Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 573 An toàn

Chương 573: An toàn

Dương Quan Quan bị hành vi ma quái của hắn dọa sợ đến mức suýt ngã khỏi giường, hung ác nhìn hắn chằm chằm.

Sau đó, cô nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cầm khăn lau tóc, và cô lại suýt ngất đi.

Con gái mà, thường có hai khăn.

Một tấm rửa mặt, một tấm...???

"Sao vậy?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Không có gì, anh mau trở về đi, tôi không sao, rất khỏe mạnh, thân thể rất khỏe!" Dương Quan Quan ngồi dậy, lớn tiếng nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thôi mà, đã muộn như vậy, ra ngoài sợ gặp quỷ...Cô không biết đâu, tôi rất sợ quỷ."

Dương Quan Quan nói: "Tôi nhìn anh chính là một con quỷ, lão sắc quỷ!'

“Tôi rõ ràng là LSP, đừng nói nhảm.” Tề Đẳng Nhàn nói.

"..." Dương Quan Quan nhất thời không nói nên lời, người này không cần mặt mũi nữa sao?

Cô phát hiện, chỉ cần tên Tề Đẳng Nhàn này còn dây dưa với cô, hắn sẽ da mặt dày, chắc chắn có thể dùng đạn đại bác xuyên thủng.

Dương Quan Quan tức giận nói: "Đừng tưởng tôi không biết những gì anh đã làm trong khi tôi đang ngủ. Tôi đã cài sai tất cả các nút trên quần áo của mình!"

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: " Tôi có thể làm gì? Chẳng qua là xem tim của ngươi có bị thương hay không thôi!"

Dương Quan Quan sửng sốt nói: "Anh còn có thể nhìn thấu tim?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Công phu đã được luyện tập đến trình độ cao và cô sẽ có khả năng nhìn thấu."

Dương Quan Quan sửng sốt một lát, sau đó cười nham hiểm nói: "Anh tại sao không nói một chút, tu hành đến chỗ cao, có thể phi thăng tiên thiên, trường sinh bất tử chứ?!"

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nói: "Làm sao cô biết? Đây là những điều cuối cùng tôi định dạy cho cô!"

Dương Quan Quan vừa mới ngất đi, thật sự là một kỹ năng không biết xấu hổ đến mức này, cũng thật là một loại bản lĩnh a.

Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đi thẳng vào phòng, nhích mông đến bên giường, ngồi ở đó cảm thấy rất thoải mái.

Dương Quan Quan sắc mặt đỏ bừng, ôm chăn chui vào mép giường, quấn mình như chim cút, luôn luôn đề phòng ma trảo từ trong bóng tối chui ra.

"A, bộ dáng này, thật muốn khi dễ cô ấy..." Tề Đẳng Nhàn không khỏi trong lòng kêu lên một tiếng, nhưng nghĩ tới hôm nay mình bị thương nặng như vậy, hắn vẫn là đè tâm tư đen tối ấy xuống.

Hai người sau nhiều ngày xa cách lại nằm chung trên một cái gường.

Chiếc giường được phủ bằng chất khử mùi cơ thể của Dương Quan Quan đã được ngâm trong nhiều ngày, khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nó rất thơm, và chiếc gối cũng có mùi thơm của dầu gội đầu, mùi rất dễ chịu.

"Kim bổ đâm!" Tề Đẳng Nhàn khen.

"Không tồi, anh có thể cút ra ngoài để cho tôi nghỉ ngơi thật tốt!" Dương Quan Quan có chút tức giận đá hắn một cước, nhưng hắn lại hờ hững.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, trực tiếp ngủ thiếp đi, không thèm nói chuyện với Dương Quan Quan nữa.

Sau đó, hắn vươn tay đem cô ôm vào trong ngực, nghiêm túc nói: "Tôi không ăn thịt người, đừng sợ!"

Dương Quan Quan run lên.

Tuy nhiên, sau khi cô phát hiện ra rằng Tề Đẳng Nhàn thực sự không còn suy nghĩ gì nữa, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mí mắt dần nặng trĩu.

"Ồ... Hắn hôm nay nói Dương gia người muốn mạng của ta, đại khái là bởi vì lo lắng, cho nên mới quyết định ở lại?" Dương Quan Quan ngẩn người nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm thư thái.

Mãi đến sáng sớm, Dương Quan Quan mới bị đánh thức bởi tiếng còi xe cảnh sát chói tai.

Cô phát hiện Tề Đẳng Nhàn không còn ở đây, không nhịn được đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy dưới lầu có rất nhiều thám tử đang thu dọn xác chết bằng túi vải đen và cáng.

Tề Đẳng Nhàn đang đứng trước mặt nhóm thám tử này tán gẫu với cảnh sát trưởng Triệu Thiên Lộc, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt từ trên lầu nhìn xuống, không khỏi ngẩng đầu lên cười một tiếng.

Dương Quan Quan sau khi nhìn hắn, trên mặt lộ ra một tia nụ cười, trong lòng có một loại khó giải thích được cảm giác bình yên.

Có vẻ như trong lúc mình đang ngủ đã xảy ra chuyện nguy hiểm, nhưng tất cả đều được Tề Đẳng Nhàn giải quyết dễ dàng.
Chương 574 Chịu thua

Chương 574: Chịu thua

Từ Ngạo Tuyết có cảm giác rằng mình gần như đã khỏi hẳn rồi, muốn nhân dịp này quay trở về Đế Đô.

Cô ta vốn muốn lặng lẽ hành động vào lúc rạng sáng hôm nay, nhưng cô ta đâu biết rằng phòng khám Mai La hiện đang cung phụng Tề Đẳng Nhàn như ông lớn vậy.

Cũng vì thế nên tất nhiên bọn họ sẽ phái người trông coi cẩn thận 24/7 đối với bệnh nhân do hắn đưa tới.

Từ Ngạo Tuyết vừa mới bắt đầu hành động đã bị phát hiện ngay lập tức, người phát hiện ra cô ta báo cáo cho Vladimir, sau đó Vladimir cũng báo cho Tề Đẳng Nhàn.

Đến khi Tề Đẳng Nhàn chạy tới thì Từ Ngạo Tuyết vẫn đang im lặng dọn đồ trang sức, thậm chí cô ta còn chưa kịp thay bộ đồng phục bệnh nhân.

“Sao trời còn sớm thế này mà anh đã tới đây rồi?!” Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết vô cùng hoảng loạn, ngoài trời vẫn chưa sáng kia mà.

Cô ta vừa cất tiếng hỏi vừa lặng lẽ giấu đồ đạc của mình ra sau lưng, sợ bị Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Từ Ngạo Tuyết ơi là Từ Ngạo Tuyết, cô muốn thua thê thảm đến thế sao? Thậm chí còn bỏ chạy cơ à?”

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng đáp lại: “Ai bảo tôi định chạy trốn, chẳng qua tôi thấy căn phòng này quá bừa bộn nên muốn dọn dẹp lại một chút mà thôi, có phải anh nghĩ ngợi sâu xa quá rồi hay không?!”

Tề Đẳng Nhàn bước từng bước, áp sát cô ta: “Vậy sao? Để tôi xem xem, có phải cô đã sớm mua xong vé máy bay rồi không nhỉ?!”

Từ Ngạo Tuyết lập tức hoảng loạn nhét điện thoại xuống dưới gối đầu. Cứ mỗi lần bị Tề Đẳng Nhàn bức bách một cách quái gở thế này là cô ta lại đánh mất hết cung cách khuôn phép mẫu mực.

“Đây là tài sản cá nhân của tôi, anh không được phép xem!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

“Đến cả cô mà tôi còn xem hết từ đầu đến chân rồi, thế mà cái này thì không được phép xem? Cô đùa tôi đấy à!” Tề Đẳng Nhàn cười cười cướp lấy chiếc điện thoại, ép cô ta mở khóa.

Từ Ngạo Tuyết liều mạng phản kháng, nhưng làm sao mà sức lực của cô ta có thể lớn bằng Tề Đẳng Nhàn được, cô ta bị hắn cầm ngón tay ấn vào vị trí nhận khóa vân tay.

Tề Đẳng Nhàn mở phần mềm ra, quả nhiên nhìn thấy một mã vé máy bay có thời gian xuất phát là ngày hôm nay. Hắn bèn nở nụ cười: “Cô nhìn đi, cô vẫn còn chối là cô không muốn chạy cơ à?”

Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn vạch trần, không biết làm gì ngoài tỏ vẻ giận dữ: “Tôi muốn rời khỏi thành phố Trung Hải đấy, thì sao nào? Đế Đô mới là nhà của tôi, tôi muốn về nhà thì có gì là sai?”

“Cô muốn về nhà thì đương nhiên không có gì là sai, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải trả nợ thua cược đã chứ!” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Thế nào là trả nợ thua cược?” Từ Ngạo Tuyết hoang mang hỏi.

“Cô cũng biết mà, lần trước cô trả nợ thua cược thế nào thì lần này cô trả nợ thua cược thế ấy.” Tề Đẳng Nhàn nắm lấy hai tay của cô ta, áp sát từng bước từng bước một.

Trong lúc điên cuồng phản kháng, Từ Ngạo Tuyết bị hắn trực tiếp đẩy ngã xuống giường bệnh, những nút cài trên bộ quần áo bệnh nhân bung ra chỉ trong nháy mắt, hệt như một lớp giấy dán tường mỏng manh, ngay sau đó phòng tuyến cuối cùng cũng bị cởi bỏ bằng tốc độ ánh sáng.

Từ Ngạo Tuyết giận dữ nói: “Anh đúng là thứ vô liêm sỉ không biết xấu hổ là gì, anh làm thế này có đáng mặt đàn ông không? Đồ nhỏ nhen đê tiện không ai bằng!”

Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Cô có nói gì cũng không trốn được lần này đâu.”

Giường bệnh rung cót két, những lời nói sắp thốt ra khỏi miệng Từ Ngạo Tuyết cũng biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ pha lẫn một chút thống khổ.

Từ Ngạo Tuyết dồn hết toàn lực muốn phản kháng mà cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tay ác quỷ, ngược lại chính bản thân cô ta còn mệt chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết trong bộ đồng phục bệnh nhân xộc xệch thiếu chỉnh tề, không thể không nhớ tới trò chơi không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi của Nhật tên là “Trực đêm trong tòa nhà bệnh viện”, cũng có nhiều điểm tương đồng ra phết!

“Hức hức hức… Nhất định sẽ có một ngày tôi tự tay giết chết anh!” Cuối cùng Từ Ngạo Tuyết không chịu đựng nổi nữa, cô ta ôm mặt bật khóc.

“Thế thì cô phải cố gắng thật nhiều mới được!” Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta, có vẻ không quan tâm lắm.

Từ Ngạo Tuyết lau sạch nước mắt trên má, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mặc quần áo lại, lạnh lùng nói: “Rồi anh sẽ phải hối hận vì những tổn thương mà anh tạo ra cho tôi, tôi đảm bảo đấy!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Cố lên!”

Từ Ngạo Tuyết siết chặt nắm đấm, cô ta biết đấu khẩu với tên này cũng chỉ là vô tác dụng, hơn nữa cô ta cũng đâu thể nói lại hắn, cái miệng kia của Tề Đẳng Nhàn có thể khiến người khác tức đến chết đi được!

“Sau này cứ mỗi lần hai ta gặp mặt thì tôi lại cổ vũ cô một lần nhé, để cô cố gắng lên.” Tề Đẳng Nhàn cười khẽ một tiếng.

“Bởi vì chắc chắn cô sẽ nói ra những lời tương tự.”

“Nhưng những lời nói ấy thực sự chẳng có tác dụng gì với tôi đâu, vì cô đã nói nhiều lần lắm rồi.”

Từ Ngạo Tuyết giận tới nỗi suýt thì khiến vết thương chưa khép miệng được bao lâu tiếp tục bật máu, cô ta nghiến răng: “Được, hai ta cứ chờ mà xem!”

Sau khi mặc quần áo tử tế, cô ta lại là một trang hảo hán, không, cô ta lại là Từ tổng cao cao tại thượng.

Thế nhưng khi ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì cô ta lại chẳng thể toát ra chút khí chất nào của quá khứ cả, thậm chí chỉ cần trông thấy hắn là tâm trạng của cô ta sẽ xấu đi trông thấy.

“Đi thôi, tôi đưa cô đến sân bay nhé.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vào vai cô ta, mỉm cười.

Từ Ngạo Tuyết nói: “Tôi không cần!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Vậy thì tốt quá, nếu giữa đường có sát thủ nào xuất hiện rồi đâm cho cô một nhát thì cô lại phải tiếp tục nằm dưỡng thương ở Trung Hải thêm nửa tháng nữa rồi, đến lúc đó tôi có thể chơi trò “Trực đêm trong tòa nhà bệnh viện” thêm nhiều lần nữa!”

Từ Ngạo Tuyết sởn cả tóc gáy, mãi một hồi lâu sau cô ta mới gật đầu chấp nhận: “Thôi được, anh tiễn tôi đi đi!”

“Được thôi, cô hận tôi thì cứ hận, nhưng giữa hai ta vẫn có chút tình nghĩa cơ mà.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Những gì diễn ra trong sáng nay khiến hắn thấy tinh thần mình vô cùng thoải mái, đêm qua ở chỗ Dương Quan Quan hắn vẫn luôn nín nhịn, bây giờ thì được thư thái rồi.

Hơn nữa ngủ cùng Từ Ngạo Tuyết cũng coi như vợ chồng trùng phùng sau một thời gian dài xa cách đấy nhỉ? Dù sao lần trước bọn họ từ biệt nhau cũng lâu quá rồi mà, tuy dạo gần đây có gặp mặt nhưng vì cô ta bị thương nên chính hắn cũng không hề ra tay.

Nhớ lại cảnh tượng Từ tổng cao cao tại thượng tỏ ra đau đớn ấm ức trên giường bệnh, trong lòng Tề Đẳng Nhàn nảy sinh chút khoái cảm biến thái, nhất là khoảnh khắc cuối cùng khi Từ Ngạo Tuyết sụp đổ mà hô to “Xin anh đừng vào”.

Tề Đẳng Nhàn lái xe tới sân bay, suốt dọc đường Từ Ngạo Tuyết luôn im lặng không nói câu nào, hắn cũng chẳng biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Lần này Từ Ngạo Tuyết quay lại Trung Hải, cô ta vốn tưởng mình có thể đối diện với Tề Đẳng Nhàn trong một tâm thái hoàn toàn khác, nào ngờ cuối cùng bản thân vẫn thất bại thảm hại, thậm chí còn suýt nữa bị người của nhà họ Tiết giết chết ở chỗ này!

Cái mạng nhỏ suýt thì không còn nữa, trước khi đi lại còn phải lên giường với Tề Đẳng Nhàn một lần, cô ta có nghĩ thế nào cũng thấy tủi thân vì đã phải chịu thiệt.

“Làm việc cho nhà họ Triệu mệt chết đi được, phải không? Cô cũng là bất đắc dĩ nên mới phải chấp nhận, đúng chứ? Cô có muốn suy xét đến khả năng về dưới trướng tôi làm việc không nào, tôi sẽ để cô tự do hơn, thỏa thích thể hiện bản thân trong một môi trường rộng lớn hơn nữa.”

“Được thôi!” Từ Ngạo Tuyết vừa cười nhạt vừa đáp lời. “Anh có lá gan đó thì cứ thoải mái giao công ty lại cho tôi phụ trách!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nhưng nhà họ Triệu đâu phải thứ tốt lành gì.”

Từ Ngạo Tuyết trả lời: “Với tôi thì đến cả một “thứ” anh cũng chẳng phải.”

Gương mặt cô ta vẫn còn ửng hồng, đôi mắt cũng trong veo và long lanh như ngậm nước, hận thì hận, nhưng cảm giác sung sướng mà cô ta đạt được cũng là sự thật không thể chối cãi.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đưa cô ta tới sân bay.

“Đi đi, tôi đưa cô vào trong. Hay là tới chỗ lần trước nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn vừa xuống xe đã quàng vai bá cổ Từ Ngạo Tuyết, trông có vẻ vô cùng thân mật.

Từ Ngạo Tuyết giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chút sức lực ấy làm sao mà đủ. Cô ta căm hận nói: “Tôi sẽ không tiếp tục cho anh cơ hội bắt nạt tôi thêm một lần nào nữa đâu!”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đưa tay nhéo nhẹ ngực cô ta một cái.

Từ Ngạo Tuyết tức giận tới nỗi suýt thì chết bất đắc kỳ tử ngay tại sân bay.

“Tôi nghĩ là cô đừng nên nói quá nhiều thì hơn!” Từ Ngạo Tuyết cười mà như không cười.

Từ Ngạo Tuyết đi tới cửa ra máy bay với gương mặt xanh mét, cô ta quay người lại nói: “Lần này từ biệt, dù có ra sao thì cũng cảm ơn anh đã cứu cái mạng chó này của tôi! Có điều, bao nhiêu nhục nhã mà anh mang lại cho tôi, tôi cũng sẽ nhớ thật kỹ, rồi sẽ có ngày tôi trả đủ!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi lại: “Cô coi bản thân là một con chó thật đấy à?”

Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên bật cười: “Phải đấy, giờ tôi là một con chó nhà có tang, không cắn chết anh thì làm sao tôi có thể yên tâm được?”

“Hơn nữa, tôi coi bản thân là một con chó thì chính anh cũng thấy khó chịu mà!”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ lẽ ra ban nãy mình không nên khinh địch mà buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy, phải làm thêm vài lần, để cho cô ta thậm chí không thể nói ra được một câu đùa hoàn chỉnh mới đúng.
Chương 575 Đại thiếu gia nhà họ Dương

Chương 575: Đại thiếu gia nhà họ Dương

“Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, đến lúc đó để xem cô còn có thể vừa khóc vừa nói muốn giết tôi như ngày hôm nay hay không.”

Tề Đẳng Nhàn đưa tay vuốt ve hai gò má trắng mịn của Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười.

Từ Ngạo Tuyết im lặng không đáp.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu cô không tin thì chúng ta có thể đánh cược.”

Từ Ngạo Tuyết trả lời: “Cược cái con mẹ anh, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đánh cược với anh thêm một lần nào nữa!”

Tề Đẳng Nhàn bóp chặt hai má cô ta khiến cô ta phải kêu lên đau đớn, sau đó lên giọng dạy bảo: “Con gái con lứa thì không được nói tục chửi bậy, phải chú ý đến phẩm chất đạo đức được cha mẹ thầy cô rèn giũa cho chứ!”

Từ Ngạo Tuyết chỉ muốn đánh chết hắn thôi.

Nhưng cô ta bỗng nhiên nhìn thấy một người nào đó, bèn nở nụ cười tươi như hoa, đáp lại: “Được, sau này tôi sẽ không bao giờ nói tục chửi bậy nữa.”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh như băng.

Từ Ngạo Tuyết chủ động nhón chân lên hôn một cái vào má hắn, vẫy tay tạm biệt: “Tôi đi đây, anh đừng nhớ nhung tôi quá nhé!”

Nói xong câu này, cô ta xoay người bước vào lối ra máy bay, thậm chí còn quay đầu làm mặt khiêu khích thêm một lần nữa.

Tề Đẳng Nhàn cũng quay đầu nhìn, bèn trông thấy Hướng Đông Tinh với vẻ mặt lạnh nhạt đứng cách đó không xa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lý do nét mặt và thái độ của Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên thay đổi 180 độ chắc chắn là cô ta rồi.

“A ha ha ha, canh gà… Mà không đúng, Hướng tổng, cô tới sân bay làm gì thế?” Tề Đẳng Nhàn bước tới trước mặt Hướng Đông Tinh, nở nụ cười ngượng ngập, mở miệng dò hỏi.

“Tôi tới đón một đối tác làm ăn quan trọng mà thôi, không ngờ lại tình cờ phá hủy chuyện tốt của anh cơ đấy?” Hướng Đông Tinh lạnh nhạt nói, trong giọng của cô ta sặc mùi khó chịu.

Cứ mỗi lần thấy Từ Ngạo Tuyết khiêu khích mình như vậy, một nỗi bực tức không thể kiềm chế lại dâng lên trong lòng Hướng Đông Tinh.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi thì có thể có chuyện tốt gì được cơ chứ? Chỉ là tôi vừa tiễn Từ Ngạo Tuyết về Đế Đô thôi, vết thương của cô ấy giờ đã ổn, vừa được phép xuất viện.”

Hướng Đông Tinh nói: “Ồ, thế thì mối quan hệ giữa anh và cô ta có vẻ rất êm đẹp đấy nhỉ!”

“Cô ấy muốn giết tôi thì êm đẹp ở chỗ nào cơ chứ?” Tề Đẳng Nhàn dang hai tay ra, bất đắc dĩ hỏi lại.

Hướng Đông Tinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi rồi nói: “Không còn chuyện gì khác thì mau cút đi, tôi còn bận đón người khác ở đây, không có thời gian nói mấy chuyện nhảm nhí với anh đâu.”

Thấy tâm trạng của cô ta có vẻ thất thường, Tề Đẳng Nhàn cũng liền vội vàng chuồn đi.

Hắn có cảm giác như thể thời kỳ mãn kinh của Hướng Đông Tinh đã tới sớm hai mươi năm vậy, dạo gần đây cứ mỗi lần bọn họ gặp nhau là mặt cô ta lại sầm sì như thể hắn thiếu nợ cô ta mấy triệu bạc không bằng.

Ba tiếng đồng hồ sau, Từ Ngạo Tuyết đã về tới Đế Đô.

Ngay trong khoảnh khắc vừa đặt chân xuống lãnh thổ Đế Đô, cô ta lập tức có cảm giác an toàn. Tuy bầu không khí ở nơi này không quá sạch sẽ, khói bụi vô cùng nghiêm trọng khiến người ta hít thở không thông, nhưng ít nhất ở nơi này không có cái tên đáng ghét Tề Đẳng Nhàn!

Chỉ cần không phải thở chung một bầu không khí với con người này, cả thể xác lẫn tinh thần của Từ Ngạo Tuyết đều vui sướng hơn không ít.

Chuyện đầu tiên Từ Ngạo Tuyết làm sau khi ra khỏi sân bay là đeo khẩu trang rồi tới hiệu thuốc mua thuốc uống, mỗi lần làm chuyện như vậy, cô ta đều có cảm giác xấu hổ đến mức gần như không mở miệng được.

Dù nhân viên thu ngân nhìn cô ta bằng ánh mắt rất bình thường thì cô ta vẫn có cảm giác vô cùng mất tự nhiên, vô thức coi ánh mắt kia là một ánh mắt lạ lẫm người ta dùng để nhìn những kẻ cực kỳ quái dị.

Từ Ngạo Tuyết đi tới ven đường rồi đứng đó đợi xe, chẳng bao lâu sau, một chiếc xe jeep có gắn biển đỏ ở đuôi xe chậm rãi ngừng lại, cô ta mở cửa rồi bước lên xe.

Người ngồi bên trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và cao lớn.

“Em về rồi, chúc mừng em đã làm xong mọi chuyện!” Người đàn ông trẻ tuổi đó nở một nụ cười thật tươi, anh ta giơ tay muốn sờ vào tay của Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết rụt tay về y như bị điện giật, cô ta đáp: “Đâu có gì đáng để chúc mừng, mau đi thôi!”

Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi hiện lên chút cảm xúc oán giận, còn có một tia tán thưởng sinh ra trong vô thức.

Xe chạy hơn một tiếng, anh ta tiễn Từ Ngạo Tuyết vào tận cửa nhà rồi nói: “Đến nơi rồi, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”

Từ Ngạo Tuyết vừa xuống xe đã lập tức đi ngay, thế nhưng lọ thuốc không được cất kỹ trong túi áo khoác của cô ta cũng rơi xuống cùng lúc đó.

Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi bỗng trở nên lạnh lẽo, anh ta hờ hững lên tiếng: “Thuốc của em rơi ra ngoài kìa!”

Từ Ngạo Tuyết kinh hãi, vội vã quay đầu lại cúi xuống nhặt thuốc, ban nãy tâm trạng của cô ta quá nặng nề, uống thuốc xong rồi lại quên không vứt đi, lúc này lại bị người khác nhìn thấy.

Từ Ngạo Tuyết nhặt lọ thuốc lên, vừa định quay người rời đi đã thấy người đàn ông trẻ tuổi kia bước tới trước một bước, anh ta giơ tay bóp chặt hai má cô ta, lạnh lùng nói: “Con khốn nạn này, mày giả vờ thanh cao trước mặt tao làm gì nữa?!”

Trong mắt Từ Ngạo Tuyết lóe lên vẻ giận dữ, nhưng cô ta vẫn chỉ đứng im nhìn anh ta mà không nhúc nhích.

“Mày không còn là thiên kim tiểu thư cao quý của nhà họ Từ ngày xưa nữa rồi, mày chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang, một món hàng rách nát đã bị người khác chơi chán rồi thôi!” Người đàn ông trẻ tuổi kia buông Từ Ngạo Tuyết ra rồi đột ngột giơ tay lên tát cô ta một cái như trời giáng.

Một tiếng bốp vang dội, Từ Ngạo Tuyết nghiêng mặt sang một bên, thậm chí khóe miệng cô ta còn chảy ra một chút máu tươi.

Trong lòng cô ta cảm thấy vừa phẫn nộ vừa buồn bã, nếu là Từ Ngạo Tuyết của ngày xưa thì liệu anh ta có tư cách đối xử với cô ta như thế hay không? Thậm chí có khi anh ta còn phải khúm núm dè dặt trong từng câu từng chữ nói với cô ta ấy chứ?!

“Từ Ngạo Tuyết, tao cho mày biết, mày đừng có giả vờ thanh cao trước mặt tao!”

“Nếu không phải nhà họ Triệu bảo tao cưới mày thì mày nghĩ liệu tao có kiên nhẫn gặp mặt một con điếm khốn nạn gặp dịp thì chơi qua đường như mày hay không?”

“Sau này gặp nhau, mày còn dám tỏ thái độ với tao lần nào thì tao đánh mày lần đó!”

Người đàn ông trẻ tuổi kia nói với gương mặt hết sức lạnh nhạt, ánh mắt mà anh ta dùng để nhìn Từ Ngạo Tuyết cũng là ánh mắt đầy miệt thị và khinh thường, dường như anh ta nghĩ ở chung với cô ta là một chuyện gì buồn nôn lắm.

Câu nói vừa rồi của người đàn ông trẻ tuổi kia cũng đã khiến thân phận của anh ta lộ ra trước ánh sáng: đại thiếu gia nhà họ Dương ở Ma Đô, thượng tá quân đội trực thuộc ban Chính trị của bộ Quốc phòng, Dương Tĩnh.

Từ Ngạo Tuyết sờ vào khóe miệng của mình, cười cười, nụ cười đầy vẻ giễu cợt. Cô ta nói: “Anh cũng chỉ dám bắt nạt tôi sau lưng bọn họ mà thôi.”

Dương Tĩnh tiếp tục sầm mặt tát cho cô ta một cái, anh ta lạnh giọng đáp lại: “Món đồ rách nát thì nên tự ý thức được vị trí của mình, nếu không cô không được hưởng thứ gì tốt đẹp đâu.”

Từ Ngạo Tuyết bật cười một tiếng: “Tôi biết rồi, thượng tá Dương đúng là oai phong hiển hách thật đấy, tôi giật cả mình đây!”

Những đường gân xanh giần giật không ngừng nổi lên trên trán Dương Tĩnh.

Anh ta bóp cổ Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nên tiếp tục chứng tỏ rằng bản thân có tác dụng với nhà họ Triệu, nếu có một ngày kia nhà họ Triệu không cần cô nữa, thì người đầu tiên giết chết cô chính là tôi!”

Từ Ngạo Tuyết vẫn cứ nhìn Dương Tĩnh bằng ánh mắt cực kỳ cao ngạo.

Ngoại trừ Tề Đẳng Nhàn ra, không một người đàn ông nào khác trên thế giới này có thể khiến cô ta cúi đầu chịu thua!

“Cút!” Dương Tĩnh vung tay lên, thẳng thừng ném Từ Ngạo Tuyết xuống đất rồi xoay người bước lên xe.

“Mong là sau khi tới Ma Đô thì cô đừng có trưng cái bản mặt thối hoắc đó cho người nhà và bạn bè của tôi xem, nếu không thì tôi sẽ dùng dao rạch cho cô hai vết thật to bên khóe miệng, để dạy cô cách cười cho chuẩn!”

Từ Ngạo Tuyết hừ nhẹ hai tiếng, giơ tay xoa vết thương đau nhức. Sau khi người đàn ông kia đã rời đi, cuối cùng cô ta cũng rơi nước mắt.

Nếu như Ngọc Tiểu Long và cô ta không đoạn tuyệt quan hệ với nhau thì liệu những thứ nhãi nhép như kẻ kia có dám bắt nạt cô ta thế này hay không?

Tiếc là trên đời này không có nếu như, bây giờ Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long đã biến thành người dưng nước lã, bọn họ không còn là bạn tốt nhất của nhau như ngày xưa nữa rồi.

Có điều cô ta vẫn giữ lại tính cách cao ngạo của bản thân ngày xưa.

Cô ta sẽ tiếp tục kiên định với suy nghĩ của bản thân, leo lên vị trí cao thêm một lần nữa, sau đó giết chết từng kẻ một, giết sạch những kẻ đã từng nhục nhã mình!

Trả thù luôn luôn là thứ ngọt ngào nhất!

Bởi vì trước trả thù chỉ toàn là đau khổ mà thôi.

Hạt giống mà Tề Đẳng Nhàn từng gieo vào trong đầu Từ Ngạo Tuyết dường như đã có khuynh hướng bắt đầu nảy mầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK