Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 588 Tôi không có bật hack

Chương 588: Tôi không có bật hack

“Đuổi theo!”

Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, đi theo Ngọc Tiểu Long truy kích Hồng Thiên Đô!

Tốc độ của Hồng Thiên Đô có thể nói là nhanh như chớp, toàn lực vận chuyển sức lực của đôi bàn chân, chạy còn nhanh hơn xe chạy, nhưng Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long cũng không kém bao nhiêu, đuổi theo gắt gao phía sau.

“Không ổn!”

Lúc đi ngang qua một khu kiến trúc, Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, đột nhiên dừng bước, đưa tay kéo cổ tay Ngọc Tiểu Long.

Thân thể hắn vặn một cái, vặn vẹo nửa vòng, mang theo Ngọc Tiểu Long lui về phía sau!

Cùng lúc đó, tiếng súng như đậu nổ vang lên, bùm bùm, viên đạn hóa thành hạt mưa, rơi xuống!

Nhưng cũng may trước khi tiếng súng vang lên, Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long cũng đã nhanh chóng di chuyển về phía sau, những viên đạn kia đều là hiểm lại càng hiểm sượt qua qua người.

“Đáng chết, Hồng Thiên Đô này rất giảo hoạt, thế mà sớm bố trí xạ thủ trên con đường chạy trốn!” Ngọc Tiểu Long giận dữ nói.

"Nghe tiếng súng, toàn bộ đều là QBZ..." Tề Đẳng Nhàn âm trầm nói.

Hai người nhanh chóng tránh đi, trốn ở phía sau hầm trú ẩn.

QBZ vì Hoa quốc hiện nay trang bị súng trường cho các bộ đội trong chiến bộ, Hồng Thiên Đô chạy trốn, sắp xếp xạ thủ trên đường đi, lại có thể toàn bộ đều là cầm súng trường tự động QBZ trong tay, cái này có chút nghĩ mà thấy sợ.

Sắc mặt Ngọc Tiểu Long biến đổi không ngừng, vô cùng khó coi, cô giống như cũng nghĩ đến chỗ này.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chỉ sợ Hồng Thiên Đô này có dụng ý khác, là muốn giết chết Ngọc Tiểu Long cô! ”

Ngọc Tiểu Long cười lạnh, nói: "Sợ không phải Hồng Thiên Đô muốn giết chết ta, mà là người sai khiến Hồng Thiên Đô muốn giết chết tôi mà thôi. ”

Là ai sai khiến Hồng Thiên Đô? Điều đó không biết được.

Sự tồn tại của Ngọc Tiểu Long đã cản trở con đường của quá nhiều người, động đến bánh ngọt của quá nhiều người, những người tự xưng là quyền quý, tay cầm quyền lực, đều coi cô tồn tại như cái đinh trong mắt.

"Lộp bộp"

Cô vừa thò đầu ra, chính là một loạt tiếng súng liên tiếp, viên đạn bắn vào vách tường, văng tung tóe đá vụn, bụi bặm bay ra bốn phía.

Ngọc Tiểu Long nói: "Đáng tiếc, để cho Hồng Thiên Đô chạy trốn, chúng ta liên thủ, khẳng định có thể giữ anh ta lại! ”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu chúng ta liên thủ, trên đời này không có bất kỳ cao thủ nào có thể tiếp được, anh ta chạy trốn, là lựa chọn sáng suốt nhất. ”

"Hả? Cô bị thương à? Gân lớn và mạch máu bị phá vỡ, và xương cũng bị tổn thương. ”

“Hồng Thiên Đô một chiêu Ưng Trảo Kình này, thế mà lợi hại như vậy!”

Vết thương của Ngọc Tiểu Long đã bị cô bóp chặt cơ bắp khép lại, cao thủ như cô, chỉ cần không phải bị giết trong chớp nhoáng, hoặc là trở thành chết não, bất kỳ chỗ nào trên thân thể đều có thể khống chế được.”

"Không sao, trở về làm phẫu thuật nối liền gân lớn một chút, không bao lâu nữa là có thể khép lại. Chút thương tích này, không tính là gì.” Ngọc Tiểu Long lắc đầu, thản nhiên nói.

Loại chuyện bị thương này, đối với Ngọc Tiểu Long mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày, chút thương tích này, cô thật sự không để vào mắt.

Ngọc Tiểu Long nói: “Xem ra, đây là một cái bẫy! Hồng Thiên Đô tới giết Tôn Dĩnh Thục là giả, chạy tới đánh chết ta là thật, hơn nữa, người này tâm tư kín đáo, trên đường chạy trốn, đều sắp xếp xạ thủ mai phục. ”

"Đáng sợ hơn chính là, xạ thủ lại là đồng loạt QBZ!"

"Chuyện này, phải nói cho Phó lão biết."

Cao tầng Hoa quốc, muốn diệt trừ Hồng Thiên Đô cho yên tâm, sau khi biết được anh ta đi tới Hoa quốc muốn giết Tôn Dĩnh Thục, đã bắt đầu thiết lập ván cờ, phái ra đoàn người do Ngọc Tiểu Long cầm đầu.

Mà một số người ẩn nấp trong bóng tối, người mà họ chân chính muốn giết chết, là Ngọc Tiểu Long...

Thậm chí, trên đường sắp xếp xạ thủ, hơn phân nửa cũng là cố ý dùng QBZ, cứ như vậy, Ngọc Tiểu Long bị súng trường nhà mình chế tạo đánh chết, trong chiến bộ tất nhiên đại loạn!

Mà Phó Phong Vân vị chiến bộ đại trưởng lão này, sẽ đứng mũi chịu sào, đến lúc đó, địa vị tất nhiên dao động.

Là một ván cờ tốt, nhưng đáng tiếc Tề Đẳng Nhàn nửa đường giết ra.

“Vì sao chiến bộ không sắp xếp tôi đến chấp hành nhiệm vụ này?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Khảo hạch của anh còn chưa qua, loại nhiệm vụ cấp bậc này, anh không có tư cách tham dự." Ngọc Tiểu Long nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói.

Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, chỉ cảm thấy mình đến quá trùng hợp, bằng không, nhìn tình cảnh này, chỉ sợ Ngọc Tiểu Long thật sự sẽ bị tên Hồng Thiên Đô này đánh chết!

Tề Đẳng Nhàn cảm giác được xạ thủ đang âm thầm dần dần rút lui, cũng thoải mái hơn, hắn nói với Ngọc Tiểu Long: "Cô giao thủ nhiều nhất với Hồng Thiên Đô, sức mạnh của người này, rốt cuộc như thế nào đây? ”

"Sức mạnh cực đỉnh." Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long nghiêm trọng nói: "Võ công của anh ta vô cùng lợi hại, chỉ sợ đã thoát khỏi tầng thứ của Đan Kình. ”

“Vậy chẳng phải là đánh vỡ hư không, kiến thần bất khôi*?!" Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng thoáng cái trở nên khó coi.

*Có thể đánh vỡ không gian, tách rời linh hồn khỏi cơ thể, tiến hành sửa chữa, trở nên vô bệnh vô tai, dung nhập tự nhiên.

Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói: "Hẳn là còn chưa tới loại cấp độ này, nếu không, tôi đã chết. Huống hồ, nếu anh ta thật sự có công lực như vậy, cũng không nhất định phải nghe lệnh của ai. ”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ cũng đúng, nếu như võ công tu luyện tới loại cấp bậc này mà nói, ai còn có thể nguyện ý nghe theo người khác sai khiến? Sức mạnh của một mình mình, đã tương đương với một quốc gia, đó là người chân chính có thể một mình trong đất địch! Giống như thần tiên trên lục địa, đi tới đi lui tự nhiên, không ai có thể phạm.

"Tôi ngược lại muốn một mình gặp anh ta một lần, xem anh ta chết hay là tôi chết." Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười.

"Suy nghĩ của anh thật điên rồ." Ngọc Tiểu Long nói.

"Dù sao áp lực lớn, không có chút kích thích, làm sao tiến bộ?" Tề Đẳng Nhàn nói.

Hai người đều cảm giác được, xạ thủ âm thầm đã toàn bộ rút lui theo thứ tự.

Trận nguy cơ này xem như đã được hóa giải.

Ngọc Tiểu Long bỗng nhiên cả kinh, nói: "Tôn Dĩnh Thục có thể hay không xảy ra chuyện, hai người chúng ta đều đuổi theo! Nếu cô ta chết, đối với chúng ta mà nói, cũng là một đòn cực đau đớn! ”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không có việc gì, lúc ta tới đây còn sắp xếp hai người, vốn là chuẩn bị đe dọa cô ta, không nghĩ tới biến khéo thành vụng, ngược lại biến thành bảo hộ. ”

Tôn Dĩnh Thục chơi hắn một vố, ở Cao Cú Lệ xào tin tức, cuốn Thái Dịch Taekwondo vào trung tâm xoáy nước, mà hắn Tề Đẳng Nhàn, chính là làm mồi dẫn lửa.

Cho nên, hắn vô cùng khó chịu, lúc nói với Trần Ngư muốn tới gây phiền phức, cũng gọi theo hai tên đồ tể với Dạ Ma.

Ý định là để cho hai hung thần ác sát này dọa vỡ lá gan của Tôn Dĩnh Thục, xuất được một ngụm ác khí này ra, nhưng bây giờ xem ra, ngược lại trở thành ô bảo hộ.

"Không có việc gì là tốt rồi." Ngọc Tiểu Long hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, đi ra từ phía sau hầm trú ẩn.

Tề Đẳng Nhàn đi theo, cúi đầu nhặt một viên đạn biến dạng lên, nhếch miệng nói: "Thật sự là tàn nhẫn đấy, dùng đạn Dumdum*. ”

*Đạn nở, hay còn gọi là đạn dum-dum, được thiết kế để “nở xòe như hoa”. Điều này giúp viên đạn tăng kích thước chu vi và tạo ra sức công phá tốt hơn. Nếu người hoặc động vật bị dính đạn nở, máu sẽ chảy xối xả và chết trong thời gian ngắn.

Ngọc Tiểu Long nói: "Coi như là chúng ta bị viên đạn như vậy bắn trúng một phát, chỉ sợ tính mạng cũng khó bảo toàn. ”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Lực lượng khoa học kỹ thuật chính là đáng sợ như thế, nhân lực cô có mạnh đến đâu, cũng khó địch lại khoa học kỹ thuật. ”

"Tôi cảm thấy anh có thể thử đem kỹ thuật bắn súng và võ học bản thân kết hợp một chút, lực sát thương nhất định sẽ càng kinh người hơn." Ngọc Tiểu Long nói.

“Tôi Tề Đẳng Nhàn không cần khoa học kỹ thuật, không có bật hack!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường bĩu môi nói.

"..." Ngọc Tiểu Long im lặng nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười nói: "Thật ngại quá, ở trong ngục giam không có việc gì cũng chỉ có thể lên mạng, cho nên xem tiểu phẩm ngắn tương đối nhiều. ”

Ngọc Tiểu Long khoát tay áo nói: "Chúng ta trở về!
Chương 589 Ngớ ngẩn nhưng mà vui nhộn

Chương 589: Ngớ ngẩn nhưng mà vui nhộn

Hai người Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn rất nhanh đã trở lại biệt thự Tôn Dĩnh Thục thuê bên này đang gặp được hai người Đồ tể cùng Dạ Ma.

Vừa nhìn thấy hai người này, lông tơ của Ngọc Tiểu Long dựng ngược, như ngồi trên bàn chông, cả người đều nổ tung, theo bản năng muốn ra tay.

“Đừng ra tay, hai người này là tôi mang đến!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Ngọc Tiểu Long lắp bắp kinh hãi, hơi thở trên người hai người này quả thực khủng bố, giống như từ trong núi thây biển máu bò ra, nhất là cái gã mập mạp kia, chỉ sợ Thần Phật thấy cũng sẽ nhíu mày!

Đồ tể nhếch miệng cười nói: "Nhị đương gia, vợ của ngài sao? A ha, quả thực còn đẹp hơn Dương tiểu thư... Nhị đương gia quá may mắn rồi! ”

Dạ Ma cũng khen ngợi nói: "Vị tiểu thư này cốt cách xinh đẹp như viên ngọc, phóng khoáng thanh cao, quả thực còn đẹp trai hơn đàn ông, nhị đương gia ngài thật may mắn! ”

Tề Đẳng Nhàn mặt đen nói: "Đừng nói lung tung, vị này là trung tướng chiến bộ Hoa quốc, Ngọc Tiểu Long tướng quân! ”

Hai người nghe được, cũng không nén được giật mình, vội vàng chắp tay, liên tục nói thất lễ.

Ngọc Tiểu Long nhìn Dạ Ma gầy gò, vẻ mặt và dáng người thay đổi, không kìm được lắp bắp kinh hãi nói: “Anh là Dạ Ma năm đó ở Tuyết Quốc gây ra thảm án diệt môn? Tuyết quốc thượng tướng một nhà mười ba người, cộng thêm hộ vệ hai mươi người, toàn bộ đều bị chém đầu! ”

Dạ Ma nhếch miệng cười cười nói: "Là tôi. ”

Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, quay đầu lại nhìn Đồ tể, sau đó quai hàm căng thẳng, trầm giọng nói: "Ngươi là đồ tể quân phiệt Nam Ấn, cái người một hơi lừa giết một vạn hai ngàn quân tù binh chính phủ..."

Đồ tể nói: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi chỉ là một tên đồ tể bán thịt." ”

Ngọc Tiểu Long nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, khiếp sợ nói: "Anh tìm hai người này từ đâu ra? ”

"Bọn họ đang nhốt trong tù của tôi ý, tôi để cho bọn họ đi ra hóng gió một chút mà thôi." Tề Đẳng Nhàn nói.

Khóe miệng Ngọc Tiểu Long co giật, nói: "Hóng gió? Hai người như vậy, anh dám tùy ý thả ra! ”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy cô hỏi bọn họ xem bọn họ có dám chạy hay không! ”

Đồ tể vội vàng nói: "Ngồi tù ở nhà tù U Đô, phần nhiều là một chuyện tốt đẹp, tôi cũng không chạy! ”

Dạ Ma nói, "Trong nhà tù U Đô ai nấy đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, tôi siêu thích nơi này! ”

Nghe hai người này nói, Ngọc Tiểu Long dở khóc dở cười.

Đồng thời, trong lòng nàng cũng âm thầm kinh ngạc, khó trách lúc trước bắt được Khủng Bố Chi Vương, cấp trên chỉ định phải giam giữ ở trong nhà tù U Đô, do cô tự mình dẫn đội áp giải qua.

"Nhị đương gia, người vừa rồi các ngài đuổi giết ra ngoài là ai, lợi hại như vậy?" Tên đồ tể hỏi.

"Năm đó được ca ngợi là người mạnh mẽ của la hán quốc gia nước ta, Hồng Thiên Đô, bây giờ là người sáng lập Huyết Bội Lâu." Tề Chờ Nhàn nhàn nhạt nói.

Dạ Ma nhíu mày nói, "Là anh ta... Lúc trước tôi từng đánh nhau với anh ta, nhưng mà anh ta khi đó còn không lợi hại như bây giờ. Bây giờ, có lẽ có thể treo tôi lên rồi đánh? ”

Đồ tể nói: "Cũng là anh ta chạy nhanh, bằng không nhị đương gia ngài khẳng định có thể đánh chết hắn! Lần sau chúng ta cùng nhau ra tay bắt anh ta, ném vào trong nhà tù U Đô, rèn giũa gã này thật tốt. ”

Ngọc Tiểu Long nghe Đồ tể nói, thật sự dở khóc dở cười, Hồng Thiên Đô nào dễ bắt như vậy, phía Hoa quốc hao phí sức lực cũng không thể bắt được người ta.

“Anh thả hai người này ra làm gì, vạn nhất xảy ra chuyện gì, anh cũng không cõng được nồi!” Ngọc Tiểu Long thấp giọng nói.

“Có người muốn dùng thủ đoạn của thế giới ngầm đối phó tôi, tôi đương nhiên phải đáp lễ! Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi cũng không rảnh rỗi cả ngày đi đối phó một đám sát thủ, quá phiền toái. ”

Ngọc Tiểu Long thấy Tề Đẳng Nhàn trong lòng đã có dự tính trước, hơn nữa Dạ Ma với Đồ tể giống như bị hắn chỉnh đến ngoan ngoãn dễ bảo, vốn không cần lo lắng.

Cô bây giờ nghĩ lại, mình lúc trước thật đúng là có chút dốt nát, xem thường Tề Đẳng Nhàn là quản ngục.

"Nhưng mà, trong nhà tù U Đô các anh, làm sao có thể nhốt nhiều người mạnh như vậy?" Ngọc Tiểu Long hỏi: "Hơn nữa, ngay cả tôi cũng không biết! ”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đa số mọi người đều là cha tôi tự mình bắt vào, phía trên thấy ông ý quản được cũng không dài dòng. Cô không biết, đó là bởi vì chuyện này hơn phân nửa thuộc về cơ mật, tiết lộ ra ngoài, phiền toái sẽ rất lớn. ”

Ngọc Tiểu Long cảm thấy Tề Bất Ngữ thật đúng là một kỳ nhân, lúc trước kéo thân thể bị thương nặng rời khỏi Đế đô, đến một vùng quê hẻo lánh như nhà tù U Đô, lại còn có thể làm ra một phen sự nghiệp như vậy.

Càng đáng quý hơn chính là, ông ta bồi dưỡng ra một đứa con trai như Tề Đẳng Nhàn.

"Nhị đương gia, còn dùng chúng tôi đi dọa người không?" Đồ tể nịnh nọt hỏi.

"Không cần, người ta hiện tại đều bị dọa khóc, các ngươi lại đi dọa một lần nữa, không chừng bị dọa chết." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Hồng Thiên Đô tới giết Tôn Dĩnh Thục, đoán chừng đã dọa vỡ gan cho vị quả phụ nhỏ này, Đồ tể với Dạ Ma hai tên này lại điên cuồng đe dọa một trận, không chừng phải chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Ngọc Tiểu Long nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Đồ tể và Dạ Ma, thật sự là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai nhân vật trâu bò như vậy, ở trước mặt hắn, lại thuận theo như vậy, quả thực ngớ ngẩn nhưng lại vui tính...

"Chú Tề thật đúng là một vị kỳ nhân." Ngọc Tiểu Long cãi nhau, nói.

“Ôi, đại đương gia chúng ta lợi hại, còn cần Ngọc tướng quân cô tới nói?” Dạ Ma vỗ đùi mình, tán thưởng nói.

Đồ tể ở một bên liên tục gật đầu nói: "Đại đương gia ở cổ đại, đó chính là nhân vật lấy thủ cấp thượng tướng trong vạn quân, thoạt nhìn gầy gò, nếu thật sự muốn ra tay, chín con trâu cũng chịu không nổi bị đánh.”

Bất kể ai thấy Tề Bất Ngữ, đều sẽ bị vẻ ngoài gầy yếu, nho nhã của ông ta mê hoặc.

Một khi chân chính ra tay, Tề Bất Ngữ kinh khủng, đó là không cách nào hình dung.

Ngọc Tiểu Long nghĩ, mình phải dành thời gian đi vào nhà tù U Đô một lần, mở mang tầm mắt không nói, cũng phải thấy Tề Bất Ngữ một chút.

Dù sao, hai cha con Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn, là khẳng định muốn trở về Đế đô đối mặt trực tiếp với Triệu gia, cô đi tìm hiểu tình huống trước, coi như là một chuyện tốt.

"Đừng nghĩ đi gặp cha tôi, cô lui hôn lễ của tôi, ông ý một bụng lửa giận. Nếu cô đi, đoán chừng sẽ bị ông ý đánh chết!” Tề Đẳng Nhàn giống như nhìn ra tâm tư của Ngọc Tiểu Long, không kìm được nhẹ giọng nói.

"Ha?!" Ngọc Tiểu Long sửng sốt.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi nói thật! ”

Ngọc Tiểu Long không nói gì nữa, luôn cảm thấy gã này đang lừa gạt mình.

Tề Đẳng Nhàn để Đồ tể với Dạ Ma hai người lăn về khách sạn trước, còn mình thì cùng Ngọc Tiểu Long vào phòng.

Trong phòng, Tôn Dĩnh Thục đang ngồi trên sô pha, có loại cảm giác kinh hồn chưa tỉnh lại, sau khi nhìn thấy hai người tiến vào, vội vàng hỏi: "Thế nào, bắn chết hung thủ rồi sao? ”

Ngọc Tiểu Long lắc đầu, nói: “Chạy thoát rồi, không bắt được hắn. ”

Tôn Dĩnh Thục trong lòng nhất thời cảm giác được sợ hãi bất an, bị Hồng Thiên Đô một đại cao thủ như vậy nhìn chằm chằm, quả thực làm cho người ta đứng ngồi không yên!

Cho dù là hiện tại chạy về Triều Tiên, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi cả ngày lo lắng đề phòng.

Đại cao thủ như vậy, muốn giết một người, có thủ đoạn và biện pháp, dù sao, Tôn Dĩnh Thục cũng không cách nào cam đoan, phòng hộ bên người mình mỗi thời mỗi khắc đều là không chê vào đâu được.

"Tôn phu nhân cô cũng không cần quá lo lắng, mục tiêu chân chính của Hồng Thiên Đô kỳ thật không phải là cô, hơn nữa, sau khi anh ta thất bại ở chỗ này, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ra tay nữa." Ngọc Tiểu Long nói.

Mục đích chủ yếu của Hồng Thiên Đô kỳ thật là Ngọc Tiểu Long, bây giờ không giết được Ngọc Tiểu Long, sự tình bại lộ, anh ta cũng chỉ có thể mau chóng rời khỏi Hoa quốc.

Hơn nữa, người sau lưng hắn, cũng khẳng định không muốn anh ta tiếp tục ở lại.
Chương 590 Nội ứng

Chương 590: Nội ứng

"Mục tiêu của anh ta không phải là tôi sao?"

Tôn Dĩnh Thục nghe Ngọc Tiểu Long nói lời này, không kìm được hung hăng ngẩn ra, có chút kinh ngạc.

Ngọc Tiểu Long cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Sự tình đã tạm thời chấm dứt, tôi còn có rất nhiều việc phải bận, đi trước, không quấy rầy cô nghỉ ngơi.”

Tôn Dĩnh Thục muốn cô ấy chờ một chút, kết quả cô ấy không chịu dừng lại, xin từ biệt rời đi.

Trước khi đi, làm một động tác gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn, đại khái ý tứ là có chuyện gì thì có thể liên lạc qua điện thoại bất cứ lúc nào.

"Tôn phu nhân, tôi lại cứu cô một cái mạng! Nhưng cô cái người này, thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng, có vấn đề lớn đấy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Dĩnh Thục, mỉm cười nói.

"Tôi làm sao?" Tôn Dĩnh Thục biết rõ còn cố hỏi.

Cô có để hận Tề Đẳng Nhàn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, gã này nhận quà của mình lại không làm việc, cả ngày nghĩ đến chơi chùa, ở đâu có chuyện tốt như vậy?

Bây giờ, dư luận Triều Tiên đã đẩy Thái Dịch Taekwondo Hàn Thành Tuấn đến trung tâm xoáy nước, Tề Đẳng Nhàn là thủ phạm đánh bại Ngôn Đông Húc, đương nhiên khó tránh khỏi bị người của Thái Dịch Taekwondo hận.

Tôn Dĩnh Thục vẫn duy trì lễ phép mời Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống trong phòng, sau đó bảo Park Sung Jin pha cà phê tới tiếp đãi.

Park Sung Jin đương nhiên cũng hận Tề Đẳng Nhàn không chịu nổi, nhưng mà mệnh lệnh của Tôn Dĩnh Thục anh ta không thể không nghe, chỉ có thể thành thành thật thật đi vào phòng bếp xay hạt cà phê.

Tôn Dĩnh Thục loại phụ nữ tinh xảo này, cũng không uống cà phê hòa tan gì, mỗi một lần uống cà phê, đều phải xay ra.

"Tôn phu nhân, cô làm ra những tin tức này ở Triều Tiên, tuy rằng không nhắc tới tôi, nhưng đã đẩy Thái Dịch Taekwondo vào một vòng xoáy, Hàn Thành Tuấn sẽ không đến tìm tôi gây phiền toái sao?" Tề Đẳng Nhàn mặt đen mặt nói.

"Tề tổng, tôi không biết anh đang nói cái gì! Hôm qua chúng ta vừa mới gặp mặt, tôi nào có thời gian chơi anh chứ? Anh có đắc tội với ai không?” Tôn Dĩnh Thục thản nhiên nói.

Trong lúc nói chuyện, cô thoáng nhìn thấy trên cổ tay Tề Đẳng Nhàn còn đeo chiếc Rolex mình tặng, trong lòng không khỏi cười lạnh, đồ của lão nương, làm sao có thể dùng chùa như vậy!

Tề Đẳng Nhàn là kẻ dùng chùa, cuối cùng cũng phải bởi vì chơi chùa mà trả giá đắt!

Tề Đẳng Nhàn tuy rằng rất hứng thú đối với Thái Dịch Taekwondo, nhưng cũng không vô duyên vô cớ đi đánh một trận với cao thủ cao cấp nhất của Triều Tiên như Hàn Thành Tuấn.

Nếu Hàn Thành Tuấn thua trong tay hắn, Tôn Dĩnh Thục kia nhất định sẽ mượn cơ hội này tiếp tục làm mưa làm gió, triệt để bôi xấu danh tiếng của Hàn Thành Tuấn, đến lúc đó, một đống tấm biển trong tay Hàn Thành Tuấn, đoán chừng chính mình cũng không tiện lưu lại.

Park Sung Jin bưng hai ly cà phê đặt lên mặt bàn, nói: "Phu nhân, mời dùng. ”

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn hắn nó: "Không khách khí với tôi một câu sao? ”

Khóe miệng Park Sung Jin giật giật, nói: "Tề tổng, mời dùng đi! ”

Tề Đẳng cười tủm tỉm nói, "Mời anh trước! ”

Park Sung Jin lạnh lùng nói, "Anh thích uống thì uống! ”

Tôn Dĩnh Thục bưng cà phê lên chuẩn bị uống, Tề Đẳng Nhàn lại đưa tay ngăn cô lại.

"Để cho Park tổng uống trước." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói, vẻ mặt lạnh lùng.

Sắc mặt Park Sung Jin thay đổi, nói: "Họ Tề kia, anh có ý gì, lo lắng tôi hạ độc trong cà phê? Cho dù tôi hạ độc, cũng chỉ sẽ độc chết anh! ”

Tôn Dĩnh Thục lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn về phía Park Sung Jin, Ngọc Tiểu Long vừa mới nói, nội bộ cô xuất hiện kẻ phản bội.

Mà biểu hiện gần đây của Park Sung Jin, làm cho cô cảm thấy có chút không thích hợp!

"Phác tổng, anh uống một ngụm trước." Tôn Dĩnh Thục thản nhiên nói.

Park Sung Jin sắc mặt đen sầm, nói: "Phu nhân, cô sẽ không tin lời quỷ quái của tên này chứ? ”

Tề Đẳng Nhàn đẩy ly cà phê đến trước mặt Park Sung Jin cười nói: "Phác tổng, anh bận rộn bên ngoài vất vả biết bao, uống một ly cà phê thì tính là cái gì chứ? ”

Park Sung Jin đen mặt không nói gì.

Tề Đẳng nhàn nhã nói, "Nếu anh thật sự không có bỏ độc, thì uống tách cà phê này. ”

Vào giờ phút này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình hóa thân thành tư lệnh hạ độc giết con tê tê.

"Park Tổng, tôi ra lệnh cho anh, uống tách cà phê này!" Tôn Dĩnh Thục giương mắt nhìn Park Sung Jin, trên mặt nghiêm khắc, cũng bộc lộ rõ trong lời nói.

Tay Park Sung Jin cũng không kìm được run rẩy, chậm rãi bưng ly cà phê lên, nói: "Uống, ta uống..."

Anh ta đặt ở bên miệng, nhưng lại là chậm chạp không uống.

Dù sao, không phải ai cũng là đặc công con tê tê có dũng khí mạo hiểm đổi nhiều.

“Uống bà nội mày uống!” Park Sung Jin hét lớn, ném cốc cà phê xuống đất.

Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai nói: "Tôn phu nhân, chính cô nhìn xem xử ký đi, đây là thuộc hạ của cô, cũng không có quan hệ gì với tôi ”

Tôn Dĩnh Thục cũng hiểu, Park Sung Jin này, hơn phân nửa là thật sự đã phản bội, Ngọc Tiểu Long nói nội bộ có vấn đề, chỉ sợ người có vấn đề nhất, chính là anh ta!

"Park Sung Jin, tôi đối xử với anh cũng coi như không tệ, vì sao anh muốn hại tôi?" Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Park Sung Jin đã mang theo một chút sát khí.

"Đối xử với tôi không tệ? Tôi là một người đàn ông, cả ngày bị một người phụ nữ mắng giống như một như con chó, cô cũng có mặt mũi để nói như vậy?" Park Sung Jin tức giận đến đáng khinh: "Tôi chính là muốn giết chết cô, con tiện nhân! Chỉ là gả cho một người chồng tốt mà thôi, có tư cách gì mà sai khiến tôi? ”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy trận nội đấu này thật thú vị, thật đẹp mắt.

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục thực không dễ nhìn, cô lắc đầu nói: "Xem ra tôi thật sự đối với anh quá khoan dung, lá gan của anh thế mà lớn đến mức dám hạ độc tôi! ”

Park Sung Jin lạnh lùng nói: "Cô có thể làm gì tôi? Bây giờ cô không cần sự hỗ trợ của Park gia chúng tôi sao? Tôi đã hạ độc cô thì sao, cô dám chạm vào tôi sao? Cô chạm vào tôi, sẽ mất đi sự ủng hộ của Park gia, địa vị của cô sẽ càng trở nên không vững chắc! ”

Tôn Dĩnh Thục quay đầu nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn: “Thật sự là làm cho Tề tổng chê cười rồi, dưới tay mình xuất hiện một tên phản bội như vậy, làm cho Dĩnh Thục xấu hổ! ”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Không cần để ý đến tôi, tôi cảm thấy rất đặc sắc, các người tiếp tục là được! ”

Park Sung Jin ngửa cổ lên, vẻ mặt "Cô có thể làm gì tôi?" nhìn Tôn Dĩnh Thục.

Hiện tại địa vị Tôn Dĩnh Thục nhìn thì như vững chắc, kì thực tám mặt gió thổi, như đi trên băng mỏng, một khi mất đi sự ủng hộ của các phe, thật đúng là có khả năng ngã xuống như vậy.

Cho nên, sau khi sự việc xảy ra, Park Sung Jin dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, ngả bài ra.

“Tôn Dĩnh Thục, tôi cho cô một con đường khác. Cô từ nay về sau, đi theo tôi, tất cả mọi thứ nghe tôi! Cứ như vậy, Park gia tiếp tục ủng hộ cô và cô có thể tiếp tục là Chấp chưởng giả của Tài Phiệt Thượng Tinh." Park Sung Jin vậy mà bắt đầu đảo khách làm chủ.

Tôn Dĩnh Thục phất tay gọi vệ sĩ của mình tới, chỉ chỉ Park Sung Jin, lạnh lùng nói: "Cắt đứt tay chân của anh ta cho tôi, sau đó ném về Triều Tiên, Park gia bên kia, tôi tự mình đi giải thích! ”

Park Sung Jin nghe nói như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó khiếp sợ nói: "Cô thật to gan, cô dám chạm vào tôi?! ”

Tôn Dĩnh Thục mặt cười không cười nói: "Anh cho rằng tôi cố ý chạy đến Tây Hà thị gặp Trần Ngư tiểu thư là để đùa giỡn sao? Có Trần gia hợp tác, lợi ích khổng lồ có thể chống đỡ địa vị của tôi, mất đi một Park gia ủng hộ, tính là cái gì?! ”

Không đợi Park Sung Jin nói chuyện, hai vệ sĩ đã đi lên bắt lấy người, kéo ra ngoài.

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Park Sung Jin.

Rõ ràng, những lời kia của Tôn Dĩnh Thục không phải là nói giỡn, không phải là đang hù dọa hắn, mà là thật sự quyết tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK