Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761 Con người ngay thẳng

Chương 761: Con người ngay thẳng

"Vậy thì sao? Nếu ông chủ lớn mời tôi ăn khuya thì tôi sẽ không tiễn cô về nữa."

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Giang Khuynh Nguyệt.

Giang Khuynh Nguyệt nghe xong cũng trợn trắng mắt, tỏ vẻ bất mãn, nói như không có ai mời anh thì anh sẽ nguyện ý chủ động đưa tôi trở về vậy?

Hơn nữa, cái gì mà ông chủ lớn...

Ông chủ lớn mời người ăn khuya khi nào?

Giang Khuynh Nguyệt cuối cùng đành bực bội đã tự mình bắt taxi về.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp nhờ Dương Quan Quan đến đón mình, sau đó chào hỏi Tần Đường Ngọc, để các anh em lại chỗ này ăn ngon uống tốt.

Sau khi Dương Quan Quan đón Tề Đẳng Nhàn lên xe, nghe thấy Lục Chiến Long muốn mời ăn khuya, còn là nướng BBQ thì lập tức dở khóc dở cười hỏi: "Có cần bình dân như vậy không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lục đại ca là người nghèo, ít tiền, ăn thịt nướng BBQ cũng không tệ.”

Dương Quan Quan nói: "Thịt nướng BBQ có chứa chất gây ung thư, còn không tốt cho sức khỏe. Tôi thực sự không muốn ăn nó."

"Cô bớt kén chọn đi. Công phu luyện không quá cao nhưng yêu cầu còn nhiều hơn cả Ngọc Tiểu Long!" Tề Đẳng Nhàn mắng cô ấy một câu.

Lục Chiến Long đã đến nơi, thịt xiên nướng đã được đặt lên hết, ông chủ mang hai thùng bia rẻ tiền đến.

Khi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan xuống xe, đồ ăn đã được bưng lên trên bàn.

Lục Chiến Long cười đứng dậy nói: "Nào, nhanh ngồi xuống đi! Tôi bận quá nên tối nay xin nghỉ một chút, chỉ đáp ứng việc mời một bữa cơm hôm qua đã hứa, đừng giận nhé!"

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không có gì để trách móc cả, đã lâu rồi tôi không ăn thịt nướng BBQ, hôm nay vừa lúc sẽ ăn uống thỏa thích.”

Lục Chiến Long vỗ vỗ ví tiền không mấy tự tin, cười to nói: "Yên tâm ăn, hôm nay tôi trả tiền, thịt xiên sẽ ăn đủ!"

Sau khi ngồi xuống, Tề Đẳng Nhàn ăn mấy xiên liền mà không nói gì, vừa ăn uống no đủ lại ghé đến quán ăn vặt đêm khuya ăn không ngừng nghỉ khiến anh cũng no căng đến không chịu nổi nữa.

Dương Quan Quan cũng vừa ăn cơm không bao lâu mới tới đây. Hơn nữa cũng không thích thịt nướng lắm nhưng vẫn rất nể tình mà gặm mấy xiên sườn ngắn.

Lục Chiến Long nhìn thấy hai người ăn không nhiều lắm, không khỏi bật cười, này, tiết kiệm tiền! Ba trăm tệ mượn của tiểu Trần có lẽ có thể tiết kiệm được!

"Cửa hàng này do cha của một cấp dưới của tôi mở. Cho nên chỉ cần tôi ở Ma Đô mà cần liên hoan gì đó đều sẽ thường xuyên đến đây." Lục Chiến Long cầm một ly bia lớn, cười nói.

"Vậy người cấp dưới của anh đâu?" Dương Quan Quan lại rất thiếu EQ hỏi một câu.

Lục Chiến Long lắc đầu nói: “Trong một lần làm nhiệm vụ, vì cứu đồng đội, cậu ấy đã dùng thân mình để đè ép lựu đạn.”

Dương Quan Quan lập tức biết mình đã nói sai, không khỏi hối hận, từ khi nào mà mình cũng bị lây bệnh EQ thấp của Tề Đẳng Nhàn, nói chuyện cũng không suy nghĩ?

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp cầm chiếc cốc lên mời Lục Chiến Long uống một ly. Uống liên tiếp ba cốc lớn vào bùng, no đến mức khiến anh cũng muốn phun ra.

Nhưng Lục Chiến Long giống như một cái cống thoát nước, uống ba cốc lớn vào bụng cũng không có chút phản ứng nào, thậm chí còn thuận tay nhéo một xiên bánh bao nướng ăn...

"Người anh em à, tôi rất khâm phục cậu! Tôi đã giao thủ với tên Hồng Thiên Đô này, suýt nữa bị hắn ta đánh chết. Vẫn là anh hùng xuất thiếu niên, người này lại chết ở rong tay của cậu." Lục Chiến Long nói: "Cốc này tôi phải kính cậu."

"Quá khen. Tôi cũng bị ép phải làm điều này." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, chạm cốc với Lục Chiến Long.

"Người anh em à, tôi lại kính cậu một cốc! Ngày hôm qua cậu đã đánh bại Tạ Cuồng Long không ai bì nổi, khiến tôi được mở rộng tầm mắt!" Lục Chiến Long lại nói.

"..." Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nghĩ, anh có thể đừng kính nữa không, bụng của tôi sắp nổ tung rồi. một lát nữa mà nôn ra thì rất khó coi.

Lục Chiến Long thấy Tề Đẳng Nhàn không uống thắng mình, không khỏi vui mừng, này, tiền bia cũng có thể tiết kiệm, tốt quá!

Ba người cứ vừa uống vừa trò chuyện như thế. Lục Chiến Long là người dũng cảm, sau khi uống bia vào lại càng nói nhiều, họ tán gẫu chuyện khắp trời nam đất bắc.

Tề Đẳng Nhàn nghe được từ trong miệng anh ấy rất nhiều chuyện cũ như cứu trợ động đất, ngăn lũ quét, sửa chữa mạch điện trên cao nguyên, những sự kiện chỉ có thể nhìn thấy trong tin tức đều từ miệng anh ấy truyền ra, có nhiều chi tiết cảm động mà người ngoài không biết . .

Ví dụ như con trai của chủ cửa hàng này chính là cấp dưới của Lục Chiến Long đã được nhắc đến.

Khi huấn luyện tân binh, họ luôn được dạy không được dùng thân mình để trấn áp lựu đạn mà phải nhanh chóng nằm xuống để tránh, tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng nhất, cậu ấy vẫn tự mình nhảy lên.

Tề Đẳng Nhàn cảm thán nói: "Thật hiếm thấy những người toàn tâm toàn ý làm việc vì dân chúng như anh Lục. Tôi rất khâm phục! Nào, kính anh!"

Tuy nhiên, Lục Chiến Long lại đè cốc của Tề Đẳng Nhàn lại, lắc đầu nói: "Dân chúng, mấy chữ này tôi rất không tán thành."

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, Lục Chiến Long nói: “Mấy chữ này xuất phát từ thời kỳ phong kiến thời Chiến Quốc, là sự tồn tại giữa quý tộc và giai cấp nô lệ. Đó là thời đại chuyên chế, là tên gọi của thứ dân. Họ đã bị loại khỏi giai cấp thống trị. Đây là một cách gọi hèn mọn, là đối tượng cam chịu bị giai cấp thống trị kiểm soát và cai trị."

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, không khỏi gật đầu.

"Tôi thích gọi họ là công dân hơn. Họ có quyền riêng tư và tự do cá nhân rõ ràng. Họ bình đẳng với bất kỳ ai khác."

“Tôi còn nhớ sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, tôi đã không làm tốt, khiến người dân địa phương bị thương”.

“Khi đó, cơ quan chính quyền đã nhận được vô số lời phàn nàn về tôi, quả thực giống như tuyết rơi vậy”.

“Một số người cười chê tôi nói: ‘Lão Lục à, anh nhìn anh nỗ lực giúp đỡ họ như vậy nhưng người ta không cảm kích. Thậm chí còn muốn khiếu nại anh đấy."

Sau đó tôi trả lời: ‘Điều tôi đấu tranh để bảo vệ chính là quyền lợi để họ được khiếu nại về tôi.’”

Lục Chiến Long nói lời này với Tề Đẳng Nhàn một cách nghiêm trang, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trước khi vào Bộ Chiến tranh, đã có quá nhiều chuyện không may xảy ra với anh ấy.

Rõ ràng, anh ấy không muốn những điều bất hạnh này xảy ra với người khác một lần nữa, chính những điều này đã tạo nên con người trong sáng và chính nghĩa của anh.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp cầm cốc bia lên uống cạn. Câu cuối này của Lục Chiến Long xứng đáng uống cạn một cốc lớn!

Trên thực tế, triết lý của Lục Chiến Long cũng giống như triết lý của phe Ngọc Tiểu Long nhưng vì để trợ giúp được nhiều người hơn nên anh ấy chọn thái độ trung lập.

Nếu không, với tư chất của mình, có lẽ địa vị của anh ấy sẽ cao hơn bây giờ!

Dương Quan Quan không khỏi mỉm cười giơ ngón cái lên giơ ngón tay cái lên với Lục Chiến Long nói: "Anh Lục, hy vọng anh có thể thực hiện được ước mơ của mình, giúp đỡ được nhiều người hơn."

Lục Chiến Long cười nói: "Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực! Tôi chỉ muốn càng nhiều người có được giấc mơ như vậy!"

Bởi vì lời nói hào hùng của Lục Chiến Long, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đều mở miệng uống, hai thùng bia cũng không còn.

Lục Chiến Long há hốc mồm, sớm biết vậy thì đã chẳng nói nhiều lời như thế, ảnh hưởng đến độ dày của ví tiền đấy!

Ba người uống ba thùng bia nhưng may mắn thay đều là người luyện võ, sức khỏe tốt nên mỗi người uống một thùng bia cũng không phải vấn đề gì lớn.

"Hôm nay nói chuyện thật vui vẻ, hôm khác sẽ mời anh ăn cơm. Nhân tiện tôi cũng đang muốn thành lập một quỹ hội gì đó, dùng để trợ cấp cho những người anh em của anh. Làm việc thiện thì sức một người không đủ." Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Lục Chiến Long, mỉm cười nói.

"Được, được, được! Người lái Ferrari, nhất định rất giàu, có thể giúp tôi thì tốt quá!" Lục Chiến Long cười nói: "Về sau cho tôi mượn lái thử chút. Đời này tôi cũng chưa từng sờ qua siêu xe như thế đâu."

Tề Đẳng Nhàn nhờ Dương Quan Quan gọi tài xế lái thay đến để chuẩn bị chia tay.

Nhưng vào lúc này, một đám đặc vụ vây lại đây, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm túc, trên tay còn mang theo một tên nào đó.
Chương 762 Vu oan

Chương 762: Vu oan

"Tình hình thế nào?"

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lục Chiến Long không khỏi sửng sốt, trầm giọng hỏi.

Tề Đẳng Nhàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cau mày nhìn người dẫn đầu đội.

"Tôi là thanh tra Thạch Hạo của thành phố Ma Đô. Hiện tại nhận được tin có người báo cáo là các người đang tiến hành giao dịch hàng cấm, xin các người phối hợp điều tra! Trong quá trình phối hợp, xin đừng làm ra những hành vi quá khích. Nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!" Gương mặt trưởng thanh tra lạnh lẽo, lấy ra giấy chứng nhận của mình, lạnh giọng nói.

Lục Chiến Long nghe xong cười nói: "Người anh em à, anh có nhầm không? Ai nói cho anh biết chúng tôi đang giao dịch hàng cấm..."

Thạch Hạo lạnh lùng quát: "Câm miệng, anh nên gọi tôi là thanh tra Thạch! Không cần lôi kéo làm quen với tôi, vô ích thôi!"

Lục Chiến Long cũng bối rối, hiếm khi gặp phải chuyện như vậy.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi nghĩ đến Ngọc Tiểu Long nhắc nhở mình, lập tức cười lạnh, hình như thật sự có người đang hãm hại anh!

"Mở cốp xe cho chúng tôi kiểm tra, nhanh lên! Lập tức!" Thạch Hạo chỉ vào chiếc SUV Dương Quan Quan lái tới, mặt không biểu tình nói.

Dương Quan Quan nhún vai, bấm chìa khóa mở cốp xe.

Hai thanh tra lập tức tiến lên tiến hành điều tra.

“Còn cả cốp của anh nữa, cũng mở cho tôi!” Thạch Hạo quát lớn với Lục Chiến Long.

Trung úy tiểu Trần nghe vậy không khỏi có chút khó chịu. Sở cảnh sát Ma Đô này làm việc như thế nào, vậy mà lại hoài nghi Lục Chiến Long tham gia giao dịch hàng cấm? Hơn nữa còn muốn điều tra xe anh ấy!

Lục Chiến Long bình tĩnh nói: “Tiểu Trần, mở xe cho những thanh tra này xem. Chúng ta trong sạch không sợ gì hết.”

Tiểu Trần nghe xong chỉ có thể kìm nén tức giận mở cốp xe cho các thanh tra kia kiểm tra.

"Anh làm gì vậy, nhét thứ gì vào xe của tôi thế?" Dương Quan Quan nhìn thấy một thanh tra cố tình nhét tay vào dưới đệm da cốp xe, không khỏi gầm lên một tiếng.

Tên thanh tra kia rụt tay lại, trong lòng bàn tay lấy ra một vật thể dạng hạt bọc trong túi nhựa trong suốt.

Sau đó, đã nghe anh ta nói lớn: “Báo cáo trưởng thanh tra, tìm thấy một túi hàng cấm ở đây!”

Vẻ mặt Dương Quan Quan khó coi nói: "Rõ ràng là anh nhét vào, bây giờ lại nói là lục soát được trên xe của tôi sao?"

Thạch Hạo bỗng nhiên cười lạnh nói: "Đây là thứ được tìm thấy trong xe của cô, cô có ngụy biện cũng vô ích! Được rồi, vậy mà còn nói mình không tham gia giao dịch hàng cấm? Nhìn xem đây là cái gì!"

Tề Đẳng Nhàn vẫn im lặng, chỉ lạnh nhạt thờ ơ quan sát.

Người của Thạch Hạo lập tức giơ súng lên, chĩa vào năm người có mặt ở đây, quát họ không được cử động.

"Thanh tra Thạch, anh có biết anh đang làm gì không?" Lục Chiến Long lúc này mở miệng, ngữ khí trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.

"Anh có tư cách lên tiếng ở đây sao? Nếu anh cũng có liên quan đến chuyện này, vậy thì hãy cùng tôi đến sở tiếp nhận điều tra!" Thạch Hạo khinh thường liếc nhìn Lục Chiến Long, cười lạnh nói.

Trong lúc tức giận, Trung úy tiểu Trần đang định thò tay vào túi lấy giấy tờ tùy thân ra nhưng chưa kịp duỗi tay xong đã bị báng súng đập mạnh vào sau đầu.

Lần này, đập mạnh đến mức vỡ đầu chảy máu, ngã quỵ luôn xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Chiến Long sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Các người thật to gan, biết tôi là ai không? Dám đánh người của tôi như vậy!"

Thạch Hạo cười lạnh: "Tôi mặc kệ anh là ai, hôm nay anh đã gặp rắc rối!"

"Hả? Lại lục soát ra một cái túi lớn như vậy..."

"Đây chắc phải đến năm kg đấy?"

"Đủ để tuyên án tử hình!"

Một thanh tra khác lấy từ trên xe của Dương Quan Quan ra một gói hàng cấm. Điều này càng khiến Thạch Hạo thêm tự tin.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Lục Chiến Long nói: "Lục đại ca, chuyện này có lẽ là hướng về phía tôi, để anh phải liên lụy thật là ngại ngùng!"

Lục Chiến Long trầm mặt nói: "Cậu đang nói gì vậy? Có người muốn hãm hại cậu, tôi có thể ngồi yên mặc kệ được không?"

Thạch Hạo nghe thấy hai người đối thoại sau, cười khinh thường nói: "Nếu anh đã có liên quan đến anh thì thì bản thân cũng khó bảo toàn. Trước hết nên suy nghĩ xem làm thế nào để mình thoát thân đi! Haha..."

Lục Chiến Long lạnh lùng nói: "Anh xác định muốn làm như vậy?"

Thạch Hạo chế nhạo: "Anh cho rằng mình là ai? Tôi nói cho anh biết, hôm nay trong xe của anh phát hiện năm kg hàng cấm, đủ để bắn chết các người mười lần!"

Trên mặt Lục Chiến Long lộ ra ý cười lạnh lẽo nói: "Vu hãm chúng tôi giao dịch hàng cấm, làm bị thương người của tôi chính là cách các người làm việc sao?"

"Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị còng!"

Thạch Hạo quay đầu nói với cấp dưới của mình.

Lục Chiến Long trực tiếp duỗi tay, lạnh lùng nói: "Tới, còng tôi!"

“Như ý nguyện của anh.” Thạch Hạo cười lạnh, sai người còng anh ấy lại.

Lục Chiến Long quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh Tề, chuyện này anh không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết! Tôi không nhịn được nhất chính là loại chuyện này!"

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, sau đó nhún vai nói: "Vậy thì làm phiền Lục đại ca."

Nói xong lời này, anh cũng thành thật đưa tay ra nhận còng, để họ còng tay lại.

Dương Quan Quan cũng không thể trốn thoát nhưng cô ấy lại không hề sợ hãi.

“Tôi biết lai lịch của anh nhưng lần này anh gặp rắc rối lớn rồi!” Thạch Hạo đột nhiên ghé sát vào tai Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng cười lạnh.

“Cũng là lời nói như vậy, tôi tặng lại cho anh.” Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười, không thèm để ý, đi theo thanh tra lên xe.

Bốn người Lục Chiến Long, trung úy Tiểu Trần, Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan được Thạch Hạo đưa thẳng về văn phòng.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài: “Tôi đã từng thấy người tìm chết nhưng tôi chưa bao giờ thấy người nóng lòng muốn chết như vậy! Chẳng bao lâu nữa mọi chuyện sẽ sáng tỏ, những nhân vật lớn trong toàn bộ Thành phố Ma Đô cũng phải mặt xám mày tro."

Danh tiếng của Lục Chiến Long không phải nói chơi. Hơn nữa nhân phẩm của anh ấy được người tin tưởng tuyệt đối. Ở trong bộ chiến tranh rất được lòng người!

Có người muốn vu oan cho Tề Đẳng Nhàn tham gia giao dịch hàng cấm, còn kéo Lục Chiến Long vào rắc rối, chỉ nghĩ đến hậu quả đã thấy tê cả da đầu.

Sau khi đến văn phòng, Thạch Hạo đích thân thẩm vấn Lục Chiến Long, kiêu ngạo nói.

"Thế nào, khai đi? Để không phải chịu đau đớn về thể xác." Thạch Hạo vừa bước vào đã kiêu ngạo nói.

"Khai sao? Bây giờ thả tôi đi, sau đó nói cho tôi biết kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường là ai. tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra." mặt Lục Chiến Long không biểu tình nhìn Thạch Hạo, bình tĩnh nói.

Thạch Hạo nghe xong không khỏi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, nâng ly nước trước mặt lên đổ thẳng vào mặt Lục Chiến Long.

Sau đó, anh ta cười nham hiểm nói: "Chắc anh còn chưa biết đây là đâu phải không? Để tôi làm cho anh tỉnh táo lại!"

Lục Chiến Long căn bản không né tránh, để nước bắn tung tóe trên mặt, sau đó nheo mắt cười tức giận: "Được rồi, rất tốt, rất tốt! Tên của anh là Thạch Hạo, tôi nhớ kỹ rồi!"

Thạch Hạo xua tay, gọi một cấp dưới đến nói: “Lập biên bản cho hắn!”

Một thanh tra vội vàng gật đầu, vẻ mặt ủ rũ ngồi xuống đối diện Lục Chiến Long, trầm giọng nói: "Tên họ!"

"Lục Chiến Long." Lục Chiến Long trên mặt không biểu tình thành thật trả lời.

Thạch Hạo nghe cái tên này, cảm thấy quen quen nhưng cũng không để ý lắm.

Nhìn bộ dáng rất hợp tác của Lục Chiến Long, không khỏi cười lạnh nói: "Đúng là ít bị thu thập! Cậu ở đây xử lý, tôi đi tìm tên họ Tề kia."
Chương 763 Thân phận được đưa ra ánh sáng

Chương 763: Thân phận được đưa ra ánh sáng

Thạch Hạo nhanh chóng đến phòng thẩm vấn của Tề Đẳng Nhàn, vẫy tay ra hiệu cho các thanh tra trong phòng ra ngoài trước.

Hai tay Tề Đẳng Nhàn bị còng, đang dựa trên ghế ngồi ở mặt đất, hình như không hề quan tâm đến việc bị bắt.

Thạch Hạo nhìn thấy anh như vậy, không khỏi bật cười nói: "Anh Tề, anh thật là nhàn nhã, anh thật sự cho rằng chuyện này sẽ kết thúc đơn giản sao?"

Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Tôi không biết anh đang làm việc cho ai nhưng tôi chỉ có thể nói rằng anh rất ngu ngốc khi làm việc này!"

Thạch Hạo chế nhạo nói: "Anh cấu kết với trùm buôn thuốc phiện, lợi dụng quyền lực buôn bán hàng cấm! Những tội trạng này gộp lại đủ để bắn chết anh mười lần! Bây giờ, anh còn ở đây cười đùa với tôi à?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi có làm những việc này hay không thì sợ là trưởng thanh tra Thạch là người biết rõ nhất đúng không?"

"Đúng thế, tất nhiên là tôi biết anh không làm những việc này."

"Nhưng nếu tôi nói anh đã làm thì chính là anh làm."

“Anh không những làm mà còn bị tôi bắt quả tang, năm kg hàng cấm lục soát được từ xe của anh cũng là tội danh của anh!”

“Không chỉ có anh, mà cả người phụ nữ và người anh em của anh cũng sẽ phải chịu bất hạnh cùng anh.”

Thạch Hạo nghe được Tề Đẳng Nhàn nói xong, đắc ý phá lên cười nói: "Ai bảo anh không có mắt nhìn như vậy. Thật sự cho rằng mình muốn làm gì thì làm ở Ma Đô sao?"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Anh hãm hại tôi thì không thành vấn đề nhưng không nên hãm hại người anh em của tôi."

Thạch Hạo khinh thường cười lạnh nói: "Đây không phải là hãm hại mà là bắt cả người lẫn tang vật! Anh chết chắc rồi. Cho dù anh có xuất thân từ bộ chiến tranh, cũng không cứu được!"

Tề Đẳng Nhàn nói: “Vì thiết kế cục diện này, rất vất vả nhỉ?"

Thạch Hạo nói: “Vẫn ổn.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy thì tôi phải cảm ơn anh! Quan tâm đến tôi nhiều như vậy!"

Trên mặt Thạch Hạo đầy mỉa mai, nói: "Có thể được nhiều nhân vật lơn nhớ thương như vậy cũng là vinh hạnh của anh! Sau này nếu vào tù thì hãy cảm tạ cẩn thận đi!"

"Không, không, không, bây giờ tôi phải dùng miệng rộng của mình cảm ơn anh rất nhiều!"

Tề Đẳng Nhàn đứng lên một chút nhưng chiếc còng tay lại được nối với dây xích, khóa hai tay anh trên chiếc bàn sắt cố định xuống đất.

Thạch Hạo nói: "Tôi nghe nói anh có vũ lực siêu phàm, nhưng hiện tại anh có thể làm gì chứ?"

Tề Đẳng Nhàn cong tay, đặt bốn ngón tay lên sợi dây xích sắt, cười nói: “Anh đã từng nghe nói đến nắm sắt thành bùn chưa?”

Thạch Hạo sửng sốt, đang muốn giễu cợt thì ngón tay của anh ta đột nhiên siết chặt!

Sau đó, toàn bộ xích sắt ở trong lòng bàn tay anh bắt đầu biến dạng. Ngay sau đó, truyền đến một tiếng xoạch giòn vang.

“Bây giờ tôi sẽ cho anh biết anh đã sai ở đâu.”

"Đầu tiên, anh đương nhiên không nên vu oan cho người anh em kia của tôi. Điều này có thể khiến toàn bộ cục diện các người làm ra bị hủy bỏ."

“Thứ hai, anh không nên đến đây gặp một mình tôi, bởi vì tôi không phải là người có tính tình quá tốt.”

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt trái, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng nói: "Mặc dù tôi biết anh chỉ là một con châu chấu nhỏ trước sân khấu nhưng anh vẫn khiến tôi không vui!"

Thạch Hạo sợ đến mức vội vàng lùi lại, hét lớn: "Anh dám! Nếu anh tấn công tôi thì tội càng thêm tội!"

Tề Đẳng Nhàn một bước lao tới, giơ tay bóp chặt cằm Thạch Hạo, giơ đầu gối lên giáng một đòn thật mạnh vào bụng anh ta!

Thạch Hạo dường như bị đau đến gập người lại nhưng anh ta chưa kịp cúi xuống đã bị Tề Đẳng Nhàn dùng năm ngón tay ấn lên trên mặt, ép anh ta ngã về phía sau.

"Phanh!"

Phần lưng và gáy của Thạch Hạo bị đập mạnh vào tường, cằm bị tay Tề Đẳng Nhàn miết mạnh.

"Thêm tội nữa sao? Không biết tôi phạm tội gì!" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, sau khi buông tay ra, cái miệng rộng cũng dí sát vào mặt Thạch Hạo.

Thạch Hạo bị loạt hành động liên tiếp này làm cho đầu óc bối rối, bị đánh đến chảy cả máu mũi, toàn thân còn đang sững sờ tại chỗ.

Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: "Hãy tận hưởng những ngày cuối cùng của anh đi. Nếu anh gài bẫy một kẻ không có lý lịch gì như tôi cũng không sao. Nhưng nếu anh gài bẫy một anh chàng rất được lòng người thì chỉ có đường chết."

Nói xong, anh quay lại ghế và ngồi xuống.

Thạch Hạo vô cùng tức giận, đang muốn phát tiết thì cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị người rầm một tiếng mở ra.

"Thanh tra Thạch, xảy ra chuyện lớn rồi!" Thanh tra xông vào không khỏi khẩn trương hét lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Hoảng loạn như thế!" Thạch Hạo tức giận trừng mắt nhìn lại, lớn tiếng hét lên.

Thanh tra kia run rẩy nói: "Thân phận của người vừa bị chúng ta bắt giữ là... không bình thường... thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi!"

Thạch Hạo sửng sốt nói: "Anh ta có thân phận gì?"

"Anh... anh ta là một chuẩn tướng Long tinh trong bộ chiến tranh. Anh ta là một trong năm con rồng của nước ta, Lục Chiến Long..." Toàn thân tên thanh tra này run rẩy.

Thạch Hạo nghe xong lời này, đầu óc nổ tung!

Đang đùa cái gì vậy? Tên đó chính là Lục Chiến Long mạnh nhất trong Ngũ Long của Hoa Quốc sao?

Anh ta giật mình, sau đó mới nhớ ra vừa rồi Lục Chiến Long quả thực đã giới thiệu mình, lúc đó anh ta nghĩ cái tên này quen quen nhưng cũng không để ý nhiều.

Vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt đầy mỉa mai của Tề Đẳng Nhàn.

Thạch Hạo biết hiện tại vấn đề thực sự lớn, thiết kế Tề Đẳng Nhàn không thành vấn đề. Quá nhiều ông chủ lớn không hài lòng với anh ta nhưng nếu có một vị nhân vật lớn như Lục Chiến Long cũng tham gia, sao còn chơi được nữa?

"Thanh tra Thạch, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. Bên ngoài có rất nhiều binh lính vác súng đạn đã lên nòng trên vai, vọt vào thấy người là đánh, còn hỏi chúng tôi là đang nhốt thủ trưởng của họ ở đâu!" Một thanh tra mặt mũi bầm dập vừa lăn vừa bò chạy vào, kêu la giống như khóc tang.

Thạch Hạo không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói mơ hồ.

Tề Đẳng Nhàn chắp tay cười nói: "Chúc mừng, anh đã trở thành người đầu tiên ở Hoa Quốc dám gài bẫy Lục Chiến Long!"

Nhân phẩm của Lục Chiến Long được mọi người công nhận.

Nói một cách nhẹ nhàng, mọi người thà tin rằng anh ấy nhảy lầu tự tử còn hơn là anh ấy sẽ làm điều có hại cho xã hội như vậy!

Hai chữ “Chính trực” như một tấm nhãn dán dựng thẳng trên lồng ngực của anh ấy.

"Nhanh, nhanh, nhanh... thả chuẩn tướng Lục Chiến Long ra!" Thạch Hạo vội vàng hét lên, gần như nói năng lộn xọn.

"Không cần, tôi đã ở đây." lúc này giọng của Lục Chiến Long vang lên, hai tay anh ấy vẫn còn bị còng, theo sau là mấy binh sĩ tinh nhuệ, mặt đầy sát khí.

Trung úy tiểu Thần cũng đi theo, trên đầu quấn một dải băng gạc, nhìn Thạch Hạo như muốn ăn thịt người.

Thạch Hạo sợ tới mức hai chân nhũn ra, run rẩy cười: "Lục... Lục Lục Lục tướng quân... việc này, việc này, tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi! Là bởi vì chúng tôi không điều tra rõ ràng!"

Tuy nhiên, Lục Chiến Long mỉm cười nói: "Không điều tra rõ ràng? Được thôi, hôm nay tôi sẽ hợp tác với anh để điều tra kỹ lưỡng! Cho đến khi vụ việc này được điều tra rõ ràng, không ai trong số những người có liên quan được phép rời khỏi đồn cảnh sát!"

Nói xong, anh ấy bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Chương 764 Người ở phía sau

Chương 764: Người ở phía sau

Lúc này ngay cả tâm lý muốn chết Thạch Hạo cũng có. Hối hận vì sao mình lại kiêu ngạo như vậy. Cứ dựa theo kế hoạch, bắt một mình Tề Đẳng Nhàn là đủ rồi!

Gây thêm chuyện, bắt cả Lục Chiến Long vào, hiện tại sự tình đã nghiêm trọng...

"Nào, Thanh tra Thạch, nhanh chóng điều tra đi, chúng tôi sẽ hợp tác toàn diện!" Lục Chiến Long nhìn Thạch Hạo, cười khẩy nói.

Tất nhiên anh ấy cũng có thể nhìn ra rằng có người đang cố tình gài bẫy Tề Đẳng Nhàn, đưa Tề Đẳng Nhàn vào chỗ chết! Tất nhiên, anh ấy không thể chỉ ngồi yên không nhìn đến.

Lúc này Dương Quan Quan cũng được hai người lính mang tới, sau khi nhìn thấy Lục Chiến Long và Tề Đẳng Nhàn đều bình yên vô sự, cô ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Lục đại ca, hiện tại xảy ra chuyện gì?" Dương Quan Quan không nhịn được hỏi.

"Tình huống chính là như vậy, chúng tôi đang phối hợp để Thạch thanh tra tiến hành điều tra!" Lục Chiến Long mỉm cười mời Dương Quan Quan ngồi xuống.

Vẻ mặt Thạch Hạo như đưa đám nói: "Lục chuẩn tướng, xin ngài đừng làm khó tôi... Chuyện hôm nay là do tôi bị mù mắt, bắt nhầm người."

Lục Chiến Long cười như không cười nói: “Là anh bắt nhầm người hay là cố ý hãm hại?”

"Nói cho tôi biết, ai sai anh làm việc này? Nếu anh nói cho tôi biết, tôi sẽ thả anh đi."

"Nếu không nói gì, hậu quả tự anh sẽ gánh chịu."

Sắc mặt Thạch Hạo khó coi, môi mím chặt, không dám lên tiếng.

Lúc này, trưởng đồn công an đi tới, ông ta cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy vào, cười nói: “Này, Lục chuẩn tướng, xin chào, xin chào… chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!"

Lục Chiến Long chỉ liếc nhìn ông ta một cái, không nói lời nào.

Cảnh sát trưởng giơ tay giữa không trung, thật lâu sau, tay của Lục Chiến Long vẫn chưa đưa tới, chỉ có thể xấu hổ rút lại, lau vào quần.

"Thạch Hạo, chuyện gì thế này? Sao cậu lại làm vậy, sao lại bắt Lục chuẩn tướng vào đây?" Cảnh sát trưởng quay về phía Thạch Hạo tức giận chửi bới.

Tất nhiên ông ta biết chuyện gì đang xảy ra nhưng phải giả vờ như không biết gì cả.

Thạch Hạo cúi đầu không nói một lời, tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.

Cảnh sát trưởng nói với Lục Chiến Long: “Lục chuẩn tướng, ngài xem chuyện này, chúng ta nên giải quyết thế nào mới tốt?”

Lục Chiến Long không thèm trả lời, chỉ dựa vào ghế không nói một lời, sắc mặt những chiến sĩ xung quanh cũng lạnh lùng, bầu không khí khiến cảnh sát trưởng và những người khác cảm thấy rất xấu hổ và căng thẳng.

Cảnh sát trưởng bất lực, kéo dài suốt mười phút, Viên Thiên Thành, thị trưởng của thành phố Ma Đô đã bị kinh động đi đến.

Không có cách nào, chuyện như thế này xảy ra ở Ma Đô trong phạm vi quyền hạn của ông ta, các ông chủ lớn trong Đế Đô đều tức giận, ông ta không dám tới gần!

Viên Thiên Thành vừa nhìn thấy Lục Chiến Long, trên mặt tươi cười nói: "Ha ha ha, Lục chuẩn tướng, đã lâu không gặp!"

Lục Chiến Long nhìn thấy nhân vật cấp cao như vậy, cũng đứng dậy, bình tĩnh nói: "Xin chào, thị trưởng Viên."

Dù sao thành phố Ma Đô cũng là một đô thị quốc tế, Viên Thiên Thành tuy trên danh nghĩa là thị trưởng nhưng cấp bậc thực tế của ông ta cũng ngang bằng với tỉnh trưởng.

Hơn nữa, GDP của thành phố Ma Đô có thể đánh bại toàn bộ tỉnh thành ở nơi khác!

"Lục chuẩn tướng, đã xảy ra chuyện gì?" Viên Thiên Thành mỉm cười nói, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi.

Lục Chiến Long chế nhạo: "Có chuyện gì sao? Vậy phải hỏi vị Thạch thanh tra của các người! Vừa rồi anh ta còn tạt một cốc nước lạnh vào mặt tôi đấy."

Sắc mặt Viên Thiên Thành và cảnh sát trưởng lập tức thay đổi, Thạch Hạo này thật sự có dũng khí tạt gáo nước lạnh vào mặt Lục Chiến Long sao?

Lão Thọ Tinh ăn thạch tín phải không?

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra khi lão Lục châm chọc cũng rất lợi hại đấy!

Thạch Hạo lập tức sợ hãi đến tê liệt.

Viên Thiên Thành xuất hiện, khiến tầng tâm lý phòng ngự cuối cùng của Thạch Hạo hoàn toàn sụp đổ...

"Nói cho tôi biết, ai bảo anh làm việc này? Bằng không, không ai có thể bảo vệ anh!" Lục Chiến Long nhìn Thạch Hạo, lặp lại lần cuối.

Thạch Hạo run rẩy nói: “Nói… tôi nói… chính là vợ ba của Trịnh gia, cô Triệu Mạn Nhi để tôi làm như vậy...Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Nếu không phải cô ta xui tôi làm như vậy thì vốn dĩ tôi cũng không dám..."

Nghe được cái tên này, sắc mặt Viên Thiên Thành không khỏi thay đổi.

Thân phận của Triệu Mạn Nhi quá nhạy cảm!

“Triệu Mạn Nhi này, sau khi tìm Triệu Hồng Tụ mà không giết được mình, lại bắt đầu giở trò bẩn thỉu sao?” Tề Đẳng Nhàn nghe được cái tên Thạch Hạo nói ra cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.

Rốt cuộc, người có thể làm lớn chuyện như vậy cũng không nhiều lắm.

Triệu Mạn Nhi có bối cảnh có năng lực, trước tiên cô ta liên lạc với một số thế lực lớn, chuẩn bị sơ bộ, sau đó để Thạch Hạo bắt anh tại chỗ, mặc dù sắp xếp có chút phức tạp nhưng đối với cô ta mà nói cũng không khó khăn gì.

Huống chi, Tề Đẳng Nhàn hiện tại nổi tiếng như vậy, muốn đối phó anh cũng không có mấy người.

Nếu Lục Chiến Long không nhúng tay vào chuyện này, có lẽ đã xảy ra một số khúc mắc.

Nếu Lục Chiến Long bị kết án vì nghi ngờ giao dịch hàng cấm thì toàn bộ chiến sĩ trong Bộ Chiến tranh Hoa Quốc sẽ bùng nổ!

Một số người không biết Lục Chiến Long nhưng họ rất tôn trọng Lục Chiến Long!

Bởi vì họ không biết liệu một ngày nào đó họ có gặp tai nạn hay không.

Nhưng họ biết rằng nếu họ gặp tai nạn, Lục Chiến Long nhất định sẽ nỗ lực giúp họ nhận được mức bồi thường tối đa, thậm chí sẽ tự bỏ tiền túi ra để giúp đỡ họ!

Vì vậy, họ ủng hộ và yêu mến những sĩ quan như Lục Chiến Long từ tận đáy lòng!

Lục Chiến Long cau mày nói: "Triệu Mạn Nhi?"

Lời này là anh ấy đang hỏi Tề Đẳng Nhàn, không ngờ rằng giữa hai người sẽ xảy ra xung đột.

"Haha, cô ta và tôi chỉ là kẻ thù thôi. Lần trước cô ta bỏ ra 60 triệu hối lộ tôi nhưng tôi không đồng ý, thậm chí còn báo cáo cô ta, có lẽ cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng thôi!" Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói.

"Đạo đức tốt, người anh em!" Lục Chiến Long sửng sốt, không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Anh ấy cũng đã từng gặp phải chuyện như vậy, thực sự rất khó từ chối nhưng Tề Đẳng Nhàn lại có thể trực tiếp từ chối, thậm chí còn trở tay báo cáo, khiến cho Lục Chiến Long rất ấn tượng.

Tuy nhiên, nếu Lục Chiến Long biết chi tiết, có lẽ anh ấy sẽ dở khóc dở cười.

Lục Chiến Long chỉ vào Thạch Hạo, nói với Viên Thiên Thành: "Thị trưởng Viên, người này xử lý như thế nào? Xin ngài tự mình suy nghĩ!"

Viên Thiên Thành nghiêm túc gật đầu, ông ta không muốn nhúng tay vào tranh đấu nhưng vì Thạch Hạo đã đụng đến đầu của Lục Chiến Long nên cần thiết phải dọn dẹp.

Vẻ mặt Thạch Hạo tuyệt vọng, biết rằng những ngày tươi đẹp của mình từ nay về sau cũng sắp kết thúc!

Trong lòng anh ta hối hận muốn chết, tại sao lại kiêu ngạo như vậy, cứ bắt giữ Tề Đẳng Nhàn chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Làm liên lụy đến Lục Chiến Long chính là tìm đường chết!

Cứ như vậy, nhờ có Lục Chiến Long, Tề Đẳng Nhàn ra khỏi đồn cảnh sát mà không xảy ra chuyện gì.

"Những người này càng ngày càng quá đáng, bọn họ còn dám làm ra chuyện như vậy! Chẳng lẽ không biết, cậu chính là người đã giết chết Hồng Thiên Đô sao?" vẻ mặt Lục Chiến Long khó coi nói.

"Chính là bởi vì tôi giết Hồng Thiên Đô, mới nổi bật như vậy, càng ngày càng có nhiều người muốn tôi lật xe!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Kể từ khi Phó Phong Vân đặc biệt tuyển dụng anh vào Bộ Chính trị, anh đã gặp rắc rối, mặc dù lần này anh đã đạt được thành tích to lớn nhưng anh ngày càng khiến người kiêng kỵ.

Nếu không đá anh ra ngoài, chắc chắn có người sẽ không ngủ yên.
Chương 765 Sòng bạc ngầm

Chương 765: Sòng bạc ngầm

"Người anh em, cậu muốn làm gì? Nếu hôm nay không có tôi thì cậu muốn thoát thân sẽ cực kỳ khó khăn!"

"Bọn họ biết bối cảnh của cậu rồi mà còn dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để gài bẫy cậu, vì có thể khẳng định là trước đó phải có sự chuẩn bị hoàn hảo."

"Ngọc tướng quân đã nói cho tôi biết, cậu là cao thủ sẽ không bao giờ chịu thua."

Lục Chiến Long quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nhịn không được hỏi mấy câu.

Cục diện này không nhằm vào anh ấy, anh ấy chỉ bị liên lụy vào mà thôi. Chuyện đã đến mức này thì cũng sắp phải kết thúc.

Thân phận của Triệu Mạn Nhi nhạy cảm, là người của Triệu gia, Lục Chiến Long là phe trung lập, nên đến gặp cô ta để đòi công lý là không thích hợp.

Nếu anh ấy lại gây rắc rối cho Triệu Mạn Nhi, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ liệu anh ấy có hoàn toàn đứng evef phía Ngọc Tiểu Long hay không.

Nghe Lục Chiến Long nói xong, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười khổ nói: "Ngọc Tiểu Long đánh giá tôi như vậy sao? Xem ra tôi thật sự không để lại ấn tượng tốt trong mắt cô ấy!"

Lục Chiến Long không khỏi bật cười, nói: “Ngọc tướng quân đánh giá tính cách của cậu tuy rằng không tốt nhưng đối với công lực của cậu lại hết lời khen ngợi.”

Tề Đẳng Nhàn điên cuồng trợn mắt, anh không ngờ rằng Ngọc Tiểu Long lạnh lùng lại là một người phụ nữ lắm lời, thích nói xấu sau lưng!

“Triệu Mạn Nhi làm việc ngang ngược như vậy, cứ diệt cô ta đi!” Dương Quan Quan đột nhiên hưng phấn nói.

"Cô đừng hại người!" Tề Đẳng Nhàn hung ác trừng mắt nhìn cô ấy.

Thịt Triệu Mạn Nhi mà để Triệu Hồng Tụ tới thì phải làm sao đây?

Tình trạng thân thể hiện tại của anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, không muốn tiếp xúc với Triệu Hồng Tụ.

Hơn nữa, xét về tình hình hiện tại, anh và Triệu Hồng Tú đánh nhau đến lưỡng bại câu thương thì cũng không có lợi ích gì đáng nói với mình.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng Triệu Mạn Nhi lại dám bẫy tôi, cảnh cáo một chút là khó tránh khỏi!”

Lục Chiến Long cười nói: "Đó là việc của cậu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước. Hôm khác chúng ta gặp nhau nhé!"

Dương Quan Quan nói: "Lục đại ca, trên đường cẩn thận."

Lục Chiến Long vẫy tay chào tạm biệt, sau đây chuyện Tề Đẳng Nhàng muốn tìm Triệu Mạn Nhi gây rắc rối đã không liên quan gì đến anh ấy nữa.

Tề Đẳng Nhàn gọi thẳng vào số điện thoại của Trịnh Hữu Bân và hỏi: "Anh Trịnh, anh đang ở đâu?"

Trịnh Hữu Bân nói: "Tề tổng, sao vậy? Có chuyện gì thế? Tôi đang ở sòng bạc..."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Triệu Mạn Nhi đâu? Cô ta vừa tìm người lừa tôi, tôi đang định tìm cô ta gây rắc rối đây."

Trịnh Hữu Bân nghe xong không khỏi vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng nói: "Triệu Mạn Nhi cũng ở trong sòng bạc!"

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nói: "Đó là sòng bạc thông thường hay sòng bạc ngầm?"

"Sòng bạc ngầm chứ... được mở bằng nguồn vốn vay mượn từ Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo. Nó đã hoạt động được hơn hai năm. Địa chỉ là trên tầng ngầm thứ ba của khách sạn Quang Minh thuộc sở hữu của Trịnh gia chúng tôi. Anh cứ đi thẳng đến là được!" Trịnh Hữu Bân trầm giọng nói.

"Muốn vào loại sòng bạc ngầm này, cần thẻ thành viên hay mật khẩu gì đó không?" Tề thản nhiên hỏi.

"Đơn giản... Sau khi đến khách sạn, chỉ cần mua một chai rượu vang đỏ Bordeaux 1988 ở quầy lễ tân, sau đó mang rượu vang đỏ vào thang máy của quản lý là được." Trịnh Hữu Bân nói.

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng. Triệu Mạn Nhi này quả nhiên biết làm việc...

Tuy nhiên, việc này cũng khó trách cô ta vì sao lại khăng khăng muốn kiểm soát Trịnh gia, lợi dụng sản nghiệp của Trịnh gia để rửa tiền!

Nhiều tiền có lai lịch bất chính như vậy mà không có chút tài năng thì làm sao có thể sạch được đây?

Cái gì gọi là rửa tiền?

Giống như bạn nhặt được 100 tệ ở trên đường nhưng lại không muốn giao cho cha mẹ. Vì thế bạn tìm một ông già bán đồ chơi nhỏ bên đường, đưa cho ông già năm mươi tệ và nhờ ông già đi cùng bạn về nhà. Nói với bố mẹ bạn rằng bạn bán đồ chơi giúp ông già. Sau đó ông già ấy thấy bạn biểu hiện không tồi nên cho bạn một chút khen thưởng hoặc là tiền công.

Như vậy tất nhiên cha mẹ bạn sẽ không truy vấn lai lịch số tiền. Vì sợ bạn tiêu phung phí nên từ 50 tệ đó lại rút đi 20 tệ. Như vậy trong tay bạn vẫn còn 30 tệ.

Mà 30 tệ này chính là tiền hoàn toàn hợp pháp. Tùy bạn muốn sử dụng thế nào cũng được.

Đương nhiên cũng có người sẽ cảm thấy hụt hẫng, rõ ràng là nhặt được 100 tệ nhưng chỉ còn lại 30 tệ, vậy còn chơi quái gì nữa?

Tuy nhiên, nếu bạn xem 100 tệ kia là thu nhập bất hợp pháp thì bạn sẽ không nghĩ như vậy.

Năm mươi tệ đưa cho ông già giống như nộp phí dịch vụ cho ngân hàng ngầm, 20 tệ bị cha mẹ lấy đi coi như nộp thuế, 30 tệ còn lại sạch sẽ, có thể chi tiêu mà không bị áp lực tâm lý.

“Đi, chúng ta đến dòng bạc của Triệu Mạn Nhi chơi vui vẻ đi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Dương Quan Quan.

"Đi phá quán sao?" Dương Quan Quan hưng phấn hỏi.

Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, đưa Dương Quan Quan thẳng đến khách sạn Quang Minh thuộc sở hữu của Trịnh gia. Sau khi đến khách sạn, anh bỏ ra 28.880 tệ mua một chai rượu vang đỏ Bordeaux ở quầy lễ tân.

Anh cầm ly rượu vang đỏ trên tay và đi đến thang máy của quản trị viên.

Nhân viên bảo vệ canh cửa thang máy liếc nhìn ly rượu đỏ trên tay, lập tức nhập mật khẩu, mở thang máy rồi kính cẩn mời hai người vào.

Dương Quan Quan không khỏi tò mò hỏi: “Rượu này là thật hay giả?”

Tề Đẳng Nhàn ném nó cho cô ấy nói: “Giả, chỉ là vé vào cửa mà thôi, đồng thời nó cũng có thể tăng thu nhập trên sổ sách của khách sạn.”

Thang máy đi xuống tầng ngầm thứ ba, sau khi mở ra, lại có hai nhân viên bảo vệ canh gác, họ liếc nhìn ly rượu đỏ trong tay Dương Quan Quan, sau đó đưa tay ra hiệu cho hai người ra khỏi thang máy.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, trước mặt có một cánh cửa, mở cửa ra sẽ thấy một đại sảnh rộng lớn, trong đại sảnh có bàn đánh bạc, đủ loại kiểu dáng bài bạc khác nhau, cần có đều có.

“Chỗ này chẳng phải còn tệ hơn cái trường đua chó má lúc trước tôi đánh sập sao!” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn xung quanh, không khỏi thở dài.

Trường đua chó mà Triệu Mạn Nhi điều hành trước đây cũng kiếm tiền mỗi ngày nhưng đã bị Tề Đẳng Nhàn diệt sạch, thậm chí Triệu Mạn Nhi có liên quan còn bị anh đưa đến văn phòng chính trị tiếp đón một ngày.

Sòng bạc trước mặt cũng được trang trí lộng lẫy huy hoàng vô cùng cao cấp, những người chia bài đều mặc đồng phục đen trắng trông rất chuyên nghiệp.

Phần lớn những người chia bài này đều do Triệu Mạn Nhi lấy từ Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo đến. Trước đó Trịnh Hữu Bân cũng cho biết rằng sòng bạc này được mở bằng cách mượn nguồn lực của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo.

Dương Quan Quan ngạc nhiên nói: "Sòng bạc ngần này lớn như vậy... Mẹ kiếp... nhìn bên kia kìa, chậc chậc, có nhiều chip thế này... Chỉ sợ phải đến trên mấy chục triệu đúng không?"

Trên bàn đánh bạc, hai con bạc đang đấu đỏ cả mắt rồi, toàn bộ đống chip chất cao như núi đều bị đẩy xuống giữa bàn đánh bạc.

Tề Đẳng Nhàn chú ý đến một ánh mắt từ phía xa, ngẩng đầu lên đã thấy Trịnh Hữu Bân đang đứng trên tầng hai, tay cầm ly champagne nhìn mình.

Anh im lặng gật đầu.

Sau khi Trịnh Hữu Bân thấy anh đã phát hiện ra mình bèn đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Ý tứ rất rõ ràng, anh ta đang nói cho Tề Đẳng Nhàn biết chủ nhân thực sự, Triệu Mạn Nhi ở đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK