Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691 Liễu Tông Nham Toái

Chương 691: Liễu Tông Nham Toái

Đối mặt với sự đe dọa của Thượng Tuyền Tinh Vũ, Oán Quỷ chỉ cười trừ, hoàn toàn không để ý.

Dù sao cũng có Tề Đẳng Nhàn bảo kê, anh ta còn sợ gì Liễu Tông Nham Toái chứ? Đến đây, ông mà đến tôi đập ông thành Liễu Tông Nhân Toái.

Vứt lại một câu hung ác cho Thượng Tuyền Tinh Vũ, rồi hung dữ liếc Văn Tư Thuận một cái, hiển nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Mục đích của họ là lấy được tài nguyên của Văn Dũng Phu, bảo đảm bản thân có thể phát triển vững vàng ở U Đô, bây giờ lại bị đảo lộn kế hoạch, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách khác.

Đường Văn Trác thấy tình hình không ổn, cũng muốn chuồn đi theo.

Lại bị Tề Đẳng Nhàn sai Oán Quỷ chặn lại.

"Vừa nãy anh nói sẽ bò ra ngoài, bây giờ anh muốn tự mình thực hiện, hay cần cậu ta đánh gãy chân chó của anh?" Tề Đằng Nhàn cười tít mắt nhìn Đường Văn Trác, hỏi.

"Anh Thượng Tuyền, cứu tôi!" Đường Văn Trác vội vàng nhìn về phía Thượng Tuyền Tinh Vũ, tuyệt vọng cầu cứu.

Lúc này Thượng Tuyền Tinh Vũ làm gì còn muốn để ý đến hắn, đoàn người lập tức rời đi.

Đường Văn Trác trợn tròn mắt, qua cầu rút ván như vậy, thật sự là có hơi quá đáng rồi đấy!

Oán Quỷ lập tức đạp một cái lên đầu gối Đường Văn Trác, răng rắc một tiếng, đối phương tức ngã xuống đất, ôm lấy đầu gối bị đạp gãy của mình lăn qua lăn lại.

"Tôi tình nguyện bò ra ngoài mà, anh việc gì phải động thủ..." Đường Văn Trác gào khóc nói.

"Anh không nói sớm." Oán Quỷ vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên không có tí thiện cảm nào đối với tên bạch nhãn lang như Đường Văn Trác, xua tay nói: "Nhanh cút đi!"

Đường Văn Trác vừa lăn vừa bò ra ngoài, rời khỏi Văn gia.

Văn phu nhân nhìn Đường Văn Trác rời đi, trên mặt lộ ra mấy phần lạnh lẽo, nói với Văn Tư Thuận: "Tìm vài người anh em, xử lý hắn đi."

Văn Tư Thuận hơi ngẩn người rồi lập tức gật đầu.

Tề Đẳng Nhàn nghe Văn phu nhân nói, cũng có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn bà ta một cái.

Văn phu nhân mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cậu Tề, cậu đừng nghĩ tôi thủ đoạn độc ác... Tên Đường Văn Trác này sống sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cậu, cũng sẽ tạo ra sự uy hiếp nhất định đối với sự ủng hộ của tôi cho cậu."

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, cảm thấy Văn phu nhân này quả không hổ là người phụ nữ của Văn Dũng Phu, tính cách cũng khá ngang ngược đó.

"Nhổ cỏ tận gốc cũng tốt, loại bạch nhãn lang này sống cũng chỉ có khiến người khác ghê tởm." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Văn phu nhân đáp: "Tên Thượng Tuyền Tinh Vũ đó chắc chắn sẽ không chịu để yên, nếu sau này hắn còn đến Văn gia chúng tôi gây chuyện, còn mong cậu Tề giúp đỡ!"

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Được."

Sau khi rời khỏi nhà họ Văn, hắn đuổi Oán Quỷ về lại khách sạn.

"Phải nghĩ cách tìm cho ra lão già xảo trá Hồng Thiên Đô, ông ta chính là uy hiếp lớn nhất, nhất định phải giết." Tề Đằng Nhàn cẩn thẩn cân nhắc trong lòng trên đường tới bệnh viện.

Hồng Thiên Đô và Triệu gia có mối quan hệ hợp tác, hơn nữa bản thân cũng vô cùng nguy hiểm, nếu không làm thịt ông ta, ông ta có thể nhảy ra gây thêm phiền phức bất cứ lúc nào.

Nhưng người này vô cùng giảo hoạt, cũng rất cẩn thận, lần trước hắn liên thủ với Ngọc Tiểu Long cũng không giữ được ông ta.

Sau khi được cao nhân chỉ điểm cho một môn thái cực cổ, trình độ của Ngọc Tiểu Long đã tăng lên không chỉ một cấp bậc, hắn thì càng không phải nói. Nhưng đến thế rồi mà vẫn để cho Hồng Thiên Đô chạy trốn mất.

Tề Đằng Nhàn tới phòng bệnh đã nhìn thấy có người khác trong phòng, là Tiết Chân của Tiết gia.

"Tiết tiên sinh, lại gặp rồi." Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Tiết Chân liền cười nói.

Hắn cũng không rõ vì sao Tiết Chân lại lộ ra thiện ý như vậy, chỉ vì bọn họ đều nhắm vào Dương gia? Kẻ thù của kẻ thù là bạn?

Nhưng nếu là như vậy thì rõ ràng hắn cũng là một người thông minh.

Tiết Chân vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn nói: "Nghe nói Dương tiểu thư bị thương nhập viện, nên cố tình tới thăm, tặng chút đồ bổ, bày tỏ tấm lòng."

Tề Đằng Nhàn đáp: "Có lòng rồi."

Tiết Chân cười nói: "Nghe nói Tề tiên sinh xảy ra tranh chấp với vợ ba của Trịnh Gia, Triệu Man Nhi,"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tiết tiên sinh có chỉ bảo gì?"

Sắc mặt Tiết Chân đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Tề tiên sinh, nhất định phải cẩn thận, Triệu Man Nhi không đơn giản. Nói đúng hơn là, hậu thuẫn của cô ta không đơn giản!"

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nói: "Hả? Mọi người đều đánh giá cô ta cao vậy... Hậu thuẫn của cô ta là ai?"

Tiết Chân đáp: "Cô ta là chị em cùng cha khác mẹ của Thiên Phạt Triệu gia."

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm thấy hơi đau răng, thật sự có hơi đau răng.

Triệu Biện Tử có thực lực ra sao, mặc dù chưa từng đánh nhau, nhưng hắn vẫn biết, nhưng nghe nói công lực của Triệu Hồng Tụ còn ở trên cả Triệu Biện Tử, vậy phải khó đối phó đến mức nào?

"Cô ta có thể đứng vững ở Ma Đô, thậm chí nắm giữ phần lớn tài nguyên của Trịnh Gia chính là do cô ta có thể khiến Triệu Hồng Tụ - pho tượng phật lớn này ra tay."

"Cậu triệt để đắc tội cô ta rồi, đã thế còn phong tỏa khu chọi chó của Trịnh gia, cô ta khả năng muốn băm cậu thành trăm mảnh rồi."

"Vậy nên cậu nhất định phải cẩn thận!"

Sắc mặt Tiết Chân nghiêm túc nói, dáng vẻ không giống như đang nói đùa.

Tề Đằng Nhàn đáp: "Tôi muốn biết, sao Tiết tiên sinh lại nói với tôi những lời này? Qua lại thân thiết với tôi như thế, lẽ nào không sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ thù à?"

Tiết Chân cười nói: "Tôi biết Tề tiên sinh là hạc giữa bầy gà, qua lại thân thiết với Tề tiên sinh, cũng coi như là một loài đầu tư đi!"

Tề Đẳng Nhàn biết Tiết Chân không nói thật, làm gì có chuyện tự nhiên lại đi đầu tư, trước đây còn chưa từng gặp mặt, đã biết hắn là hạc trong bầy gà?

Tiết Chân không muốn nói, Tề Đẳng Nhàn cũng lười ép anh ta.

"Có chuyện gì, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, có thể giúp được, Tiết gia tôi nhất định sẽ giúp. Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi xin phép đi trước." Tiết Chân chắp tay nói.

"Tiết tiên sinh đi thong thả." Tề Đẳng Nhàn khách sáo đáp lại.

Dương Quan Quan nói: "Thiên Phạt của Triệu gia đó rất lợi hại à? Anh ta vừa nhắc đến người này, sắc mặt anh đã thay đổi rồi."

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Quan Quan à, đều là phụ nữ, cô không được chịu thua kém đâu đấy! Đến lúc đấy, cô làm Thiên Phạt của tôi."

Dương Quan Quan không nhịn nổi trợn trắng mắt nhìn hắn, hỏi: "Phụ nữ á? Một thằng đàn ông cao to như anh đánh không lại một người phụ nữ. còn để tôi tranh giành, có mất mặt không hả?"

Tề Đẳng Nhàn cười đáp: "Có đánh lại hay không thì không biết, nhưng dù sao thì danh tiếng của người ta cũng lớn lắm đó."

"Chưa đánh đã sợ đâu có được, đến một người thì đánh một người thôi!" Dương Quan Quan nói.

"Khí thế không tồi, tiếc là không có bản lĩnh, bị đánh thành cái bộ dạng này, nói ra cũng mất mặt." Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan tức giận nói: "Hắn ta dùng thủ đoạn, nếu không tôi đã đánh chết hắn rồi!"

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Chân chính bước vào một trận chiến sinh tử, dùng tí thủ đoạn cũng không tính là gì. Đánh nhau, không phải chỉ là một phút nóng máu, có lúc cũng phải sử dụng đến đầu."

Lúc này, Thượng Tuyền Tinh Vũ đã đứng ngoài một căn phòng cờ, đợi sư phụ Liễu Tông Nham Toái của anh ta.

Trong phòng cờ, Liễu Tông Nham Toái và một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, trên bàn cờ đen trắng đan xen, tình hình phức tạp.

Liễu Tông Nham Toái vân vê quân cờ đen, trầm tư một lúc, cuối cùng từ bát đựng lấy ra một quân cờ đặt lên bàn cờ, thở ra một hơi.

"Kì nghệ của Triệu tiểu thư quả thật siêu phàm thoát tục, chơi cả ba ván mà tôi vẫn không tìm được bất kì cơ hội nào, tôi chịu thua!" Liễu Tông Nham Toái dựng thẳng lưng, gập đầu nhận thua.

"Đa tạ." Triệu Hồng Nê cười nhẹ, "Liễu Tông tiên sinh vốn là người nhà võ, lại tinh thông kì nghệ như vậy, cũng khiến người ta vô cùng bái phục!"
Chương 692 Vũ lực, kỳ nghệ

Chương 692: Vũ lực, kỳ nghệ

Đợi kết thúc ván cờ, Thượng Tuyền Tinh Vũ mới tiến vào chào hỏi, một cánh tay của anh ta bị băng bó chi chít buông thõng trước ngực.

"Sư phụ!" Thượng Tuyền Tinh Vũ cúi gập người chín mươi độ trước mặt Liễu Tông Nham Toái.

"Sao lại bị đánh thành ra thế này?" Liễu Tông Nham Toái thấy dáng vẻ anh ta như vậy, vô cùng ngạc nhiên, hơi nhíu mày hỏi.

Liễu Tông Nham Toái cũng đã sáu mươi tuổi rồi, nhưng nhìn bên ngoài lại giống như còn chưa tới bốn mươi tuổi. Đây là bời vì khí huyết ông ta dồi dào, không bị tắc nghẽn., nên mới không già đi nhanh chóng.

Nhìn thấy vết thương trên người Thượng Tuyền Tinh Vũ, ông ta không hề tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh, bời vì người luyện võ đánh đánh đấm đấm là chuyện rất bình thường, bị thương cũng là chuyện như cơm bữa.

Thượng Tuyền Tinh Vũ mím môi nói: "Con đã gặp được Miyazaki Shinzo, tay con bị thương là do hắn."

Liễu Tông Nham Toái vừa nghe đến cái tên này, đáy mắt lập tức lóe qua ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Cái gì? Miyazaki Shinzo? Vậy mà tên đó lại ở Ma Đô của Hoa Quốc."

Thượng Tuyền Tinh Vũ gật đầu nói: "Vốn dĩ con định thu phục cả nhà sư đệ, nào ngờ Miyazaki Shinzo lại ở đó..."

Liễu Tông Nham Toái nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn biết con là ai, còn dám ra tay với con?"

"Có một tên trẻ tuổi người Hoa Quốc gọi là Tề Đẳng Nhàn, Miyazaki Shinzo cũng là do hắn ta gọi đến." Thượng Tuyền Tinh Vũ một chín một mười kể hết mọi chuyện.

Vừa nghe Thượng Tuyền Tinh Vũ nói dứt lời, Triệu Hồng Nê liền ngẩng đầu lên, nói: "Tề Đẳng Nhàn?"

Liễu Tông Nham Toái quay đầu lại nhìn Triệu Hồng Nê nói: "Sao vậy, Triệu tiểu thư quen hắn ta sao?"

"Ừm... Là một tên hèn hạ." Triệu Hồng nghĩ một lúc, cuối cùng dùng hai từ "hèn hạ" để miêu tả chung về Tề Đẳng Nhàn.

Nếu Tề Đẳng Nhàn biết Triệu Hồng Nê miêu tả hắn như thế, nhất định sẽ tức giận, lập tức gọi điện cho Jinva, đánh cho cô ta không còn một manh giáp trên bàn cờ.

Thực chất, kỳ nghệ của Triệu Hồng Nê rất đỉnh, mặc dù chỉ mới là chuyên nghiệp cấp 3p, nhưng nếu cô ta tập trung cả tinh thần và thể xác vào giải đấu chuyên nghiệp, thì rank tăng cũng chỉ là vấn đề của thời gian thôi.

Ngọc Tiểu Long và Irena Jinva đều có thể đánh thắng cô ta, có thể thấy hai người này thật sự đáng sợ đến mức nào.

Đương nhiên, kì nghệ của Ngọc Tiểu Long vẫn kém hơn Irena Jinva một chút, cô ấy từng nhận, nếu chơi thêm hai ba ván, để Triệu Hồng Nê quen với phong cách đánh cờ của cô ấy, cô ấy sẽ không có cơ hội thắng.

Nhưng Irena Jinva thì khác, đơn thuần là vận dụng não, trí lực vô cùng cao, có chơi bao nhiêu ván vẫn giữ được chiến thắng.

Thường Tuyền Tinh Vũ nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn lại phát cáu, nếu không có tên gây rối chết tiệt này, nói không chừng anh ta đã xử lý xong Văn gia rồi.

"Hắn ta đúng là rất hèn hạ, là một tên tiểu nhân không hơn không kém!" Thượng Tuyền Tinh Vũ cắn răng nói.

"Thượng Tuyền, không được nói xấu sau lưng người khác, như vậy rất thiếu đạo đức." Liễu Tông Nham Toái không cảm xúc nói.

"Vâng!" Thượng Tuyền Tinh Vũ vội vàng trả lời.

Triệu Hồng Nê nói: "Mặc dù hắn hèn hạ, nhưng tôi không thể không thừa nhận, kì nghệ của hắn rất tốt, hơn nữa võ thuật cũng rất đỉnh.

Liễu Tông Nham Toái nghe đến đây liền nổi lên hứng thú, nói: "Vậy hắn thật sự thú vị đấy! Bây giờ, người trẻ tuổi có thể luyện võ đến cấp bậc cao, kì nghệ cũng được mài giũa vượt trội, quả thật rất hiếm gặp."

Triệu Hồng Nê đáp: "Đúng vậy."

Liễu Tông Nham Toái nói: "Tôi nghe nói chị của Triệu tiểu thư - Triệu Hồng Tụ, võ nghệ cao cường, kỳ nghệ lại vô cùng khó ngửi. Không biết tôi có vinh hạnh gặp mặt cô ấy không?"

Triệu Hồng Nê lập tức cảm thấy kì quái, nói: "Ông muốn gặp chị ấy?"

Vẻ mặt Liễu Tông Nham Toái tràn đầy kì vọng nói: "Có thể không?"

Triệu Hồng Nê lắc đầu, nói: "Thôi đi, tốt nhất là đừng gặp chị ấy. Tôi sợ lúc ông đánh cờ với chị ấy, không dừng tay được, thắng chị ấy quá nhiều trận, khiến chị ấy thẹn quá thành giận, chị ấy đánh chết ông mất."

Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe vậy, tức giận nói: "Triệu tiểu thư, cô biết sư phụ tôi là ai không? Là đại tông sư số một số hai của nước Kiệt Bành, là người sáng lập Nham Toái Lưu!"

Triệu Hồng Nê đáp: "Tôi biết, nhưng đâu ảnh hưởng gì đến việc ông ấy bị Triệu Hồng Tụ đánh chết."

"Đừng nói nữa." Liễu Tông Nham Toái quay đầu liếc Thượng Tuyền Tinh Vũ một cái, lạnh lùng nói.

Thượng Tuyền Tinh Vũ lập tức câm như hến, một câu cũng không nói.

Liễu Tông Nham Toái nói: "Triệu Hồng Tụ tiểu thư là phận đàn bà con gái lại luyện ra được một thân võ thuật tuyệt đỉnh như vậy, ta đã hâm mộ từ lâu, hy vọng có thể gặp mặt cô ấy một lần, bắt tay một cái là được rồi."

Triệu Hồng Nê chỉ lịch sự cười nhẹ, rõ ràng cô ta sẽ không đưa Liễu Tông Nham Toái đến gặp Triệu Hồng Tụ.

"Thôi vây, có duyên ắt sẽ gặp." Liễu Tông Nham Toái ngẩn người sau đó thở dài nói.

Triệu Hồng Nê đùa nghịch quân cờ trong tay, một lúc sau, mới nói: "Hôm nay đến đây thôi, nếu Liễu Tông tiên sinh muốn đánh cờ, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Dù sao trong mắt tôi, Liễu Tông tiên sinh cũng là một đối thủ xứng tầm!"

"Cảm tạ đã chỉ giáo." Liễu Tông Nham Toái rất phong độ hơi khom người gật đầu chào.

Không thể không nói, không thể bắt bẻ một chút nào về lễ nghi của người nước Kiệt Bành.

Đặc biệt là một đại tông sư cấp bậc như Liễu Tông Nham Toái, nhất cử nhất động đều phong độ bất phàm, tỏa ra khí chất của người đứng đầu.

Liễu Tông Nham Toái đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, sau đó rời khỏi phòng cờ.

"Sư phụ, có cần phải đi tìm Miyazaki Shinzo không?" Thượng Tuyền Tinh Vũ tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi.

"Không cần, nhà này không được, thì chúng ta đổi nhà khác." Liễu Tông Nham Toái lắc đầu, "Văn gia vốn dĩ chính là cô nhi góa phụ, hơn nữa Văn Tư Thuận lại là sư đệ của con, để con đi cưỡng ép Văn gia, đã đủ quá đáng rồi."

Thượng Tuyền Tinh Vũ không dám nói gì nữa, mím chặt môi cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Thượng Tuyền Tinh Vũ cũng biết, Liễu Tông Nham Toái là một võ sư rất phong độ, là một tông sư chân chính, không phải là loại người làm việc không có điểm mấu chốt.

"Nhưng, chuyện làm ăn cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không Triệu gia thất vọng, đổi người khác hợp tác, vậy thì chúng ta lỗ to rồi." Thượng Tuyền Tinh Vũ cười khổ nói.

"Con có quá nhiều tâm tư, nên mới luyện võ không tốt." Liễu Tông Nham Toái không cảm xúc nói.

"Con cũng là... Nhưng nếu con không nghĩ những cái này, thì không ai nghĩ cả." Thượng Tuyền Tinh Vũ bất đắc dĩ nói.

Liễu Tông Nham Toái nói: "Hiện tại Ma Đô Long Môn có hai phó đà chủ, chúng ta qua lại với Tống Chí Mai một chút, người phụ nữ này dã tâm to lớn, có lẽ có thể làm nên chuyện."

Thượng Tuyền Tinh Vũ nói: "Sao không chọn Giang Sơn Hải? Thế lực của ông ta có vẻ còn lớn hơn Tống Chí Mai."

"Giang Sơn Hải là người của Triệu gia, mặc dù chúng ta hợp tác với Triệu gia, nhưng không được để bọn họ dắt mũi mà đi."

"Lần này Triệu gia muốn đối phó người của Nam Dương Trần thị, bảo ta phái ba cao thủ trong Nham Toái Lưu..."

"Bọn hò thề thốt nói sẽ phái thêm tiểu đội Ác Triệu tinh nhuệ nhất Hoa Quốc, cho người của chúng ta đi chỉ là dệt hoa trên gấm, thêm một phần chắc chắn mà thôi."

"Hừ... kết quả thì sao?!"

Vẻ mặt Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng, trong giọng nói bắt đầu có chút không vừa lòng.

Sắc mặt Thượng Tuyền Tinh Vũ trắng bệch, trong lòng hoảng sợ, anh ta biết người Liễu Tông Nham Toái phái ra là ai, cũng biết bọn họ lợi hại đến mức nào...

Nhưng bọn họ lại có đi mà không có về?
Chương 693 Hội nghị phân tích

Chương 693: Hội nghị phân tích

Ngày từng ngày trôi qua, mấy ngày nay Tề Đẳng Nhàn đều vô cùng cảnh giác kể cả là khi ngủ.

Hắn không biết gì về Triệu Hồng Tụ, không rõ phong cách hành sự của cô ta thế nào, nhỡ may lại giống tên khốn nạn Dạ Ma thích chơi trò lẻn vào ám sát, mình không đề phòng một cái là mất mạng như chơi?

Nhưng, đợi mấy ngày nay cũng không thấy Triệu Hồng Tụ, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn rất khó chịu.

Vết thương của Dương Quan Quan hồi phục rất nhanh, dù sao ngày nào cũng có thần y như Tôn Thanh Huyền điều chế thuốc cho cô ta, cô ta lại cũng là người luyện võ, chức năng cơ thể khỏe mạnh, khí huyết dồi dào, đương nhiên là khỏi rất nhanh.

Khiến Dương Quan Quan ngạc nhiên là tên háo sắc Tề Đẳng Nhàn hình như đổi tính rồi, mấy ngày nay đều không đến bắt nạt cô ta.

"Xem ra Triệu Hồng Tụ sẽ không động vào mình trong một thời gian ngắn, trước đó, giải quyết cái tên tai họa Hồng Thiên Đô trước đã." Tề Đẳng Nhàn đợi mãi mà không đến, quyết định tính kế giết chết Hồng Thiên Đô trước.

Hồng Thiên Đô vẫn còn ở Ma Đô, bây giờ nơi này hội tụ rất nhiều nhân vật phong vân, ông ta đang chờ cơ hội có thể ra tay.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn không muốn cho ông ta thêm một cơ hội nữa, để sự việc như lần trước xảy ra thật sự quá nguy hiểm. Nếu không phải được Vĩnh Dạ Quân âm thầm bảo vệ trong bóng tối, thi thể hắn đã lạnh từ lâu rồi.

"Mở họp nào, Mở họp nào!"

Tề Đẳng Nhàn triệu tập đám người Đồ Phu đến, sau đó hung hăng đập lên mặt bàn.

Ba người lập tức ngồi ngay ngắn, cũng không biết lần này Tề Đẳng Nhàn triệu tập bọn họ đến là vì chuyện gì.

Mấy ngày nay Oán Quỷ đều sống trong nỗi sợ hãi bất an, chỉ sợ Liễu Tông Nham Toái gây sự với mình, nhưng giống như Tè Đẳng Nhàn, đợi mãi cũng không đợi được người, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Tôi tin chỉ có vô lại mới hiểu suy nghĩ của vô lại nhất, bây giờ tôi cần các cậu phân tích Hồng Thiên Đô, rồi tìm ông ấy ra đây cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn trực tiếp vứt tư liệu chi tiết của Hồng Thiên Đô cho ba người.

"Đương nhiên là tôi cũng gửi tư liệu cả cho bên nhà tù, bố tôi sẽ phát cho cả đám phạm nhân trong tù nữa, để bọn chúng cùng phân tích."

"Lần này mục tiêu hành động của chúng ta chính là Hồng Thiên Đô!"

Trong tài liệu có ghi chép chi tiết lại những câu chuyện ngày thường của Hồng Thiên Đô, bao gồm sở thích và thói quen của ông ta."

Tề Đẳng Nhàn thuộc bộ phận quan trọng như ban chính trị, hơn nữa còn chủ động đề nghị muốn đối phó Hồng Thiên Đô, bên trên tất nhiên cũng mở đèn xanh, vứt hết tài liệu chi tiết cho hắn.

Bên trên cũng không phải chưa tìm đủ mọi cách để đối phó với ông ta, thậm chí còn mời rất nhiều chuyên gia phân tích hành vi đến phân tích Hồng Thiên Đô, hy vọng có thể tìm được ông ta rồi tiến hành vây quét.

Thế nhưng, bây giờ người ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

"Trên tài liệu nói, Hồng Thiên Đô thích phụ nữ thành thục trưởng thành, tôi nghĩ có thể ra tay từ điểm này." Đồ Phu vuốt cằm nói.

"Nhảm nhí... Ở đây nói thủ đoạn của ông ta tàn nhẫn, tôi nghĩ ông ta thích giết người, nên bắt tay từ điểm này!" Dạ Ma phản bác nói.

"Đều không phải, đều không phải..." Oán Quỷ cũng có ý kiến riêng.

Tề Đẳng Nhàn lại đen mặt, nói: "Tài liệu trên tay mọi người chỉ mang tính chất tham khảo, nếu không tôi còn cần các người phân tích làm gì?"

Trong nhà tù U Đô giam giữ rất nhiều người tài giỏi, thậm chí có một số người còn từng làm những chuyện lớn khiến cả thế giới chấn động, đa số đều là hạng người vô cùng hung ác, để bọn họ phân tích Hồng Thiên Đô, còn thực tế gấp mấy lần mấy nhà chuyên gia kia.

Vì vậy, hội nghị phân tích cách đối phó Hồng Thiên Đô đồng thời mở ra tại cả cả Thượng Hải và U Đô.

Tại sảnh tuyên truyền giáo dục của nhà tù U Đô, Tham Lang đang ngồi trên bục giảng, máy chiếu phát tư liệu của Hồng Thiên Đô, ngồi bên dưới cơ bản đều là những ác nhân có danh tiếng.

Tham Lang ho khan mấy tiếng nói: "Người này là Hồng Thiên Đô, từng xưng là siêu cấp cao thủ La Hán của đất nước, bây giờ đã trở thành người phản quốc, đông thời thành lập tổ chức Huyết Khô Lâu vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài! Hiện tại người này đang ẩn núp ở Thượng Hải, muốn đối địch với Nhị đương gia."

"A... Hồng Thiên Đô đang định vì dân trừ hại đây mà!"

"Tôi ủng hộ Hồng Thiên Đô!"

"Cuối cùng cũng có cao thủ nguyện ý đối phó cái tai họa Nhị đương gia này, đỉnh quá đi!"

Khuôn mặt của Tề Bất Ngữ đen lại, đột nhiên ho một tiếng.

Sắc mặt những người vừa nói lật tức trắng bệch, sao lại quên mất trong nhà tù còn có một vị đại đương gia rồi... Nói xấu nhị đương gia trước mặt ông ta, không phải là đang tự tìm đường chết à?

"Tôi biết người bị đang ngồi ở đây đều có bản lĩnh không tầm thường, có người thậm chí còn am hiểu phong thủy, đoán mệnh, xem tướng, vân vân, còn có người chơi bài tarot..."

"Nói tóm lại, tôi không cần biết các người dùng cách gì, phải phân tích ra dấu vết để lại của Hồng Thiên Đô, sau đó cung cấp thông tin có ích cho Nhị đương gia."

Tham Lang lớn tiếng nói, đương nhiên anh ta cũng chỉ mong sao Tề Đằng Nhàn bị tên Hồng Thiên Đô này giết chết lôi đi, nhưng không dám nói.

Đối diện với Đại đương gia có thể đánh Triệu Biện Tử hộc máu chật vật chạy về Bắc Kinh, không muốn sống nữa mới dám ăn nói linh tinh.

Lần này Tề Đẳng Nhàn thật sự động vào ván sắt rồi, nếu không cũng không điều động nhiều người như này.

Không thể không nói, mấy tên côn đồ trong nhà tù U Đô phân tích Hông Thiên Đô quả thật đáng tin hơn mấy tên chuyên gia gấp mấy lần.

Không bao lâu sau, thông tin đã được Tham Lang tổng hợp lại, sau khi sàng lọc qua một lần thì gửi cho Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nhận được thông tin, lập tức ra lệnh Đồ Phu, Dạ Ma, Oán Qủy đi điều tra.

Hắn để ba người bọn họ cùng đi, một là để ba người có thể kiềm chế lẫn nhau, nếu để bọn họ đi riêng, vậy chính là trời cao mặc chim bay, hắn lại phải đau đầu.

Thứ hai là giá trị vũ lực của Hồng Thiên Đô thực sự rất cao, người nào trong số ba người bọn họ solo với ông ta cũng không có khả năng thắng cao.

Còn lại hắn thì một mình hành động, bởi vì hắn rất tự tin với năng lực của mình, hơn nữa cũng vô cùng muốn đánh thử với một cao thủ như Hồng Thiên Đô.

Điều tra hai vị trí đều không đúng, hắn lập tức đi tìm Tôn Dĩnh Thục.

"Lại là anh?" Tôn Dĩnh Thục vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt lập tức đen lại.

Cô ta còn tưởng không còn gặp lại thằng nhãi này nữa, gặp một lần bị ngoạm một lần, bị tên này ngoạm không biết bao nhiêu là tiền rồi!

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi đến tìm người, chính là người lần trước muốn giết cô, tên là Hồng Thiên Đô, còn có ấn tượng không?"

Nghe đến cái tên này, cơ thể Tôn Dĩnh Thục bất giác run lên, lần trước Hồng Thiên Đô đến giết cô, để lại cho cô bóng ma tâm lý vô cùng lớn.

Tôn Dĩnh Thục ngạc nhiên đáp: "Ý cậu là, hắn lại muốn đến giết tôi?"

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, vốn định nói là không, nhưng hắn lại cười, đáp: "Đúng vậy, lần trước hắn thất thủ, lần này lại trở lại. Người này không đạt được mục đích sẽ không ngừng lại."

Tôn Dĩnh Thục nghe đến đây, thực sự có hơi sợ hãi.

"Cô chết ở Hoa Quốc, quả thật không có lợi đối với chúng tôi... Nhưng, tôi cũng không ở cái vị trí đấy, không có ảnh hưởng gì đến tôi cả, cùng lắm cũng chỉ động đến người phía trên tôi." Tề Đẳng Nhàn bất cần nói.

Tôn Dĩnh Thục đen mặt, tức giận nói: "Ngồi không ăn bám?"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Cô tùy ý điều tra, tra được thì báo cáo lên trên, không tra được thì thôi! Hơn nữa, người này lợi hại như nào, chắc cô cũng thấy rồi, tôi tội gì phải vì cô mà đắc tội hắn."

Tôn Dĩnh Thục suýt nữa bị tên chó chết này làm tức giận đến ngất đi.
Chương 694 Bi thương

Chương 694: Bi thương

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thiếu đạo đức nghề nghiệp y như Ngọc Tiểu Long.

Chỉ là Ngọc Tiểu Long thỉnh thoảng còn vô cùng nham hiểm, chẳng hạn như lợi dụng Hướng Đông Tinh để lôi Vladimir ra mặt, thực ra cô ta cũng đã chuẩn bị kỹ phương án dự phòng.

Nếu lúc đó cô ta có thể đánh lại Vladimir thì công lao thuộc về cô ấy, còn nếu đánh không lại thì mượn đao giết người thôi.

Tề Đẳng Nhàn mà biết được suy nghĩ trong lòng Tôn Dĩnh Thục, chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường.

Ngọc Tiểu Long mà đơn giản như thế thì làm sao có thể tuổi còn trẻ đã phất lên nhanh như vậy, sao xứng tranh giành với thế lực Triệu gia?

"Nếu anh đã muốn làm việc thì làm đến cùng không được à?" Tôn Dĩnh Thục đen mặt hỏi.

"Con người tôi chính là thích lười biếng... Nhưng nếu cô cho tôi một trăm triệu, biết đâu tôi lại vô cùng cố gắng!"

"Mẹ nó, lại bắt đầu!!!"

Tôn Dĩnh Thục thiếu chút nữa phát điên tại chỗ, cô ta giận dữ, nói: "Cho dù tôi có ôm toàn bộ tài phiệt ở Thượng Tinh trong tay, cũng không đủ cho anh thỉnh thoảng đến bịp một trăm triệu!"

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì nở nụ cười ngượng ngùng.

Tôn Dĩnh Thục nhìn nụ cười của hắn còn mang theo chút thẹn thùng, thì càng tức giận, thằng nhãi này không làm bộ làm tịch thì chết à?

"Yên tâm, tôi chỉ là tới điều tra mà thôi, cũng chưa thu được tin tức chính xác là Hồng Thiên Đô muốn giết cô. Ông ta đến Thượng Hải còn đầy chuyện phải làm, giết chết cô không có lợi gì với ông ta cả."

"Anh nói thật? "Tôn Dĩnh Thục nửa tin nửa ngờ, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn bởi vì lười biếng mà lừa gạt mình.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Người này rất nguy hiểm, cho nên tôi muốn bóp chết ông ta trước, tránh cho đến lúc quan trọng lại lòi cái mặt ra phá hỏng chuyện của tôi."

Tôn Dĩnh Thục nói: "Vậy thì tốt... nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút."

Tề Đẳng Nhàn không ngờ Tôn Dĩnh Thục sẽ nói hắn cẩn thận, người phụ nữ này không phải nên ước gì mình chết sớm một chút, sớm ngày đăng xuất à?

"Bên Hàn Thành Tuấn, có tin tức gì không?" Tôn Dĩnh Thục do dự một lát, hỏi,"Tôi nghe người ta nói, anh đưa đồ đệ của hắn đến đạo quán của hắn, hơn nữa, còn giết ngay trước mặt hắn."

"Tin tức của cô nhạy như vậy, thì cũng có thể tự tìm hiểu được, còn hỏi tôi làm cái gì?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Anh biết rõ còn hỏi, tôi chỉ muốn lấy lại bài vị của bố tôi." Tôn Dĩnh Thục mặt không chút thay đổi nói, "Nếu anh có thể đánh bại hắn, không cần anh nói, tôi chủ động cho anh một trăm triệu."

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ ống quần của mình, đứng lên, nói: "Nếu hắn dàn xếp ổn thỏa, thì tôi sao cũng được. Nhưng nếu hắn dám tới tìm tôi gây sự, tôi sẽ đánh cho hắn đến sinh hoạt không thể tự mình xử lý!"

Hắn đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Tôn Mỹ Nghệ mặc bộ trang phục thư ký bưng cà phê đi tới.

"Chào Tề tổng, mời uống cà phê." Tôn Mỹ Nghệ bưng cốc cà phê đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, thuận miệng hỏi: "Chắc cô không học cái thằng chim nhỏ họ Park gì gì đấy, bỏ thuốc vào bên trong đâu nhỉ?"

Tôn Mỹ Nghệ nghe vậy, khuôn mặt lập tức cứng đờ, nói: "Tề tổng, mấy người Trung Quốc các người nói chuyện đều thiếu tôn trọng người khác như vậy à?"

Thật ra Tôn Dĩnh Thục lại muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trừng trị Tôn Mỹ Nghệ, dù sao Tôn Mỹ Nghệ cũng là người nhà họ Choi phái đến giám sát cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng thiếu tự nhiên.

"Tôi chưa bao giờ tôn trọng súc sinh thích bỏ thuốc người khác, cho dù cô lớn lên trông cũng không tệ."Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Tề tổng, anh có ý gì?!" Tôn Mỹ Nghệ tức giận nói.

Mí mắt Tôn Dĩnh Thục hơi giật giật, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, có chút bất đắc dĩ, có chút chua xót, còn có chút phẫn nộ.

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng sờ lỗ tai của mình, nói: "Cô có biết loại người giống như tôi thính giác rất tốt? Cô muốn gọi điện thoại, thì trốn ra xa một chút, hoặc là ở căn phòng có thể cách âm hoàn toàn í."

Sắc mặt Tôn Mỹ Nghệ rất khó coi.

"Tôn Mỹ Nghệ, cô trở về Triều Tiên đi, hành động của cô làm tôi quá mất mặt!" Tôn Dĩnh Thục mở miệng, ngữ khí đạm mạc nói.

"Tôn Dĩnh Thục, đồ khốn khiếp, cô chẳng qua là gả đến đúng lúc mà thôi! Tất cả những gì cô có bây giờ vốn đều không thuộc về cô, nếu cô không chịu buông tay, sớm muộn gì cũng bị giết chết!" Tôn Mỹ Nghệ thấy mặt nạ đã bị xé rách, lập tức điên cuồng rống giận lên.

Tôn Dĩnh Thục mặt không chút thay đổi nhìn cô ta, những lời như vậy, cô ta đã nghe rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần nghe, cô ta đều rất tức giận.

Chỉ là người như cô ta từ lâu đã không còn thể hiện vui buồn ở trên mặt, bởi vì cô không thể để lộ quá nhiều sơ hở cho người ta nắm thóp được.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Dĩnh Thục, xua tay, nói: "Bên cạnh cô toàn là thể loại gì vậy? Bây giờ có phải càng nghĩ càng thấy hối hận lúc trước đâm sau lưng tôi, khiến tôi lật mặt với cô đúng không? "

Tôn Dĩnh Thục mím môi không nói gì, những lời này của Tề Đẳng Nhàn quả thật đã đâm vào trái tim của cô ta.

Tôn Mỹ Nghệ cười lạnh nói: "Anh cảm thấy bản thân mình là thể loại gì tốt à? Cũng xứng đánh giá tôi?"

"Đủ rồi!"

Tôn Dĩnh Thục lập tức cái đứng dậy, trực tiếp tát thẳng lên mặt Tôn Mỹ Nghệ, lạnh lùng nói: "Cút cho tôi! Đừng ở đây làm tôi mất thể thể diện!"

Đầu Tôn Mỹ Nghệ lệch sang một bên, lui về phía sau vài bước, cắn răng nói: "Được, được lắm, Tôn Dĩnh Thục, đồ khốn nạn nhà cô lại dám đánh tôi? Tôi ngược lại muốn xem, đến lúc đó cô chết như thế nào!"

Nói dứt câu, cô ta giận dữ rời đi.

Tôn Dĩnh Thục thất vọng ngồi xuống, chậm rãi thở dài, đúng như Tề Đẳng Nhàn nói, bên cạnh cô luôn là người như vậy, khiến cô ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

"Này, đuổi đi một cái đinh trong mắt, hay là uống một ly cà phê chúc mừng một chút? "Tề Đẳng Nhàn bưng cà phê, nói với Tôn Dĩnh Thục.

"Cút!" Tôn Dĩnh Thục tức giận mắng.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Sớm biết vậy thì vừa nãy tôi đã không chọc thủng chuyện này, chúng ta uống cốc cà phê, nói không chừng bây giờ cô đã hét là dùng sức một chút, chứ không phải là cút."

Tôn Dĩnh Thục thở hổn hển, giận dữ nói: "Lấy chuyện này ra đùa giỡn thú vị lắm à?"

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Tôi cảm thấy rất thú vị nha!"

“...”

Tôn Dĩnh Thục cạn lời nhìn hắn, đến cả cục tức vừa nãy cũng bị thằng nhãi này làm cho biến mất rồi.

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, nói: "Tôi chỉ cảm thấy cô rất đáng thương, nắm quyền lực lớn như vậy thì sao chứ, bên cạnh ngay cả một người trung thành cũng không có."

Tôn Mỹ Nghệ bỏ thuốc vào cà phê, đương nhiên không phải là thuốc độc, mà là loại thuốc có thể thúc đẩy quan hệ nam nữ.

Nhà họ Choi muốn hạ bệ Tôn Dĩnh Thục, nhưng nếu như không thể đưa ra chứng cớ sắt đá, thì cũng không thể lay chuyển được địa vị hiện tại của cô.

Cho nên, vừa rồi khi Tôn Mỹ Nghệ gọi điện thoại cho nhà họ Choi báo cáo chuyện Tôn Dĩnh Thục gặp mặt Tề Đẳng Nhàn, nhà họ Choi lập tức ra lệnh cho cô ta bỏ thuốc.

Mặc dù bỏ thuốc là thủ đoạn rất tầm thường, nhưng suy cho cùng không phải vẫn rất trực tiếp rất dễ dùng sao?

Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục bạo phát thú tính, đến lúc đó Tôn Mỹ Nghệ chụp lấy hai tấm ảnh hoặc là video, thì lần này Tôn Dĩnh Thục hoàn toàn sụp đổ rồi.

"Chuyện lần trước, là tôi không đúng." Tôn Dĩnh Thục cúi đầu, nói.

"Anh có thể đừng nói như vậy nữa được không, thật sự rất đau."

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy trong hốc mắt của người đàn bà rắn rết này vậy mà lại có một vòng nước mắt.

Hắn chỉ cười ha hả hai tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.

Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi không phải loại người như anh nghĩ."

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn cô một cái, nói : "Tôi cũng hy vọng cô không phải, ít nhất cũng có thể làm bạn bè bình thường."
Chương 695 Mỹ nữ số một Thượng Hải

Chương 695: Mỹ nữ số một Thượng Hải.

Thành thật mà nói thì Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cuộc sống của Tôn Dĩnh Thục cũng khá là nhàm chán.

Cho dù có sở hữu khối tài sản và quyền lực khổng lồ như vậy nhưng cô ta lại chẳng có ai để tin tưởng và suốt ngày phải đấu đá với người khác, cuộc sống như vậy cũng khá là mệt mỏi nhỉ?

Giống như cái người được gọi là vĩ nhân mà Gusinski đã từng nhận xét kia, có quyền lực ngút trời thì có sao chứ, chẳng phải ông ta vẫn phải làm ra những bốn cái thế thân và ngày ngày sống trong lo sợ hay sao?

Đương nhiên, cũng có thể là Tôn Dĩnh Thục phải gánh vác trách nhiệm nào đó giống như Hướng Đông Tinh thì sao, hắn đâu thể nào biết được.

“Tôi đã đi tìm qua ba nơi nhưng vẫn không tìm thấy manh mối của Hồng Thiên Đô, các cậu có phát hiện gì không?” Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho đám Đồ Phu và hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có, chúng tôi vẫn đang tiếp tục kiểm tra.” Đồ Phu trả lời một cách thành thật.

Tề Đẳng Nhàn ồ lên một tiếng rồi cúp điện thoại đi, sau đó lại tiếp tục đi đến địa điểm khả nghi thứ tư.

Ở trong một thành phố lớn như Thượng Hải mà muốn đi tìm một người quả thực chẳng khác nào là mò kim đáy bể cả, có điều, trải qua sự phân tích của rất nhiều tên côn đồ trong nhà tù U Đô và cả đám người Đồ Phu nữa thì ít nhiều cũng có thể nhìn thấy được một chút hi vọng.

Đang mải bước đi, Tề Đẳng Nhàn bỗng nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển.

Trong khoảng thời gian khi hắn ở Thượng Hải, hai người họ đã gọi điện thoại cho nhau ba lần.

Dạo gần đây Lý Vân Uyển rất bận rộn còn Tề Đẳng Nhàn thì lại có thư kí Dương để có thể trêu ghẹo bất cứ lúc nào nên vui đến quên cả lối về.

“Em sắp đến Thượng Hải rồi, chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón em đi!” Lý Vân Uyển vừa mới mở miệng đã buông ra câu nói như sét đánh ngang tai.

“A... em sắp đến Thượng Hải à?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tin Lý Vân Uyển sắp đến Thượng Hải thì bỗng chốc ngẩn người, chẳng lẽ là chuẩn bị trình diễn Tu La địa võng hay sao?

Lý Vân Uyển cười khẩy và nói: “Sao nào, sao nghe giọng của Tề tổng như kiểu anh rất không muốn em đến đó thế nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đâu có đâu có, bây giờ tôi đang nhớ em lắm này, tôi sắp quên mất dòng kí tự ở trên chân em được sắp xếp như thế nào rồi.”

Lý Vân Uyển bỗng cảm thấy rất buồn cười, cô ấy nói: “Em đến Thượng Hải có chút việc, nhân tiện đến thăm mẹ em luôn. Anh có hơi không phải đấy nhé, đến Thượng Hải lâu như thế rồi mà cũng không chủ động đến thăm hỏi bà ấy!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dạo gần đây tôi khá là bận rộn, đợi đến khi tôi rảnh hơn rồi đến đó sau vậy. Hoặc là đợi đến khi em đến Thượng Hải thì chúng ta sẽ cùng đi.”

Lý Vân Uyển nói: “Quan Quan vẫn ổn chứ? Ở trên mạng có nhiều người mắng chửi cô ấy lắm.”

“Bây giờ cô ấy rất mạnh mẽ, không còn nhút nhát như lúc trước nữa đâu, chuyện này em cứ việc yên tâm.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Có anh chăm sóc cô ấy, em rất yên tâm!” Lý Vân Uyển nói một câu móc mỉa.

Tề Đẳng Nhàn ho khan vài tiếng, thứ yêu tinh này thật là thông minh, trước đây cô ấy đã nhìn ra được chuyện hắn quan tâm Dương Quan Quan hơn mức bình thường, bây giờ hai người họ cùng đến Thượng Hải, nếu như không xảy ra chuyện gì đó thì mới kì lạ đó!

Nhưng cô ấy cũng biết rất rõ rằng đàn ông chính là những hạt cát không thể nào nắm chắc được, nhất là thứ đàn ông chó má lẳng lơ và rẻ tiền như Tề Đẳng Nhàn.

“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, đợi khi nào đến Thượng Hải rồi em sẽ lại nói chuyện với anh sau. Lần này em còn phải vác theo một số nhiệm vụ đến đó nữa.” Lý Vân Uyển nói.

“Hướng tổng mới thực sự là nhà tư bản chết tiệt, đây là chuẩn bị hoàn toàn vắt kiệt em rồi.”

“Con mẹ nó em sắp mệt đến chết mất rồi!”

“Dạo này anh phải tắm rửa sạch sẽ một chút đấy, không được để người khác vắt kiệt em mãi như thế được.”

Cô ấy lớn tiếng trách móc vài câu, sau đó bụp một tiếng cúp điện thoại luôn.

Tề Đẳng Nhàn run lên bần bật, dạo gần đây cơ thể này của hắn đang có chút suy nhược mà!

Sau khi đi đến địa điểm thứ tư thì vẫn không có được bất cứ manh mối gì liên quan đến Hồng Thiên Đô, điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút chán nản và chùn bước.

“Đúng thật là mò kim đáy bể mà, bao nhiêu nhân tài của nhà tù U Đô cùng nhau phân tích mà vẫn không bắt được ông ta... Chẳng trách bao nhiêu năm như vậy rồi mà ông ta vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Tề Đẳng Nhàn thở dài một cái, khi đi qua một đường hầm dưới lòng đất, hắn nghe thấy một tiếng guitar dễ nghe.

Một cô gái đang ngồi bệt trên đất, trong tay ôm một cây đàn guitar bằng gỗ rách nát, hai mắt cô đờ đẫn nhưng lại cất tiếng hát trong trẻo khiến cho người khác phải xúc động.

“Lately I’ve been hard to reach; I’ve been too long on my own...”

Tề Đẳng Nhàn vừa nghe thấy đoạn đầu đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, đó là bài hát “Beautiful” do ca sĩ mà hắn thích nhất là Eminem sáng tác, bài hát này rất hay, nó được sáng tác khi anh ấy bị mê sảng trong thời kỳ cai nghiện, nó mang theo một chút than thở khi ăn năn hối hận, đồng thời cũng có thể từ trong giai điệu thư giãn đó nghe ra được một chút hi vọng.

Tề Đẳng Nhàn nghe hết một bài hát rồi đưa tay ra móc vào túi áo của mình, vừa hay lấy ra được một tờ một trăm tệ, hắn đi tới trước mặt cô gái, ngồi xổm xuống và bỏ tiền vào trong hộp đàn guitar.

“Cảm ơn.” Cô gái nói.

Rất nhiều người đều cảm thấy bài hát này rất hay nên đã thưởng cho cô ấy một khoản tiền, thế nhưng cô ấy đều không hề nói lời cảm ơn, chỉ khi Tề Đẳng Nhàn bỏ tiền xuống rồi thì cô ấy mới nói ra câu cảm ơn.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện ra rằng cô gái ấy là một người mù.

“Bọn họ đều ném tiền xuống rồi bỏ đi, chỉ có một mình anh là ngồi xuống để cho tôi tiền. Vậy nên, cảm ơn anh.” Cô gái mỉm cười và nói.

“Anh ơi, anh nhất định là một người rất ấm áp, mong rằng thế giới này cũng sẽ đối xử với anh một cách ấm áp.”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười, sau đó đứng dậy và rời đi, cô gái là một người mù nên thính lực vô cùng tốt.

Mặc dù đôi mắt bị mù rồi nhưng trái tim thì vẫn rất rộng mở.

Tâm trạng ủ rũ của hắn trong chốc lát đã tốt hơn rất nhiều, âm nhạc chính là như vậy đấy, nó luôn có thể mang đến cho con người một sức mạnh kỳ diệu nào đó và cảm hóa cảm xúc của con người.

Sau khi bận rộn suốt cả một ngày, Tề Đẳng Nhàn vẫn không tìm thấy được tung tích của Hồng Thiên Đô, thế nhưng tâm trạng của hắn đã không còn ủ rũ như trước nữa rồi.

Phía bên nhà tù U Đô vẫn đang tiếp tục tiến hành phân tích, tin tức cuối cùng sẽ do Tham Lang tổng hợp lại và sàng lọc ra những cái đáng tin nhất.

“Anh Tề, con gái của Giang Sơn Hải là Giang Khuynh Nguyệt sắp tổ chức tiệc sinh nhật, bọn họ đã gửi thiệp mời cho Văn gia chúng tôi.” Tề Đẳng Nhàn về đến bệnh viện, cái mông còn chưa ngồi ấm thì đã nhận được điện thoại của Tần Đường Ngọc.

“Tiệc sinh nhật của con gái Giang Sơn Hải thì có liên quan gì đến các cô chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

“Chuyện là thế này... Theo như những gì Giang Sơn Hải nói thì ông ta chuẩn bị mượn bữa tiệc sinh nhật lần này để cho con gái của mình và một nhân vật lớn đính hôn với nhau. Mọi người đều là con cháu của Long Môn, đương nhiên cũng không tiện từ chối không đi.”

“Thế nhưng anh cũng biết tình hình sức khỏe của cậu Văn rồi đấy, vả lại, cái đám người đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Văn gia chúng tôi như hổ đói...”

“Vậy nên tôi muốn mời anh cùng đi với chúng tôi.”

Tần Đường Ngọc gượng cười với vẻ bất lực và nói.

Trước đây Văn gia đã từng là lãnh chúa ở Thượng Hải và không thua kém gì so với Dương gia chính là bởi vì có Văn Dũng Phu là giám đốc Long Môn, lại cộng với việc Văn Tư Thuận có cái danh là bậc thầy thiếu niên nên hầu như không có ai dám chọc vào bọn họ.

Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, đúng thật là mình chưa từng gặp cái vị phó giám đốc tên là Giang Sơn Hải kia lần nào, nếu đã có cơ hội này rồi thì hắn cứ đi xem thử xem sao là được rồi.

Hắn còn chưa kịp đồng ý thì Tần Đường Ngọc đã vội vàng bổ sung thêm: “Tề tổng, Giang Khuynh Nguyệt được mệnh danh là mỹ nữ số một Thượng Hải đó!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, bao giờ thì đi? Cô nói thử xem nào.”

“Cái đồ háo sắc này, quả nhiên nghe thấy có mỹ nữ cái là vội vàng đồng ý ngay!” Trong lòng Tần Đường Ngọc âm thầm mắng thêm một câu, cảm thấy Dương Quan Quan suốt ngày gọi Tề Đẳng Nhàn như thế cũng không phải là không có lý.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của Tần Đường Ngọc lúc này thì chắc chắn hắn sẽ kêu oan, rõ ràng là vốn dĩ hắn cũng đang chuẩn bị đồng ý mà!

“Sao thế, lại có chuyện gì à?” Dương Quan Quan đang đọc sách, nghe thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại thì lập tức quay đầu sang hỏi.

“Đúng đó.” Tề Đẳng Nhàn đặt điện thoại xuống và cười với cô ấy: “Ngày mai tôi sẽ đi tham gia một buổi tiệc sinh nhật, nhân vật chính là Giang Khuynh Nguyệt, con gái của Giang Sơn Hải, phó giám đốc Long Môn Thượng Hải.”

“Nghe nói cái cô Giang Khuynh Nguyệt này chính là mỹ nữ số một Thượng Hải.”

Dương Quan Quan hừ lạnh một cái và nói: “Cái gì mà mỹ nữ số một, một cái bình hoa mà thôi, có biết đánh nhau như tôi không chứ?”

“Cái đồ thô lỗ này!” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lườm cô ấy một cái và thản nhiên nói.

Hắn cũng không biết việc mình đào tạo Dương Quan Quan thành cái tính cách thô lỗ này rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK