Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971 EQ của ai thấp.

Chương 971: EQ của ai thấp.

Hứa Hử đã chết, những chiến sĩ Vĩnh Dạ Quân bị anh ta mê hoặc này cũng đã mất đi chỗ dựa rồi.

Bọn họ nhìn nhau một cái rồi nhao nhao bỏ súng trường tự động trong tay xuống.

Kiều Thu Mộng khẽ gật đầu và làm một động tác tay, người ở bên ngoài nhìn thấy thế thì cũng không khỏi thở phào một hơi rồi sắp xếp để rút lui.

“Này, trả lại nhẫn cho cô.” Tề Đẳng Nhàn đưa chiếc nhẫn cho Kiều Thu Mộng, mỉm cười và nói.

“Ừ.” Kiều Thu Mộng đáp lại, sau đó đưa tay trái ra và giơ ngón áp út của mình lên.

Tề Đẳng Nhàn với EQ thấp đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều làm gì, hắn cứ thế đeo nhẫn vào tay cho người ta, thậm chí còn không nói lấy bất cứ một câu tán tỉnh nào.

Kiều Thu Mộng thầm nghĩ: “Võ công thì luyện lên tận trời rồi mà EQ vẫn ở mười tám tầng địa ngục thế này...”

Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của cô ấy thì nhất định sẽ khịt mũi khinh bỉ, dù sao thì hắn cũng cảm thấy bây giờ mình chính là một người có EQ vô cùng cao.

Người của Vĩnh Dạ Quân từng bước rời khỏi khách sạn, nhân tiện còn thu dọn cả cái xác của Hứa Hử.

Cái chết của Hứa Hử có lẽ sẽ khiến cho Chiến Phi có chút cảnh giác, có điều, với tính cách cẩn thận dè dặt đó của Chiến Phi, có lẽ anh ta sẽ không đến gây phiền phức cho Tề Đẳng Nhàn đâu.

Bây giờ tất cả sự quan tâm của anh ta đều đã đặt vào đại hội Võ đạo, cho dù là chuyện gì thì cũng phải tránh đường cho đại hội Võ đạo.

Hứa Hử chết rồi, đối với anh ta mà nói cũng chỉ đơn giản là mất đi một trợ thủ mà thôi chứ không phải tổn thất gì không thể chấp nhận được.

Dù sao thì trước khi Hứa Hử đến, anh ta cũng đã là quán quân rồi... Ừm, cao thủ số một Hương Sơn rồi!

“Cái tên hiểm họa từ bên trong là Hứa Hử này đã được giải quyết rồi, cơ mà cô vẫn phải cảnh giác việc Vĩnh Dạ Quân sẽ bị chia cắt từ bên trong, nếu như phát hiện ra tình huống như vậy, hãy nhanh chóng bóp nghẹt nó.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói với Kiều Thu Mộng.

“Chuyện này phải cảm ơn anh rồi, nếu như không có anh giúp tôi chuyện này, tôi thực sự không biết phải làm sao với anh ta nữa.” Kiều Thu Mộng mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là ai cơ chứ?!”

Kiều Thu Mộng sững sờ một lát rồi nói: “Tề Đẳng Nhàn chứ gì nữa?!”

Tề Đẳng Nhàn cau mày và nói: “Này, trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ cô gọi tôi như thế nào ấy nhỉ?”

Kiều Thu Mộng giả ngây giả ngốc và nói: “Tên đàn ông cặn bã à?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ấy với ánh mắt có chút cạn lời, lắc lắc đầu và nói: “Cái đồ EQ thấp, khó khăn lắm mới có cơ hội để nói chuyện riêng một chút mà cô lại chẳng biết chút tình thú nào cả!”

Kiều Thu Mộng dở khóc dở cười, ai mới là kẻ EQ thấp, trong lòng hắn thực sự không biết sao? Lúc nhỏ nói muốn đưa mình đi ra ngoài hẹn hò, kết quả lại chạy đến nghĩa trang liệt sĩ để giở trò đồi bại, cũng không biết là ai đã làm ra chuyện đó nhỉ!

Kiều Thu Mộng nghi ngờ EQ của cái tên này thực sự không thể cải thiện được, có lẽ là từ nhỏ đã như thế này rồi!

“Đi thôi, tìm chỗ nào cùng ăn món Kiệt Bành đi.” Kiều Thu Mộng nói.

“Sao cô lại thích ăn đồ Kiệt Bành thế? Tôi cảm thấy nó rất nhạt nhẽo và vô vị.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không vui.

Kiều Thu Mộng cũng không nói nhiều với hắn làm gì, sau khi rời khỏi khách sạn này, cô ấy chọn một nhà hàng gần đó rồi ngồi xuống và gọi mấy món đặc sắc một cách thuần thục, đặc biệt là cá nóc, món này đương nhiên không thể thiếu rồi.

Mỗi người đều có khẩu vị của riêng mình, giống như Tề Đẳng Nhàn thích uống cafe đen đắng như mực nước, Kiều Thu Mộng lại rất thích ăn những món Kiệt Bành nhạt nhẽo vô vị.

Trong gian phòng nhỏ lịch sự tao nhã, hai người ngồi đối diện với nhau.

Tề Đẳng Nhàn lười biếng ngồi dạng chân ra trong khi Kiều Thu Mộng thì lại ngồi khoanh chân một cách trang nghiêm.

“Kể ra thì cô đã cứu tôi rất nhiều lần rồi đấy nhỉ! Cái lần Hồng Thiên Đô đến giết tôi, còn có cái lần cô thuyết phục Tôn Dĩnh Thục sử dụng ân huệ của Triệu Hồng Tụ, lại cộng thêm lần này cô đã giúp tôi đẩy lùi Clarke...” Tề Đẳng Nhàn xòe ngón tay ra và nói với Kiều Thu Mộng.

Kiều Thu Mộng của hiện tại đã không còn giống như ngày xưa nữa rồi, cô ấy để tóc ngắn, phong thái điềm đạm, sự trẻ con và non nớt năm xưa đã hoàn toàn bị vứt bỏ sạch sẽ rồi.

Trong ánh mắt của cô ấy phần nhiều là sự điềm tĩnh và nét sắc sảo riêng biệt.

Kiều Thu Mộng nói: “Dù sao thì anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần rồi, nếu tôi không trả ơn anh thì tôi có khác nào một kẻ vô ơn đâu chứ? Hơn nữa, trước đây anh đã phải chịu rất nhiều tủi nhục khi còn ở nhà tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Thực ra tôi hoàn toàn không hề quan tâm mọi người nói cái gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy có hơi khó chịu khi có một tên hề dối trên gạt dưới như Trương Thiệu Kiệt làm loạn ở trước mặt tôi thôi... Ồ, nhắc đến Trương Thiệu Kiệt, tôi phải nói với cô cái này, lúc còn ở nước Mỹ, anh ta chọc phải gia tộc Thượng Quan, sau đó bị bán đến Myanmar, bây giờ thì đã đi đời rồi.”

Khóe miệng Kiều Thu Nguyệt điên cuồng co giật.

Đó, đó, đó?! Ban nãy còn có mặt mũi nói mình EQ thấp? Nói mình không biết tình thú?

Bây giờ hai người đang ở riêng một chỗ uống rượu ăn cơm mà lại cứ phải nhắc đến những chuyện ghê tởm năm xưa, EQ cao là như vậy sao?!

Vì để nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, Kiều Thu Mộng chỉ có thể nói: “Nghe nói anh đã bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố rồi, có cách gì để giải quyết hay không? Hay là dứt khoát chuyển sang thế giới ngầm và dẫn dắt Vĩnh Dạ Quân đi...”

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng không vui: “EQ của cô đúng thật là cần phải rèn luyện, hôm nay hiếm khi vui vẻ như vậy mà lại cứ phải nhắc đến những chuyện mất hứng này.”

“...”

Kiều Thu Mộng cạn lời, trực tiếp tự phạt mình ba chén, bắt đầu uống rượu để giải sầu.

Nếu không phải anh con mẹ nó không biết nói chuyện thì người ta có cần phải vội vội vàng vàng tìm chủ đề thế không hả?

Có điều, cũng may là chủ đề xấu hổ như vậy đã rất nhanh bị quên lãng, hai người vừa ăn những món ăn tinh xảo, vừa uống rượu hoa đào và nói chuyện với nhau.

“Bây giờ cô mang theo Vĩnh Dạ Quân trốn đông trốn tây, liệu có hối hận hay không?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà hỏi một câu như vậy.

“Không có gì phải hối hận cả, con đường này là do chính tôi lựa chọn mà! Huống chi, tôi cảm thấy làm những việc này vô cùng có ý nghĩa. Vả lại, tôi còn có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn và gặp gỡ được nhiều nhân vật lợi hại hơn nữa! Cuộc sống như thế này mới thú vị chứ!” Kiều Thu Mộng vui vẻ nói.

“Đương nhiên, có thể là qua vài năm nữa thôi, tôi sẽ không còn cảm thấy như thế này nữa.”

“Dù sao thì làm những việc này thực sự quá mệt mỏi, mỗi một bước đi đều đáng sợ như bước đi trên băng mỏng, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.”

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gật đầu.

Kiều Thu Mộng đã uống không ít, trên gò má xuất hiện hai vệt ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, cô ấy lắc lư chén rượu và nói: “Cái tên Clarke kia vẫn chưa rời khỏi Hương Sơn đâu mà chỉ đang ẩn nấp mà thôi. Gần đây, người của Vĩnh Dạ Quân chúng tôi đang tìm anh ta, người của Cục An ninh Quốc gia cũng đang tìm anh ta...”

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không lành.

Clarke là một trong số ít những người có thể một mình tạo nên sự uy hiếp đối với hắn, đó là một kẻ có thiên phú ở trạng thái tĩnh, hơn nữa còn là kẻ đã luyện võ đến mức thành thần!

Cái gọi là thiên phú ở trạng thái tĩnh chính là chỉ về các phương diện như chiều cao, sải tay, thậm chí là cả kích thước cơ bắp... Nói tóm lại thì chính là thiên phú về mặt thể hình.

Hơn nữa, bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng là người thuộc tạng người ectomorph giống như Tề Bất Ngữ, vóc dáng nghiêng về phần cao và gầy.

“Cái tên này quá nguy hiểm, cho dù võ công của anh đã đạt đến cảnh giới đó rồi thì cũng nhất định phải cẩn thận!” Kiều Thu Mộng cẩn thận nhắc nhở hắn.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu với vẻ trầm tư, muốn giết được người như Clarke còn khó hơn đánh chết Hồng Thiên Đô những mười lần!

Trừ phi võ công của hắn có thể tiến thêm một bước nữa.

Thế nhưng cảnh giới “Phá vỡ hư không, gặp thần không loạn” này của hắn đã vượt qua cực hạn của con người rồi, đã giống như thần tiên trong thế giới con người rồi, võ công này sao có thể tiến thêm một bước nữa đây?

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có một vài suy nghĩ.
Chương 972 Trang sức Trần thị

Chương 972: Trang sức Trần thị.

Kiều Thu Mộng uống có hơi say, Tề Đẳng Nhàn lại bỗng dưng nhớ tới chuyện Dương Quan Quan hỏi hắn hôm nay có còn muốn đến Lôi gia hay không.

Lúc này hắn mới bất chợt tỉnh ngộ!

Quả nhiên là hắn đã cẩu thả rồi!

Thì ra câu hỏi của Dương Quan Quan chính là một cái bẫy...

Bởi vì có câu hỏi được đặt trước này nên Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể giả vờ làm người đàng hoàng để tiễn Kiều Thu Mộng lên xe trở về.

“Có muốn đến chỗ tôi muốn chút cafe không? Trình độ xay cafe của tôi cũng không tồi đâu.” Sau khi ngồi lên xe, Kiều Thu Mộng quay đầu sang, mỉm cười và nói.

“Ồ... Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau, có vài cảm xúc cần phải chậm rãi một chút, không được quá đường đột.” Tề Đẳng Nhàn trịnh trọng nói.

Kiều Thu Mộng thở dài một hơi và cười nói: “Thực sự không ngờ rằng anh lại thận trọng về phương diện đó như thế đấy? Cũng được, chuyện này phải thuận theo tự nhiên một chút mới được.”

Cô ấy khẽ cười và nói: “Vậy thì lần sau gặp lại nhé!”

“Ừ, tạm biệt!” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay và nói với vẻ nghiêm túc.

Kiều Thu Mộng ngồi xe rời đi, nhưng trong không khí dường như vẫn còn lưu lại một chút u sầu nhàn nhạt.

Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức trợn tròn mắt, không ngờ rằng IQ của mình lại bị Dương Quan Quan đè bẹp đấy, chậc chậc, sao lúc đó lại ngu ngốc như vậy chứ?

Haiz, có lẽ là do anh đây quá đỗi thật thà, tâm địa lương thiện, tấm lòng nhân hậu nên mới không giỏi nói dối nhỉ!

Có điều, hôm nay vẫn có chuyện đáng để vui mừng, đó chính là việc hắn đã lấy được ba trăm triệu đô la Mỹ từ chỗ của Hứa Hử.

Thấy Tề Đẳng Nhàn quay về với mùi rượu trong miệng, trên mặt Dương Quan Quan hiện nên một nét cười, cô ấy nói: “Sao nào, chuyện hôm nay cũng coi như thuận lợi có đúng không? Uống cả rượu chúc mừng rồi cơ mà!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngồi ăn bữa cơm với Kiều Thu Mộng, uống vài chén rượu, nói chút chuyện cũ mà thôi. Giống như những gì cô nói, chuyện hôm nay rất thuận lợi, tôi còn dựa vào một viên gỉ mũi để kiếm được về ba trăm triệu đó!”

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, cảm thấy khả năng lừa gạt người khác của Tề Đẳng Nhàn đúng thật là càng ngày càng lợi hại, ngay cả thuốc giải cũng lười làm giả mà trực tiếp ngoáy mũi một cái, xoa thành viên bi để lấy lệ mà thôi...

Điều quan trọng là Hứa Hử còn nuốt nó xuống rồi.

Người thì chết rồi đấy, cơ mà nếu như bị người khác giải phẫu để phân tích nguyên nhân cái chết rồi từ trong bụng mổ ra một đống gỉ mũi, cũng không biết pháp y sẽ có cảm nghĩ như thế nào nữa.

Có điều, thủ đoạn kiếm tiền của Tề Đẳng Nhàn thực sự khiến Dương Quan Quan cảm thấy có chút mở mang tầm mắt, trong một khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy mình làm ăn thật thà như thế này cũng không được ổn lắm.

Làm ăn ngay thẳng sao có thể kiếm tiền nhanh bằng việc hắn đi lừa gạt người khác chứ?

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp thao tác và chuyển cho tên thuyền trưởng kia hai mươi triệu đô la Mỹ, coi như là tiền ứng trước cho hành động lần này, sau đó, sau khi hắn làm xong việc thì sẽ thanh toán hết một lần.

“Tên thuyền trưởng này cũng đòi nhiều tiền quá rồi đấy? Hai mươi triệu đô la Mỹ mà chỉ là tiền ứng trước thôi á?” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn chuyển tiền đi thì không khỏi líu lưỡi.

“Hết cách rồi, bây giờ anh đây là phần tử khủng bố, anh ta chịu làm việc cho tôi chính là đang kiếm tiền trên cái mạng của mình.” Tề Đẳng Nhàn bất lực nói: “Nếu như cô tìm người khác, đoán chừng chẳng có ai dám hợp tác với tôi đâu!”

Dương Quan Quan ngẫm lại thì thấy cũng đúng, với tình hình hiện tại của Tề Đẳng Nhàn, ai dám ngang nhiên có quan hệ làm ăn với hắn cơ chứ? Đến lúc đó bị liệt vào danh sách đồng lõa với phần tử khủng bố rồi thì cũng sẽ trở thành một con chuột lang mà thôi.

Hai người lại nói về đại hội Võ đạo được tổ chức tại Hương Sơn lần này.

“Trong đại hội Võ đạo lần này, Chiến Phi là cao thủ hàng đầu, nhưng hai người Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh của Hồng bang cũng đều xứng danh bậc thầy! Hơn nữa, bọn họ phân phát thiệp anh hùng đi rất nhiều nơi, rất nhiều cao thủ nổi tiếng đều tràn vào Hương Sơn, anh chắc chắn muốn lộ diện với gương mặt thật à?” Dương Quan Quan biết Tề Đẳng Nhàn có võ công siêu phàm nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn có chút nghiêm trọng.

“Không lộ diện với gương mặt thật thì sao có thể đe dọa được kẻ xấu? Huống chi, đám cao thủ tràn vào Hương Sơn đó đa số chỉ là đến để hóng hớt mà thôi, còn có một vài đám ba phải đến quan sát tình hình, chưa chắc đã ra tay.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

“Tôi muốn mượn đại hội Võ đạo lần này để ra oai! Nhân tiện xem xem cái đám người đó có thể làm gì tôi được?”

“Bọn họ đều không đáng để quan tâm, kẻ duy nhất cần phải chú ý chính là tên da trắng mạnh nhất đang ẩn nấp ở Hương Sơn, Clarke.”

Dương Quan Quan nhắc đến Clarke bèn cảm thấy da đầu tê dại, người đó thực sự rất lợi hại, khí chất đó của anh ta khiến cô ấy thậm chí còn không thể nảy sinh suy nghĩ chống cự.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi sẽ bảo Vĩnh Dạ Quân âm thầm bố trí, hơn nữa cũng sẽ liên hệ với thuyền trưởng trước, sau khi đánh ra một đòn, tôi sẽ lập tức chạy trốn ngàn dặm. Yên tâm, không ai có thể bắt được tôi đâu!”

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Sung cũng đến đó.

Tề Đẳng Nhàn cũng không lười biếng mà dắt hai người đi luyện công.

Việc giảng dạy cho Dương Quan Quan đã hòm hòm rồi, bây giờ trọng tâm chính là là hướng dẫn Hoàng Sung.

Mặc dù Hoàng Sung có xuất thân là lính đặc chủng nhưng lĩnh hội và tu hành về phương diện võ thuật thực sự không có mấy thiên phú.

Tề Đẳng Nhàn đoán rằng lúc anh ta đầu thai thì phần lớn điểm kĩ năng đều đã được thêm vào khả năng thiện xạ rồi.

Còn về Dương Quan Quan, có lẽ ông trời đã ưu ái cô ấy mà cho cô ấy gấp đôi điểm kĩ năng so với người khác và lấp đầy thiên phú của cô ấy...

“Dạo gần đây tình hình bên phía Nam Thiến thế nào rồi? Có ai đến gây phiền phức cho cô ấy không?” Tề Đẳng Nhàn bảo Hoàng Sung lặp đi lặp lại việc luyện tập phách quyền và động tác nhanh chóng rút súng ra sau khi đánh ra phách quyền.

Hoàng Sung vừa cố gắng tập luyện vừa nói: “Từ sau lần Sở Vũ đến gây chuyện thì không còn ai đến nữa rồi. Có lẽ là do bọn họ nể mặt Lôi tổng quản, dù sao thì địa vị của Lôi gia ở Hương Sơn cũng không hề bình thường!”

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Sư phụ của cậu bây giờ đã là phần tử khủng bố rồi, cậu có kẻ thù nào thì cứ kể hết ra đây, sau khi tìm ra bọn họ, tôi sẽ giúp cậu xử lí toàn bộ!”

Hoàng Sung lại nghiêm túc nói: “Có một vài mối thù vẫn là nên tự mình đứng ra giải quyết thì hơn!”

“Thế thì tùy cậu.” Tề Đẳng Nhàn uể oải nói.

Hắn cảm thấy cái tên Nghiêm Động đó quá ghê tởm, hơn nữa lại còn có quan hệ chị em với Nghiêm Mộc Long, vậy nên có giết chết cũng chẳng sao. Có điều, nếu như Hoàng Sung đã muốn tự mình báo thù thì cứ mặc kệ anh ta là được rồi.

Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng không quên nhắc nhở Hoàng Sung: “Cậu phải chăm nom Nam Nhân Nhân cho tốt đấy, nếu như cái tên Nghiêm Động đó chưa dứt tà tâm thì có lẽ anh ta sẽ nhắm vào cô bé đó.”

Hoàng Sung im lặng gật gật đầu.

Sau khi hướng dẫn hai người luyện võ xong, Tề Đẳng Nhàn bèn gọi điện thoại cho Trần Ngư và chuẩn bị đi đến Trang sức Trần Thị.

Trần Ngư đáp lại: “Được, tôi sẽ báo với Trần Hải một tiếng.”

Trần Hải chính là người phụ trách chính của Trang sức Trần thị và là bố của Trần Tuấn Nghị.

“Nếu như Trang sức Trần thị hợp sức với tôi để đánh bại Trang sức Hà thị thì sẽ phải chịu một số tổn thất nhất định, những tổn thất này, đợi đến khi tôi khá giả rồi sẽ đền bù lại cho các cô.” Tề Đẳng Nhàn thuận miệng nhắc một câu về chuyện này.

Hắn muốn đợi đến khi Hà gia đầu tư tiền bạc vào nguyên thạch và hoàn toàn rơi vào trong bẫy rồi thì sẽ để Trang sức Trần thị thông qua cách giảm giá để kéo giá cả đồ ngọc trên thị trường đi xuống, như thế thì sẽ có thể gây nên đả kích lớn mạnh hơn nữa đối với Hà gia! Hương Sơn có rất nhiều cửa hàng trang sức có giá trị vốn hóa thị trường rất khủng khiếp, nếu chỉ dựa vào một mình Trang sức Trần thị thì đương nhiên là sẽ khó có thể dùng sức mạnh của bản thân mình để kéo giá cả đồ ngọc đi xuống.

Có điều, nếu như khiến cho những cửa hàng trang sức kia nhìn thấy rằng có thể mượn cơ hội này để chèn ép Trang sức Hà thị đến chết thì có lẽ bọn họ cũng sẽ âm thầm phối hợp thôi.

Trần Ngư nói: “Giữa bạn bè với nhau không cần nói những thứ này.”

Sau khi cúp điện thoại, Tề Đẳng Nhàn gọi cho Long Phi Vũ và đi thẳng đến trụ sở chính của Trang sức Trần thị.

Tề Đẳng Nhàn và Long Phi Vũ vừa mới đặt chân xuống trụ sở chính của Trang sức Trần thị thì đã nhìn thấy “con cừu béo” mà mình đã nhắm vào từ lâu.

Quý Khải đang bàn chuyện làm ăn với một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng: “Ông nội tôi sắp sinh nhật, tôi muốn tặng cho ông ấy một món quà độc đáo... Cậu Tuấn, cậu chọn những viên ngọc tốt nhất trong Trang sức Trần thị của các cậu ra đây, làm thành một trăm linh tám anh hùng trong Thủy Hử để tặng cho ông ấy...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK