Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126 Cho nó nếm mùi đau khổ

Lý Vân Uyển vừa kinh ngạc vừa tức giận, cô ta chưa từng gặp qua người nào ngang ngược không nói đạo lý như vậy.

Rõ ràng là tới cưỡng đoạt lại cố tình bày ra bộ dáng như chính mình chịu lỗ nặng, lại còn nói gì mà phải giao ra một trăm mẫu đất thì mới suy xét việc tha thứ cho Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn muốn mình bồi anh ta nữa?!

“Để mẹ anh tới rửa chân bảy ngày cho tôi, thì tôi có thể suy xét việc tha thứ cho anh.” Thần sắc Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

“Tên tạp chủng này không biết thức thời đúng không?” Triệu Cường sửng sốt, sau đó hoàn toàn nổi giận.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Cường, lạnh nhạt đánh giá anh ta.

Triệu Cường cố nén không bật cười, nói: “Sao nào? Cậu còn muốn động vào tôi sao? Cậu thử động vào tôi một cái xem xem?”

“Người của tôi nhiều như vậy cũng không phải chỉ biết ăn chay!”

“Hơn nữa ở phía trên tôi cũng có người chống lưng, không biết cậu ăn có tiêu được hay không đây?”

Mấy tên thuộc hạ này đó của Triệu Cường cũng xúm lại, một đám hài hước nhìn Tề Đẳng Nhàn uy hiếp rõ ràng, không cần nói cũng biết.

Lời còn chưa dứt thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra bóp cổ Triệu Cường.

“Bang!”

Một đấm trực tiếp dừng ở trên mặt Triệu Cường.

“Anh cảm thấy tôi không dám sao? Tôi đây đúng thật là rất muốn thử xem sao!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói, đấm xong một cái lại giơ tay lên lần nữa.

Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường tức khắc chấn động, một đám kinh giận đan xen giơ côn sắt trong tay lên.

“Buông triệu tổng ra!”

“Vương bát đản, nếu mày dám khiến triệu tổng bị thương thì hôm nay nhất định sẽ khiến cả nhà mày phải tử tuyệt!”

“Mày mẹ nó biết lai lịch của triệu tổng là gì không? Mày dám động vào triệu tổng như vậy? Tao thấy cái công ty rách này của mày là không muốn khai trương luôn đúng không!”

Những người này đều muốn tiến lên nhưng trong tay Tề Đẳng Nhàn có Triệu Cường, bọn họ ném chuột sợ vỡ bình nên chỉ dám uy hiếp.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, giơ tay lại đấm một cái xuống mặt Triệu Cường, nhàn nhạt nói: “Anh cảm thấy mình là cái thá gì mà dám làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi vậy? Chỉ dựa vào mấy tên thuộc hạ phế vật này của anh sao?”

Triệu Cường bị một đấm này đấm cho khắp mặt đầy máu, thống khổ bất kham.

Anh ta phục hồi tinh thần lại, kêu rên nói: “Mày mẹ nó….Lại dám đánh triệu gia mày! Tao….Tao nhất định sẽ không tha cho mày, lát nữa nhất định sẽ khiến mày bầm thây vạn đoạn!”

“Bang!”

Tề Đẳng Nhàn lại giơ tay hạ xuống một đấm, đấm tới mức răng của Triệu Cường cũng rụng cả ra, cả khuôn mặt biến dạng nghiêm trọng.

“Anh có người chống lưng? tôi ăn không nổi? Anh tới khiến tôi phải sợ sao?”

“Bang!”

“Người hôm nay anh dẫn tới nếu không chơi được với tôi, tôi chơi chết anh trước!”

“Bang!”

Đập đồ của công ty tôi? Khiến bạn của tôi sợ? Còn muốn để cô ấy bồi anh?”

Tề Đẳng Nhàn liên tiếp đấm xuống, đánh đến mức Triệu Cường không hé răng nói được câu nào, cả người sắp ngất ở trên tay hắn.

Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường ại chỉ dám kêu gào mà không dám đi lên, sợ hắn thật sự cá chết lưới rách chơi chết Triệu Cường, đến lúc đó bọn họ không ai gánh nổi trách nhiệm này.

“Nếu mày dám thả triệu tổng của bọn tao ram chúng tao lập tức chơi chết mày!” Các thuộc hạ giận dữ hét.

Lý Vân Uyển hãi hùng khiếp vía, những người này nhìn qua rất dữ, nếu thật bao vây lại đi lên thì không biết là Tề Đẳng Nhàn có đối phó được hay không đây?

Tề Đẳng Nhàn lại gọi mấy nhân viên an ninh của công ty mình lại đây, lạnh lùng nói: “Mấy người bảo vệ cô ấy cho tốt, nếu cô ấy bị thương một sợi tóc thì đừng trách tôi không xử lý luôn mấy người ở đây!”

Các nhân viên an ninh thấy Tề Đẳng Nhàn hung lệ như vậy thì cũng không dám nói nhiều, trực tiếp vây xung quanh bảo vệ Lý Vân Uyển.

Những nhân viên đó của công ty thấy một màn như vậy cũng đều sợ tới mức không nói ra lời.

“Sếp của chúng ta….Sao lại bạo lực như vậy chứ! Vừa rồi nói sai rồi, hắn không phải là người hèn nhát gì….”

“Quá hả giận! Nhưng người hắn đánh chính là Triệu Cường của bất động sản phong đằng đấy, bối cảnh lớn lắm!”

“Đúng vậy, nghe nói Triệu Cường này ở trong cục cảnh sát cũng biết rất nhiều người, tề tổng đánh anh ta thảm như vậy, công ty chúng ta liệu có thể khai trương được không đây?”

Nhóm nhân viên nhẹ giọng nghị luận, cảm thấy hơi sợ hãi một chút.

Trong lòng Lý Vân Uyển lại ấm áp, ở tình huống mấu chốt như này mà Tề Đẳng Nhàn vẫn còn nhớ tới mình, trước tiên để bao an tới bảo vệ mình đã.

“Buông triệu tổng ra!”

Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường lại rống lên một lần nữa.

Tề Đẳng Nhàn tiện tay quẳng Triệu Cường lên sofa, nhàn nhạt đáp: “Cũng được, để tôi xem đàn phế vật các người có năng lực gì nào?”

Thuộc hạ của Triệu Cường rống giận vây quanh đi lên, côn sắt trong tay giơ lên đánh xuống Tề Đẳng Nhàn!

“Đánh chết hắn cho tôi! Đánh chết hắn, tôi tới chịu trách nhiệm!” Triệu Cường cũng tức giận rít gào, cả người liên tục run rẩy ở trên sofa, cả khuôn mặt đều bị đánh đến không rõ hình dạng.

Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn nháy mắt đã bị đám người bao phủ thì sắc mặt trắng bệch lại, rút điện thoại ra muốn báo cảnh sát.

Chỉ là ngay sau đó cô ta lập tức dập tắt suy nghĩ này, bởi vì cô ta nhìn thấy đám người từng chút một bị tản ra, vài tên tay chân ngã lăn ra đất đau đến kêu cha gọi mẹ, thậm chí có người ngất luôn tại chỗ.

Trong tay Tề Đẳng Nhàn không biết từ khi nào đã cướp được hai cây côn sắt, hai cây côn sắt này ở trong tay hắn giống như trường thương trong tay Triệu tử Long trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy, là loại vừa có thể giết vừa có thể đánh cho địch nhân tan tác tơi bời.

“Phanh phanh phanh! Đương đương đương! Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!”

Tề Đẳng Nhàn mạnh tới mức hai mươi mấy người đánh trong chốc lát đã toàn bộ ngã lăn ra đất, một đám thống khổ bất kham kêu rên rầm rì.

Một màn này khiến nhóm nhân viên của tianlai capital đều trợn mắt há mồm, một đám đều suýt chảy cả nước dãi trên mặt đất.

Này con mẹ nó quá mạnh rồi, một người đánh hơn hai mươi người, thu dọn tới mức hoa rơi nước chảy, chính mình lại một vết xước nhỏ cũng không có, ngược lại là đối diện bị thương không nhẹ.

Triệu Cường thấy một màn này thì mí mắt giật liên tục, đời này anh ta chưa từng thấy qua ai có thể đánh người như vậy cả!

“Tên kia, cho anh cơ hội nhưng chính anh không biết quý trọng! Hôm nay chơi chết anh ở chỗ này anh cũng không có gì để nói đúng không?” Tề Đẳng Nhàn mang theo hai côn sắt đi tới bên cạnh Triệu Cường, lạnh lùng hỏi.

Triệu Cường không cam lòng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Mày, mày con mẹ nó….Mày có gan thì chờ tao gọi một cuộc điện thoại đã!”

“Gọi người hả? Được đấy! Nhanh lên chút, nếu gọi người tới mà vẫn không đủ cho tôi chơi thì hôm nay tôi chơi chết anh.” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn lộ vẻ hung ác, cười lộ ra hàm răng trắng bóc.

Khi nói chuyện, hai tay hắn đập đập cây côn sắt trong tay.

“Phanh! Phanh!”

Triệu Cường nghe thấy bên tai vang lên hai tiếng lớn thì sợi tới mức cả người run run, suýt chút nữa mềm chân ngã xuống đất.

Quay đầu lại đã thấy hai cây côn sắt vừa rồi tựa như hai thanh đao lớn xuyên ngang qua sườn của anh ta, đâm sâu xuống ghế sofa bọc da, trực tiếp chọc thủng luôn ghế sofa!

Cái này….nếu như dùng ở trên người mình thì sẽ có hậu quả như nào đây?

“Mày chờ đó, mày sẽ phải trả giá cho những việc làm cuồng vọng của mày!” Triệu Cường hung tợn cắn răng: “Lão tử từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh thẳng vào mặt như vậy đâu!”

“Nhanh chóng đi gọi người của anh đi!” Tề Đẳng Nhàn lại đấm thêm một đấm xuống mặt anh ta: “Lại còn mân mê dài dòng cái gì nữa?!”

Triệu Cường không hề nói nhiều, sắc mặt âm ngoan gọi một cú điện thoại: “Alo! Báo ca? Cho người tới chỗ của em một chút, địa chỉ ở bên thung lũng giết người, có người đánh em!”

“Đúng vậy, dẫn thêm mấy anh em vào, tên nhãi này biết đánh lắm, hạ gục hơn hai mươi người của em….”

“Mười phút ạ?”

“Được!”

“Vậy mười phút sau em muốn cho tên nhãi này đi tìm diêm vương gia sám hối!”
Chương 127 Nước sông không phạm nước giếng

“Mười phút, mày chờ tao mười phút!”

“Mười phút nữa chẳng sợ mày có quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao đi nữa, lột sạch con đàn bà này dâng cho tao thì tao cũng sẽ không tha cho mày!”

“Mày mau chóng thừa dịp bản thân còn mười phút mà chuẩn bị tốt hậu sự đi!”

Triệu Cường lạnh giọng nói, bỏ điện thoại vào trong túi, cực kỳ căm hận nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển hãi hùng khiếp vía đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ? Vừa rồi có nhiều người xông tới đánh anh như vậy!”

“Gì mà nhiều người xông tới đánh tôi? Rõ ràng là một mình tôi đánh lại nhiều người như vậy!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, trông cực kỳ nhẹ nhàng.

Lý Vân Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trên vai hắn, ánh mắt càng trở nên ôn nhu hơn, có loại đàn ông nào có thể cho cô ta cảm giác an toàn hơn Tề Đẳng Nhàn đây?

Trước kia cô ta vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của bản thân không tệ, hiện giờ càng thêm cảm thấy chính mình đã không hề chọn sai người.

“Dù sao lúc trước mình đã nói rõ ràng rồi, chẳng sợ mộng mộng quay đầu lại muốn tranh với mình thì mình cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!” Trong lòng Lý Vân Uyển thầm nghĩ.

Tề Đẳng Nhàn mạnh mẽ cũng khiến nhóm nhân viên tâm phục khẩu phục, một đám đều cực kỳ bội phục.

Đảm nhiệm chức chủ tịch của tianlai capital còn chưa tính, lại có thể đánh như vậy, quả đúng là tên côn đồ có thể mặc được tây trang mà.

Mười phút sau, tiếng động cơ xôn xao gầm rú bên ngoài cửa, lại có thêm một đám người tiến vào trong tianlai capital.

“Tới rồi tới rồi, người triệu tổng gọi tới rồi! Đồ vương bát đản này, mày chờ đó có người tới nhặt xác cho mày đi!”

“Dám đánh triệu tổng thảm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tao nhìn thấy! Nhưng tao có thể khẳng định rằng mày sẽ càng thảm hại hơn mà thôi!”

“Cho mày năm ngàn vạn mày không cần, vậy thì cho mày năm ngàn vạn minh tệ* đi, để mày giữ mà tiêu dần.”

*minh tệ: tiền âm phủ

Những tên thuộc hạ của Triệu Cường phục hồi tinh thần lại cũng sôi nổi gào lên.

Vương Báo dẫn theo một đám người của tập đoàn hổ môn bước vào đại sảnh tianlai capital, nhìn thấy Triệu Cường và nhóm thuộc hạ chật vật như vậy thì sắc mặt biến đổi.

Trên đầu Vương Báo quấn băng vải, vết thương trên người vẫn còn đấy, mà những cái đó đều do Tề Đẳng Nhàn lúc trước để lại.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Vương Báo thì vui vẻ ra mặt, nhưng chính hắn cũng không biết vậy mà Triệu Cường lại gọi Vương Báo tới.

“Triệu Cường, là tên nào dám đánh mày thảm như vậy? Tôi sẽ không tha cho hắn!” Vương Báo lớn tiếng giận dữ hét, nâng Triệu Cường từ trên sofa dậy.

“báo ca, chính là tên này! Chính là nó đã đánh em!”Triệu Cường chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn chửi bậy.

Trong nháy mắt Vương Báo nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cả người hơi run lên một chút, sắc mặt khó coi hẳn lên, anh ta không nghĩ tới vậy mà là Tề Đẳng Nhàn đánh Triệu Cường!

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Ha hả, đây không phải là Vương Báo, em trai của Vương tổng sao? Sao nào, muốn ra mặt giúp Triệu Cường hả?”

Vương Báo nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khí thế không có lý do bay mất ba phần, dù sao thì lần trước anh ta bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho đủ thảm, hơn nữa Vương Hổ cũng ở đó, cuối cùng Tề Đẳng Nhàn thậm chí còn đánh bại luôn cả cao thủ Trần Vĩnh Niên mà bọn họ mời tới.

“Họ Tề kia, mày đừng có kêu gào nữa, cho dù mày có thể đánh thì thế nào, có thể đánh được mấy người chứ?!” Vương Báo nhìn thoáng qua mấy chục tên đô con mà mình dẫn tới thì trong lòng lập tức có tự tin quát lớn, cho bản thân thêm can đảm.

“Không phải sao! Xã hội hiện giờ cũng không phải thời mày có thể đánh thì mày chính là đại ca. Mày có thể đánh thì có ích gì, mày có thể đánh thắng được bao nhiêu người? Đánh mãi được sao?!” Thái độ của Triệu Cường trước sau vẫn kiên cường như cũ.

Tề Đẳng Nhàn lười nói lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp bước lên phía trước nhàn nhạt nói: “Xem ra Vương Báo anh thật sự chuẩn bị muốn ra mặt thay tên Triệu Cường này?”

“Ngông cuồng, lại dám nói chuyện với báo ca như vậy?”

“Thái độ của anh tôn trọng một chút, nếu không lát nữa tao đánh vỡ mồm mày.”

“Tên nhãi nhép, mày là cái thứ gì? Cũng dám gọi thẳng đại danh của báo ca?”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bật cười, nói: “báo ca? Anh nhìn vết thương trên mặt anh ta đi xem có phải vẫn rất mới hay không, lại hỏi anh ta một chút xem là do ai khiến anh ta như vậy?”

Lời này vừa ra khiến nhóm thuộc hạ của Vương Báo ngạc nhiên, một đám hai mặt nhìn nhau.

Sắc mặt Vương Báo có chút khó coi, lạnh lùng nói: “Tề Đẳng Nhàn, hôm nay anh thế đơn lực mỏng mà cũng dám nói chuyện bừa bãi như vậy! Không có Hướng Đông Tinh chống lưng cho anh, tôi xem anh lấy cái gì ra đấu với tôi đây!”

Nói xong lời này, Vương Báo vung tay lên, nhóm thuộc hạ sôi nổi rút dao gấp trong người ra, một đám trên mặt bày ra vẻ khí thế độc ác, chuẩn bị loạn đoan chém chết Tề Đẳng Nhàn ở chỗ này.

Tề Đẳng Nhàn vừa rồi một mình đánh hơn hai mươi người, nhưng hiện giờ càng có nhiều tới hơn, không khác biệt lắm phải có đến năm mươi sáu mươi người! Hơn nữa mỗi người đều cầm dao gấp trong tay, hắn còn có thể đánh thắng được sao?

Chân cẳng của nhóm nhân viên của tianlai capital đều bắt đầu run rẩy, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ bị loạn đao chém chết, biến thành thịt nát.

Chân Lý Vân Uyển cũng có chút mềm, nói: “Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cùng lắm thì trước mắt chịu thua một chút rồi về sau lại nghĩ cách trả thù trở về….”

“Chỉ dựa vào đám phế vật này? Khiến tôi nhận thua? Nếu không phải do bọn họ có nhiều người, tôi sợ không bảo vệ tốt được cô thì hiện giờ tôi lập tức đấm nát mặt anh ta.” Tề Đẳng Nhàn lạnh mặt cười nói.

Vương Báo lại cười ha ha, nói: “Khó trách cậu thích ra vẻ như vậy, hoá ra là muốn thể hiện ở trước mặt phụ nữ sao?”

“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay muốn thể diện như vậy, không bao giờ được!”

“Ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó bò qua đũng quần tôi.”

“Như vậy thì tôi có thể suy xét không cần mạng của cậu, chỉ cần hai tay hai chân của cậu.”

Vương Báo trước sau vẫn nhớ mãi không quên chuyện phải khiến Tề Đẳng Nhàn chui qua đũng quần của nah ta, dù sao thì anh ta cũng là người chịu thiệt lớn nhất trong tay hắn, không tìm mặt mũi trở lại thì sau này biết giấu vào đâu bây giờ?

Lúc này Lý Vân Uyển không lên tiếng nữa, cũng không biết Tề Đẳng Nhàn nói thật hay giả, đối mặt với năm mươi sáu mươi người cầm dao trong tay mà không có chút sợ hãi nào sao? Không động thủ chỉ vì lo lắng trong lúc hỗn loạn sẽ không thể bảo vệ được mình?

Mặc kệ lời này là thật hay giả thì trong lòng cô ta lúc này đã trăm mối ngổn ngang ngũ vị tạp trần.

“Ai dám động tới phó trưởng phòng Tề của chúng ta?!”

Ngay lúc này, ở ngoài cửa lại có thêm một chiếc minibus dừng lại.

Một đám người từ trên minibus đi xuống, trong tay đều cầm theo côn cao su, trên người mặc chính là đồng phục của bảo an trong tập đoàn hướng thị.

tianlai capital bên này nháo ra động tĩnh lớn như vậy, tai mắt của Hướng Đông Tinh không có khả năng không báo lên cho cô ta biết chuyện này.

Những người này tới vừa hay gãi đúng chỗ ngứa.

Những nhân viên an ninh của tập đoàn hướng thị vọt vào trực tiếp giằng co với người của Vương Báo dẫn theo, một đám mắt to trừng mắt nhỏ, khí thế không ai chịu thua ai.

“Muốn động vào phó trưởng phòng Tề thì trước tiên phải hỏi qua chúng tôi trước cái đã!” Người dẫn đầu đúng là tiểu lôi, anh ta đi ở tuốt đằng trước rống lớn, thanh âm đinh tai nhức óc.

Tề Đẳng Nhàn lại cười cười, không nghĩ tới người của tập đoàn hướng thị sẽ tới đây vào lúc này, lại còn tới nhiều như vậy, xem ra Hướng Đông Tinh cũng không phải loại phụ nữ gian dối như trong tưởng tượng của hắn!

“báo ca, sợ cái gì? Trực tiếp để các anh em cùng nhau lên!” Triệu Cường quát lớn.

Vương Báo lại không dám, Vương Hổ đã dặn dò qua, tạm thời không cần phải xung đột chính diện với người của tập đoàn hướng thị.

Hơn nữa, tập đoàn hướng thị tới nhiều người như vậy, nếu chốc lát thật sự đánh nhau thì ai tới bảo vệ anh ta đây.

Tên hung thần ác sát Tề Đẳng Nhàn kia anh ta đã từng được lĩnh giáo qua rồi, ngay cả Trần Vĩnh Niên cũng không phải đối thủ của hắn, nếu thật sự phải đánh nhau thì có thể khẳng định mười phần là chính mình sẽ bị Tề Đẳng Nhàn chơi chết ở nay đây mất.

Vương Báo phất phất tay để các anh em án binh bất động, cười nói: “Việc hôm nay thôi thì bỏ qua….”

“Tôi sẽ dẫn triệu tổng đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
Chương 128 Là tôi đánh đấy

“Dẫn người đi? Nước sông không phạm nước giếng?”

“Ha ha ha, anh đang nói đùa thôi đúng không?”

“Công ty của tôi bị anh ta đập thành cái dáng vẻ này rồi mà anh chỉ dựa vào một câu nói nước sông không phạm nước giếng đã đòi cho qua sao?”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời Vương Báo nói thì cười to, hơi lắc lắc đầu.

Triệu Cường cũng cả giận nói: “báo ca, anh có ý gì? Em bị đánh thảm như vậy mà chuyện này chỉ tính thế thôi sao?”

Vương Báo sửng sốt, không nghĩ tới hai bên đều không muốn chuyện này kết thúc qua loa như vậy, ngược lại còn miệt mài theo đuổi tiếp tục muốn đôi co khiến cho lòng hắn cực bất đắc dĩ.

“Người anh em, tình thế bức người!”

“Mày nhìn cho rõ xem, người của tập đoàn hướng thị tới nhiều như vậy, mà thuộc hạ của tôi cũng không rảnh tay đến thế….”

“Đã thế tên này còn là người cuồng bạo lực nữa! Nếu không có ai ra tay bảo vệ chúng ta, mà chúng ta còn bị hắn bắt được, mày đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Vương Báo không thể không kéo Triệu Cường tới một bên thấp giọng khuyên bảo, trong lòng cũng cực kỳ nghẹn khuất, từ trước tới nay luôn là Vương Báo anh ta bắt nạt uy hiếp người khác, giờ lại muốn nhận thua có bao nhiêu khuất nhục!

Triệu Cường nghe thấy lời này thì trực tiếp hất tay Vương Báo ra, cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng báo ca anh là dạng đàn ông đỉnh thiên lập địa như nào cơ, không nghĩ tới lại là một tên hèn nhát như thế này?!”

Sắc mặt của Vương Báo không vui, có chút bực bội, không nghĩ tới Triệu Cường lại không nể mặt mũi anh ta như vậy.

“Còn mẹ nó em trai của thiếu gia tập đoàn hổ môn sao? Trình độ cũng chỉ như này?”

“Không làm được thì nhận thua?!”

“Để loại người như anh xưng anh gọi em với tôi đúng là sỉ nhục của Triệu Cường này!”

“Từ nay về sau, anh không xứng làm anh em với tôi!”

“Anh nhận thua nhưng lão tử không chịu! Hôm nay không chơi chết tên họ Tề kia, tôi sẽ không phải họ Triệu!”

Triệu Cường vốn dĩ không hề nghĩ tới chuyện một điều nhịn chín điều lành, nhất quyết một hai phải đòi sống chết với Tề Đẳng Nhàn.

Sắc mặt Vương Báo khó coi gật đầu: “Được được được, Triệu Cường anh đã không nghe khuyên bảo thì tôi đây cũng lười nói tiếp, sống chết mặc anh!”

Nói xong lời này, Vương Báo vung tay lên dẫn theo thuộc hạ rời khỏi tianlai capital.

Công ty không phải do người của Vương Báo đập nên Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, vẫy vẫy tay để mấy nhân viên an ninh của tập đoàn hướng thị tránh ra một con đường, thả đoàn người của Vương Báo ra ngoài.

“Họ Tề kia, đừng tưởng rằng Vương Báo nhận thua thì mày có thể làm gì được tao! Loại người giống như Vương Báo này tới đây chính là để ném mặt mũi của tao!”

“Hôm nay tao sẽ để mày nhìn cho rõ xem phú nhị đại chân chính là như thế nào!”

“Đừng tưởng rằng mày có thể đánh là thích làm gì thì làm, tao ngược lại muốn nhìn thử xem liệu mày có thể đánh được với súng hay không!”

Triệu Cường hung tợn nói, lại một lần nữa rút điện thoại của mình ra.

Thuộc hạ của Triệu Cường nghe thấy hắn kiên định như vậy thì nhịn không được lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

“Đây con mẹ nó mới là triệu tổng chứ, nhất định không chịu thua, chỉ có anh ta được phép dẫm đạp người khác chứ nào có chuyện người khác dẫm ngược lại anh ta?”

“Tên Vương Báo kia trứng thối nhưng triệu tổng thì không, họ Tề kia, mày cứ chờ triệu tổng chơi chết mày đi!”

“Họ Tề mày có thể đánh thì thế nào, tao không tin xã hội này chỉ dựa vào việc có thể đánh là có chỗ đặt chân, một lát nữa tao xem xem mày sẽ chết như thế nào!”

Nghe thấy mấy lời tàn nhẫn đó thì sắc mặt của mọi người kinh hoảng lên, dù sao thì Triệu Cường nghênh ngang như vậy, bối cảnh lẫn hậu trường nhất định cũng rất cứng.

Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt, trực tiếp tìm đại một cái ghế sạch sẽ ngồi xuống, nâng tay lên ý bảo mời Triệu Cường bắt đầu màn biểu diễn.

Triệu Cường cầm di động gọi một cuộc điện thoại, cao giọng hô: “Ba, con bị người ta đánh, ba mau dẫn người tới đây một chút!”

Nói qua loa vài câu, Triệu Cường ngắt điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn nói: “Mày chết chắc rồi!”

Tề Đẳng Nhàn lại chẳng sao cả nhún vai một cái, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ mới của mình, kiên nhẫn của hắn có hạn, chuẩn bị cho Triệu Cường thêm chút thời gian hữu hạn cuối cùng.

Lại hơn mười phút sau, ngoài cửa loáng thoáng truyền tới âm thanh của xe cảnh sát….

“Ô ô ô – –”

Tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, sau đó mọi người mới xác định chắc chắn rằng còi cảnh sát này đang hướng về tianlai capital mà đến!

Sắc mặt của nhóm nhân viên đều có chút khó coi, không nghĩ tới Triệu Cường sẽ kinh động người của cục cảnh sát tới, cái này càng không dễ gì giải quyết….

“Cục trưởng! Dẫn đầu vậy mà là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố trung hải chúng ta, cục trưởng Triệu Thiên Lộc!” Có một người bảo an không nhịn được kinh hô.

“Xong rồi, tên Triệu Cường này sẽ không phải là con trai của cục trưởng chứ?”

“Phiền phức lớn rồi, khó trách Triệu Cường có thể kiêu ngạo như vậy, hoá ra ba của anh ta chính là cục trưởng cục cảnh sát trung hải này!”

Mọi người đều cảm giác được một chút tuyệt vọng đang bao trùm, hơn phân nửa Triệu Cường này chính là con trai của Triệu Thiên Lộc, có một người ba là cục trưởng cục cảnh sát như vậy, khó trách có thể làm càn tới mức ấy.

“Có muốn gọi điện thoại nhờ hướng tổng giải quyết chuyện này hay không?” tiêu lôi thấp giọng hỏi.

“Không cần đâu, hiện tại là đang là thời kỳ mấu chốt, Hướng Đông Tinh bớt dùng mấy cái nhân tình lại càng tốt.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Hiện tại tập đoàn hổ môn và tập đoàn từ thị liên thủ với nhau chèn ép tập đoàn hướng thị, nghe nói ngọc tiểu long cũng sẽ nhúng một tay vào khiến cho tâm trạng của toàn bộ cán bộ tỉnh đông hải và mấy người có quan hệ với tập đoàn hướng thị trở nên vi diệu cực kỳ.

Tuy rằng có thể nói tập đoàn hướng thị là xí nghiệp lớn đi đầu trong tỉnh nhưng đối thủ chèn ép bọn họ cũng có lai lịch không nhỏ, giúp bên này hay bên kia đều phải đắn đo thật kỹ.

Cho nên mọi người đều có suy nghĩ ngồi yên xem biến, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không nhúng tay vào trận đấu tranh kinh tế này.

Triệu Cường nhìn thấy Triệu Thiên Lộc tới thì hưng phấn hẳn lên, tè trên sofa đứng dậy chạy chậm tới bên cạnh Triệu Thiên Lộc nói: “Ba!”

“Quả nhiên! Cục trưởng Triệu quả nhiên chính là ba của Triệu Cường….Này thật sự xong đời rồi!”

“Tề tổng đánh con trai của cục trưởng, thậm chí còn khiêu khích cả cục trưởng, chẳng sợ hiện tại hướng tổng ra mặt giải quyết cũng sẽ không được suôn sẻ.”

“Phiền phức lớn rồi, chỉ sợ công ty của chúng ta chưa kịp xuất sư đã phải tự vong trước….Vừa mới khai trương đã phải đóng cửa ngay lập tức!”

Nội tâm của mọi người một mảnh u ám như mây đen bao phủ bầu trời, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không còn đường lui nữa.

Triệu Thiên Lộc nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Cường thì đen mặt lại, lạnh lùng thốt: “Ai đánh?!”

“Con có ý tốt tới đây bàn chuyện làm ăn với bọn họ, kết quả bọn họ nói khó nghe chưa tính, còn muốn ngoạm năm ngàn vạn của con, thậm chí còn ra tay đánh con!” Triệu Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt của Triệu Thiên Lộc càng thêm khó coi.

Triệu Cường cắn răng nói: “Ba, người nhất định phải giúp con xả cục tức này!”

Triệu Thiên Lộc gật đầu nói: “Con tới nói chuyện làm ăn, người ta ra tay đánh con, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Là ai làm, tự mình đứng ra!”

“Dám làm không dám nhận có phải không? Muốn tôi tự mình chỉ định người xác nhận sao?”

Tề Đẳng Nhàn đúng lúc này lại từ trên ghế đứng dậy, cười khẽ nói: “Là tôi đánh đấy, cục trưởng triệu lại chuẩn bị phổ cập cho tôi chút kiến thức về vương pháp và luật pháp khác nhau chỗ nào đúng không?!”

Triệu Thiên Lộc vừa thấy là Tề Đẳng Nhàn thì đầu óc oanh một tiếng hơi vỡ vụn ra, con mẹ nó, sao lại là tên này?!

“Mày còn ngông cuồng, ba tao chính là cục trưởng cục cảnh sát trung hải, nói chuyện với mày mà mày dám có thái độ như này? Không mau quỳ xuống giơ tay chịu tội!” Triệu Cường tức giận quát to, trực tiếp vọt lên.

Anh ta càng nói càng kích động, chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn mắng: “Mày con mẹ nó không phải đánh nhau rất giỏi hay sao?”

“Hiện giờ có nhiều cảnh sát ở đây như vậy, nhiều súng như vậy, mày dám ở trước mặt bọn họ đánh tao một cái thử xem nào?”

“Ơ kìa? Không dám nói chuyện nữa sao? Vậy để lão tử tới dạy mày cách làm người như nào cho tốt!”

Nói xong lời này, Triệu Cường vung tay hung hăng định đấm xuống mặt Tề Đẳng Nhàn.

Nội tâm của mọi người lần nữa thở dài, không có cách nào, đắc tội với cường quyền thì cũng chỉ có một kết cục như vậy….

Triệu Thiên Lộc lại ngay lúc này đi lên một bước đá ra một chân, chỉ nghe phịch một tiếng, vậy mà đá luôn cả con trai của mình bay ra ngoài!
Chương 129 Chẳng lẽ cô không biết

Triệu Cường chắc chắn rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ không dám ra tay đánh mình, nhưng trăm triệu lần không ngờ được người ra tay đánh mình lại là ông cha Triệu Thiên Lộc!

Triệu Thiên Lộc đen mặt đá Triệu Cường một cái, cắn răng nói: “Mày là cái đồ nghịch tử, ỷ vào thân phận của tao mà đi gây chuyện khắp nơi có phải không?!”

Mọi người nghe thấy lời này của Triệu Thiên Lộc thì đều ngẩn người, không rõ ràng lắm đây là có chuyện gì đang xảy ra?

Vừa rồi Triệu Thiên Lộc vẫn còn một bộ dạng tới ra mặt cho Triệu Cường, sao hiện tại lại quay ngược đi dạy dỗ Triệu Cường rồi.

Triệu Cường cũng đầy mặt kinh ngạc và uỷ khuất, kêu: “Ba, người đây là….”

Triệu Thiên Lộc ba bước hoá làm hai đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cầm tay Tề Đẳng Nhàn lắc lắc một chút, cười nói: “tề thiếu, thật xin lỗi ngài, tôi không nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh như vậy!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Con trai của cục trưởng Triệu thật là uy phong, cầm chút tiền tới muốn mua đất của công ty chúng tôi, không muốn bán thì quay ra đập phá công ty tôi đấy!”

Trên trán Triệu Thiên Lộc toát ra mồ hôi lạnh, Tề Đẳng Nhàn có quan hệ với bên trên như nào ông ta là người biết rõ nhất.

Nếu chuyện này bị Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhắc tới chỗ hoàng văn lãng thì chức vụ cục trưởng cục cảnh sát này của mình hơn phân nửa cũng phải kết thúc ở đoạn này.

Tính cách của Triệu Cường ra sao Triệu Thiên Lộc biết rất rõ, thuộc về cái dạng ương ngạnh độc đoán, từ khi lập ra cái công ty kia đến nay ỷ vào quyền thế của ông ta mà gây ra không ít chuyện khi nam bá nữ.

“Triệu cường, mày mẹ nó đồ nghịch tử, dám gây ra chuyện ép mua ép bán? Không phải nói thành thành thật thật làm buôn bán sao?” Triệu Thiên Lộc dơ chân đá thêm một cái vào Triệu Cường mới bò dậy.

Vừa rồi mới ăn một trận đòn ở chỗ Tề Đẳng Nhàn xong, lúc này lại bị Triệu Thiên Lộc tẩn cho trận nữa, Triệu Cường ngay cả tâm muốn chết cũng có.

Sớm biết như vậy thì vừa rồi đã đi theo Vương Báo rời đi rồi, sao lại ở đây chịu tội chứ?

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, cục trưởng Triệu, ngài xem chuyện này nên giải quyết như nào đây?”

Triệu Thiên Lộc có hơi chột dạ, lại sợ việc này nháo đến tai hoàng văn lãng, ho khan một tiếng, cười nói: “tề thiếu, ngài xem muốn giải quyết như nào?”

Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm một lát, nói: “Công ty tôi bị anh ta đập phá thành bộ dạng này không thể không đền bù tổn thất được.”

“Cái này không sao cả, năm ngàn vạn này coi như là bồi thường cho quý công ty đây!” Triệu Thiên Lộc trực tiếp thay Triệu Cường làm chủ.

Sắc mặt của Triệu Cường biến đổi, đầy miệng kêu khổ, không ăn được chỗ tốt không nói, ngược lại chịu hai trận đòn rồi còn phải bồi thường năm ngàn vạn?

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Vậy cũng được, nhưng công ty tôi còn bị đập phá một trận nữa đấy!”

Triệu Thiên Lộc cười khổ nói: “tề thiếu ngài nói thử xem?”

“Những người vừa rồi ra tay đập phá công ty tôi, một người cũng không được thiếu, tự bẻ gãy một tay của mình rồi cút đi. Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa!”

“Nếu không tôi cũng chỉ có thể tới chỗ thị trưởng Hoàng hỏi thử xem sao vấn đề trị an ở trung hải lại như thế này.”

“Công ty vừa mới thành lập đã có một đám người tới cửa gây sự phá phách cướp bóc.”

Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Triệu Thiên Lộc, lại nhìn lướt qua đám thuộc hạ của Triệu Cường, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Triệu Thiên Lộc trầm xuống, hỏi Triệu Cường: “Con có ra tay hay không?”

“Không có không có….” Triệu Cường vội vàng lắc đầu, cùng lắm thì anh ta chỉ dí đầu thuốc xuống sofa mà thôi, động thủ đập phá công ty đều là người của anh ta làm cả.

Triệu Thiên Lộc nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ra lệnh với thuộc hạ của Triệu Cường: “tề thiếu nói mấy người nghe rõ cả rồi chứ?”

“Lập tức tự bẻ gãy một tay của mình, sau đó cút xéo cho tôi!”

“Nếu không tôi cho người gom toàn bộ mấy người vào cục cảnh sát ngồi bóc lịch tám năm mười năm!”

Triệu Thiên Lộc biết rõ Tề Đẳng Nhàn đang dùng những người này tới để lập uy, nếu không về sau vẫn còn có người tới công ty gây sự thì chuyện làm ăn của công ty tính làm sao đây?

Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường hai mặt nhìn nhau, một đám sắc mặt tái nhợt, cuối cùng có người không chịu được gánh nặng, mặt như đưa đám tự bẻ gãy một tay của mình.

“A….”

“A….”

“Răng rắc….”

Tiếng kêu thảm thiết và thanh âm xương gãy liên tục vang lên khiến những người ở đây nghe được đều cảm thấy da đầu tê dại.

Triệu Thiên Lộc chú ý tới sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn từ đầu tới giờ vẫn rất bình tĩnh, không hề biến hoá tý nào, trong lòng càng thêm kiên định và chắc chắn xác định rằng đây không phải là người mà mình có thể trêu chọc được!

“Đều cút đi!” Triệu Thiên Lộc hừ lạnh một tiếng.

Thuộc hạ này đó của Triệu Cường lập tức kinh hoảng thất thố rời khỏi cửa lớn của công ty tianlai capital.

Triệu Cường lại bị Triệu Thiên Lộc tóm lại, ấn tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Mau xin lỗi tề thiếu nhanh!”

“tề thiếu, xin lỗi ngài, là tôi có mắt như mù đắc tội sai người, xin anh cho tôi một cơ hội để hối cải làm người.” Triệu Cường khóc lóc thảm thiết nói, lúc này anh ta cũng đã rõ ràng việc bản thân mình đắc tội phải người không nên đắc tội.

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Triệu Cường một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu anh đã nhận sai, hơn nữa cũng đã bồi thường rồi thì không có chuyện gì nữa cả, mau đi đi.”

Triệu Cường vội vàng nói: “Cảm ơn tề thiếu, cảm ơn tề thiếu.”

Nói xong lời này, Triệu Cường vừa lăn vừa bò ra khỏi cửa lớn công ty tianlai capital, chuyện ngày hôm nay đã triệt để khiến anh ta mặt xám mày tro.

“Mấy người mau chóng giúp tề thiếu dọn dẹp một chút đi!” Triệu Thiên Lộc chỉ huy mấy thuộc hạ cảnh sát viên của mình tới giúp Tề Đẳng Nhàn quét tước vệ sinh công ty.

Cái này dù sao cũng là họa do Triệu Cường con ông ta gây ra, vì cụp đuôi cho tốt thì bộ dạng nên làm vẫn phải làm được.

Một lát sau Triệu Thiên Lộc cũng dẫn theo nhóm cảnh sát viên rời khỏi Tianlai Capital, lúc đi trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tề Đẳng Nhàn gọi phòng tài vụ của công ty tới, phân phó nói: “Năm ngàn vạn này toàn bộ thu vào đi, sửa chữa lại toàn bộ nơi này một lần.”

“Những người ở đây hôm nay mỗi người thưởng một vạn, an ủi tâm hồn bị thương của mấy người.”

“Tiền thừa thì cứ để trong tài khoản làm vốn lưu động của công ty.”

Tay của Tề Đẳng Nhàn vung lên, bắt đầu tiêu tiền.

Nhóm nhân viên nghe thấy còn được nhận một vạn tiền thường thì lập tức hoan hô, một đám nhiệt liệt vỗ tay, càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đáng tin cậy hơn.

Bản thân có vũ lực như vậy, lại còn có bối cảnh, ra tay cũng hào phóng, một người sếp như vậy thì có ai lại không thích đây?

Nhất thời mọi người đều cảm thấy làm việc ở Tianlai Capital đều sẽ có tiền đồ không tệ.

“Hôm nay anh quá uy phong rồi, đến mức khiến nai con trong lòng tôi chạy loạn luôn!” Lý Vân Uyển cười nhẹ nói, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.

“Giống nhau cả thôi, cô cũng đừng khen tôi, có khen tôi cũng sẽ không chia tiền cho cô đâu.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói.

Lý Vân Uyển tức muốn hộc máu duỗi tay véo nhẹ eo hắn một cái, hừ lạnh nói: “Anh là cái đồ EQ thấp, sớm hay muộn cũng khiến tôi tức chết!”

Trở về sơn trang Vân Đỉnh, bữa tối do Lý Vân Uyển đích thân xuống bếp làm, một bàn bốn món ba mặn một canh nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, rất khó tin rằng vị đại tiểu thư này lại có trù nghệ tốt như vậy.

“Ngài Tề, anh xem xem đó có phải là xe của hướng tổng nhà các anh hay không?!” Lúc ra cửa tản bộ, Lý Vân Uyển phát hiện một chiếc xe dừng ở trên đường núi thì hỏi.

Tề Đẳng Nhàn vừa thấy đúng là xe của Hướng Đông Tinh, lập tức nhíu mày, rồi trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện rồi!”

Nói xong lời này, hắn để Lý Vân Uyển đứng lại chờ hắn, sau đó một mình bước nhanh trên con đường gập ghềnh tới đỉnh Vân Đỉnh Sơn.

Trên đỉnh núi, vương hổ đang đứng song song với Hướng Đông Tinh, anh khẽ cười nói: “Đông Tinh, cô vẫn không muốn đồng ý tôi theo đuổi sao?”

“Kiên nhẫn của một người tốt như thế nào đi nữa thì chung quy lại vẫn có giới hạn!”

“Hay là, cô không biết sao?”
Chương 130 Chúng ta không cùng thế giới

“Vương Hổ, loại chuyện như tình cảm này cần phải tuần tự từng bước một, tôi nói rồi, tôi sẽ nghiêm túc suy xét.”

Vẻ mặt của Hướng Đông Tinh bình tĩnh nhìn mặt trời lặn, cả người được bao phủ trong ánh hoàng hôn khiến người ta có loại cảm giác quen thuộc đây là nữ thần.

Vương Hổ cười cười, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi biết cô đang cố ý kéo dài thời gian mà thôi, nhưng trong lòng tôi trước sau vẫn có một tia hy vọng, hy vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý.”

Hướng Đông Tinh nói: “Tôi không hề kéo dài thời gian, tôi đối với anh cũng có hảo cảm, nếu không anh mời tôi ăn cơm như vậy tôi chưa chắc sẽ đi.”

Vương Hổ lại cười nhạo lên, lắc lắc đầu, sau đó thần sắc lạnh lùng nói: “đông tinh, kiên nhẫn của tôi đã tới cực hạn rồi! Vậy nên hôm nay để cô chết ở chỗ này đi.”

Hướng Đông Tinh đột nhiên ngẩn ra, quay đầu lại không thể tin nhìn Vương Hổ!

Cô ta không hề nghĩ tới Vương Hổ sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn dám nổi lên sát tâm với cô ta!

Biện pháp tốt nhất khiến tập đoàn hướng thị tan rã chính là trực tiếp diệt trừ đầu rồng Hướng Đông Tinh, chỉ cần cô ta chết thì tập đoàn hướng thị tất sẽ loạn, những người thân thích đó của cô ta khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn mà tất nhiên sẽ nhao lên tranh đấu.

“Vương Hổ, anh….” Hướng Đông Tinh nhìn Vương Hổ, khiếp sợ nói: “Anh vậy mà muốn giết tôi?”

“So với việc bị một nữ nhân vĩnh viễn không chiếm được nắm mũi dắt đi thì không bằng giết chết cô ta.” Vương Hổ mỉm cười: “Cô chết, chúng tôi thâu tóm tập đoàn hướng thị cũng sẽ mất ít tổn thất hơn, càng thêm nhiều lợi ích.”

Trong lòng Hướng Đông Tinh lộp bộp một tiếng, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Tề Đẳng Nhàn, Vương Hổ trước sau gì vẫn là người của giang hồ, kiên nhẫn có giới hạn, vì thế hãy cẩn thận anh ta chơi trò chủ nghĩa nhân đạo huỷ diệt.

Nhưng Hướng Đông Tinh trước sau chưa từng để trong lòng, bởi vì Vương Hổ vẫn luôn theo đuổi cô ta, thậm chí cô ta còn thỉnh thoảng đồng ý đi ăn cơm với Vương Hổ.

Mục đích làm như vậy chỉ vì tạm thời kìm chân Vương Hổ, tránh để anh ta hạ thủ với tập đoàn hướng thị sớm như vậy.

“Tự cô nhảy xuống hay để tôi phải giúp cô một tay?!” Sắc mặt Vương Hổ đột nhiên lạnh lùng không có một tia tình cảm, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hướng Đông Tinh.

Phí trước Hướng Đông Tinh chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần nhảy xuống là sẽ xương nát thịt tan.

Hướng Đông Tinh nói: “Anh muốn tôi cùng anh ngắm mặt trời lặn, tâm sự với anh, nhưng hiện tại anh muốn tôi đi chết?!”

“Không cần phải diễn kịch, tôi biết cô không hề có bất cứ tình cảm gì với tôi cả. Một người phụ nữ có thể ôm theo hũ tro cốt của cha mẹ ở trên hội đồng quản trị tranh quyền thì sao có thể dễ dàng động tâm như vậy?” Vương Hổ châm biếm lắc đầu tiến lên phía trước một bước.

“Tôi đã sắp xếp tốt mọi thứ rồi, cô chết rồi, sẽ không có ai nghi ngờ tới trên đầu tôi được.”

“Ngay cả tôi có bị liên lụy đi nữa thì cũng sẽ có người thay tôi gánh trách nhiệm này.”

“Dù tập đoàn hướng thị có giãy giụa như nào đi nữa thì cũng vô dụng thôi, chẳng sợ cô không chết đi nữa thì cũng sẽ tan xương nát thịt dưới liên thủ của hai thế lực lớn là tập đoàn hổ môn và tập đoàn từ thị thôi.”

“Cho nên là, an tâm chịu chết đi!”

“Nguyện cho cô kiếp sau có thể trở thành người phụ nữ yêu tôi.”

Vương Hổ tiến lên phía trước hai bước đối mặt với Hướng Đông Tinh, trên mặt là thần sắc lãnh khốc không thể nói hết.

Cuối cùng Hướng Đông Tinh cũng lạnh mặt lại, cô ta biết bản thân hiểu lầm Vương Hổ, cũng lãng phí lời hay của Tề Đẳng Nhàn.

“Vương tổng thật đúng là lãng mạn, vì theo đuổi hướng tổng của chúng tôi mà có thể mời cô ấy tới đỉnh Vân Đỉnh Sơn ngắm mặt trời lặn nha!” Lại ngay lúc này vang lên một trận thanh âm lười nhác, có người đi tới đài ngắm cảnh bên cạnh vực sâu này.

Vương Hổ đột nhiên ngẩn ra, quay đầu thấy là Tề Đẳng Nhàn thì khiếp sợ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Nhà tôi ở ngay sơn trang Vân Đỉnh, sao tôi lại không thể ở đây được?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói đi lên phía trước.

Hướng Đông Tinh nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì vui mừng ra mặt, cô ta không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện vào lúc này!

Tề Đẳng Nhàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Hướng Đông Tinh có sắc thái khác với mặt liệt thường ngày như vậy. Hướng Đông Tinh vân luôn lạnh như băng, tựa như người mày không có tình cảm vậy.

“Nếu cậu cũng tới thì hai người chết chung một chỗ cũng tốt.” Vương Hổ mặt vô biểu tình nói, vỗ vỗ tay.

Từ trong rừng cây chui ra vài người.

Tề Đẳng Nhàn hơi mỉm cười nói: “Ai chết ở đây còn chưa chắc chắn được đâu!”

Hắn trực tiếp đi tới bên cạnh Hướng Đông Tinh chắn cô ta ở phía sau, lạnh nhạt đánh giá Vương Hổ và các thuộc hạ của anh ta.

Mấy tên thuộc hạ mà Vương Hổ mang tới này đều rất đô con, bên hông hơi cộm lên, hiển nhiên là súng ngắn.

Nếu thật sự ra tay ở mảnh đất trống như này, Tề Đẳng Nhàn còn phải bảo vệ Hướng Đông Tinh, có thể thu phục được hay không thì đúng là khó nói.

Vương Hổ nâng tay phải của mình lên, nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, đẩy Hướng Đông Tinh xuống dưới, tôi tha cho cậu một mạng!”

“Đẩy mẹ anh đấy mà đẩy? Đầu óc có bệnh?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày mắng.

Tay phải Vương Hổ nâng lên lập tức chém xuống, nhưng chính lúc này lại nghe thấy thanh âm bước lên bậc thang.

Người đi lên có thân ảnh nhỏ dài, giày quân đội màu đen phối với quần quân đội màu đen, bên trên là một chiếc áo sơ mi quân đội, tuy rằng trên vai rỗng tuếch nhưng khí chất của người tới kia bày ra so ra còn muốn cao ngang với ngọn núi này.

“Ngọc Tiểu Long?!” Hướng Đông Tinh không nhịn được kinh hô một tiếng, kinh ngạc hô lên tên đối phương.

Ngọc Tiểu Long đi lên bậc thang, nhìn thoáng qua mọi người, nói: “Náo nhiệt vậy sao?”

Sắc mặt của Vương Hổ cứng đờ, hơi mỉm cười nói: “Ngọc tướng quân, tôi và từ tổng là bạn tốt….”

“Tôi biết mà! Chỉ là làm việc không thể đường đường chính chính sao? Cứ một hai phải đường ngang ngõ tắt?” Ngọc Tiểu Long có chút khó hiểu hỏi, mày đẹp hơi nhướng lên nhìn Vương Hổ.

“....” Trong lúc nhất thời Vương Hổ không nói ra lời.

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Sơn trang Vân Đỉnh là một nơi tốt, tôi thích ở đây.”

“Nhưng nếu hướng tổng hương tiêu ngọc vẫn ở chỗ này, khó tránh khỏi người ngoài sẽ nói ra nói vào gì đó.”

“Cái gì mà vì Ngọc Tiểu Long ở đây nên mới có thể xảy ra án mạng, cô ta cũng chỉ như vậy vân vân.”

Khóe miệng Vương Hổ giật giật, không nói gì.

“Tất cả đi đi, tôi ở chỗ này ngắm phong cảnh xem mặt trời lặn một lát.” Ngọc Tiểu Long cười cười, nói: “Tề Đẳng Nhàn ở lại là được.”

Vương hổ dù không cam lòng nhưng Ngọc Tiểu Long cũng đã nói vậy rồi, anh ta không còn gì để nói nữa.

Phất phất tay, Vương Hổ dẫn theo người của mình rời khỏi.

Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không muốn phản ứng Ngọc Tiểu Long, cũng muốn bỏ của chạy lấy người nhưng Ngọc Tiểu Long lại nói: “Ngay cả dũng khí gặp mặt tôi cũng không có?”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, để Hướng Đông Tinh đứng ở một bên chờ rồi lập tức đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

“Tôi cứu anh một mạng như vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?” Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói.

Tề Đẳng Nhàn hơi câm nín một chút, người phụ nữ này lôi từ đâu ra lắm cảm giác ưu việt thế? rõ ràng là tới cứu Vương Hổ và nhóm người kia của anh ta một mạng mà! Mặc dù thuộc hạ của Vương Hổ đều mang theo súng, có hơi khó giải quyết một chút nhưng hắn không phải loại giết người máu me gì, chỉ bị thương chút xíu mà thôi.

Ngọc Tiểu Long nói: “Anh không cần phải làm lại những việc trẻ con đó nữa đâu, thành thành thật thật bảo vệ tốt địa bàn hiện giờ sống yên ổn qua ngày không tốt sao?”

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, ánh chiều ta dừng ở trên mặt người phụ nữ tuy rằng có chút đẹp đến không chân thực nhưng cũng khiến hắn phiền chán tới mức nói không nên lời.

“Chỉ dựa vào anh cũng không thay đổi được cái gì, động dạng cũng không thể ném mặt mũi của tôi được.”

“Hiện giờ anh vẫn chưa rõ ràng sao?”

“Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

“Tôi ở trên đỉnh núi.”

“Mà anh….”

“Ở chân núi.”

“Anh cứ giãy giụa suy nghĩ muốn biểu hiện ở trước mặt tôi như vậy thực sự rất nhàm chán, còn cực kỳ trẻ con….”

Nói xong lời này, Ngọc Tiểu Long quay đầu nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, trong mắt của cô chỉ có một mảnh đạm mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK