“Chúng tôi thuộc Đội điều tra đặc biệt của Bộ Chiến tranh, mời tiên sinh Kiều Quốc Đào và phu nhân Bàng Tú Vân đi theo chúng tôi một chuyến!”
Một người tiến lên gõ cửa, trực tiếp lấy giấy chứng nhận ra, trầm giọng nói.
Triệu Đồ Long lại tựa vào tường xi-măng của sân vườn lười biếng nhìn một màn này, thậm chí còn nhàm chán mà ngáp một cái.
Mấy ngày gần đây hắn ta nhận được nhiệm vụ lùng bắt Kiều Thu Mộng nhưng vẫn chưa thu được manh mối gì.
Vì thế trong đầu liền xuất hiện suy nghĩ bắt giữ hai vợ chồng Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân trước, có bọn họ ở trong tay thì không lo không ép được Kiều Thu Mộng ra mặt.
Sau khi Sở Vô Đạo chết Vĩnh Dạ Quân hoàn toàn mai danh ẩn tích, lưu giữ một tai hoạ ngầm lớn như vậy khiến rất nhiều người khó tránh khỏi cảm giác bất an.
Người mở cửa là Bàng Tú Vân, bà nhìn thấy những người này mặt biến sắc, nói: “Các người có lệnh bắt giữ không? Tôi là công dân hợp pháp đấy!”
“Không cần nhiều lời, cứ đi theo chúng tôi là được, tôi khuyên bà tốt nhất không nên phản kháng.” Người vừa gõ cửa nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Kiều Quốc Đào nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Đồ Long tựa vào bên tường, thản nhiên nói: “Con gái các người Kiều Thu Mộng bị tình nghi cấu kết tội phạm phản quốc, bây giờ chúng tôi cần các người theo chúng tôi trở về để hỗ trợ điều tra.”
Kiều Quốc Đào trầm giọng nói: “Muốn chúng tôi phối hợp điều tra cũng được, nhưng các người phải lấy được lệnh bắt giữ ra đây?”
Đương nhiên những người này không có lệnh bắt giữ, nếu có thì Tề Bất Ngữ cũng không thể tự mình đến đây.
Đây là quyết định của một mình Triệu Đồ Long, tuy nhiên việc này cũng được ủng hộ bởi một nhóm ông trùm kiêng kị Vĩnh Dạ Quân.
Sở dĩ không lấy được văn kiện chính quy theo trình tự là bởi vì Phong Vân lão không đồng ý việc này.
“Nói các người phối hợp thì phối hợp, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Nếu chúng tôi mang theo lệnh bắt giữ đến thì mọi chuyện sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu!” Người ở cửa giận dữ hét.
Hắn đã bước một chân vào trong cửa lớn của Kiều gia.
“Ầm!”
Một bàn tay to ba rẽ bốn quặt bỗng nhiên xuất hiện như bóng ma, giống như mang theo một luồng ánh sáng nháy mắt rơi trên đầu người này!
Khuôn mặt của hắn bị nắm đấm cực mạnh đánh đến hóp lại, toàn bộ xương mặt bị lực lớn làm cho dập nát, máu tươi phun ra như tiền!
Sau đó, cơ thể anh ta cũng bay ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất!
Tề Bất Ngữ giống như ma quỷ xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng vẩy tay, máu tươi dính trên mu tay nháy mắt bị văng ra, một giọt cũng không đọng lại.
Triệu Đồ Long thấy một màn như vậy, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, toàn thân cũng phản ứng đứng thẳng lên, co lại đề phòng, cảm giác được nguy hiểm cực độ!
“Tài sản tư nhân, bất khả xâm phạm!”
“Các người không có thủ tục hợp pháp chính quy đã tự ý xông vào nhà dân, còn cưỡng ép bắt người đi, chúng tôi có quyền bảo vệ tài sản của bản thân.”
Tham Lang làm người phiên dịch quả nhiên cũng rất chuyên nghiệp, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa nhà lớn giọng nói, ngăn chặn đường lui của những người này.
“Thật đúng là chó lớn mật!” Một người gầm lên trực tiếp ra tay với Tham Lang.
Khóe miệng Tham Lang lộ ra vẻ mỉa mai, trong nhà tù U Đô anh ta cũng là một kẻ hung hãn có thể xếp vào hàng cao thủ.
Đối diện với cú đấm trước mặt, anh ta di chuyển hai tay, tay trái thủ thế đón nắm đấm của đối phương đẩy ra bên ngoài, tay phải nhấc lên quanh co trực tiếp đánh tới phía trước!
Kết quả là một chiêu “Đỉnh Tâm Chửu” mạnh mẽ nện vào ngực người này, phịch một tiếng đánh bay người ra ngoài, ngực còn hõm xuống một lỗ thật lớn, người còn đang bay trên không trung miệng và mũi đã phun ra máu tươi!
Triệu Đồ Long quay đầu nhìn thấy, da đầu run lên, tên gia hỏa chặn cửa này cũng là một bậc cao thủ hàng đầu!
Tề Bất Ngữ đã từ trong nhà đi ra, sau đó phất phất tay với Kiều Quốc Đào, đóng cửa lại.
Chuyện kế tiếp có chút máu tanh tàn nhẫn, không nên quan sát.
Triệu Đồ Long không nói hai lời, xoay thân, dậm thật mạnh hai chân xuống mặt đất, uỳnh một tiếng, gạch lát nền vỡ vụn, cả người bay lên không trung, chuẩn bị nhảy lên tường!
Cũng vào lúc này Tề Bất Ngữ bước một bước lớn, khoảng cách một bước này thực sự lớn đến khoa trương, giống như dùng tới phép thần thông “Súc Địa Thành Thốn” trong nháy mắt đuổi đến bên tường.
Hai chân Triệu Đồ Long vừa mới đặt lên tường, Tề Bất Ngữ gầm lên một tiếng đồng thời giơ tay phải lên dùng “Thôi Sơn Chưởng” đánh thật mạnh vào vách tường!
Đây chính là tường xây bằng xi-măng cốt thép, chỉ tính độ dày cũng đã khoảng ba mươi centimet, cho dù ô tô đâm vào cũng chưa chắc có thể đâm vỡ.
Nhưng một chưởng này của Tề Bất Ngữ vừa ra, Triệu Đồ Long ngay lập tức cảm nhận được xi-măng dưới chân trở nên mềm nhũn giống như biến thành đậu hũ, ngay sau đó, tiếng động đổ vỡ ầm ầm truyền đến. Toàn bộ bức tường xi măng bắt đầu sụp xuống!
Triệu Đồ Long vừa định nhảy lên thì dưới chân cũng đã mất đi cân bằng, hô to gọi nhỏ ngã từ trên tường xuống.
Cả người trực tiếp ngã vào đống phế tích tạo thành sau khi vách tường sụp đổ.
“A!!!”
Có người không nhịn được kêu lên sợ hãi, toàn thân nổi da gà, có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Một màn trước mắt thật sự rất khoa trương, đây chính là một bức tường xi-măng dày, bên trong toàn bộ đều có gắn thép, chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn!
Nhưng người đàn ông trung niên gầy yếu này lại tùy tiện đánh một chưởng đã làm cho bức tường đổ sụp xuống? !
Ngay cả người thuộc loại cấp bậc cao thủ như Triệu Đồ Long muốn chạy mà còn không thoát được? !
Tề Bất Ngữ sắc mặt lạnh lùng giơ tay lên nhẹ nhàng chỉ xuống mặt đất.
“Đại đương gia nói anh nhất định phải chết!” Tham Lang cười ha hả nói với Triệu Đồ Long.
Hắn ta thấy một màn vừa rồi thì nội tâm chấn động, đây mẹ nó sao có thể là luyện võ, chắc chắn là ngụy trang luyện võ để tu tiên…
Đương nhiên hắn ta nhìn ra được công lực của Triệu Đồ Long cũng thuộc hàng phi phàm, cho dù là hắn ta cũng không dám nói nhất định có thể thắng, nhưng người này gặp phải kẻ biến thái như Tề Bất Ngữ thì còn có thể có đường sống không?
Sắc mặt Triệu Đồ Long trầm xuống, nói: “Ai chết ai sống còn chưa chắc đâu?!”
Ngay sau đó hắn ta đột nhiên mở miệng ra, phốc một tiếng, một cây mai hoa châm bay ra khỏi miệng phóng thẳng đến mi tâm của Tề Bất Ngữ.
Tề Bất Ngữ vung hai tay lên không trung, hai ngón tay vừa động đã kẹp được mai hoa châm.
Triệu Đồ Long thấy vậy cũng không dám trì hoãn nữa, nháy mắt đứng dậy từ đống phế tích, đồng thời giơ tay phải lên, buông lỏng cổ tay áo, “phụt”, một tiếng vang nhỏ giống như đốt pháo vang lên, sau đó một ngọn lửa lớn trực tiếp đốt về phía Tề Bất Ngữ!
“Oa!”
Nhưng ngay một khắc sau, hắn ta chợt nghe thấy một âm thanh như tiếng cóc kêu.
Chỉ thấy Tề Bất Ngữ phồng bụng lên, mở lớn miệng thổi phù một hơi phun ra một luồng gió lớn!
Ngọn lửa do Triệu Đồ Long phun ra từ trong tay áo thế nhưng lại bị Tề Bất Ngữ dùng nội tức tạo ra một luồng gió thổi bay ngược trở lại!
“Người này là ai? Lẽ nào chính là Tề câm năm đó tàn sát khiến cả đế đô máu chảy thành sông kia?!” Nội tâm Triệu Đồ Long chấn động, liên tục né tránh ngọn lửa, toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh.
Thần sắc Triệu Đồ Long lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, tuy đối phương đã thuộc hàng cao thủ phá vỡ hư không, gặp thần không loạn nhưng hắn ta cũng không phải loại không có khả năng chiến đấu.
Vừa rồi hắn ta chưa đánh đã sợ thật sự có chút mất mặt, ảnh hưởng tới tâm lý.
Chương 932 Hỏa Vân Tà Thần
Tham Lang đang xem kịch bỗng nhiên có cảm giác lạnh gáy, thình lình quay đầu lại thì nhìn thấy một bàn tay ngọc đang chộp tới gáy mình. Anh ta không nói hai lời nhanh chóng xoay thân dùng nắm đấm đánh lại bàn tay kia.
Còn chưa phát ra toàn bộ sức lực thì bàn tay kia đã chưởng đến một luồng sức mạnh hệt như thủy triều, chấn động đến mức toàn thân không thể chống chịu được, đành phải lui lại một bước. Cũng trong một khắc đó, Tham Lang phát giác được người đánh lén mình là một nữ nhân thanh tú, không tính là mỹ nữ nhưng cũng coi như xinh đẹp, nhất là khí chất kia, đặc biệt lạnh lùng điềm tĩnh.
Một đòn tung ra dù bị Tham Lang áp chế, nhưng nữ nhân kia cũng không mấy mảy may, di dời thân thể tiến về phía trước, nháy mắt đã thành công áp sát Tham Lang, ngắm thẳng vào tim trái của anh ta!
Tham Lang vội vàng thủ thế "Hộ Tâm Chùy" để chặn đòn, nhưng người phụ nữ này thật sự quá khó giải quyết, bước chân ngày càng áp sát, hai tay đã nhanh chóng đánh thẳng tới sườn mặt!
"Người phụ nữ này rốt cuộc xuất thân từ nơi nào, đấu pháp thật mạnh!" Trong lòng Tham Lang chợt lạnh, tức khắc nâng hai tay lên bảo vệ mặt.
Anh ta mới vừa nắm lấy hai cổ tay của người phụ nữ, chuẩn bị dùng ngón tay cào vào da thịt thì cổ tay đối phương đã trở nên trơn trượt.
"Không ổn rồi!" Trong nháy mắt, Tham Lang cảm thấy không ổn, anh ta học được chiêu thức "Mèo rửa mặt" dùng vuốt ưng bắt người từ chỗ Tề Đẳng Nhàn nhưng ngặt nỗi một khắc cuối lại hoàn toàn trắng tay.
Nhưng Tham Lang vốn dĩ cũng là một nhân vật cáo già, sau màn chụp trúng không khí đầy hổ thẹn kia cũng không để ý người phụ nữ muốn ra chiêu gì kế tiếp, hai tay ôm đầu, co người lại thành hình quả trứng, bịch một tiếng vo tròn lăn xa.
Lúc anh ta còn đang trong dạng co người lăn đi thì loáng choáng nghe được tiếng người phụ nữ nói với Tề Bất Ngữ: "Dượng, hạ thủ lưu tình!"
Quả nhiên liền thấy Tề Bất Ngữ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ này, thoáng chốc kinh ngạc, sau đó lại hơi nhướng mày.
Tham Lang đứng dậy từ trên mặt đất, vừa chuẩn bị đánh trả lại nhìn thấy Tề Bất Ngữ đang khoa tay múa chân làm thủ ngữ, chỉ có thể kiềm chế lửa giận vì bị đánh lén, phiên dịch lại: "Đại đương gia hỏi cô có ý gì?"
Người phụ nữ này gọi Tề Bất Ngữ là dượng, hơn nữa lại có công lực cao như vậy, có thể nói danh tính đã bại lộ. Cô ta chính là Triệu Hồng Tụ.
"Quả nhiên là Tề câm!" Ánh mắt Triệu Đồ Long lộ rõ vẻ đề phòng, thân thể thối lui về sau, dáng vẻ chuẩn bị tùy thời động thủ.
Triệu Hồng Tụ bình tĩnh nói: "Tôi không có ý gì, chỉ là tới khuyên ngăn các người đừng tranh đấu mà thôi. Hơn nữa, dượng cũng đã thể hiện được sức mạnh răn đe của mình, không cần thiết tiếp tục động thủ giết người."
Vẻ mặt Tề Bất Ngữ khó chịu làm thủ ngữ, Tham Lang phiên dịch nói: "Đại đương gia nói bọn họ tự ý xông vào nhà dân, ông ấy giết hết cũng không có gì sai!"
Triệu Hồng Tụ lắc lắc đầu, nói: "Dượng nói vậy không thích hợp, bọn họ tới đây bắt người tuy không danh chính ngôn thuận nhưng nếu như bọn họ chết hết cả rồi thì tình huống có thể sẽ thay đổi."
Tề Bất Ngữ cảm thấy lời này ngược lại có chút đạo lý.
Triệu Hồng Tụ nói: "Tình hình trước mắt của dì rất tốt."
Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, sau đó phất phất tay.
Tham Lang nói: "Các người mau cút!"
Triệu Đồ Long nhíu nhíu mày, Tề Bất Ngữ đương nhiên lợi hại nhưng nếu Triệu Hồng Tụ có thể ra tay, hơn nữa còn có hắn hỗ trợ, lại có những người hắn mang đến trợ giúp…
Triệu Đồ Long vừa định mở miệng đã nghe một người khác nói: "Ông ta đánh chết người của chúng ta, chúng ta cứ ngoảnh mặt làm ngơ như vậy sao? Vậy về sau còn thể diện gì nữa đâu chứ? Triệu tiểu thư, ông ta đương nhiên lợi hại nhưng nếu chúng ta chịu liên thủ…"
Tề Bất Ngữ chỉ cảm thấy ồn ào, trở tay vung ra một cú đấm ngang, người kia nói cũng chưa nói xong, trên mặt đã trúng một quyền.
Tề Bất Ngữ dùng nắm đấm đâm xiên, tâm nắm đấm hướng lên trên, gan bàn tay đập mạnh vào má người kia, phịch một tiếng, đầu của hắn lập tức xoay sang bên cạnh, xoay chín mươi độ cũng chưa ngừng lại, rắc một tiếng rồi quay ngược về sau…
"A… Hỏa Vân Tà Thần!" Tham Lang giật giật khóe miệng.
Một màn này mang đến cảm giác vô cùng áp bức giống như giáo viên dạy học nhưng khi vừa động thủ sẽ lập tức không phải người.
Mặt của người vừa nói xoay thẳng về sau lưng, thân thể cũng theo đó ngã quỵ xuống mặt đất. Thân tuy hướng đất nhưng mặt… lại hướng lên trời!
Một quyền vừa rồi trực tiếp đánh mất ý niệm muốn giết ông trong đầu những người ở đây… Không bị người này giết chết là may rồi, còn muốn xưng bá vương ở địa bàn của ông ta sao?
Triệu Đồ Long giật giật mí mắt, cắn răng nói: "Không phải như vậy là quá đáng lắm sao?"
Triệu Hồng Tụ cũng hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi, cô đã nói rõ ràng, nếu Triệu Đồ Long tự mình muốn chết thì cô cũng lười xen vào lần nữa.
"Thu dọn thi thể đi, tường bị đập nát cũng sửa lại cho tốt." Tham Lang liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói.
Sau khi nói xong lời này, thấy Tề Bất Ngữ đã xoay người vào trong phòng, Tham Lang cũng đi theo.
Nhìn thấy hai người Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đều có chút hoảng sợ, Tề Bất Ngữ nở nụ cười trấn an, Tham Lang lên tiếng: "Hai vị không cần lo lắng, mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi, về sau hơn phân nửa cũng sẽ không có người dám đánh chủ ý lên hai người."
Kiều Quốc Đào nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cám ơn, lão Tề."
Tề Bất Ngữ khoa tay múa chân làm thủ ngữ.
Tham Lang nhìn thủ ngữ này có chút không xác định.
Kiều Quốc Đào quay đầu hỏi: "Ông ấy nói cái gì?"
"À… Đại đương gia giống như đang nói ‘ông khách sáo, ông bị liệt…’" Tham Lang thần sắc quái dị nói.
Kiều Quốc Đào nghe xong cũng sửng sốt, sau đó sảng khoái cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tề Bất Ngữ, nói: "Tốt tốt tốt, đều là lỗi của tôi, tôi không nên khách sáo với ông! Tối nay chúng ta uống vài chén, không say không về!"
Lúc này Tề Bất Ngữ mới vừa lòng gật đầu.
"Đại đương gia, người phụ nữ kia là ai vậy? Cảm giác có chút lợi hại." Tham Lang không nhịn được hỏi.
"Triệu Hồng Tụ phải không?"
"Đó là Thiên Phạt của Triệu gia?"
"Một nữ tử sao có thể luyện được công phu cao như vậy?"
Sau khi Tham Lang nhìn Tề Bất Ngữ giải thích không khỏi có chút líu lưỡi, cảm thấy Hoa Quốc thật đúng là đất rộng người nhiều, không thiếu cái lạ, một phụ nữ cũng có thể có công lực tuyệt vời như vậy, quả thực có chút khoa trương!
Tham Lang nói: "Nếu Đại đương gia và người phụ nữ kia động thủ thì ai sẽ là người chiếm ưu thế?"
Tề Bất Ngữ thoáng lắc đầu, ý là ông cũng không rõ, công phu tới loại cấp bậc này rồi thì mỗi trận đánh đều là phát huy tại chỗ, kỹ năng giao đấu và thể lực đều đã đạt tới đỉnh cao, chỉ xem ai có thể nắm được từng chi tiết nhỏ mà phát huy cho tốt nhất có thể.
"Một nhà này ai cũng mạnh, vừa rồi người phụ nữ kia gọi ông ấy là dượng." Tham Lang nghĩ thầm trong lòng.
Đồng thời cũng vì một quẻ tự tính hôm trước mà cảm thấy có chút lo lắng, không phải chỉ giả mạo khẩu khí nói chuyện của Đại đương gia một chút thôi sao, hẳn là sẽ không đến mức bị đánh gãy chân… đấy chứ?!
Lần động thủ này của Tề Bất Ngữ không thể nghi ngờ là đã làm kinh sợ vô số người có ý đồ xấu.
Ngược lại Tề Đẳng Nhàn không hề biết cha già của mình chạy đến Trung Hải đại khai sát giới, mấy ngày nay Tôn Thanh Huyền đã tới thành phố Hương Sơn, hắn lập tức dẫn Tôn Thanh Huyền đến Lôi gia xem bệnh cho hai vị thiếu gia của Lôi gia.
Mới vừa vào đến ngoài sân đã không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết trong phòng khách!
"Quả nhiên, người đàn bà này chính là không thể sống yên ổn! Lại nghĩ thông qua thế lực của Lôi gia để đạt được mục đích của cô ta, không muốn bị mình kiềm chế." Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết thì không khỏi liên tục cười lạnh.
Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn đến cũng sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Loại tâm lý này khiến cô cực kỳ khó chịu, người kiêu ngạo như cô sao lại phải sợ hãi một tên đàn ông xấu xa như vậy?!
Chương 933 Thần dược lưỡng trị
Thông qua Hoàng Văn Lãng, Tề Đẳng Nhàn đã khống chế được tình hình xuất khẩu thuốc kháng sinh của Hương Sơn, chuyện này thực ra cũng xem như đã đoạt mất mạch máu của Từ Ngạo Tuyết. Suy cho cùng một mạch máu quan trọng như vậy thì giữ trong tay mình mới là vững chắc nhất!
"Cô Từ, vị này là tổng giám đốc Lý, cũng là ân nhân cứu mạng của Lôi Chấn Kỳ, con tôi." Lôi Thiên Tứ cười, giới thiệu với Từ Ngạo Tuyết.
"Ông Lôi không cần giới thiệu, tôi và cô Từ là người quen." Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên cô cũng không muốn thừa nhận mình có quan hệ với người như Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn dùng đầu gối nghĩ cũng biết Từ Ngạo Tuyết đang làm chuyện rút củi đáy nồi, nếu cô thật sự chiếm được sự ủng hộ của nhà họ Lôi, như vậy nếu nhà họ Lôi đứng ra nói chuyện thì sợ là thị trưởng Hoàng Văn Lãng cũng sẽ nhượng bộ. Chẳng qua hôm nay lại để hắn bắt gặp.
Lôi Thiên Tứ cười nói: "Thật đúng là duyên phận! Cô Từ mời đại sư phong thủy cho tôi, tổng giám độc Lý lại mời vua dược là ngài Tôn cho tôi, hai vị đều có ân tình lớn đối với Lôi gia."
Từ Ngạo Tuyết ho khan một tiếng, nói: "Ông Lôi khách sáo rồi."
Lôi Thiên Tứ nói: "Tôi cũng cân nhắc những điều Từ tiểu thư nói, nếu cô thực sự có thể mời đại sư phong thủy đến thì tôi có thể đáp ứng ra mặt giúp cô nói chuyện với thị trưởng Hoàng!"
Từ Ngạo Tuyết nói: "Đa tạ Lôi lão!"
Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn nhất thời híp lại, nếu Từ Ngạo Tuyết nắm chặt được mạch máu này trong tay thì sẽ có ít thứ cản trở được cô!
Tình huống hiện tại của Nam Dương hỗn loạn, mặc dù thế lực của nhà họ Trần vẫn có vẻ rất mạnh nhưng so với thời kỳ cường thịnh lúc trước đã yếu đi rất nhiều…Từ Ngạo Tuyết cũng không phải là người đơn giản, cô tiếp xúc với nhiều quân phiệt như vậy, biển lớn sóng ngầm, nhất định sẽ gặp không ít phiền toái.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn cảm thấy yêu nghiệt như Trần Ngư đấu pháp với cô cũng sẽ không rơi vào thế yếu nhưng chuyện tương lai quá nhiều biến số, ai có thể nói chắc chắn được?
"Tiên nhân chỉ đường? Lẽ nào quý nhân trong quẻ tượng này chính là Từ Ngạo Tuyết?" Trên mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi lộ ra một chút ý cười nhưng vẫn cất giấu lửa giận.
Từ Ngạo Tuyết giấu hắn tới tiếp xúc với Lôi gia chính là hành động rút củi đáy nồi, việc đó cũng là chuyện thường tình nhưng hắn vẫn sẽ nổi nóng, dù sao hắn đã đồng ý giao toàn bộ dược phẩm cho Từ Ngạo Tuyết. Đây là không tín nhiệm nhân phẩm của Nhị đương gia như hắn!
Lôi Chấn Kỳ được người làm của nhà họ Lôi đẩy tới từ phía sau, Tề Đẳng Nhàn lập tức để Tôn Thanh Huyền đi tới chẩn bệnh cho anh ta.
Tôn Thanh Huyền bắt mạch cho Lôi Chấn Kỳ, lại kiểm tra tư liệu của bệnh viện, không khỏi trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói: "Theo lý mà nói bệnh động kinh này hẳn là sẽ không tái phát thường xuyên như vậy mới đúng, dù sao trước kia, sáu năm cũng chưa từng tái phát, thậm chí còn có thể ngừng thuốc."
Lôi Thiên Tứ nói: "Vậy nên tôi cảm thấy là do phong thủy không thích hợp."
Tôn Thanh Huyền gật gật đầu, nói: "Chúng tôi khám bệnh cho người khác thực ra cũng chú ý phong thủy, có một số người bệnh cần tiến hành trị liệu trong hoàn cảnh thích hợp, một số người bệnh thì lại cần trị liệu ở nơi có âm khí cao. Thực ra học thức y học của Trung Quốc không đơn giản chỉ giảng giải khoa học mà còn dạy cả m Dương Ngũ Hành của huyền học."
Lôi Thiên Tứ lên tiếng: "Ngài Tôn trong giới y học tiếng tăm lừng lẫy, ông xem, có thể trị khỏi cho con tôi hay không?"
Tôn Thanh Huyền nói: "Biện pháp duy nhất chính là dùng liệu pháp kích thích, lợi dụng ngân châm kích thích huyệt vị da đầu, dần dần giảm bớt hưng phấn của vỏ đại não, từ đó khống chế động kinh tái phát."
Lôi Thiên Tứ nhíu mày nói: "Lúc trước cũng có bác sĩ nhắc tới phương pháp này nhưng bọn họ nói không thích hợp đối với con tôi."
"Đương nhiên, loại liệu pháp này sẽ kích thích đến người bệnh, có thể khiến động kinh bị kích thích cho tái phát. Nhưng Tôn Thanh Huyền tôi đây kinh nghiệm phong phú, đã làm nghề y mấy chục năm, vẫn có thể cam đoan không kích thích tái phát bệnh động kinh của cậu cả Lôi." Tôn Thanh Huyền không khỏi mỉm cười, nói rất tự tin.
Lôi Thiên Tứ vui mừng trong chốc lát, nói"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Nhưng chúng ta bên có phải vẫn nên nghiên cứu phong thủy một chút hay không?"
Tôn Thanh Huyền vẻ mặt đứng đắn nói: "Đương nhiên lad cần nghiên cứu, liệu pháp này ở trong y học Trung Quốc chúng tôi gọi là Thần dược lưỡng trị, hai bút cùng vẽ, sẽ đạt được hiệu quả nhanh hơn."
"Thần dược lưỡng trị", thần ở đây chính là một ít huyền học, có thể sẽ khiến người khác nhìn qua cho là mê tín, giống như thỉnh thần, tiễn thần, xem phong thủy, vẽ bùa chú linh tinh gì đó; mà thuốc ở đây chính là sử dụng các loại thuốc của khoa học hiện đại cùng với dụng cụ y học và các phương pháp trị liệu tiên tiến.
Các đạo sĩ thời cổ đại phần lớn vừa tinh thông y thuật vừa biết võ thuật. Y để truyền đạt đạo lý, võ để bảo vệ đạo lý.
Khởi nghĩa của Hoàng Cân Quân thời kỳ Tam quốc chính là dựa vào y thuật để phát triển tín ngưỡng xây dựng đội ngũ. Nhóm đạo sĩ chữa bệnh cho người ta cũng sẽ giảng một chút về "Thần dược lưỡng trị", việc làm đó là thông qua pháp thuật của đạo gia kết hợp với thảo dược để tiến hành trị liệu.
"Bây giờ tôi sẽ dùng kim châm cứu cho cậu cả Lôi, đợt trị liệu này phỏng chừng sẽ có chút dài, tôi thu phí cũng không thấp. Ngài Lôi, ông xem?" Tôn Thanh Huyền nhìn về phía Lôi Thiên Tứ, chậm rãi nói.
"Chuyện đó không cần lo! Chỉ cần có thể đổi lấy sức khỏe thì bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì." Lôi Thiên Tứ hào sảng nói.
Tôn Thanh Huyền gật gật đầu, sau đó lấy ra ngân châm mang theo bên người bắt đầu châm cứu cho Lôi Chấn Kỳ.
Thời điểm ông châm kim xuống sẽ đồng thời vận khí thổi vào trong kim châm làm cho Lôi Chấn Kỳ có một loại cảm giác nóng rực.
Y học Trung Quốc học thức uyên thâm, thậm chí còn chứa huyền học, nói đơn giản như việc châm cứu này, tùy đều cùng một huyệt vị nhưng những người khác nhau khi đâm xuống lại có thể gây cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lúc này quản lý Lôi và một ông lão mặc quần áo thời Đường cầm la bàn đi đến.
Lôi Thiên Tứ lập tức nói với Tề Đẳng Nhàn: "Vị này chính là đại sư phong thủy Từ tiểu thư mời đến từ đế đô, trưởng lão của Hiệp hội phong thủy Hoa Quốc, Ngô Quốc Hoa."
Ở Hoa Quốc, Ngô Quốc Hoa đúng là tương đối nổi danh trong những ông trùm của giới phong thủy, nhưng ông ta nói là thời trẻ sửa đổi âm trạch cho quá nhiều quan lớn và quý nhân, tiết lộ thiên cơ vì thế đã sớm đóng la bàn quy ẩn giang hồ nhiều năm.
Lần này Từ Ngạo Tuyết đã ra giá cao, thậm chí còn vận dụng nhân mạch của Triệu gia mới có thể mời Ngô Quốc Hoa một lần nữa tái xuất giang hồ.
Ngô Quốc Hoa vừa đến, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi, kinh ngạc nói với Lôi Thiên Tứ: "Đây chính là kỳ nhân đã ở nhà họ Lôi ba ngày mà ngài Lôi nói sao?"
Lôi Thiên Tứ lắc đầu nói: "Không phải."
"Hí…" Ngô Quốc Hoa hít khí lạnh: "Còn trẻ như vậy đã đạt được thế như thế? Xin hỏi là làm chính trị hay luyện võ?"
Tề Đẳng Nhàn cũng biết phong thủy có "Vọng, Văn, Vấn, Thiết", Ngô Quốc Hoa này vừa đến đã cảm giác được hắn có khí thế mạnh mẽ, hiển nhiên thật sự là người có trình độ chứ không phải loại lừa đảo cầm la bàn rêu rao khắp nơi.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, chắp tay nói: "Luyện võ."
Ngô Quốc Hoa không khỏi khen ngợi nói: "Thật khó tin! Tuổi còn trẻ như vậy đã có khí thế bậc này, lão phu cũng chỉ thấy qua mấy người…Hơn nữa, cậu còn trẻ như vậy mà luyện võ đã đạt đến cảnh giới cao thủ gặp thần không loạn?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngài Ngô cũng hiểu võ đạo?"
Ngô Quốc Hoa lắc đầu nói: "Không hiểu, nhưng tôi có thể xem. Cao thủ giống như cậu đây, khí thế mạnh mẽ, sức mạnh khủng bố, tinh, khí , thần tựa như khói gặp gió lốc mà lên, không thể ngăn cản. Nếu đặt ở cổ đại thì phải là nhân vật như Trương Tam Phong, Đạt Ma, chẳng sợ chết, cho dù có chết cũng để lại kim thân."
Chương 934 Canh giữ nhà
Từ Ngạo Tuyết biết Ngô Quốc Hoa là một bậc thầy phong thuỷ, nghe ông ấy đánh giá về Tề Đẳng Nhàn như thế chỉ biết thầm sợ líu lưỡi.
Cô ta không chịu được, quan sát Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới mấy lần, nhìn kiểu gì cũng thấy người này không giống người có thể sánh ngang với người tài thời xưa, hắn chỉ đơn giản là một tên côn đồ mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, cười nói: "Sao sếp Từ lại nhìn tôi như vậy? Chúng tôi đều là những người hiểu rất rõ mà, cô không thấy Ngô đại sư nói hơi quá à?"
Mặt Từ Ngạo Tuyết tối sầm lại, lời nói của Tề Đẳng Nhàn nghe có vẻ rất bình thường, nhưng cô ta thừa biết nó có bao nhiêu sự bất thường trong đó!
Lôi Thiên Tứ nói: "Chuyện này để sau hãy nói, Ngô đại sư, rốt cuộc tình huống bây giờ là sao? Có thể nói rõ cho tôi biết không?"
Ngô Quốc Hoa im lặng hồi lâu, nói: "Một người tài giỏi ở Hương Sơn lập mô hình chôn cất rồng trong núi và biển, biệt thự nhà họ Lôi chiếm lấy vị trí tốt nhất của mảnh đất để xây nhà. Với sự chống đỡ của các ông chủ lớn ở thủ đô, cứ như thế xưng là rồng đích thực của Hương Sơn được sao!"
"Hả... " Lôi Thiên Tứ nghe những lời này thì cảm thấy ngạc nhiên.
"Bẫy này được sắp đặt rất thâm thúy. May mắn lúc đó có một người tài cao ở lại nhà ông ba ngày, nếu không tình hình của nhà họ Lôi sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ!" Ngô Quốc Hoa nghiêm mặt nói, trông không giống như đang đùa.
Ngô Quốc Hoa nói thêm: "Người tài giỏi này ngày xưa là Bồ Tát chuyển kiếp, giống các cao nhân như Trương Đạo Lăng, Trương Tam Phong và Vương Dương Minh, khí thế của anh ta hiện tại tạm thời đã kiểm sát được mô hình chôn rồng trong núi và biển."
Lôi Thiên Tứ hỏi: "Tình hình sát khí phong thuỷ này có thể giải trừ được không? Còn nữa, tôi có thể tìm người tài cao ấy ở đâu..."
Ngô Quốc Hoa đưa tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đây là một bậc thầy đã tu luyện võ công cao cường, máu của cậu ta dâng lên như thuỷ triều, sức khỏe có thể so sánh với Đức Phật thích môn, đạo môn chân nhân, cậu ta mà canh giữ nhà các ông, thì không tà ma nào có thể vào được."
Ngay tức khắc Lôi Thiên Tứ nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt sáng rực. Từ Ngạo Tuyết nghe thấy lời khen của Ngô Quốc Hoa, sắc mặt càng trở nên khó coi. Nếu Tề Đẳng Nhàn thực sự có năng lực như thế, không phải hắn sẽ rất quan trọng với nhà hộ Lôi sao? Vậy thì ý nghĩ đến nhà họ Lôi để "trộm tháp" của cô ta khả năng sẽ bị tan thành mây khói, lại còn bị Tề Đẳng Nhàn kìm hãm.
Lôi quản gia thoáng nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói với Lôi Thiên Tứ: "Ông chủ, cả đời tôi luyện võ công nên khả năng phân biệt cũng khá tốt. Nhưng với mắt nhìn đấy của tôi, tôi cũng không thể biết được trình độ võ công của giám đốc Lý cao tới mức nào, những gì Ngô đại sư nói cũng không sai."
Lôi Thiên Tứ cười mỉm nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Giám đốc Lý đã đưa Phật về phương Tây rồi, hay là giúp nhà họ Lôi chúng tôi đi?"
Tề Đẳng Nhàn thoáng gật đầu, nói: "Tất nhiên không thành vấn đề rồi, trước đây nhà họ Lôi đã dồn sức phục vụ cho đất nước, tôi rất khâm phục, giúp đỡ cũng là điều tôi nên làm thôi."
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Quốc Hoa, một đoàn người rời khỏi biệt thự nhà họ Lôi, đến một nơi gần đỉnh núi.
Ngô Quốc Hoa quay đầu lại và hỏi Tề Đẳng Nhàn: "Anh Lý, anh có nhìn thấy cái gì không?"
Tề Đẳng Nhàn trả lời: "Tôi cảm thấy từ trường ở đây hơi có vấn đề, nhưng không rõ rệt lắm, nếu không đến đây chắc tôi không nhận ra được."
Ngô Quốc Hoa cười nói: “Đây là sự xuất sắc của người đã sắp đặt tình huống giết người này, nếu không nhờ võ công thần thông của giám đốc Lý thì khí thế nó sinh ra đã ảnh hưởng tới mô hình này, cho dù là tôi cũng sẽ không nhìn ra được!”
Lôi Thiên Tứ hỏi: "Có cách nào một lần làm dứt điểm luôn không? Suy cho cùng cũng không thể ở nhà họ Lôi chúng tôi cả đời đúng chứ!"
"Tình hình phong thuỷ này đã tồn tại nhiều năm như vậy, trước giờ đã giống như một con giòi bám xương, nếu buộc phải thay đổi sợ rằng trái lại còn có hại cho nhà họ Lôi. Vậy nên cách tốt nhất là để anh Lý đến nhà của ông vài ngày, mỗi năm một lần." Ngô Quốc Hoa liếc nhìn la bàn, khẽ lắc đầu.
Từ Ngạo Tuyết hơi mất kiên nhẫn, bèn hỏi: "Kì lạ vậy, nhất định phải là hắn sao?"
Ngô Quốc Hoa nói: "Nếu nhà họ Lôi có thể đi mời thiên sư đương nhiệm đến canh giữ nhà, hoặc là tìm mấy người tài cao cùng cấp bậc như anh Lý cũng được.”
Mời thiên sư đến canh giữ nhà?
Khoé miệng Lôi Thiên Từ bỗng giật giật. Mẹ nó, thật là vô lý, rõ ràng làm gì có khả năng làm điều đó đâu. Thế nên Lôi Thiên Tứ chỉ có thể đem ý định của mình đặt lên người Tề Đẳng Nhàn.
"Năm đó nhà họ Lôi làm việc cho đất nước, rất có thể đã khiến cho nước ngoài ôm hận, nhưng lại không ổn nếu hành động quá lộ liễu nên chỉ có thể bỏ tiền mời người tạo phong thuỷ này." Ngô Quốc Hoa cất la bàn đi, mỉm cười, nói.
“Người nước ngoài cũng tin vào phong thuỷ sao?” Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
"Ấy! Anh đừng nghi ngờ khả năng xuất khẩu văn hoá truyền thống của Trung Quốc, đã là người Hoa, ai dám nói rằng mình không tin vào phong thuỷ chứ? Hoa Kiều ở nước ngoài nhiều như vậy, người nước ngoài bị ảnh hưởng cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi có một cậu học trò đích thân từ nước Mỹ qua xin tôi dạy nghề đấy." Ngô Quốc Hoa nói: "Anh có tin vào phong thuỷ không?"
Trước khi Tề Đẳng Nhàn lên tiếng, Ngô Quốc Hoa đã nói: "Mọi người đều luyện võ, đều phải chú ý hướng mặt về phía đông, mỗi này luyện tập ở nơi có mặt trời mọc, kể cả lúc nửa đêm cũng phải hướng mặt về phía đông. Đây không phải phong thuỷ thì là gì?"
Sắc mặt Từ Ngạo tuyết ngày càng trở nên khó chịu, nếu đúng như lời Ngô Quốc Hoa nói, vậy Tề Đẳng Nhàn quan trọng với nhà họ Lôi là điều hiển nhiên rồi!
Chung quy lại, dựa vào cách nói của Ngô Quốc Hoa, thì cứ vài năm, Tề Đẳng Nhàn sẽ đến nhà họ Lôi để ở vài ngày… Như thế nhà họ Lôi còn không coi hắn như một vị thần thì là gì?
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc "trộm tháp" của Từ Ngạo Tuyết cuối cùng vẫn thất bại, một câu nói của Tề Đẳng Nhàn cũng có thể thay đổi mong muốn của nhà họ Lôi.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Vậy tôi chỉ có thể mạnh dạn mặt dày ở lại nhà họ Lôi ba ngày, giúp nhà họ Lôi giải quyết cảnh khó khăn trước mắt."
Lôi Thiên Tứ vội vã nói: "Ba ngày là quá ít, chí ít cũng phải ba tháng mới được?!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông Lôi, tôi cũng có việc riêng phải làm, hơn nữa, ba ngày là đủ rồi. Lần trước người tài cao kia đến, không phải cũng chỉ ở lại ba ngày thôi à?"
“Ngô… Ngô đại sư, ông thấy thế nào?” Lôi Thiên Tứ hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Ngô Quốc Hoa gật đầu nói.
Trở về nhà, Lôi Thiên Tứ sai người hầu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn tiếp đãi khách quý, thậm chí còn tự tay đưa phong bao lớn cho Ngô Quốc Hoa và Tôn Thanh Huyền, phong bao đỏ rất chắc chắn và đựng đầy gạo vàng.
Tề Đẳng Nhàn cứ theo cách như vậy có được tình bạn với nhà họ Lôi, hơn nữa còn là tình bạn vững như sắt đá!
“Lại còn cùng là người của Thiên Hoả, đúng là tiên nhân chỉ đường.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói.
Từ Ngạo Tuyết thì tức muốn chết, bản thân rõ là đến đây để "trộm tháp", kết quả cô ta lại để cho Tề Đẳng Nhàn hưởng lợi, khiến hắn hoàn toàn trở thành người nâng đỡ của nhà họ Lôi!
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết nói: "Cô vẫn chơi xấu như trước đây nhỉ! Tôi đối xử với cô tốt như vậy, kết quả thì sao, cô lại muốn cắt nguồn sống của tôi? Chẹp, cũng may là tôi có một người mà không ai có thể đụng tới! Nếu không phải vừa hay tôi tình cờ gặp được nhà họ Lôi, e rằng sẽ khiến cô gặp phải rắc rối đó.”
Từ Ngạo Tuyết cười nhẹ, nói: “Không phải tôi đang nắm lấy số phận của chính mình trong tay thôi sao? Anh nói xem đúng hay không.”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng phải sợ cô đang cố giấu mấy thủ đoạn xấu gì đó chuẩn bị làm sau lưng tôi à?!”
Chương 935 Cắt cao su
Từ Ngạo Tuyết cười tươi như hoa lộ ra hai núm đồng tiền, nói: "Sao tôi có thể có thủ đoạn xấu xa gì sau lưng anh được? Anh là người đàn ông của tôi mà! ”
Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười một tiếng, Từ Ngạo Tuyết này, giờ đúng là thiếu thanh cao so với ngày xưa, làm cho hắn cảm thấy tình thú của mình giảm xuống gấp đôi.
Hắn vẫn thích nhìn vẻ mặt thanh cao ngạo mạn của Từ Ngạo Tuyết, rõ ràng sảng khoái muốn chết, nhưng hết lần đến lần khác hắn lại phải nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người ăn cơm xong ở nhà họ Lôi, đang chuẩn bị xin phép rời đi.
"Tề tiên sinh, cậu nhất định phải ở lại nhà họ Lôi mấy ngày chứ!" Lôi Thiên Tứ thấy Tề Đẳng Nhàn cũng muốn đi, lập tức gọi hắn lại.
"Ông không cần phải nóng vội như vậy, hôm nào tôi chả tới đây đi dạo một vòng, cũng đâu có khác nhau là bao. Tôn tiên sinh, ông hãy ở lại chỗ này để khám bệnh cho hai vị thiếu gia nhà họ Lôi đi!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười với Lôi Thiên Tứ, sau đó lại phân phó Tôn Thanh Huyền một chút.
"Được rồi." Lôi Thiên Tứ nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ đành yên lặng gật đầu.
Từ Ngạo Tuyết đã nhanh chân rời đi, để tránh bị tên đàn ông nhỏ nhen đó trả thù cô ta, thoáng cái cô ta đã lên xe, sau đó khởi động xe chuẩn bị rời đi ngay.
Nhưng từ trong gương chiếu hậu cô ta đã thấy Tề Đẳng Nhàn đang chạy tới đây, không nói lời nào, cô ta lập tức nổ máy, buông tay phanh, đạp chân ga, lưu loát thực hiện mọi động tác!
Nhưng đúng lúc này, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tăng tốc, hai chân đạp trên mặt đất, cột sống bắt đầu khởi động, thân hình như rồng, trong chớp mắt đã đuổi đến.
Cảnh tượng này, làm tất cả mọi người đứng phía sau đều trợn tròn hai mắt há miệng.
Lôi Thiên Tứ nói: “Chẳng trách Ngô đại sư lại nói cậu ta có thể so với Đạo gia chân nhân thời cổ đại, thì ra, công phu này thật sự đã đạt đến cảnh giới cao như vậy, quả là không tầm thường!”
Từ Ngạo Tuyết thấy Tề Đẳng Nhàn đuổi theo, vô cùng kích động, vội vàng nhả ga một chút, sau đó lại giẫm mạnh xuống!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới cạnh xe, sau đó hắn đưa tay treo qua cửa sổ, cơ thể hắn nhanh nhẹn, chớp mắt đã chui vào trong.
Mặt Từ Ngạo Tuyết trắng bệch, lái xe chạy cũng không thể thoát khỏi hắn sao?
Bất cẩn quá, không có cách… Không phải chứ, lại quên không có đóng cửa sổ!
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Tôi còn chưa lên xe, sao cô lại sốt ruột như vậy? Đều là người yêu cũ với nhau cả, không phải nên chờ tôi sao?”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết âm trầm, nói: "Người yêu cũ gì chứ, tôi không nhận! Ngoài ra, xin vui lòng ra khỏi xe, anh không được đi theo tôi.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Hôm nay cô cõng tôi đến trộm tháp nhưng lại rút củi đáy nồi, chuyện này chúng ta phải từ từ tính sổ. Lô thuốc của cô, tôi không đưa, hơn nữa, tôi còn phải bán cho Wahid!”
Wahid, chính là quân phiệt đã trở mặt với Từ Ngạo Tuyết, con trai ông ta dám đùa giỡn tình cảm với Từ Ngạo Tuyết, kết quả lại bị một đám nhị thế tổ giết chết, trên người có hơn mười phát súng, hắn ta bị đạn bắn đến mức chỉ còn đống thịt nát ở đầu đường.
Quan trọng là, lực lượng của quân phiệt này không nhỏ, sau lưng còn có kim chủ nâng đỡ, dưới trướng còn có rất nhiều thuộc hạ và vũ khí.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự bán thuốc cho Wahid, vậy thì Từ Ngạo Tuyết đúng là đang ngồi trên đống lửa, những thế lực quân phiệt có quan hệ tốt với cô ta, hơn phân nửa đã không còn giao hữu nữa.
"Tên họ Tề kia, rốt cuộc anh muốn gì?!" Từ Ngạo Tuyết trừng mắt, tức giận nói.
"Tôi muốn hỏi cô một câu! Nếu cô trả lời tốt, tôi sẽ tha thứ cho cô." Tề Đẳng Nhàn lại nói.
Từ Ngạo Tuyết tức muốn chết, hận không thể đạp chân ga đưa xe xuống vách núi, hai người cùng đồng quy vu tận!
Nhưng cô ta vẫn cắn răng, nói: "Được, anh cứ hỏi!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tài nguyên thiên nhiên lớn nhất ở Nam Dương là gì?"
"Cao su!" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại hỏi một câu hỏi đơn giản như vậy.
"Thứ màu trắng cắt ra trong cây cao su là cái gì, hình như rất đáng giá?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Nhựa cao su!" Từ Ngạo Tuyết nói ngay, "Hỏi vấn đề thiểu năng gì vậy, con mẹ nó anh có bệnh đúng chứ?! ”
Đang nói, Từ Ngạo Tuyết đột nhiên ngây ngẩn cả người, hiểu ra gì đó.
Sau đó, cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nói: "Dù anh có muốn thì cũng đừng nghĩ tới, bà đây chắc chắn sẽ làm thịt anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy tôi sẽ bán toàn bộ thuốc cho Wahid! Lúc đó cô đến cầu xin tôi cũng vô dụng.”
Cả người Từ Ngạo Tuyết run rẩy, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, giận dữ gào thét: "A a a a, nếu đã đến đây rồi thì ai cũng đừng hòng sống!”
Cô ta đạp mạnh chân ga, mặc kệ vô lăng, lao thẳng tới vách núi!
Tề Đẳng Nhàn lại bất động như núi, sắc mặt lạnh lùng ôm hai tay.
Trong khoảnh khắc sắp lao tới bên vách núi, Từ Ngạo Tuyết cắn chặt răng kéo phanh tay lên, đánh mạnh tay lái, trượt bánh sau một đường liền bẻ cua…
Cuối cùng cô ta vẫn không đủ dũng khí cùng đồng quy vu tận với tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn này.
Hơn nữa, cho dù cô ta thật sự lao ra vách núi, kiểu gì khi tới trước vách núi, Tề Đẳng Nhàn cũng có cách để nhảy xuống xe, sau đó, chính cô ta đang tự tìm chết một cách vô ích.
Không nên nghi ngờ kỹ năng lái xe của Từ Ngạo Tuyết, dù sao cô ta cũng là một đại tiểu thư lớn lên ở đế đô, từ nhỏ tới lớn đã quen mò xe sang mà chơi.
"Kỹ thuật lái xe rất tốt, khó trách ban nãy tôi mới nói cô đã có thể nghĩ đến ngay tôi muốn cô làm gì." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Từ Ngạo Tuyết, trong ánh mắt kia ánh lên hàm ý không tốt.
Từ Ngạo Tuyết hít sâu hai lần, nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh cứ việc gây chuyện làm nhục tôi đi, những chuyện này nhất định tôi sẽ ghi chép lại hết, đến lúc đó xem anh chết như thế nào!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng ghi chép lại..."
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: "Sợ rồi?”
Tề Chờ Nhàn nói: "Tôi sợ cô bị bắt vì tội truyền bá tài liệu tục tĩu!”
"..."
Từ Ngạo Tuyết đột nhiên dừng xe lại, tuyệt vọng kêu to hai tiếng.
Ngay sau đó, cô ta cúi đầu xuống, hung hăng đập vào vô lăng ba cái, đụng phải còi vang lên ba tiếng.
Nếu như có người quen của Từ Ngạo Tuyết ở đây, nhìn thấy cô ta yếu thế như vậy, không chừng sẽ sợ tới mức tròng mắt đều rơi xuống đất.
Tao nhã và kiêu ngạo, đó là những gì luôn dính chặt với vị kiều nữ đế đô này, nhưng ngay giây phút này, cô ta lại giống như một bà điên đập đầu vào vô lăng.
Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt, nói: "Đừng làm loạn nữa!”
"Bà đây thật sự phải xui tận tám kiếp mới có thể gặp được loại người như anh!" Từ Ngạo Tuyết vừa tức giận nói vừa đưa tay xoa xoa cái trán đỏ bừng của mình.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô tự đập vỡ đầu mình cũng không quan trọng, nhưng nếu làm hỏng xe thì thật đáng tiếc.”
Từ Ngạo Tuyết không ngừng hít sâu, sợ mình bị cái loại người này làm cho tức chết.
"Tề Đẳng Nhàn, có phải anh bị bệnh không? Nhất định phải gây khó dễ với tôi mới chịu được phải không?" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, giọng điệu mang theo vẻ tuyệt vọng.
"Đúng vậy!" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Từ Ngạo Tuyết thiếu chút nữa là tức muốn chết, tự mình hỏi câu này, thế mà đối phương không chút khách khí mà trả lời lại "Đúng vậy" ?!
Hôm nay Từ Ngạo Tuyết "trộm tháp" không được, ngược lại bị Tề Đẳng Nhàn nắm được thóp, để tránh hắn thật sự mặt dày vô sỉ đến mức bán thuốc cho Wahid, cô ta chỉ có thể nhịn cơn tức cùng hắn "lấy nhựa cao su".
Sau khi Tề Đẳng Nhàn xong việc, còn bình thản nói một câu: "Không bằng Quan Quan.”
Từ Ngạo Tuyết cảm thấy bản thân thật sự phải nhanh chóng trở về Nam Dương, tuyệt đối không thể gặp loại người này thêm lần nào nữa, nếu không, thật sự cô ta sẽ bị tức chết mất!
"Được rồi, chuyện cô trộm tháp của tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô." Tề Đẳng Nhàn nói.
Từ Ngạo Tuyết xị mặt không muốn nói chuyện.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Có điều, tôi tha thứ cho cô, nhưng tôi không thể đưa thuốc cho cô được.”
Từ Ngạo Tuyết giận dữ nói: "Tên họ Tề kia, ý anh là sao? Anh thích sống chó phải không? ”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Cô muốn trộm tháp của tôi, chuyện này tôi cũng tha thứ rồi, nhưng hợp tác trước đó coi như bị hủy! Nếu cô vẫn muốn tiếp tục hợp tác thì cũng giống như ngày đó, dựa vào bản lĩnh của cô mà lấy, có thể lấy mấy phần, đều tùy thuộc vào cô cả.”