Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336 Bắt nạt (2)

Trương Hoan ngồi trên cát, kinh ngạc ôm má, vẻ mặt không thể tin được.

"Sao mày dám đánh tao?"

“Nếu mày đã biết thiếu gia Lý vậy mà còn đánh tao à?”

“Tao nói cho tụi bây biết, chuyện ngày hôm nay tao sẽ không để yên, còn một trăm vạn tao cũng giải quyết luôn!

Trương Hoan trực tiếp hét lên, sự tức giận gần như tuôn ra khỏi mắt anh ta.

Tề Đẳng Nhàn nhìn anh ta một cách thờ ơ, và nói: "Trước khi mày muốn cắn bậy ai đó, hãy nhớ để thủ đoạn của mình sáng sủa hơn, để chân chó của mình không bị đánh gãy."

Nói xong, hắn định mang theo Kiều Thu Mộng rồi rời đi . Căn bản lười đến phản ứng loại chân chó này.

Loại người coi thường người khác, mà còn có thể tự tin hành động như vậy, còn lộ ra vẻ kiêu ngạo cũng khiến hắn cạn lời.

"Chân chó á? Cho dù tao là chó, đó cũng là chó của thiếu gia Lý, tụi bây không thể đụng vào một cọng tóc của tao! Nếu động vào tao tụi bây cũng không có kết quả tốt đâu!" Trương Hoan gầm lên giận dữ.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, hắn không muốn để ý tới, nắm tay Kiều Thu Mộng rời đi.

Nhưng vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy một cách chật vật từ trong làng du lịch cách đó không xa.

Đằng sau bóng dáng này, một số người đàn ông vạm vỡ đuổi theo.

“Cứu, giúp tôi với!” Đó là một người phụ nữ quần áo xộc xệch, vẻ mặt sợ hãi, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng thì cô ta lập tức chạy về phía bên này, hét lớn.

Cô chạy rất nhanh, nhưng xấu hổ thay lúc không chú ý thì bị ngã phịch xuống cát.

Sau khi ngã xuống, đầu gối của cô ấy đã rã rời nhưng cô ấy vẫn dùng tay và chân bò về phía trước, cho thấy trong lòng cô ấy vô cùng sợ hãi và cô ấy muốn thoát khỏi nơi này biết bao.

Kiều Thu Mộng sửng sốt, nhàn nhạt hỏi Tề Đẳng Nhàn "Bây giờ chúng ta nên làm gì không?"

Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc và không nói gì, người phụ nữ đã bò dậy và trốn sau lưng anh ta.

"Anh gì ơi, giúp tôi...Xin hãy giúp tôi!"

"Huhuuu...Tôi chỉ là một nữ sinh viên đại học tội nghiệp bị lừa đến đây…”

“Làm ơn cứu tôi với!"

"Có rất nhiều cô gái như tôi ở đó đang bị bức hại hàng ngày"

Người phụ nữ nắm lấy ống quần của Tề Đẳng Nhàn và bật khóc, cầu xin Tề Đẳng Nhàn có thể giúp cô.

Sắc mặt Trương Hoan thay đổi, vừa lúc những người đàn ông vạm vỡ chạy tới, anh ta đứng dậy sắc mặt âm trầm mắng:“Tụi bây làm việc kiểu gì vậy, làm sao mà người từ làng du lịch chạy thoát?!”

Những người đàn ông bị Trương Hoan chửi đến đỏ mặt, ấp úng một lúc cũng nói không nên lời.

"Trương tổng, cô ta vốn bị nhốt ở trong phòng, nhưng không biết là thằng nào khóa cửa không kỹ, trong lúc chúng tôi mất cảnh giác cô ta mới chạy ra ngoài." Một người giải thích nói.

"Hừ, trình độ xử lý của tụi bây đúng là làm tao thất vọng! Còn không mau đem cô ta trở về?" Trương Hoan hừ lạnh nói.

Người phụ nữ vừa càu nhàu vừa đứng dậy, ôm lấy chân Tề Đẳng Nhàn, tuyệt vọng kêu lên: "Giúp tôi với, anh gọi cảnh sát giúp tôi đi!" Trương Hoan nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: "Thằng nhóc thối, tao khuyên mày chuyện này! Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không ngươi chết như thế nào cũng không biết!"

Kiều Thu Mộng sắc mặt âm trầm nói: "Có phải vừa rồi anh muốn bắt tôi vào trong làng du lịch để làm chuyện giống như vậy không?"

Trương Hoan: " Tất nhiên, ngoại hình của cô rất nổi bật. Nếu cô làm việc trong khu du lịch của chúng tôi chắc chắn sẽ khiến nhiều khách hài lòng."

Kiều Thu Mộng thản nhiên nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chồng, anh không được để họ đi, bọn họ quá đáng ghét! Thật không có lương tâm!”

"Ừ." Tề Đẳng Nhàn thờ ơ gật đầu, trong mắt hiện lên sát khí.

Loại chuyện này, để dùng bốn chữ “táng tận lương tâm” mà hình dung cũng không quá đáng!

Lý Thiên Lạc sinh ra trong một gia đình võ thuật, cũng là một võ sư, vậy mà anh ta lại làm những việc như vậy!

Hầu như ai là một người tập võ thì trong máu họ đều chứa tình người ấm áp và hào hiệp. Nếu gặp bất công họ có thể rút kiếm để giúp đỡ. Mà khi gặp sức mạnh, họ có thể thực hiện điều cấm trong võ thuật!

Thế mà, Lý Thiên Lạc lại làm một điều ghê tởm như vậy, cho dù Trương Hoan có bị anh ta xúi giục hay không, hắn không thể tha thứ cho bọn họ.

“Còn muốn xen vào chuyện của người khác à?” Trương Hoan không khỏi sửng sốt “Xem ra tụi bây thật không biết chữ chết viết như thế nào!”

“Nếu tụi bây vờ như không thấy mọi chuyện vừa xảy ra, túm chặt cái đuôi rời đi đi, thì nói không chừng tao còn có thể giữ một cái mạng chó đó.”

“Nếu bây giờ mà tụi bây còn tính xen vào việc của người khác.

Thì ngoài việc tụi bây bị chôn vùi trong bụng cá tối nay thì tao không nghĩ ra kết cục nào tốt hơn vậy đâu.”

"Nào, bắt lấy cô gái kia đi đi, trực tiếp giết thằng kia cho cá ăn!"

Trương Hoan ra lệnh, đám người vạm vỡ kia lập tức lao tới. Cô gái bị hại không kìm được nước mắt và hét lên: "Anh hãy chạy mau đi. Chỉ có chạy trốn thì tội ác của họ mới bị vạch trần!"

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu, mũi chân dúi xuống bãi cát, bỗng nhiên vừa nhấc, rầm một tiếng, vung lên một làn cát vàng.

Rất nhiều hạt cát bay thẳng vào mắt những người đàn ông vạm vỡ này, khiến họ kêu lên đau đớn và nhảy nhót như ruồi mất đầu.

Tề Đẳng Nhàn đi lên một quyền cơ bản, tất cả chúng đều ngã xuống đất trong một thời gian ngắn. Cô gái bị hại thẫn thờ nhìn xem tới ngây ngốc, đây không phải là quá khốc liệt sao, những tên côn đồ vạm vỡ trong khu nghỉ dưỡng đã bị xử lý cho ngu người rồi kìa.

"Nào, cô hãy đi theo chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng đó rồi cứu những cô gái cỏn lại đó đi ra ngoài! " Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nói với người phụ nữ bị hại.

"Không, không, không ... Tôi không muốn quay lại đó! Họ còn nhiều người lắm, nếu anh đến đó một mình thì sẽ là thiệt thòi lớn đấy.” Cô gái bị hại kinh hãi nói.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Không quan trọng. Cho dù họ đến bao nhiêu người, đối với tôi, họ chẳng qua là một cái túi cát sống."

"Cô đã trốn thoát, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều cô gái đang chịu khổ.”

"Cô chậm trễ thêm một phút ở đây, họ sẽ càng chịu thêm thiệt hại.”

"Tôi nghĩ cô có thể tin tưởng tôi, tôi biết cách không làm hại bản thân, càng không hại cô.”

Người phụ nữ bị hại không khỏi có chút xúc động khi nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn. Nhưng cô ấy cuối cùng cũng trốn thoát khỏi đó, liệu cô có quay lại địa ngục đó một lần nữa không? Tề Đẳng Nhàn có thực sự đáng tin không?

Trương Hoan cười dữ tợn nói: "Nhóc con, mày không biết tốt xấu gì cả, mày muốn chết tao cũng không cản mày, rất hoan nghênh! "

Tề Đẳng Nhàn không đợi hắn nói xong thì đá tới, phịch một tiếng, Trương Hoan ôm bụng ngã xuống đất. Ngay sau đó, máu miệng và mũi hắn phun ra như suối, nhuộm đỏ cơ thể của anh ta. Bãi cát có lẫn màu đỏ và màu vàng.

"Tao cũng không muốn nghe loại cặn bã như mày nói chuyện với tao, nó khiến tao cảm thấy rất phiền phức lằm đó.”

"Tao gặp qua rất nhiều cặn bã, nhưng đây là lần đầu tiên có người kinh tởm như mày đó." Nói xong lời này Tề Đẳng Nhàn trực tiếp nắm lấy cổ áo của Trương Hoan và mỉm cười với cô gái bị hại: "Phiền cô hãy dẫn đường đi!"

Cô gái cắn răng gật đầu, đi thẳng về phía khu du lịch.

Kiều Thu Mộng đi theo Tề Đẳng Nhàn do dự hỏi: "Cứ đi vào như vậy có thực sự ổn không? Tôi có nên gọi cảnh sát trước không? "

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt lắc đầu, nhìn cô ta đầy ẩn ý nói: "Quỷ mới biết bây giờ ai đang ở trong khu nghỉ dưỡng đó, cho nên đừng làm cho sự việc trầm trọng thêm."
Chương 337 Cứu mạng

Tề Đẳng Nhàn không phải kẻ ngu không não, nếu làm rối mọi thứ như đánh trống khua chiêng thì đến lúc đó chỉ muốn trốn mà không trốn được.

Rốt cuộc bây giờ ai đang ở trong khu du lịch đó hắn cũng không biết, nếu chuyện lớn quá, có quá nhiều người nhúng tay vào, đến lúc đó hắn sẽ gặp rắc rối.

Lúc này hắn kéo Trương Hoan như một con chó chết đi đến khu du lịch.

Khi các nhân viên trong khu nghỉ dưỡng nhìn thấy cảnh này, họ sợ hãi và ngây ngốc, tất cả họ đều run rẩy không nói nên lời.

Trương Hoan là người phụ trách của họ, vậy mà có người đánh anh ta như thế này?

"Các cô gái đều bị giam giữ ở phía sau. Có rất nhiều người trong số họ. Nhiều người trong số họ đã bị bắt cóc giống như tôi ..." Cô gái bị hại nói với Tề Đẳng Nhàn.

Lúc này Trương Hoan rên rỉ một tiếng tỉnh lại, anh ta cảm thấy nội tạng nóng ran, nhất là bụng đau kịch liệt.

Cú đá vừa rồi chắc đứt ruột mất.

“Còn ngây người làm gì, lập tức báo tin cho thiếu gia Lý biết đi!” Trương Hoan yếu ớt nói.

Lập tức, có người cuống quít lấy điện thoại di động ra gọi điện, chuẩn bị thông báo cho Lý Thiên Lạc, nhìn thấy cảnh này, Tề Đẳng Nhàn cũng không có ngăn cản.

Hắn quay sang cô gái bị nạn và nói: "Hãy đưa tôi đi giải cứu các cô gái trước đi."

Cô gái bị nạn gật đầu, dễ dàng tìm thấy một cánh cửa bí mật, sau khi đẩy nó ra, cô ấy đưa Tề Đẳng Nhàn thong thả bước vào đó.

Tề Đẳng Nhàn đi đến một căn phòng mà các cô gái bị giấu kín, những cô gái sống ở đó không khỏi run sợ khi nhìn thấy một người đàn ông to lớn đi tới.

"Mọi người đừng sợ, anh thanh niên này là người tốt, anh ấy là tới cứu chúng ta khỏi nơi này!" Cô gái bị hại lớn tiếng nói.

"Cứu chúng ta rời đi? Một mình anh ta sao?" Có người run giọng hỏi.

"Một người sao có thể cứu chúng ta? Bọn họ sẽ không hại chết chúng ta chứ?" Một nữ sinh khác sợ hãi nói.

"Anh gì ơi, anh có thể đi dẫn thêm người tới đây được không? Một mình anh đánh không lại bọn chúng đâu!" Một cô gái khác nói.

Đa số những cô gái này ăn mặc thiếu vải, cộng thêm sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hầu như ai cũng có ngoại hình nổi bật và thân hình hoàn hảo.

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn là người luôn bị Dương Quan Quan chê là già, nhưng lúc này, hắn lại tỏ ra vô cùng kính trọng những cô gái này.

Hắn đưa tay kéo một tấm khăn trải giường, đắp lên người cô gái gần nhất rồi nói: "Chỉ có tôi thôi, nhưng tôi có thể cứu cô và đưa các cô ra khỏi đây."

“Anh không đấu lại bọn họ đâu, anh cũng biết nơi này không dành cho người bình thường đến chơi.” Một cô gái khác nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi bỗng nhiên rơi lệ.“Anh chạy nhanh lên đi còn kịp, nghĩ cách thông qua truyền thông đem chuyện này lộ ra ngoài, có lẽ còn có một ít hy vọng.”

“Nếu bọn tôi cùng anh bỏ trốn mà bị phát hiện thì nhất định phải chết, bọn họ rất tàn nhẫn độc ác, sẽ không bỏ qua chúng tôi đâu, có vài chị em đã bị chúng làm thịt cho cá mập rồi.” Một cô gái kinh hãi nói.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi hơi nhướng mày.

Kiều Thu Mộng đứng kế bên cũng không khỏi thở dài, những cô gái này thật sự quá đáng thương, họ bị Trương Hoan và những tên khốn khác bắt cóc đến đây, cả ngày sống trong bóng tối.

Ai không tuân theo thậm chí sẽ trực tiếp bị giết, bọn họ coi thường tính mạng con người và chả quan tâm đến luật pháp.

Người phụ nữ bị hại được Tề Đẳng Nhàn cứu cũng im lặng một lúc rồi nói: "Chúng ta không thể từ bỏ hy vọng, vừa rồi tôi trốn thoát, và anh trai này đã cứu tôi! Anh ấy đề nghị tôi dẫn đường đến đây tìm mọi người. Chính là vì anh ấy muốn cứu mọi người!"

Cuối cùng cũng có người bị thuyết phục, mặc áo khoác, yếu ớt đứng lên, nói: "Tôi đi theo anh!"

Một người đứng lên, tự nhiên sẽ có người thứ hai, người thứ ba, thậm chí nhiều hơn.

Ai mà không muốn được tự do?

Tự do là một khái niệm trừu tượng, giống như không khí, không thể cảm nhận được.

Ai mà chả có tự do của bản thân, nhưng khi tự do thật sự bị lấy đi, mới có thể sâu sắc cảm nhận được nó quan trọng cỡ nào!

Tự do, đó là thứ gì mà con người ta khao khát?

Tự do, đó có phải là niềm khao khát có thể khiến nhiều người liều mạng?

Sự xuất hiện của Tề Đẳng Nhàn đã mang đến cho những cô gái bị bức hại này hy vọng được tự do.

Khi Tề Đẳng Nhàn dẫn các cô gái bước đến khỏi cánh cửa bí mật bọn họ càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

"Còn dám chạy à, tụi bây đợi chết đi!" Trương Hoan ngồi trên mặt đất, nhìn thấy các cô gái được Tề Đẳng Nhàn mang ra ngoài, không khỏi hung ác mà nói.

Các cô gái bị anh ta quát mắng không khỏi run lên, thậm chí có người muốn quay đầu chạy trở về.

Kiều Thu Mộng lớn tiếng nói: "Đừng sợ, anh ta không là gì cả, các cô được tự do, không ai có thể cấm được!"

Tự do là vô giá, ngay cả khi ở một quốc gia nào đó, họ cũng không đủ tư cách để hạn chế quyền tự do của người dân của họ, chứ đừng nói đến loại người như Trương Hoan?

"Này này..."

Trương Hoan khóe miệng chảy ra máu tươi cười, trầm giọng nói: "Tao không là gì, bất quá sau lưng tao lại là thiếu gia Lý Thiên Lạc!"

"Lý Thiên Lạc, người đó chính là người nối dõi của Lý Gia Quyền!"

"Ba từ Lý Gia Quyền ở tỉnh Đông Hải này không phải tụi bây biết đại diện cho gì phải không?”

Lý Gia Quyền là phòng tập quyền anh lớn nhất ở tỉnh Đông Hải, và nó đã được đánh giá là di sản văn hóa phi vật thể của Tỉnh Đông Hải, có hàng chục nghìn đệ tử ở khắp các tỉnh thành.

Trong số những người trẻ tuổi cùng thế hệ với anh ta, có thể nói Lý Thiên Lạc được mọi người vang danh, không ai dám xúc phạm anh ta.

"Hơn nữa, tụi bây nhìn những người tới làng du lịch Đông Sơn chơi đi, là những người có thể chọc vào sao?”

“Mày dám đem toàn bộ phụ nữ trong đây trốn thoát, dám chọc tới cái tổ ong vò vẽ này, vậy xác định mày sẽ chết không được tử tế rồi!”

"Ngay cả cả gia đình của mày cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hành vi ngu xuẩn này của mày đó!"

Trương Hoan cười càng lúc càng đắc ý, dù cho Tề Đẳng Nhàn đánh anh ta thì sao, dẫn bọn phụ nữ ra ngoài thì sao, cuối cùng vẫn là chết!

Tề Đẳng Nhàn đầy lãnh đạm, nói: "Ồ, để cho cả nhà tao chôn cùng mày hả? Tốt quá, để tao xem Lý Thiên Lạc có bản lĩnh làm cho Tề gia chết ở đế đô không đây!"

Lời nói vừa thốt ra, hiện trường đã bị sốc!

“Nhà họ Tề ở đế đô?! Nhà họ Tề nào?!"

“Người đàn ông này thế mà là người của Tề gia ở đế đô à trời ơi… Đây là chuyện lớn, e rằng ngay cả thiếu gia Lý cũng gánh không nổi!"

“Nếu anh ta lo chuyện này thì không ai có thể bao che được, dù sao cũng là đại gia tộc giàu có ở đế đô mà!"

Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong lời nói, mọi người nhìn nhau thì thầm với nhau, cảm thấy có chút sợ hãi.

Các cô gái nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy đều vui vẻ lên, nếu như hắn thật sự là người của Tề gia ở đế đô, nói không chừng bọn họ thật sự có thể được cứu!

Trương Hoan nghe vậy cả kinh, sau đó đồng tử co rụt lại, trên mặt tràn đầy kinh hãi, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi! Tề gia ở đế đô? Cái bối cảnh này, cũng quá lớn rồi!

"Tề gia ở đế đô?”

"Thật là nực cười!"

“Mười năm trước, mày bị Tề gia đuổi ra ngoài, vĩnh viễn không được trở về đế đô cơ mà.”

"Cho tới bây giờ, mày còn dùng cái danh tiếng của Tề gia để lợi dụng, lừa gạt khắp nơi sao?"

"Nếu như Tề gia ở đế đô còn ý muốn nhận mày lại, thì mày hãy gọi người của bọn họ tới cho tao xem!"

"Nếu thật sự là vậy thì tao sẽ lập tức quỳ xuống đất chui vào đũng quần của mày!"

Lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.

Là Lý Thiên Lạc

Vào thời điểm quan trọng này, anh ta vội vã đến khu du lịch Đông Sơn rồi tình cờ nghe được những gì Tề Đẳng Nhàn vừa nói.
Chương 338 Lừa gạt

Sau khi nghe Lý Thiên Lạc nói xong mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Các cô gái sửng sốt một chút rồi cảm thấy hơi thất vọng.

"Haha, hắn hóa ra là người mà Tề gia vứt bỏ mà lại dám mượn danh nghĩa Tề gia lừa gạt khắp nơi ?"

"Dọa ta sợ một lúc, ta thật sự cho rằng hắn là đại thiếu gia thì ra chỉ là người bị vứt bỏ mà thôi."

"Loại phế vật này cũng dám lấy danh tiếng Tề gia dọa người sao? Cho dù hắn có chết ở chỗ này thì người của Tề gia cõ lẽ cũng không thèm nhìn hắn một cái đúng không?"

"Mượn danh kiêu ngạo làm gì? Hừ, hôm nay ta nhất định phải giết chết tên ngu dốt này!"

Nếu Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là thanh niên bị Tề gia vứt bỏ vậy cũng không có gì phải sợ, đem hắn giết chết trong lòng cũng không có gánh nặng tâm lý.

Nếu hắn thực sự là đại thiếu gia của đế đô như hắn nói thì mọi người sẽ ngoan ngoãn thừa nhận thậm chí chủ động đến đồn cảnh sát thú tội cũng không thành vấn đề.

Lý Thiên Lạc chậm rãi đi tới lờ mờ nói: "Các người ra ngoài làm gì? Còn không mau trở về xử lý lát nữa chuẩn bị tiếp khách!"

Các cô gái bị lời nói của hắn dọa cho sắc mặt nhợt nhạt không ngừng run rẩy cũng không dám nói lời nào.

Lý Thiên Lạc hừ lạnh nói: "Thế nào các người không nghe tôi nói sao?"

Tề Đẳng Nhàn đi về phía trước nhàn nhạt nói: "Lý Thiên Lạc là người thừa kế của Lý Gia Quyền mà lại làm chuyện tán tận lương tâm như vậy, thật là đáng chết.”

Lý Thiên Lạc khinh thường nói: "Tôi muốn làm gì thì làm cậu có thể quản tôi sao?"

Khi nói chuyện Lý Thiên Lạc vẫy tay một cái mọi người nghe được tiếng chân dồn dập truyền tới.

Chỉ thấy có rất nhiều bóng người xông ra khỏi cửa tất cả đều là những đàn ông lực lưỡng, từng khuôn mặt thần sắc dữ tợn.

Lập tức hơn trăm người cường tráng lấp đầy sảnh của khu du lịch.

"Thế nào?"

Khuôn mặt Kiều Thu Mộng không khỏi trắng bệch khi thấy nhiều người đến như vậy trong lúc nhất thời cô ta vô cùng bối rối.

Cô gái bị hại cũng nhất thời sửng sốt thậm chí trong lòng có chút hối hận nếu biết sớm thì cũng không tùy tiện nghe lời Tề Đẳng Nhàn, lúc này không phải tự mình rơi vào bẫy sao?

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười, nói: "Gọi điện thoại báo quan đi."

"Báo quan?"

"Ngươi dự định báo quan ở đâu?"

"Những quan này có dám nghe ngươi nói không?"

Lúc này lại một giọng nói truyền tới chỉ thấy một thanh niên mặc âu phục đi giày da.

Hắn từ tốn sửa sang lại âu phục, toàn thân tràn ngập thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Sau khi Kiều Thu Mộng thấy người đàn ông này não cô ta muốn nổ tung, người này thực sự là Dương Văn Khải con trai Dương Lệnh Quang!

"Thảo nào khó trách Lý Thiên Lạc cùng Trương Hoan kiêu ngạo như vậy... Thì ra là có con trai chủ tịch tỉnh nâng đỡ bọn họ!" Kiều Mộng Thu hết sức kinh hãi.

Lý Thiên Lạc cười khúc khích nói với các cô gái: "Giới thiệu một chút vị này là con trai của chủ tịch tỉnh Đông Hải hôm nay anh ta đến đây để ăn uống vui chơi. Bây giờ các người còn muốn chạy sao?"

Các cô gái nghe Lý Thiên Lạc nói ra thân thế của Dương Văn Khải họ cảm thấy trong đầu như có sét đánh thậm chí có người trực tiếp gục xuống khóc lớn.

"Tôi nói cậu không nên tin tưởng hắn không nên chạy trốn, hắn một thân một mình có thể làm gì?"

"Chúng ta sẽ bị tên này giết hại, hắn có một mình, đảm nhiệm cái gì thật sự cho mình là siêu nhân sao?"

"Các con trai của chủ tịch tỉnh đều tới làng du lịch giải trí, chúng ta còn cơ hội nhìn thấy mặt trời sao? Ô ô ô..."

Tâm lý của các cô gái hoàn toàn sụp đổ thân thế của Dương Văn Khải dường như là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà.

Đến nỗi các cô gái bắt đầu chất vấn nhau.

Tề Đẳng Nhàn cho rằng sự kiêu ngạo của Tề Đẳng Nhàn sẽ làm hại các cô gái.

Hôm nay các cô gái vừa tính toán chạy trốn như thế người của làng du lịch nhất định sẽ trừng phạt các cô gái!

Trương Hoan cười nham hiểm nói: " Hiện tại cậu biết cậu ngu dốt chứ? Vừa rồi cậu mới làm việc gì tôi sẽ làm như không thấy, cậu còn giả bộ!"

"Bây giờ cậu tiếp tục giả bộ à, giả bộ thêm đi cho tôi nhìn?"

"Một mình cậu có thể tạo được sóng gió lớn tới sao!"

Miệng Tề Đẳng Nhàn chuyển động mỉm cười nói: "Xin lỗi nhưng tôi có thể tự mình tạo ra sóng lớn."

Khi nói chuyện hắn mang tầm mắt dừng lại trên người Dương Văn Khải nói: "Cậu làm loạn như vậy cha ngươi có biết không?"

Dương Văn Khải đen mặt nói: "Lý Thiên Lạc, tôi nói hôm nay hắn nhất định phải chết ở chỗ này!"

Lý Thiên Lạc gật đầu nói: "Dương thiếu gia yên tâm, hắn hôm nay phải chết không ai có thể cứu được hắn. Hơn nữa chuyện ngày hôm này cũng không có ai dám tiết lộ ra ngoài!"

Kiều Thu Mộng biết những người này muốn diết người diệt khẩu họ muốn giết Tề Đẳng Nhàn!

Với lại năng lực của Dương Văn Khải dù có giết người cũng có thể nhẹ nhành che đậy.

Lúc này cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút xem nhẹ, đối phương quá nhiều người hơn nữa gia thế cũng không vừa, lỗ mãng chạy tới như thế thật là tự đưa đầu tới!

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Kiều Thu Mông: "Lát nữa dẫn người trốn vào một góc cố gắng đừng để bị thương."

" Cô cũng không cần lo lắng cho tôi, có tới nhiều thêm nữa cũng vô dụng."

"Hôm nay chồng cô sẽ biểu diễn cho ngươi xem Triệu Tử Long năm đó bảy lần ra vào ở trường phản sườn núi!"

Nói xong ánh mắt của hắn hiện lên một tia lãnh nhạt huyết mạnh sục sôi từ rất lâu không có loại cảm giác này!

Trăm năm trước có võ thần Tôn Lộc Đường một mình đánh lại trăm người!

Hôm nay Tề Đẳng Nhàn cũng muốn xem bản thân và đám người kia có bao nhiêu chênh lệch?

Lý Thiên Lạc biết Tề Đẳng Nhàn rất tài năng thậm chí chú hai Lý và chú ba Lý cũng không phải là đối thủ của hắn nhưng hiện tại bị một trăm võ sĩ hàng đầu tấn công xung quanh có năng lực chiến đấu đến chết hắn không tin Tề Đẳng Nhàn còn có thể trở mình!

Hắn không hề có áp lực trong lòng có Dương Văn Khải chống lưng, cho dù gia thế Tề Đẳng Nhàn có như thế nào thì giết chết hắn cũng không ai biết!

Dương Văn Khải đã có ý định giết chết Tề Đẳng Nhàn nếu Tề Đẳng Nhàn có dũng khí chọc vào tổ ong vò vè này hơn nữa hắn cũng tự mình xuất hiện ở đây như vậy chuyện này không được phép truyền ra ngoài.

Nếu không danh tiếng của hắn sẽ xấu như vậy sẽ ảnh hưởng đến cha hắn.

Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Lý Thiên Lạc cười châm biếm hỏi: "Hôm nay tôi phế cậu đoán chừng cha cậu cũng không dám làm gì?"

Khi nói chuyện hắn đã cởi áo khoác ra xếp nó gọn lại và đưa cho Kiều Thu Mộng.

Kiều Thu Mộng hồi hợp không chịu được muốn gọi điện thoại cầu cứu nhưng cô ta cũng biết đối phương tuyệt sẽ không cho cô ta cơ hội.

"Ngoan ngoãn đứng yên đừng làm gì để tránh cho bọn họ nhắm vào." Tề Đẳng Nhàn thấp giọng dặn dò sau đó xoay người lại.

Lý Thiên Lạc cười như điên nói: "Phế ta? Cậu cứ thử đi để tôi xem cậu có bản lĩnh không!"

Dương Văn Khải lạnh nhạt nói: "Lý Thiên Lạc cậu cùng hắn nói cái gì, trực tiếp giết hắn đi đừng lãng phí thời gian nữa."

Lý Thiên Lạc trầm giọng nói: "Dương thiếu gia yên tâm hắn hôm nay nhất định phải chết!"

"Người này năng lực không thấp các người cẩn thận một chút hợp lực với tôi giết hắn đi!"

"Ai đánh chết hắn tôi thưởng năm triệu!"

Lời nói của Lý Thiên Lạc đã làm tỉnh thần của các võ sĩ phấn khởi ngoài những võ sĩ vì phần thưởng còn rất nhiều người trong số dễ dàng đánh bại Tề Đẳng Nhàn!
Chương 339 Nhốt

Các cửa chính và cửa sổ được đóng để đề phòng Tề Đẳng Nhàn và những người khác chạy trốn họ còn kêu người trông nom.

Khuôn mặt Dương Văn Khải mang theo nụ cười ác độc lần trước anh ta tổn thất lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn lần này anh ta nhất định phải giết hắn.

Nếu hắn dám để Dương Văn Khải mất mặt vậy anh ta phải để cho hắn mất mạng!

Tề Đẳng Nhàn không đợi những người này ra tay trước mà tự mình tấn công một bước chân đã soạt một tiếng cực nhanh cực mạnh như tiếng thuốc pháo!

Tốc độ của hắn thật đáng sợ, trong nháy mắt đã ở trước mặt sau đó nhấc tay phải lên lấy khuỷu tay đánh thẳng đến!

Bát cực quyền, đụng cùi chỏ!

" Ầm!"

Người đầu tiên bị đánh trực tiếp vào ngực, phần ngực lập tức lõm xuống và các nội tạng bên trong do lực tác động mà trong nháy mắt vỡ nát!

Khóe miệng tên côn đồ hộc máu hai chân rời khỏi mặt đất trực tiếp ngã xuống.

Những người đứng phía trước bị hắn đánh nếu không gãy xương đứt gân cũng trực tiếp mất đi năng lực chiến đấu còn những người phía sau thì đỡ hơn chút chỉ bị thương nhẹ.

Tuy nhiên người bị trúng đòn đã mất đi khả năng chiến đấu.

"Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết cái gì là chuẩn xác trong khoảng cách ngắn, người tẫn địch quốc!" Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng bật ra sự tàn ác cả người hắn nhìn hung ác độc địa.

Sau khi hắn đánh ngã một tên côn đồ lập tức động thủ đánh mạnh vào đầu tên bên trái!

Bụp một tiếng tên côn đồ cảm thấy hoa mắt toàn thân mềm nhũn thì thấy Tề Đẳng Nhàn cúi xuống nắm lấy mắt cá chân hắn ta.

Hắn ta mất đi thăng bằng bị Tề Đẳng Nhàn kéo ngã xuống đất sau đó cả người như cái chổi bị Tề Đẳng Nhàn giũ xuống!

"Phịch phịch phịch phịch!"

Liên tiếp chuỗi âm thanh vang lên cơ thể tên côn đồ được xem như vũ khí, thoáng cái quật ngã được nhiều người và xương của hắn ta cũng gãy không biết bao nhiêu cái.

Mọi người thấy một màn này cũng ngẩn ra hắn cũng mạnh quá, một mình xông vào đám côn đồ còn đối phó với họ như thế?

Tất nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng bị ống thép và những cú đấm đánh trúng nhưng điều này đối với hắn chẳng là gì, không khác gì gãi ngứa.

" Keng !"

Hắn bị một ống thép đập vào đầu chỉ thấy ống thép cong xuống tên côn đồ đang cầm ống thép ngẩn ra dễ dàng bị đánh đến mức khuôn mặt biến dạng nằm trên mặt đất co giật liên tục.

Một tên côn đồ rút ra một con dao găm dài hơn một thước ẩn trong đám đông chờ cơ hội động thủ.

Hắn ta nhìn thấy cơ hội thích hợp bước ra từ trong đám đông đâm thẳng con dao găm trong tay về phía Tề Đẳng Nhàn!

Khi con dao sắp đâm đến thân thể của Tề Đẳng Nhàn đã né sang một bên đồng thời một cú đánh giáng lên đầu hắn ta!

Giá một cái bát quái mài chưởng có thể nói là không chút nào nương tay, một chưởng đi xuống, liền tựa như phách dưa hấu, xương sọ nổ tung, trắng đỏ văng người chung quanh khắp người đều là.

Lúc này nhóm côn đồ do Lý Thiên Lạc mang tới mắt đã đỏ như thủy triều liên tiếp xông tới Tề Đẳng Nhàn muốn đánh chết hắn.

Bất quá Tề Đẳng Nhàn vững như tảng đá hễ ai gần hắn trong vòng ba thước đều bị đánh ngã cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Các cô gái trốn trong góc phòng run lẩy bẩy cảm thấy có chút hy vọng, Tề Đẳng Nhàn bị đánh chết thì các cô gái ở nơi này cũng sẽ không có gì tốt.

Kiều Thu Mộng vô cùng khẩn trương không ngừng lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn nhưng cô ta không giúp được gì chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho hắn.

Thần sắc Lý Thiên Lạc có chút khẩn trương rốt cuộc đã có hơn một trăm người lao tới và chưa ai có thể đánh bại hắn.

Họ muốn giết chết Tề Đẳng Nhàn nhưng lại bị hắn đánh cho tàn phế hơn hai mươi người.

"Lý Thiên Lạc cậu căng thẳng cái gì? Hơn một trăm người cậu còn sợ không đánh chết hắn?"

"Hắn hiện tại tương đối mạnh khỏe một lát nữa hao tốn năng lực một người một chân cũng có thể giẫm chết hắn."

"Ha ha tên ngu xuẩn này nếu dám một mình xông vào làng du lịch Đông Sơn nhất định chỉ có chết!"

Khi Dương Văn Khải nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Lý Thiên Lạc hắn không khỏi cười nhạt khinh thường nói

Lý Thiên Lạc gật đầu lia lịa cười nói: "Dương thiếu gia nói một tiếng cũng không sai, một người một chân cũng có thể giết chết hắn."

Bất quá năng lực của Tề Đẳng Nhàn cũng không hao tổn như bọn họ tưởng tượng mà càng lúc trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn dùng bát cực quyền và bát quái chưởng chém giết tứ phương trong đám người căn bản là chia làm hai môn võ thuật nội công và ngoại công nhưng ở trong tay hắn biến hóa xuất thần không chút nào chậm chạp.

Công phu Tề Đẳng Nhàn như vậy so với "năm roi liên tiếp" và " tiếp nhận sức lực" các loại năng lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần dẫu sao cũng được rèn luyện trong ngục giam để đối mặt với nguy hiểm cũng không phải là chuyên môn đặc biệt để lừa dối người ngoài.

Bát quái chưởng phần lớn lấy âm ngoan sở trường nhưng Bát quái chưởng của Tề Đẳng Nhàn vô cùng kiên cường!

Hắn luyện Bát quái chưởng dùng là đôi đổi chưởng tới luyện nên thủ pháp và thụ lực hiện ra vô cùng mạnh mẽ.

Bát cực quyền kia càng không phải nói vốn là quyền thuật nước ngoài được biết tới dùng khuỷu tay tấn công.

Khi Tề Đẳng Nhàn thi triển "Sát núi dựa vào" lưng cong lên cơ bắp cuồn cuộn một tấm bia đá cũng có thể đập vỡ chứ nói chi là thân thể một khi chạm xương ngực đều phải vỡ nát.

Trong lúc hai người nói chuyện đã hơn mười người nằm dưới chân Tề Đẳng Nhàn một số đang rên rỉ và một số đã không thể thở.

Trong trận chiến này Tề Đẳng Nhàn có thể không để ý lực đạo của tay hắn đều lao vào đánh bại kẻ thù chỉ với môt đòn, quan trọng là bảo đảm địch sẽ mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt.

Cho nên những tên côn đồ may mắn không trúng điểm chí mạng có thể sống sót còn nếu trúng điểm chí mạng chỉ có thể xếp hàng đi đầu thai.

"Hừ!"

Thấy xung quanh càng lúc càng nhiều người gần như gió thổi không lọt Tề Đẳng Nhàn miệng phun ra một tiếng hừ lạnh.

Một tiếng hừ này tựa như sét đánh, đèn treo trên trần nhà cũng kêu vù vù tựa như sắp rung chuyển!

Những người xung quanh động tác chậm lại cảm thấy lỗ tai phát ra âm thanh đau vô cùng.

Tề Đẳng Nhàn giơ hai tay lên ngón tay chụm lại như dao cổ vũ tinh thần ngón tay phồng lên to như củ cà rốt.

Thấy hắn khua hai tay lấy bản thân làm tâm điểm tấn công bừa bãi!

Hai bàn tay giống như hai thanh đao lớn tự bảo vệ bản thân chặt chẽ nước không thể vô lửa không thể đụng!

Dùng một chiêu "chiến đấu tứ phương" làm những người ở gần hắn lập tức hét lên lần lượt ngã xuống một số tên côn đồ muốn rút lui lại bị những người phía sau hướng tới đè ép cố gắng đi lên.

Mấy giây sau trong phạm vi một thước không có ai đứng gần Tề Đẳng Nhàn.

Lúc này đã hơn hai phần ba một trăm tên côn đồ ngã xuống!

"Bá!"

Tề Đẳng Nhàn thu lại bàn tay lao đến phía trước xông thẳng đến nhóm côn đồ đông nhất giơ nắm đấm lên đánh sau đó dùng khuỷu tay.

Hai nắm đấm một khuỷu tay bát cực quyền mạnh mẽ kiên cường!

Đánh xong lượt này làm văng tứ tung ba người đánh ngã mấy người phía sau đồng loạt ngã xuống đất rên rỉ cử động ngón tay cũng khó khăn chứ đừng nói là đứng dậy.

Điều muốn nói của tác giả

Kết quả kiểm tra không tốt nên tôi không muốn nói gì thêm...Mọi người sắp kiệt sức rồi thông cảm nhé.
Chương 340 Cứu người

Cảm xúc của các cô gái trở nên kích động cảm thấy Tề Đẳng Nhàn giống như thiên thần hạ phàm xuống cứu các cô khỏi nước sôi lửa bỏng.

Thần sắc Dương Văn Khải và Lý Thiên Lạc không khỏi căng thẳng nhiều người như vậy lại không đánh được Tề Đẳng Nhàn sao?

Tề Đẳng Nhàn như hổ nhập bầy dê những tên côn đồ trong mắt hắn như gà con làm hắn càng tùy tiện.

Những tiếng la thảm thét vẫn không ngừng vang lên Tề Đẳng Nhàn không có dừng tay cho dù có người bỏ vũ khí xuống cầu xin tha thứ cũng bị một quyền quật ngã.

"Còn đứng ngây ở đó làm gì, chạy mau!" Dương Văn Khải tỉnh lại nhìn Lý Thiên Lạc nói.

Hai người lập tức xoay người chạy về phía cửa chính nhìn tình hình này còn lại khoảng mười người bị quật ngã không thể chạy thoát chỉ là vấn đề thời gian!

Trên trán Lý Thiên Lạc đổ mồ hôi lạnh hắn biết Tề Đẳng Nhàn lợi hại nhưng không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy.

Hắn đặc biệt mua bảo hiểm và mang theo hơn một trăm tên côn đồ tháo vát đến nhưng dù vậy cũng chưa phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, thật là đáng sợ.

Thời điểm hai người sắp chạy tới cửa Tề Đẳng Nhàn bước một bước xương sống cong như một con rồng lớn vèo một cái bước đến một bước bảy tám thước đã biến mất.

Trong vòng ba bước hắn đã bước đến phía sau hai người họ.

Hai người cảm thấy sau gáy lạnh toát đồng thời bị một bàn tay nắm chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất quay cuồng cơ thể mất trọng lượng cả cơ thể đều đã mất hồn.

" Ầm! Phịch!"

Hai người bị đánh ngã vô tường vang lên hai tiếng cả người gân cốt yếu đuối bại liệt trên mặt đất không thể cử động.

Tề Đẳng Nhàn mặt đầy lãnh nhạt đứng tại chỗ nhàn nhạt nói: "Giả bộ đe dọa còn muốn chạy? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"

Lúc này có hơn mười tên côn đồ còn chưa ngã xuống đột nhiên lấy lại tinh thần máu ở trên não dần dần biến mất.

Quay đầu lại thấy các huynh đệ của mình nằm trên mặt đất có người rên rỉ có người xương cốt vặn vẻo có người hôn mê bất tỉnh thậm chí có người não còn bị đánh vỡ.

Cơ thể của họ tức khắc lạnh lên họ cảm thấy cả người phát rét ngay cả dũng khí nhìn Tề Đẳng Nhàn cũng không có chứ nói gì vì năm triệu thượng mà liều mạng.

Các cô gái lúc này đã thở phào nhẹ nhõm tiếp đó tâm tình mới vừa dồn nén cũng được thả lỏng bọn họ không nhịn được trực tiếp reo hò thậm chí có người còn ôm nhau.

Kiều Thu Mộng cũng thở dài một hơi nhìn hình dáng Tề Đẳng Nhàn trên mặt tràn đầy sự tự hào và sùng bái.

Xác định trước khi mất đi trí nhớ bản thân có tật xấu gì, người đàn ông ưu tú như vậy tại sao lại ly hôn với hắn?

Nhưng cũng không tồi bây giờ khắc phục chắc vẫn còn kịp.

Trương Hoan cuộn tròn rụt lại trong góc bị hù dọa són đái đũng quần ướt nhẹp một vũng hắn lớn như thế còn chưa từng thấy qua ai mạnh như vậy.

Hơn một trăm tên côn đồ đối phó với một mình hắn nhưng lại không giết được hắn thậm chí còn không làm hắn bị thương ngược lại toàn bộ đều bị quật ngã.

"Tên họ Tề kia tôi là con trai của trưởng tỉnh nếu cậu dám đụng tôi, cậu nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp!" Dương Văn Khải bị dọa có chút sợ hãi gào to khàn cả giọng

Nhìn những tên côn đồ nằm trên mặt đất cơ thể anh ta cảm thấy rét run trong đó có một số chúng khi chết trông rất xấu xí khiến người khác nhìn vào cảm thấy da đầu tê dại

Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu một chút chậm rãi đi tới.

Dương Văn Khải hét to: "Cậu không thể chạm vào tôi ngay cả khi tôi làm sai chuyện gì cậu cũng không thể đụng tôi! Cậu đụng tôi chính là cùng cha tôi đối đầu!"

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Cha cậu là một người tốt sao lại sinh ra cậu như vậy? Có lẽ nên dồn cậu vào chân tường."

Nói xong hắn cúi xuống trực tiếp nhấc Dương Văn Khải lên.

Lý Thiên Lạc bị dọa tới mức không nói nên lời thân thể liên tục run rẩy.

"Thân là con nhà danh giá cái tốt không học lại học mấy thứ xấu xa?"

"Cậu còn có lương tâm có nhân tính sao?"

"Hôm nay không dạy dỗ cậu một trận tôi thật sự có lỗi với cha cậu!"

Nói xong Tề Đẳng Nhàn nhếch mép cười một tiếng, giơ tay lên ba ba ba ba chính là lớn miệng tử chào hỏi đi lên.

Dương Văn Khải hét liên tục một lát sau mặt anh ta dính đầy máu cả khuôn mặt như chảo bị cháy khét mặt thì bầm tím mũi thì bị gãy.

Tề Đẳng Nhàn vô cùng chán ghét việc bức hại những cô gái vô tội này nếu Dương Văn Khải không phải là con trai của Dương Lệnh Quang thì hắn đã giết anh ta ngay tại chỗ.

"Tưởng rằng mang đến hơn trăm tên côn đồ là giết được tôi sao?"

"Vừa rồi tôi có nói với cậu mang đến nhiều hơn một người cũng vô dụng thôi?"

"Mang một đàn cừu đến đánh nhau với hổ có phải não cậu bị úng nước không?"

Tề Đẳng Nhàn thuận tay ném Dương Văn khải xuống đất sau đó hung hãn đá vào bụng anh ta một cái.

Dương Văn Khải hét thảm một tiếng che bụng lại khom người như một con tôm từ trong bụng nôn ra dịch vị ngay cả vàng đản nước cũng cho ói ra.

Nói xong Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Dương Lệnh Quang.

"Xin chào Tề tổng." Khi Dương Lệnh Quang nhận điện thoại ông ta không khỏi ngạc nhiên.

"Chủ tịch Dương con trai của ông phạm sai lầm hiện tại tôi đã bắt anh ta, tôi nghĩ ông nên tới xem một chút rồi tự mình xử lý!" Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Lệnh Quang không khỏi cau mày có chút không vui hỏi: "Hắn đã đụng phải chuyện gì?"

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: "Nơi đây có một làng du lịch họ đã lừa rất nhiều cô gái sau đó bắt họ phục vụ những nhân vật quyền quý, con trai ông đang ở đây. Ông nói xem anh ta đã làm gì? Có muốn tôi trực tiếp nói cho ông hay là để cho Phó Phong Vân biết chuyện này?"

Dương Lệnh Quang nghe được chuyện này vô cùng giật mình giận dữ nói: "Còn có chuyện này sao? Tề tổng cậu chờ một chút tôi bây giờ không đến được để tôi cử thư kí Ngô đến!"

Dương Văn Khải nghe được Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện điện thoại với cha anh ta đầu óc anh ta vù vù muốn nổ lần này xong đời rồi.

Tề Đẳng Nhàn vuốt cằm cười châm biếm nói: "Nhanh lên một chút nếu không tôi sợ rằng không nhịn được muốn đánh chết anh ta!"

Dương Lệnh Quang cũng không nói nhiều lập tức báo cho thư kí Ngô đến làng du lịch Đông Sơn.

Tề Đẳng Nhàn mang ánh mắt dừng trên người Lý Thiên Lạc cười nói: "Sao vậy hiện tại không điên sao?" Làm sao lại sợ hãi như vậy? Đây cũng không phải là phong cách của cậu mà!"

Lý Thiên Lạc run rẩy nói: "Tề Tề Tề...Tề tổng cậu có gì cứ nói đi dù sao tôi cũng là người thừa kế của Lý gia nếu cậu muốn..."

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái đá một cái vô đầu gối hắn!

"Rắc rắc!"

Một âm thanh này vang lên Lý Thiên Lạc gầm như một con heo bị giết đau đớn đến nỗi gần như bất tỉnh.

"Không phải tôi vừa nói sẽ phế cậu sao?"

"Cậu làm sai từ đầu không thừa nhận còn muốn cùng tôi mặc cả?"

"Xem ra cậu không thấy hối hận."

"Cho nên cả đời cậu chỉ có thể làm người vô dụng."

Tề Đẳng Nhàn giẫm lên đầu gối Lý Thiên Lạc vừa nói chuyện vừa nhấc chân đạp xuống ba cái Lý Thiên Lạc đã hết sức!

Dương Văn Khải nhìn những thủ đoạn tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn đôi mắt nhìn một cái trực tiếp bị dọa sợ ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK