Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 564 Nước mắt cá sấu

Chương 564: Nước mắt cá sấu

Người Triều Tiên hay có tính bạch lãng nhan, điều này Tề Đẳng Nhàn đã sớm hiểu rõ ở trong lòng.

Tôn Dĩnh Thục từ trước tới nay vẫn luôn là một người phụ nữ có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, địa vị của cô ta so với Hướng Đông Tinh càng cao hơn nên đương nhiên sẽ không có ai muốn đối địch với cô ta.

Không thể không nói loại nữ cường nhân có địa vị cao đã lâu như Tôn Dĩnh Thục này có ánh mắt cũng rất dọa người. chẳng qua đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì cũng chỉ như trứng chọi đá.

Tựa như cảm thấy đe dọa của bản thân đối với Tề Đẳng Nhàn là vô dụng, Tôn Dĩnh Thục bất đắc dĩ thở dài.

“Sao số của tôi lại khổ như vậy cơ chứ?” Trong miệng cô ta thốt ra một câu khiến người phải rủ lòng thương.

Chỉ là Tề Đẳng Nhàn lòng dạ sắt đá ngồi ở trên sofa nhìn Tôn Dĩnh Thục cười nói: “Địa vị của phu nhân cao quý, trong tay có tài sản mấy trăm triệu, nếu cái này còn gọi là số khổ thì phụ nữ trong thiên hạ này sống sao nổi nữa!”

Tôn Dĩnh Thục lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tiền đó của tôi đều là từ trên trời rơi xuống sao? Từ khi tôi gả vào Thôi gia tới nay đều phải chịu cảnh bị người ta khinh thường, sau khi chồng cũ chết thì càng thêm một bước khó đi!”

“Hiện giờ cậu cũng thấy rồi đấy, bọn họ ép tôi như thế nào, đối phó với tôi làm sao!”

“Tên Choi Jeong Ho vừa rồi kia thậm chí còn là em trai ruột của chồng cũ của tôi.”

“Sau khi chồng cũ của tôi mất thì vẫn luôn thường xuyên quấy rối tôi, sau khi bị tôi từ chối thì lại sử dụng đủ các loại thủ đoạn nhắm vào tôi!”

“Lần này bị anh ta tóm được một số ảnh chụp nhìn tưởng thật nhưng lại là giả kia, tình cảnh của tôi sẽ càng gần thêm một bước tới ngã xuống đáy vực, tương lai thế nào ai có thể biết trước được?”

Lúc nói những lời này, Tôn Dĩnh Thục nước mắt lưng tròng, mắt đẹp nhắm lại, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống dưới.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Dĩnh Thục rơi “Nước mắt cá sấu” thì vẻ mặt hơi động, nói: “Phu nhân đúng thật là không dễ dàng gì!”

Tôn Dĩnh Thục mở to hai mắt, nhu nhược đáng thương nhìn Tề Đẳng Nhàn ra vẻ bất lực nói: “Giúp tôi, Tề tổng….Xin cậu giúp tôi một chút, để tôi vượt qua một cửa ải khó khăn này.”

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện lên nét rủ lòng thương nói: “Ngày trôi qua của phu nhân cũng quá khó khăn rồi, nếu không giúp cô thì tôi còn được gọi là đàn ông nữa sao?”

Tôn Dĩnh Thục lập tức dựa vào trong lòng hắn ô ô khóc rống lên.

Tề Đẳng Nhàn mượn gió bẻ măng duỗi tay ôm cô ta.

Hai người họ một người tình nguyện diễn, một người nguyện ý phối hợp, thật đúng là duyên trời tác hợp.

Tôi phối hợp diễn xuất với cô như vậy, diễn tới nỗi giải Oscar còn phải nợ tôi một giải ảnh đế đấy!

“Trình độ diễn xuất của bà cô quả phụ này quả nhiên là vẫn kém hơn một chút so với Irena Jinva hồn nhiên như thật, cũng may gần đây đạo hạnh của mình được nâng cao, không ai có thể qua được mắt của mình!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn đắc ý dào dạt.

Đối mặt với mỹ nữ như cô ta tự nhào vào trong ngực đương nhiên sẽ không từ chối, tên ngốc lắm mới từ chối, trước cứ chiếm được tiện nghi đã rồi cái khác bàn luận sau.

Trình độ diễn xuất của Tôn Dĩnh Thục cũng đủ để khiến 99% đàn ông ruột gan như đứt ra từng khúc, nhưng kỹ thuật diễn của cô ta so với Irena Jinva từ nhỏ đã được tiếp xúc với kỹ thuật diễn mà nói thì vẫn là thua chị kém em.

Irena Jinva đã tích hợp những động tác, ngôn ngữ, thần thái có thể khơi dậy mọi loại dục vọng và suy nghĩ của đàn ông vào trong xương tủy của cô ta, đó không còn là kỹ năng diễn xuất nữa mà đã trở thành một loại bản năng.

Nước mắt của Tôn Dĩnh Thục làm ướt áo Tề Đẳng Nhàn, cô ngẩng đầu lên nhu nhược đáng thương nói: “Tề tổng chuẩn bị giúp tôi bằng cách nào đây? Nếu cậu đồng ý giúp tôi, tôi nhất định mang ơn đội nghĩa cậu!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không phải lúc nãy phu nhân còn bảo tôi gọi cô một tiếng chị sao? Sao bây giờ lại một câu Tề tổng hai câu Tề tổng lạ lẫm như vậy?”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu cậu chịu giúp tôi, cậu muốn để tôi gọi cậu như nào cũng được, cái gì cũng có thể.”

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay vỗ vỗ bả vai của cô, nhàn nhạt đáp: “Chuyện này cô không cần phải để ở trong lòng, không phải chỉ là chuyện của hai bức ảnh thôi sao? Không có chuyện gì.”

“Tôi bảo Choi Jeong Ho là một tên ngốc cũng không phải là không có đạo lý.”

“Thậm chí chúng ta không cần phải ra tay, tự nhiên sẽ có người thu thập anh ta giúp chúng ta.”

Tôn Dĩnh Thục ngẩn người nói: “Có ý gì? Chúng ta không ra tay thì có ai sẽ nhắm vào anh ta chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Việc này cô cứ ngồi yên chờ xem biến là được, giới truyền thông trong nước của các cô muốn dùng số ảnh chụp này để gây lớn chuyện cũng không thể làm được đâu, rất nhanh sẽ bị đè xuống thôi.”

Tôn Dĩnh Thục nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cũng không hiểu được là Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra tự tin như vậy.

“Nhìn qua trông tôi rất giống một tên gian phu sao?” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên chỉ chỉ vào mũi của mình rồi cười tủm tỉm hỏi.

“Ha….Vẫn tốt.” Tôn Dĩnh Thục bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Kỹ thuật diễn của Tôn phu nhân đây cao thật đấy, chỉ là cần phải rèn luyện thêm một chút.”

Tôn Dĩnh Thục đột nhiên sửng sốt: “Cậu có ý gì?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc cô nói những lời này thì ánh mắt có hơi né tránh, đừng giấu diếm kiên nghị với cơ trí của cô đi thì càng có thể khiến đàn ông tin vào tình cảnh hiện giờ của cô hơn.”

Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, trên mặt hiện lên nét phẫn nộ nói: “Tề tổng, cậu đùa cợt tôi?”

“Cô sai rồi, tôi không hề đùa cô, chuyện này cũng sẽ được giải quyết, cô không cần phải lo lắng.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy sau đó lười biếng ngáp rồi duỗi người.

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn xoay người rời khỏi.

Lúc đi tới cửa, hắn chợt quay đầu mỉm cười nói: “Sayōnara!”

Nói xong lời này hắn lại như chợt nhận ra gì đó: “A….Xin lỗi, đây là tiếng Nhật.”

Chờ sau khi thân ảnh Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn biến mất, cả khuôn mặt của Tôn Dĩnh Thục mới trầm xuống.

“Cái tên này chính là một tên khốn kiếp mà, nếu có cơ hội mình nhất định phải chặt nát tay hắn ra mới được!” Tôn Dĩnh Thục hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Còn vì sao lại muốn chặt tay hắn ấy hả?

Đó đương nhiên là vì lúc Tề Đẳng Nhàn phối hợp diễn kịch với Tôn Dĩnh Thục thì tay của hắn không thành thật chứ sao!

Tôn Dĩnh Thục cũng mới ý thực được là những lời đó của mình không hề đả động được Tề Đẳng Nhàn, ngược lại còn bị nhìn thấy rõ ý đồ của mình, hơn nữa một bộ dáng phối hợp kia của hắn chẳng qua chỉ vì để chiếm chút tiện nghi.

Thời điểm Tề Đẳng Nhàn đi ra từ khách sạn thì tâm tình rất không tệ, tuy rằng nhân phẩm của Tôn Dĩnh Thục chẳng ra làm sao cả nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một quả phụ đã mất chồng.

Một người phụ nữ công thành danh toại, có địa vị cao như vậy thì sao có thể dễ dàng thổ lộ tấm lòng của mình ra với người khác như vậy được?

Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi nghĩ tới Hướng Đông Tinh, so với Tôn Dĩnh Thục này thì cô ta vẫn còn rất đáng yêu đấy.

“Nếu theo như lời của Irena Jinva kia mà quy Tôn Dĩnh Thục về phe của mình thì chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam, người phụ nữ này có tâm tư quá sâu, khó có thể tin tưởng được!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ rồi lại cười cười.

“Nhưng mà hợp tác một chút cũng có thể, chỉ là không thể giao tiếp quá sâu.”

“Cho dù có lên giường với người phụ nữ này đi nữa thì cũng phải thời thời khắc khắc đề phòng bị cô ta cắn ngược lại một cái.”

Tề Đẳng Nhàn biết loại người như Tôn Dĩnh Thục này chính là một thương nhân lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, không như Hướng Đông Tinh luôn luôn cảm tính lại che giấu bằng lạnh nhạt.

Lại nói, ngược lại càng thấy giống Từ Ngạo Tuyết không từ thủ đoạn hơn.

Nhưng cái này cũng là bình thường, loại người này ngược lại là chiếm đa số.

Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi khách sạn không bao lâu thì đã bị một người ngăn cản.

Là một người phụ nữ có thân hình hơi béo nhưng cũng không cao lắm.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được cô ta, đúng là Ngọc Nữ vừa rồi mới giao thủ với mình xong.

Loại cao thủ có công phu tới bậc này có thể dùng súc cốt công để thay đổi ngoại hình quả thực quá dễ dàng.

“Vẫn chưa chịu thua?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Ngọc Nữ mỉm cười hỏi.

Ngọc Nữ lắc lắc đầu nói: “Cậu thả cho tôi và Kim Đồng một con ngựa nên coi như chúng tôi nợ cậu một mạng, tôi tới đây để nói cho cậu biết một tin tức.”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Ồ? Nói ra tôi nghe thử một chút!”

Ngọc Nữ lập tức nói: “Dương gia ở Thượng Hải dùng một số tiền lớn thuê sát thủ muốn giết người phụ nữ tên Dương Quan Quan kia của cậu, tự mình cần thận.”

Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: “Mấy người biết được tin tức đó ở đâu?”

“Đương nhiên là chúng tôi có con đường riêng để biết được mấy việc này, nếu cậu không tin thì tôi cũng có thể lấy ra được chứng cứ cho cậu xem.” Ngọc Nữ nói.

“Tốt, tôi đã biết, cảm ơn.” Tề Đẳng Nhàn rất có lễ phép nói.
Chương 565 Tóc ngắn

Chương 565: Tóc ngắn

Thật ra việc Dương gia ở Thượng Hải muốn mạng của Dương Quan Quan so với việc Tề Đẳng Nhàn đoán được cũng không sai lệch cho lắm.

Dương lão gia tử gặp chuyện đại nạn sắp chết nhưng trong di chúc lại có nhắc tới Dương Quan Quan, phân chia một phần gia sản cho cô ta.

Hơn nữa phần gia sản này còn dựa theo nhân số của đời thứ hai mà phân chia.

Đời thứ hai của Dương gia tổng cộng có ba người, cha của Dương Quan Quan đứng hàng thứ ba nên gia sản của Dương gia trực tiếp bị cô ta ngoạm mất hẳn một phần ba.

Loại chuyện kích thích như này khiến cho người ở Dương gia luôn luôn khó chịu với cô ta sao có thể ngồi yên được nữa?

“Thật là rộn ràng nhốn nháo toàn vì lợi, vì một chút tài sản mà đuốc ảnh rìu thanh, anh em bất hoà, quan hệ huyết thống đều có thể không để bụng.” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn lộ ra một tia ý cười lạnh lẽo.

Sau khi Ngọc Nữ nói tin tức này cho hắn thì đã trực tiếp rời đi, lúc đi còn dè dặt cẩn trọng tới mức Tề Đẳng Nhàn thấy mà buồn cười.

Nếu như hắn thật sự muốn hai cái mạng của Kim Đồng Ngọc Nữ thì bọn họ cũng chẳng sống nổi tới hiện giờ đâu.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp trở về công ty, sau đó thông báo cho Dương Quan Quan tới văn phòng của mình một chuyến.

Dương Quan Quan đang vội vàng làm việc bị Tề Đẳng Nhàn gọi tới thì cực kỳ khó chịu nói: “Không phải là anh lại định lôi tôi ra làm trò tiêu khiển gì đấy chứ?”

Dương Quan Quan mới cắt một đầu tóc ngắn mới cực kỳ xứng với bộ đồ công sở khéo léo, nhìn qua tinh thần phấn chấn, khí chất mười phần.

Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Sao tự dưng lại đi cắt tóc ngắn làm gì?”

Dương Quan Quan nói: “Thời gian xử lý tóc quá dài, hơn nữa lúc luyện công cũng có chút bất tiện. Lần trước bị người bắt cóc nên tôi cảm thấy đây là một sơ hở nên nhân tiện cắt ngắn luôn!”

Tề Đẳng Nhàn có một loại cảm giác vô cùng đau đớn, tuy rằng cô để một đầu tóc ngắn thật ra cũng rất đẹp nhưng Tề Đẳng Nhàn càng thích bộ dáng tóc dài phiêu phiêu của cô nàng hơn.

Dương Quan Quan nhìn thấy biểu tình của Tề Đẳng Nhàn thì ngẩn ra, sau đó nhấp môi hỏi: “Khó coi lắm sao?”

“Đẹp, nhưng tôi không thích nó lắm.” Tề Đẳng Nhàn cười cười nói đúng sự thật.

“Vậy về sau tôi lại nuôi nó dài ra là được.” Dương Quan Quan nhẹ giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy câu trả lời này rất vừa lòng nên cũng không tiếp tục vấn đề rối rắm tóc của cô dài hay ngắn nữa, mà thực tế thì tóc ngắn nhìn qua cũng rất có ý cảnh.

“Anh tìm tôi là có chuyện gì sao?” Lúc này Dương Quan Quan mới hỏi.

“Tôi có được một tin tức, gần đây Dương gia muốn thuê sát thủ giết cô nên gọi cô tới nhắc nhở tự mình chú ý an toàn của bản thân một chút.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Hắn cũng cảm thấy Dương Quan Quan miễn cưỡng có thể tự mình đảm đương được một phía, dù sao thì lúc trước khi hoàng tình ca bị bắt cóc, trong tình huống nguy hiểm như vậy cũng là cô ấy tự mình ứng phó được.

Lại trải qua một khoảng thời gian rèn luyện này, công lực có bước tiến nhảy vọt, người bình thường đúng thật là không làm gì được cô nàng.

Dương Quan Quan nhíu mày nói: “Tới cũng tốt, tôi cũng đang muốn nhìn thử xem bản thân mình gần đây có bao nhiêu đột phá đấy!”

Tề Đẳng Nhàn rất vừa lòng loại tâm thái này của cô ta, võ giả phải có một trái tim vô địch, vĩnh viễn không sợ chuyện gì.

“Dương lão gia tử có vẻ như sắp xuống mồ rồi nên người của Dương gia vì để cho một phần ba gia sản kia không bị chia ra nên lúc này mới muốn giết chết cô.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Tôi mặc kệ bọn họ có lý do gì đi nữa, nếu bọn họ đã dám đến thì tôi đây cũng dám phản kích! Cho dù tôi có chết thì cũng phải khiến người giết tôi phải lột một lớp da.” Dương Quan Quan cười lạnh nói.

So với trước kia thì thay đổi hiện tại của cô ta quá rõ rệt, nếu là trước kia thì một khi nghe thấy chuyện này chỉ sợ đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoang mang lo sợ tới mức không tả nổi.

Nhưng hiện giờ thì sao, lại có thể dùng một loại thái độ cường ngạnh đánh lại một chiêu, dùng một loại tâm thái rộng rãi tới đối mặt với nó.

“Những cái này đều là do mình bồi dưỡng tạo thành, danh sư xuất cao đồ mấy lời này cũng không phải lời nói vô ích.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khó tránh khỏi lại dào dạt đắc ý thêm một phen, rốt cuộc cái chuyện Dương Quan Quan trưởng thành này cũng rõ rành rành như ban ngày.

Bao gồm cả rất nhiều bạn bè của cô nàng cũng nói cô nàng biến hoá quá lớn, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.

Cô của trước kia khi gặp chuyện thì hận không thể trốn đến rất xa, hiện giờ còn có thể tự mình ra mặt chủ trì công đạo thay cho kẻ yếu.

“Đêm nay cô theo tôi tham gia một yến hội, cho cô mở rộng tầm mắt!” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Yến hội gì?” Dương Quan Quan lập tức hưng phấn trở lại, mỗi một lần có trường hợp quan trọng như vậy thì rất có thể sẽ phát sinh một số việc, cái này khiến cho cô ta rất có cảm giác chờ mong.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Đại hội của chi nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải, bọn họ muốn tuyển ra đà chủ tân nhiệm.”

Dương Quan Quan nói: “Thế lực giang hồ chân chính như Long Môn, thật tốt, vừa hay có thể tiếp xúc một chút!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã liên hệ với tổng hội trưởng của Long Môn là Lý Hà Đồ để ông ta đề cử Mã Hồng Tuấn lên kế nhiệm. Chỉ là việc này khẳng định vẫn sẽ gặp chút cản trở, hơn nữa Từ An còn chết ở trong tay tôi. Tôi ủng hộ Mã Hồng Tuấn thì hơn phân nửa sẽ khiến rất nhiều người bất mãn.”

“Bất mãn? Đánh đến khi bọn họ chịu phục là được rồi, loại tổ chức giang hồ như này chính là xem nắm đấm của ai mạnh hơn thôi.” Dương Quan Quan cười múa may nắm đấm của mình.

Bàn tay của cô nàng hiện giờ toàn bộ đều là các vết chai lớn lớn bé bé, nhìn qua không hề giống bàn tay của một cô gái chút nào.

Cái này cũng từng khiến cô nàng buồn rầu rất nhiều nhưng ngẫm lại, Tề Đẳng Nhàn ngay cả những vết sẹo đó trên người mình còn không chê thì cũng không cảm thấy buồn nữa.

Cô không cần phải đẹp đẽ cho đàn ông khác xem làm gì, chỉ cần một người nguyện ý thưởng thức cô vậy là đủ.

Tề Đẳng Nhàn cười khổ nói: “Lời này của cô cũng không có gì không tốt cả….Chỉ là tôi cảm thấy có hơi hổ thẹn, sao có thể bồi dưỡng cô thành một người phụ nữ bạo lực như vậy được?”

Dương Quan Quan nói: “Tôi không hề bạo lực, chỉ là nếu người không phạm ta thì ta cũng sẽ không phạm người.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc luyện công cũng cần phải nhớ rõ nên tu thân dưỡng tính, võ công không phải sinh hoạt hàng ngày, ngày thường nhớ xem nhiều sách một chút.”

“Ít ra tôi cũng tốt nghiệp ở Stanford, không cần anh phải dạy tôi….” Dương Quan Quan nghe vậy thì không nhịn được trợn trắng mắt lén lút nói.

Nhưng thính lực của Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ tốt, bị lời này làm cho tức giận tới mức hận không thể kéo tên nghịch đồ này lại đánh cho một trận.

Tề Đẳng Nhàn phất tay để cho Dương Quan Quan đi làm việc, còn chính mình thì lại ngồi trước máy tính cân nhắc một số việc nhỏ khác, việc quan trọng đều ghi vào một cuốn sổ nhỏ để nhớ kỹ.

“Tề tổng, anh chọc phải rắc rối rồi.” Không bao lâu sau, Dương Quan Quan đã đi rồi lại quay lại, sắc mặt hơi biến đen nói.

“Có chuyện gì?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan trực tiếp click mở trên máy tính ra một phần mềm tin tức quốc tế, sau đó lập tức thấy tin tức do truyền thông Triều Tiên tuyên bố chiếm cứ đầu đề.

“Nghi ngờ nữ sĩ Tôn Dĩnh Thục của tập đoàn tài chính Thượng Tinh xa xôi tới Hoa quốc chỉ vì đi tìm gian phu?”

Cái tiêu đề này quả thực có chút kích bạo.

Sau đó bên dưới là văn bản thật thật giả giả, kèm theo đó là hai bức ảnh chụp Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm ở bên người của Tôn Dĩnh Thục.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó ha một tiếng, khó trách được vì sao mặt của Dương Quan Quan lại đen thành như vậy.

“Đây là việc không phải sự thật, lúc đó Tôn phu nhân đuối nước nên tôi đang cứu cô ta mà thôi. Có người muốn chỉnh cô ta nên cố ý thả những bức ảnh này ra ngoài.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu không thèm để bụng nói.

“Nhưng mà tôi không tin được!” Dương Quan Quan cười lạnh múa may nắm đấm với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Cô vội thì cứ đi trước đi, đợi chút nữa tôi gọi cô sau. Những việc này không cần phải để ý tới, không lâu nữa truyền thông bên Triều Tiên sẽ lập tức phải xin lỗi ngược lại thôi.”

Dương Quan Quan nhấp môi nói: “Nếu việc anh nói không phải sự thật thì đừng trách tôi không để ý tới anh nữa!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô nàng này hôm nay tạo phản rồi, thế mà còn dám quản tới cả chuyện trên đầu mình.

“Cô lại không biết phân biệt đâu là lớn nhỏ nữa rồi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm.

Dương Quan Quan cả kinh, tạch tạch hai cái trực tiếp triển khai thân pháp, đồng thời duỗi tay bảo vệ trước người bản thân.

Sau đó cô nàng oán hận trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, rời khỏi văn phòng.

Cô ta chân trước vừa đi, Tề Đẳng Nhàn chân sau lập tức nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển….

Lại nữa, còn phải giải thích thêm một lần!
Chương 566 Bắt người

Chương 566: Bắt người

Tin tức này sau khi được truyền thông Triều Tiên cho ra ánh sáng thì âm thanh nghi ngờ che trời lấp đất trực tiếp bao phủ Tôn Dĩnh Thục.

Cái này khiến cho Tôn Dĩnh Thục lòng nóng như lửa đốt, cũng không biết Tề Đẳng Nhàn bảo sẽ giải quyết việc này là giải quyết như thế nào?

Đối với việc này Tôn Dĩnh Thục chỉ có thể tạm thời im lặng không lên tiếng, kiên nhẫn chờ Tề Đẳng Nhàn đáp lại.

Choi Jeong Ho đắp đá lên gò má sưng đỏ của mình, cười dữ tợn nói: “Con tiện nhân này, tao muốn nhìn thử xem mày sẽ chết như thế nào, còn có tên gian phu kia của mày, tao sẽ thu thập hắn nhanh thôi!”

Choi Jeong Ho thông qua con đường bên chính phủ chuẩn bị động tới Tề Đẳng Nhàn, phía chính phủ lại đáp lại là sẽ lập tức tiến hành điều tra.

Đang lúc Choi Jeong Ho đắc ý vạn phần thì cửa đột nhiên bị mở ra, ngoài của xuất hiện một đám người mặc quân phục cao cấp bao vây.

“Anh là Choi Jeong Ho tiên sinh?” Người dẫn đầu lạnh lùng hỏi.

“Là tôi!” Tinh thần Choi Jeong Ho rung lên, tưởng là người phụ trách điều tra việc Tề Đẳng Nhàn đánh anh ta tới.

“Bắt lại!” Người dẫn đầu vung tay lên, lạnh nhạt nói.

Choi Jeong Ho chấn động không thôi nói: “Mấy người có nhầm gì không? Tôi là người bị hại, hơn nữa còn là công dân Triều Tiên, mấy người….”

Người dẫn đầu đầy mặt âm lãnh nhìn Choi Jeong Ho, nói: “Choi Jeong Ho tiên sinh, anh bị nghi ngờ có liên quan tới việc ác ý bôi nhọ tướng lĩnh cấp cao của quốc gia chúng tôi, đối với quốc gia chúng tôi tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng! Sau khi quốc gia chúng tôi liên lạc được với quý quốc gia đã quyết định trước tiên bắt giam anh lại tiến hành thẩm tra, những việc phía sau đó quý quốc cũng sẽ phối hợp tiến hành!”

Choi Jeong Ho ngốc lăng nói: “Cái gì? Tướng lĩnh cao cấp? Anh nói đùa cái gì vậy!”

Người dẫn đầu lạnh nhạt nói: “Tề Đẳng Nhàn tiên sinh là đại tướng chính trị của Hoa quốc chúng tôi, anh vô cớ khiến ngài ấy phải lộ mặt trước truyền thông tương đương với việc tiết lộ cơ mật quân sự của quốc gia chúng tôi, hơn nữa còn có hành vi hắt bát nước bẩn bôi nhọ lên ngài ấy, đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Choi Jeong Ho kinh hô: “Không phải….Tôi không biết, này….Đây là có chuyện gì?”

“Đơn giản mà nói thì chính là anh bị nghi ngờ có liên quan tới việc ác ý bôi nhọ tướng lĩnh cấp cao của quốc gia chúng tôi, phá hư quan hệ hữu nghị giữa Hoa quốc và Triều Tiên, anh gặp rắc rối lớn rồi.” Người dẫn đầu trên mặt lộ ra một tia ý cười lãnh khốc.

Choi Jeong Ho như bị sét đánh ngốc lăng đứng ở hiện trường, khó trách….Khó trách Tề Đẳng Nhàn lại dám nói anh ta là tên ngốc, cũng căn bản không thèm để ý mấy tấm ảnh chụp đó!

Hoá ra hắn còn có một tầng thân phận như vậy!

“Tôi….Tôi muốn liên lạc với Đại sứ quán!” Choi Jeong Ho vội vàng nói.

“Không cần, bên phía Đại sứ quán chúng tôi đã liên lạc giúp anh rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng cho người tới bàn bạc với anh.” Người dẫn đầu nói.

Choi Jeong Ho lập tức như cha chết mẹ chết, biết việc này đã nháo lớn, đã đề cập tới quan hệ giữa hai nước thì cái thân phận người Thôi gia của tập đoàn tài chính Thượng Tinh này có thể nói là không có tác dụng gì cả.

Bởi vì Tề Đẳng Nhàn chính là một đại tướng chính trị, hơn nữa Tề Đẳng Nhàn còn được đặc cách tuyển dụng, danh tính của thân phận có thể được coi là cơ mật quân sự.

Ảnh chụp của hắn và Tôn Dĩnh Thục bị truyền thông bên Triều Tiên đẩy ra ngoài ánh sáng, tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, phía chính phủ Hoa quốc tuyệt nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ mà nhìn.

Sau khi sự tình lên men được một lúc thì bên phía chính phủ Hoa quốc đã liên lạc với bên chính phủ Triều Tiên, từ đại lão quân sự Phó Phong Vân lên tiếng đầu tiên rồi sau đó tiến hành nghiêm chỉnh cảnh cáo.

Sau khi Choi Jeong Ho bị bắt không bao lâu thì bên Triều Tiên mới trả lời, tỏ vẻ tin tức trước đó là ác ý bịa đặt, người bị nghi ngờ đã bị bắt giam.

Phía chính phủ bên Triều Tiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, trong chuyện này bọn họ không hề chiếm lý.

Hơn nữa nhìn trên tin tức treo hai chữ “Gian phu” kia cũng không thoả đáng chút nào.

Bởi vì bên chính phủ Triều Tiên tích cực phối hợp nên sự việc bị áp xuống rất nhanh chóng, tin tức bay đầy trời lúc trước gần như đã bị xoá bỏ đến sạch sẽ.

Mà nhóm anh hùng bàn phím của Triều Tiên thấy tình hình sau khi chính phủ thông báo thì lập tức thống nhất tỏ vẻ tin tưởng Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục có thể coi là nữ thần được vô số đàn ông Triều Tiên kính ngưỡng, nhóm người cao ngạo như vậy sẽ không tin một nữ thần như Tôn Dĩnh Thục sẽ lựa chọn một người đàn ông Hoa quốc.

Từ lúc Choi Jeong Ho kích cho việc này nổi nên đến lúc sau rất nhanh đã được đè xuống.

Tôn Dĩnh Thục âm thầm thở nhẹ ra một hơi, nếu mà có người mượn việc này quạt gió thêm củi vào lửa thì địa vị của cô ta sẽ rất khó có thể giữ được.

Nhưng cũng may có chính phủ ra tay, sự việc đã được giải quyết.

“Tề tổng, anh lợi hại thật đấy, nhanh như vậy đã có thể giải quyết xong việc này rồi, hơn thế nữa Choi Jeong Ho còn bị cảnh sát mang đi.” Tôn Dĩnh Thục gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn cười cười nói, ngữ khí trong câu tràn đầy ý khen ngợi.

“Tôi vốn không hề ra tay, là do Từ Anh ta tự tìm đường chết, phu nhân không cần phải khích lệ tôi.” Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý chút nào đáp.

toon dĩnh thục cười nói: “Ngày mai tôi mời anh ăn một bữa cơm, cũng xin phiền anh nhất định phải tới, xem như tôi cảm ơn anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Quá khách khí rồi, không cần thiết đâu.”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Không khách khí, anh đã cứu mạng của tôi rồi còn vì mấy bức ảnh kia với tôi mà gặp rắc rối, lòng tôi băn khoăn, bữa cơm này nhất định phải mời.”

Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy thì cũng không từ chối nữa mà thuận miệng đồng ý, nhưng có thả một con bồ câu này đi hay không lại là một chuyện khác.

“Choi Jeong Ho tự mình tìm đường chết chọc phải chuyện lớn như vậy, khả năng là cả đời này sẽ không thể vực dậy được nữa.”

“Tuy rằng họ Tề này rất đáng giận nhưng cũng xem như đã giúp mình một việc lớn, gõ sơn chấn hổ.”

“Tiếp theo trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không có chuyện gì tiếp tục xảy ra nữa.”

Tâm tình Tôn Dĩnh Thục cực kỳ vui sướng, tâm trạng của cô ta trong ngày hôm nay thay đổi cực nhanh, đầu tiên là nguy cơ sinh tử, rồi tiếp là Choi Jeong Ho từng bước ép sát, hiện tại chuyển nguy thành an, thậm chí còn khiến cho Choi Jeong Ho tự mình gieo gió gặt bão.

Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Dương Quan Quan bước ra khỏi công ty đi tới chi nhánh của Long Môn ở tỉnh Đông Hải.

Vốn dĩ cũng định gọi Hoàng Sung đi cùng nhưng nghĩ tới võ công của người này vẫn còn hơi kém một chút, dẫn theo hơn nửa sẽ khiến người sư phụ là hắn đây mất mặt cho nên vẫn là thôi đi.

Hơn nữa, ngày hôm nay được một mình ở chung với Dương Quan Quan như này không vui hơn sao?

“Cô thấy rõ chưa, tình hình đã được ổn định lại rồi! Việc này chứng minh cho cái gì? Chính là chuyện giả không thể nào thành thật được.” Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói với Dương Quan Quan.

“Là giả thì tốt rồi, dù sao anh cũng chẳng có bản lĩnh để mà thông đồng được với Tôn phu nhân người ta quản cả một tập đoàn lớn như vậy được.” Dương Quan Quan nhẹ tâm không ít, mỉm cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy giận dữ, lời này là có ý gì? Khinh thường người có phải không? Hôm nay ngay cả mông của lão hổ Tôn phu nhân kia hắn cũng đã sờ luôn rồi đấy!

“Đừng có ở đấy nói mát nữa, nhân gia Tôn phu nhân người ta còn tự túc nhào vào trong ngực tôi, thậm chí còn bị tôi sờ mông nữa kìa, cô không biết rõ chuyện thì cũng đừng có nói bậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Ha hả.” Dương Quan Quan cười nhạt một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn lập tức trợn trắng mắt, sao cái chuyện giải dối kia thì không ít người đều tin, còn sự thật này ngược lại là không có ai tin là thế nào?

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới chi nhánh của Long Môn ở tỉnh Đông Hải, chi nhánh được đặt ở trong một căn biệt thự cao cấp, biệt thự đơn lập lộ ra vẻ cao cấp giàu có.

“Ai nha, Tề tổng, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Tôi còn đang trông mòn con mắt đây!” Mã Hồng Tuấn vừa thấy Tề Đẳng Nhàn tới thì lập tức vui vẻ ra mặt.

Tề Đẳng Nhàn đối với việc Mã Hồng Tuấn coi thường sinh mạng thì cực kỳ khó chịu nhưng cũng không cần thiết phải trở mặt với ông ta, có một người bạn có thân phận là đà chủ của Long Môn ở tỉnh Đông Hải càng phù hợp với lợi ích hơn.

“trợ lý Dương, đã lâu không gặp, cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp đấy.” Mã Hồng Tuấn lại mỉm cười vươn tay với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan gật đầu nói: “Mã tổng, đã lâu không gặp, ngài cũng tinh thần phấn chấn không ít.”

Mã Hồng Tuấn đây là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, đà chủ Từ An áp chế ông ta nhiều năm cuối cùng cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết rồi, ông ta còn có thể không vui được hay sao?

Hiện giờ cơ hội lên chức của ông ta cuối cùng cũng tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK