Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361 Âm thầm

Tề Đẳng Nhàn không tùy tiện xâm nhập vào doanh trại, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không ngăn nổi chừng ấy súng máy và súng trường.

Ngay cả người sắt cũng sẽ bị bắn thủng lỗ chỗ thôi.

Hơn nữa, hắn không định đối đầu với những người lính kia. Cách giết người hay nhất vẫn là âm thầm lẻn vào sát hại, chứ không phải như Triệu Tử Long, một mình xông pha giữa vòng vây quân thù.

Mưa bắt đầu rơi xuống, tiếng sấm vang lên từ phía xa xa.

Tề Đẳng Nhàn im lặng leo lên rào biệt thự. Tường rào rất cao, lại có cắm chông sắt, chỉ cần thoáng bất cẩn là sẽ bị cắt qua da thịt.

Nhưng những động tác của hắn nhẹ nhàng tới mức không tưởng tượng được.

Hai tay hắn mềm mại như chân mèo, đệm thịt đạp nhẹ lên chông sắt, cứ thế mà thoăn thoắt trèo lên.

Một đội lính tuần đi ngang qua, Tề Đẳng Nhàn nhảy thẳng từ trên vách tường xuống.

Tiếng mưa rơi trên đất và trên lá giấu đi âm thanh được tạo nên khi hắn đáp đất, hơn nữa hắn cũng đáp đất rất nhẹ, không thu hút sự chú ý của bất kì ai.

Hắn im lặng náu mình trong bụi cỏ, trên người mặc bộ quần áo màu xanh đen.

Thực ra không nên mặc những thứ được gọi là quần áo đi đêm vào buổi tối. Vì quần áo màu đen nên khi tới gần người ta sẽ phát hiện một bóng đen nhô ra, rất dễ bại lộ.

Ngược lại, những màu xanh đen hoặc lam đậm gần sát với màu đen lại là màu khó nhận ra trong đêm tối.

Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng bước chân, dù trời đang mưa nhưng các chiến sĩ tuần tra vẫn không lơ là, tố chất cực kì chuyên nghiệp.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Lại thêm một đội ngũ bước đều chân qua bụi cỏ trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Hắn vẫn nằm trong bụi cỏ không nhúc nhích, cứ như con rắn tiến vào kì ngủ đông vậy.

Tốc độ hoạt động của nội tạng trong cơ thể hắn chậm dần, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng giảm xuống.

Dù có dùng máy quét hồng ngoại cũng gần như không thể phát hiện được hắn.

Trong thời khắc này hắn chỉ thở một hoặc hai lần mỗi phút, tần suất tim đập chậm đến kinh người, gần như hòa làm một thể với môi trường xung quanh.

Đây là “quy tức thuật” mà Tề Đẳng Nhàn học được từ một phạm nhân, chuyên dùng để giả chết, đương nhiên cũng có thể dùng để lén lút xâm nhập.

Có những cao thủ với thính lực vô cùng khủng khiếp, nghe rõ cả tiếng bò sát trườn qua trong phạm vi năm mươi mét xung quanh.

Với những cao thủ như vậy thì phải dùng “quy tức thuật” đối phó.

Tề Đẳng Nhàn mai phục trong bụi cỏ khoảng hai tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích, cơ thể gần như đông cứng vì nước mưa rét lạnh.

Trong chớp mắt khi các chiến sĩ thay ca, hắn dùng chiêu “xà bát thảo” bay vút lên từ trong bụi cỏ, tốc độ hệt như rắn!

Khi đã đi xa được khoảng bảy tám mét, hắn lại dùng mũi chân nhón từng bước một, dùng chiêu “xà giá phong” để chạy mười mét trong khoảng thời gian tức thì.

Tốc độ của Tề Đẳng Nhàn cực kì nhanh lẹ, chỉ thoáng chốc đã tới chỗ biệt thự cao vút giữa sân. Cả người hắn dán sát vào tường rồi bắt đầu leo lên!

Vách tường thẳng đứng chẳng là gì so với hắn, hắn bò nhanh như một con thằn lằn cỡ đại.

Nếu có người nhìn thấy biểu hiện của hắn đêm nay, chỉ sợ họ sẽ cảm thấy hắn không phải người mà là sinh vật ngoài hành tinh thuộc họ bò sát.

Tới nơi, Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt, loáng thoáng nghe được tiếng cười của Vương Hổ. Anh ta đang gọi điện.

“Ha ha ha, thằng ngu ngốc họ Tề còn dám uy hiếp tôi, bảo tôi phải giữ mình cho cẩn thận!”

“Chắc chắn có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng được là tôi sẽ trốn vào doanh trại của sư đoàn 81.”

“Tôi muốn xem xem, nó định lấy đầu tôi thế nào?!”

Giọng điệu đắc ý của Vương Hổ lọt cả vào tai Tề Đẳng Nhàn. Anh ta không biết tử thần đã lặng im giáng xuống và có thể tước đoạt đi sinh mệnh anh ta bất cứ lúc nào.

Tề Đẳng Nhàn dựa vào âm thanh để định vị căn phòng mà anh ta đang ở.

“Hướng Đông Tinh thoát được một lần, đó là do cô ta may mắn.”

“Lần này tôi không cho người đi giết cô ta nữa. Tôi sẽ giết lão quản gia tên A Phúc đó.”

“Lão quản gia tên A Phúc đó là người mà cô ta coi trọng nhất trong thời điểm này, nếu lão bị chúng ta giết thì chắc chắn cô ta sẽ nổi điên lên.”

“Một khi đã nổi điên, xung quanh cô ta chỉ toàn lỗ hổng. Chúng ta có rất nhiều cách xử lí cô ta thật gọn gàng.”

Vương Hổ nói bằng giọng chắc chắn.

Những lời ấy khiến Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, sát ý trong lòng càng lúc càng sâu đậm.

Một tên cặn bã không biết điểm dừng, dám gây ra những hành vi độc ác thế kia trong lúc một người đang phải an táng anh trai, ngay trên vị trí chôn cất cha mẹ người đó.

Thậm chí anh ta còn dương dương tự đắc, chuẩn bị sai người đi giết chết một ông lão vô tội?

“Về tình về lý, tao đều không thể buông tha cho mày.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt. Giữa đêm đen, hai mắt hắn tỏa ánh sáng xanh như tròng mắt sói.

Tề Đẳng Nhàn nhảy xuống mái nhà, nương theo tiếng sấm mà đáp xuống một cây đại thụ ở ngay bên cạnh.

Sau đó hắn lại trèo xuống đất, tựa lưng vào thân cây để né tránh một đội chiến sĩ tuần tra.

Trong nháy mắt, Tề Đẳng Nhàn chạy vọt ra. Tạch, tạch, tạch, chiêu “yến tử tam sao thủy” giúp chân hắn gần như không chạm đất, vừa chớp mắt đã tới bên hông tòa biệt thự.

“Thôi cúp máy nhé, tôi về phòng ngủ đây.”

“Tôi muốn xem xem bản mặt của bè lũ Hướng Đông Tinh khi không hạ bệ nổi tôi sẽ thế nào!”

Vương Hổ vừa đắc ý nói vừa bước vào phòng.

Tề Đẳng Nhàn cười mỉm, lặng lẽ leo lên cửa sổ tầng hai rồi lấy ra một sợi dây thép.

Cửa sổ của biệt thự được xây theo kiểu đóng ra mở vào truyền thống, khi đóng thì phải hạ then cài xuống mới khóa cứng lại được.

Tề Đẳng Nhàn cắm sợi dây thép vào giữa khe hở, nhẹ nhàng đẩy nó lên trên, móc lấy then cài.

Hắn uốn cổ tay rồi hất một cái, then cài cửa văng ra ngay lập tức.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, Vương Hổ cau mày quay lại, chỉ thấy cánh cửa kính khung gỗ theo kiểu truyền thống đã mở toang và liên tục đập rầm rầm vào nhau vì gió thổi.

“Ở đây an toàn thì có an toàn thật, nhưng cơ sở vật chất cũ kĩ quá”. Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới cạnh cửa sổ.

Vương Hổ giơ tay nắm lấy hai bên cánh cửa rồi kéo vào trong, chuẩn bị khép kín lại.

Bỗng một bàn tay vươn ra từ bên dưới!

Nó túm lấy anh ta nhanh như chớp!

Vương Hổ còn chưa kịp định thần đã bị bàn tay kia bóp chặt nửa khuôn mặt, xương hàm kêu răng rắc.

Ngay sau đó, anh ta chứng kiến cảnh tượng đáng sợ vô cùng.

Chủ nhân của bàn tay ấy là Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, đẩy mạnh một cái, ấn anh ta vào phòng.

Hắn dùng đầu gối đè chặt lên ngực Vương Hổ, ép anh ta nằm vật ra đất, ánh sáng xanh lục ẩn hiện trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. Trông hắn đáng sợ như một con quỷ bò ra từ địa ngục.
Chương 362 Đêm mưa lạnh

“Ư, ư, ư…”

Cả người Vương Hổ run lên bần bật, trong cổ họng anh ta phát ra những âm thanh kì quái.

Thông thường, chỉ những người đang nằm trong trạng thái rất sợ sệt mới có thể phát ra âm thanh tương tự thế này.

Miệng anh ta bị Tề Đẳng Nhàn bóp chặt, anh ta chỉ đành ú ớ trong họng, cả người không ngừng run lên.

“Ngạc nhiên quá phải không?”

“Chuyện tao sẽ xử mày ngay trong doanh trại quân đội ấy?”

“Muốn trách thì đành trách mày làm ăn không có tình người, không biết điểm dừng nằm ở đâu.”

Trong tay Tề Đẳng Nhàn đã có thêm một con dao găm sắc nhọn, hắn cúi đầu, nhìn Vương Hổ đang bị mình khống chế chặt chẽ.

Trong mắt anh ta đầy hối hận, anh ta liên tục lắc đầu, từ những âm thanh trong cổ họng có thể lờ mờ nhận ra đó là ba chữ “Tôi xin lỗi”.

“Giờ mới xin lỗi thì quá muộn rồi. Nếu tao không giết mày, mày sẽ sai người đi trừ khử bác Phúc.”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi dí dao găm vào ngực Vương Hổ.

Vương Hổ cảm nhận được mũi dao lạnh như băng đã đâm xuyên lớp quần áo, dí vào da thịt, lạnh lắm. Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến anh ta như muốn phát điên, nước mắt lập tức trào khỏi tuyến lệ.

Tề Đẳng Nhàn không hề dao động, bàn tay phải cầm dao găm của hắn vẫn vững vàng hệt như lúc xử bắn tù nhân, hắn thong thả đâm vào tim Vương Hổ.

Hắn đâm rất chậm, chọn một góc độ rất ranh ma để máu không phun tung tóe ra ngoài.

Vương Hổ cảm nhận được những cơ thịt trên ngực mình bị lưỡi dao sắc bén kia cắt đứt từng chút một, cảm giác lạnh như băng thấu tận xương tủy đủ để khiến một người phát điên. Anh ta rùng mình mạnh tới nỗi như đang run rẩy, bắt đầu hối hận vì những quyết định ngu ngốc của bản thân.

Lẽ ra anh ta nên sống thành thật.

Lẽ ra anh ta nên nghe lời Từ Ngạo Tuyết.

Nhưng muộn rồi, anh ta không còn cơ hội ăn năn hối hận thêm một lần nào nữa.

“Xì xì…”

Vương Hổ nghe rất rõ âm thanh con dao găm bóc tách từng lớp thịt, sau đó là tổ chức mạch máu nằm dưới da.

Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn vẫn rất vững vàng, dù sắc mặt Vương Hổ có thay đổi nhiều đến đâu thì hắn vẫn thản nhiên tiếp tục.

Cuối cùng con dao găm cắm ngập vào chính giữa ngực Vương Hổ.

Anh ta giãy giụa kịch liệt, máu chảy ra giữa các kẽ ngón tay như dòng nước suối, giai đoạn giãy giụa điên cuồng này đã sắp chấm dứt.

Tề Đẳng Nhàn vẫn cứ nhìn chằm chằm Vương Hổ, rồi hắn nói bằng giọng chậm rãi: “Tao không chấp nhận lời xin lỗi của loại người như mày, trách nhiệm của tao là đưa loại người như mày xuống địa ngục, còn có tha lỗi cho chúng mày hay không thì đó là vấn đề của thượng đế.”

Đến khi Tề Đẳng Nhàn nói xong câu nói ấy, đồng tử của Vương Hổ đã giãn ra.

Kẻ kiêu hùng bậc nhất thành phố Trung Hải đã chết như thế đấy!

Tề Đẳng Nhàn rút dao găm, tiện tay cắt đầu Vương Hổ xuống rồi cởi áo khoác của anh ta buộc cái đầu vào bên eo mình.

Máu chảy tí tách từ hông Tề Đẳng Nhàn xuống đất.

Hắn đứng dậy, mặt không biểu cảm, nhảy từ cửa sổ biệt thự xuống đất.

Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện trong mưa, cao gầy và xinh đẹp.

“Ngọc Tiểu Long?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cơ bắp trên mặt nhúc nhích, răng hắn va vào nhanh tạo thành những tiếng cạch cạch.

Chỉ trong giây lát, cả gương mặt hắn đã thay đổi, từ bộ dạng đẹp lãng tử mà lười nhác lúc đầu đổi thành một tên miệng chuột tai khỉ, xấu xí hèn mọn.

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Thật to gan, dám xông vào doanh trại quân đội giết người giữa đêm hôm khuya khoắt! Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào!”

Nói xong câu này, cơ thể cô như sấm dậy, đùng một tiếng, những giọt nước trên đất bắn tung lên, biến thành một bức màn bằng nước.

Ngọc Tiểu Long như một con rồng nước mạnh mẽ, trong nháy mắt đã nhảy tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cô giơ tay, ra một chiêu pháo quyền vào giữa lông mày hắn!

Đại Vũ tại hạ!

Cú đấm của Ngọc Tiểu Long khiến nước mưa như bị bốc hơi, giữa không khí có mùi kì quái như lửa đốt.

“Quyền ý thật là mạnh mẽ, công lực của cô gái này không đơn giản, không ngờ cô ta lại tiến bộ nhiều như thế chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn!” Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm kinh ngạc.

Quyền ý cũng như đao ý và kiếm ý, nghe thì thấy mơ hồ nhưng thực ra lại rất dễ giải thích.

Khi đánh quyền, con người phải dung nhập cả tinh thần và tinh khí. Ví dụ, muốn đánh theo lối hổ hình thì phải tạo ra cảm giác mạnh như mãnh hổ, không chỉ cần uy lực mạnh mẽ mà còn phải có sức uy hiếp khiến lòng người kính sợ!

Nếu hổ hình bá đạo mà được thi triển như vuốt mèo cào thì cảm giác sẽ rất khác.

Pháo quyền của Ngọc Tiểu Long rất đơn giản, tốc độ cực kì nhanh mà quyền ý lại rất đơn thuần, thực sự như một ngọn pháo được khởi động, cú đấm mang theo cả gió và sét!

“Hô!”

Ngọc Tiểu Long nghe rõ tiếng người kia hít thở, không thô nặng, cảm giác rất mềm và dài.

Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn không né mà cũng không tránh, “Đài thân chưởng” bất chợt được kích hoạt ở những bộ vị nằm chính giữa thân thể, đến khi chạm tới bộ vị nằm trên yết hầu, hắn bỗng ngửa tay đấm lên trên!

“Bốp!”

Hai nắm đấm chạm vào nhau, cánh tay Ngọc Tiểu Long lập tức run lên như có điện giật, cơ thể cô vặn vẹo, linh hoạt vô cùng. Tay cô căng ra như một cây roi sắt, giáng thẳng xuống từ không trung!

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, sức lực quá lớn!

Các đòn đánh của Ngọc Tiểu Long đều bá đạo và cứng như sắt thép, thế đánh mạnh mẽ lại hung hãn, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của chiến sĩ tuần tra.

Tề Đẳng Nhàn giơ tay, năm ngón mở ra, bỗng dùng chiêu “Vân long thám trảo” để bắt lấy cổ tay của Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long bèn nâng cánh tay còn lại, eo hông khẽ xoay, bộp một tiếng, lại thêm một đòn!

“Cách chiến đấu của cô gái này cũng giống hệt bản thân cô ta, quả là bá đạo!” Tề Đẳng Nhàn thầm kêu lên trong lòng.

Cơ thể Ngọc Tiểu Long lại lần nữa uốn lượn, bổ xuống một đòn, hai ngôi sao hình rồng trên vai cô lập lòe giữa đêm tối, vô cùng thu hút.

Nước mưa chảy xuống cánh tay cô, không vỡ nát mà lại bắn ra trong tình trạng hoàn toàn nguyên vẹn.

“Bốp!”

Tề Đẳng Nhàn rụt hai tay, dùng thế “Hổ bão đầu” để bảo vệ mũi và má mình, trông rất giống một con hổ to đang dùng móng vuốt rửa mặt.

Ngọc Tiểu Long dùng cánh tay như roi của mình đập vào tay Tề Đẳng Nhàn, phát ra từng tiếng bốp bốp trầm đục.

“Không đánh trả à?” Cô bỗng thấy có gì đó không thích hợp. Kể từ khi tên đàn ông có khuôn mặt đáng khinh này và mình chạm mặt nhau, rõ ràng hắn có năng lực đánh trả nhưng lại chọn cách phòng thủ từ đầu đến cuối mà không tấn công một lần nào.

“Nếu muốn làm rùa rụt cổ thì để ta đánh nát mai rùa của ngươi!”

Ngọc Tiểu Long hừ lạnh, mũi chân nhón trên đất, nhảy lên cao, xoay một vòng giữa không trung rồi hạ một quyền thẳng xuống!

Cú đấm này của cô cứ như một cái cối xay khổng lồ giáng xuống từ trên bầu trời, muốn kết thúc sinh mạng của kẻ kia.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Tề Đẳng Nhàn đã chuyển động. Hắn co tròn người lại như một quả trứng gà rồi lăn đi.

Ngay sau đó, cơ thể hắn lần nữa bung ra, lưng cựa quậy, sức mạnh bùng nổ ở cơ bắp hai chân, lao thẳng về phía trước như một con ngựa chiến.

“Muốn chạy à?!” Ngọc Tiểu Long giận dữ.

Cú đấm ban nãy của cô ít nhiều gì cũng cần tụ lực.

Cô không ngờ tên này lại gian xảo và nhạy bén tới mức nắm bắt được khoảng thời gian cô cần để tụ lực và nhân lúc đó chạy trốn chỉ trong nháy mắt.

Cuối cùng những âm thanh ở đây vẫn kinh động đến các chiến sĩ tuần tra.

Tề Đẳng Nhàn chạy về phía trước, đúng lúc chạm mặt một đội chiến sĩ vác súng trường.

“Đệt! Gặp rắc rối lớn rồi!”

Hắn thầm chửi một tiếng trong lòng, lại co người lăn sang hướng khác.

Các chiến sĩ phản ứng rất nhanh, tất cả cùng kéo chốt an toàn rồi xả súng về phía hắn.

Tiếng súng nổ vang trong sân, ánh súng lập lòe, sáng rực cả bầu trời đêm rộng lớn!
Chương 363 Chặt đầu

“Vèo, vèo, vèo…”

Tề Đẳng Nhàn nghe rõ tiếng đạn sượt qua tai, sự nguy hiểm rõ rệt khiến hắn cũng phải sởn tóc gáy.

Tốc độ của hắn bỗng chốc nhanh hơn, tấm lưng căng chặt, cơ thể né trái né phải linh hoạt như một con rắn nước giữa sân vườn.

Sau đó hắn tới chỗ tường rào, vươn người nhảy lên trên đó.

Ngọc Tiểu Long cũng đuổi theo, dùng sức nhảy mạnh, kết quả vừa bám được vào đầu tường đã thấy Tề Đẳng Nhàn xoay người lại.

“Không xong, mình vội quá rồi!” Ngọc Tiểu Long thầm hoảng hốt và kinh ngạc, cô đang treo mình giữa không trung, nếu kẻ kia muốn sát hại cô thì cô rất khó chống cự được.

Tề Đẳng Nhàn đấm thẳng vào đầu Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long giơ tay ôm lấy đỉnh đầu, bị nắm đấm kia đánh trúng.

Cơ thể vẫn còn đang ở giữa không trung bỗng nhiên khựng lại rồi rơi xuống, bị cú đấm của Tề Đẳng Nhàn đấm cho rơi thẳng xuống tường.

Khi Ngọc Tiểu Long ngước lên, Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.

Rất nhiều chiến sĩ cầm súng chạy tới sau lưng cô.

“Ngọc tướng quân, ngài không sao chứ?”

Mọi người vội vàng hỏi thăm tình hình của Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long nhìn xuống, đã có mấy chiếc xe jeep xuất phát từ doanh trại để đuổi theo kẻ đột nhập. Cô khẽ lắc đầu, rất khó để bắt kịp một cao thủ tầm cỡ thế kia trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt.

Cơn mưa sẽ xóa sạch mọi dấu vết.

“Tôi không sao, các anh không cần đuổi theo đâu. Với tình hình này thì các anh sẽ không bắt được một cao thủ ở trình độ như thế.” Ngọc Tiểu Long nói. “Đừng phí sức.”

Dù có là cô tự mình đuổi theo thì chỉ sợ cũng không tìm được.

Mọi người đều sửng sốt, sau đó thấy cũng hợp lý, dù sao đó cũng là bậc cao thủ mà đến Ngọc Tiểu Long cũng không thể cầm chân được.

Nếu người của họ đuổi theo thì hơn phân nửa sẽ trắng tay quay về mà thôi.

Chỉ cần nhìn khoảnh khắc ngắn ngủi ban nãy là biết, bao nhiêu khẩu súng trường đồng thời khai hỏa cũng không thể cầm chân hắn ta, có thể hiểu hắn ta đáng sợ đến mức nào.

Vẻ trầm tư hiện lên trong mắt Ngọc Tiểu Long, đối phương luôn phòng thủ trong thế bị động mà lại không chủ động tấn công một lần nào, có phải vì hắn sợ bị mình nhận ra?

Nhưng cô đã nhìn rõ gương mặt của kẻ ấy rồi mà…

Cô chưa từng gặp gỡ một ai tương tự như thế.

“Chẳng lẽ hắn đã thay đổi khuôn mặt và dáng người vốn có của bản thân?” Ngọc Tiểu Long nhíu mày.

Đúng lúc đó, tiếng kinh hô của một chiến sĩ khiến Ngọc Tiểu Long bừng tỉnh.

“Ngọc tướng quân, ngài Vương Hổ đã bị người ta giết chết rồi!”

Ngọc Tiểu Long cau mày, lập tức đổi hướng chạy về phía biệt thự giữa doanh trại nơi Vương Hổ đang trú tạm.

Từ khi bước vào doanh trại này, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi như có như không giữa màn mưa hỗn loạn, nhưng lúc này mới thử tìm nguyên nhân.

Không ngờ đúng là đã có chuyện. Thực sự có người to gan lớn mật đến mức dám xông vào ngay giữa doanh trại quân đội để giết người!

Vừa vào phòng Vương Hổ, Ngọc Tiểu Long lập tức cau mày thật chặt.

Ngay cả những binh lính đã được huấn luyện đầy đủ xung quanh cũng thấy kinh tởm và buồn nôn khi chứng kiến cảnh tượng này.

Thi thể của Vương Hổ nằm trên đất, máu chảy ròng ròng, cái đầu của anh ta đã không cánh mà bay…

“Đừng phá hủy hiện trường, thử xem có tìm được dấu vân tay nào hay không.” Một trưởng quan trầm giọng nói.

“Không cần phí sức. Một cao thủ như kẻ đó sẽ không để lại dấu vân tay.” Ngọc Tiểu Long lại lắc đầu. “Nếu đã nâng cao trình độ của bản thân đến một mức độ nào đó thì sẽ kiểm soát được lỗ chân lông khắp cơ thể, lông tóc cũng không rụng, có muốn tìm một cọng lông cũng chẳng dễ gì đâu. Bỏ đi.”

Nói xong câu này, cô cũng cụt hứng, bèn xoay người sang phía khác rồi rời khỏi căn phòng đó.

Cô lấy điện thoại ra bấm số của Từ Ngạo Tuyết.

“Sao thế Tiểu Long, muộn thế này cậu còn gọi cho tớ làm gì vậy?” Từ Ngạo Tuyết tò mò hỏi, cũng không có vẻ bất mãn khi đang ngủ mà bị đánh thức. Đó là vì cô ta gần như chưa bao giờ nhận được điện thoại từ Ngọc Tiểu Long vào lúc muộn thế này.

Chỉ có một nguyên nhân khiến Ngọc Tiểu Long gọi điện cho cô ta vào giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, nhất định đã xảy ra chuyện lớn!

Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói: “Vương Hổ chết rồi.”

“Cái gì?!” Từ Ngạo Tuyết khiếp sợ, âm điệu cũng biến đổi.

Ngọc Tiểu Long thâm trầm đáp: “Không sai, anh ta chết rồi. Tớ đã tận mắt nhìn thấy. Đầu anh ta bị chặt mang đi.”

Từ Ngạo Tuyết không kìm được mà hít vào một hơi thật sâu, ngay cả da đầu cũng rét lạnh.

Một lúc sau cô ta thốt nên lời: “Chẳng phải anh ta nói anh ta đã trốn vào doanh trại quân đội rồi hay sao? Đừng bảo anh ta ra ngoài nên mới bị người ta chớp thời cơ giết hại đấy nhé?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Anh ta chết trong doanh trại quân đội, ngay tại phòng riêng của anh ta.”

Tay chân Từ Ngạo Tuyết lạnh toát. Khi Vương Hổ nói anh ta đang trốn trong doanh trại quân đội, cô ta cũng có cảm giác đối phương rất an toàn, chắc chắn không ai có thể làm gì được anh ta.

Nhưng cô ta không thể ngờ được rằng họ vừa mới trò chuyện cùng nhau lúc chiều nay, thế mà đến buổi tối anh ta đã bị người ta chặt đầu…

Thủ đoạn này quá kinh khủng!

“Chẳng lẽ là Tề Đẳng Nhàn?”

“Tên đó đã cảnh cáo Vương Hổ, nói rằng anh ta nên cẩn thận mà giữ lấy cái đầu anh ta…”

“Kết quả là vừa đến tối đầu Vương Hổ đã bị chặt mất.”

Từ Ngạo Tuyết kinh hãi nói, cô ta có cảm giác ngay cả chỗ ở hiện tại của mình cũng không còn an toàn nữa.

Ngọc Tiểu Long nhíu mày rồi trả lời: “Không biết có phải là hắn không… Tớ không xác định được, vì tối nay tớ đã thấy mặt hung thủ. Gương mặt đó hoàn toàn khác.”

Từ Ngạo Tuyết vừa nghĩ đã thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Cậu nên tìm một nơi an toàn mà trốn đi, cẩn thận gặp phải chuyện gì bất trắc.” Ngọc Tiểu Long nói.

Từ Ngạo Tuyết cũng hít một hơi sâu, đáp lại: “Vương Hổ đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu với Hướng Đông Tinh nên mới gặp chuyện bất trắc. Tớ chưa làm gì quá phận, hẳn họ sẽ không đối xử với tớ bằng biện pháp mạnh như thế.”

Từ Ngạo Tuyết thoáng bình tĩnh lại. Cô ta không sử dụng những thủ đoạn quá quyết liệt, hơn nữa còn có xuất thân là tiểu thư nhà họ Từ ở đế đô.

Nếu những người kia đối phó với cô ta bằng cái cách họ đã xử lý Vương Hổ thì ảnh hưởng sẽ rất lớn, dù đối phương có năng lực cao cường đến đâu cũng không chống đỡ nổi mưa sa bão táp sắp sửa ập đến trước mặt.

“Có điều tớ vẫn sẽ cẩn thận, phòng khi có ai đó bí quá hóa liều, chó cùng rứt giậu.” Từ Ngạo Tuyết lại nói thêm một câu.

Ngọc Tiểu Long khẽ ừ một tiếng: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, cũng nên tính toán xem phải đối phó với phản ứng của những người ngoài ra sao khi họ biết tin Vương Hổ bị giết chết.”

Từ Ngạo Tuyết chợt thấy lòng mình chua chát. Ban ngày Vương Hổ vừa tới tập đoàn Hướng thị diễu võ dương oai, đến tối anh ta đã bị kẻ khác chặt đầu, nếu chuyện này bị truyền đi thì chỉ sợ những người thuộc phe cô ta sẽ bàng hoàng lo lắng.

Doanh trại quân đội phản ứng rất nhanh, họ lập tức dọn dẹp hiện trường.

Tuy Ngọc Tiểu Long đã nói vậy nhưng họ vẫn mời chuyên gia giám định tới điều tra thử một lượt, kết quả là không tìm thấy nổi một cọng lông.

“Thủ pháp này… Chậc chậc chậc… Một nhát dao hạ xuống, tài tình tránh khỏi hai mạch máu dễ khiến máu phun trào nhất, sau đó đâm thẳng vào trái tim, máu không bắn ra lấy một giọt…”

Bác sĩ khám nghiệm tử thi vừa xem xét thi thể vừa không nhịn được mà cất lời khen ngợi.

Những người làm trong nghề này ít nhiều gì cũng có bệnh về tâm lý, trông thấy thủ pháp giết người tuyệt diệu và xuất sắc thì cũng có chút ngưỡng mộ hung thủ.

Vào khoảnh khắc ấy, Tề Đẳng Nhàn đã mang đầu Vương Hổ đến trước cổng nhà của Hướng Đông Tinh.

A Phúc ra mở cửa, trông thấy bộ dạng ướt như chuột lột của hắn thì hoảng hốt: “Tề tổng, anh đã đi đâu vậy?”
Chương 364 Buổi tế giữa đêm khuya

Chuyện này khiến A Phúc rất ngạc nhiên.

Dù sao cũng là Tề Đẳng Nhàn gõ cửa vào lúc đêm hôm khuya khoắt, cả người hắn còn ướt như chuột lột.

Máu chảy ra từ bọc quần áo được buộc cạnh thắt lưng Tề Đẳng Nhàn cũng ngấm nước mưa, đang tí tách nhỏ từng giọt xuống nền nhà.

Nghe xong câu hỏi của A Phúc, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi bảo ông ấy: “Gọi Hướng Đông Tinh ra đây.”

A Phúc không dám thất lễ, chỉ sợ có chuyện gì gấp gáp, bèn vội vàng gọi Hướng Đông Tinh ra gặp.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tinh ngẩn ra rồi nhíu mày hỏi hắn: “Trên thắt lưng anh có cái gì kia?”

“Tôi không dám cho cô xem đâu, miễn cho cô phải sợ hãi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng rồi bình tĩnh trả lời.

Hơi thở của Hướng Đông Tinh nhanh hơn một nhịp, trong lòng cô ta cũng mơ hồ đoán được đó là gì.

Cô ta im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đợi tôi vài phút, tôi sẽ thay quần áo rồi chúng ta phải lập tức đi ngay.”

A Phúc ngạc nhiên hỏi: “Đi? Đã muộn thế này mà hai người còn muốn đi đâu nữa?”

Hướng Đông Tinh không trả lời, chỉ quay vào bên trong rồi nhanh chóng thay một bộ quần áo khác.

Sau đó Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe để cô ta chở tới nghĩa địa công cộng.

“Uống một ít đi cho ấm người.” Hướng Đông Tinh lấy ra một bình rượu đưa cho Tề Đẳng Nhàn rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn cúi xuống nhìn, ái chà, khá lắm, rượu Mao Đài năm mươi năm! Cái cô Hướng Đông Tinh này đúng là hào phóng thật!

Hắn mở nắp bình, không nói hai lời mà lập tức uống ừng ực ba ngụm thật lớn.

Ba ngụm rượu trôi xuống bụng, làm nóng rát cả yết hầu, dường như có một dòng nước ấm chảy ngập vào trong dạ dày khiến nhiệt độ khắp người hắn bắt đầu từ từ tăng cao.

“Tiếc là không có món gì nhắm rượu.” Tề Đẳng Nhàn chép miệng, thở dài nói.

“Khoai tây chiên này, ăn tạm đi.” Hướng Đông Tinh tiện tay ném sang một bịch khoai tây chiên rồi thản nhiên đáp, mắt vẫn nhìn thẳng.

Tề Đẳng Nhàn cứ thấy sai sai, rượu Mao Đài năm mươi năm mà nhắm cùng khoai tây chiên, có cảm giác hơi giống cái hồi Bàng Tú Vân ăn tôm ngâm rượu hồi trước, đúng là phí của trời.

Tề Đẳng Nhàn nhai khoai tây chiên rôm rốp, thỉnh thoảng lại tu một ngụm rượu, cả người nhũn ra, ngồi tựa lưng vào ghế trong tư thế thoải mái cực kì.

“Vương Hổ trốn trong doanh trại quân đội mà anh vẫn giết được hắn ta, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Tôi còn nghĩ anh phải mất mấy ngày mới xong chuyện và cũng sẽ không ra tay ở một nơi như doanh trại quân đội cơ đấy.” Hướng Đông Tinh không nhịn được mà cảm thán, thậm chí cô ta còn rất tò mò muốn biết tại sao Tề Đẳng Nhàn lại có thể làm được.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười rồi đáp: “Tôi đã đồng ý với cô rồi, cô muốn nội trong đêm nay phải có đầu của hắn ta để làm lễ tế thì chắc chắn tôi sẽ không thất hẹn!”

Hai mắt của Hướng Đông Tinh khẽ co giật, nhưng cô ta cũng chẳng nói gì thêm.

Họ nhanh chóng đến ngọn núi nơi có nghĩa địa công cộng.

Vừa xuống xe, Tề Đẳng Nhàn đã lập tức cởi bọc quần áo, một cái đầu người đẫm máu rơi ra, lăn lông lốc rồi dừng lại trước mộ của cha mẹ Hướng Đông Tinh.

Lúc này mưa đã sắp ngừng rơi, chỉ còn vài hạt mưa lác đác.

Hướng Đông Tinh nắm chặt lấy áo khoác, thắp vài nén hương rồi cắm xuống trước mộ của cha mẹ mình và mộ của Hướng Đông Lôi.

“Hôm nay con đã để người ngoài quấy rầy giấc ngủ của mọi người, sau này hắn ta sẽ không thể làm phiền cha mẹ và anh nữa, xin mọi người hãy yên tâm.” Hướng Đông Tinh ngồi xổm trước mộ, thấp giọng thì thầm.

Cái đầu của Vương Hổ có vẻ vô cùng dữ tợn: miệng anh ta há thật to, đôi mắt trợn trừng ứ máu, chết không nhắm mắt.

Nhưng dường như Hướng Đông Tinh không chỉ không sợ mà còn rất lạnh lùng.

Tề Đẳng Nhàn tựa vào một bia mộ cạnh đó, ăn nốt bịch khoai tây chiên đang dở.

Gió núi thổi vi vu, mưa vẫn chưa tạnh hẳn, khắp nghĩa địa có vẻ âm u và tràn ngập cảm giác quỷ dị đến lạ thường.

Hơn nữa, tiếng Tề Đẳng Nhàn ăn khoai tây chiên nghe còn hơi giống tiếng xác sống đang gặm xương người dưới mộ.

“Cha, mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, con sẽ làm thật tốt những việc con nên làm. Con sẽ không để bất cứ ai làm phiền cha mẹ nữa.” Hướng Đông Tinh đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lên tấm bia lạnh lẽo, dường như đang cố tìm lại chút độ ấm quen thuộc ngày xưa.

Cô ta im lặng chốc lát rồi quay đầu hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Phải làm gì với cái đầu này đây?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cứ chôn xuống mộ của Hướng Đông Lôi đi, hôm nay chính cái thằng Vương Hổ này đã quấy rầy anh ta mà, dùng để tế bái anh ta là vừa đẹp.”

Hướng Đông Tinh từ chối đưa ra ý kiến.

Tề Đẳng Nhàn đẩy tảng đá niêm phong mộ ra rồi dùng một cước đạp đầu Vương Hổ xuống.

Sau đó hắn lại đẩy tảng đá về chỗ cũ.

Hướng Đông Tinh nhìn những động tác ấy mà bất đắc dĩ mỉm cười, ngay cả trong ánh mắt của cô ta cũng lộ ra chút cảm tình ấm áp.

Dĩ nhiên cô ta biết việc Tề Đẳng Nhàn xông vào doanh trại quân đội giữa lúc đêm khuya để giết chết Vương Hổ là khó khăn và nguy hiểm đến mức nào. Thế nhưng hắn vẫn làm được, vẫn tuân thủ lời hứa lúc ban ngày, đây là một chuyện rất đáng quý.

“Tôi rất biết ơn anh. Anh làm tốt lắm.”

“Nếu không phải anh đã có bạn gái thì hẳn tôi sẽ xem xét.”

Hướng Đông Tinh khích lệ Tề Đẳng Nhàn, người ta đã đội mưa đội gió để mạo hiểm làm việc cho cô ta, cô ta cũng nên an ủi hắn một chút.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu đáp: “Việc tôi đã có bạn gái thì liên quan gì đến việc cô muốn ở bên tôi?”

Tâm trạng đang rất tốt đẹp của Hướng Đông Tinh suýt thì bị những lời này phá hỏng, cô ta tự dưng muốn đạp cái tên đàn ông cặn bã này xuống dưới mộ rồi chôn cất hắn đủ một trăm năm.

“Không sao, tôi không để ý thì cô cũng không cần để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì.

“Sao anh không đi chết luôn đi?” Hướng Đông Tinh hỏi lại, ngoài cười mà trong không cười, lập tức xoay người bỏ đi.

Tề Đẳng Nhàn cũng không dám chọc giận cô ta thêm nữa, cô ta giữ chìa khóa xe, nếu bị vứt lại ở chỗ rừng núi hoang vu này thì hắn cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được đường về.

Hai người cùng đi xuống núi.

Đột nhiên một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, không biết con cú vọ ở nơi nào kêu lên một tiếng.

Hướng Đông Tinh giật mình sợ hãi, hét lên một tiếng chói tai, quay lại chui thẳng vào trong ngực Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra rồi bật cười, nói: “Tôi còn tưởng Hướng tổng không sợ trời không sợ đất, hóa ra vẫn biết sợ ma!”

Hướng Đông Tinh không sợ mới lạ đấy, hơn nửa đêm cô ta mang đầu Vương Hổ đến tế cha mẹ và Hướng Đông Lôi, khung cảnh nơi này âm u tăm tối như vậy, tự dưng lại có tiếng kêu kì lạ vang lên, chẳng lẽ cô ta có thể không sợ hay sao?

Có điều Hướng Đông Tinh cũng phản ứng lại rất nhanh, cô ta lập tức kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tề Đẳng Nhàn.

“Làm gì có cô gái nào không sợ cơ chứ?” Hướng Đông Tinh hùng hồn hỏi, cây ngay không sợ chết đứng.

“Thì Ngọc Tiểu Long.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

Hướng Đông Tinh ngẩn người, trợn mắt nhìn sang phía khác. Con mẹ nó, trên đời này có mấy Ngọc Tiểu Long? Trên thế giới có mấy người phụ nữ có thể so được với Ngọc Tiểu Long chứ?

Lên xe, Hướng Đông Tinh vứt chìa khóa cho Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn đưa mình về nhà trước rồi hẵng quay lại nhà riêng của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cau mày hỏi: “Tôi vừa mới uống rượu, cô muốn hại tôi đấy à?”

Hướng Đông Tinh híp mắt cười: “Tên đàn ông cặn bã khốn kiếp gặp tai nạn giao thông, chắc nhà nhà đều vui mừng đấy chứ? Tôi sẽ thắp cho anh thêm mấy nén nhang.”

Tề Đẳng Nhàn bực bội thầm nghĩ, lấy oán trả ơn sao?

Có điều hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi không hề nhỏ từ phía Hướng Đông Tinh. Lúc trước cô ta chẳng có cảm xúc gì, bao giờ cũng nghiêm mặt, không tùy tiện nói cười, giờ đã biết nói đùa với hắn.

Cô ta đã buông bỏ được nhiều thứ.

Cũng đã trở nên sáng sủa và vui tươi hơn nhiều.

Với tư cách bạn bè, Tề Đẳng Nhàn thấy vui thay.

“Ngày mai, tổng tiến công.” Hướng Đông Tinh bỗng lên tiếng.

“Được.” Tề Đẳng Nhàn đáp.

Hướng Đông Tinh quay sang nhìn hắn, chân thành nói: “Anh cũng nên cẩn thận một chút.”

Tề Đẳng Nhàn biết cô ta đang sợ phía Từ Ngạo Tuyết bị dồn vào thế bí sẽ chơi chiêu chó cùng rứt giậu, bắt đầu phá hủy chủ nghĩa nhân đạo của hắn.

Dù sao chỉ khi hắn chết thì tập đoàn Hướng thị mới thua.
Chương 365 Tiến Phạn

Tề Đẳng Nhàn đưa Hướng Đông Tinh về nhà, sau đó lái xe của cô ta quay lại sơn trang Vân Đỉnh.

Đêm đã rất khuya.

Tề Đẳng Nhàn vừa ngáp vừa bước vào nhà.

Hắn phát hiện Lý Vân Uyển đang ngồi trong phòng khách đợi mình. Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng hiển nhiên thôi, Tề Đẳng Nhàn muốn bắt Vương Hổ, chuyện này khiến Lý Vân Uyển có đôi chút lo lắng. Dù sao Vương Hổ cũng đã trốn vào trong doanh trại quân đội mà.

Cô ta không dám gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, vì cô ta sợ mọi chuyện sẽ giống như tình tiết trong phim điện ảnh: nam chính đang làm việc quan trọng thì nữ chính đột nhiên gọi điện, cú điện thoại ấy suýt thì dồn nam chính vào chỗ chết.

“Sao em còn chưa nghỉ ngơi nữa? Bản lĩnh của tôi thì em thừa biết ấy mà, yên tâm đi!” Tề Đẳng Nhàn khoan thai nói.

“Con đi đường xa vạn dặm, mẹ ở nhà lo lắng khôn nguôi!” Lý Vân Uyển cười cười.

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, gân xanh nổi lên trên trán, ngoài cười nhưng trong không cười: “Em thử lặp lại lần nữa xem?”

Lý Vân Uyển phá lên cười ha ha: “Còn lâu nhé!”

Thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, Lý Vân Uyển cũng hiểu nhất định chuyện đã thành.

Cô ta xác nhận thêm một lần nữa, chắc chắn Tề Đẳng Nhàn không bị thương rồi mới hoàn toàn yên tâm.

“Trong lúc hành động tôi gặp Ngọc Tiểu Long, suýt thì lớn chuyện, mong là cô ta không nhận ra tôi.” Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.

Nếu để Ngọc Tiểu Long nhận ra thì phỏng chừng cấp bậc chuẩn tướng hắn vừa nhận về tay sẽ không giữ được.

Khi đó Phó Phong Vân cũng sẽ không nói giúp cho hắn.

Chức vụ chuẩn tướng của hắn có được là nhờ mưu lợi. Chiến tích giết Vladimir vẫn còn ở đó, Phó Phong Vân cho hắn đi đường tắt, những người khác không tiện nói gì.

Nhưng nếu chuyện hắn bị bắt quả tang chạy vào giữa doanh trại quân đội giết người được đưa ra ánh sáng thì ảnh hưởng sẽ cực kỳ to lớn. Cái gì mà vô tổ chức, vô kỷ luật, không coi kỷ luật ra gì, bao nhiêu cái mũ chắc chắn sẽ bị ụp lên đầu hắn.

Gì cơ, không có chứng cứ à?

Ngọc Tiểu Long đã tận mắt nhìn thấy mà còn bảo không có chứng cứ?

Giữa nhân phẩm của Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long thì ai đáng tin cậy hơn?

Có điều Ngọc Tiểu Long là người tương đối có nguyên tắc, trừ phi thực sự xác định được Tề Đẳng Nhàn chính là kẻ đã xông vào đêm ấy, nếu không cô sẽ không hé răng nửa lời.

Tề Đẳng Nhàn vừa bảo Vương Hổ cẩn thận mà giữ lấy cái đầu thì ngay đêm hôm ấy đầu anh ta đã bị chặt mất, chắc chắn mọi nghi ngờ đều sẽ đổ dồn về phía Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển nói: “Cô ấy không có chứng cứ, cũng không xác định đó chắc chắn là anh, thế nên không sao đâu. Cô ấy không phải loại người ba hoa mồm mép thích đặt điều.”

Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Oa, đến cả tính cách của Ngọc Tiểu Long mà em cũng hiểu rất rõ, thật là lợi hại!”

Lý Vân Uyển trợn mắt vì giọng điệu khoa trương của hắn, cô ta lại nói tiếp: “Người như Ngọc Tiểu Long thuộc loại tâm cao khí ngạo, rất dễ để đoán ra cô ấy sẽ làm gì.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi nói: “Tôi đi tắm đây, em đừng có xem trộm đấy nhé!”

Lý Vân Uyển vỗ trán, bất đắc dĩ cười cười, chỉ cảm thấy người đàn ông mình đã lựa chọn đúng là ngoài lạnh trong nóng. Sao trước đây cô ta chưa từng phát hiện nhỉ?

“Em đã thấy hết từ lâu rồi còn gì!” Lý Vân Uyển nở nụ cười sâu xa.

Tề Đẳng Nhàn vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra, sau đó giơ tay. Chỉ thấy những nơi đã va chạm với Ngọc Tiểu Long giờ phút này đã đầy vết tụ máu.

Đương nhiên chắc chắn Ngọc Tiểu Long cũng không khá khẩm gì hơn, cuộc giao chiến giữa hai người tuy ngắn ngủi nhưng đôi bên đều dùng hết toàn lực.

“Khó trách cô ta có thể trở thành nữ trung tướng trẻ tuổi nhất của nước Hoa này, đúng là có thực tài, có vốn liếng để kiêu ngạo…” Tề Đẳng Nhàn mở nước nóng, đứng dưới vòi hoa sen.

Phải dầm mưa lạnh cả đêm, dù tố chất cơ thể hắn có vượt xa người thường thì hắn vẫn thấy hơi khó chịu.

Lúc này bộ quần áo ướt nhẹp đã được cởi ra, nước nóng xối xuống từ trên đỉnh đầu, Tề Đẳng Nhàn có cảm giác cả người khoan khoái hẳn.

Hắn tắm rửa thật sạch rồi giơ hai tay lên cao, trong cổ họng phát ra những âm tiết kì quái, cứ như hòa thượng niệm kinh bằng tiếng Phạn, nghe ù ù.

Cùng lúc đó, nội tạng của hắn cũng chuyển động. m thanh vang như sấm dậy vọng ra.

Ngay sau đó, hai tay hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt. Dĩ nhiên cái run rẩy ấy là run rẩy có kiểm soát chứ không phải kiểu run của người bị bệnh động kinh.

Biên độ run rẩy rất nhỏ bé nhưng tần suất lại cực kỳ nhanh, thậm chí còn khớp nhịp với tiếng vang từ nội tạng.

Cùng lúc đó, những giọt nước rơi xuống cơ thể hắn đều bị bật ra, vỡ nát giữa không trung vì chấn động, trong phòng tắm bốc lên một làn hơi cuồn cuộn thật dày.

Chỉ sau năm phút, vết tụ máu trên hai tay hắn đã hoàn toàn tan đi, không còn bất cứ dấu vết nào nữa.

“Hô… Công phu Phật môn tẩy tủy quả nhiên không tầm thường, nếu dùng tiếng gầm như sấm của loài hổ báo kết hợp với âm thanh tiếng Phạn đặc thù thì có thể tẩy rửa cơ thể và gân cốt.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thở ra một hơi, hạ đôi tay đã có chút bủn rủn.

Các cao tăng hầu như sẽ ngồi thiền đọc kinh hàng ngày, mỗi lần đặt mông xuống bồ đoàn là phải ngồi tận mấy tiếng, cũng có khi nguyên ngày không đứng dậy.

Họ ngồi lâu như vậy mà không cảm thấy đau nhức, dĩ nhiên là bởi có điều ảo diệu ẩn giấu bên trong. Họ sẽ lợi dụng một vài âm tiết đặc thù xuất hiện trong lúc đọc kinh thư để khiến khí huyết toàn thân rung động, đạt được hiệu quả lưu thông khí huyết.

Cơn đau nhức khi ngồi là do khí huyết tắc nghẽn không được lưu thông, họ khiến khí huyết toàn thân rung động trong lúc niệm kinh nên khí huyết không thể tắc nghẽn được.

“Hôm nay làm thịt Vương Hổ, ít nhất một vài tên râu ria cũng sẽ nơm nớp lo sợ.”

“Hơn nữa sự chú ý sẽ dời khỏi Hướng Đông Tinh mà chuyển đến trên người mình.”

“Họ sẽ hiểu được một điều, không giết mình thì sẽ rất nguy hiểm.”

Tề Đẳng Nhàn vừa lau tóc vừa nghĩ về chuyện hôm nay.

Vương Hổ đã chết. Đến khi trời sáng hẳn, chắc chắn chuyện này sẽ có tác dụng uy hiếp rất lớn.

Nếu muốn đối phó với Hướng Đông Tinh thì cũng phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự trả thù của Tề Đẳng Nhàn. Cũng có nghĩa là, muốn đối phó với Hướng Đông Tinh thì nhất định phải giết chết Tề Đẳng Nhàn trước đã.

Tề Đẳng Nhàn về phòng, cả người ngây ngẩn, ha… Cô nàng này lại bày trò rồi đây!

“Quý khách thân mến, máy bay sắp cất cánh, xin mời quý khách hãy nhanh chóng nằm lên giường.” Lý Vân Uyển cười tủm tỉm, trông như nữ yêu tinh biết dụ dỗ ăn thịt người.

Không biết Lý yêu tinh đã thay sang bộ đồng phục tiếp viên hàng không từ lúc nào, giày cao gót phối với tất đen tôn lên đôi chân dài hoàn mỹ.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói: “Em muốn hút khô tôi phải không? Em biết hôm nay tôi mệt lắm mà.”

Nghe hắn nói vậy, Lý Vân Uyển mất hứng trả lời: “A… Thế thì thôi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt!”

Tề Đẳng Nhàn bỗng bước tới bế cô ta lên rồi quăng xuống giường, tốc độ của hắn nhanh như hổ đói vồ mồi.

“Sao tôi nỡ để một người phụ nữ đã đợi tôi đến tận khi đêm hôm khuya khoắt thế này phải thất vọng được!” Tề Đẳng Nhàn cười khẽ.

“Nói mấy lời vô ích này làm gì?” Lý Vân Uyển giơ tay ôm cổ hắn kéo lại gần.

Tề Đẳng Nhàn nghĩ, ngày mai chắc hắn sẽ khó mà tỉnh giấc được. Có điều mai cũng là cuối tuần rồi, hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa rạng sáng hôm sau, hai tin tức nổ ra khiến toàn Đông Hải chấn động!

Đầu tiên, Vương Hổ của tập đoàn Hổ Môn gặp chuyện ngoài ý muốn bỏ mình ngay giữa doanh trại của sư đoàn 81.

Thứ hai, tập đoàn Hướng thị tăng ca cuối tuần, bắt đầu tiến hành phản kích toàn diện trên khắp các lĩnh vực. Hướng Đông Tinh cũng tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô ta sẽ dùng năm mươi tỷ đô la Mỹ để quyết chiến với liên minh kinh tế Từ thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK