Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 609 Bất ngờ chưa

Chương 609: Bất ngờ chưa

Long Á Nam chọc cho Tề Đẳng Nhàn tức đến mức sắc mặt có chút khó coi, có ý gì đây, khinh thường cô ta?

"Nếu đã biết mình chỉ là một giáo quan, thấy chuẩn tướng như tôi mà còn không mau kính lễ? Không biết trên dưới phép tắc gì sao?”

“Có thật là cô đã lăn lộn nhiều năm ở chiến bộ không vậy?”

“Ngọc Tiểu Long có tố chất như vậy mà dạy ra được cấp dưới như cô?!"

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cứng lại, hắn lạnh lùng mở miệng hỏi, quả là diệt triệt để vào tận suy nghĩ.

Tâm trạng Long Á Nam trở nên bùng nổ, cô ta phải lăn lộn nhiều năm như vậy, cẩn thận từng li từng tí mới có thể lên được chức sĩ quan cấp tá...

Còn gã Tề Đẳng Nhàn này không biết giẫm được vận cứt chó gì, đột nhiên được Phó Phong Vân coi trọng, thoáng cái đã thăng chức lên chuẩn tướng, hơn nữa còn là chuẩn tướng Cục chính trị!

Cục Chính trị chính là một bộ phận có quyền hành vô cùng lớn, dù cho là đi tới nơi đóng quân nào đều rất được coi trọng.

Long Á Nam hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Ty chức Long Á Nam, tham kiến Chuẩn tướng Tề!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: "Nghỉ, không cần khách sáo như vậy đâu. Tôi là loại người thích tuỳ tiện một chút!”

“Tùy tiện sao! Được tiện nghi còn khoe mẽ!" Trong lòng Long Á Nam mắng cha mắng mẹ, hận không thể đem vặn đầu hắn xuống đá bóng.

Dương Quan Quan đứng nhìn Tề Đẳng Nhàn chọc người ta đến là thảm, vội vàng đi lên nói: "Long trưởng quan, người này thích gây khó dễ cho người khác, cô đừng quá để ý, cứ coi lời nói của hắn như rắm là được!|

Tề Đẳng Nhàn nghe xong có chút tức giận, sao cái khuỷu tay này của hắn lại quơ ra ngoài thế này? Quá đáng!

Long Á Nam lễ phép cười cười, sau đó lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn tướng Tề, bây giờ anh mau đi theo tôi, chuẩn bị tham gia kiểm tra chất lượng!”

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu đáp: "Hiện tại tôi không rảnh, hai ngày nữa đi.”

Long Á nam nổi trận lôi đình nói: "Anh coi khảo sát chất lượng là trò đùa à, nói hai ngày nữa là phải dời qua hai ngày nữa sao? Anh có biết mình chơi lớn như vậy sẽ làm cho người ta thấy khó chịu lắm không!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không phải chỉ là một đám giám khảo thiếu đòn thôi sao, sao phải sốt ruột quá vậy?”

Long Á Nam cạn lời.

"Đặc biệt là cái tên Diệp Phi Lưu kia, anh ta nói mình đang ở Thượng Hải chờ tôi, đợi đến lúc tôi là người đầu tiên hạ gục anh ta." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Hả... Anh đã gặp chủ khảo Diệp Phi Lưu rồi sao?” Long Á Nam hít một hơi khí lạnh, trầm giọng hỏi.

"Gặp qua rồi, chắc đang luyện đại thương." Tề Đẳng Nhàn nói.

Bộ dạng Long Á Nam trở nên nghiêm túc: "Nghe giọng điệu của anh hẳn là rất coi thường anh ta? Tôi khuyên anh tốt nhất không nên có tâm lý khinh địch như vậy, Diệp Phi Lưu dùng đại thương vô cùng nhuần nhuyễn, tập hình ý, bát cực, chỉ cần một cây đại thương là có thể nâng cái xe nặng mấy trăm cân nhảy trong nửa tiếng đồng hồ.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Được rồi, tôi không có thời gian hàn huyền với cô nữa, tôi còn có việc phải làm, lát tôi còn muốn tham gia lễ đính hôn của Từ Ngạo Tuyết nữa!"

Sắc mặt Long Á Nam đen sì: "Tôi sẽ báo lại toàn bộ hành vi của anh cho tiểu thư!”

“Cô cái người này... Cô đi nói đi, có nói cũng vô dụng, tuy rằng cấp bậc của cô ấy cao hơn nhưng cũng không quản được tôi, cứ trêu chọc tôi đi, tôi lột da cho mấy người xem!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

Long Á Nam bị loại người chuyên làm hành vi vô tổ chức vô kỷ luật như Tề Đẳng Nhàn chọc giận đến không chịu nổi, nhưng cô ta cũng biết rõ Tề Đẳng Nhàn không tham gia huấn luyện nghiêm túc mà là nhảy cóc vào, chắc chắn hắn không có tí cảm giác vinh dự gì với cái sứ mệnh này.

Long Á Nam xoay người, ôm giận rời đi, cô ta hiểu rất rõ mình không nói nổi tên Tề Đẳng Nhàn khốn khiếp này!

Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói: "Ha, một sĩ quan cấp tá như cô, lúc rời đi không biết chào chuẩn tướng à?!”

Khoé miệng Long Á Nam run lên, cô ta xoay người lại, lạnh lùng nói: "Tề chuẩn tướng, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước, bao giờ anh chuẩn bị xong cho kỳ khảo sát thì liên hệ với tôi!”

Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu: "Đi đi, đi đi!”

Long Á Nam không nói hai lời, bước nhanh đi, như thể thoát được khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

"Con người anh, lần này lại đắc tội với người ta nữa rồi." Dương Quan Quan nói.

"Cô ta vốn đã không ưa tôi, tại sao tôi phải chiều theo cô ta, dùng thân phận để nhảy lên đầu cô ta ngồi không phải thoải mái hơn sao?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Tốt xấu gì cô ta cũng là người của Ngọc Tiểu Long, anh không sợ đắc tội Ngọc Tiểu Long à?” Dương Quan Quan lắc đầu nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngực Ngọc Tiểu Long tuy không lớn bằng cô nhưng lòng dạ rộng rãi hơn cô nhiều, cô ấy sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này đâu.”

Dương Quan Quan sửng sốt, có loại liên tưởng như này nữa à?

Cô ta nghĩ, nếu Ngọc Tiểu Long ở đây nghe được những lời này, chắc chắn sẽ liên thủ cùng cô ta, cùng nhau đấm vào đầu chó của Tề Đẳng Nhàn!

"Tôi đi trước, lát nữa tôi về." Tề Đẳng Nhàn cười cười.

Sau khi hắn tạm biệt Dương Quan Quan xong, hắn đi thẳng đến khách sạn Thiên Địa, đúng như lời đã nói khi nãy, hắn đi tìm tình nhân cũ.

Tình nhân cũ là ai, đương nhiên là Từ Ngạo Tuyết chứ còn ai!

Giờ phút này Từ Ngạo Tuyết đang ở một mình trong phòng trang điểm, chiều nay chính là tiệc đính hôn, cô ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.

Nếu cô ta vẫn giống như trước kia, gả cho Dương Tĩnh chính là hạ giá.

Cô ta của quá khứ đỉnh tới cỡ nào cơ chứ?

Nhưng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đá một cái liền rơi từ thiên đàng xuống, ngã vào bụi rậm.

Ý tưởng để Từ gia và Dương gia kết thông gia tất nhiên được xuất phát từ Triệu gia.

Mà ý kiến của Triệu gia đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói, không thể làm ngơ, cũng không có cách làm ngơ! Bởi vì tình cảnh hiện tại của cô ta, nếu không có Triệu gia giúp đỡ thì những chủ nợ kia đã ép chết cô ta từ lâu rồi.

"Lưu lạc đến bước này, nói trắng ra là do quá tham lam lại không cẩn thận. Nếu như lúc trước cẩn thận hơn một chút, phát hiện có điều không ổn liền rút tiền ra, nếu vậy thì đâu có đến nông nỗi thế này!" Từ Ngạo Tuyết nhìn mình trong gương, nhan sắc mấy ngày nay có chút tiều tụy.

Con người không nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn một chút là không nghỉ ngơi nổi, tổn thương đến tinh thần thì tiều tuỵ cũng là lẽ dĩ nhiên.

"Thật ra nếu như không dựa vào Triệu gia, Tiểu Long cũng có thể tạm thời bảo vệ mình. Nhưng mà cô ấy quá chính trực, không thể cho Triệu gia được nhiều cơ hội như vậy." Từ Ngạo Tuyết chứa đầy tâm sự nặng nề, cô ta cảm thấy người phụ nữ trong gương có chút xa lạ.

Tiếng mở cửa phòng trang điểm truyền tới.

Từ Ngạo Tuyết mất kiên nhẫn nói: "Không phải tôi đã nói mình có thể tự xử lý, đừng đến làm phiền tôi rồi sao? Ra ngoài đi!”

Nhưng cô ta lại nghe thấy âm thanh khóa cửa.

Từ Ngạo Tuyết nổi giận, bây giờ đến cả một chuyên viên trang điểm cũng dám xem thường cô ta?

Cô ta bực mình quay đầu lại, sau đó liền sững người tại chỗ.

Tề Đẳng Nhàn tựa vào cửa, khoanh hai tay, mỉm cười nhìn cô ya: "Surprise-mother fucker!”

Sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ta liền cảm thấy hoảng sợ, đương nhiên cô ta đã biết chuyện Tề Đẳng Nhàn tới Thượng Hải để tham gia kỳ kiểm tra của chiến bộ.

Vì thế mà Tề Bất Ngữ còn đặc biệt đến tìm Triệu Biện Tử trước một bước, đánh ông ta trọng thương.

Nhưng cô ta không dám ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn tới tìm mình!

"Sao anh lại ở đây?" Từ Ngạo Tuyết hỏi, cả khuôn mặt trông vô cùng khó coi, hiện tại cô ta thật sự không muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nữa.

Trước kia lúc nào cũng muốn báo thù, nhưng bây giờ ngay cả sức để báo thù cũng không có!

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn(*), chúng ta xa cách nhiều ngày như vậy rồi, cô gặp tôi không thấy kích động sao?!”

(*) Cảm giác hạnh phúc khi được bên cạnh nhau sau quãng thời gian chờ đợi.

Từ Ngạo Tuyết tức giận nói: "Mặt anh kích động thì có, ra ngoài cho tôi, có biết lễ phép không thế?!”

“Là ai luôn bày ra vẻ mặt bị lừa, trong lòng luôn bức bối khó chịu?”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn Từ Ngạo Tuyết, giọng điệu lạnh như băng.
Chương 610 Ngạo Tuyết

Chương 610: Ngạo Tuyết

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy mình luôn có thể bị Tề Đẳng Nhàn doạ cho chết ngất bất cứ lúc nào, chịu thôi, có vài người ngay từ khi sinh ra đã là khắc tinh của một số người khác rồi.

“Lần trước nghe nói cô chuẩn bị đính hôn với người của Dương gia ở Thượng Hải tôi còn không tin, nhưng giờ nhìn thấy cô như này thì chắc là thật rồi!” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“Đúng vậy thì sao, có liên quan gì tới anh?!" Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

"Tôi vốn tưởng rằng Từ Ngạo Tuyết cô không phải là loại người dễ dàng chịu khuất phục, không ngờ cuối cùng vẫn phải cúi mình xuống." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu thở dài: "Không có khí phách gì hết!”

Từ Ngạo Tuyết liền đáp: "Khí phách gì nữa, không có tiền, không có quyền, cũng chẳng đáng được đồng nào! Tôi của ngày hôm này là do anh ban tặng cả đấy!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi với Dương gia có thù oán, cho nên tôi không muốn cô có quan hệ với đám người đó.”

"Phải không? Vậy thì tôi lại càng muốn gả cho Dương Tĩnh! Chúng tôi liên thủ cùng nhau giết chết anh!” Từ Ngạo Tuyết bỗng cười tươi như hoa.

Tề Đẳng Nhàn đã đi tới.

Mặt Từ Ngạo Tuyết biến sắc, kinh hãi kêu lên: "Anh muốn làm gì?!”

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Cô kêu lên to hơn chút nữa đi, để cho mọi người bên ngoài đều nghe thấy vị hôn thê của Dương Tĩnh lén gặp người đàn ông khác trong phòng trang điểm.”

Từ Ngạo Tuyết tức giận, sắc mặt đỏ bừng, cô ta trầm giọng nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh có thể ngưng hèn hạ vô sỉ như vậy được không? Anh bắt nạt tôi thế này có vui không?”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Nếu lúc trước người thắng là cô thì chắc cô không nói như vậy đâu.”

“Coi thường người phụ nữ khác chắc không có ý nghĩa gì thật."

“Nhưng trêu chọc cô thì rất thú vị đấy!”

Từ Ngạo Tuyết suýt nữa phát khùng tại chỗ, thằng cha này, quá nhỏ mọn!

"Cô muốn gả cho Dương Tĩnh, cắm sừng tôi à? Sao lại có chuyện tốt như vậy được.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

"Anh ít dát vàng lên mặt mình đi, tôi có liên quan gì anh đâu, lại còn cắm sừng?!" Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết giật giật, sau đó khinh thường nói.

Tề Đẳng Nhàn kéo cô ta đứng lên, mỉm cười nói: "Xem ra bây giờ cô vẫn chưa học được sự lễ phép thì phải, ví dụ như khi đối mặt với tôi.”

Từ Ngạo Tuyết hoảng sợ nói: "Anh... Đồ điên, thằng khốn vô sỉ, anh định làm gì!”

“Tất nhiên là làm cô rồi!” Tề Đẳng Nhàn tiếp tục đùa giỡn.

"Ồ? Xem ra quan hệ giữa cô và Dương Tĩnh hình như không được tốt lắm."

“Từ khi tôi vào phòng trang điểm này đến giờ, cô vẫn luôn ám chỉ, khiêu khích muốn tôi làm gì đó."

"Cô nói xem người bị cắm sừng, không phải anh ta đấy chứ?"

Từ Ngạo Tuyết khó chịu nhíu mày, hốt hoảng nói: "Anh đang nói cái chó gì vậy, ai ám chỉ với khiêu khích tên cặn bã như anh? Nếu bây giờ đá được anh ra ngoài, tôi nhất định sẽ tạ ơn Chúa!”

Từ Ngạo Tuyết là một người phụ nữ rất thông minh, mà phụ nữ thông minh thường giỏi dùng lời nói, cũng giỏi tạo ra đủ loại cảm xúc giả tạo.

Nhưng khi đối diện với tên cáo già Tề Đằng Nhàn vốn đã trải qua hết thảy bao nhiêu chông gai này, những cái này đều bị hắn dễ dàng nhìn thấu.

Tất nhiên hắn nhìn ra được, sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn đã cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ là những lời nói phía sau đều chứa ám chỉ.

Liên tục hỏi hắn muốn làm gì trong cái không gian khép kín này, còn có thể làm gì nữa đây?

Cô ta làm như vậy không phải mang theo tâm lý trả thù, mà Tề Đẳng Nhàn có thể nghĩ nhìn ra được quan hệ của cô ta với Dương Tĩnh khá ác liệt đấy.

"Từ một nữ thần đứng trên trời nay bị rơi xuống thế gian, biến thành một người bị người ta có thể tuỳ ý đùa giỡn, sự chênh lệch này có khiến cô thấy khó chịu không?" Tề Đẳng Nhàn đứng ở trước mặt Từ Ngạo Tuyết, chậm rãi hỏi.

“Đều là do anh ban cho cả, thế nên mối thù oán này sẽ còn kéo dài cho tới khi một trong hai chúng ta phải chết!" Từ Ngạo Tuyết đáp.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Nói đi, Dương Tĩnh làm nhục cô như nào, để tôi giúp cô báo thù?”

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết lạnh như băng.

Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Loại đàn ông này, chắc chắn là ghét bỏ cô vì đã bị tôi chạm qua, anh ta cảm thấy rất ghê tởm. Nhưng cưới cô là lệnh mà Triệu gia đưa ra, anh ta không có gan đi cãi lời, nếu không thể trở mặt với Triệu gia thì chỉ có nước làm nhục cho cô tức chơi?"

Cơ môi Từ Ngạo Tuyết căng thẳng, làm cho đường cong môi đỏ mọng vốn có vẻ mỏng manh của cô ta càng thêm dễ thấy.

"Tát cô hai cái?"

"Sau đó mắng cô là gái?"

"Chắc đại khái là vậy."

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Vừa rồi Từ Ngạo Tuyết hết khiêu khích lại ám chỉ, rõ ràng có ý muốn trả thù.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn biết đó không phải là trả thù hắn, bởi vì Từ Ngạo Tuyết tự nguyện, người sảng khoái chính là hắn.

“Anh đoán không sai. Dương Tĩnh làm nhục tôi, tát tôi. Mà tôi lại không chút có tiền đồ nào, không có cách nào để trả thù anh ta."

“Cho nên chỉ có thể chọc giận anh, để anh làm gì đó với tôi, ít nhất vẫn cắm cho anh ta được cái sừng, việc này khiến tôi có cảm giác rất sảng khoái."

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói, cảm thấy mình thật đúng là sa đọa, vì chút chuyện này mà hạ mình đến khó tin.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tâm tính của cô thay đổi đến chóng mặt luôn đấy! Chẳng lẽ cô không tự cảm thấy thấp kém sao?”

“Bị loại người như anh chạm qua một một tôi tởm muốn nôn, sao không cảm thấy thấp kém cho được?” Từ Ngạo Tuyết mâu thuẫn cười nói: "Nhưng hết lần này tới lần khác tôi vẫn không có biện pháp để chống lại, lần nào cũng phải thừa nhận những nhục nhã mà anh ban cho!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô không cần nghe theo bất kì ai, coi như là tạm thời phụ thuộc thôi, dù sao bầu trời rộng lớn kia vẫn đang chờ cô.”

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: "Anh không cần ở đây múa may, gieo rắc hi vọng cho tôi làm gì! Tôi làm việc gì, làm người như thế nào trong lòng tôi luôn tự rõ ràng, anh không có tư cách chỉ dạy tôi!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, đẩy thân thể Từ Ngạo Tuyết xuống, dưới làn váy mông lung là hai bắp chân thon dài trắng nõn, giày cao gót tinh xảo càng làm cho dáng người của cô ta thêm mê người.

"Cho nên cô cũng sẽ vì tôi mà đâm cho Triệu gia một cái, đúng không? Bọn họ ép cô gả cho Dương Tĩnh, chuyện này đối với cô khác gì một sự sỉ nhục đâu?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Làn váy phát ra tiếng soàn soạt, bị bàn tay Tề Đẳng Nhàn kéo lên cao để lộ ra nhiều phong cảnh đẹp.

Từ Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Vậy tôi theo anh, làm việc cho anh được chứ?"

Tề Đẳng Nhàn lập tức chấp thuận: "Được!”

Từ Ngạo Tuyết nói bằng giọng quyến rũ: "Vậy tôi nhất định sẽ đâm sau lưng anh, đâm chết anh sau đó quất roi vào xác, đâm thêm mấy nhát nữa cho hả dạ rồi chặt cái khuôn mặt này ra thành từng mảnh!”

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy chiếc thắt lưng màu vàng thắt trên vòng eo thon thả của cô ta, theo vạt váy đi vào, đẩy về phía trước, phù hợp một cách hoàn mỹ với đường cong của Từ Ngạo Tuyết khi đưa lưng về phía hắn.

"Yêu càng sâu thì càng hận! Có vẻ như tình yêu cô dành cho tôi bao la đến mức đại dương không thể chứa đựng.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói.

"Tên của cô thật hay, Từ Ngạo Tuyết, làn da này đúng là khinh sương ngạo tuyết(*). Nếu có ai nói da cô trắng như tuyết thì nhất định là do tên đó bị mù.”

(*) Miêu tả người tự cao tự đại, kiêu ngạo, coi thường người khác.

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: "Không làm thì thôi!”

Tề Đẳng Nhàn cảm giác được giọng của cô ta hơi run rẩy, sắc mặt có chút đỏ, thân thể cũng run rẩy, mà điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là dường như trận mưa lớn này của Thượng Hải đã khiến cho Từ Ngạo Tuyết ngập trong nước.
Chương 611 Nó có đẹp không?

Chương 611: Nó có đẹp không?

Đối với tất cả những hành vi bất thường mà Từ Ngạo Tuyết thể hiện, Tề Đẳng Nhàn trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Hắn cũng đoán rằng trong lòng Từ Ngạo Tuyết nhất định có oán hận với Triệu gia.

Một người phụ nữ như cô ấy tự hào và kiêu ngạo, sẽ không bằng lòng với người khác, không sẵn sàng chấp nhận số phận của mình bị người khác sắp đặt.

Triệu gia hỏi cưới cho Dương Tĩnh, cô đồng ý nhưng Dương Tĩnh đã làm bẽ mặt cô nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng.

Đây đều là điềm báo trước.

"Tương lai sẽ còn dài. Nếu Từ Ngạo Tuyết có thể chơi tốt lá bài này, đối với Triệu gia mà nói đây chính là một cái lưng hoàn mỹ để dựa vào!" Tề Đẳng Nhàn trong lòng suy nghĩ.

Hắn chậm rãi trở lại nhà của Dương Quan Quan, nhìn thấy Dương Quan Quan mặc một bộ đồ thể thao đứng trên đống hứa hẹn, hắn không khỏi cười ngây ngốc, đây nhất định là một nỗ lực, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Anh về rồi?” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dừng tay lại, tiến lên hỏi.

"Chuẩn bị đi, chúng ta đi khách sạn Thiên Địa đi!" Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quán nói: "Tôi đã chuẩn bị xong, vừa rồi tôi đứng ở trên đài hứa hẹn trấn tĩnh lại, nghĩ đến muốn trả thù Dương gia, không khỏi kích động!"

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sự trả thù thật ngọt ngào và thót tim.

Dương Quan Quan đã bị đè nén trong nhiều năm như vậy, bây giờ hắn cuối cùng cũng sắp mở ra một khoảnh khắc bùng nổ nhỏ.

Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đến lối vào khách sạn Thiên địa vào lúc ba giờ chiều!

Ngoài cửa khách sạn, có một bảng thông báo nói rằng tiệc đính hôn giữa Dương Tĩnh và Từ Ngạo Tuyết sẽ được tổ chức tại sảnh tiệc trên tầng ba.

"Dương gia ngay cả phụ thân đã chết của tôi cũng không tha, bọn họ đào mộ, hóa xương thành tro, hôm nay còn muốn làm chuyện tốt? Thật là mơ mộng!" Dương Quan Quan trong mắt có lửa lạnh nói.

"Chúng ta đi lên đó." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Hai người bước đến cửa sảnh tiệc lầu ba, ngoài cửa có hai nhân viên bảo vệ đang kiểm tra thiệp mời.

“Hai vị khách quý, xin hãy xuất trình thiệp mời.” Khi hai người đi qua, một nhân viên bảo vệ nói.

“Xin lỗi, chúng tôi không mời mà tới.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Nhân viên bảo vệ lập tức lắc đầu nói: "Thưa ngài, hôm nay Dương gia yêu cầu nghiêm ngặt, phải kiểm tra từng tấm thiệp mời."

Dương Quan Quan cảm thấy hắn sẽ sử dụng biện pháp mạnh.

Tề Đẳng Nhàn lấy chứng minh thư từ trong ngực ra, nói: "Tôi là ông chủ của Dương Tĩnh, anh ấy gửi thiệp mời cho tôi không tiện, chuyện này anh cũng nên hiểu chứ?"

Hai nhân viên bảo vệ cũng là những người đã nhìn thấy thế giới, sau khi nhìn thấy ID của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt họ thay đổi, họ trực tiếp tránh đường.

“Thưa ngài, xin mời!” Nhân viên bảo vệ lễ phép nói.

Thứ mà Tề Đẳng Nhàn đưa ra đương nhiên là chứng minh thư của hắn ở Bộ chính trị, bảo vệ cũng biết thiếu gia nhà họ Dương hiện đang làm việc ở Bộ chính trị, có địa vị phi phàm.

Họ tự nhiên tin vào những điều vô nghĩa của Tề Đẳng Nhàn.

Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan bước vào sảnh tiệc mà không ai nhận ra.

Phòng tiệc được trang trí tự nhiên với đèn và dây hoa, rất sống động, những người nổi tiếng từ kinh đô đều đến tham gia bữa tiệc theo lời mời của Dương gia.

"Dương thiếu gia thật là may mắn, ở kinh đô có thể gả cho đại tiểu thư Từ gia, về sau Dương gia tuyệt đối không thể chọc vào!"

"Đúng vậy, bản thân Dương gia đã là thế lực lớn nhất trong tam đại gia tộc ở kinh thành, hiện tại lại gả cho Từ gia ở đế đô, thế lực của bọn hắn càng thêm khủng bố!"

"Cũng là Dương Tĩnh bản thân năng lực cùng địa vị phi phàm, hắn còn trẻ như vậy, tương lai có lẽ còn có thể tiến xa hơn!"

Ngay khi bước vào đấu trường, Tề Đẳng Nhàn nghe một số khách khen ngợi Dương Tĩnh, nói rằng anh ta rất may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK