Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1056 "Vì cô bị mù!"​

Ngọc Tiểu Long nói: "Cô ấy không tự mình bắt tay vào làm, chỉ là hướng dẫn thôi. Tay nghề nấu nướng của cô ấy vốn đã không tệ, sau khi bị anh chọc mù thì lại tốt hơn ."



Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này cũng có lý. Bạch Liễu mắt mù, võ công có thể luyện, nhưng luyện xong cũng vô dụng, chỉ có thể thấy được hư không mà thôi…





Sau chuyện này, có lẽ cô ấy đã chuyển trọng tâm sang việc học nấu ăn.





Hai người vừa mới ăn vài miếng, Bạch Liễu đã đi ra.





Trên mặt cô đeo một cái kính râm dày cộp, không thể nhìn thấy đôi mắt dưới chiếc kính. 





Cô như nhìn thấy được hai người họ, quen đường đi tới bên cạnh bàn ăn, nói: "Tề sư phụ, món ăn của tôi vẫn hợp khẩu vị ngài chứ?"





Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Không tệ, cô không hạ độc đấy chứ?"





Bạch Liễu không nhịn được cười haha nói: "Mặc dù anh chọc mù tôi, nhưng tôi cũng chẳng ghi hận anh, nếu tôi là người luyện võ, hơn nữa đã cùng anh tỉ thí, thì bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận."





Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, về điểm này thì Bạch Liễu thật sự rất rộng lượng, còn có thể mạnh hơn trăm lần so với Tạ Cuồng Long.





"Tôi muốn giới thiệu món bắp cải luộc này cho hai người, tôi học được từ một đầu bếp quốc yến..." Bạch Liễu chỉ vào một món ăn trên bàn nói.





Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, nói: "Cô vẫn có thể nhìn thấy!"





Bạch Liễu lắc đầu nói: "Hai tròng mắt đã nổ tung cả rồi, nhìn thấy được cái gì chứ? Mặc dù tôi mất thị giác, nhưng khứu giác lại nhạy bén hơn."





Tề Đẳng Nhàn gắp một miếng bắp cải vào miệng, rất ngon miệng, mang một chút vị ngọt đặc trưng của rau và mùi súp, rất độc đáo.





Hắn vừa định nói khen ngợi, thì cửa quán cơm đột nhiên bị đá văng ra.





Sau đó, có một nhóm người bước vào.





"Bạch Liễu, cái con ả tiện nhân này, cô thế mà cũng có hôm nay!" Dẫn đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Bạch Liễu, lập tức nở nụ cười gằn, lớn tiếng nói.





“Văn Xương Võ?” Bạch Liễu sau khi nghe được giọng nói này, khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng gọi tên đối phương. 





Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút khó chịu, đang ăn vui vẻ, lại có tên ngốc nào đó tới tìm phiền toái, hơn nữa bắt nạt Bạch Liễu bị mù lòa, tính chuyện gì? Lúc trước Bạch Liễu chưa mù thì không có người tới gây sự, bây giờ mù rồi lại có người thừa cơ tới hãm hại sao?





"Bạch Liễu bị anh chọc mù, ân oán giang hồ của cô ấy, anh cũng nên giúp một tay." Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói.





"Chuyện này liên quan quái gì đến tôi! Chẳng qua đồ ăn hôm nay rất ngon, tôi rất thích." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, sau đó trầm ngâm đáp.





Văn Xương Võ cười lạnh bước lên phía trước nói: "Mù? Ông trời có mắt! Lúc cô đánh gãy chân tôi, là có người đối phó với cô!"





Bạch Liễu lạnh lùng nói: "Văn Xương Võ, lúc trước anh học công phu làm mấy việc xằng bậy, ức hiếp người khác, tôi chỉ là thay cha mẹ sư phụ anh dạy dỗ anh mà thôi, chẳng lẽ anh vẫn cho rằng mình làm đúng?"





Văn Xương Võ nói: "Cá lớn nuốt cá bé, đấy là cạnh tranh tự nhiên! Tôi học võ công, mạnh hơn người khác, sao lại không thể bắt nạt bọn chúng? Nếu cảm thấy không phục, bọn chúng cũng có thể học!"





Bạch Liễu lạnh giọng nói: "Lúc trước tôi không nên chỉ đánh gãy một chân của anh, mà là nên đấm chết anh luôn! Để anh sống đúng là tai họa của nhân gian, đúng là một sự sỉ nhục lớn, cũng làm hỏng thanh danh sư phụ anh."





“Đáng tiếc nhỉ, nhưng cô làm gì không có cơ hội nữa!”





"Vì cô bị mù!"





“Hiện tại, cô chính là một khối bùn đất, tôi muốn nhào thế nào thì nhào đấy! !"





Sau khi Văn Xương Võ nghe Bạch Liễu nói như vậy, cười ha hả nói: "Hôm nay tôi đập phá cửa hàng của cô, đánh gãy hai chân cô! Xem như là tôi báo thù!"





Sắc mặt Bạch Liễu âm trầm, không nói gì.





Văn Xương Võ lạnh lùng quát mọi người trong quán: "Cút đi, còn định ở lại chỗ này hóng chuyện tới khi nào hả?!"





Những thực khách nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Văn Xương Võ cùng với việc hắn mang theo nhiều người như vậy run lên, lập tức đứng dậy rời đi.





"Lúc trước khi mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy, sao lại không thấy anh đến báo thù nhỉ? Văn Xương Võ, tính cách anh không nhưng không tốt, mà còn nhát gan nữa, suy cho cũng chỉ là một kẻ hèn hạ ức hiếp kẻ yếu mà thôi." Bạch Liễu cười khinh thường. Tuy rằng cô mù, nhưng vẫn khinh bỉ tên cặn bã Văn Xương Võ này.


"Khi mắt cô còn có thể nhìn thấy, tôi đương nhiên là không dám đến rồi, nhưng ai bảo cô bị mù chứ? Ông đây chính là muốn ức hiếp người mù đấy, thì sao?" Văn Xương Võ cười to nói.
Chương 1057 Tôi không muốn phấn đấu

Tôn Dĩnh Thục mặc một chiếc váy mào đỏ, làn váy rất dài, nhưng xẻ tôi cao đến đùi, trước ngực cũng là kiểu cổ chữ V xẻ sâu, lực sát thương rất mạnh.

“Bữa tiệc hôm nay là do Trưởng công chúa Thượng Tinh của chúng tôi tổ chức, tôi và cô ta có rất nhiều mâu thuẫn, anh và tôi cùng nhau lên sân khấu, phải chuẩn bị tâm lý trước đi.” Tôn Dĩnh Thục cười nói với Tề Đẳng Nhàn.

Cô ta phát hiện, cà vạt của tên này có hơi lệch, liền tiến lên chủ động giúp hắn sửa sang lại.

Tề Đẳng Nhàn chỉ hơi cúi đầu phối hợp, đôi mắt cũng rất thành thật, chỉ nhìn chằm chằm vào phần chữ V khoét sâu, còn nơi khác, tuyệt đối không nhìn nhiều hơn một cái.

“Mình phát hiện, thần tượng của mình không chỉ có Tào thừa tướng...”

“Thần tượng của mình còn có thảo mãng anh hùng Hứa Hán Văn, kỵ sĩ vong linh Ninh Thái Thần, thượng tiên chân nhân Đổng Ngưu Lang...”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lung tung rối loạn suy nghĩ, cái cà vạt này, Dương Quan Quan sớm đã thắt xong giúp hắn, là chính hắn tháo ra.

Ha, kế sách này, thật tuyệt!

Sau khi Tôn Dĩnh Thục giúp hắn chỉnh lại cà vạt, duỗi tay vỗ vỗ vào ngực hắn, cười nói: "Bộ trang phục này rất đẹp, ai giúp anh tìm ra nó?”

Cái vỗ này, cô ta cảm thấy cơ ngực của đối phương thật rắn chắc, làm cho cô ta không nhịn được dùng đầu ngón tay vẽ vẽ hai lần lên cơ ngực bên trái.

Tôn phu nhân đã ba mươi tuổi, tuy rằng là một góa phụ, nhưng đời này vẫn chưa từng hưởng qua hương vị của nam nữ hoan ái.

Tâm tư có hơi xao động, cái này cũng vô cùng bình thường... Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn có quá nhiều hành động não tàn, ngày hôm qua hơn phân nửa đã uống đồ uống lạnh, xem phim ảnh, sau đó mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh ngủ.

“Người luyện công phu đều có dáng người tốt như anh sao?” Tôn Dĩnh Thục hỏi.

“Cũng không phải vậy, có một số đại tông sư cao lớn vạm vỡ, cái bụng rất lớn. Thể chất của tôi thiên về bề ngoài, hơn nữa cũng cố ý đắp nặn một chút, cho nên mới luyện thành như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Tôn Dĩnh Thục vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn thẳng, không khỏi trở nên đỏ mặt, thong thả ung dung xoay người sang chỗ khác, nói: "Lên xe, đi thôi!”

Tề Đẳng Nhàn lên chiếc siêu xe của Tôn Dĩnh Thục, đi cùng cô ta đến tiệc tối của Trưởng công chúa Thượng Tinh.

Có thể nói hôm nay Tôn Dĩnh Thục trang điểm tương đối lộng lẫy, trên cổ là một cái vòng bạch kim kim cương, phác họa ra chiếc cổ thon dài tinh tế như thiên nga trắng của tô ta; khuyên tai cũng là bản giới hạn của Cartier, vòng tay cũng là phiên bản mà nhà giàu nhìn vào cũng phải suy xét đến giá cả.

“Địa vị của tôi ở Thượng Tinh hiện tại tương đối xấu hổ, rất nhiều người đều muốn đuổi tôi đi, nếu không phải thị trường Hoa Quốc còn cần tôi khống chế, hơn nữa, còn tham dự hạng mục xây dựng đường ống dẫn khí thiên nhiên xuyên quốc gia của các anh và Tuyết Quốc, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ trở nên lạnh ngắt.” Tôn Dĩnh Thục dựa vào ghế dựa, gác cặp chân đẹp, nói với Tề Đẳng Nhàn tình cảnh hiện tại của bản thân.

“Chủ yếu là do mấy ông già nhà họ Thôi động tâm với cô mới dẫn tới đúng không? Rốt cuộc thì, ngay cả người trong nhà cũng không ủng hộ cô, người ngoài tất nhiên cũng rất khó ủng hộ cô.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói.

Tôn Dĩnh Thục gật gật đầu, nói: "Cảm ơn anh đã nhiều lần giúp tôi hóa giải nhiều nguy cơ như vậy, về sau anh cũng phải giúp tôi!”

Tề Đẳng Nhàn khinh thường trong lòng, theo bản năng muốn nói ra bốn chữ: "Dựa vào cái gì” ra.

Nhưng nghĩ lại, hình như có hơi EQ thấp.

Tôn Dĩnh Thục nắm tay hắn, đặt lên đùi của mình, dùng hai bàn tay nhỏ đè xuống, nói: "Anh giúp tôi, tôi chính là đồng minh trung thành nhất của anh!”

Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng: "Mình giúp cô ta đơn giản chỉ vì nhớ ơn cô ta cứu mình một mạng trước Triệu Hồng Tụ, với ân tình giúp mình một lần ở nước Mỹ... Chân cô ta dài hay không, mịn hay không, đều không sao cả!”

Vì thế, hắn lập tức gật đầu, nói: "Đương nhiên phải giúp cô, cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Tôn Dĩnh Thục lại muốn đâm cho tên ranh không thấy thỏ không thả chim ưng này một đao, tên này rõ ràng đã lợi dụng người khác thành thói quen, không cho hắn chỗ tốt thì cái gì cũng không đồng ý.

“Chị Dĩnh Thục, hôm nay có một bộ phim bom tấn chiếu, diễn viên chính là Jason Statham, muốn cùng đi xem phim không?” Tề Đẳng Nhàn nhéo bàn tay trắng trẻo mềm mại của Tôn Dĩnh Thục, mỉm cười nói.

Tôn Dĩnh Thục nghe xong sửng sốt, ngay sau đó trên mặt liền nở nụ cười lạnh đầy chế nhạo, ngày hôm qua bà đây chủ động hẹn anh đi xem phim điện ảnh, không phải anh làm ra hành động não tàn sao, hôm nay mới phục hồi lại tinh thần? Chuẩn bị hẹn lại à?

Cô ta ngẩng đầu, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, nhàn nhạt nói: "Ngày hôm qua bị người ta đả thương, cơ thể có hơi không thoải mái, sau khi tham gia xong yến hội, gần như không còn sức lực đi xem phim đâu!”

Còn nữa, ngày thường gọi Tôn phu nhân, hôm nay biết gọi chị Dĩnh Thục?

Tề Đẳng Nhàn phát hiện bản thân chơi không lại trò tâm cơ với mấy nhà tư bản, mấy người Trần Ngư và Hướng Đông Tinh gây khó dễ cho hắn, hiện tại ngay cả Tôn Dĩnh Thục hơi hơi có xu thế này.

Vì thế, hắn bắt đầu nhớ nhung Từ Ngạo Tuyết nhẫn nhục chịu đựng.

Tuy rằng Từ Ngạo Tuyết cũng là nhà tư bản, nhưng ở trước mặt hắn, từ đầu đến cuối chỉ có bị bắt nạt, kiên cường không nổi.

“Vết thương còn đau không? Muốn tôi giúp cô xoa xoa không?” Tề Đẳng Nhàn quan tâm hỏi, rút tay ra, đặt lên sau lưng cô ta.

“Không đau, chỉ là thân thể có hơi không thoải mái.” Tôn Dĩnh Thục đẩy tay hắn ra, cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chị Dĩnh Thục còn trẻ như vậy, có tính toán cho chuyện tương lai chưa? Ví dụ như, tái giá?”

Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi cũng đã ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ tuổi nữa, không phải là cô gái nhỏ có thể tùy tiện uống đồ uống lạnh! Phải yêu quý cơ thể của mình cho tốt!”

Tề Đẳng Nhàn hơi nhếch khóe môi, tê dại, có thể đừng đề cập đến chuyện thương tâm này nữa được không!

“Tôi thừa nhận ngày hôm qua tôi sơ suất, tính sai rồi, EQ xảy ra sai lầm, nhưng cô cũng không cần phải thỉnh thoảng lôi ra đâm anh aem một đao được không?

Tôn Dĩnh Thục có hơi buồn cười, duỗi tay ra giúp Tề Đẳng Nhàn sửa sang lại cổ tay áo một chút, nói: "Anh thì sao, anh có tính toán gì không?”

“Tôi tính toán rất đơn giản, tôi muốn nói một lời với chị Dĩnh Thục.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Hả?” Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, tim đập nhanh hơn.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Dì ơi, tôi không muốn phấn đấu!”

Tôn Dĩnh Thục còn tưởng rằng hắn muốn nói cái gì, quả nhiên là miệng chó phun không ra được ngà voi, làm cho gương mặt xinh đẹp lập tức tối sầm, hai ngón tay gập lại, hung hăng gõ hai cái vào trán hắn, nói: "Anh đang muốn ăn rắm!”

Tề Đẳng Nhàn trước kia tiếp xúc với Tôn Dĩnh Thục, thậm chí cố ý chọc giận cô ta, đó là bởi vì không quen nhìn dáng vẻ cô ta suy nghĩ tính kế.

Nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, đặc biệt là sau lần Tôn Dĩnh Thục không để ý mưa to, chạy tới đưa ô cho hắn... Hắn phát hiện cô ta cũng là người không tồi, hơn nữa lại có địa vị cao, có thể giúp được cho hắn.

Nhưng hiện tại, hắn cho rằng bản thân thích Tôn Dĩnh Thục bởi vì thân phận địa vị của cô ta, nhưng thật ra chính là thèm cơ thể cô ta.

Hắn cho rằng bản thân thèm cơ thể cô ta, thật ra, thật ra chính là thèm cơ thể cô ta...

“Một đại phú bà như cô, tùy thời lấy ra một chút trong tay cũng đủ cho nửa đời sau của tôi sống ở Đông Phương Anh Hoa...” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Đông Phương Anh Hoa là nơi nào?” Tôn Dĩnh Thục chưa từng đến Trung Hải, không khỏi sửng sốt, hỏi.

“À... Một khu biệt thự rất khí thế, có nhân viên quản lý tài sản phục vụ tận nhà cho cô.” Tề Đẳng Nhàn trợn mắt nói dối, bắt nạt Tôn Dĩnh Thục chưa hiểu việc đời.

Tôn Dĩnh Thục không muốn nói chuyện với tên chó này nữa, vốn tưởng rằng hắn sẽ nói ra mấy lời âu yếm lấy lòng, kết quả, nói ra một câu không muốn phấn đấu...

Nghĩ đến, cô ta thở dài trong lòng, sao bản thân lại thích tên chó như này?

Lại suy nghĩ một chút, có lẽ là bởi vì trước nay hắn đều dùng chân thành đối đãi, tuy rằng thủ đoạn lừa tiền có hơi ti tiện.

Có thể dùng chân thành đối đãi với cô ta, trên thế giới này, không có mấy người.
Chương 1058 Uy nghiêm của giám mục

Xe đến hải cảng, một du thuyền khổng lồ dừng ở bên bờ, có bảo vệ đứng gác bên trái, kiểm tra thư mời của các khách mời tới tham gia yến hội.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn xuống xe, duỗi tay ra đỡ Tôn Dĩnh Thục bên trong xe, đồng thời tri kỷ dùng tay che mép cửa lại.

Loại chuyện này, rất nhiều người đều từng làm cho Tôn Dĩnh Thục.

Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn làm, cô ta lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Sau khi xuống xe, Tôn Dĩnh Thục thuận thế khoác tay Tề Đẳng Nhàn, nói: "Ngài Tổng giám mục, hôm nay chắc chắn có rất nhiều người phải nghĩ trăm phương nghìn kế để làm khó dễ tôi, tiểu nữ tử cũng không mời ai khác, tất cả phải dựa vào anh rồi!”

Thời điểm nói nói lời này, cô ta còn nhẹ nhàng đụng nhẹ vào Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, Tôn phu nhân người ta cũng đã mở lời như vậy rồi, cho dù không mời hắn uống đồ uống lạnh, hắn cũng đến giúp việc này!

“Đó là Tài Phiệt Thượng Tinh Tôn phu nhân đúng không? A... Không phải cô ta luôn luôn không gần nam sắc sao, người bên cạnh cô ta kia là ai?”

“Tôn phu nhân không phải không gần nam sắc, mà là bởi vì mấy ông già nhà họ Thôi coi đây là lý do công kích cô ta, cho nên mới làm cho cô ta xa cách đàn ông.”

“Người đàn ông bên cạnh cô ta là Tổng giám mục của Thánh Giáo khu vực phương nam, mặc hồng y!”

“Ôi ôi ôi, cũng khó trách, Tôn phu nhân dám mang đàn ông tới tham gia yến hội, cũng không phải không có đạo lý.”

Một số người sau khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục xuất hiện cùng Tề Đẳng Nhàn, đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, trò chuyện với nhau một phen, cũng biết bối cảnh của Tề Đẳng Nhàn.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không nhịn được đắc ý, ban ngày đưa thư ký Dương đi nổ phố hấp dẫn một lượng lớn ánh mắt hâm mộ, buổi tối cũng Tôn phu nhân tham dự yến hội, lại là đối tượng bị mọi người hâm mộ ghen tị hận.

Anh em chính là như vậy, người đàn ông như gió.

Khi đi tới bên cạnh bến cảng, Tôn Dĩnh Thục lấy thiệp mời ra đưa cho bảo vệ.

Sau khi bảo vệ nhìn một lát, lại duỗi tay ra, ngăn cản hai người, lạnh lùng nói: "Phu nhân, thiệp mời của ngài không đúng!”

Tôn phu nhân cười lạnh nói: "Lý Toàn Chân chỉ có chút năng lực như vậy? Dùng cách này để cản đường tôi, làm tôi khó xử tôi sao?”

Bảo vệ chỉ vào con số trên thiệp mời, nói: "Phu nhân, phong thiệp mời này là Lý tiểu thư gửi cho nhà họ Thôi, hơn nữa giới hạn số người có mặt là ba người. Nhà họ Thôi đã có hai người có mặt, tính thêm ngài là ba người, như vậy, người bạn ngài dẫn đến sẽ không thể lên trên.”

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục lạnh nhạt, nói: "Ha ha, thời điểm Lý Toàn Chân gửi thiệp mời không nói, hiện tại đột nhiên lập quy tắc cho tôi, nói là giới hạn ba người có mặt?”

Bảo vệ một buông tay xuống, đưa lại thiệp mời cho Tôn Dĩnh Thục, nói: "Quy tắc chính là quy tắc, phu nhân chỉ có thể đi lên một mình, vị quý ông này, ở lại trên bờ chờ ngài đi.”

Một số vị khách còn chưa lên thuyền đều dùng dáng vẻ xem náo nhiệt bộ dáng nhìn về phía này, một đám châu đầu ghé tai.

Bọn họ đã sớm nghe nói mối quan hệ giữa Trưởng công chúa Thượng Tinh Lý Toàn Chân và Tôn Dĩnh Thục không hòa hợp, lần này Lý Toàn Chân tổ chức yến hội ở Hương Sơn, chắc chắn là muốn nhắm vào Tôn Dĩnh Thục.

Hôm nay, nếu Tề Đẳng Nhàn không lên được thuyền, vậy mặt mũi của Tôn Dĩnh Thục đã có thể mang đi quét rác, đương nhiên, mặt mũi Tề Đẳng Nhàn cũng đi quét rác theo.

“Không cho tôi đi lên?Vậy thì yến hội này cũng dứt khoát đừng tổ chức nữa!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Tôn Dĩnh Thục, mỉm cười nói,: "Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Đoàn Kỵ sĩ, nói trên thuyền có dị giáo?”

Tôn Dĩnh Thục ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Đừng, nếu làm như vậy, sự việc quá lớn. Dù sao thì, hôm nay có rất nhiều đại nhân vật có uy tín danh dự đến, anh đừng lạm dụng quyền lực của bản thân, tránh làm cho Giáo Đình bất mãn!”

Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng ông đây đã ném ra sáu tỷ, Giáo Đình còn có thể có gì bất mãn, nếu có người bất mãn, trực tiếp ném tiền bảo Giáo Hoàng cho hắn một chiêu: "Avada Kedavra” là được.

“Tôn Dĩnh Thục, cô muốn đến thì đến, vậy mà lại dám quang minh chính đại mang một người đàn ông đến? Cô có rắp tâm gì, cso còn để nhà họ Thôi chúng tôi vào mắt không?” Vào ngay lúc này, một người phụ nữ đi từ trên thuyền xuống.

Người phụ nữ này khoảng tầm năm mươi tuổi, là em gái của ông chồng quá cố của Tôn Dĩnh Thục, tên Thôi Vân Tú.

Bà ta mặc một thân lễ phục chế tác thủ công, trang điểm xinh đẹp, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại khí thế phú quý bức người, tựa như công chúa quý tộc thời cổ đại.

“Anh cả tôi mất mới có năm năm, cô đã dùng tiền của anh ấy đi bao dưỡng tên mặt trắng khác?” Thôi Vân Tú lớn tiếng hỏi.

Mọi người đều bởi vì lời của Thôi Vân Tú mà ghé mắt, một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói: "Chị dâu cũng không biết gọi?”

Thôi Vân Tú cười lạnh nói: "Cái đồ hồ ly tinh như cô, tôi lớn hơn cô một giáp, cô còn có mặt mũi bảo tôi gọi cô là chị dâu?”

Tề Đẳng Nhàn thấy Thôi Vân Tú đã đốt lửa chiến tranh lên đến đầu của mình, nhướng nhướng mày, nói: "Vị bà cố nội này, không nên nói lung tung đâu, nói lung tung thì sẽ phải chịu trách nhiệm!”

“Bà cố nội?!”

Sau khi Thôi Vân Tú nghe được lời này, sửng sốt, suýt chút nữa tức nổ mũi.

Chẳng qua bà ta mới hơn năm mươi tuổi, hơn nữa được bảo dưỡng rất khá, dung mạo thoạt nhìn không khác biệt gì với người bốn mươi tuổi.

Thế nhưng, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại dám gọi bà ta như vậy!

“Tôn Dĩnh Thục, cô tìm được tên đàn ông không có tố chất như vậy từ nơi nào, không chê mất mặt à?!” Thôi Vân Tú cười lạnh nói.

“Đó đâu phải là người đàn ông của tôi.” Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói,: "Hắn là Tổng giám mục của Thánh Giáo khu vực phương nam, Tề Đẳng Nhàn.”

Thôi Vân Tú hoảng hốt, vội vàng đánh giá từ trên xuống dưới Tề Đẳng Nhàn, sau đó phát hiện, bản thân thật sự đã nhìn thấy người này trên bản tin, Tổng giám mục người Hoa duy nhất của toàn bộ Thánh Giáo,!

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một tiếng với Thôi Vân Tú, nói: "Bà cố nội, mà mở miệng gọi tôi là tên mặt trắng, tôi có thể cho rằng bà đang khiêu khích Tổng giám mục là tôi được không? Là đang miệt thị uy nghiêm của Thánh giám mụcng tôi sao!”

Thôi Vân Tú suýt nữa bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, ho khan một tiếng, nói: "Không không không, tôi không có ý nghĩ như vậy, sự thành kính của tôi dành cho Thánh Chủ, trên thế giới này, không có ai có thể bằng được.”

“Một khi đã như vậy, bà đi xuống thuyền đi, nhường cho tôi một vị trí của nhà họ Thôi! Nếu không, tôi thực nghi ngờ không biết bà nói có đang nói thật hay không!” Tề Đẳng Nhàn nhìn Thôi Vân Tú, nghiêm trọng nói.

Da mặt Thôi Vân Tú run lên, có hơi bốc hỏa, không nghĩ tới lời nói mình dùng để đả kích Tôn Dĩnh Thục lại biến thành nhược điểm, bị Tề Đẳng Nhàn nắm trong tay.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Thôi Vân Tú không hành động gì, không kiên nhẫn nói: "Xem ra, sự thành kính của bà dành cho Thánh Chủ là giả, lát nữa tôi sẽ thông báo cho Giáo Đình, xoá tên bà trong danh sách tín đồ! Hơn nữa, bà sỉ nhục tôi như vậy, tôi cũng hơi có chút nghi ngờ bà rắp tâm bất lương...”

“Được được được, tôi đi xuống dưới, vị trí này nhường cho Tề giám mục.” Thôi Vân Tú cắn răng một cái, đi xuống từ trên thuyền, trong lòng hận đến gần như nhỏ máu.

Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật gật đầu, nhìn về phía bảo vệ chặn đường, mỉm cười nói: "Hiện tại, tôi có thể đi lên rồi chứ?”

Bảo vệ không ngờ được người đàn ông bên cạnh Tôn Dĩnh Thục, vậy mà lại có địa vị lớn như vậy, một chút đã giải quyết xong lý do của hắn ta.

Sắc mặt hắn ta cứng nhắc nói: "Nếu Thôi phu nhân đồng ý từ trên thuyền đi xuống dưới, vậy số người nhà họ Thôi giảm đi một người, đương nhiên ngài có thể đi lên.”

Tên bảo vệ này chẳng qua chỉ là lính lác của Lý Toàn Chân, nói cách khác, chỉ là một con chó mà thôi, hai người Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhàn đều không chấp nhặt với hắn ta.
Chương 1059 Dê béo ngoan ngoãn

Chương 1058: Dê béo ngoan ngoãn

Tề Đẳng Nhàn mới vừa gặp mặt Thôi Vân Tú lần đầu tiên đã làm cho Thôi Vân Tú được mở mang tầm mắt, khiến Tôn Dĩnh Thục cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Nhóm người nhà họ Thôi này, từng người đều ngứa mắt cô ta, muốn đuổi cô ta đi, nhưng cô ta cố tình không để cho bọn người kia được như ý nguyện.

“Lý Toàn Chân thật sự gấp không chờ nổi muốn nhìn tôi xấu mặt, dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để nhắm vào tôi.” Tôn Dĩnh Thục có chút khinh thường cười nói.

“Nhưng mà, chiêu này dùng cũng rất được. Nếu tôi đổi một thân phận khác, chỉ sợ hôm nay không thể đi lên chiếc du thuyền này!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Tôn Dĩnh Thục đã bước lên thuyền cùng Tề Đẳng Nhàn, Thôi Vân Tú ôm một bụng lửa giận cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không có cách nào khác, người ta là Tổng giám mục của Thánh Giáo khu vực phương nam, chọc nổi sao?

Tín ngưỡng Thánh Giáo vẫn rất phổ biến ở Triều Tiên, rốt cuộc thì ảnh hưởng của nước Mỹ đối với bọn họ rất sâu rất lớn.

Trên chiếc thuyền cỡ lớn này vô cùng náo nhiệt, người tới đều là một số quản lý cấp cao quyền cao chức trọng của Tài Phiệt Thượng Tinh làm việc ở Hoa Quốc, còn có một một số gia tộc quyền thế ở Hương Sơn.

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt một cái đã thấy được bị dê béo lớn bị bản thân thịt hai lần, đôi mắt không khỏi lóe lên ánh sáng xanh.

Hắn rất muốn thay hình đổi dạng, đi đến trước mặt Quý Khải ra vẻ một lần, sau đó khiến cho Quý Khải ra tay với hắn!

“Anh lại nhìn thấy người đẹp nào sao? Ánh mắt cũng đã thay đổi?” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười hỏi, vẻ mặt có hơi khó chịu.

“Tôi đang nhìn kim chủ!” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay chỉ chỉ Quý Khải, nói.

Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, hỏi: "Quý Khải? Đó là kim chủ của anh à? Hắn ta đầu tư cho anh cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, không trả lời, đầu tư? Vậy thì lãi suất trả hơi bị chậm quá rồi, Tôn phu nhân vẫn quá coi thường năng lực kiếm tiền của người anh em này rồi.

Vào ngay lúc này, Trưởng công chúa Thượng Tinh, Lý Toàn Chân đại danh đỉnh đỉnh nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, liền bưng một ly champagne mỉm cười đi đến.

“Tôn phu nhân, đã lâu không gặp, gần đây tốt không?” Lý Toàn Chân vẻ mặt tươi cười giả dối.

Tề Đẳng Nhàn đánh giá vị Trưởng công chúa Thượng Tinh đại danh đỉnh đỉnh này, một thân lễ phục vô cùng nhà họ Quý, trang sức trên người cũng đều được chọn lựa kỹ càng, vô cùng phù hợp với khí chất của bản thân, dung mạo top đầu, nhưng mà vẫn kém hơn một chút so với Tôn phu nhân.

Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói: "Làm phiền Toàn Chân nhớ thương tôi, tôi sống rất tốt, ngày tháng trải qua vô cùng thoải mái!”

Lý Toàn Chân nói: "Cô sống tốt là được, tôi đây an tâm rồi! Bởi vì, những ngày tháng tiếp theo, cô gần như không có ngày nào tốt lành đâu.”

Người phụ nữ này nói thay đổi sắc mặt thì thay đổi sắc mặt, một giây trước còn tươi cười, không đến một cái chớp mắt, lập tức thay đổi một sắc mặt khác.

Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Vậy sao? Tôi đây chờ Lý tiểu thư làm ngày tháng sau này của tôi khó khăn hơn một ít, tôi rất chờ mong đấy!”

Lý Toàn Chân không nói hai lời, quay đầu nói với Quý Khải: "Khải thiếu, lại đây một chút, tôi giới thiệu cho anh một người.”

Quý Khải quay đầu, cầm rượu đi tới.

Nhưng vừa đến gần, hắn ta liền thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt lập tức trở nên giống như gặp quỷ.

Nhưng ở đây có nhiều đại lão như vậy, nếu hắn ta vừa thấy mặt đã, vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ tổn hại đến uy danh nhà họ Quý, vì thế, chỉ có thể chịu đựng hai chân mềm nhũn đi tới bên cạnh Lý Toàn Chân.

“Vị này chính Tôn phu nhân mà tôi đã từng nhiều lần đề cập với anh, thế nào, có hứng thú làm quen một chút hay không?” Lý Toàn Chân mỉm cười nói.

“Không có hứng thú, không muốn làm quen!” Quý Khải lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Lý Toàn Chân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Quý Khải, trong đầu như có một vạn dấu chấm hỏi, đã nói trước với hắn ta rồi, bảo Quý Khải cũng cô ta làm khó Tôn Dĩnh Thục.

Nhưng bây giờ Quý Khải vậy mà lại sửa miệng? Không hành động theo phương án ban đầu? Cái này là có ý gì?

Tôn Dĩnh Thục lại cười ha ha, nói: "Khải thiếu và tôi đã sớm quen biết, phân bộ Thượng Tinh bên Hoa Quốc của chúng tôi có một hạng mục cần nhà họ Quý phối hợp, tôi đang muốn tìm Khải thiếu giao lưu một chút đây.”

Lý Toàn Chân cười lạnh, vừa định nói chuyện, Quý Khải liền nói: "Đó là đương nhiên...”

Khóe miệng Lý Toàn Chân nhếch lên tươi cười, quả nhiên, Quý Khải vẫn đồng ý phối hợp với mình.

“Điều đó đương nhiên không thành vấn đề, nhà họ Quý chúng tôi chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp với hạng mục của Tôn phu nhân!” Quý Khải lớn tiếng nói, khóe mắt liếc đến trên người Tề Đẳng Nhàn.

Bây giờ hắn ta thật sự sợ cái tên này, quang minh chính đại đi vào trong nhà họ Quý tìm Quý lão gia tử đòi người, trực tiếp trói hắn ta mang đi, lấy hai tỷ đô la Mỹ đi, sau đó lại nghênh ngang mặc đại hồng y của Thánh Giáo trở lại Hương Sơn, lại cầm đi một trăm triệu của hắn ta.

Cho dù Quý Khải gặp nhiều sóng to gió lớn, cũng chưa từng gặp người nào khủng bố như Tề Đẳng Nhàn.

Thằng nhãi này thật sự là một đại ma vương giết người như ngóe, nhà họ Quý tài trợ cho Đại hội Võ đạo lần đó, đã chết vài vị cao thủ, Chiến Phi làm người áp trận, cho đến thời khắc cuối cùng cũng không dám ra tay.

Quý lão gia tử cũng đã bí mật nói rõ cho hắn ta, không nên tiếp tục trêu chọc tên ma đầu Tề Đẳng Nhàn này, huống chi là, tên ma đầu này bây giờ còn có Giáo Đình phương tây làm chỗ dựa cho hắn!

Nếu thật sự ồn ào quá lợi hại, bên nước Anh kia chắc chắn phải cho Giáo Đình mặt mũi, đến lúc đó nhà họ Quý coi như không dễ làm ăn.

Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này của Quý Khải, cũng không khỏi mơ hồ chớp chớp mắt, dấu chấm hỏi đầy trong đầu.

Cô ta còn tưởng rằng Quý Khải chuẩn bị nói cái gì đó làm cô ta mất mặt, phối hợp với Lý Toàn Chân làm khó dễ cô ta.

Rốt cuộc thì, thị trường bên Hoa Quốc này là chỗ dựa đáng tin cậy nhất để cô ta ddawtj chân ở Thượng Tinh, nhà họ Thôi và những người bất mãn với cô ta, không ít người muốn mượn việc này để làm khó dễ.

Nhưng thủ đoạn của Tôn Dĩnh Thục cũng đủ cứng rắn, may mắn cũng đủ tốt, cho nên nhiều lần vẫn chưa bị áp đảo.

“Mẹ nó, con dê béo lớn này cũng ngoan ngoãn quá rồi đấy, dáng vẻ này của hắn ta, một đao của tôi phải chọc vào như nào đây?!” Tề Đẳng Nhàn tức giận không nhịn nổi.

Đương nhiên hắn cũng biết không thể chỉ kéo lông dê của một nhà, nhưng mà, lông dê nhà họ Quý có rất nhiều, Quý lão gia tử cắt được bao nhiêu rau hẹ? Không tóm nhà bọn họ thì tóm nhà nào bây giờ?

Nhưng dù sao muốn kéo lông dê cũng phải có lý do, ít nhất phải làm cho Quý Khải đi khoe mẽ đã?

Nhưng hôm nay Quý Khải không những không khoe mẽ, còn rất phối hợp...

Nếu chọc một đao này, vậy thì hắn sẽ không có lý!

Nhà họ Quý cũng có thể thông qua quan hệ với nước Anh cáo trạng với Giáo Hoàng, hắn không có lý, nếu bị Giáo Hoàng chỉ trích, hắn cũng phải đau đầu một phen.

Lý Toàn Chân hung hăng nhíu mày, vạn phần không vui nhìn Quý Khải, cảm thấy bản thân bị hắn ta chơi cho một vố.

Quý Khải đương nhiên biết bản thân chọc cho Trưởng công chúa Thượng Tinh không vui, nhưng trong nội tâm cảm thấy chuyện này cũng không có gì ghê gớm, Trưởng công chúa của các người thế lớn tiền nhiều không sai, nhưng các người không dám quang minh chính đại đến nhà họ Quý bắt cóc tôi đúng không?

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: "Có phải Khải thiếu hiểu lầm điều gì đó hay không? Hạng mục của Tôn phu nhân không nhất định chỉ lãi không lỗ, tôi cảm thấy anh phải khảo sát một chút mới đúng...”

Quý Khải vội vàng nói: "Không cần khảo sát, tôi cảm thấy hạng mục của Tôn phu nhân một chút vấn đề cũng không có, dù sao tôi chỉ cần toàn lực phối hợp là được!”

Trong lòng hắn cũng có chút xót của, cái thằng khốn này, ước gì mình và hắn ta gây ra mâu thuẫn, sau đó chọc một đao thật tốt được không?

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi tràn đầy thất vọng.

Tôn Dĩnh Thục lại còn vươn tay hung hăng nhéo eo hắn một cái, tức giận đến không nhịn nổi, thằng chó này, nói chuyện kiểu gì đấy, đang ước gì mình chết sớm một chút đúng không?
Chương 1060 Mượn một bộ

Quý Khải quá ngoan ngoãn, Tề Đẳng Nhàn không tìm thấy bất cứ lý do nào để hạ đao, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Quý Khải cũng không muốn giao lưu cùng cái tên ma vương khoác đại hồng bào của Thánh Giáo này, sau khi nói hai câu đơn giản với Tôn Dĩnh Thục liền quay đầu đi, có chút cảm giác đang chạy trối chết.

Mặt Lý Toàn Chân có hơi biến thành màu đen, cách làm như vậy của Quý Khải không khác gì làm cô ta mất hết mặt mũi trước mặt Tôn Dĩnh Thục.

Cô ta tìm trăm phương ngàn kế đến làm khó Tôn Dĩnh Thục, kết quả một chiêu cũng không thể thành công, ngược lại còn bị Tôn Dĩnh Thục vả mặt, quá mất mặt.

“Quý Khải này sao lại như vậy? Tại sao tôi cứ có cảm giác có chút gì đó không thích hợp...” Tôn Dĩnh Thục nhịn không được hỏi.

“À... Là như này, trước đây tôi từng bắt cóc hắn ta, đòi tiền chuộc nhà họ Quý hai tỷ đô la Mỹ.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, đôi mắt trợn tròn, suýt nữa rớt ra ngoài, nói: "Cái gì? Hai tỷ đô la Mỹ? Anh nói đùa cái gì vậy!”

Hai tỷ đô la Mỹ chứ đâu phải một đồng tiền trinh...

Đương nhiên, sáu tỷ đô la Mỹ càng là giá trên trời.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Hơn phân nửa là hắn ta sợ tôi lại tìm một lý do chỉnh đốn hắn ta, sau đó bào tiền ở chỗ hắn ta, cho nên ở trước mặt tôi biểu hiện như là rất ngoan ngoãn, tránh cho bị tôi bắt được cơ hội.”

Tôn Dĩnh Thục dở khóc dở cười, nói: "Anh đúng là rất to gan lớn mật, thiếu gia nhà họ Quý mà anh cũng dám bắt cóc!”

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Thiếu gia gia tộc Rothschild cũng bị ông đây dùng một đấm đánh vỡ đầu chó, thiếu gia nhà họ Quý thì tính là cái gì?”

Lúc này thật ra hắn không tiếp tục chửi bới ông bố của mình, ngược lại lấy chuyện này ra khoe mẽ.

Tôn Dĩnh Thục nghe xong cạn lười một trận, cuộc đời ngầu lòi của Tề giám mục, đúng là không cần phải giải thích quá nhiều...

Giờ phút này Lý Toàn Chân đang nói chuyện phiếm với mấy người bạn, nhân tiện nghe ngóng một chút lai lịch của Tề Đẳng Nhàn từ chỗ bọn họ, nghe xong không khỏi mạnh mẽ lắp bắp kinh hãi.

Cô ta không tin Thánh Giáo, cho nên không chú ý tin tức ở phương diện này, giờ phút này nghe bạn bè nói Tề Đẳng Nhàn vậy mà lại là Tổng giám mục của Thánh Giáo khu vực phương nam, thực sự có hơi kinh ngạc.

Dù sao thì, một người Hoa có thể đảm nhiệm chức vị Tổng giám mục của Thánh Giáo, thật sự là quá mức kinh hãi.

Tổng giám mục, chính là tồn tại chỉ sau Giáo Hoàng, trong toàn bộ Thánh Giáo, cũng chỉ có bốn vị Tổng giám mục mà thôi.

“Mượn một bước nói chuyện?” Lý Toàn Chân không chút để ý nào tới việc biểu hiện ra địch ý của bản thân ở ngay trước mặt Tôn Dĩnh Thục, nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng: "Đã bảo thư ký Dương quét sạch lưu trữ đám mây, không còn tài nguyên cho cô.”

Nhưng hắn vẫn gật gật đầu, tùy tiện đi sang một bên với Lý Toàn Chân.

Tôn Dĩnh Thục hơi hơi nhướng mày, nếu đổi lại là trước đây, cô ta thấy tình cảnh này, tất nhiên sẽ cực kỳ nghi ngờ, rốt cuộc thì, trên thế giới này, gần như không có ai có thể làm cho cô ta tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng lúc này đây, Tề Đẳng Nhàn bị Lý Toàn Chân mời đi nói chuyện riêng, cô ta lại vô cùng yên tâm, bởi vì, cô ta biết Lý Toàn Chân có đưa ra điều kiện mê người thế nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ tuyệt đối không phản bội cô ta.

“Tề Đẳng Nhàn nói một người phải có bạn bè đối xử chân thành với nhau, nhưng mình và hắn... Đến cùng thì ngoài bạn bè ra còn là gì?”

Trong lòng Tôn Dĩnh Thục có một suy nghĩ kỳ lạ, cô ta vì câu nói đó của Tề Đẳng Nhàn: "Một người bạn cũng không có” mà bừng tỉnh, chịu kích thích nặng nề, tính cách cũng bởi vì vậy mà thay đổi không ít.

Cô ta muốn làm bạn với một người trọng nghĩa khí trọng cảm tình như vậy, nhưng... cũng muốn có một người đàn ông như vậy.

Nếu Tề Đẳng Nhàn biết những suy nghĩ trong lòng Tôn Dĩnh Thục, chắc chắn sẽ cợt nhả chỉ trích cô ta —— A, người phụ nữ kia, quả nhiên cô thèm muốn cơ thể của tôi!

Sau khi Lý Toàn Chân và Tề Đẳng Nhàn đi đến mạn thuyền, lấy hai ly champagne từ tay người phục vụ, đưa một ly cho hắn, cười nói: "Tề giám mục, ban nãy đã thất kính rồi!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Bây giờ cô cũng đang thất kính.”

Lý Toàn Chân sửng sốt.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nên gọi tôi là Tề Tổng giám mục mới đúng! Tôi là Tổng giám mục khu vực phương nam.”

Lý Toàn Chân ngạc nhiên, sau đó cảm thấy cũng có đạo lý, lại nghiêm túc nói: "Tề Tổng giám mục, thất kính rồi.”

Tề Đẳng Nhàn vừa lòng gật gật đầu, nói: "Lý tiểu thư muốn mượn bước nói chuyện với tôi là muốn mượn bước nào? Hiện tại tôi là một người đàn ông ngay cả tam thượng cũng không giữ được.”

Không có cách nào khác, thư ký Dương cũng là một cao thủ về internet, trực tiếp tìm được lưu trữ đám mây của hắn, thậm chí còn nghiêm túc kiểm tra ổ cứng của hắn, tìm ra tư liệu học tập hắn giấu trong folder đặt tên là: "Thủ tục quản lý hằng ngày của Nhà tù U Đô” rồi xóa hết.

Trước đây, khi Tề Đẳng Nhàn nói: "Yua vĩnh viễn không hết thời”, Dương Quan Quan từng thề muốn giết sạch tất cả hồ ly tinh trong lưu trữ đám mây của hắn, đây cũng không phải hành động chỉ dám nghĩ không dám làm.

Lý Toàn Chân là một nữ tài xế thành thật, căn bản không hiểu Tề Đẳng Nhàn đang nói cái gì, cô ta chỉ nói: "Tôi tới là muốn cho Tề Tổng giám mục thấy thành ý của mình!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Xin lắng tai nghe, rửa tai lắng nghe.”

“Tôi nghe nói Tề giám mục muốn ở xây dựng một nhà thờ lớn mang tính biểu tượng ở Nam Dương, chuyện này chắc là cần phải có một số tiền lớn đụng không?” Lý Toàn Chân mỉm cười hỏi.

“Ôi... Không có cách nào khác, đoán chừng không có mấy trăm triệu đô la Mỹ thì không thành.” Tề Đẳng Nhàn có chút bất đắc dĩ nói.

Nhà thờ mang tính biểu tượng, vậy thì phải khí thế một chút đúng không?

Hơn nữa, nếu là nhà thờ, vậy thì phải có cột chút cảm giác thần thánh đúng không? Dùng tiền để đưa các văn vật lịch sử có liên quan đến Thánh Giáo đến đây đúng không? Còn nữa, các loại tác phẩm nghệ thuật như pho tượng, bích họa, phù điêu cũng không thể thiếu đúng không?

Hiện tại hắn đang nghèo, khuyên can mãi mới nhờ được Trần Ngư hỗ trợ xây móng trước, số tiền kế tiếp còn phải để hắn nghĩ cách mới được.

Hôm qua mới vừa mới nhận được một chiếc Patek Philippe, hôm nay hắn liền gửi chuyển phát nhanh đến Nam Dương, bảo Trần Ngư trực tiếp đổi thành tiền mặt cho hắn, dùng để xây dựng nhà thờ.

Lý Toàn Chân nói: "Tôi có thể trong quá trình xây dựng nhà thờ lớn, vì anh xuất một phần lực! Không biết nhà thờ Tề Tổng giám mục muốn xây dựng được đặt tên là gì?”

“Nhà thờ lớn Avada.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói,: "Nếu Lý tiểu thư đồng ý xuất một phần lực, vậy thì tốt quá, tôi sẽ khắc tên Lý tiểu thư lên trên tấm bia đá, để cho các tín đồ biết được sự rộng rãi của cô.”

Lý Toàn Chân cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Xin mời nói.”

“Tôi chỉ cần anh và Tôn Dĩnh Thục đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa tuyên bố với mọi người cô ta phỉ báng Thánh Giáo là được! Xong việc, tôi có thể lấy ra năm mươi triệu đô la Mỹ cho anh xây dựng nhà thờ.” Lý Toàn Chân vươn một bàn tay ra, rất đắc ý nói.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được con số năm mươi triệu, không khỏi nhíu nhíu mày, Trưởng công chúa Thượng Tinh keo kiệt như vậy?

Thật ra, không phải Trưởng công chúa Thượng Tinh người ta keo kiệt, mà là hắn quá giàu, xuống tay cũng quá lớn... Tóm được một con dê béo, vậy thì phải kéo lông dê được chín chữ số xuống.

Năm mươi triệu đô la Mỹ, từng đó thật sự không ít.

Nhìn dáng vẻ đã xác định được từ trước của Lý Toàn Chân, Tề Đẳng Nhàn lại nhíu mày nói: "Tôi và Tôn phu nhân quen biết từ rất sớm, khi đó, tôi thậm chí còn chưa phải là Tổng giám mục.”

“Mà cô ấy đã từng nhiều lần vươn tay giúp đỡ tôi, giúp tôi nhận được không ít sự trợ giúp, vượt qua mấy lần nguy nan...”

“Tôn phu nhân với tôi mà nói, chính là huynh đệ thủ túc, bạn bè chân thành...”

Lý Toàn Chân nhướng mày nói: "Tề Tổng giám mục chỉ cần anh đồng ý lời thỉnh cầu của tôi, như vậy, anh sẽ là bạn bè vĩnh viễn của toàn bộ Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi! Hẳn là anh cũng biết, địa vị của Tôn Dĩnh Thục ở Thượng Tinh, còn lâu mới bằng Lý Toàn Chân tôi!”

Tề Đẳng Nhàn phối hợp nói: "Muốn tôi phản bội Tôn phu nhân, vậy thì tương đương với bảo tôi tự đánh gãy tay...”

“Phải thêm tiền!”

Lý Toàn Chân ngẩn ra, hừ, Tổng giám mục này, khẩu vị thật lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK