Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476 Đàm phán thất bại

Chương 476: Đàm phán thất bại

Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bản hợp đồng mà Dương Quan Quan lấy về hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, con mẹ nó đã nói là chính sách hỗ trợ của tỉnh, thế mà bệnh viện tỉnh lại chỉ cho đơn hàng như vậy?!

"Cô làm việc kiểu gì vậy, đem hợp đồng như thế về đây, cô không sợ người khác cười vào mặt tôi à?" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi, giọng điệu vô cùng khó chịu.

"Tề tổng, tôi cũng không có cách nào khác... Bọn họ nói chỉ có thể cho những đơn đặt hàng này." Dương Quan Quan bất đắc dĩ cười khổ.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cái gì gọi là chỉ có thể cho những đơn đặt hàng này? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Dương Quan Quan liền nói: "Bọn họ nói là họ có con đường nhập hàng của riêng mình, chúng ta tới chậm một bước nên không tới lượt chúng ta. Những thuốc này, đều là do bên trên tỉnh ký phát xuống!"

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn vỗ vỗ bàn thầm nghĩ, bệnh viện tỉnh Đông Hải này thật sự là loạn rồi.

Không muốn hợp tác thì không hợp tác thôi, sao còn làm ra chút thuốc như vậy để khiến người khác ghê tởm, đúng thật là thiếu đòn mà.

Lý Vân Uyển cũng nhíu mày liên tục, cô ta nói: "Rõ ràng lúc trước đã thảo luận với nhau xong rồi mà, sao bây giờ lại không giữ chữ lời?"

Dương Quan Quan nói: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy thái độ của viện trưởng bọn họ hình như không được thích hợp cho lắm."

Lý Vân Uyển nói: "Cô không đắc tội với người ta đấy chứ?"

"Vân Uyển, cô nói cái gì vậy, chẳng lẽ tôi đã làm việc lâu như vậy rồi mà đến cái đạo lý đối nhân xử thế cơ bản như thế cũng không hiểu sao?"

"Được rồi..." Lý Vân Uyển cười cười, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Đơn giản thôi, chúng ta cứ đến thẳng bệnh viện tỉnh mà hỏi không phải sẽ biết rõ hơn sao, tôi cũng muốn xem bọn họ sẽ giải thích như thế nào!"

Rõ ràng tỉnh đã cho chính sách hỗ trợ, cũng để bệnh viện địa phương nhập hàng từ dược phẩm Thiên Lai, kết quả đến lúc ký hợp đồng lại chỉ cho một đống sản phẩm thuốc lợi nhuận thấp, điều này rõ ràng là không đúng.

Giống như dung dịch oxy già, chất khử trùng,... Mấy loại thuốc có thể mua ở bất kỳ tiệm thuốc ven đường nào, một chai có lẽ cũng chỉ thu lợi được mấy đồng mà thôi.

Đơn thuốc có giá cả cao một chút, kiếm được lợi hơi lớn một chút thì không thấy bóng dáng đâu cả.

Dược phẩm Thiên Lai nếu chỉ dựa vào những sản phẩm có giá thấp này để kiểm được lợi nhuận, thì không bằng cứ trực tiếp đóng cửa luôn cho rồi, chút lợi nhuận ít ỏi này muốn duy trì hoạt động của cửa hàng cũng không đủ.

Tề Đẳng Nhàn lập tức dẫn Dương Quan Quan và Lý Vân Uyển đến bệnh viện tỉnh, đi thẳng vào phòng của viện trưởng.

Viện trưởng Hồ Đức cũng không phải là loại người dễ bị bắt nạt, ông ta cho ba người đứng thành một hàng rồi bày ra vẻ mặt tươi cười.

"Viện trưởng Hồ, công ty dược phẩm Thiên Lai của chúng tôi vừa mới thành lập, tỉnh cũng đã chào hỏi qua với mấy người, nhưng vì sao lần nhập hàng lần này lại chỉ nhập những thứ này?"

"Tề tổng à, tôi cũng là không có cách nào khác... Những đơn hàng này của mấy người cũng phải kiên trì lắm mới giữ lại được đó." Hồ Đức uống nước trà, mỉm cười nói.

"Xem ra lời nói của người trên tỉnh hình như không có tác dụng gì cả, vậy là viện trưởng Hồ không muốn cho tên này chút mặt mũi rồi!"

Hồ Đức bình bình tĩnh nói: "Tề tổng không cần phải lấy người trong tỉnh ra để dọa tôi đâu, cái này không có tác dụng gì đối với tôi cả, tôi đã đảm nhiệm viện trưởng y tế tỉnh hai mươi năm, hoạt động y tế của tỉnh là do tôi quyết định."

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên, cái lão già thích cậy già lên mặt này, đúng là rất trâu bò!

"Viện trưởng Hồ, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, ông cho tôi những đơn đặt hàng có lợi nhuận quá thấp thế này sẽ khiến hoạt động bình thường của công ty gặp khó khăn."

"Tôi cũng không muốn đi làm phiền lãnh đạo tỉnh, anh xem có thể cho chúng tôi thêm chút gì đó hay không? Ví dụ như, thử bán mấy loại thuốc theo đơn."

Tề Đẳng Nhàn khoanh hai tay trước ngực, mở miệng dò hỏi.

Hồ Đức lắc đầu ngay lập tức, ông ta nói: "Tề tổng, bệnh viện chúng tôi có con đường nhập hàng riêng, cho các người những thứ thuốc này cũng đã là hết khả năng của tôi rồi, cũng đủ để cho lãnh đạo tỉnh mặt mũi rồi!"

"Nhưng mà, anh cũng đã tự mình tìm tới cửa, tôi cũng không tiện từ chối trực tiếp."

"Như thế này được không, để thư ký Dương này ở lại đây với tôi, đơn đặt hàng của hai loại thuốc này cho các anh."

Khi Hồ Đức nói những lời này, ông ta đang cười với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan muốn phát điên tại chỗ, sắc mặt cô ta trầm xuống, nói: "Viện trưởng Hồ, ông chưa nghĩ kỹ đã mở miệng nói rồi đúng không? Hay là ông đang muốn chơi chúng tôi."

Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn cũng đen đi một chút, Dương Quan Quan là quả táo đỏ ngon miệng mà hắn luôn nhẫn nhịn không dám động vào, hắn coi cô ta là người của mình, nếu có người dám có ý nghĩ xấu với cô ta, nhất định hắn sẽ trả đũa người đó.

Lý Vân Uyển cũng cảm thấy Hồ Đức rất không tôn trọng người khác, đưa ra yêu cầu quá phận như vậy đã không nói, thậm chí còn chỉ cho hai loại thuốc ít được chú ý trong đơn thuốc đặt hàng?

"Các người còn muốn nói gì nữa thì nói đi, không muốn nói thì cút." Hồ Đức lạnh lùng nói.

Dương Quan Quan cười lạnh, nói: "Lão già kia, tôi sợ ông bây giờ có lẽ cũng không cứng nổi nữa, thế mà còn muốn chơi gái à?"

Lý Vân Uyển nghe được lời này của Dương Quan Quan thì lắp bắp kinh hãi, cô ta chưa từng nghĩ tới lời nói của cô ta cũng có thể kiên cường như vậy, đấy không phải phong cách trước kia của cô ta!

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi cũng biết ông căn bản không muốn nói đến chuyện này, ông chỉ đang cố ý làm nhục chúng tôi."

Hồ Đức giang hai tay ra, nói: "Ồ, đúng rồi, tôi chính là đang sỉ nhục các người!"

Sau khi nói xong, ông ta đứng dậy, cười lạnh nói: "Cho mấy người nước oxy già và mấy loại đơn đặt hàng đó là đã đủ ý tứ lắm rồi, còn không biết thỏa mãn, lại còn tới cửa tìm tôi?"

"Cho rằng trong tỉnh có kẻ giúp các người nói chuyện là rất trâu bò đúng không? Vậy ngại quá, tôi không nuốt nổi!

"Hiện tại, ngay cả những đơn hàng lợi nhuận thấp kia ông đây còn không muốn cho các người, từ đâu tới thì cút về nơi đó được rồi đất!"

Dương Quan Quan xắn tay áo lên, muốn tát lão già này hai cái.

Lại bị Tề Đẳng Nhàn đưa tay ngăn lại, điều này làm cho Lý Vân Uyển khiếp sợ...

Bình thường không phải đều là Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình muốn đánh người, sau đó cô ta và Dương Quan Quan cùng ngăn cản sao?

Lúc này, ngược lại là Dương Quan Quan muốn đánh người!

"Tốt, chỉ hy vọng lão già như ông có thể một mực kiên cường như vậy, không khéo sau này lại chính mình tự đánh mặt của mình, tới khóc lóc cho chúng tôi đơn đặt hàng!" Tề Đẳng Nhàn ngòi cười nhưng trong không cưới nói.

"Các người thì tính là gì chứ? Thật sự cho rằng mình có chút tiền là muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho các người biết, mấy cái thứ ấy không thể thành thật được đâu! Đừng nói là đơn của viện tỉnh, cho dù là đơn hàng của bệnh viện thành phố Trung Hải các người cũng đừng hòng lấy được!"Hồ Đức mở miệng ra chửi, không hề khách khí mà mở cửa ra, tiễn bọn họ ra về

Dương Quan Quan thấp giọng nói: "Không dạy dỗ lão ta một chút sao?"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không cần thiết, đi thôi."

Dương Quan Quan khó chịu nói: "Người bị nhục nhã không phải là anh!"

Tề Đẳng Nhàn hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, làm cô ta câm miệng.

Lý Vân Uyển nhịn không được buồn cười nói: "Quan Quan, tính tình của cô bây giờ lớn hơn trước kia nhiều rồi, hình như tôi chưa từng thấy cô như vậy."

Dương Quan Quan nói: "Cách làm người của hắn thật sự khiến cho người ta cảm thấy giận chết mà, tôi chỉ là không thể nhịn được nữa mà thôi."

Sau khi ba người rời đi, Hồ Đức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

"Phác tổng, đúng vậy, người đã bị tôi đuổi đi rồi, tôi còn sỉ nhục bọn họ một trận..."

"Ha ha ha, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!"

"Đương nhiên, đương nhiên, sản phẩm thuốc của bệnh viện chúng tôi tuyệt đối đều được nhập từ dược phẩm Thượng Thiện mà ngài thành lập."

Hồ Đức vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ với Phác Tinh Thiện ở đầu dây bên kia.

Hồ Đức nói: "Cái tên họ Tề này đúng thật là một người ngu xuẩn, đắc tội ai không đắc tội, lại dám đắc tội với Phác tổng!"

"Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp ngài bóp chết hắn!"
Chương 477 Chạy mau

CHƯƠNG 477: CHẠY MAU

Khi ba người trở lại công ty, họ nhận được một tin xấu khác.

Quản lý bộ phận nghiệp vụ trở về báo cáo, nói là bệnh viện thành phố Trung Hải cũng không thể đàm phán thành công, thái độ của đối phương rất lạnh lùng, không muốn tiến hành bàn bạc với Dược phẩm Thiên Lai.

Lý Vân Uyển hơi đen mặt lại rồi nói: "Những bệnh viện này đều ăn gan hùm mật báo sao? Ngay cả lời nói của bên tỉnh cũng không nghe, còn dám từ chối chúng ta nữa!"

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn ngược lại rất bình tĩnh, nói: "Một lát nữa sẽ có tin tức cụ thể, cô cứ chờ đi."

Không lâu sau đó có tin tức báo rằng từ tỉnh Trung Hải, hầu hết các bệnh viện lớn này đều đã ký hợp đồng với một công ty dược phẩm tên là Dược phẩm Thượng Tinh.

Mà bên tư bản của Dược phẩm Thượng Tinh là tài phiệt Thượng Tinh, do một tay Park Sung Sin đầu tư.

“Thì ra là anh ta!” Sau khi Tề Đẳng Nhàn biết được tin tức thì cười lạnh bất đắc dĩ lắc đầu.

"Người của tài phiệt Thượng Tinh ư? Anh đắc tội với anh ta à?" Lý Vân Uyển liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã gật đầu nói: “Lần trước gọi người đánh một trận, thế là gây thù, bây giờ anh ta đang cố ý nhắm vào công ty của chúng ta đúng không? "

Lý Vân Uyển cau mày nói: "Danh tiếng của tài phiệt Thượng Tinh thật đáng kinh ngạc, và Park Sung Sin này là một khách nước ngoài quan trọng của tỉnh Trung Hải. Anh ta đã thành lập một công ty dược phẩm để chống lại chúng ta. Chúng ta thực sự sẽ rất đau đầu đây..."

Quầy hàng của Hướng Đông Tình quá lớn, nếu Dược phẩm Thiên Lai không thể hoạt động nhất định sẽ lỗ một khoản tiền lớn.

Số tiền này tuy có thể mất, nhưng cũng quá xót ví rồi, không ai muốn nhìn thấy cảnh xuất sư chưa thành công đã chết này cả.

"Tề tổng, tin tốt duy nhất hiện giờ là chúng ta đã ký hợp đồng cung cấp với bệnh viện huyện Thanh Hà..."

"Tuy nhiên, bệnh viện huyện dù lớn đến đâu cũng chỉ có thể tồn tại được một tháng, ít tiền như vậy còn lâu mới đủ!"

"Bệnh viện huyện khác cũng có người đang chạy, không biết kết quả thế nào. Tuy nhiên nếu đối phương cố ý nhằm vào chúng ta, hơn nữa còn có viện trưởng tỉnh Hồ Đức gây rối nữa, e rằng sẽ rất khó!”

Sau khi chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có được một tin tốt là đã ký hợp đồng với bệnh viện huyện Thanh Hà, sau khi ký hợp đồng, các loại thuốc trong đó cũng tốt, có rất nhiều chỗ để kiếm lời.

Nhưng Hướng Đông Tình đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để thành lập một công ty dược phẩm, một hợp đồng với bệnh viện huyện làm sao có thể đủ ăn?

Tề Đẳng Nhàn cười cười, bảo mọi người đừng hoảng sợ, rồi nhờ Lý Vân Uyển đưa hắn đến Cục Quản lý Dược phẩm.

Sau khi gặp lãnh đạo Cục Quản lý Dược phẩm, họ đã trực tiếp giải thích ý định của mình.

"Tề tổng, Lý tổng, không phải là chúng tôi không muốn giúp, mà là Dược phẩm Thượng Tinh đã nhúng tay vào nên chúng tôi không thể đưa ra chỉ tiêu giúp các người được..."

"Dù sao cũng là thương nhân nước ngoài, đứng sau là tài phiệt Thượng Tinh, giá một số loại thuốc nhập khẩu đã bị họ hạ xuống, đây là một lợi thế lớn."

"Hơn nữa, Park Sung Sin hiện đang đầu tư vào Đông Hải, nếu thực sự muốn gây sự với anh ta thì tôi không thể chịu trách nhiệm được."

Sau khi lãnh đạo biết về tình hình thì cũng chỉ biết cười khổ.

Tỉnh nói muốn hỗ trợ các công ty dược phẩm địa phương tiếp quản nguồn cung cho các bệnh viện lớn, nhưng hiện nay có Công ty Dược phẩm Thượng Tinh tới, là tài phiệt Thượng Tinh đầu tư vào, thì bọn họ có thể làm sao bây giờ?

Nếu là những người khác dám đối nghịch như vậy, vậy thì một tát ấn chết là được rồi, nhưng người ta là đầu tư nước ngoài… Hơn nữa, tài chính mà Park Sung Sin đem lại cho tỉnh Đông Hải cũng thực sự không ít, không thể đắc tội được.

Còn một điểm nữa là gần đây có tin đồn rằng Dương Lệnh Quang câu kết với con trai mình là Dương Văn Khải quậy phá ở làng du lịch Đông Sơn, câu kết với các thế lực tà ác.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Chúng tôi sẽ không làm khó các người, chuyện này chính phủ không giúp được, vậy thì chúng tôi tự giải quyết là được rồi."

Lý Vân Uyển lại hơi sốt ruột, có chướng ngại vật là Dược phẩm Thượng Tinh ở đây, Dược phẩm Thiên Lai gần như không thể giành được hợp đồng với các bệnh viện lớn.

Những người ở Cục Quản lý Dược phẩm đều là người quen của Lý Vân Uyển, cô ta đích thân đến đây, nhưng lại được cho câu trả lời như vậy, có thể tưởng tượng được rằng họ cũng thật sự hết cách rồi.

"Đường do người làm ra, cô cũng không cần phải gấp gáp, cứ từ từ giải quyết là được." Tề Đẳng Nhàn vỗ đầu an ủi.

“Làm sao có thể không nóng vội chứ!” Lý Vân Uyển trừng mắt nhìn, tâm trạng lúc này giống như kiến bò trên chảo nóng.

Cô ta đã dành bao nhiêu thời gian vất vả để điều hành Dược phẩm Thiên Lai, hiện tại nó chỉ mới bắt đầu đi vào hoạt động, lại xảy ra chuyện như vậy khiến cô ta cảm thấy công sức của mình trở nên vô ích.

Hai người ra khỏi Cục Quản lý Dược phẩm và tình cờ gặp Park Sung Sin.

"Ha ha, đây không phải là anh Tề sao? Đã lâu không gặp, thật là trùng hợp!" Park Sung Sin vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cười hì hì rồi bước tới gần.

"Tiểu Mộc Tử, lại gặp được cậu rồi!" Tề Đẳng Nhàn nhìn Park Sung Sin, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi.

Park Sung Sin nghe được xưng hô này của hắn thì trong lòng khó chịu một trận, nhưng trên mặt vẫn cười híp mắt như cũ, nói: "Tề tổng, đây là công ty đưa vào hoạt động không được thuận lợi, nên mới chạy tới Cục Quản lý Dược phẩm tìm giải pháp sao?"

Tề Đẳng Nhàn không chút do dự nói: "Đúng vậy, công ty đầu tư nhiều vốn xây dựng như vậy mà lại không thể kiếm được một hợp đồng lớn, sao có thể không lo lắng chứ? Nhiều thuốc chất đống trong kho như vậy, đến lúc đó còn không mệt chết sao?"

Park Sung Sin không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, vừa hơi kinh ngạc, mà trong nội tâm lại vừa vô cùng tự cao tự đại.

Tên này trước kia điên đến mức không coi trời đất ra gì, thậm chí còn tìm tới Vinogradov kéo nhiều người đánh mình một trận, hiện nay lại bước đi gian nan trước từng thế chèn ép của mình.

Nếu vẫn mãi không lấy được đơn đặt hàng lớn thích hợp, vậy thì sớm hay muộn Dược phẩm Thiên Lai cũng chỉ có nước đóng cửa mà thôi.

“Vậy thì thật đúng là không vừa khéo mà, tôi vừa mới đầu tư vào Dược phẩm Thượng Thiện, lấy được không ít đơn đặt hàng từ các bệnh viện lớn trên toàn bộ tỉnh Đông Hải đâu, cứ chờ cung cấp hàng sau đó kiếm cái bát đầy hứng tiền thôi!"

Lý Vân Uyển nghe lời này, tức giận đến mức muốn cạo hai lỗ tai cho cây gậy trước mắt này, con mẹ nó cũng quá ghê tởm rồi đấy!

Dược phẩm Thượng Thiện hiển nhiên không có khả năng ôm đồm tất cả loại thuốc, bọn họ không có, Thiên Lai bên này có, nhưng bệnh viện người ta hết lần này tới lần khác không nhập hàng từ Thiên Lai mà lại tình nguyện nhập hàng từ xí nghiệp dược phẩm khác.

Nếu như hai bên yên ổn phân chia thị trường, tất cả mọi người đều có thể kiếm tiền, nhưng Dược phẩm Thượng Thiện hết lần này tới lần khác cứ muốn gây sự, cho dù bọn họ không có loại thuốc đó, thì cũng không cho phép bên bệnh viện nhập hàng từ Dược phẩm Thiên Lai.

Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói: "Thật sao? Ghê gớm như vậy, có thể phân chút đơn đặt hàng cho chúng tôi làm hay không?"

Park Sung Sin ngẩn người, nhìn Tề Đẳng Nhàn giống như nhìn kẻ ngốc, con người có thể nói như vậy sao?

Chẳng lẽ hắn không biết là mình cố ý làm khó hắn sao?

Vậy mà còn liếm mặt để cho mình phân chút đơn đặt hàng cho hắn?

“Đương nhiên cũng không phải không thể! Tề tổng, giữa chúng ta tuy rằng có chút hiểu lầm, nhưng cũng không đến mức phải ồn ào đến như thế này.”

“Bây giờ anh quỳ xuống với tôi, dập đầu ba cái, tôi sẽ lập tức thả lỏng dây thừng, để anh cũng có thể kiếm được tiền.”

“Tôi nói lời giữ lời!”

Park Sung Sin vừa nhấc đầu lên, mặt đầy kiêu ngạo và nói, muốn cho Tề Đẳng Nhàn quỳ gối trước anh ta.

Lý Vân Uyển tức giận nói: “Anh nói cái gì cơ? Phải quỳ xuống với anh à?!”

Park Sung Sin nói: “Không sai, nếu như giám đốc Tề không muốn, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty dược phẩm bản thân mình mới thành lập từng bước phá sản lâu! Chỉ một bệnh viện mà thôi, sợ không đủ cho Tề tổng anh nuôi sống toàn bộ công ty đúng không? Ha ha ha…”

Park Sung Sin cực kỳ đắc ý, cảm thấy mình đã ép Tề Đẳng Nhàn đến tình trạng này là một chuyện làm anh ta vô cùng vui sướng.

Muốn lấy được thuốc đặc hiệu Triều Tiên với giá thấp của Dược phẩm Thượng Thiện bọn họ, rất đơn giản, điều kiện thứ nhất đó là từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai!
Chương 478 Thỏa thuận cá cược

CHƯƠNG 478: Thỏa thuận cá cược

Đối mặt với Park Sung Sin đầy vẻ kiêu ngạo, Lý Vân Uyển chỉ có thể bất lực và tức giận.

Không có cách nào khác, anh ta có cái hào quang là khách nước ngoài, anh ta không đập phá, không phóng hỏa, chỉ nói vài câu cợt nhả thôi, còn có thể đánh anh ta chắc?

Phải biết rằng, lần cuối cùng Tề Đẳng Nhàn tìm xã hội đen tới đánh người chính là bởi vì hắn hoàn toàn không thể tự mình ra tay.

Park Sung Sin nhìn Tề Đẳng Nhàn, mặt đầy vẻ khoe khoang, bây giờ tình thế mạnh hơn người, anh ta chiếm thế thượng phong, tất nhiên phải làm nhục đối thủ một phen.

"Thế nào? Hoa Quốc có một câu ngạn ngữ cổ, nói rằng một người đàn ông có thể co được duỗi được."

"Đến Hàn Tín cũng đã chịu nhục chui háng, hay là Tề tổng đây còn lợi hại hơn cả Hàn Tín nhỉ?"

"Quỳ xuống và khấu đầu với tôi, bàn tay tôi vung lên, ngay lập tức các người sẽ có rất nhiều đơn đặt hàng từ Dược phẩm Thiên Lai!"

Park Sung Sin đắc thắng nói, mặc dù biết rằng Tề Đẳng Nhàn không đời nào quỳ xuống trước mặt anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn nhục nhã hắn bằng lời nói.

“Park tổng, làm người không nên quá khoa trương, nếu không gió lớn sẽ thổi tới đầu lưỡi đấy!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

"Hahaha, ngược lại tôi muốn xem xem, gió thổi tới lưỡi tôi như thế nào!" Park Sung Sin cười.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Vậy thì chúng ta sẽ so xem số lượng hàng hóa tháng này của ai tốt hơn, tiền đặt cược là 100 triệu, không biết cậu có dám cược không?"

Sắc mặt Park Sung Sin trở nên lạnh lùng, nói: "Tề tổng, cậu muốn cho tiền, tôi cũng không có ý kiến! Được rồi, tôi đánh cược với cậu, 100 triệu!"

Hai người chạm mặt ở ngay lối vào của Cục quản lý dược phẩm, khiến cho rất nhiều người đến vây xem.

Mọi người nghe nói Tề Đẳng Nhàn muốn đặt cược 100 triệu với Park Sung Sin, hơn nữa lấy lượng hàng hóa tháng này ra so sánh thì đều nghẹn họng nhìn .

Bọn họ biết rằng Tề Đẳng Nhàn thật sự giàu có, nhưng giàu có thì có thể tiêu xài như vậy sao?

Đây không phải là tặng không bên kia sao? Bây giờ, Dược phẩm Thượng Thiện đã ký hợp đồng với nhiều bệnh viện như vậy, còn Tề Đẳng Nhàn chỉ có một bệnh viện huyện, sao có thể so sánh được?

“Tề tổng, bình tĩnh lại, tạm thời đừng manh động, lui đầu là bờ!” Một vị lãnh đạo Cục quản lý dược phẩm thấp giọng nói.

"Cô Lý, cô nên trấn an Tề tổng, đừng để bị đối phương khiêu khích... Cá cược như vậy quá bất lợi!" Có người có quan hệ tốt thấp giọng nhắc nhở Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển cau mày, không can thiệp, vì cô ta rất tin tưởng vào Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn tin một cách ngu ngốc.

Cô ta biết rằng nếu Tề Đẳng Nhàn có đủ tự tin để lên tiếng thì nhất định có thể xoay chuyển tình thế và tìm ra cách.

Hiện tại, Park Sung Sin lợi dụng Công ty Dược phẩm Thượng Thiện trên tay mình để chặn đường đi của các bệnh viện lớn, nên Tề Đẳng Nhàn thật sự có rất ít cách để phá vỡ cục diện này.

Trừ khi hắn có thể biến ra một lô thuốc theo toa đặc biệt mạnh hơn Triều Tiên và cung cấp chúng cho bệnh viện với giá thấp hơn, nếu không, đầu óc hỏng rồi mới có thể từ bỏ ưu thế hơn Thượng Thiện Dược phẩm.

"Chắc chắn là thắng được Tập đoàn Từ thị một ván nên tự cao tự đại, trở nên ngông cuồng đây mà."

"Đúng vậy, dù sao Park Sung Sin cũng là người của Tài Phiệt Thượng Tinh, có con quái vật khổng lồ như vậy hỗ trợ thì muốn thắng cậu ta thật sự rất khó."

"Park Sung Sin nắm trong tay những loại thuốc nhập khẩu theo toa đặc biệt, lại có cái danh thương nhân nước ngoài, đã sớm có quan hệ tốt với mấy bệnh viện lớn, trong một tháng muốn xoay chuyển tình thế căn bản là không thể!"

"Tôi nghĩ lần này Tề tổng sẽ bị vả vào mặt!"

Người của Cục Quản lý Dược phẩm đều lắc đầu, họ biết rõ nhất sự khác biệt giữa công ty của hai người, cho nên không ai xem trọng Tề Đẳng Nhàn, tất cả họ đều nghĩ Tề Đẳng Nhàn mất trí rồi.

Park Sung Sin cười nói: "Mọi người hãy làm chứng cho chúng tôi, tôi đánh cược 100 triệu với Tề tổng, so số lượng hàng hóa, doanh số tháng này!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Làm chứng gì đó, không đáng tin cậy."

Park Sung Sin nói: "Ồ? Tề muốn giở trò gì à?"

"Chúng ta trực tiếp ký vào thỏa thuận cá cược đi." Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Được, nếu cậu muốn tìm chết đến thế, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!" Park Sung Sin không nói hai lời lập tức đồng ý.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, nếu là thỏa thuận miệng thì Tề Đẳng Nhàn có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng nếu hắn thật sự ký vào thỏa thuận đánh cược thì sẽ không thể quay đầu lại được.

Một trăm triệu đương nhiên không phải là nhiều đối với một công ty lớn như Dược phẩm Thiên Lai, nhưng chắc chắn cũng không phải là ít!

Park Sung Sin không hề lo lắng rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ giở trò với anh ta, ngay cả khi hắn chạy đến tỉnh bên cạnh để tìm lối tắt thì cũng quá muộn rồi, chỉ riêng việc vận chuyển đã là một chi phí rất lớn và rắc rối rồi.

Còn các bệnh viện địa phương của tỉnh Trung Hải, chỉ cần là ba cấp hàng đầu, hầu như đều giật dây bắc cầu với anh ta, có gì mà phải sợ thua chứ?

"Tháng này, tôi sẽ để Từ Ngạo Tuyết thấy rằng, cậu chẳng khác gì một thứ rác rưởi ở dưới tay tôi!" Park Sung Sin chế nhạo.

"Ồ... Cậu muốn cô ấy nhìn tôi, nhưng mỗi ngày tôi nhìn cô ấy đến chán rồi, còn trong lúc không mặc quần áo cơ." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

Park Sung Sin suýt chút nữa buột miệng thốt ra một câu chửi thề, chỉ hận không thể chửi rủa khuôn mặt ghê tởm của Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển ở một bên nhướng mày không hài lòng với lời nói của Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng vung hai nấm đấm nhỏ của mình.

Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn chờ Lý Vân Uyển giải quyết thỏa thuận, sau khi nhận được nó, hắn và Park Sung Sin ký tên phân biệt, mỗi người giữ một bản.

Còn một bản nữa trực tiếp giao cho lãnh đạo Cục Quản lý Dược phẩm cất giữ để làm chứng.

"Hiệp định chính thức có hiệu lực, thời hạn là đến mùng một tháng sau." Lãnh đạo Cục Quản lý Dược phẩm nghiêm túc nói.

Ông ta và Lý Vân Uyển có quan hệ tốt, thật sự không muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn như vậy, nhưng người ta muốn đánh cược, ông ta cũng không thể sống chết ngăn cản.

Park Sung Sin thản nhiên ném bản thỏa thuận cho thư ký của mình, cười khinh bỉ nói: "Cậu thua chắc rồi, ngu ngốc!"

Mọi người vây xem ở Cục Quản lý Dược phẩm liên tục lắc đầu, cảm thấy hành động của Tề Đẳng Nhàn chẳng qua là tự rước lấy nhục cho mình, bọn họ khuyên hắn cũng không muốn nghe.

Park Sung Sin quyết tâm tát vào mặt Tề Đẳng Nhàn, sau đó nhân tiện dùng chuyện này để thể hiện trước mặt Từ Ngạo Tuyết, cũng có thể giành được chút hảo cảm từ nữ thần.

Nhưng vẻ mặt kia của Tề Đẳng Nhàn liên tục nhắc nhở anh ta rằng, nữ thần mà anh ta nhung nhớ ngày đêm đã bị giấy bẩn từ lâu, điều này khiến anh ta chút phát điên.

"Tề tổng, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, hahaha!" Park Sung Sin cười lớn, xoay người rời đi.

Tề Đẳng Nhàn tuỳ ý ném hợp đồng vào tay Lý Vân Uyển, nói: “Giữ cho kỹ, tháng sau để hắn móc ra 100 triệu, nếu không đánh gãy chân chó hắn.”

Khóe miệng mọi người vây xem giật giật.

Người ta lâu nay đã thu nhiều bệnh viện hạng 3 như thế rồi, hắn lấy gì để thắng?

Ngay cả Lý Vân Uyển cũng rấtbối rối, nhưng cô ta cũng không định hỏi vào lúc này, dù sao sẽ rất khó giữ bí mật nếu để nhiều người biết.

"Tề tổng, cậu làm như vậy cũng quá bốc đồng rồi..." Lãnh đạo Cục Quản lý Dược phẩm thở dài, do dự không nói nên lời.

"Yên tâm đi, ở Hoa Quốc chúng ta còn không tới phiên một cái gậy nhảy nhót lung tung." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, giọng điệu khinh miệt.

Mọi người đều im lặng, bởi vì họ không xem trọng hắn, nhưng họ cũng muốn biết hắn có chuẩn bị gì, liệu hắn thật sự có thể đánh Park Sung Sin một cái trở tay không kịp hay không?

"Chúng tôi không giúp được gì cho anh, nhưng sẽ mở tất cả những con đường mà chúng tôi có thể mở, Tề tổng tự chuẩn bị tốt nhé." Người lãnh đạo bất đắc dĩ mỉm cười.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu cảm ơn, sau đó đưa Lý Vân Uyển lên xe lái đi.

"Anh rốt cuộc định làm cái quái gì vậy hả? Đuổi kịp Công ty Dược phẩm Thượng Thiện để cạnh tranh các lô hàng, đó không phải là lao đầu tìm chết sao?"

Vừa mới lái xe đi không xa, Lý Vân Uyển liền khó chịu kêu lên, có chút giống như người đàn bà đanh đá đang chửi rủa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK