Chương 766: Đơn giản thô bạo
Tề Đẳng Nhàn ôm lấy Dương Quan Quan, chậm rãi đi lên cầu thang lầu hai.
"Quý khách, trên tầng hai không phận sự miễn vào!" Một người đàn ông mặc đồ đen đưa tay chặn đường hai người, lạnh lùng nói.
"Ồ... Tôi đang tìm Triệu Mạn Nhi." Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ngày nào cũng có người tìm cô Triệu nhưng không có lệnh của cô Triệu thì chúng tôi không thể để người lên đó.” Người áo đen lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn cau mày, đến gần anh ta, sau đó đưa tay ra, lấy ra một khẩu súng lục dí vào thắt lưng anh ta rồi cười như không cười nói: "Đưa chúng tôi lên!"
Sắc mặt người áo đen chợt cứng đờ, nói: "Thưa ngài, ngài có biết nếu chạm vào người ở đây sẽ xảy ra hậu quả gì không?"
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, bắn một phát vào bụng anh ta.
Người áo đen hét thảm một tiếng đau đớn ngã quỵ xuống đất, ôm bụng lăn lộn, máu tươi chảy khắp bụng, còn có chút khói nhẹ bốc ra.
Tiếng súng này cũng khiến mọi người có mặt tại hiện trường hoảng sợ!
Cả đám ngừng đánh bạc, quay đầu lại kinh hãi nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Trịnh Hữu Bân từ trên lầu hai nhìn xuống, hai mắt trợn to, anh ta biết Tề Đẳng Nhàn đến gây rắc rối cho Triệu Mạn Nhi nhưng anh ta không ngờ thủ đoạn lại đơn giản và thô bao như vậy...
Dương Quan Quan cũng sửng sốt, sau đó hưng phấn lên, chuyện này so với cô ấy tưởng tượng còn kích thích hơn!
Tuy nhiên, cô ấy không nhịn được hỏi: “Việc này có tính là làm bị thương người vô tội không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tên này đã giết người rồi, là một con chó hung ác do Triệu Mạn Nhi nuôi dưỡng, cho nên hắn ta không vô tội.”
Triệu Mạn Nhi cũng bị tiếng súng làm kinh hãi, cô ta đứng dậy từ trên sô pha, tức giận nói: "Ai dám dùng súng ở chỗ của tôi? Các người không biết quy tắc của tôi sao?"
Cô ta tức giận lao ra ngoài cùng vài người của mình, vừa bước xuống cầu thang được hai bước đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cầm súng đứng đó.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt cùng ánh mắt kinh ngạc của Triệu Mạn Nhi, anh mỉm cười nói: "Tam phu nhân, đã lâu không gặp! Có nhớ tôi không?"
Triệu Mạn Nhi nhìn anh như nhìn thấy ma, hiển nhiên cô ta không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại có thể tìm thấy mình ở đây!
Sau khi biết Thạch Hạo đã kéo cả Lục Chiến Long liên lụy vào, cô ta biết chuyện này tuyệt đối không thể làm được nữa. Danh tiếng của Lục Chiến Long ở bộ chiến tranh quá cao, kẻ nào dám động vào anh ta sẽ phải đối mặt với sự phẫn nộ của rất nhiều chiến sĩ cấp thấp! Ngoài việc mắng Thạch Hạo là con lợn ngu ngốc ra, Triệu Mạn Nhi thực sự không còn cách nào khác để trút giận.
"Tề Đẳng Nhàn, tên coi trời bằng vung kia, vậy mà dám dùng súng ở đây! Anh có biết hậu quả sẽ như thế nào không?" Triệu Mạn Nhi tức giận hỏi.
"Phanh!"
Tề Đẳng Nhàn giơ tay, bắn thẳng vào bậc thang dưới chân Triệu Mạn Nhi.
Điều này khiến Triệu Mạn Nhi sợ đến mức suýt ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Bây giờ các người sẽ không hỏi những điều vô nghĩa như tôi có biết hậu quả không nhỉ?"
Sắc mặt Triệu Mạn Nhi tái mét, sau khi siết chặt nắm đấm móng tay gần như cắm vào da thịt.
"Người này là ai? Lại dám nổ súng về phía Tam phu nhân, không muốn sống nữa sao?"
"Không phải rồng lớn không qua sông được, có lẽ là người có lai lịch nào đó... Nhưng gây chuyện như thế thì có đến chín mạng cũng không đủ để dùng!"
“Chơi bài, chơi bài, loại người tìm chết như vậy cứ vài hôm sẽ xuất hiện hai ba tên, không cần quan tâm đến."
Sau khi mọi người nhìn thoáng qua, ai nấy đều ngạc nhiên, cũng có người không hề ngạc nhiên mà hét lên kêu những người đánh bạc cùng bàn tiếp tục đánh bài.
Nếu đổi là người khác cầm súng diễu võ dương oai ở đây thì Triệu Mạn Nhi đã sớm sai đám người dưới giết chết ngay.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì khác. Dù sao thân phận của anh vẫn rất có lực uy hiếp. Triệu Mạn Nhi không muốn lại đến văn phòng chính trị ở thêm một hoặc hai ngày nữa.
Tề Đẳng Nhàn bước lên bậc thang, vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Tam phu nhân, cô sẽ không cho rằng cô bẫy tôi một vố thì tôi sẽ không coi trọng đúng không? Ngượng ngùng quá, con người tôi thật sự rất keo kiệt, có thù tất báo."
Triệu Mạn Nhi liên tục lùi lại phía sau, tức giận nói: "Tề Đẳng Nhàn, rõ ràng là anh động đến trường đua chó của tôi trước, chuyện này không trách tôi được! Chỉ cho phép anh bẫy tôi chứ không cho phép tôi bẫy lại anh sao?"
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Đúng vậy!"
Triệu Mạn Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là logic gì vậy? Anh không biết xấu hổ à!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không biết xấu hổ, không phải đó là tác phong trước sau như một của Triệu gia các người sao? Chỉ cho phép Triệu gia các người nhằm vào tôi và cha tôi, không cho phép tôi và cha tôi phản kháng."
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đã lên đến bậc thang trên cùng, đến trước mặt Triệu Mạn Nhi.
Triệu Mạn Nhi hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, chuyện này anh muốn giải quyết thế nào?"
Tề Đẳng Nhàn duỗi một ngón tay ra nói: "Tôi muốn doanh thu một năm của sòng bạc này."
"Anh nói cái gì?"
"Đùa gì chứ!"
“Doanh thu một năm, anh không sợ mình no chết sao?”
Triệu Mạn Nhi nghe được lời Tề Đẳng Nhàn nói, sửng sốt một chút, sau đó lại tức giận cười nói: “Cho dù tôi muốn đưa cho anh thì những đối tác của tôi cũng sẽ không đồng ý! Sòng bạc này cũng không phải do một mình tôi định đoạt!”
Doanh thu hàng năm ít nhất là 1,5 tỷ!
Mặc dù sòng bạc này không tốt bằng những siêu sòng bạc ở thành phố Kinh Đảo nhưng doanh thu hàng ngày của nó vẫn rất khoa trương.
Một số quan chức thu tiền không dám lấy ra để mua siêu xe, biệt thự sang trọng nhưng có thể dùng để đánh bạc, vui chơi cho đỡ nghiện!
Riêng những người này cũng như con cái của họ đã đóng góp gần một nửa thu nhập.
"Được, nếu cô không muốn, tôi cũng sẽ làm như vậy lần nữa, phong tỏa sòng bạc của cô." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Phong tỏa sao? Haha, anh thật sự cho rằng mình là vua, muốn làm gì thì làm à!" Triệu Mạn Nhi khinh thường nói.
"Có lẽ bối cảnh của các người đủ mạnh để tôi không thể phong tỏa được. Nhưng để tôi đập thì có thể nhỉ? Hồng Thiên Đô còn bị tôi đánh chết mà còn không đạp nát được một cái sòng bạc tồi tệ sao? Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi.
Triệu Mạn Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy, có ai chơi bẩn như thế này không?
Dương Quan Quan ở bên cạnh nhìn rất thích thú, đối xử với những người này nhất định phải ngang ngược vô lý!
Họ độc đoán thì bạn phải độc đoán hơn họ!
Kẻ ác đương nhiên sẽ phải dùng những biện pháp cứng rắn nhất để lăn lộn!
Cũng giống như vùng Điện Bắc chuyên “ca thận”, kẻ ác hoành hành, cá lớn nuốt cá bé. Người tốt đến đó chỉ có thể trở thành dê bò bị bắt nạt.
Triệu Mạn Nhi mỉa mai: "Anh Tề thật uy phong, bắt nạt một người phụ nữ như tôi quả thực là lợi hại!"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi không những dám ức hiếp cô mà còn dám bắn chết cô, có tin hay không?"
Nói xong, Tề Đẳng Nhàn giơ súng trong tay lên.
Người của Triệu Mạn Nhi đột nhiên trở nên căng thẳng, từng người một đặt tay lên sau eo mình.
"Được, anh lợi hại! Nhưng chuyện này tôi không thể quyết định, tôi phải bàn bạc với các đối tác của mình đã!" Dù sao lần trước Triệu Mạn Nhi cũng bị thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn làm có phần ảnh hưởng tâm lý. Hơn nữa cô ta mời Triệu Hồng Tụ đến cũng không thể giết chết đối phương. Điều này khiến cho sương mù trong lòng cô ta tăng thêm rất nhiều.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không quan tâm cô bàn bạc hay không, tôi muốn xem doanh thu một năm trong vòng mười phút nữa..."
"Mày là ai, còn muốn phá sòng bạc? Tao sẽ gọi cha tao đến chơi chết mày, có tin không!"
Đúng lúc này, một thanh niên giàu tức giận chạy tới hét lên: "Quỳ xuống cho ông đây!"
Tề Đẳng Nhàn quay người đá nam thanh niên từ trên cầu thang bay xuống, lăn từ đầu đến cuối, người đầy máu.
Chương 767 Vỡ não
Chương 767: Vỡ não
"Tôi tìm Triệu Mạn Nhi gây rắc rối, cậu cậy mạnh đứng ra làm gì?"
"Cha cậu là ai? Để ông ta tới trước mặt tôi xem ông ta có dám nói giống cậu hay không?"
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn khinh thường quay đầu lại nhìn chàng trai trẻ đang nằm dưới chân cầu thang, bình tĩnh hỏi.
Thanh niên nhà giàu cũng bối rối, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại bạo lực như vậy. Thậm chí còn không hỏi mình đến từ đâu mà đã đá thẳng xuống bậc thang.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng lười để ý tới một tên ngốc cậy mạnh đứng ra như vậy, quay đầu nói với Triệu Mạn Nhi: "Mau lên, kiên nhẫn của tôi có hạn."
Triệu Mạn Nhi lạnh lùng nói: "Đi mời chú Huyền đến!"
"Không cần mời, tôi đã tới rồi!"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói già nua vang lên.
Một ông già gầy gò, tóc bạc bước tới, trên người mặc áo bành tô, trông như một quý ông sáng chói ngày xưa.
"Chú Huyền, anh Tề đây muốn doanh thu sòng bạc của chúng ta trong một năm, chú nghĩ chúng ta có nên đưa cho anh ta hay không?" Triệu Mạn Nhi hỏi thẳng.
Diệp Tri Huyền nghe xong cười nói: "Doanh thu năm nay khoảng 1,8 tỷ nhỉ? Anh Tề một lần muốn nhiều như vậy, anh không sợ căng mình chết sao?"
Tề Đẳng Nhàn một tay cầm súng, tay kia đút vào túi, cười không nói gì.
Diệp Tri Huyền là thành viên của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo, địa vị không thấp, Triệu Mạn Nhi yêu cầu ông ta ra mặt, điều này tất nhiên cũng rời đi mâu thuẫn, không cần phải chịu áp lực của Tề Đẳng Nhàn nữa.
Tầm ảnh hưởng của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo không giống bình thường. Dù sao cũng là gia khổng lồ kiểm soát một nửa số sòng bạc ở Kinh Đảo!
Diệp Tri Huyền bước đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nhìn anh, bình tĩnh nói: "Sòng bạc này do Diệp gia của chúng tôi và cô Triệu cùng nhau điều hành."
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cho nên?”
Ánh mắt Diệp Tri Huyền lạnh lùng nói: "Cho nên, anh xác định muốn làm như vậy sao? Sẵn sàng trở thành kẻ thù của Diệp gia chúng tôi sao?"
Danh tiếng của Diệp gia Kinh Đảo chắc chắn có thể khiến vô số người sợ hãi.
Lúc trước tổ tiên của Diệp gia đã tập hợp một nhóm cướp hung hãn chạy đến thành phố Hương Sơn để đốt giết đánh cướp, ngay cả những người đứng đầu xã đoàn địa phương cũng không dám ra tay.
Người của Diệp gia mang theo AK47 hoành hành trên đường phố Hương Sơn. Một lời không hợp là có thể sống mái với người cảu sở cảnh sát...
Cũng vào thời điểm đó, Diệp gia đã hoàn thành tích lũy ban đầu bằng thủ đoạn bạo lực, sau đó chuyển đến thành phố Kinh Đảo, đàm phán hợp tác với "Vua cờ bạc", chuyển qua kinh doanh sòng bạc.
"Lúc trước Diệp gia các người không phải dùng súng đến từng nhà cướp sao? Bây giờ trong tay tôi có súng, đừng nói nhảm với tôi nữa." Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Thứ như súng cũng không có giá trị.” Diệp Tri Huyền cười ha ha nói: “Một khẩu súng của anh có thể bắn được bao nhiêu người?”
Vừa nói chuyện, phía sau Diệp Tri Huyền xuất hiện mấy bóng người, mỗi người đều tràn đầy khí huyết, hiển nhiên công lực của bọn họ không hề thấp.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: “Tôi muốn đánh mười tên!”
"???"
Dương Quan Quan ở bên cạnh có chút ngơ ngác, đây là lúc nào rồi mà anh ta còn cậy mạnh chứ...
Vẻ mặt Triệu Mạn Nhi giễu cợt nói: "Anh Tề, muốn kiếm doanh thu một năm, trước tiên phải vượt qua cửa của chú Huyền đã! Ở trong sòng bạc này, chú Huyền là người quyết định cuối cùng, tôi nói không tính."
Sắc mặt Diệp Tri Huyền đột nhiên trầm xuống, nói: "Người trẻ tuổi, đã nhiều năm như vậy, cũng không có người nào dám tới Diệp gia chúng tôi giật tiền đâu! Hôm nay nếu cậu dám tới, cũng đừng về nữa! Cho dù xuất thân của cậu thế nào, cậu có thân phận gì thì hôm nay cũng phải chết!
Nói xong, thân thể của ông ta đột nhiên chấn động, một cỗ khí tức đáng sợ lập tức dâng lên!
Áo bành tô vốn dĩ bó sát trên người, đột nhiên bị cơ bắp bành trướng của ông ta làm căng phồng, dường như muốn nổ tung.
Bốn cao thủ phía sau Diệp Tri Huyền cũng tản ra tứ phía, vây khốn Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan ở giữa.
Triệu Mạn Nhi cười nói: "Việc này chính là do anh tự chuốc lấy."
Nói xong, cô ta không khỏi lùi lại một bước, không muốn vướng vào chiến trường như vậy.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thẳng vào Diệp Tri Huyền rồi nói: "Đây là ông tự tìm cái chết!"
"Oanh!"
Dương Quan Quan đột nhiên nghe thấy nhịp tim đập cực kỳ dữ dội, khiến cô ấy không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn thực sự đã sử dụng sát chiêu lớn "Cự Mãng Phun Đan"!
Chiêu "Cự Mãng Phun Đan" này một khi sử dụng sẽ làm tổn thương thân thể của chính mình. Hiện tại Tề Đẳng Nhàn còn chưa hồi phục mà đã dùng chiêu này ư?
Cô ấy bình tĩnh lại, cũng nhận ra năm người trước mặt có lẽ không phải là cao thủ bình thường. Nếu không Tề Đẳng Nhàn không thể vừa ra tay đã dùng luôn sát chiêu được.
Chỉ thấy mặt Tề Đẳng Nhàn đỏ bừng, sau đó lưng cong lên, cơ lưng mở rộng đến mức hơi khoa trương, gần như xé nát quần áo!
Bả vai anh run lên, ra tay đầu tiên!
Chỉ thấy một chưởng này xoay tròn, đập xuống đầu Diệp Tri Huyền, một cái tát này rơi xuống thì bia đá cũng sẽ vỡ tan.
Diệp Tri Huyền cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ tấn công nhanh chóng và mạnh mẽ như vậy, một cái tát khiến cho ông ta có cảm giác như một trận tuyết lở trên ngọn núi phủ tuyết ngàn năm tuổi!
"Tên này là ai? Luyện công phu tốt như vậy!" Diệp Tri Huyền lang bạt giang hồ cả đời, giờ phút này, ông ta không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Vừa đặt tay lên cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, ông ta đã cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ gần như nghiền nát cơ thể mình!
Nhưng may mắn thay, lúc này bốn vị cao thủ cũng đồng thời ra tay, đánh vào lưng Tề Đẳng Nhàn!
Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không nhìn họ, anh nhìn thẳng vào Diệp Tri Huyền, trong mắt anh có ánh sáng xanh nhạt, sát khí kinh người!
"Ông già, tôi biết ông là ai, năm đó những người cùng tổ tiên Diệp gia lưu lạc giang hồ đều giết qua mấy chục mạng người. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thời đại của các người đã qua lâu rồi! Già rồi thì nên thành thật mà chịu già đi!" Tề Đẳng Nhàn nói, năm ngón tay lập tức khép lại.
"Phanh!"
Tựa như một tiếng sám nổ tung giữa lòng bàn tay!
Khi lần đầu tiên gặp Tần Đường Ngọc, anh đã dùng một chiêu này phá nát hết cúc quần áo của Tần Đường Ngọc.
Nhưng vào lúc này, sát chiêu "Cự Mãng Phun Đan" mà anh dùng bộc phát thể năng, uy lực đâu chỉ mạnh gấp mười lần!
Kình phong từ lòng bàn tay trút xuống, gần như khiến Diệp Tri Huyền không thể mở mắt.
Bốn cao thủ vây công tiến lại gần ra quyền tấn công vào lưng Tề Đẳng Nhàn nhưng Tề Đẳng Nhàn lại vận dụng Bằng Hình của Hồng Thiên Đô để mở rộng cơ lưng, không hề tránh né mà lựa chọn mạnh mẽ đối kháng!
"Bang! Bang! Bang! Bang!"
Dương Quan Quan nghe thấy bốn tiếng nổ phát ra từ sau lưng Tề Đẳng Nhàn, giống như bốn quả đạn đại bác nổ tung.
Quần áo trên lưng Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bị lực lượng khủng khiếp của quyền kình xé toạc, lộ ra cơ lưng vô cùng hùng tráng kia. Những cơ bắp đó quấn lấy nhau như một con Cù Long, giống như đánh vào thép gang, bởi vì khí huyết mênh mông mà hiện lên màu đỏ đậm!
Lúc này, đôi tay ôm đầu của Diệp Tri Huyền đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay!
Bàn tay to lớn như ác quỷ mở ra tóm lấy đầu và mặt của Diệp Tri Huyền, năm ngón tay trong nháy mắt tóm lấy toàn bộ đầu của Diệp Tri Huyền.
"Thủ hạ lưu tình, tôi nguyện ý đưa tiền!" Diệp Tri Huyền vội vàng kêu lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Đã quá muộn! Hôm nay, tôi đến đây để giết người!"
Gân xanh trên cánh tay anh phồng lên, xương sống run lên, dùng sức mạnh Hình Long, khép các ngón tay lại!
"Phanh!"
Một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ hiện ra trước mắt mọi người.
Chương 768 Biến đổi từ người thành thần.
Chương 768: Biến đổi từ người thành thần.
Đầu Diệp Tri Huyền, nhân vật quan trọng của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo này, đã bị Tề Đẳng Nhàn đấm vỡ tung như một quả dưa hấu đột nhiên từ trên trời rơi xuống rồi vỡ tan tành.
Ruột rà bên trong đều bắn ra tứ phía…
Thậm chí còn phun vào bốn cao thủ phía sau Tề Đẳng Nhàn.
“A!”
Một cao thủ thấy vậy, không nhịn được mà kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn vốn định tiếp một đòn sát chiêu cũng phải dừng lại rồi lùi lại.
Chiêu này của Tề Đẳng Nhàn khiến hắn phải khiếp sợ!
Ba cao thủ còn lại thấy một màn này cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ còn định cùng nhau xông lên giết Tề Đẳng Nhàn, nhưng khi thấy có người rút lui, cũng không khỏi lùi lại.
Xác Diệp Tri Huyền đổ rầm xuống đất!
Trên mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy sát khí và tàn nhẫn, xoay người lại hỏi: “Bốn người bọn mày, có bao nhiêu người thì giết từng đấy người, tất cả đều phải chết!”
Bốn người họ nghe xong lập tức co giò chạy không nói một lời.
Tề Đẳng Nhàn không đuổi theo mà chỉ đứng yên.
Chỉ bằng một đòn, đầu của tên Diệp Tri Huyền kia đã bị đập nát, cũng đập nát luôn bốn lá gan của bốn tên cao thủ kia!
Tề Đẳng Nhàn thấy bốn tên này vừa nghe đã lập tức bỏ chaỵ, không khỏi cười nhạo nói: “Diệp gia này cũng thật tầm thường!”
Ngay cả người đã nhiều lần chứng kiến Tề Đẳng Nhàn ra tay như Dương Quán Quán cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, cách giết người này cũng quá khoa trương rồi.
Triệu Mạn Nhi nhịn không được, hai chân run lên, ngã ngửa xuống đất, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi!
“Bây giờ, người có thể ảnh hưởng đến quyết định của cô cũng đã chết rồi, cô định giải quyết thế nào đây?” Tề Đẳng Nhàn nói rồi vẫy tay với người phục vụ đang ngơ ngác đứng nhìn.
Người phục vụ ngơ ngác hồi lâu mới run rẩy bước tới.
Tề Đẳng Nhàn cầm lấy một chiếc khăn sạch trên khay lên rồi lau máu và óc trên mặt.
Tên thiếu gia nhà giàu vừa bị Tề Đẳng Nhàn đá xuống cầu thang kia, vẫn đang nghĩ cách trả thù, nhưng khi nhìn thấy một màn vừa rồi, nào còn lòng dạ nữa? Hắn đã sợ đến nỗi tè cả ra quần rồi! Thậm chí còn cảm thấy mình thật may mắn khi chỉ bị đá bay ra ngoài mà, chứ không phải bị đập nát đầu…
“Chậc, không thể lau sạch được.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn lau một lúc lâu, nhưng trên người vẫn còn dính chút máu, không khỏi cười cười.
Triệu Mạn Nhi bình tĩnh lại, nhìn vào mắt hắn rồi vội vàng run rẩy nói: “Tôi chuyển, tôi lập tức chuyển tiền ngay… Vẫn là tài khoản trước kia đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn nói “Đúng vậy, là tài khoản đã từng nhận hàng trăm triệu từ cô, đừng có nhầm.”
Tiền này tất nhiên phải chuyển vào tài khoản của Gusinski rồi, một vị chuẩn tướng trong sạch trong bộ chính trị như ông, làm sao chịu nhận số tiền này chứ?
“Được rồi, tôi sẽ chuyển tiền ngay… Nhưng một trăm tám mươi triệu nhiều quá, khó chuyển ngay lập tức được, anh cho tôi thêm chút thời gian nữa.” Triệu Mạn Nhi nói.
“Đừng giở trò, trừ khi cô muốn giống như anh ta.” Tề Đẳng Nhàn bĩu môi nhìn tên Diệp Trì Huyền đang nằm trên sàn rồi bình thản nói.
Triệu Mạn Nhi lập tức sai cấp dưới mang máy tính bảng tới, rồi qua một vài thao tác, năm trăm triệu đầu tiên được chuyển vào tài khoản, sau đó là loạt thao tác không ngừng.
Có thể thấy Triệu Mạn Nhi đã cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn doạ đến mất mật.
Từ trước đến nay, Tề Đẳng Nhàn giết người thực sự vô cùng tàn nhẫn, hắn biết rõ Diệp Trì Huyền là người quan trọng của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo này, vậy mà ra tay cũng không có chút lưu tình nào.
“Quá tàn nhẫn rồi, võ công của tôi không biết khi nào mới có thể đạt tới cảnh giới này nữa!” Dương Quan Quan không những không cảm thấy tàn nhẫn mà lại vô cùng sùng bái.
Cô đương nhiên biết rất rõ một điều, chút võ công kia của Tề Đẳng Nhàn là nhiều năm tích luỹ được!
Sát chiêu hàng đầu chính là “Cự Mãng Phun Đan”, khiến khí huyết trong cơ thể nổ tung, đồng thời phá huỷ “tượng đài lớn” của Bát Quái Chưởng. Hơn nữa, anh còn sử dụng bằng hình quyền của Hồng Thiên Đô để chống lại sự tấn công của bốn cao thủ bằng cơ lưng của mình nữa, cuối cùng là dùng sức mạnh của rồng để phá vỡ một đòn của Diệp Trì Huyền rồi sau đó sử dụng móng vuốt của rồng điểm vào đầu, lập tức nổ tung, thành công phá não.
“Bốn tên kia bỏ chạy như thế, chắc là thực sự vô dụng rồi. Hắn cũng biết rõ, cùng lúc đối đầu với năm cao thủ như vậy, phần thằng không nhiều, cho nên đã dốc toàn lực đánh chết Diệp Trì Huyền!”
“Tình trạng tử vọng này của Diệp Trì Huyền đã khiến bốn tên còn lại sợ mất hồn rồi.”
“Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại là tình thế ngàn cân treo sợi tóc đấy!”
“Nếu chậm nửa giấy không giết, bốn tên cao thủ kia chắc chắn sẽ bắt kịp, hắn có thể sẽ chịu không nổi đâu.”
“Đúng là lợi hại!”
“Chàng trai này đúng thật là một người cứng rắn, khi còn bé đã phải giằng co giữa ranh giới sinh tử, đúng là càng lúc nguy hiểm, đầu óc lại càng sáng suốt.”
Dương Quan Quan thầm nghĩ, không khỏi càng thêm ngưỡng mộ Tề Đẳng Nhàn.
Hơn nữa, lần này không cần Tề Đẳng Nhàn đọc, cô cũng đã biết viết .
Bởi cô đã đoán được rõ ràng rằng tâm lý Tề Đẳng Nhàn hoạt động bình thường.
Tề Đẳng Nhàn nhìn vào cấp dưới của Triệu Mạn Nhi, rồi mỉm cười nói “Áo khoác của anh không tồi, tôi rất thích.”
Người này lập tức sửng sốt, sau đó vội vàng cởi đồ ra, cung kinh đưa qua, nói “Cho ngài.”
Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu, mặc áo vào, che đi phần thân trên đang lồ lộ ra của mình.
“Tỷ lệ mỡ của hắn ta chỉ chiếm sáu đến tám phần trăm… Gần đây hắn cũng không kiểm soát chế độ ăn uống, làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn thực sự đã đạt đến cảnh giới mới của quyền pháp rồi, vì vậy cơ thể tiêu hao năng lượng lớn hơn người bình thường, nên đã tiêu hao mỡ thừa?” Dương Quan Quan không khỏi nghĩ thầm.
Tỷ lệ mỡ trong cơ thể càng thấp thì cơ bắp càng lộ rõ.
Các vận động viên thể hình thi đấu trên sân khấu, tỷ lệ mỡ của hầu hết đều dưới 4%.
Đó là hiệu quả chỉ có thể đạt được sau khi trải qua quá trình khử nước và muối mà thôi, đây là một tình trạng cực kỳ có hại cho sức khỏe.
Có tin đồn, vận động viên bóng rổ người Mỹ Michael có tỷ lệ mỡ là 3%, điều này thật vô lý, chỉ 3% mỡ trong cơ thể thấp đến mức có thể khiến anh ta chỉ đi lại thôi cũng cảm thấy chóng mặt chứ đừng nói đến việc tham gia vào trận đấu bóng rổ với cường độ cao như thế.
Tỷ lệ mỡ thực sự của Michael ở thời kỳ đỉnh cao là khoảng sáu đến bảy phần trăm.
Tình trạng mỡ hiện tại của Tề Đẳng Nhàn cũng tương tự như Michael ở thời kì đỉnh cao vậy.
Cũng có thể nói, cảnh giới võ thuật của hắn đã bắt đầu chuyển từ “con người” sang “thần” luôn rồi, giống như Michael vĩnh viễn là một vị thần trong giới bóng rổ vậy!
“Khoảnh khắc vừa rồi, cô thấy rõ chưa?” Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, đợi Triệu Mạn Nhi chuyển tiền.
“Thấy rõ rồi.” Dương Quan Quan nghiêm túc gật đầu.
“Thấy rõ rồi thì tốt, võ công của cô cũng ngày càng cao rồi.” Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu nói.
Hắn yêu cầu phục vụ thêm hai chai nước, rồi chậm rãi uống, hơi thở thoang thoảng mùi máu.
Dương Quan Quan không nhìn được hỏi: “Anh kiệt sức rồi sao?”
Tề Đẳng Nhàn tròn mắt nhìn cô rồi nói: “Sau khi sử dụng ‘Cự Mãng Phun Đan’ lại còn dốc hết sức như vậy, thậm chí còn phải chịu đòn từ bốn tên cao thủ kia, cô nói xem?”
Dương Quan Quan nói: “Việc này cũng quá mạo hiểm rồi. Chúng ta nên nhượng bộ trước mới phải.”
“Chậc, mấy lời như này không hợp với tính cách liều lĩnh của cô đâu!” Tề Đẳng Nhàn cười.
“Tôi không muốn phải thủ tiết cả đời đâu.” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu cười nói: “Tất nhiên tôi làm vậy đều có lý do riêng của nó, chỉ cần tôi có thể khiến Cự Mãng Phun Đan xâm nhập vào khí huyết và trái tim tạo thành một vết thương hoàn hảo, tôi lập tức có thể đạt đến sức mạnh siêu việt!”
Chương 769 Đánh vỡ hư không
Chương 769: Đánh vỡ hư không
Sau khi Dương Quan Quan nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói những lời này, không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng trách gần đây Tề Đẳng Nhàn liên tục tìm kiếm những cuộc chiến đấu đến chết, anh muốn sử dụng những cuộc chiến đấu đến chết liên tiếp để cải thiện bản thân. Sau đó đột phá tấm bình cảnh lớn nhất kia!
Biểu hiện của anh thậm chí có thể nói là đã vượt quá giới hạn của chính mình.
Sắc mặt Triệu Mạn Nhi rất khó coi nhưng vẫn chuyển tiền, Tề Đẳng Nhàn nhìn tin nhắn trên điện thoại nhắc nhở rằng một khoản tiền đã đến, trên môi nở nụ cười.
Anh hy vọng Triệu Mạn Nhi sẽ nhằm vào anh thêm vài lần nữa, để mình có thể dựa vào cô ta trở thành người giàu nhất Hoa Quốc!
Tuy nhiên, sau khi lật lại tài khoản, Tề Đẳng Nhàn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bởi vì có một người phụ nữ đến sòng bạc.
“Bây giờ cô ta là Triệu Hồng Nê hay Triệu Hồng Tụ?” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cô ta, một người hai nhân cách.
Mặc dù gần đây anh không ngừng theo đuổi chiến đấu đến chết nhưng trong tình huống này mà đối mặt với Triệu Hồng Tụ chắc chắn là đưa đồ ăn.
Sau khi Triệu Mạn Nhi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, sắc mặt lập tức hồng nhuận, cười nói: "Chị Hồng Tụ, ở đây!"
Khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tiếng gọi của cô ta, khóe miệng không khỏi giật giật.
"Người phụ nữ này có đáng sợ không? Có khoa trương như vậy không?" Dương Quan Quan nhìn thấy sự thay đổi trên biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn thấp giọng hỏi.
"Triệu Hồng Tụ là thiên phạt của Triệu Gia, cô thấy có đáng sợ không? Vẫn là Triệu Hồng Nê nhìn càng hòa ái dễ gần hơn!" Tề Đẳng Nhàn thở dài, lắc đầu nói.
Nhưng hiện tại anh cũng không lo lắng Triệu Hồng Tụ sẽ làm gì mình.
Triệu Hồng Tụ leo lên bậc thang, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy? Gọi tôi tới đây."
Triệu Mạn Nhi đưa tay ra chỉ về phía Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh ta đã tống tiền em. Muốn lấy toàn bộ doanh thu hàng năm sòng bạc của em đều phải là của mình! Ước chừng khoảng 1,8 tỷ đấy!"
Triệu Hồng Tụ cau mày, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái nói: "Lại là anh!"
Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Ngượng ngùng, vẫn là tôi!"
Triệu Hồng Tụ nghe được lời này, cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Chị Hồng Tụ, chị cảm thấy chuyện này nên làm như thế nào?" Triệu Mạn Nhi vẻ mặt âm trầm hỏi Triệu Hồng Tụ.
"Cái sọt mà cô chọc ra thì đương nhiên phải tự mình tìm cách thoát khỏi. Những chuyện bẩn thỉu này, tôi không muốn nhúng tay vào." Triệu Hồng Tụ quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Mạn Nhi, lắc đầu nói.
Sắc mặt Triệu Mạn Nhi có chút suy sụp, nói: "Anh ta đã đánh chết Diệp Tri Huyền của Diệp gia ở Kinh Đảo, đồng thời lấy đi doanh thu một năm từ sòng bạc của chúng ta! Chị thật sự không quan tâm đến chuyện này sao?"
Nghe được giọng điệu có chút uy hiếp của cô ta, Triệu Hồng Tụ không khỏi cười lạnh hai tiếng, xoay người rời đi.
Vẻ mặt của Triệu Mạn Nhi cứng đờ, cô ta không ngờ rằng Triệu Hồng Tụ lại không muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn!
"Triệu Hồng Tụ vẫn là người giữ lời hứa, đương nhiên, mình phải cảm ơn Tôn phu nhân rồi!" Tề Đẳng Nhàn thấy Triệu Hồng Tụ không gây phiền phức cho mình, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hồng Tụ thậm chí không đánh mà đã rời đi!
Triệu Mạn Nhi trong lòng đầy nghẹn khuất nhưng cô ta thật sự không dám nói lời cay nghiệt với Triệu Hồng Tụ...
Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Mạn Nhi cười nói: "Xem ra, địa vị của cô ở trong Triệu gia không cao lắm, không thể sai khiến được vị Thiên Phạt này!"
Triệu Mạn Nhi đen mặt tiếp tục chuyển khoản. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ 1,8 tỷ đã đến tài khoản do Tề Đẳng Nhàn chỉ định.
"Hoan nghênh cô Triệu tiếp tục nhắm vào tôi. Dù sao cô Triệu giàu như vậy, tôi cũng thích bị cô Triệu nhắm tới!" Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nói.
"Anh đánh chết Diệp Tri Huyền, tốt nhất nên nghiêm túc suy nghĩ làm sao đối phó với việc Diệp gia báo thù đi!" Triệu Mạn Nhi cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông đây là Chuẩn tướng của Bộ Chính trị. Năm đó Diệp gia dựa vào sự tàn nhẫn để kiếm tiền nhưng tôi không tin họ dám dùng AK47 để quét xe của tôi."
Nói xong cau này, anh búng tay một cái, gọi Dương Quan Quan cùng nhau rời đi.
Trịnh Hữu Bân đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tề Đẳng Nhàn vả mặt Triệu Mạn Nhi từ xa, thậm chí còn chứng kiến anh đánh chết Diệp Tri Huyền.
Điều này khiến trong lòng Trịnh Hữu Bân không khỏi kêu lớn đã nghiền. Xem ra, mình nên thu thập thêm nhiều nhược điểm của Triệu Mạn Nhi rồi bí mật giao cho Tề Đẳng Nhàn!
Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn đồng ý, nhất định có thể đuổi con khốn Triệu Mạn Nhi này ra khỏi Ma Đô!
Đường đường là Trịnh gia sao có thể cho phép một người phụ nữ như Triệu Mạn Nhi vênh mặt hất hàm ra lệnh chứ?
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước đi với số tiền khổng lồ mà mình đã vất vả kiếm được, Triệu Mạn Nhi tức giận đến mức sắp nổ phổi.
Cô ta đã sắp xếp bố cục lâu như vậy nhưng lại thất bại vì tên ngốc Thạch Hạo đã lôi Lục Chiến Long vào cuộc!
Nếu Lục Chiến Long không liên quan đến chuyện này. Tề Đẳng Nhàn muốn thoát khỏi cục diện này thì không chết cũng phải mất một lớp da!
Khoảnh khắc anh bước ra khỏi sòng bạc, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên tái nhợt hơn nhiều, cả người trông cũng yếu đuối hẳn đi.
"Mẹ kiếp, ở trong đó anh vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, không sao chứ?" Dương Quan Quan không khỏi lo lắng hỏi khi nhìn thấy bộ dáng uể oải không còn sức sống của Tề Đẳng Nhàn.
Cô ấy cũng đã dùng qua đại sát chiêu "Cự Mãng Phun Đan" nên biết được sau khi dùng sẽ sinh ra gánh nặng trên cơ thể nặng nề như thế nào.
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ vẫn chưa hồi phục, vừa rồi lại liều mạng như vậy, tình hình chắc chắn nghiêm trọng hơn nhiều so với khi cô ấy sử dụng chiêu này.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không sao đâu, suy nhược chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại. Chúng ta trở về đi, hiện tại tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết!"
Dương Quan Quan không nói nhiều, trực tiếp đưa Tề Đẳng Nhàn trở về nhà.
Tề Đẳng Nhàn đi tắm rửa sạch mùi máu tanh, sau đó mặc quần áo tập rộng rãi vào phòng luyện công để ngồi đả tọa minh tưởng.
Dương Quan Quan suy nghĩ một lúc, quyết định tự mình hoàn thành bài "Thực chiến chân thuật" ngày hôm nay, bởi vì cô ấy cảm thấy mình gần như đã nghiền ngẫm đến thông thấu tâm lý của Tề Đẳng Nhàn.
“Gánh nặng của tim rất nặng, thậm chí cơ tim cũng bị tổn thương.” Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt lại đả tọa, chậm rãi cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình.
"Bốn chỗ ở phần lưng bị tấn công, cơ bắp cũng chịu tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề lớn."
"Quan trọng nhất vẫn là nội tạng!"
Anh phát hiện gan, lá lách và tim, ba cơ quan quan trọng của mình đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau.
Tề Đẳng Nhàn cố gắng phân tán suy nghĩ của mình, mặc dù anh đang ngồi xếp bằng nhưng toàn bộ cơ thể anh mang theo một loại ý cảnh giống như khi luyện "Hỗn Nguyên Cọc" của Thái Cực quyền.
Dần dần suy nghĩ của anh bước vào một trạng thái linh hoạt kỳ ảo.
Sau đó, anh hoàn thành "Nội coi", nội coi còn được gọi là nhìn bên trong, một pháp môn tu hành tinh thần được Đạo giáo đưa ra ngoài.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã "nhìn thấy" trái tim mình.
Hình dạng trái tim đã được phản chiếu hoàn toàn trong tâm trí anh, thậm chí anh còn có thể “nhìn thấy” những vết thương nhỏ.
"Muốn tĩnh tâm thì trước hết phải điều khiển mắt, mắt giống như tâm lang thang, tâm lang thang trong mắt điều khiển tâm, cho nên ức chế đôi mắt mới đưa lại về tâm..." Tề Đẳng Nhàn nội liễm tất cả suy nghĩ, trong miệng vô thức đọc ra bí văn kim bảo luyện nội đan quyết "Ngọc Thanh Kim Tứ Thanh Hoa". Pháp quyết này là của Đạo giáo, nó rất quan trọng để tu luyện nội đan.
Từ trường của chính Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu thay đổi vào lúc này, tạo ra sự cộng minh kỳ diệu với từ trường giữa trời đất.
Sau đó, anh phát hiện ra rằng mình có thể giao tiếp hoàn toàn với các cơ quan nội tạng trong cơ thể mà không có bất kỳ hạn chế nào, ngay cả một mao mạch nhỏ cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh...
Luyện võ mười lăm năm, cuối cùng cũng thấy Chân Thần!
Chương 770 Gặp Thần Không Xấu
Chương 770: Gặp Thần Không Xấu
Tề Đẳng Nhàn có thể khống chế nội tạng của bản thân, khí huyết hai bên trái phải vận chuyển, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được tế bào của bản thân đang không ngừng tăng nhanh tốc độ trao đổi chất!
Hắn "nhìn thấy" những vết thương nhỏ không thể thấy được trên trái tim mình, đang được chữa lành với tốc độ rất nhanh.
Cả người hắn bị chìm trong trạng thái "nội thị", tất cả tinh thần đều vùi đầu vào trong sự kỳ diệu của "Gặp Thần" này, nhưng trong miệng vẫn chậm rãi niệm: "Ngọc thanh kim, tứ thanh hoa, bí văn kim bảo nội, luyện đan quyết".
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa đã là hơn bốn giờ sáng.
Hai mắt mở ra, trong nháy mắt ý thức đã khống chế được thân thể, hắn cảm giác được một sức mạnh rất lớn mà từ trước đến nay chưa từng có, cảm giác bản thân tự trải qua này cũng mãnh liệt hơn rất nhiều so với lúc trước!
“Gặp thần không xấu, gặp thần không xấu! Phải nhìn thấy chân thần trong cơ thể, thì thân thể mới có thể không xấu, tinh thần không xấu!" Tề Đẳng Nhàn có một loại cảm giác muốn ngửa mặt lên trời mà hét.
Hắn nhớ tới lịch sử truyện ký mà mình đã từng xem qua, nghe đồn lúc Vương Dương Minh đang ở trong quân đội luyện khí, đến nửa đêm, bỗng nhiên có một tiếng thét dài vang vọng toàn bộ quân doanh.
Thân thể của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại, nhưng bây giờ những vết thương tích tụ từ năm này sang tháng khác đã được chữa trị hoàn toàn!
Những thương tích đó tương đối nặng, lại khôi phục tốc độ nhanh hơn so với ngày thường, hơn nữa, hắn có thể "chứng kiến" quá trình khôi phục này.
Võ công luyện đến mức cao, có thể tự nhiên khống chế mỗi một khớp xương trên thân thể, vận hành khí huyết trong cơ thể...
Thế nhưng, chỉ có đạt tới "Gặp Thần" cảnh giới, mới có thể chân chính khống chế tất cả hết thảy, chính mình biến thành thân thể thần linh, hình thành đối với tự thân thân thể cùng tinh thần thượng song trọng hoàn mỹ khống chế形成对自身肉体和精神上的双重完美掌控!
"Hiện tại mỗi một quyền mình, đều có thể đánh ra lực lượng mà Hồng Thiên Đô ngày đó không tiếc hết thảy thể lực mới có thể bộc phát được!"
Thứ hắn nhìn thấy chỉ là da nắm tay, nhưng lại có thể cảm nhận được bên trong mỗi một hướng mạch máu chảy, bất kể biến hóa gì của thân thể, đều không thể tránh khỏi cảm nhận của hắn.
Hắn đứng dậy, cổ họng trên dưới bắt đầu khởi động, toát ra âm thanh loáng thoáng, ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng vung nắm đấm, đi tới nửa bước, đánh ra băng quyền!
Cùng lúc đó, trong lục phủ ngũ tạng vang lên tiếng ếch kêu, nắm tay của hắn cách rèm cửa sổ còn hơn một tấc.
"Bang!"
Thế nhưng, rèm cửa sổ lại phát ra một tiếng giòn vang, rèm cửa sổ vặn vẹo một đống, mang theo mồ hôi ướt sũng.
"Quả nhiên, quyền pháp đạt đến loại cảnh giới này, có thể đánh ra ngoại cương. Nhưng mà, loại ngoại cương này rất tiêu hao thể lực, hơn nữa, hiện tại đối với cảnh giới loại quyền pháp này mình còn chưa nắm giữ đúng chỗ, cần phối hợp với Võ Đang Điếu Thiềm Kình mới có thể đánh ra ngoại cương hiệu quả!"
Điếu Thiềm Kình là một loại pháp môn nội luyện của phái Võ Đang, chuyên dùng để điều chỉnh hơi thở.
"Lúc ấy Triệu Hồng Tụ một quyền đánh sập cả bức tường lớn, khi đó thể lực bộc phát, e rằng cũng đến loại cảnh giới này."
"Chờ mình khôi phục đến đỉnh phong, lại đi đến gặp cô ta, lúc đó hươu chết về tay ai cũng khó nói!"
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thở khí, hơi thở từ trong miệng phun ra ngày càng dài, hơn nữa còn cực kỳ nóng, nó hóa thành một con Vân Long, bay ra xa khoảng sáu thước.
Hắn kéo rèm cửa sổ ra, thấy Dương Quan Quan đang ở bên ngoài luyện quyền.
“Ha!”
Chỉ nghe cô ấy khẽ quát một tiếng, một quyền đấm vào viên gạch xanh treo trên dây thừng.
Trong nháy mắt khi đánh ra quyền này, cô ấy xoay hông vặn đai lưng duỗi chân, kình lực vừa đưa, nắm đấm đánh tới mặt ngoài gạch xanh, bốp một tiếng, cục gạch gãy thành hai nửa ở trên không trung.
Tề Đẳng Nhàn âm thầm gật đầu, cô ấy quả thật có thiên phú tuyệt đỉnh, bây giờ mới cách lúc luyện ra ám kình bao lâu chứ, đối với việc khống chế kình lực cũng đã có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng!
Lúc Tề Đẳng Nhàn từ trong phòng đi ra, Dương Quan Quan phát hiện ra có chỗ khác thường, cô ấy cau mày nói: "Sao tôi lại có cảm giác kỳ lạ vậy?"
“Hơi thở." Tề Đẳng Nhàn nhắc nhở: "Là do hơi thở thay đổi, từ trường của bản thân tôi, cùng từ trường của đất trời có một loại cộng hưởng kỳ diệu, cho nên cô sẽ có loại cảm giác này."
Đạo gia trong truyền thuyết, tu vi Luyện Khí Sĩ muốn cao hơn, cần trải qua ba tai chín kiếp, trong đó có một đại kiếp nạn chính là thiên kiếp, sấm sét trời đánh.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng, đây là bởi vì tu hành của bản thân quá cao, dẫn đến từ trường bản thân quá mức cường đại, cho nên mới có thể hấp dẫn đến lôi điện.
Sau khi trải qua thiên lôi đánh, cái từ trường tự thân sẽ mang theo từ trường cộng tính với thiên địa vũ trụ, sau này cũng sẽ không gặp lại kiếp nạn như vậy nữa.
Sấm sét chính là tạo ra từ từ trường ma sát thiên địa.
Dương Quan Quan đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "Gặp muôn hình vạn trạng của chúng sinh, thấy trời đất rộng lớn, 见神灵之伟岸, cảm thấy bản thân nhỏ bé... Anh đã luyện đến cảnh giới quyền pháp cao nhất, phá vỡ hư không, thấy thần không xấu sao?!"
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gật gật đầu, nói: "Cho nên nói những ngày gần đây, không ngừng cùng các cao thủ giao thủ cũng rất hữu dụng! Tôi ép thể lực bản thân đến cực hạn, trận chiến ngày hôm qua kia, càng đến gần điểm giới hạn sụp đổ… Nếu không có cách tự mình nhận ra, một thân công phu này của tôi, hơn phân nửa là phải phế bỏ."
Dương Quan Quan cũng biết trận chiến ngày hôm qua của Tề Đẳng Nhàn nhìn qua thì khá đơn giản, nhưng thật ra lại rất nguy hiểm, chỉ là không nghĩ tới tên này thế mà liều mạng như vậy, dám đánh cuộc lớn như thế!
"Từ sau khi tôi và Hồng Thiên Đô đánh với nhau một trận, thì cũng mơ hồ chạm đến loại bình cảnh này, tôi có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của hơi thở kỳ diệu, nhưng lại không biết đó là cái gì. Ngày hôm qua sau khi bức bản thân đến cực hạn, tại thời điểm sáng tỏ ra, cuối cùng là nắm giữ loại cảm giác ảo diệu này."
"Gặp Thần, là gặp thân thể của thần, tinh thần của thần, cùng với quyền pháp bên trong thần! Gặp được thần linh, cùng nó câu thông, hoàn thành đối khống chế bản thân một cách hoàn hảo!"
"Cô nhìn xem!"
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn cởi áo ra, bá một tiếng, cơ bắp sau lưng nổi lên, đánh cho không khí rung động bốp bốp.
Lưng hắn rộng rãi, tự do linh hoạt hoạt động giống như Hồng Thiên Đô.
Dương Quan Quan trợn mắt há hốc mồm, Hồng Thiên Đô tập luyện Bằng Hình Quyền, nghiên cứu ra một bộ phương thức vận lực độc đáo như vậy đã tốn trọn vẹn mười mấy hai mươi năm!
Thế nhưng, hiện tại Tề Đẳng Nhàn đã hoàn toàn nắm giữ được!
Theo suy luận lúc trước của hai người Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long, thông qua video của Hồng Thiên Đô, có nề nếp tập luyện, muốn luyện được tinh túy, dù là thiên phú cao hơn nữa đều cần đến ba, bốn năm...
Dương Quan Quan bỗng nhiên thở dài.
"Làm sao vậy?" Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày.
"Xem ra cả đời này tôi cũng không có cơ hội đè anh trên mặt đất đánh một trận!" Dương Quan Quan có chút uể oải nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe được trợn trắng mắt, hung hăng vỗ vào mông cô ấy một cái, cười lạnh nói: "Phản nghịch, không lúc nào là không muốn phản bội sư phụ đúng không?"
Dương Quan Quan nói: "Sư phụ anh mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào ngực của đồ đệ mình, cũng không phải là người tốt chứ?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đây là đang quan sát trình độ huấn luyện cơ ngực của cô! Hiểu cái gì chứ?"
"Thế mà cũng nói được sao!" Dương Quan Quan cười nhạo.
"À... Đúng rồi, hôm qua tôi đã viết xong "thực chiến thuật chân", cô xem có chỗ nào cần sửa không."
"Tôi vào trong phòng lấy cho cô."
Lúc Tề Đẳng Nhàn lấy được "thực chiến thuật chân", nhìn kỹ lại một lần, cảm thấy rất hài lòng.
Hắn chưa từng nói cho Dương Quan Quan, nhưng Dương Quan Quan lại có thể miêu tả tình huống trận chiến ngày hôm qua và hoạt động tâm lý của hắn, thật sự không tệ.
Hiện tại Dương Quan Quan đã bước vào hàng ngũ cao thủ, có thể phỏng đoán tâm lý của loại cao thủ như bọn họ!
Cùng lúc đó, phía đế đô, Triệu Biện Tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
Vận mệnh trói buộc, tựa hồ có chút cảm giác kỳ diệu nào đó.