyện này đã xảy ra, Lục Chiến Long vẫn có thể dùng thái độ như ánh mặt trời đối mặt với cuộc sống, điều này không thể không làm cho người ta cảm thấy khâm phục.





Đến gần giờ cơm, mấy người bọn họ rời khỏi bãi bia, lái xe đến quán ăn tư nhân do Ngọc Tiểu Long sắp xếp.





Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lái chiếc Ferrari bảnh bao đến làm cho Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu.





“Bọn họ chính là ghen tị lão tử có tiền! ” Tề Đẳng Nhàn trong lòng khinh thường nghĩ, cũng không quan tâm những ánh mắt này.





Long Á Nam cười lạnh nói: “Thằng huênh hoang này, chỉ thích làm những chuyện khoa trương gây sự chú ý! ”  





Lục Chiến Long lại cười nói: “Tính tình nóng nảy thật mà, có tiền thì để làm gì? ”





"Tiền thưởng hàng năm của anh cũng không ít nhưng sao chẳng thấy anh tiêu cho bản thân mình. ” Ngọc Tiểu Long lại thản nhiên nói.  





"Do không phải có quá nhiều anh em cần giúp đỡ sao? Không còn cách nào. ” Lục Chiến Long lơ đễnh cười cười, nói.





Anh ta đã mặc đồng phục được chiến bộ phát hành gần như quanh năm, và rất ít người nhìn thấy anh ta mặc quần áo cá nhân.
Chương 988 Chương 988:

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện Quý Khải bị bắt cóc đã làm chấn động toàn bộ Hương Sơn!

Một vị thiếu gia khác của Quý gia lại bị bắt cóc thêm một lần nữa!

Chính quyền Hương Sơn do Hoàng Văn Lãng đứng đầu ngay lập tức bị đả kích mạnh mẽ nhất, ông ta vội vàng triệu tập hội nghị, đồng thời ra chỉ thị lấy Hoắc Đa dẫn đầu để triển khai công tác tìm kiếm và giải cứu đối với Quý Khải.

Chuyện này khiến cho Hoàng Văn Lãng vô cùng đau đầu, người như Quý Khải lại bị kẻ khác bắt cóc ngay giữa ban ngày ban mặt, người làm thị trưởng như ông ta khó có thể thoát khỏi trách nhiệm.

Dạo gần đây Hương Sơn không ngừng xảy ra chuyện, nền móng của ông ta còn chưa được vững chắc, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như không xử lí ổn thỏa thì ông ta chắc chắn sẽ phải gánh một cái tội lớn!

Đám người thuộc phe phái của Lục gia đã lợi dụng cơ hội này để châm chọc và đánh vào uy danh của Hoàng Văn Lãng, nói là lúc thị trưởng Lục còn đang nhậm chức, Hương Sơn chưa bao giờ xảy ra những chuyện như thế này.

Ý của bọn họ chính là năng lực của Hoàng Văn Lãng không đủ, không thể quản lí được thành phố Hương Sơn này.

“Mấy thằng già khốn nạn này!” Trong lòng Hoàng Văn Lãng bừng lên lửa giận, ông ta ghi nhớ thật kĩ mấy người ban nãy nhảy ra dữ dội nhất để đến lúc đó sẽ đòi lại mặt mũi.

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là phải giải cứu Quý Khải trước, hơn nữa còn phải bảo vệ sự an toàn về tính mạng cho con tin.

Hoắc Đa sắp xếp một vài công việc trước rồi mới trầm giọng nói với Hoàng Văn Lãng: “Thị trưởng Hoàng, tôi cảm thấy chúng ta nhất định phải chỉnh đốn lại cái đại hội Võ đạo đó thôi! Nếu như không phải Long Môn và Hồng bang bắt tay với nhau để tổ chức cái đại hội Võ đạo đó thì Hương Sơn chúng ra cũng sẽ không trở nên hỗn loạn trong một thời gian ngắn như vậy.”

“Tạm thời đừng vội vàng đùn đẩy, tìm được Quý Khải đi đã rồi nói!” Hoàng Văn Lãng nói với vẻ mặt âm u.

Ông ta vốn đã có mâu thuẫn với Long Môn Hương Sơn rồi, sau này khi triển khai nhiều công việc hơn nữa thì chắc chắn sẽ lại có va chạm.

Đây thực ra cũng là một cơ hội tốt để chỉnh đốn lại, chỉ có điều, tìm được Quý Khải mới là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu, nếu như không tìm thấy người thì mọi người đều sẽ không gánh nổi.

Có điều, tin tốt rất nhanh đã được truyền lại, nói là đã tìm được Quý Khải rồi, hơn nữa người cũng đã về đến dinh thự của Quý gia rồi.

“Chuyện như thế nào?” Hoàng Văn Lãng vô cùng ngạc nhiên: “Quý gia đã giao tiền chuộc rồi à?”

“Không phải như thế mà là tên mập tên Lý Bán Nhàn kia đã cứu Quý Khải và đưa cậu ta về Quý gia. Hơn nữa, cậu ta còn chỉ rõ chuyện này là do Diệp Nam bang làm ra và nói cho tôi biết hang ổ của bọn chúng, bây giờ tôi sẽ triệu tập đội hành động đặc biệt để qua đó tiêu diệt toàn bộ!” Hoắc Đa vừa giải thích với Hoàng Văn Lãng vừa bắt đầu phát đi mệnh lệnh.

Quý Khải bình an vô sự, chuyện này khiến cho Hoàng Văn Lãng không khỏi thở phào một hơi, sau đó, ông ta nhìn về phía đám người thuộc phe phái của Lục gia đang cười trên nỗi đau của người khác và hừ lạnh một tiếng.

Đám người trong phe của Lục gia đều cảm thấy thật đáng tiếc, nếu như Quý Khải thực sự xảy ra chuyện thì thật tốt, nếu như thế thì cái chức thị trưởng của Hoàng Văn Lãng có lẽ sẽ rất nhanh đi đến hồi kết thôi.

Ở Hương Sơn, cho dù bây giờ ông ta không có được sự ủng hộ của Quý gia thì cũng không sao cả, thế nhưng nếu như ông ta cũng trở nên đối địch với Quý gia thì thật là không thể sống nổi nữa.

“Tốt lắm tốt lắm, Tề đại sư đúng thật là một nhân vật lợi hại!” Hoàng Văn Lãng thầm nghĩ trong lòng, ông ta cảm thấy có chút cảm kích Tề Đẳng Nhàn.

Ông ta cảm thấy hắn đúng thật là quý nhân trong cuộc đời của mình, hắn đã giúp mình giải quyết nhiều lần nguy cơ sinh tử và lại còn giúp đỡ mình trong rất nhiều việc lớn nữa.

Tề Đẳng Nhàn đưa Quý Khải đang trong tình trạng nhếch nhác về đến nhà rồi ngay lập tức chuẩn bị rời đi.

“Anh gì ơi, xin hãy dừng bước!” Ông cụ Quý gọi người đang chuẩn bị rời đi là Tề Đẳng Nhàn lại và trầm giọng nói.

“Có chuyện gì thế?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn ông ta một cái rồi thản nhiên nói.

Ông cụ Quý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xin hỏi anh Lý Bán Nhàn đây đã gặp phải chuyện này như thế nào vậy, tại sao anh lại quyết định ra tay giúp cháu trai Quý Khải nhà tôi thế?”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Ông đang nghi ngờ tôi đấy à?!”

Ông cụ Quý nói: “Tôi không phải đang nghi ngờ cậu, tôi chỉ đang muốn làm rõ ngọn ngành của sự việc mà thôi. Dù sao thì loại chuyện này cũng quá đỗi nguy hiểm, sau khi tìm hiểu rõ, tôi cũng có thể ngăn chặn loại này chuyện này và không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa!”

Tề Đẳng Nhàn đã làm việc tốt mà không yêu cầu Quý gia trả cho hắn bất cứ thù lao gì, hơn nữa còn ngay lập tức xoay người rời đi, ngay cả một món quà cũng không thèm nhận, điều này khiến cho ông cụ Quý cảm thấy có chút không bình thường.

Khứu giác của nhà tư bản là thứ vô cùng nhạy bén, nhất là nhà tư bản ở cấp độ như ông cụ Quý.

Quý Khải hừ lạnh một tiếng và nói: “Cháu cảm thấy hắn ta chắc chắn là không có ý đồ gì tốt! Trước đây hắn ta đã từng có xích mích với cháu, có lẽ là sợ bị cháu báo thù nên mới cố tình mời người của Diệp Nam bang đến để bắt cóc cháu và diễn một màn khổ nhục kế mà thôi.”

Ông cụ Quý nheo mắt lại và trách mắng Quý Khải: “Không được tự tiện suy đoán về ân nhân cứu mạng của mình như thế!”

Quý Khải ngay lập tức ngậm miệng lại và không nói gì nữa.

Ông cụ Quý mỉm cười và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh Lý, Quý gia chúng tôi cho dù là ở Hương Sơn hay là ở nước Anh cũng đều coi như là có chút máu mặt.”

“Đồng thời, Quý gia cũng tôi cũng là một gia tộc rất có quy tắc.”

“Bạn bè đến nhà thì phải có rượu ngon và trà ngon để tiếp đãi.”

“Nhưng nếu như người đến là đám chó sói lòng mang dã tâm thì chúng tôi cũng có súng săn, có thể bắn cho chúng nó đầu rơi máu chảy!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy những lời này của Quý Khải và ông cụ Quý thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn nữa, ha, anh đây vì để cứu tên khốn Quý Khải đó mà ngay cả bữa tối còn không thèm ăn.

Đã cứu người rồi còn đưa về tận nhà mà lại bị ông cụ đó nói móc nói mỉa thế à? Cái đám tư bản này con bà nó đúng thật là chẳng phải thứ gì tốt lành!

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo, gật gật đầu và nói: “Ông cụ Quý đừng có cảm thấy có tiền là lợi hại mà hù dọa tôi, những thứ này chẳng có tác dụng gì đối với tôi đâu.”

“Các người nói chuyện với ân nhân cứu mạng là tôi như thế này, thế thì tôi không còn gánh nặng tâm lý gì nữa đâu!”

“Tạm biệt!”

Sau khi nói xong lời này, hắn không dừng bước mà dứt khoát rời đi.

Quý Khải quay đầu sang nói với ông cụ Quý: “Ông nội, cháu cảm thấy cái tên này không có ý tốt! Cháu có mâu thuẫn với hắn ta mà, hắn ta nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà cứu cháu đâu.”

“Cậu nói đúng rồi đấy, tiếp theo đây anh đây sẽ không có chút gánh nặng tâm lí nào khi bắt cóc cậu để tống tiền đâu!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục cười khẩy.

Nếu như lần này sau khi hắn đưa Quý Khải trở về mà Quý gia lại đối xử lịch sự và coi hắn như khách quý, vậy thì sau này có lẽ hắn sẽ thực sự cảm thấy xấu hổ khi nảy sinh ý đồ với Quý Khải.

Nhưng Quý gia lại có thái độ gì đây?

Lấy oán báo ơn à?

Nghi ngờ hắn mưu đồ làm loạn, thậm chí còn uy hiếp hắn?

Ha ha...

Ông cụ Quý lạnh lùng nói: “Cho dù cậu ta có suy nghĩ gì thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần Quý gia chúng ta đủ lớn mạnh thì cậu ta sẽ không dám làm hại đến cháu đâu!”

Quý Khải gật đầu.

Tề Đẳng Nhàn đã rời khỏi Quý gia, hắn cảm thấy cái bụng của mình thực sự vô cùng không thoải mái, hắn gọi điện thoại cho Dương Quan Quan và bảo cô ấy ở nhà chuẩn bị đồ ăn khuya rồi mới thong thả đến bệnh viện để thăm em gái cao kều, định rằng sau khi thăm hỏi cô ta xong thì mới về nhà.

Hôm nay hắn đã ẩn nấp ở làng chài lâu như vậy rồi, hơn nữa còn đại khai sát giới, tiêu hao không ít thể lực, cái bụng của hắn sớm đã đói meo rồi.

Quan trọng nhất là khi rời khỏi Quý gia, hắn còn phải ôm thêm một bụng tức.

“Con cừu béo này, nếu không bắt cóc cậu ta thì đúng thật là trời không dung đất không tha mà!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, nhưng điều khiến hắn tức giận hơn cả chính là việc mình đã bị một con khỉ trong Diệp Nam bang mạo danh.

Quan trọng nhất là lúc đầu cái tên ngốc Quý Khải đó lại tin vào điều đó!

Chẳng lẽ Tề mỗ trong tưởng tượng của người ngoài lại dung tục và hèn hạ đến thế hay sao?

Sau khi nghe về những chuyện mà Tề Đẳng Nhàn đã trải qua trong ngày hôm nay, Dương Quan Quan bỗng chốc cười đến đau cả bụng, cô ấy nói: “Bây giờ anh nổi tiếng thật đấy, đúng thật là cái đám đầu trâu mặt ngựa nào cũng muốn mượn tên của anh để ra ngoài lừa gạt người khác!”
Chương 989 Sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm.

Vụ việc Quý Khải bị Diệp Nam bang bắt cóc lần này đã được kết thúc bằng sự ra tay của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời việc đó cũng coi như là đã giúp Hoàng Văn Lãng giải quyết được một tai họa.

Điều này cũng khiến cho Hoàng Văn Lãng nhận thức rõ hơn về tình hình hiện tại và biết rõ được những người thuộc phe Lục gia đang muốn chống đối lại mình, ông ta nhận thức được rõ ràng rằng giữa bọn họ sẽ không thể nào thỏa hiệp được.

Hoặc là ông ta sẽ bị những con rắn địa phương này hành cho phải rời khỏi Hương Sơn trong sự nhục nhã, hoặc là ông ta sẽ hóa thân thành một con rồng mạnh mẽ và ép chết bọn chúng!

Hoàng Văn Lãng gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn và nói chuyện điện thoại trong một lúc lâu.

Xảy ra chuyện lần này, nếu như Tề Đẳng Nhàn muốn bắt cóc Quý Khải thêm một lần nữa thì độ khó tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, có điều, chuyện này đối với hắn cũng chẳng sao hết, với cảnh giới này của hắn, nếu như hắn cố chấp muốn bắt cóc Quý Khải, trừ phi anh ta có thể làm ra hệ thống phòng hộ với quy mô của tổng thống. Nếu không thì anh ta cũng chỉ là miếng thịt trên thớt gỗ mà thôi.

Hơn nữa, đến lúc đó hắn sẽ hành động với thân phận thực sự của mình, như vậy thì tự nhiên món nợ đó sẽ được đổ lên đầu hắn, Hoàng Văn Lãng sẽ không phải chịu bất cứ tội gì cả.

Dù sao thì hắn cũng là Tề Đẳng Nhàn, phần tử khủng bố quốc tế mà!

Hoàng Văn Lãng có thể xử lí nhân vật nguy hiểm khiến cho các ông trùm đều phải bó tay như hắn hay sao?

Tất nhiên là không được rồi...

“Hãy mượn chuyện này để nhanh chóng giải quyết cái đám người thuộc phe phái của Lục gia đó đi, nếu không thì câu lạc bộ du thuyền sẽ không thể khởi công, chuyện đó khiến người khác khó chịu lắm!” Dương Quan Quan đợi hắn gọi điện thoại xong rồi mới đưa ra mệnh lệnh.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy địa vị của hắn trong nhà thực sự quá thấp rồi, ngay cả Dương Quan Quan cũng có thể ra lệnh cho hắn!

Chà, sau khi thư kí Dương thừa kế tài sản thì mọi thứ đã khác rồi.

Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức nói với giọng không vui: “Cô đang dạy tôi cách làm việc đấy à?!”

Dương Quan Quan ồ lên một tiếng, sau đó mỉm cười và nói: “Cái chỗ quần áo mà anh mua về, tôi chẳng biết mặc bộ nào cả!”

Tề Đẳng Nhàn bèn nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Ý của tôi là, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không cần cô phải mở miệng, tất nhiên là tôi sẽ đi làm! Chuyện này không liên quan gì đến việc cô có mặc mấy cái bộ nàng thỏ hay tiếp viên hàng không đó hay không đâu, huống chi, tôi là loại người có nhiều sở thích đặc biệt đến thế hay sao chứ?”

Dương Quan Quan dứt khoát rút ngón tay giữa thon dài của mình ra và giơ nó lên trước mặt hắn.

Đối với cái kiểu ra vẻ đạo mạo này của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy vô cùng khinh bỉ.

“Tóm lại là cho dù anh có nói như thế nào thì cũng đừng mơ đến chuyện đó nữa!” Dương Quan Quan nói.

“Sao tôi có thể vì chút chuyện dung tục nhỏ nhoi đó mà hao tổn tâm huyết chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt đàng hoàng.

Sau đó, hắn đưa tay ra ôm lấy Dương Quan Quan và lặp lại câu cửa miệng của những tên đàn ông cặn bã: “I love you!”

Dương Quan Quan mím môi cười và nói: “Anh bớt bớt đi, có nói ngon nói ngọt thêm nữa cũng vô dụng thôi.”

“Sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm.” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nói

“???” Dương Quan Quan nhìn hắn với ánh mắt có hơi ngạc nhiên, cô ấy không hiểu lời này là có ý gì.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Quảng cáo tôi lướt thấy trên điện thoại đó, nói là nếu như đàn ông nói với phụ nữ là sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm thì sẽ khiến cho cô ấy mãi mãi không thể quên đi anh ta.”

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, anh cũng biết cái quảng cáo đó à, tốt xấu gì anh cũng phải đọc hết lời dẫn thì mới ấn vào để học tập chứ? Cứ thế mà nói ra câu “Sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm” à? Đây là trò đồi bại gì chứ?

Cô ấy cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là một sinh vật kì lạ, khi làm chuyện xấu, cái đầu của hắn vô cùng nhanh nhẹn, nhưng cũng có những lúc mà suy nghĩ của hắn khiến cho người khác cảm thấy rất vô lí.

Tề Đẳng Nhàn làm ảo thuật để lấy ra một bông hoa hồng rồi đưa cho Dương Quan Quan và nói: “Tặng cô nè.”

Dương Quan Quan có chút kinh ngạc, cái tên này thế mà lại chủ động tặng hoa cho mình à?

Nếu như cô ấy biết được nguồn gốc của bông hoa này thì có lẽ là cô ấy sẽ giết chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ đó mất thôi...

Hoa này là do hắn mua từ buổi sáng để tặng cho em gái cao kều, ban nãy khi hắn đặc biệt chạy đến bệnh viện để thăm cô ta, hắn chợt nhớ ra hình như mình chưa bao giờ tặng hoa cho Dương Quan Quan cả, vậy nên hắn đã mượn gió bẻ măng, trước khi đi, hắn đã rút lấy một bông hoa từ trong bình.

Dù sao thì cũng là hoa mà mình mua, tất nhiên là nhị đương gia sẽ không cảm thấy làm như thế có chỗ nào quá đáng cả.

Dương Quan Quan thích Tề Đẳng Nhàn là bởi vì bọn họ ở bên nhau cả ngày lẫn đêm và cả sự bảo vệ nhu nhược mà hắn giành cho cô ấy, thêm cả việc hắn ngày nào cũng dẫn cô ấy đi luyện võ mà thành.

Phần lớn tình cảm trong mối quan hệ của hai người được dần dần vun đắp bằng cách cùng nhau tập võ, vậy nên trong mối quan hệ này tất nhiên sẽ có một chút thẳng thắn của người học võ.

Nhưng làm gì có cô gái nào không thích lãng mạn đâu chứ?

Lần đầu tiên nhận được hoa từ Tề Đẳng Nhàn khiến cho Dương Quan Quan có một cảm giác vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn cảm thấy cái tên cứng đầu này đã có chút thông suốt rồi!

“Cảm ơn!” Dương Quan Quan nhận lấy bông hoa hồng này với tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô ấy chuẩn bị cầm nó đi làm thành hoa khô để giữ làm kỉ niệm.

Cũng may Dương Quan Quan không phải loại người nói nhiều như Giang Khuynh Nguyệt, sau khi nhận được hoa còn thao thao bất tuyệt với hắn một trận.

Bằng không, nếu như lúc đó hắn lại thốt ra một câu kiểu như “Cô muốn cái quần què ấy chứ muốn” thì tất cả nỗ lực của ngày hôm nay e rằng sẽ phải trôi theo dòng nước mất thôi.

Tề Đẳng Nhàn âm thầm đắc ý, EQ của anh đây cao thế cơ mà, những người cho đến bây giờ vẫn còn chê EQ của anh đây không đủ rõ ràng chỉ là đang ghen tị mà thôi!

Sau này, nếu như có ai đó lại nói EQ của nhị đương gia nhà chúng ta không đủ thì cứ coi như gió thoảng bên tai là được rồi!

Không thấy bông hoa mà mình tiện tay lấy về từ chỗ em gái cao kều lại khiến cho thư kí Dương cảm động đến mức đỏ bừng cả mặt hay sao?

Tề Đẳng Nhàn thực sự có rất nhiều vở kịch nội tâm kiểu này, cũng may Dương Quan Quan là người luyện võ chứ không phải người tu tiên, nếu như cô ấy học được mấy thứ như kiểu “Đọc tâm trí” thì có lẽ cô ấy sẽ muốn cái mạng chó này của Tề Đẳng Nhàn mỗi phút mỗi giây mất thôi.

Chỉ dựa vào một bông hoa hồng, Tề Đẳng Nhàn đã đạt được mục đích của mình.

Kiểu người tập võ như hắn, cho dù là ăn khuya thì đương nhiên cũng phải chọn đồ ăn có protein cao rồi.

Thịt thỏ chẳng phải là thứ protein đẳng cấp hay sao? Huống chi đó còn là một con thỏ trắng với bộ ngực khoa trương như thế.

Ngày nào Dương Quan Quan và Hoàng Sung cũng theo Tề Đẳng Nhàn đi học võ, bọn họ cảm thấy tự hào vì họ có thể cảm nhận được võ công của mình đang ngày càng tiến bộ.

Còn niềm tự hào dạo gần đây của Tề Đẳng Nhàn chính là việc hắn cảm thấy EQ của mình đã thực sự được nâng cao rồi!

“Cũng chỉ có em gái cao kều là thật sự có EQ thấp thôi, nói nhiều cũng chẳng nói làm gì, mình phổ cập kiến thức khoa học cho cô ấy mà cô ấy vẫn tức giận được.” Tề Đẳng Nhàn vừa chỉ cho Hoàng Sung và Dương Quan Quan luyện tập “Bán bộ băng quyền” vừa nghĩ đến chuyện này.

“Bán bộ băng quyền” có thể nói là một đại sát chiêu trong hình ý quyền, đã có những bậc thầy chỉ dựa vào một chiêu này mà chinh phục được tất cả các cao thủ trên đời.

Tề Đẳng Nhàn hướng dẫn hai người bọn họ tập luyện đến khoảng chín giờ sáng, sau đó lại bổ sung thêm một số bài huấn luyện đặc biệt cho Hoàng Sung, coi như là để thực hiện lời hứa trước đó.

Đợi đến khi Hoàng Sung hoàn thành xong nội dung huấn luyện, anh ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang xoa bóp cánh tay cho Dương Quan Quan để thả lỏng cơ bắp.

“Sư phụ, tôi đã tập băng quyền suốt cả một buổi sáng rồi, cánh tay đau mỏi quá!” Hoàng Sung đi đến và nói với giọng nghiêm túc.

“Cầm lấy đi.” Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném cái súng massage ở bên chân cho Hoàng Sung.

“Đồ tệ bạc...” Hoàng Sung thầm mắng một tiếng, anh ta thực sự cảm thấy khinh thường cái tên tiêu chuẩn kép này từ tận đáy lòng.

Đương nhiên súng massage cũng có tác dụng thả lỏng cơ bắp, thế nhưng sao có thể có hiệu quả tốt bằng việc Tề Đẳng Nhàn tiêu hao thể lực, vận dụng công lực để massage bằng sức mạnh vô hình được cơ chứ?

Thế này mà còn nói là muốn làm mọi thứ một cách công bằng à?!

“Kiếp sau ông đây nhất định sẽ đầu thai làm phụ nữ, hơn nữa còn phải là kiểu phụ nữ có bộ ngực cỡ G!” Trong lòng Hoàng Sung cảm thấy bất bình đến cực điểm, anh ta âm thầm cầm cái súng massage lên để thả lỏng cho cánh tay của mình.
Chương 990 Nhớ nhung.

Tề Đẳng Nhàn lại không hề cảm thấy bản thân mình như thế là đang tiêu chuẩn kép.

Đây mà gọi là tiêu chuẩn kép á? Đây rõ ràng gọi là yêu thương phụ nữ, sưởi ấm cô ấy cả một buổi tối!

Đây là đang làm tấm gương tốt để dạy dỗ Hoàng Sung rằng phải biết cách yêu thương người phụ nữ của mình, có hiểu không hả?

Dù sao Dương Quan Quan cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn mát xa cho mình rất thoải mái, đây mới gọi là cuộc sống chứ, mỗi ngày sau khi vất vả luyện võ xong còn có người mát xa cho mình để giảm bớt mệt nhọc.

“Võ công của tôi lúc nào mới có thể trở nên cứng cáp hơn được đây!” Dương Quan Quan thở dài một hơi và nói.

“Cô mới luyện võ được bao lâu chứ? Mới được có một năm mà thôi, có thành quả như thế này là đã khá lắm rồi. Chúng ta đâu phải đang tu tiên mà chỉ cần ăn linh đan diệu dược là có thể nâng cao cảnh giới.” Tề Đẳng Nhàn lườm cô ấy một cái và nói với giọng cằn nhằn.

“Tôi chỉ cảm thấy nguyện vọng đè anh xuống đất rồi đánh cho anh một trận đã cách tôi ngày càng xa rồi.” Dương Quan Quan mặt ủ mày chau.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì khóe miệng bỗng chốc bắt đầu co giật, hắn cảm thấy suy nghĩ của cái cô Dương Quan Quan này thật là nguy hiểm, chẳng ai làm gì cũng muốn khi sư diệt tổ.

Xét đến việc trước đây mình đã từng bị cô ấy vật ngã bằng một cú body slam, hắn cảm thấy sau này vẫn phải cẩn thận hơn một chút mới được.

Mặc dù học võ đã thay đổi cuộc đời của Dương Quan Quan nhưng nó cũng đã hoàn toàn thay đổi tính cách của cô ấy.

Tề Đẳng Nhàn đang xoa bóp cho Dương Quan Quan thì điện thoại của hắn bỗng dưng vang lên, cầm lên nhìn qua một cái, là Lý Vân Uyển đang gọi đến.

“Tôi đi nghe điện thoại một chút.” Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa đi sang bên cạnh.

Dương Quan Quan nhìn dáng vẻ này của hắn thôi cũng có thể đoán ra được là ai đang gọi điện thoại tới rồi, bây giờ quan hệ giữa cô ấy và Lý Vân Uyển rất tế nhị, bình thường bọn họ cũng có liên hệ với nhau, bên ngoài thoạt nhìn thì vẫn hài hòa như trước kia, thế nhưng trong bóng tối thì dường như lại đang cạnh tranh với nhau và nhao nhao muốn làm ra một điều gì đó lớn lao mà đối phương không thể làm được.

Lý Vân Uyển đợi Tề Đẳng Nhàn bắt máy rồi nói: “Anh Tề, em thấy anh chẳng nhớ em chút nào cả, em ở nước ngoài vất vả như thế mà anh cũng chẳng biết gọi cho em lấy một cuộc điện thoại à?!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao có thể chứ! Em cũng xem tin tức rồi đấy, dạo gần đây tôi đã trở thành phần tử khủng bố rồi, bận bịu ghê lắm.”

Lý Vân Uyển phì cười một cái rồi nói với giọng hung dữ: “Em đã đến nước Thiên Chủ rồi, bao giờ anh mới đến đây thế?”

Tề Đẳng Nhàn vừa nghe thấy giọng nói này của cô ấy thì bèn không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi cô ấy từ Trung Hải đến Thượng Hải, lúc đó cô ấy thật là hung tàn, suýt chút nữa đã vắt kiệt cơ thể hắn rồi.

Mặc dù bây giờ thể lực của hắn đã tiến bộ một cách phi thường, thế nhưng khi nghĩ đến kiểu tóc đuôi ngựa treo chuông đã thống trị hắn cả đêm thì hắn vẫn không khỏi rùng mình.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đến đó, em cứ yên tâm ở bên đó giúp tôi khơi thông quan hệ đi, không cần tiết kiệm tiền làm gì, cần vung thì cứ mặc sức mà vung.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Nhiều tiền như vậy lúc tiêu thì cũng vui lắm nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất đau lòng đó... Năm tỷ đô la Mỹ mà anh kiếm về đã chẳng còn lại bao nhiêu rồi.” Lý Vân Uyển nói với giọng có chút đau lòng.

Cô ấy vốn là một kẻ rất mê tiền, nhưng trong thời điểm quan trọng nên tiêu tiền thì lại không hề nương tay chút nào, hơn nữa còn rất biết hưởng thụ.

Nhưng ném ra một khoản tiền lớn như vậy vẫn khiến cô ấy có chút ghê răng.

“Cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến, chẳng phải tôi đang ra sức kiếm tiền đây hay sao?” Tề Đẳng Nhàn thở dài một hơi.

Nếu như không có cái tội danh là phần tử khủng bố kia thì hắn cũng hoàn toàn không cần phải cố gắng kiếm tiền đến như vậy.

Lý Vân Uyển nói: “Được rồi, thế thì em sẽ ngoan ngoãn ở nước Thiên Chủ đợi anh, chỗ này cũng khá là thú vị, tùy tiện đi ra khỏi cửa để dạo phố một cái thôi là đã ra nước ngoài luôn rồi.”

Sau khi nói chuyện với cô ấy khoảng mười phút, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới cúp điện thoại của cô ấy đi.

Gánh nặng công việc trên người Lý Vân Uyển không hề nhẹ nhàng, khi ở bên Mỹ, Hướng Đông Tinh cũng chỉ điều khiển từ xa một chút mà thôi, còn những công việc cụ thể thì đều rơi vào trên người cô ấy và Irena Jinva.

Sự nhớ nhung của Tề Đẳng Nhàn đối với Lý Vân Uyển cũng không hề ít ỏi, hắn sắp quên mất những kí tự trên chân của cô ấy được sắp xếp như thế nào rồi.

Sau khi gọi điện thoại xong, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Trần Tuấn Nghị, nói là hôm nay sẽ đến Lâu Đài Trên Biển để ăn cơm với Lục Quy Hải.

Tề Đẳng Nhàn bảo rằng mình biết rồi, sau đó hắn lập tức gọi điện thoại cho Long Phi Vũ để bảo cậu ta chuẩn bị giấy nợ, sau đó lại gọi cả Hoàng Kỳ Bân và hẹn anh ta buổi tối cùng đến lâu đài trên biển để xem kịch.

Lâu Đài Trên Biển là một nhà hàng rất có phong cách, riêng bản thân nó đã tương đối độc đáo, làm thành một chiếc thuyền lớn và còn mời rất nhiều người mẫu đa tài đa nghệ đến để làm nhân viên phục vụ.

Dương Quan Quan có vòng tròn quan hệ của riêng mình ở Hương Sơn, cô ấy phải đến chỗ khác để dự tiệc, dù sao thì cô ấy cũng đang đầu tư tiền bạc vào đây, các mối quan hệ chắc chắn phải phát triển hơn nữa.

Bây giờ cô ấy đã trưởng thành rồi, tính cách cũng trở nên hoàn thiện hơn rồi, Tề Đẳng Nhàn cũng khá là yên tâm về cô ấy.

Trước khi đến giờ hẹn, hắn bèn đến thăm em gái cao kều đáng thương đang nằm trong bệnh viện để dưỡng thương.

“Ồ, Lý tổng lại đến rồi à!” Trịnh Hữu Bân nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì ngây người một lúc, sau đó vẻ mặt bỗng chốc trở nên kì quái.

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy giữa Giang Khuynh Nguyệt và cái tên mập này hình như có chút không bình thường.

Tề Đẳng Nhàn gật đật đầu và nói: “Xin chào Trịnh tổng!”

Trịnh Hữu Bân ho khan một cái và nói: “Lý tổng à, Giang tiểu thư của chúng tôi có bạn trai rồi đấy, vả lại người bạn trai đó của cô ấy còn rất hung dữ, tốt nhất là anh nên tránh xa cô ấy một chút đi. Đến lúc đó nếu như anh bị bạn trai của cô ấy nhắm vào rồi thì tôi sợ rằng cho dù anh có mười cái mạng cũng không đủ dùng đâu!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc rồi nói: “Bạn trai của cô ấy lợi hại vậy sao?”

Trịnh Hữu Bân nói: “Chính là cái tên Tề Đẳng Nhàn dạo gần đây mới bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố đó, chắc anh biết anh ta nhỉ? Anh ta hung tàn lắm, vậy nên tôi khuyên anh tốt nhất là hãy thu lại những suy nghĩ không đáng tin đó của mình đi.”

Trịnh Hữu Bân là một người rất đáng tin, Tề Đẳng Nhàn đã giúp Trịnh gia bọn họ xử lý Triệu Man Nhi, cậu ta nhớ ơn Tề Đẳng Nhàn nên lúc này đã đứng ra giúp hắn làm nghề canh giữ cửa hậu cung.

Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thú vị, hắn nói: “Đó chẳng phải là bạn trai cũ của cô ấy rồi hay sao? Nghe nói bọn họ đã chia tay lâu rồi mà!”

Trịnh Hữu Bân bèn nói: “Tôi khuyên anh thì anh cứ nghe đi! Hai người có quan hệ bạn bè bình thường thì cũng được thôi nhưng mà đừng có vượt qua giới hạn, nhỡ đâu bạn trai của cô ấy tức giận lên thì tôi cũng không bảo vệ được anh đâu.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chuyện này rất thú vị, chẳng trách lại có phim truyền hình về việc Khang Hi cải trang để đi vi hành, thì ra việc cải trang và đi giả vờ ở khắp nơi lại là một chuyện vui vẻ đến như vậy!

“Yên tâm đi, tôi với em gái cao kều chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, cậu đừng nghĩ nhiều như thế làm gì.”

“Còn nữa, cái tên Tề Đẳng Nhàn đó vừa đẹp trai vừa phóng khoáng, võ công thì lại vô địch thiên hạ, đúng thật là hình mẫu cho một người vừa đẹp trai vừa giỏi đánh nhau, sao tôi có thể thắng được anh ta cơ chứ?!”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ vai Trịnh Hữu Bân, mỉm cười và nói.

Trịnh Hữu Bân nghe thấy vậy, ha, Lý tổng này cũng khá là tự biết lấy mình đấy, có điều, ngẫm lại thì sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng ấy nhỉ? Thế nhưng không đúng ở chỗ nào thì cậu ta cũng không nói rõ được!

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tề Đẳng Nhàn đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt đang nằm trên giường một cách nhàm chán thì bèn hỏi một câu quan tâm.

“Nếu như ngày nào anh cũng đến đây và dùng kỹ thuật của anh để xoa bóp cho tôi thì chắc là tôi sẽ khỏi nhanh thôi!”

“Haiz...”

“Chắc anh không biết đâu nhỉ, tôi bị thương như vậy thì cả đoàn làm phim đều sẽ bị trì hoãn vì tôi...”

“Phía bên đạo diễn Từ chắc là lại phải quở trách tôi rồi.”

“Khó khăn lắm tôi mới có thể được đạo diễn Từ chọn vào vai nữ chính, giờ lại xảy ra chuyện như thế này...”

Giang Khuynh Nguyệt vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước vào thì lại bắt đầu bật công tắc máy phát thanh.

Tề Đẳng Nhàn đứng ở bên cạnh giường bệnh với khóe miệng cứng ngắc, hắn có hơi muốn tìm một gói kim chỉ để khâu miệng cô ta lại.

Em gái cao kều à, tốt xấu gì cô cũng là mỹ nữ số một Thượng Hải, cô có thể nào đừng nói nhiều như thế được không hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK