Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Cắt cổ tương hạ tửu (Cắt cổ nhắm rượu?)

Người xuất hiện trước mặt hắn không phải ai xa lạ mà chính là Khang Hướng Vinh mà hắn từng gặp ở nhà họ Kiều.

Khang Hướng Vinh mặt không chút biểu tình mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói “Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tam thiếu mất mặt như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người đánh thảm đến thế.”

Tề Đẳng Nhàn hỏi “Cho nên?!”

“Cho nên, tôi muốn lấy mạng cậu.” Khang Hướng Vinh bình tĩnh nói.

Tề Đẳng Nhàn ồ lên một tiếng.

Khang Hướng Vinh lại nói tiếp “Vốn chúng tôi không thể không nể mặt Ngọc Tiểu Long nhưng giờ cô ta không ở đây, hơn nữa cậu và cô ta cũng không còn quan hệ gì. Thế nên tôi nghĩ cái mạng này của cậu, cậu giữ không nổi rồi.”

“Lão gì, Ngọc Tiểu Long đã cứu ông một mạng mà không biết điều, bây giờ lại đến gây phiền toái cho tôi hả.” Tề Đẳng Nhàn không hề lo sợ, lắc đầu cảm thán.

Ngọc Tiểu Long – nữ chiến thần của Trung quốc tự mình ra mặt để ngăn cản nhà họ Khang, cho dù là Khang Học Quyền hay là Khang Hướng Vinh đều không thể không nghe.

Tề Đẳng Nhàn thì đã sớm muốn làm thịt hai chủ tớ này, dứt khoát giải quyết mọi chuyện, nhưng không ngờ Ngọc Tiểu Long lại đột nhiên ra mặt ngăn cản.

Nghĩ lại thì thấy cũng đúng nhưng có điều không ai ngờ là Khang Hướng Vinh thế mà lại lần nữa chủ động tìm tới cửa.

Khang Hướng Vinh cười lạnh nói “Tôi đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi cuồng vọng tự đai, cỏ trên mộ họ đã mọc cao ba mét cả rồi, nhưng người cuồng vọng như cậu thì đúng là lần đầu tiên tôi gặp!”

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói “Nếu Ngọc Tiểu Long đã ra mặt thì ông nên thành thật bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình đừng đến khiêu khích tôi.”

“Nếu không, sẽ chết…”

“Tôi nói thật!”

Khang Hướng Vinh nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười ha hả “Không thể không nói, cậu thực sự rất cuồng vọng! Tôi muốn nhìn xem, cậu có thể làm tôi chết thế nào!”

Vừa dứt lời, Khang Hướng Vinh hơi cúi người, hạ thấp trọng tâm cơ thể, hai chân một chân trước một chân sau, tạo thế đứng “Tam thể thức” trong Hình Ý quyền, khí thế cả người đều thu lại.

“Ông luyện Hình Ý quyền không đúng nha, tam vị nhất thể, thiên địa nhân hợp nhất mà kém như vậy. Thật không biết, danh tiếng của ông hiện giờ là do ai thổi phồng giúp ông?” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.

“Lão phu tập luyện Hình Ý đã bốn mươi năm, đến lượt thanh niên như cậu đánh giá sao?” Khang Hướng Vinh nghe hắn nói vậy thì không khỏi tức giận, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Luyện quyền là xem thiên phú, không phải xem niên đại. Nếu không, chẳng phải là ai cũng có tư cách trở thành đại tông sư hay sao?” Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý mà nói.

Khang Hướng Vinh híp mắt cắn răng nói “Tiểu tử, lão phu sẽ đánh nát từng đoạn xương của cậu, sau đó để cậu chìm trong đau khổ và hối hận mà chết đi! Cậu sẽ biết, đắc tội nhà họ Khang, đắc tội lão phu sẽ có kết cục gì!”

“Xin lỗi, tôi giẫm vào nỗi đau của ông sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Khang Hướng Vinh không nói không rằng, nhanh chóng lao tới, trong nháy mắt ông ta đã đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay đấm thẳng về phía trán của Tề Đẳng Nhàn.

“Động tác hổ quyền này của ông đúng là khó coi…” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, lùi một bước tránh đi.

“Lão phu muốn cắt đầu cậu xuống, dâng cho Tam thiếu!” Khang Hướng Vinh giận dữ gầm lên, tiến thêm một bước chuyển thành mã hình, hai tay đánh về phía ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ, giơ tay đấm ngang một cái. Bùm một tiếng, đánh vỡ thế đánh của Khang Hướng Vinh, cùng lúc đó, chân sau nhấc chân tiến lên một bước.

Trong nháy mắt bàn chân chạm đất, hắn hơi xoay eo, tay phải nắm chặt thành quyền thuận thế thu về bên hông, sau đó xoay eo theo hướng ngược lại mà phát lực, hung hăng đấm ra một quyền!

“Nửa bước băng quyền?!” Khang Hướng Vinh hơi giật mình.

Động tác của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh, lực lượng quá mạnh khiến ông ta không kịp phản ứng, hai tay đan chéo hạ xuống định đỡ nhưng không thể chặn lại nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.

Nắm tay của hắn đấm thẳng vào bụng ông ta.

“Bụp!”

Một tiếng giòn vang, như đánh vào mặt trống.

Trong nháy mắt nắm tay tiếp xúc quần áo trước bụng Khang Hướng Vinh, lớp quần áo bị vặn vẹo thành hình xoắn ốc, hơn nữa còn sũng nước.

Cơ thể ông ta đột nhiên chấn động, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, máu tươi từ trong miệng chảy ra, cả người không ngừng run rẩy.

“A!”

Khang Hướng Vinh quỳ gối xuống đất, mất thăng bằng mà ngã ngửa ra sau, cơ thể vẫn còn run rẩy.

“Sao… Sao có thể, cậu trẻ tuổi như vậy…” Tiếng lẩm bẩm của Khang Hướng Vinh càng lúc càng nhỏ, hơi thở cũng dần mỏng manh.

“Tôi nói rồi, luyện quyền xem thiên phú, chứ không phải luyện lâu năm là được. Nếu không, chẳng phải ai cũng có thể trở thành đại tông sư?” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp.

Này một quyền đánh vào bụng Khang Hướng Vinh, trong nháy mắt đã chấn nát toàn bộ nội tạng trong bụng ông ta. Hơn nữa ám kình nhập thể, cho dù là thần tiên cũng không sống nổi.

Đêm đó, Khang Học Quyền không liên lạc được với Khang Hướng Vinh, chỉ có thể bực bội đi vào giấc ngủ.

“Cũng không biết phó quản gia làm được chuyện hay không… Mẹ nó, nếu không phải Ngọc Tiểu Long ra mặt, chuyện này đã sớm kết thúc!” Khang Học Quyền càng nghĩ càng khó chịu.

Đang ngủ say, Khang Học Quyền bỗng cảm giác được một trận lạnh lẽo truyền đến, vội vàng bừng tỉnh, sau đó nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên đầu giường.

Khang Học Quyền hoảng sợ, nói “Phó quản gia, chuyện đã thành công rồi à? Sao ông lại như ma…”

“Phó quản gia của anh quả thật đã biến thành ma rồi, tôi đến là muốn nói với anh một điều, mọi chuyện đến điểm nên biết dừng.” Giọng nói lạnh lùng của Tề Đẳng Nhàn vang lên.

“Là mày…” Khang Học Quyền sợ tới mức cả người lạnh lẽo.

Tên Tề Đẳng Nhàn này, sao có thể lặng yên không một tiếng động mà vào phòng của mình? Hơn nữa, lại không ai phát hiện ra, điều này thật đáng sợ!

Tề Đẳng Nhàn đặt đồ gì đó giống chiếc tay nải lên người Khang Học Quyền, hờ hững nói “Anh muốn ông ta cắt đầu tôi thì tôi cũng có quà đáp lễ, nếu có lần sau thì đây chính là kết cục của anh.”

Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy xoay người rời đi.

Khang Học Quyền cảm thấy tay nải kia đang rỏ nước, vội vạch một góc nhìn thoáng qua nhưng lại trực tiếp bị dọa sợ tới mức hét lên.

“Cắt cổ tương hạ tửu, khoái ý hành nhân sinh.” Tề Đẳng Nhàn đi ra biệt thự. Ban đêm lạnh như nước lại khiến hắn cảm thấy trong ngực một trận thoải mái.

Khang Học Quyền suốt đêm gấp trở về đế đô, những chuyện gặp phải ở Trung Hải làm hắn ta sợ tới mức hồn vía lên mây.

Sau khi nhà họ Khang biết Ngọc Tiểu Long có nhúng tay vào việc này thì bảo trì im lặng, không tiếp tục nhằm vào Tề Đẳng Nhàn. Chẳng qua, thù này đã kết.

Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Hoàng Văn Lãng thì lập tức đến chỗ ở của thị trưởng.

Bởi vì chuyện tập đoàn Kiều thị cho vay, như thế nào cũng coi như là nợ ơn Hoàng Văn Lãng, hơn nữa hắn vốn định giúp Hoàng Văn Lãng trị bệnh cho con gái ông là Hoàng Tình Ca nên khi nhận được điện thoại đã không hề do dự mà đến.

Có điều, làm hắn không tưởng được là, ở trong nhà Hoàng Văn Lãng, hắn gặp được Từ Ngạo Tuyết.

Bên cạnh Từ Ngạo Tuyết còn có một người đàn ông nhã nhặn đeo kính, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mặc comple hàng hiệu, nói năng nho nhã, khí chất ôn hòa.

“Hoàng thị trưởng, vị này chính là kiều bào tôi chuyên môn mời từ nước Mỹ về. Ở bên Mỹ, ngài ấy là chuyên gia tâm lý nổi tiếng, Jackson tiên sinh.” Từ Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái rồi lại quay đi giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình với Hoàng Văn Lãng.
Chương 52 Kẻ lừa đảo

“Tổng giám đốc Từ, thật là làm phiền cô, không ngờ cô lại quan tâm đến con gái tôi như vậy!”

Hoàng Văn Lãng rất cảm kích Từ Ngạo Tuyết. Mặc kệ hành động của cô ta xuất phát từ mục đích gì nhưng dù sao cô ta cũng đã không tiếc tiền mà mời chuyên gia hàng đầu như Jackson từ Mỹ đến khám và điều trị cho con gái ông, không thể không nói, cô ta rất có lòng.

Từ Ngạo Tuyết chỉ khẽ mỉm cười.

Tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp hàng đầu của thành phố Trung Hải, một người ngoài mới đến như cô ta, muốn thâu tóm tập đoàn Hướng thị, dù có bản lĩnh cơ nào thì cũng nên tạo mối quan hệ tốt với các cơ quan địa phương.

Từ Ngạo Tuyết tâm cao khí ngạo đến từ đế đô, tuy Hoàng Văn Lãng chỉ là thị trưởng một thành phố nhưng ông có bối cảnh nên cũng cần phải làm quen. Nếu không, cô ta cũng chẳng cần phải lặn lội sang nước Mỹ xa xôi mời chuyên gia tới làm gì.

“Tề đại sư, ngài tới rồi…” Hoàng Văn Lãng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì vội tiến lên nghênh đón, bắt tay chào hỏi.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói “Chuyện lần trước tôi phải cảm ơn thị trưởng Hoàng nên sau khi nhận được điện thoại, tôi đã lập tức tới đây!”

Hoàng Văn Lãng mới đầu cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất kiêu ngạo, nhưng giờ nghe hắn nói vậy, trong lòng bất giác cảm thấy người trẻ tuổi này cũng rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ý cười trên mặt tăng thêm vài phần.

“Ba, ba tìm đến người trẻ tuổi như vậy cũng là để xem bệnh cho Tình Ca sao?” Con trai lớn của Hoàng Văn Lãng - Hoàng Kỳ Bân nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, vị này chính là Tề đại sư ba từng nói với con.” Hoàng Văn Lãng gật đầu, “Còn không mau lại đây chào hỏi?”

“Tề đại sư? Còn trẻ như vậy? Hắn không phải là kẻ lừa đảo chứ!” Hoàng Kỳ Bân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạo một tiếng, trực tiếp lắc đầu từ chối chào hỏi.

Từ Ngạo Tuyết nghe thấy lời Hoàng Văn Lãng nói thì cũng hơi sửng sốt, sau đó hỏi “Thị trưởng Hoàng có phải là nhầm lẫn gì không? Tôi biết người này, hắn chẳng qua chỉ là một cảnh ngục mà thôi, sao có thể là đại sư gì?”

Jackson – chuyên gia tâm lý người Hoa kiều nghe vậy cũng không khỏi bật cười, lắc đầu nói “Chẳng lẽ, giới học thuật ở Trung Quốc dễ dàng trà trộn như vậy. Một cảnh ngục cũng có thể giả làm đại sư trước mặt thị trưởng?”

Hoàng Kỳ Bân trực tiếp tiến lên, cười nhạo “Tiểu tử, tôi không quan tâm cậu thông qua thủ đoạn gì để lừa gạt ba tôi. Nhưng tôi khuyên cậu nên thu liễm một chút, nếu em gái tôi mà xảy ra chuyện gì…”

Hoàng Văn Lãng tỏ vẻ không vui, trầm giọng nói “A Bân, không được vô lễ với Tề đại sư!”

Hoàng Kỳ Bân không dám nói nữa, nhưng vẫn khinh thường mà bĩu môi, nhất là sau khi nghe được Từ Ngạo Tuyết chọc phá thân phận của Tề Đẳng Nhàn thì thái độ càng thêm khinh thường!

Một cảnh ngục mà thôi, có thể sánh với chuyên gia tâm lý học do Từ Ngạo Tuyết mời đến từ nước Mỹ sao? Chắc chắn hắn đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt bố nên mới khiến bố tin tưởng hắn như vậy!

“Đâu cần quan tâm xuất xứ của anh hùng, tuy Tề đại sư chỉ là cảnh ngục nhưng lại có bản lĩnh không hề tầm thường.” Hoàng Văn Lãng nghiêm túc nói.

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy rồi cũng không nói nữa.

Tề Đẳng Nhàn cũng đang đánh giá Từ Ngạo Tuyết. Người phụ nữ này, người cũng như tên, da thịt trắng nõn bóng loáng, ngũ quan tinh xảo, có loại khí chất ngự tỷ ưu nhã.

“Con gái tôi tên là Hoàng Tình Ca, từ khi vợ tôi qua đời, con bé đã mắc bệnh trầm cảm. Dù đã trải qua nhiều lần điều trị nhưng vẫn không có kết quả gì. Gần đây, bệnh của con bé càng thêm nghiêm trọng, nhiều lần bừng tỉnh lúc nửa đêm, hơn nữa còn xuất hiện hành vi tự sát… Nhưng cũng may là bị phát hiện kịp thời, nếu không thì… tôi không dám nghĩ đến hậu quả.”

“Cho nên, tôi hy vọng Jackson tiên sinh và còn Tề đại sư, mong các vị tận lực chữa khỏi cho nó, nếu không được thì cũng mong có thể làm bệnh tình của con bé thuyên giảm…”

“Vì lý do công việc, tôi không có thời gian làm bạn với con bé, rất có lỗi với nó… Nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà xưng bố!”

Với tấm lòng chân thành tha thiết của một người bố, tuy lời Hoàng Văn Lãng nói rất đơn giản nhưng có thể nghe ra tình cảm chan chứa trong đó.

Jackson gật đầu, nói “Khi ở Mỹ, tôi đã xử lý nhiều ca bệnh tương tự, không dám nói có thể chữa khỏi cho cô Hoàng nhưng giảm bớt tuyệt đối không thành vấn đề!”

Trên mặt Từ Ngạo Tuyết không khỏi hiện ra ý cười, nếu Jackson có thể lập công trong chuyện này, như vậy, kế hoạch phát triển ở thành phố Trung Hải của cô ta nhất định sẽ được Hoàng Văn Lãng ủng hộ. Đối với kế hoạch thu mua tập đoàn Hướng thị thì đây cũng là một điều rất tốt!

Hoàng Văn Lãng cũng không nhiều lời, dẫn theo mấy người trực tiếp đến trước cửa một căn phòng. Mở cửa phòng ra, bên trong tối tăm, cửa sổ bị một tấm rèm thật dày che lấp.

Một ngụ nữ mặc đồ ngủ đang ôm hai chân, cuộn mình trên giường, tóc tai rối bời, cả người lộ ra một loại âm trầm ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Tình Ca, ba đến thăm con đây. Ba còn dẫn đến cho con người bạn mới…” Hoàng Văn Lãng nở nụ cười miễn cưỡng, run giọng nói.

Hoàng Tình Ca cuộn mình trên giường chẳng thèm quan tâm, mặc cho ai nhìn thấy cô ấy trong trạng thái này cũng không thể nghĩ tới cô ấy là con gái của thị trưởng thành phố này!

Jackson đã xem qua ca bệnh của Hoàng Tình Ca, lập tức đi đến trước mặt cô ấy, mỉm cười nói “Tình Ca, tôi là bạn tốt của cô, cô còn nhớ không? Khi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau đạp xe ở đầu ngõ…”

Jackson quả nhiên không hổ là chuyên gia tới từ nước Mỹ, mới nói một câu đã khiến Hoàng Tình Ca ngẩng đầu lên, sau đó, anh ta dựa vào đó tiếp tục nói chuyện, dẫn dắt cảm xúc của Hoàng Tình Ca.

“Thấy chưa, đây mới là chuyên gia chân chính đó, đại sư ạ!” Hoàng Kỳ Bân đi đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, hừ lạnh châm chọc.

Tề Đẳng Nhàn không nói một lời, hai tay đút túi, yên lặng nhìn Jackson. Chỉ là, hắn bất giác mà nhíu mày.

Mười phút sau, Hoàng Tình Ca cuối cùng cũng mở miệng đáp lại Jackson vài câu. Tuy chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi nhưng lại khiến Hoàng Văn Lãng tinh thần phấn chấn!

Hoàng Kỳ Bân hài lòng gật đầu, gần một tháng nay, em gái chưa từng mở miệng nói chuyện, đây là lần đầu tiên em ấy mở miệng nói chuyện!

Hoàng Tình Ca nhắm mắt dựa vào đầu giường, mơ màng sắp ngủ. Jackson đang tiến hành thôi miên cô ấy bằng ngôn ngữ, anh ta muốn thông qua phương thức này cấy một chút ý tưởng vào tiềm thức cô.

“Dừng lại đi, anh mà tiếp tục như vậy sẽ hại chết cô ấy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn không được, trầm giọng nói.

“Tình trạng bây giờ của cô ấy rất tệ, nguyên nhân bệnh không những là do mẹ của cô ấy qua đời mà còn có người đứng sau muốn hại cô ấy.”

“Anh dùng phương pháp như vậy sẽ chỉ khiến bệnh của cô ấy nặng hơn, khuynh hướng tự sát cũng càng thêm mãnh liệt.”

Giọng nói của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vang lên, đánh gãy câu nói của Jackson, nhưng lúc này Hoàng Tình Ca đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Jackson quay đầu lại, bất mãn nói với Hoàng Văn Lãng “Thị trưởng Hoàng, xin ông hãy đưa tên lừa đảo này ra ngoài ngay lập tức, đừng quấy rầy buổi trị liệu của tôi!”

Từ Ngạo Tuyết cũng nhíu mày nói “Họ Tề, anh không có bản lĩnh gì thì thôi đi, đừng lấy tính mạng của cô Hoàng ra đùa giỡn, đứng đây lừa người.”

Hoàng Kỳ Bân cũng giận dữ nói “Cậu không thấy trạng thái em gái tôi đang dần chuyển biến tốt đẹp sao? Tề đại sư gì chứ, tôi thấy cậu là tên lừa đảo, sợ Jackson tiên sinh thật sự chữa khỏi cho em gái tôi, cậu không thể lừa gạt bố tôi chứ gì?”

“Cậu lập tức cút ra ngoài cho tôi, nếu cậu còn dám quấy rầy Jackson tiên sinh thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân cậu, để cậu tự mình bò đến bệnh viện!”

“Mạng của em gái tôi so với cái mạng quèn của cậu đắt gấp hàng trăm lần, nếu em ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt cả nhà cậu chôn cùng!”
Chương 53 Gái đẹp từ trên trời rơi xuống

Tề Đẳng Nhàn trầm mặt không nói gì.

Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, nói “Tề đại sư…”

Tề Đẳng Nhàn nói “Thị trưởng Hoàng, ông có tin lời tôi vừa nói không?”

Hoàng Văn Lãng rất muốn nói mình tin, nhưng Jackson rõ ràng đã giúp bệnh của Hoàng Tình Ca có cải biến rõ rệt, điều này khiến ông không thể trái lương tâm nói ra những lời này.

“Tề Đẳng Nhàn, tôi rất rõ anh là người thế nào, anh lừa được thị trưởng Hoàng nhưng không lừa được tôi đâu!”

“Nếu anh thật sự có bản lĩnh này thì bây giờ con là một cảnh ngục không tiền không quyền không thế sao?”

“Hiện tại danh tiếng của Jackson tiên sinh vang vọng khắp nước Mỹ, chi phí một lần trị liệu lên tới mười vạn đô la! Nếu anh thật sự giỏi hơn ngài ấy thì còn như bây giờ sao?”

“Dùng một ít thủ đoạn nhỏ lừa gạt thị trưởng Hoàng lại đi rêu rao khắp nơi, miệng toàn bốc phét, thật đáng xấu hổ và buồn cười!”

Từ Ngạo Tuyết không khách khí mà nói thẳng, vẻ mặt đầy coi thường.

Cô ta coi thường Tề Đẳng Nhàn là phế vật, hơn nữa, cô ta cũng nghe được đôi điều về người đàn ông này từ Ngọc Tiểu Long và Long Á Nam.

Jackson cũng không khỏi bật cười, giọng điệu khinh thường, nói “Cô Từ, không cần để ý tới loại tiểu nhân này, tôi hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh của cô Hoàng!”

Từ Ngạo Tuyết hất cằm về phía Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói “Anh nghe thấy không?”

Hoàng Kỳ Bân cũng trầm mặt nói “Còn không mau cút ra ngoài, tên hề!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, sau đó hơi nhún vai, nói “Được thôi, các người muốn lấy mạng người ra đùa giỡn thì tôi cũng không ngăn cản. Sau khi xảy ra chuyện thì đừng trách tôi không nhắc trước!”

“Tề đại sư, tôi biết cậu có bản lĩnh nhưng cậu cũng nên hiểu đạo lý cẩn thận từ lời nói đến việc làm!” Hoàng Văn Lãng nhìn không được mà mở miệng khuyên giải, nhưng giọng điệu có chút khó nghe.

Hoàng Kỳ Bân giận dữ quát “Đồ rác rưởi như mày mà dám nguyền rủa em gái tao? Người đâu, kéo hắn ra ngoài, đánh gãy chân cho tôi!”

Hoàng Văn Lãng lại khoát tay ngăn cản Hoàng Kỳ Bân, lạnh lùng nói “Người tới là khách, không cần quá vô lễ! Tề đại sư, cậu đi đi. Chuyện này, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu.”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo rồi xoay người rời đi.

“Ba, ba nhìn xem, ba tìm đến loại rác rưởi gì vậy. Loại người lừa đảo này nên đánh chết tránh cho bọn họ ra ngoài khắp nơi hại người!” Hoàng Kỳ Bân không buông tha mà mắng tiếp.

“Ở Trung Quốc còn nhiều kẻ lừa đảo thật. Nếu là ở Mỹ thì loại người này không tồn tại nổi!” Jackson cũng lên tiếng chế giễu

Hoàng Văn Lãng ngượng ngùng cười xòa, nói “Jackson tiên sinh, xin ngài hãy tiếp tục trị liệu cho con gái tôi đi!”

Trong lòng ông cũng không khỏi có chút thất vọng về Tề Đẳng Nhàn, xem ra, chuyện lần trước, hơn phân nửa là ăn may?

Về sau phải nói với Tôn Thanh Huyền một chút, tránh cho ông ấy tiếp tục bị lừa mới được.

Tề Đẳng Nhàn chậm rì rì đi ra khỏi phòng. Từ trước đến nay, hắn đều làm việc theo bản tính, nếu tất cả mọi người đều không tin thì hắn cũng chẳng thèm xen vào.

Tuy Hoàng Tình Ca là một sinh mệnh tươi sống, nhưng người khác không để hắn cứu thì hắn có thể làm gì?

“Hứ, đồ lừa đảo! Cô chủ nhà chúng tôi đáng thương như vậy mà anh còn định lợi dụng cô ấy mà lừa đảo. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?” Người giúp việc nhà thị trưởng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì không nhịn được mà hung hăng phỉ nhổ hắn một phen.

“Cũng may là thị trưởng khoan dung độ lượng, nếu không, loại kẻ lừa đảo như anh nhất định sẽ bị tống vào nhà lao, ở tù mọt gông!”

“Đồ lừa đảo, không xứng làm người!”

Tề Đẳng Nhàn để ngoài tai những lời nhục mạ này, anh vẫn duy trì tiết tấu của mình, không hề hoang mang mà đi xuống lầu.

Trong phòng, sau khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Jackson tiếp tục dùng phương pháp vừa rồi để thôi miên Hoàng Tình Ca, để cô ấy có thể dễ dàng tiếp nhận những gì anh ta muốn truyền đạt trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh này.

“Jackson tiên sinh không hổ là chuyên gia nghiên cứu tâm lý học nhiều năm nồi tiếng ở Mỹ, quả nhiên rất có tài năng, tôi thấy tình trạng của em ấy đang không ngừng tốt lên rồi!” Hoàng Kỳ Bân vui vẻ nói.

Tuy Hoàng Tình Ca vẫn đang trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh nhưng cô nghe rõ những lời Jackson nói, cảm xúc dần ổn định, không ngừng nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra tiếng nỉ non.

Hoàng Văn Lãng thấy một màn này, tâm trạng cũng tốt hơn không ít. Ông vừa lòng gật đầu, nhẹ giọng nói với Từ Ngạo Tuyết “Tổng giám đốc Từ thật có tâm, cố ý mời chuyên gia như vậy từ nước Mỹ về điều trị cho con gái tôi, tôi thật sự không biết nên báo đáp thế nào!”

Từ Ngạo Tuyết nghe vậy thì trong lòng không kìm được mà thấy vui vẻ, chỉ cần Jackson có thể chữa khỏi cho Hoàng Tình Ca, như vậy, cô ta có thể dễ dàng bàn chuyện với Hoàng Tình Lãng hơn rồi.

Hoàng Kỳ Bân nghĩ thầm, lúc sau nhất định phải chăm sóc cho tên lừa đảo Tề Đẳng Nhàn thật tốt mới được. Hắn đúng là không biết điều, không những dám lừa ba mà còn nguyền rủa em gái!

“Chắc là do sa đọa, đã từng là cậu cả nhà họ Tề mà nay lại lưu lạc đến mức phải đi làm lừa đảo, haiz…” Từ Ngạo Tuyết nghĩ thầm, càng thêm khinh thường Tề Đằng Nhàn.

Khó trách Ngọc Tiểu Long chướng mắt người đàn ông như vậy, có lẽ không có bối cảnh chỉ là một nguyên nhân, càng quan trọng hơn là không có bản lĩnh còn thích làm bộ làm tịch.

“Tình Ca, mẹ cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng của cô. Bà ấy nhất định đang hy vọng cô sớm ngày khỏe lên, trở về cuộc sống bình thường, không phải lúc nào cũng sống trong bóng tối của quá khứ…” Jackson tiếp tục dẫn dắt cảm xúc của Hoàng Tình Ca, dần nói vào trọng điểm.

Nhưng đúng lúc này, hai mắt Hoàng Tình Ca hai mắt bỗng nhiên mở to, hoảng sợ mà nhìn Jackson.

Jackson cũng rất chấn động, từ lúc bắt đầu đến giờ, quá trình thôi miên rất thuận lợi, Nhưng tại sao, Hoàng Tình Ca lại đột nhiên bừng tỉnh?

Anh ta hành nghề điều trị tâm lý cho bệnh nhân tâm thần nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Theo lý mà nói, trong trạng thái như vậy, Hoàng Tình Ca cần phải bị ngoại lực lớn tác động hoặc là trong tiền thức sinh ra xung đột kịch liệt, cô ấy mới đột nhiên bừng tỉnh.

“Sao lại thế này?” Jackson cũng rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

Hoàng Tình Ca hét lên một tiếng, đột nhiên vung tay tát lên mặt Jackson một cái. Móng tay sắc nhọn vẽ nên một đường máu thật sâu trên mặt anh ta.

“Em gái!” Hoàng Kỳ Bân hốt hoảng, vội vàng tiến lên, muốn ôm lấy Hoàng Tình Ca không để cô không ngã xuống.

Hoàng Tình Ca lại nhanh nhẹn né tránh, cô ấy nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ rồi kéo rèm ra, trực tiếp nhảy lên bệ cửa sổ!

“Tình Ca!!!” Hoàng Văn Lãng tuyệt vọng hét lớn, đôi chân mất lực làm ông ngã khuỵu xuống sàn.

Hoàng Tình Ca đánh vỡ cửa kính, thân thể rơi từ trên tầng hai cao hơn sáu mét xuống. Với tình trạng cơ thể của cô ấy, một khi chạm đất, cô nhất định sẽ chết, nội tạng cũng đều sẽ bị rách.

“A!”

Từ Ngạo Tuyết và Jackson cũng không khỏi phát ra tiếng kinh hô, hiển nhiên không ngờ là Hoàng Tình Ca lại đột nhiên nhảy lầu tự sát.

“Mẹ, con đến tìm mẹ đây… con xin lỗi, ngày ấy con không nên cãi nhau với mẹ.” Hoàng Tình Ca rơi tự do giữa không trung, nước mắt không ngừng chảy ra, trong lòng cảm thấy thoải mái như sắp được giải thoát.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đang chậm rãi bước qua cửa, nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, ngẩng đầu nhìn thì thấy một bóng người đang từ trên trời rơi xuống.

“Bầu trời sẽ không rớt bánh có nhân, nhưng hình như sẽ rớt gái đẹp?”

Hắn đứng hai chân rộng bằng vai, hai tay nâng lên, tay phải hơi duỗi ra nhẹ nhàng uyển chuyển. Giống như chim công xòe đuôi, cẩn thận theo đuổi bạn tình.
Chương 54 Một giờ

Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn đã chạm đến thân thể đã rơi xuống của Hoàng Tình Ca giữa không trung, năm ngón tay siết chặt, kéo cô ấy về phái mình.

Ngay sau đó, hắn thuận thế tiến lên, sau đó hơi xoay người, nhẹ nhàng ôm Hoàng Tình Ca vào lòng.

Lực trùng kích thật lớn làm hắn không khỏi mất thẳng bằng nhưng hắn không hề dừng lại, lại thuận thế tiến lên và xoay người, loại bỏ lực rơi.

Hoàng Tình Ca nặng hơn bốn mươi lăm kilogram, rơi xuống từ độ cao sáu mét, nhờ có Tề Đẳng Nhàn mà tránh được kết cục hoa tàn ngọc nát.

“Cô gái, có chuyện gì nghĩ không ra mà phải nhảy lầu thế?” Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.

“……” Hoàng Tình Ca sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn, một câu cũng nói không nên lời.

Sau đó, cô ấy lại chán nản tự oán trách bản thân, tại sao cô vẫn còn sống, tại sao cô còn chưa chết chứ?

Cô chỉ là muốn được giải thoát thôi à, sao ngay cả điều này cũng không làm được?

Lúc này, Hoàng Kỳ Bân thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống, thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm Hoàng Tình Ca trong lòng vẫn còn khiếp sợ nhưng ngay sau đó mừng rỡ thốt lên “Thật tốt quá!”

Hoàng Văn Lãng nghe vậy không khỏi sửng sốt, lửa giận ngút trời, em gái nhảy lầu mà anh trai lại nói như vậy?

“Ba, Tề Đẳng Nhàn ở dưới đỡ được Tình Ca, em ấy không sao hết!” Hoàng Kỳ Bân vui mừng giải thích.

“Cái gì?!” Hoàng Văn Lãng giật mình, vội chạy tới bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm Hoàng Tình Ca đứng ở phía dưới.

“Phù——”

Hoàng Văn Lãng thở dài nhẹ nhõm, hai chân nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Sắc mặt hai người Từ Ngạo Tuyết và Jackson đều tái đi vì khiếp sợ, sau khi biết được Hoàng Tình Ca không sao thì cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Về nhà đi, tôi cũng về đây.” Tề Đẳng Nhàn thả Hoàng Tình Ca xuống, lạnh nhạt nói.

Lúc này đám người Hoàng Kỳ Bân vội vàng chạy xuống lầu, thấy Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị rời khỏi đại viện thì nhanh chóng tiến lên ngăn cản.

“Tề đại sư, tề đại sư, ngài đợi một chút!” Hoàng Kỳ Bân chạy tới, đầy mặt tươi cười.

“Sao? Còn muốn đánh gãy chân tôi?” Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, cười lạnh hỏi.

Hoàng Kỳ Bân hơi ngẩn ra, sau đó nịnh nọt mà cười nói “Nào dám? Vừa rồi tôi chỉ là đùa giỡn với Tề đại sư một chút thôi? Sao tôi có thể làm vậy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”

“Tề đại sư đừng đi, đừng đi mà… Cảm ơn ngài đã ra tay cứu em gái tôi, lòng tôi vô cùng cảm kích, nhưng cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Tề đại sư…” Hoàng Kỳ Bân giữ cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, không cho hắn rời đi.

Vừa này, Tề Đẳng Nhàn nói phương pháp trị liệu của Jackson không ổn, sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên, không lâu sau đã xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Hoàng Kỳ Bân mới thực sự ý thức được, Tề Đẳng Nhàn không phải kẻ lừa đảo mà là đại sư chân chính!

Hơn nữa, người bình thường có thể nhẹ nhàng đỡ được một người phụ nữ trưởng thành rơi từ sáu mét xuống sao? Nghĩ thế nào đều thấy không thể!

“Tề đại sư, ngài đừng đi…”

Hoàng Văn Lãng cũng vội vã chạy tới, lúc này, thị trưởng không còn dáng vẻ của một người quyền cao chức trọng, vẻ mặt uể oải và đầy xấu hổ.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Thị trưởng Hoàng, vừa này là các người đuổi tôi đi, bây giờ tôi đi thì các người lại muốn giữ lại, rốt cuộc các người muốn thế nào?”

“Rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi ngài, vừa rồi là chúng tôi không đúng! Nhưng, dù sao Tình Ca cũng là con gái tôi, bởi vì con bé mà tôi hơi mất bình tĩnh, hy vọng ngài có thể thông cảm…” Hoàng Văn Lãng vội vàng khom lưng xin lỗi.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thị trưởng thành phố không để ý mặt mũi mà cúi đầu xin lỗi mình, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, bình tĩnh nói “Được, tôi có thể hiểu và tha thứ cho ông, tôi đi trước đây.”

“A?!”

Hai cha con đều không khỏi sửng sốt, vội vàng ngăn hắn lại.

“Đừng như thế mà… Tề đại sư, vừa nãy đều trách chúng tôi mắt chó không biết nhìn người, kính mong ngài đừng trách! Ngài cũng thấy tình trạng của em gái tôi rồi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, cứu em ấy đi.” Hoàng Kỳ Bân khẩn khoản cầu xin.

“Tề đại sư, tôi thật sự biết sai rồi, xin ngài rủ lòng từ bi cứu con gái tôi!” Hoàng Văn Lãng cũng nói.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi trầm mặc, hắn không phải loại người vẫy tay gọi là tới, xua tay đuổi là đi.

Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, nói “Tề đại sư, xin ngài hãy giúp cho. Về sau bất kể có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì khó đến mấy tôi cũng nhiệt tình hỗ trợ!”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, sau đó lắc đầu, nói “Được rồi, nếu ông đã nói đến mức này thì tôi sẽ nghĩ cách.”

“Vâng vâng vâng, cảm ơn Tề đại sư!” Hoàng Văn Lãng liên tục khách khí.

Tề Đẳng Nhàn lại được hai cha con Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân mời vào nhà, đám người giúp vừa mới phỉ nhổ hắn, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Thị trưởng Hoàng, thật là ngại quá, chuyện vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tôi…” Jackson đi tới, xấu hổ giải thích.

“Jackson tiên sinh, chuyện này không trách ngài, tình huống của con gái tôi có chút phức tạp.” Hoàng Văn Lãng thở dài, nói, “Chuyện kế tiếp, giao cho Tề đại sư!”

Từ Ngạo Tuyết ngẩn ra, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ngạc nhiên nói “Thị trưởng Hoàng, ngài thật sự định để kẻ lừa đảo này…”

“Kẻ lừa đảo? Hừ, hoang đường! Câu nói của Tề đại sư không phải ứng nghiệm rồi sao? Tổng giám đốc Từ, xin cô hãy tự trọng!” Hoàng Văn Lãng nhíu mày, trầm giọng nói.

Từ Ngạo Tuyết không dám nói tiếp, nghiến răng oán hận mà lườm Tề Đẳng Nhàn.

Jackson thì lắc đầu, nói “Chuyện tôi không có biện pháp giải quyết, một cảnh ngục như hắn có thể xử lý được sao?”

“Thị trưởng Hoàng, tôi đề nghị ông cho tôi thêm chút thời gian để tôi nghiên cứu sâu về bệnh của cô Hoàng, tôi khẳng định có thể xây dựng một phương án điều trị tuyệt vời.”

“Nếu để hắn nói bậy bạ khiến bệnh của cô Hoàng nặng thêm thì chỉ sợ đến lúc đó việc trị liệu sẽ càng thêm khó khăn!”

Dù sao Jackson cũng là chuyên gia, lời anh ta nói làm hai người Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân không khỏi trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ.

“Các người quyết định nhanh đi.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu tình nhìn hai cha con Hoàng Văn Lãng, lạnh nhạt lên tiếng.

Hoàng Văn Lãng cắn răng hạ quyết tâm, nói “Để Tề đại sư trị liệu cho con gái tôi trước đi!”

Jackson nghe vậy thì mặt đầy thất vọng, sau đó nhìn Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười lạnh, nói “Anh chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết thôi, để cho anh làm, chỉ sẽ làm bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng.”

“Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt tuyên bố.

“Cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy? Cậu nói đùa đấy hả, chuyên gia ở nước Mỹ như tôi còn không thể giải quyết, một cảnh ngục nhỏ bé như cậu mà mạnh miệng thật đấy!” Jackson chế nhạo.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Chuyện đơn giản, một giờ là xong.”

Jackson sửng sốt, sau đó cười to nói “Ha ha, lúc này tôi có thể khẳng định cậu chính là kẻ lừa đảo! Một giờ là xong? Cậu đang đùa cái gì vậy, nếu cậu có thể làm được thì các chuyên gia tâm lý học trên toàn thế giới còn mặt mũi nào mà hành nghề?”

Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý, nhưng Hoàng Văn Lãng lại cảm thấy bản thân vừa rồi mồm nhanh hơn não, đặt cược quá lớn.

“Được thôi, nếu cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy trong vòng một giờ thì tôi sẽ ngay lập tức cho cậu năm trăm vạn đôla mỹ!” Jackson lạnh lùng nói.

“Nhưng nếu cậu không chữa được thì cậu phải quỳ xuống nhận sai với tất cả các nhà tâm lý học trên toàn thế giới, thừa nhận bản thân là một tên lừa đảo vô liêm sỉ!”

“Tôi hy vọng, thị trưởng Hoàng có thể làm nhân chứng cho chúng tôi!”
Chương 55 Ngủ ngon

“Sao thế, sao cậu không dám nói tiếp?”

“Có phải là thấy tôi lấy ra nhiều tiền cược như vậy nên sợ rồi không?”

“Ha ha, cậu không cần có gánh nặng tâm lý đâu. Bởi vì cậu vốn không thể thắng được năm trăm vạn đôla mỹ này, càng không thể chữa khỏi cho cô Hoàng trong vòng một giờ!”

Jackson đầy mặt khinh thường, nhìn Tề Đẳng Nhàn, tiếp tục chế nhạo “Đúng là kẻ lừa đảo, Trung Quốc lắm kẻ lừa đảo thật!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Không phải, tôi chỉ là lần đầu thấy có người xa lạ vô duyên vô cớ muốn tặng cho mình năm trăm vạn đôla mỹ nên cảm thấy có chút kỳ quái thôi.”

Lời này của hắn vừa nói ra, mọi người đều không khỏi sững sờ.

Tuy giọng điệu bình thường nhưng nội dung thực sự đáng giận? Làm người bị nhằm vào suýt tức đến vỡ mạch máu não!

Jackson lạnh lùng nói “Được, nếu cậu có bản lĩnh như vậy thì cứ lấy tiền của tôi đi! Chỉ cần trong vòng một giờ có thể chữa khỏi cho cô Hoàng!”

Anh ta đã lăn lộn trong giới tâm lý học nhiều năm, từng điều trị vô số người bệnh mắc các loại vấn đề tâm lý. Chỉ là trường hợp như Hoàng Tình Ca là khá hiếm thấy. Hơn nữa, bệnh này thường phỉa hao phí rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể chữa khỏi, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói một giờ là được. Đừng nói lấy ra năm trăm vạn đôla Mỹ làm tiền đặt cược, cho dù đánh chết anh ta thì anh ta cũng không tin.

“Tề đại sư, ngài xem…” Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, hỏi.

“Được thôi, vậy làm theo lời anh ta nói đi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, vẻ mặt không sao cả.

“Nếu tôi thắng, tôi sẽ lấy năm trăm vạn đôla Mỹ từ anh ta; nếu tôi thua thì tôi sẽ quỳ xuống, thừa nhận bản thân là kẻ lừa đảo.”

Jackson cười nhạo, nói “Cũng không thể đơn giản như vậy, nếu cậu thua, ngoài việc quỳ xuống thừa nhận mình là kẻ lừa đảo thì cậu còn phải đăng tin lên báo và mạng, tuyên bố thân phận kẻ lừa đảo của mình cho mọi người trên toàn thế giới đều biết!”

Tề Đẳng Nhàn búng tay một cái, nói “Vậy cứ quyết định như vậy đi, bây giờ tôi sẽ đi chữa bệnh cho cô Hoàng, thị trưởng Hoàng, ông làm nhân chứng cho vụ cá cược này đi. Thời gian cá cược là một tiếng đồng hồ.”

“Được!” Hoàng Văn Lãng không nói hai lời trực tiếp đồng ý.

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, ngay cả Jackson còn chưa thể giải quyết, cô ta không tin Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực này.

Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn đồng ý cá cược sảng khoái như vậy, hẳn là bị Jackson bức đến bên vách núi không thể không cố gắng chống đỡ mà thôi.

“Bây giờ tôi phải đi chữa bệnh cho cô Hoàng, thời hạn một giờ, trong lúc đó các người đừng quấy rầy tôi. Một giờ sau, tôi sẽ đi ra.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“Không thành vấn đề!” Hoàng Văn Lãng đồng ý.

Hoàng Kỳ Bân có chút do dự, dù sao để Tề Đẳng Nhàn ở cùng một phòng với em gái, ít nhiều vẫn có chút không ổn…

Có điều, anh ta cũng không dám nói thêm gì, tránh Tề Đẳng Nhàn thật sự bỏ gánh chạy lấy người.

“Hừ, giả thần giả quỷ!” Jackson cười lạnh, chỉ chờ một giờ sau, xem bộ mặt thật của Tề Đẳng Nhàn bị vạch trần không thể che giấu nữa.

Tề Đẳng Nhàn đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ lên, nhìn Hoàng Tình Ca đang ngây ra như phỗng, bình tĩnh nói “Có phải gần đây cô thường xuyên gặp ác mộng không? Mơ thấy người mẹ đã chết của mình, hơn nữa, trong mơ bà ấy thường xuyên đổ lỗi cho cô nên cô mới sinh ra ý nghĩ tự sát?”

Hoàng Tình Ca nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, dưới mái tóc rối bời xõa tung là một khuôn mặt tiều tụy.

“Anh… làm sao anh… biết?” Do lâu rồi không nói chuyện, nên khi nói ra, Hoàng Tình Ca nói khá lắp bắp.

“Có người âm thầm dùng tà thuật hại cô, hơn nữa, cô thử nghĩ lại xem, tình mẹ rộng bao la, trên đời này lại có người mẹ nào không hy vọng con mình sống tốt chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói tới đây thì không nhịn được mà thở dài.

Hoàng Tình Ca im lặng, vòng tay ôm đầu gối.

“Nhìn vào mắt tôi.” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên lên tiếng.

Hoàng Tình Ca theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong nháy mắt hai đôi mắt đối diện, trong mắt cô ấy lộ ra mê mang.

Trong nhà phật từng có cao tăng quán đỉnh cho đệ tử, loại quán đỉnh này không giống kiểu truyền nội lực như trong tiểu thuyết võ hiệp mà giống một loại thôi miên hơn, cũng có thể coi là thôi miên tâm linh.

Thông qua loại thôi miên này, các cao tăng có thể truyền đạt ý tưởng, Phật pháp…

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn cũng đang làm quán đỉnh tương tự với Hoàng Tình Ca, hơn nữa lực lượng tâm linh của hắn mạnh mẽ đến mức làm người ta líu lưỡi, chỉ qua một cái nhìn nhau trong nháy mắt đã có thể hoàn thành thôi miên Hoàng Tình Ca.

“Ngủ đi, cô sẽ gặp lại mẹ mình, bà ấy sẽ nói với cô những lời bà ấy chân chính muốn nói.” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nhấn vào giữa mày Hoàng Tình Ca.

Cơ thể Hoàng Tình Ca theo đó mà ngã xuống, phịch một tiếng, ngã ra giường và chìm vào giấc ngủ.

Tề Đẳng Nhàn thu tay về không làm gì nữa mà chỉ ngồi chờ bên cạnh.

Hoàng Tình Ca ngủ rất say, hô hấp đều đều. Hơn nữa, điều kỳ diệu là trong khi ngủ, sắc mặt của cô ấy dần trở nên tốt hơn. Luồng khí đen quấn quanh ấn đường cũng chậm rãi biến mất.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, người có võ công càng cao, khí huyết càng tràn đầy thì dương khí và chính khí cũng càng nhiều, rất dễ khắc chế những loại khí âm sát này.

“Bên trong không có động tĩnh gì, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoàng Kỳ Bân đứng bên ngoài áp tai vào cửa để nghe, nhưng bên trong ngay cả một tiếng động cũng không có, làm anh ta lòng nóng như lửa đốt.

“Tề đại sư hẳn là có cách độc đáo của mình, con đừng sốt ruột như thế.” Hoàng Văn Lãng cũng rất lo lắng nhưng vẫn nói vậy để an ủi con trai.

Nói xong, ông bất giác nhớ tới cảnh lần đầu gặp Tề Đẳng Nhàn. Khi đó, ông cũng không hề tin Tề Đẳng Nhàn nhưng cuối cùng, vẫn là Tề Đẳng Nhàn ra tay cứu ông một mạng.

Từ Ngạo Tuyết ngồi gần đó không nói gì. Cô ta thực sự rất muốn xem, một giờ sau Tề Đẳng Nhàn không thể chữa khỏi bệnh của Hoàng Tình Ca sẽ giải thích thế nào với hai người Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân?

Về phần Jackson, anh ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ thần bí từ trước, nếu không, bên trong sao có thể không có động tĩnh gì?

“Đoán chừng lúc này tên cảnh ngục nhỏ đó đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô Hoàng mà thôi, hắn biết tâm lý học là cái gì à?” Jackson kinh thường giễu cợt.

“Tí tách, tí tách, tí tách ——”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắp hết hạn thời gian một giờ.

Hoàng Tình Ca vẫn đang cuộn mình ngủ trên giường, có điều đã không an ổn như ban đầu. Lúc này, cô ấy chợt khóc, như thể mơ thấy cái gì…

“Mẹ, con xin lỗi, lúc ấy con không nên tùy hứng…” Hoàng Tình Ca vừa khóc vừa nói mớ.

Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, thấy đã đến một giờ bèn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rồi đột nhiên kéo rèm ra!

Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trong phòng như làm sống dậy cả không gian, Hoàng Tình Ca cũng bị ánh mặt trời đánh thức.

Khi cô ấy tỉnh lại vẫn không ngừng rơi nước mắt, vẻ mặt mờ mịt.

“Bây giờ, thấy trong lòng dễ chịu hơn chưa?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu hỏi.

“Cảm ơn.” Hoàng Tình Ca nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, giống như trút bỏ tâm ma, cả người toát ra một loại khí chất hoàn toàn bất đồng lúc trước.

“Không khách khí.” Tề Đẳng Nhàn cười, thản nhiên đáp.

Lúc này, cửa phòng cũng bị Hoàng Văn Lãng mở ra.

Jackson gấp không chờ nổi xông vào đầu tiên, cười lạnh nói “Thời hạn một giờ tới rồi, cậu quỳ xuống cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK