Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41 Bát Quái Chưởng

Hừ!

Trần Vĩnh Niên hừ lạnh một tiếng, anh ta động thủ trước, hai chân chà xát trên mặt đất, giống như đạp trong bùn mà đi, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Bát Quái Bộ còn được gọi là “Thang Nê Bộ”, vì khi dùng lực di chuyển thì lòng bàn chân song song với mặt đất trong phạm vi rất nhỏ, giống như người đi bộ trong bùn nhưng sợ bẩn giày vậy.

Tề Đẳng Nhàn thoải mái uể oải đứng tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.

Đợi đến khi Trần Vĩnh Niên đến gần, thân thể của hắn đột nhiên run lên, trong nháy mắt này, tựa như gió thổi đại thụ, trăm lá đung đưa!

Các bộ phận đầu, vai, thân, tay, chân trong nháy mắt khẽ động, toàn bộ cơ thể bộc phát ra một luồng khí thế vô cùng đáng sợ, giống như thình lình xảy ra một trận sóng thần cực lớn vậy!

“Giống như cậu đánh ra Bát Quái Chưởng vậy, vĩnh viễn không luyện ra được thứ chân chính!” Tề Đẳng Nhàn nói một câu, đồng thời, tay phải nâng lên, giống như cối xay khổng lồ vỗ về phía Trần Vĩnh Niên.

Trần Vĩnh Niên nhìn thấy khí thế này thì bị dọa sợ hết hồn, trong lòng run rẩy một cái, thân thể nhịn không được xoay chuyển, lùi về phía sau.

“Điểm mấu chốt của Bát Quái Chưởng là dây dưa không cố định, biến hóa đa dạng, đoạt công thiên môn... Nhưng Bát Quái Chưởng của người này, sao lại... bá đạo như vậy?”, một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Trần Vĩnh Niên.

Dưới chân Tề Đẳng Nhàn cũng là Bát Quái Bộ, chỉ thấy mũi chân nhẹ nhàng cọ xát trên mặt đất, vù một tiếng, thân thể nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đã đến trước mặt Trần Vĩnh Niên.

Chưởng kình bá đạo cương mãnh đập vào mặt, khiến cho đôi mắt của Trần Vĩnh Niên bị kình phong đâm đến mức gần như không mở mắt ra được.

Nhìn bàn tay ập vào mặt, trong lòng Trần Vĩnh Niên xuất hiện một loại ảo giác, con mẹ nó đây là Bát Cực Quyền hay là Bát Quái Chưởng, sao lại bá đạo như vậy?!

Hai tay anh ta đan chéo nhau, chắn ở trước người.

Tề Đẳng Nhàn đánh ra “Đài Thân Chưởng”, sinh sinh nhấc hai tay Trần Vĩnh Niên lên, ngay sau đó, chân phải đạp về phía trước, đến giữa thân thể Trần Vĩnh Niên, tay trái đẩy về phía trước.

Rắc!

Một tiếng giòn tan đó đã đánh bại anh ta, sắc mặt Trần Vĩnh Niên tái nhợt, trong miệng điên cuồng phun máu, thân thể như hồ lô rách mà lăn ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn thờ ơ thu hồi bàn tay của mình, lắc đầu, trình độ của Trần Vĩnh Niên này cũng quá kém, chính mình còn chưa đánh vui vẻ đâu!

Những người có mặt tại hiện trường đã ngơ ngẩn, một người nói chuyện cũng không có, thậm chí ngay cả hít thở cũng trở nên nhỏ đi.

Vương Báo quỳ rạp trên mặt đất, máu trong miệng rơi xuống, tí tách, hắn ta cũng quên lau.

Trần Vĩnh Niên, thế mà lại bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng đánh bại như thế? Vừa đối mặt mà thôi!

Hàm răng Vương Hổ không khỏi cắn chặt, thật không ngờ, mảnh đất gần tới tay, thế mà đảo mắt liền bay mất...

Hơn nữa, người khiến cho mảnh đất mình nhắm trúng bay mất, vẫn là người khiến cho bọn họ bốn mắt nhìn nhau Tề Đẳng Nhàn.

Gương mặt lạnh lẽo của Hướng Đông Tình bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt tươi cười, trực tiếp xoay người ngồi xuống sô pha, lúc này, cô ấy cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi!

Hai người Thương Quân và Tiểu Lôi há to miệng, không dám tin một màn trước mắt này.

Thư ký nhỏ cũng trừng hai mắt tròn xoe như bóng đèn, nhìn qua rất đáng yêu.

“Vương tổng, xem ra tính toán của ông sai rồi, tập đoàn Hướng thị của chúng tôi, vẫn có người tài ba, hoàn toàn có thể chịu đựng được áp lực khai phá đất đai thế kỷ mới.” Hướng Đông Tình phá vỡ sự im lặng trước, chậm rãi nói.

Lúc này đến phiên Vương Hổ nói không ra lời, vừa mới ỷ vào Trần Vĩnh Niên mạnh mẽ, gần như ép tập đoàn Hướng thị đến mức không ngẩng đầu lên được, nhưng chỉ chớp mắt này, người không ngẩng đầu lên được đã biến thành tập đoàn Hổ Môn.

“Ha ha... tốt, xem ra tập đoàn Hướng thị có năng lực này, lúc trước là tôi phán đoán sai rồi!” Vương Hổ cắn chặt răng, ông ta chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này.

Tiếng nuốt giận.

Thư ký nhỏ nhất thời lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, vừa rồi còn cảm thấy hắn không được, nhưng bây giờ nhìn lại, đây quả thực chính là siêu nhân, ở thời khắc mấu chốt ngăn cơn sóng dữ!

Tề Đẳng Nhàn xắn tay áo trở về, miệng lẩm bẩm một câu “Tẻ nhạt vô vị!”

Những lời này được nói vào thời điểm này, nhưng không ai có thể phản bác.

Thương Quân âm thầm cắn răng, lẩm bẩm nói, “Nhất định là mình và Tiểu Lôi lên đài đã tiêu hao phần lớn thể lực của Trần Vĩnh Niên, đánh ba trận liên tục, ai cũng không có cách nào bảo đảm thể lực của mình!”

“Người này, chẳng qua là gặp may mà thôi, thừa dịp chúng ta tiêu hao thể lực của Trần Vĩnh Niên, sau đó mới nắm bắt được cơ hội.”

“Hắn căn bản không lợi hại như vậy, nếu mình là người lên thứ ba, mình chắc chắn cũng làm được!”

Thính lực của Tề Đẳng Nhàn nhạy hơn người thường, nghe Thương Quân lẩm bẩm, liếc hắn ta một cái, cũng lười nói chuyện, trực tiếp xoay người đi.

Vương Hổ nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, sau đó gật đầu với Hướng Đông Tình, nói “ Đông Tình, chúng ta tương lai còn dài!”

Sau khi nói xong lời này, mọi người trong tập đoàn Hổ Môn đều đứng dậy rời đi.

Tuy nhiên, trước khi họ rời đi, tất cả đều không nhịn được mà đánh giá Tề Đẳng Nhàn nhiều hơn, muốn nhớ sâu sắc người đàn ông này.

“Tề thứ trưởng, lần này anh lập công lớn.” Hướng Đông Tình nói với Tề Đẳng.

Tề Đẳng Nhàn phất phất tay, nói, “Được rồi được rồi, người của tập đoàn Hổ Môn cũng không hiểu đối nhân xử thế, hẹn đến nhà hàng đàm phán, không ăn cơm chỉ đi đánh nhau, hiện tại tôi đói quá!”

“Hả?”

Những lời này của Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp làm cho mọi người không khỏi sửng sốt dữ dội, nói không nên lời.

“Anh muốn ăn cái gì tự mình đi sắp xếp đi, toàn bộ tính vào tài khoản của tôi là được.” Hướng Đông Tình nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng dậy rời đi.

Thư ký nhỏ vui vẻ làm mặt quỷ với Tề Đẳng Nhàn, cũng rời đi theo, Thương Quân và Tiểu Lôi bị thương cũng được đưa đến bệnh viện đi một chuyến.

Nói tóm lại, đất của tập đoàn Hướng thị được bảo vệ, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn còn có được quyền khoa tay múa chân đối với mảnh đất này, đây là do chính miệng Hướng Đông Tình đồng ý.

Tề Đẳng Nhàn cũng không có ý khách khí với Hướng Đông Tình, trực tiếp gọi một bàn thức ăn lớn trong khách sạn, tự mình ăn ngấu nghiến, lấy thẻ công tác ra, trực tiếp tính vào tài khoản của Đông Tình.

“Lát nữa, cậu tìm cơ hội bỏ thứ này vào trong ly của Kiều Thu Mộng...” Khi Tề Đẳng Nhàn đi ngang qua một căn phòng, lỗ tai giật giật, nghe được một giọng nói.

Sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói của Trương Thiệu Kiệt: “Khang thiếu, Kiều Thu Mộng chính là người phụ nữ tôi theo đuổi đã lâu nhưng không thành công, cô ấy thật vất vả mới có chút tín nhiệm tôi, tôi lập tức nhường lại cho cậu, cậu có thể thấy được lòng trung thành của tôi đối với cậu...”

“Trương Thiệu Kiệt cậu rất tốt, cậu yên tâm, chuyện người nhà của cậu rời khỏi Hoa quốc tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, kể cả chuyện sắp xếp bên Mễ Quốc, cũng sẽ không có vấn đề gì.” Khang thiếu đáp lại.

“Cảm ơn Khang thiếu!” Trương Thiệu Kiệt tâm tình có chút phức tạp nói.

“Mình theo đuổi Kiều Thu Mộng lâu như vậy cũng không thành công được, nhưng bây giờ, vì có thể bình yên thoát thân, vậy nên không thể không nhường cô ấy cho người khác hưởng thụ...”

“Mẹ nó, đều trách cái tên Tề Đẳng Nhàn kia xuất hiện, làm rối loạn bố trí của ông đây! Nếu không, mình chắc chắn là người đầu tiên nếm thử hương vị của Kiều Thu Mộng.”

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên cánh cửa phanh một tiếng bị đá văng ra, Trương Thiệu Kiệt nhìn về phía cửa, biểu tình trên mặt giống như gặp quỷ.

Vừa rồi còn nguyền rủa Tề Đẳng Nhàn, ngay lập tức tên này đã xuất hiện ở ngoài cửa, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Trương Thiệu Kiệt, anh rất tốt!” Tề Đẳng Nhàn trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng mắt trái lại híp lại.
Chương 42 Khang Học Quyền

Tề Đẳng Nhàn xông vào, làm cho sắc mặt những người đang có mặt đều biến thành màu đen.

Đặc biệt là Trương Thiệu Kiệt và Khang Học Quyền.

“Người trẻ tuổi, cậu là cái thá gì, có biết đây là bữa tiệc do ai tổ chức không mà dám tới đây đạp cửa?” Một tên công tử bột đứng dậy, hung ác chất vấn.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi vào phòng, ngoài cười nhưng trong không cười quan sát một vòng, sau đó nói: “Trương Thiệu Kiệt, bản lĩnh của anh không nhỏ nha! Vừa che giấu Thu Mộng, vừa chuẩn bị qua tay bán cô ta với giá tốt, thuận tiện để tập đoàn Trương thị các người chạy trốn?”

Ánh mắt Trương Thiệu Kiệt không khỏi xuất hiện một tia bối rối, nói, “Cậu đừng nói bậy, tập đoàn Trương thị của chúng tôi đang yên đang lành, vì sao phải chạy trốn?”

Khang Học Quyền ngậm một điếu thuốc đặc biệt ở trong miệng, châm lửa, chậm rãi hút, hỏi “Trương thiếu biết người này?”

“Kiều gia chiêu con rể, trên danh nghĩa là chồng của Kiều Thu Mộng, nhưng trên thực tế chính là chuyện gì cũng chưa làm, ngay cả tay của Kiều Thu Mộng cũng chưa từng nắm...”

“Khang thiếu cậu yên tâm, tôi cam đoan Kiều Thu Mộng tuyệt đối sạch sẽ, ngay cả tôi cũng chưa từng chạm qua cô ta!”

Trương Thiệu Kiệt quay đầu, vẻ mặt nịnh nọt nói với Khang Học Quyền.

Trương Thiệu Kiệt ho khan một tiếng, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Họ Tề kia, vị này là Khang Học Quyền đến từ Đế Đô, Khang thiếu!”

“Gia tộc lớn như Khang gia chắc cậu cũng đã nghe nói qua, còn không mau xin lỗi Khang thiếu, nói không chừng, Khang thiếu giúp cậu nói hai câu, thưởng cho một tên giám ngục nhỏ như cậu một chức vị ngục trưởng cũng không phải không thể.”

“Khang gia, chính là đại gia tộc xếp thứ mười Hoa quốc, tên phế vật như cậu có thể gặp được Khang thiếu, đã là ba đời may mắn rồi!”

Khang Học Quyền ồ một tiếng, sau đó cười ha ha, nói, “Tôi nhớ rồi, cậu là Tề Đẳng Nhàn, là người có hôn ước với Ngọc Tiểu Long - Tề Đẳng Nhàn!”

Khang Học Quyền vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh không khỏi sợ ngây người.

Vừa rồi vị công tử bột ác mồm ác miệng kia càng hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!

Ngọc Tiểu Long là ai, không ai không biết! Cái tên Tề Đẳng Nhàn này, thế mà lại có quan hệ với Ngọc Tiểu Long?

“Các cậu không cần phải giật mình như vậy, tên này và cha hắn đều đã bị trục xuất khỏi Tề gia, hiện tại lưu lạc đến phá ngục làm giám ngục, cái gì cũng không phải.”

“Bây giờ hắn lại kết hôn với Kiều Thu Mộng, hơn phân nửa là Ngọc Tiểu Long đã sớm đạp cái uất ức này rồi!”

“Không có Tề gia chống đỡ, Ngọc Tiểu Long cũng đạp hắn rồi, các cậu sợ cái gì?”

Khang Học Quyền sau khi nhìn thấy biểu tình của mọi người, lúc này mới nhả điếu thuốc trong miệng xuống, khinh thường nói.

Mọi người vừa nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thì ra Tề Đẳng Nhàn đã bị Ngọc Tiểu Long đá!

“Ha ha ha, tôi đã nói, loại phế vật này làm sao có thể có quan hệ với Ngọc tướng quân? Thì ra đã sớm bị đá rồi!”

“Hợp tình hợp lý, loại rác rưởi này, không xứng với Ngọc tướng quân, thậm chí ngay cả Kiều Thu Mộng cũng không xứng.”

“Loại người như Ngọc tướng quân, chỉ có Khang thiếu chúng ta mới có thể xứng đôi a!”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, “Thật không biết loại nữ nhân thối như Ngọc Tiểu Long có gì đáng để sùng bái, còn có thêm một đám người liếm chó như các người!”

“Miệng của cậu con mẹ nó sạch sẽ một chút, tên của Ngọc tướng quân là tên cậu có thể gọi thẳng sao? Danh tiếng của cô ấy là thứ mà cậu có thể bôi nhọ được sao?” Tên công tử bột đó bước lên, vẻ mặt tức giận.

“Lập tức quỳ xuống tự sám hối, xin lỗi Ngọc tướng quân! Nếu không, hôm nay tôi sẽ cho cậu vào phòng ICU!”

Tề Đẳng Nhàn không động đậy, nhìn Khang Học Quyền, thản nhiên nói, “Làm chủ nhân, cũng không biết dạy dỗ chó của mình? Khang Học Quyền đúng không, tôi cảnh cáo anh một chút, đừng có ý nghĩ gì với Kiều Thu Mộng, nếu không tôi sợ là cậu không thể trở về Đế Đô.”

“Ha ha ha, mẹ nó cậu là cái thá gì, lại dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, còn không trở về Đế Đô?”

"Một tên giám ngục một cái phá ngục mà thôi, dám ở trước mặt Khang thiếu sủa bậy? Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con bị vứt bỏ, một cái rác rưởi bị Ngọc tướng quân đá, cũng có tư cách nói loại lời này?”

Đám người của Khang Học Quyền đều nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn chửi ầm lên.

Tên công tử bột kia cũng không kiềm chế được nữa, một cái tát hướng về phía Tề Đẳng Nhàn, mắng: “Con mẹ nó mày là cái thá gì, lại dám ở đây giả bộ?!”

Bàn tay vừa mới nhấc lên, đầu của hắn ta đã bị bàn tay to của Tề Bình Nhàn đè lại, rầm một tiếng đụng vào mặt bàn, đập đến đầu rơi máu chảy.

“Tề Đẳng Nhàn, đầu óc của cậu có phải có bệnh hay không, lại dám đánh người trước mặt Khang thiếu?” Trương Thiệu Kiệt mắng to.

Sắc mặt Khang Học Quyền hơi âm trầm xuống, sau đó cười nói, “Bây giờ cậu có hai lựa chọn.”

Tề Đẳng Nhàn một cước đá bay tên công tử bột bị mình đánh ngất xỉu ra ngoài, vẻ mặt không quan tâm nói: “Ồ?”

Khang Học Quyền lạnh lùng nói, "Thứ nhất, quỳ xuống liếm giày của tôi, thành thành thật thật sám hối lời nói và hành động vừa rồi của bản thân, sau đó, tự mình bỏ gói thuốc này vào đồ uống của vợ cậu, chuyện này coi như xong.”

Sau khi nói xong lời này, Khang Học Quyền ném ra một túi đồ nhỏ, bên trong chính là thuốc mê.

"Khang thiếu thật sự là quá rộng lượng, quá từ bi! Dĩ nhiên hào phóng như vậy, nguyện ý buông tha hắn.”

"Đúng vậy, họ Tề, Khang thiếu cho cậu điều kiện hậu đãi như vậy, còn không mau quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt với Khang thiếu?"

“Tôi thấy Khang thiểu chính là nể tình năm đó họ Tề cũng là người Đế Đô, cho nên mới đối xử với hắn tốt như vậy, điều kiện cho đơn giản như vậy.”

Mọi người nghe được Khang Học Quyền đưa ra lựa chọn đầu tiên, đều đều nhao nhao khen ngợi Khang Học Quyền rộng lượng, không chấp nhặt với loại rác rưởi Tề Bình Nhàn này.

"Thứ hai, tôi trực tiếp sai người cắt đứt chân cậu, sau đó lại tùy ý nói hai câu, để cho cậu và ba cậu hai con chó có tang ngay cả giám ngục cũng không làm được! Nhân tiện, sau khi tôi chơi đủ Kiều Thu Mộng, còn có thể để tập đoàn Kiều thị phá sản, rồi bán cậu và cô ta đến Nam Dương làm nô lệ.” Khang Học Quyền nói.

Trương Thiệu Kiệt cười cười, nói, “Cái này còn cần suy nghĩ sao? Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp quỳ xuống liếm giày đi, thuận tiện cũng liếm sạch giày tôi.”

Những người xung quanh lúc này cũng duỗi chân ra, khinh thường nói: “Cho cậu một cơ hội, đến liếm giày chúng tôi một cái là được rồi.”

Khang Học Quyền mỉm cười, bỏ điếu thuốc vào miệng, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt miệt thị cùng đùa cợt.

Đại thiếu gia Tề gia, hiện tại lại hèn mọn như một con kiến hôi, có thể tùy ý mọi người chà đạp, đây thật sự là vận mệnh trêu người a!" Khang Học Quyền thổn thức một tiếng, nói.

Tề Đẳng Nhàn đi đến bên bàn, trực tiếp cầm lấy gói thuốc.

"Tôi biết hắn sẽ chọn như vậy mà, Khang thiếu vẫn là quá rộng lượng, quá nhớ tình cũ, nguyện ý dễ dàng như vậy mà buông tha hắn!!"

"Đúng vậy, ngày thường những người đắc tội Khang thiếu, chết không biết thảm bao nhiêu, vận khí của tên Tề Đẳng Nhàn này thật sự quá tốt rồi!”

"Ha ha, được rồi, chờ đại thiếu gia Tề gia năm đó, người đã từng là vị hôn phu của Ngọc tướng quân quỳ xuống liếm giày cho chúng ta đi!"

Một đám người cười rộ lên, căn bản không coi Tề Đẳng Nhàn ra gì.

"Liếm Khang thiếu trước, nhanh lên! Lát nữa vợ cậu sẽ tới đây, đến lúc đó nhìn thấy cậu quỳ liếm giày cho người ta, chỉ sợ mặt cũng rất khó coi phải không?" Có người cười nói.

Vẻ mặt Trương Thiệu Kiệt đắc ý, không ngờ Tề Đẳng Nhàn từng có bối cảnh lớn như vậy, bất quá, vậy thì thế nào? Tất cả đều là quá khứ!

Người này không biết sống chết, xông vào bữa tiệc này, đắc tội với nhân vật lớn như Khang Học Quyền, không bị giết thì đã tốt lắm rồi.
Chương 43 Uống hay không

Tề Đẳng Nhàn mở gói thuốc ra, sau đó chậm rãi đổ vào một cái ly chứa đầy nước cam ở trước mặt.

Khang Học Quyền ở một bên tỏ vẻ rất hài lòng, Tề gia, là gia tộc lớn đứng đầu có thể so sánh với Khang gia.

Nhưng giờ phút này, người đã từng là đại thiếu gia của Tề gia, lại không thể không nghe theo sự uy hiếp của anh ta mà tự mình đổ thuốc vào ly nước của vợ mình, còn muốn đưa vợ mình lên trên giường của người khác!

“Ha ha, ha ha ha...” Khang Học Quyền nhịn không được cười rộ lên, vô cùng đắc ý.

Trương Thiệu Kiệt thấy vậy trong lòng chua xót, nếu anh ta cũng có thể có quyền thế như Khang Học Quyền, anh ta cũng có thể ép Tề Đẳng Nhàn bỏ thuốc Kiều Thu Mộng rồi ngoan ngoãn đưa Kiều Thu Mộng lên giường anh ta!

“Con rùa lông xanh này, vì lấy lòng Khang thiếu, thế mà lại bỏ thuốc vợ mình!”

“Hắn có sự lựa chọn không? Đối mặt với một nhân vật lớn như Khang thiếu, hắn không có quyền lựa chọn, cậu cho là hắn vẫn còn là vị hôn phu của tướng quân Ngọc Tiểu Long, hay vẫn còn là đại thiếu gia của Tề gia?”

“Ha ha ha, chúng ta làm chứng một màn này, lát nữa phải xem thật kỹ có cỏ xanh mọc trên đầu con chó này hay không!”

Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đổ hết gói thuốc vào ly, tất cả đều nhao nhao phá lên cười.

Không ngờ, Tề Đẳng Nhàn ném giấy gói đi, lúc này mới ngẩng đầu cười với Khang Học Quyền, nói: “Uống ly nước này, hôm nay tôi không giết chết cậu.”

Nụ cười trên mặt Khang Học Quyền trong nháy mắt ngưng đọng lại, hiển nhiên là không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói ra những lời như vậy.

Mấy người xung quanh cũng ngẩn ra, sau đó lớn tiếng tức giận mắng.

“Họ Tề, cậu cho rằng cậu vẫn là đại thiếu gia lúc trước sao? Dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, ông đây thấy cậu chán sống rồi!”

“Khang thiếu có ý tốt nể tình năm đó mà cho cậu chút mặt mũi, cho cậu bậc thang, không nghĩ tới cậu thế mà không biết điều như vậy.”

“Đúng vậy, đừng nói là Khang thiếu bảo cậu bỏ thuốc vợ cậu, cho dù là để cậu bỏ thuốc mẹ cậu, cậu cũng phải làm theo!”

“Khang thiếu, ngài có muốn thu thập con chó này hay không? Ngài chỉ cần nói một câu, tôi nguyện ý làm thay!”

Lúc này Trương Thiệu Kiệt cũng cười lạnh, nói: “Tề Đẳng Nhàn, tôi thấy cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, tôi cũng không biết ai có thể cứu được cậu.”

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cổ áo Trương Thiệu Kiệt, kéo đến trước mặt mình, giơ tay tát một cái vào mặt Trương Thiệu Kiệt.

“Thu Mộng coi anh là bằng hữu, anh lại có ý đồ bất chính với cô ta, đây là bất nhân!” Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn lại tát một cái.

“Anh vì lấy lòng tầng lớp quyền quý, bán đứng Thu Mộng, thậm chí chuẩn bị hãm hại cô ta, đây là bất nghĩa!” Tề Đẳng Nhàn lại tát một cái.

Tề Đẳng Nhàn xách Trương Thiệu Kiệt giống như xách một con chó chết, rất nhanh, lại tát thêm một cái nữa.

“Anh lừa gạt chú Kiều, dì Bàng, còn lừa cả tiền của một đám thân thích Kiều gia, không kính trọng người già, đây là bất hiếu!”

“Công ty gặp biến cố, anh không nghĩ đến sống chết của công ty, ngược lại nghĩ ôm tiền bỏ trốn, phản bội nhân viên trong công ty, đây là bất trung!”

Tề Đẳng Nhàn tát mấy cái bạt tai phát ra tiếng bốp bốp bốp, đánh đến khi hai mắt Trương Thiệu Kiệt ánh lên đầy sao vàng, đánh anh ta đến chết đi sống lại, miệng không ngừng hộc máu ra ngoài.

“Một kẻ bất nhân bất nghĩa như anh, bất trung bất hiếu, còn có mặt mũi nói chuyện trước mặt ông đây?” Tề Đẳng Nhàn xách Trương Thiệu Kiệt lên, lạnh lùng nói.

Những người xung quanh đều kinh sợ bởi dáng vẻ này của Trương Thiệu Kiệt, dù sao bị đánh mấy cái tát liền, mặt mũi đều đã hoàn toàn biến dạng.

Khang Học Quyền lại cười lạnh, thản nhiên nói, “Tề Đẳng Nhàn, cậu làm những chuyện này rất thú vị phải không? Cậu cho rằng tát Trương Thiệu Kiệt hai cái bạt tai, là có thể dọa tôi?”

Những người xung quanh nghe vậy thì đều nhao nhao gật đầu, nở nụ cười mỉa mai.

“Trương Thiệu Kiệt chẳng qua chỉ là phú nhị đại ở một nơi nhỏ bé, cậu đánh anh ta thì có thể dọa được Khang thiếu sao?”

“Khang thiếu là người đến từ Đế Đô, đồ nhà quê, mẹ nó cậu từng đến Đế Đô chưa? Tùy tiện ném một viên gạch cũng có thể đập ra một chỗ của bộ trưởng!”

“Chơi gõ núi chấn hổ cậu còn non một chút, cậu có thể động đến Trương Thiệu Kiệt, nhưng cậu dám đụng vào một ngón tay của Khang thiếu sao?” Tề Đẳng Nhàn liếc xéo Khang Học Quyền một cái, nói, “Tôi không phải đang dọa anh, tôi là đang nói cho anh biết, nếu anh không uống ly nước này, kết cục của anh so với anh ta còn thảm hơn!”

“Con mẹ nó cậu làm càn, dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, hôm nay tôi sẽ để cậu bò ra khỏi đây như một con chó!”

“Còn dám uy hiếp Khang thiếu gia uống ly nước này? Tôi thấy đầu óc của cậu là bị đốt hỏng rồi, cậu cho rằng đánh Trương Thiệu Kiệt là có thể dọa chúng tôi?”

Đám thiếu gia nhà giàu đều hùng hùng hổ hổ đứng lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thảm thiết của Trương Thiệu Kiệt, nhất thời không ai dám tiến lên.

“Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, thả Trương thiếu ra!” Lúc này, Kiều Thu Mộng xuất hiện ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nổi trận lôi đình.

Cô ta lập tức xông vào, kéo tay Tề Đẳng Nhàn ra, thân thể Trương Thiệu Kiệt phốc một tiếng liền ngã xuống đất.

Kiều Thu Mộng giận dữ nhìn Tề Đẳng Nhàn, cắn răng nói, “Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy, ghen tị với anh ta thì cũng thôi đi, thế mà còn ra tay đánh anh ta, anh có phải là đàn ông hay không?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, “Tôi đánh anh ta đương nhiên không sai, anh ta nên bị đánh.”

Tề Đẳng Nhàn khiến Kiều Thu Mộng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ quát: “Anh có biết Trương thiếu vì để cho tôi có thể ngồi vững vị trí tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị thì đã phải tốn bao nhiêu tâm tư hay không?”

“Anh có biết anh ta vì để cho thương hội Hắc Long thỏa hiệp với tôi mà phải tốn cái giá lớn bao nhiêu không?”

“Anh có biết Trương thiếu cố ý mời nhân vật lớn đến từ Đế Đô để giới thiệu cho tôi không?”

“Anh ta là ân nhân của tôi, là ân nhân của tập đoàn Kiều thị chúng ta, thế mà anh lại đối xử với anh ta như vậy sao?!”

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn chết lặng, căn bản không đem lời nói rắm thối của Kiều Thu Mộng để trong lòng.

Khang Học Quyền ở một bên nhịn không được nở nụ cười, nói: “Tề Đẳng Nhàn a Tề Đẳng Nhàn, cậu thật đúng là phế vật, ngay cả vợ của cậu cũng ghê tởm cậu, vậy cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Nhanh lên, từ đây nhảy xuống đi, tôi không làm phiền cậu nữa!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta đưa tay chỉ cửa sổ đang mở.

“Ha ha ha, đại thiếu gia Tề gia, làm con rể Kiều gia, vợ cậu ta còn một lòng hướng về người đàn ông khác, quả thực sống không bằng chó!"

"Thật sự là sáng mù đôi mắt hợp kim titan của tôi nha, năm đó đại thiếu gia Tề gia ở Đế Đô đã sa sút đến mức này, thật sự là chó cũng không bằng, nếu là tôi, tôi đã chết quách đi cho rồi."

“Tề Đẳng Nhàn, mau nhảy xuống đi, thấy cậu đáng thương như vậy, chúng tôi cũng lười tra tấn cậu. Nhân sinh bi thảm như cậu, kết thúc mọi chuyện là tốt nhất.”

Nghe mọi người trào phúng, Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn ra, sau đó sắc mặt đỏ bừng lên.

Cô ta cắn răng, hé miệng nói: “Anh... Anh đừng nghe họ nói, tôi nói chuyện có hơi nặng lời, nhưng anh cũng đừng nghĩ không thông.”

Những lời này ngược lại làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, sau đó cười cười, tiếp theo, quay đầu về hướng Khang Học Quyền.

Hắn vươn tay, cầm ly nước trong tay, đứng đối diện với Khang Học Quyền, nói “Kiên nhẫn của tôi là có hạn!”

Trương Thiệu Kiệt lúc này đã hoàn hồn lại, nói với Kiều Thu Mộng: “Thu Mộng... Đây là nhân vật lớn đến từ Đế Đô mà tôi muốn giới thiệu cô, Khang thiếu Khang gia!”

“Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn hiển nhiên có chút hiểu lầm với tôi, sau khi phát hiện tôi ở đây thì xông vào đánh tôi, còn đắc tội Khang thiếu...”

"Người này đã điên rồi, anh đừng quản hắn nữa."

“Anh cũng không cần lo lắng, một lát nữa tôi sẽ giúp anh cầu xin Khang thiếu!”

Kiều Thu Mộng thấy dáng vẻ của Trương Thiệu Kiệt như vậy mà còn không quên lo nghĩ cho cô ta, trong lòng nhịn không được mà hơi cảm động.

Còn chưa kịp nói gì với Trương Thiệu Kiệt, Kiều Thu Mộng đã thấy Tề Đẳng Nhàn giằng co với Khang Học Quyền.

Một màn này làm cô ta sợ đến nỗi cả người run rẩy, giận dữ nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, không nên đắc tội Khang thiếu!"

Anh ta là người hắn có thể đắc tội nổi sao?!

Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười, hỏi ngược lại: “Anh ta là cái thá gì, còn có thể khiến tôi đắc tội không nổi?”

Nói xong lời này, hắn vỗ mặt bàn một cái, lạnh lùng nói: “Cậu có uống hay không!”
Chương 44 Cứng rắn

Thái độ này của Tề Đẳng Nhàn khiến tất cả mọi người giật mình.

Người này có phải là đầu óc bị hỏng không vậy? Còn coi mình là đại thiếu gia Tề gia sao? Còn coi mình là hôn phu của Ngọc Tiểu Long sao?

Vẻ mặt Kiều Thu Mộng hoảng sợ, đây chính là Khang Học Quyền, người của Khang gia ở Đế Đô, đắc tội anh ta còn đáng sợ hơn nhiều so với việc đắc tội thương hội Hắc Long!

Mười cái thương hội Hắc Long bị trói chung một chỗ cũng chưa chắc có thể so sánh với Khang gia ở Đế Đô!

“Tôi không uống thì cậu có thể làm gì? Cậu dám động vào tôi sao?”

“Ha ha ha, Khang Học Quyền tôi, chính là Tam thiếu gia Khang gia!”

“Trước kia cậu cũng là người Đế Đô, hẳn là rất rõ ràng hai chữ Khang gia đại biểu cho thứ gì chứ?”

Khang Học Quyền căn bản không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, cũng không tin tên này dám động anh ta, nói chuyện tàn nhẫn một chút, ai cũng làm được, nhưng trả giá cho hành động đó lại là một chuyện khác.

Trong lúc nói chuyện, Khang Học Quyền đứng dậy, vươn tay phải ra, muốn đi vỗ vào má Tề Đẳng Nhàn, một bên còn nói “Con rùa con, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cậu không làm theo lời tôi vừa nói, vậy tôi chỉ có thể ra tay...”

Tay anh ta còn chưa vỗ tới mặt Tề Đẳng Nhàn thì đã bị Tề Đẳng Nhàn đột nhiên bắt lấy, ấn lên mặt bàn.

Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn cầm lấy một cái nĩa thép, nĩa thép xoay hai vòng trên ngón tay linh hoạt của hắn.

Sau đó, nĩa thép đột nhiên đâm vào mu bàn tay của Khang Học Quyền!

Phốc!

Một tiếng trầm đục vang lên, nĩa thép đâm xuyên qua mu bàn tay của Khang Học Quyền, thậm chí còn xuyên qua mặt bàn gỗ rắn chắc, trực tiếp đóng đinh toàn bộ lòng bàn tay của anh ta lên trên đó.

“A! ! !” Khang Học Quyền kêu thảm thiết một tiếng, anh ta khom người ôm lấy bàn tay mình, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi.

Đầu Kiều Thu Mộng nổ ầm một tiếng, cô ta ngây người tại chỗ, Tề Đẳng Nhàn ... thế mà lại ra tay với Khang Học Quyền?

Hơn nữa, hắn còn làm quá đáng như vậy, dùng nĩa thép đâm thủng lòng bàn tay Khang Học Quyền!

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, “Ly nước ngày hôm nay, cậu uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống. Nếu không, chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy đâu!”

“Tên điên, họ Tề con mẹ nó cậu chính là một tên điên, lại dám đả thương Khang thiếu!” Trương Thiệu Kiệt nhịn không được gào thét, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Những người hầu của Khang Học Quyền đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, từ trước đến nay bọn họ chỉ thấy Khang Học Quyền khi dễ người khác, cũng không thấy có người dám đối với Khang Học Quyền như vậy!

Kiều Thu Mộng thiếu chút nữa rơi nước mắt, vội vàng nói “Khang thiếu, ngài không sao chứ?”

“Tôi, tôi... anh ta... Anh ta không phải cố ý, chẳng qua chỉ là nhất thời có hơi xúc động, ngài ngàn vạn lần không cần...”

“Ah... Tôi thay anh ta xin lỗi ngài, vết thương của ngài tôi sẽ chi tiền chữa trị, sẽ bồi thường...”

Kiều Thu Mộng đã sợ tới mức nói năng lộn xộn, hiện tại đầu óc vẫn còn loạn.

Khang Học Quyền lại vẻ mặt dữ tợn, nói, “Cô là cái thá gì, xin lỗi tôi, cô xứng sao?”

Sau khi nói lời này xong, anh ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, cắn răng nói, “Họ Tề, cậu dám động đến tôi, trong vòng hai mươi tư giờ, tôi sẽ để cho cả Kiều gia chôn cùng cậu!”

Nhưng khi anh ta đang nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn nặng nề đặt ly nước kia ở trước mặt anh ta,

“Đùng!”

Một tiếng trầm đục vang lên, nước trong ly gợn sóng.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, nói “Cậu có uống không?”

“Con mẹ nó cậu muốn chết, còn dám uy hiếp Khang thiếu, tôi giết chết cậu trước!” Một tên công tử bột cầm một chiếc ghế, ném về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không quay đầu lại, một cú đá về phía sau, rầm một tiếng, tên công tử bột và cái ghế đều bị đá văng ra ngoài, đâm vào tường, sống chết không rõ.

“Mọi người không nên chọc cậu ta, tên này là một tên điên, bây giờ lọ đã vở, chúng ta là đồ sứ, không cần động vào lọ sành!”

“Đúng vậy... Hắn đắc tội Khang thiếu thê thảm như vậy, Khang thiếu đã nói muốn hắn và Kiều gia chết trong vòng hai mươi tư giờ, bây giờ chúng ta không cần phải nhảy ra khiêu khích hắn.”

“Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thứ không biết sống chết như vậy, một giám ngục không quyền không thế mà thôi, cũng dám thô lỗ với Khang thiếu!”

Tề Đẳng Nhàn thấy Khang Học Quyền không nói lời nào, cười lạnh một tiếng, bóp cằm Khang Học Quyền, buộc anh ta ngẩng đầu lên rồi cầm ly nước rót vào miệng anh ta!

Sắc mặt mọi người đều chết lặng, này này này... con mẹ nó đây chính là Tam thiếu gia Khang gia, gia tộc lớn ở Đế Đô nha!

-Phanh!

Sau khi cho anh ta uống ly nước đó xong, Tề Đẳng Nhàn lại ấn mạnh đầu Khang Học Quyền vào mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Kiều Thu Mộng đặt mông ngã xuống ghế, sắc mặt cô ta tái nhợt, run lẩy bẩy...

Lần này xong rồi, Khang Học Quyền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề Đẳng Nhàn và Kiều gia!

Cả người Trương Thiệu Kiệt cũng run rẩy, sự tình náo loạn lớn như vậy, nếu Khang gia truy cứu đến cùng, chỉ sợ anh ta cũng phải bị liên lụy vào...

Đám công tử nhà giàu xung quanh, không ai không run rẩy, tất cả đều run rẩy.

“Khang thiếu lần sau phải nhớ kỹ, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!” Tề Đẳng cười tủm tỉm rút cái nĩa thép từ lòng bàn tay anh ta ra.

Cái nĩa thép kia đâm xuyên qua bàn tay của Khang Học Quyền, bị hắn rút một phát, đầu anh ta lập tức ong ong, đau đến nỗi Khang Học Quyền lại kêu một trận thảm thiết.

Sắc mặt Khang Học Quyền dữ tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt giống như muốn giết người, hung hăng gật đầu, nói “Tốt, rất tốt!”
Chương 45 Hoảng loạn

Khang Học Quyền trực tiếp tới bệnh viện, vết thương trên tay chỉ là chuyện nhỏ, ly đồ uống kia mới là chuyện lớn.

Mặc dù đã được rửa ruột nhưng thuốc đã ngấm vào một phần, ‘người anh em’ cứ sưng lên khiến anh ta lo lắng rằng mình cứ như vậy sẽ bị hỏng hay không.

“Tôi gặp chút chuyện ở Trung Hải, để phó quản gia tới đây một chuyến đi!” Khang Học Quyền cầm di động nằm ở trên giường bệnh ra lệnh.

Phó quản gia của Khang gia tên là Khang Hướng Vinh, chuyên môn xử lý một số việc không thể lộ ra ngoài của Khang gia, thủ đoạn tàn nhẫn âm độc không chừa lại đường sống.

Nghe thấy Khang tam thiếu muốn để phó quản gia Khang Hướng Vinh tới đây khiến cho không ít người hít vào một hơi khí lạnh, người nào không có mắt đắc tội Khang thiếu vậy, để anh ta muốn cho Khang Hướng Vinh ra tay….

“Trung Hải này thật đúng là náo nhiệt, ngay cả Khang tam thiếu cũng phải ăn mệt ở chỗ này muốn gọi phó quản gia Khang Hướng Vinh tới đây luôn!” Từ Ngạo Tuyết ngồi trên sofa sơn móng tay cười ha hả nói.

“Hửm? Khang Hướng Vinh? Ông ta muốn tới Trung Hải hả!”Ngọc Tiểu Long đang ở một bên tập đá chân kinh ngạc mở to mắt hỏi.

Ngọc Tiểu Long mặc một thân áo ngắn tay quần đùi khiến da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, đối lập với một thân soái khí lúc mặc quân trang, tạo cho người ta cảm giác mỹ nhân khó gặp.

Đáng tiếc là một màn như vậy lại không có người đàn ông nào có thể nhìn thấy được.

Từ Ngạo Tuyết cười hì hì “Cậu không biết à? Khang Học Quyền ở Trung Hải bị người ta đánh, ngay cả tay cũng bị dao đâm xuyên đấy!”

Long Á Nam ở một bên nghe thấy thì nhíu mày, tên mãng phu này vậy mà chọc phải họa lớn như vậy!

Bối cảnh của Khang Học Quyền còn mạnh gấp mấy lần so với quán bar của chị Tĩnh, hai người căn bản không phải ở cùng một cấp bậc, người này đúng là càng ngày càng biết gây họa!

Ngọc Tiểu Long lắc lắc đầu, cô không có hứng thú đối với loại ăn chơi trác táng linh tinh như Khang Học Quyền, cô chỉ kinh ngạc là chuyện này vậy mà kinh động tới Khang Hướng Vinh.

Phó quản gia Khang Hướng Vinh của Khang gia đã có tiếng bao nhiêu năm, là người cực kỳ âm trầm, những sự việc không thể để người ngoài thấy của Khang gia đều do ông ta tự mình động thủ.

Ngọc Tiểu Long thậm chí còn nghi ngờ án diệt môn một nhà mười tám người của một doanh nhân nào đó ở phương bắc có dính dáng tới lão già Khang Hướng Vinh này.

“Nếu mình bảo với cậu rằng người đâm xuyên lòng bàn tay của Khang Học Quyền chính là vị hôn phu cũ của cậu thì cậu thấy sao?” Từ Ngạo Tuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngọc Tiểu Long hỏi.

Ngọc Tiểu Long nghe thấy lời này thì hai chân đột nhiên duỗi ra, nhíu mày nói “Sao hắn lại xung đột với Khang Học Quyền thế, tìm chết sao?!”

Từ Ngạo Tuyết nói qua một chút việc đã xảy ra khiến Ngọc Tiểu Long liên tục lắc đầu.

“Cho là bảo vệ vợ của mình đi nữa nhưng hắn quá lỗ mãng, quá xúc động rồi, nhất định khó thành việc lớn!” Ngọc Tiểu Long nói.

Từ Ngạo Tuyết đáp “Đúng vậy, lần này Khang Hướng Vinh tự mình tới đây, vị hôn phu cũ tiện nghi này của cậu chỉ sợ là khó thoát tội chết.”

Ngọc Tiểu Long hô lên một tiếng “Á Nam, lấy quân trang của tôi tới đây!”

Long Á Nam kinh ngạc “Tiểu thư, vì hắn mà đắc tội Khang gia có phải hơi….”

“Tôi đơn phương xé bỏ hôn ước với trong lòng có thẹn, hơn nữa cũng đã từng đồng ý giúp hắn hai việc! Hắn là người mạnh miệng không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể chủ động hỗ trợ.” Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói.

Từ Ngạo Tuyết lại nói “Không phải là cậu thấy hối hận đấy chứ? Tiểu Long!”

“Hắn xứng sao?” Ngọc Tiểu Long nghe thấy lời này thì chỉ đáp trả lại hai chữ lạnh nhạt, Từ Ngạo Tuyết nghe vậy chỉ cảm thấy không có gì thú vị.

Nói xong lời này, ánh mắt của cô nhìn về phía đỉnh Vân Đỉnh Sơn, lãnh đạm nói “Dù cho có người đàn ông có thể cưới mình thì nhất định phải là đại nhân vật đỉnh thiên lập địa như Sở Vô Đạo!”

Long Á Nam ở một bên liên tục gật đầu, trong mắt cô ta, Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một cảnh ngục nhỏ ăn no rồi chờ chết, căn bản không xứng với Ngọc Tiểu Long.

“Của cô đây tiểu thư!” Trong lòng Long Á Nam thầm nghĩ, sau đó vội vàng đi lấy quân trang cho Ngọc Tiểu Long, lại cẩn thận gắn hai ngôi sao lên trên vai.

Mà phía Kiều gia lúc này lại là một mảnh tĩnh mịch, không có bất kỳ tiếng động gì.

Kiều Quốc Đào ngồi ở trên sofa hút hết nửa bao thuốc, giọng nói cũng đã khàn lại rồi nhưng vẫn không ngừng hút.

Bàng Tú Vân ngồi ở một bên lau nước mắt oán trách “Tôi đã nói với ông rồi, đừng gả Thu Mộng cho cái tên phế vật Tề Đẳng Nhàn này, cậu ta chẳng những bỏ đi mà còn cực kỳ gây chuyện!”

“Lúc thì chọc tới người của thương hội Hắc Long, lúc lại chọc tới đại nhân vật ở Đế Đô, hơn nữa đại nhân vật này còn là do Trương thiếu giới thiệu cho Thu Mộng quen biết….”

“Lão Kiều, ông nói xem phải làm sao bây giờ?!”

Kiều Quốc Đào bị lắc đến mức liên tục ho khan, chán nản nhìn vợ của mình hơi thở dài.

Kiều Thu Mộng cũng căm tức nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, tuyệt vọng nói “Hiện tại anh vừa lòng rồi chứ? Một nhà chúng tôi đều bị anh hại chết rồi, anh rất vui đi!”

Thần sắc của Tề Đẳng Nhàn lại vẫn như thường, nhàn nhạt nói “Chú Kiều, dì Bàng, Thu Mộng nữa, mọi người cứ yên tâm đi.”

“Việc do tôi làm tôi sẽ chịu, Khang Học Quyền bên đó tôi sẽ lo.”

Bàng Tú Vân lập tức bật dậy như tên lửa, giận dữ hét “Cậu tới lo, cậu lấy cái gì tới lo? Cậu cảm thấy mình là cái gì mà có tư cách đánh đồng được với Khang tam thiếu gia đây?”

“Cậu con mẹ nó chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, chó má ở đâu ra cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Cậu không biết báo ân thì thôi còn tới gây họa cho Kiều gia chúng tôi, trên đời này sao lại có loại bạch nhãn lang như cậu cơ chứ?!”

“Ly hôn, cậu lập tức ly hôn với Thu Mộng cho tôi! Nói như vậy không chừng Kiều gia chúng tôi vẫn còn cơ hội thở dốc!”

Kiều Thu Mộng tuyệt vọng nói “Mẹ, làm vậy cũng vô dụng thôi….Khang thiếu đã từng nói rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn muốn để toàn bộ Kiều gia chúng ta chôn cùng hắn. Cho dù hiện tại ly hôn đi nữa cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi, Khang thiếu sẽ không lưu tình đâu!”

Nói xong lời này, nước mắt của cô ta nháy mắt rơi xuống.

Cô ta cảm thấy bản thân thật sự rất xui xẻo, sự nghiệp không dễ gì mới có tiến triển, lại cố tình nửa đường nhảy ra một Tề Đẳng Nhàn tới thành chồng của cô ta.

Không có bản lĩnh không có thân phận còn chưa tính….Còn có tâm ghen ghét cực mạnh, ganh ghét năng lực của Trương Thiệu Kiệt lại còn thích gây chuyện.

Lần này rước phải họa lớn như vậy, toàn bộ Kiều gia cũng phải nhà nát cửa tan theo hắn!

“Kiều Quốc Đào, các chú mang đến tai họa ngập đầu cho Kiều gia chúng ta rồi có biết hay không hả?!” Thanh âm vô cùng phẫn nộ của Kiều Quốc Đống từ ngoài cửa truyền vào, hùng hổ dẫn theo các chi thân thích của Kiều gia vọt vào trong.

Con gái Kiều Thanh Vũ của ông ta cũng kinh hoảng và phẫn nộ kêu “Kiều Thu Mộng, con mẹ nó sao cô có thể để tên chồng phế vật kia của cô đi đắc tội Khang tam thiếu được? Các người sống đủ rồi nhưng chúng tôi còn chưa kịp thở cho đủ đâu!”

“Kiều Quốc Đào, chuyện này ông định giải quyết như thế nào? Tôi nghe nói Khang gia đã cho người tới đây, hiện tại nói không chừng cũng đã xuống khỏi máy bay rồi!”

“Kiều Thu Mộng, cô thân là tổng tài tập đoàn Kiều thị lại gây ra họa lớn như vậy, hẳn nên lập tức tự sát tạ tội bình ổn nửa giận của Kiều gia!”

“Không sai, hai vợ chồng các người lập tức tự sát tạ tội, chúng ta mang theo thi thể của các người tới sân bay quỳ, cầu xin Khang gia tha thứ, như vậy mới có con đường sống.”

Một đám thân thích này đó của Kiều gia tức sùi bọt mép, đồng thời cũng sợ hãi tới cực điểm, vậy mà lại muốn Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng hai người tự sát tạ tội bình ổn lửa giận của Khang gia.

Bàng Tú Vân oa một tiếng trực tiếp khóc rống lên.

Kiều Thu Mộng cũng bưng kín mặt của mình, thân thể run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Đinh linh linh – –”

Di động của Tề Đẳng Nhàn ngay lúc này lại vang lên, cầm lên nhìn thì thấy là Lý Vân Uyển gọi, bĩu môi một cái lười tiếp nhận.

Không cần nghĩ cũng biết là Lý Vân Uyển muốn hỏi một chút về sự việc Khang gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK